Chương 20: Hai Lựa Chọn
Tôi
mỉm cười, ánh mắt háo hức chờ mong, ông vẫn nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên ông
đứng dậy, đi về phía tường bên phải. Trên đó có một tấm mành lớn bằng vải được
cuộn lên, sau khi ông giật dây buộc, tấm mành rũ xuống, hiện ra trước mắt tôi,
một địa đồ lớn…
- Đây là…- Mắt tôi mở to ngạc nhiên, nhìn chằm
chặp vào cái địa đồ lớn đó – Đây là bản đồ sao?
Trên bản đồ lớn, tôi thấy dường như có vẽ cả nước Âu Lạc
bấy giờ, đúng vậy, vùng đất châu thổ bên biển Đông, lúc này nước ta không trải
dài đến mũi Cà Mau, phần đất đó là do các triều đại sau khai khẩn đất đai mới
thành phần còn lại của nước Việt Nam ta bây giờ…
Phía Bắc, giáp ranh với nước Âu Lạc bấy giờ… hẳn là nước
Nam Việt của Triệu Đà. Còn trên nữa, chính là nước Tây Hán hùng mạnh rộng lớn,
trong sử sách Hán Cao Tổ đã chiếm lấy Trung Nguyên, lật đổ nhà Tần…
- Sao? Con thấy thế nào? – An Dương Vương nhìn tôi một
lượt, ánh mắt xem xét, có chút hiếu kì.
- An Dương Vương… à, phụ vương tại sao lại cho con
xem bản đồ này?
Ông chậm rãi đi lại, vừa đi vừa trầm giọng, bình tĩnh kể:
- Cách đây nhiều năm, triều đại của các Vua Hùng đã
suy yếu, lúc đó, ta… đã lấy danh nghĩa cháu ngoại các vua Hùng, tập hợp các tộc
trưởng thân tín, tiến hành một cuộc chuyển giao quyền lực…- Đôi mắt ông chợt
ánh lên những ý tứ sâu sa, mang vẻ hồi tưởng – Điều đó không phải không gây ra
cho ta điều tiếng khi mới lập triều Âu Lạc này… có điều, con hiểu không? Là dã
tâm hay là hy vọng, ta đều muốn xây dựng một cường quốc, muốn nhân dân được sống
trong hưng thịnh bình an, khát vọng của ta, một nhà nước Âu Lạc trong hi vọng
của ta!
Ông càng nhấn mạnh những từ ngữ cuối, âm điệu rõ ràng mà
đầy uy thế, thể hiện một hoài bão lớn lao của bậc đế vương. Đôi mắt, đôi tai
tôi chỉ biết nên chăm chú lắng nghe… ông lại tiếp lời:
- Trước hết, ta đã muốn xây dựng một tòa thành kiên
cố bậc nhất, mạnh về phòng thủ, bất khả xâm phạm, điều đó là cần thiết trước
những kẻ thù bên ngoài, đặc biệt là phương Bắc kia… nhà Tây Hán vô cùng khí
thế, mạnh như vũ bão, lật đổ nhà Tần, nếu phương Bắc lại tràn xuống, cuộc chiến
còn nguy nan hơn cuộc chiến chống Tần ngày trước, bởi lẽ lúc đó nhà Tần cũng đã
bắt đầu suy yếu, không thể sánh bằng Tây Hán hiện tại… cho nên…
Ông
dừng lại một lúc, tôi vừa cảm thấy sốt sắng muốn nghe tiếp, đột nhiên ông lại
từ từ đi vào bên trong, một lúc sau ông lấy ra một vật. Tôi tròn xoe mắt ngạc
nhiên. Đó là một cái nỏ lớn! Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cái nỏ kể từ lúc
đến đây, đây có phải là nỏ thần? Vậy đây có phải là bảo vật trấn quốc của An
Dương Vương?
- Đây… là bảo vật trấn quốc ư? – Tôi lên tiếng, hồi
hộp hỏi.
An Dương Vương ngắm nhìn cái nỏ, miệng mỉm cười, ý tứ sâu
xa:
- Không phải!
- Vậy… bảo vật trấn quốc là cái gì thế ạ?
- Từ từ đã! – Ông điềm nhiên đáp, đôi tay vuốt nhẹ
dọc qua cái nỏ.
- Vậy là sao ạ? – Lòng tôi có chút sốt sắng, vội vã
hỏi thêm.
Ông đưa cái nỏ cho tôi, vui vẻ nói:
- Minh Hà, nhìn xem, con có tin được một cái nỏ này
có thể cùng lúc sát thương hàng chục người không? Nếu ta bôi độc vào đầu tên,
cùng một lúc bắn hàng chục mũi, với lực bắn kinh hồn sau khi rời nỏ, tên thậm
chí có thể xuyên qua kẻ này đâm vào kẻ khác, chưa kể đến bị trúng độc ở đầu
tên… Loại nỏ này, cũng đã sản xuất ra một lượng lớn, chứa trong kho vũ khí bí
mật… đây là bí mật quân sự của ta!
- Vậy sao người nói cho con? Đã là bí mật quân sự mà…
- Con tưởng cứ cầm được cái nỏ này là chế ra được
cái y hệt sao? – Ông lắc đầu đắc ý – Thậm chí ngồi trước mặt ta là gián điệp,
ta có cho mượn cái nỏ này, cũng không thể chế được cái y hệt, bắt chước cũng
chỉ được năm phần mười là cùng…
- Ồ, lợi hại! – Tôi thốt lên lời tán dương – Không
những lợi hại mà kiểu dáng công nghiệp cũng không dễ bắt chước, vậy là hàng độc
quyền!
Ông có chút khó hiểu trước những lời đậm chất hiện đại của
tôi, tôi mỉm cười hì hì. Bỗng nhiên sau đó trong lòng tôi có những liên tưởng
lạ lùng khó giải thích. Vậy là cái nỏ vẫn là bí mật quân sự, nhưng nó dường như
không phải bảo vật trấn quốc, cũng không phải do móng rùa thần làm ra sao? Điều
nghi hoặc thứ hai, Trọng Thủy trong sách lừa Mị Châu cho xem nỏ, sau đó tráo nỏ
thần… An Dương Vương bảo trong kho có đến hàng loạt cái như vậy, vậy rốt cuộc
Trọng Thủy ăn cắp một cái thì làm ăn được gì, hơn nữa không phải nỏ thần không
thể bắt chước sao, không dễ đánh tráo, mà có lấy được nỏ cũng không dễ dàng chế
ra những cái như vậy… trừ phi, quân Triệu Đà có được kẻ chế ra nỏ, kẻ biết công
thức chế nỏ hoặc là ăn cắp được cái công thức, kiểu như bản vẽ kĩ thuật chi
tiết của nỏ…
Khó hiểu, khó hiểu quá, lịch sử phải chăng có chút sai
khác so với những gì sách viết?
- Minh Hà, đang nghĩ gì vậy? – An Dương Vương nhìn
tôi hỏi.
- À… – Tôi sực tỉnh, trong lòng nghĩ rằng không thể giải
thích cho ông hiểu, cũng không thể tùy ý tiết lộ lịch sử, bèn tìm cách chối –
À, con đang khâm phục người nào làm ra cái nỏ này!
Bộ dạng tôi hân hoan, tỏ ý ngưỡng mộ rất chân thành vị nào
tài giỏi đến vậy. Bỗng nhiên một luồng điện lạnh giật từ sống lưng, tôi như nảy
cả mình lên. Khoan đã… kẻ chế nỏ… trong lịch sử… còn ai vào đây?
Cao Lỗ! Hình tượng vị tướng tài ba nào đó tôi tưởng tượng
ra vừa nãy hoàn toàn sụp đổ, giá mà lịch sử cũng có chút sai sót. Mặt tôi dài
ra, thở dài một tiếng, dù thế nào cũng không muốn tán dương hắn. An Dương Vương
thấy ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của tôi, tôi bèn nói bằng cái
giọng không mấy vui vẻ như trước:
- Tác giả của nó, không phải là Cao Lỗ đấy chứ ạ?
- Ồ!
Sao con biết? – An Dương Vương không khỏi ngạc nhiên – Cao Lỗ nói cho con biết
sao?
-
Hắn không giết con vì nghi là gián điệp đã may lắm rồi, chuyện này sao có thể…
-
Vậy sao con biết Cao Lỗ làm? – An Dương Vương có chút ngạc nhiên kích động –
Mấy chuyện quân sự này không có mấy người biết, dân thường chỉ nghĩ là do Kim
Quy thần ban móng vuốt, không nghĩ là do Cao Lỗ một tay làm ra đâu!
-
Bệ hạ… – Tôi có chút sợ sệt trong lòng – Không phải người cũng nghi ngờ con đấy
chứ?
- Nói cho ta biết, con là ai, từ đâu đến? Ta sớm đã
nghĩ con đến từ một nơi khác, dù không phải là gián điệp, cũng từ một chốn xa
xôi phi thường mà đến! – An Dương Vương nắm chặt vai tôi, không ngừng hỏi, tuy
nhiên cũng không phải là uy hiếp.
- Con…
Tôi ấp úng, không biết có nên giải thích cho ông sự thật
tôi đến từ tương lai hay không, liệu ông có tưởng tượng nổi, nhưng nếu không
nói, cũng tránh khỏi hiểu lầm. Nếu nói là đến từ tương lai, nhỡ đâu ông lại
muốn tôi tiết lộ lịch sử? Tôi phải trả lời ra sao trước kết cục của nhà nước Âu
Lạc, nghe đến thảm cảnh liệu ông có giận dữ? Và điều đó liệu có làm xáo trộn
lịch sử? Không được…
– Con không phải là gián điệp, con… coi như đến từ một
cõi khác, có thể biết một số điều về cõi này… xin người hãy tin!
An Dương Vương giật mình kinh động, đột nhiên buông tay
tôi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu khó hiểu, ánh mắt cũng hỗn loạn:
- Là thật…vậy lại là thật một lần nữa, ta không
lầm… giấc mơ đó có thế là thật!
- Người không sao chứ ạ? – Tôi lo lắng nhìn An
Dương Vương.
Đột nhiên An Dương Vương cười lớn, như thể tìm ra một vật
báu, lại nhìn tôi mà hồ hởi nói:
- Đúng vậy, con nhất định là sứ giả của cõi khác,
cõi linh thần, giúp ta có cơ hội thay đổi vận mệnh quốc gia này!
- An Dương Vương, người nói gì thế ạ?
- Khi ta lập quốc, cũng từng như vậy, bây giờ cũng
như vậy!
An Dương Vương vội vàng giải thích, song lại sợ không
thoát nghĩa, cố gắng nói chậm đến mức bản thân kiên nhẫn được, từng chuyện,
từng chuyện một. Tôi cố gắng nghe không sót một chữ, nghe đến đâu, lại kinh
ngạc đến đó.
- Khi ta bắt đầu ấp ủ giấc mộng xây thành Cổ Loa
này, đã vận động sức người sức của xây thành, nhưng xây suốt mấy năm mà không
đâu vào đâu, móng thành cũng không chắc, cứ xây lại đổ, mất mấy năm vô ích…
cuối cùng sức dân cũng nản dần, lòng ta cũng rối… ta bèn ngày đêm khẩn cầu các
vị linh thần trên cao… rồi một đêm cũng được báo ứng nằm mơ thấy một lão râu
trắng như cước, bộ dạng thần kì, tưởng như người cõi tiên. Cao nhân đó trong mơ
đã đàm đạo với ta… Ông ta thẳng thắn nói với ta rằng, dù khát vọng của ta có vĩ
đại đến đâu, rốt cuộc cũng không thể đạt tới, cứ cố chấp sớm muộn cũng vô dụng,
cứ nhìn tòa thành thì biết! Nhưng ta vẫn một mực khăng khăng, quyết tâm
sắt đá biểu lộ, ý chí của ta không dễ dập tắt chỉ vì lời nói vu vơ như vậy… Ông
ta bèn phá lên cười, nói rằng sẽ cược với ta, thậm chí còn cho ta một cơ hội để
đạt tới…
- Cơ hội… để đạt tới?
- Ông ta nói rằng, trước hết sẽ chỉ cho ta một
người hữu dụng vô cùng, đối với ta, người này có thể coi như báu vật trấn quốc…
Bảo ta ba ngày tới cứ đến cửa biển lập đàn tế, nói là tế Kim Quy thần…
- Người đã gặp Kim Quy thần thật sao? - Đây
là một trong những câu tôi muốn hỏi nhất.
- Không hề, ta còn thậm chí chưa nghe đến vị thần
đó, tế lễ một buổi cũng không thấy điều gì xảy ra, bèn đem các cận thần thân
tín trở về… qua đất Ngòi Sảo ( Bắc
Ninh), chỉ thấy một đứa bé sơ sinh bị bọc trong tã vải… đó là
Cao Lỗ hai mươi lăm năm về trước, ta cho rằng điều đó cũng tương ứng với giấc
mộng đó, đến nay, hoàn toàn đáng tin tưởng… – An Dương Vương giọng càng thêm
quả quyết tin tưởng - Con biết không, sau khi đem hắn về, khi hắn mười
tháng vừa mới biết đi, một lần đã mất tích, sau đó thì vô tình tìm thấy hắn bên
một ụ đất, đặc biệt là ta chú ý đến chất đất đặc biệt ấy, đem đắp thành thì vô
cùng hiệu quả, không còn sụt lở nữa… năm tám tuổi hắn tinh thông hầu hết võ
nghệ, mười một tuổi đã nghĩ ra biện pháp giúp ta cải tạo hầu hết kiến trúc thành
thêm kiên cố, vô cùng lợi hại, năm mười hai tuổi, hắn đã cải tạo cung nỏ thông
thường thành loại nỏ đặc biệt công lực gấp năm lần… đến nay đã hoàn thiện loại
nỏ được mang danh “Linh Quang thần cơ” này… nhờ uy thế về quân sự và vũ khí,
cộng với sức dân đồng lòng, ta đã giữ được nước Âu Lạc cho đến nay…
An Dương Vương nói một hồi dài, cảm xúc đầu tiên của tôi
là tò mò ngạc nhiên, sau đó bắt đầu khó chịu, kiểu như thấy ông đã PR cho hắn
hơi quá, hắn là thần đồng chắc? Không phục?
Chuyện ông kể vẫn có chút bí hiểm… Vậy ra ông không gặp
Kim Quy thần nào cả, chỉ dựa vào một giấc chiêm bao lạ? Kim Quy thần, chẳng lẽ
hoàn toàn chỉ là tín ngưỡng? Đừng nói là ông cùng Cao Lỗ ủng hộ, đề ra chuyện
thờ cúng thần linh để tăng đoàn kết nhân dân, đem chuyện xây thành cùng nỏ thần
thần thánh hóa, tăng thêm niềm tin và uy lực của triều đại, giống như các vua
Trung Quốc nhận mình là thiên tử ?!
Cao Lỗ, tôi thực sự không muốn phục hắn. Tôi chỉ thấy có
chút ấm ức khi An Dương Vương đề cao hắn như vậy.
- Phụ vương, người nói cứ như là coi hắn như thần
thánh ấy, người không phải coi hắn là Kim Quy thần đấy chứ? - Giọng tôi
nhạt nhẽo, có chút chán nản không phục.
- Dù hắn không phải là thần thánh hóa thân, cũng
phải là bảo vật trấn quốc của ta!
Giọng ông nhấn mạnh chữ “bảo vật trấn quốc”. Tôi nghe lọt
tai được mấy giây, linh cảm lạ lùng, miệng thốt lên “HẢ” một tiếng.
- Bệ hạ, người có ý gì vậy? – Tôi cười trừ –
Người hẳn phải có bảo vật trấn quốc khác đúng không?
- Không, hiện giờ chỉ có một bảo vật, chính là hắn.
– An Dương Vương điềm nhiên quả quyết.
-
Vậy ngài ban hắn làm nô bộc cho con sao? – Tôi ngẫm nghĩ, liên tưởng đến những
lời An Dương Vương nói lần trước.
Hắn mà
chịu làm nô bộc cho tôi? Tôi cũng không thèm, thậm chí không muốn đụng độ với
hắn cho thiệt thân.
-
Không phải, là ta muốn con ở bên hắn, hai các ngươi nhất định phải kết hợp giúp
đỡ ta ! - An Dương Vương lúc này lại vô cùng bình tình – Giúp ta có một
cơ hội vượt qua nghịch cảnh, thay đổi vận mệnh quốc gia này! Nói trắng ra, ta
hi vọng sẽ gả con cho hắn, đem hắn làm chồng con!
An
Dương Vương nói xong, chăm chú nhìn tôi đang bất động nãy giờ, đôi mắt mở to
hết cỡ, miệng cũng há ra, tay chân như cứng lại. Mãi đến lúc ông lay lay tôi,
miệng tôi mới vô thức thốt lên từng chữ:
-
“ Không” “ Thế” “ Nào” !
Ông nhìn tôi kì lạ, tôi nắm lấy tay áo ông, cười như một
kẻ sắp điên loạn, không tin vào sự thật:
- An Dương Vương… phụ vương, chắc lúc nãy con nghe
nhầm phải không, ngài không thể nói cái chuyện gì khó hiểu và vô lý đến vậy?
Tai con… Ha ha… chắc là có vấn đề!
- Không phải, ta nói là hi vọng con ở bên Cao Lỗ!
Đến lúc này tôi mới giật mình, buông tay hỏi :
- Chuyện muốn mặt trời mọc ở đằng tây này, ngài nên
giải thích cho con biết có đến một phần triệu khả năng hợp lý…
- Được, con chú ý nghe đây – An Dương Vương bình
tĩnh giải thích – Cao Nhân nói đất nước này sẽ diệt vong, mọi nỗ lực của ta
cũng như muối bỏ bể, ngài đã cược, và thậm chí nói cho ta, chỉ cho ta có cơ hội
gặp được một người như Cao Lỗ, cũng sẽ nói một ngày, khi biến cố gần kề xảy ra,
cũng sẽ có một người nữa đến, có thể giúp ta có cơ hội bé nhỏ xoay chuyển vận
mệnh hay khiến vận mệnh vẫn đi đúng hướng, bánh xe lịch sử vẫn như định trước…
tất cả không dám chắc, nhưng cứ coi như có một phần vạn hi vọng… Trước khi con
đến ta cũng đã có nằm mơ… con có thể chính là “báu vật cơ hội” đó, cao nhân
nói, cơ hội sẽ có thể cao hơn khi báu vật trấn quốc kết hợp với báu vật cơ hội,
đó chính là lý do!
Tôi nghe xong choáng thêm một hồi, sau đó trong lòng lại
thêm suy nghĩ, cái chuyện không tưởng này… Haiz, liệu có đúng như sử sách viết,
An Dương Vương cũng có phần mê tín, sau này hình như có phần nhẹ dạ, chủ quan .
Trọng Thủy gian xảo mưu mô nắm rõ điểm này, qua mặt An Dương Vương, một phần
thăm dò bí mật quân sự, một phần lũng loạn triều đình…
Không, nếu ông cứ tin vào mấy chuyện mơ hồ này, sớm muộn
cũng như lịch sử đã xảy ra, đâu lại vào đấy.
- Phụ vương… không phải đâu! – Tôi cố gắng lấy
bình tĩnh can ngăn – Con… chỉ muốn nói là, ví dụ như người sau biết chuyện của
người đi trước, coi như đó là điều tất yếu, là vận mệnh của người đi trước thì
cũng vẫn là không đúng, vận mệnh… nên do chính mình tạo ra thì hơn…
Tôi mỉm cười, cố giải thích mặc dù cõi lòng hơi mông lung,
nên nói ra những lời không đâu vào đâu, chẳng phải là không thể thay đổi lịch
sử sao? Kết cục của thời đại này đã có trong sử sách, coi như đó là vận mệnh
rồi… không thể thay đổi. Chỉ có nguyên nhân và diễn biến là còn nhiều điều khúc
mắc, khiến tôi cũng tò mò.
Nhưng dẫu sao, chuyện báu vật gì đó không thể có thật, một
phần là tôi không thấy nên tin, và quan trọng hơn, vì cái chuyện đó mà… lấy Cao
Lỗ? Chuyện nực cười nhất trên đời này, có trăm ngàn lý do để nói nó nực cười!!!
Tôi có chết cũng không tưởng tượng được.
- Con… thực sự không muốn sao? Dù con cho ta là lẩm
cẩm, nhưng không phải Cao Lỗ cũng xuất sắc sao? Hắn không xứng với con sao?
- An Dương Vương không ngừng thuyết phục.
- Phụ vương à! – Tôi chẳng cần suy nghĩ cũng đáp lại
được – Dù hắn trong mắt người tốt đến đâu, trong mắt con cũng không như vậy,
thực sự thì cái chuyện kì bí khó tin này, không thể thuyết phục hai kẻ đến mặt
nhau còn không muốn nhìn… phụ vương nhất định là đang đùa! Phụ vương, đừng nên
nghĩ như vậy được không? Hôn nhân, không phải nên có tình yêu sao? Phụ vương,
người vợ trước của hắn không phải đã…
Nhắc đến đây, bỗng nhiên ánh mắt ông thâm trầm, thở dài
khó hiểu. Ông yên lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng:
- Không phải ta không đoán biết được tâm tình
của Cao Lỗ, nhưng mà… – Ông đột nhiên đứng dậy đi về phía tấm địa đồ, đặt tay
lên phía bắc – Con nhìn xem, kẻ thù mà chúng ta đáng ngại nhất là ai?
Tôi ngẫm nghĩ, chẳng nhẽ ông muốn nhắc đến Nam Việt vương
Triệu Đà? Có phải Triều Đà từng nhiều lần gây chiến với nước ta không?
- Giáp với chúng ta là lãnh thổ của Triệu Đà, một
tên cáo già tham vọng không đếm được – Ánh mắt ông đầy khinh thường và dè chừng
– Trước đây hắn cũng từng nhiều lần giao tranh với ta, gần nhất cũng là cuộc
chiến mấy năm trước… thế nhưng, ta lo nhất không phải là hắn…
- Vậy là…Tây Hán ư? – Tôi lẩm nhẩm đoán bừa.
- Đúng vậy, là Tây Hán, Triệu Đà tuy lòng không phục
nhưng cũng quy phục làm chư hầu của Tây Hán, đủ biết tiềm lực của Tây Hán mạnh
đến cỡ nào, họ đất rộng người đông, ắt chúng ta không so bì được, bản thân ta
cũng không tham vọng bành trướng xâm lăng, chỉ cần thời đại này, đất nước hùng
mạnh, dân cư an lạc, kẻ thù trong ngoài phải dè chừng không dám đụng tới, coi
như cũng xưng bá một phương… Nhưng họ không giống ta, trước hết là Triệu Đà,
hắn muốn ngày một bành trướng, muốn một ngày thoát khỏi sự chi phối, kìm kẹp từ
Tây Hán, thậm chí có thể lật đổ Tây Hán, việc hắn trước tiên muốn làm là xâm
lược xuống phía nam, cướp nước ta, hắn không bao giờ từ bỏ ý định đó, con nói
xem, ta phải làm sao?
- Đương nhiên là đánh lại hắn, làm hắn không còn ý
đồ đó nữa!
- Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy… Con biết tại sao đến
giờ giao tranh nhiều lần, Triệu Đà cũng không dám liều đem toàn bộ tinh lực đất
nước một trận sống mái với ta? Đó là hắn sợ sức mạnh quân sự của ta, và hắn
cũng như ta đều sợ… trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
- Ngư ông…- Tôi thốt ra – Là Tây Hán sao?
- Đúng vậy, con thực sự nhanh ý! Tây Hán sẽ nhân cơ
hội hai nước vừa kiệt quệ sau chiến tranh, một lần đem quân chinh phạt, càn
quét cả hai, thâu tóm thiên hạ. Cho nên Nam Việt, vẫn được ví như cái vành đai
ngăn trở Tây Hán – chúng ta. Mặc dù cái đai đó như lông nhím, đeo vào sẽ khó
chịu, nhưng nếu tháo ra, không biết sẽ ra sao nữa… Ta nghĩ rằng, trong tương
lai gần, chiến tranh với Triệu Đà là một điều không nên, tạm thời để đất nước
phát triển, ta cần nghĩ cách hòa hoãn trước với Triệu Đà và Tây Hán…
Lời ông nói không phải không có lý, sử sách viết về nước
ta thời này ít đề cập đến ảnh hưởng của Tây Hán, chỉ tập trung vào Triệu Đà,
nhưng nếu đối chiếu với nguồn sử sách của Trung Quốc, cũng có thể thấy tình
hình Tây Hán – Nam Việt bấy giờ. Sau khi Lã Hậu nhà Tây Hán chết, Triệu Đà cũng
hùng bá một phương, uy lực ngang ngửa với nhà Tây Hán. Sau đó thì… tôi không
biết rõ lắm…
Nghĩ ngợi một lúc tôi lại nhớ ra chuyện ông nói ban nãy,
bèn cười trừ:
- Phụ vương, điều đó có liên quan gì đến con và Cao
Lỗ?
- Minh Hà, cứ coi như gạt bỏ niềm tin mơ hồ kia của
ta, con cũng phải thấy, ta rất cần Cao Lỗ, hắn dẫu sao cũng xứng đáng là bảo
vật trấn quốc, hắn giúp ích và có vai trò rất lớn với ta. Ta biết, hắn đem lòng
yêu Mị Châu, nhưng ta không thể tác thành cho họ được!
- Vì sao? Không phải vì vậy, người nên lấy lòng hắn,
nên gả công chúa cho hắn sao?
- Ta chỉ có một mình Mị Châu…
- Vậy thì sao ạ?
- Mị Châu không thể gả cho hắn, thứ nhất, Mị Châu
cũng không phải là yêu hắn, chỉ coi hắn như anh trai, thậm chí nếu bỏ qua lời
thề thốt của hắn không lấy vợ một lần nữa, bỏ qua mặc cảm của hắn mà tính đến
chuyện tác thành cho hắn và Mị Châu, cũng không thể được… – Nói đến đây, giọng
ông như chất chứa bao nỗi niềm, có cả nỗi tiếc nuối, dường như có chút ân hận,
chút gượng ép … – Ta, vốn đã nghĩ rằng, một ngày nào đó Mị Châu phải đi cầu
thân, không cần biết là với Tây Hán hay Nam Việt…
Ánh mắt tôi ngỡ ngàng tột độ. Vậy là An Dương Vương cũng
đã tính toán đến chuyện này? Đem công chúa đi cầu thân?
- Cho nên, ta hi vọng Cao Lỗ có thể thay đổi, hi
vọng con có thay đổi hắn!
- Không đời nào, phụ vương! – Tôi mỉm cười có chút
khôi hài – Người xem, con thay đổi hắn? Để hắn chuyển tình cảm sang phía con
sao ? Không thể nào, người không thấy là…
- Ta biết! – Đột nhiên ông lại nhìn vào mắt tôi tin
tưởng – Chuyện này nghe như không thể, bản thân Cao Lỗ cũng than thở với ta,
hắn đã dùng mọi cách nhưng không thể bắt con quy phục hay có chút tôn trọng nào
với hắn, hắn còn nói con với hắn không đội trời chung. Để ta cho con biết, Cao
Lỗ bình thường rất điềm tĩnh, hắn chỉ tỏ ra mất bình tĩnh trước hai người, một
là Mị Châu, có chút bối rối, lúng túng khi đứng trước mặt người mình thích,
nhưng hắn vẫn giữ được phong độ, cố gắng giữ được phong độ, chỉ có trước mặt
con, không hiểu sao hắn hoàn toàn như một đứa trẻ muốn hơn thua, đột nhiên mất
bình tĩnh, nóng nảy đến bất thường, một chút phong độ cũng không còn… ta thấy,
điều đó vô cùng thú vị.
- Đó đơn thuần là hắn quá căm ghét con!
- Ta cho đó là một dấu hiệu khả quan, con có thể tác
động rất nhiều đến hắn, cứ coi như là bỏ qua điều ta tin trong giấc mơ, thì con
cũng có thể khiến hắn sẽ không trở nên tiêu cực nếu Mị Châu bị gả đi!
Ông đang nói gì vậy? Cố tác thành cho hai kẻ đối lập? Còn
muốn tôi thay vào vị trí của Mị Châu trong lòng hắn, chuyện này vô cùng hoang
đường. Quyến rũ hắn, đừng nói là tôi không muốn, hắn đã xem thường tôi thì chớ,
việc này càng khiến hắn ngứa mắt hơn thôi.
- Phụ vương, dù thế nào cũng không thể được! Không
thể và không được! Con không làm được!
- Minh Hà, vậy con bảo bây giờ ta nên làm sao? Mặc
dù ta yêu thương Mị Châu vô hạn, nhưng tình thân không thể đặt lên trên quốc
gia, ngày hôm kia, sứ thần của Triệu Đà đã gửi một thư cầu hòa, còn hi vọng hai
nước sẽ duy trì quan hệ hòa hảo bằng một cuộc hôn nhân, cũng tiến cử “thế tử
Trọng Thủy tuổi trẻ tài cao” !
Trọng Thủy? Nhắc đến đây tôi mới giật thót mình? Vậy là
cuộc hôn nhân đó sắp bắt đầu ư? Thời điểm đó đã cận kề.
Suy nghĩ của tôi chỉ kịp lướt qua như vậy, còn chưa kịp
nghĩ gì thêm, từ phía ngoài cửa, một bóng người cao lớn bước vào, giọng điệu
không giấu nổi sự phẫn nộ:
- Bệ hạ, chuyện này nhất định không thể được!
Hắn, chính là Cao Lỗ! Hắn
đột nhiên bước vào, bất ngờ đủ để dọa người. Chẳng lẽ hắn đã đứng ngoài? Hắn
đứng ngoài từ bao giờ? Đã nghe được hết hay nghe được đoạn nào?
- Cao Lỗ, tại sao
khanh lại đứng ngoài? – An Dương Vương sau khi đã hết ngạc nhiên, mới buông lời
hỏi.
- Thần vốn định tìm
bệ hạ bẩm báo chút việc, nhưng đi đến đây chợt thấy hai người nói chuyện, lẽ ra
không nên đứng ngoài nghe, nhưng lại thấy nhắc đến tên thần…
Hắn lúc này lại cố bình
tĩnh tâu lại, trong ánh mắt tuy có ẩn chứa nhiều sự bất mãn trước những gì An
Dương Vương đã nói, nhưng lại đang cố tỏ ra điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú cương
nghị có thêm phần “cool” . Hứ, giả bộ! Đã bao lâu tôi không thấy cái bộ dạng
này của hắn, chẳng nhẽ sau khi tuyên bố không muốn nhìn thấy tôi hắn bèn gạt
được mọi chuyện ân oán thù hận, lấy lại được phong thái như xưa? Tôi không tin,
mà dường như từ nãy bước vào, hắn còn không liếc nhìn qua tôi một cái thật.
Hắn sợ mất bình tĩnh, hay
đã coi tôi như phế vật không cần đếm xỉa rồi?
- Vậy coi như khanh
đã hiểu, hơn ai hết, khanh hiểu rõ tiềm năng quân sự nước ta, việc nên hòa hay
nên chiến, ý kiến của khanh ra sao?
- Bệ hạ, quân sự
của chúng ta, mặc dù ngày một mạnh, nhưng cũng như tòa thành này, theo chí
hướng của người, chúng ta chú trọng thủ hơn là công, mục đích coi trọng bảo vệ
hòa bình, đánh đuổi ngoại xâm, coi trọng nhân nghĩa, không vì mục đích xâm lăng
nước khác, thần cũng đã vì chí hướng của bệ hạ mà cố gắng xây dựng quân đội như
vậy…
- Khanh có đủ tự
tin để đánh lại cả Nam Việt lẫn Tây Hán? Trong cùng một thời gian
ngắn? – An Dương Vương nhìn thẳng vào hắn hỏi.
Chỉ thấy hắn dường như thầm nghiến răng, đôi mắt khép lại,
hai nắm tay siết chặt. Một hồi hắn mở mắt ra, lúc này ánh mắt không được bình
tĩnh như cũ.
- Nếu như là vì không thể cùng lúc đánh lại được, bệ
hạ muốn đem công chúa người coi như trân bảo đi cầu thân? – Hắn nhấn mạnh ở
cuối câu.
- Ta biết, nhưng không phải khanh cũng là người luôn
đặt lợi ích quốc gia lên tình thân sao? Ta biết, khanh đang vô cùng khó xử,
khanh đối với Mị Châu như thế nào… nhưng ta còn là cha của nó! Không một triều
đại nào, không một quốc gia nào tránh được việc hi sinh nữ nhi để vì lợi ích quốc
gia! – Giọng An Dương Vương cũng đầy khổ tâm.
- Thần… – Hắn bây giờ không tránh khỏi mất bình tĩnh
– Thần nhất định bảo vệ đất nước này, bất cứ giá nào, cũng không cần đem công
chúa đi cầu thân!
Giọng hắn dường như đầy quyết tâm, dù không biết quyết tâm
đó có thể thành không, nhưng tôi cảm nhận được hắn nhất định không để một công
chúa Mị Châu xinh đẹp thuần khiết làm vật hi sinh, vì người mình yêu thương mà
càng nỗ lực hơn…
Trong lòng tôi không hiểu sao lại sinh ra chút cảm giác
khâm phục chân tình của hắn… Không phải tôi luôn căm ghét hắn sao? Nhưng mà
chân tình như vậy, cũng đủ để khiến người ta động lòng. Hơn nữa, nếu như sau
này công chúa vẫn đi cầu thân, hẳn hắn vô cùng khổ tâm, rốt cuộc đem lòng yêu
nhưng lại không được gì. Tôi bây giờ nhớ đến ngày xưa trong vở kịch “ Chiếc áo
thiên nga” hay “Nỏ thấn” gì đó được công chiếu, nhân vật Cao Lỗ gì đó hình như
cũng rất yêu sâu nặng Mị Châu, không ngờ bây giờ mới thấy điều đó có thật, tôi
vốn không để ý lắm, bây giờ mới ngẫm ra…
Nhưng không phải Mị Châu sẽ yêu mù quáng Trọng Thủy?
Vậy là hắn thất bại rồi… nhưng sao bây giờ tôi lại không
thấy hân hoan vui sướng vì hắn sớm muộn sẽ khổ tâm? Dù sao, hắn cũng là kẻ yêu
đơn phương đau khổ, những kẻ yêu đơn phương mà không được bất cứ cái gì… tôi
không nên so đo, về mặt này, tôi thanh thản hơn hắn, vậy là đã thắng lợi rồi!
Nhưng, điều đó không thể nào ảnh hưởng đến suy nghĩ thù
ghét hắn như trước, việc nào vào việc đấy!!!
An Dương Vương bấy lâu im lặng, cuối cùng ông khổ sở lên
tiếng:
- Vậy khanh bảo ta nên làm sao? Triệu Đà mấy năm nay
không ngừng thôn tính các bộ lạc và tiểu quốc, củng cố sức mạnh quân sự, sớm
muộn cũng muốn thôn tính nước ta, cuộc chiến với hắn dù không tránh khỏi, nhưng
ta vẫn muốn cầm hòa một thời gian để nước ta chuẩn bị đủ mạnh…
Lời ông nói, không phải không có lý.
- Bệ hạ, thần phải làm thế nào? Nếu như chúng ta
mạnh hơn, thần nỗ lực hơn thì công chúa không cần gả đi? - Hắn vẫn siết
chặt nắm tay – Tại sao bệ hạ không bình tĩnh cùng các cận thần bàn bạc lại,
thần cho rằng không phải không có đối sách khác!
- Cao Lỗ, vậy coi như khanh thông minh đi, đối sách
khác? Trước hết ta vẫn phải xử lý lá thư này !
Cao Lỗ nhắm mắt lại lần nữa, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, hai
tay vẫn nắm chặt không thay đổi, một lúc lâu sau hắn thở dài ra hơi mà nói:
- Trước mắt, nên tìm một người thay thế công chúa,
bệ hạ không nên vội vàng mà khinh suất, không biết bên kia có ý đồ gì, có thể
là mượn phong tục ở rể, sai gián điệp sang nước ta, cũng có thể theo phong tục
xuất giá bên đó, công chúa vào chốn nguy hiểm, nếu như bọn chúng âm thầm giết
nàng để nước ta châm ngòi chiến tranh trước, bên chúng dễ dàng mượn quân các
nước khác, cũng không chắc Triệu Đà cho thế tử thật kết hôn với công chúa…
Ồ, nghĩ ra được nhiều khả năng đến vậy, quả nhiên là bộ óc
đa nghi tuyệt đối, lại còn nghĩ ra cách tìm thế thân cho công chúa nữa, không
tệ chút nào, hừ, “bảo vật trấn quốc”của An Dương Vương…
- Thế thân? Nhưng ta không thể dễ dàng tìm ra người
đủ để tin tưởng, chuyện này vốn liên quan đến vận mệnh quốc gia… – An Dương
Vương thở dài.
Chỉ thấy Cao Lỗ bình tĩnh, lạnh lùng, bây giờ mới nhìn về
phía tôi, ánh mắt không cảm xúc, không tức giận, cũng không ghen tị:
- Chẳng phải bệ hạ cũng mới nhận một công chúa sao?
Đó không phải “báu vật mang lại hi vọng” cho người sao?
Chương 21: Lựa Chọn
Tôi
ngỡ ngàng cứng họng. Hắn rõ ràng ám chỉ muốn tôi đi làm vật thế thân cho người
hắn yêu….
Hắn, quả nhiên muốn tìm cách trả thù, ép tôi đến con đường
này, hắn biết rõ An Dương Vương coi trọng, tin tưởng tôi và tôi cũng kính trọng
ông. Nếu như An Dương Vương hi vọng tôi, muốn giao trọng trách cho tôi, dù là
muôn phần nguy hiểm, tôi cũng khó để chối từ, hơn nữa chính tôi cũng phản đối
đem công chúa đi cầu hòa… công chúa hoàn toàn là người trong sáng thuần khiết…
Một công đôi việc, hắn vừa cứu được công chúa hắn yêu, vừa
tống cổ được cục tức là tôi, hoàn hảo, tôi nên khen hắn một câu.
Khen thay một câu hắn tàn nhẫn, vì tình cảm của mình có
thể giẫm đạp lên số phận người khác, vì tình yêu của mình mà tàn nhẫn với tôi
như vậy, thật đáng căm hận… kẻ đê tiện, nhỏ mọn!
Quay sang nhìn An Dương Vương, thấy ông nhìn tôi bối rối,
chẳng lẽ ông cũng cho rằng tôi thích hợp?
- Cao Lỗ, ta không thể vì không muốn hi sinh con gái
ruột của mình mà hi sinh Minh Hà, chuyện bất nghĩa đó, ta không làm được! – An
dương vương cuối cùng cũng khiên quyết phán một câu.
- ĐÚNG VẬY! NGƯƠI LÀ ĐỒ ĐÊ TIỆN, BẤT NHÂN BẤT NGHĨA
! – Tôi được thể cũng ném vào mặt hắn những lời căm tức.
Chỉ thấy hắn cười nửa miệng mỉa mai, bình tĩnh bước về
phía tôi, thản nhiên châm chọc:
- Ta cũng không phải là ép ngươi, nhưng đê tiện một
chút để đạt mục đích của mình cũng không tệ đâu… – Giọng hắn đầy ẩn ý.
Đạt mục đích của mình? Bảo vệ công chúa? Trả thù tôi?
- Ngươi không chấp nhận sao? Hay ngươi nghĩ rằng còn
có lựa chọn khác, ví dụ như tin vào những chuyện thần kì bệ hạ mơ thấy, hay là
ngươi cho rằng cứ nên theo cách kết hợp ta và ngươi, tạo ra sức mạnh thần kì
nào đó, như vậy cũng có hi vọng gì đó? Ngươi…muốn ta phải lấy ngươi sao? –
Giọng hắn âm điệu trào phúng, nhưng ý tứ thì khiến tôi ghê tởm kinh khủng.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT! - Tôi cũng không cần
giữ thể hiện mà xả vào mặt hắn một tràng nữa – NGƯƠI CỐ Ý ÉP TA, NHƯNG ĐỪNG BAO
GIỜ ĐẮC Ý, TA, THÀ LÀM THẾ THÂN CHO CÔNG CHÚA ĐỂ BÁO ĐÁP, GIÚP ĐỠ AN DƯƠNG
VƯƠNG CÒN HƠN ĐỂ NGƯƠI LÔI RA LÀM TRÒ CƯỜI, NGƯƠI TƯỞNG TA MUỐN TIN SAO? NGƯƠI
LÀ THẦN THÁNH CHẮC?
Trong giây lát thoáng qua, ánh mắt hắn có chút choáng váng
thì phải. Hắn lùi lại phía sau mấy bước, nắm chặt lấy tay. Hừ, giả bộ, hắn bị
tôi rủa đến thế, không tin là giữ được bình tĩnh… Nhưng không, hắn lại lấy nụ
cười giả tạo mà đáp trả rằng:
- Tốt, ngươi vừa nói ngươi chấp nhận đi vào hang cọp
cầu thân thay công chúa đó! - Hắn không nhìn tôi nữa, nhưng miệng
vẫn cong lên ác ý - Ta xem như đã thành công rồi… bệ hạ, tạm quyết định
như thế, bây giờ đã đến giờ luyện binh, thần xin cáo từ.
Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu xin lui khỏi, chớp mắt đã rời đi,
cứ như sợ ở lại tôi sẽ có dịp đổi ý vậy.
Tôi quay sang nhìn An Dương Vương, ánh mắt không giấu nổi
ấm ức, căm ghét, tức giận vẫn còn đong đầy. Chỉ thấy An Dương Vương sững sờ một
hồi lâu, không biết ông nghĩ gì, lại nở một nụ cười khó hiểu.
- Phụ vương… chuyện cầu thân… thực sự phải làm sao?
– Tôi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn cầu, lúc nãy là tôi bị hớ, nhưng tôi thực sự
không muốn làm.
- Nếu con không muốn, ta cũng không ép!
- Ông mỉm cười.- Đây là chuyện của
ta! Dù con đồng ý, ta cũng rất áy náy, vẫn là không thể vì con gái mình mà hi
sinh người khác, mặc dù con là người ta rất tin tưởng, nhưng vẫn không thể làm
chuyện bất nghĩa đó được!
- Đúng,
chuyện bất nghĩa đó chỉ có Cao Lỗ mới nghĩ ra được! – Tôi nhân cơ hội nói xấu
hắn.
- Dù ta có chấp
nhận, con cũng không cần đi cầu thân đâu! – Ông nâng chén trà, âm điệu khó hiểu
– Mọi chuyện biết đâu lại như dự liệu của ta…
Tôi hoàn toàn không hiểu
ông đang hàm ý gì, dự liệu ban đầu là gì chứ? Đừng bảo là… không đâu, không đời
nào!
Nhưng chuyện nghị hòa với
Triệu Đà, rồi sẽ ra sao? Trong lịch sử mà tôi vẫn tin tưởng, có cuộc hôn nhân
Mị Châu – Trọng Thủy, nhưng có người bảo đó chỉ là truyền thuyết giải thích cho
sự mất nước Âu Lạc sau này. Nghĩ đến đây tâm trạng tôi lại nặng nề… dù có cố
gắng đến đâu, cũng sẽ như lịch sử, nước Âu Lạc sẽ bị diệt vong, bị Triệu Đà
thôn tính. Hoài bão của An Dương Vương, quyết tâm của bao người dân Âu Lạc, tất
cả bị đổ bể vì một cuộc hôn nhân – một âm mưu chính trị…
Thảm cảnh đó, tuy khi đọc
lại lịch sử, tôi cũng thấy đau lòng, nhưng hiện giờ tôi đang là người chứng
kiến, càng thấy không muốn điều đó xảy ra hơn…
Nếu như, nếu như điều đó
không xảy ra, sẽ không có một ngàn năm đô hộ, nước ta sẽ như thế nào?
Cơ hội… đánh cược gì đó
của An Dương Vương, liệu có thực sự có tồn tại, tại sao lúc này tôi lại mơ hồ
hi vọng… nếu như có một hi vọng, điều đó có thể thay đổi vì tôi sao? Thật không
thể tưởng tượng!
Thay đổi, cái gì mà bảo
vật hi vọng, làm sao có thể thay đổi, dựa vào mấy chuyện kì bí tướng số khiến
tôi và Cao Lỗ… không thể nào…nghe thật hão huyền… hay tôi lại thay công chúa Mị
Châu, có cơ hội làm chuyển dịch bánh xe lịch sử sang một hướng khác, đấy mới là
hi vọng? Hi vọng nào nên nắm bắt lấy….
Vốn tôi chỉ nghĩ, đơn
thuần là tôi chứng kiến câu chuyện Mị Châu – Trọng Thủy, đơn giản muốn biết,
Trọng Thủy có thật lòng yêu Mị Châu?
A, bây giờ đầu óc tôi rối
rắm quá…
Tại sao tôi lại rơi về
cái thời đại này? Kẻ chết tiệt nào đẩy tôi xuống giếng? …
Liệu, chuyện tôi quay về
quá khứ có đơn thuần là một cuộc dạo chơi hay không? Tôi là dân văn, đọc cũng
không ít ngôn tình tiểu thuyết, nhưng nếu bảo tôi quay về quá khứ không phải để
gặp gỡ các mỹ nam mà làm một chuyện trọng đại gì đó liên quan đến lịch sử, thay
đổi lịch sử? Hay đảm bảo cho lịch sử vẫn đi đúng hướng?
- Minh Hà, con lại
đang nghĩ gì vậy? – Câu hỏi bất chợt của An Dương Vương lại khiến tôi giật mình.
- Không có gì… –
Tôi lắc đầu – Mọi chuyện bây giờ nên làm sao ạ?
- Bản thân ta thực
sự không biết…- An Dương Vương ánh mắt u uẩn – Có nên tin vào giấc chiêm bao
hay không, mặc kệ tất cả hay không ngừng tìm kiếm đối sách…
- Vậy công chúa có
phải đem đi cầu thân không ạ?
- Ta cũng chưa từng
đề cập với Mị Châu chuyện này, cũng sợ rằng nó oán hận ta, cũng sợ ta rốt cuộc
cũng mềm lòng, thấy nó đau buồn , ta cũng sẽ hối hận, tự oán trách bản thân
khiến nó dấn thân vào một mưu đồ chính trị… Giá như…
An Dương Vương ảm đạm thở
dài. Quả thật mọi việc bây giờ thật mông lung…
- An Dương Vương…
hãy để con suy nghĩ xem, con cảm thấy, dường như có cái nguyên do bất thường nào
đó nên con mới đến đây… con đang rất mơ hồ…
Kẻ đẩy tôi xuống giếng là
ai? Là người hay oan hồn cũng không biết nữa… dường như đã gọi tôi là “Kim Quy
chi nữ”… hắn biết tôi. Kẻ kì lạ không rõ mặt đó, trông như một u hồn hàng ngàn
năm…
Lẽ nào trong quá khứ, tôi
đã từng tồn tại, vì vậy chuyện tôi quay lại quá khứ là tất yếu… Muốn biết câu
trả lời, chỉ có cách dấn thân vào lịch sử… Lịch sử rốt cuộc ra sao, phải trải
qua mới hiểu thấu được toàn bộ sự tình…
- Phụ vương, con
quyết định sẽ suy nghĩ thêm một vài ngày nữa, sau khi thông suốt, con nhất định
trả lời người, cũng có thể con sẽ cam tâm thay công chúa đi cầu thân…
An Dương Vương ánh mắt
ngỡ ngàng xen lẫn cảm động. Một hồi lặng đi, sau đó ông lên tiếng:
- Con có biết mình
đang nói gì không?
- Thế nên con mới
cần suy nghĩ… con cảm tưởng, hình như con cũng có một vai trò nào đó với quốc
gia này…
An Dương Vương lại đứng
dậy, đi về phía tôi, ánh mắt nhiều nỗi niềm nhìn tôi mà nói:
- Vậy, con hãy cân
nhắc kĩ lưỡng… chuyện cầu thân, và cả chuyện giấc mơ của ta… ta thực sự cũng
muốn thông suốt… thật ra con cũng không nhất thiết phải cầu thân, công chúa
cũng có thể có hi vọng không cần phải cầu thân… nếu như kì tích nhỏ bé có thể
xuất hiện, giúp chúng ta mạnh hơn, có cơ hội chiến thắng vận mệnh…
“Mọi chuyện ngày hôm đó
đã trải qua như vậy, khiến tôi có cảm giác hồi hộp lẫn sợ hãi, lo ngại rằng
liệu quyết định của bản thân mình liệu có thể là khởi đầu cho một biến cố lịch
sử mà không thể biết trước được, tôi lúc đó cũng không biết được, lịch sử liệu
có đi đúng hướng, liệu có cơ hội nhỏ nhoi nào đó để thay đổi…
Tôi có muôn vàn câu hỏi,
những câu hỏi phía trên chưa phải là tất cả, mọi chuyện ra sao, đáp án thế nào,
tôi phải lần lượt kể lại ở phía sau…
Chỉ biết, ngày hôm đó, tôi có một lựa chọn là thay công
chúa Mị Châu cầu thân, như vậy không khác gì một nguy cơ tôi sẽ trở thành vai
chính trong câu chuyện đó, hoặc là theo hi vọng lúc đầu của An Dương Vương, nói
trắng ra là chiếm lấy trái tim Cao Lỗ, kề vai sát cánh bên nhau, trợ giúp An
Dương Vương ?!!…coi như một lựa chọn khác, nhưng bản thân tôi lúc đó đơn thuần
cho rằng, lựa chọn thứ hai này thật nực cười và vô lý, mang màu sắc ảo tưởng
cao độ… Nhưng mọi chuyện không phải là không có lý, dù có mang màu sắc thần
thoại, điều đó cũng chỉ là sự tô điểm hơn cho một sự việc trong lịch sử hoàn
toàn lô gic, điều này mãi về sau, tôi mới chiêm nghiệm được… Nhưng lúc đó, cũng
đã không thể quay đầu, chỉ có cách bước tiếp…
Tất cả những gì phía trước là phần mở đầu cho câu chuyện
tôi còn đang tiếp tục kể lại…”
______PHẦN HAI CỦA CÂU CHUYỆN______
Ban đêm không tài nào ngủ được, trong đầu nghĩ hết chuyện
này đến chuyện khác, nhắm mắt cũng không ngừng suy nghĩ…
Tôi chui ra khỏi cái mền lông ngỗng, vươn vai, khoác thêm
áo khoác đi ra ngoài. Bây giờ tôi đã không còn bị những kẻ theo dõi như hình
với bóng, hình như là vậy. Tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận nhìn lại, xem xét xem
liệu mình có thực sự có tự do tuyệt đối hay không. Tôi mò mẫm tự ý đi ra
khỏi điện giữa nửa đêm, hình như không có ai quan tâm thật, tôi lấy áo khoác
trùm lên đầu, từ từ bước đi…
Đi
được một đoạn đường khá xa trong thành, thấy một bên tiếng hô hào vang vọng,
không phải bên đó đang tập trận đấy chứ, nửa đêm còn hành hạ quân sĩ thế này,
Cao Lỗ thực sự là kẻ đốn mạt, nhắc đến hắn, tôi không khỏi tức tối vì hắn dám
nhẫn tâm, quyết tâm tàn nhẫn đẩy tôi vào thay thế cho công chúa. Dù tôi có
thương tình công chúa, cảm kích An dương vương, hay tôi phát hiện ra dường như
mình vô tình hay hữu ý có một vai trò nào đó trong bối cảnh này, hay những câu
hỏi tôi không thể giải đáp khiến tôi phân vân mình có nên liều một phen dấn
thân vào, thì hắn cũng không có quyền tìm cách tống tôi đi như vậy, lại còn là
người hiến ra kế hay đó nữa chứ… đáng khinh!
Đi
thêm một đoạn nữa, thấy bên phía tay phải, gần phía lối đi ra cửa thành, có một
doanh trại lớn, bên trong đèn đuốc sáng rực, các binh sĩ đang tràn đầy khí thế
tập luyện võ thuật.
Hình
như họ đang chia cặp hai người một tập đấu vật, đây là môn võ truyền thống lợi
hại của nước ta, rất hữu dụng khi đánh giáp lá cà. Tôi trong lòng có chút hứng
thú, muốn lại xem sao.
Tôi
bèn khẽ nấp sau một hàng rào tre ngoài doanh trại đứng xem. Các binh sĩ của
chúng ta thời này ai nấy đều mạnh khỏe cường tráng do được tập luyện ngày ngày.
Dù giữa trời xuân mưa lất phất, gió đêm ẩm buốt, họ vẫn cởi trần tập luyện, mồ
hôi nhễ nhại. Họ hăng say tập luyện và có vẻ rất quy củ, nề nếp như vậy, quân
đội nước ta bài bản như vậy, lý nào lại thua trong một cuộc chiến tương tàn với
Triệu Đà sau này…
Tôi
ánh mắt thẫn thờ nhìn vào phía bên trong doanh trại, ánh mắt không dừng ở bất
cứ nơi nào cố định, trong lòng hỗn loạn…
Hàng
ngàn chàng trai trẻ đang tập luyện dưới ánh đuốc này, dù mệt mỏi, dường như họ
vẫn rất cố gắng, tràn đầy khí thế… những con người này sẵn sàng hi sinh để bảo
vệ tổ quốc, họ đã gắng công tập luyện như thế, chỉ mong chiến thắng bất kì
ngoại xâm nào, cho người thân, gia đình, làng xóm… mọi người có thể sống lâu
dài hạnh phúc… nhưng lẽ nào, một ngày nào đó, vì biến cố lịch sử, tất cả bọn họ
sẽ bỏ mạng vô ích, đất nước này rồi cũng rơi vào tay Triệu Đà? Rồi thêm một
ngàn năm Bắc thuộc…
Thời
đại tôi đang đứng đây, hoàn toàn đậm bản sắc lịch sử thuần túy của người Việt
Nam, có lẽ chưa bị lai tạp nhiều văn hóa Trung Quốc, hậu quả của những năm bị
họ đô hộ sau này… tất cả dường như rất tinh túy, rất đáng chiêm ngưỡng và tự
hào…
Nhưng
liệu có một ngày, tất cả sẽ bị vó ngựa xâm lăng chôn vùi… tất cả có thể là một
thảm cảnh?
Tại
sao tôi lại ở đây? Đơn thuần chỉ để chứng kiến, hay lại thực sự có một cơ hội
thay đổi? Có thể thay đổi lịch sử sao? Tôi không dám làm chuyện kinh hoàng đó…
nhưng, nếu như chỉ đứng nhìn tất cả những người ở đây đều sẽ hi sinh vô ích,
chứng kiến máu xương của nhân dân đổ xuống, chứng kiến Triệu Đà xâm lăng? Câu
trả lời là gì?
Liệu
có cơ hội để cứu vãn tình thế? Hoài bão của An Dương Vương… liệu có thể đánh
cược một phen?
Nếu
như tôi thay thế công chúa trong một cuộc hôn nhân giả thì sao? Trọng Thủy là
nhân vật lịch sử tôi căm ghét, tôi không muốn lấy hắn, cho dù chỉ là đơn thuần
giả vờ để mở ra con đường hòa bình trước mắt, hay như tôi có cơ hội đề phòng
hắn khi đã hiểu về lịch sử… Giả dụ như biết trước Trọng Thủy là kẻ thâm hiểm,
tôi sẽ đề phòng cao độ, hay tìm cách thanh toán hắn? Nếu tôi là công chúa Mị
Châu, tôi cũng sẽ không mù quáng như vậy… bởi lẽ tôi đã biết trước… đây là cơ
hội ư?
A,
nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí còn chưa có kinh nghiệm cuộc
sống dồi dào, dù tôi có đi thay công chúa, một cô gái mới mười bảy tuổi như tôi
thì làm được gì? Thậm chí nói đơn giản, chiếu theo tuổi hiện đại để đủ năng lực
dân sự, đủ điều kiện kết hôn, tôi còn thiếu đến mấy tháng nữa để sang tuổi mười
tám, trọng trách của tôi, không thể nặng nề như thế chứ?
Đau
đầu quá! Tôi khẽ thở dài.
Quay
lại với sự tập trung, tôi tiếp tục nhìn về phía trong doanh trại, các binh sĩ
dường như đã thấm mệt. Một người cường tráng, mặc quân phục chỉnh tề, có vẻ cao
cấp hơn các binh sĩ còn lại, có thể là đội trưởng hay chỉ huy gì đó, anh ta lên
phía trên chỗ vị tướng quân đang ngồi chỉ đạo, cúi đầu nghiêm chỉnh nói:
-
Bẩm Phó tướng quân, trời đã muộn, các anh em binh sĩ cũng đã thấm mệt, liệu có
thể cho các anh em nghỉ ngơi?
Nhìn
từ phía này chỉ thấy dáng vẻ bệ vệ, cao to đậm người của vị tướng đó, ông ta
đứng lên nhìn khắp một lượt rồi nói:
-
Ta cũng biết các anh em mệt, nhưng phần luyện tập của hôm nay chưa đủ thời
gian, chủ tướng không ở đây, ta cũng không dám tùy tiện cho binh sĩ nghỉ sớm,
hay là các anh em binh sĩ ngồi nghỉ một lát, sau đó tập tiếp một canh giờ rồi
về nghỉ?
Các
binh sĩ đang mệt mỏi, gương mặt có chút tiu nghỉu thất vọng, nhưng quân lệnh
như sơn, không ai dám phản ứng thái quá, bèn vào chỗ mái che tránh mưa trong
doanh trại ngồi nghỉ.
Quân
đội, có vẻ rất hà khắc thì phải, nửa đêm mà còn tập luyện như vậy, có phải là
ngày mai ngày kia xung trận ngay đâu?
Lúc
này tôi mới để ý mình đứng một lúc dưới mưa phùn, cái áo khoác ngoài cũng đã ẩm
mất, gió trời thổi qua càng làm tôi lạnh lẽo muốn run rẩy. Thôi vậy, cũng không
còn gì để xem, tôi định quay người bỏ đi thì bất thình lình một cánh tay từ
phía đằng sau lưng, bất ngờ mạnh mẽ đặt lên một cọc rào gỗ, ngay phía bên cạnh
vai phải của tôi. Kinh ngạc quay lại, đã đập vào mắt khuôn người rắn chắc cao
lớn của ai đó, ngửa đầu lên không khỏi giật mình thêm một cái.
-
Cao Lỗ, ngươi… sao lại ở đây? Định hù chết người sao?
Tôi
vuốt ngực trấn an. Tên này xuất hiện từ lúc nào, đến gần từ lúc nào mà tôi
không biết vậy? Cũng như lúc chiều, đột nhiên xuất hiện khiến người khác thót
tim.
-
Ta mới nên hỏi nửa đêm ngươi làm gì ở đây? Thăm dò? Tham quan?- Hắn chỉ
cúi xuống nhìn tôi trong nửa giây, gương mặt lại ngẩng lên thẳng bình thường,
ánh mắt nhìn về phía trong doanh trại.
Tôi
bây giờ khinh hắn đến mức không muốn nhìn thấy, cũng không muốn trả lời, bèn
định nhích người sang bên kia, tránh khỏi tầm khống chế của hắn, lập tức
lại thêm một cái tay to dài, cơ bắp chắc nịch lại nhanh chóng đặt vào cái cọc
gỗ bên cạnh, không cho tôi có cơ hội thoát. Tôi cười hàm ý khinh thường lẫn
giễu cợt:
-
Này, tư thế này sẽ khiến cho người nào nhìn thấy sinh ý hiểu lầm đó ! – Tôi lập
tức lấy tay đẩy tay hắn ra, nhưng không có tác dụng gì.
-
Thì sao? – Giọng hắn thản nhiên, điềm tĩnh làm người khác cũng thấy kì lạ.
Tôi
ngước lên chăm chú nhìn hắn, không ngừng dò xét. Mới không gặp từ tối hôm kia,
tức là khoảng hai ngày, hắn ăn phải cái gì nên trở nên điềm đạm bình tĩnh với
tôi thế này, lúc chiều cũng ở chỗ An Dương Vương cũng không phải là nổi đóa,
khác thường này thật có chút ghê người. Hắn chuyển từ nóng nảy sang mặt dày rồi
sao? Chuyển từ một kẻ thích gây sự, khiêu khích tôi rồi lại phát hỏa sang một
kẻ lạnh lùng, hờ hững, vô cảm? Đổi chiến thuật ư? Hay đúng là hắn đã lấy lại
được cái “phong độ” nào đó trước kia của hắn…
-
Này, ta chỉ đi ngang qua đây, ghé lại xem, cũng không phải là cố tình muốn xuất
hiện trước mặt ngươi đâu, ngươi ghét nhìn thấy ta phải không? Tránh ra cho ta
đi đi! – Tôi cũng làm bộ thản nhiên mà yêu cầu.
Cũng
không đợi hắn chịu xê ra, tôi bèn không ngại ngần câu lệ, cúi đầu xuống chui
qua tay hắn mà đi ra. Vừa thản nhiên định cất bước đi, tôi vừa nhìn hắn, ánh mắt
chán ghét mà nói:
-
Kẻ như ngươi, ta khinh! – Tôi cũng không muốn dùng đến cái giọng gay gắt thường
ngày, chỉ dửng dưng như đang coi khinh cực độ – Ngươi nghe cho rõ đây, dù
ta có quyết định đi cầu thân thay công chúa, ngươi cũng đừng nghĩ là do ngươi đủ
khả năng ép buộc mà đẩy ta đi!
Tôi
thản nhiên bước đi, bây giờ càng nghĩ đến chuyện lúc chiều, cũng khinh thường
hắn đến mức không muốn quay lại nhìn hắn một cái nữa.
-
Ngươi quyết định đi thay công chúa sao? – Giọng hắn vọng lại từ phía sau lưng
tôi, không rõ là âm điệu, thái độ gì.
-
Cơ hội hay không, ta cũng muốn thử một lần xem có thể thay đổi vận mệnh, nhưng
chuyện này là do bản thân ta quyết định, bản thân ta tự thay đổi vận mệnh, dù
là số phận của ta hay đất nước này, ngươi đừng đắc ý… - Tôi tự nhiên muốn
tuôn ra những lời thách thức khó nghe nhất – Ta phát hiện ra, cái gì cũng phải
chứng kiến mới thấy rõ, không chỉ là học, là đọc sách thấy được. Trước đây ta
cảm thấy trong thời đại này, đáng khinh ghét nhất là Trọng Thủy, nhưng bây giờ
ta còn nhận thức ra, biết đâu ngươi còn đáng ghét hơn!
Không
cần biết hắn có hiểu hết những lời này của tôi, chỉ biết là những suy nghĩ đó
thoáng vụt qua tôi.
-
Vậy ta cũng không ngại cho ngươi biết, triều đình của Triệu Đà chính là hang
cọp thực sự, thế tử của hắn chính là một tên gian xảo, lại phong lưu mê tửu
sắc, ngươi hoàn toàn tự nguyện thật sao?
Cơn
gió đêm thổi qua từ phía sau, cái lạnh buốt như muốn thấm vào da thịt. Cõi lòng
tôi có một tia tê tái, đúng vậy, tại sao tôi phải chấp nhận đi chứ? Liên quan
gì đến tôi chứ? Vì thách thức hắn sao? Vì cái hi vọng thay đổi mơ hồ gì đó? Tại
sao lại là tôi chứ? Tôi định làm gì với cái tương lai của mình chứ? Không, có
lẽ là tôi đã nhầm lẫn, mê muội rồi…
Một
vài suy nghĩ tương tự lúc nãy khi trằn trọc không ngủ được lại lần lượt vụt qua.
-
Ngươi đang dọa ta sao? – Tôi vẫn cố lấy giọng bình thản mà hỏi – Vậy ngươi cứ
tận hưởng cái cảm giác đắc ý sung sướng đó đi!
Tôi
không thèm nhìn, cũng không còn muốn dây dưa với hắn thêm, thực sự bây giờ càng
nghĩ, tôi càng khinh ghét hắn tột độ… Vì người con gái mình thích, hắn có thể
làm tất cả, kể cả là chà đạp tôi.
Dù hắn
có thể thù ghét tôi, đối đầu tôi, nhưng tại sao có thể vô liêm sỉ mà nghĩ ra
cái cách thế thân như vậy?
Dù tôi
có cam tâm tình nguyện vì đất nước này, vì An Dương Vương, vì muốn thử và trải
nghiệm lịch sử, tôi vẫn có cảm giác tổn thương vì bị chà đạp.
Tại
sao chứ? Tại sao có thể đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế, dù trước đây chọc vào
hắn, dù hắn có muốn giết tôi để xả hận, nhưng cũng là vì bản thân hắn, lần này
thì không…
Hắn
trước hết là vì hạnh phúc của người hắn yêu, hắn có thể hi sinh tất cả, tàn nhẫn
hi sinh một người khác… Như vậy không phải là tàn nhẫn hơn vạn lần sao?
Tôi
cảm thấy bị đối xử tệ chưa từng thấy, cảm thấy mình còn không được coi trọng
như một con người, tôi dù không tốt đẹp như công chúa, nhưng cái hạnh phúc cơ
bản của một người con gái hắn trong mắt cũng không đáng có sao?
Trong
lòng tôi, cứ nghĩ đến câu nói của hắn với An Dương Vương ban chiều, trong lòng
càng oán hận, càng khó chịu… càng không cam tâm…
Đi
thêm được vài bước, tôi nghiến răng, trong lòng nhất thời vụt qua suy nghĩ , cũng
không cân nhắc gì thêm, bèn quay lại phía doanh trại.
Tôi
điềm nhiên mặc lại áo khoác, đường hoàng tiến vào cửa doanh trại. Lúc này
các binh sĩ vẫn còn nghỉ ngơi, tên Cao Lỗ đã điềm nhiên ngồi trên ghế chủ soái.
Xung quanh không ai đứng gần hắn, dường như sắc mặt hắn cũng không tốt, tức
giận ư? Đó chưa phải là tất cả đâu, đừng nghĩ ngươi có thể khuất phục ta, chà
đạp ta, Cao Lỗ!
Khi
tôi bước vào, gây chú ý của toàn bộ người trong đó, trước hết là những binh sĩ
gác cổng. Họ đều thốt lên “ Kim Quy chi nữ”. Họ nhận ra tôi, và cũng không hề
ngăn cản tôi bước thẳng vào trong.
Chỉ
thêm mấy bước, các binh sĩ đã đồng loạt, không ai bảo ai, gương mặt đầy ngạc
nhiên mà hô lên: “ KIM QUY CHI NỮ”
Tôi
khẽ mỉm cười về phía họ, bình thản bước vào trong, đến thẳng trước mặt hắn.
Gương mặt hắn không khỏi kinh ngạc.
Trước
khi hắn kịp hết ngỡ ngàng, còn đang ngẩn ra, tôi dùng hết sức, tát vào mặt hắn
một cái.
Một
tiếng “Bốp” rõ to bất ngờ vang lên, đồng thời khiến tất cả mọi âm thanh xung
quanh tôi im bặt. Mọi người còn đang ngẩn ngơ vì sự xuất hiện của tôi, lập tức
sững sờ, ai nấy trợn tròn mắt.
Thần
nữ xuống tay với đại tướng quân ngay trước mặt hàng ngàn binh sĩ!!!
Hắn
sau đó lập tức nhìn tôi giận dữ, tròng mắt đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ, tôi cũng
nhìn lại, như một cuộc giao đấu ánh mắt, hắn như dùng ánh mắt để truyền đạt.
“
Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn làm gì ở chỗ này? Ngươi tưởng trước mặt binh sĩ
ta không dám làm gì ngươi sao?”
Tôi
cười lạnh, quay ra, đôi môi buông lời lạnh lùng nghiêm khắc:
-
Ta đang giáo huấn tướng quân của các người!
Đúng
vậy, trước mặt binh sĩ, tôi là đại diện của tín ngưỡng, hắn dù tức giận đến đâu
cũng không thể làm gì tôi…
Những
binh sĩ ngạc nhiên ồ lên, một số xì xào bàn tán, vị phó tướng lại chỗ tôi, cẩn
trọng hỏi:
-
Thần nữ, chúng binh sĩ không hiểu ý của người… tại sao phải giáo huấn đại
tướng quân?
-
Giữa nửa đêm, bất chấp đạo lý, coi thường cuộc sống cơ bản và sức khỏe
của binh sĩ, còn dưới trời mưa bắt binh sĩ luyện tập quá đáng, điều này ngươi
nói có nhẫn tâm không?
Tôi
điềm nhiên kiếm được lý do để nói, vô tình lại rất hợp lý, một số binh sĩ vốn
đã bất mãn từ trước vì mấy hôm nay tướng quân đột nhiên bắt tăng cường độ tập
luyện bèn có thái độ gật gù hưởng ứng. Vốn trước đây quân lệnh như sơn, đại
tướng quân lại nghiêm khắc tuyệt đối, bọn họ cũng không ai dám ý kiến.
Cao Lỗ
vốn không phải người dễ dàng bỏ qua, vẫn có thể cất giọng chất vấn lại:
-
Thần nữ, người nói rất đúng, nhưng nếu đất nước đang trong hoàn cảnh cận kề
nguy hiểm, nếu không ra tăng việc luyện binh làm sao có thể bảo vệ đất nước?
Hừm,
không tệ, Cao Lỗ! Tôi vẫn không nao núng, chỉ thấy có chút nực cười, quay lại
phía hắn, nở một nụ cười nhiều ý nghĩa, ánh mắt cố xoáy sâu mỉa mai…
-
Đất nước có hòa bình ổn định hay không, không phải cũng có thể do ta gánh vác
sao? - Tôi cố nhấn mạnh câu hỏi này như một lời giễu cợt chua xót – Trước
khi có gì xảy ra, không phải bổn phận của ta là nên hi sinh từ trước sao?
Câu
hỏi của tôi, thái độ của tôi, ánh mắt của tôi khiến hắn trong thoáng chốc ngẩn
người, không thể đối đáp lại. Chỉ thấy một đôi mắt hàm chứa tức giận sâu bên
trong, gương mặt vẫn cố lấy thản nhiên…
Câu
nói của tôi, các binh sĩ nghe thấy bèn thấy vô cùng xúc động, trong mắt họ thần
nữ đã nói dù có hi sinh cũng bảo hộ đất nước… Được thể, tôi cũng giáo huấn thêm
một câu trước mặt binh sĩ.
-
Cao Lỗ tướng quân, dùng binh hay làm bất cứ chuyện gì cũng phải luôn nghĩ đến
đạo nghĩa, tình người, nếu không sẽ bị quả báo!
Tôi
nhìn lại hắn một cái, trong lòng có phần đắc ý thanh thản hơn nhiều, bình tĩnh
bước ra khỏi doanh trại. Các binh sĩ miệng vẫn không ngừng thán phục, tung hô.
Chỉ
thấy phía sau lưng tôi, tiếng hô to và vẫn như kèm theo sự tức giận của hắn : “
GIẢI TÁN!”
Chương 22: Anh ta cũng là người xấu
Bờ sông Hoàng giữa đêm muộn…
Có một bóng dáng nhỏ
nhoi, cô độc ngồi trên kè đá, đôi mắt sầu não nhìn ra phía mặt sông…
Tôi cũng không hiểu
tại sao mình ra đây, chỉ biết rằng sau khi trả thù Cao Lỗ, lòng vui vẻ lại một chút,
đắc ý được một chút, liền quay trở lại cái cảm giác rối bời, có một nỗi buồn
xen lẫn oán hận…
Tôi nhận ra mình đang cô độc, ở cái thế giới này, liệu có
thể tìm ra một người tốt, một người tri âm tri kỷ có thể chia sẻ với tôi… Tôi
lại chợt nhận ra, ở hiện đại, cũng không có bạn thân tri âm tri kỷ, chỉ thân ở
mức độ bình thường mà thôi…
Một chút cô đơn, một chút
thất vọng, rồi không hiểu sao tôi thoáng nghĩ đến Tiểu Thần Long, anh ta là
người tốt nhất mà tôi từng biết ở thế giới này, anh ta hoàn toàn nhiệt tình,
tận tâm, chu đáo, giúp đỡ tôi rất vô tư… Lại là một người vô cùng hoàn mỹ…
Có một chút cảm giác muốn
dựa dẫm trong tôi lúc này, có một chút cảm giác cần người tâm sự, có một chút
cảm giác muốn kiếm tìm anh ta…
Tôi đã ném bao viên đá
nhỏ xuống nước, cả giày cũng ném xuống, chỉ là những tiếng sóng nước lạc lõng
giữa đêm tối tĩnh lặng. Hoàn toàn không có cái gì xảy ra…
Chợt lòng tôi thấy buồn,
trống trải và thất vọng. Anh ta đã không xuất hiện nữa rồi… Kể cả khi tôi khổ
sở cần sự giúp đỡ, cần một người lắng nghe những rối rắm trong lòng, anh ta
cũng không đến nữa…
Lạnh lẽo khiến tôi cảm
thấy cô độc hơn, cái lạnh thật đáng sợ, trong lòng tôi lại có chút hối hận, lẽ
ra tôi nên kiên quyết từ chối mọi nguyện vọng của An Dương Vương vì bản thân
mình, nhưng bản thân tôi lúc đó lại tò mò, vừa nãy khi nghĩ đến số mệnh đất
nước lại dao động…
Rồi lại nhìn thấy Cao Lỗ,
tôi lại cảm thấy đau xót phẫn nộ, ấm ức vì bị đối xử như vậy… vừa mới có chút
ngưỡng mộ tình yêu của hắn, lại thấy hắn như một kẻ đê tiện ích kỷ…
Tại sao lại là tôi? Tại
sao lại là tôi? Tại sao tôi phải đến nơi này?
Tôi không muốn nghĩ gì
nữa, tại sao hôm nay tâm trạng đột nhiên lại tệ xuống đến thế?
Tôi nhận ra mình để tâm
đến câu nói tàn nhẫn ích kỷ của hắn , cái câu nói muốn đem tôi đi làm thế thân
cho công chúa, cho người hắn yêu…
Hắn nói, hắn sẽ chỉ yêu
một người… yêu đến điên cuồng, kìm nén tình cảm đó, rồi còn vì nàng ấy làm tất
cả, trong tâm ý thà quyết chiến với Triệu Đà còn hơn đem công chúa cầu thân,
rồi lại bình tĩnh nghĩ ra cách hay hơn… thế thân!!!
Tôi nhận ra, dù trước đây
tôi ghét hắn, nhưng đơn thuần là tôi muốn hơn thua với hắn, cảm giác đấu chọi
với hắn, dù thắng hay thua cũng chỉ như một trò chơi… nhưng, dường như bây giờ
tôi lại cảm thấy khó chịu…
Hắn coi tôi chỉ như một
công cụ, có lẽ sau đêm hắn nói tôi tốt nhất là tránh khỏi tầm mắt của hắn, hắn
đã cùng cực căm ghét, tôi chỉ đáng là một phế vật, tốt hơn là sử dụng vì mục
đích khác… hắn nhất định vẫn là kẻ đắc ý… bây giờ nếu tôi trở thành thế thân
của công chúa, coi như hắn sau cùng vẫn có lợi, công chúa thật không lấy Trọng
Thủy, biết đâu nàng ấy và hắn có cơ hội hạnh phúc an nhàn, biết đâu sẽ được tác
hợp bên nhau, còn tôi đã vào hang cọp với cái nhân vật lịch sử mà tôi khinh
ghét…
Bị đối xử tệ đến vậy, đã
trả thù rồi mà cõi lòng vẫn ấm ức đến muốn khóc…
…
…
Nước mắt bất mãn, đau
lòng của tôi tại sao không thể kìm chế? Nếu không phải vì trời lạnh khiến tôi
đã ho mấy tràng, tôi sẽ lập tức hét lên ngay ở đây, xả hết một tràng tức giận…
Bờ sông vẫn im ắng như
tờ, nếu không tính đến những cơn gió thỉnh thoảng lại ùa qua đám lau sậy khiến
chúng xào xạc từng hồi…
- Cô gái, tại sao
nàng khóc?
Giọng nói đầy mê lực, dịu
dàng quen thuộc từ phía sau tôi vang lên. Tôi giật mình nhìn về phía đằng sau…
Dưới bóng trăng đêm mười
bảy mờ ảo mơ hồ… bóng anh ta càng như được tôn thêm vẻ phong lãng bí ẩn mê hồn.
Một thân người cao ráo thanh thoát nhưng vẫn mạnh mẽ, một tà áo trắng phiêu
diêu như thần tiên, một dung mạo tuấn tú hào hoa đến mê người, một nụ cười mê
hồn ấm áp đầy thiện ý…
Trong giây lát tôi ngỡ
ngàng, có phải thần tiên đột nhiên hiện ra giúp đỡ con người trong lúc cô đơn
bế tắc, còn hỏi vì sao tôi khóc, giống như truyện cổ tích vậy…
Có cảm giác giống như gặp
được cứu tinh, gặp được người mà mình muốn nương tựa, cuối cùng anh ta cũng
xuất hiện, cuối cùng cũng nghe thấy nỗi lòng của tôi… tôi khóc to hơn…
Cảm giác ấm áp thân thiện
này, khiến con người muốn bày tỏ hết nỗi lòng, không muốn kìm nén, thế là tôi
cứ khóc một hồi lâu…
Giữa không gian bát ngát
như vô tận của bờ sông ban đêm, tôi được anh ta che mưa nhỏ bằng một cây dù,
anh ta đã ngồi xuống che dù cho tôi, không nói gì, cũng im lặng nhìn tôi khóc,
nhưng ánh mắt vẫn ân cần…
Một lúc sau thấy thật
thoải mái, tôi cảm ơn anh ta. Anh ta tháo ra áo khoác ngoài của mình, đưa cho
tôi và nói:
- Áo ngoài đã ẩm
hết rồi, mặc nó sẽ bị lạnh, mau thay ra đi!
Hành động của anh ta
khiến tôi không khỏi xúc động, anh ta vừa dịu dàng vừa tốt, đối với tôi tốt như
vậy…
Áo khoác của anh ta vẫn
còn hơi ấm và mùi hương của anh ta lưu lại…
- Tôi đã ném mấy
chục hòn đá và cả một đôi giầy, tại sao anh không đến ngay?
- À… – Anh ta mỉm
cười – Vì ta có chút việc, đã khiến nàng đợi rồi…
Tôi trong lòng thực ra
cũng không có ý trách anh ta nữa, anh ta giống như cơn gió vậy, đến và đi không
biết được… Lần trước cũng bất ngờ biến mất giữa đám đông…
- Nàng gặp chuyện
gì sao? – Ánh mắt anh ta đầy thành ý mà hỏi.
- Có một số chuyện…
– Tôi gật đầu, nhìn anh ta tin tưởng mà nói – Tiểu Thần Long, tôi có thể coi
anh là tri âm tri kỷ để giãi bày nỗi lòng được không?
- Tất nhiên là
được! – Anh ta nhìn tôi, ánh mắt giống như những người bạn tri kỷ nhìn nhau –
Nàng có thể tin tưởng ở ta, gặp khó khăn cũng có thể giãy bày…
Tôi hít thở sâu một hơi,
định ngồi gần vào anh ta một chút để kể, nhưng lại sợ quan điểm thời này gay
gắt nên lại thôi, thế nhưng có vẻ như anh ta chỉ nhìn lướt qua ánh mắt của tôi
cũng hiểu, bèn xích lại gần, vẫn tỏ ra lịch sự hỏi:
- Thế này không
phiền chứ?
- Không phiền! –
Tôi mỉm cười đáp lại.
Chúng tôi ngồi trên kè
đá, quay mặt ra phía con sông mênh mông. Tôi nghĩ ngợi một chút nên bắt đầu nói
từ đâu, sau đó quyết định hỏi anh ta:
- Tiểu Thần Long,
có khi nào con người phải lựa chọn một quyết định không có lợi cho mình, vì một
điều mơ hồ nào đó?
- Có. – Anh ta điềm
tĩnh đáp lại, ánh mắt mê hồn nhìn xa xăm – Bản thân ta cũng như vậy…
- Ưm… vậy liệu có
bao giờ nên tự hỏi, nên cố gắng giải đáp: Tại sao mình lại xuất hiện, lại tồn
tại ở thế giới này?
Anh ta đột nhiên quay ra
nhìn tôi, ánh mắt có chút như ngỡ ngàng, trầm tư một hồi rồi đáp:
- Tại sao lại tồn
tại? Tại sao lại có mặt trên đời… có lẽ phải sống hết cuộc đời của mình, một
ngày trước khi chết có thể ngẫm lại, ý nghĩa của kiếp sống đã trôi qua… vậy
nên, chỉ có cách đối đầu mà sống tiếp…
Câu nói của anh ta đầy
hàm ý, triết lý nhưng lại hoàn toàn hợp lý, áp dụng vào thực tế cũng phù hợp,
phải chăng vì tôi không biết sẽ xảy ra biến cố gì, biết quá trình thực sự của
câu chuyện này, nên cứ dũng cảm tiếp tục… một ngày nào đó, có lẽ tôi cũng tự tìm
được tất cả lời giải đáp và có đường trở về…
Anh ta, quả thật giống
như một người sâu xa, một người có suy nghĩ bất phàm, liệu có phải anh ta thực
sự chính là hóa thân của thần tiên…
Nhưng quyết định của tôi
vẫn chưa có đáp án, tôi có nên thử thay công chúa? Nếu như vậy mọi việc sẽ diễn
biến ra sao?
- Tiểu Thần Long !
– Tôi vừa phân vân, vừa khó khăn để mở lời, chuyện này đem nói với anh ta không
biết có được không, tôi đã xem anh ta như một người tri kỷ mặc dù quen biết
không lâu, có nên nói cho anh ta và xin lời khuyên không đây…
- Nếu như… tôi quyết định
… thử lấy một người mà tôi không hề biết, một người mà khi nhắc đến tên, trong
hình dung đã chán ghét, một chuyện mà tôi trước giờ không tin được… chỉ là một
cuộc hôn nhân giả, chỉ mang tính hình thức…
Gương mặt đẹp đẽ ấy
thoáng kinh ngạc, anh ta nhìn tôi ngạc nhiên trong phút chốc.
- Nàng… là bị ép gả
đi sao?
- Không hẳn, có thể
lựa chọn, nhưng vì một người rất tốt với tôi đã hi vọng, và là hi vọng thay đổi
số mệnh liên quan đến nhiều người…
- Hôn nhân chính
trị?
Đột nhiên anh ta thốt lên
bốn từ đó, ánh mắt thâm sâu, nét mặt cũng có vẻ khó miêu tả….Lẽ nào anh ta
nhanh ý đoán ra sao…
- Nàng không nhất
thiết phải nói vòng vo, nếu tin tưởng ta, nàng có thể giãi bày mọi điều… – Anh
ta lại quay ra cười – Tuy ta theo thói quen đoán ý của nàng, nhưng ta vẫn thích
nàng chân tình bộc bạch thẳng ra…ưm, chỉ có hôn nhân mang tính chính trị mới có
thể ảnh hưởng đển vận mệnh nhiều người… nàng không phải Kim Quy chi nữ sao? Nàng
bị gả đi đâu vậy?
Anh ta thông minh đến
vậy, dễ dàng đoán ra như vậy, có lẽ dù nói vòng vo anh ta cũng biết được, hay
là tôi nên nói thẳng ra cho xong…
- Đúng như anh đoán
một phần… điều tôi quan tâm nhất là, có nên làm hay không?
- Nàng lo sợ số
phận của mình, là hạnh phúc của một người con gái sao? – Anh ta ân cần thăm
hỏi, có lẽ anh ta cũng am hiểu tâm lý phụ nữ – Theo ta thấy, điều đó là tốt hay
là xấu, còn phụ thuộc vào đối tượng, đối với phụ nữ, tìm được một người chồng
tốt để nương tựa rất quan trọng, không phải sao?
- Đúng vậy… – Tôi
gật đầu đáp.
- Dù có thể là hôn
nhân sắp đặt, cũng không thể biết chuyện gì xảy ra, nếu kẻ đó là người tốt, có
thể thật lòng yêu thương nàng, có thể sẽ vẹn cả đôi đường… nhưng… cũng có thể
là một bất hạnh… - Ánh mắt anh ta lại quay ra phía bờ sông – Với tư cách
là bạn hữu của nàng, ta chỉ đơn thuần cảm thấy nên nói với nàng như vậy, bản
thân ta không biết nàng sẽ lấy ai, kẻ đó là người thế nào, nên không thể khuyên
nàng nên hay không…
Tôi suy nghĩ, do dự một
hồi lâu, trước mặt tôi là một thần tiên tốt bụng, sâu sắc và hiểu biết, liệu
anh ta có biết về nước Nam Việt và Trọng Thủy….
- Tiểu thần long,
anh đã đến Nam Việt bao giờ chưa, Triệu Đà là người thế nào, Trọng Thủy là
người ra sao anh có biết không?
Tự nhiên có cơn gió lạnh
buốt xuyên qua, thậm chí tôi cảm nhận rõ cái lạnh lẽo đáng sợ… có chút gì đó
bất thường, anh ta im lặng hồi lâu như vậy, là đang suy ngẫm hay hồi tưởng? Gương
mặt anh ta chếch đi, không nhìn thấy hết biểu cảm, mà vốn biểu cảm của anh ta
cũng khó nhận biết hết, trừ những lúc anh ta ân cần dịu dàng…
Anh ta biết sao? Hay sự
thật về những con người đó không được tốt nên anh ta không dám nói cho tôi?
Một lúc lâu sau, anh ta
quay sang nhìn tôi và nói:
- Gả cho Trọng
Thủy? – Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua – Nếu như
nói những lời thật tâm với nàng, ta thực tâm mong… nàng không lấy hắn, vì bất
cứ lý do gì.
- Tại sao? Hắn
không phải là người tốt? Có phải hắn ta nham hiểm, ham mê tửu sắc?
Chỉ thấy khóe môi anh ta
khẽ cười, hàm ý sâu sa mà đáp lại.
- Hắn… còn đáng ghê
tởm hơn ma quỷ. Nếu như cha hắn là loài yêu ma cáo già tham vọng cuồng loạn,
hắn còn từng tự hứa mình sẽ tàn nhẫn, thâm hiểm, tham vọng gấp ba lần… nàng có
biết, con người đó, khoác lên mình vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng lại chính là một kẻ
nhẫn tâm đến mức nào không?
Giọng anh ta biến chuyển
đa sắc thái, chính tôi cũng không hiểu hết được, hình như anh ta biết rõ Trọng
Thủy, lại còn như vô cùng ác cảm với hắn. Vậy Trọng Thủy là người xấu thật sao?
- Tôi… không biết…
- Nàng có muốn biết?
- Có muốn biết. –
Tôi tất nhiên là tò mò rồi.
- Trước đây có một
cô gái hắn rất yêu, cô gái đó hơn hắn tám tuổi, vốn là một cô gái mồ côi trong
một đoàn du mục được mang về cung, làm cung nữ trong cung điện của hắn, là
người chăm sóc hắn khi hắn còn tấm bé… nhưng vì muốn vươn lên địa vị cao, người
con gái đó từ một người trong sáng đã dần trở nên mưu mô toan tính… mặc dù khi
chơi đùa, đã thề hẹn sẽ đợi hắn lập nàng làm phi, nàng ta rồi cũng không bận
tâm mà quyến rũ Triệu Đà, cha của hắn, trở thành kế mẫu của hắn, khiến hắn bị
thương tổn và phẫn uất… nàng có biết kết thúc của cô ta không? – Môi anh ta mỉm
cười, có chút trào phúng khinh miệt, nhưng ánh mắt thì lại sâu lắng khó hiểu vô
cùng – Hắn ta sau đó mấy năm, nhân một ngày phụ vương không có trong cung, đã
vào tẩm cung của người phụ nữ đó, hãm hiếp nàng rồi trút hận chém thành sáu
mảnh…
- A! – Tôi nghe đến
những chuyện kinh khủng như vậy không khỏi sợ sệt hỗn loạn, tay chân muốn run
lẩy bẩy. Biểu hiện đó dường như anh ta rất chú ý đến…
Bất chợt anh ta vòng tay
ôm lấy tôi, khiến tôi giật mình kinh ngạc thêm một phen nữa.
- Nàng sợ hay là
lạnh? – Giọng anh ta khàn khàn.
- Anh… hù dọa tôi
đúng không… đáng sợ thật đấy! – Tôi cảm thấy ngại ngùng, vội định rời khỏi vòng
tay anh ta thì anh ta lại giữ chặt.
- Chưa hết đâu, còn
những chuyện ta kể nữa, nàng sẽ còn run rẩy sợ hãi, cảm thấy lạnh sống lưng
hơn… – giọng anh ta như muốn đe dọa cảnh báo từ trước.
- Anh… cũng có năng
khiếu kể chuyện đấy! – Tôi cười trừ, cảm thấy bị anh ta ôm thế này thì quá
ngại, vị thần tiên này, rốt cuộc có chút bất thường, vốn là anh ta rất dịu
dàng, chu đáo, nhưng lúc anh ta xuất hiện, cũng bắt tôi thơm một cái, liệu anh
ta có mặt nào đó trăng hoa không? Trông anh ta lãng tử như vậy, cũng nên đề
phòng…
Tại sao bây giờ tôi lại
cảm thấy, anh ta có nhiều mặt nhỉ…
- Rồi sau này, hắn
ta dường như lại có chút rung động vì một cô gái nữa, một cô gái một bộ tộc chư
hầu, cô ấy như ánh nắng, vô cùng thánh thiện và trong sáng, nhưng rồi hắn phát
hiện ra, nàng ta hoàn toàn không yêu thích hắn, chỉ yêu gã con trai tộc trưởng
của mình, vì gã đó mà gần gũi hắn để tiến cử người yêu… hắn ta vì sinh hận mà
cũng chiếm đoạt nàng, nhưng sau khi xong việc, hắn ta lại thấy cõi lòng trống
rỗng, hình như không còn hứng thú với nàng ta nữa… kết quả nàng ấy vì nhục nhã
mà tự sát… hắn ta cũng “để gã con trai kia về bên người mình yêu”…
- ÁC QUỶ! –
Tôi không nhịn được mà thốt lên – Tại sao hắn lại ác độc như vậy? Không
được, nếu hắn ta ác như vậy, tôi không dại gì mà…
- Ta còn biết được,
nghe ngóng được một thông tin nữa… đúng là gần đây hắn định lấy vợ, không ngờ
nàng lại chính là người sắp gả cho hắn… – Giọng anh ta nửa úp nửa mở.
- Thần tiên đại ca,
anh rất lợi hại, cái gì anh cũng biết sao? Vậy làm ơn nói cho tôi biết thêm đi…
- Vậy… ta được cái
gì? – Anh ta đột nhiên mỉm cười – Báo đáp?
- Hả? – Tôi đột
nhiên thấy rùng mình, Tiểu Thần Long này, thái độ anh ta tại sao lại chuyển
biến như vậy.
- Ta… có thể hôn
nàng không? – Anh ta ghé vào tai tôi thì thầm, hơi thở ấm nồng quyến rũ, giọng
nói mờ ám, chút nữa tôi cũng bị mê hoặc.
- Anh… dường như
anh đã đùa hơi quá rồi, tôi không thích đâu! – Tôi giật tay anh ta ra, thái độ
nghiêm túc nhưng cũng không quá đỗi gay gắt.
Xem ra anh ta dịu dàng,
ân cần, tốt bụng… nhưng cũng là một gã hào hoa phong lưu.
- Tiểu Thần Long,
bằng hữu tri kỷ có thể ôm vai bá cổ, nhưng không thể hôn nhau, lần trước tôi
nghĩ là anh thử tôi, nhưng không ngờ anh lại… như vậy, không phải anh có người
yêu rồi sao?
Anh ta nhìn tôi, ngỡ
ngàng vì những câu nói của tôi một vài giây, sau đó trầm tư suy nghĩ, lúc sau
giãi bày ra:
- Đúng, nhưng cô
gái ấy chết rồi! – Đột nhiên anh ta cười chua chát, nói xong quay ra phía khác,
biểu cảm khó diễn giải, nhưng dường như có gì đó u uất. – Chỉ đơn giản là ta
nghĩ, ta vẫn để hình ảnh đó trong lòng, cô gái ấy có lẽ đã tác động đến ta quá
nhiều…
- Nếu như vậy, tại
sao anh lại có chút phóng túng bản thân, lại còn đùa cợt tôi?
- Nàng… – Anh ta
quay sang nhìn tôi chằm chằm một lượt – Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã thấy
nàng và nàng ấy có nhiều điểm tương đồng… ta bây giờ không muốn giấu nàng nữa…
Nghe đến đấy, đột nhiên
trong lòng tôi thêm một đống tức giận, dù anh ta không nói dối, anh ta thật
lòng nói thật, nhưng những lời này càng làm tôi khó chịu hơn.
Tôi bực mình đứng dậy,
nhìn về phía anh ta mà tuôn ra một tràng bực dọc:
- Lại là một cái
thế thân nữa! Giờ tôi đã hiểu tại sao anh đột nhiên tốt với tôi rồi! Thì ra…
trước sau gì tôi vẫn cô độc, các người muốn đem tôi thay thể cho người khác, dù
bất cứ hình thức nào cũng khiến tôi không vui! Tàn nhẫn, đàn ông thật tàn nhẫn…
Tôi không ngại lễ nghĩa
gì nữa mà cởi cái áo khoác ra, ném trả anh ta:
- Cảm ơn về thông
tin của anh, nhưng tôi bây giờ không biết có nên tin anh nữa không, tôi thực
lòng muốn coi anh là bạn tốt, không ngờ… sau này tôi sẽ không tìm anh nữa!
Tôi bước đi được vài bước, đột nhiên đã thấy anh ta đứng
trước mặt:
- Minh Hà, ta đã nói thật là vì muốn từ nay xác định
nàng là bạn bè, đúng là ta có chút liên tưởng đến cô gái đó khi thấy nàng,
nhưng không phải ta đã chân thật bày tỏ sao? Ta cũng vừa quyết định từ nay sẽ
hoàn toàn coi nàng là bạn! Cũng sẽ không có ý không nghiêm túc với nàng…
- Thật sao? – Ánh mắt tôi nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ
nào đó vụt qua, lại khiến tâm trí tôi thêm rối – Tôi… hiện giờ rất mệt mỏi, tôi
muốn yên tĩnh, để tôi yên được không? Các người cứ ôm mộng về mỹ nhân của các
người đi, tàn nhẫn!
Giọng tôi về cuối càng thêm gay gắt, anh ta có chút ngỡ
ngàng nhưng cũng không làm gì ngăn cản, chỉ nhìn tôi tức giận hầm hập bỏ về…
- Minh Hà, nàng nhất định không nên dấn thân vào
cuộc hôn nhân đó! – Tiếng anh ta nói lớn, vọng lại từ phía sau.
- Đó là việc của
tôi! Tôi ghét anh! - Tôi hét thêm một câu rồi bỏ về luôn…
Tiểu Thần Long, ngay cả
anh cũng đối xử với tôi như vậy… tôi sẽ không coi anh ta là bạn nữa, cũng sẽ
không đến tìm anh ta nữa…
Sau này tôi mới biết, sau
đó anh ta cũng đã đạt được một dự liệu, đó là khiến tôi không còn đến tìm anh
ta những ngày tiếp sau nữa… để anh ta có thể rời đi…
Nguồn hocban.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét