Chương 6:
Vào ngày
mùng bảy tháng mười hai âm lịch, người ta treo đèn lồng khắp nơi trong nhà họ
Trần. Hôm ấy Trần Tả Thiên ăn mừng sinh nhật năm mươi tuổi. Từ sáng sớm, bạn bè
và họ hàng lũ lượt bước vào hoa viên để chúc mừng lão. Trần Tả Thiên ngồi trong
phòng khách, mặc chiếc áo trường bào mới màu đen tiếp khách. Chiếc áo trường
bào là quà mừng của Phi Phố.
Trong khi đó Dục Như, Cát Vân, Mai San và Tùng
Liên xúm xít quanh lão, trao đổi những lời chào hỏi vui vẻ với khách khứa. Ngay
lúc buổi tiệc đang hồi náo nhiệt nhất thì người ta nghe thấy một tiếng đổ vỡ
bất thình lình; mọi người nhìn về phía tiếng động và trông thấy một chiếc bình
cổ cao một thước, vừa vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà. Phi Lang và Ức Dung đang đuổi nhau quanh phòng và hất đổ chiếc bình trang trí. Hai đứa trẻ đứng dừng lại nhìn nhau, và biết chúng sẽ bị rắc rối lớn. Phi Lang là người hoàn hồn trước, chỉ vào Ức Dung và nói, "Nó làm đổ. Con không làm gì cả."
Ức Dung cũng mau lẹ chỉ tay vào Phi Lang. "Anh đang đuổi tôi. Anh đụng đổ chiếc bình."
Trần Tả Thiên mặt tái xám, nhưng sự hiện diện của quan khách khiến lão không dám tuôn ra cơn giận dữ.
Dục Như bước lại, và rít răng càu nhàu thật khẽ, "Con cái của giống điếm mất dậy, nòi giống điếm mất dậy." Bà ta lôi Phi Lang và Ức Dung ra ngoài, và tát cho mỗi đứa một cái. "Xui xẻo! Xui xẻo!" Rồi bà ta đẩy mạnh Phi Lang. "Đi ra khỏi đây ngay." Đến đó thằng Phi Lang nằm lăn xuống đất và bắt đầu chu chéo kêu khóc; tiếng kêu khóc đinh tai nhức óc của nó vang vào phòng khách.
Mai San là người chạy ra trước. Nàng ôm Phi Lang vào lòng và trừng mắt nhìn Dục Như. "Tại sao bà không đánh nó nữa đi? Đánh nữa đi. Bà không muốn nó sống phải không; bà không nên bỏ lỡ cơ hội đánh nó nữa!"
Dục Như trả lời, "Ăn nói gì kỳ quặc vậy? Thằng bé làm chuyện quấy; thay vì dạy dỗ nó thì cô chỉ tìm cách che chở cho nó."
Mai San đẩy Phi Lang ra trước mặt Dục Như, "Hay lắm, tôi sẽ giao nó cho bà để bà dạy nó một bài học. Tiếp tục đi, đánh chết nó đi. Bà sẽ cảm thấy dễ chịu nếu bà đánh nó đến chết."
Đến đây thì Cát Vân và Tùng Liên cũng chạy ra. Cát Vân kéo Ức Dung lại và vỗ nhẹ lên đầu nó. "Con yêu của mẹ, sao con cứ gây phiền hà cho mẹ thế? Nói cho mẹ biết người nào đã làm đổ cái bình ấy?"
Ức Dung bắt đầu khóc. "Không phải tại con; con đã bảo mẹ là không phải tại con mà; Phi Lang chạy đụng vào cái bàn."
Cát Vân bảo con, "Nín đi con; nếu con không làm vỡ bình thì con cần gì phải khóc? Hai con đã làm hỏng ngày hạnh phúc của Lão gia."
Mai San lạnh lùng cười và nói, "Ức Dung, con hãy còn nhỏ mà sao con đã có thể nói dối trơ trẽn như thế? Ta đã trông thấy rõ từ đầu chí cuối; chính con đã đánh đổ cái bình bằng cùi chỏ của con."
Bốn người đàn bà không biết nói gì nữa, nhưng Phi Lang vẫn tiếp tục gào khóc. Sau khi đứng xem một lúc, Tùng Liên nói, "Không đáng gì cả; có phải vì một chiếc bình không? Nếu nó vỡ thì nó đã vỡ rồi; giờ làm gì cũng vậy thôi."
Dục Như nhìn Tùng Liên, vẻ không bằng lòng. "Cô thì nói như vậy dễ lắm. Có phải chỉ là chiếc bình không? Lão gia muốn mọi thứ phải là điềm lành. Đem một đám người đê tiện xui xẻo như cô về, sớm muộn cô cũng gây tan nát cái nhà họ Trần lâu đời giầu sang này."
Tùng Liên to tiếng, "Hừ? Tại sao lại là lỗi của tôi? Cứ coi như tôi nói chuyện vớ vẩn; nhưng mà ai thèm lo lắng công việc của bà?"
Tùng Liên quay lưng và bước đi khỏi cái đám cãi nhau. Bước về hướng hậu viên, nàng gặp Phi Phố và một vài người bạn của chàng. Phi Phố hỏi nàng, "Tại sao dì bỏ về?"
Tùng Liên bóp trán và trả lời, "Tôi nhức đầu; mỗi khi ồn ào quá thì tôi lại nhức đầu."
Tùng Liên quả thực nhức đầu. Nàng khát nước, nhưng tất cả bình nước trong phòng nàng đều hết nước. Tiểu Nhạn lợi dụng cơ hội phụ giúp trong phòng khách nên sao nhãng công việc của nó trong phòng của nàng. Tùng Liên đi vào bếp đốt lửa nấu trà và chửi thề, "Con chó cái." Đây là lần đầu nàng phải làm công việc nhà như thế kể từ ngày vào nhà họ Trần, và nàng có vẻ lúng túng vụng về. Sau khi đứng trong bếp một lúc, nàng bước ra ngoài hiên. Nàng trông thấy khu hậu viên thực là yên tĩnh vắng vẻ. Mọi người đều vào dự buổi sinh nhật; chỉ còn lại là sự cô đơn, rơi xuống từng giọt một. Như nước nhỏ xuống từ cành khô và lá chết, sự cô đơn ướt thấm vào tận trái tim Tùng Liên. Một lần nữa nàng lại trông thấy cây tử đằng hoa. Gió thổi khiến cây tử đằng hoa như phát ra những tiếng thì thầm; cái giếng vẫn gọi nàng một cách đáng sợ. Tùng Liên ôm lấy ngực. Nàng cảm thấy như thể là nàng nghe thấy một tiếng nói định mệnh từ cõi hư vô.
Tùng Liên bước lại cái giếng. Nàng cảm thấy vô cùng lâng lâng, như thể nàng đang bước đi trong một giấc mơ. Mùi cỏ hoa chết úa bao trùm quanh cái giếng; Tùng Liên nhặt một chiếc lá tử đằng hoa từ mặt đất, xem xét cẩn thận và ném xuống giếng. Nàng nhìn chiếc lá nổi lềnh bềnh như một thứ trang hoàng trên mặt nước tù xanh đậm, và che một phần bóng nàng dưới nước; nàng không thể trông thấy mắt nàng trên làn nước đứng im. Tùng Liên đi quanh cái giếng, nhưng không thể tìm được một góc cạnh nào để có thể nhìn thấy hết khuôn mặt nàng dưới giếng; nàng cho đó là một việc kỳ lạ. "Chỉ một chiếc lá tử đằng hoa, làm thế nào...?" Một vài tia sáng của mặt trời giữa trưa biến thành vô vàn những chấm trắng khẽ nhảy múa bên trong cái giếng cổ. Một ý tưởng kinh dị bỗng xâm nhập Tùng Liên: một bàn tay ... có một bàn tay giữ chiếc lá tử đằng hoa để che mắt nàng dưới nước. Ngay khi nàng nghĩ như thế, nàng dường như trông thấy một bàn tay trắng xanh, ướt sũng nước, thò ra để che đôi mắt của nàng từ cái đáy giếng sâu thẳm. Tùng Liên hét lên kinh hoàng. Một bàn tay. Một bàn tay. Nàng muốn quay lại và chạy về, nhưng dường như toàn thân nàng dính chặt vào thành giếng, muốn mà không thể dứt ra được. Nàng cảm thấy nàng nghiêng người và nhìn xuống giếng, không cưỡng lại được, như một cuống hoa bị gió thổi gẫy. Trong một cơn choáng váng, nàng trông thấy nước trong giếng bỗng sủi bọt thành một âm thanh mơ hồ, nghe rất xa, rót vào tai nàng: "Tùng Liên... xuống đây, Tùng Liên. Tùng Liên ... hãy xuống đây, Tùng Liên."
° ° °
Khi Cát Vân tới tìm Tùng Liên, nàng đang ngồi một mình ngoài hiên, ôm con mèo Ba Tư của Mai San trong lòng. Cát Vân nói, "Muội muội làm gì ở đây? Bữa tiệc trưa đã bắt đầu rồi."
- Cái đầu em nhức muốn chết. Em không muốn đi đâu cả.
- Không được đâu. Muội muội phải đến dự dù có bịnh; đây là một dịp cả nhà phải đoàn tụ; Lão gia cứ sai đi tìm muội muội đó.
- Em không muốn đi đâu cả; em cảm thấy bịnh quá; tỷ tỷ không để em ngồi yên lặng ở đây một lát được hay sao?
Cát Vân mỉm cười và hỏi, "Có phải muội muội giận Dục Như không?"
- Không. Em không còn sức để mà giận ai nữa.
Để bày tỏ sự phiền muộn hiển nhiên của mình, Tùng Liên quẳng con mèo xuống sàn nhà và nói, "Em muốn ngủ một lát."
Cát Vân vẫn tiếp tục mỉm cười. "Nếu vậy muội muội cứ ngủ đi; đành phải về nói cho Lão gia hay vậy."
Tùng Liên ngủ li bì suốt ngày hôm ấy, nhưng trong giấc ngủ, nàng trông thấy cái giếng và chiếc lá tử đằng hoa ở giữa mặt giếng; nàng choàng dậy, mình ướt đẫm mồ hôi. Ai hiểu được ý nghĩa của cái giếng? Ai hiểu được ý nghĩa của chiếc lá tử đằng hoa? Ai hiểu được ý nghĩa cuộc đời của Tùng Liên? Nàng thức dậy trễ và ngồi một lúc trước gương, rửa mặt và chải tóc. Nàng thấy mặt nàng trong gương cũng tái mét và không có sinh khí như chiếc lá khô ấy. Người con gái trong gương là một người xa lạ với nàng. Nàng không thích người con gái ấy. Nàng thở dài nặng nề, và bắt đầu nghĩ tới Trần Tả Thiên và tiệc sinh nhật của lão; nàng bắt đầu hối tiếc hành động của nàng. Nàng tự trách đã hành động nhỏ nhen và bướng bỉnh như thế; nàng biết rất rõ rằng hành động như thế chỉ có hại cho nàng trong cái nhà này. Rồi nàng vội vàng mở cửa phòng treo quần áo, và lấy ra một chiếc khăn quàng bằng len cừu màu bạc xám, món quà sinh nhật nàng đã sửa soạn từ lâu cho Trần Tả Thiên.
Bữa tiệc tối chỉ gồm có những người trong gia đình nhà họ Trần. Khi Tùng Liên bước vào phòng ăn, nàng trông thấy mọi người đã ngồi vào bàn. Tùng Liên bước lại ghế của nàng và nghĩ thầm, "Họ bắt đầu ăn mà không chờ ta."
Phi Phố chào nàng từ phía bên kia bàn ăn. "Dì có thấy bớt không?"
Tùng Liên gật đầu và nhìn trộm Trần Tả Thiên. Bộ mặt của lão, lạnh lùng, xám lại và nghiêm khắc khiến tim Tùng Liên đập loạn lên. Nàng cầm chiếc khăn quàng lên và đưa ra trước mặt lão. "Lão gia, đây là món quà bé nhỏ không đáng giá của em."
Trần Tả Thiên chỉ tay về chiếc bàn tròn bên cạnh và càu nhàu nói, "Để ra đằng kia."
Tùng Liên đem cái khăn quàng ra bàn và trông thấy một đống lớn quà sinh nhật của những người khác trong gia đình tặng. Một chiếc nhẫn vàng, một chiếc áo choàng lông chồn, một chiếc đồng hồ tay Thụy Điển, tất cả đều buộc trong những sợi giây vải màu đỏ. Tim Tùng Liên lại đập rộn ràng và mặt nàng nóng bừng và đỏ ửng. Khi nàng ngồi xuống ghế, nàng nghe thấy Dục Như nói, "Nếu là quà sinh nhật, tại sao cô ta không biết rằng phải buộc bằng giây vải đỏ?"
Tùng Liên làm như không nghe thấy gì. Nàng cảm thấy lời bắt bẻ của Dục Như thực là đáng ghét, nhưng suốt ngày hôm đó quả thực nàng bối rối và đãng trí.
Nàng biết nàng đã làm Trần Tả Thiên nổi giận, và đó là điều duy nhất nàng không muốn làm. Nàng suy nghĩ cách chuộc lại. Nàng phải cho mọi người biết địa vị đặc biệt của nàng trong mắt Trần Tả Thiên; nàng không được tỏ ra thua kém. Bất thần nàng mỉm cười rất dễ thương với Trần Tả Thiên và nói:
- Lão gia, ngày hôm nay là một ngày tốt đẹp nhất của Lão gia. Em không có nhiều tiền và không thể tặng Lão gia nhẫn vàng hoặc áo choàng lông thú được, nhưng để em đền bù bằng một loại tặng phẩm khác.
Nói đến đó nàng đứng dậy, bước lại trước mặt Trần Tả Thiên, quàng tay ôm lấy cổ lão, và hôn lên mặt lão hai lần.
Mọi người trong bàn tiệc sửng sốt nhìn Trần Tả Thiên - còn lão thì đỏ mặt tía tai. Lão trông có vẻ muốn nói, nhưng không nói nên lời. Cuối cùng, lão đẩy Tùng Liên ra xa và nói một cách tàn nhẫn, "Phải biết lịch sự trước mặt mọi người."
Phản ứng của Trần Tả Thiên thực ra tất nhiên phải như thế, nhưng Tùng Liên không ngờ như vậy; nàng đứng đó bối rối, hoang mang nhìn lão; phải một lúc lâu nàng mới nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Nàng lấy tay che mặt và không để cho ai trông thấy nước mắt của nàng. Nàng khóc rất khẽ, như tiếng lụa xé, khi bước ra khỏi cửa; người ngồi bàn ăn có thể nghe thấy nàng nói, "Tôi làm cái gì quấy? Lần này tôi làm cái gì quấy?"
Ngay những gia nhân đứng hầu tiệc gần bàn ăn cũng chứng kiến sự náo loạn của bữa tiệc sinh nhật; chúng cũng linh cảm rất đúng cho cái điều sẽ trở thành khúc quanh quan trọng cho cuộc đời của Tùng Liên trong nhà họ Trần. Đêm ấy, khi hai người đầy tớ gái hạ những cây đèn lồng xuống, một người nói, "Hãy đoán thử xem đêm nay Lão gia ngủ trong phòng của ai?"
Người kia nghĩ một lúc, nhưng không thể đoán được. Một sự việc như thế hoàn toàn tùy thuộc vào ý thích nhất thời, có phải không? Ai có thể đoán đúng được?
° ° °
Hai người đàn bà, Mai San và Tùng Liên, đang ngồi đối diện với nhau. Mai San trang điểm mặt rất là cẩn thận, dùng bút chì tô đậm hàng lông mày và bôi sáp môi rất hấp dẫn; nàng cũng có một khăn choàng lông thú rất đắt tiền trên đầu gối. Nhưng Tùng Liên trông như vừa mới uể oải ngủ dậy; nàng đưa một điếu thuốc lá giữa hai ngón tay lên miệng và thong thả hút, mắt nhìn lơ đãng. Điều kỳ lạ là cả hai người đều im lặng. Ngồi nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường, Mai San và Tùng Liên cùng giữ kín nỗi lo âu riêng tư của mình; họ giữ kín niềm riêng như hai ngọn cây chống trả lại cơn gió mạnh.
Mai San lên tiếng trước, "Tôi để ý thấy cô mấy ngày nay bực bội điều gì; có phải cô đang có kinh phải không?"
- Có kinh nguyệt thì ăn thua gì với tính khí? Kinh nguyệt của tôi không đều; tôi không biết lúc nào nó bắt đầu và lúc nào nó chấm dứt.
- Thật là một người đàn bà khôn ngoan, nhưng cô không biết chắc chuyện ấy. Tháng này có chưa? Cô nghĩ cô có thai hả?
- Không, không. Làm sao mà có thai được?
- Cô có thai là điều hợp lý. Trần Tả Thiên rất giỏi môn đó. Lấy gối đặt bên dưới lưng về ban đêm. Thực đấy, tôi không xui dại cô đâu.
- Cái miệng của chị thực là không có khoá về chuyện này nên chị có thể ăn nói như thế.
- Tất cả chỉ có thế; có gì cần phải giấu diếm về chuyện này? Nếu cô không sinh cho nhà họ Trần một đứa con thì sau này cô sẽ khổ sở đấy. Những người như chúng ta đều như nhau thôi.
- Trần Tả Thiên gần đây không lại phòng tôi; để mặc lão ta làm theo ý thích; tôi không cần.
- Cô không ham muốn, nhưng tôi, tôi khác hẳn. Tôi bảo ngay lão rằng nếu lão không gần tôi trên năm ngày thì tôi sẽ tìm một người bạn chăn gối khác. Tôi không thể nào sống như một goá phụ được. Lão phải cố hết sức để làm vừa lòng tôi: lão sợ tôi; lão ghét tôi, và lão cũng thèm muốn tôi nữa. Nhưng tôi không sợ lão.
- Nói chuyện ấy chán lắm, hơn nữa tôi không cần. Nhưng tôi không hiểu đàn bà muốn gì; đàn bà là loại sinh vật gì? Chúng ta chẳng khác gì những con chó, con mèo, cá vàng, chuột... Chúng ta giống bất cứ cái gì, bất cứ cái gì ngoài con người.
- Đừng tự hạ giá mình, và cũng đừng lo Trần Tả Thiên thờ ơ với cô. Lão sẽ trở lại; cô trẻ nhất trong bọn chúng ta, cô thông minh và cô có văn hoá. Lão thực là khùng mới bỏ rơi cô để đi theo Dục Như hoặc Cát Vân; bụng của hai mẹ ấy to như thùng nước rồi! Dẫu sao cô có hôn hắn trước mặt mọi người thì đã sao?
- Chị thực là nhiễu sự. Tôi không có ý ấy đâu; tôi đang nói chính tôi đấy.
- Đừng nghĩ tới chuyện ấy nữa; chẳng quan trọng gì; lão có vẻ đạo đức giả. Nếu là trong giường thì cô hôn mặt lão, ngay cả hôn bên dưới nữa cũng không sao, lão còn khoái nữa.
- Thôi đừng nói chuyện ấy nữa. Nó làm tôi tởm.
- Hừ, tại sao cô không tới Hý Viện Hoa Hồng với tôi? Nghệ sĩ họ Trương đang đóng trong vở Lệ Trên Thạch Sơn đấy. Thế nào? Hãy đi giải trí cho khuây khoả đôi chút.
- Tôi không muốn đi. Tôi không muốn ra khỏi nhà. Tôi chỉ có một trái tim, và tôi lúc nào cũng cảm thấy như vậy dù có thế nào; khuây khỏa thì có ích gì?
- Cô không thể đi với tôi sau khi tôi ngồi đây lâu như thế để nói chuyện với cô?
- Đi theo chị thì thích thú gì? Ra bảo Trần Tả Thiên dẫn chị đi; và nếu lão bận thì chị có thể rủ cái ông bác sĩ ấy đi cùng.
Mai San im bặt. Mặt nàng biến sắc. Nàng cầm lấy chiếc khăn choàng, vung lên, quấn vào cổ và đứng lên. Nàng hăm dọa tiến lại gần Tùng Liên, quắc mắt nhìn Tùng Liên, đưa tay giật lấy điếu thuốc lá trên môi Tùng Liên, vất xuống đất rồi lấy chân dẵm lên. Rồi Mai San nói một cách tàn nhẫn, "Chuyện đó không thể nói đùa được. Nếu cô nói cái chuyện vớ vẩn ấy với bất cứ người nào khác, tôi sẽ đập nát miệng cô ra. Tôi không sợ bất cứ người nào trong bọn cô; tôi không sợ bất cứ ai; kẻ nào muốn làm hại tôi chỉ là mơ ngủ thôi!"
Chương 7:
Phi Phố đem
một người bạn lại thăm Tùng Liên, và nói người đó là ông thày dạy thổi sáo mà
chàng đã mời cho nàng. Tuy nhiên Tùng Liên không biết phải làm gì, bởi vì nàng
chưa hề thực tâm nói chuyện học thổi sáo. Nàng nhìn kỹ ông thày dạy. Người ấy
là một thanh niên, nước da sáng sủa và tóc cắt ngắn như sinh viên, nhưng lại
không giống một sinh viên, có vẻ hơi bẽn lẽn và dè dặt trong hành động và cử
chỉ. Anh ta cho biết tên là Cố Tam, một công tử con nhà họ Cố, chủ nhân của một
cơ sở dệt lụa địa phương nổi tiếng. Tùng Liên trông thấy hai người từ đằng xa
đi lại, vừa đi vừa nắm tay nhau. Cái hình ảnh hai thanh niên đi sóng đôi nắm
tay nhau, tạo cho nàng một cảm giác kỳ lạ của một cái gì mới mẻ và kích thích.
Tùng Liên mỉm cười chào, "Hai người thực là bạn tốt. Tôi chưa bao giờ trông thấy hai người đàn ông vừa đi vừa nắm tay nhau."
Phi Phố có vẻ hơi bối rối. Chàng nói, "Chúng tôi là bạn với nhau từ ngày còn nhỏ; chúng tôi học cùng một trường ở đây."
Nhìn chàng thanh niên họ Cố, nàng nhận thấy mặt chàng ta còn đỏ hơn mặt Phi Phố. Tùng Liên nghĩ ông thày này quả thực là thú vị; không biết một người đỏ mặt dễ dàng như vậy sẽ như thế nào. Nàng nói:
- Đến già tôi cũng không có được bạn tốt.
Phi Phố trả lời, "Điều đó cũng chẳng có gì lạ; chắc dì kiêu hãnh và không thèm để ý đến ai và người ta cũng khó lại gần dì."
- Điều đó không đúng; quả thực tôi cô đơn, nhưng không kiêu hãnh; muốn kiêu hãnh thì phải có gì để mà kiêu hãnh chứ. Tôi thì có gì để mà kiêu hãnh?
Phi Phố lấy ra một cây sáo từ một chiếc bao bằng lụa đen, và nói:
- Tôi muốn biếu dì chiếc sáo này; Cố Thiếu gia tặng nó cho tôi, như vậy bây giờ tôi "mượn hoa cúng Phật."
Tùng Liên nhận cây sáo và nhìn chàng thanh niên họ Cố; Cố Tam gật đầu và mỉm cười. Tùng Liên đưa cây sáo lên môi, thổi đại vài âm thanh và nói, "Tôi sợ rằng tôi quá kém cỏi và không thể học được."
Cố Tam nói, "Thổi sáo thì dễ thôi; chừng nào bà để tâm hồn vào nó thì không có lý do gì bà không học được."
- Tôi e rằng tôi không thể để hết tâm hồn vào việc thổi sáo; trái tim tôi giống như một cái đĩa đầy cát; rất khó tập trung vào một chỗ.
Cố Tam lại mỉm cười. "Nếu vậy thì khó khăn đấy. Tôi chỉ có thể chỉ dạy bà thổi sáo thôi; tôi không thể lo cho trái tim bà được."
Phi Phố ngồi xuống, nhìn Tùng Liên, rồi nhìn Cố Tam; mắt chàng tràn đầy một sự thân ái đặc biệt.
Cố Tam giải thích, "Cây sáo có bảy lỗ; mỗi lỗ là một trong bảy xúc cảm của con người. Khi bà hòa lẫn tất cả lại với nhau, thì sẽ tạo được một âm thanh uyển chuyển và buồn bã đặc biệt. Một người thổi sáo cần có hai cảm giác này: uyển chuyển và sầu buồn."
Nói tới đây chàng nhạc sư trẻ e lệ nhìn Tùng Liên và hỏi, "Bà có hai cảm giác ấy không?"
Tùng Liên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Tôi sợ rằng tôi chỉ có cảm giác thứ hai thôi."
- Nếu bà có cảm giác ấy thì thực là tốt. Sầu buồn cũng là một trong bảy xúc cảm. Cái đáng sợ duy nhất là sự trống rỗng, không có gì trong tâm hồn cả; và như thế thì bà không thể chơi sáo hay được."
- Sao Thiếu gia không thổi thử một khúc trước để tôi nghe tiếng sáo ra sao.
Cố Tam không từ chối; chàng cầm sáo lên và bắt đầu thổi. Tùng Liên nghe thấy một âm thanh đẹp đẽ, mềm mại, và nhẹ nhàng, có lúc như than như khóc, tuôn ra từ cây sáo.
Phi Phố ngồi xuống ghế trường kỷ, nhắm mắt lại và nói, "Đây là khúc Thu Sầu."
Ngay lúc đó Tiểu Phúc, con hầu gái của Dục Như tới gõ cửa sổ, và lanh lảnh gọi Phi Phố:
- Đại Thiếu gia ơi, Đại Nương muốn Đại Thiếu gia về phòng khách để tiếp khách ngay.
Phi Phố hỏi, "Ai thế?"
- Con không biết; Đại Nương muốn Đại Thiếu gia về ngay.
Phi Phố cau mày và nói, "Bảo khách tới đây gặp ta."
Con Tiểu Phúc cứ gõ vào cửa sổ và la lớn tiếng, "Đại Nương bảo Đại Thiếu gia phải tới ngay; nếu Đại Thiếu gia không tới, Đại Nương sẽ đánh con."
Phi Phố khẽ càu nhàu, "Thực là bực mình quá." Chàng đành đứng dậy và than. "Không biết khách nào thế? Thực là xui xẻo!"
Cố Tam đứng đó tay cầm cây sáo và nhìn Phi Phố, rồi lo lắng hỏi, "Thế còn bài học thổi sáo thì sao; tôi có nên tiếp tục không?"
Phi Phố xua tay và nói, "Anh ở lại đây và tiếp tục dạy. Tôi đi xem khách là ai."
Khi Tùng Liên và Cố Tam là hai người còn lại, không ai biết phải nói gì trước. Bất thình lình Tùng Liên mỉm cười và nói, "Quân nói dối."
Cố Tam giật mình. "Ai là quân nói dối?"
Tùng Liên lấy lại bình tĩnh. "Tôi không ám chỉ Thiếu gia đâu. Tôi ám chỉ bà ta đó."
Cố Tam cảm thấy lúng túng. Tùng Liên nhận thấy chàng lại bắt đầu đỏ mặt. Nàng nghĩ thực là buồn cười khi một quý tử của một đại gia như thế mà lại dễ mắc cở; nhưng dẫu sao thói quen đỏ mặt dễ dàng có thể là một đức tính tốt. Tùng Liên nhìn Cố Tam một cách đầy cảm tình và nói:
- Xin thổi tiếp đi; Thiếu gia chưa thổi hết khúc nhạc mà.
Cố Tam nhìn xuống cây sáo, bỏ vào cái túi lụa đen, và nhẹ nhàng nói, "Hết rồi; chúng ta mất cảm hứng, và khúc nhạc cũng chấm dứt. Một khúc nhạc hay rất dễ bị lạc điệu khi mất hứng; bà hiểu không? Ngay khi Phi Phố bỏ ra đi rồi, cây sáo không còn hay nữa."
Cố Tam liền đứng dậy và từ biệt. Tùng Liên tiễn chàng tới tận hoa viên và bỗng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn và quý trọng chàng. Nhưng nàng nghĩ rằng không nên bộc lộ tình cảm của mình, nên nàng dừng lại, khoanh tay trước ngực, và cúi chào thật thấp.
Cố Tam hỏi, "Chừng nào bà muốn học sáo lần tới?"
Tùng Liên lắc đầu. "Tôi không biết."
Cố Tam suy nghĩ một lát rồi nói, "Chúng ta hãy để Phi Phố sắp xếp. Phi Phố quý mến bà lắm; anh ta thường ca ngợi bà với bạn bè."
Tùng Liên thở dài và nghĩ, "Hắn thích ta thì có lợi gì đâu? Không có người nào trên đời này ta có thể gửi tấm thân được."
Ngay khi Tùng Liên trở lại phòng nàng, Cát Vân đẩy cửa bước vào, vô cùng hứng khởi kể cho Tùng Liên biết mẹ con Dục Như và Phi Phố bắt đầu cãi lộn nhau. Thoạt đầu Tùng Liên ngạc nhiên, rồi nàng cười lạnh lùng và nói, "Tôi biết họ sẽ cãi nhau."
- Muội muội đi khuyên can họ đi.
- Tôi là gì mà khuyên can họ được. Họ là mẹ con với nhau; dù họ cãi nhau nhiều thế nào thì tôi cũng là cái gì mà bảo họ ngừng lại được?
- Muội muội làm như không biết họ cãi nhau là vì muội muội hả?
- Hừ, điều đó lại còn kỳ quái hơn nữa. Tôi chẳng làm gì đụng chạm đến họ; họ lôi cuốn tôi vào làm gì?
Cát Vân nhìn Tùng Liên như thể buộc tội. "Đừng làm bộ ngây thơ. Muội muội biết tại sao họ cãi nhau mà."
Giọng Tùng Liên rít lên the thé. "Tôi biết gì? Tôi chỉ biết bà ta không thể chịu đựng được nếu có ai tử tế với tôi. Bà ta nghĩ tôi là hạng người gì? Bộ bà ta tưởng tôi sẽ làm gì với con trai bà ta hay sao?" Trong khi nói, mắt nàng tràn đầy lệ, rồi nàng nói tiếp, "Thực là quá ngu xuẩn, quá đáng ghét. Sao bà ta có thể ngu xuẩn như thế?"
Lúc đó Cát Vân đang dùng răng cửa cắn hạt dưa. Nàng bỏ vỏ hạt dưa vào bàn tay Tiểu Nhạn, khẽ đẩy vai Tùng Liên, rồi mỉm cười nói, "Đừng tức giận. Nếu muội muội đứng thẳng thì chẳng cần phải sợ cái bóng cong queo; nếu muội muội không làm điều gì quấy thì không cần phải sợ ma quỷ gõ cửa; muội muội sợ gì?"
- Nếu tỷ tỷ nói như thế thì dường như em có điều phải lo sợ. Nếu tỷ tỷ thích làm người trung gian thì hãy đi khuyên mẹ con họ đừng cãi nhau nữa. Em không hơi đâu quan tâm đến.
- Tùng Liên, muội muội quả thực có một trái tim tàn ác; bây giờ tôi mới nhận ra thế.
- Tỷ tỷ quá tán thưởng em. Không một trái tim nào có thể lấy ra và xem xét được; nhưng bất cứ ai có trái tim tàn ác thì tự mình biết rõ hơn hết.
Ngày hôm sau Tùng Liên gặp Phi Phố ngoài hoa viên. Phi Phố đang đi lang thang, lơ đãng chơi cái bật lửa. Chàng làm như không trông thấy Tùng Liên, nhưng Tùng Liên cố tình lớn tiếng gọi chàng. Nàng đứng đó nói chuyện với chàng, như mọi khi. Nàng hỏi, "Người khách hôm qua của Đại Thiếu gia là ai? Người đó làm tôi lỡ một buổi học sáo."
Phi Phố mỉm cười chua chát, "Đừng giả bộ không biết. Tất cả nhà đang xôn xao bàn tán về việc tôi cãi nhau với mẹ tôi."
Tùng Liên hỏi thêm, "Cãi nhau về cái gì vậy?"
Phi Phố lắc đầu, cứ liên tục mở bật lửa rồi lại tắt đi, hấp tấp nhìn quanh và nói, "Ở nhà lâu quá làm người khác khó chịu. Tôi muốn đi xa nhà. Tốt hơn là đi ra ngoài xã hội, cái nơi tôi tự do và sung sướng."
- Tôi hiểu; sau những rắc rối ấy, Đại Thiếu gia vẫn sợ bà ta.
- Tôi không sợ mẹ tôi; tôi sợ những sự rắc rối, sợ đàn bà; đàn bà thực đáng sợ.
- Đại Thiếu gia sợ đàn bà ư? Vậy thì tại sao Đại Thiếu gia không sợ tôi?
- Tôi cũng hơi sợ dì đấy chứ, nhưng không sợ lắm. Dì không giống bọn họ, vì thế tôi thích lại thăm dì.
Sau đó Tùng Liên nhớ lại cái điều Phi Phố nói một cách hờ hững: "Dì không giống bọn họ." Nàng cảm thấy Phi Phố dem lại cho nàng một thứ an ủi mãnh liệt, nhưng cảm thấy rất mơ hồ, giống như ánh nắng mùa đông, mang theo một sự ấm áp mong manh.
° ° °
Sau đó Phi Phố rất ít lại phòng Tùng Liên, và dường như chàng đang gặp thất bại trong công việc làm ăn; chàng luôn luôn có vẻ u buồn và bực bội. Tùng Liên chỉ trông thấy chàng tại bàn ăn tối. Đôi khi cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn lấy nhau dưới gầm bàn mà chược chợt thoáng qua tâm trí nàng; nàng không thể không bí mật nhìn xuống chân nàng dưới bàn ăn. Nàng có nên đưa chân sang tìm chân Phi Phố không? Khi nàng nghĩ tới điều này, nàng cảm thấy vừa hoảng sợ vừa khích động.
Một hôm Phi Phố tới thăm bất thình lình, đứng đó, xoa tay vào nhau và nhìn xuống chân. Nhìn chàng đứng đó thật lâu mà chẳng nói gì, Tùng Liên bật cười.
- Đại Thiếu gia có cái gì trong lòng? Tại sao không nói ra?
- Tôi sẽ đi xa.
- Thì Đại Thiếu gia vẫn thường đi xa mà.
- Lần này tôi đi Nam Kinh để thương lượng về thuốc lá.
- Thì có gì bất thường đâu? Miễn là không phải thuốc phiện.
- Ngày hôm qua một nhà sư già coi số cho tôi và nói tôi sẽ gặp nhiều sự dữ hơn sự lành trong chuyến đi này. Trước kia tôi chưa bao giờ tin cái chuyện tầm phào ấy, nhưng lần này tôi tin tưởng đôi chút.
- Nếu Đại Thiếu gia tin thì đừng đi nữa. Tôi nghe nói ở đó có nhiều quân cướp lắm; chúng xẻo thịt người để ăn.
- Tôi không thể không đi. Trước hết tôi muốn đi ra khỏi nhà. Thứ hai, tôi phải kiếm tiền đem về nhà. Nếu nhà họ Trần cứ tiếp tục sống như thế này thì chẳng mấy chốc sẽ khánh tận. Lão gia lúc này hơi lú lẫn rồi; nếu tôi không cáng đáng mọi việc thì ai lo bây giờ?
- Đại Thiếu gia nói đúng lắm. Đại Thiếu gia cứ an tâm mà đi. Hơn nữa một người đã trưởng thành mà cứ nằm nhà mãi thì cũng không phải.
Phi Phố lặng lẽ gãi trán một lát rồi bất thần buột miệng, "Nếu tôi ra đi và không trở về, dì có khóc không?"
Tùng Liên lập tức lấy tay bịt miệng Phi Phố. "Đừng nói gở."
Phi Phố nắm lấy bàn tay Tùng Liên, lật ngửa ra, quan sát cả hai mặt và nói, "Tại sao tôi không đọc được chỉ tay của người khác? Tôi không nhìn thấy gì cả. Có lẽ số phận của dì khó đoán và tất cả đều giấu kín."
Tùng Liên rút bàn tay lại và nói, "Nếu Tiểu Nhạn trông thấy chúng ta, nó sẽ đem kể khắp nhà."
- Nếu nó dám như thế, tôi sẽ cắt lưỡi nó và đem nấu cháo.
Khi Tùng Liên đang chào từ biệt Phi Phố ở lối đi, nàng trông thấy Cố Tam đang đi đi lại lại quanh hoa viên. Nàng hỏi Phi Phố, "Anh ta làm gì ngoài kia thế?"
Phi Phố cười to và nói, "Anh ta cũng sợ đàn bà, giống như tôi. Anh ta cũng đi VânNam với
tôi."
Tùng Liên nhăn mặt. "Hai người không thể xa nhau được, y như vợ chồng."
- Dường như dì có vẻ hơi ghen. Nếu dì muốn đi VânNam ,
tôi sẽ đem dì theo. Dì có muốn đi không?
- Thực tình tôi muốn đi lắm chứ, nhưng không thể thực hiện được đâu.
- Tại sao không thể được?
Tùng Liên khẽ dí tay vào Phi Phố và nói, "Đừng làm bộ ngu dốt; Đại Thiếu gia biết tại sao không thể được rồi mà. Thôi đi đi, lên đường ngay đi."
Nàng nhìn theo Phi Phố và Cố Tam bước ra và biến mất sau chiếc cổng hình nguyệt. Nàng không hiểu nàng cảm thấy thế nào về lần chia tay này, thất vọng hay thờ ơ. Nhưng có một điều rất rõ ràng: Khi Phi Phố ra đi rồi, nàng sẽ cô đơn hơn và bị cô lập trong nhà họ Trần.
° ° °
Tùng Liên đang hút thuốc lá thì Trần Tả Thiên bước vào. Phản ứng đầu tiên của nàng khi trông thấy lão là dụi tắt điếu thuốc; nàng nhớ lại có lần lão nói lão không chịu đựng được cảnh đàn bà hút thuốc lá. Trần Tả Thiên cởi áo choàng và nón, và chờ Tùng Liên treo lên cho lão. Tùng Liên ngập ngừng bước lại và nói, "Đã lâu lắm Lão gia không đến đây."
- Tại sao nàng hút thuốc? Ngay khi người đàn bà bắt đầu hút thuốc là mất đi tính chất nữ nhi của mình.
Tùng Liên treo áo choàng xong, nàng cầm cái nón của lão đội lên đầu, và nói đùa, "Như thế này em còn ít là đàn bà hơn nữa, phải không?"
Trần Tả Thiên giật lấy cái nón trên đầu nàng, mắc lên giá treo áo và nói, "Tùng Liên, nàng thực là quá trơ trẽn; một khi nàng trơ tráo, nàng sẽ đi quá xa; thảo nào mọi người đều nói về nàng."
Tùng Liên trả lời ngay lập tức, "Họ nói gì? Ai nói về em? Có phải người khác không hay chính là Lão gia? Em không thèm bận tâm nếu người ta ngồi lê đôi mách về em, nhưng nếu Lão gia cũng không khoan dung thì em sẵn sàng chết đi cho yên chuyện."
Trần Tả Thiên cau mày, "Được rồi, được rồi, tại sao nàng không chịu thay đổi gì cả? Nàng chỉ biết nói đến cái chết thôi, như thể nàng phải sống một cuộc đời khốn khổ lắm. Ta ghét cái chuyện tầm phào đó lắm rồi."
Tùng Liên bước lại, đặt hai tay lên vai lão. "Nếu Lão gia không thích thì em sẽ không nhắc đến nữa, thế thôi. Ai mà muốn nói đến những chuyện bất hạnh khi mà tất cả đều tốt đẹp?"
Trần Tả Thiên ôm lấy nàng và kéo nàng ngồi vào lòng lão. "Hôm đó nàng có đau lòng lắm không? Bữa đó ta đang bực mình; ta cũng không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy bực bội cả ngày. Ta đoán một người không thể nào vui thích khi nghĩ mình đã tới tuổi năm mươi."
- Chuyện gì xảy ra ngày hôm ấy? Em đã quên tất cả rồi.
Trần Tả Thiên bắt đầu cười; lão ôm lấy eo nàng và nói, "Chuyện gì xảy ra ngày hôm ấy? Ta cũng không nhớ nữa."
Sau nhiều ngày không gặp, thân thể Trần Tả Thiên có vẻ lạ lùng đối với Tùng Liên, và người lão có mùi dầu bạc hà. Nàng đoán có lẽ lão sống mấy ngày gần đấy với Dục Như; Dục Như là người duy nhất thường dùng dầu bạc hà. Tùng Liên lấy một chai nước hoa trên bàn trang điểm, và cẩn thận sức lên người Trần Tả Thiên; rồi nàng cũng bôi một ít lên người nàng. Trần Tả Thiên hỏi:
- Nàng học cách này ở đâu vậy?
- Em không muốn Lão gia cũng có mùi như họ
Trần Tả Thiên đá vào chiếc mền và nói, "Nàng quá ích kỷ."
- Em không thể khư khư giữ Lão gia được, dù em muốn thế.
Rồi Tùng Liên hỏi, "Tại sao Phi Phố đi VânNam ?"
- Nó nói nó phải đi lo về vụ buôn thuốc lá; ta để mặc nó làm theo ý thích.
Tùng Liên hỏi thêm, "Sao Phi Phố quá thân mật với Cố Thiếu gia?"
Trần Tả Thiên cười ha hả và nói, "Việc đó có gì lạ đâu; giữa đàn ông với nhau có nhiều chuyện nàng không thể hiểu được."
Tùng Liên lặng lẽ thở dài. Trong lúc nàng vuốt ve cái thân thể gầy trơ xương của Trần Tả Thiên, một ý tưởng bí mật hiện ra trong tâm trí nàng: Nàng tự hỏi không biết nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu Phi Phố nằm đây, trên giường của nàng.
Là người có kinh nghiệm tình dục, Tùng Liên không bao giờ có thể quên được cái điều xảy ra ngay sau đó. Lưng của Trần Tả Thiên đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cố gắng của lão hầu như vô ích. Nàng thấy rõ trong mắt lão có một vẻ rất sợ hãi và hoang mang. "Sao thế này?" Nàng nghe tiếng của lão trở nên rụt rè và yếu đuối. Những ngón tay của Tùng Liên vuốt ve khắp thân thể lão, từ trên xuống dưới như một dòng nước chảy mơn man, nhưng cái thân thể dưới bàn tay nàng dường như đã rã rời từng mảnh và hoàn toàn mềm nhũn; cái thân thể ấy mỗi lúc một xa cách nàng hơn. Nàng hiểu thân thể Trần Tả Thiên vừa trải qua một sự thay đổi thê thảm và nàng cảm thấy rất ngỡ ngàng. Nàng không biết nàng vui sướng hay buồn rầu; nàng không còn biết làm gì nữa. Nàng vuốt má Trần Tả Thiên và nói:
- Lão gia mệt quá rồi; thôi ngủ đi một lúc đã.
Trần Tả Thiên lắc đầu và nói, "Không, không, ta không tin thế."
- Vậy thì... mình phải làm gì?
Trần Tả Thiên ngập ngừng một lát rồi nói, "Có một cách thực hành được, nhưng ta không biết nàng có chịu làm không."
- Chừng nào giúp cho Lão gia được sung sướng thì không có lý do gì mà em không làm.
Trần Tả Thiên nằm rúc vào Tùng Liên, miệng kề sát tai nàng và nói thì thầm. Thoạt đầu Tùng Liên không hiểu, nên lão phải nhắc lại một lần nữa. Lần này thì nàng hiểu; mặt nàng bừng đỏ vì xấu hổ, và nàng trả lời bằng một sự im lặng. Nàng nằm nghiêng một bên, nhìn vào góc phòng tối, rồi bỗng bật nói, "Như vậy em sẽ giống một con chó rồi!"
- Ta không ép nàng. Nếu nàng không muốn thì hãy quên đi.
Tùng Liên vẫn không nói gì; nàng chỉ nằm cuộn tròn như một con mèo. Một lát sau Trần Tả Thiên nghe thấy nàng khóc nức nở. Lão nói, "Nếu nàng không muốn thì nàng không phải làm thế, chỉ có thế thôi, nàng không phải khóc nữa." Lão không ngờ tiếng nức nở của Tùng Liên mỗi lúc một to hơn; nàng ôm mặt và mặc sức khóc.
Trần Tả Thiên nằm nghe một lúc rồi nói, "Nếu nàng còn khóc nữa thì ta đi đây."
Tùng Liên vẫn tiếp tục khóc.
Trần Tả Thiên hất mền ra, nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói, "Ta chưa hề thấy một người đàn bà nào như nàng. Đã là một con điếm mà nàng vẫn còn muốn dựng một tấm bia trinh tiết để ca ngợi nàng."
Trần Tả Thiên giận dữ bỏ đi. Tùng Liên ngồi trên giường nhìn vào đêm tối, và khóc một lúc thật lâu. Nàng trông thấy ánh trăng chiếu trên sàn nhà qua khe màn cửa, một vệt ánh trăng lạnh lẽo, rất trắng và rất buồn tẻ. Nàng nghe thấy tiếng khóc không ngừng của nàng vọng lại trong tai; nhưng bên ngoài, khu hoa viên im lặng như cõi chết. Đến đó nàng nhớ lại lời nói của Trần Tả Thiên trước khi lão bỏ đi; nàng run rẩy khắp người, giận dữ đấm nắm tay xuống giường và hét lên, "Ai là con điếm? Tụi bay mới là những con điếm!"
Tùng Liên mỉm cười chào, "Hai người thực là bạn tốt. Tôi chưa bao giờ trông thấy hai người đàn ông vừa đi vừa nắm tay nhau."
Phi Phố có vẻ hơi bối rối. Chàng nói, "Chúng tôi là bạn với nhau từ ngày còn nhỏ; chúng tôi học cùng một trường ở đây."
Nhìn chàng thanh niên họ Cố, nàng nhận thấy mặt chàng ta còn đỏ hơn mặt Phi Phố. Tùng Liên nghĩ ông thày này quả thực là thú vị; không biết một người đỏ mặt dễ dàng như vậy sẽ như thế nào. Nàng nói:
- Đến già tôi cũng không có được bạn tốt.
Phi Phố trả lời, "Điều đó cũng chẳng có gì lạ; chắc dì kiêu hãnh và không thèm để ý đến ai và người ta cũng khó lại gần dì."
- Điều đó không đúng; quả thực tôi cô đơn, nhưng không kiêu hãnh; muốn kiêu hãnh thì phải có gì để mà kiêu hãnh chứ. Tôi thì có gì để mà kiêu hãnh?
Phi Phố lấy ra một cây sáo từ một chiếc bao bằng lụa đen, và nói:
- Tôi muốn biếu dì chiếc sáo này; Cố Thiếu gia tặng nó cho tôi, như vậy bây giờ tôi "mượn hoa cúng Phật."
Tùng Liên nhận cây sáo và nhìn chàng thanh niên họ Cố; Cố Tam gật đầu và mỉm cười. Tùng Liên đưa cây sáo lên môi, thổi đại vài âm thanh và nói, "Tôi sợ rằng tôi quá kém cỏi và không thể học được."
Cố Tam nói, "Thổi sáo thì dễ thôi; chừng nào bà để tâm hồn vào nó thì không có lý do gì bà không học được."
- Tôi e rằng tôi không thể để hết tâm hồn vào việc thổi sáo; trái tim tôi giống như một cái đĩa đầy cát; rất khó tập trung vào một chỗ.
Cố Tam lại mỉm cười. "Nếu vậy thì khó khăn đấy. Tôi chỉ có thể chỉ dạy bà thổi sáo thôi; tôi không thể lo cho trái tim bà được."
Phi Phố ngồi xuống, nhìn Tùng Liên, rồi nhìn Cố Tam; mắt chàng tràn đầy một sự thân ái đặc biệt.
Cố Tam giải thích, "Cây sáo có bảy lỗ; mỗi lỗ là một trong bảy xúc cảm của con người. Khi bà hòa lẫn tất cả lại với nhau, thì sẽ tạo được một âm thanh uyển chuyển và buồn bã đặc biệt. Một người thổi sáo cần có hai cảm giác này: uyển chuyển và sầu buồn."
Nói tới đây chàng nhạc sư trẻ e lệ nhìn Tùng Liên và hỏi, "Bà có hai cảm giác ấy không?"
Tùng Liên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Tôi sợ rằng tôi chỉ có cảm giác thứ hai thôi."
- Nếu bà có cảm giác ấy thì thực là tốt. Sầu buồn cũng là một trong bảy xúc cảm. Cái đáng sợ duy nhất là sự trống rỗng, không có gì trong tâm hồn cả; và như thế thì bà không thể chơi sáo hay được."
- Sao Thiếu gia không thổi thử một khúc trước để tôi nghe tiếng sáo ra sao.
Cố Tam không từ chối; chàng cầm sáo lên và bắt đầu thổi. Tùng Liên nghe thấy một âm thanh đẹp đẽ, mềm mại, và nhẹ nhàng, có lúc như than như khóc, tuôn ra từ cây sáo.
Phi Phố ngồi xuống ghế trường kỷ, nhắm mắt lại và nói, "Đây là khúc Thu Sầu."
Ngay lúc đó Tiểu Phúc, con hầu gái của Dục Như tới gõ cửa sổ, và lanh lảnh gọi Phi Phố:
- Đại Thiếu gia ơi, Đại Nương muốn Đại Thiếu gia về phòng khách để tiếp khách ngay.
Phi Phố hỏi, "Ai thế?"
- Con không biết; Đại Nương muốn Đại Thiếu gia về ngay.
Phi Phố cau mày và nói, "Bảo khách tới đây gặp ta."
Con Tiểu Phúc cứ gõ vào cửa sổ và la lớn tiếng, "Đại Nương bảo Đại Thiếu gia phải tới ngay; nếu Đại Thiếu gia không tới, Đại Nương sẽ đánh con."
Phi Phố khẽ càu nhàu, "Thực là bực mình quá." Chàng đành đứng dậy và than. "Không biết khách nào thế? Thực là xui xẻo!"
Cố Tam đứng đó tay cầm cây sáo và nhìn Phi Phố, rồi lo lắng hỏi, "Thế còn bài học thổi sáo thì sao; tôi có nên tiếp tục không?"
Phi Phố xua tay và nói, "Anh ở lại đây và tiếp tục dạy. Tôi đi xem khách là ai."
Khi Tùng Liên và Cố Tam là hai người còn lại, không ai biết phải nói gì trước. Bất thình lình Tùng Liên mỉm cười và nói, "Quân nói dối."
Cố Tam giật mình. "Ai là quân nói dối?"
Tùng Liên lấy lại bình tĩnh. "Tôi không ám chỉ Thiếu gia đâu. Tôi ám chỉ bà ta đó."
Cố Tam cảm thấy lúng túng. Tùng Liên nhận thấy chàng lại bắt đầu đỏ mặt. Nàng nghĩ thực là buồn cười khi một quý tử của một đại gia như thế mà lại dễ mắc cở; nhưng dẫu sao thói quen đỏ mặt dễ dàng có thể là một đức tính tốt. Tùng Liên nhìn Cố Tam một cách đầy cảm tình và nói:
- Xin thổi tiếp đi; Thiếu gia chưa thổi hết khúc nhạc mà.
Cố Tam nhìn xuống cây sáo, bỏ vào cái túi lụa đen, và nhẹ nhàng nói, "Hết rồi; chúng ta mất cảm hứng, và khúc nhạc cũng chấm dứt. Một khúc nhạc hay rất dễ bị lạc điệu khi mất hứng; bà hiểu không? Ngay khi Phi Phố bỏ ra đi rồi, cây sáo không còn hay nữa."
Cố Tam liền đứng dậy và từ biệt. Tùng Liên tiễn chàng tới tận hoa viên và bỗng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn và quý trọng chàng. Nhưng nàng nghĩ rằng không nên bộc lộ tình cảm của mình, nên nàng dừng lại, khoanh tay trước ngực, và cúi chào thật thấp.
Cố Tam hỏi, "Chừng nào bà muốn học sáo lần tới?"
Tùng Liên lắc đầu. "Tôi không biết."
Cố Tam suy nghĩ một lát rồi nói, "Chúng ta hãy để Phi Phố sắp xếp. Phi Phố quý mến bà lắm; anh ta thường ca ngợi bà với bạn bè."
Tùng Liên thở dài và nghĩ, "Hắn thích ta thì có lợi gì đâu? Không có người nào trên đời này ta có thể gửi tấm thân được."
Ngay khi Tùng Liên trở lại phòng nàng, Cát Vân đẩy cửa bước vào, vô cùng hứng khởi kể cho Tùng Liên biết mẹ con Dục Như và Phi Phố bắt đầu cãi lộn nhau. Thoạt đầu Tùng Liên ngạc nhiên, rồi nàng cười lạnh lùng và nói, "Tôi biết họ sẽ cãi nhau."
- Muội muội đi khuyên can họ đi.
- Tôi là gì mà khuyên can họ được. Họ là mẹ con với nhau; dù họ cãi nhau nhiều thế nào thì tôi cũng là cái gì mà bảo họ ngừng lại được?
- Muội muội làm như không biết họ cãi nhau là vì muội muội hả?
- Hừ, điều đó lại còn kỳ quái hơn nữa. Tôi chẳng làm gì đụng chạm đến họ; họ lôi cuốn tôi vào làm gì?
Cát Vân nhìn Tùng Liên như thể buộc tội. "Đừng làm bộ ngây thơ. Muội muội biết tại sao họ cãi nhau mà."
Giọng Tùng Liên rít lên the thé. "Tôi biết gì? Tôi chỉ biết bà ta không thể chịu đựng được nếu có ai tử tế với tôi. Bà ta nghĩ tôi là hạng người gì? Bộ bà ta tưởng tôi sẽ làm gì với con trai bà ta hay sao?" Trong khi nói, mắt nàng tràn đầy lệ, rồi nàng nói tiếp, "Thực là quá ngu xuẩn, quá đáng ghét. Sao bà ta có thể ngu xuẩn như thế?"
Lúc đó Cát Vân đang dùng răng cửa cắn hạt dưa. Nàng bỏ vỏ hạt dưa vào bàn tay Tiểu Nhạn, khẽ đẩy vai Tùng Liên, rồi mỉm cười nói, "Đừng tức giận. Nếu muội muội đứng thẳng thì chẳng cần phải sợ cái bóng cong queo; nếu muội muội không làm điều gì quấy thì không cần phải sợ ma quỷ gõ cửa; muội muội sợ gì?"
- Nếu tỷ tỷ nói như thế thì dường như em có điều phải lo sợ. Nếu tỷ tỷ thích làm người trung gian thì hãy đi khuyên mẹ con họ đừng cãi nhau nữa. Em không hơi đâu quan tâm đến.
- Tùng Liên, muội muội quả thực có một trái tim tàn ác; bây giờ tôi mới nhận ra thế.
- Tỷ tỷ quá tán thưởng em. Không một trái tim nào có thể lấy ra và xem xét được; nhưng bất cứ ai có trái tim tàn ác thì tự mình biết rõ hơn hết.
Ngày hôm sau Tùng Liên gặp Phi Phố ngoài hoa viên. Phi Phố đang đi lang thang, lơ đãng chơi cái bật lửa. Chàng làm như không trông thấy Tùng Liên, nhưng Tùng Liên cố tình lớn tiếng gọi chàng. Nàng đứng đó nói chuyện với chàng, như mọi khi. Nàng hỏi, "Người khách hôm qua của Đại Thiếu gia là ai? Người đó làm tôi lỡ một buổi học sáo."
Phi Phố mỉm cười chua chát, "Đừng giả bộ không biết. Tất cả nhà đang xôn xao bàn tán về việc tôi cãi nhau với mẹ tôi."
Tùng Liên hỏi thêm, "Cãi nhau về cái gì vậy?"
Phi Phố lắc đầu, cứ liên tục mở bật lửa rồi lại tắt đi, hấp tấp nhìn quanh và nói, "Ở nhà lâu quá làm người khác khó chịu. Tôi muốn đi xa nhà. Tốt hơn là đi ra ngoài xã hội, cái nơi tôi tự do và sung sướng."
- Tôi hiểu; sau những rắc rối ấy, Đại Thiếu gia vẫn sợ bà ta.
- Tôi không sợ mẹ tôi; tôi sợ những sự rắc rối, sợ đàn bà; đàn bà thực đáng sợ.
- Đại Thiếu gia sợ đàn bà ư? Vậy thì tại sao Đại Thiếu gia không sợ tôi?
- Tôi cũng hơi sợ dì đấy chứ, nhưng không sợ lắm. Dì không giống bọn họ, vì thế tôi thích lại thăm dì.
Sau đó Tùng Liên nhớ lại cái điều Phi Phố nói một cách hờ hững: "Dì không giống bọn họ." Nàng cảm thấy Phi Phố dem lại cho nàng một thứ an ủi mãnh liệt, nhưng cảm thấy rất mơ hồ, giống như ánh nắng mùa đông, mang theo một sự ấm áp mong manh.
° ° °
Sau đó Phi Phố rất ít lại phòng Tùng Liên, và dường như chàng đang gặp thất bại trong công việc làm ăn; chàng luôn luôn có vẻ u buồn và bực bội. Tùng Liên chỉ trông thấy chàng tại bàn ăn tối. Đôi khi cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn lấy nhau dưới gầm bàn mà chược chợt thoáng qua tâm trí nàng; nàng không thể không bí mật nhìn xuống chân nàng dưới bàn ăn. Nàng có nên đưa chân sang tìm chân Phi Phố không? Khi nàng nghĩ tới điều này, nàng cảm thấy vừa hoảng sợ vừa khích động.
Một hôm Phi Phố tới thăm bất thình lình, đứng đó, xoa tay vào nhau và nhìn xuống chân. Nhìn chàng đứng đó thật lâu mà chẳng nói gì, Tùng Liên bật cười.
- Đại Thiếu gia có cái gì trong lòng? Tại sao không nói ra?
- Tôi sẽ đi xa.
- Thì Đại Thiếu gia vẫn thường đi xa mà.
- Lần này tôi đi Nam Kinh để thương lượng về thuốc lá.
- Thì có gì bất thường đâu? Miễn là không phải thuốc phiện.
- Ngày hôm qua một nhà sư già coi số cho tôi và nói tôi sẽ gặp nhiều sự dữ hơn sự lành trong chuyến đi này. Trước kia tôi chưa bao giờ tin cái chuyện tầm phào ấy, nhưng lần này tôi tin tưởng đôi chút.
- Nếu Đại Thiếu gia tin thì đừng đi nữa. Tôi nghe nói ở đó có nhiều quân cướp lắm; chúng xẻo thịt người để ăn.
- Tôi không thể không đi. Trước hết tôi muốn đi ra khỏi nhà. Thứ hai, tôi phải kiếm tiền đem về nhà. Nếu nhà họ Trần cứ tiếp tục sống như thế này thì chẳng mấy chốc sẽ khánh tận. Lão gia lúc này hơi lú lẫn rồi; nếu tôi không cáng đáng mọi việc thì ai lo bây giờ?
- Đại Thiếu gia nói đúng lắm. Đại Thiếu gia cứ an tâm mà đi. Hơn nữa một người đã trưởng thành mà cứ nằm nhà mãi thì cũng không phải.
Phi Phố lặng lẽ gãi trán một lát rồi bất thần buột miệng, "Nếu tôi ra đi và không trở về, dì có khóc không?"
Tùng Liên lập tức lấy tay bịt miệng Phi Phố. "Đừng nói gở."
Phi Phố nắm lấy bàn tay Tùng Liên, lật ngửa ra, quan sát cả hai mặt và nói, "Tại sao tôi không đọc được chỉ tay của người khác? Tôi không nhìn thấy gì cả. Có lẽ số phận của dì khó đoán và tất cả đều giấu kín."
Tùng Liên rút bàn tay lại và nói, "Nếu Tiểu Nhạn trông thấy chúng ta, nó sẽ đem kể khắp nhà."
- Nếu nó dám như thế, tôi sẽ cắt lưỡi nó và đem nấu cháo.
Khi Tùng Liên đang chào từ biệt Phi Phố ở lối đi, nàng trông thấy Cố Tam đang đi đi lại lại quanh hoa viên. Nàng hỏi Phi Phố, "Anh ta làm gì ngoài kia thế?"
Phi Phố cười to và nói, "Anh ta cũng sợ đàn bà, giống như tôi. Anh ta cũng đi Vân
Tùng Liên nhăn mặt. "Hai người không thể xa nhau được, y như vợ chồng."
- Dường như dì có vẻ hơi ghen. Nếu dì muốn đi Vân
- Thực tình tôi muốn đi lắm chứ, nhưng không thể thực hiện được đâu.
- Tại sao không thể được?
Tùng Liên khẽ dí tay vào Phi Phố và nói, "Đừng làm bộ ngu dốt; Đại Thiếu gia biết tại sao không thể được rồi mà. Thôi đi đi, lên đường ngay đi."
Nàng nhìn theo Phi Phố và Cố Tam bước ra và biến mất sau chiếc cổng hình nguyệt. Nàng không hiểu nàng cảm thấy thế nào về lần chia tay này, thất vọng hay thờ ơ. Nhưng có một điều rất rõ ràng: Khi Phi Phố ra đi rồi, nàng sẽ cô đơn hơn và bị cô lập trong nhà họ Trần.
° ° °
Tùng Liên đang hút thuốc lá thì Trần Tả Thiên bước vào. Phản ứng đầu tiên của nàng khi trông thấy lão là dụi tắt điếu thuốc; nàng nhớ lại có lần lão nói lão không chịu đựng được cảnh đàn bà hút thuốc lá. Trần Tả Thiên cởi áo choàng và nón, và chờ Tùng Liên treo lên cho lão. Tùng Liên ngập ngừng bước lại và nói, "Đã lâu lắm Lão gia không đến đây."
- Tại sao nàng hút thuốc? Ngay khi người đàn bà bắt đầu hút thuốc là mất đi tính chất nữ nhi của mình.
Tùng Liên treo áo choàng xong, nàng cầm cái nón của lão đội lên đầu, và nói đùa, "Như thế này em còn ít là đàn bà hơn nữa, phải không?"
Trần Tả Thiên giật lấy cái nón trên đầu nàng, mắc lên giá treo áo và nói, "Tùng Liên, nàng thực là quá trơ trẽn; một khi nàng trơ tráo, nàng sẽ đi quá xa; thảo nào mọi người đều nói về nàng."
Tùng Liên trả lời ngay lập tức, "Họ nói gì? Ai nói về em? Có phải người khác không hay chính là Lão gia? Em không thèm bận tâm nếu người ta ngồi lê đôi mách về em, nhưng nếu Lão gia cũng không khoan dung thì em sẵn sàng chết đi cho yên chuyện."
Trần Tả Thiên cau mày, "Được rồi, được rồi, tại sao nàng không chịu thay đổi gì cả? Nàng chỉ biết nói đến cái chết thôi, như thể nàng phải sống một cuộc đời khốn khổ lắm. Ta ghét cái chuyện tầm phào đó lắm rồi."
Tùng Liên bước lại, đặt hai tay lên vai lão. "Nếu Lão gia không thích thì em sẽ không nhắc đến nữa, thế thôi. Ai mà muốn nói đến những chuyện bất hạnh khi mà tất cả đều tốt đẹp?"
Trần Tả Thiên ôm lấy nàng và kéo nàng ngồi vào lòng lão. "Hôm đó nàng có đau lòng lắm không? Bữa đó ta đang bực mình; ta cũng không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy bực bội cả ngày. Ta đoán một người không thể nào vui thích khi nghĩ mình đã tới tuổi năm mươi."
- Chuyện gì xảy ra ngày hôm ấy? Em đã quên tất cả rồi.
Trần Tả Thiên bắt đầu cười; lão ôm lấy eo nàng và nói, "Chuyện gì xảy ra ngày hôm ấy? Ta cũng không nhớ nữa."
Sau nhiều ngày không gặp, thân thể Trần Tả Thiên có vẻ lạ lùng đối với Tùng Liên, và người lão có mùi dầu bạc hà. Nàng đoán có lẽ lão sống mấy ngày gần đấy với Dục Như; Dục Như là người duy nhất thường dùng dầu bạc hà. Tùng Liên lấy một chai nước hoa trên bàn trang điểm, và cẩn thận sức lên người Trần Tả Thiên; rồi nàng cũng bôi một ít lên người nàng. Trần Tả Thiên hỏi:
- Nàng học cách này ở đâu vậy?
- Em không muốn Lão gia cũng có mùi như họ
Trần Tả Thiên đá vào chiếc mền và nói, "Nàng quá ích kỷ."
- Em không thể khư khư giữ Lão gia được, dù em muốn thế.
Rồi Tùng Liên hỏi, "Tại sao Phi Phố đi Vân
- Nó nói nó phải đi lo về vụ buôn thuốc lá; ta để mặc nó làm theo ý thích.
Tùng Liên hỏi thêm, "Sao Phi Phố quá thân mật với Cố Thiếu gia?"
Trần Tả Thiên cười ha hả và nói, "Việc đó có gì lạ đâu; giữa đàn ông với nhau có nhiều chuyện nàng không thể hiểu được."
Tùng Liên lặng lẽ thở dài. Trong lúc nàng vuốt ve cái thân thể gầy trơ xương của Trần Tả Thiên, một ý tưởng bí mật hiện ra trong tâm trí nàng: Nàng tự hỏi không biết nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu Phi Phố nằm đây, trên giường của nàng.
Là người có kinh nghiệm tình dục, Tùng Liên không bao giờ có thể quên được cái điều xảy ra ngay sau đó. Lưng của Trần Tả Thiên đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng cố gắng của lão hầu như vô ích. Nàng thấy rõ trong mắt lão có một vẻ rất sợ hãi và hoang mang. "Sao thế này?" Nàng nghe tiếng của lão trở nên rụt rè và yếu đuối. Những ngón tay của Tùng Liên vuốt ve khắp thân thể lão, từ trên xuống dưới như một dòng nước chảy mơn man, nhưng cái thân thể dưới bàn tay nàng dường như đã rã rời từng mảnh và hoàn toàn mềm nhũn; cái thân thể ấy mỗi lúc một xa cách nàng hơn. Nàng hiểu thân thể Trần Tả Thiên vừa trải qua một sự thay đổi thê thảm và nàng cảm thấy rất ngỡ ngàng. Nàng không biết nàng vui sướng hay buồn rầu; nàng không còn biết làm gì nữa. Nàng vuốt má Trần Tả Thiên và nói:
- Lão gia mệt quá rồi; thôi ngủ đi một lúc đã.
Trần Tả Thiên lắc đầu và nói, "Không, không, ta không tin thế."
- Vậy thì... mình phải làm gì?
Trần Tả Thiên ngập ngừng một lát rồi nói, "Có một cách thực hành được, nhưng ta không biết nàng có chịu làm không."
- Chừng nào giúp cho Lão gia được sung sướng thì không có lý do gì mà em không làm.
Trần Tả Thiên nằm rúc vào Tùng Liên, miệng kề sát tai nàng và nói thì thầm. Thoạt đầu Tùng Liên không hiểu, nên lão phải nhắc lại một lần nữa. Lần này thì nàng hiểu; mặt nàng bừng đỏ vì xấu hổ, và nàng trả lời bằng một sự im lặng. Nàng nằm nghiêng một bên, nhìn vào góc phòng tối, rồi bỗng bật nói, "Như vậy em sẽ giống một con chó rồi!"
- Ta không ép nàng. Nếu nàng không muốn thì hãy quên đi.
Tùng Liên vẫn không nói gì; nàng chỉ nằm cuộn tròn như một con mèo. Một lát sau Trần Tả Thiên nghe thấy nàng khóc nức nở. Lão nói, "Nếu nàng không muốn thì nàng không phải làm thế, chỉ có thế thôi, nàng không phải khóc nữa." Lão không ngờ tiếng nức nở của Tùng Liên mỗi lúc một to hơn; nàng ôm mặt và mặc sức khóc.
Trần Tả Thiên nằm nghe một lúc rồi nói, "Nếu nàng còn khóc nữa thì ta đi đây."
Tùng Liên vẫn tiếp tục khóc.
Trần Tả Thiên hất mền ra, nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói, "Ta chưa hề thấy một người đàn bà nào như nàng. Đã là một con điếm mà nàng vẫn còn muốn dựng một tấm bia trinh tiết để ca ngợi nàng."
Trần Tả Thiên giận dữ bỏ đi. Tùng Liên ngồi trên giường nhìn vào đêm tối, và khóc một lúc thật lâu. Nàng trông thấy ánh trăng chiếu trên sàn nhà qua khe màn cửa, một vệt ánh trăng lạnh lẽo, rất trắng và rất buồn tẻ. Nàng nghe thấy tiếng khóc không ngừng của nàng vọng lại trong tai; nhưng bên ngoài, khu hoa viên im lặng như cõi chết. Đến đó nàng nhớ lại lời nói của Trần Tả Thiên trước khi lão bỏ đi; nàng run rẩy khắp người, giận dữ đấm nắm tay xuống giường và hét lên, "Ai là con điếm? Tụi bay mới là những con điếm!"
Chương 8:
Nhiều hiện
tượng khác nhau chứng tỏ rằng đấy là một mùa đông bất thường trong nhà họ Trần.
Khi tình cờ cái tên Trần Tả Thiên xuất hiện trong những cuộc nói chuyện giữa
bốn bà vợ thì họ không thể ngăn cản che giấu một thái độ khó hiểu trên mặt họ;
họ hiểu mà không cần phải nói ra, và mỗi người nuôi dưỡng sự bí mật không may
cho riêng mình. Trần Tả Thiên đêm đêm ngủ trong phòng Cát Vân, và thái độ hàng
ngày của Cát Vân hoàn toàn bình thường. Khi ba bà vợ kia quan sát Cát Vân, họ
cũng không muốn che giấu cái nhìn dò hỏi trong mắt họ. "Này, Cát Vân, làm
thế nào mà có thể giữ được Lão gia suốt đêm như thế?"
Những buổi sáng ấy, Mai San mặc quần áo đào hát, và tập lại cái nghề cũ dưới cây tử đằng hoa. Mỗi cử chỉ mỗi điệu hát của nhạc kịch Bắc Kinh, hoặc những mẩu đối thoại được trình diễn rất chuyên nghiệp; những người trong hoa viên trông thấy ống tay áo dài của Mai San trôi trong gió, cái bóng của thân thể nàng nhảy giống như ma quỉ hiện hình, trông rất say mê hấp dẫn.
° ° °
“Đây là canh tư buổi sáng;
Dọc theo bờ sông,
Câm lặng tiếng người.
Một thân thể níu vào cái bóng,
Một cái bóng bám vào một thân thể --
Tim tôi hai lần đau,
Khi tôi thận trọng nghĩ lại:
Tôi chỉ có một bộ mặt đẹp,
Với một số phận không may.
Hãy thương tôi, đã mang nỗi nhục và nước mắt trong những năm ấy,
Bị mang tiếng oan là một con điếm và một người trắc nết;
Nhưng bây giờ dù tiến hoặc thoái, cũng không còn đường trốn thoát;
Tôi sẽ buông cuộc đời tàn tạ xuống làm mồi cho cá.
Hỡi Đỗ Thập Tỷ, em đã sẵn sàng:
Hãy để mùi hương của em biến mất, thân ngà ngọc của em chết đi --
Vì thế nào em cũng phải chết,
Thì em sẽ chết một cái chết trong sạch và sáng ngời.”
° ° °
Tùng Liên lắng nghe và buồn mê mẩn; nàng bước lại gần Mai San, nắm lấy váy nàng và nói:
- Thôi đừng hát nữa; nếu chị cứ hát mãi, linh hồn tôi sẽ bay đi mất. Chị hát bài gì vậy?
Mai San nâng cánh tay áo và chùi son trên mặt, ngồi xuống chiếc bàn đá, và chỉ đủ sức thở hổn hển. Tùng Liên đưa cho nàng một chiếc khăn tay lụa và nói:
- Hãy nhìn cách chị trang điểm mặt, chỗ này chấm đỏ, chỗ kia chấm trắng; chị trông giống như hồn ma vậy.
- Giữa người và ma chỉ khác nhau một hơi thở; người ta là ma quỉ và ma quỉ là người ta.
- Chị vừa hát bài gì vậy? Bài đó tôi nghe thấy buồn quá.
- Bài Đỗ Thập Tỷ. Đó là bài nhạc kịch cuối cùng tôi hát trước khi bỏ đoàn hát. Đỗ Thập Tỷ sắp sửa tự tử, vì thế vai đó hát buồn lắm.
- Bao giờ chị dạy tôi hát bài ấy?
Mai San nhìn Tùng Liên chăm chú một lúc. "Cô nói dễ nghe quá nhỉ; cô cũng muốn tự tử ư? Bất cứ khi nào cô muốn tự tử, tôi sẽ dạy cô bài ấy."
Tùng Liên ngạc nhiên đến không lên tiếng được; nàng chỉ nín lặng nhìn bộ mặt bôi son mỡ dơ bẩn của Mai San. Nàng khám phá rằng nàng không thù ghét Mai San; ít nhất bây giờ nàng không thù ghét Mai San nữa, mặc dù những lời nói của Mai San có chủ ý xúc phạm. Nàng biết rất rõ rằng Mai San, Dục Như và nàng bây giờ có một kẻ thù chung là Cát Vân. Nhưng nàng không thèm công khai bầy tỏ chuyện ấy.
Tùng Liên bước lại cạnh cái giếng bỏ hoang, cúi người, và nhìn xuống bên dưới; bỗng nhiên nàng bật cười và nói, "Ma quỉ, ở đây quả thực có ma quỉ! Chị có biết ai chết trong giếng này không?"
Mai San vẫn ngồi yên tại chiếc bàn đá. Nàng trả lời, "Còn ai vào đấy nữa? Một con ma là cô, và một con là tôi."
- Mai San, chị lúc nào cũng nói đùa kinh khiếp như thế, làm tôi run lên đây này.
Mai San bật cười và nói, "Cô sợ hả? Cô chưa phạm tội ngoại tình thì cô sợ cái gì? Tất cả những người đàn bà ngoại tình chết trong cái giếng này. Đó là tục lệ nhà họ Trần từ nhiều đời rồi."
Tùng Liên lùi lại một bước và nói, "Khủng khiếp quá. Họ bị liệng xuống hả?"
Mai San vung cánh tay áo dài, đứng dậy, và nói, "Nếu cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Sao cô không hỏi ngay những hồn ma quỉ ấy?" Mai San bước lại cạnh giếng, nhìn xuống và hát giọng cao, "Những... hồn ma... chết oan... ả, á, à..."
Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc bên thành giếng và cuối cùng nhắc tới cái bệnh bí mật của Trần Tả Thiên. Mai San nói:
- Dù chiếc đèn dầu tốt đến thế nào, nhất định sẽ có một ngày dầu bị cạn; tôi sợ rằng cây đèn này không thể đổ thêm dầu được nữa. Âm khí đàn bà trong hoa viên này quá mạnh; và số phận nó sẽ ra sao nếu nó làm thương tổn dương khí của người đàn ông. Bây giờ thì thực là hay quá: Trần Tả Thiên, Trần Lão gia, ngồi trên một cái bô mà không đại tiện được; nhưng chúng ta là những kẻ bị để cho khô héo, đêm đêm ngủ một mình trong những căn phòng không.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện, họ nhắc tới Cát Vân. Mặt Mai San cau lại vì giận dữ, và nàng nguyền rủa.
- Lúc nào con mụ đó cũng lúc lắc đống thịt rẻ tiền của mụ ta trước mặt lão già đó; nhìn mà xem mụ ta thích lúc lắc đến thế nào; mụ thèm muốn đến chết liếm đít cho lão và nhất định nói rằng đít lão có mùi thơm tho ngọt ngào. Mụ nghĩ rằng mụ có thể gây đau khổ cho chúng ta; cô hãy đợi xem tôi xử con mụ một ngày nào đó, bắt mụ phải la hét cầu cứu.
Nhưng tâm trí Tùng Liên đã lang thang sang chuyện khác; bất cứ khi nào nàng lại gần cái giếng bỏ hoang, nàng không thể tránh thoát được những ảo giác kinh sợ ấy. Nàng nghe thấy nước sủi bọt sâu bên dưới giếng, dâng lên mặt nước tiếng nói của những vong hồn vất vưởng; nàng quả thực nghe thấy tiếng nói của họ. Và nàng cũng cảm thấy một hơi lạnh, tỏa ra từ giếng, bao trùm lấy thân thể và tinh thần nàng. Tùng Liên quay lại bỏ chạy và hét lên, "Tôi sợ."
Nàng nghe thấy Mai San la hét theo nàng, "Này, cô làm sao thế? Nếu cô đổ cho tôi, tôi không sợ đâu; tôi đâu có nói gì."
° ° °
Một hôm Ức Vân đi học về một mình, và Cát Vân lập tức nghi ngờ có chuyện chẳng lành. Nàng hỏi, "Ức Dung đâu?"
Ức Vân ném cặp sách xuống đất và nói, "Chị ấy bị người ta đánh; đang ở trong bệnh viện."
Cát Vân gọi hai tên nam gia nhân và vội vã đi vào bệnh viện mà không hỏi thêm chi tiết nữa. Khi tất cả trở về, lúc đó đã là giờ ăn tối. Ức Dung đeo băng trên đầu, và Cát Vân sai người bế con tới tận bàn ăn. Mọi người trong bàn ăn bỏ đũa xuống, và túm vào nhìn vết thương của Ức Dung.
Ức Dung là đứa con cưng của Trần Tả Thiên; lão bồng con lên lòng và hỏi, "Nói cho cha biết đứa nào đánh con; ngày mai cha sẽ lột sống da nó."
Ức Dung nhăn nhó kể tên thằng con trai đánh nó. Trần Tả Thiên nổi giận. "Thằng mất dậy ấy là ai? Sao nó dám đánh con gái ta?"
Cát Vân chùi nước mắt và nói, "Lão gia hỏi nó thì biết được gì? Lão gia không thể biết rõ chuyện này trừ phi ngày mai Lão gia hỏi thằng bé đó. Đồ con vật vô tâm mới đánh một đứa con gái tàn nhẫn như vậy."
Dục Như khẽ cau mặt và nói, "Thôi ăn cơm đi. Con nít chúng nó đánh nhau ở trường học là chuyện thường; con nhỏ này đâu có bị thương nặng; chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao hết."
Cát Vân trả lời, "Đại Nương coi thường chuyện này quá; con nhỏ bị đánh gần mù mắt đấy. Thân thể yếu đuối của con gái làm sao chịu đựng được đánh đấm như vậy? Và hơn nữa, tôi không trách thằng bé đó lắm đâu; người làm tôi tức giận là người xui thằng bé. Nếu không thế thì tại sao thằng bé nhẩy sổ từ gốc cây ra, và dùng gậy đánh Ức Dung, mặc dù hai bên không thù oán gì nhau."
Dục Như đang mải múc cháo vào chén của bà, và trả lời, "Nhị Nương quá nghi ngờ. Có lý do gì mà nghi ngờ khi trẻ con tan học ra? Đừng đem lòng nghi ngờ và buộc tội người khác; chuyện này có ai muốn đâu."
Cát Vân lạnh lùng nói, "Sự khó chịu thực sự sẽ tới sau này. Sao tôi có thể bỏ qua được? Tôi sẽ là đồ bỏ nếu tôi không tìm ra đầu mối chuyện này."
Không ai ngờ ngày hôm sau Cát Vân đem vào phòng ăn một gã con trai; gã con trai khá mập mạp. Cát Vân nói cái gì khẽ với nó, và nó đi quanh bàn ăn nhìn kỹ mặt từng người một; bất chợt nó chỉ vào Mai San và nói:
- Chính bà này; bà ta cho tôi một quan tiền.
Mai San ngẩng lên và quắc mắt, rồi đứng dậy, đẩy ghế ra sau, nắm cổ áo đứa con trai và hỏi:
- Mày nói cái gì vậy? Tại sao tao phải cho mày một quan tiền?
Đứa con trai la lên và vùng vẫy khỏi tay Mai San, "Chính bà, bà cho tôi một quan tiền để tôi đánh Trần Ức Dung và Trần Ức Vân."
Mai San vả vào mặt đứa con trai và chửi, "Quân chó thúi! tao còn không biết mày là ai, quân khốn nạn. Ai xui mày vu cho tao?"
Tới đó thì Cát Vân sấn vào và tách hai người ra, giả bộ cười và nói, "Dù cho nó chỉ lầm người, thì tôi cũng biết rõ cái gì đã xảy ra." Nói xong nàng dẫn đứa con trai ra khỏi phòng.
Mai San có vẻ vô cùng tức giận; nàng liệng cái muỗng xuống bàn và nói, "Quân vô sỉ."
Cát Vân đứng đó và hỏi lại, "Kể nào vô sỉ thì biết rõ chuyện này. Tôi có cần phải nói hết cái chuyện dơ dáy này ra không?"
Trần Tả Thiên đã nghe đủ cả; lão giận dữ quát mọi người, "Nếu mọi người không muốn ăn nữa thì bước ra khỏi đây; tất cả cút ra khỏi đây!"
Từ đầu tới cuối, Tùng Liên giữ thái độ của người ngoại cuộc; nàng lạnh lùng quan sát mọi người và không nói một lời. Nàng đã đoán ngay vai trò của Mai San trong vụ này. Nàng hiểu người đàn bà với cá tính của Mai San: Dù yêu hay ghét, nàng bao giờ cũng hung dữ không kiềm chế được. Nàng cảm thấy chuyện này vừa tàn ác vừa khôi hài, hoàn toàn phi lý; nhưng lạ lùng là nàng có cảm tình với Mai San, chứ không thương gì con bé Ức Dung ngây thơ, và cũng ít cảm tình với Cát Vân. Nàng nghĩ đàn bà thực là kỳ lạ; một người đàn bà có thể hiểu được người khác rất rõ ràng, nhưng không bao giờ có thể hiểu được chính mình.
° ° °
Tùng Liên lại có kinh nguyệt, nhưng chưa lần nào nàng cảm thấy lo lắng hoặc bồn chồn như lần này. Cái dòng máu kinh nguyệt tím thẫm tiêu biểu cho một sự tấn công nàng không thương xót. Nàng hiểu rất rõ rằng cơ hội có chửa của nàng trở nên tuyệt vọng vì bệnh bất lực và sự thờ ơ của Trần Tả Thiên. Nếu chắc chắn nàng không sinh con được thì nàng trở nên cô đơn như một chiếc lá khô, bị gió thổi vật vã trong hoa viên nhà họ Trần.
Tùng Liên khám phá rằng nàng mỗi lúc một trở nên dễ xúc động tình cảm hơn; nàng thường hay khóc, và khóc dễ dàng. Nàng khóc khi đi vào nhà cầu để liệng bỏ cái gói kinh nguyệt của nàng. Khi trông thấy một mảnh giấy đi cầu còn nổi trên mặt nước bồn cầu, nàng chửi rủa, "Con chó cái lười biếng!" Tiểu Nhạn dường như không bao giờ biết cách dùng nhà cầu kiểu mới; nó thường quên giật nước sau khi dùng. Tùng Liên sắp giật nước đi thì một sự nghi ngờ trực giác đặc biệt gợi cho nàng một ý nghĩ. Nàng lấy một chiếc cọ cán dài, bịt mũi lại và gẩy tờ giấy trong cầu. Khi mẩu giấy mở ra, thì hình một người đàn bà hiện lên mặt giấy. Mặc dù ướt sũng và mờ mờ, hình người đàn bà vẫn nhận ra được dễ dàng, và được vẽ bằng một thứ máu đỏ sẫm.
Tùng Liên hiểu ngay: Hình ảnh ấy là chính nàng. Tiểu Nhạn đã tìm ra một phương pháp bí mật mới để trù ếm nàng. "Nó mong muốn ta chết lắm, nó liệng ta xuống bồn cầu." Toàn thân nàng run lên trong lúc nàng vớt tờ giấy ra khỏi bồn cầu; nàng không quản mảnh giấy dơ bẩn ấy; máu trong người nàng sôi lên vì cơn giận dữ trước ác tâm của Tiểu Nhạn.
Nàng cầm mảnh giấy vớt lên được và đẩy cửa bước vào cái phòng nhỏ bên cạnh, tại đó Tiểu Nhạn đang ngủ trưa.
Tiểu Nhạn chào, "Tứ Nương làm cái gì thế?"
Tùng Liên liệng mẩu giấy trong bồn cầu xuống trước mặt nó. Tiểu Nhạn hỏi, "Cái gì thế?" Khi nó trông thấy rõ ràng, mặt nó tái lại và bắt đầu nói lắp bắp, "Không phải tôi làm thế."
Tùng Liên giận đến nỗi không nói được; nàng quắc mắt nhìn Tiểu Nhạn trong một nỗi tuyệt vọng do cơn giận gây ra. Tiểu Nhạn co người lùi lại trên giường và không dám nhìn nàng. Rồi nàng nói, "Ta đùa đấy; không phải mày đâu."
Rồi nàng hỏi, "Mày học cái trò ma quái này ở đâu? Có phải mày muốn giết tao để mày có thể là một hầu thiếp thế chỗ tao phải không?"
Tiểu Nhạn không dám nói một lời; nó cầm mảnh giấy đó và định vất ra ngoài cửa sổ, nhưng Tùng Liên quát lên, "Không được vất đi!"
Tiểu Nhạn quay lại cãi, "Nhưng nó dơ dáy quá; Tứ Nương muốn giữ lại làm gì?"
Tùng Liên khoanh tay và đi lại trong phòng. "Nếu ta muốn giữ lại thì dĩ nhiên là ta phải có lý do. Cái đó tùy mày, ta sẽ cho mày hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là trình bày công khai việc này: mày cầm miếng giấy dơ bẩn này lên cho Lão gia thấy, cho mọi người khác cùng thấy. Ta không muốn mày hầu hạ ta nữa; mày gọi cách mày hầu hạ ta như thế này là gì? Mày muốn ám sát ta. Còn lựa chọn thứ hai thì rất riêng tư kín đáo."
Tiểu Nhạn nhút nhát hỏi, "Riêng tư kín đáo như thế nào? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì Tứ Nương bắt, nhưng xin đừng đuổi tôi đi."
Tùng Liên mỉm cười. “Giữ kín việc này cũng dễ thôi: Tất cả mày phải làm là nuốt mảnh giấy này đi."
Tiểu Nhạn kinh sợ. "Tứ Nương nói gì thế?"
Tùng Liên nghiêng đầu ngó ra ngoài hoa viên và rồi nhắc lại thật chậm, ngừng lại ở mỗi chữ, "Tất... cả... mày... phải... làm... là... ăn... mảnh... giấy... này."
Tiểu Nhạn tê dại cả người, té xuống giường, quỳ xuống, hai tay ôm mặt và cất tiếng khóc. "Xin Tứ Nương đánh chết tôi đi còn hơn."
- Ta không muốn đánh mày; đánh mày chỉ tổ bẩn tay. Và mày cũng không thể buộc tội ta quá ác. Cái này gọi là "gậy ông đập lưng ông" đó; điều này đã được viết trong sách vở thì không thể sai được.
Tiểu Nhạn vẫn còn quỳ, tựa vào tường mà khóc.
- Lần này mày muốn sạch sẽ. Nếu mày không muốn nuốt mảnh giấy ấy thì đi khỏi đây; lấy chăn mền đồ dùng của mày và ra khỏi đây ngay.
Tiểu Nhạn khóc một lúc lâu, rồi bỗng nhiên lau nước mắt và nghẹn ngào nói, "Tôi sẽ ăn; tôi sẽ nuốt." Rồi nó cầm mảnh giấy đi cầu dơ bẩn, nhét vào miệng, và bật ra một âm thanh mắc nghẹn ghê sợ.
Tùng Liên lạnh lùng nhìn. Nàng không cảm thấy thỏa mãn; vì một vài lý do nào đó, nàng cảm thấy chán nản kinh khủng và muốn ói mửa. Nàng khinh tởm liếc nhìn Tiểu Nhạn, bước ra ngoài và nói, "Thực là cái thứ trơ trẽn rẻ tiền."
Ngày hôm sau Tiểu Nhạn bị bịnh; nó ốm rất nặng. Bác sĩ đến khám và cho biết nó bị bệnh sốt thương hàn. Khi Tùng Liên nghe tin ấy, nàng cảm thấy một cơn đau bí mật trong tim nàng, như thể nàng bị một lưỡi dao cắt vào tim. Cái tin ấy lan ra khắp nơi, và tất cả mọi gia nhân đều bàn tán chuyện Tùng Liên bắt con Tiểu Nhạn phải nuốt mảnh giấy trong bồn cầu. Chúng nói theo hình dáng bề ngoài thì chúng chưa bao giờ nghĩ Tứ Nương lại độc ác hơn người khác; chúng cũng nói không có cách gì cứu được mạng sống của Tiểu Nhạn.
Trần Tả Thiên sai đưa Tiểu Nhạn vào bệnh viện. Tùng Liên nấp trong phòng lúc người ta khiêng Tiểu Nhạn ra; nhưng nàng nhòm qua khe màn cửa sổ và trông thấy Tiểu Nhạn nằm trên chiếc cáng, trông gần như chết rồi. Đầu của nó trọc lóc, vì tóc đã rụng hết; thật là một cảnh tượng hãi hùng. Tùng Liên cảm thấy đôi mắt khô, vàng úa của Tiểu Nhạn nhìn thẳng xuyên qua tấm màn cửa sổ, đâm vào trái tim nàng. Sau đó Trần Tả Thiên bước vào phòng Tùng Liên và thấy nàng đứng đó, chết trân trước cửa sổ. Lão nói:
- Nàng thực là độc ác; nàng làm cho mọi người trong nhà thì thầm bàn tán nàng là người làm bại hoại danh tiếng nhà họ Trần.
Tùng Liên trả lời, "Nó là người độc ác với em trước, hàng ngày nguyền rủa cho em chết đi."
Trần Tả Thiên càng thêm tức giận. "Nàng là bà chủ và nó chỉ là một con hầu nô lệ; sao nàng lại bước xuống ngang hàng với nó?"
Tùng Liên không biết nói gì một lúc, rồi yếu ớt bào chữa, "Em không có ý định làm nó bịnh; nó tự làm nó bịnh, bây giờ Lão gia đổ lỗi cho em."
Trần Tả Thiên vung tay và nóng nẩy nói, "Không dễ đối phó với một người nào trong các bà; mỗi lần tôi gặp một trong các bà là tôi bị nhức đầu. Các bà đừng nên gây phiền phức cho tôi nữa."
Nói xong Trần Tả Thiên bước ra khỏi cửa; lão nghe thấy Tùng Liên khẽ nói sau lưng lão. "Trời ơi, vậy tôi phải sống thế nào?"
Trần Tả Thiên quay lại, gật đầu với nàng và nói, "Nàng muốn gì cũng được. Nàng có thể sống bất cứ cách nào nàng thích; nhưng đừng bắt một tên gia nhân nào nữa phải nhai nuốt giấy trong bồn cầu."
Những buổi sáng ấy, Mai San mặc quần áo đào hát, và tập lại cái nghề cũ dưới cây tử đằng hoa. Mỗi cử chỉ mỗi điệu hát của nhạc kịch Bắc Kinh, hoặc những mẩu đối thoại được trình diễn rất chuyên nghiệp; những người trong hoa viên trông thấy ống tay áo dài của Mai San trôi trong gió, cái bóng của thân thể nàng nhảy giống như ma quỉ hiện hình, trông rất say mê hấp dẫn.
° ° °
“Đây là canh tư buổi sáng;
Dọc theo bờ sông,
Câm lặng tiếng người.
Một thân thể níu vào cái bóng,
Một cái bóng bám vào một thân thể --
Tim tôi hai lần đau,
Khi tôi thận trọng nghĩ lại:
Tôi chỉ có một bộ mặt đẹp,
Với một số phận không may.
Hãy thương tôi, đã mang nỗi nhục và nước mắt trong những năm ấy,
Bị mang tiếng oan là một con điếm và một người trắc nết;
Nhưng bây giờ dù tiến hoặc thoái, cũng không còn đường trốn thoát;
Tôi sẽ buông cuộc đời tàn tạ xuống làm mồi cho cá.
Hỡi Đỗ Thập Tỷ, em đã sẵn sàng:
Hãy để mùi hương của em biến mất, thân ngà ngọc của em chết đi --
Vì thế nào em cũng phải chết,
Thì em sẽ chết một cái chết trong sạch và sáng ngời.”
° ° °
Tùng Liên lắng nghe và buồn mê mẩn; nàng bước lại gần Mai San, nắm lấy váy nàng và nói:
- Thôi đừng hát nữa; nếu chị cứ hát mãi, linh hồn tôi sẽ bay đi mất. Chị hát bài gì vậy?
Mai San nâng cánh tay áo và chùi son trên mặt, ngồi xuống chiếc bàn đá, và chỉ đủ sức thở hổn hển. Tùng Liên đưa cho nàng một chiếc khăn tay lụa và nói:
- Hãy nhìn cách chị trang điểm mặt, chỗ này chấm đỏ, chỗ kia chấm trắng; chị trông giống như hồn ma vậy.
- Giữa người và ma chỉ khác nhau một hơi thở; người ta là ma quỉ và ma quỉ là người ta.
- Chị vừa hát bài gì vậy? Bài đó tôi nghe thấy buồn quá.
- Bài Đỗ Thập Tỷ. Đó là bài nhạc kịch cuối cùng tôi hát trước khi bỏ đoàn hát. Đỗ Thập Tỷ sắp sửa tự tử, vì thế vai đó hát buồn lắm.
- Bao giờ chị dạy tôi hát bài ấy?
Mai San nhìn Tùng Liên chăm chú một lúc. "Cô nói dễ nghe quá nhỉ; cô cũng muốn tự tử ư? Bất cứ khi nào cô muốn tự tử, tôi sẽ dạy cô bài ấy."
Tùng Liên ngạc nhiên đến không lên tiếng được; nàng chỉ nín lặng nhìn bộ mặt bôi son mỡ dơ bẩn của Mai San. Nàng khám phá rằng nàng không thù ghét Mai San; ít nhất bây giờ nàng không thù ghét Mai San nữa, mặc dù những lời nói của Mai San có chủ ý xúc phạm. Nàng biết rất rõ rằng Mai San, Dục Như và nàng bây giờ có một kẻ thù chung là Cát Vân. Nhưng nàng không thèm công khai bầy tỏ chuyện ấy.
Tùng Liên bước lại cạnh cái giếng bỏ hoang, cúi người, và nhìn xuống bên dưới; bỗng nhiên nàng bật cười và nói, "Ma quỉ, ở đây quả thực có ma quỉ! Chị có biết ai chết trong giếng này không?"
Mai San vẫn ngồi yên tại chiếc bàn đá. Nàng trả lời, "Còn ai vào đấy nữa? Một con ma là cô, và một con là tôi."
- Mai San, chị lúc nào cũng nói đùa kinh khiếp như thế, làm tôi run lên đây này.
Mai San bật cười và nói, "Cô sợ hả? Cô chưa phạm tội ngoại tình thì cô sợ cái gì? Tất cả những người đàn bà ngoại tình chết trong cái giếng này. Đó là tục lệ nhà họ Trần từ nhiều đời rồi."
Tùng Liên lùi lại một bước và nói, "Khủng khiếp quá. Họ bị liệng xuống hả?"
Mai San vung cánh tay áo dài, đứng dậy, và nói, "Nếu cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Sao cô không hỏi ngay những hồn ma quỉ ấy?" Mai San bước lại cạnh giếng, nhìn xuống và hát giọng cao, "Những... hồn ma... chết oan... ả, á, à..."
Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc bên thành giếng và cuối cùng nhắc tới cái bệnh bí mật của Trần Tả Thiên. Mai San nói:
- Dù chiếc đèn dầu tốt đến thế nào, nhất định sẽ có một ngày dầu bị cạn; tôi sợ rằng cây đèn này không thể đổ thêm dầu được nữa. Âm khí đàn bà trong hoa viên này quá mạnh; và số phận nó sẽ ra sao nếu nó làm thương tổn dương khí của người đàn ông. Bây giờ thì thực là hay quá: Trần Tả Thiên, Trần Lão gia, ngồi trên một cái bô mà không đại tiện được; nhưng chúng ta là những kẻ bị để cho khô héo, đêm đêm ngủ một mình trong những căn phòng không.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện, họ nhắc tới Cát Vân. Mặt Mai San cau lại vì giận dữ, và nàng nguyền rủa.
- Lúc nào con mụ đó cũng lúc lắc đống thịt rẻ tiền của mụ ta trước mặt lão già đó; nhìn mà xem mụ ta thích lúc lắc đến thế nào; mụ thèm muốn đến chết liếm đít cho lão và nhất định nói rằng đít lão có mùi thơm tho ngọt ngào. Mụ nghĩ rằng mụ có thể gây đau khổ cho chúng ta; cô hãy đợi xem tôi xử con mụ một ngày nào đó, bắt mụ phải la hét cầu cứu.
Nhưng tâm trí Tùng Liên đã lang thang sang chuyện khác; bất cứ khi nào nàng lại gần cái giếng bỏ hoang, nàng không thể tránh thoát được những ảo giác kinh sợ ấy. Nàng nghe thấy nước sủi bọt sâu bên dưới giếng, dâng lên mặt nước tiếng nói của những vong hồn vất vưởng; nàng quả thực nghe thấy tiếng nói của họ. Và nàng cũng cảm thấy một hơi lạnh, tỏa ra từ giếng, bao trùm lấy thân thể và tinh thần nàng. Tùng Liên quay lại bỏ chạy và hét lên, "Tôi sợ."
Nàng nghe thấy Mai San la hét theo nàng, "Này, cô làm sao thế? Nếu cô đổ cho tôi, tôi không sợ đâu; tôi đâu có nói gì."
° ° °
Một hôm Ức Vân đi học về một mình, và Cát Vân lập tức nghi ngờ có chuyện chẳng lành. Nàng hỏi, "Ức Dung đâu?"
Ức Vân ném cặp sách xuống đất và nói, "Chị ấy bị người ta đánh; đang ở trong bệnh viện."
Cát Vân gọi hai tên nam gia nhân và vội vã đi vào bệnh viện mà không hỏi thêm chi tiết nữa. Khi tất cả trở về, lúc đó đã là giờ ăn tối. Ức Dung đeo băng trên đầu, và Cát Vân sai người bế con tới tận bàn ăn. Mọi người trong bàn ăn bỏ đũa xuống, và túm vào nhìn vết thương của Ức Dung.
Ức Dung là đứa con cưng của Trần Tả Thiên; lão bồng con lên lòng và hỏi, "Nói cho cha biết đứa nào đánh con; ngày mai cha sẽ lột sống da nó."
Ức Dung nhăn nhó kể tên thằng con trai đánh nó. Trần Tả Thiên nổi giận. "Thằng mất dậy ấy là ai? Sao nó dám đánh con gái ta?"
Cát Vân chùi nước mắt và nói, "Lão gia hỏi nó thì biết được gì? Lão gia không thể biết rõ chuyện này trừ phi ngày mai Lão gia hỏi thằng bé đó. Đồ con vật vô tâm mới đánh một đứa con gái tàn nhẫn như vậy."
Dục Như khẽ cau mặt và nói, "Thôi ăn cơm đi. Con nít chúng nó đánh nhau ở trường học là chuyện thường; con nhỏ này đâu có bị thương nặng; chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không sao hết."
Cát Vân trả lời, "Đại Nương coi thường chuyện này quá; con nhỏ bị đánh gần mù mắt đấy. Thân thể yếu đuối của con gái làm sao chịu đựng được đánh đấm như vậy? Và hơn nữa, tôi không trách thằng bé đó lắm đâu; người làm tôi tức giận là người xui thằng bé. Nếu không thế thì tại sao thằng bé nhẩy sổ từ gốc cây ra, và dùng gậy đánh Ức Dung, mặc dù hai bên không thù oán gì nhau."
Dục Như đang mải múc cháo vào chén của bà, và trả lời, "Nhị Nương quá nghi ngờ. Có lý do gì mà nghi ngờ khi trẻ con tan học ra? Đừng đem lòng nghi ngờ và buộc tội người khác; chuyện này có ai muốn đâu."
Cát Vân lạnh lùng nói, "Sự khó chịu thực sự sẽ tới sau này. Sao tôi có thể bỏ qua được? Tôi sẽ là đồ bỏ nếu tôi không tìm ra đầu mối chuyện này."
Không ai ngờ ngày hôm sau Cát Vân đem vào phòng ăn một gã con trai; gã con trai khá mập mạp. Cát Vân nói cái gì khẽ với nó, và nó đi quanh bàn ăn nhìn kỹ mặt từng người một; bất chợt nó chỉ vào Mai San và nói:
- Chính bà này; bà ta cho tôi một quan tiền.
Mai San ngẩng lên và quắc mắt, rồi đứng dậy, đẩy ghế ra sau, nắm cổ áo đứa con trai và hỏi:
- Mày nói cái gì vậy? Tại sao tao phải cho mày một quan tiền?
Đứa con trai la lên và vùng vẫy khỏi tay Mai San, "Chính bà, bà cho tôi một quan tiền để tôi đánh Trần Ức Dung và Trần Ức Vân."
Mai San vả vào mặt đứa con trai và chửi, "Quân chó thúi! tao còn không biết mày là ai, quân khốn nạn. Ai xui mày vu cho tao?"
Tới đó thì Cát Vân sấn vào và tách hai người ra, giả bộ cười và nói, "Dù cho nó chỉ lầm người, thì tôi cũng biết rõ cái gì đã xảy ra." Nói xong nàng dẫn đứa con trai ra khỏi phòng.
Mai San có vẻ vô cùng tức giận; nàng liệng cái muỗng xuống bàn và nói, "Quân vô sỉ."
Cát Vân đứng đó và hỏi lại, "Kể nào vô sỉ thì biết rõ chuyện này. Tôi có cần phải nói hết cái chuyện dơ dáy này ra không?"
Trần Tả Thiên đã nghe đủ cả; lão giận dữ quát mọi người, "Nếu mọi người không muốn ăn nữa thì bước ra khỏi đây; tất cả cút ra khỏi đây!"
Từ đầu tới cuối, Tùng Liên giữ thái độ của người ngoại cuộc; nàng lạnh lùng quan sát mọi người và không nói một lời. Nàng đã đoán ngay vai trò của Mai San trong vụ này. Nàng hiểu người đàn bà với cá tính của Mai San: Dù yêu hay ghét, nàng bao giờ cũng hung dữ không kiềm chế được. Nàng cảm thấy chuyện này vừa tàn ác vừa khôi hài, hoàn toàn phi lý; nhưng lạ lùng là nàng có cảm tình với Mai San, chứ không thương gì con bé Ức Dung ngây thơ, và cũng ít cảm tình với Cát Vân. Nàng nghĩ đàn bà thực là kỳ lạ; một người đàn bà có thể hiểu được người khác rất rõ ràng, nhưng không bao giờ có thể hiểu được chính mình.
° ° °
Tùng Liên lại có kinh nguyệt, nhưng chưa lần nào nàng cảm thấy lo lắng hoặc bồn chồn như lần này. Cái dòng máu kinh nguyệt tím thẫm tiêu biểu cho một sự tấn công nàng không thương xót. Nàng hiểu rất rõ rằng cơ hội có chửa của nàng trở nên tuyệt vọng vì bệnh bất lực và sự thờ ơ của Trần Tả Thiên. Nếu chắc chắn nàng không sinh con được thì nàng trở nên cô đơn như một chiếc lá khô, bị gió thổi vật vã trong hoa viên nhà họ Trần.
Tùng Liên khám phá rằng nàng mỗi lúc một trở nên dễ xúc động tình cảm hơn; nàng thường hay khóc, và khóc dễ dàng. Nàng khóc khi đi vào nhà cầu để liệng bỏ cái gói kinh nguyệt của nàng. Khi trông thấy một mảnh giấy đi cầu còn nổi trên mặt nước bồn cầu, nàng chửi rủa, "Con chó cái lười biếng!" Tiểu Nhạn dường như không bao giờ biết cách dùng nhà cầu kiểu mới; nó thường quên giật nước sau khi dùng. Tùng Liên sắp giật nước đi thì một sự nghi ngờ trực giác đặc biệt gợi cho nàng một ý nghĩ. Nàng lấy một chiếc cọ cán dài, bịt mũi lại và gẩy tờ giấy trong cầu. Khi mẩu giấy mở ra, thì hình một người đàn bà hiện lên mặt giấy. Mặc dù ướt sũng và mờ mờ, hình người đàn bà vẫn nhận ra được dễ dàng, và được vẽ bằng một thứ máu đỏ sẫm.
Tùng Liên hiểu ngay: Hình ảnh ấy là chính nàng. Tiểu Nhạn đã tìm ra một phương pháp bí mật mới để trù ếm nàng. "Nó mong muốn ta chết lắm, nó liệng ta xuống bồn cầu." Toàn thân nàng run lên trong lúc nàng vớt tờ giấy ra khỏi bồn cầu; nàng không quản mảnh giấy dơ bẩn ấy; máu trong người nàng sôi lên vì cơn giận dữ trước ác tâm của Tiểu Nhạn.
Nàng cầm mảnh giấy vớt lên được và đẩy cửa bước vào cái phòng nhỏ bên cạnh, tại đó Tiểu Nhạn đang ngủ trưa.
Tiểu Nhạn chào, "Tứ Nương làm cái gì thế?"
Tùng Liên liệng mẩu giấy trong bồn cầu xuống trước mặt nó. Tiểu Nhạn hỏi, "Cái gì thế?" Khi nó trông thấy rõ ràng, mặt nó tái lại và bắt đầu nói lắp bắp, "Không phải tôi làm thế."
Tùng Liên giận đến nỗi không nói được; nàng quắc mắt nhìn Tiểu Nhạn trong một nỗi tuyệt vọng do cơn giận gây ra. Tiểu Nhạn co người lùi lại trên giường và không dám nhìn nàng. Rồi nàng nói, "Ta đùa đấy; không phải mày đâu."
Rồi nàng hỏi, "Mày học cái trò ma quái này ở đâu? Có phải mày muốn giết tao để mày có thể là một hầu thiếp thế chỗ tao phải không?"
Tiểu Nhạn không dám nói một lời; nó cầm mảnh giấy đó và định vất ra ngoài cửa sổ, nhưng Tùng Liên quát lên, "Không được vất đi!"
Tiểu Nhạn quay lại cãi, "Nhưng nó dơ dáy quá; Tứ Nương muốn giữ lại làm gì?"
Tùng Liên khoanh tay và đi lại trong phòng. "Nếu ta muốn giữ lại thì dĩ nhiên là ta phải có lý do. Cái đó tùy mày, ta sẽ cho mày hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là trình bày công khai việc này: mày cầm miếng giấy dơ bẩn này lên cho Lão gia thấy, cho mọi người khác cùng thấy. Ta không muốn mày hầu hạ ta nữa; mày gọi cách mày hầu hạ ta như thế này là gì? Mày muốn ám sát ta. Còn lựa chọn thứ hai thì rất riêng tư kín đáo."
Tiểu Nhạn nhút nhát hỏi, "Riêng tư kín đáo như thế nào? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì Tứ Nương bắt, nhưng xin đừng đuổi tôi đi."
Tùng Liên mỉm cười. “Giữ kín việc này cũng dễ thôi: Tất cả mày phải làm là nuốt mảnh giấy này đi."
Tiểu Nhạn kinh sợ. "Tứ Nương nói gì thế?"
Tùng Liên nghiêng đầu ngó ra ngoài hoa viên và rồi nhắc lại thật chậm, ngừng lại ở mỗi chữ, "Tất... cả... mày... phải... làm... là... ăn... mảnh... giấy... này."
Tiểu Nhạn tê dại cả người, té xuống giường, quỳ xuống, hai tay ôm mặt và cất tiếng khóc. "Xin Tứ Nương đánh chết tôi đi còn hơn."
- Ta không muốn đánh mày; đánh mày chỉ tổ bẩn tay. Và mày cũng không thể buộc tội ta quá ác. Cái này gọi là "gậy ông đập lưng ông" đó; điều này đã được viết trong sách vở thì không thể sai được.
Tiểu Nhạn vẫn còn quỳ, tựa vào tường mà khóc.
- Lần này mày muốn sạch sẽ. Nếu mày không muốn nuốt mảnh giấy ấy thì đi khỏi đây; lấy chăn mền đồ dùng của mày và ra khỏi đây ngay.
Tiểu Nhạn khóc một lúc lâu, rồi bỗng nhiên lau nước mắt và nghẹn ngào nói, "Tôi sẽ ăn; tôi sẽ nuốt." Rồi nó cầm mảnh giấy đi cầu dơ bẩn, nhét vào miệng, và bật ra một âm thanh mắc nghẹn ghê sợ.
Tùng Liên lạnh lùng nhìn. Nàng không cảm thấy thỏa mãn; vì một vài lý do nào đó, nàng cảm thấy chán nản kinh khủng và muốn ói mửa. Nàng khinh tởm liếc nhìn Tiểu Nhạn, bước ra ngoài và nói, "Thực là cái thứ trơ trẽn rẻ tiền."
Ngày hôm sau Tiểu Nhạn bị bịnh; nó ốm rất nặng. Bác sĩ đến khám và cho biết nó bị bệnh sốt thương hàn. Khi Tùng Liên nghe tin ấy, nàng cảm thấy một cơn đau bí mật trong tim nàng, như thể nàng bị một lưỡi dao cắt vào tim. Cái tin ấy lan ra khắp nơi, và tất cả mọi gia nhân đều bàn tán chuyện Tùng Liên bắt con Tiểu Nhạn phải nuốt mảnh giấy trong bồn cầu. Chúng nói theo hình dáng bề ngoài thì chúng chưa bao giờ nghĩ Tứ Nương lại độc ác hơn người khác; chúng cũng nói không có cách gì cứu được mạng sống của Tiểu Nhạn.
Trần Tả Thiên sai đưa Tiểu Nhạn vào bệnh viện. Tùng Liên nấp trong phòng lúc người ta khiêng Tiểu Nhạn ra; nhưng nàng nhòm qua khe màn cửa sổ và trông thấy Tiểu Nhạn nằm trên chiếc cáng, trông gần như chết rồi. Đầu của nó trọc lóc, vì tóc đã rụng hết; thật là một cảnh tượng hãi hùng. Tùng Liên cảm thấy đôi mắt khô, vàng úa của Tiểu Nhạn nhìn thẳng xuyên qua tấm màn cửa sổ, đâm vào trái tim nàng. Sau đó Trần Tả Thiên bước vào phòng Tùng Liên và thấy nàng đứng đó, chết trân trước cửa sổ. Lão nói:
- Nàng thực là độc ác; nàng làm cho mọi người trong nhà thì thầm bàn tán nàng là người làm bại hoại danh tiếng nhà họ Trần.
Tùng Liên trả lời, "Nó là người độc ác với em trước, hàng ngày nguyền rủa cho em chết đi."
Trần Tả Thiên càng thêm tức giận. "Nàng là bà chủ và nó chỉ là một con hầu nô lệ; sao nàng lại bước xuống ngang hàng với nó?"
Tùng Liên không biết nói gì một lúc, rồi yếu ớt bào chữa, "Em không có ý định làm nó bịnh; nó tự làm nó bịnh, bây giờ Lão gia đổ lỗi cho em."
Trần Tả Thiên vung tay và nóng nẩy nói, "Không dễ đối phó với một người nào trong các bà; mỗi lần tôi gặp một trong các bà là tôi bị nhức đầu. Các bà đừng nên gây phiền phức cho tôi nữa."
Nói xong Trần Tả Thiên bước ra khỏi cửa; lão nghe thấy Tùng Liên khẽ nói sau lưng lão. "Trời ơi, vậy tôi phải sống thế nào?"
Trần Tả Thiên quay lại, gật đầu với nàng và nói, "Nàng muốn gì cũng được. Nàng có thể sống bất cứ cách nào nàng thích; nhưng đừng bắt một tên gia nhân nào nữa phải nhai nuốt giấy trong bồn cầu."
Chương 9:
Một bà già
được sai tới hầu hạ Tùng Liên là Má Tống. Theo lời Má Tống kể lại thì bà ta đã
làm việc trong nhà họ Trần từ lúc bà ta mới có mười lăm tuổi, và đã quá nửa đời
người rồi; bà ta đã nuôi Phi Phố ngay từ lúc còn bé, và cũng nuôi cả cô tiểu
thư đang học đại học. Nghe bà ta khoe khoang về cái thâm niên trong nhà họ
Trần, Tùng Liên muốn chọc bà ta.
- Vậy thì bà nuôi cả Trần Lão gia từ lúc Lão gia còn nhỏ phải không?
Nhưng Má Tống không thích nói đùa; bà ta chỉ mỉm cười và trả lời:
- Không, không, không có Lão gia đâu. Nhưng tôi đã chứng kiến Lão gia kết hôn với bốn bà vợ. Khi Lão gia lấy Đại Nương Dục Như, lão gia mới có mười chín tuổi; lão gia đeo một mặt giây chuyền bằng vằng trước ngực, và Đại Nương cũng đeo một cái, nặng đến nửa cân vàng. Khi Lão gia đem Nhị Nương Cát Vân về nhà, mặt giây chuyền được thay bằng huy chương bằng vàng nhỏ hơn. Và khi Tam Nương Mai San vào nhà này, hai người chỉ đeo vài cái nhẫn trên ngón tay thôi. Vào lúc Tứ Nương đến đây, chúng tôi không thấy Tứ Nương đeo cái gì đặc biệt cả. Tứ Nương có thể thấy nhà họ Trần mỗi ngày một sa sút hơn.
- Nếu nhà họ Trần mỗi ngày một suy kém đi thì bà còn ở đây làm gì?
Má Tống thở dài và trả lời, "Tôi quen hầu hạ ở đây rồi. Nếu tôi trở về căn nhà cũ của tôi và sống một cuộc đời nhàn rỗi, tôi sẽ không thể quen được một đời sống như thế."
Tùng Liên che miệng cười và nói, "Má Tống, nói đúng sự thực thì một số người có số phận là phải làm đầy tớ."
- Đấy không đúng hay sao? Ngay khi người ta sinh ra, người ta đã có số mạng làm chủ hay làm đầy tớ rồi. Nếu Tứ Nương không tin thì Tứ Nương cũng phải tin. Hãy coi tôi hầu hạ Tứ Nương hàng ngày; dù một ngày nào đó trời sập và đất thụt xuống, chừng nào chúng ta còn sống, tôi sẽ vẫn hầu hạ Tứ Nương, nhưng Tứ Nương sẽ không bao giờ phải hầu hạ tôi.
Má Tống thực là một người đầy tớ già điên rồ và lắm chuyện. Tùng Liên nhiều khi phát mệt vì bà ta, nhưng trong nhiều đêm vô cùng buồn tẻ, khi nàng ngồi cô đơn mệt mỏi hàng giờ bên ngọn đèn, nàng cần có người nói chuyện. Nàng thường gọi Má Tống vào phòng, và hai người, chủ và tớ, thường nói về những chuyện hết sức tầm thường vớ vẩn, và Tùng Liên không còn thấy buồn tẻ nữa. Khi lắng nghe Má Tống nói liên miên, ý tưởng của nàng lang thang tới những nơi xa lạ. Đúng ra, nàng không lắng nghe cái mà Má Tống nói; nàng chỉ nhìn đôi môi vàng tái của Má Tống ngọ nguậy giống như một con côn trùng. Nàng cảm thấy cách sống cho qua được những giờ ban đêm như thế thực là buồn cười. Nàng tự hỏi, "Nhưng nếu ta không tiêu dùng những giờ ban đêm thế này thì ta biết làm gì khác?"
Một lần tình cờ hai người nhắc tới những người đàn bà chết trong cái giếng bỏ hoang. Má Tống cho biết người cuối cùng chết cách đấy bốn mươi năm rồi; người đó là hầu thiếp của thân phụ Trần Tả Thiên. Bà ta còn nói bà ta đã hầu hạ người hầu thiếp ấy khoảng nửa năm.
Tùng Liên hỏi, "Làm sao bà ta phải chết?"
Má Tống nheo mắt nhìn Tùng Liên một cách bí mật. "Chứ không phải là chuyện trai gái hay sao? Những bí mật đáng xấu hổ của gia đình không được nói cho người ngoài, nếu không Lão gia sẽ trách phạt tôi."
- Nếu bà nói như vậy thì ta cũng là một người ngoài hay sao? Được rồi, đừng nói chuyện ấy nữa, bà đi ngủ đi.
Má Tống nhìn vẻ mặt của Tùng Liên, rồi mỉm cười và hỏi, "Tứ Nương thực tình muốn nghe những chuyện nhơ nhớp ấy hả?"
- Bà chỉ cần nói, còn ta sẽ nghe. Chuyện ấy có gì mà kinh khủng đến thế?
Má Tống hạ thấp giọng và kể, "Tên bán đậu hũ! Bà ta dan díu với một gã bán đậu hũ."
Tùng Liên khẽ hỏi, "Làm sao mà lại dính líu tới tên bán đậu hũ?"
Má Tống kể tiếp, "Thằng cha đó làm đậu hũ ngon nổi tiếng, vì thế người đầu bếp mua và bắt hắn phải giao đậu hũ hàng ngày. Thế là người hầu thiếp tình cờ gặp tên bán đậu hũ. Cả hai người đều còn trẻ và dâm đãng, và chỉ liếc mắt đưa tình cho nhau vài lần là hai người có tình ý với nhau liền."
- Ai quyến rũ ai trước?
Má Tống cười khúc khích và trả lời, "Có quỉ mới biết được; thực khó mà nói đúng chuyện của họ nẩy nở như thế nào; đúng ra gã bán đậu hũ chịu người hầu thiếp và người hầu thiếp cũng chịu tên bán đậu hũ."
Tùng Liên hỏi dò thêm, "Ai biết hai người có tình ý với nhau?"
Má Tống nói, "Có người theo dõi rình họ! Lão gia thuê một tay thám tử theo dõi hai người. Cũng tại lỗi của bà ta nữa, vì nói dối không khéo. Bà ta đến nhà tên bán đậu hũ và ở trong đó cho tới tối cũng không chịu ra về. Thoạt đầu tên thám tử không dám xông vào quấy rầy hai người; nhưng sau khi chờ đợi quá lâu, tên thám tử đói quá, nên đá bật cửa ra và la lên, "Hai người có thể không đói, nhưng ta đói lắm rồi!"
Kể đến đó, Má Tống bật cười rũ rượi. Tùng Liên tưởng Má Tống cười đến gẫy cổ mất, nhưng nàng không cười; nàng ngồi thẳng dậy và nói, "Thật kinh tởm." Nàng đốt một điếu thuốc lá, hít vài hơi, rồi bất chợt hỏi, "Vậy thì sau khi bà ta phạm tội ngoại tình, bà ta nhảy xuống giếng ư?"
Khuôn mặt Má Tống lộ một vẻ rất bí mật, và khẽ trả lời, "Có trời mới biết rõ. Nhưng dù sao thì bà ta đã chết trong cái giếng ấy."
Vì câu chuyện ấy, Tùng Liên bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ không tên. Nàng không dám ngủ mà không để đèn, tất cả chung quanh nàng đều đen tối và khủng khiếp. Nàng dường như trông thấy cái giếng bỏ hoang đó tràn lấn từ bên dưới cây tử đằng hoa tới tận cửa sổ nàng; nàng trông thấy cái màu lấp lánh nhợt nhạt của cái bàn tay ấy, thò qua cửa sổ nàng, nước nhỏ giọt và vẫy gọi nàng.
Không ai biết Tùng Liên kinh hoàng về những chuyện của cái giếng bỏ hoang, nhưng Dục Như biết rằng Tùng Liên ngủ mà không tắt đèn. Nhiều lần Dục Như nói rằng dù những gia đình giầu có nhất cũng trở nên nghèo mạt nếu họ không tắt đèn về ban đêm. Tùng Liên chỉ giả bộ không nghe thấy lời của Dục Như. Nàng nhận thấy nàng đã chán những cuộc chiến bằng mồm giữa những người đàn bà trong nhà họ Trần rồi; nàng không còn muốn tự bảo vệ nữa, không còn thích hơn thua với ai nữa, và cũng không thích bày tỏ một sự chú ý nào về những chuyện vặt mà các bà vợ thường tranh cãi nhau. Đó là những chuyện mà nàng coi là không có chủ đích, đến nỗi nàng không tìm thấy một ý nghĩa gì. Nàng nghĩ rằng nếu nàng không có gì để nói thì nàng nên giữ im lặng. Mọi người trong nhà họ Trần nhận thấy Tùng Liên trở nên lặng lẽ và không nói chuyện, và họ đoán là vì nàng không còn được Trần Lão gia ưa thích nữa.
° ° °
Đã gần tới ngày mừng Tết năm mới rồi, và sinh hoạt trong nhà họ Trần sôi động hẳn lên. Người ta giết gia súc và heo, và mua tất cả những đồ dùng cho ngày Tết. Bên ngoài cửa sổ của Tùng Liên là sự ồn ào suốt ngày. Tùng Liên đang ngồi một mình trong phòng thì nàng chợt nhớ rằng ngày sinh nhật của nàng chỉ cách năm ngày, sau ngày sinh nhật của Trần Tả Thiên: ngày mười hai tháng mười hai âm lịch. Ngày ấy đã qua lâu rồi, nhưng nàng chỉ nhớ lại thôi; nàng không thể không cảm thấy buồn tủi. Nàng đưa cho Má Tống một ít tiền, và sai bà ta đi mua một vài món ăn đã làm sẵn và một chai rượu Tứ Xuyên.
Má Tống hỏi, "Tứ Nương, hôm nay là dịp gì vậy?"
Tùng Liên chỉ nói, "Đừng hỏi lôi thôi nữa; tôi chỉ muốn biết say rượu sẽ như thế nào thôi."
Sau đó Tùng Liên tìm một tách nhỏ uống rượu, đặt lên bàn, và ngồi nhìn cái tách chăm chú, y như nàng đang nhìn một hài nhi bé nhỏ của hai mươi năm về trước được mẹ cho bú, người mẹ mà nàng chưa bao giờ biết. Những biến cố trong hai mươi năm qua không rõ ràng trong tâm trí nàng; nàng chỉ nhớ bàn tay ướt sũng máu của thân phụ nàng, đang cố gắng giơ lên để vuốt tóc nàng. Tùng Liên nhắm mắt lại, và tâm trí nàng một lần nữa lại trống không; cái điều duy nhất nàng biết rõ là cái ý niệm về sinh nhật của nàng. Sinh nhật của nàng. Nàng cầm cái tách lên và xem xét đáy cái tách; có một vài vệt bụi màu nâu. Nàng tự nhủ: "Ngày mười hai tháng mười hai. Sao ta lại có thể quên được cái ngày dễ nhớ đến như thế?"
Không có ai trên đời này, ngoài Tùng Liên ra, biết được ngày mười hai tháng mười hai là ngày sinh nhật của nàng. Không có ai ngoài nàng, sắp sửa làm tiệc sinh nhật cho nàng.
Má Tống đi rất lâu; khi trở về bà ta đặt một bọc phổi và lòng heo muối lên bàn. Tùng Liên hỏi, "Tại sao bà mua những đồ ăn dơ dáy thế này? Ai mà ăn thứ đó?"
Má Tống nhìn Tùng Liên từ đầu xuống chân một cách bất thường và bỗng bật lên nói, "Tiểu Nhạn chết rồi. Nó chết trong bệnh viện."
Tùng Liên run lên, nhưng nàng giữ bình tĩnh và hỏi, "Nó chết hồi nào?"
- Tôi không biết. Tôi chỉ nghe nói nó gọi tên Tứ Nương trước khi chết.
Tùng Liên hơi tái mặt. "Tại sao nó gọi tên tôi? Người ta có nghĩ rằng tôi giết nó không?"
- Đừng vội nóng; tôi chỉ kể cho Tứ Nương hay những gì tôi nghe người ta nói thôi. Sống hay chết thì ông trời đã định trước rồi; không thể trách Tứ Nương được.
Tùng Liên hỏi thêm, "Xác nó bây giờ ở đâu?"
- Gia đình nó đem về làng quê rồi. Cả gia đình gào khóc thảm thiết; thật là tội nghiệp.
Tùng Liên mở chai rượu, hít ngửi mùi rượu, và lạnh lùng nói, "Chẳng có gì đáng khóc cả; khi sống con người phải chịu đau khổ; khi chết thì không còn đau khổ nữa. Chết tốt hơn là sống."
° ° °
Tùng Liên đang ngồi một mình nhấm nháp rượu ấm thì nàng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ nhưng khá quen thuộc; tấm màn cửa bị kéo mở thật mạnh, và một bóng đen bước lao vào phòng. Nàng quay lại và nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là Phi Phố. Nàng vội vàng lấy khăn bàn che đậy thịt và rượu, đễ cho Phi Phố không trông thấy; nhưng chàng đã nhìn thấy rồi, và kêu lên:
- Hà, hà, vậy là dì cũng biết uống rượu.
Tùng Liên hỏi, "Đại Thiếu gia trở về làm gì?"
- Nếu tôi không chết, tôi vẫn có lúc phải trở về nhà chứ.
Phi Phố đã thay đổi nhiều lắm, trong nhiều ngày kể từ lần cuối nàng gặp chàng; mặt chàng đen xạm, chàng trông lực lưỡng hơn trước, nhưng có vẻ rất mệt mỏi. Tùng Liên nhận thấy những quầng đen dưới mắt chàng, và nàng có thể trông thấy những tia máu nhỏ trong giác mạc; những nét này làm khuôn mặt chàng trông giống mặt Trần Tả Thiên như đúc.
- Tại sao dì uống rượu; dì muốn dìm nỗi sầu buồn của dì trong rượu ư?
- Rượu có thể chôn được nỗi sầu buồn không? Tôi đang ăn mừng sinh nhật của tôi đấy.
- Sinh nhật của dì? Dì bao nhiêu tuổi rồi?
- Ai mà quan tâm tôi bao nhiêu tuổi; mỗi ngày tôi sống sót là một ngày nữa. Đại Thiếu gia uống một ly nhé? Hãy chúc sinh nhật hạnh phúc cho tôi đi.
- Tôi sẽ uống một ly và hy vọng dì sống tới chín mươi chín tuổi.
- Phi lý. Tôi chắc chắn không muốn sống lâu như thế; dành câu mừng ấy cho Lão gia.
- Vậy thì dì muốn sống bao lâu?
- Tôi nghĩ cái đó còn tùy hoàn cảnh; bất cứ khi nào tôi chán sống, thì tôi không sống nữa; giản dị như thế đó.
- Vậy thì tôi sẽ uống một ly nữa để dì sống thật lâu. Nếu dì chết, thì tôi sẽ chẳng còn ai để nói chuyện trong nhà này.
Hai người thong thả uống rượu và lại nói về việc buôn bán thuốc lá của Phi Phố. Phi Phố nói một cách tự chế nhạo, "Gà nhẩy khỏi chuồng và trứng vỡ hết; tôi không phải là người sinh ra để buôn bán. Không những tôi không có lời mà còn lỗ vài ngàn nữa; nhưng chuyến đi này của tôi thú vị lắm."
- Như hiện nay thì đời sống của Đại Thiếu gia đã sung sướng quá rồi. Đại Thiếu gia còn phải lo buồn về chuyện gì nữa.
Phi Phố vội nói, "Đừng kể cho Lão gia biết; nếu không ông ta sẽ giảng cho tôi một bài học bây giờ."
- Tôi chắc chắn không muốn bận tâm dính dáng đến chuyện gia đình của Đại Thiếu gia. Hơn nữa, Lão gia giờ coi tôi như là mảnh rẻ cũ rách; Lão gia cũng không buồn nhìn đến tôi nữa. Tại sao tôi phải nói cho Lão gia biết về những chuyện không hay của Đại Thiếu gia chứ?
Sau khi uống nhiều rượu, Tùng Liên không còn giữ ý tứ trong lời nói nữa. Nàng để giọng nói của nàng bộc lộ tình cảm của nàng đối với Phi Phố và Phi Phố cũng nhận thấy sự thay đổi. Chàng bắt đầu cảm thấy êm dịu dễ chịu; mặt chàng nóng và đỏ bừng, và lấy từ thắt lưng ra một cái túi, vẽ hình long-phụng rực rỡ. Chàng đưa cho Tùng Liên. "Tôi mang cái này về từ Vân Nam. Tôi muốn tặng dì làm quà sinh nhật."
Tùng Liên liếc nhìn cái túi nhỏ, mỉm cười khó hiểu và nói, "Chỉ có đàn bà mới tặng một cái túi như thế cho người tình; sao Đại Thiếu gia lại hành động đảo lộn như thế này?"
Phi Phố hơi phật lòng; chàng bỗng giật lại cái túi từ tay Tùng Liên. "Nếu dì không muốn nhận thì trả lại tôi; đây là vật một người khác tặng tôi trước."
- Đại Thiếu gia là một người đạo đức giả khéo lắm, tìm cách lừa tôi bằng một món quà tặng của người khác; nếu tôi nhận, món quà này không làm bẩn tay tôi hay sao?
Phi Phố nhét chiếc túi vào thắt lưng và vụng về nói, "Tôi không định tặng dì; tôi chỉ muốn đùa dì thôi."
Tùng Liên hơi nhíu mày, "Tôi quen bị làm trò cười rồi; mọi người tới đây để đùa rỡn tôi, và bây giờ Đại Thiếu gia cũng muốn đem tôi làm trò cười nữa."
Phi Phố cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn trộm nét mặt của Tùng Liên, và im lặng không nói gì.
Tùng Liên bỗng hỏi, "Ai tặng Đại Thiếu gia cái túi này?"
Phi Phố rung đùi một vài lần, và nói, "Dì không nên hỏi."
Hai người tiếp tục ngồi đó, lơ đãng uống rượu. Tùng Liên đùa nghịch xoay tách rượu trong lòng bàn tay nàng, và nhìn Phi Phố ngồi đối diện với nàng. Phi Phố cúi đầu, mái tóc trẻ trung của chàng vừa đen vừa dầy, cổ chàng vươn thẳng lên, vừa mạnh mẽ vừa ngạo nghễ, và một vài đường gân xanh nhỏ hơi co giật trong mắt chàng. Tùng Liên cảm thấy một luồng nồng ấm trong tim nàng. Một cơn thèm muốn bất thường tràn lên khắp thân thể nàng như một làn gió xuân; nàng thở gấp, và cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn vào nhau bên dưới bàn mà chược lại hiện ra trước mắt nàng. Nàng cúi nhìn hai chân dài và hấp dẫn của nàng, giống như những cuộn lụa mỏng đẹp đẽ, nồng nàn say đắm đưa sang quấn lấy bàn chân, đầu gối và đùi Phi Phố; bây giờ nàng cảm thấy rất mạnh mẽ sự hiện diện thể xác của chàng. Khuôn mặt nàng trở nên mơ màng trong khi đôi môi nàng khẽ hé mở và hơi rung động. Nàng nghe thấy âm thanh một cái gì đang vỡ ra trong không khí, hoặc có lẽ là âm thanh đến từ một nơi nào đó bên trong thân thể nàng.
Phi Phố ngẩng đầu lên; một tia nhìn của đam mê tràn lên mắt chàng trong lúc chàng đăm đăm nhìn Tùng Liên. Thân thể chàng, nhất là hai chân, vẫn cứng ngắc trong thế ngồi như trước. Chàng không nhúc nhích. Tùng Liên nhắm mắt lại; nàng nghe tiếng đập hỗn loạn của tim nàng - một nhanh, một chậm - trong lúc nàng đè mạnh chân nàng vào chân Phi Phố, và chờ đợi một cái gì sẽ xảy ra.
Dường như thời gian của vài năm đã trôi qua trong một khoảnh khắc. Rồi Phi Phố rụt đầu gối lại, thu mình quay ngồi ngang trên ghế, như một người vừa bị ai đánh đập, và lên tiếng bằng một giọng khàn khàn, "Thế này không tốt."
Tùng Liên lẩm bẩm như người vừa bước ra từ một giấc mộng, "Cái gì không tốt?"
Phi Phố thong thả giơ tay lên và khẽ cúi chào. "Việc này không tốt. Tôi vẫn sợ." Khuôn mặt chàng quặn lại trong một cơn đau trong lúc chàng nói. "Tôi vẫn sợ đàn bà. Đàn bà thực đáng sợ."
- Tôi không hiểu Đại Thiếu gia muốn nói gì.
Phi Phố xoa mặt và trả lời, "Tùng Liên, tôi rất thích dì, tôi không nói đùa đâu."
- Đại Thiếu gia thích tôi mà đối xử với tôi như vậy.
Phi Phố gần như nghẹn ngào; chàng lắc đầu, và mắt cố trốn tránh mắt Tùng Liên trong lúc chàng nói tiếp. "Tôi không thay đổi được; Trời đã trừng phạt tôi; các thế hệ nhà họ Trần này luôn luôn thèm muốn khao khát đàn bà, nhưng đến đời tôi, tôi không thể làm thế được. Ngay từ hồi tôi còn bé, tôi đã nghĩ đàn bà là đáng sợ rồi. Tôi sợ đàn bà. Tôi đặc biệt sợ nhưng người đàn bà trong gia đình nhà tôi. Dì là người duy nhất tôi không sợ, nhưng tôi vẫn không thể làm gì được. Bây giờ dì hiểu chưa?"
Tùng Liên đã ôm mặt khóc. Nàng quay mặt đi và khẽ nói, "Tôi hiểu; Đại Thiếu gia không cần phải giải thích nữa. Tôi không trách Đại Thiếu gia đâu. Tôi không hề trách Đại Thiếu gia một chút nào."
Tùng Liên say rượu sau khi Phi Phố ra về. Mặt nàng đỏ bừng trong khi nàng nhảy múa quanh phòng, đập bể tất cả đồ đạc chung quanh nàng. Má Tống chạy vào nhưng không thể kiềm chế được nàng; bà đành phải cho gọi Trần Tả Thiên. Khi lão bước vào phòng, Tùng Liên ôm choàng lấy lão; hơi thở của nàng nồng nặc mùi rượu, và nàng nói lung tung không có mạch lạc gì cả. Lão hỏi Má Tống, "Tại sao Tứ Nương uống rượu?"
Má Tống trả lời, "Làm sao tôi biết được? Nếu Tứ Nương phiền muộn điều gì, Tứ Nương đâu có nói với tôi."
Trần Tả Thiên sai Má Tống đến phòng Dục Như tìm thuốc trị say rượu, nhưng Tùng Liên bắt đầu hét lên, "Tôi cấm bà đi! Tôi cấm bà đến phòng con mụ phù thủy ấy!"
Trần Tả Thiên ghê tởm quẳng Tùng Liên xuống giường. "Hãy nhìn lại nàng đi! Nàng cư xử thật điên rồ! Nàng không sợ người khác cười cho ư?"
Tùng Liên lại nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ Trần Tả Thiên và năn nỉ, "Lão gia, hãy ở lại với em đêm nay. Chẳng có ai để ý đến em nữa. Hãy yêu em đêm nay, Lão gia ơi."
Trần Tả Thiên bực bội trả lời, "Làm sao ta có thể yêu nàng khi nàng như thế này? Ta thà yêu một con chó còn hơn."
Dục Như nghe tin Tùng Liên say rượu và chạy vội lại. Bà ta lẩm bẩm vài lần tại lối vào, "A di đà Phật, xin Phật độ trì cho chúng tôi." Rồi bà ta chạy vào lôi tách Tùng Liên ra khỏi Trần Tả Thiên. Bà ta hỏi Trần Tả Thiên, "Tôi có nên cho cô ta uống thuốc không?"
Trần Tả Thiên gật đầu.
Dục Như cố vạch miệng Tùng Liên ra và đổ một thứ thuốc vào họng nàng, nhưng Tùng Liên đẩy mạnh bà ta ra, khiến bà ta lảo đảo tới tận cuối phòng.
Dục Như quát lên, "Tất cả hãy giữ nó cho chặt. Hãy cho con chó cái say rượu này biết ở đây ai là chủ!"
Trần Tả Thiên và Má Tống cùng nắm và giữ chặt Tùng Liên; nhưng ngay khi Dục Như đổ thuốc nào miệng nàng, Tùng Liên phun tất cả vào mặt Dục Như. Dục Như phải nói, "Lão gia, sao không giữ chặt nó. Con chó cái say sưa này muốn làm loạn đây."
Trần Tả Thiên ôm chặt bụng Tùng Liên, nhưng ngay lúc đó nàng quỵ xuống, đè lên người lão. Nàng năn nỉ:
- Lão gia, xin đừng bỏ em mà đi. Em sẽ làm bất cứ cái gì cho Lão gia đêm nay; em sẽ vuốt ve nó; em sẽ nút nó; em sẽ làm bất cứ cái gì Lão gia bảo em làm, chỉ xin đừng bỏ đi nữa.
Trần Tả Thiên phẫn nộ đến không nói được.
Dục Như không thể nhẫn nại hơn được nữa. Bà ta sấn lại, vả vào mặt Tùng Liên và nói:
- Con đàn bà lăng loàn! Lão gia, hãy nhìn xem Lão gia đã quá chiều chuộng nó khiến nó hư hỏng hỗn láo đến thế!
Cả khu vực phía nam trở nên ồn ào náo nhiệt; nhiều người chạy băng qua hoa viên để tới coi cảnh tượng đang diễn ra. Trần Tả Thiên sai Má Tống chặn cửa lại, và không cho người bên ngoài trông thấy gì bên trong.
Dục Như nói, "Nó đã tự bôi nhục vào người nó rồi, thế mà Lão gia vẫn sợ người khác trông thấy nó ư? Từ nay nó còn mặt mũi nào gặp mặt người khác?"
Trần Tả Thiên quát lại, "Câm miệng lại! Ta nghĩ bà cũng cần uống thuốc cho tỉnh táo trang nghiêm lại."
Má Tống phải lấy tay che miệng để khỏi bật cười, rồi bước ra hàng hiên đứng chắn tại đó không cho người ta nhìn thấy bên trong; bà ta trông thấy một đám đông đứng bên ngoài cửa sổ trố mắt nhìn. Bà ta cũng trông thấy Phi Phố, hai tay bỏ túi quần thong thả bước lại phía bà ta. Ngay lúc bà ta nghĩ không biết có nên để cho chàng vào hay không thì chàng quay lưng, đi ngược lại.
- Vậy thì bà nuôi cả Trần Lão gia từ lúc Lão gia còn nhỏ phải không?
Nhưng Má Tống không thích nói đùa; bà ta chỉ mỉm cười và trả lời:
- Không, không, không có Lão gia đâu. Nhưng tôi đã chứng kiến Lão gia kết hôn với bốn bà vợ. Khi Lão gia lấy Đại Nương Dục Như, lão gia mới có mười chín tuổi; lão gia đeo một mặt giây chuyền bằng vằng trước ngực, và Đại Nương cũng đeo một cái, nặng đến nửa cân vàng. Khi Lão gia đem Nhị Nương Cát Vân về nhà, mặt giây chuyền được thay bằng huy chương bằng vàng nhỏ hơn. Và khi Tam Nương Mai San vào nhà này, hai người chỉ đeo vài cái nhẫn trên ngón tay thôi. Vào lúc Tứ Nương đến đây, chúng tôi không thấy Tứ Nương đeo cái gì đặc biệt cả. Tứ Nương có thể thấy nhà họ Trần mỗi ngày một sa sút hơn.
- Nếu nhà họ Trần mỗi ngày một suy kém đi thì bà còn ở đây làm gì?
Má Tống thở dài và trả lời, "Tôi quen hầu hạ ở đây rồi. Nếu tôi trở về căn nhà cũ của tôi và sống một cuộc đời nhàn rỗi, tôi sẽ không thể quen được một đời sống như thế."
Tùng Liên che miệng cười và nói, "Má Tống, nói đúng sự thực thì một số người có số phận là phải làm đầy tớ."
- Đấy không đúng hay sao? Ngay khi người ta sinh ra, người ta đã có số mạng làm chủ hay làm đầy tớ rồi. Nếu Tứ Nương không tin thì Tứ Nương cũng phải tin. Hãy coi tôi hầu hạ Tứ Nương hàng ngày; dù một ngày nào đó trời sập và đất thụt xuống, chừng nào chúng ta còn sống, tôi sẽ vẫn hầu hạ Tứ Nương, nhưng Tứ Nương sẽ không bao giờ phải hầu hạ tôi.
Má Tống thực là một người đầy tớ già điên rồ và lắm chuyện. Tùng Liên nhiều khi phát mệt vì bà ta, nhưng trong nhiều đêm vô cùng buồn tẻ, khi nàng ngồi cô đơn mệt mỏi hàng giờ bên ngọn đèn, nàng cần có người nói chuyện. Nàng thường gọi Má Tống vào phòng, và hai người, chủ và tớ, thường nói về những chuyện hết sức tầm thường vớ vẩn, và Tùng Liên không còn thấy buồn tẻ nữa. Khi lắng nghe Má Tống nói liên miên, ý tưởng của nàng lang thang tới những nơi xa lạ. Đúng ra, nàng không lắng nghe cái mà Má Tống nói; nàng chỉ nhìn đôi môi vàng tái của Má Tống ngọ nguậy giống như một con côn trùng. Nàng cảm thấy cách sống cho qua được những giờ ban đêm như thế thực là buồn cười. Nàng tự hỏi, "Nhưng nếu ta không tiêu dùng những giờ ban đêm thế này thì ta biết làm gì khác?"
Một lần tình cờ hai người nhắc tới những người đàn bà chết trong cái giếng bỏ hoang. Má Tống cho biết người cuối cùng chết cách đấy bốn mươi năm rồi; người đó là hầu thiếp của thân phụ Trần Tả Thiên. Bà ta còn nói bà ta đã hầu hạ người hầu thiếp ấy khoảng nửa năm.
Tùng Liên hỏi, "Làm sao bà ta phải chết?"
Má Tống nheo mắt nhìn Tùng Liên một cách bí mật. "Chứ không phải là chuyện trai gái hay sao? Những bí mật đáng xấu hổ của gia đình không được nói cho người ngoài, nếu không Lão gia sẽ trách phạt tôi."
- Nếu bà nói như vậy thì ta cũng là một người ngoài hay sao? Được rồi, đừng nói chuyện ấy nữa, bà đi ngủ đi.
Má Tống nhìn vẻ mặt của Tùng Liên, rồi mỉm cười và hỏi, "Tứ Nương thực tình muốn nghe những chuyện nhơ nhớp ấy hả?"
- Bà chỉ cần nói, còn ta sẽ nghe. Chuyện ấy có gì mà kinh khủng đến thế?
Má Tống hạ thấp giọng và kể, "Tên bán đậu hũ! Bà ta dan díu với một gã bán đậu hũ."
Tùng Liên khẽ hỏi, "Làm sao mà lại dính líu tới tên bán đậu hũ?"
Má Tống kể tiếp, "Thằng cha đó làm đậu hũ ngon nổi tiếng, vì thế người đầu bếp mua và bắt hắn phải giao đậu hũ hàng ngày. Thế là người hầu thiếp tình cờ gặp tên bán đậu hũ. Cả hai người đều còn trẻ và dâm đãng, và chỉ liếc mắt đưa tình cho nhau vài lần là hai người có tình ý với nhau liền."
- Ai quyến rũ ai trước?
Má Tống cười khúc khích và trả lời, "Có quỉ mới biết được; thực khó mà nói đúng chuyện của họ nẩy nở như thế nào; đúng ra gã bán đậu hũ chịu người hầu thiếp và người hầu thiếp cũng chịu tên bán đậu hũ."
Tùng Liên hỏi dò thêm, "Ai biết hai người có tình ý với nhau?"
Má Tống nói, "Có người theo dõi rình họ! Lão gia thuê một tay thám tử theo dõi hai người. Cũng tại lỗi của bà ta nữa, vì nói dối không khéo. Bà ta đến nhà tên bán đậu hũ và ở trong đó cho tới tối cũng không chịu ra về. Thoạt đầu tên thám tử không dám xông vào quấy rầy hai người; nhưng sau khi chờ đợi quá lâu, tên thám tử đói quá, nên đá bật cửa ra và la lên, "Hai người có thể không đói, nhưng ta đói lắm rồi!"
Kể đến đó, Má Tống bật cười rũ rượi. Tùng Liên tưởng Má Tống cười đến gẫy cổ mất, nhưng nàng không cười; nàng ngồi thẳng dậy và nói, "Thật kinh tởm." Nàng đốt một điếu thuốc lá, hít vài hơi, rồi bất chợt hỏi, "Vậy thì sau khi bà ta phạm tội ngoại tình, bà ta nhảy xuống giếng ư?"
Khuôn mặt Má Tống lộ một vẻ rất bí mật, và khẽ trả lời, "Có trời mới biết rõ. Nhưng dù sao thì bà ta đã chết trong cái giếng ấy."
Vì câu chuyện ấy, Tùng Liên bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ không tên. Nàng không dám ngủ mà không để đèn, tất cả chung quanh nàng đều đen tối và khủng khiếp. Nàng dường như trông thấy cái giếng bỏ hoang đó tràn lấn từ bên dưới cây tử đằng hoa tới tận cửa sổ nàng; nàng trông thấy cái màu lấp lánh nhợt nhạt của cái bàn tay ấy, thò qua cửa sổ nàng, nước nhỏ giọt và vẫy gọi nàng.
Không ai biết Tùng Liên kinh hoàng về những chuyện của cái giếng bỏ hoang, nhưng Dục Như biết rằng Tùng Liên ngủ mà không tắt đèn. Nhiều lần Dục Như nói rằng dù những gia đình giầu có nhất cũng trở nên nghèo mạt nếu họ không tắt đèn về ban đêm. Tùng Liên chỉ giả bộ không nghe thấy lời của Dục Như. Nàng nhận thấy nàng đã chán những cuộc chiến bằng mồm giữa những người đàn bà trong nhà họ Trần rồi; nàng không còn muốn tự bảo vệ nữa, không còn thích hơn thua với ai nữa, và cũng không thích bày tỏ một sự chú ý nào về những chuyện vặt mà các bà vợ thường tranh cãi nhau. Đó là những chuyện mà nàng coi là không có chủ đích, đến nỗi nàng không tìm thấy một ý nghĩa gì. Nàng nghĩ rằng nếu nàng không có gì để nói thì nàng nên giữ im lặng. Mọi người trong nhà họ Trần nhận thấy Tùng Liên trở nên lặng lẽ và không nói chuyện, và họ đoán là vì nàng không còn được Trần Lão gia ưa thích nữa.
° ° °
Đã gần tới ngày mừng Tết năm mới rồi, và sinh hoạt trong nhà họ Trần sôi động hẳn lên. Người ta giết gia súc và heo, và mua tất cả những đồ dùng cho ngày Tết. Bên ngoài cửa sổ của Tùng Liên là sự ồn ào suốt ngày. Tùng Liên đang ngồi một mình trong phòng thì nàng chợt nhớ rằng ngày sinh nhật của nàng chỉ cách năm ngày, sau ngày sinh nhật của Trần Tả Thiên: ngày mười hai tháng mười hai âm lịch. Ngày ấy đã qua lâu rồi, nhưng nàng chỉ nhớ lại thôi; nàng không thể không cảm thấy buồn tủi. Nàng đưa cho Má Tống một ít tiền, và sai bà ta đi mua một vài món ăn đã làm sẵn và một chai rượu Tứ Xuyên.
Má Tống hỏi, "Tứ Nương, hôm nay là dịp gì vậy?"
Tùng Liên chỉ nói, "Đừng hỏi lôi thôi nữa; tôi chỉ muốn biết say rượu sẽ như thế nào thôi."
Sau đó Tùng Liên tìm một tách nhỏ uống rượu, đặt lên bàn, và ngồi nhìn cái tách chăm chú, y như nàng đang nhìn một hài nhi bé nhỏ của hai mươi năm về trước được mẹ cho bú, người mẹ mà nàng chưa bao giờ biết. Những biến cố trong hai mươi năm qua không rõ ràng trong tâm trí nàng; nàng chỉ nhớ bàn tay ướt sũng máu của thân phụ nàng, đang cố gắng giơ lên để vuốt tóc nàng. Tùng Liên nhắm mắt lại, và tâm trí nàng một lần nữa lại trống không; cái điều duy nhất nàng biết rõ là cái ý niệm về sinh nhật của nàng. Sinh nhật của nàng. Nàng cầm cái tách lên và xem xét đáy cái tách; có một vài vệt bụi màu nâu. Nàng tự nhủ: "Ngày mười hai tháng mười hai. Sao ta lại có thể quên được cái ngày dễ nhớ đến như thế?"
Không có ai trên đời này, ngoài Tùng Liên ra, biết được ngày mười hai tháng mười hai là ngày sinh nhật của nàng. Không có ai ngoài nàng, sắp sửa làm tiệc sinh nhật cho nàng.
Má Tống đi rất lâu; khi trở về bà ta đặt một bọc phổi và lòng heo muối lên bàn. Tùng Liên hỏi, "Tại sao bà mua những đồ ăn dơ dáy thế này? Ai mà ăn thứ đó?"
Má Tống nhìn Tùng Liên từ đầu xuống chân một cách bất thường và bỗng bật lên nói, "Tiểu Nhạn chết rồi. Nó chết trong bệnh viện."
Tùng Liên run lên, nhưng nàng giữ bình tĩnh và hỏi, "Nó chết hồi nào?"
- Tôi không biết. Tôi chỉ nghe nói nó gọi tên Tứ Nương trước khi chết.
Tùng Liên hơi tái mặt. "Tại sao nó gọi tên tôi? Người ta có nghĩ rằng tôi giết nó không?"
- Đừng vội nóng; tôi chỉ kể cho Tứ Nương hay những gì tôi nghe người ta nói thôi. Sống hay chết thì ông trời đã định trước rồi; không thể trách Tứ Nương được.
Tùng Liên hỏi thêm, "Xác nó bây giờ ở đâu?"
- Gia đình nó đem về làng quê rồi. Cả gia đình gào khóc thảm thiết; thật là tội nghiệp.
Tùng Liên mở chai rượu, hít ngửi mùi rượu, và lạnh lùng nói, "Chẳng có gì đáng khóc cả; khi sống con người phải chịu đau khổ; khi chết thì không còn đau khổ nữa. Chết tốt hơn là sống."
° ° °
Tùng Liên đang ngồi một mình nhấm nháp rượu ấm thì nàng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ nhưng khá quen thuộc; tấm màn cửa bị kéo mở thật mạnh, và một bóng đen bước lao vào phòng. Nàng quay lại và nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là Phi Phố. Nàng vội vàng lấy khăn bàn che đậy thịt và rượu, đễ cho Phi Phố không trông thấy; nhưng chàng đã nhìn thấy rồi, và kêu lên:
- Hà, hà, vậy là dì cũng biết uống rượu.
Tùng Liên hỏi, "Đại Thiếu gia trở về làm gì?"
- Nếu tôi không chết, tôi vẫn có lúc phải trở về nhà chứ.
Phi Phố đã thay đổi nhiều lắm, trong nhiều ngày kể từ lần cuối nàng gặp chàng; mặt chàng đen xạm, chàng trông lực lưỡng hơn trước, nhưng có vẻ rất mệt mỏi. Tùng Liên nhận thấy những quầng đen dưới mắt chàng, và nàng có thể trông thấy những tia máu nhỏ trong giác mạc; những nét này làm khuôn mặt chàng trông giống mặt Trần Tả Thiên như đúc.
- Tại sao dì uống rượu; dì muốn dìm nỗi sầu buồn của dì trong rượu ư?
- Rượu có thể chôn được nỗi sầu buồn không? Tôi đang ăn mừng sinh nhật của tôi đấy.
- Sinh nhật của dì? Dì bao nhiêu tuổi rồi?
- Ai mà quan tâm tôi bao nhiêu tuổi; mỗi ngày tôi sống sót là một ngày nữa. Đại Thiếu gia uống một ly nhé? Hãy chúc sinh nhật hạnh phúc cho tôi đi.
- Tôi sẽ uống một ly và hy vọng dì sống tới chín mươi chín tuổi.
- Phi lý. Tôi chắc chắn không muốn sống lâu như thế; dành câu mừng ấy cho Lão gia.
- Vậy thì dì muốn sống bao lâu?
- Tôi nghĩ cái đó còn tùy hoàn cảnh; bất cứ khi nào tôi chán sống, thì tôi không sống nữa; giản dị như thế đó.
- Vậy thì tôi sẽ uống một ly nữa để dì sống thật lâu. Nếu dì chết, thì tôi sẽ chẳng còn ai để nói chuyện trong nhà này.
Hai người thong thả uống rượu và lại nói về việc buôn bán thuốc lá của Phi Phố. Phi Phố nói một cách tự chế nhạo, "Gà nhẩy khỏi chuồng và trứng vỡ hết; tôi không phải là người sinh ra để buôn bán. Không những tôi không có lời mà còn lỗ vài ngàn nữa; nhưng chuyến đi này của tôi thú vị lắm."
- Như hiện nay thì đời sống của Đại Thiếu gia đã sung sướng quá rồi. Đại Thiếu gia còn phải lo buồn về chuyện gì nữa.
Phi Phố vội nói, "Đừng kể cho Lão gia biết; nếu không ông ta sẽ giảng cho tôi một bài học bây giờ."
- Tôi chắc chắn không muốn bận tâm dính dáng đến chuyện gia đình của Đại Thiếu gia. Hơn nữa, Lão gia giờ coi tôi như là mảnh rẻ cũ rách; Lão gia cũng không buồn nhìn đến tôi nữa. Tại sao tôi phải nói cho Lão gia biết về những chuyện không hay của Đại Thiếu gia chứ?
Sau khi uống nhiều rượu, Tùng Liên không còn giữ ý tứ trong lời nói nữa. Nàng để giọng nói của nàng bộc lộ tình cảm của nàng đối với Phi Phố và Phi Phố cũng nhận thấy sự thay đổi. Chàng bắt đầu cảm thấy êm dịu dễ chịu; mặt chàng nóng và đỏ bừng, và lấy từ thắt lưng ra một cái túi, vẽ hình long-phụng rực rỡ. Chàng đưa cho Tùng Liên. "Tôi mang cái này về từ Vân Nam. Tôi muốn tặng dì làm quà sinh nhật."
Tùng Liên liếc nhìn cái túi nhỏ, mỉm cười khó hiểu và nói, "Chỉ có đàn bà mới tặng một cái túi như thế cho người tình; sao Đại Thiếu gia lại hành động đảo lộn như thế này?"
Phi Phố hơi phật lòng; chàng bỗng giật lại cái túi từ tay Tùng Liên. "Nếu dì không muốn nhận thì trả lại tôi; đây là vật một người khác tặng tôi trước."
- Đại Thiếu gia là một người đạo đức giả khéo lắm, tìm cách lừa tôi bằng một món quà tặng của người khác; nếu tôi nhận, món quà này không làm bẩn tay tôi hay sao?
Phi Phố nhét chiếc túi vào thắt lưng và vụng về nói, "Tôi không định tặng dì; tôi chỉ muốn đùa dì thôi."
Tùng Liên hơi nhíu mày, "Tôi quen bị làm trò cười rồi; mọi người tới đây để đùa rỡn tôi, và bây giờ Đại Thiếu gia cũng muốn đem tôi làm trò cười nữa."
Phi Phố cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn trộm nét mặt của Tùng Liên, và im lặng không nói gì.
Tùng Liên bỗng hỏi, "Ai tặng Đại Thiếu gia cái túi này?"
Phi Phố rung đùi một vài lần, và nói, "Dì không nên hỏi."
Hai người tiếp tục ngồi đó, lơ đãng uống rượu. Tùng Liên đùa nghịch xoay tách rượu trong lòng bàn tay nàng, và nhìn Phi Phố ngồi đối diện với nàng. Phi Phố cúi đầu, mái tóc trẻ trung của chàng vừa đen vừa dầy, cổ chàng vươn thẳng lên, vừa mạnh mẽ vừa ngạo nghễ, và một vài đường gân xanh nhỏ hơi co giật trong mắt chàng. Tùng Liên cảm thấy một luồng nồng ấm trong tim nàng. Một cơn thèm muốn bất thường tràn lên khắp thân thể nàng như một làn gió xuân; nàng thở gấp, và cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn vào nhau bên dưới bàn mà chược lại hiện ra trước mắt nàng. Nàng cúi nhìn hai chân dài và hấp dẫn của nàng, giống như những cuộn lụa mỏng đẹp đẽ, nồng nàn say đắm đưa sang quấn lấy bàn chân, đầu gối và đùi Phi Phố; bây giờ nàng cảm thấy rất mạnh mẽ sự hiện diện thể xác của chàng. Khuôn mặt nàng trở nên mơ màng trong khi đôi môi nàng khẽ hé mở và hơi rung động. Nàng nghe thấy âm thanh một cái gì đang vỡ ra trong không khí, hoặc có lẽ là âm thanh đến từ một nơi nào đó bên trong thân thể nàng.
Phi Phố ngẩng đầu lên; một tia nhìn của đam mê tràn lên mắt chàng trong lúc chàng đăm đăm nhìn Tùng Liên. Thân thể chàng, nhất là hai chân, vẫn cứng ngắc trong thế ngồi như trước. Chàng không nhúc nhích. Tùng Liên nhắm mắt lại; nàng nghe tiếng đập hỗn loạn của tim nàng - một nhanh, một chậm - trong lúc nàng đè mạnh chân nàng vào chân Phi Phố, và chờ đợi một cái gì sẽ xảy ra.
Dường như thời gian của vài năm đã trôi qua trong một khoảnh khắc. Rồi Phi Phố rụt đầu gối lại, thu mình quay ngồi ngang trên ghế, như một người vừa bị ai đánh đập, và lên tiếng bằng một giọng khàn khàn, "Thế này không tốt."
Tùng Liên lẩm bẩm như người vừa bước ra từ một giấc mộng, "Cái gì không tốt?"
Phi Phố thong thả giơ tay lên và khẽ cúi chào. "Việc này không tốt. Tôi vẫn sợ." Khuôn mặt chàng quặn lại trong một cơn đau trong lúc chàng nói. "Tôi vẫn sợ đàn bà. Đàn bà thực đáng sợ."
- Tôi không hiểu Đại Thiếu gia muốn nói gì.
Phi Phố xoa mặt và trả lời, "Tùng Liên, tôi rất thích dì, tôi không nói đùa đâu."
- Đại Thiếu gia thích tôi mà đối xử với tôi như vậy.
Phi Phố gần như nghẹn ngào; chàng lắc đầu, và mắt cố trốn tránh mắt Tùng Liên trong lúc chàng nói tiếp. "Tôi không thay đổi được; Trời đã trừng phạt tôi; các thế hệ nhà họ Trần này luôn luôn thèm muốn khao khát đàn bà, nhưng đến đời tôi, tôi không thể làm thế được. Ngay từ hồi tôi còn bé, tôi đã nghĩ đàn bà là đáng sợ rồi. Tôi sợ đàn bà. Tôi đặc biệt sợ nhưng người đàn bà trong gia đình nhà tôi. Dì là người duy nhất tôi không sợ, nhưng tôi vẫn không thể làm gì được. Bây giờ dì hiểu chưa?"
Tùng Liên đã ôm mặt khóc. Nàng quay mặt đi và khẽ nói, "Tôi hiểu; Đại Thiếu gia không cần phải giải thích nữa. Tôi không trách Đại Thiếu gia đâu. Tôi không hề trách Đại Thiếu gia một chút nào."
Tùng Liên say rượu sau khi Phi Phố ra về. Mặt nàng đỏ bừng trong khi nàng nhảy múa quanh phòng, đập bể tất cả đồ đạc chung quanh nàng. Má Tống chạy vào nhưng không thể kiềm chế được nàng; bà đành phải cho gọi Trần Tả Thiên. Khi lão bước vào phòng, Tùng Liên ôm choàng lấy lão; hơi thở của nàng nồng nặc mùi rượu, và nàng nói lung tung không có mạch lạc gì cả. Lão hỏi Má Tống, "Tại sao Tứ Nương uống rượu?"
Má Tống trả lời, "Làm sao tôi biết được? Nếu Tứ Nương phiền muộn điều gì, Tứ Nương đâu có nói với tôi."
Trần Tả Thiên sai Má Tống đến phòng Dục Như tìm thuốc trị say rượu, nhưng Tùng Liên bắt đầu hét lên, "Tôi cấm bà đi! Tôi cấm bà đến phòng con mụ phù thủy ấy!"
Trần Tả Thiên ghê tởm quẳng Tùng Liên xuống giường. "Hãy nhìn lại nàng đi! Nàng cư xử thật điên rồ! Nàng không sợ người khác cười cho ư?"
Tùng Liên lại nhảy lên, hai tay ôm lấy cổ Trần Tả Thiên và năn nỉ, "Lão gia, hãy ở lại với em đêm nay. Chẳng có ai để ý đến em nữa. Hãy yêu em đêm nay, Lão gia ơi."
Trần Tả Thiên bực bội trả lời, "Làm sao ta có thể yêu nàng khi nàng như thế này? Ta thà yêu một con chó còn hơn."
Dục Như nghe tin Tùng Liên say rượu và chạy vội lại. Bà ta lẩm bẩm vài lần tại lối vào, "A di đà Phật, xin Phật độ trì cho chúng tôi." Rồi bà ta chạy vào lôi tách Tùng Liên ra khỏi Trần Tả Thiên. Bà ta hỏi Trần Tả Thiên, "Tôi có nên cho cô ta uống thuốc không?"
Trần Tả Thiên gật đầu.
Dục Như cố vạch miệng Tùng Liên ra và đổ một thứ thuốc vào họng nàng, nhưng Tùng Liên đẩy mạnh bà ta ra, khiến bà ta lảo đảo tới tận cuối phòng.
Dục Như quát lên, "Tất cả hãy giữ nó cho chặt. Hãy cho con chó cái say rượu này biết ở đây ai là chủ!"
Trần Tả Thiên và Má Tống cùng nắm và giữ chặt Tùng Liên; nhưng ngay khi Dục Như đổ thuốc nào miệng nàng, Tùng Liên phun tất cả vào mặt Dục Như. Dục Như phải nói, "Lão gia, sao không giữ chặt nó. Con chó cái say sưa này muốn làm loạn đây."
Trần Tả Thiên ôm chặt bụng Tùng Liên, nhưng ngay lúc đó nàng quỵ xuống, đè lên người lão. Nàng năn nỉ:
- Lão gia, xin đừng bỏ em mà đi. Em sẽ làm bất cứ cái gì cho Lão gia đêm nay; em sẽ vuốt ve nó; em sẽ nút nó; em sẽ làm bất cứ cái gì Lão gia bảo em làm, chỉ xin đừng bỏ đi nữa.
Trần Tả Thiên phẫn nộ đến không nói được.
Dục Như không thể nhẫn nại hơn được nữa. Bà ta sấn lại, vả vào mặt Tùng Liên và nói:
- Con đàn bà lăng loàn! Lão gia, hãy nhìn xem Lão gia đã quá chiều chuộng nó khiến nó hư hỏng hỗn láo đến thế!
Cả khu vực phía nam trở nên ồn ào náo nhiệt; nhiều người chạy băng qua hoa viên để tới coi cảnh tượng đang diễn ra. Trần Tả Thiên sai Má Tống chặn cửa lại, và không cho người bên ngoài trông thấy gì bên trong.
Dục Như nói, "Nó đã tự bôi nhục vào người nó rồi, thế mà Lão gia vẫn sợ người khác trông thấy nó ư? Từ nay nó còn mặt mũi nào gặp mặt người khác?"
Trần Tả Thiên quát lại, "Câm miệng lại! Ta nghĩ bà cũng cần uống thuốc cho tỉnh táo trang nghiêm lại."
Má Tống phải lấy tay che miệng để khỏi bật cười, rồi bước ra hàng hiên đứng chắn tại đó không cho người ta nhìn thấy bên trong; bà ta trông thấy một đám đông đứng bên ngoài cửa sổ trố mắt nhìn. Bà ta cũng trông thấy Phi Phố, hai tay bỏ túi quần thong thả bước lại phía bà ta. Ngay lúc bà ta nghĩ không biết có nên để cho chàng vào hay không thì chàng quay lưng, đi ngược lại.
Sau một
trận mưa tuyết, khu hoa viên trơ trụi và hoang vắng phủ một lớp tuyết dầy như
lông thỏ, trong lúc những cành cây và những mái hiên biến hình thành những khối
thủy tinh chạm trổ một cách tuyệt mỹ, lấp lánh và trong suốt. Một vài đứa trẻ
nhỏ trong nhà họ Trần sáng sớm đã chạy ra sân để đắp người tuyết; rồi chúng
dùng tuyết ném nhau, đuổi nhau quanh cửa sổ của Tùng Liên. Tùng Liên còn nghe
thấy giọng the thé của thằng Phi Lang la khóc, khi nó bị té xuống đống tuyết.
Ánh sáng của tuyết cũng phản ảnh chói lòa trên khung cửa sổ. Rồi đến cái âm
thanh không bao giờ mệt mỏi của chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên tường. Mọi việc
đều hiển nhiên có thực, nhưng Tùng Liên cảm thấy như thể nàng vừa trở về từ một
chuyến viếng thăm Thiên Đình; nàng không thể tin được rằng nàng vẫn còn sống,
và nàng sẽ còn phải sống như vậy một ngày nữa.
Nàng đã trông thấy hồn ma của Tiểu Nhạn đêm qua; trong cõi chết, Tiểu Nhạn là một người đàn bà trọc đầu. Nàng trông thấy Tiểu Nhạn đứng bên ngoài, đẩy cửa sổ của nàng. Tùng Liên không hề sợ hãi. Nàng trông đợi sự trả thù độc ác của Tiểu Nhạn. Nàng nằm đó một cách bình tĩnh. Nàng biết cửa sổ sẽ mở.
Tiểu Nhạn lặng lẽ bò vào, đội tóc giả như mái tóc quấn cao của một bà nhà giầu.
Tùng Liên hỏi, "Mày mua bộ tóc giả ấy ở đâu?"
Tiểu Nhạn trả lời, "Diêm Vương có đủ mọi thứ."
Rồi nàng trông thấy Tiểu Nhạn rút ra một cây trâm dài trên mái tóc và đâm vào ngực nàng. Nàng cảm thấy một cơn đau nhói thúc mạnh vào, và nàng rơi nhanh xuống một vực thẳm tối đen. Nàng biết nàng đã chết; nàng biết chắc rằng nàng chết thực rồi, và nàng đã chết trong một thời gian rất lâu, tưởng như mười năm đã trôi qua.
Tùng Liên kéo áo choàng lên vai và ngồi trên giường; nàng không tin rằng cái chết của nàng chỉ là một giấc mơ. Nàng trông thấy một cây trâm dài cắm trên chiếc khăn thêu phủ giường; nàng cầm cây trâm lên và đặt vào lòng bàn tay. Cây trâm lạnh như băng tuyết. Cây trâm này cũng không phải là giấc mơ, mà là một sự thực tuyệt đối.
- Vậy thì tại sao ta vẫn còn sống? Tiểu Nhạn biến đi đâu?
Tùng Liên thấy cửa sổ cũng mở hé, y như trong giấc mơ vậy. Không khí từ ngoài ùa vào, trong sạch và lạnh toát, nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy cái mùi chết của Tiểu Nhạn để lại, vẫn còn lẩn khuất quanh nàng. Trời xuống tuyết, và chỉ còn một nửa thế giới tồn tại. Nửa kia không thể trông thấy được; nửa ấy đã lặng lẽ cuốn đi mất. Có lẽ đây chỉ là một cái chết dở dang.
Tùng Liên tự hỏi, "Tại sao ta chỉ chết nửa chừng rồi ngừng lại? Thực là kỳ lạ. Vậy thì nửa kia đâu?"
Mai San từ phòng phía bắc bước ra. Trong khi nàng đi băng qua tuyết, chiếc áo choàng lông thú, vẻ hồng hào mạnh khoẻ trên mặt nàng và phong cách sang trọng của nàng đã biến đổi màu sắc và không khí quanh nàng. Khi nàng đi qua cửa sổ của Tùng Liên, nàng gọi, "Phu nhân say sưa ơi, giờ đã tỉnh rượu chưa?"
Tùng Liên hỏi, "Chị đi ra ngoài trong tuyết như thế này ư?"
Mai San gõ cửa sổ, "Ai mà sợ một tí tuyết thế này? Chừng nào tôi sung sướng, tôi vẫn ra ngoài dù tuyết rơi sắc như dao."
Khi Mai San vung vẩy mông bước đi, Tùng Liên không biết vì một lý do gì khiến nàng nhìn theo và gọi to, "Chị phải thận trọng đấy."
Mai San quay lại và ném cho nàng một nụ cười quyến rũ.
Nụ cười của Mai San tạo một ấn tượng sâu đậm đối với Tùng Liên. Đấy là lần cuối cùng Tùng Liên trông thấy nụ cười quyến rũ của Mai San.
Đến chiều thì Mai San được hai nam gia nhân lôi về nhà. Cát Vân đi đằng sau, miệng cắn hạt dưa suốt dọc đường. Những sự việc đưa tới cái kết thúc này rất là đơn giản: Cát Vân bắt được Mai San và ông bác sĩ trên giường trong một khách điếm gần đó. Cát Vân quẳng quần áo của Mai San ra ngoài rồi đắc chí nói, "Con điếm thối tha, mày nghĩ mày thoát được tay tao hả?"
Tùng Liên trông thấy Mai San ra đi và trở về trong cùng một ngày, nhưng không phải là cùng một Mai San giữa buổi sáng và buổi chiều. Khi Mai San bị lôi vào căn phòng phía bắc, tóc của nàng rối bù, và mắt nàng giận tóe lửa trong lúc nguyền rủa những người lôi kéo nàng. Nàng chửi Cát Vân:
- Nếu ta sống, ta sẽ lột sống da mày, và nếu ta chết, ta vẫn có thể cắt trái tim của mày cho chó ăn.
Cát Vân không thèm trả lời, vẫn tiếp tục cắn hạt dưa.
Thằng Phi Lang lượm một chiếc giầy của Mai San, và gọi to suốt trên đường chạy theo về nhà, "Giầy của má rơi rồi!"
Tùng Liên không trông thấy Trần Tả Thiên. Một lúc lâu Trần Tả Thiên một mình tới phòng của Mai San; vào lúc đó phòng Mai San đã bị khóa trái rồi.
Tùng Liên không còn lòng dạ nào sang phòng Mai San để dò hỏi; nàng cực kỳ chán nản trong lúc cố lắng nghe mọi tiếng động từ phòng Mai San. Nàng lo ngại không biết Trần Tả Thiên sẽ trừng phạt Mai San thế nào, nhưng không hề có một tiếng động, dù nhỏ bé, từ phòng bên cạnh. Một tên gia nhân đứng bên ngoài cửa, tay cầm một chùm chìa khoá, hết mở lại khoá cửa. Trần Tả Thiên từ phòng bước ra, đứng đó một giây lát ngắm khu hoa viên phủ tuyết, lắc đầu và bước đi về phía phòng Tùng Liên.
Mặt Trần Tả Thiên bình tĩnh hơn Tùng Liên tưởng. Lão nói, "Nhiều tuyết quá; tuyết đúng mùa thì năm nay được mùa lúa." Tùng Liên trông thấy vẻ mặt của lão vẫn bình tĩnh như thường lệ. Tùng Liên tựa vào giường và nhìn thẳng vào mặt Trần Tả Thiên; mắt lão long lanh lạnh lẽo dến nỗi nàng phải bồn chồn và sợ hãi. Nàng hỏi:
- Lão gia sẽ làm gì đối với Mai San?
Trần Tả Thiên rút ra một chiếc tăm bàng ngà và xỉa răng trước khi lão trả lời, "Chúng ta có thể làm gì với cô ta? Chính cô ta đã biết cái điều phải làm."
- Sao Lão gia không tha thứ cho người ta một lần?
Trần Tả Thiên bật cười và nói, "Cái gì xảy ra đã xảy ra rồi."
Tùng Liên không thể ngủ được đêm ấy; tư tưởng nàng rối mù. Nàng liên tục lắng nghe mọi động tĩnh ở phòng bên cạnh, trong lúc nàng nghĩ tới hoàn cảnh của chính nàng. Tuy nhiên mỗi lần nàng nghĩ tới cuộc đời nàng, tất cả chỉ là một khoảng không, khó nắm giữ như tuyết bên ngoài cửa sổ; phân nửa là thực, còn phân nửa kia tan vào ảo tưởng. Đến nửa đêm nàng bỗng nghe Mai San hát nhạc kịch Bắc Kinh. Nàng không thể tin được tai nàng, vì thế nàng nín thở và cố lắng nghe. Quả thực là Mai San đang hát nhạc kịch Bắc Kinh vào cái đêm đau khổ của nàng.
° ° °
“Hãy thở dài cho một người đàn bà đẹp,
Sinh ra dưới một ngôi sao xấu,
Tình duyên hoàn hảo của nàng,
Trôi theo sông chảy về đông.
Một người tình bạc bẽo biệt vô âm tín,
Than thở với hoa và khóc với mặt trăng,
Chỉ làm tăng nỗi buồn đen tối của ta.
Lệ trên gối tuôn ra nhập vào nước mưa trên thềm
Không ngừng rơi bên ngoài cửa sổ.
Khi nào thanh kiếm của chàng trở về?
Ta muốn thành một tượng đá canh chừng cho trượng phu ta;
Ta ước ao muốn gửi tin, nhưng quá khó khăn.
Ta vẫn còn chiếc gối này hình trăng lưỡi liềm và chiếc khăn thêu phủ giường,
Rực rỡ như lụa trắng,
Nhưng ta sợ phải ngủ một mình,
Không ấm được cái giường lạnh lẽo.”
° ° °
Bầu không khí trong hậu viên có vẻ bất thường suốt đêm. Tùng Liên cứ trăn trở lăn lộn, và không ngủ được. Về sau nàng nghe tiếng thằng Phi Lang khóc và gào thét; dường như có ai khiêng nó ra khỏi phòng. Bỗng Tùng Liên không còn nhớ được gương mặt của Mai San thế nào nữa; nàng chỉ trông thấy cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn vào nhau bên dưới bàn mà chược; hình ảnh ấy liên tục bay qua trước mắt nàng, và nàng mơ hồ nhớ lại hình ảnh của họ, mỏng như tờ giấy bay trong gió lạnh. Tùng Liên lẩm bẩm một mình, "Thật là tội nghiệp" khi nàng nghe thấy tiếng gà gáy lần đầu bên ngoài bức tường hoa viên. Sau đó cả thế giới lại một lần nữa lặng thinh như chết. Tùng Liên nghĩ, "Ta lại sắp chết nữa. Tiểu Nhạn lại sắp mở cửa sổ rồi."
Tùng Liên nằm đó trong một cơn mê, nửa thức nửa ngủ. Ngay lúc vừa có ánh bình minh, nàng giật mình vì tiếng hỗn loạn của nhiều bước chân. Tiếng những bước chân đi từ phòng Mai San, về hướng cây tử đằng hoa.
Tùng Liên khẽ kéo hở tấm màn, và trông thấy bóng đen của một vài người đang di chuyển trong bóng tối; họ khiêng một người về phía cây tử đằng hoa. Tùng Liên có thể cảm thấy người ấy là Mai San; Mai San lặng lẽ giẫy đạp trong lúc bị khiêng về phía cây tử đằng hoa. Nàng đã bị nhét khăn vào miệng nên không thể lên tiếng được.
Tùng Liên băn khoăn, "Họ sẽ làm gì? Họ khiêng Mai San ra đó làm gì?"
Trong bóng tới lờ mờ, mấy người đàn ông ra tới bờ cái giếng bỏ hoang; họ đứng vây quanh miệng giếng và bận rộn một lát. Rồi Tùng Liên nghe thấy một âm thanh vọng lại, như thể tiếng nước bắn lên từ đáy giếng vang lên. Có người bị ném xuống giếng. Mai San đã bị ném xuống giếng rồi.
Tất cả hoàn toàn im lặng chừng hai phút trước khi Tùng Liên bật ra tiếng gào khóc man rợ lạnh người. Khi Trần Tả Thiên bước vào phòng nàng, lão trông thấy nàng đứng chân không giữa phòng, điên loạn bứt tóc. Tùng Liên vẫn tiếp tục gào khóc một cách lơ đãng; mắt nàng dại đi và không còn vẻ tinh anh nữa, và mặt nàng không khác gì một tờ giấy trắng. Trần Tả Thiên dẫn nàng trở lại giường; lão hiểu rõ rằng đây là ngày cuối cùng của Tùng Liên; cô sinh viên đại học trẻ tuổi Tùng Liên không còn nữa. Trần Tả Thiên đắp mền lên người nàng và hỏi:
- Nàng nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy gì?
Tùng Liên trả lời, "Giết người, giết người."
- Nói bậy bạ. Nàng nhìn thấy gì? Nàng không nhìn thấy gì cả. Nàng mất trí rồi.
Buổi sáng hôm ấy nhà họ Trần náo loạn vì hai chuyện kinh dị. Tam Nương Mai San gieo mình xuống giếng để nhận chìm sự xấu hổ của nàng, và Tứ Nương Tùng Liên bị loạn trí. Mọi người đều đồng ý cái chết của Mai San hoàn toàn tự nhiên và hợp lý; những đàn bà phóng đãng và những người vợ ngoại tình không bao giờ có một hậu vận tốt. Nhưng tại sao một người trẻ tuổi, hoàn toàn mạnh khoẻ và tư cách như Tứ Nương Tùng Liên lại bỗng nhiên mất trí? Những người biết rõ bên trong nhà họ Trần nói rằng chuyện đó rất đơn giản: "Con cáo khóc cái chết của con thỏ rừng." Những sinh vật cùng loài đau xót nhau, có vậy thôi.
° ° °
Mùa xuân năm sau, Trần Tả Thiên, Trần Lão gia, lấy Vân Trúc làm người vợ thứ năm. Khi Vân Trúc mới vào dinh cơ nhà họ Trần, nàng thường trông thấy một thiếu phụ rất trẻ ngồi dưới gốc cây tử đằng hoa, hoặc đôi khi bước quanh cái giếng bỏ hoang, vừa đi vừa nói chuyện xuống cái giếng. Vân Trúc nhận thấy người thiếu phụ rất sạch sẽ, xinh đẹp và có phong cách, không giống một người đàn bà điên. Nàng hỏi thăm những gia nhân chung quanh xem thiếu phụ ấy là ai, thì họ chỉ trả lời nàng, "Cô ta vốn là Tứ Nương; tâm trí cô ta bị hỏng rồi."
Vân Trúc hỏi, "Cô ta trông thực là lạ lùng. Cô ta nói gì với cái giếng?"
Bọn gia nhân lập lại những lời nói của người thiếu phụ cho Vân Trúc:
"Tôi sẽ không nhẩy xuống đâu, tôi sẽ không nhảy xuống." Cô ta nói sẽ không nhảy xuống giếng.
Tùng Liên nói nàng sẽ không nhảy xuống giếng.
Nàng đã trông thấy hồn ma của Tiểu Nhạn đêm qua; trong cõi chết, Tiểu Nhạn là một người đàn bà trọc đầu. Nàng trông thấy Tiểu Nhạn đứng bên ngoài, đẩy cửa sổ của nàng. Tùng Liên không hề sợ hãi. Nàng trông đợi sự trả thù độc ác của Tiểu Nhạn. Nàng nằm đó một cách bình tĩnh. Nàng biết cửa sổ sẽ mở.
Tiểu Nhạn lặng lẽ bò vào, đội tóc giả như mái tóc quấn cao của một bà nhà giầu.
Tùng Liên hỏi, "Mày mua bộ tóc giả ấy ở đâu?"
Tiểu Nhạn trả lời, "Diêm Vương có đủ mọi thứ."
Rồi nàng trông thấy Tiểu Nhạn rút ra một cây trâm dài trên mái tóc và đâm vào ngực nàng. Nàng cảm thấy một cơn đau nhói thúc mạnh vào, và nàng rơi nhanh xuống một vực thẳm tối đen. Nàng biết nàng đã chết; nàng biết chắc rằng nàng chết thực rồi, và nàng đã chết trong một thời gian rất lâu, tưởng như mười năm đã trôi qua.
Tùng Liên kéo áo choàng lên vai và ngồi trên giường; nàng không tin rằng cái chết của nàng chỉ là một giấc mơ. Nàng trông thấy một cây trâm dài cắm trên chiếc khăn thêu phủ giường; nàng cầm cây trâm lên và đặt vào lòng bàn tay. Cây trâm lạnh như băng tuyết. Cây trâm này cũng không phải là giấc mơ, mà là một sự thực tuyệt đối.
- Vậy thì tại sao ta vẫn còn sống? Tiểu Nhạn biến đi đâu?
Tùng Liên thấy cửa sổ cũng mở hé, y như trong giấc mơ vậy. Không khí từ ngoài ùa vào, trong sạch và lạnh toát, nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy cái mùi chết của Tiểu Nhạn để lại, vẫn còn lẩn khuất quanh nàng. Trời xuống tuyết, và chỉ còn một nửa thế giới tồn tại. Nửa kia không thể trông thấy được; nửa ấy đã lặng lẽ cuốn đi mất. Có lẽ đây chỉ là một cái chết dở dang.
Tùng Liên tự hỏi, "Tại sao ta chỉ chết nửa chừng rồi ngừng lại? Thực là kỳ lạ. Vậy thì nửa kia đâu?"
Mai San từ phòng phía bắc bước ra. Trong khi nàng đi băng qua tuyết, chiếc áo choàng lông thú, vẻ hồng hào mạnh khoẻ trên mặt nàng và phong cách sang trọng của nàng đã biến đổi màu sắc và không khí quanh nàng. Khi nàng đi qua cửa sổ của Tùng Liên, nàng gọi, "Phu nhân say sưa ơi, giờ đã tỉnh rượu chưa?"
Tùng Liên hỏi, "Chị đi ra ngoài trong tuyết như thế này ư?"
Mai San gõ cửa sổ, "Ai mà sợ một tí tuyết thế này? Chừng nào tôi sung sướng, tôi vẫn ra ngoài dù tuyết rơi sắc như dao."
Khi Mai San vung vẩy mông bước đi, Tùng Liên không biết vì một lý do gì khiến nàng nhìn theo và gọi to, "Chị phải thận trọng đấy."
Mai San quay lại và ném cho nàng một nụ cười quyến rũ.
Nụ cười của Mai San tạo một ấn tượng sâu đậm đối với Tùng Liên. Đấy là lần cuối cùng Tùng Liên trông thấy nụ cười quyến rũ của Mai San.
Đến chiều thì Mai San được hai nam gia nhân lôi về nhà. Cát Vân đi đằng sau, miệng cắn hạt dưa suốt dọc đường. Những sự việc đưa tới cái kết thúc này rất là đơn giản: Cát Vân bắt được Mai San và ông bác sĩ trên giường trong một khách điếm gần đó. Cát Vân quẳng quần áo của Mai San ra ngoài rồi đắc chí nói, "Con điếm thối tha, mày nghĩ mày thoát được tay tao hả?"
Tùng Liên trông thấy Mai San ra đi và trở về trong cùng một ngày, nhưng không phải là cùng một Mai San giữa buổi sáng và buổi chiều. Khi Mai San bị lôi vào căn phòng phía bắc, tóc của nàng rối bù, và mắt nàng giận tóe lửa trong lúc nguyền rủa những người lôi kéo nàng. Nàng chửi Cát Vân:
- Nếu ta sống, ta sẽ lột sống da mày, và nếu ta chết, ta vẫn có thể cắt trái tim của mày cho chó ăn.
Cát Vân không thèm trả lời, vẫn tiếp tục cắn hạt dưa.
Thằng Phi Lang lượm một chiếc giầy của Mai San, và gọi to suốt trên đường chạy theo về nhà, "Giầy của má rơi rồi!"
Tùng Liên không trông thấy Trần Tả Thiên. Một lúc lâu Trần Tả Thiên một mình tới phòng của Mai San; vào lúc đó phòng Mai San đã bị khóa trái rồi.
Tùng Liên không còn lòng dạ nào sang phòng Mai San để dò hỏi; nàng cực kỳ chán nản trong lúc cố lắng nghe mọi tiếng động từ phòng Mai San. Nàng lo ngại không biết Trần Tả Thiên sẽ trừng phạt Mai San thế nào, nhưng không hề có một tiếng động, dù nhỏ bé, từ phòng bên cạnh. Một tên gia nhân đứng bên ngoài cửa, tay cầm một chùm chìa khoá, hết mở lại khoá cửa. Trần Tả Thiên từ phòng bước ra, đứng đó một giây lát ngắm khu hoa viên phủ tuyết, lắc đầu và bước đi về phía phòng Tùng Liên.
Mặt Trần Tả Thiên bình tĩnh hơn Tùng Liên tưởng. Lão nói, "Nhiều tuyết quá; tuyết đúng mùa thì năm nay được mùa lúa." Tùng Liên trông thấy vẻ mặt của lão vẫn bình tĩnh như thường lệ. Tùng Liên tựa vào giường và nhìn thẳng vào mặt Trần Tả Thiên; mắt lão long lanh lạnh lẽo dến nỗi nàng phải bồn chồn và sợ hãi. Nàng hỏi:
- Lão gia sẽ làm gì đối với Mai San?
Trần Tả Thiên rút ra một chiếc tăm bàng ngà và xỉa răng trước khi lão trả lời, "Chúng ta có thể làm gì với cô ta? Chính cô ta đã biết cái điều phải làm."
- Sao Lão gia không tha thứ cho người ta một lần?
Trần Tả Thiên bật cười và nói, "Cái gì xảy ra đã xảy ra rồi."
Tùng Liên không thể ngủ được đêm ấy; tư tưởng nàng rối mù. Nàng liên tục lắng nghe mọi động tĩnh ở phòng bên cạnh, trong lúc nàng nghĩ tới hoàn cảnh của chính nàng. Tuy nhiên mỗi lần nàng nghĩ tới cuộc đời nàng, tất cả chỉ là một khoảng không, khó nắm giữ như tuyết bên ngoài cửa sổ; phân nửa là thực, còn phân nửa kia tan vào ảo tưởng. Đến nửa đêm nàng bỗng nghe Mai San hát nhạc kịch Bắc Kinh. Nàng không thể tin được tai nàng, vì thế nàng nín thở và cố lắng nghe. Quả thực là Mai San đang hát nhạc kịch Bắc Kinh vào cái đêm đau khổ của nàng.
° ° °
“Hãy thở dài cho một người đàn bà đẹp,
Sinh ra dưới một ngôi sao xấu,
Tình duyên hoàn hảo của nàng,
Trôi theo sông chảy về đông.
Một người tình bạc bẽo biệt vô âm tín,
Than thở với hoa và khóc với mặt trăng,
Chỉ làm tăng nỗi buồn đen tối của ta.
Lệ trên gối tuôn ra nhập vào nước mưa trên thềm
Không ngừng rơi bên ngoài cửa sổ.
Khi nào thanh kiếm của chàng trở về?
Ta muốn thành một tượng đá canh chừng cho trượng phu ta;
Ta ước ao muốn gửi tin, nhưng quá khó khăn.
Ta vẫn còn chiếc gối này hình trăng lưỡi liềm và chiếc khăn thêu phủ giường,
Rực rỡ như lụa trắng,
Nhưng ta sợ phải ngủ một mình,
Không ấm được cái giường lạnh lẽo.”
° ° °
Bầu không khí trong hậu viên có vẻ bất thường suốt đêm. Tùng Liên cứ trăn trở lăn lộn, và không ngủ được. Về sau nàng nghe tiếng thằng Phi Lang khóc và gào thét; dường như có ai khiêng nó ra khỏi phòng. Bỗng Tùng Liên không còn nhớ được gương mặt của Mai San thế nào nữa; nàng chỉ trông thấy cái hình ảnh chân của Mai San và ông bác sĩ quấn vào nhau bên dưới bàn mà chược; hình ảnh ấy liên tục bay qua trước mắt nàng, và nàng mơ hồ nhớ lại hình ảnh của họ, mỏng như tờ giấy bay trong gió lạnh. Tùng Liên lẩm bẩm một mình, "Thật là tội nghiệp" khi nàng nghe thấy tiếng gà gáy lần đầu bên ngoài bức tường hoa viên. Sau đó cả thế giới lại một lần nữa lặng thinh như chết. Tùng Liên nghĩ, "Ta lại sắp chết nữa. Tiểu Nhạn lại sắp mở cửa sổ rồi."
Tùng Liên nằm đó trong một cơn mê, nửa thức nửa ngủ. Ngay lúc vừa có ánh bình minh, nàng giật mình vì tiếng hỗn loạn của nhiều bước chân. Tiếng những bước chân đi từ phòng Mai San, về hướng cây tử đằng hoa.
Tùng Liên khẽ kéo hở tấm màn, và trông thấy bóng đen của một vài người đang di chuyển trong bóng tối; họ khiêng một người về phía cây tử đằng hoa. Tùng Liên có thể cảm thấy người ấy là Mai San; Mai San lặng lẽ giẫy đạp trong lúc bị khiêng về phía cây tử đằng hoa. Nàng đã bị nhét khăn vào miệng nên không thể lên tiếng được.
Tùng Liên băn khoăn, "Họ sẽ làm gì? Họ khiêng Mai San ra đó làm gì?"
Trong bóng tới lờ mờ, mấy người đàn ông ra tới bờ cái giếng bỏ hoang; họ đứng vây quanh miệng giếng và bận rộn một lát. Rồi Tùng Liên nghe thấy một âm thanh vọng lại, như thể tiếng nước bắn lên từ đáy giếng vang lên. Có người bị ném xuống giếng. Mai San đã bị ném xuống giếng rồi.
Tất cả hoàn toàn im lặng chừng hai phút trước khi Tùng Liên bật ra tiếng gào khóc man rợ lạnh người. Khi Trần Tả Thiên bước vào phòng nàng, lão trông thấy nàng đứng chân không giữa phòng, điên loạn bứt tóc. Tùng Liên vẫn tiếp tục gào khóc một cách lơ đãng; mắt nàng dại đi và không còn vẻ tinh anh nữa, và mặt nàng không khác gì một tờ giấy trắng. Trần Tả Thiên dẫn nàng trở lại giường; lão hiểu rõ rằng đây là ngày cuối cùng của Tùng Liên; cô sinh viên đại học trẻ tuổi Tùng Liên không còn nữa. Trần Tả Thiên đắp mền lên người nàng và hỏi:
- Nàng nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy gì?
Tùng Liên trả lời, "Giết người, giết người."
- Nói bậy bạ. Nàng nhìn thấy gì? Nàng không nhìn thấy gì cả. Nàng mất trí rồi.
Buổi sáng hôm ấy nhà họ Trần náo loạn vì hai chuyện kinh dị. Tam Nương Mai San gieo mình xuống giếng để nhận chìm sự xấu hổ của nàng, và Tứ Nương Tùng Liên bị loạn trí. Mọi người đều đồng ý cái chết của Mai San hoàn toàn tự nhiên và hợp lý; những đàn bà phóng đãng và những người vợ ngoại tình không bao giờ có một hậu vận tốt. Nhưng tại sao một người trẻ tuổi, hoàn toàn mạnh khoẻ và tư cách như Tứ Nương Tùng Liên lại bỗng nhiên mất trí? Những người biết rõ bên trong nhà họ Trần nói rằng chuyện đó rất đơn giản: "Con cáo khóc cái chết của con thỏ rừng." Những sinh vật cùng loài đau xót nhau, có vậy thôi.
° ° °
Mùa xuân năm sau, Trần Tả Thiên, Trần Lão gia, lấy Vân Trúc làm người vợ thứ năm. Khi Vân Trúc mới vào dinh cơ nhà họ Trần, nàng thường trông thấy một thiếu phụ rất trẻ ngồi dưới gốc cây tử đằng hoa, hoặc đôi khi bước quanh cái giếng bỏ hoang, vừa đi vừa nói chuyện xuống cái giếng. Vân Trúc nhận thấy người thiếu phụ rất sạch sẽ, xinh đẹp và có phong cách, không giống một người đàn bà điên. Nàng hỏi thăm những gia nhân chung quanh xem thiếu phụ ấy là ai, thì họ chỉ trả lời nàng, "Cô ta vốn là Tứ Nương; tâm trí cô ta bị hỏng rồi."
Vân Trúc hỏi, "Cô ta trông thực là lạ lùng. Cô ta nói gì với cái giếng?"
Bọn gia nhân lập lại những lời nói của người thiếu phụ cho Vân Trúc:
"Tôi sẽ không nhẩy xuống đâu, tôi sẽ không nhảy xuống." Cô ta nói sẽ không nhảy xuống giếng.
Tùng Liên nói nàng sẽ không nhảy xuống giếng.
Hết
Nguồn vnthuquan.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét