Chuyện xưa kể rằng, có đôi trái gái yêu nhau tha thiết, thủy
chung, nhưng vì chàng trai quá nghèo nên không được sự chấp thuận của cha mẹ cô
gái vốn là một gia đình quan lang giàu có
Mọi sự ngăn cản, cấm đoán cũng chỉ khiến đôi trai gái thêm quyết
tâm mong ngóng chờ đợi nhau. Tiếng sáo của chàng Cốc không còn vọng đến nàng
Công. Nước mắt nàng Công chỉ mình nàng Công biết. Nhớ thương tuyệt vọng, chàng
Cốc héo hon mà chết. Trời đất cảm thương hóa chàng thành một quả núi sừng sững
giữa trời. Suốt bốn mùa, gió man mác trong cây lá như tiếng sáo xa xăm vọng về.
Còn nàng Công, trong buồng giam nhớ thương chàng Cốc khôn nguôi. Nàng khóc ngày
khóc đêm. Cho đến một ngày kia cả tấm thân nàng cũng hóa thành nước mắt. Những
giọt nước mắt yêu thương thủy chung qua năm tháng thấm sâu vào đất, chảy thành
dòng theo vết nứt tìm về núi Cốc.
HỒ NÚI CỐC |
Mỗi năm khi mùa hè đến, trên núi Cốc và đôi
bờ sông Công nở đầy loài hoa sim tím, như thầm nhắc thiên diễm tình thuở ấy.
Nàng Công quặn mình đau đớn, uất hận khao khát. Đó là những ngày mưa lũ, nước
sông Công dâng ào ạt để gần núi Cốc hơn.
Các cụ già kể lại với hậu thế rằng, nước mắt nàng Công thấm vào rễ
cây chè mà tạo nên vị ngọt cứ lưu luyến, ngân nga, để người ta nhấp chén trà
một lần rồi nhớ mãi mà chẳng biết vì sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét