Chương 4: Dưới đáy
sông
Sau khi được gã tướng
quân đầy phong độ Cao Lỗ đó đưa về đền Kim Quy, hắn lập tức cài vào đền rất
nhiều chân tay của hắn, dưới danh nghĩa phục vụ, hầu hạ con gái thần Kim Quy,
tôi thừa biết hắn muốn theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Cây ngay đâu sợ chết
đứng.
Nói sơ qua về đền thờ Kim Quy thần, thật tiếc nó không còn tồn tại đến ngày
nay, nếu không cũng là một di tích văn hóa lớn. Đền có mười hai gian, đều lợp
ngói dày vững chãi, mái đền hơi cong cong, tạo vẻ cổ kính trang nghiêm. Trước
sảnh chính thờ Kim Quy thần có lư hương lớn bằng đồng, các vật dụng và tượng
thần Kim Quy đều được đúc bằng đồng, trình độ tuy không bằng ngày nay nhưng
cũng có thể cho là tinh xảo rồi. Tôi được ở một gian ngay sau đại sảnh, có vẻ
là gian đẹp và thông thoáng nhất.
Trong
phòng bày biện cũng đơn giản thôi, có một giường, một tủ, một bàn cá nhân, trên
bàn có tấm gương đồng; một bộ bàn bằng gỗ hình tròn, đi cùng bốn ghế gỗ, chắc
để làm bàn tiếp khách hay để uống trà. Trong phòng chỉ có một cửa sổ ở phía
cùng với cửa chính, nếu là gián điệp cũng khó mà liên lạc.
Bên
cạnh phòng tôi là hai phòng ở của bốn nữ tư tế, thực chất là tai mắt của hắn,
các phòng khác trừ bếp và kho, các nữ tư tế khác chia nhau ở.
Đền
thờ này không có nam, chắc việc thờ phụng trước nay đều giao cho phụ nữ.
Trời
đã tối muộn, tôi sau khi ăn thức ăn do một nữ tư tế phụ trách “hầu hạ” tôi là
Thúy Bình mang đến thì tính lên giường đi ngủ, sớm nay đi du lịch đã dậy từ bốn
giờ sáng vất vả, bây giờ đã rất mệt.
Cảm
giác thật tuyệt khi nhảy lên tấm nệm, dường như bên trong nệm, được nhồi lông
vũ của ngỗng hay các loại chim, thành ra rất êm ái. Người thời này dùng lông vũ
của chim làm áo hay làm ruột chăn nệm giữ ấm. Nhắc đến mới nhớ cái áo lông
ngỗng của công chúa thật đẹp.
Công
chúa Mị Châu…
Tôi
đang phân vân suy nghĩ về chuyện Mị Châu – Trọng Thủy thì sực nhớ ra một điều
quan trọng: tại sao tôi phải ở đây nhỉ ?. Mặc dù tôi rất tò mò về nhiều thứ ở
đây, nhất là chuyện tình oan khuất Mị Châu Trọng Thủy đó, nhưng nếu dây dưa ở
đây vừa bực mình, vừa sống trong nguy hiểm, hơn nữa ông bà sẽ lo lắng cho tôi.
Tốt nhất là tôi nên nhảy xuống giếng để trở về .
Thế
là tôi ngồi dậy, chui ra khỏi chăn, mặc lại quần áo, xách ba lô lò dò bước ra
cửa. Ngay lập tức có hai nữ tư tế bộ dạng lo lắng hỏi tôi: “ Kim Quy chi nữ
định đi đâu?”
Biết
ngay mà, tự do của tôi đã bị hắn kiểm soát, nhưng tôi không sợ, lát nữa chỉ cần
nhảy xuống giếng là xong.
-
Ta đi ra giếng. Các ngươi không phải lo, cứ đi theo ta là được!
Hai
cô gái đó nửa tin nửa ngờ, gương mặt đề phòng bám theo tôi, còn ra hiệu cho hai
cô nương khác, chắc là định báo cho hắn. Cứ đến đi, lát nữa tôi đã trở về thế
giới của tôi, biển mất không một chút dấu vết.
Từ
trong đền đi ra giếng mất một đoạn đường, ngày thường nghe nói giếng có canh
gác, sao bây giờ không có ai thế này. Tôi không ngại ngần lại gần miệng giếng,
khoác ba lô lên vai, trèo lên thành giếng.
-
Kim Quy chi nữ! Người định làm gì? – Hai cô gái vội vã hỏi.
-
Đi về nhà ! Ở đây các người đãi ngộ ta tốt không thể chịu được! – Tôi mỉa mai.
Các
cô gái nhìn nhau không hiểu gì, có vẻ tò mò. Không biết khi sai họ theo dõi
tôi, hắn có vạch mặt tôi không hay đơn thuần chỉ bảo họ theo dõi nhất cử nhất
động của tôi. Xem ra chuyện tôi giả thần linh không có mấy người biết ngoài
hắn, An Dương Vương và mấy người thân tín ít ỏi.
Tôi
đang cương quyết định nhảy xuống thì thấy ghê ghê. Nhòm xuống giếng này thấy
sâu hun hút, tối đen như mực, thậm chí cũng chưa nhìn thấy mực nước đâu. Bất
giác tôi chần chừ lo ngại một hồi.
Bỗng
có tiếng vó ngựa từ đâu lao đến vô cùng thần tốc, tôi quay lại đằng sau, thấy
bụi mù mịt. Vó ngựa bất ngờ dừng lại đúng chỗ này.
Ánh
đuốc bập bùng của những cây đuốc lớn nhỏ xung quanh đây giúp tôi nhận ra, có
một gã cưỡi trên bạch mã, vừa mới ghìm cương. Còn ai trồng khoai đất này, là
Cao Lỗ tướng quân.
Dường
như hắn nhận được mật báo, từ đâu phi đến. Không biết trong thành này họ dùng
cái gì truyền tin mà tốc độ nhanh khủng khiếp đến vậy.
Lúc
này tôi hơi ngỡ ngàng, tướng quân của chúng ta mặc trên mình một bộ giáp mỏng,
bó sát người, càng tôn lên dáng người cao lớn cường tráng. Trong bộ dạng này,
lại cưỡi một bạch mã, trông hắn càng có nét uy vũ cuốn hút. Tôi còn thấy ánh
mắt thoáng có sự ngưỡng mộ si mê của hai cô nương kia. Không biết hắn phi ngựa
từ đâu đến, mồ hôi trên trán lấm tấm, càng đẹp đẽ phong trần. Dù ghét hắn nhưng
về khoản ngoại hình, tôi chấm hắn cũng rất “ngon trai”.
Hình
như hắn thấy ánh mắt nhìn hắn chằm chặp của ba cô gái bao gồm cả tôi, khẽ cười
kiêu ngạo đáng ghét. Không chỉ thế, hắn nhảy từ trên ngựa xuống dứt khoát gọn
gàng, bước về phía tôi.
-
Sao? Ngươi muốn nhảy xuống đây tự tử ? – Hắn cười mỉa mai.
-
Tôi đâu đến nỗi coi thường sinh mạng như cỏ rác như anh, nhất lại là sinh mạng
của bản thân, anh đến nhanh thật, sẵn tiện tôi nói lời cáo biệt, tôi đi về !
-
Đi về? Chẳng nhẽ ngươi có thể nhảy xuống giếng là về được sao? Không phải ngươi
lại tự ảo giác mình là thần thánh đấy chứ ? – Hắn ghé thầm vào tai tôi châm
chọc.
-
Anh cứ trông đó xem, lát nữa cũng không cần mất công xuống giếng vớt hay tìm
kiếm, vì tôi đã về rồi !
Tôi
chỉ nói ngắn gọn như thế, có giải thích hắn cũng không tin tôi từ tương lai, do
bị rơi xuống giếng mà đến đây và có thể lại nhảy xuống giếng là về được, theo
lý thuyết truyện xuyên không.
Cứ
tưởng hắn sẽ ngỡ ngàng một phen, không ngờ hắn chỉ cười khanh khách:
-
Vớt cái gì chứ? Ta nói ngươi biết, ngay lúc này, đây chỉ là một cái giếng khô,
nếu ngươi muốn chết đau đớn thì cứ nhảy xuống xem!
Giếng
khô? Không thể nào! Đúng là cúi xuống thấy hun hút nhưng không thấy nước. Tôi
bán tín bán nghi thì hắn đã ra chỗ ngọn đuốc, cầm nó lại.
Hắn
thả xuống giếng, ngọn đuốc rơi xuống giếng sâu hun hút, một lát cũng không thấy
ánh sáng đâu nữa. Nếu theo như lúc sáng, mực nước dưới giếng cách miệng giếng
chỉ khoảng bốn, năm mét là cùng, nếu là ngọn đuốc tẩm dầu rơi xuống, dầu loang
ra trên mặt nước, ít nhất cũng cháy một lúc, đủ nhìn thấy. Lẽ nào bây giờ là
giếng khô sâu đến hàng chục mét, ngọn đuốc rơi xuống đáy bị gặp đất ẩm rồi dập
tắt? Không lẽ thời này đã đào được giếng sâu đến thế, mà nước trong giếng đi
đâu rồi?
Tôi
quay sang nhìn hắn ngạc nhiên, gương mặt hắn bí hiểm.
-
Nước đi đâu rồi ?
-
Đã tháo nước đi rồi ! – Hắn nói nhỏ vào tai tôi, giọng đầy đắc ý.
-
Tháo nước, không phải giếng dựa vào mạch nước ngầm sao? – Tôi vô cùng kinh ngạc.
Gương
mặt hắn chợt chuyển biến, hắn nhìn tôi dò xét một lượt.
-
Ta có nên tin thái độ của ngươi không? Ngươi thực sự không biết đây không phải
là giếng do một mạch nước ngầm quyết định ?
Đôi
mắt tôi mở to, tôi chả hiểu gì cả. Lúc nãy không phải An Dương Vương nói đây là
giếng nước ngầm sao?
-
Vậy xem ra ngươi không phải bơi từ ngoài kênh đào thông vào đây rồi, vậy ngươi
từ đâu đến ? – Hắn cũng tỏ ra thắc mắc.
Thì
ra nguồn nước giếng này còn có liên hệ gì đó với kênh đào? Xem ra người tổ tiên
chúng ta thời cổ đã biết tính toán lợi dụng các mạch nước sao?
Xem
ra hắn rút được nước giếng, có phải là vẫn muốn thử xem tôi có phải gián điệp,
biết đường bơi vào đây rồi tính kế bơi ra không? Bơi lội ? Tôi chỉ tập bơi bập
bõm từ năm lớp sáu, đến giờ không chắc còn bơi được, mà lại bơi sông suối ao hồ
thì đâu dám.
-
Anh làm ơn tháo nước trả vào giếng đi ! – Tôi nhìn hắn năn nỉ, tốt nhất là hắn
trả nước về để tôi có cơ hội nhảy xuống.
-
Ngươi muốn chết dưới nước, còn nhiều chỗ hơn đấy!
Hắn
nói vậy rồi tự nhiên xách tôi, kéo đi khỏi miệng giếng. Hắn chẳng nói chẳng
rằng thêm câu nào mà đặt tôi lên ngựa, nằm ngang phía trước như một cuộn hàng
hóa, thúc ngựa phi nhanh đi trong sự la hét chửi bới của tôi.
-
Đồ độc ác ! Ngươi định làm gì ? – Tôi kêu gào. Cách xưng hô cũng đã thay đổi,
không cần lịch sự với hắn.
-
Ra sông để dìm chết ngươi ! – Hắn lạnh lùng đáp ngắn gọn.
Dìm
chết tôi? Độc ác thật, nhưng tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà cơ mà.
-
Ta chỉ cần dìm dưới giếng là được rồi! Ngươi có quyền gì mà tháo nước giếng
chứ? Ta chỉ cần cái giếng đó!
-
Im đi ! – Hắn tỏ vẻ dữ dằn, vẻ bình tĩnh lại tiêu biến – Giếng là do ta đào, ta
muốn đổ nước hay tháo nước là quyền của ta!
A,
đây gọi là giếng linh thiêng của thần Kim Quy sao? Giếng thánh mà cũng do hắn
đào? Liệu hắn cũng đã làm bao nhiêu trò mạo danh thần linh lừa đảo nhân dân?
Hắn không sợ Kim Quy thần nổi giận thật sao?
Khoan
đã, tôi như sực nhận ra điều gì… liệu Kim Quy thần đó có tồn tại thật không?
Liệu
có khi nào triều đình hoặc một số người có thế lực cũng dùng hình ảnh thần Kim
Quy để thần thánh hóa sức mạnh quân sự hay chiến lược nào đó, khiến dân chúng
tin tưởng mạnh mẽ sự tất yếu của triều đại. Không phải An Dương Vương cũng muốn
dùng tôi làm một biểu tượng thần linh để tăng lòng tin về tinh thần và đoàn kết
nhân dân?
Thể
nào Cao Lỗ hắn không mấy tin vào thần thánh.
Có
đúng là như thế không? Chuyện thật giả thế nào tôi chưa biết được.
Tôi
không còn suy nghĩ được nhiều, chỉ mấy phút sau, hắn đã lôi tôi ra ngoại thành,
bên bờ sông lớn.
So
với thời hiện đại, bên sông không có đèn điện sáng lấp lánh, chỉ có nhiều bụi
lau sậy cao hơn đầu người, xa xa có mấy xóm làng, đồng lúa, kênh đào.
Dòng
sông được ánh trăng chiếu sáng mờ ảo, chợt tôi đang cảm thấy thơ mộng thì hắn
cắt ngang dòng cảm xúc của một cô gái chuyên Văn học như tôi bằng cách kéo tôi
xuống ngựa, lôi xềnh xệch ra sát bờ sông.
Tôi
vùng vẫy, kêu gào, la hét khản cổ nhưng mặt hắn vẫn trơ ra như cái trống đồng
in trên áo choàng của hắn, hắn túm chắc tay tôi đến mức làm tôi đau đớn, cổ tay
có thể gãy mất. Chết tiệt, tôi đã đắc tội gì với hắn chứ?
Tôi
phát hoảng lên khi hắn kéo tôi đi xuống sông. Nước đã ngập quá bụng tôi.
-
Tên độc ác này ! Ta đã đắc tội gì với ngươi! Ta không phải gián điệp!
Mặc
sự la hét hay chửi bới của tôi, hắn vẫn kéo tôi hướng ra giữa sông.
-
Ngươi định mượn việc công trả thù riêng sao? Là do ta chọc vào chuyện tình cảm
của ngươi hay là chuyện ta chơi xỏ ngươi? Ngươi chấp nhặt như vậy có phải là
quân tử không vậy?
Hắn
không màng, thậm chí còn kéo tôi ra giữa nước nhanh hơn, chỉ một lát sau khi
tôi còn đang bắt đầu hoảng sợ, hắn đã kéo cả tôi lặn ngụp xuống nước.
Nước
sông mùa này lạnh quá, nước đã xộc vào mũi, miệng, tai tôi cũng ù đi. Tôi cố
vùng vẫy dẫy dụa như một con cá mắc kẹt trong lưới, nhưng không thể nào thoát
khỏi bàn tay của hắn. Dường như chân tôi đã chạm xuống đáy sông.
Khó
thở quá, tôi sắp không thở được, sặc nước chết mất. Đôi mắt đã cay xè của tôi
bắt đầu mờ đi, trước mắt tôi, cách một làn làn nước là gương mặt tuấn tú nhưng
ác độc của hắn.
Hắn
đã buông tay khỏi người tôi và dường như chờ đợi. Hắn chắc nghĩ rằng dìm thế
này là đủ để tôi chết rồi. Tôi chưa chết, tôi không muốn chết, tôi vùng vẫy,
quẫy đạp. Chết tiệt, biết vậy ngày xưa học bơi cho tử tế. Ngạt thở đã đành, áp
lực nước mỗi lúc làm ngực tôi như muốn vỡ tung.
Đúng
vậy, tôi sắp chết, kiểu gì cũng không sống nổi với hắn. Đem giết người, thủ
tiêu giữa sông như vậy, xem ra hắn tính toán không tồi.
Đôi
mắt tôi hoàn toàn mờ đi, trước mắt tôi lại toàn một màu đen. Tôi chìm vào vô
thức…
…….
…….
Người
tôi cảm thấy nặng trĩu, đầu óc lại cảm thấy mơ hồ.
Dường
như tôi đang ho khù khụ, miệng còn ọc ra một đống nước sông. Bụng tôi vẫn còn
căng đầy, hai tai ù ù, mắt mũi cay xè, đến nỗi chưa mở mắt ra được. Tôi chưa
chết sao?
Nước
từ bụng lại như dội lên, trào ra qua mũi và miệng. Khó thở quá.
Đầu
tôi còn đau nữa, tôi đang mơ màng, chỉ muốn ngất đi cho rồi.
Nhưng
có ai đó đang cố lay tôi dậy, còn không ngững vỗ nhẹ vào mặt tôi. Tôi mệt lắm,
tôi chỉ muốn lả đi. Chợt miệng tôi thấy có cái gì nhỏ xuống, ấm nóng, mặn và
tanh tanh khiến tôi choàng tỉnh.
Máu!
Có máu từ đầu ngón tay ai đó nhỏ vào miệng tôi, tôi mở đôi mắt.
Giật
mình!
Là
Cao Lỗ, không phải lúc vừa rồi đòi giết tôi sao ? Sao bây giờ còn cứu tôi?
Lương tâm cắn rứt sao?
Hắn
thấy tôi tỉnh lại thì dường như thở phào nhẹ nhõm. Đồ ác độc, may mà tôi cao số
chưa chết, mà hắn đừng tưởng bở vội, tôi có chết cũng làm ma ám hắn.
Bấy
giờ tôi đang nằm trên đám lau cỏ bên bờ sông, phía trên đối diện với mặt tôi là
gương mặt với mái tóc ướt sũng nước của hắn. Hắn đang chăm chăm nhìn tôi khó
hiểu. Cao hơn nữa, xa hơn nữa là vầng trăng vằng vặc nổi bật trên trời, như một
vầng sáng duy nhất để chiếu rọi xuống đám lau sậy dày rậm và cao hơn đầu người
này.
Không
gian quanh tôi yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió, tiếng côn trùng kêu.
Một
giọt nước từ trán hắn nhỏ xuống mặt tôi, tôi ý thức được cái lạnh. Lạnh quá,
ướt hết rồi. Cả mình tôi đang run rẩy, trong khi đầu óc thì còn nặng trĩu và
hai mắt mệt mỏi chỉ muốn khép lại.
-
Này, tỉnh dậy, đừng nhắm mắt lại ! – Hắn gọi, tiếp tục lay lay.
Cái
gì chứ? Việc gì hắn phải cứu tôi. Hay là hắn muốn để tôi lên đây rồi chết vì
lạnh, đỡ cắn rứt lương tâm vì dìm chết tôi.
A,
nhưng tôi lạnh quá, còn mệt mỏi nữa.
Không
nghĩ nữa…
Thế
là tôi lại lả đi.
……..
Không
biết trải qua bao lâu.
Ấm
áp quá, mềm mại quá.
Đây
là đâu ? Nơi ấm êm thế này, nhất định là phòng ngủ của tôi rồi.
Khi
tôi mở mắt ra, lấy lại ý thức chợt giật mình. Không phải phòng tôi, một căn
phòng bằng gỗ? Không phải, tôi nhận ra căn phòng này rung rinh, dập dềnh. Là
một cái thuyền.
Tôi
nhìn qua ô thoáng trên thuyền, thì ra con thuyền này đang neo đậu gần bờ sông.
Chuyện
quan trọng hơn, khi tôi nhìn quanh thân mình, đúng là chăn ấm, nệm êm rất dày
đang phủ lấy tôi, bên đầu giường còn có một ấm sưởi bằng đồng, tỏa hương thảo
dược dễ chịu… nhưng mà… quần áo của tôi đâu, tại sao tôi lại như không mặc gì
vậy.
Chút
nữa thì tôi đã hét lên, nhưng giật mình nhận ra hình như có tiếng bước chân
trên sàn gỗ ngoài mạn thuyền, không phải đang tiến về phòng chứ?
Tôi
vội nằm xuống, chùm chăn y như cũ, nhắm mắt, coi như tôi vẫn chưa tỉnh.
Đúng
là có người bước vào, hình như đến bên giường ngồi xuống. Không
biết đó là ai nhỉ.
Một bàn tay lớn ấm áp đặt lên trán tôi.
- Đỡ sốt rồi ! – Giọng nói trầm ấm khẽ vang
lên.
Nhưng làm sao tôi không nhận ra, giọng nói
này ắt của vị đại tướng quân đã dìm tôi dưới sông đó. Cơn tức của tôi lại sắp
trào lên cổ, nhưng tôi kìm chế, cố nằm bất động để xem tên lang sói này còn
định làm gì.
- Ngươi đến bơi lội cũng không biết, thể
trạng yếu đuối xem ra chưa qua tôi luyện… – giọng hắn đột nhiên nhẹ nhàng lạ
thường – Có nước nào đào tạo gián điệp sơ suất đến thế không, trừ phi là ngươi
quá điêu luyện đến mức có thể đóng kịch rất tài tình…
Hắn lẩm bẩm gì vậy, thì ra lúc nãy hắn muốn
thử tôi.
“ Cao Lỗ, trên mặt tôi dán hai chữ “gián
điệp” hay sao, hay là trong đầu anh chỉ có hai chữ “gián điệp” hả?” – Trong đầu
tôi nhủ thầm oán trách.
Đến cả An Dương Vương còn không nghi ngại
tôi như thế, nhất định là do thù riêng khiến hắn càng muốn vu oan giá họa cho
tôi hơn. Thử gì thì cũng thử rồi, bây giờ thì liệu hắn đã tin tôi chưa vậy?
Cơ mà nếu hắn có xác định tôi không phải
gián điệp, có khi nào vì tư thù nên vẫn sẽ tìm cách thanh toán tôi? Tôi phải
cẩn thận mới được.
Lát sau hắn đi ra ngoài, dường như có ai
gọi hắn. Tôi lại mở mắt ra.
Tôi nghe loáng thoáng, rồi ngày một rõ hơn
những tiếng hô hào, có cả tiếng tù và vang vọng bên bờ sông, nhìn qua ô thoáng
nhỏ trên tàu, thấy hai bên bờ sông bỗng từ đâu đèn đuốc sáng rực.
Cái gì vậy? Tập trận sao?
Tôi thấy tò mò, tuy người còn hơi mệt nhưng
cũng cố bò ra khỏi giường, xé tạm cái vỏ nệm, quấn quanh người chắc chắn rồi lò
dò bước ra khỏi phòng.
Cái thuyền này lớn hơn tôi tưởng, dường như
giống thuyền chiến, hai bên mạn thuyền thắp đuốc sáng rực, nhưng dường như lúc
này trên thuyền không có ai, tôi men theo mạn thuyền ra phía mũi thuyền, chợt
nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tôi vội nép vào một góc, sau cái cột thuyền.
Là giọng của hắn, dường như còn có hai, ba
thuộc hạ.
- Bẩm tướng quân, đã hoàn thành việc tháo
nước từ tất cả các kênh, mương, hồ vào !
- Tốt ! Lát nữa tập trận xong ngươi tự động
tháo nước trở lại, nhớ trước khi trời sáng! – Giọng hắn chỉ huy rất rành mạch.
- Tuân mệnh !
- Các ngươi quay về vị trí trước, lát nữa
ta lập tức sang thuyền chỉ huy !
- Tuân mệnh !
Dường như mấy thuộc hạ của hắn đã bỏ đi. Thì
ra hắn tháo nước để tập thủy quân, có lẽ vì mùa này mực nước sông hơi cạn
chăng? Việc điều khiển thủy lợi của người Âu Lạc xem ra có thật và rất lợi hại.
Tôi đang suy nghĩ thì giật mình khi thấy
hắn đã tiến về phía tôi từ khi nào.
- Ra đây ! – Giọng hắn ra lệnh.
- Tôi… – Chả hiểu sao tôi lại luống cuống,
lúng túng , tôi đâu có sợ hắn chứ, sao lại thế này.
Hắn nhìn tôi dò xét, ánh mắt hắn uy lực lạ
thường, có lẽ vì hắn đang trong bộ dạng đại tướng quân uy vũ. Hắn quả nhiên
đang oai hùng như một con chim ưng, còn tôi là con gà con nhỏ bé chăng?
- Tôi… không có nghe thấy gì đâu… – Tôi
cười gượng gạo.
Tự nhiên hắn mỉm cười, có chút bí hiểm. Hắn
đang xem thường bộ dạng khúm núm này của tôi. Đúng là tôi không đấu lại sức
mạnh của hắn.
- Dù ngươi có là gián điệp, ta cũng có thể
kiểm soát tình hình ! – Hắn tự kiêu đến phát gớm.
Nói rồi hắn kéo tôi vào phòng, vứt cho tôi
một bộ quần áo của đàn ông và một bộ giáp sắt, còn một mũ sắt.
- Mặc vào đi ! Giáp sắt này không phải binh
lính nào cũng được phát đâu! – Hắn nói rồi bỏ ra ngoài.
Tôi
nhìn bộ quần áo, hắn muốn tôi mặc cái này làm gì chứ? Tôi miễn cưỡng nhìn mình
đang quấn cái vỏ nệm không ra đâu, miễn cưỡng thay đồ.
Thời
đại này, đồ sắt xem ra chưa phổ biến rộng rãi, công nghệ rèn sắt chưa phát
triển mạnh, sắt được ưu tiên làm nông cụ, vũ khí, áo giáp hay các mục đích quân
sự khác.
Khi
mặc đồ vào người, tôi thấy nó thật rộng, phải xắn ống tay ống chân lên thôi.
Trong
lúc lại loay hoay với bộ giáp, tôi nhớ ra lại thấy rùng mình, vừa nãy hắn lột
đồ của tôi ra? Không được, không thể nào.
A,
nhưng chuyện xấu hổ này nhất định không được nhắc đến.
Khi
tôi tạm thời mặc xong bộ giáp, cảm thấy người ngợm nặng thêm có đến mười kg
không biết nữa, vậy mà binh sĩ có thể mặc nó chạy, di chuyển, đánh nhau thì
thật là khổ. Cái giáp này lại quá rộng với tôi, đi lại càng khó, riêng cái mũ
chụp xuống đầu đã khiến muốn sái cổ rồi
Chương 5: Ta cũng là con gái mà
Sau khi đợi tôi mặc xong xuôi, hắn mới bước vào. Vừa trông thấy tôi, có lẽ
vì bộ dạng tức cười này, hắn được thể nhìn tôi châm biếm.
Hừm, bà đây mà cao to như mi, đã không bị
mi bắt nạt rồi, hãy đợi đấy, Cao Lỗ à ! – Tôi tự nhủ thầm như thế.
- Ngươi muốn cho ta mặc cái đống này làm gì?
- Cho ngươi xem! – Hắn nói ngắn gọn rồi cầm
vào cái chỏm mũ mà lôi tôi ra mạn thuyền.
Trước mắt tôi hiện ra vô cùng hùng tráng, cảnh tập trận đêm của thủy quân người Âu Lạc.
Trước mắt tôi hiện ra vô cùng hùng tráng, cảnh tập trận đêm của thủy quân người Âu Lạc.
Không thể tin được, từ chỗ tôi đang đứng,
có thể quan sát rõ ràng, từ hai phía của hai nhánh sông trước mặt, ló khỏi
những đám lau sậy cao rậm, hàng chục con thuyền chiến đang đồng loạt xuất hiện,
những tiếng hô hào cùng tiếng tù và bắt đầu vang vọng.
Tôi có nhớ qua sách vở có ghi là Cổ Loa nằm
trên bờ bắc sông Hoàng. Ngày xưa Hoàng Giang là một dòng sông lớn nối liền với
sông Hồng và sông Cầu, tức là từ Cổ Loa có thể thông ra cả hai hệ thống sông
Hồng và sông Thái Bình để đi đến mọi miền đất nước lúc đó. Có lẽ lợi dụng địa
hình sông nước, người Âu Lạc đã phát triển thủy quân hùng mạnh, bằng chứng là
những gì tôi thấy trước mặt. Tương truyền từ thời xa xưa, người Việt cũng rất
giỏi thủy chiến, một phần là nhờ khả năng bơi lội và lặn điêu luyện.
Đúng vậy, không cớ gì tên Cao Lỗ cùng tôi
dìm dưới sông bao nhiêu phút mà hắn vẫn tỉnh táo trơ trơ, có mỗi tôi là sặc
suýt chết.
Đang nhìn cảnh tập trận trước mắt, mắt tôi
thì mở to, mồm thì cũng mất kiểm soát há hốc ra, đúng thật nếu có cái điện
thoại trong tay lúc này, tôi sẽ quay lại làm bằng chứng, thời xưa tập trận ở
nước ta cũng không thua gì phim Trung Quốc.
Nhắc đến cái điện thoại, tôi mới nhớ ra cái
ba lô của tôi, lúc bị hắn dìm nước rồi lôi lên bờ, không biết thất lạc đâu rồi.
Tôi quay ngang quay ngửa tìm thì chạm phải ánh mắt hắn, dường như hắn dò xét
tôi nãy giờ.
Cái gì chứ? Nghi ngờ sao, hắn vẫn nghĩ tôi
là gián điệp? Cho tôi xem chút cảnh này để nhử xem tôi có giống gián điệp chăm
chú quan sát, sau đó về tìm cách mật báo lại?
- Này ! – Tôi tỏ ra bực mình – Nếu anh sợ
tôi là gián điệp, tốt nhất không cần mất công cho tôi xem cảnh quân đội của anh
đâu, không sợ tôi tìm cách tiết lộ thông tin ra ngoài à, cẩn thận hẳn thì cẩn
thận cho trót, cho xem rồi nhìn tôi như vậy, tôi thà không xem để đỡ mang tiếng!
Đột nhiên hắn mỉm cười nửa miệng, ánh mắt
lại có chiều bí hiểm thâm sâu.
Tôi đoán là hắn vẫn ung dung, tự tin gớm. Có
lẽ trận tập dượt thủy quân này vẫn không phải là thực lực thủy quân của quân Âu
Lạc, hơn nữa sức mạnh quân sự của họ có lẽ không chỉ ở thủy quân.
Sử sách đặc biệt nhắc đến cái mạnh nhất của
người Âu Lạc là nỏ thần mà được gọi là “ Linh Quang Thần Cơ” . Truyền thuyết
nói là do Kim Quy ban móng vuốt cho dân ta làm lẫy nỏ, vua sai Cao Lỗ dùng vuốt
đó chế ra nỏ thần.
Nhưng ngay bây giờ tôi đang phân vân nghi
hoặc sự tồn tại thực sự của yếu tố thần thánh, nếu không có thần thánh thật,
thì tác giả của cây nỏ thần, hay đúng hơn là người sáng chế và nắm giữ bí quyết
chế tạo cung nỏ vô địch của người Việt thời ấy chỉ là vị Lạc tướng đang đứng
trước mặt tôi đây, Cao Lỗ sao?
Tự dưng tôi quay ra nhìn hắn, có chút
ngưỡng mộ kì lạ nảy sinh. Ánh mắt của tôi cũng chợt làm hắn ngạc nhiên.
A, không được, dù lịch sử có viết hắn vĩ
đại đến đâu thì trong mắt tôi, hắn cũng rất đáng ghét, miệng và đầu óc lúc nào
cũng đặc hai chữ “gián điệp”! Mà sử sách chép lại không chắc đã chính xác, biết
đâu cung nỏ là sản phẩm của một lớp người, cuối cùng hắn được đứng tên chứ.
Chợt nhận ra mình vẫn đang nhìn hắn, tôi
hơi ngượng vội quay đi, làm cho hắn tò mò.
- Ngươi đang ngưỡng mộ hay đang thăm dò ta?
– Hắn cất giọng hỏi, vừa có âm điệu tự cao, lại vừa nghi hoặc.
Hắn quả xứng đáng là Tào Tháo của Việt Nam,
lúc nào cũng đề phòng được.
- Không có… là vì ngươi quá đẹp trai thôi !
– Tôi ra vẻ lúng túng nhìn hắn, miệng gượng gạo nói.
Nên nhớ là tôi đang ra vẻ lúng túng nhé,
tôi biết hắn tuấn tú, đẹp mã, nhưng không có ý hâm mộ hắn. Tôi đang thử xem nếu
khen hắn thì hắn sẽ phản ứng thế nào.
- Thật sao? Nhưng xem ra ngươi không mấy
thành ý, ta xem ngươi nhìn ta như kiểu “ chỉ được cái đẹp mã” vậy! – Hắn không
thấy bất ngờ mà lại đoán đúng chút suy nghĩ của tôi nổi lên.
Tên này quả thật không đơn giản, trong đầu
ý thức cảnh giác của hắn chắc quá 100 %, suốt ngày nhìn, nhìn rồi dò xét, kiểm
tra. Ứng biến cũng không hề tệ, xem ra tôi cũng phải đề phòng, kẻo có ngày hắn
tìm ra cái gì đáng nghi, phóng đại lên rồi mượn việc công thanh trừng tôi.
- Ta nói cho ngươi biết ! – Hắn lại bình
thản – Nhất cử nhất động của ngươi đều có người theo dõi, ngươi chỉ cần có ý
loan tin ra ngoài, sẽ lập tức bị giết!
- Tôi biết rồi, ngoài việc tìm cách chứng
minh tôi là gián điệp chắc anh quá nhàn rỗi không có việc gì để làm ! – Tôi
nhìn hắn tỏ ý coi thường.
Xem ra hắn tuy rất cẩn thận nhưng lại có
lòng tự tôn rất cao, thấy tôi châm chọc như vậy có vẻ khó chịu. Tâm lý đàn ông
luôn thích thể hiện, lại càng ghét phụ nữ xem thường mà, cái này thì tôi biết
rõ.
Ngay sau đó, hắn tự chỉnh lại giáp mũ
nghiêm chỉnh, rồi hình như dùng lửa làm hiệu cho thuộc hạ.
Vài phút sau, một con thuyền nhỏ, do hai
binh lính chèo qua sông bơi tới. Một binh lính lễ phép:
- Mời tướng quân lên thuyền chỉ huy.
Hắn nhanh chóng leo lên thành lan can
thuyền, nhảy xuống thuyền nhỏ một cách êm và gọn gàng. Sau đó hắn đưa ánh mắt
lên khiêu khích tôi:
- Sao? Có dám xuống không?
Tôi nhìn xuống thì thấy ghê ghê, cảm giác
chết đuối lúc nãy còn ám ảnh, hơn nữa giờ người tôi đang mang bộ giáp chục cân,
vận động, đi lại còn khó nữa là nhảy xuống. Từ đây xuống thuyền phải đến hơn
hai mét, tôi ghen tị với những kẻ chân dài như hắn.
- Được, các người tránh sang một bên, tôi
sẽ nhảy xuống !
Thế là hắn và binh sĩ của hắn đứng lui về
một phía thuyền. Tôi tính sẽ dùng hết sức bình sinh nhảy xuống, đằng nào cũng
mặc giáp, bọc đầu gối chân, cũng không đau lắm đâu. Hơn nữa, mấy kẻ các hắn
đang đứng ung dung trên thuyền, tôi sẽ nhảy bất ngờ làm cho con thuyền này chao
đảo một phen cho hắn hoảng hồn.
Thế là ánh mắt tôi ánh lên tia nhìn thâm
hiểm, tôi nhắm mắt, nhằm cái phía mũi thuyền đối diện với phía hắn mà nhảy
xuống.
Nhưng tôi lại chỉ thấy mình đáp xuống nhẹ
nhàng, mặt nước kêu “Ùm” một tiếng lớn. A, là tôi lại rơi xuống nước sao? Không
thể nào.
Tôi mở mắt ra, lại cố vùng vẫy. Thì ra hắn
cũng vừa dùng chân làm trò gì đó để mũi thuyền chệch hẳn đi so với dự tính của
tôi chỉ trong chớp mắt.
- Cứu ! – Cái giáp nặng này sắp kéo tôi
xuống đáy rồi, tôi lại hoảng loạn kêu gào.
Hắn đắc ý, nhoài người túm lấy tay tôi, lôi
lên thuyền. Tôi lại được một phen uống nước, cay xè mắt mũi, y phục lại ướt hết
rồi.
- Ta nói cho ngươi biết, muốn tính kế làm
hại hay chơi xỏ ta, ngươi còn phải rèn luyện nhiều! – Hắn ghé sát tai tôi đe
dọa. – Kể cả ngươi có là một tảng đá lớn rơi xuống, những binh sĩ đều được tôi
luyện trên sông nước này, không dễ mất thăng bằng đâu !
Chẳng nhẽ hắn đoán được ý tôi, chẳng nhẽ
mưu đồ của tôi lại quá lộ liễu ra qua ánh mắt thế sao? Hay là hắn quá nham hiểm?
Tôi thở dài, ấm ức nhưng không nói gì, xem
ra chỉ là do may mắn với nhờ An Dương Vương giúp đỡ mới chơi xỏ được hắn một,
hai lần thôi. Cũng có thể nguyên do là từ là điểm yếu của hắn, tình cảm với
công chúa Mị Châu nên hắn mới yếu thế, mất bình tĩnh.
Nhưng bình thường, không có công chúa hay
An Dương Vương ở đây mà chọc vào hắn, nhất là chuyện tình cảm, hắn chắc hắn sẽ
bóp nát tôi. Xem ra tôi không đủ trình độ làm đối thủ của hắn, An Dương Vương
coi trọng tôi quá rồi.
Trong
lòng tôi có chút không cam tâm.
A,
ướt lạnh quá! Tôi ngồi trên thuyền nhỏ, cũng quên mất không để ý gì, tháo lớp
áo giáp ra.
Nước
đã chui hết vào người, tháo lớp áo giáp ra còn một đống nước giữa khe áo giáp.
Vô
tình thấy hắn đang nhìn tôi, tôi giật mình. Áo ướt dính chặt vào người, có khi
nhìn xuyên qua thấy hết cả, tự nhiên mặt tôi đỏ lên, xấu hổ theo phản xạ. Nào
ngờ hắn chỉ châm biếm:
-
Chẳng có gì đáng nhìn, đối với ta thì không sao, nhưng ta không muốn binh sĩ ta
nhìn thấy, hơn nữa trên thuyền không được có nữ giới!
Tôi
ức chế đến nỗi cắn môi, suýt thì bật máu. Tôi miễn cưỡng mặc giáp vào. Đúng là
tôi không có gợi cảm, nhưng có cần miệt thị thế không? Có lẽ trong mắt hắn tôi
không phải là nữ giới, mà là “kẻ tình nghi là gián điệp”.
Cảm
thấy sĩ diện của con gái, tự tôn của phái đẹp bị hắn chà đạp, thật đáng ghét.
Có đứa con gái nào muốn bị kẻ khác, nhất là nam giới chê cười về ngoại hình
không? Mặc dù trong lớp tôi không phải hoa khôi gì nhưng cũng đứng tốp trên
trong 26 đứa con gái ở lớp chuyên Văn nổi tiếng là vườn hoa của cả trường. Tuy
không nổi bật, nhưng tôi không cho mình là cá sấu, các nét trên mặt tôi cũng
hài hòa đấy chứ, mặc dù hơi thiếu chút điểm nhấn. Người tôi không cao ráo nhưng
cũng chẳng đến nỗi là lùn, tuy vòng một là không được phát triển như ý, nhưng
đâu đến nỗi lép xẹp… Tôi lẽ ra cũng không bất mãn với đánh giá 6,5/10 về nhan
sắc của mình.
Tên
Cao Lỗ này, có lẽ chỉ có công chúa Mị Châu hết sức yêu kiều mới xứng là người
trong mắt hắn, tuy không muốn, nhưng nếu đem so sánh tôi với nàng, tôi cũng hơi
tị đấy, nhan sắc của nàng gần như hoàn hảo, tuy chưa được chiêm ngưỡng đường
cong dưới lớp áo lông ngỗng, nhưng nhìn cách đi đứng yểu điệu, uyển chuyển đã
đủ làm người ta mê mẩn rồi.
Đành
tự an ủi mình mới có mười bảy tuổi, hi vọng một hai năm nữa, tôi sẽ phát triển
đầy đặn hơn…
Mà
tại sao tôi phải phiền lòng vì câu nói của hắn nhỉ, hắn là hắn, tôi là tôi, đã
không xem hắn ra gì, sao lại phải sợ? Còn công chúa của Việt Nam ta thời xưa là
phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành là đúng rồi…
Nhưng
tôi cũng là con gái, mà con gái thì hay nghĩ vẩn vơ, con gái ai cũng muốn mình
xinh đẹp…
Con
thuyền nhỏ đưa tôi gần đến phía những con thuyền chiến lớn. Lẽ ra tâm trạng tôi
cũng dần ổn lại rồi, nhưng tự nhiên tên Cao Lỗ kia có lẽ do thấy đôi mắt tôi
đang nhìn xuống trầm tư, lại buông lời châm chọc tiếp:
-
Này, ngươi sao im lặng thế ? Suy nghĩ về lời ta nói à,
Kim Quy chi nữ ?
- Không có! – Tôi phản bác.
- Kể ra Kim Quy chi nữ mà không đẹp như
thiên tiên thì cũng hơi đáng thất vọng… – Hắn đặt tay lên cằm, ra vẻ ưu tư suy
nghĩ .
A, tức quá, tự nhiên nỗi oán hận lại trào
lên. Đồ ác nhân, hắn có phải cứ chọc vào tự trọng của tôi thế không? Tôi ghét
thái độ của hắn. Tôi càng tức giận thì hắn lại càng được thể sao? Đúng là tôi
đang là một cô gái tuổi mới lớn, suy nghĩ vẩn vơ thì sao chứ?
Ừ, hắn chắc là đang đem tôi so sánh với
công chúa. Hắn đáng ghét y như mấy thằng con trai vô duyên, nhìn thấy một cô
gái đi qua thì bình phẩm, càng vô duyên hơn nữa khi so sánh với một cô gái minh
tinh hay chính người yêu của chúng.
- ĐỦ RỒI ĐẤY! – Tự dưng tôi to tiếng, có lẽ
cá tính tôi là không thể dễ dàng chấp nhận được – ĐÚNG, TA KHÔNG ĐẸP NHƯ CÔNG
CHÚA CỦA NGƯƠI THÌ SAO HẢ? – Tôi ném về phía hắn những lời ấm ức giận dữ.
Tức thì gương mặt hắn có chút kinh ngạc khi
thấy tôi phản ứng quá, cả hai binh lính trên thuyền cũng thấy hiếu kì quay ra.
- ĐƯỢC LẮM, CAO LỖ ! – Tự dưng mắt tôi rơm
rớm, lẽ ra tôi muốn lao vào cắn xé hắn, nếu ngày xưa còn là chị hai tôi chắc
chắn sẽ gọi hội cho hắn một bài học, nhưng giờ tôi đang thân cô thế cô, hắn lại
quá lợi hại, có lẽ vì vậy tôi mới ức đến chảy nước mắt – ĐÚNG THẾ, NGƯƠI QUẢ LÀ
NHAM HIỂM LỢI HẠI ĐÓ, NGƯƠI CÒN BIẾT CHỌC VÀO TÂM LÝ NGƯỜI KHÁC, TRẢ THÙ ĐƯỢC
NGƯƠI ĐẮC Ý CHƯA?
Hắn vội lao đến chỗ tôi, dùng tay bịt miệng
tôi lại, ánh mắt đe dọa:
- Ngươi im mồm cho ta nhờ, ngươi có biết là…
Biết là cái gì chứ? Đang trên thuyền chứ
gì, không được lộ ra ta là nữ giới chứ gì? Tất cả là tại ngươi chọc vào ta,
ngươi còn dám đe dọa ta sao? Ngươi muốn làm gì ta không cần biết, nhưng ngươi
thực sự đáng chết…
Tôi cố gắng vùng vẫy, hắn giữ chặt. Hắn
đánh mắt bảo hai tên thuộc hạ đi tiếp, coi như chưa có chuyện gì.
Thuyền nhỏ đã sắp kề cận thuyền chiến chỉ
huy, đám lính trên thuyền nhìn thấy hắn lại còn reo hò, tung hô : “ Tướng quân!
Tướng quân!” gì đó.
Binh lính dưới thuyền thả thang dây cho hắn
leo lên, lúc này hắn vẫn giữ chặt miệng tôi, có lẽ được một lúc thấy tôi có vẻ
im im, hắn buông tay, định leo lên thuyền chỉ huy . Tôi thấy vậy lại hét lên:
- CAO LỖ, NGƯƠI LÀ ĐỒ ĐÁNG CHẾT ! – Được
lắm, không cho tôi nói, lúc này có cả đống người tôi phải nói – NGƯƠI NGHĨ MÌNH
LÀ AI MÀ CÓ THỂ BÌNH PHẨM TA, ĐÚNG THẾ, TA KHÔNG ĐẸP, CÀNG THUA XA CÔNG CHÚA, NHƯNG
TA CŨNG CÓ SĨ DIỆN CỦA PHÁI NỮ, CHÍNH LÀ NGƯƠI LỢI DỤNG TA, NGƯƠI MỚI LÀ ĐỒ LỪA
DỐI, BÂY GIỜ CÒN MUỐN SO SÁNH TA VỚI NGƯỜI KHÁC, NGƯƠI LẠI SỢ THIÊN HẠ BIẾT
VIỆC XẤU XA CỦA MÌNH NÊN TÌM CÁCH THANH TOÁN TA! ĐỒ… – Giọng tôi cực kì đanh
đá, chua chát.
Hắn lại nhảy xuống thuyền nhỏ, bịt miệng
tôi, trừng mắt:
- Tiện nhân này, ngươi đang nói linh tinh
gì hả?
Tôi không chịu thua, cắn tay hắn, tiếp tục
xỉ vả. Lúc này thì cả đám đông trên thuyền đột nhiên im bặt.
Lát sau tôi thấy cả đám người nhìn chằm
chằm tôi và Cao Lỗ với thái độ kì lạ. Chợt thấy mặt hắn cũng ngây ngô, ngắn tũn
ra.
- Ngươi đã nói linh tinh gì vậy? – Hắn tỏ
ra tức giận, xông đến định ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại đây.
Đột nhiên hai binh lính trên thuyền can
ngăn hắn, cung kính khuyên giải:
- Tướng quân, xin nương tay với phận nữ nhi
ngay tại đây !
- Tướng quân, dù sao cũng là thê thiếp của
ngài, thuộc hạ thấy có gì ngài và phu nhân về nhà “đóng cửa bảo nhau”…
A, họ đã phát hiện ra tôi là con gái, hình
như họ đã nghĩ thành cái gì vậy? Tôi còn đang ngơ ngác thì đám lính trên thuyền
đã xì xào bàn tán.
- Tướng quân của chúng ta mang nữ nhi lên
thuyền sao?
- A, còn cãi nhau nữa, hình như có liên
quan đến người thứ ba…
- Người thứ ba, công chúa sao? Có thật
tướng quân đào hoa, còn trêu hoa ghẹo nguyệt đến thế không?
- Tướng quân định phủi tay với cô gái này? Thật
tội nghiệp… mà sao tôi thấy cô gái này quen quen nhỉ…
Tôi mới ngẩn người ra suy nghĩ về những lời
nói bộc phát trong lúc tức giận của mình. Chết, ý của tôi là oán hận Cao Lỗ
châm chọc về ngoại hình của tôi, từ đó tôi tự suy ra trong mắt hắn chỉ có công
chúa, rồi là tự tôi so sánh tôi với công chúa. Hắn lại nhắc đến Kim Quy chi nữ
và nói tôi không đẹp xứng với danh hiệu đó, làm tôi nhớ đến việc chính hắn bày
ra trò lừa đảo nhân dân này, rồi việc hắn năm lần bảy lượt muốn giết tôi…
Thành ra binh lính hiểu lầm thành có một gã
tướng quân trăng hoa mang phụ nữ lên thuyền, còn đánh ghen loạn lên trước mặt
binh sĩ.
Tôi tự thấy ngượng, nhìn sang thấy hắn còn
tức giận gấp bội, lại không thể giải thích gì. Hắn bỗng lại đầu thuyền lấy cái
mái chèo, ra lệnh cho binh sĩ, giọng điệu còn đầy tức giận:
- Hai ngươi mau lên thuyền ! Hôm nay các
ngươi tự tập trận !
Nói rồi hắn tự ý chèo thuyền chở tôi đi,
tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đám lính phía sau vẫn hô vọng theo cợt nhả:
- Tướng quân, phu nhân, chúc ngon giấc!
Tuy hắn đang quay lưng lại phía tôi, nhưng
tôi tự hình dung thấy một đám khói lớn ngùn ngụt bốc lên từ đầu hắn. Hắn quả là
được một phen bẽ mặt.
Tuy tôi cũng bị hiểu lầm, ái ngại vô cùng
nhưng tự nhiên trong lòng vui vui, tự nhiên đâu trả thù được hắn, còn rất lợi
hại, khiến hắn chỉ có cách bỏ đi.
Khoan! Hắn đang chèo thuyền đi đâu vậy? Tìm
chỗ thanh lý tôi ư? Hắn im lặng đáng sợ như vậy, hẳn là chuẩn bị nổi cơn lôi
đình.
Tôi ngó bốn phía, con thuyền nhỏ đã rẽ vào
một lối kênh đào vắng, cách xa phía những thuyền chiến. A, lần này nhất định
tôi không còn một mảnh xương. Tôi chọc vào tử thần rồi, hắn có bẽ mặt nhưng
cũng khiến tôi tiêu đời.
Tôi bắt đầu run rẩy, trong lòng tự tính có
nên tìm cách xin lỗi hay van nài hắn tha cho hay không. Nhưng mà nếu hắn lòng
dạ cầm thú nhất định giết tôi, van xin vô ích có phải mất thể diện lắm không.
- Ngươi… cũng lợi hại lắm ! – Đột nhiên hắn
lên tiếng, giọng hắn làm tôi ớn lạnh, hình như hắn có nghiến răng sao.
A, đáng sợ quá, kiểu này kiểu gì cũng chết,
lần này sẽ chẳng ai cứu tôi
- Tất cả là tại ngươi ! – Tôi cố lấy lại tự
trọng và niềm ấm ức khi nãy – Ngươi muốn chọc vào ta, chà đạp sĩ diện của ta !
-
Vì vậy ngươi đã dùng cách bỉ ổi, vô liêm sỉ đó để hạ nhục ta ? – Hắn quay lại,
nhìn tôi hằn học, đầy giận dữ.
Cái
gì mà bỉ ổi, vô liêm sỉ? Người bỉ ổi nhất định là hắn, vô liêm sỉ cũng là hắn.
Hơn nữa vừa rồi không phải là tôi cố tình. Tôi có thể nhẫn nhục lần một, chứ
không thể nhẫn nhục đến lần hai.
-
Đúng đấy ! – Tôi chẳng ngại gì, lần này cứ coi như là tôi thắng hắn đi, để hắn
bớt tự kiêu – Ngươi biết vậy thì bớt tự cao tự đại đi, nên nhớ ngươi chẳng là
cái thá gì cả, ta cũng không phải sợ hay coi trọng ngươi !
-
Ngươi… – Dường như hắn sắp phát hỏa đến nơi rồi – Để trả thù ta, ngươi không
ngại lôi chuyện công chúa ra, cũng bán rẻ cả sĩ diện của mình sao?
-
Ai bảo ngươi thích công chúa, cái gì cũng công chúa! – Tôi tuy trong lòng sợ
hãi hắn sẽ đánh hay giết mình, nhưng thực sự không muốn chịu thua.
Chương 6: Tự trọng của
ai cao hơn
A, nhắc đến công chúa,
hắn cứ như một con bò mộng nhìn thấy màu đỏ nên phát điên vậy. Hắn đột nhiên
buông mái chèo xuống lòng thuyền, dường như nhìn tôi bằng ánh mắt: “ hôm nay
nhất định là ngày tận thế của ngươi”.
Ánh
mắt xoáy vào tôi cùng sát khí ngùn ngụt khiến tôi cũng bắt đầu thấy lạnh tột độ
ở sống lưng. Hình như một phút nông nổi tôi lại quá trớn chọc vào chỗ ngứa,
không, là chỗ da thịt lở loét của hắn rồi. Thù hằn, nối tiếp thù hằn, ngay lúc
này hắn nhất định là đang trên đỉnh điểm căm phẫn tôi.
Hắn
từng bước tiến về phía tôi, tôi lại lùi lại một bước, sát khí của hắn càng kinh
khủng hơn. Không được, đã gần mũi thuyền, không thể bước tiếp.
Tôi
lần này mà rớt xuống nước là tiêu, hay hắn đang định dồn tôi ngã xuống nước?
Con thuyền cũng bắt đầu nghiêng nghiêng về phía này.
-
Được lắm, Cao Lỗ, ta làm ma cũng oán ngươi ! – Tôi lấy lại sự can đảm cuối cùng.
-
Vô liêm sỉ ! – Chỉ thấy hắn cắn chặt răng, nhìn tôi hung tợn. – Ngươi tưởng là
có thể dùng cách đó chọc tức ta?
Tôi
nhắm chặt mắt, chắc chắn hắn sẽ bóp chết tôi, chết nhanh còn hơn sặc nước và
chịu lạnh.
Nhưng
không, quá bất ngờ, đôi mắt tôi mở to tột độ. Hắn đúng là có dùng cánh tay thô
bạo kéo tôi lại, nhưng không phải bóp cổ tôi.
Hắn,
là đang hung hăng, thô lỗ cưỡng đoạt đôi môi tôi.
A,
mọi dây thần kinh của tôi ngừng hoạt động, tim ngừng đập, máu ngừng lưu chuyển.
Chuyện
quái quỷ gì đây? My first kiss?
Tại
sao?
Sau
hai giây tôi lấy lại tri giác, vùng vẫy bằng hết sức bình sinh, trong đầu không
ngừng chửi rủa hắn đang làm cái quái quỷ gì. Nhưng nào ăn thua, một bàn tay to
lớn giữ chặt đầu tôi, một cánh tay chắc nịch vòng qua nắm chặt một bên vai, đến
mức xương vai tôi đau nhói. Không thể chống cự được, tôi biết mình thật vô dụng.
Không
! Không thể nào !
Tôi
mở to tròng mắt, đôi mắt tôi hoảng loạn đảo qua hai bên.
Gió se se lạnh, dòng kênh vắng.
Tiếng côn trùng kêu rào rạc giữa những bụi
cỏ.
Nhưng thu hút nhất vẫn là vầng trăng lơ
lửng trên cao, bóng trăng loang loáng dưới mặt nước. Hai vầng trăng song song…
Đêm nay, trên một con thuyền gỗ nhỏ đang dập
dềnh nhẹ trôi theo làn nước, cũng có hai người…
Không gian lẽ ra thơ mộng đến thế, đẹp đến
thế, tình tứ đến thế, nhưng tại sao lại là hoàn cảnh này. Tôi và hắn, một kẻ xa
lạ, một kẻ muốn giết hay trả thù tôi? Hai kẻ căm hận nhau?
A, tôi đến thở cũng không xong nữa, là hắn
đang làm cái quỷ gì thế này? Trả thù ư?
Bỉ ổi !
Khung cảnh đẹp như vậy, nhưng mục đích thì
thật bẩn thỉu, ác độc .
Tôi chợt nhận ra mình đang bị lợi dụng,
đang bị cưỡng hôn nãy giờ, nỗi tức giận trào lên, tôi nghiến răng cắn vào môi
hắn một cái thật đau nhất có thể.
Hắn giật mình rời khỏi đôi môi tôi, môi hắn
đúng là đã bật máu.
- Đồ vô liêm sỉ ! Ngươi định làm gì ? – Tôi
ấm ức, tự nhiên trào ra nước mắt, thật muốn tát cho hắn một ngàn cái.
- Sao ? – Hắn liếm môi, nhìn tôi cười cợt –
Ngươi lúc nãy trả thù ta cũng còn sĩ diện hay liêm sỉ sao? Đây là chút sĩ diện
của nữ nhi còn lại của ngươi sao?
- Ngươi… – Tôi ức bật ra tiếng khóc, một kẻ
vì trả thù mà muốn cưỡng đoạt tôi, những hi vọng lãng mạn và mơ mộng của tôi về
nụ hôn đầu và tình yêu đã bị hắn chà đạp.
Tôi căm phẫn nhìn hắn, nhưng hắn thì dửng
dưng, tôi uất hận, trong lúc này chỉ muốn giết hắn.
Hắn vẫn đang giữ chặt một vai tôi, chợt tôi
thấy bên mình hắn còn có một con dao, thuận ngay phía tay phải, tôi không nghĩ
gì mà rút lấy, dồn hết căm phẫn định đâm cho hắn một nhát.
Hắn né được ngay ở cả khoảng cách gần, túm
gọn cổ tay tôi siết chặt.
- Ngươi dám cắn ta, còn dám đâm ta? – Hắn
ghé sát tai tôi, âm điệu nửa khinh miệt, nửa đe dọa – Không cho ngươi biết thế
nào là chà đạp lên danh dự, ngươi không biết coi trọng danh dự người khác!
Nói rồi, trong sự hoảng loạn tiếp theo của
tôi, đôi môi hắn lập tức áp lấy môi tôi, hoàn toàn không phải vì tình yêu,
không dịu dàng, không lãng mạn mà đoạt lấy.
Lần này càng hung bạo hơn, làm tôi thấy
khắp người cũng có cảm giác nửa sợ hãi nửa kinh tởm hắn. Nước mắt tôi trào ra
như hai dòng suối.
Hắn và tôi đều không ai nhắm mắt, đột nhiên
tôi nhìn thấy đôi mắt đang rất gần của hắn xuyên qua mắt tôi một cái nhìn khinh
bỉ và giễu cợt. Đột nhiên hắn cắn tôi.
Đau quá, hắn không chỉ cắn một cái, mà còn
nghiến răng, day day môi tôi. Tôi nhíu mày, đôi vai run rẩy vì đau đớn tột độ. Máu
chảy vào trong miệng mặn chát và tanh nồng. Tôi thậm chí còn muốn ói.
Thật kinh tởm ! Hắn lần này có chủ định ăn
miếng trả miếng!
Đây không phải là hôn, mà là tra tấn về
tinh thần và thể xác.
Đau quá, đôi môi tôi có khi nào bị cắn và
day nát?
Tự trọng, tự cao, tự kiêu, danh dự, liêm sỉ
.. tất cả những thứ gì đó của hắn quá cao, hắn quá kiêu hãnh? Thật đáng khinh
bỉ !
Hắn rõ ràng là yêu thích công chúa, còn tôi
và hắn không có đến một phần cảm tình, vậy mà… hắn chỉ làm vậy để trả thù, để
chà đạp tôi.
Tôi hận. Tôi muốn giết hắn !
…
…
…
Khi thấy cả người tôi không còn chút sức,
thậm chí lả dần đi trong tay hắn, hắn mới buông tôi ra. Người tôi quả nhiên mềm
nhũn như bún.
Hắn không chút thương tâm, đẩy tôi ra. Tôi
ngã xuống lòng thuyền.
Nước mắt dàn dụa, bết lại với tóc, bộ dạng
tôi hẳn là hoàn toàn thảm hại. Hắn nhìn tôi xem thường, như đã dạy xong cho tôi
một bài học.
Bài học của tôi ngày hôm nay là, không nên
dây dưa hay chọc vào người như hắn?
Đau quá, đau cả cõi lòng và thể xác. Đôi
môi của tôi hẳn là đã nhàu nát, toe toét máu. Nhưng lòng tôi đau đớn hơn vạn
lần.
Thứ nhất, là tôi vô dụng trước hắn.
Thứ hai, tôi đã đánh mất nụ hôn đầu đời, và
từ giờ hẳn sẽ ám ảnh kinh khủng mãi về sự gần gũi đàn ông, ám ảnh về sự hung
bạo của đàn ông…
Thứ ba, một chút danh dự, thể diện cũng
không còn… một người tự cao như tôi…
Đúng vậy, nhưng còn điều thứ tư là, tôi dù
tự cao đến đâu, cũng không bằng hắn, đúng, hắn là ông trời …
Nhưng,
thực không cam tâm…
Tôi
khóc, cắn răng để không bật ra tiếng, là vì tôi vẫn muốn níu giữ sĩ diện?
Tại
sao tôi phải khóc? Vì mất sĩ diện?
A,
tôi hận, tôi muốn đâm chém, tôi muốn giết.
Nhưng
tôi không làm được, tôi vô dụng.
Tôi là ai thế này? Dương Minh Hà, chị hai
một thời đây sao?
Kể cả khi đã bỏ đám bạn phá phách, lòng tự
tôn của tôi vốn vẫn rất cao cơ mà, đến mức đã quyết tâm làm gì là làm đến cùng,
việc học cũng vậy, đã cố gắng là phải đứng đầu, thậm chí tôi còn không sợ một
ai, kể cả mụ chủ nhiệm trù dập.
Cớ sao bây giờ tôi lại thê thảm đến vậy?
Tôi không cam tâm, nhất định không cam tâm.
Tự nhiên tôi ngồi bật dậy, chùi máu trên
miệng, nỗi căm phẫn vẫn còn đầy tận cổ.
Dường như tôi đã rơi vào trạng thái vô
thức, có căm hận, nhưng không còn thấy đau đớn và tủi hổ.
Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông trên
thuyền, dường như thuyền đã rẽ vào một hướng khác, một con kênh nhỏ hơn.
Dường như hắn cũng cảm nhận được sát khí
phía sau lưng, quay người lại.
Bây giờ là tôi nhìn hắn căm phẫn. Hắn ngạc
nhiên, hắn không thể ngờ được tôi lại có thể đứng lên?
Tôi bước từng bước về phía đầu thuyền của
hắn. Hắn nhìn tôi dò xét.
- Sao? Ngươi muốn chống đối ta ư? – Hắn vẫn
tỏ ra bình tĩnh.
Trạng thái của tôi bây giờ không khác một
kẻ được chích thứ thuốc không biết đau đớn, chỉ biết xông lên để báo thù địch,
hoàn toàn không sợ hãi, tôi bước nhanh về phía hắn.
Ánh mắt kinh dị cùng với tóc tai rối bù, bê
bết như ma nữ của tôi trong giây lát cũng làm hắn phát hoảng, thừa cơ tôi túm
lấy cổ áo hắn mà kéo xuống, miệng nhanh chóng cạp cho hắn một cái, đay nghiến
chính xác vào chỗ bị thương lúc nãy, hoàn toàn không một giây do dự, hoàn toàn
không cảm xúc.
Có lẽ vì bất ngờ, tay hắn buông thõng làm
mái chèo rơi xuống nước.
Hắn giật mình, gẩy tôi ra. Tôi mất thăng
bằng ngã nhào xuống nước.
Chẳng biết gương mặt hắn thế nào, nhưng tôi
chính lúc này không kiểm soát được trạng thái phát điên của bản thân, không
hiểu sao lại bám lại được vào mạn thuyền, một tay nhanh chóng túm lấy chân hắn.
- Buông ra ! – Hắn lớn tiếng.
Tôi không biết lấy nguồn nội lực căm hận ở
đâu, dùng mọi sức mạnh phát huy cố kéo chân hắn xuống. Chỗ này là đầu mũi
thuyền, thuyền đã nghiêng, nhưng hắn vẫn đứng được.
- Ngươi còn kéo ta chặt đứt tay ngươi! –
Hắn dằn giọng đe dọa.
- Chặt đi ! – Tôi gào lên – Ngươi giết ta
đi, để ta làm ma đi theo ám ngươi đời đời kiếp kiếp! Ám ngươi sống không được,
chết không xong, ám ngươi không được, ta sẽ ám cả công chúa !
Đến lúc này thì tôi không còn bất cứ sợ hãi,
chỉ muốn hơn thua bằng được .
- Ngươi điên rồi sao? – Hắn vẫn giằng co
với tôi, tay tôi vẫn bám chặt chân hắn.
- Phải, ta điên rồi đây ! – Tôi hét lên. –
Trừ khi ngươi xin lỗi ta tử tế!
Để xem hắn có dám rút kiếm ra không, hắn mà
càng khiến tôi chết thảm, tôi sẽ càng ám ảnh hắn.
Dường như hắn cũng rối trí, không dám giết
tôi? Sợ bộ dạng quỷ khóc thần sầu này của tôi? Nhưng tôi cũng dần dần cảm thấy
lạnh và mất sức rồi, rõ ràng giằng co thế này, không phải thế mạnh của tôi. Bây
giờ hắn chỉ cần mạnh tay gẩy tay tôi ra, hay giơ chân đạp một phát là tôi hoàn
toàn té xuống nước.
- Ta nói cho ngươi biết Cao Lỗ, ngươi có
thể không tin thần thánh, nhưng ắt có ma quỷ! – Tôi cố gắng với sức lực cuối
cùng – Ta chẳng phải là gián điệp gì đến đây, chính là do âm hồn một con ma quỷ
đẩy ta xuống giếng mới lạc đến đây, ta chết đi cũng có thể làm ma quỷ hại ngươi!
Nói rồi tôi đuối sức, buông tay.
Cả mình tôi lại từ từ chìm xuống nước.
……..
……..
……..
Thật có chút đáng thương cho tôi, hôm đó
dìm nước đến ba lần, tuy không chết nhưng thân thể kiệt quệ. Dường như tôi bất
tỉnh mấy ngày đêm, lúc tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trong một căn phòng lạ.
A, đây có phải là mật thất của An Dương
Vương, cảm giác quen thuộc.
Tôi vẫn nhớ tại sao tôi rơi xuống nước, là
do hắn, nhưng ai đã cứu tôi? Hắn ư?
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì An Dương
Vương bước vào cùng bốn thị vệ, sau đó ông lại cho bốn thị vệ ra.
- A, An… – Tôi định ngồi dậy nhưng ông đã
xua tay, ông quả là người nhân hậu.
- Đây là một trong những mật thất của ta,
vì nếu để ngươi ở đền sợ nhiều người biết được sẽ không hay nên mới đem ngươi
vào đây, nhưng làm cho công chúa mấy hôm muốn đến đền thờ thỉnh an ngươi không
được, phải nói dối là Kim Quy chi nữ bế quan tu luyện… – Ông từ từ giải thích.
- An Dương Vương, ngài cứu tôi ư?
- Không, là Cao Lỗ!
- Không thể nào, hắn và tôi còn đang muốn
giết nhau… à, nhầm… – Tôi vội lấy tay che miệng.
Nhưng ánh mắt ông chợt ánh lên chút tia
nhìn kì quặc, ông mỉm cười:
- Không sao, có ta bảo đảm, hắn không dám
tùy ý giết ngươi, trừ khi ngươi là gián điệp…
Ra vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, đó là tại
sao hắn không giết mà chỉ tìm cách bỉ ổi đó để ăn miếng trả miếng. Tôi sờ lên
môi, vẫn còn đau, hi vọng không có sẹo.
- Cô gái, tại sao môi cô và môi Cao Lỗ cùng
bị thương thế? – Tự nhiên An Dương Vương hỏi, giọng điệu An Dương Vương phảng
phất hàm ý trêu chọc.
- Là… đánh nhau…ha ha ! – Tôi cười gượng –
Tôi và hắn đánh nhau!
- Cô nương lợi hại đến mức đánh ngang cơ
với đệ nhất Lạc tướng của ta? – An Dương Vương ra vẻ thăm dò.
- Thì… – Tôi lúng túng – Thì… có dùng một
chút thủ đoạn!
An Dương Vương yên lặng đôi lát, vuốt râu
trầm tư, không biết ông có tin không, An Dương Vương có vẻ cũng vô cùng tinh ý.
- Cô gái, cô tên là gì nhỉ? – Dường như ông
sực nhớ ra là chưa hỏi tên tôi.
- A, tiện nữ là Dương Minh Hà. – Tôi lễ
phép đáp.
Ông nhìn tôi trìu mến, cảm giác gần gũi như
cha con. Quả thật tuy chỉ gặp hai lần, nhưng ấn tượng giữa tôi và ông xem ra
rất tốt, không như Cao Lỗ kia.
- Minh Hà, có biết tại sao ta rất xem trọng
cô không?
Tôi lắc đầu thì ông nói tiếp:
- Bây giờ ta đã hiểu, ta nên xem trọng cô
như đã xem trọng Cao Lỗ…
- An Dương Vương, ngài nhầm rồi, thực ra
tôi không phải đối thủ của hắn…
- Không đâu, đừng khiêm tốn ! – An Dương
Vương vô cùng thiện chí đề cao tôi – Ta biết, cô và Cao Lỗ đều giống một kiểu,
là kiểu tự tin và kiêu hãnh, cho nên hai kẻ các người gặp nhau mới tả xung hữu
đột như vậy!
- Hắn kể hết chuyện đêm đó cho ngài à? –
Chợt tôi cảm thấy xấu hổ, như có tật giật mình.
- Đêm đó ngoài việc hai ngươi đánh nhau như
lời kể của cả hai thì có việc gì à?
- À, không có gì… đúng là đánh nhau… – Tôi
thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn còn biết giữ thể diện.
- Thật ra, cảm giác của ta khi có sự xuất
hiện của cô nương cũng giống như khi gặp được Cao Lỗ… ta cảm nhận cô nương cũng
sẽ có một vai trò lớn như hắn…
Lúc này thì tôi cũng hơi tò mò, không ngại
hỏi chuyện:
- Ngài gặp Cao Lỗ từ bao giờ ạ?
-
Từ khi hắn mới sinh ra, nói cho cô nương biết này, hai mươi lăm năm về trước,
khi ta đang vất vả vì việc xây thành này, quả thật ta mong muốn xây được một
thành kiên cố độc đáo bậc nhất, nên không từ bỏ ý tưởng. Nhưng lập quốc mấy năm
mà xây thành không xong, cứ xây lại đổ, có một cao nhân bày ta lập đàn tế Kim
Quy thần ngoài biển… ngày hôm đó trên đường tế thần về, đi qua đất Ngòi Sảo (*)
nhặt được một đứa bé sơ sinh bên một tảng đá nên nhặt về nuôi, để ghi nhớ lấy
họ là Cao (**), tên là Lỗ.
Ồ,
ra chuyện vua Thục Phán lập đàn tế thần Kim Quy để xin thần phù hộ xây thành là
có thật, vậy sau đó vua đã xây được thành? Thần Kim Quy là có thật sao?
-
An Dương Vương, vậy thần Kim Quy là có thật à? – Tôi ngơ ngác hỏi.- Thần giúp
ngài xây thành và ban vuốt làm nỏ à?
Chợt
ông nhìn tôi một hồi, lát sau mỉm cười:
-
Cô gái, đợi lúc cô có thể làm được nhiều việc hơn cho ta, ta tin tưởng cô nhiều
hơn một chút, ta sẽ lại kể cho cô thêm một chút…
(*)
Bắc Ninh ngày nay
(**) Cao có nghĩa gắn với đá thạch, núi đá…
(**) Cao có nghĩa gắn với đá thạch, núi đá…
Chương 7: Ngự xạ đài
Thấy An Dương Vương nói
vậy, tôi tò mò nhưng không tiện hỏi thêm. Có một điều tôi vừa biết thêm là Cao
Lỗ là trẻ mồ côi được An Dương Vương nhặt về nuôi? Chắc ngài đôi xử và coi
trọng hắn lắm nên hắn mới như vậy.
Tôi thử cử động chân tay, thấy đã linh hoạt trở lại, cũng không muốn ở đây lâu, bèn quay sang bảo An Dương Vương:
Tôi thử cử động chân tay, thấy đã linh hoạt trở lại, cũng không muốn ở đây lâu, bèn quay sang bảo An Dương Vương:
-
Cảm ơn bệ hạ, tôi đã khỏe lại rồi, không tiện làm phiền !
-
Đợi một chút, ta có cái này cho cô, cô gái !
Nói
rồi ngài sai người mang ra một bộ y phục và một mũ miện, còn có cả một chuỗi
ngọc trai lớn.
- Đây là cái gì ạ?
- Y phục cho cô, Kim Quy chi nữ! – Ngài cầm
bộ áo lên – Ta đã bảo thợ may giỏi nhất thiết kế, ngày đêm may nên mới vừa
xong, cô từ nay vừa là biểu tượng thần thánh, vừa là Đại tư tế của đại điện thờ
Kim Quy thần, phải có khí chất một chút. Ta lấy màu nước biển xanh lam này làm
màu chủ đạo, tượng trưng cho nước của Kim Quy thần, mũ miện này cũng gắn đá
ngọc thạch màu xanh có bên bờ biển, thêm pháp khí là chuỗi ngọc trai thanh
khiết này nữa, cô thấy thế nào?
Tôi ngắm nhìn những thứ mà An Dương Vương
chuẩn bị. Đầu tiên là một váy áo vô cùng cầu kì, có lẽ bằng chất vải tơ tằm
thượng hạng bấy giờ, cầm vào thấy cảm giác mềm mại mà lại nhẹ nhàng, thanh
thoát. Màu vải cũng rất tự nhiên, xem ra kĩ thuật nhuộm đã rất tốt.
Bộ váy này có đến mấy lớp, chính tôi cũng
không hình dung được phải mặc vào như thế nào. Viền áo, cổ áo đều thêu một loại
hoa văn chim lạc màu vàng óng nổi bật lên, không biết có phải thêu bằng chỉ
vàng không? Đuôi áo rất dài, chắc mặc vào sẽ quét đất, có thêu nổi hoa văn cuộn
tròn như từng lớp sóng biển.
Mũ miện gắn toàn đá xanh, phía sau có điểm
bằng chuỗi lông vũ dài, mềm mại, tạo cảm giác phiêu diêu, huyền bí của linh
thần. Thêm vào đó là chuỗi ngọc trai lớn và thanh khiết này, xem ra bộ đồ này
vô cùng xa xỉ đây.
- An Dương Vương, ngài không cần vì tôi mà
cầu kì đâu ạ ! – Tôi ngỏ ý từ chối.
- Đừng nói thế, ta dù sao cũng may rồi… nói
thật, ta rất thích cô, giống như con gái mình vậy, ta chỉ có mỗi Mị Châu là con
gái, sau này nó lấy chồng, phò mã có ở rể hay không thì ta có lẽ vẫn sẽ có cảm
giác cô độc. Nếu không phải đã cho cô làm Kim Quy chi nữ, ta cũng sẽ nhận cô
làm con nuôi như từng nhận Cao Lỗ. Ta cũng tin vào việc cô đến đây là kì duyên,
ta lại thấy cô thực sự là người tốt…
Thành ý của An Dương Vương khiến tôi không
tiện từ chối nữa, nhưng tôi không biết giúp gì cho ông để bù lại cả, mang danh
thần linh mà tôi cũng chưa làm được gì . Dù tôi có phải tạm thời bắt buộc phải
ở lại đây hay vì hiếu kì muốn biết kết quả câu chuyện tình Mị Châu Trọng Thủy,
tôi cũng phải nghĩ cách trả ơn ông mới được.
- An Dương Vương, liệu tôi có thể chỉ mặc
cái này vào buổi tế lễ quan trọng không? Bình thường mặc thường phục cho thoải
mái vận động…. – Tôi nhìn bộ y phục xa xỉ cũng vẫn thấy ái ngại và tiếc của.
- Được, cô gái muốn thường phục gì ta sẽ
chuẩn bị?
Tôi nhớ ra quần áo hiện đại của mình mang
theo tất cả có hai bộ, không thể mặc mãi được, bèn nhờ vua Thục Phán chuẩn bị
cho mấy bộ thường phục đơn giản của nam giới, kiểu những người học võ. Y phục
nữ giới thời này, nhất là đồ của nữ giới trong cung và quý tộc không tiện để đi
bước dài hay chạy nhảy. Lúc đầu vua nhìn tôi lạ lùng, không ngờ tôi lại không
thích mặc đồ yểu điệu thục nữ, sau ông cũng chiều ý tôi và dặn rằng khi có sự
kiện quan trọng nhớ phải thay lễ phục.
Sau khi tôi thay một bộ nam phục, còn mặc
cả áo choàng, cột tóc đuôi ngựa cao, trông tôi giống một thiếu niên trẻ trung
hơn là một cô gái. Tôi còn đeo vòng bảo vệ cổ tay bằng da dê, đi ủng cao. Bây
giờ tâm trạng rất tốt, có kẻ vô duyên nào trêu tôi không giống nữ nhi hay không
xinh đẹp tôi cũng không màng, đã thế từ nay tôi quyết định mặc nam phục luôn.
Lần này An Dương Vương dẫn tôi ra ngoài và
không bịt mắt, có lẽ sau ngày hôm trước tên Cao Lỗ kiểm tra trình độ bơi lội và
thể trạng của tôi, ông đã không còn đề phòng tôi nhiều nữa, hơn nữa ông bảo đây
cũng chỉ là một trong nhiều mật thất, những bí mật kiến trúc trong thành này
không dễ gì khám phá hết được.
- À, Minh Hà… công chúa đang ở ngoài Ngự xạ
đài, cô có muốn đến đó gặp nó không? – An Dương Vương gợi ý.
- Bây giờ ư?
- Đúng vậy!
Tôi gật đầu, An Dương Vương bèn sai người
mang đến hai con ngựa, một trắng, một đen tuyền. Tôi bèn lắc đầu bảo ông là tôi
không biết cưỡi ngựa, thế là ông bèn sai người đem đến xe ngựa.
An Dương Vương đích thân đánh xe ngựa đi,
hai bên là những hộ vệ cưỡi ngựa theo.
- Cô gái, cô cũng nên học cưỡi ngựa chứ
nhỉ? Cao Lỗ bốn tuổi đã cưỡi được ngựa thông thạo, ta sẽ bảo hắn dạy cô!
- Thôi đừng ạ ! – Tôi từ chối vội – Nếu hắn
dạy thì tôi không học đâu !
An Dương Vương tự nhiên quay đầu lại mỉm
cười khó hiểu.
- Cao Lỗ bình thường không hề lỗ mãng với
phụ nữ, đừng sợ !
- Nhưng vấn đề hắn không coi tôi là phụ nữ
! – Tôi chép miệng – An Dương Vương có thể đề cử người khác không ạ?
- Cái này thì khó, vì chỉ có hắn, ta và mấy
vị thị vệ trung thành này biết cô là thần linh giả… – An Dương Vương lại cố an
ủi – Ta sẽ căn dặn hắn tuyệt đối không làm khó cô nữa!
………
Ngự xạ đài là nơi binh sĩ Âu Lạc luyện tập
võ nghệ, nhất là kĩ thuật bắn cung, nỏ. Tương truyền An Dương Vương cũng rất
hay lui tới ngự xạ đài.
Bên ngoài ngự xạ đài bố trí như một doanh
trại, cổng vào có rào gỗ cao, có tháp hỏa mai.
Khi xe ngựa vừa tới, tôi hứng khởi nhảy
xuống. Ồ, trong kia các binh sĩ từng tốp, từng tốp đang tập bắn cung.
An Dương Vương dẫn tôi vào, các binh sĩ đều
ngừng tập, quỳ xuống thi lễ. Mị Châu công chúa từ đài quan sát cũng chạy xuống
ra đón. Có vẻ thái độ nàng tỏ ra rất ngưỡng mộ khi nhìn thấy tôi, quả là một
công chúa trong sáng, đáng yêu.
An
Dương Vương hô lớn:
-
Hỡi các dũng sĩ Âu Lạc ! Ngày hôm nay có Kim Quy chi nữ ngự trong Loa khẩu đến
xem binh sĩ chúng ta luyện tập, các binh sĩ hãy hết sức cố gắng, không phụ công
Kim Quy thần đã bảo hộ và ban sức mạnh !
Tức
thì toàn bộ binh sĩ reo vang, mọi con mắt dồn vào tôi ngưỡng mộ làm tôi cũng
thấy ái ngại. Không ngờ dân chúng, binh lính ở đây ai ai cũng sùng bái thần Kim
Quy đến vậy. Thành ra một con búp bê được gọi tên giả như tôi cũng được tôn
kính.
Chỉ
có một kẻ đứng khoanh tay, cười nửa miệng bên cạnh tháp quan sát, Cao Lỗ Lạc
tướng .
Cái
gì mà thần nữ ngự trong Loa khẩu ( tên của cái đền Kim Quy) , hắn chính là
người bày ra trò này.
Tuy
nhiên, dường như sĩ khí binh lính cũng tăng vọt lên, ai ai cũng hào hứng, đang
mệt mỏi cũng cố gắng hơn. Lúc này tôi ở trong tháp quan sát cùng cha con vua
Thục Phán.
Tên
Cao Lỗ trực tiếp chỉ huy quân sĩ. Hôm nay họ tập bắn cung. Tôi thấy hơi tò mò
là sử sách nói đến sức mạnh cung nỏ của quân Âu Lạc, đặc biệt là “nỏ thần”, lẽ
ra họ cũng phải tập bắn nỏ chứ, tại sao họ không đem nỏ ra bắn, chẳng nhẽ chỉ
có một cái nỏ thần, không thể nào! Dù có 1 cái nỏ thần thôi thì họ cũng phải
làm những cái nỏ tương tự ăn theo chứ. Hay đây mới là bí mật quân sự lớn nhất,
khiến họ không dễ gì mang ra, chỉ dùng khi cần thiết?
Dù
sao thì tôi vẫn là người ngoài mà… Tôi tự nhủ như vậy.
Đang
xem bắn cung, đột nhiên nàng Mị Châu yêu kiều bên cạnh tôi lên tiếng:
-
Phụ vương, thần nữ, đã lâu Mị Châu cũng không tập cưỡi ngựa, cũng không tập bắn
cung, không biết còn sử dụng được cung tên không, phụ vương có thể để con thử
một chút?
An
Dương Vương gật đầu. Tôi thì tỏ ra ngạc nhiên, công chúa Mị Châu yểu điệu như
vậy mà cũng biết bắn cung, cưỡi ngựa? Tức thì An Dương Vương quay sang tôi bảo:
-
Mị Châu là con gái độc nhất của ta, từ nhỏ ta đã để Cao Lỗ dạy nó một số thứ để
tự vệ, hơn nữa là Công chúa của Âu Lạc nổi danh cung nỏ này, không thể không
biết mấy thứ đó!
Quả
nhiên khi nàng tháo áo choàng lông ngỗng bước ra, những binh sĩ lại tránh qua
một bên hò reo cổ vũ nhiệt liệt. Người ta mang đến cho nàng một cây cung.
Ngồi
đây tôi có thể ngắm kĩ, dáng người công chúa thực mềm mại quyến rũ, đường cong
không chê vào đâu, quả thật hoàn mỹ, khiến người ta ngắm cũng thấy si mê. Đó là
lý do tại sao mọi binh sĩ càng chăm chú dán mắt vào nhìn nàng hơn, có kẻ ngưỡng
mộ, có kẻ đắm say, cũng không thiếu ánh mắt mơ ước.
Tôi
liếc sang phía Cao Lỗ, quả nhiên như vậy, không chỉ đắm say, ánh mắt nhìn nàng
càng nhu tình ẩn ý, vừa có chiều sâu lại vừa dịu dàng.
Tôi
lại nhớ đến và so sánh cái cách hắn nhìn tôi muốn ăn tươi nuốt sống khi đụng
chạm đến tình cảm của hắn và công chúa, mà bình thường hắn nhìn tôi cũng không
chút nào thiện cảm rồi…
Công
chúa kéo cây cung, lộ ra một chút cẳng tay trắng ngần mịn như ngọc. Không ngờ
người nàng mảnh mai yểu điệu như vậy mà có thể kéo căng cây cung, quả không tầm
thường.
Đám
binh sĩ reo hò vang dội, còn Cao Lỗ vẫn ngắm nhìn nàng si mê, ánh mắt hi vọng
và tin tưởng.
Cuối
cùng nàng cũng bắn, mũi tên của nàng khá chính xác, vào mép hồng tâm.
Đối
với nữ nhi như nàng thì như vậy có vẻ đã vô cùng đáng nể.
Cao
Lỗ ánh mắt hài lòng, càng thêm chút tình ý khi nhìn nàng, binh sĩ thì khỏi nói,
hò reo hoan hô nhiệt liệt, còn hơn nhiều lúc xuất hiện Kim Quy chi nữ.
Chợt
một vài binh sĩ hô lên: “ Kim Quy chi nữ, chúng tôi cũng muốn chứng kiến thần
nữ trổ tài nghệ!”
Tức
thì họ không đâu bảo nhau hào hứng hùa theo.
“
Kim Quy là thần ban nỏ thần vô địch, ắt con gái người cũng tài năng phi phàm,
xin hãy cho chúng dân mở rộng tầm mắt !”
Tôi
quả là bị dồn vào thế bí rồi. An Dương Vương lúc đầu ái ngại can ngăn, nhưng ý
chí của quân sĩ tự nhiên lên quá cao, không ngừng hò hét, kiểu này tôi sẽ lộ
tẩy tại đây mất.
-
Minh Hà, hay là cô cứ ra đi ! – An Dương Vương nhìn tôi nói thầm.
Tôi
lắc đầu, tỏ ý rằng cả đời tôi chưa bao giờ kéo cung. An Dương Vương đánh ánh
mắt sang Cao Lỗ. Hắn nghĩ gì một vài giây rồi lại đưa cho tôi một cây cung và
nói thầm:
-
Đây là cái cung nhẹ nhất đấy, ngươi không đến mức vô dụng đến nỗi không kéo
được cung?
Công
chúa Mị Châu nhìn sang tôi ngưỡng mộ chờ mong, còn An Dương Vương ánh mắt đầy
động viên, an ủi, ông nói thầm rằng: “ Không sao đâu, không bắn được thì ta
cũng có cách thu xếp!”
Tôi
miễn cưỡng bước ra, nhìn về phía ông. Có phải tôi sắp gây rắc rối cho ông rồi không.
Thần nữ cái gì chứ, rõ là so với công chúa, tôi vô dụng kém cỏi hơn nhiều mà,
ông còn trông đợi vào tôi như thế.
Tôi
lướt qua khuôn mặt các binh sĩ, họ không reo hò nữa mà như nín thở, yên lặng
chờ đợi. Họ trông chờ, tin tưởng vào một thần thánh giả như tôi sao?
A,
tôi hiểu phần nào cái trách nhiệm nặng nề của danh xưng thần thánh này, có lẽ
mấy nàng xuyên không về cổ đại trở thành thần thánh đều có biệt tài, hay là do
họ may mắn đặc biệt. Tôi không có tài gì giúp cho đất nước cổ đại này, cũng
không trông đợi kì tích được. Nếu hôm nay tôi bắn hỏng, có lẽ màn kịch sẽ kết
thúc, tôi có thể bị người ta ném đá, An Dương Vương có thể khó xử, lòng tin của
nhân dân vào tín ngưỡng sẽ giảm sao?
Đến
công chúa còn bắn được vào hồng tâm, nếu một Kim Quy chi nữ không bắn được ít
nhất như thế, thì chỉ đáng làm trò cười cho thiên hạ.
Thế
đã là gì, tôi ngại nhất là từ nay công chúa không biết sẽ coi tôi như thế nào,
An Dương Vương sẽ khó xử ra sao, và đặc biệt là tôi ghét nhất Cao Lỗ.
Phải,
hắn vốn đã xem rẻ tôi, giờ sẽ càng được thể, tôi không bằng công chúa, dù không
nói ra nhưng hẳn là hắn cũng sẽ so sánh. Giờ thì hắn đang nhìn tôi xem thường,
và có thể đắc ý nếu tôi bị lộ là thần linh giả, khi ấy hắn sẽ sung sướng mà
chém giết tôi…
Tôi
kéo cung, nhằm vào cái hồng tâm. A, cái cung này nặng dữ dội, đây có đúng là
cung nhẹ nhất không đấy?
Dây
cung làm bằng gì mà căng và cứng như vậy, nó hoàn toàn không co giãn nhiều như
dây cao su. Tôi khi kéo dây cung, những ngón tay đã miết chặt vào dây cung mà
vẫn phải bặm môi, nhăn mặt kéo nhích từng tẹo một. Dây cung miết vào tay đau
quá.
Có
một điểm yếu chết người của tôi là cổ tay phải, hồi nhỏ bị gãy tay nghiêm
trọng, đến bây giờ thỉnh thoảng hơi tê, trở gió vẫn thấy nhức…
Có
lẽ tôi không đủ lực kéo hết dây cung được, cái cổ tay đang phản đối, tôi đã cố
gắng lắm rồi. Và thế là tôi nhắm mắt, buông tay ra, không biết tên đã bay đi
đâu nữa.
Yên
lặng, tôi nín thở, nhắm mắt.
Họ
có chế giễu tôi không? Tôi nghe bên tai tự nhiên những tiếng reo hò như pháo nổ
dội lên, vội mở mắt ra.
Họ
hô hào vang dội, nhiều người còn quỳ xuống tỏ lòng thán phục với thần linh. Họ
không ngừng tán dương, tôi quay sang phía An Dương Vương, ánh mắt ông hài lòng,
nhẹ nhõm. Công chúa thì hân hoan, chạy ra chỗ tôi, nàng cũng hết lời ca ngợi:
- Quả nhiên là thần nữ ! Mũi tên của người
không cần kéo hết dây cung, mà tư thế bắn cung cũng rất lạ, rất phi thường nữa!
Tại sao nàng lại tán dương tôi như vậy? Tôi
nhìn về phía bia bắn, có phải tôi đã bắn ngay chính giữa hồng tâm đó không? Mũi
tên còn không lệch một ly.
Khi nàng dắt tôi vào đài quan sát, tôi còn
không tin vào những gì mình nhìn thấy. Khi tôi ngồi xuống cạnh vua Thục Phán,
ông mỉm cười, đánh mắt làm hiệu cho tôi nhìn lên phía xa.
Ồ, ra là vậy! Tôi thở dài, tôi không may
đến thế mà. Thì ra trên phía tháp hỏa mai tít đằng xa, có một bóng người trên
đó.
Lát sau người đó bí mật đi xuống, lại phía
đài quan sát, thì ra là tên Cao Lỗ. Hắn đã bắn mũi tên đó? Từ khoảng cách xa
gấp ba, bốn lần chỗ tôi đứng bắn cung, vậy mà chính xác không sai một ly sao? Lợi
hại! Tôi không còn cách nào khác là phải thầm tán dương hắn.
Còn tôi, có lẽ mũi tên của tôi đã ghim nhầm
vào chỗ nào rồi, hoặc đã một đi không trở lại.
- Hỡi binh sĩ! – An Dương Vương đứng lên
tuyên bố – Toàn quân hãy học theo thần nữ, ngày đêm luyện tập không ngừng, để
bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đứng lên quét sạch ngoại xâm !
Binh sĩ đồng lòng hô hào vang dội, khí thế
đột nhiên ngút trời. Có vẻ như họ càng thêm ngưỡng mộ tôi.
Nhưng bản thân tôi không vui, tôi thấy vô
cùng xấu hổ, đó chỉ là cái danh hão, mà tôi không hề làm được gì.
Chưa kể quay sang Cao Lỗ, lại thấy trong
lòng khó chịu và hổ thẹn vì ánh mắt hắn nhìn tôi xem thường, hôm nay đã phiền
hắn ra tay cứu tôi một phen.
Có lẽ hắn cũng đơn thuần vì muốn giúp An
Dương Vương.
An Dương Vương đưa tôi về sớm cùng với công
chúa. Trong xe ngựa, công chúa không ngừng trò chuyện và khen ngợi tôi, nhưng
tôi chỉ cười đáp lễ.
Nàng có biết là, so với nàng, đến một phần
mười tôi cũng không bằng không? Tôi thực sự rất buồn, tuy biết là không nên,
nhưng tôi vẫn có chút gì đó như là không cam tâm và đố kị.
Tôi cũng đã hiểu vì sao Cao Lỗ si mê nàng,
người tự cao, tự đại như hắn cũng phải thích nàng thôi, vì nàng không những quá
xinh đẹp, mà còn thông thạo cưỡi ngựa, bắn cung, quả thật là một báu vật của
quốc gia.
Không ngờ về thế giới này, tôi lại cảm thấy
bất lực và thua thiệt đến vậy, dù giỏi giang mấy ở thời hiện đại cũng không thể
làm gì ở đây, tôi gần như hoàn toàn yếu đuối và bất lực.
Chả trách Cao Lỗ xem rẻ tôi, nếu đặt tôi
bên cạnh công chúa của hắn, sẽ chỉ như cục than bên hòn ngọc.
Tự nhiên lòng tôi thấy khó chịu, cái cảm
giác bị hắn xem thường này…
Khi chia tay công chúa Mị Châu, trên đường
An Dương Vương đưa tôi về Loa khẩu, ông dường như hiểu lòng tôi đang hổ thẹn,
ông không xem thường, cũng không trách mà chỉ nhẹ nhàng động viên:
- Minh Hà, chuyện hôm nay không thể trách
cô được…
- Tôi… thực sự khó xử và xấu hổ vì ngài đã
kì vọng nhiều như thế, tôi chỉ là… – Tôi nhìn ông với ánh mắt nhiều phần ăn năn.
Đúng vậy, tôi chỉ là một người bình thường,
tại sao ông chứ phải nhất đinh bảo tôi phải làm Kim Quy chi nữ? Để rồi Cao Lỗ
cũng xem thường tôi, tôi chỉ là thần nữ bù nhìn…
- Cô gái, trước đây ta cũng khó khăn lắm
mới đạt được như ngày nay…- Giọng ông trầm trầm – Có điều này ta muốn nói với
cô…
Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt tin tưởng:
- Ta có niềm tin mãnh liệt rằng chính cô,
chính là cô sẽ trở thành một Kim Quy chi nữ thực sự… dù cô không phải linh thần
trong truyền thuyết, nhưng chúng ta không phải là không thể tạo ra truyền
thuyết! – Ông mỉm cười nhiều ẩn ý.
- An Dương Vương… – Tôi thấy đầy ngạc nhiên
hỏi ông – Tôi không hiểu lắm ý của ngài… tạo ra truyền thuyết ư? Tôi ư? Tại sao
ngài lại nhất định tin là tôi?
- Ha ha… – Ông bật cười, ánh mắt chuyển
biến thâm sâu – Cô cứ coi là chính Kim Quy thần đã bảo ta như vậy đi !
Xe ngựa vừa vặn dừng trước Loa Khẩu – đền
thờ Kim Quy thần. Trước khi tiễn tôi vào, ông vẫn còn vỗ vai tôi, giọng điệu
đầy kì vọng và tin tưởng:
- Sau này cô sẽ còn hiểu biết nhiều chuyện
khác, chỉ biết là, bây giờ ta vẫn không ngừng kì vọng vào cô!
Rồi
ông lại đánh xe ngựa về hoàng cung. Tôi dù không đoán hết ý của ông, nhưng vẫn
hiểu rằng ông hi vọng vào tôi, không biết ông đã nhìn thấy gì ở tôi để ông tin
như vậy.
Nhưng
tôi, thực sự hôm nay đã hoàn toàn thảm bại, đến việc kéo một cây cung nghiêm
chỉnh cũng không được, tôi thật sự có lỗi với ông, hổ thẹn với toàn thể binh
sĩ, tự thấy mình kém cỏi với công chúa.
Còn
nữa, Cao Lỗ, tôi không có lý do gì để oán hận khi hôm nay hắn xem rẻ tôi đến
đâu.
Nguồn hocban.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét