Lam mặc một chiếc váy trắng
dài tới gót. Cô búi tóc cao lên trên đỉnh đầu và thoa một chút son lên môi. Giờ
thì trông cô như một cô thiếu nữ hiền dịu, thơ ngây. Kha đã thốt lên khen ngợi:
_ Em hợp với màu trắng quá. Vậy mà anh tưởng em chỉ mặc toàn đồ đen! Em đẹp thật!
Lam chỉ cười. Cô nắm tay anh, bước lên xe. Kha sẽ đưa cô đến gặp mặt gia đình và cô tin họ sẽ nhận ra cô, một thời làm điên đo con trai của của họ. Vậy thì cô sẽ ra sao đây? Hứng chịu mọi lời xỉ vả hay những cái nhìn lạnh lùng? Liệu Kha có đỡ nổi cho cô không? Lam nửa mong Kha sẽ giúp cô nửa lại không. Có gì đó đang kêu gào ngăn cấm cô, đe doạ cô. Thật lạ! Cô thấy bứt rứt và lo sợ. Giá có Phương ở đây... Không! Phương là kẻ đáng ghét nhất thế giới, cần phải quên ngay, quên mãi mãi...
_ Em hợp với màu trắng quá. Vậy mà anh tưởng em chỉ mặc toàn đồ đen! Em đẹp thật!
Lam chỉ cười. Cô nắm tay anh, bước lên xe. Kha sẽ đưa cô đến gặp mặt gia đình và cô tin họ sẽ nhận ra cô, một thời làm điên đo con trai của của họ. Vậy thì cô sẽ ra sao đây? Hứng chịu mọi lời xỉ vả hay những cái nhìn lạnh lùng? Liệu Kha có đỡ nổi cho cô không? Lam nửa mong Kha sẽ giúp cô nửa lại không. Có gì đó đang kêu gào ngăn cấm cô, đe doạ cô. Thật lạ! Cô thấy bứt rứt và lo sợ. Giá có Phương ở đây... Không! Phương là kẻ đáng ghét nhất thế giới, cần phải quên ngay, quên mãi mãi...