Chương 16 (2)
Ôi,
quả nhiên đệ tử số một của Cao Lỗ đây rồi, tác phong cũng giống không sai một
ly, tôi thở dài ngán ngẩm, thà tự mình hỏi đường ra còn hơn. Tôi đang phân vân
xem liệu họ có tóm mình lại không, và có nên giải thích thật mình là Kim quy
chi nữ, mà chắc là không nên nói ra như vậy, thần nữ thì phải ở thần điện, làm
gì có thần nữ bị lôi xềnh xệch đến đây, hít tro bếp rồi đi lạc đường… Cao Lỗ,
tất cả là tại ngươi!!!
Nhắc
đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hình như hắn rất thiêng, đốt nhang chắc cũng
lên, đột nhiên hắn đi từ hành lang đối diện đến, vừa vặn nhìn thấy đám người
này.
- Các
ngươi làm gì vậy? – Hắn lại gần và hỏi, khuôn mặt đã tẩy rửa sáng loáng, lộ ra
cái vỏ ngoài anh tuấn cương nghị như ban đầu.
- A,
có người lạ thưa tướng quân… – Chị cả lên tiếng.
- Ta
biết rồi, nếu các ngươi đã hoàn thành tập luyện, không có việc gì thì giải tán
về nghỉ đi!
-
Vâng, tướng quân. – Cả đám họ đồng thanh, cúi đầu rồi lui đi, trước khi bước
đi, tôi dường như có nhìn thấy ánh mắt kì lạ của cô chị cả nhìn Cao Lỗ, vừa có
chút gì đó như lưỡng lự, phân vân.
-
Tướng quân… – Cuối cùng cô ta cũng quay lại lên tiếng.
-
Chuyện gì?
-
Không biết ngài hay chưa, lúc chiều, có người từ trong cung… đến đưa tin bảo
công chúa tự nhiên thấy buồn bực, đã lâu không ra ngoại ô cưỡi ngựa, không biết
ngài có rảnh và muốn đi cùng… – Cô gái chị cả nghiêm nghị lúc nãy bây giờ như
khó khăn để diễn đạt, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Thật
sao? – Bỗng nhiên ánh mắt Cao Lỗ ánh lên tia vui mừng lập tức – Tại sao ngươi
không nói ngay?
- Là
vì…- Cô gái ấp úng – Thuộc hạ mải tập luyện cho các chị em nên suýt quên mất,
lúc nãy lại không tìm thấy ngài, thuộc hạ có tội lớn…
- Được
rồi, không sao, ngươi lui đi! – Tự nhiên giọng hắn phấn khởi kì lạ, chẳng hiểu
sao tấm lòng cũng rộng lượng, bao dung hiếm thấy.
Cô gái
cúi đầu lủi thủi bước đi, cử chỉ đó đủ làm tôi hiểu được, cô ta thích thầm Cao
Lỗ, lúc đầu có lẽ cũng thoáng do dự không biết có nên nói hay không, may mà cô
nói ra đấy cô gái ạ, cô thử làm lỡ cuộc hẹn với người trong mộng của hắn xem…
Trong
lòng tôi thấy thương hại cô gái kia, Cao Lỗ rõ ràng vẫn một mực yêu thích công
chúa, nhưng dù cho hắn cũng chỉ là yêu thầm, cũng chưa bày tỏ tình cảm với công
chúa, nhưng sao trong lòng tôi không có đến một chút cảm thấy hắn cũng đáng
thương? Chắc là vì tôi quá ghét hắn.
Nhìn
hắn đi, nhìn hắn đi, cảm xúc không che giấu được qua nét mặt và ánh mắt, cứ như
đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về mua quà cho. Hắn đang biểu lộ ra như một tên con trai
mới yêu, trong lòng chờ đợi, không bảo cũng tự hồi hộp, hồ hởi. Bộ dạng hân
hoan này, lại còn cư xử rộng lượng thân thiện như vừa nãy, quả là sức mạnh của
tình yêu!
Trong
lòng tôi tự nhiên sinh ra một đống ngứa ngáy, hắn hân hoan như vậy, tất nhiên
là tôi thấy ngứa mắt rồi, chắc là cũng như hắn thấy tôi bình thản, thong dong
vui sướng thì cũng ngứa mắt thôi ?!… Chỉ khi nào đối phương tức tối sôi gan hay
thảm bại ê chề thì mới thấy hạnh phúc đắc ý, cả tôi và hắn đều như vậy.
Xem
đi, xem đi, mặt hắn đang ngẩn ra, hình như tôi đang trong suốt trước mặt hắn.
Ôi, nhưng tôi tự biết mình cũng không biến thái đến mức phá đám hay trêu chọc
chuyện tình của hắn, nhắc đến công chúa, chọc vào hắn là hắn lại thành con bò
mộng hung dữ mất. Tốt nhất là về thần điện ngủ một bữa cho sướng, ngày mai còn
có công việc quan trọng cần làm với thần tiên đại ca kia.
- Này
Cao Lỗ! – Tôi nhớ ra điều gì vội lên tiếng, sợ hắn không kịp từ trên thiên đàng
nhảy xuống, tôi cố nói to.
- Gì !
– Thấy cái mặt tôi, mặt hắn giống như đang nhìn thấy Chúa lại bỗng nhìn thấy ác
quỷ, rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục trầm luân vậy. Hắn đang vui vẻ,
các cơ mặt nãy giờ giãn ra lại vội cau có lại, đáp một tiếng khô khốc cụt lủn.
Chắc
nãy giờ đúng là hắn đang ngửa mặt liên tưởng đến gương mặt diễm lệ của công
chúa, người hắn yêu thích, nhìn xuống lại đập vào cái mặt tèm lem khó coi của
tôi- cái gai trong mắt nên thái độ lập tức thay đổi. Đúng, ta là ác quỷ của
ngươi đây, nhìn thấy mặt ta cũng đủ khiến ngươi đang ở thiên đường với công
chúa thiên thần bị lôi xuống địa ngục đây.
Tôi tự
cho mình khôn ngoan, lúc này chẳng tội gì cau có với hắn cho mau già, niềm vui
chiến thắng tôi vẫn cần hưởng thụ. Tôi bình tĩnh còn đi vòng vòng qua cái thân
hình cao to như cây gỗ của hắn, ra vẻ vỗ vai thân thiện:
- Thấy
ngươi đang vui, hình như mai ngươi có việc bận thì phải, hay là mai ngươi cứ
thoải mái đi chơi, hẹn hò đi, ngày mai ta chưa cần tập luyện ngay! – Tôi thân
thiện thương lượng.
Đúng
vậy, nếu mai hắn yêu cầu tôi dọn dẹp, chuẩn bị sân tập, chắc tôi phải đến sớm
từ chiều, không được, mai tôi bận việc với thần tiên đại ca rồi.
Hắn
đột nhiên thấy thái độ thân thiện bất thường của tôi thì đưa con mắt dò xét, dò
cái gì mà dò, việc này có lợi cho ngươi mà.
- Thế
nhé! – Tôi vỗ vào vai hắn một cái- Người ta bảo đàn ông phải mạnh dạn mà tấn
công tỏ tình, dù có bị từ chối thì còn hơn là sau này hối tiếc, Cao Lỗ, ta chúc
ngươi ngày mai may mắn. – Tôi nở nụ cười tươi, chân thật nhất có thể.
Cứ
nghĩ hắn sẽ xuôi theo ngay, không thấy vui vẻ thì cũng không tỏ thái độ gì tiêu
cực, nào ngờ hắn càng cau mặt nghiêm khắc, túm lấy cổ tay tôi, bóp chặt đến nỗi
đau.
-
Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi! – Hắn dằn giọng đe dọa – Việc của công
chúa, không được tùy tiện nói đến như vậy! Thứ hai, ngươi tỏ ra tốt đẹp như
vậy, đang có ý đồ tính toán gì gì?
A,
đáng tức, ngươi và cô “chị cả” kia y như nhau, có thích người ta cũng không bày
tỏ, không dám liều mạng dũng cảm một lần, đã vậy còn gay gắt với những người đề
cập đến chuyện tình cảm của mình. Cao Lỗ, bảo sao ta không căm ghét coi khinh
ngươi. Lại vẫn còn kịp suy nghĩ dò xét xem tôi có ý tứ gì nữa chứ. Đáng hận!
-
BUÔNG RA ! – Tôi giãy dụa, quát vào mặt hắn – Ta nói cho ngươi biết, đồ con rùa
rụt cổ nhà ngươi, cứ như vậy mà yêu thầm đau khổ cả đời đi, đồ đa nghi xấu tính
chỉ biết nghĩ xấu cho người khác như ngươi, ta rủa ngươi sau này chết vì chính
sự đa nghi của mình!
Hắn
siết chặt cổ tay tôi, a, là cái cổ tay phải vốn đã bị đau, đau quá, tôi muốn
giết hắn. Hắn càng lúc càng tỏ ra hung hãn, lần này thì đúng là lại bị chọc vào
chỗ ngứa.
- IM
ĐI! – Hắn gần như gầm lên, như một con sư tử hung mãnh bị thương – NGƯƠI NGHĨ
RẰNG MÌNH BIẾT GÌ MÀ DÁM NÓI CÀN! NGƯƠI CHÁN SỐNG SAO?
- Mạng
sống của ta, tuyệt đối không do ngươi quyết định! – Tôi cũng gào lên, thật ra
sự hung hãn của hắn cũng làm trong lòng tôi thấy sợ hãi, tôi chỉ là đang vì tự
trọng của mình – Ta nói cho ngươi biết, vừa nãy ta không phải muốn chọc ngươi,
là ta muốn đôi bên cùng có lợi, ngươi đi chơi vui vẻ, ta cũng có một ngày nghỉ
vui vẻ, vậy có gì là sai sao? Ngươi đi chơi với công chúa thì cứ việc, tỏ tình
hay không cũng là việc của ngươi, ta cũng không thừa hơi can thiệp vào! Đường
ai nấy đi!
- AI
NÓI NGÀY MAI TA SẼ ĐI! – Hắn đột nhiên hung hăng vùng vằng một cái, tay tôi tuy
được thả ra nhưng suýt nữa cũng chao đảo ngã vì bất ngờ. – NGƯƠI NÊN NHỚ KHÔNG
ĐƯỢC TÙY TIỆN NÓI CHUYỆN NÀY!
Hắn
cơn giận như vừa muốn bùng phát, đột nhiên ánh mắt lại ánh lên chút thương tâm
khó hiểu, có một chút tự ti thì phải. Chẳng nhẽ hắn không còn dám đối mặt với
công chúa, dù là lời mời thân thiện như bạn bè cũng không được? Hắn muốn như
con rùa chui rúc thật sao? Đáng ca thán thay Cao Lỗ tướng quân oai hùng uy vũ,
chuyện tình cảm lại chui rúc, lẩn tránh như một con rùa. Vậy tại sao lúc nãy
hắn lại tỏ ra vui vẻ như vậy? Chẳng nhẽ trong lòng hắn chỉ cần công chúa nhớ
đến mình cũng vui, hay hắn cũng đang chuẩn bị do dự có nên đi hay không? Hoặc
là hắn đang quyết tâm đi và vẫn cư xử trước mặt công chúa như một kẻ bề tôi
hoặc bạn bè, không may tôi lại chọc vào, khiến hắn bùng phát nổi điên…
A, tại
sao tôi khổ thế này, ông trời ơi, ngàn vạn lần cầu xin ông không cho tôi phải
thấy cái mặt hắn nữa, tôi muốn nhanh chóng kết thúc tất cả rồi về nhà.
- Thôi
được rồi Cao Lỗ! – Tôi cố gắng nén cơn giận, tỏ ra bình thản và điềm tĩnh nhất
có thể – Ta thực sự căm ghét ngươi, là ta muốn hơn thua với ngươi, nhưng hằng
ngày đau đầu nhức óc, nhìn thấy cái mặt khó coi của ngươi là ta rất ớn, ta thấy
mình sẽ tổn thọ, nếu không cũng sớm nhồi máu cơ tim nếu còn lằng nhằng với
ngươi, chuyện tập luyện gì đó, ta rút lại, ta không cần phiền ngươi nữa!
Ánh
mắt hắn biến chuyển, hình như hắn đang thấy ngạc nhiên không ít vì thái độ tự
nhiên chuyển sang bình tĩnh và những lời nói của tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi,
xoáy sâu dò xét, còn tôi trong đầu cũng như nhớ ra cái gì, dõng dạc nói thêm:
-
Chuyện thần nữ trong thần điện, ta sẽ vẫn làm, cố gắng giữ hình tượng, cố gắng càng
sớm càng tốt tìm cách rời khỏi đây!
Chỉ
một thoáng ngỡ ngàng, ánh mắt hắn lay chuyển, tự suy xét một lượt nữa rồi hắn
cũng bình thản, giọng xem thường:
-
Ngươi nghĩ rằng kẻ như ngươi dễ dàng duy trì hình tượng đó sao? Không chịu yên
phận, còn kiếm thêm chuyện, không cẩn thận làm mất uy tín!
-
Chuyện đó…- Tôi suýt nữa vì bị khiêu khích mà buột miệng đối đáp lại – Ta có
thể tự giải quyết, ngươi chỉ cần đứng đó mà xem! – Tốt nhất là tôi không nói gì
cả.- Còn nữa, ta không muốn bị giám sát, thậm chí nếu ngươi sợ ta lại gây
chuyện gì, tìm cách tuyên bố cho dân chúng là thần nữ đã rời đi rồi để ta tự
mình bí mật ra đi, dù là phải đi đâu đó sống tạm, ta thấy còn hơn ngồi trong
cái thần điện đó làm con rối…
- Rời
đi? – Hắn thấp giọng nhắc lại từ ngữ của tôi, con ngươi trong mắt khẽ linh động
như đang suy tưởng, tính toán gì đó – Ngươi tưởng ta không muốn sao? Ta thực
lòng mong kết thúc sớm màn kịch thần thánh giả này, chỉ có điều, bệ hạ kiên
quyết muốn duy trì hình tượng Kim Quy thần, không hiểu sao lại vô cùng xem
trọng ngươi, ngươi muốn rời đi cũng tốt, hãy xin ý của bệ hạ!
- Bệ
hạ…- Tôi giật mình suy ngẫm – Vẫn còn Thục Phán An Dương Vương, thái độ và cách
cư xử của ông dành cho tôi làm tôi cũng thấy khó xử, ông lại xem trọng một kẻ
lạ từ đâu đâu đến như tôi? Tôi muốn rời đi bây giờ, liệu bệ hạ có không vui,
còn hình tượng thần nữ Kim Quy, thực lòng tôi không muốn giữ nó, nếu như tôi
xin với bệ hạ, liệu ông có cho tôi đi ngay, liệu điều đó có ảnh hưởng gì đến
ông không? Bệ hạ hình như còn rất nhiều ý tứ khó hiểu…
- Dù
sao thì…- Tôi lên tiếng, rành rọt nói thêm, thái độ bình thản, ý định kiên
quyết – Chuyện ta nói muốn học võ thuật từ ngươi, ta nhất định rút lại!
- Vậy
là ngươi quyết định cố gắng duy trì hình tượng của mình, dù ngươi một chút ưu
điểm, thực lực cũng không có? – Hắn khoanh tay, tự nhiên cười nửa miệng – Vậy
ta cũng phải xin bệ hạ cho ta nhàn hạ hơn, có chuyện gì liên quan đến hình
tượng thần nữ như ở Ngự xạ đài, ta cũng không nên ra tay!
Cái gì
chứ, định khiêu khích tôi sao, muốn tôi phải thừa nhận đã phải nhờ hắn, muốn
tôi khâm phục, không được phép coi thường hắn sao? Muốn khích bác tôi không có
tài cán gì sao? Tài cán cũng có thể học hỏi, học hỏi lâu ngày, học từ mỗi người
một ít.
A, câu
“học từ mỗi người” này không phải của thần tiên đại ca sao? Tôi sực nhớ đến
thần tiên tốt đẹp đó, trong lòng thoải phái, phấn chấn hơn nhiều. Thần tiên tốt
đẹp còn muốn dạy tôi, còn tận tình chỉ bảo, nói cho tôi bao nhiêu điều đáng học
hỏi…
- Nếu
ta cần làm hình tượng của mình tốt hơn, muốn có tài năng để người ta phục mình,
ta sẽ học, nhưng đâu nhất định phải phiền đến ngươi! Không học từ ngươi, ta
cũng có thể học từ người khác tốt hơn! – Giọng tôi không bực bội, có chút coi
thường lại hắn, đúng vậy, tôi cũng có thể kết thân rồi nhờ vả người đó mà.
Nhớ
đến anh ta, tâm trạng tốt hơn hẳn, có lẽ vì thế gương mặt tôi biểu cảm cũng đột
nhiên tốt hơn, ánh mắt tôi long lanh, lấp lánh khi nghĩ về con người hoàn mỹ
đó. Hồi sau mới sực tỉnh mộng, đưa mắt nhìn đã gặp ánh mắt nghi hoặc và bộ mặt
u ám nửa vì đang dò xét, nửa vì thất thế không lấy được lý do nào đấu lại tôi
của hắn. Cái gì chứ, nếu không phải vì thần tiên dặn tôi phải bí mật, tôi đã
cho hắn biết trên đời này, hắn chưa phải là độc tôn gì.
- Sao,
được chưa? – Tôi nhìn hắn, vênh mặt, tỏ ra thanh thản hạnh phúc mỉm cười –
Không cần nhờ đến ngươi, ta càng đỡ hạ mình làm đệ tử hay gia nhân gì đó để
ngươi lên giọng sai bảo, mượn việc công trả thù riêng, bây giờ phiền ngươi chỉ
ta đường về, từ bây giờ ta và ngươi không thù không oán, không đụng đến nhau!
Cả hai cùng thoải mái!
Nhưng
hình như hắn vẫn không thỏa mãn với đề nghị đó, có lẽ là hắn vốn tự cao, bị tôi
gẩy đi một góc, từ nay coi như không tồn tại như vậy, trong lòng khó chấp nhận.
Tôi hiểu mà, lúc đầu hắn đắc ý hành hạ khi tôi đến cầu xin hắn đến đâu, bây giờ
hắn lại lâm vào hoàn cảnh đối lập, giờ tôi đã xóa sổ lời đề nghị đó, coi hắn
không bằng móng tay.
Hình
như con mắt hắn u tối lại, hắn im lặng không đáp như vậy là sao? Đang suy tính
hay dò xét? Hay có chút bực mình đây? Dù sao tôi không hi vọng hắn bực đâu, tôi
chỉ muốn chấm chứt giao tranh với hắn.
- Ta
thấy ta và ngươi đều không mất gì, không phải ngươi cũng coi ta như cái gai
sao? – Tôi dò hỏi.
-
Giọng điệu và biểu lộ của ngươi như vậy, đã tìm được người nào có thể chỉ dạy
cho ngươi? – Hắn trầm giọng, tỏ ra bình tĩnh dò hỏi – Ngươi nói chắc chắn như
vậy, biểu lộ vui vẻ đến có chút đáng ngờ, hay cũng là “kẻ mới quen” nào đó? Bên
ngoài có kẻ lợi hại như thế sao? Khiến ta cũng không ít nghi hoặc…
- Dù
sao cũng không bất lợi cho ngươi, muộn rồi, ngươi chỉ đường cho ta về thần
điện! – Tôi sốt ruột rồi đấy, mắt cũng dim díp lại rồi.
- Thứ
nhất, ngươi nghĩ quân lính tự động đào ngũ sẽ có xử phạt thế nào? – Hắn đặt tay
lên thanh kiếm ngang lưng, ánh mắt đầy đe dọa nhưng giọng điệu đầy bình tĩnh –
Thứ hai, ngươi đã nói đường ai nấy đi, còn muốn ta dẫn đường, không thấy khôi
hài sao?
-
Ngươi..- Tôi khẽ nghiến răng – Ngươi vẫn muốn chống đối ta đến cùng? Ta và
ngươi chỉ là thỏa thuận miệng, ta không phải quân lính của ngươi, cùng lắm chỉ
có bệ hạ đã chứng kiến, a, hôm nay ta nhất định để bệ hạ phân giải công bằng!
-
Ngươi không lẽ định để bệ hạ thức giấc vào lúc này?
-
Được, vậy ngày mai ta sẽ lập tức nhờ bệ hạ can thiệp, để xem kẻ nào sai!
-
Ngươi nghĩ ngay bây giờ có thể rời khỏi đây? – Đôi mắt hắn đột nhiên u ám lạ
thường, nhưng ẩn sau đó là sát khí hay là phẫn nộ tôi cũng không biết nữa.
Hắn
mặt lạnh như tiền nhưng vô cùng u ám đáng sợ, tôi thấy cái vẻ này chỉ là lớp
màng bong bóng đang bao bọc mọi căm hận của hắn dồn nén từ lúc ở bếp hay hồi
trước nào đó đến giờ. Hắn tiến về phía trước ba bước, tôi lùi lại ba bước. Hắn
định giết tôi thật?
-
Ngươi không dẫn đường thì thôi…- Tôi cố lấy lại bình tĩnh, kiêu ngạo nhưng
trong lòng lại đang chột dạ – Hay… ngươi vẫn muốn sống chết một trận? Ngươi
nhất định phải hơn thua bằng được với ta?
Chương 17:
Không
được rồi, không được, bây giờ hắn mà giết tôi là sẽ giết thật chăng, bây giờ
thì hắn sẽ cảnh giác, không cho tôi có một cơ hội nào giở trò, tôi phải làm sao
đây.
Hắn đã
tiến sát đến đây rồi, khoảng cách này có khi nào vừa vặn để chém người không?
Bình
tình nào, tôi không thể thất thế, chí ít thì cũng phải lấy lại ít lý lẽ chứ.
- Cao
Lỗ, ngươi bị điên rồi sao? Rõ ràng lúc đầu khi ta đến cầu xin thì ngươi không
thèm dạy cho ta, sau đó bày trò mượn việc công trả thù riêng, muốn bắt ta làm
nô bộc cho ngươi sai khiến tiêu khiển mới chịu, rõ ràng là ngươi không hề muốn
dạy ta, vậy tại sao khi ta trút cho ngươi cục nợ này, đề xuất ra ý kiến tốt để
cả hai cùng thấy thoải mái ngươi lại không chấp nhận?
-
Thoải mái? – Hắn cười nửa miệng lạnh lẽo, cảm giác có luồng khí lạnh tỏa ra,
sát khí muốn giết người chăng, hắn nhìn tôi chòng chọc rồi nói tiếp – Ta chẳng
thấy thoải mái chút nào, chỉ rõ ràng là thoải mái cho ngươi, có lợi cho ngươi!
Hắn
nửa như giễu cợt, nửa lại như muốn giết người thật, khẽ lấy ngón tay đẩy chuôi
kiếm, kiếm rời khỏi vỏ, như chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Chẳng nhẽ hắn
đang bắt đầu thưởng thức cảm giác khoái lạc khi giết tôi. A, tôi thấy lạnh sống
lưng rồi.
- Cao
Lỗ, chẳng nhẽ chuyện gì có lợi cho ta là ngươi cảm thấy ngứa mắt phải chống đối
sao? Ta cũng đâu gây khó khăn gì cho ngươi, chẳng qua là có chút oán hận mà
thành, đang yên đang lành ta cũng đâu có muốn chọc vào ngươi, là ngươi chọc vào
ta trước đấy chứ!
-
Ngươi quên rồi sao? – Tự nhiên ánh mắt hắn tỏ rõ vẻ khó chịu phẫn nộ, thế mà còn
cố làm ra vẻ bình tĩnh đáng sợ – Ta đã nói với ngươi, vừa nhìn thấy ngươi ta đã
thấy ngứa mắt không chịu nổi, từ lúc ngươi xuất hiện cho đến giờ, cứ chạm mặt
với kẻ như ngươi là ta không hề thoải mái, không hề bình tĩnh, tất cả những
việc ngươi làm thực sự khiến ta như muốn điên lên. Ngươi giống như cái gai đâm
đau nhức, nếu không nhổ…
Chỉ
trong một phần tư giây, tôi đã thấy kiếm kề trên cổ, cái lành lạnh và loang
loáng của kim loại thật đáng sợ. Thần kinh tôi dù có vững, dù tôi có cứng đầu
kiêu ngạo không muốn thua hắn, nhưng đối mặt với cái chết cận kề như thế này,
cảm xúc chân thực như thế này… Lại còn ánh mắt sát khí thù hằn của hắn nữa…
thực sự tôi và hắn kẻ sống thì người chết, không thể cùng hít thở một bầu trời
sao?
Sát
khí của hắn như muốn áp đảo sự ương ngạnh của tôi, dẫu sao tôi chỉ là một kẻ
yếu đuối không biết võ công, bấy giờ tôi mới nhận ra, từ nãy đến giờ là tôi chủ
quan và nông nổi, giết được hắn ư, không dễ đâu, lúc nãy là một chút may mắn và
thủ đoạn thôi….
-
Ngươi sợ sao? – Giọng hắn đột nhiên chuyển sang mỉa mai giễu cợt con cá nằm
trên thớt là tôi.
-
Không…sợ…- Tôi nghiến răng, vẫn cố hướng về hắn ánh mắt kiêu ngạo, dù sợ hãi,
nhưng nghĩ đến chuyện cúm núm hắn, còn tệ hơn là cái chết.
- Vậy
ngươi muốn thành mấy mảnh đây? – Hắn lướt qua người tôi dò xét, bắt gặp mình
tôi không khỏi khẽ run, nhếch môi cười – Đối với ngươi cái sĩ diện hơn là mạng
sống?
- Sĩ
diện của ta không hơn mạng sống, chỉ là đối với kẻ như ngươi, ta buộc phải lấy
sĩ diện làm đầu!
- Đáng
tiếc, ta cũng đã từng cho ngươi cơ hội để thần phục ta, cho ngươi cơ hội để
ngươi biết điều một chút! Nhưng ta đã lầm, chỉ khiến ngươi làm cho ta bực hơn,
kiên nhẫn của ta có giới hạn…
- Hừ,
Cao Lỗ, ngươi quả nhiên bỉ ổi vô liêm sỉ, đường hoàng đối phó với ta không
được, đấu tay đôi với ta vừa nãy không thắng được, ngươi vẫn muốn lén lút thanh
trừng ta…
- Là
ngươi đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ta! – Hắn dường như siết chặt tay vào
chuôi kiếm, tôi cảm thấy thanh kiếm cũng như muốn rung lên.
Ôi, ai
bảo tôi vẫn muốn ngoan cố, lần này chắc là xong rồi, sát khí tỏa ra từ thanh
kiếm cũng như muốn nuốt chửng tôi… ông trời ơi, chẳng phải ông vẫn đối đãi tốt
với tôi hay sao?
Đúng
lúc tôi cầu khẩn ông trời, một giây sau bèn có tiếng kêu thất thanh một phía
vọng lại:
- CHÁY
! CHÁY RỒI! NGƯỜI ĐÂU, CHÁY !
Cả tôi
và hắn cùng giật mình, cháy ư? Lát sau thấy không ít tiếng bước chân người rầm
rập chạy ra ngoài khắp các hành lang gần xa, tiếng ồn ào kêu to.
A, may
chăng ông trời giúp tôi? Hắn cũng kinh hoàng một phen, mắt đảo dáo dác, nhân
lúc đó tôi lùi khỏi tầm kiểm soát của thanh kiếm, vừa vặn có người chạy đến:
- Bẩm
tướng quân, trong phủ bị cháy!
- Cháy
ở đâu, đã cho người dập lửa chưa? Có ai bị thương không?
- Bẩm,
hình như không có ai bị thương vì chỉ cháy ở gian bếp và kho thức ăn, hình như
là từ gian bếp lan sang…
Bếp?
A, tôi mới có một tia vui mừng thì lại đến một tia kinh hoàng chột dạ. Quay
sang đã thấy ánh mắt hừng hực lửa của hắn:
-
Ngươi….! – Hắn dường như mới là đám hỏa hoạn lớn, đến rít còn không nổi.
- Ta…
ta nhớ là… cũng thấy lửa tắt rồi mà… – Tôi bỗng nhiên trong lòng hoảng hốt,
trong đầu sắp xếp lại mọi sự việc, không phải là tôi đốt cháy mà…
- VẬY
RƠM VÀ CỦI DÙNG KHÔNG ĐẾN THÌ SAO? – Hắn gầm lên.
- Rơm
và củi… – Tôi giật mình cái lớn, mắt, mồm mở to, bấy giờ lúng túng nhận ra, tự
nhiên như kẻ có tội giật mình. – Ta… đúng là vẫn chưa xếp lại… nhưng mà làm sao
lửa bén vào chứ?
- Ôi
trời ơi! – Không đợi hắn nói, người nô bộc kia bỗng than thở – Mùa này gió dễ
dàng thổi vào đúng hướng bếp, dù là tro ủ, chỉ còn tàn hồng cũng có thể bùng
lên, ngươi phải xếp gọn rơm củi xa bếp, dùng bếp xong phải tưới nước dập hoàn
toàn chứ? Bây giờ cả bếp cùng kho lương cháy, cả mấy trăm người phải làm sao?
- Ta…
không cố ý… – Tôi bỗng thấy có chút áy náy, rõ ràng là tôi thiếu sót chứ không
cố ý.
Hắn
không nói không rằng, lôi kéo tôi xềnh xệch ra phía bếp. Quả nhiên một đám khói
nghi ngút bốc ra muốn ngạt thở, đám người thi nhau dập lửa, cứu vãn tình thế.
Không ít gia nhân quây bên ngoài sân than thở, xem ra cả gian bếp và kho lương
thế là đã tiêu tùng, thiệt hại không nhỏ.
Tôi
định gỡ gỡ cái tay đang xách trên cổ áo mình, vừa ngẩng mặt lên đã thấy gương
mặt không biết làm sao để diễn đạt của hắn, bởi lẽ bây giờ nó không giống mặt
người… Quay ra xung quanh cũng gặp những gương mặt ngán ngẩm, than thở, buồn
rầu, kinh ngạc, tiếc nuối của đám gia nhân nhà hắn, tự nhiên tôi đang sợ hãi
cũng có thêm cảm giác một chút hối hận.
Có
phải hắn và tôi sinh ra để làm hung tinh của nhau, nhất định phải tả xung hữu
đột, một sống một chết mới được sao?
Tôi cứ
liếc nhìn bộ mặt hắn, hắn không nhìn tôi, mà vẫn đang nhìn cái bếp, tư thế
không hề thay đổi dù là một tẹo. Bây giờ là dầu đổ vào lửa, lửa thành đám lửa
lớn, đám lửa lớn trên đầu hắn sắp thiêu tôi.
Bây
giờ hắn có giết tôi cũng dễ hiểu, hắn không giết tôi mới là chuyện ngàn năm có
một ấy chứ. Nhưng nếu chết ngay bây giờ, không chỉ có chút không cam tâm, bấy
giờ tôi mới nhớ ra mình ngày mai nhất định phải có chuyện cần hoàn thành, hơn
nữa, tôi đã cảm thấy cái đáng quý của mạng sống, không phải tôi còn muốn về với
bà sao?
Bây
giờ dù không nông nổi gây chuyện hay đụng vào hắn, tôi cũng không có đường lui
rồi…
-
Tướng quân, lửa đã dập xong, bây giờ thì sao ạ?
- Tất cả … lui…hết…ra.
Hắn nói, giọng không cao không thấp, chậm rãi mà lại ẩn
chứa nghi ngút khói lửa, dường như những gia nhân cũng cảm thấy có chút lạ lẫm
khiến họ hơi ớn, nhưng không ai thắc mắc, tất cả nhanh chóng lui hết về, chẳng
mấy chốc nơi này chỉ còn tôi và hắn.
Không khí nặng như búa tạ, cái tư thế bị xách lên của tôi
cũng làm tôi mỏi rã rời, nhưng điều đó quan trọng gì, tính mạng của tôi là điều
trọng yếu.
Hắn bây giờ, không lúc như lúc có vẻ giễu cợt khi cho tôi
cơ hội dùng mười chiêu, mặt hắn bây giờ cứ như dồn hết máu lên mặt vậy…
Bấy giờ hắn siết chặt cả cái tay túm áo tôi, làm cái áo
co dúm lại, khiến cả người tôi như cái giò chả bị bó chặt, khó chịu vô cùng.
-
Khoan, buông tay, khó chịu…- Tôi đột nhiên thốt lên.
Bịch!
Hắn bất ngờ duỗi cả năm ngón tay, tôi không trọng lượng, rơi bịch xuống đất.
Chẳng
hiểu sao bây giờ cái gan của tôi lại bé đến thế, không dám ho một câu phản
kháng, chỉ lấy tay xoa xoa mình mẩy, tưởng như bây giờ tôi nói thêm câu nữa là
hắn sẽ chém nát tôi luôn…
Thật
ra tôi cũng biết mình sơ ý gây ra chuyện, tuy là có hại cho hắn nhưng cũng ảnh
hưởng đến tất cả những người trong nhà hắn, nên một phần mặc cảm tội lỗi khiến
tôi không dám ho he gì biện minh cho mình nữa. Nhưng ông trời, ông có cần dồn
tôi đến đường cùng không? Cũng tại cái bếp thời xưa quá thô sơ mà, cánh cửa,
cột nhà lại toàn bằng gỗ, dùng bao nhiêu đồ gỗ như thế…
Tôi
ngước mắt nhìn lên, thấy bàn tay hắn đang siết chặt, thật ra bây giờ tôi không
dám nhìn vào mắt hắn. Cái nắm tay to kia của hắn, siết mạnh đến mức tôi thấy cổ
tay hắn cũng rung rung, cái lực ấy mà đem ra siết cổ tôi thì…
A, dù
sao tôi cũng không muốn chết… Tôi bắt đầu run rẩy lần nữa, bây giờ đầu óc lại
trống rỗng không nghĩ được cái gì cả, chỉ biết là mình đang cận kề nguy nan…
Bỗng
nhiên hắn bước thêm một bước nữa, sát khí càng ngập lên, tôi không tự chủ, mình
mẩy co rúm lại, hai tay ôm đầu, nhắm chặt mắt…
Chương 18: Đoạn tuyệt
Tôi
không muốn chết, a, tôi không muốn chết…
Tại sao chứ, cứ nhất định phải là hắn, tôi thừa nhận tôi
ghét hắn, tôi muốn chơi khăm hắn, nhưng tôi không muốn vì thế mà mất mạng…
Tay tôi tuy đang ôm đầu, mình mẩy run, sống lưng buốt
lạnh, lẽ ra không dám thò mắt ra nhìn hắn, nhưng mà…
Từ lúc nãy đến giờ vẫn ngập mùi tử khí, hắn đã tiến sát
đến trước mặt tôi, nhưng vẫn chưa xuống tay… Tôi lấy dũng khí cố ngước mắt lên
một chút nhìn hắn.
Hắn lăm lăm lưỡi kiếm trong tay, đôi mắt trừng trừng muôn
phần phẫn nộ. Lúc này tôi đang ngồi bệt co rúm mình, còn hắn đang đứng từ trên
cao nhìn xuống, tự nhiên làm tôi cảm thấy mình càng nhỏ bé và nguy cấp hơn, ánh
mắt tôi không tự chủ mà ngập tràn nỗi sợ hãi…tôi không muốn sợ hắn, nhưng thực
sự là bây giờ tôi sợ chết…
Không giống như lúc tôi điên lên ở trên thuyền hay cuồng
lên đòi hơn thua với hắn vừa nãy, bây giờ trông hắn kinh khủng đáng sợ lắm, tôi
từ trước giờ gặp hắn chưa bao giờ thấy hắn phẫn nộ như vậy, hắn nhìn tôi như
một kẻ trọng tội, mà đúng là vừa nãy tôi cũng có một phần lỗi, có muốn phản bác
cũng không có ích… Có lẽ, đây là hình ảnh kinh dị nhất của Cao Lỗ mà tôi từng
chứng kiến, hắn đã hóa thành ma vương hận thù, ma vương cuồng ngạo, mà dẫu sao
tôi vẫn chỉ là con người…
Hắn vung cao lưỡi kiếm, tôi giật mình một cái lớn, ánh mắt
hoảng loạn…
Trong chớp mắt lưỡi kiếm quét xuống như để xả hết mọi nỗi
hận…
Tôi hoảng loạn tột cùng gào lên, trong khoảnh khắc nghĩ
đến cái chết, nghĩ đến số phận bạc bẽo, nghĩ đến bà ngoại, nước mắt trào ra…
thế là hết…
…
…
Một phút lặng lẽ như tờ…
Đau? Có lẽ hắn chém tôi một nhát gọn ghẽ đến mức không kịp
đau…
Hai phút sau…
Nếu như đã chết, thân thể lơ lửng, tại sao tôi lại vẫn cảm
thấy cái lành lạnh của nền đất bên dưới mình…
Tôi khẽ cựa mình, tại sao cảm giác vẫn chân thực đến vậy?
Tôi cố bình tĩnh lại một chút…có khi nào tôi chưa chết?
Tôi khẽ mở mắt ra, vẫn thấy trước mặt là cái nền đất và
cái chân hắn…
Tôi mở mắt to ngạc nhiên, ngay lúc đó hiếu kì nhìn lên,
gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn. Dường như khí lạnh ngập tràn, rất
đáng sợ, nhưng hoàn toàn đối lập với không khí nặng nề và như có cơn giận phát
hỏa của hắn. Bây giờ hắn lại hoàn toàn tĩnh lặng, trông gương mặt lạnh lẽo thê
lương.
Lẽ ra một kiếm kia đã trút hận cho hắn rồi chứ?
Tôi nhìn xung quanh, a, hóa ra sát bên tôi, cắm ngập trên
mặt đất, chính là lưỡi kiếm của hắn. Không khéo cựa quậy thêm chút nữa chắc
chắn sẽ bị thương…
Hắn không giết tôi ư?
Tôi ngửa đầu lên nhìn hắn bằng con mắt hiếu kì và vẫn đầy
sợ hãi lẫn đề phòng. Hắn buông một câu lạnh nhạt, trong ánh mắt dường như dịu
đi ngọn lửa, nhưng đó lại là nỗi chán ghét, khinh thường tận cùng:
- Sẽ không có lần sau… – giọng hắn tuy có phần đe
dọa, nhưng ánh mắt có cái gì đó thờ ơ lạnh lẽo, kiểu như muốn đem tôi ném bỏ đi
vĩnh viễn – Sự chịu đựng của ta dành cho ngươi đã đến giới hạn, ta sẽ nói
chuyện với bệ hạ, còn ngươi, dù thế nào…hãy cố để đừng bao giờ xuất hiện trước
mặt ta!
Hắn rút thanh kiếm khỏi mặt đất, bình tĩnh nói thêm một
câu rồi bỏ đi:
- Rẽ trái, đi hết hai hành lang rồi rẽ phải ra cửa
sau!
Hắn đi, hắn đã đi rồi…
Tôi còn ngơ ngẩn không hiểu tại sao hắn căm tức đến vậy,
cuối cùng nhát kiếm đó lại không giết tôi…
Tại sao? A, như hắn nói, là vì bệ hạ, chẳng hay đó chính
là lý do để hắn do dự sao? Đúng vậy, nếu như tôi có muốn nghĩ rằng hắn còn chút
nhân đạo mà không nỡ xuống tay thì hoàn toàn không hợp lý, hắn ghét, căm hận
tôi đến vậy, chẳng có lý do nào để thương xót?
Hắn đã bộc phát đến cực hạn, cuối cùng lại chọn cách ném
tôi vào một góc để khỏi trông thấy đã… Hắn còn nói, tốt nhất đừng bao giờ xuất
hiện trước mặt hắn, cố gắng để hắn không phải nhìn thấy tôi… Thái độ cùng cực
chán ghét như vậy, tự nhiên làm tôi không thấy có chút cảm ơn nào vì hắn không
giết tôi…
Sao cảm thấy khó chịu quá, không chết, nhưng bị hắn coi
thường đến tận cùng, lần này còn không phải là cái gai trong mắt, mà còn chán
ghét đến mức muốn coi như trong suốt không tồn tại… Hừ, Cao Lỗ, bộ dạng ngươi
như vừa nãy, lại còn làm như ban ân huệ cho ta sao, lại còn cấm ta không được
xuất hiện trước mặt ngươi? Tưởng ta muốn dây vào ngươi sao? Không gặp thì thôi,
không xung đột càng khỏe, chính tôi mới là người đề ra ý tưởng đường ai nấy đi,
không nên can thiệp vào việc của nhau mà…
Làm ra cái bộ dạng lạnh lẽo còn âm u nguy hiểm hơn tức
giận, lại còn xem người ta như phế vật muốn ném đi… được, tôi cũng coi hắn như
phế vật, không phải lo nghĩ đến chuyện làm sao đối phó với hắn thì càng khỏe.
_________….__________
Tôi một mình ra về, lúc trở về đến thần điện, mọi người
đều đã đi nghỉ hết…
Việc đầu tiên tôi làm, dĩ nhiên là đi tắm rửa sạch cái bộ
dạng lem nhem của mình, việc thứ hai là nhảy lên giường ngủ.
Thần tiên đại ca, thần tiên đại ca… mai tôi có hẹn với anh
ta…
…
Vì sợ lỡ chuyện, tôi ngủ cũng trong trạng thái cẩn thận,
vừa nghe thấy tiếng gà gáy là lập tức đấu tranh tâm lý bật dậy, sửa soạn chuẩn
bị thật tốt.
Tôi đang đứng trước gương đồng ngắm vuốt, buộc một kiểu
tóc trẻ trung đáng yêu, tự mình nhìn mình trong gương hài lòng mỉm cười, tâm
trạng thật là tốt.
Vốn không phải là hẹn hò gì mà…
Tôi rón rén mò ra khỏi thần điện như một con chuột, hình
như không có ai theo dõi tôi, có thể tên Cao Lỗ đã quyết định làm ngơ tôi luôn
một thể, tốt lắm…
Để tránh nhiều ánh mắt nghi kị, tôi còn đội một cái nón
giống như mấy người ở đây đi họp chợ sớm, rảo bước ra chỗ hẹn với vị thần tiên
nào đó…
Vừa ra khỏi cửa thành, đã thấy một bóng dáng thanh thoát,
anh ta tuy cũng đội một chiếc mũ nan rộng vành như cũng để tránh nhiều ánh mắt
lạ, nhưng trong mắt tôi, dáng vẻ anh ta vẫn nổi bật trong sớm mai, tựa như một
vầng mặt trời ấm áp sáng lạn…
Tôi bước đến gần anh ta. Lúc này trời đã sáng sủa hơn
nhiều, người đi kẻ lại bắt đầu đông đúc ra vào thành.
Anh ta kéo tôi ra một góc, khẽ tháo chiếc mũ ra, trên
gương mặt đẹp đẽ không có điểm nào chê nở một nụ cười cũng hoàn mỹ tuyệt vời:
- Đã đến rồi sao?
- Ưm… – Tôi dán mắt vào anh ta, gật đầu lia lịa.
- Hôm qua ngủ ít hay sao? – Mắt anh ta hướng vào
tròng mắt thâm trũng của tôi, lời nói dịu dàng quan tâm.
- Cũng có thể coi như vậy… – Mặt tôi tự nhiên đỏ ửng
lên, song lại nghĩ đến nguyên do làm tôi mất một khoảng thời gian để ngủ… chính
là tên Cao Lỗ, trong lòng lập tức ấm ức, khó chịu.
- Lát nữa lấy túi trà đắp quanh mắt, sẽ đỡ hơn đấy…
– Anh ta nhìn tôi, đang nói thì tự nhiên ánh mắt chuyển sang thăm dò – Có
chuyện gì không vui sao?
- Thôi, mặc kệ đi! – Tôi chép miệng – Tôi cũng đá
sang một bên rồi…
Chương 19: Nghĩa phụ
Mặt
trời dần lên cao khỏi những lũy tre dày đặc, nơi những người dân Âu Lạc an cư
lạc nghiệp.
Buổi sáng hôm nay, cả thế dân làng Phong Khê, ai có rảnh
rỗi thì đều tụ tập ở bờ sông xem cảnh một người phụ nữ phải thả trôi sông…
Đứng từ bờ bên kia, tôi và vị thần tiên đại ca nấp sau
những đám lau sậy, nhìn sang sông chỉ thấy một dúm người, họ nói gì, chỉ thấy
lao xao một bên sông.
- Tiểu Thần Long, anh đảm bảo chị ta sẽ không chết
chứ?
- Yên tâm đi, ta đã lo liệu cả và tính toán rồi, ta
nhất định sẽ cứu chị ta trước khi cái lọng đó chìm, sau đó kế hoạch cũng như
cũ, tạm thời gấp gáp, lại không có chứng cứ, khó có thể có cách đàng hoàng
hơn…! – Anh ta mỉm cười động viên.
- Thế còn đám trẻ con?
- Đã có người trông nom chúng rồi!
…
…
Khoảng nửa tiếng sau, đứng từ đây quan sát, tôi thấy có
một người phụ nữ bị quấn chặt quanh một cái lọng đan bằng tre, bị đám người thả
xuống theo dòng nước, dòng nước sông nhanh chóng cuốn cả cái lọng trôi theo…
Lập tức anh ta cởi áo ngoài, nhanh lẹ nhảy xuống sông, chỉ
chớp mắt đã không thấy bóng dáng dưới nước, trong lòng tôi cũng sốt ruột không
yên, người bình thường làm sao có thể bơi đuổi theo kịp chứ? Nhưng anh ta, có
phải là thần tiên phi thường hay không?
Tôi đứng đợi ở đây, chừng gần một tiếng sau, đã thấy anh
ta cưỡi ngựa đi tới, bộ dạng vẫn điềm tĩnh như trước. Anh ta chìa tay ra phía
tôi, dịu dàng:
- Được rồi, bây giờ phải chuẩn bị rồi!
Nhìn thái độ của anh ta, tôi cũng đoán ra là anh ta đã cứu
được chị ấy và đưa đến một nơi an toàn rồi…
______
Đêm tối, trăng đêm mười sáu đã lên cao… không gian yên
tĩnh lạ thường. Nhà của Lý phú hộ lúc này các người hầu kẻ hạ cũng đi nghỉ, chỉ
còn lão ta trong phòng, lão ta chắc mẩm vụ án kia đã xử xong, không còn gì lo
lắng, bèn khoan thai lên giường ngủ.
Lão vừa đặt mình lên giường, bỗng nhiên giật mình khi thấy
một cơn gió lạ thổi qua, đèn dầu trong phòng cũng tắt. Lão trong lòng hoang
mang cao độ, lập tức đứng dậy, định hô hoán người hầu kẻ hạ đến châm lại đèn.
Mấy câu gọi, không một ai đáp. Lão vừa bực vừa sợ, bước
xuống giường, lập tức mảnh gương chiếu yêu được đặt kì lưỡng trong phòng không
bảo mà rơi xuống vỡ nát.
- Không thể nào, gã thầy cúng đã nói cái này công hiệu mà,
đến nằm mơ cũng còn không thể… – Miệng lão lắp bắp – Lẽ nào là…
“ Ma? Người đâu, cứu ta!”
Lão bủn rủn chân tay, hô
hoán một hồi, vẫn chỉ thấy không gian yên ắng, mỗi lúc lại có những cơn gió ghê
rợn xuyên qua gáy…
Cửa phòng bật tung, ánh
sáng leo lét u ám hắt vào, một bóng phụ nữ áo trắng toát, tóc phủ xõa xuống
gương mặt tiến vào, giọng run run ghê rợn:
- Ta chết… oan ức
quá…
Lão co rúm người, lùi sát
góc tường, mình mẩy run rẩy:
- Ma… ma… ngươi là
ai…
- Ngươi… hãm hại
nhiều người… có bao oan hồn hận ngươi… nhưng ta là người vừa chết hôm nay…
Lão quỳ xuống, miệng van
nài, đôi mắt sợ hãi cao độ:
- Ngươi siêu thoát
đi… ta… ta sẽ cầu siêu cho ngươi…
Bóng ma vẫn không dừng
lại, thò ra đôi bàn tay trắng toát lạnh giá, đặt lên cổ của lão, đến lúc này
lão cũng như kinh hồn lạc phách, vội van nài kêu khóc:
- Tha cho ta…ta đã
hại ngươi… nhưng ta không muốn chết!
- Vậy sao? – Bóng
ma hỏi lại.
- Đúng, tha cho ta…
ta sẽ đốt cho ngươi bất cứ cái gì ngươi muốn…
- Ngươi chỉ cần
xuống địa ngục với những người ngươi đã hại …
- Đừng… đừng…- Lão
cố van xin, tay chắp lại – Ta thừa nhận ta đã hại nhiều người, nhưng ta không
muốn chết sớm thế này…
Bóng ma cười ngạo nghễ,
miệng buông một câu:
- Vậy là đủ rồi,
quan phủ sẽ xử ngươi!
Cùng lúc đó ập vào bên
trong, một đám người, gồm có nhân chứng, người của quan phủ… Đèn đuốc sáng
choang rọi vào trong phòng. Lão ta lại bị một phen kinh ngạc khác:
- Các người… có
ma…. Mau bắt ma!
Lúc bấy giờ, con ma –
chính là tôi mới vén tóc sang một bên, cười đắc ý. Trên xà nhà nhảy xuống, một
người nam giới trẻ tuổi, vẻ ngoài đẹp đẽ tuấn tú phi thường.
- Phú hộ, thì ra
việc ông ta vu oan là có thật, nếu không bắt tận tay, day tận mặt, chúng tôi
cũng không biết! – Mấy người dân làng có mặt làm chứng chỉ thẳng vào mặt ông ta
mà nói.
Lão ta hiểu ra mình đã
hớ, vội vã bộc phát cơn tức giận:
- Tại sao các ngươi
vào được đây?
- Điều đó ông không
cần quan tâm! – Người của quan phủ lớn tiếng đáp lại, sau đó sai hai người đi
cùng vào bắt ông ta, lôi ra ngoài.
Giữa đêm, dân làng vẫn tụ
họp lại đông đủ giữa đình, vụ án này được minh oan, bộ mặt của lão hoàn toàn bị
vạch trần, rõ mồn một như ban ngày. Nhiều người nhặt đá, trứng ung, rau nát ném
vào lão, những lời chửi bới không ngớt.
Lúc này mẹ bé Vân được
giải trừ tiếng oan, mới xuất hiện trước mắt mọi người, lũ trẻ cũng theo chị ta
đi ra, mọi người ánh mắt đều ngỡ ngàng, trước mặt toàn dân, chị ta đi về phía
tôi và Tiểu Thần Long đang đứng một góc quan sát, vội quỳ xuống, lũ trẻ cũng
quỳ lạy theo.
- Đội ơn Kim Quy
thần nữ, đội ơn vị thần linh đây đã cứu giúp và minh oan!
Mọi người ai nấy đều ngỡ
ngàng, dồn mọi ánh mắt về phía tôi, tôi thực sự bất ngờ, không ngờ ngay tại đây
để nhiều người chứng kiến mình như vậy, lúng túng không biết làm sao, chỉ vội
mời chị ta và lũ trẻ đứng dậy.
Mọi người ai nấy tung hô,
vội muốn đến trước mặt chúng tôi vây lấy, trong mắt họ, hẳn là vô cùng bất ngờ
khi hóa thân của thần linh lại ở đây.
Tôi quay sang Tiểu Thần
Long nhờ giúp đỡ, nhưng khi quay lại, đã thấy anh ta biến mất trong đám đông từ
bao giờ, mọi người cũng thoáng ngỡ ngàng, nhưng dường như lại dồn mọi tập trung
vào Kim Quy chi nữ…
Tôi không nghe thấy rõ
bất cứ lời tung hô nào, bởi vì quá ồn ào, một phần vì hai mắt không ngừng tìm
kiếm anh ta ở bốn phía, anh ta đã hoàn toàn biến mất, đến và đi thật sự như một
cơn gió…
Tại sao? Anh ta không
muốn xuất hiện trước đông người ư, có vẻ như vị thần linh tốt đẹp này luôn âm
thầm, anh ta không muốn lộ ra thân phận của mình? Lần trước anh ta cũng dặn tôi
như vậy, dặn tôi đừng đề cập đến anh ta… Tại sao chứ?
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ được
rằng, vì anh ta tốt thật sự, chỉ muốn âm thầm đứng sau giúp đỡ tôi và người
khác… không ngờ được rằng, anh ta chính là một nhân vật, mà tôi đừng nói là mơ
tưởng, đến việc làm bạn cũng không thể!!!
…
…
…
Tôi trở về thần điện, nói
đúng hơn là tôi cố gắng tìm cách thoát khỏi đám đông, nhưng cũng không tránh
khỏi việc họ hộ tống tôi về tận Loa Khẩu. Việc đầu tiên tôi muốn làm là lên
giường ngủ một giấc no say, bù lại giấc ngủ ngon đã mất.
Cứ nghĩ tôi sẽ ngủ ngon,
nhưng nhắm mắt lại là hiện ra hình ảnh chập chờn, vừa cảm thấy lâng lâng khi
thấy gương mặt mỹ miều phong lưu của vị thần tiên ca ca, lại đột nhiên cảm thấy
nặng nề ấm ức, bí bách khó chịu khi lướt qua gương mặt hầm hầm tức giận, cau
mày trừng mắt của Cao Lỗ. A, tức chết, phải ném hắn sang một góc, từ nay việc
ai nấy lo rồi, sao phải quan tâm đến, thà dành thời gian nghĩ cách đi về còn
hơn…
Đi về, đi về…
Trong mơ tôi thấy mình
gói gém hành lý gọn ghẽ, không quên mang theo một số cổ vật mà đến bên miệng
giếng định nhảy xuống… Vừa thò một cái chân xuống giếng, đã thấy phía trên có
người nắm lấy áo, dường như muốn níu lại…
Tôi muốn quay đầu lại,
nhưng lại giật mình tỉnh giấc mơ. Phát hiện ra bên ngoài cửa sổ, nắng nhạt màu
hắt vào phòng, chẳng lẽ tôi đã mê man ngủ đến chiều?
Vươn mình ngồi dậy, lại
thấy có người gõ cửa phòng, nhỏ tiếng nói vào:
- Kim Quy chi nữ,
bệ hạ muốn gặp gỡ người!
Tôi ra mở cửa phòng, nhận
ra người quân nhân này chính là một trong bốn thị vệ thân tín bên cạnh An Dương
Vương, tôi vội bảo anh ta đợi ngoài rồi vào chuẩn bị, sửa soạn lại để đến gặp
nhà vua. Anh ta thấy vậy bèn nhắc nhở tôi luôn, hôm nay An Dương Vương muốn tôi
mặc lễ phục anh ta mang theo đây để vào cung.
Đưa bộ y phục cho tôi,
anh ta bèn hẹn ở cửa sau thần điện…
Tôi ngơ ngác nhìn bộ y
phục mới, An Dương Vương lại muốn ban cho tôi một bộ y phục khác ư? Nhìn xem,
so với bộ lễ phục màu xanh lành trước, bộ này lại có vẻ diêm dúa điệu đà hơn,
gam màu hồng phấn, cũng là lụa thượng hạng.
Hôm nay có lễ hội gì trong cung sao? Sao lại muốn tôi ăn
mặc bộ y phục cầu kì yểu điệu này… Nhưng mà nói thật tôi mặc lên cũng thấy rất
thích, trông thật giống như quần áo của một vị tiểu thư công chúa bấy giờ, trên
váy áo có thêu hình hoa sen tinh tế, điểm thêm vẻ nữ tính cao quý của bộ áo này…
Sẵn tiện mặc áo đẹp, đầu tóc cũng không thể quá sơ sài
được, thế là tôi lại chải lại đầu tóc, bện một kiểu hiện đại lạ mắt mà vẫn nữ
tính…
Cái áo này còn phiền toái hơn lễ phục trong tế lễ, tôi vừa
đi vừa phải nhấc váy lên cho khỏi quệt vào đất.
Lần này cũng như dự đoán của tôi, sẽ lại vào mật thất gặp
An Dương Vương, nhưng dường như vị thị vệ đi cùng tôi có việc bận nào đó, anh
ta chỉ đưa tôi đến đầu hành lang rồi bảo tôi tự bước vào…
Tôi đành theo hành lang đi vào căn phòng mà mấy lần trước
gặp An Dương Vương, trong lòng không hiểu sao chột dạ không biết có vô duyên vô
cớ tên Cao Lỗ cũng có ở đó hay không, bèn cố gắng đi rón rén đến sát cửa, ghé
đầu vào tường nghe ngóng. Chỉ thấy bên trong yên ắng, tôi mới ngó đầu vào, An
Dương vương ngồi trên ghế trầm hương, thấy tôi đang thò thụt, bèn cười nhân hậu:
- Minh Hà, đã đến rồi sao không vào?
Tôi cẩn thận bước vào, liếc quanh lần nữa chỉ thấy có mình
An Dương Vương và hai vị thị vệ, mới hoàn toàn bước đến trước mặt ông. Chết
tiệt, tôi mà sợ đụng mặt với hắn sao?
An Dương Vương mời tôi ngồi sang ghế bên cạnh rồi cho hai
vị thị vệ còn lui ra phía sau cánh cửa khác trong mật thất.
Lúc này trong căn phòng này chỉ còn lại tôi và ông, đột
nhiên ông rất vui vẻ mà nhìn tôi:
- Quả nhiên ta không nhìn nhầm người, Minh Hà, cô đã
giải quyết được việc đó rồi, uy tín của thần nữ lại tăng thêm một bậc! –
giọng ông thành tâm tán dương tôi, có vẻ như ông rất hài lòng.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, chuyện đó, công sức của tôi quá
nhỏ so với anh ta, nhưng tôi làm sao có thể giải thích cho An Dương Vương đây,
nghĩ đi nghĩ lại Tiểu Thần Long vẫn muốn giữ bí mật về sự tồn tại của anh ta,
tôi nhận hết công lao của anh ta thật không phải, nhưng nên làm thế nào đây.
Tôi bèn chỉ cười trừ rồi e dè đáp lại:
- Việc đó, bệ hạ, tôi không giỏi đến mức đó… cứ coi
như là ăn may đi!
An Dương Vương “ừm” một tiếng tỏ ý rằng tôi đã quá khiêm
nhường rồi, ông dường như càng cao hứng hơn mà nói:
- Cô gái, dù sao cô cũng không phụ kì vọng của ta,
đúng là không uổng công ta hi vọng, giống như giấc mơ của ta mấy ngày trước khi
cô đến, đó là có một thần nữ đặc biệt từ cõi lạ đến đây… ta ngày một tin vào
những giấc mơ của mình, ắt là thần tiên trên cao báo mộng cho ta chăng, giống
như trước đây ta gặp Cao Lỗ!
Tôi mắt tròn mắt dẹt, ông có nằm mơ trước khi tôi đến sao?
Còn nhắc đến Cao Lỗ cái gì nữa, a, nhắc đến hắn tôi khó chịu quá, cục tức lại
muốn nổi lên.
- Cô gái này, lần trước ta bảo nếu ta tin tưởng cô hơn, cô
làm được việc nhiều cho ta hơn, ta sẽ cho cô biết nhiều hơn, cũng sẽ tặng cô
bảo vật trấn quốc…
- A, đúng vậy, đúng là ngài có nhắc đến chuyện đó! –
Tôi trong lòng hân hoan vui sướng, bảo vật, bảo vật trấn quốc sắp được tặng cho
tôi rồi.
- Trước khi nhận bảo vật trấn quốc, ta có một yêu
cầu nho nhỏ, cũng là tâm ý của ông già này… – vua Thục Phán ánh mắt ý tứ thâm
sâu nhìn tôi.
- Bệ hạ, ngài có yêu cầu gì?
- Minh Hà, cô có coi trọng ta không?
- Tất nhiên rồi, bệ hạ, ngài không những đức độ, mà
còn đối xử với tôi rất tốt nữa!
- Vậy cô nói xem, có thể coi ông già này như cha của
cô không? – Ánh mắt ông đầy thân thiện chờ đợi.
Làm cha? Ông muốn coi tôi như con gái? Tất nhiên là tôi có
mơ cũng không nghĩ đến được rồi, không ngờ ông lại còn muốn đối xử với tôi như
người trong nhà…
- Bệ hạ, tôi thực sự kính mến ngài, nếu bệ hạ không
chê cười, Minh Hà cũng sẽ coi ngài như cha, sẽ ngày một cố gắng không phụ lòng
ngài! – Tôi vui vẻ, hạnh phúc mà đáp.
Đúng vậy, so với người cha chỉ lo đến sĩ diện và hạnh phúc
riêng, không chăm lo đến tôi, có một người cha tốt và vĩ đại như An Dương
Vương, làm sao tôi có thể chối từ…
- Vậy là đúng tâm ý của ta rồi! – Ông mãn nguyện nói
thêm vào – Ta vốn chỉ có một đứa con gái là Mị Châu, trong lòng thực sự nhiều
khi thấy buồn vì mình không như người ta, đông con nhiều cháu quây quần, càng
già ta càng sợ sẽ phải cô đơn, giờ thì tốt rồi…
Tôi cũng mỉm cười đáp lại ông. Ông vỗ vỗ nhẹ vào tay tôi
mà nói:
- Vậy đi, lúc nào không có ai, hãy gọi ta một tiếng
“phụ vương” hay “cha” cũng được!
- Vâng, cha!
- Để ta nói cho con hay, trước hết là câu chuyện
dang dở lần trước…
Chương 20: Hai lựa chọn
Tôi
mỉm cười, ánh mắt háo hức chờ mong, ông vẫn nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên ông
đứng dậy, đi về phía tường bên phải. Trên đó có một tấm mành lớn bằng vải được
cuộn lên, sau khi ông giật dây buộc, tấm mành rũ xuống, hiện ra trước mắt tôi,
một địa đồ lớn…
- Đây là…- Mắt tôi mở to ngạc nhiên, nhìn chằm
chặp vào cái địa đồ lớn đó – Đây là bản đồ sao?
Trên bản đồ lớn, tôi thấy dường như có vẽ cả nước Âu Lạc
bấy giờ, đúng vậy, vùng đất châu thổ bên biển Đông, lúc này nước ta không trải
dài đến mũi Cà Mau, phần đất đó là do các triều đại sau khai khẩn đất đai mới
thành phần còn lại của nước Việt Nam ta bây giờ…
Phía Bắc, giáp ranh với nước Âu Lạc bấy giờ… hẳn là nước
Nam Việt của Triệu Đà. Còn trên nữa, chính là nước Tây Hán hùng mạnh rộng lớn,
trong sử sách Hán Cao Tổ đã chiếm lấy Trung Nguyên, lật đổ nhà Tần…
- Sao? Con thấy thế nào? – An Dương Vương nhìn tôi một
lượt, ánh mắt xem xét, có chút hiếu kì.
- An Dương Vương… à, phụ vương tại sao lại cho con
xem bản đồ này?
Ông chậm rãi đi lại, vừa đi vừa trầm giọng, bình tĩnh kể:
- Cách đây nhiều năm, triều đại của các Vua Hùng đã
suy yếu, lúc đó, ta… đã lấy danh nghĩa cháu ngoại các vua Hùng, tập hợp các tộc
trưởng thân tín, tiến hành một cuộc chuyển giao quyền lực…- Đôi mắt ông chợt
ánh lên những ý tứ sâu sa, mang vẻ hồi tưởng – Điều đó không phải không gây ra
cho ta điều tiếng khi mới lập triều Âu Lạc này… có điều, con hiểu không? Là dã
tâm hay là hy vọng, ta đều muốn xây dựng một cường quốc, muốn nhân dân được
sống trong hưng thịnh bình an, khát vọng của ta, một nhà nước Âu Lạc trong hi
vọng của ta!
Ông càng nhấn mạnh những từ ngữ cuối, âm điệu rõ ràng mà
đầy uy thế, thể hiện một hoài bão lớn lao của bậc đế vương. Đôi mắt, đôi tai
tôi chỉ biết nên chăm chú lắng nghe… ông lại tiếp lời:
- Trước hết, ta đã muốn xây dựng một tòa thành kiên
cố bậc nhất, mạnh về phòng thủ, bất khả xâm phạm, điều đó là cần thiết trước
những kẻ thù bên ngoài, đặc biệt là phương Bắc kia… nhà Tây Hán vô cùng khí
thế, mạnh như vũ bão, lật đổ nhà Tần, nếu phương Bắc lại tràn xuống, cuộc chiến
còn nguy nan hơn cuộc chiến chống Tần ngày trước, bởi lẽ lúc đó nhà Tần cũng đã
bắt đầu suy yếu, không thể sánh bằng Tây Hán hiện tại… cho nên…
Ông dừng lại một lúc, tôi vừa cảm thấy sốt sắng muốn nghe
tiếp, đột nhiên ông lại từ từ đi vào bên trong, một lúc sau ông lấy ra một vật.
Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Đó là một cái nỏ lớn! Lần đầu tiên tôi được nhìn
thấy cái nỏ kể từ lúc đến đây, đây có phải là nỏ thần? Vậy đây có phải là bảo
vật trấn quốc của An Dương Vương?
- Đây… là bảo vật trấn quốc ư? – Tôi lên tiếng, hồi
hộp hỏi.
An Dương Vương ngắm nhìn cái nỏ, miệng mỉm cười, ý tứ sâu
xa:
- Không phải!
- Vậy… bảo vật trấn quốc là cái gì thế ạ?
- Từ từ đã! – Ông điềm nhiên đáp, đôi tay vuốt nhẹ
dọc qua cái nỏ.
- Vậy là sao ạ? – Lòng tôi có chút sốt sắng, vội vã
hỏi thêm.
Ông đưa cái nỏ cho tôi, vui vẻ nói:
- Minh Hà, nhìn xem, con có tin được một cái nỏ này
có thể cùng lúc sát thương hàng chục người không? Nếu ta bôi độc vào đầu tên,
cùng một lúc bắn hàng chục mũi, với lực bắn kinh hồn sau khi rời nỏ, tên thậm
chí có thể xuyên qua kẻ này đâm vào kẻ khác, chưa kể đến bị trúng độc ở đầu
tên… Loại nỏ này, cũng đã sản xuất ra một lượng lớn, chứa trong kho vũ khí bí
mật… đây là bí mật quân sự của ta!
- Vậy sao người nói cho con? Đã là bí mật quân sự mà…
- Con tưởng cứ cầm được cái nỏ này là chế ra được
cái y hệt sao? – Ông lắc đầu đắc ý – Thậm chí ngồi trước mặt ta là gián điệp,
ta có cho mượn cái nỏ này, cũng không thể chế được cái y hệt, bắt chước cũng
chỉ được năm phần mười là cùng…
- Ồ, lợi hại! – Tôi thốt lên lời tán dương – Không
những lợi hại mà kiểu dáng công nghiệp cũng không dễ bắt chước, vậy là hàng độc
quyền!
Ông có chút khó hiểu trước những lời đậm chất hiện đại của
tôi, tôi mỉm cười hì hì. Bỗng nhiên sau đó trong lòng tôi có những liên tưởng
lạ lùng khó giải thích. Vậy là cái nỏ vẫn là bí mật quân sự, nhưng nó dường như
không phải bảo vật trấn quốc, cũng không phải do móng rùa thần làm ra sao? Điều
nghi hoặc thứ hai, Trọng Thủy trong sách lừa Mị Châu cho xem nỏ, sau đó tráo nỏ
thần… An Dương Vương bảo trong kho có đến hàng loạt cái như vậy, vậy rốt cuộc
Trọng Thủy ăn cắp một cái thì làm ăn được gì, hơn nữa không phải nỏ thần không
thể bắt chước sao, không dễ đánh tráo, mà có lấy được nỏ cũng không dễ dàng chế
ra những cái như vậy… trừ phi, quân Triệu Đà có được kẻ chế ra nỏ, kẻ biết công
thức chế nỏ hoặc là ăn cắp được cái công thức, kiểu như bản vẽ kĩ thuật chi
tiết của nỏ…
Khó hiểu, khó hiểu quá, lịch sử phải chăng có chút sai
khác so với những gì sách viết?
- Minh Hà, đang nghĩ gì vậy? – An Dương Vương nhìn
tôi hỏi.
- À… – Tôi sực tỉnh, trong lòng nghĩ rằng không thể giải
thích cho ông hiểu, cũng không thể tùy ý tiết lộ lịch sử, bèn tìm cách chối –
À, con đang khâm phục người nào làm ra cái nỏ này!
Bộ dạng tôi hân hoan, tỏ ý ngưỡng mộ rất chân thành vị nào
tài giỏi đến vậy. Bỗng nhiên một luồng điện lạnh giật từ sống lưng, tôi như nảy
cả mình lên. Khoan đã… kẻ chế nỏ… trong lịch sử… còn ai vào đây?
Cao Lỗ! Hình tượng vị tướng tài ba nào đó tôi tưởng tượng
ra vừa nãy hoàn toàn sụp đổ, giá mà lịch sử cũng có chút sai sót. Mặt tôi dài
ra, thở dài một tiếng, dù thế nào cũng không muốn tán dương hắn. An Dương Vương
thấy ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của tôi, tôi bèn nói bằng cái
giọng không mấy vui vẻ như trước:
- Tác giả của nó, không phải là Cao Lỗ đấy chứ ạ?
- Ồ! Sao con biết? – An Dương Vương không khỏi ngạc nhiên
– Cao Lỗ nói cho con biết sao?
- Hắn không giết con vì nghi là gián điệp đã may lắm
rồi, chuyện này sao có thể…
- Vậy sao con biết Cao Lỗ làm? – An Dương Vương có
chút ngạc nhiên kích động – Mấy chuyện quân sự này không có mấy người biết, dân
thường chỉ nghĩ là do Kim Quy thần ban móng vuốt, không nghĩ là do Cao Lỗ một
tay làm ra đâu!
- Bệ hạ… – Tôi có chút sợ sệt trong lòng – Không
phải người cũng nghi ngờ con đấy chứ?
- Nói cho ta biết,
con là ai, từ đâu đến? Ta sớm đã nghĩ con đến từ một nơi khác, dù không phải là
gián điệp, cũng từ một chốn xa xôi phi thường mà đến! – An Dương Vương nắm chặt
vai tôi, không ngừng hỏi, tuy nhiên cũng không phải là uy hiếp.
- Con…
Tôi ấp úng, không biết có
nên giải thích cho ông sự thật tôi đến từ tương lai hay không, liệu ông có
tưởng tượng nổi, nhưng nếu không nói, cũng tránh khỏi hiểu lầm. Nếu nói là đến
từ tương lai, nhỡ đâu ông lại muốn tôi tiết lộ lịch sử? Tôi phải trả lời ra sao
trước kết cục của nhà nước Âu Lạc, nghe đến thảm cảnh liệu ông có giận dữ? Và
điều đó liệu có làm xáo trộn lịch sử? Không được…
– Con không phải là gián
điệp, con… coi như đến từ một cõi khác, có thể biết một số điều về cõi này… xin
người hãy tin!
An Dương Vương giật mình
kinh động, đột nhiên buông tay tôi ra, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu khó
hiểu, ánh mắt cũng hỗn loạn:
- Là thật…vậy lại
là thật một lần nữa, ta không lầm… giấc mơ đó có thế là thật!
- Người không sao
chứ ạ? – Tôi lo lắng nhìn An Dương Vương.
Đột nhiên An Dương Vương
cười lớn, như thể tìm ra một vật báu, lại nhìn tôi mà hồ hởi nói:
- Đúng vậy, con nhất
định là sứ giả của cõi khác, cõi linh thần, giúp ta có cơ hội thay đổi vận mệnh
quốc gia này!
- An Dương Vương,
người nói gì thế ạ?
- Khi ta lập quốc,
cũng từng như vậy, bây giờ cũng như vậy!
An Dương Vương vội vàng
giải thích, song lại sợ không thoát nghĩa, cố gắng nói chậm đến mức bản thân
kiên nhẫn được, từng chuyện, từng chuyện một. Tôi cố gắng nghe không sót một
chữ, nghe đến đâu, lại kinh ngạc đến đó.
- Khi ta bắt đầu ấp
ủ giấc mộng xây thành Cổ Loa này, đã vận động sức người sức của xây thành,
nhưng xây suốt mấy năm mà không đâu vào đâu, móng thành cũng không chắc, cứ xây
lại đổ, mất mấy năm vô ích… cuối cùng sức dân cũng nản dần, lòng ta cũng rối…
ta bèn ngày đêm khẩn cầu các vị linh thần trên cao… rồi một đêm cũng được báo
ứng nằm mơ thấy một lão râu trắng như cước, bộ dạng thần kì, tưởng như người
cõi tiên. Cao nhân đó trong mơ đã đàm đạo với ta… Ông ta thẳng thắn nói với ta
rằng, dù khát vọng của ta có vĩ đại đến đâu, rốt cuộc cũng không thể đạt tới,
cứ cố chấp sớm muộn cũng vô dụng, cứ nhìn tòa thành thì biết! Nhưng ta
vẫn một mực khăng khăng, quyết tâm sắt đá biểu lộ, ý chí của ta không dễ dập
tắt chỉ vì lời nói vu vơ như vậy… Ông ta bèn phá lên cười, nói rằng sẽ cược với
ta, thậm chí còn cho ta một cơ hội để đạt tới…
- Cơ hội… để đạt tới?
- Ông ta nói rằng,
trước hết sẽ chỉ cho ta một người hữu dụng vô cùng, đối với ta, người này có
thể coi như báu vật trấn quốc… Bảo ta ba ngày tới cứ đến cửa biển lập đàn tế,
nói là tế Kim Quy thần…
- Người đã gặp Kim
Quy thần thật sao? - Đây là một trong những câu tôi muốn hỏi nhất.
- Không hề, ta còn
thậm chí chưa nghe đến vị thần đó, tế lễ một buổi cũng không thấy điều gì xảy
ra, bèn đem các cận thần thân tín trở về… qua đất Ngòi Sảo ( Bắc Ninh), chỉ thấy một đứa bé sơ
sinh bị bọc trong tã vải… đó là Cao Lỗ hai mươi lăm năm về trước, ta cho rằng
điều đó cũng tương ứng với giấc mộng đó, đến nay, hoàn toàn đáng tin tưởng… –
An Dương Vương giọng càng thêm quả quyết tin tưởng - Con biết không, sau
khi đem hắn về, khi hắn mười tháng vừa mới biết đi, một lần đã mất tích, sau đó
thì vô tình tìm thấy hắn bên một ụ đất, đặc biệt là ta chú ý đến chất đất đặc
biệt ấy, đem đắp thành thì vô cùng hiệu quả, không còn sụt lở nữa… năm tám tuổi
hắn tinh thông hầu hết võ nghệ, mười một tuổi đã nghĩ ra biện pháp giúp ta cải
tạo hầu hết kiến trúc thành thêm kiên cố, vô cùng lợi hại, năm mười hai tuổi,
hắn đã cải tạo cung nỏ thông thường thành loại nỏ đặc biệt công lực gấp năm
lần… đến nay đã hoàn thiện loại nỏ được mang danh “Linh Quang thần cơ” này… nhờ
uy thế về quân sự và vũ khí, cộng với sức dân đồng lòng, ta đã giữ được nước Âu
Lạc cho đến nay…
An Dương Vương nói một
hồi dài, cảm xúc đầu tiên của tôi là tò mò ngạc nhiên, sau đó bắt đầu khó chịu,
kiểu như thấy ông đã PR cho hắn hơi quá, hắn là thần đồng chắc? Không phục?
Chuyện ông kể vẫn có chút
bí hiểm… Vậy ra ông không gặp Kim Quy thần nào cả, chỉ dựa vào một giấc chiêm
bao lạ? Kim Quy thần, chẳng lẽ hoàn toàn chỉ là tín ngưỡng? Đừng nói là ông
cùng Cao Lỗ ủng hộ, đề ra chuyện thờ cúng thần linh để tăng đoàn kết nhân dân,
đem chuyện xây thành cùng nỏ thần thần thánh hóa, tăng thêm niềm tin và uy lực
của triều đại, giống như các vua Trung Quốc nhận mình là thiên tử ?!
Cao Lỗ, tôi thực sự không
muốn phục hắn. Tôi chỉ thấy có chút ấm ức khi An Dương Vương đề cao hắn như vậy.
- Phụ vương, người
nói cứ như là coi hắn như thần thánh ấy, người không phải coi hắn là Kim Quy
thần đấy chứ? - Giọng tôi nhạt nhẽo, có chút chán nản không phục.
- Dù hắn không phải
là thần thánh hóa thân, cũng phải là bảo vật trấn quốc của ta!
Giọng ông nhấn mạnh chữ
“bảo vật trấn quốc”. Tôi nghe lọt tai được mấy giây, linh cảm lạ lùng, miệng
thốt lên “HẢ” một tiếng.
- Bệ hạ, người có ý
gì vậy? – Tôi cười trừ – Người hẳn phải có bảo vật trấn quốc khác đúng
không?
- Không, hiện giờ
chỉ có một bảo vật, chính là hắn. – An Dương Vương điềm nhiên quả quyết.
- Vậy ngài ban hắn làm nô bộc cho con sao? – Tôi
ngẫm nghĩ, liên tưởng đến những lời An Dương Vương nói lần trước.
Hắn mà chịu làm nô bộc cho tôi? Tôi cũng không thèm, thậm
chí không muốn đụng độ với hắn cho thiệt thân.
- Không phải, là ta muốn con ở bên hắn, hai các
ngươi nhất định phải kết hợp giúp đỡ ta ! - An Dương Vương lúc này lại vô
cùng bình tình – Giúp ta có một cơ hội vượt qua nghịch cảnh, thay đổi vận mệnh
quốc gia này! Nói trắng ra, ta hi vọng sẽ gả con cho hắn, đem hắn làm chồng con!
Nguồn hocban.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét