Chương 12: Hành động
Thật
kì lạ, tôi muốn ngước lên nhìn, nhưng lại sợ gặp phải ánh mắt anh ta đang nhìn
tôi chăm chú một cách khó hiểu, không hiểu sao tôi bối rối trước đôi mắt quyến
rũ đầy thần lực đó. Quả thật, chỉ cần nhìn anh ta thôi cũng thấy dần đắm chìm,
dần ngưỡng mộ, dần si mê…
Trong đầu tôi bối rối với nhiều suy nghĩ.
Anh ta cái gì cũng hoàn hảo, không những dung mạo mê
người, mà dường như trí tuệ , suy tính cũng vô cùng sắc bén… nếu anh ta không
phải là thần tiên, tại sao lại có con người như vậy? Có mãnh lực phi phàm thu
hút mạnh mẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt? Có lẽ anh ta đúng là thần tiên…
Mà nếu anh ta không phải thần tiên thật, hay ở thời đại
này cũng không có bất cứ yếu tố kì ảo nào đi nữa, đối với tôi, người này thực
xứng như thần tiên…
Hôm nay tôi may mắn được thần tiên đại ca này giúp ? Biết
đâu anh ta đã nghĩ ra cách giải quyết mọi việc…
Nhưng mà, tôi đã tự hứa với An Dương Vương và bản thân sẽ
tự cố gắng giải quyết mọi việc, tôi trước giờ không muốn quá ỷ lại và vốn coi
trọng bản thân, nãy giờ một chút động não tôi vẫn chưa làm được, toàn là nhờ
anh ta, tôi không phải kẻ kém thông minh gì cơ mà…
Cứ như thế này tôi thấy cứ áy náy sao ấy, tôi vốn ghét sự
vô dụng của mình…
- Hoàng tử à…- Cuối cùng tôi cũng mở lời – Có chuyện này…
- Chuyện gì vậy? – Ánh mắt của anh ta tỏ ý chờ đợi tôi nói
tiếp.
- Anh giúp tôi, tôi rất biết ơn, nhưng anh bây giờ có thể
chỉ gợi ý, giúp đỡ cho tôi đến đây thôi được không? Tôi muốn thử suy nghĩ, làm
hết sức mình trước… nếu tôi quả thật không làm được nữa, tôi sẽ nhờ anh giúp
được không?
Chợt ánh mắt anh ta nhìn tôi thêm phần kì lạ rồi tự nhiên
bật cười:
- Được, có lý trí lắm! Ta thích tính cách này !
….
….
….
Không lâu sau, trong vai một đoàn thương buôn từ xa đến,
chúng tôi đến nhà Lý phú hộ chào hàng. Nhà ông ta hình như rất giàu có, tư gia
của ông ta to sấp xỉ nhà đệ nhất Lạc tướng Cao Lỗ, mà rõ ràng nhà Cao Lỗ hắn
còn có nhiều gia nhân, thuộc hạ, đệ tử học võ, còn có võ đường bên trong… vậy
thì nhà tên phú hộ này quả nhiên không tầm thường, không biết làm gì mà giàu
thế.
Vừa đi đến cửa chào hàng, người hầu đã bảo chúng tôi đợi
một chút. Sau khi ả người hầu vào báo lại với người nhà, chỉ một lúc sau đã
thấy tíu tít đi ra một bầy phụ nữ, từ già đến trẻ, lớn đến bé hơn chục người.
Họ và ai vậy? Vợ con tên phú hộ này sao?
Một bà mập, già nhất nhưng vẫn lòe loẹt hớn hở mời đoàn
thương nhân vào sân trong để họ tiện xem hàng. Có lẽ đây là vợ cả.
Đám phụ nữ ríu rít, rôm rả như đàn gà mái, sà vào xem gánh
hàng lạ. Đôi lúc còn tranh nhau, cãi vã ỏm tỏi.
Long cung hoàng tử vẫn điềm nhiên giấu gương mặt tuấn tú
mê hoặc sau một chiếc quạt, lại thêm mái tóc hơi rủ xuống phong lãng, có sự
cuốn hút khác lạ. Chỉ nhìn dáng người và điệu bộ cũng đủ thu hút rồi, chả trách
chỉ sau một hồi, đám phụ nữ đã nhận ra có một chàng trai trẻ cực phong độ đang
đứng ngay đây, họ đều quay sang ngắm anh ta, ánh mắt cuồng si ngưỡng mộ, so với
họ thì hình như lúc nãy tôi còn tỉnh táo hơn.
Mấy ả còn trẻ vội lại bắt chuyện, bâu lấy anh ta. Anh ta
bị vây bởi đám nữ giới, nhưng vẫn bình tĩnh, còn nở một nụ cười mê hồn đáp lễ:
- Các phu nhân, tiểu thư cứ xem hàng, nếu thích và mua
nhiều, chúng tôi sẽ giảm giá một nửa, ngày mai sẽ lại đến chào hàng, sẽ có
nhiều hàng đẹp hơn… chúng tôi cũng còn một lô hàng thứ cấp giá rẻ, không biết
gia nhân trong nhà có ai hứng thú đến xem, chúng tôi cũng giảm giá một nửa…
Đám phụ nữ mắt sáng lên, còn mấy người nô tỳ, gác cổng,
quản gia đứng gần nghe thấy cũng tò mò, háo hức muốn xem, họ cũng rủ nhau đến
xem hàng. Sau đó mấy phu nhân còn mời cả đoàn thương nhân vào trong phòng khách
uống trà, dùng bữa.
Nhân lúc anh ta đang bị họ vây quanh và cả đoàn đang dần
tiến vào trong nhà họ, tôi tranh thủ thời cơ, lượn đi đường khác.
Gặp mấy người nhà, nô bộc đang làm việc đi qua thấy người
lạ kêu tôi đứng lại, có kẻ tra hỏi, tôi nhanh trí khai mình từ đoàn buôn, muốn
hỏi chỗ để “giải quyết”…
Tôi định tìm xem tên chủ nhà là tên nào và đang ở đâu,
nhưng xem ra cái nhà này lớn quá, tìm mãi không ra. Có lẽ giờ hắn vẫn bị
thương, đang nằm ở một phòng lớn, đẹp nào đó trong những gian nhà này. Thường
thì lão chủ nhà sẽ ở gian to nhất, hướng đẹp nhất.
Loay hoay ở dãy nhà trong, càng đi vào phía này, tôi càng
nghe thấy những âm thanh kì quái. Đó là tiếng xóc lọ, tiếng mõ, chiêng liên
hồi, tiêng ai đọc kinh như bọn thầy cúng tế.
Phía trước, chính giữa dãy nhà ba gian lớn lợp mái ngói
đỏ, là nơi phát ra những âm thanh đó. Càng đến gần, tôi còn thấy tiếng chân
người nhảy múa như đúng kiểu đang cúng bái, trừ tà. Xung quanh dãy nhà thì
chẳng có một ai đến gần, chắc là vì vụ cúng bái này đây.
- A… đuổi ma phương nam, đuổi ma phương bắc… thân chủ mạnh
khỏe, giàu sang trường trường… A…. – Lại một hồi chiêng mõ .
Tôi suýt bật cười khi nghe thấy mấy tiếng đọc kinh, cúng
tế đó. Thời nay nhà giàu đã thừa tiền, rỗi hơi đổ thời gian, tiền bạc cho mấy
thầy mo đó sao?
Một hồi không lâu sau, chiêng mõ ngừng lại, lại thấy tiếng
người bên trong:
- Lý phú hộ, tôi đã làm phép, từ nay nhà ông chỉ có vận
khí tốt, không còn tà ma!
- Tốt, đây là hai mươi đồng bạc cho nhà ngươi như đã hứa !
– Một giọng khàn khàn trong nhà vang lên. – Cộng thêm hai mươi đồng bạc để
ngươi đặt kính chiếu yêu trong phòng ngủ cho ta.
Lý Phú hộ? Không phải lão ta ốm nằm liệt giường, bị thương
thừa sống thiếu chết hay sao? Tôi không khỏi tò mò, đục một lỗ bên cửa sổ nhòm
vào, thấy bên trong là một lão mập, tay có băng bó, đang ngồi trên ghế.
Hừm, chẳng nhẽ đến mức giả thương tích nghiêm trọng rồi
làm ầm lên, hại người nghèo, kẻ yếu vào chỗ chết? Lũ người giàu này thật không
có chút lương tâm nào, thật không thể chấp nhận được.
Tôi thực chỉ muốn xông vào, lôi lão ta ra giữa đình cho
thiên hạ thấy. Đang định tiến vào thì tôi thấy một bàn tay từ phía sau, nắm lấy
vai tôi ngăn lại:
- Khoan ! Chưa được ! – Thanh âm đó đủ làm tôi nhận ra là
ai, quay đầu lại.
Long cung hoàng tử, anh ta đã đứng ở đây từ bao giờ mà tôi
không biết.
- Hoàng… à, anh sao lại ở đây? – Tôi nói thật nhỏ, chỉ đủ
cho anh ta nghe.
- Cũng khá vất vả mới cắt được đuôi đám phụ nữ đó… – Anh
ta mỉm cười rồi tiếp lời – Nguyên tắc thứ hai, đợi thời cơ hợp lý mới hành
động, phải nắm rõ sự tình đã…
Xem ra long cung hoàng tử bước nào cũng cẩn thận chi li,
cũng xem xét tính toán, có chút hơi giống Cao Lỗ, chỉ có điều con người chỉ
luôn có chữ “gián điệp” trong đầu, luôn nghi ngờ kẻ khác đó chỉ làm tôi thấy
bực. Thấy vậy, tự nhiên tôi buột miệng nói đùa:
- Hoàng tử, anh thật lợi hại… anh có vẻ rành, như kiểu
thầy dạy gián điệp chuyên nghiệp ấy, tôi có quen một kẻ, nếu anh là gián điệp
mà hắn là kẻ chịu trách nhiệm bảo vệ bí mật thì không biết ai là người thắng…
Đột nhiên thấy sắc mặt anh ta hơi có chút biến chuyển kì
lạ, trong khoảnh khắc ánh mắt ánh lên tia lạnh, tôi thấy ngạc nhiên, định hỏi
có chuyện gì thì đã thấy trong nhà, tên thầy cúng mở cửa đi ra. Hoàng tử nhanh
lẹ đến không ngờ, đã kịp kéo tôi núp gọn sau một cái cột lớn bên phải.
Tên thầy cúng và tên chủ nhà đi ra, bước về phía bên trái.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn thấy hoàng tử vẫn điềm tĩnh. Chẳng nhẽ hoàng tử cũng
đã tính toán.
- Hoàng tử, tại sao anh lại chọn phía núp vào là cột bên
phải?
- Phải suy đoán !- Anh ta hướng đôi mắt về phía hai kẻ
kia, giải thích – Bên phải là hướng chúng ta vào đây, hướng ra sân chính và nhà
ngoài, tên Lý phú hộ trước khi xử tội người phụ nữ xong, sẽ không ra ngoài cho
người ta thấy mình còn khỏe rồi lại dèm pha, dù là người nhà, nô bộc ắt cũng
không nhiều kẻ biết sự tình đâu, chắc là hắn mấy hôm nay quanh quẩn trong nhà
thôi. Hơn nữa, lý do quan trọng hơn là hẳn là hắn vào gian phòng ngủ, thường
nằm bên trái dãy nhà ba gian để thầy cúng đặt kính chiếu yêu như lúc nãy đã
nói. Cần phải chú ý, đừng bỏ sót chi tiết nào.
Tôi nghe thấy anh ta giải thích vậy thì ngây người, có vẻ
đơn giản nhưng tôi sẽ không thể nghĩ ra trong thời gian ngắn và kịp thời như
vậy, không biết anh ta ăn gì mà có khả năng ứng phó, suy biến trong từng giây
ngắn ngủi như vậy. Hay chỉ có thần linh mới hơn người như vậy? Cũng có khi anh
ta đọc được suy nghĩ trong đầu con người cũng nên.
- Hoàng… – Tôi định nói thì sực nhớ ra rằng anh ta đã dặn
không được gọi như vậy – Trước hết, cho tôi biết tên anh đã… Long cung hoàng
tử, anh có tên riêng không?
Chỉ thấy anh ta tự nhiên khẽ cười, tôi thắc mắc tại sao
anh ta lại cười thì được một lời đáp cùng với một cái nhìn thiện cảm.
- Thôi được, nàng có thể gọi ta là Tiểu Thần Long!
- Tiểu Thần Long…- Tôi lẩm bẩm tên anh ta rồi tự giới
thiệu mình – Tên tôi là Minh Hà…
- “Hà”, tên có liên quan đến nước, xem ra chúng ta có điểm
giống nhau…
Tôi mỉm cười nhẹ đáp lại, ngẫm nghĩ trong đầu cái tên anh
ta cũng thật lạ, có nét thần kì, Long cung hoàng tử tên là Tiểu Thần Long, xem
ra cũng hợp lý.
Lát sau chỉ thấy tên thầy cúng đi ra, chắc đã xong việc,
còn lão chủ mập ú kia chắc sẽ không ra ngoài nữa đâu, mà người như hắn chắc
cũng lười đi lại, vận động thôi, vậy mà còn có máu dê, có biết bao nhiêu vợ.
Nếu không phải hắn giàu nứt đố đỏ vách không biết có ai chịu lấy.
Tôi đang phân vân, suy tính không biết nên làm gì tiếp, đã
thấy lão thầy cúng đi về phía này, chắc đang định ra về.
A, lão thầy cúng đó chắc chắn là một nhân chứng chứng minh
rằng lão chủ nhà không bị thương nặng đến như vậy, cần phải tóm lấy hắn.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu tôi, tôi vừa quay sang
hoàng tử, định nói thì đã thấy anh ta lắc đầu. Xem ra anh ta biết tôi nghĩ gì
thật sao.
- Ta làm nàng khó chịu à?
Nàng có muốn ta im lặng hay không tham gia nữa?
- Tôi… hình như là tôi vô
dụng quá, cái gì cũng bị anh nhìn thấu hết! – Tôi cúi mặt xuống đất, môi hơi
mím lại, trong lòng hơi khó chịu.
- Cách nàng muốn tóm lấy
hắn cũng là một phương án, nhưng không triệt để, có thể đem hắn ra, nhưng cũng
chỉ chứng minh được phú hộ không bị thương nặng như thế, cũng chỉ giảm được một
phần tội, cái chúng ta cần là “chính ông ta tự ngã rồi vu oan” – Anh ta vừa giải
thích, vừa như muốn an ủi tôi.
- Tại sao anh biết tôi
muốn làm thế? Tôi đã chưa có nói gì… – Tôi ngước mắt lên thắc mắc. – Anh đọc
suy nghĩ của tôi sao?
- À… – Anh ta dịu dàng
nói tiếp – Ánh mắt nàng trong giây lát bộc lộ ra, nhìn theo lão thầy cúng như
muốn bắt đi luôn…
Tôi ngộ ra, nhìn anh ta,
anh ta cũng nhìn lại. Ánh mắt của anh ta nhìn tôi rất chăm chú, nhưng tôi không
đoán được anh ta nghĩ gì.
- Còn bây giờ, nàng đang
tự hỏi ta đang nghĩ gì, vì nàng nhìn thẳng vào sâu mắt ta, ánh mắt của nàng có
chút hỗn loạn…
- Vậy… thực sự anh đang
nghĩ gì… – Tôi lúng túng – Tại sao cái gì anh cũng biết thế?
Anh ta im lặng giây lát.
Chợt tôi cảm giác vừa có chút ngưỡng mộ, vừa thấy có chút khoảng cách với anh
ta. Từ lúc gặp mặt vừa nãy đến giờ, mỗi lúc tôi càng thấy long cung hoàng tử
quá hơn người, rõ ràng anh ta rất phi thường…
Nhưng cớ sao, cái khoảng
cách, cách biệt giữa khả năng tính toán, quan sát của anh ta với tôi khiến tôi
vừa thấy buồn, vừa thấy mình vô dụng và hấp tấp , lại có chút linh cảm gì đó
hơi bất an. Là tại anh ta thần kì quá như vậy, tôi ngưỡng mộ, rồi lại chuyển
sang ngỡ ngàng, bây giờ lại cảm thấy như mình đang trong một cuộc chơi mà cái
gì anh ta cũng nắm được, tôi có cố giải quyết và suy đoán việc của mình thì
cũng vẫn chỉ nằm trong dự đoán của hoàng tử thôi. Cảm giác hơi giống như mình
bị “quay” vậy, làm tôi tự nhiên có chút muốn e dè long cung hoàng tử.
- Xin lỗi… – Đột nhiên
anh ta lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang xõa xuống mặt tôi
sang một bên – Ta quả là đã làm nàng thấy không tự nhiên…- Hình như anh ta lại
đoán được ý tôi.
- Không, anh nói rất
đúng, cái gì anh dự tính cũng đúng, nếu làm như tôi có lẽ sẽ thất bại ! – Tôi
cố cười nhưng lòng không mấy vui.
- Thật ra… – Anh ta nhìn tôi dịu dàng – Muốn làm tốt tất
nhiên cũng phải rèn luyện, học hỏi, quan sát nhiều, học từ mỗi người, mỗi ngày
một ít. Hơn nữa, là do nàng còn hơi thiếu tự tin.
- Tự tin? – Tôi khẽ lẩm nhẩm trong miệng – Lẽ ra tôi cũng
vốn là một người tràn đầy tự tin, ở thế giới của tôi tôi cũng lợi hại lắm mà,
chỉ tại về cái chốn quỷ quái này, toàn nghịch cảnh, lại toàn người không đơn
giản, thành ra vô dụng… mà… tại anh xuất hiện, rồi làm gì cũng xuất thần như
vậy mới khiến tôi mặc cảm…
Không biết anh ta có nghe thấy không, mà anh ta có đang dò
xét ý tôi nữa không. Tôi một hồi nhìn lên anh ta, anh ta nhìn tôi rồi lại nói:
- Thôi vậy, dường như nàng thích tự giải quyết bằng đôi
tay của mình, sự tự lập này là đáng quý, ta sẽ chỉ im lặng về sau, cũng không
góp ý nữa, nếu nàng muốn hỏi gì thì hỏi ta… việc quan trọng là minh oan cho
người phụ nữ đó, đừng để tốn thời gian nữa.
Chương 13: Mưu kế
A, tuy
anh ta nói vậy, nhưng tôi vẫn chưa biết phải làm sao nữa. Gương mặt tôi không
giấu nổi sự bối rối bế tắc, ngay từ đầu bước vào chuyện này, tôi vẫn chưa có ý
tưởng nào hữu dụng cả.
Anh ta nhìn tôi, dường như thăm dò được ý nghĩ bế tắc của
tôi, thấy tôi im lặng bế tắc, một hồi anh ta lên tiếng:
- Thật ra…không phải mọi việc đều có thể tự mình giải
quyết, nàng chỉ cần giữ ý nghĩ không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác
là được…- Anh ta mỉm cười – Đôi lúc cũng cần biết học hỏi từ người khác, đôi khi
phải biết cách hợp tác cùng có lợi, không phải như vậy mới có nhiều kinh nghiệm
sao?
A, dường như câu chữ nào của anh ta cũng đầy hàm ý, lời
nào cũng có vẻ như một người dạn dày kinh nghiệm, thông hiểu sự đời.
- Lần này…hay là chúng ta cùng hợp tác nhé! – Anh ta nhìn
tôi, mở lời gợi ý.
Hợp tác ư? Tôi có thể hợp tác với anh ta? Xem ra một mình
tôi cũng không giải quyết nổi sự việc này, có khi nào tôi nên nghe theo anh ta?
Đúng là về cái thời đại này tôi thấy mình rất vô dụng, mọi thứ không chỉ lạ
lẫm, mà người thời này sao quá lợi hại… Tôi không thể thích ứng nhanh như thế.
Tôi có sĩ diện, tôi muốn tự giải quyết mọi việc nhưng cứ
như vậy, chậm trễ một chút nữa, mọi việc sẽ hỏng hết. Có lẽ tôi sau này phải tự
cố gắng, nhưng ngay lúc này cần biết thiệt hơn, phải hợp tác với một người lợi
hại như anh ta…
- Tiểu Thần Long, tôi đồng ý hợp tác với anh! – Cuối cùng
tôi cũng quyết định như vậy.
- Được, tốt lắm! Nàng quả nhiên biết tính toán thiệt hơn
đấy! – Anh ta vẫn tỏ ra khen ngợi tôi.
- Vậy… anh có cách nào chưa? Tôi chưa có cách nào cả… –
Tôi lúng túng.
- Vậy chúng ta cùng hợp tác ngay bây giờ!- Ánh mắt anh ta
ánh lên tia bí hiểm, dường như đã có phán đoán.- Bây giờ nhanh chóng đuổi theo
tên đạo sĩ kia!
Đạo sĩ có lẽ đã đi mất rồi, không còn thấy bóng nữa. Tôi đang
loay hoay tính cách tìm ông ta thì anh ta đã khẽ nói một câu “ Xin thất lễ!”
rồi nhanh chóng vòng tay qua người tôi, thi triển thân pháp, cả người tôi và
anh ta trong chốc lát đã đứng trên nóc nhà.
- Oa! Lợi hại ! – Tôi vô cùng kinh ngạc thốt lên – Thần
tiên, ra là anh biết bay!
- Đó không phải bay, là khinh công! – Anh ta nhìn tôi, mỉm
cười khi thấy tôi mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
Quả nhiên người thời xưa còn biết khinh công nữa, đúng là
có những thứ mà tôi nghĩ vốn chỉ có trong phim chưởng nay lại có thật. Anh ta
có khi nào là thần tiên, nên càng lợi hại hơn không…
Đứng trên nóc nhà này, hướng tầm mắt về phía xa, tôi thấy
bóng lão thầy cúng ăn mặc quái dị đã đi ra phía cổng, sắp rời khỏi phủ nhà phú
hộ. Tiểu Thần Long nhanh lẹ quay sang bảo tôi:
- Nàng đứng yên ở đây, đừng đi đâu, cẩn thận không ngã!
Nói rồi trong chớp mắt anh ta lại nhảy xuống, nhanh lẹ phi
thân đi về hướng lão thầy cúng, hẳn là anh ta muốn đuổi theo lão.
Tôi thấy tò mò, nhưng chưa kịp hỏi thì anh ta đã đi rồi.
Có lẽ anh ta thực sự có dự tính thật, nhân cơ hội hợp tác với anh ta, tôi phải
học hỏi thêm khả năng suy đoán.
Thế nhưng anh ta đi đâu đó, gần một tiếng đồng hồ tôi lại
ngồi trên nóc nhà đợi.
Nói là hợp tác nhưng có thể tôi chỉ làm được rất ít hoặc
không làm được gì…
Một hồi sau, Long cung hoàng tử quay lại. Anh ta lại nhảy
lên mái nhà, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, còn đưa cho tôi một bình nước
bằng ống tre.
- Nàng khát không? Uống đi… – Anh ta thân thiện đưa ra mời.
Tôi mở nắp ra mới biết bên trong không phải nước mà sữa bò
tươi. Mùi sữa thơm ngon tỏa ra khiến tôi không kìm nén được mà đưa lên miệng
uống thử.
Ngon quá, hương vị sữa ngọt dịu, không quá đậm, làm tôi cứ
muốn uống tiếp. A, nhưng không được quá thất lễ, tôi đành ngừng uống, luyến
tiếc đưa bình sữa xuống.
- Cảm ơn anh, sữa rất ngon…- Tôi quay sang nhìn anh ta,
bắt gặp gương mặt tuấn mỹ đang nhìn mình nãy giờ, đột nhiên thấy lúng túng.
Càng ngượng ngùng hơn khi anh ta rút từ trong người ra một
chiếc khăn tay, khẽ lau trên miệng tôi những giọt sữa còn vương lại.
Ngượng thật, tôi có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất,
bình thường tôi không hay chú ý lắm, đi ăn uống với bạn bè cả lũ không hề câu
lệ gì, nay trước một người chu đáo, tỉ mỉ như anh ta, đã thất lễ rồi.
Có lẽ thấy gương mặt đỏ ửng của tôi, anh ta mỉm cười, nói
đùa một câu:
- Nàng…giống trẻ con thật!
- A, cảm ơn…anh … rất là
chu đáo!
- Không có, chỉ là thấy
nàng quá ngây thơ và trẻ con thôi! – Anh ta nhìn tôi hơi kì lạ, chẳng biết câu
nói này là an ủi hay thầm trách nữa.
- Trẻ con…- Tôi lẩm bẩm
trong miệng – Cái gì mà trẻ con, chỉ ở nơi này thôi, ở chỗ của tôi, tôi gớm ghê
lắm đấy…
Thấy bộ dạng tôi như vậy,
anh ta dường như cười thầm trong lòng. Hồi sau anh ta lại lên tiếng:
- Nàng bao tuổi rồi?
- Mười bảy! – Tôi không
nghĩ gì mà tự nhiên buột miệng đáp.
- Ồ ! Vậy mà ta cứ nghĩ
nàng mấy ngàn tuổi, chí ít cũng mấy trăm…
- À…- Tôi phát hiện ra
mình bị hớ, vội giải thích – Ý tôi là, theo tuổi con người thì tôi mười bảy… –
Tôi cũng vội lảng tránh bằng cách hỏi lại anh ta – Anh bao tuổi rồi thế?
Tôi mới quan sát lại anh
ta, nhìn ngoại hình phi phàm này, anh ta giống như một lãng khách trẻ tuổi,
chắc cũng chỉ ngoài hai mươi…
- Nếu tính như nàng, ta
hai tư tuổi… – Anh ta vừa trả lời, vừa đưa tay vuốt lại tóc mái ra đằng sau,
trông khoảnh khắc đó thật quyến rũ mê hồn. – Xem ra nàng cũng không còn nhỏ
tuổi là mấy…
Đẹp trai thật, mắt tôi
không ngừng dán chặt vào anh ta, trai đẹp như trai Hàn Quốc trên ti vi, tạp chí
không thiếu, nhưng người đẹp đẽ, sống động, lại mưu trí, chu đáo đến thế… đang
ở ngay trước mặt tôi.
Thông thường ở thế giới
hiện đại, ra đường nhìn thấy một bạch mã hoàng tử, bạn chắc chắn muốn quan tâm
anh ta có “chủ” chưa, điều này tự nhiên làm tôi thấy tò mò. Đắn đo một hồi, tôi
gạt bỏ sĩ diện mà lên tiếng, dò dò ý:
- A, hình như trời sắp
tối rồi… phải thật nhanh chóng giải quyết mọi việc! – Tôi ra vẻ sốt sắng, vội
vàng.
- Nàng còn bận việc gì
sao?
- Không, ngoài việc này
ra thì tôi rỗi lắm, chỉ sợ vợ anh thấy anh về muộn thôi…
Bỗng nhiên anh ta bật
cười, giữ ý lấy tay che trước miệng rồi quay sang nhìn tôi.
- Sao nàng nghĩ là ta có
vợ?
- Thì…- Tôi ấp úng – Thì
tôi thấy thời này người ta lập gia thất sớm, nữ thì mười ba, nam thì mười sáu,
mà anh chắc cũng “cứng” tuổi như này, xuất sắc thần kì như này phải có vợ chứ? Mà
vợ anh là thần hay tiên nữ vậy?
- Không có! – Anh ta điềm
nhiên đáp.
- Vậy người yêu thì sao?
– Tôi tò mò.
- Người yêu…- Đột nhiên
anh ta im lặng, ánh mắt có chút chuyển biến kì lạ – Đã có…
A, tôi biết mà, phản ứng
tự nhiên trong lòng tôi hơi hụt hẫng, có lẽ đây là cảm giác khi bạn chứng khiến
một chàng “hotboy” ngời ngời đã có chủ. Ra là anh ta đã có người yêu…
Ngẫm nghĩ lại, từ lúc tôi
đến đây có gặp hai người xuất chúng là anh ta và tên Cao Lỗ, nhưng cả hai xem
ra đều đã có người trong mộng, không biết thần tiên này có si tình điên cuồng
như Cao Lỗ không nữa…
Nghĩ vẩn vơ một lát, tôi
sực nhớ ra chuyện, vội hỏi anh ta:
- Tôi suýt nữa thì quên
mất việc chính, vừa nãy anh đuổi theo lão thầy cúng làm gì vậy?
- Tìm thêm một chút thông
tin, rất hữu dụng… xem ra việc này có thể thành công, chỉ cần sự phối hợp tốt
của nàng thôi… – Ánh mắt anh ta đang đăm chiêu lại chuyển sang thâm sâu bí hiểm.
- Anh đã có cách sao? –
Tôi thực lòng chẳng hiểu gì cả – Anh có thể từ từ giải thích cho tôi không?
- Được, để đỡ mất thời
gian, ta sẽ vừa giải thích vừa đề xuất ý kiến… chúng ta xem xét cùng hành động…
_________________
Sau khi nghe xong ý kiến
của anh ta, tôi cũng lờ mờ hiểu, cảm thấy đây là một đối sách hay, hơn nữa tạm
thời tôi cũng không có cách nào khác, nên muốn cùng anh ta phối hợp…
Trời đã tối, sau khi
chuẩn bị một số thứ, tôi từ biệt với anh ta, một mình trở về đền Kim Quy…
Vừa về đến sân trong, đã thấy lù lù tên Cao Lỗ đứng đó, cùng với hai nữ tư tế . Hình như hắn có ý quở trách họ không theo sát hành tung của tôi. Cái gì chứ, ngay cả An Dương Vương cũng đã có ý bảo Cao Lỗ chấm dứt theo dõi, nghi ngờ tôi, vậy mà hắn vẫn cố tình làm trái ý sao. Chẳng nhẽ chỉ có khi tôi hét to “ Ta là gián điệp đây!” hắn mới cho người rút đi sao. Nghĩ đến đây tôi trong lòng thấy tức, đi tới rồi lớn tiếng nói :
Vừa về đến sân trong, đã thấy lù lù tên Cao Lỗ đứng đó, cùng với hai nữ tư tế . Hình như hắn có ý quở trách họ không theo sát hành tung của tôi. Cái gì chứ, ngay cả An Dương Vương cũng đã có ý bảo Cao Lỗ chấm dứt theo dõi, nghi ngờ tôi, vậy mà hắn vẫn cố tình làm trái ý sao. Chẳng nhẽ chỉ có khi tôi hét to “ Ta là gián điệp đây!” hắn mới cho người rút đi sao. Nghĩ đến đây tôi trong lòng thấy tức, đi tới rồi lớn tiếng nói :
- Cao Lỗ tướng quân, anh
xem ra quá cẩn thận rồi, ngay cả ý chỉ của nhà vua cũng không còn coi trọng,
lại khiến đền thờ Kim Quy tốn thêm không ít cơm gạo nuôi thêm mấy nhân khẩu!
Hắn quay ra nhìn tôi chằm chặp. A, là ánh mắt có chút ngạc nhiên thoáng chốc rồi lại chuyển sang hung hãn mà dò xét. Hắn cũng chẳng nhẹ giọng gì mà tra khảo:
Hắn quay ra nhìn tôi chằm chặp. A, là ánh mắt có chút ngạc nhiên thoáng chốc rồi lại chuyển sang hung hãn mà dò xét. Hắn cũng chẳng nhẹ giọng gì mà tra khảo:
- Cả ngày nay ngươi đã đi
đâu? Y phục của ngươi là sao?
Tôi cố giữ bình tĩnh,
bước đến sát mặt hắn, còn cố tình xoay hai ba vòng với chiếc váy dài đẹp đẽ
này, vung vẩy thêm vài cái rồi mỉm cười:
- Ta đi dạo mát rất vui,
còn đi mua sắm ở chỗ các thương nhân được bộ đồ đẹp này!
Hắn nhìn tôi, tôi cảm
giác có sự bất mãn tức giận nào đó đang bùng lên trong hắn, hắn lườm cho hai nữ
tư tế lui ra. Khi họ vừa đi khỏi, hắn lại túm lấy cổ áo tôi mà lôi đi xềnh xệch:
- Hừm ! Ngươi xem ra thật
không biết thân biết phận!
- Buông ta ra, ngươi làm
hỏng hết y phục đẹp của ta bây giờ! – Tôi cố gắng giẫy dụa, cố gắng không để
hắn lôi tôi đi.
- IM ! – Hắn quát một
tiếng cục cằn và hung dữ.
Tôi thấy mình bị lôi theo
hướng cửa sau đền thờ, theo một lối vắng nào đó đến tư gia của hắn, cũng vào
bằng cửa sau.
Khi bước vào cái sân sau,
trước cửa kho, hắn ném tôi xuống đất.
- Đồ độc ác đê tiện! –
Tôi ra sức chửi bới – Hôm nay ta đã đắc tội gì với ngươi chứ?
Thái độ của tôi chỉ làm
chọc tức thêm hắn, chính tôi cũng không hiểu rõ nguyên do của sự tức giận này? Là
do thù oán lúc gặp An Dương vương? Nếu vì thế mà trả thù, xem ra hắn quá đê
tiện rồi.
- Không biết sao? – Giọng
hắn giận dữ – Thứ nhất, ngươi không hoàn thành nghĩa vụ của một thần nữ, tự ý
bỏ ra ngoài, chắc ngươi không ngốc đến mức không biết mình có thể bị nhận ra,
không khéo sẽ bị bại lộ? Riêng điểm ngươi được sống nhàn hạ ở thần điện, không
biết an phận mà còn bỏ ra ngoài chơi bời phung phí, thực sự không chấp nhận
được. Điều thứ hai, ngươi huênh hoang mình sẽ giải quyết được vụ án, kết quả là
chỉ một ngày chơi bời. Điều thứ ba, vì chơi bời, ngươi bỏ quên những điều ta
căn dặn, hình phạt không tự giác thực hiện, việc giao phó quét dọn sân tập,
chuẩn bị tập luyện cũng không làm. Điều thứ tư, ngươi bỏ ra ngoài hành tung
không rõ, không thể không khiến ta có ý nghi ngờ ngươi là gián điệp!
A, chỉ nghe thôi tôi đã
choáng váng xen lẫn tức giận. Tên Cao Lỗ này, nghĩ ra được bốn lý do hợp lý để
vin vào trút giận lên tôi. Đi chơi ư ? Hắn mới là người không làm gì, tôi ra
ngoài là muốn giải quyết vụ án chứ bộ.
Tôi định lên tiếng thanh
minh cãi lại thì lại nghĩ rằng mình việc gì phải giải thích với hắn cho tốn
sức, hắn nhất định không xem trọng lời tôi nói, không bỏ qua cơ hội trả thù
tôi, hơn nữa tôi không muốn cho ai khác ngoài tôi và Tiểu Thần long biết kế
hoạch này. Tôi cố nuốt cục hận vào trong, im lặng, kiêu hãnh nhìn hắn, đáp trả
lại bằng thái độ không hề run sợ nhún nhường.
- Sao? Với ba tội danh
đầu, quân quy cũng có thể xử tử ngươi, nếu không phải ngươi bỏ đi chơi bời vô
ích, ắt phải khép vào tội thứ tư, tội đó càng không thể dung thứ! – Dường như
ánh mắt hắn nhìn tôi vừa đang có phần đắc ý lại chuyển sang tức giận, có phần
muốn ăn tươi nuốt sống.
A, cái gì cũng là hắn
muốn dồn tôi vào đường cùng, nhưng ngẫm lại từ đầu chí cuối, tôi không có làm
gì sai, đều là do hắn trước. Nghĩ đến tất cả những chuyện hắn đối xử với tôi,
tôi không thể tiếp tục bình tĩnh mà kìm nén. Tôi trước sau gì vẫn là hận, căm
ghét hắn cùng cực.
Muốn giết tôi, muốn mượn
việc công trả thù riêng, hắn đê tiện, hắn không xứng làm một nam nhi chứ đừng
nói là một võ tướng.
Thấy tôi ngày càng thể
hiện rõ thái độ ngoan cố, hắn dường như cũng chẳng nhẫn nhịn hơn, chỉ thiếu
nước rút kiếm chém cho tôi ngay một nhát. Nhưng dường như ánh mắt hắn vẫn đang
dò xét, có ý chờ đợi. Chờ cái gì, chờ tôi cầu xin hay thanh minh ư, đừng có mơ.
Suốt ngày chỉ ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu như tôi, tôi khinh.
Chết ư? Có chết cũng phải vinh quang đường hoàng, tôi đã cảm thấy bắt đầu chán
cảnh ở đây lắm rồi, ngày ngày thấy bộ mặt khó coi của hắn, ngày ngày đề phòng
thái độ bất thường tức giận hung hãn của hắn, tôi không muốn sống như thế.
- TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, TA CĂM GHÉT KHINH BỈ NGƯƠI! – Tôi
cố gào lên – KHÔNG PHẢI TA ĐÃ NÓI RỒI SAO, NGƯƠI CHỈ CẦN TRẢ LẠI NƯỚC GIẾNG CHO
TA TÌM CƠ HỘI TRỞ VỀ, CÒN BẰNG KHÔNG MUỐN CHÉM MUỐN GIẾT CHO HẢ GIẬN THÌ NGAY
BÂY GIỜ, MỘT NHÁT ĐI, TA KHÔNG SỢ, TA SẼ NGUYỀN RỦA NGƯƠI ĐỜI ĐỜI! – Tôi lại
đưa mình vào trạng thái bất cần, có nét điên loạn như buổi tối hôm đó. Tôi đứng
dậy đàng hoàng, tiến tới phía hắn mà la lối, xả một tràng tức giận.
Chương 14: Ngứa mắt
Hình
bóng tức giận, phẫn nộ, có chút điên cuồng của tôi in trong đôi mắt hắn. Tính
cách tôi là như vậy đó, ai đụng đến tôi, tôi sẽ không muốn nhân nhượng, đó là
lý do tại sao ngày trước tôi không thiếu lần bị kiểm điểm vì gây sự hay tụ tập
lũ bạn đánh nhau. Tôi tự nhận bản thân vẫn là người tốt, chỉ có sĩ diện, cùng
lắm ngông cuồng một chút thôi.
Lúc này thấy phản ứng của tôi thái quá, cứ như muốn ngay
lúc này một phen sống còn với hắn, hắn có chút hỗn loạn thoáng qua, chắc hắn
cũng đủ biết đêm đó tôi đã “điên” như thế nào.
Trong lòng tôi tự biết bây giờ mà hắn cũng nổi điên lên
như tôi, là cả hai sẽ lại thương tổn, tôi cá chắc hắn có thể dễ dàng bóp chết
tôi, nhưng chí ít tôi cũng muốn đấm đá, cấu xé hắn cho hả giận. Người ta nói
con thú bị dồn vào đường cùng thì sẽ liều mạng cắn trả.
Nhưng không, lần này hắn trừng mắt nhìn tôi nghiêm nghị,
có phần căm hận, nhưng dường như vẫn còn e dè. Hắn mà lại sợ cái “điên” của tôi
sao?
Cả tôi và hắn đứng dùng ánh mắt giao đấu, vừa trút ra nỗi
tức tối về đối phương, vừa de dè thăm dò. Nếu bây giờ trong tay tôi có một
thanh kiếm chắc tôi cũng có thể liều mạng đâm chém loạn xạ.
- Cao Lỗ ! Hôm nay ngươi sống thì ta chết! Đằng nào ngươi
cũng muốn giết ta, nếu ngươi muốn xứng là một võ tướng, hãy đưa vũ khí đây, ta
cùng ngươi quyết đấu một trận sống mái!
Nghe đến đấy, ánh mắt của hắn từ chỗ hăm dọa chuyển sang
tia nhìn khinh khỉnh:
- Ngươi cho rằng chỉ cần liều mạng là có thể làm bị thương
ta? Với sức của ngươi ư?
- Hừ, ngươi không biết một kẻ đem lòng thù hận triền miên,
một kẻ đã điên tiết ngông cuồng thì sẽ nguy hiểm thế nào đâu!
Vẻ mặt của hắn không hiểu sao lại biến chuyển, thái độ
ngạo mạn coi khinh lẫn thách thức. Hắn vứt thanh kiếm của mình xuống đất, trước
mặt tôi và nói:
- Ngươi không những đã phạm lỗi mà còn càn dở chống đối! –
Hắn nhìn tôi, đôi mắt sáng quắc nửa coi rẻ nửa thách thức – Nhưng ta vốn là
người có lòng mến phục kẻ tài, nếu trong mười nhát ngươi tấn công, ta chỉ thủ
mà ngươi làm tổn thương ta, dù là một sợi tóc, ta có thể xem xét không truy cứu
ngươi, bằng không ta sẽ xử ngươi như quân pháp!
- Ha, ta có nên tin không? – Tôi cười khinh bỉ – Tội gián
điệp hay vi phạm quân quy có thể bỏ qua dễ thế sao?
- Gián điệp? – Hắn bỗng nhiên bật cười – Tính cách của
ngươi dù luyện thêm năm mươi lăm nữa cũng không làm gián điệp được, thiếu sự
nhẫn nại căn bản. Tố chất của ngươi luyện võ công còn khó nữa là làm gián điệp!
- Ngươi… ngươi không cho ta là gián điệp, vì vậy là nãy
ngươi cố tình chọc tức ta để thử ta? – Tôi trong đầu xuyên qua hàng đống suy
nghĩ – Đồ… Ngươi có phải sinh ra trong đầu đã khắc hai chữ “gián điệp” không?
Tại sao lúc nào ngươi cũng cho ta là gián điệp được? Ta thực mệt mỏi, ta là
gián điệp đấy, được chưa, sống mái một trận đi! – Tôi chỉ muốn nhảy dựng lên.
- Tính cách ngươi mới chỉ vài lần đầu tiếp xúc ta đã biết,
giờ còn mất công thử làm gì! – Hắn cười khẩy .
- Ngươi từ lâu đã không nghĩ ta là gián điệp, tại sao còn
phải cho người bám sát ta? Tại sao lại nhất định đối chọi với ta? Ngươi nhất
định muốn hơn thua với ta sao? Nói thật, đúng là ta từng muốn hơn thua đến cùng
với ngươi, nhưng bây giờ, là ta chỉ muốn một trận giải quyết cho xong !
- Hừ! – Ánh mắt hắn lại ánh lên sự tức giận, lát nhanh sau
hắn lấy lại thái độ ngạo mạn – Ta vừa phát hiện ra để đối phó với kẻ điên loạn,
ngông cuồng như ngươi, cần phải thật bình tĩnh, đúng là ta đã sai lầm mấy lần
giận quá mất khôn, nếu để xét đến độ điên cuồng hung bạo, ta có lẽ không bằng
ngươi, cớ gì bệ hạ lại trọng dụng người nông nổi như ngươi?
- A, thì ra ngươi ghen tị với ta được bệ hạ tin tưởng – Tự
nhiên trong lòng tôi đắc ý – Là ngươi lo cho cái “ghế” của mình? Thảo nào ngươi
luôn mực làm trái ý bệ hạ, tìm cách theo dõi hay hãm hại ta?
Chắc chắn rồi, chắc chắc hắn thấy tự nhiên bệ hạ đối xử tốt
với tôi, lại thấy tôi có thể đối phó, làm kẻ cao ngạo như hắn điên lên mà mất
bình tĩnh, mất phong độ… Ha, hắn ra là có điểm yếu này, kẻ nhỏ mọn ham mê quyền
lực kia, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi mất vị thế vì sự kiêu căng tự cao của
ngươi.
- Hừm, ngươi cho rằng ta đê tiện đến thế sao? Ngươi cho
rằng ai đã nhấc ngươi lên làm thần nữ? – Ánh mắt hắn nhìn tôi, khinh khỉnh đối
đáp lại.
- Vậy còn chưa đủ đê tiện? Ngươi luôn tìm cớ hãm hại ta,
vừa nãy cũng ra vẻ nghiêm trọng mượn việc công trả thù riêng…
Mặc kệ tất cả, đúng là hắn có sắp xếp chuyện tôi là thần
nữ và cũng có vẻ muốn giữ chuyện này không bị lộ, nhưng hắn làm thế ắt là vì
bản thân hắn, có lẽ đầu tiên hắn muốn tỏ ra mình mưu trí trước mặt An Dương
Vương, ai dè đâu kẻ cắp gặp bà già, gặp khắc tinh là tôi. Đúng vậy, trước mắt
tôi hiện giờ, hắn hoàn toàn xấu xa, một phần tốt cũng không có.
- Cái đó thì ta có thừa nhận! – Hắn cười mỉa mai – Đúng là
ta muốn trả thù ngươi, trả thù cho mỗi lần gặp ngươi ta mất bình tĩnh và phong
thái, ta thừa nhận nhìn thấy ngươi là ta thấy ngứa mắt không chịu nổi.
Cuối cùng hắn cũng thừa nhận lòng dạ của mình, đồng nghĩa
với việc trong lòng cả hai xác nhận đối phương chính xác là cái gai cần loại
bỏ. Tôi nhặt thanh kiếm lên, nắm chắc trong tay, nghiến răng:
- Đừng trách nếu hôm nay ngươi không toàn vẹn!
Nhát thứ nhất, tôi lao đến đâm thẳng, hắn xoay người né.
Nhát thứ hai, tôi chém ngang từ bên hông sang, hắn dùng
một cái phất tay, kiếm rơi xuống đất.
Nhát thứ ba, hắn gạt chân, tôi ngã bổ ngửa ra…
….
Mấy nhát sau, tôi căm hận đâm chém liên hoàn loạn xạ, hắn
không rụng đến một sợi lông chân.
- Còn hai chiêu nữa! – Hắn nhếch môi cười – Ngươi không nên phung phí sinh mạng của mình như thế nữa chứ?
- Còn hai chiêu nữa! – Hắn nhếch môi cười – Ngươi không nên phung phí sinh mạng của mình như thế nữa chứ?
Tôi cắm kiếm xuống đất, khuỵu người xuống thở dốc. A, mất
sức quá, cộng với từ hồi sáng tôi chưa ăn uống tử tế, chỉ có một ít sữa bò, bây
giờ bụng đang réo cồn cào, mắt hoa lên, có lẽ vì thế mà tôi dễ dàng thất bại
chăng?
- Không công bằng, ta nhịn đói cả ngày trời! – Tôi dằn
giọng ấm ức.
- Ồ, không phải ngươi đi chơi vui vẻ sao? – Mắt hắn chuyển
sang dò xét.
- À, đúng là đi chơi…nhưng ta không có ăn gì thật! – Tôi
cố gắng bình tĩnh đáp, nhất định không để hắn biết chuyện tôi gặp một long cung
hoàng tử tuấn kiệt, kẻ đa nghi như hắn sẽ dò hỏi đến cùng cho xem, còn kế hoạch
của tôi và Tiểu Thần Long nữa, chuyện này nên chỉ là bí mật của tôi và anh ta.
- Vậy sau khi ngươi chết có cần cúng cơm gà gì không, ma
đói? – Hắn không tiếc lời xiên xỏ.
- Nếu ngươi còn chút lương tâm như thế, thà để ta ăn no nê
rồi quyết đấu với ngươi đàng hoàng cho xong! – Tôi không đợi hắn nói thêm, xoay
người định bỏ về thần điện kiếm cái gì bỏ bụng – Đợi ta một lát, ta sẽ đến tính
sổ ngươi!
- Thôi khỏi, nhà ta cũng còn dư đồ ăn, chiếu cố cho ngươi,
coi như ta xuống tay không quá tàn nhẫn! – Hắn vội gọi lại, cứ như sợ tôi tìm
cách chuồn mất không bằng.
…
…
…
Hắn dẫn tôi xuống gian bếp nhà hắn, gian bếp này lớn đến
mức có thể nấu ăn cho cả một đại đội. Chắc hắn cũng lắm gia nhân, thuộc hạ
trong nhà. Tôi ngó nghiêng, chẳng tìm thấy cái gì ăn được.
- Thức ăn đâu?
- Ngươi tưởng mình được phục vụ chắc?- Hắn ngạo mạn dựa
vào cửa, chỉ tay vào đống rau củ và thực phẩm chưa chế biến – Đó, hoặc là ăn
sống luôn.
Tôi hiểu ý hắn muốn gì, được lắm, hãy đợi đấy. Tôi điềm
nhiên ra chỗ thực phẩm đó nhặt lên một quả bí, vài cọng hành, năm quả trứng gà…
Trước hết là băm bí ra nấu canh. Tôi tưởng tượng quả bí là
giương mặt đáng hận của hắn mà băm băm chặt chặt, giã xuống thớt không ít nhát
dao. Cao Lỗ à, lát nữa ta sẽ băm ngươi như quả bí này.
Vì dùng nhiều lực lại mải nghĩ làm sao đối phó với hắn,
tôi lẹm một nhát vào đầu ngón tay. Máu tươi bật ra, tôi kêu “Á” một cái.
Tôi cầm đầu ngón tay lên, lóng ngóng kiếm cái gì buộc vào,
nhìn xung quanh thì đập vào mắt là ánh mắt như hả hê của hắn, chắc còn thiếu
nước hắn ôm bụng cười thôi.
Tôi quay ngoắt lại, tay kia lần mò trong người xem có cái
gì buộc vào được không thì phát hiện ra trên người vẫn còn cái khăn mà lúc nãy
thần tiên đại ca chùi mép cho tôi xong đưa cho tôi. Định dùng răng xé một mẩu
để buộc thì vừa đưa khăn lên, trong lòng cảm giác chợt tiếc nuối, lại gói khăn
vào, trân trọng cất vào người.
Định xé tạm một mảnh khác trên người thì lại ngừng lại,
tiếc nuối bộ quần áo đẹp đẽ được thần tiên tặng, anh ta còn khen tôi mặc nó dễ
thương. Ai da, không được, tôi không đành lòng.
Nhìn máu đã nhỏ xuống đống bí đang băm dở, tôi thấy hơi
ớn. Tên Cao Lỗ đó thấy thái độ kì lạ, định băng vào rồi lại do dự của tôi, cũng
thêm vào một lời:
- Ngươi tiếc rẻ khăn tay lẫn bộ quần áo, hay ngươi thích
ăn canh với máu sống vậy?
- Đúng là ta thích nấu canh với máu, với máu của kẻ nào ta
căm hận thì càng ngon!
- Ồ, vậy ra lát nữa ta lên thử canh của ngươi, chắc đối
với ta nó ngon gấp bội!
- Ngươi không sợ ta bỏ thêm nhiều hạt tiêu hay muối sao?
- Hình như ngươi hiểu lầm, lát nữa xử ngươi xong ta mới
nấu canh…- Hắn nói bằng cái giọng chắc chắn sẽ giết tôi.
Tôi không bận đôi co thêm, ngậm lấy ngón tay cầm máu, sau
đó gạt chỗ bí đã dính máu bỏ đi, chỉ lấy phần còn nguyên.
Hắn chậm rãi bước lại gần, mỉa mai:
- Vậy xem ra ngươi không thích nấu canh với máu rồi, ta
không hiểu nổi, ngươi tiếc một cái khăn hơn việc bị thương, thần kinh của ngươi
có vấn đề sao? – Chợt hắn cúi xuống, ghé vào tai tôi giọng giễu cợt – Nhưng mà
xem màu cái khăn nam tính như vậy, hay là …
- Ngươi nói linh tinh gì thế? – Tôi chối bay biến, nhất
định phải giữ bí mật, lúc ra về tôi và anh ta cũng giao hẹn cuộc gặp gỡ này
phải giữ kín.
- Ồ, ta nhớ là ngươi ở thần điện cũng đủ sung sướng rồi
nên cũng không cho ai cho ngươi tiền, xem chừng bộ quần áo dị tộc này, nếu là
của thương nhân lãng du, giá cũng không rẻ đâu… – Chợt thấy ánh mắt hắn đảo một
lượt dò xét.- Có nam giới nào lại tặng quà cho ngươi vậy? Hay là hôm nay ngươi
đã được một bữa hẹn hò vui vẻ?
- Liên quan gì đến ngươi? – Tôi nhìn lại hắn thách thức,
tôi biết thừa hắn tò mò, bởi hắn luôn theo dõi tôi, nếu như tôi có hẹn hò, yêu
đương với ai thì không thể hắn không biết, chính là hắn không ngờ hôm nay lỏng
tay có một ngày mà tôi đã gặp được một vị thần tiên hoàng tử hoàn hảo mà lại
rất tốt bụng… a, nhưng anh ta đã có “chủ” rồi, nếu không thì tôi chắc cũng có
chút ít mơ tưởng.
- Hay là mới lần đầu gặp đã tặng quà và trao vật đính ước?
– Giọng hắn thản nhiên khinh khỉnh – Người tầm thường như ngươi cũng có kẻ hào
phóng để mắt đến sao? Khó mà tin được! Kẻ nào đem lòng yêu ngươi dù giàu có
chắc hẳn không vô dụng, bất tài thì cũng tàn tật hay ngớ ngẩn… – Hình như hắn
cố tính giễu cợt thêm.
- Hừ, ngươi cứ coi thường ta đi, ngươi cứ tự cao đi, rồi
sẽ có ngày xuất hiện trước mặt ngươi một hoàn mỹ hoàng tử, chỉ cần gặp mặt là
tất cả phụ nữ sẽ si mê ngưỡng mộ, đến lúc đó thì ngươi sẽ tự thấy tự ti!
- Ha, tại sao ta phải tự
ti?- Hắn cười khanh khách – Ta không nhẫn nại lâu đâu, ngươi ăn nhanh lên đi!
Chương 15 :
Tôi kiếm một cái nồi không quá nhỏ, lấy nước trong chum
đổ vào để nấu canh. Thời nay người ta cất trữ nước mưa hay nước giếng sạch
trong chum vại, để ở bếp để nấu ăn. Khi định đặt nồi lên bếp, tôi mới phát hiện
ra một điều quan trọng: Không phải là cái bếp ga Rinnai ở nhà ông bà mà tôi vẫn
hay nấu, chỉ cần xoay cái nút là lửa bùng lên, xoay cái nữa là điều chỉnh lửa
to lửa nhỏ, nếu cứ bật đấy thì chỉ sợ hết ga chứ không sợ lửa tắt. Dù bếp nhà
Cao Lỗ tướng quân có lớn và cao cấp đến đâu so với thời đại, thì bấy giờ người
ta vẫn đun bằng bếp rơm hay bếp củi. Quả nhiên như vậy, bếp thời này còn thô
sơ, trông giống một cái kiềng sắt ba chân, chắc người ta sẽ cho rơm và củi
xuống dưới để đốt?
Tôi nhìn góc bếp cũng
chất sẵn hàng chục bó rơm khô cùng đống củi đã chẻ xếp ngay ngắn.
Thôi, đun rơm thì khói
với nhiều bụi tro chết mất, thế là tôi đi nhặt một ít củi lại.
Nhặt xong củi, tôi lại
ngớ người ra: Làm sao có lửa? Ở đây còn không có bao diêm, bật lửa. Chẳng nhẽ
người ta đánh lửa bằng que gỗ? A, cái này thì tôi cũng bó tay rồi. Tôi lóng
ngóng, đôi mắt vô tình đảo qua một lượt thì đập lại ngay là cái dáng đứng
khoanh tay cùng nét mặt ngạo nghễ của hắn. Hắn cười cợt:
- Ta trông bộ dạng của
ngươi lóng ngóng đến vậy, chắc không phải ngươi đang cố tình kéo dài thời gian?
- Cái gì, bộ ta sợ ngươi
sao? – Tôi lập tức chua chát đối đáp lại – Chẳng qua…ta không biết các người
lấy lửa kiểu gì… – Câu trước có vẻ rất khí thế, câu sau khí thế của tôi giảm đi
ít nhiều.
- Ồ! – Mặt hắn ngạc
nhiên, ánh mắt ánh lên tia nhìn lạ lẫm như trước mặt phát hiện ra cục vàng –
Chẳng lẽ việc đơn giản đứa trẻ lên ba cũng làm được, ngươi lại không thể làm,
mà khí chất của ngươi không giống đại quý tộc tiểu thư, không thể bảo là từ bé
không đụng đến việc bếp núc đơn giản này! – Giọng hắn chẳng biết là đang thể
hiện sự ngạc nhiên hay đang châm đểu.
Cái gì mà phải coi thường
nhau thế, chỉ là thời đại của tôi và hắn không giống nhau, tôi cá chắc là nếu
cho danh tướng Cao Lỗ “oai phong” này đến thế kỉ 21 của tôi, hắn sẽ còn thảm
hơn, ra đường chắc chắn sẽ nghĩ ô tô là trâu sắt, nhìn thấy cái gì lạ thì bộ
dạng cũng ngơ ngác còn hơn một con bò sữa chạy xuống đường cao tốc. Tôi tự
nhiên vô cùng hào hứng với cách ví von này, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cơ mà phải lo đến chuyện
của mình đã, bụng tôi đang rền vang tàn khốc, nếu không ăn, lát nữa có khi bước
đi còn xỉu nữa là đối phó với hắn. Thôi thì người khôn thì chịu thiệt nhịn
trước mắt, dồn lại để trả thù luôn một lượt. Mà tôi có cố giải thích về thời
đại của mình thì hắn cũng không tin đâu.
- Này, nếu ngươi sợ tốn
thời gian thì hộ ta ngọn lửa đi, ta dù sao cũng đói bụng lắm rồi- Tôi nhìn hắn,
ánh mắt thương lượng – Nếu chốc nữa có giết ngươi thì ta sẽ coi như ngươi cũng
có chút công, sẽ giảm cho ngươi một nhát!
Thật ra cái lý lẽ này tôi
đưa ra bản thân cũng biết nó nghe vô lý, thật ra người đang phải lo đối phó với
hắn mới là tôi. Nhưng tôi nghĩ hắn cũng ngại rườm rà lôi thôi, cũng sẽ nhóm lửa
hộ tôi thôi.
Ánh mắt hắn ánh lên tia
nhìn khó hiểu, dường như có chút coi thường, môi hơi nhếch lên ba mươi độ rồi
ra góc bếp lấy một bó rơm khá lớn đến, miệng buông lời tự đắc:
- Điều cơ bản cũng không
biết, trách sao người khác phải coi khinh ngươi, muốn nhóm bếp, dù muốn dùng
củi cũng phải lấy rơm để làm mồi lửa chứ, ngươi không ngốc nghếch cho rằng củi
dễ bắt lửa hơn rơm? – Lần này thì hắn cười đểu ra tiếng thật.
Ta không biết dùng bếp
rơm đấy, ngươi biết dùng bếp ga sao, Cao Lỗ? Tôi tự giải tỏa lòng mình, vẫn
không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ ở đây cả.
(Tác giả đi chen ngang
qua: bếp ga ai cũng bật được mà, dạy cho hắn 1 lần là ok, còn bếp rơm
thì…haiz…)
Trước con mắt kinh ngạc của tôi, gã tối cổ Cao Lỗ dùng hai que củi, một to một nhỏ, tay xoay xoay như có ảo thuật, dù biết là do ma sát sẽ sinh ra lửa nhưng đối với người hiện đại khi sinh ra đã có bao diêm, bật lửa như tôi thì đây không khác gì trò ảo thuật. Hắn để lửa bén vào một túm rơm, quẳng vào dưới bếp rồi lạnh giọng:
Trước con mắt kinh ngạc của tôi, gã tối cổ Cao Lỗ dùng hai que củi, một to một nhỏ, tay xoay xoay như có ảo thuật, dù biết là do ma sát sẽ sinh ra lửa nhưng đối với người hiện đại khi sinh ra đã có bao diêm, bật lửa như tôi thì đây không khác gì trò ảo thuật. Hắn để lửa bén vào một túm rơm, quẳng vào dưới bếp rồi lạnh giọng:
- Đó, làm nốt đi!
Tôi sợ rơm cháy hết, ra
sức nhồi vào dưới bếp mấy túm rơm nữa. Cứ tưởng lửa sẽ bùng lên, dè đâu… A,
không phải bịt hết ô xi của lửa rồi chứ, phải làm sao đây?
- Thổi vào bếp nhanh đi
không tắt bây giờ! – Hắn sốt ruột.- Bỏ bớt rơm ra đã!
Thổi ư, đúng rồi, tôi cúi
xuống thổi. Phì, phì mấy nhát xem ra không ăn thua. Đến lúc này tên Cao Lỗ nhìn
tôi chắc thấy “ngứa mắt” không chịu nổi vội quát thêm một câu:
- Đầu óc ngươi có cái gì
vậy? Ngươi tưởng phổi ngươi là phổi voi hay phổi trâu mà hời hợt thổi không mấy
nhát là được! – Nói rồi hắn với gần bếp cái ống tre rỗng vứt cho tôi – Đấy!
- Làm gì mà gầm lên thế!
– Tôi cố phản bác – Là ta sợ cháy nhà của ngươi đó!
- Đợi ngươi thổi cháy
được nhà của ta, chắc lúc đó ta cũng phải chống gậy, khỏi cần chạy khỏi đám lửa
nữa rồi! – Hắn cũng chẳng vừa, vẫn khích thêm.
Được, tôi thổi, thổi bùng
lên lửa là được chứ gì. Tôi dùng cái que cào cào một phần chỗ rơm lúc nãy nhét
quá tay sang một bên, hít một hơi căng đầy bụng, dồn sức thổi một cái cho ra
trò.
- Ọc! – Tôi ho sặc sụa,
vội né người qua chỗ khác.
A, đáng ghét, ai dè lửa
chả thấy bùng lên đâu cả, thì ra là lửa đã tắt ngóm từ đời nào. Tệ hại hơn, tôi
lại thổi tung chỗ tro bếp cũ bay ra mù mịt, báo hại tôi chịu một trận sặc bụi
tro, mặt mũi cũng đã lấm lem đầy.
Chỉ thấy Cao Lỗ cười
khoái trá, cứ như chưa bao giờ được cười.
- Ngươi…! – Tôi dằn
giọng, định xả vào mặt hắn một trận, nhưng đúng là bây giờ vừa giận vừa tức đến
tím mặt, đến cả việc định chửi rủa sao cho có lý lẽ một chút cũng không thể.
- Ta làm gì ngươi? – Hắn
vẫn tỉnh bơ.
Tôi tức giận ném cái ống
thổi bằng tre xuống đất. Định bụng không thèm nấu nướng gì nữa, vừa đứng lên đi
một bước đã thấy bủn rủn. A, tức quá, không được ăn, lại còn bị một vố đau.
Mặt mũi đầy tro lem nhem
ngứa ngáy, định đưa ống tay áo lên quệt tạm, quệt được một cái bỗng nhớ ra đây
là bộ áo của một vĩ nhân tặng, hơn nữa lại rất đẹp, trong lòng tôi sinh ra tiếc
nuối, vội vàng phủi ống tay áo. Hắn thấy thái độ của tôi, ánh mắt ánh lên tia
nhìn kì quặc, miệng bình phẩm:
- Ngươi quả là ngớ ngẩn,
mặt mũi tèm nhem không lo, lại lo cho quần áo trên người – Hắn nhìn tôi một
lượt rồi lại cười cái nụ cười làm tôi muốn đấm – A, ta nghĩ ngươi cũng biết là
bộ quần áo này nhìn đẹp, vừa mắt hơn bản thân mình!
Tức quá, Cao Lỗ, hôm nay
đúng là ngươi muốn chết thật rồi, không đâu lại chọc ngoáy vào vấn đề này, bộ
tôi xấu đẹp thì là vấn đề to tát sao? Hay hắn đuối lý đến mức cứ phải châm chọc
vào chuyện tôi không xinh đẹp kiều diễm mới được? Hay hắn cha sinh mẹ đẻ ra
tính cách đã đê tiện thích đối chọi, châm chọc người khác? Mà không phải, rõ
ràng là đối với An Dương Vương, công chúa hay bất cứ ai, kể cả bề tôi hắn đều
đạo mạo nghiêm túc cơ mà, không phải hắn tự xưng là kẻ có phong thái bình tĩnh
sao? Tại sao cứ phải nhất định chống đối, tả xung hữu đột với tôi? Chẳng hay
tôi chính là người duy nhất biết được bộ mặt thật đê tiện xấu xa, hẹp hòi, ăn
miếng trả miếng của hắn? A, tôi hiểu rồi, biết được nhiều cái xấu của hắn, hắn
lại càng căm ghét muốn thanh toán tôi. Nhưng Cao Lỗ, ngươi sẽ không dễ dàng đạt
được mục đích đâu.
- Bộ mặt lem nhem này của
ta còn tốt hơn lòng dạ ngươi! – Tôi cố nén cơn giận, bình tĩnh đáp trả, tự nhủ
mình lấy lại phong độ.
- Ồ, ta thấy cũng đúng
đấy! – Đột nhiên hắn cúi xuống, xoa xoa tay vào nhọ nồi, tiến đến phía tôi –
Phải bôi thêm vào, đen bẩn hơn nữa mới giống lòng dạ của ta!
Hắn nhanh lẹ áp tay vào
mặt tôi, cười đắc ý. Tôi gào lên:
- ĐỒ BỈ ỔI ! ĐỒ ĐÊ TIỆN! TA
NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT NGƯƠI!
- Sao ngươi tức giận vậy?
– Hắn bình thản – Ta vốn chỉ định trước khi một trong hai chúng ta kết liễu đối
phương, ta cho ngươi biết lòng dạ của ta độc ác, bỉ ổi, đen tối đến đâu thôi mà!
A, tức quá, cục tức này
nuốt xuống không trôi. Tôi định gào lên phát nữa thì phát hiện mình đã hết hơi,
chỉ tại cái bụng đói đang réo, mà lại réo ọt ọt rõ to. Tên Cao Lỗ chắc là cũng
nghe thấy.
Đột nhiên hắn phủi tay,
lấy hai thanh củi khác đánh lửa, cho lửa bén vào túm rơm, miệng dửng dưng:
- Dù sao thì, khi quyết
đấu, ta cũng là người đàng hoàng, cho ngươi lấp đầy cái bụng rỗng xong, có thua
cũng tâm phục khẩu phục!
Nói rồi hắn lại cho rơm
vào bếp, lượng rơm vừa phải. Hắn định cầm que thổi lửa lên thì tôi vội giằng
lấy:
- Ngươi xem ra cũng có
chút lương tâm, nhưng ta cũng có sĩ diện, việc thổi lửa, không khiến ngươi!
Hắn nhìn tôi, ánh mắt có
chút xem thường, hẳn là hắn nghĩ tôi cũng chẳng còn nhiều sức mà thổi lửa. Tôi
lại hít sâu cái nữa, lần này hít sâu hơn, cố gắng dùng hết sức thổi vào bếp một
cái thật mạnh, còn mạnh hơn vừa nãy.
- Ngươi! Khụ ! Khụ!– Cao
Lỗ vội lấy tay che miệng ho, trừng mắt dữ dằn nhìn tôi.
Ha ha, ngươi chết chưa,
Cao Lỗ. Tôi tính toán quả là hoàn hảo, lần này lại cố ý thổi vào bụi tro, nhằm
sao cho bụi tro bay đầy ra phía hắn. Bây giờ thì hắn cũng lem nhem chẳng kém gì
tôi.
- A, ta không cố ý! –
Giọng tôi ngọt xớt nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự đắc ý cao độ, nói thật,
nếu không phải đang đói mất sức tôi cũng bò ra nền cười một trận nghiêng ngả.
Tôi và hắn bốn mắt giao
đấu, hai kẻ mặt đều lấm lem nhưng sắc thái vẫn ngang tàng. Hắn lần này không
tránh được việc mất bình tĩnh, dường như khẽ siết hai hàm răng. Hắn càng tức,
tôi càng thấy thú vị.
- Ngươi quả là muốn chết
thật! – Hắn còn cố đe dọa cơ đấy, tưởng tôi sợ hay sao.
Tôi không những không sợ,
ngược lại ánh mắt càng thản nhiên tự tin, cũng bởi vì chỉ vừa một hai giây
trước, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng. Tôi cao giọng mà nói rằng:
- Ha, Cao Lỗ, ngươi nhầm
rồi, ta không những không chết, mà vừa rồi còn thắng ngươi! Ngươi bảo chỉ cần
làm ngươi rụng một sợi tóc thôi, nhưng ta thấy vừa nãy hình như ngươi cũng ho
sặc sụa, thừa sống thiếu chết!
- Ngươi…- Hắn giật mình
ngộ ra, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa như ấm ức, nhưng lại vì lý lẽ bất ngờ này mà
không thốt lên được câu gì ngoài một câu nguyền rủa – Ngươi…đê tiện!
- Tất nhiên, là ta dùng
thủ đoạn đấy, lòng dạ ta cũng bỉ ổi, xấu xa như cái mặt ngươi bây giờ! – Tôi
cười khiêu khích, quả nhiên thế trận đã lật ngược lại. – Nhưng nếu ngươi muốn
lòng dạ mình sạch đẹp hơn ta, để ta bôi thêm vào “cái lòng dạ” của ta một ít…
Hắn hầm hầm tức giận, phủi tay đứng lên, ánh mắt lườm tôi,
miệng không thốt ra câu nhưng tôi có thể hiểu ý đó là “ Biết thế ta đã táng tận
lương tâm, không cần chơi đẹp với ngươi làm gì”.
Coi như tôi một lần làm hắn ho,mặt mũi lem luộc, một lần
làm hắn miễn cưỡng chấp nhận thua cuộc, vậy là đã dùng thành công hai chiêu
cuối không tốn thêm chút sức, kể ra thì tôi cũng may mắn, nhưng đúng là ông
trời vẫn có mắt.
Trước khi hùng hổ đi ra ngoài cửa, hắn không quên cố lớn
tiếng, ra lệnh một câu:
- Ngày mai bắt đầu tập luyện bắn cung, đến sẩm tối mà
ngươi chưa dọn dẹp xong, lúc ấy thì đừng có trách.
Tôi vênh mặt, không thèm đáp lại. Hắn xoay người bước đi
thật, hình như lúc đi ra cửa còn lẩm bẩm một câu gì đó. Ha, Cao Lỗ, ngươi cũng
thảm hại đến mức phải chửi thầm sau lưng người khác sao.
Chương 16:
Hắn đã
đi ra ngoài rồi, chỉ còn tôi gian nan vật lộn với cái bếp rơm củi này. Nào là
thổi, là nhồi rơm, nhồi củi, tôi làm lung tung loạn xạ cả lên. Khiếp thật, nấu
được chút gì vào bụng quả nhiên không dễ dàng gì…
Bỗng
nhiên tôi nhớ đến trong kí ức, cũng đã từng chứng kiến người thân thổi bếp củi.
Đó là chuyện phải hơn mười năm về trước, khi tôi mới chỉ là một con nhóc năm,
sáu tuổi về chơi với bà ngoại ở quê. Lúc đó hình như bếp ga chưa phổ biến, ở
thành phố thì còn có bếp điện, ở quê bà tôi hầu như người ta vẫn đun bếp than,
bếp củi.
Lúc đó
tôi thường ngồi trong bếp với bà, đứa cháu nhỏ bé là tôi lúc đó cũng thấy rất
hiếu kì, cứ đòi bà cho nghịch lửa với, nhưng bà không cho, bà bảo chỉ để bà làm
là được rồi. Lúc sau, bà đi ra ngoài bếp, tôi nghịch ngợm chọc cái que củi vào
bếp, không hiểu sao lại để bị bỏng tay một mảng, khóc thét lên, báo hại bà tôi
cực nhọc khổ sở dỗ dành, sơ cứu rồi vội cõng tôi lên trạm y tế… Thật ra thương
tích cũng không là mấy, nhưng tôi lúc đó chỉ là một đứa trẻ, lại quen được bà chiều
chuộng nên động tí là muốn ăn vạ bà, bà thấy tôi càng khóc thì càng đau lòng
sốt ruột, cứ nghĩ tôi đau lắm nên cuống quít cầu khẩn bác sĩ phải cẩn thận, xem
kĩ cho cháu… đến nỗi bác sĩ cũng thấy bực mình theo. Không hiểu sao hồi đó tôi
lại rất thích làm nũng ăn vạ bà, càng ăn vạ được tôi càng vui, bây giờ nghĩ lại
thấy mình thật thiếu suy nghĩ, thật trẻ con, cứ khiến bà lo như thế…
Tôi
nhìn xuống cánh tay, đã lâu như thế, vết bỏng cũng đã mờ, không còn nhìn thấy
dấu vết. Tự nhiên tôi thấy rất nhớ bà, cảm giác trong người tôi như sực tỉnh
ra. Tôi đã mải chơi ở đây bao lâu rồi, không biết bà có cuống quýt đi tìm tôi
không, với tính cách và sự quan tâm của bà, bà có khi nào mất ăn mất ngủ, thậm
chí khóc lóc vì lo cho cháu mất tích…
Tuy
tôi lúc đầu đến nơi này thấy rất lạ lẫm, trong lòng có chút hiếu kì, đặc biệt
là vì điều mà tôi băn khoăn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong thời đại này,
rốt cuộc sự thật của cuộc hôn nhân Mị Châu – Trọng Thủy là sao? Liệu tôi đúng
hay cái cô giáo kia đúng? Thế nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy rất muốn về nhà,
dù đối với tôi, những người thân thật sự chỉ còn ông bà bà… ước gì mọi chuyện
diễn ra nhanh lên, a, không phải thế… dù mọi chuyện có diễn ra nhanh hay không,
dù có chuyện gì thì tôi cũng phải về nhà, càng về nhanh càng tốt, tôi sợ bà sẽ
lo lắng cho tôi, tôi nhớ bà, và tôi không muốn sống ở cái thời đại cổ quái
thiếu thốn tiện nghi này…
Dẫu
sao trong lòng cũng chỉ là hiếu kì, cũng chỉ là một cuộc du ngoạn thôi, tôi
phải về nhà chứ, không được, thế nào thì sau khi giải quyết mọi chuyện ngày mai
xong tôi phải tìm cách trở về ngay, chuyện lịch sử thế nào, đúng là khi rơi vào
hoàn cảnh này, ai cũng thấy hiếu kì, giống như đang xem một bộ phim chân thực
không muốn rời mắt, nhưng tôi không thể lấn sâu vào được… tôi vẫn muốn về nhà
hơn, lịch sử thế nào, cứ để kệ nó trôi đi, dù sao cũng đã xảy ra những việc như
thế rồi, ở thời đại của tôi mọi thứ đã an bài rồi, quan tâm làm gì nhiều…
Nhưng
liệu tôi có thể dễ dàng trở về? Tuy tôi bị rơi xuống giếng mà đến đây, nhưng
cũng không chắc nhảy xuống cái giếng đó là được… hồi tôi đọc Dòng sống huyền bí
(Anatolia Story) phải có cả pháp sư và thời điểm phù hợp mới quay lại được,
tình cảnh của tôi bây giờ, làm sao để chắc chắn sẽ trở về thời điểm mình đã ra
đi đây?
Mải
suy nghĩ, tôi phát hiện ra nồi nước đã sôi trào ra, vội cuống quýt kiếm tấm giẻ
lót vung nồi, đổ bí vào nấu…
A, tôi
phát hiện ra mình cũng đang làm một việc thừa, tại sao tôi không về thần điện,
dưới bếp không thiếu đồ ăn lẫn trái cây, hô một câu là có người mang đến đồ ăn
ngon rồi… Nhưng dẫu sao, nếu ở thời hiện đại, chắc chắn cũng có bà sẽ xuống bếp
nấu cho tôi vài món tôi thích… Tôi không cần ý tứ mà điềm nhiên ăn uống, chén
sạch…
Canh
bí nhạt như bí luộc, hình như còn bị nẫu, trứng ban đầu định rán ăn, vì chảo
không chống dính nên chật vật, không biết làm sao để khéo léo lật mặt trứng,
thế là tôi lại cầm đũa khuấy loạn lên thành trứng bắc… nấu ăn ở thời cổ không
dễ đâu nhé!
Tạm
nuốt mấy món không ngon gì, lấp tạm được cái dạ dày, tôi thu dọn rồi vươn vai
bước ra ngoài, điềm nhiên tìm đường về thần điện.
Lúc
nãy tên Cao Lỗ đã lôi tôi đi khỏi thần điện lẫn đến nhà hắn bằng cửa sau, thôi
thì tôi cứ theo cửa sau mà về là tốt nhất. Tôi đi được một đoạn loay hoay trong
dinh cơ của hắn mới phát hiện ra, tôi cũng không thuộc đường đi lối lại gì,
hình như tôi lạc đường rồi!!!
Này,
chỗ tôi đang đứng là một cái sân lát gốm nung, xung quanh là mấy dãy nhà ba
gian mái ngói quay mặt vào nhau, chẳng biết là chỗ nào trong nhà hắn. So với
nhà tên phú hộ xa xỉ nứt đố đổ vách kia thì nhà hắn cũng chẳng kém cạnh, biết
hắn là cận thần thân tín nhất của Thục Phán, đứng đầu các Lạc tướng, dưới một
người trên vạn người, nhưng xem ra cấp cho hắn cái dinh cơ to như vậy cũng là
hơi quá rồi, như vậy có khác gì hắn cũng là tham quan. Ai da, một mình mà ở tốn
đất như vậy… mình hắn thì cần bao nhiêu phòng, cần đến bao người hầu kẻ hạ, kẻ
sai vặt mà dùng cái dinh cơ bành trướng này chứ…
Tôi đi
được một đoạn thì bỗng thấy những tiếng nói chuyện rôm rả, dường như là một tốp
phụ nữ. Người hầu nhà hắn? A, tôi nên hỏi đường đi ra, thấy vậy, tôi bèn đuổi
theo họ.
Họ
bước nhanh qua những hành lang, rẽ vào một khoảng sân rộng khác, xung quanh sân
rất nhiều cây cối sum suê, có mấy ánh đuốc chiếu rọi ở các góc sân. Trên cao
vẫn là vầng trăng rằm đã lên cao, ánh sáng vằng vặc góp phần chiếu sáng xuống
khoảng sân…
Giữa
sân có một cái giếng nhỏ, xung quanh giếng có xếp nhiều thau, xô đồng, có cả
vại nước bằng đất nung… Chắc họ đến đây lấy nước?
Lúc
này tôi mới để ý, họ không giống người hầu lắm. Năm cô gái này ăn mặc gọn gàng,
tóc túm cao, ống tay áo cũng được quấn chặt bởi đai cổ tay da thú, chân không
đi hài của nữ thời này mà đi ủng, nhìn thoáng qua làm tôi liên tưởng đến các nữ
dũng sĩ người Việt cổ. Quả nhiên đúng vậy, bên mỗi người còn dắt một cây cung,
một thanh kiếm ngắn.
Lại
gần thì thấy mặt mũi họ lấm tấm mồ hôi, như vừa trải qua tập luyện. Các cô gái
này đều tầm mười tám đôi mươi, mặt mũi mộc mạc nhưng sáng sủa. Họ vừa lấy nước
rửa mặt mũi tay chân, vừa vui vẻ trò chuyện.
- Chị
cả, cung thuật của chị cũng đã rất lợi hại rồi, vậy mà ngày nào cũng còn phải
luyện đến muộn như vậy! – Một cô gái lên tiếng.
- Muốn
thành thạo đều phải luyện tập, giống như các nam gia nhân khác trong phủ, ngày
đêm đều rèn luyện. Số lượng gia nhân nữ chúng ta lại không nhiều, không được
xông pha trận mạc thì cũng phải lo ở lại bảo vệ, hỗ trợ dân chúng nếu xảy ra
biến cố, đó chính là nhiệm vụ của chúng ta, cũng là điều Cao Lỗ lạc tướng đã
giao phó… Đội quân được luyện riêng trong gia thất của ngài chính là những
người có trách nhiệm đặc biệt, thậm chí đôi khi cũng còn nhiều nhiệm vụ linh
hoạt biến hóa, các em nhớ phải luyện tập toàn diện, hiểu chưa?
A, tôi
từ xa nghe thấy cũng láng máng đoán ra, thì ra trong nhà tên Cao Lỗ này còn
nuôi rất nhiều quân sĩ, dũng sĩ, gia nhân…Người trong nhà hắn có lẽ đều biết
cung kiếm võ thuật, còn có cả một đội “nữ đặc công.” Có lẽ hai nữ tư tế từng
được gài vào bên tôi cũng như những gia nhân này. Không ngờ không chỉ có công
chúa biết cưỡi ngựa bắn cung, thời này cũng có những cô gái luyện tập võ công,
quả nhiên đây đúng là truyền thống quý báu của dân tộc ta, giặc đến nhà, đàn bà
cũng phải đánh.
- Chị
cả, chị đã là thủ lĩnh đám nữ gia nhân ở đây rồi, võ thuật cung kiếm đều là
nhất trong số chúng ta, chị cái gì cũng tốt, thôi thì chị nhường cho chúng em
ít điểm tốt để còn được Cao Lỗ đại nhân chú ý đến chứ? – Một cô gái trẻ lên
tiếng, giọng điệu có chút đùa cợt.
Chỉ
thấy cô gái được gọi chị cả kia cau mày lườm cô gái vừa lên tiếng, giọng điệu
cũng nghiêm khắc:
-
Không được nói lung tung, biết việc của mình thôi!
- Ui
da, chị , chúng em chả quá ngưỡng mộ tướng quân quá đấy chứ, nhưng không dám mơ
tới… tướng quân chưa lấy vợ, chỉ mong chị cho chúng em được nhờ!
- Ta
đã bảo đừng nói linh tinh! – Cô gái lần này gay gắt hơn, khiến cả đám đều im
bặt. – Lần sau ai còn nói linh tinh như vậy, ta sẽ phạt nặng!
- Làm
gì chị phải gay gắt như thế chứ! – Một cô gái lớn gan vẫn chép miệng – Chỉ là
đùa thôi mà, chẳng nhẽ…có tật giật mình, hi hi… – Cô gái này đang định cười thì
bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị hết sức của chị cả, vội cúi xuống im lặng.
Tôi
đứng ngoài, đang phân vân có nên tiến vào hỏi đường. Đúng là một đám phụ nữ ở
với nhau, những chuyện này cũng bình thường thôi, lớp tôi cũng toàn con gái,
tôi cũng từng chứng kiến chuyện này nhiều. Chỉ có điều, mỗi lần tôi, lớp trưởng
bị trêu, tôi đều vui vẻ ngoác miệng cười cho qua, thực sự trong lòng không
trông đợi gì nên chả sợ, chắc đám con gái này cũng là fan Cao Lỗ, tiếc thật,
quan điểm về cái đẹp, cái vĩ đại của tôi vượt trội hơn họ… Cao Lỗ, ngươi chỉ
đáng là con bọ cạp lung tung cắn người khiến tôi muốn đập!
Cuối
cùng tôi cũng bước lại gần họ, phát hiện ra tôi, họ có chút bất ngờ, không quên
cảnh giác, quả nhiên là một nhóm “nữ đặc nhiệm” cũng có bài bản đấy. Tôi phát
hiện ra không thiếu ánh mắt kì quặc nhìn tôi, a, tại mặt mũi tôi tèm lem quá.
- Xin
hỏi đường ra ngoài… – Tôi cười cười, thân thiện hỏi.
- Cô
gái này là ai vậy? – Chị cả ánh mắt dò xét, quả nhiên phong thái giống Cao Lỗ
nhất.
- Là
khách thôi, em bị lạc đường! Xin nhờ các chị dẫn em ra…
-
Ngươi ăn mặc kì quái, mặt mũi…có phải là cố tình hóa trang không? – Chị cả vẫn
đề phòng dò hỏi.
Nguồn hocban.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét