Chương 1: Chuyện tình Mị Châu - Trọng Thủy
Câu
chuyện này được tôi viết lại như một hồi ức giàu cảm xúc.
Khi câu chuyện này được bắt đầu, tôi, Dương Minh Hà mười
bảy tuổi, lúc đó là học sinh lớp 10 chuyên Văn trường phổ thông chuyên N. Tại
sao tôi mười bảy tuổi lại học lớp mười? Không phải do tôi đi học muộn một năm
hay bị bệnh gì, đó là vì khi học lớp chín trung học cơ sở, tôi đã bị đình chỉ.
Thật khôi hài? Một học sinh trường chuyên, còn là thủ khoa kì thi tuyển sinh
vào lớp 10 lại từng đình chỉ?
Không khó tin chút nào. Tôi có thể nhận mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi sinh ra ở Hà Nội, bố tôi là bác sĩ trưởng khoa một bệnh viện tuyến trung ương, mẹ tôi cũng là viên chức ngành thuế hẳn hoi, sinh ra trong một gia đình như thế, tôi lại không phải một đứa trẻ ngoan. Bố mẹ tôi chán ghét lẫn nhau, cả hai đã ngoại tình chán chê nhưng vì chút sĩ diện nên bố tôi không đồng ý ly hôn. Cả hai thường không thích về nhà, bố tôi ngoài những đêm trực ở bệnh viện, lý do chính đáng, cũng không có mấy hôm ở nhà. Mẹ tôi thường đi chơi về khuya với những bữa tiệc rượu vô bờ bến, cũng hay cùng ông tình nhân là trưởng cục thuế đi du lịch. Họ đóng học, cho tôi tiền rất đầy đủ, thuê hẳn một bà giúp việc 24/24 lo việc nhà. Tiền thì tôi không thiếu, bạn bè cũng nhiều, thường hay tụ tập chơi bời từ hồi cấp hai. Mới đầu lớp chín, tôi đã như một nữ tướng cướp, chị hai một nhóm tầm hơn chục đứa thích phá phách. Hết kì một, không những không môn nào trên năm phẩy, còn bị đình chỉ học do đánh nhau. Chuyện xấu xa nhiều rồi cũng không giấu được, bố mẹ tôi vì sĩ diện, quăng tôi về quê ngoại Hải Dương với ông bà.
Không khó tin chút nào. Tôi có thể nhận mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi sinh ra ở Hà Nội, bố tôi là bác sĩ trưởng khoa một bệnh viện tuyến trung ương, mẹ tôi cũng là viên chức ngành thuế hẳn hoi, sinh ra trong một gia đình như thế, tôi lại không phải một đứa trẻ ngoan. Bố mẹ tôi chán ghét lẫn nhau, cả hai đã ngoại tình chán chê nhưng vì chút sĩ diện nên bố tôi không đồng ý ly hôn. Cả hai thường không thích về nhà, bố tôi ngoài những đêm trực ở bệnh viện, lý do chính đáng, cũng không có mấy hôm ở nhà. Mẹ tôi thường đi chơi về khuya với những bữa tiệc rượu vô bờ bến, cũng hay cùng ông tình nhân là trưởng cục thuế đi du lịch. Họ đóng học, cho tôi tiền rất đầy đủ, thuê hẳn một bà giúp việc 24/24 lo việc nhà. Tiền thì tôi không thiếu, bạn bè cũng nhiều, thường hay tụ tập chơi bời từ hồi cấp hai. Mới đầu lớp chín, tôi đã như một nữ tướng cướp, chị hai một nhóm tầm hơn chục đứa thích phá phách. Hết kì một, không những không môn nào trên năm phẩy, còn bị đình chỉ học do đánh nhau. Chuyện xấu xa nhiều rồi cũng không giấu được, bố mẹ tôi vì sĩ diện, quăng tôi về quê ngoại Hải Dương với ông bà.
Thật ra, trong gia đình tôi chỉ thương có ông bà ngoại,
ông bà nội tôi chưa từng được nhìn thấy, họ đã mất trước khi tôi ra đời. Hồi
nhỏ xíu khi gia đình chưa trục trặc, ba mẹ còn đưa tôi về thăm ông bà thường
xuyên. Tôi có những tháng ngày nghỉ lễ tết, nghỉ hè đầm ấm bên ông bà. Sau này
họ đường ai nấy đi, cũng vô tâm hơn, chẳng thèm đưa tôi về quê thăm ông bà, hơn
nữa, tôi cũng không muốn về, về thì ông bà lại hỏi chuyện học tập, mà chuyện
học hành không ra đâu này thì nhắc chỉ làm ông bà buồn mà thôi.
Bà vẫn thương tôi nhất, biết tôi hư, bà không hề mắng. Bà
lại rất phiền chuyện của ba mẹ, dù mẹ trước đây cùng muốn biếu bà nhiều tiền,
nhưng bà không hề lấy, thậm chí không muốn gặp mẹ, chỉ vì mẹ cũng bị tai tiếng
cặp kè, đánh ghen như cơm bữa. Bà vẫn sống bằng chút lương hưu không nhiều nhặn.
Ông bà nuôi tôi và chiều chuộng, thương tôi như thế, những
ngày đó, tôi như đã được hồi sinh. Một đứa con gái ngang ngược cuối cùng cũng
quay đầu. Tôi như lại có nghị lực muốn sống tiếp, một cách đàng hoàng, không
phải vì cái danh dự hão của hai bậc phụ huynh, mà vì tình thương và hi vọng của
ông bà. Hơn nữa, tôi rất thương bà, sức khỏe của bà mỗi lúc lại yếu đi.
Để bà vui, tôi cố gắng học lại ở lớp chín, thật ra tư chất
tôi cũng không tồi, cần mẫn học tập, bỏ các trò vui, sống ở một tỉnh lẻ không
có nhiều cám dỗ vui thú và đám bạn ngang tàng như trước, sau một năm tôi đã có
sự tiến bộ không ngờ.
Không những được học sinh giỏi, tôi còn được giải Nhất cấp
tỉnh môn Văn. Thật ra hồi học lớp sáu, tôi cũng học không tồi, từng được một
giải khuyến khích cấp thành phố, có điều sau đó tôi đã dần chán chường, thay
đổi bản thân theo hướng tiêu cực.
Sau khi đỗ trường chuyên, vì điểm cao và lại hơn các bạn
một tuổi, tôi được làm lớp trưởng lớp 10 chuyên Văn.
Nhắc đến lớp mười chuyên Văn chỉ có hai mươi tám học sinh
của chúng tôi, chỉ có hai đứa con trai, cũng không phải dạng cao lớn sáng sủa
gì. Một thằng gầy, đen như que củi từ huyện lên, và một đứa yểu điệu, ọt ẹt gần
như con gái.
Nhưng điều làm tôi khá phiền toái là giáo viên dạy văn
thay cho cô chủ nhiệm vừa bị bệnh của tôi, vâng, cô Trần Thị Kim Mai. Cô Kim
Mai “yêu quý” của tôi năm nay ngoài ba mươi, đúng ra là tầm ba mươi ba, ba mươi
lăm, thân hình không được cân đối. Cô chỉ cao một mét năm mươi tư nhưng càng
đáng tiếc vì người cô không được gọn gàng.
Nếu chỉ vậy có là gì, tuy người như vậy nhưng cô lại hay
thích ăn mặc lòe loẹt, sexy, nhiều khi gây phản cảm. Thậm chí tôi từng thấy có
mấy cô giáo trong trường thầm bàn thán về cô giáo Mai này. Nghe nói cô chưa
từng kết hôn!
Hôm đầu tiên nhận lớp, cô Mai này mặc một cái áo cổ trễ
quá mức, đã hở một phần trên của bộ ngực đồ sộ và sồ sề, thật khiếm nhã cho một
giáo viên khi đứng lớp.
Tôi cũng không cao lớn là bao, ngồi góc trong cùng bàn thứ
hai, dãy có bàn giáo viên. Lúc đó, khi cô giáo Mai ngồi xuống, chả biết vô tình
hay hữu ý, hay vô duyên cúi cúi xuống, khiến tôi được chiêm ngưỡng cái tạo vật
đó, thực sự có chút phát ớn và khôi hài, tôi quay sang đứa bên cạnh cười và nói
nhỏ, ra hiệu chỉ chỉ cho nó thấy. Không may, cô Mai nhìn thấy và đoán được thái
độ của lớp trưởng là tôi, từ sau bắt đầu thù ghét, vùi dập.
Cũng từ khi biết mình bị trù, tôi luôn tự gọi cô giáo Mai
này là “mụ Mai sề” hoặc “bà giáo Mai”. Nói thật tuy tôi đã cố gắng phấn đấu như
một trò ngoan giỏi, nhưng bản chất ngang tàng, bất cần và kiêu ngạo chưa hề mất
hẳn. Tôi thấy không cần quá coi trọng cô giáo như vậy.
Nhắc đến trình độ sư phạm của cô giáo này, so với cô giáo
cũ thực sự kém xa, không phải là do tôi thù ghét mà cho như vậy. Bài giảng
thiếu sinh động, nhiều khi dập khuôn sách giáo viên, sách văn mẫu, không hiểu
một người như vậy vào dạy ở trường chuyên có phải do quen biết, con ông cháu
cha gì không. Không chỉ tôi mà nhiều đứa trong lớp cũng phàn nàn. Nhưng có lẽ
cô giáo Mai vẫn sẽ dạy văn và kiêm chủ nhiệm bọn tôi một thời gian nữa.
….
Ai đã học Ngữ Văn lớp mười, chương trình cải cách đưa vào
năm 2006 có câu chuyện Mị Châu Trọng Thủy. Câu chuyện này cũng đã được học ở
tiểu học trong bộ môn Kể chuyện.
Tôi không thích câu chuyện này, nhưng cũng không phải là
ghét, chỉ là tôi có nhiều suy nghĩ khá khác thường. Như cái kết của truyện,
liệu tình yêu của Mị Châu – Trọng Thủy có phải chân tình, hay chỉ là sự lợi
dụng? Trọng Thủy nhảy xuống giếng là vì thương Mị Châu hay bị linh hồn Mị Châu
ám ảnh? Lỗi lớn nhất gây ra mất nước Âu Lạc và làm nên bi kịch này tại ai?…
Tôi có nhiều điểm không thỏa mãn với cách giảng bài và cảm
nhận của cô Mai, tôi cảm thấy còn quá hời hợt, dù đây không phải là một tác
phẩm văn học, mà chỉ là một câu chuyện dân gian. Thực tế bản thân tôi cũng
không thông suốt, nhưng chẳng muốn hỏi cô giáo. Thôi vậy, tôi cứ nhắm mắt cho
qua tiết học này.
Thế nhưng cô giáo Mai không để tôi yên. Lúc bấy giờ tôi
đang ngồi trong lớp, vì tiết học quá nhạt bèn quay sang thảo luận vài câu với
bạn, liền bị cô Mai túm ngay, như được thể, cô tỏ ra vô cùng nghiêm trọng:
- Minh Hà! Em là lớp trưởng sao lại nói chuyện riêng? Lát
nữa tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài!
- Thưa cô! – Tôi không sợ hãi, nhưng cũng không tỏ ra bất
mãn, bất cần – Là em đang thảo luận với bạn về bài học!
Cô Mai tỏ ý nghi ngờ và coi như tôi nói dối, bắt tôi trả
lời một hồi xem lát nãy cô đã giảng đến đâu. Đến phần tổng kết tác phẩm và bài
học chứ đâu, sắp hết tiết rồi mà.
Thế nhưng tôi lại quyết định nêu lên chính kiến của mình.
- Em thưa cô! Trong câu chuyện này có điểm lưu ý rất lớn
đây là một câu chuyện nhân gian hư cấu, cần xem xét có phải nó muốn thần thánh
hóa dân tộc, phong phú hóa một ý tưởng, hay làm giảm bớt đau thương hay bi kịch…
Cô Mai quả nhiên ngạc nhiên, cô ta đâu có giảng được đến
đoạn này. Thật thiếu sót, cứ dập khuôn sách giảng văn vậy.
- Em nói linh tinh gì thế? – cô ta tỏ vẻ khó chịu rồi.
- Thưa cô, thứ nhất, em thấy nỏ thần là hư cấu, đó có lẽ
là một bí mật quân sự quan trọng thời Âu Lạc được thần thánh hóa. Thứ hai, em
không đồng ý với cách cô cho rằng đây là một mối tình thương thân của Mị Châu
và Trọng Thủy, cả hai đáng thương, tuy rằng có một phần lỗi đáng trách.
Cả lớp bắt đầu xôn xao, tôi lại dõng dạc nói tiếp:
- Nếu cho rằng Trọng Thủy yêu thương Mị Châu, nhưng do
sinh ra trong hai nước đối địch, Trọng Thủy vì tận trung, tận hiếu với phụ
vương hay vì tình thế bắt ép mới bảo Mị Châu cho xem nỏ thần rồi đánh tráo, vô
tình hại chết người con gái hắn yêu. Em cho rằng cô giảng thế không đúng. Em
cho rằng với Mị Châu, Trọng Thủy một chút tình cảm cũng không có, đó hoàn toàn
là sự lợi dụng!
Đến bây giờ thì cả lớp xì xào nhốn nháo, cô Mai bị tôi
phản đối bằng một câu “không đúng” ngay trước mặt cả lớp thì thực sự tức tối.
- Đó là nhận định chung của nhiều tác gia cũng như người
soạn sách! Nếu em không giải thích hợp lý thì tôi sẽ trừ điểm cuối kì của em!
Cô giáo Mai làm cho tôi có cảm giác cô không nghiên cứu kĩ
bài, chỉ dựa vào mấy cuốn giảng văn cũ kĩ, sai lệch và bán la liệt ngoài đường.
- Thưa cô và cả lớp… – Tôi hoàn toàn bình tĩnh – Chúng ta
cũng nghĩ xem, thứ nhất, rõ ràng quân Triệu Đà bao lần nhăm nhe xâm lược, mục
đích cầu thân chỉ là cái cớ để thăm dò nước Âu Lạc, Triệu Đà đã cử Trọng Thủy,
ắt là hoàng tử có mưu lược thâm sâu, nhìn xa trông rộng sang Âu Lạc. Trọng Thủy
nếu thực sự yêu Mị Châu, sao không nhận ra rằng hắn sẽ đẩy Mị Châu vào tội bán
nước? Biết được bí mật quân sự, cứ cho là nỏ thần đi, sao lại nhanh chóng,
không do dự mà đánh tráo. Hắn còn dò hỏi Mị Châu cách tìm được nàng, vì hắn
biết nàng sẽ được An Dương Vương dẫn theo khi bỏ trốn, mục đích của hắn là đuổi
cùng giết tận cha con Thục Phán. Nếu như là hắn không muốn giết nàng đi nữa,
yêu nàng sao có thể đang tâm muốn giết chính cha nàng, cha vợ hắn trước sự chứng
kiến của nàng? Dù sao đi nữa, hắn cũng biết kết cục của một công chúa bán nước,
dù không bị nước địch sát hại, cùng sẽ bị chính dân nước mình oán trách, Mị
Châu làm sao có thể yên bình mà sống tiếp? Còn chuyện hắn tự tử dưới giếng, có
lẽ là bị ám ảnh bởi sự oan khuất của Mị Châu, linh hồn nàng nhận ra sự lợi dụng
trắng trợn của hắn nên căm phẫn ám ảnh hắn trả thù, hoặc hay hắn do bị chỉ
trích của thiên hạ, cộng thêm sự sợ hãi trong lòng nên tự ám ảnh bản thân,
hoảng loạn mà rơi xuống giếng. Thậm chí cũng có thể hắn bị người dân Âu Lạc trả
thù, đẩy xuống giếng rồi dựng lên chuyện để qua mắt triều đình kẻ địch… nói tóm
lại có rất nhiều lý do để em cảm thấy: Trọng Thủy không hề yêu Mị Châu thật
lòng!
Mọi người có hình dung được bộ dạng của cô Mai lúc này không,
thực sự đáng thương, như bị dồn vào thế bí bởi những lập luận có nhiều phần
đúng của tôi. Đứng ngây ra một hồi trước lớp, cô Mai chỉ ấm ức tuyên bố một
câu: “ Đó là ý kiến chủ quan của em, đúng hay sai cũng không được lạm dụng nếu
thi cử gặp phải!”
Nói rồi cô Mai cho lớp ra
chơi.
Một vài đứa bạn lại chia
sẻ, hoan nghênh tôi, một số khác lại ái ngại khi tôi cứ thích chọc vào chủ
nhiệm như thế, nhưng tôi không sợ, tôi tin vào mình, “bà giáo” này có dạy được
tôi mãi đâu mà sợ, chí ít đó cũng là những quan điểm đáng ghi nhận của tôi.
Mọi chuyện chưa dừng lại
ở đấy.
Học kì một lớp mười có
một đề văn là tưởng tượng cuộc gặp gỡ dưới thủy cung của Trọng Thủy và Mị Châu.
Tôi khi làm đề văn này, tôi vẫn có chủ ý của mình. Nếu như các bạn trong lớp
đều tưởng tượng ra một cuộc hội ngộ cảm động, đẫm nước mắt giữa Mị Châu và
Trọng Thủy, hay còn cho họ một cái kết đoàn tụ viên mãn bên nhau thì tôi không
như vậy. Không những không chàng chàng thiếp thiếp, hay cả hai tự nhận lỗi về
mình, oán trách duyên số, tôi mạnh dạn cho nàng Mị Châu sau khi nhận ra sự
thật, tuy cõi lòng đau đớn, nhưng vẫn lấy ý chí kiềm nén tình cảm, nói với
Trọng Thủy những lời có phần cay nghiệt, tuyệt đối không tha thứ. Bài văn của
tôi có một câu bị gạch đỏ, đó là lời thoại của Mị Châu : “Trọng Thủy, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”.
Và Trọng Thủy tuy trong lòng lương tâm có cắn rứt nhưng chỉ lạnh lùng buông
lời: “ Đúng là ta có lỗi với nàng, cái
chết thảm của nàng cũng đã ám ảnh ta, ta cũng đã bị người dân nguyền rủa bao
lâu, nhưng lỗi không thể trách mình ta, ngay từ đầu nàng không nên hi vọng vào
cuộc hôn nhân chính trị này…”
Và hơn thế nữa, bài văn kể chuyện của tôi ở dưới ngôi thứ nhất, tôi đã dùng lời kể của Trọng Thủy để kể lại. Rõ ràng trong đề bài không nói là dùng ngôi nào, tôi muốn lấy ngôi kể của hắn để phân tích rõ hơn tâm lý nhân vật và muốn có cái gì độc đáo hơn cách thông thường. Thế nhưng, bài văn hệ số hai này tôi chỉ được 3 điểm, sau một loạt dòng chữ đỏ phê phán, cô Mai ghi một câu rõ to “ LẠC ĐỀ, SAI NGÔI KỂ, LỖI ĐỌC HIỂU VĂN BẢN TRẦM TRỌNG!”
Và hơn thế nữa, bài văn kể chuyện của tôi ở dưới ngôi thứ nhất, tôi đã dùng lời kể của Trọng Thủy để kể lại. Rõ ràng trong đề bài không nói là dùng ngôi nào, tôi muốn lấy ngôi kể của hắn để phân tích rõ hơn tâm lý nhân vật và muốn có cái gì độc đáo hơn cách thông thường. Thế nhưng, bài văn hệ số hai này tôi chỉ được 3 điểm, sau một loạt dòng chữ đỏ phê phán, cô Mai ghi một câu rõ to “ LẠC ĐỀ, SAI NGÔI KỂ, LỖI ĐỌC HIỂU VĂN BẢN TRẦM TRỌNG!”
Thế đấy, trong giờ trả
bài, cô Mai không ngừng nói bóng nói gió chỉ trích. Mọi việc vẫn chưa dừng ở
đấy, nhân tiện sắp hết học kì một, cô Mai đã quyết định cho cả lớp đi thăm quan
di tích Cổ Loa thành, Đông Anh, Hà Nội. Cô giáo bảo để các em hiểu hơn về lịch
sử nước nhà, giúp học tập sinh động hơn, tiếp xúc với truyền thuyết được người
dân nơi đó kể lại, để những bạn còn nhiều suy nghĩ táo bạo sai lầm nhận thức
lại. Rõ ràng là cô Mai đang nói đểu tôi mà.
_________
Cuối cùng thì ngày chủ
nhật của hai tuần sau, ý tưởng của cô giáo cũng được thực hiện. Từ Hải Dương
chúng tôi không mất đến vài tiếng để đến nơi. Đây là di tích khá nổi tiếng ở Hà
Nội. Đừng hỏi sao tôi không thể miêu tả nhiều về những gì ở nơi đây, bởi lẽ tôi
không nhàn hạ để ngắm cảnh gì, phải quản mấy chục đứa con gái đang tuổi mới
lớn, còn phải kệ nệ xách gần hai chục chai nước khoáng Lavie do cô Mai mua và
“nhờ” lớp trưởng tôi xách.
Nhìn chung nơi đây vẫn
còn rất nhiều gò đất, bãi, nhiều di chỉ khác, tất cả chứng minh cho sự tồn tại
của một tòa thành Cổ Loa hình trôn ốc. Hôm nay chúng tôi theo chị hướng dẫn
viên di thăm nhiều di tích, trong đó quan trọng có Đền thờ vua An Dương Vương và
Di tích giếng ngọc.
Ở đây có các quầy sách và
đồ lưu niệm. Tôi cũng hứng thú, nên mua một vài tượng rùa bằng đá thủy tinh, và
một vài quyển sách du lịch, trong đó có giới thiệu về di tích Cổ Loa thành và
cuốn viết về lịch sử Việt Nam thời dựng nước Văn Lang- Âu Lạc. Cũng không có dư
nhiều tay để cầm nên tôi chỉ mua có thế.
Chị hướng dẫn viên không
quên kể lại câu chuyện tình Mị Châu, Trọng Thủy một cách đầy cảm động.
Trong đền thờ An Dương
Vương, có am thờ Mị Châu công chúa. Tôi cũng thắp một nén nhang vào mỗi ban thờ.
Nhìn pho tượng thờ công
chúa cụt đầu, tôi không khỏi xót thương. Công chúa chỉ vì tình yêu mù quáng với
một người đàn ông nước địch, hại bản thân, hại nước Âu Lạc diệt vong trong tay
giặc.
Khi tôi còn đang xúc
động, chị hướng dẫn viên tiếp tục kể về một số tập quán của người dân nước ta
thời đó, cũng có nhắc đến quá trình dựng nước, xây thành, đánh giặc của vua
Thục Phán. Trong đó, đặc biệt có nhắc đến một vị tướng tên là Cao Lỗ. Nghe đồn
người này vô cùng tài giỏi thao lược, là cánh tay đắc lực của vua, được vua
giao cho trấn giữ điểm trọng yếu nhất phía Bắc Cổ Loa thành, được nhân dân vô
cùng kính trọng.
Tôi chợt liên tưởng đến
trong chuyện, vua giao cho Cao Lỗ vuốt của thần Kim Quy để chế tạo nỏ thần. Vậy
Cao Lỗ là người trực tiếp làm ra nỏ thần…
Sau đó là đi thăm giếng
Ngọc, nơi đồn rằng Trọng Thủy vì thương nhớ Mị Châu đã nhảy xuống tự tử, giếng
ngày nay đã được tôn tạo nhiều, không biết còn có tính chất như giếng cũ không?
……
Khi chúng tôi chuẩn bị
quay ra xe đi về thì trời tự dưng đổ mưa lớn, mưa dữ dội. Vì vậy cả lớp quyết
định trú mưa tại phòng nghỉ của ban quản lý di tích, khi ngớt mưa sẽ ra xe về.
Bấy giờ tôi mới có thời
gian nghỉ ngơi một lát, tán dóc với một vài đứa trong lớp. Nhưng tự nhiên một
trong số những đứa đang tám với tôi tỏ ra hốt hoảng, luống cuống, tìm loạn lên
xung quanh.
- Có chuyện gì vậy? – Tôi
sốt ruột hỏi.
- Hình như… tớ làm mất
cái ví rồi!
Cả đám nhốn nháo lên, tôi
thì bình tĩnh hơn.
- Cậu cố nhớ lại xem, lần
cuối nhìn thấy ví ở đâu? Trong ví có những gì?
- Có vài trăm ngàn, cả chìa khóa nhà tớ… – Con bé vẫn
không hề bình tĩnh được.
- Lần cuối nhìn thấy ở đâu? – Tôi hỏi lại.
- Ở… hình như lúc thăm giếng tớ vẫn nhìn thấy. Nếu không
tìm được, bố mẹ biết sẽ đánh tớ…
Tôi thở dài, rồi lại chỗ ban quản lý mượn tạm một cái ô.
Quay sang bảo con bé:
- Nếu thế chỉ cách nửa tiếng thôi, phải không. Lúc chúng
ta đến đây tránh mưa lớn, chắc không có đoàn người nào đi mưa thăm giếng nữa
đâu, cứ lại đó tìm. Các bạn khác phụ trách tìm kĩ ở đây cho mình!
- Tớ đi với cậu ! – Con bé sốt ruột đòi đi theo tôi.
- Cậu ở đây tìm với các bạn khác đi, ví màu gì vậy?
- Màu đỏ, chỉ bằng bàn tay, trong có chìa khóa, móc khóa
có hình TVXQ…
Tôi nghe rồi vội giương ô chạy lại chỗ giếng. Thật ra tôi
không mấy tin tưởng hoàn toàn lớp không có kẻ gian, để con bé và lũ bạn tự tìm,
khám đồ của nhau kĩ xem. Tôi cũng tiện tay xách cái túi du lịch nhỏ của tôi đi,
trong đó có khá nhiều tiền và cả cái Iphone mới mua, phải cẩn thận mới được.
Trời mưa to quá, cái ô Trung Quốc này, dù tôi cố giữ chắc
vẫn cứ như muốn lật tung, kết quả báo hại tôi bị ướt gần hết. Tức mình tôi thu
ô lại, không cần dùng nữa.
Kia rồi, rơi dưới đất, cách giếng chừng ba bốn mét, có một
cái ví màu đỏ. Tôi vui mừng nhặt nó lên, đang định quay đầu đi về.
Hình như ngay lúc đó mưa xối xả hơn, tiếng gió tự nhiên
rít ghê rợn, tiếng nước xối ào ào. Tôi chưa từng thấy cơn mưa to như vậy.
Giữa không gian trắng xóa màu mưa, khi tôi định quay đầu
đi về, nghe loáng thoáng đâu tiếng người vọng lại.
“ Ta đã nhảy xuống giếng rồi… tại sao…?”
“ Nàng ở đâu?”
Trời ạ, chắc tôi bị lãng tai rồi, mặc kệ, quay về thôi.
Nhưng chợt thấy bước chân về phía cũ cứ nằng nặng. Tôi chợt thấy có chút kinh
hãi.
Âm thanh sâu thẳm đó mỗi lúc nghe một rõ. Từ đâu vậy?
Khắp bốn phía không có một ai. Đến khi tôi mơ hồ cảm nhận
ra: hình như nó phát ra từ dưới giếng.
Không lẽ giếng nơi này thiêng thật? Truyền thuyết đó là có
thật sao? Tôi thấy thực sự hơi run, tuy không phải kẻ nhát gan gì nhưng hoàn
cảnh này thật khó diễn đạt.
Không phải Trọng Thủy đã nhảy xuống giếng đó sao? Dường
như âm thanh vọng lên ngày một nhiều, âm điệu tha thiết kì lạ, đầy luyến tiếc
và ăn năn…
Không thể nào… Tôi bắt đầu rối trí.
- Không được rồi, lẽ nào mình nghĩ sai, là mình hiểu lầm
Trọng Thủy không yêu thương Mị Châu nên khi đến đây linh hồn Trọng Thủy ám ảnh
mình… – Tôi tự lẩm bẩm trong miệng – Đã đắc tội rồi, nếu không tạ lỗi chắc
không xong, thiêng thật đấy !
Tôi cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, khẽ bước đến
bên giếng, hơi cúi đầu, giọng thành kính, chắp tay:
- Thưa oan hồn cụ Trọng Thủy, hậu thế con là Dương Minh
Hà, đã đắc tội hiểu nhầm và viết sai về chuyện tình của người và Mị Châu công
chúa, giờ con đã hiểu tình yêu đó là có thật, từ giờ không dám liều mình suy
nghĩ phá cách, mong được tha thứ…
Tôi nhìn xuống giếng, giếng này tại sao lại sâu hun hút
đến thế, dường như dưới giếng, mặt nước khẽ rung. Thật đáng sợ, thật linh
thiêng.
Khi tôi quay đầu lại, càng hoảng hốt hơn. Nếu không phải
tôi tim còn vững thì đã ngất hay sốc chết luôn rồi.
Trước mặt tôi, cách tôi chỉ ba bốn bước chân, dưới làn mưa
trắng xóa mịt mù.
Một bóng nam tử cao lớn ăn mặc như người cổ, có điều mái
tóc ướt sũng, lòa xòa, vô tình che đi gương mặt, khiến lại càng nhìn không rõ
là ai.
Ai? Diễn viên đoàn kịch? Cosplay?
- Anh… là ai…? – Tôi run rẩy, lắp bắp.
- Ta ư? – Hình như anh ta khẽ cười.
Giọng nói này làm tôi thấy ớn lạnh, sao mà nó giống tiếng
người vừa nãy. Cố trấn an bản thân với tinh thần của một cô gái ngang tàng, tôi
cười cợt:
- Thì ra anh đóng giả ma dọa tôi ư? Sợ thật đấy…
- Nàng không muốn biết ta là ai sao? Không biết ta thật
sao? – Giọng điệu vang lên chứa âm điệu khó hiểu.
Ban ngày ban mặt này, chắc chắn không thể có ma hay oan
hồn, rõ ràng là tự bản thân tôi sợ trong lòng mà thôi. Kẻ này chắc chắn là một
tên biến thái thích hù dọa người khác, lần nọ chúng tôi đi thăm quan mấy di
tích lịch sử nổi tiếng cũng có người đóng các danh nhân, có cả dịch vụ cho chụp
ảnh chung. Chắc chắn anh ta cũng vậy, còn mặc đồ đi dọa người.
Thấy tôi im lặng một lát, anh ta lại lên tiếng:
- Hơn hai ngàn năm rồi…
- Hả? – Tôi hơi giật mình – Hai ngàn năm? Anh nói di tích này à?
- Không… ta đã đợi…
Từ đầu đến chân kì quái,
ăn nói kì quái, có lẽ anh ta có vấn đề. Không nên dây dưa, tôi nên đi về ngay.
- Thôi, tôi về đây, chúc
anh dọa thêm được mấy người nữa…
Tôi vừa bước được một
bước, anh ta đã nhanh gọn di chuyển đến trước mặt tôi, nhanh như vậy có thể là
người sao? Tôi thấy cảm giác ghê ghê trở lại.
- Nàng đã nói chỉ cần ta
nhảy xuống giếng này sẽ tha thứ cho ta…- Giọng anh ta bắt đầu giận dữ.
Tôi hơi hoảng, tự lùi lại
phía sau, tay thò vào túi, ra vẻ tìm điện thoại.
- Anh có vấn đề à? Đừng
quấy rầy nữa, nếu không tôi sẽ gọi người đến đấy!
Anh ta không có phản ứng
gì như tôi mong đợi, còn tiến đến gần, tôi lại lùi thêm mấy bước, không được,
tôi đang tiến gần cái giếng, ngã xuống thì toi mất.
- Anh định làm gì? – Tôi
hét lên.
Giữa tiếng mưa ào ạt,
tiếng hét của tôi chỉ như một âm thanh lạc lõng phát ra, không át được tiếng
mưa.
Cướp của?
- Đừng dọa tôi nữa! Được,
đúng là trong túi tôi có năm triệu và một Iphone mới!
Đột nhiên anh ta nắm lấy
cổ áo tôi, kéo đến sát miệng giếng. Tôi hét lên sợ hãi. Trong lòng thực sự đáng
sợ. Muốn thanh toán luôn tôi sao?
- Đừng! – Tôi kêu lên,
tay cố bấu chặt miệng giếng trong khi anh ta đang đẩy tôi, một phần lưng và đầu
tôi đã chơi vơi, không thể mất thăng bằng.
- Anh muốn giết tôi? Anh là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?
– Tôi cố hét lên một loạt nghi vấn.
- Kim Quy chi nữ… – Anh ta mỉm cười nửa miệng khó hiểu –
Làm sao có thể dễ dàng chết được?
Hai mắt tôi mở to kinh ngạc tột độ, không phải vì những
lời kì quái vừa còn nghe thấy, mà vì anh ta đã đẩy người tôi xuống giếng. Tôi
chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi bị rơi xuống đáy giếng hun hút.
Định luật rơi tự do cho thấy dù giếng này sâu mấy chục mét
thì với gia tốc g=10m/s2, tôi cũng sẽ chạm đáy hay mặt nước không tốn nhiều
giây như vậy, nhưng tại sao cứ rơi mãi như vậy, đầu óc càng mơ hồ, hai tai ù
dần đi.
Chẳng nhẽ tôi đã rơi xuống nước và chết rồi, bây giờ là
linh hồn đang chơi vơi giữa hai cõi. Không được, tại sao chứ? Bà ơi, ông ơi,
cứu cháu với…
Hai mắt tôi nặng trĩu… thế này là sao?
Chương 2: Kim Quy chi nữ
Hơn
hai ngàn năm về trước, nơi này chính là đất của người Âu Lạc, còn là thành Cổ
Loa. Theo ghi chép của nhiều nguồn sử sách, nước Âu Lạc có niên đại gần trùng
với nhà Tây Hán Trung Quốc, khoảng từ năm 208 đến năm 180 trước Công Nguyên.
Sau cuộc kháng chiến chống quân Tần, nhờ sự đoàn kết của cả người Âu và người
Lạc, nước Âu Lạc được lập nên, đứng đầu là Thục Phán, hiệu là An Dương Vương.
Đến nay, xuất thân của An Dương Vương vẫn còn là vấn đề đáng bàn với nhiều nhà
nghiên cứu, nhiều ý kiến cho rằng An Dương Vương là con cháu họ ngoại của Vua
Hùng.
Năm 179 trước công nguyên.
Dân cư nơi đây đã an cư lạc nghiệp, phát triển nền văn
minh lúa nước từ lâu, tín ngưỡng coi trọng thờ thần Đất Nước Gió Mưa.
Hơn hai mươi năm trước khi Thục Phán lập nước, muốn xây
thành Cổ Loa, nhưng gặp bất trắc, thành cứ xây lại đổ, tương truyền có Thần Kim
Quy hiển linh giúp nhà vua xây thành, nhờ thế mà thành Cổ Loa với kiến trúc
trôn ốc độc đáo, hiểm trở, vững chãi đã được dựng lên.
Từ đó, người dân lại càng sùng bái Kim Quy, lập đền thờ
ngay trung tâm thành Cổ Loa, thờ vị thần này.
Kim Quy là vị thần đại diện cho nước và mưa, tế lễ đầu năm
của dân chúng là mong được sự bảo hộ của Kim Quy, cầu mong mưa thuận gió hòa,
cả năm được mùa.
Tham gia tế lễ đền Cổ Loa bấy giờ có tất cả tám làng quanh
thành Cổ Loa.
…….
…….
Lúc này đầu óc tôi từ chỗ mơ màng, mất ý thức tự nhiên dần
tỉnh táo lại, thân thể đang bồng bềnh đột nhiên như muốn nổi lên. Tai tôi bắt
đầu nghe được những âm thanh xung quanh. Hình như có rất nhiều người. Có người
đến cứu tôi sao?
“ Kính dâng lên Kim Quy thần những sản vật tốt nhất, mong
Ngài tiếp tục bảo hộ cho cư dân Âu Lạc”
Một giọng dõng dạc cất lên, tức thì như có hàng ngàn người hô hào theo: “ Kính mong Kim Quy thần hiển linh”
Một giọng dõng dạc cất lên, tức thì như có hàng ngàn người hô hào theo: “ Kính mong Kim Quy thần hiển linh”
Ngay sau đó lại có một giọng khác: “ Bây giờ ta sẽ đại
diện múc nước thánh từ giếng, ban phát cho chúng dân”
Vừa lúc đó thì thân thể tôi bắt đầu trồi hẳn lên, hình như
tôi bắt đầu thở được, đang cố ý thức xem đây lại là chuyện gì.
Vừa mở mắt ra, ngẩng đầu lên, thấy cái miệng giếng và bầu
trời xanh trong vắt, đã thấy một bóng người thò xuống dưới, định thả xuống một
cái gàu nước. May quá, tôi hét lên:
- LÀM ƠN KÉO TÔI LÊN VỚI !
Tiếng hét của tôi làm người đó, hình như là một phụ nữ hét
lên, vội chạy ra.
Quái quỷ gì chứ? Là tôi bị tên điên nào đẩy xuống giếng
mà, thấy người còn không mau cứu…
- Bệ hạ, Tướng quân, hình như… – Tiếng người này từ trên
giếng run rẩy lắp bắp.
Ngay sau có một giọng trầm khàn nghi hoặc:
- Tư Tế, chuyện gì vậy, nói nghe xem, tại sao đang tế lễ
lại…
- Bẩm, tự nhiên có người dưới giếng!
- Hàm hồ, không phải đã canh chừng, bảo vệ giếng thần kĩ
trước khi tế lễ sao? – Giọng đó bỗng chuyển sang có phần phẫn nộ – Cao Lỗ,
khanh mau đến xem.
- Vâng thưa bệ hạ! – Lại một giọng nữa, âm thanh có phần
trầm ấm nhưng rõ ràng.
Tôi đang định hình xem chuyện gì đang diễn ra, có phải
trên đó đang tái hiện lại hay diễn kịch thời Âu Lạc hay không. Đột nhiên lại có
bóng người cúi xuống, trong chốc lát tôi giật mình.
Tôi nhìn không rõ đâu, hình như là nam giới, bởi ở đáy
dưới nhìn lên, khi có người cúi xuống thì mọi ánh sáng đều khuất sau lưng anh
ta, còn anh ta có thể nhìn thấy người dưới giếng rõ hơn. Sau ba giây anh ta vội
đứng lên, dường như quay về phía nào đó, giọng kính cẩn:
- Bẩm bệ hạ, có một phụ nữ dưới giếng!
- Sao lại như vậy? – Lại giọng trầm khàn – Tại sao lại vô
lễ làm mất linh thiêng của buổi tế lễ như vậy, mau lôi lên !
Dường như có tiếng ồn ào, huyên náo của đám đông bắt đầu
vang lên.
Ngay sau đó, dường như có ba bốn người đến, thò xuống một
sợi dây thừng dài rồi kêu tôi lên.
Bám sợi dây thừng mà đu lên khá vất vả, mà sao cái giếng
này có vẻ sâu vậy, thử hai ba lần tôi vẫn chưa leo lên được. Thấy lâu như vậy,
lại có tiếng trầm ấm của người nam vừa cúi xuống giếng: “ Lui ra, để ta!”
- Nhưng tướng quân… – Họ dè dặt.
- Đằng nào buổi lễ cũng bị gián đoạn rồi – Hắn đáp rồi
quay ra hỏi – Bệ hạ thấy sao ạ?
- Cứ theo ý khanh.
Trong chớp mắt, bóng người đó lao xuống từ miệng giếng.
Cái giếng này miệng khá rộng, dưới đáy không biết thế nào chứ chỗ tôi đang ngoi
lên, đường kính cũng được gần hai mét.
Nhưng điều làm tôi ngay lúc đó phải ngỡ ngàng, người đàn
ông lao xuống kia là một gã trai trẻ tuổi, tầm ngoài hai mươi, tóc buộc đơn
giản gọn gàng đằng sau, ăn mặc như người cổ, rất giống mấy đồ triển lãm thời
đại người Âu Lạc. Lại thêm một chàng trai cosplay, hay đúng là trên kia họ đang
tái hiện lại lễ hội người Âu Lạc?
Khi anh ta nhảy xuống nước, ở khoảng cách gần, tôi mới để
ý, anh ta cực kì tuấn tú, gương mặt thanh tú nhưng vẫn cương nghị, nước da hơi
ngăm ngăm phong trần, cùng với vóc người dường như rất cao lớn, săn chắc, hai
cánh tay cơ bắp chắc nịch lộ ra dưới tấm áo choàng có thêu hình chim lạc khi
anh ta vòng tay qua người tôi, nhanh gọn phi thân , dùng hai chân đạp vào thành
giếng lao lên. Thật là không thể tin được, như phim hành động vậy sao.
Khi chân tôi được chạm vào mặt đất, hàng ngàn con mắt đổ
dồn vào tôi, và đôi mắt tôi cũng mở căng hết cỡ nhìn họ.
Họ có phải đoàn kịch không? Nếu là đoàn kịch thì quá lớn
rồi. Tôi trong một vài giây lát này chỉ có thể miêu tả ngắn gọn.
Trước mắt tôi, hàng ngàn con người vây quanh. Gần nhất là
một đám phụ nữ ăn mặc áo rộng dài kín chân, có thêu những hoa văn như hình
trống đồng, đầu đội khăn, tay cầm bát nước. Sau đó là một mâm cỗ cao đầy, hương
nghi ngút.
Phía vòng ngoài, đối diện với tôi là hai hàng ghế, người
ngồi giữa hàng trên thật nổi bật, đó là một người đàn ông đứng tuổi, khí chất
uy nghi hơn người, y phục cũng sang trọng, cầu kì nhất, còn đội mũ miện, phía
sau có gắn nhiều lông vũ dài và lớn. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ chỉ
khoảng tuổi tôi, vô cùng xinh đẹp, mặc áo lông ngỗng.
Phía sau ông ta là đám người giống quan lại và quý tộc.
Phía xa xa, hàng ngàn con người đang quỳ theo hàng lối, già có, trẻ có, nam nữ
có đủ, chỉ có điều, y phục của họ giống người Âu Lạc thật đấy.
Khi trong đầu tôi vẫn còn nghĩ đây là một lễ hội được tái
hiện, chợt giật mình phát hiện ra phía xa xăm không phải là quang cảnh ngoại
thành Hà Nội, mà là những thành lũy cao, những gò đất, rừng tre, hào sâu, mương
nước…
Đây là đâu? Tôi đang ở đâu?
Trong đầu tôi loáng thoáng suy nghĩ kinh hãi.
Nói thật là lúc này tôi ước gì mình đang mơ, nhưng dường
như không phải thế.
Mọi người có từng đọc truyện xuyên không của Trung Quốc
không, hay từng đọc mấy bộ truyện tranh kiểu Dòng sông huyền bí, Nữ hoàng ai
cập? Nói thật tôi mua đủ cả hai bộ đấy.
Nhưng tôi bây giờ đang rất sợ, chuyện đó không nên là sự
thật với tôi.
Tôi chẳng suy nghĩ được nhiều, lập tức cái người mà làm
tôi liên tưởng đến An Dương Vương thời Âu Lạc kia lên tiếng:
- Ngươi là ai? Tại sao làm hỏng linh thiêng buổi tế lễ này?
Bao nhiêu ánh mắt lại dò xét lên tôi, có cả gã nhảy xuống
giếng, chắc chắn họ cũng ngờ vực, trông tôi không giống họ, ăn mặc cũng khác họ.
Nhưng tôi đoán tôi đang gặp một rắc rối lớn. Họ đang tế
lễ? Còn tôi vô tình xen vào tế lễ linh thiêng của họ.
Sự tình là tôi bị đẩy xuống giếng, vậy bây giờ tốt nhất là
lại nhảy xuống giếng, đây là kinh nghiệm tôi có được do đọc truyện.
Đám đông mỗi lúc một hỗn loạn, xì xào bàn tán. Lễ hội này
xem ra rất quan trọng.
Chợt gương mặt người trông giống An Dương Vương kia sốt
ruột, giọng ông mệnh lệnh:
- Ta hỏi ngươi là ai? Tại
sao phá hỏng tế lễ linh thiêng này?
Tôi hơi cuống, nhưng vẫn
cố bình tĩnh, phải an toàn mà rút. Vì vậy tôi cố làm mặt cười:
- Tôi sẽ không làm phiền
nữa, tôi chui lên từ giếng, bây giờ lại nhảy xuống giếng, tôi trở về là được…
Nói rồi tôi định quay lại
cái giếng, tự nhiên tên nhảy xuống giếng lúc nãy ngăn lại. Tôi ngước lên nhìn
hắn. Đôi mắt sáng như sao và hai con ngươi với ánh nhìn linh hoạt của hắn như
ánh lên điều gì khó hiểu. Hắn lại quay ra chỗ ông giống An Dương Vương thì thầm
điều gì bí hiểm.
Nói rồi gương mặt An
Dương Vương trong chốc lát kinh ngạc rồi biến sắc. Sau đó ông ta lấy lại bình
tĩnh, nhìn tôi dò xét lần nữa rồi đứng ra trước toàn bộ chúng dân tuyên bố:
- Hỡi các cư dân Âu Lạc
hãy trấn an, năm nay ắt vẫn mưa thuận gió hòa, mùa màng tốt tươi, hơn nữa Kim
Quy thần sẽ vẫn bảo hộ chúng ta, ban cho chúng ta sức mạnh chiến thắng mọi quân
địch! Đây chính là con gái Kim Quy thần, hiển linh từ giếng thiêng đến ban phúc!
Mọi người dân lại xì xào,
nửa tin nửa ngờ. Còn tôi thì đang há hốc mồm ngạc nhiên. Chợt gã đẹp trai đó
cũng đứng ra dõng dạc tiếp lời:
- Giếng thần trước khi tế
lễ đã được canh giác bảo vệ bảy ngày đêm, không ai có thể tùy tiện xâm phạm,
người này từ giếng xuất hiện đột ngột lại có thể dùng nguồn nước đi đi về về,
ắt là Kim Quy chi nữ!
“Kim Quy chi nữ?” hình
như nghe quen quen, có phải là gã đẩy tôi xuống giếng cũng nhắc đến?
Dân chúng có vẻ bắt đầu
tin, nhiều người hô hào, cúi xuống quỳ lạy. Thậm chí còn có một ông già hô lên:
“ Hôm qua tôi cũng nằm mơ thấy thần tiên hiển linh, đúng là con gái của thần
Kim Quy!”
Ánh mắt của gã đẹp trai
ánh lên chút thỏa mãn khi đã trấn áp được lòng tin của nhân dân, hắn lập tức
quay sang An Dương Vương truyền đạt ý gì đó. Xem ra hắn là một người có vai vế
trong triều đình Âu Lạc và thậm chí là một người khó lường.
An Dương Vương khẽ gật
đầu. Tức thì hắn tuyên bố:
- Bây giờ ta sẽ hộ tống
Kim Quy chi nữ vào đền thờ lớn đãi ngộ, con gái thần Kim Quy ắt cũng muốn xem
chúng ta đã thờ phụng ngài như thế nào, buổi tế lễ vẫn tiếp tục…
Không để tôi hết ngạc
nhiên và phân tích chuyện gì đang xảy ra, cũng không nói được gì, hắn đã dắt
tôi đi, ánh mắt lướt qua de dọa như kiểu: “ Đi theo ta ngay nếu mi không muốn
chết ngay”
……
Rầm !
Cánh cửa cái đền thờ Kim
Quy thần đóng lại, đó thực sự là một đền lớn, tôi rất muốn miêu tả lại cho các
bạn, nhưng tôi đang bị kéo đi xềnh xệch không thương tiếc. Nhất định nếu có cơ
hội tôi sẽ kể lại mọi chuyện sinh động hơn.
Sau khi tôi bị kéo vào
một gian phòng bên trong không có ai, người đàn ông đẹp trai mới trút bỏ vẻ hào
nhoáng, điềm đạm, bình tĩnh lúc nãy, ánh mắt đe dọa như ăn tươi nuốt sống, hắn
rút vật giống thanh kiếm ( người thời này gọi là gươm hay sao ấy) kề lên cổ
tôi, tôi cảm nhận được cái lành lạnh ở cổ và ở sống lưng.
- Nói! Ngươi là gián điệp
của nước nào? – Hắn dằn giọng.
Không phải hắn vừa mới
tuyên bố tôi là con gái thần linh gì đó trước dân chúng sao. Xem ra tôi không
giống mấy nàng trong truyện tranh dễ dàng nhận danh hiệu đó đâu, có vẻ hắn chỉ
muốn tìm kế trấn an dân chúng, và sắp sửa giết tôi ở đây.
- Ha ha… – Tôi cố cười để
che giấu nỗi sợ hãi – Không phải anh bảo tôi là con gái Kim Quy thần…
Đột nhiên hắn bật cười,
nhưng ánh mắt vẫn không thêm chút thiện cảm:
- Chẳng nhẽ ta ngây thơ
để dân chúng hoảng loạn? Gián điệp có thể tự do xuất hiện giữa kinh thành Cổ
Loa kiên cố bậc nhất này, còn phá buổi lễ quan trọng nhất năm của dân chúng?
Ha, tôi biết ngay mà. Tên
này xem ra ứng biến tình huống nhanh thật, vừa rồi đã bày ra một màn kịch.
- Và cái này gọi là đãi
ngộ thần linh?
- Chưa hết đâu ! – Hắn
mỉa mai – Lát nữa Kim Quy chi nữ hài lòng với sự thờ phụng của dân chúng, căn
dặn vài điều rồi hóa thân đi!
Ra là vậy, màn kịch được
dựng lên khá hoàn hảo. Xem ra thời này, người nước ta cũng mưu trí đấy, nhưng
tôi chưa muốn chết khi chưa hiểu tại sao.
Tình huống quá cấp bách,
tôi phải làm gì đây? Khoan đã, nếu như người ta coi trọng Kim Quy thần đến thế…
- Này, anh dám bày đặt
dựng chuyện thần linh, tuyên bố trước dân chúng, không sợ bị trừng phạt sao? –
Tôi cố bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh.
Ánh mắt hắn ánh lên chút
tia nhìn bí hiểm khó hiểu, nhưng xem ra không phải là nỗi sợ hãi bị trừng phạt,
hắn sau đó tiếp tục đe dọa:
- Muốn chết nhanh và
không đau đớn, ngươi mau khai ra tất cả. Ngươi là người nước nào, tại sao vào
được đây?
- Haiz…- Tôi thở dài có
chủ ý – Tôi nói anh tin sao? Thật giả anh biết được sao? Hình như anh rất khôn
ngoan, vậy đoán xem tôi người nước nào?
Muốn giết được tôi, tôi
nhất định không chịu thua người thời cổ. Không phải các cô gái khi lạc về quá
khứ đều lợi hại hơn tất cả người nơi đó sao. Dù không phải con gái thần linh,
không cần cái danh đó, tôi cũng phải sống sót tìm đường trở về.
Xem kìa, ánh mắt hắn bắt
đầu hỗn loạn sao? Y phục của tôi nhất định không nói lên đây là nước nào thời
này. Hắn dù là thần thánh cũng không đoán đúng được.
- Ha ha…- Tôi cười châm
chọc – Không đoán được? Vậy sao anh không nghĩ tôi là Kim Quy chi nữ thật?
Cứ tưởng hắn sẽ nao núng
chút nữa, không ngờ hắn nhanh chóng lấy lại bình thản.
- Ta biết chắc ngươi
không thể là con gái Kim Quy thần! Mà thực sự có thần linh thì sao? – Hắn hoàn
toàn bình thản.
Tôi đoán tên này hình như
không thực sự sùng bái thần linh, mặc dù trước mặt dân chúng vẫn trấn an họ,
một kẻ thái độ biến chuyển khó lường, không dễ đối phó.
Ánh mắt hắn trầm tư một
thoáng. Trong giây lát, tôi dường như có chút bị cuốn hút, ở thời hiện đại cũng
không có mấy người phong độ như thế, nhưng tôi tự nhủ lấy lại lòng tự kiêu của
bản thân.
- Sao? – Tôi đang phân
vân xem hắn nghĩ và tính toán chuyện gì – Không phải anh đang tính thanh toán
tôi thế nào cho gọn chứ?
- Bản lãnh của ngươi
không nhỏ, mặc dù là phận nữ! – Hắn nhìn tôi dò xét, hình như thấy phải cẩn
thận với tôi – Ứng biến cũng rất nhanh, xem ra nếu ngươi là gián điệp thì cũng
đã rất được việc rồi! Có điều…
Ánh mắt hắn lại ánh lên
tia nhìn khó hiểu, đột nhiên mũi gươm của hắn di chuyển xuống phía dưới cổ tôi,
bất ngờ rạch một đường ngay trước ngực, vừa đủ để làm hai lớp áo bung ra.
Tôi quá hoảng la toáng
lên, còn định chửi cho hắn một bài, tát cho hắn một cái nhưng hắn bình thản né
và hỏi:
- Ngươi còn là… sao?
- Đồ biến thái ! –Tôi
nguyền rủa, lấy tay che mình – Ngươi dám…
Hắn bật cười :
- Ta thấy kì lạ… các gián
điệp, nhất là người phương Bắc để thể hiện lòng trung thành tuyệt đối đều phải
tuyên thệ và dâng hiến thân thể cho chủ nhân, gián điệp một vài nước còn có kí
hiệu đặc biệt trên người, dù là hóa trang nhưng mà nếu gặp nước….
Hắn đưa tay, định kiểm
tra sao? Tôi tức giận, phẫn nộ đã dâng lên đỉnh đầu, không ngại xỉ vả hắn thêm
vài câu. Kẻ mặt dày này vẫn ung dung:
- Phản ứng dữ dội vậy? Được
rồi… – Nói rồi hắn đi ra ngoài, hình như gọi một người phụ nữ đến.
Có vẻ đó là tay chân
riêng của hắn. Cô ta có nhiệm vụ kiểm tra kĩ thân thể tôi. Tất nhiên là không
có gì khả nghi rồi.
Lát sau khi tôi đã tạm
chỉnh lại quần áo, hắn cũng bước vào, nhìn tôi dò xét một hồi.
Sau đó hắn đột nhiên rút
gươm, lao đến phía tôi. Thôi thế là tôi tiêu rồi. Tôi nhắm chặt mắt lại trước
khi lưỡi gươm bóng loáng chém mình thành mấy mảnh.
- Một chút phản xạ cũng
không có? Ngươi không biết võ công? – Hắn có chút ngạc nhiên hỏi.
Đúng là tôi trước đây hay
đi đánh lộn, nhưng chủ yếu đều cầm đầu bọn đàn em cho tụi nó đánh, còn tôi chỉ
huy và đứng ngoài thưởng thức, bởi tôi là đứa có tiền nhất, thành ra nói thật
tôi chỉ biết đánh lộn vớ vẩn, còn chưa học qua bài bản loại võ gì. Hơn nữa cả
năm nay không động đến chân tay chút nào…
Gì chứ? Nãy giờ là hắn
tìm cách kiểm tra tôi? Kẻ mặt dày độc ác, thủ đoạn này. Rõ ràng tôi chỉ vô tình
bị kéo đến đây, không phải là gián điệp.
Bây giờ thì sao hắn có
tin tôi không phải là gián điệp không? Xem kìa, ánh mắt hắn còn nửa tin nửa
ngờ, lưỡi gươm vẫn vừa vặn kề sát cổ tôi.
- Giết nhầm còn hơn bỏ
sót ! Nhất là với những kẻ ngoại bang như ngươi, nhất định không để gián điệp
có cơ hội… – Đột nhiên thái độ hắn lại thay đổi, sát khí dâng lên trong ánh
mắt, làm tôi lại ớn lạnh.
- Tôi không phải gián
điệp, tôi là … – Tôi có thanh minh.
- Là gì thì ngươi cũng đã
phạm một tội lớn, đó là cản trở tế lễ!
A, lần này thì tôi chết
thật rồi. Thật đáng để oán hận, tôi không muốn chết, không muốn chết, nhưng
chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn hắn với ánh mắt sợ sệt có phần cầu xin.
“ Cao Lỗ! Chàng có ở đây
không?”
Bên ngoài có tiếng trong
trẻo, êm dịu của phụ nữ. Chợt thấy ánh mắt hắn di chuyển, hướng ra cửa.
- Công chúa, có chuyện gì
vậy?
“ Tế lễ đã xong, ta muốn
gặp Kim Quy chi nữ”
Hình như hắn rủa thầm
trong miệng, vội thu gươm, không quên liếc tôi một cái, kiểu như muốn nói: “
Con cá trên thớt, không thịt trước thì thịt sau, đừng vội mừng!” hay là “ Ngươi
mà bép xép cái gì thì tí nữa ta không để ngươi chết nhẹ nhàng!”. Sau
đó hắn ra mở cửa.
Bước vào bên trong, là một cô gái vô cùng diễm lệ, là cô
gái mặc áo lông ngỗng lúc nãy. Tôi đoán đây chính là Mị Châu công chúa. Có điều
bây giờ có dịp nhìn nàng kĩ hơn, quả xứng với câu “ nghiêng nước nghiêng thành”
. Nàng có nước da trắng mịn, như một loại ngọc trai thanh khiết, gương mặt nhỏ
nhắn, đôi mắt long lanh, sống mũi nhỏ xinh, đôi môi mềm mại. Cử chỉ nàng thoát
lên vẻ tao nhã, diễm lệ. Nàng mặc áo lông ngỗng, đi lại uyển chuyển, tôn lên vẻ
mềm mại, phiêu diêu như tiên nữ. Quả thật đáng để người ta phải ngỡ ngàng.
- Kim Quy chi nữ… – Nàng lại gần tôi, cất giọng nhẹ nhàng,
có phần thành kính, thậm chí nàng còn cúi đầu.
Tôi đang rất ngạc nhiên, liếc nhìn sang gã được gọi là “
Cao Lỗ” , hình như hắn cũng đáp trả bằng ánh mắt nói rằng : “ Kẻ lừa đảo, biết
điều thì im đi”.
Rõ ràng hắn mới là kẻ lừa đảo mà. Tôi ra vẻ thân thiện,
mỉm cười với công chúa.
Gương mặt nàng biểu lộ thái độ đầy xúc động.
Chương 3: Mỵ Châu công chúa
Nàng
vẫn đối đãi với tôi bằng thái độ hết mực cung kính:
- Người là con gái Kim Quy thần, đã giúp phụ vương xây
thành, còn ban cho móng vuốt làm nỏ thần, khi ấy tiện thiếp chưa ra đời, chưa
được diện kiến ngài, nay lại có dịp gặp gỡ con gái của ngài, không biết nữ thần
có hài lòng với sự thờ phụng của dân chúng Âu Lạc?
- Hài lòng, hài lòng… – Tôi cười, cố cười chân thật nhất –
Các người thờ phụng cha con ta thật tốt quá, làm cả tế lễ quá ư là linh thiêng,
xa xỉ và đã cực kì đề cao vai trò của tế lễ và thần thánh, đến việc ngắt buổi
lễ một chút cũng làm ầm lên, làm sao ta không hài lòng được!
Những lời nói đầy hàm ý của tôi làm công chúa có phần ngạc
nhiên, không hiểu gì. Thật ra đúng là tôi đang cố ý chọc vào tên Cao Lỗ kia. Có
chết cũng phải gặt hái lại được cái gì.
- Người thật sự hài lòng, thật là tốt quá ! – Gương mặt
công chúa lộ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng là đến công chúa còn hết mực sùng bái thần
linh.
Khoan, lát nãy công chúa có nhắc đến chuyện thần Kim Quy
giúp xây thành và ban móng vuốt làm nỏ, chẳng nhẽ chuyện đó là sự thật, không
phải hư cấu? Quả thật tôi bắt đầu mông lung về những gì mình nghĩ, biết đâu
thời này có thần thánh thật, biết đâu Trọng Thủy cũng yêu Mị Châu, đến tôi còn
không ngờ được mình lại còn xuyên không về đây.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, tôi cũng hơi tò mò muốn
biết câu trả lời.
Đang suy nghĩ thì tôi chợt thấy công chúa đi về phía Cao
Lỗ, ngước nhìn lên, ánh mắt thân thiện:
- Cao Lỗ, phụ vương bảo chàng lát nữa xong việc thì đến
gặp người.
“Xong việc” – tôi đoán đó là việc gì rồi, thanh toán tôi
êm gọn. Không được rồi, tôi phải bình tĩnh kiếm cách chuồn.
Ô, nhưng nhìn kìa, tên Cao Lỗ đang có những biểu cảm lạ, lúc này hắn đang mặt đối mặt với công chúa, ánh mắt nhìn công chúa có nét si mê. Đó có lẽ không phải đơn thuần là sự ngỡ ngàng trước sắc đẹp của nàng, dường như đầy nhu tình. Khác hẳn với một loạt biểu cảm tôi trông thấy từ hắn vừa nãy, dường như hắn đang ngập ngừng, có chút ngại ngùng như một tên con trai đang tuổi yêu đứng trước người con gái mình thích.
Ô, nhưng nhìn kìa, tên Cao Lỗ đang có những biểu cảm lạ, lúc này hắn đang mặt đối mặt với công chúa, ánh mắt nhìn công chúa có nét si mê. Đó có lẽ không phải đơn thuần là sự ngỡ ngàng trước sắc đẹp của nàng, dường như đầy nhu tình. Khác hẳn với một loạt biểu cảm tôi trông thấy từ hắn vừa nãy, dường như hắn đang ngập ngừng, có chút ngại ngùng như một tên con trai đang tuổi yêu đứng trước người con gái mình thích.
A, hắn thích công chúa sao? Có thể nào không ?
Thấy vậy tôi chợt có chút suy nghĩ đắc ý, bèn lên tiếng:
- Công chúa, nàng đã có người yêu chưa?
Chợt công chúa ngạc nhiên, còn tên Cao Lỗ cũng giật mình,
thái độ kì lạ như kiểu ai đó chạm đúng chỗ ngứa.
- Kim Quy chi nữ sao lại hỏi tiện thiếp như vậy? Thiếp năm
nay mới mười tám, chưa hề yêu và cũng chưa có ý…
Xem thái độ của công chúa có vẻ chân thật, vậy là có kẻ
yêu thích đơn phương rồi.
Hình như thời điểm này chưa có chuyện cầu thân của nàng và
Trọng Thủy.
- Ha ha… – Tôi cười – Ta thấy rằng công chúa cũng sắp phải
kết hôn rồi, hơn nữa không phải người gần gũi bên cạnh – Tôi liếc nhìn sang Cao
Lỗ châm chọc – Người ta nói bụt gần nhà thì không thiêng đâu!
- Thần linh nói vậy là
sao? Tiện thiếp ngu muội không hiểu… chẳng hay người có ý muốn truyền đạt…
Ánh mắt nàng nhìn tôi
ngạc nhiên, còn tên Cao Lỗ vừa dò xét, lại vừa đe dọa, lại như có chút ấm ức. Đúng
là để mắt đến công chúa, ta dày vò tinh thần ngươi cho đến chết.
- Thiên cơ khó tiết lộ,
có điều ta chỉ biết trong vòng vài chục dặm sẽ không ai có thể làm chồng nàng !
– Tôi tỏ ra vẻ bí hiểm – Bây giờ nàng chưa thấy được, sau này sẽ thấy ứng.
Tôi thấy công chúa tỏ ra
ngưỡng mộ và có chút thán phục trước lời tiên đoán của tôi, dù nàng không hiểu
gì, nhưng ắt nhìn thấy thần linh tiên đoán đã đủ ngưỡng mộ rồi. Trái lại, tên
Cao Lỗ không một chút tin tưởng nào, hắn ắt nghĩ tôi là thần linh giả, còn là
một tay hắn bày ra.
Hắn nhìn tôi đầy sát khí
nhưng tôi thì vui sướng. Chắc chắn hắn đang tức tối vì tôi giả thần linh phán
linh tinh trước mặt công chúa mà hắn yêu thích. Ý của tôi rõ ràng châm vào hắn,
nói là hắn nhất định không có cơ duyên với nàng, mà tôi đâu có nói linh tinh,
chỉ dựa vào lịch sử thôi, có điều một quy tắc mà tôi nên nhớ là không được làm thay đổi lịch sử, vì thế
không thể nói toạc ra những gì mình biết từ tương lai.
Cái mà tôi đang nghi hoặc
là tính tồn tại của các yếu tố hư cấu trong truyện và chuyện tình Mị Châu –
Trọng Thủy.
Có lẽ bây giờ công chúa
vẫn chưa gặp Trọng Thủy. Không biết trong lịch sử anh ta là người thế nào.
Tôi liếc nhìn người tên
Cao Lỗ, đây có phải là nhân vật danh tướng của An Dương Vương được nhắc đến
không? Tôi cứ nghĩ nhân vật này tuổi đời phải xấp xỉ Thục Phán, còn là một lão
tướng uy nghi bất khuất, không ngờ lại là một tên nham hiểm khó lường, có chút
hơi mất hình tượng, nhưng không ngờ hắn trẻ thế.
- A, thưa thần linh … –
Công chúa tự dưng lên tiếng – Hôm nay người hiển linh có gì chỉ dạy chúng dân?
Tôi hơi giật mình, chẳng
lẽ tôi lại nói những lời như An Dương Vương đã tuyên bố, cái quan trọng là tôi
cần sống sót, có lẽ phải dựa vào công chúa rồi. Thấy vậy tôi mỉm cười, tìm bên
mình cái ba lô.
- Ta có vật này đặc biệt
tặng cho công chúa ! – Tôi đưa ra con rùa bằng thủy tinh trước sự ngạc nhiên
của công chúa và Cao Lỗ.
- Ồ, đây là thứ bảo vật
gì vậy, hình thần Kim Quy, lại trong suốt như nước, nhưng lại đông kết, có phải
bảo vật của thủy cung? – Công chúa ngỡ ngàng đón lấy.
Xem công chúa ngạc nhiên,
trầm trồ như vậy tôi biết kế hoạch sắp có tác dụng, ngay cả tên Cao Lỗ cũng
phải kinh ngạc, phải rồi, thứ thủy tinh này chưa xuất hiện ở thời này. Cũng may
là tôi có mua vài thứ đồ lưu niệm. Thấy vậy càng được thể, tôi tìm trong túi có
cái gì tốt hơn không, may quá, cái Iphone của tôi trong ví chống thấm nước, vẫn
còn xài được.
- Công chúa! Hôm nay ta
có nhã hứng chụp với nàng một kiểu!
- Là sao thưa thần linh?
Tôi mỉm cười lại bên
nàng, cầm cái Iphone cùng nàng tự sướng một kiểu. Xong rồi đưa cho nàng xem.
Đôi mắt nàng kinh hãi tột
độ, tôi cũng đoán được thái độ của Cao Lỗ.
- Trời ơi ! Phép thuật
của người thật kì diệu ! – Công chúa thốt lên – Có thể họa trong nháy mắt, thật
không thể tin…
- Cái này để ta mang về
cho cha ta, Kim Quy thần xem, để người cũng thấy mặt nàng ! – Tôi tỏ ra chân
thật.
- Kim Quy thần muốn xem
mặt tiện thiếp sao?
- Tất nhiên, người sẽ bảo
hộ cho Âu Lạc mãi mãi, như đã từng ban móng vuốt làm nỏ thần… – Tôi quay sang
thái độ bắt đầu hỗn loạn, nửa tin nửa ngờ trong mắt Cao Lỗ – Có điều công chúa,
ta muốn ở lại đây một thời gian!
- Thần linh muốn ở lại
đây?
- Ta muốn ở lại quan sát,
để về báo cáo cho cha ta! – Tôi diễn kịch quả nhiên không sơ hở.
- Vậy thật là thần phúc,
được người hiển linh, đó là niềm vinh hạnh lớn của chúng dân! Xin hỏi người
muốn ngự ở đâu, tiện thiếp sẽ bảo cha thiếp chuẩn bị đối đãi tốt nhất!
- Ta muốn ở bên nàng, ta
thích nàng, công chúa à! – Tôi mỉm cười đắc ý.
Thế này thì tôi sẽ được
tạm thời an toàn rồi. Ha ha, Cao Lỗ, xem ngươi làm gì ta.
- Không được, công chúa !
– Cao Lỗ đột nhiên lên tiếng.
- Tại sao? – Công chúa
ngơ ngác hỏi lại.
- Kim Quy chi nữ là linh
thần, con gái thần Kim Quy, là biểu tượng ban phúc cho cư dân Âu Lạc, nhất định
phải ngự trong đền thờ lớn này, hơn nữa lúc nãy người cũng đã quyết định như
vậy, ý của người là công chúa có thể đến đây để được ban phúc bất cứ lúc nào,
không chỉ nàng, nếu Kim Quy chi nữ ở đền này, dân chúng ngày ngày cũng có thể
đến nhận ban phúc… – Gương mặt hắn bình tĩnh từ khi nào, ánh mắt không quên
liếc sang tôi đe dọa, càng hung bạo hơn.
Có lẽ hắn đang ngầm tính,
dù tôi có bám lấy công chúa thì hắn cũng tìm cách giết.
Tôi còn đang tính toán
đối đáp lại như thế nào, hắn đã quay sang công chúa:
- Công chúa, ta còn có
một chuyện riêng muốn khẩn cầu với linh thần, phiền công chúa đi trước, lát nữa
ra sẽ đến chỗ nhà vua ngay…
Công chúa mỉm cười, cúi
chào tôi rồi định quay lưng đi, tôi hoảng quá chỉ biết gọi với theo:
- Công chúa! Đợi với !
- Thần linh có gì chỉ bảo
?
- Ta… – Chợt tôi chưa nói
được, con mắt hình nòng súng, ánh mắt hình quả đại bác của Cao Lỗ đã làm tôi
giật mình, lắp bắp, run rẩy chân tay – À… không có gì, gặp lại sau, công chúa…
Thật là khổ cho tôi, công
chúa đã bỏ đi rồi, thế này thì mọi hi vọng sống còn của tôi đều tiêu tan sao? Cao
Lỗ, quả thật bây giờ tôi lại là con cá trên thớt của hắn rồi, sao oan trái lại
rơi vào đúng lúc tế lễ chứ. Mà bộ dạng tôi giống gián điệp lắm sao, không phải
hắn đã kiểm tra rồi sao, tại sao vẫn còn muốn giết nhầm hơn bỏ sót, thật là vô
tình, tàn nhẫn mà.
Cánh cửa một lần nữa lại
đóng lại. Lần này tôi nhắm chặt mắt, hay tay chắp vào nhau cầu nguyện, cùng lắm
chỉ làm hai mảnh thôi, nếu làm sáu mảnh thì quá thê thảm, tôi thực sự không cam
tâm.
- Xem ra ngươi cũng lợi
hại đấy ! – Giọng hắn chẳng biết đang tán dương hay đang miệt thị – Có điều
những trò kì quái của người phương Bắc hay Tây vực ta cũng nhìn thấy không ít,
giả thần giả thánh trước mặt ta không được đâu!
Tên này lợi hại quá, tuy
không muốn xem trọng hắn, nhưng mà thực sự hắn không chỉ nổi bật ở ngoại hình,
võ công mà tài trí, cách suy đoán và độ bình tĩnh, ứng biến tình huống cũng
thật đáng nể, gặp phải đối thủ nặng kí rồi. Không phải ai tôi cũng dễ qua mặt
được, hắn lại càng không giống mụ chủ nhiệm nông nổi. Danh tướng Cao Lỗ được sử
sách nhắc đến quả thật không đơn giản.
- Thôi được rồi… – Tôi cố
van nài – Anh làm ơn cho tôi chết nhẹ nhàng, kiểu như lại cho tôi nhảy xuống
giếng được không?
Tôi đang hi vọng nếu lại
nhảy xuống giếng thì lại được xuyên về nơi cũ.
- Ngươi tưởng qua mặt
được ta sao? – Hắn lại rút gươm, lần này kề lên cổ tôi sát hơn, khiến tôi nhíu
mày vì cổ bị xước một đường chảy máu – Trước khi ta kiểm tra lại cái giếng đó,
ngươi nên biết điều thì hơn. Vừa nãy cứ cho là ngươi có phần không giống bọn
gián điệp ngoại bang, nhưng mấy trò lừa bịp của ngươi không giống người lương
thiện, có thể là lũ tà ma ngoại đạo…
- Bây giờ anh định giết
tôi? – Tôi thấy gần như mọi cơ hội đã tiêu tan, không có gì để đem ra uy hiếp
hắn được nữa…
A, nhưng mà, còn một
điều. Đầu tôi lại lóe lên ý tưởng.
- Đúng, tôi là tà ma
ngoại đạo, anh giết tôi đi, nhưng đừng quên công chúa và người dân đã tin có sự
xuất hiện của thần linh, vừa nãy anh còn nói là công chúa có thể đến đây để
nhận ban phúc và tôi sẽ ở lại thần điện này, bây giờ anh giết tôi, anh dự tính
giải thích thế nào với công chúa? Đừng quên công chúa rất thích tôi…
Đúng rồi, nhắc đến công
chúa là có phản ứng kìa, anh hùng thì cũng khó qua ải mỹ nhân, ai bảo nhà ngươi
thích công chúa.
- Ngươi cũng khôn ngoan
lắm, dám lợi dụng nàng… – Giọng hắn bắt đầu phẫn nộ.
- Xem kìa, gãi đúng chỗ
ngứa sao? – Tôi đã rơi vào đường cùng nên cũng đã liều – Để tôi nói cho anh
biết, tôi cá chắc là công chúa không lấy anh! Nhưng mà tội nghiệp anh quá! Anh
chưa bày tỏ sao, hay là để tôi giúp anh một câu trước mặt nàng nhé, bù lại anh
để tôi sống…
Á ! Tôi kêu lên khi hắn
thô bạo tát tôi một cái. Đau quá, từ thời cha sinh mẹ đẻ chưa có ai dám tát
tôi. Nỗi tức giận trào lên đến tận cổ, nhưng tôi vừa định quay ra định chửi hắn
thì hắn đã bóp lấy cổ tôi, khiến tôi ngộp thở:
- Ta cảnh cáo ngươi,
không được tùy tiện nói những chuyện như vậy, không được xem thường nàng như
vậy ! Chuyện hôn sự của công chúa cao quý sao có thể để ngươi tùy tiện…
A, đau quá, hắn không chỉ
yêu thích công chúa mà còn yêu thích cuồng điên, không nên dây vào. Nhưng cớ gì
lại đối xử với tôi như vậy, tôi đâu có xem thường công chúa.
- Ặc… ! – Tôi cố dằn từng
chữ, còn không biết có rõ không – Tôi..nói cho…anh biết… cái gì…mà cảnh cáo… sợ
thì…giết luôn đi… nói cho biết… người đáng xem thường…nhất là anh…
- Ngươi tưởng ta không
dám! – Hắn siết mạnh hơn.
Thôi, thế là hết… Tôi đang
cố dãy dụa.
Xem ra trời vẫn còn
thương người lành, khi tôi sắp về chầu tổ tiên, đột nhiên bên ngoài lại có
tiếng người gọi:
- Tướng quân, bệ hạ cho
gọi người đến ngay !
- Ta chưa xong việc, một
lát nữa ! – Hắn đáp.
- Bệ hạ ra lệnh nếu chưa
xong thì cứ mang “vật” đến!
Nói rồi dường như người
đó lại bỏ đi. Hắn đột nhiên nghĩ gì rồi dừng lại, buông tay ra. Tôi tức thì cả
người chao đảo ngã xuống đất, ho sặc sụa, thở dốc. Chỉ xém nữa là tiêu. Tuy rất
muốn băm vằm đối phương, nhưng biết mình yếu thế, đến ngước mắt nhìn lên cũng
không dám.
Lát sau hắn đi ra ngoài,
nhanh chóng đem vào một bộ y phục giống của các nữ tư tế thời này rồi bảo tôi
nhanh chóng thay vào. Thật ra đó chỉ là một cái áo choàng rộng chấm đất, vải
thô, hình như may bằng sợi cây đay dệt thành, tuy nhiên có nhiều hoa văn hình
mặt trời, chim lạc, cá, thú vật, cây cỏ cách điệu… biểu tượng văn hóa Đông Sơn
đây mà.
Tôi bị bí mật đưa đi,
hình như là vào cung điện của nhà vua sao? Nơi này không cách xa cái đền là
mấy, nằm bên phải đền, cách chỉ hơn một cây số. Từ đằng xa tôi đã được chiêm
ngưỡng kiến trúc cổ xưa của dân tộc, đặc biệt là nơi ở của vua chúa càng được
xây cầu kì hơn. Nếu để ý thì kiến trúc thành cổ loa nổi bật với tường cao, vòng
cung nối tiếp nhau, chắc là theo hình trôn ốc, chân tường đắp gốm vững chãi. Mái
nhà cũng lợp ngói to, ngói có hoa văn dây từng hay mây cuốn khá cầu kì, chứng
tỏ trình độ làm gốm thời này đã phát triển.
Rõ ràng thành Cổ Loa bây
giờ trước mặt tôi đang hiện ra rất sinh động, vượt xa mọi tưởng tượng và ghi
chép trong sách vở. Có lẽ trong sách vở chỉ là do khảo cổ phân tích và phán
đoán lại, thực sự thành này lớn hơn rất nhiều, có lẽ tường thành không chỉ dài
16000m thôi đâu, nó phải tương đương với một thành phố cỡ vừa. Tiếc là trải qua
thời gian bị chôn vùi, người ta đã đánh giá sai lệch về độ vĩ đại và kì công
của công trình này.
Nếu để ý tinh mắt, có thể
thấy đây là một công trình lao động quy mô lớn của dân tộc, vừa có thể phòng
vệ, vừa là căn cứ quân sự, tôi thấy dường như trong thành có cả căn cứ, lều
trại của bộ binh và cả thủy quân. Có lẽ người xưa đã lợi dụng địa thế ở khu vực
này, vận dụng sáng tạo, dùng sông làm hào thiên nhiên cung cấp nước cho hào,
mương, kênh rạch và một số hoạt động sinh hoạt của nhân dân, họ đắp gò đống
khắp thành thành nhiều hàng phòng vệ vững chãi, chân thành được kè đá và rải
gốm chống sụt lở, quả nhiên là một tính toán phi phàm.
Bấy giờ tất nhiên nếu Cổ
Loa thành hình trôn ốc có ba vòng, thì ắt tôi đang ở vòng trong cùng, nơi phòng
vệ càng chắc chắn hơn. Có điều nếu tôi muốn nhòm ngó thêm một tí thì lại bắt
gặp ánh mắt nghi ngờ hung dữ của Cao Lỗ, hắn luôn miệng giục tôi đi nhanh lên.
Để tránh thiên hạ nhìn
thấy hoài nghi hay sao mà hắn bắt tôi mặc áo thùng thình, đội khăn kín như nữ
tư tế. Nhưng có ai ngờ bên dưới lớp áo choàng, tay tôi bị trói về phía sau
không thương tiếc.
Tôi trước khi được đưa
vào cung bị bịt mắt và hắn vác tôi trên vai như một món hàng. Tôi không biết đã
đi vào đâu, chỉ đoán có một quãng đường dài, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần không đếm
được rồi lại dường như bước xuống. Chẳng nhẽ đó là mật thất sao? Xem ra không
chỉ bề ngoài có kiến trúc độc đáo, mà bên trong thành cũng có những gian mật
thất bí mật.
Đến khi bị quẳng xuống
đất, mình mẩy ê ẩm, sau đó khăn che mắt tôi được tháo ra.
Bên trong đó dường như
đúng là một căn mật thất. Không thấy ánh sáng, đúng là ở trong lòng đất rồi. Bên
trong bày biện đơn giản, hình như toàn đồ bằng đồng, có một số ít đồ bằng sắt.
Ngạc nhiên hơn, từ buồng
trong bước ra là An Dương Vương, theo sau có bốn cận vệ. Sau khi miễn lễ cho
Cao Lỗ thì ông lại gần tôi dò xét, Cao Lỗ cẩn thận kề bên đề phòng. Cứ làm như
là tôi dám làm hại tổ tiên của mình lắm ấy.
So với Cao Lỗ, An Dương
Vương có vẻ uy nghi và dạn dày hơn, đúng là khí chất của bậc quân vương nước Âu
Lạc. Sau một hồi thăm dò, ông hỏi lại Cao Lỗ:
- Đúng là đã kiểm tra sao?
- Vâng, thưa bệ hạ, tuy
nhiên mới chỉ là sơ bộ. – Hắn đáp.
- Ưm, ta cũng đang nửa
tin nửa ngờ, ả này liệu có phải gián điệp hay không…
Có vẻ An Dương Vương suy
nghĩ cũng tương tự Cao Lỗ, ông nghĩ tôi là gián điệp, và cũng không tin một
chút nào tôi là thần linh.
- Ta vừa nghe công chúa
chạy đến kể, xem ra ngươi có nhiều tà thuật, mặc dù không phải là Kim Quy chi
nữ, nhưng cũng đáng ngạc nhiên đấy!
Công chúa Mị Châu đã kể
chuyện cho phụ vương nghe rồi sao? Xem ra dù nàng có thần thánh hóa thế nào thì
cả An Dương Vương cũng như Cao Lỗ là những người tinh tường, không dễ tin.
- Công chúa rất ngưỡng mộ
ngươi, chưa bao giờ thấy nó thích thú như vậy ! – Đột nhiên An Dương Vương mỉm
cười khó hiểu – Kể từ khi mẫu hậu qua đời, nó chưa bao giờ thực sự vui…
Tôi còn đang phân tích
tình huống thì tên Cao Lỗ đã nhanh nhẩu hơn, hắn tâu với An Dương Vương rằng dù
thế nào cũng phải giết tôi để trừ hậu họa.
An Dương Vương nhìn tôi
lần nữa, tôi cũng hơi sợ hãi cúi đầu, tuy nhiên thái độ của An Dương Vương
không làm người ta sợ sệt như của Cao Lỗ. Một hồi sau, An Dương Vương trầm
giọng nói, dường như nhiều cảm xúc:
- Từ ngày lập quốc, ta vì
muôn dân đã chém giết bao kẻ địch, cũng hi sinh vô số người tốt vô ích như danh
tướng Lý Ông Trọng, cũng vì bận rộn không thể chăm lo tốt cho con gái duy nhất
Mị Châu… ta xem ngươi có phần cũng không giống gián điệp, ngươi đã đến đây do
kì duyên, tự dưng xuất hiện bất ngờ giữa buổi tế, lại dưới giếng mà chỉ thông
với mạch nước ngầm, lại được canh giữ nhiều ngày đêm… tuy ngươi không phải thần
linh, nhưng ta không muốn vô cớ hại thêm người tốt!
Tự dưng trong lòng tôi
thở phào nhẹ nhõm, xem ra có thể không chết rồi.
- Bệ hạ, hành tung của ả
này rất đáng ngờ, cần phải… – Tên Cao Lỗ độc ác kia lại định giết tôi sao, An
Dương Vương còn nói thế mà hắn còn cố hại tôi, ắt là do thù riêng.
- Cao Lỗ tướng quân ! –
Tôi cao giọng, không hề run sợ – Anh muốn giết tôi đến thế sao? Là vì việc chung
hay thù riêng, hay là anh sợ tôi bép xép chuyện anh thích…
- Ngươi im ngay ! – Hắn
quát, lập tức rút kiếm uy hiếp.
- Lùi lại, Cao Lỗ ! – An
Dương Vương ra lệnh, Cao Lỗ kia tuy ấm ức nhưng cũng phải tuân mệnh.
An Dương Vương nhìn tôi
rồi lại nhìn Cao Lỗ, đột nhiên bật cười:
- Ha ha, cô gái, ngươi
quả nhiên lợi hại, có thể uy hiếp được đệ nhất danh tướng nổi danh ứng biến
giỏi của ta, để hắn mất bình tĩnh như thế, Cao Lỗ, ngươi gặp đối thủ rồi. Là ta
cũng muốn giữ lại cô gái này, để làm đối thủ khiến ngươi không nên quá tự tin.
- Bệ hạ… – Hắn như còn
chưa định rút lui đâu đấy.
- Thôi được, ta quyết
định thế này… – An Dương Vương gương mặt, ánh mắt biểu cảm thâm sâu – Ta sẽ
dùng cô gái này như một biểu tượng Kim Quy chi nữ trong dân chúng, tăng thêm
lòng tin và đoàn kết của nhân dân, tất nhiên cô gái này phải sống ở đền Kim
Quy, ta sẽ cho Cao Lỗ ngươi trực tiếp giám sát hành tung, nếu lộ ra điểm đáng
ngờ, có thể tùy ý xử lý…- Chợt An Dương Vương nhìn sang Cao Lỗ – Nhưng nhất
định phải sáng suốt, không để sơ suất… còn nữa, nếu cô gái này không giữ tư
cách như một thần nữ thực sự, làm hỏng hình tượng tốt của Kim Quy thần, cũng sẽ
bị thanh trừng.
Tôi đang ngơ ngác, An
Dương Vương muốn tôi sắm nốt cái vai được bày ra này. Vì lòng bao dung của một
vị vua, vì con gái yêu quý hay vì lợi ích quốc gia? Có lẽ là vì tất cả.
- Tạ ơn ngài, tôi sẽ cố
gắng, không để ngài thất vọng! – Tôi nhìn An Dương Vương với con mắt biết ơn.
- Hằng ngày ngươi hãy
cùng các tư tế làm lễ tế mỗi sáng, cầu chúc cho dân… – An Dương Vương dặn dò –
Vì ngươi không phải thần linh thật, nên không nên xuất hiện nhiều trước dân
chúng… còn nữa, nếu ngươi có thể trò chuyện với Mị Châu, hãy thăm dò tâm tình
của nó cho ta!
Nói rồi ông sai người cởi
trói cho tôi.
Tôi mừng rơn, cảm ơn câu
nữa rồi đánh ánh mắt đắc ý sang Cao Lỗ. Nhưng hắn cũng không vừa, đáp lại bằng
ánh mắt “ ngày tháng còn dài, đừng quên sống chết của ngươi vẫn do ta quyết
định!” .
Đúng vậy, ngày tháng còn
dài, tôi không cần phải run sợ.
Thấy An Dương Vương là
người có tình có lý như vậy, tôi bỗng thấy cảm kích, lục trong cái túi ra một
con rùa bằng thủy tinh nữa.
- An Dương Vương, cái này
tặng cho ngài coi như cảm ơn !
An Dương Vương vui vẻ đón
nhận, có lẽ ngài cũng nhìn thấy ở tôi sự thân thiện và chân thật. Tôi thấy phía
sau còn bốn vị hộ vệ nữa, đem tặng mỗi người một cái khác. Vừa vặn hết chỗ rùa
thủy tinh tôi mua.
Nhìn sang Cao Lỗ kìa, hẳn
hắn đang xem thường và ấm ức khi tôi biết cách lấy lòng mọi người khác.
An Dương Vương nhìn Cao
Lỗ thì mỉm cười khó hiểu, rồi quay sang tôi:
- Cô gái à, cô cũng nên
tặng quà cho Cao tướng quân, đó mới là người cô phải “nhờ vả” sau này!
Nhưng tôi đã hết đồ lưu
niệm rồi, nhìn trong túi thấy còn một thứ hay ho tôi có thể đem tặng.
- Cao tướng quân, mạn
phép kính tặng anh vật này ! – Tôi cố làm ra vẻ thành ý đưa ra cái móc điện
thoại hình con bọ cạp, đó là cung theo ngày sinh của tôi, có điều tôi thích
hàng độc nên mua một cái móc khóa bằng cao su, hình con bọ cạp dữ tợn trông rất
đáng sợ.
Mọi người nhìn nhau e dè,
nó giống bọ cạp thật thế sao. Tôi tiếp lời:
- Không phải bọ cạp thật
đâu, chỉ là làm giả thôi, cái này đúng là hợp với Cao tướng quân! Nghe nói bọ
cạp hay cắn người lung tung, lại rất tự kiêu…
An Dương Vương và bốn vị
hộ vệ nghe thế thì che miệng khẽ cười, An Dương Vương còn “hèm” một tiếng rồi
quay sang bảo hắn:
- Lòng tốt của người
khác, khanh nên đón nhận !
Hắn đi về phía tôi, dùng
ánh mắt “ hãy đợi đấy” để nhận món quà. Chắc chắn hắn sẽ vứt đi cho xem. Cái đó
tôi mua 3 đô lận, đã chơi phải chơi đến cùng.
- Thật ra, đó là cái móc để treo vào chuôi gươm kiếm ! –
Tôi liếc qua thanh kiếm của hắn thấy không có treo gì, bèn đắc ý nói tiếp – Cao
tướng quân, nếu không chê thì anh hãy móc vào kiếm của anh đi, rất hợp đấy!
Hắn tỏ rõ ý không muốn, tôi nhìn vua Thục Phán với ánh mắt
cầu xin ông giúp tôi thắng hiệp này, ông gật đầu, không ngờ ông cũng rất vui
tính hài hước như vậy.
- Cao Lỗ, cứ làm như vậy đi, từ nay treo nó vào kiếm, đó
là bảo vật đấy!
Hắn lại lườm tôi thù hận rồi miễn cưỡng treo nó vào kiếm,
cái đó đi với hắn hợp không thể tả được.
Sau đó, bốn vị hộ vệ bịt mắt dẫn tôi sang một phòng khác,
cho Cao Lỗ ở lại bàn bạc điều gì đó với An Dương Vương.
Khoảng một giờ sau, hắn lại “hộ tống” tôi về theo cách cũ.
Nguồn hocban.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét