Not seeing a Scroll to Top Button? Go to our FAQ page for more info.

11 thg 10, 2013

Bức tranh hoa mai -Quỳnh Dao(II)

Chùa Nhàn Vân vẫn như xưa, hoa mai nở rộ, đỏ trắng đua chen. Vẫn là du khách dập dìu như mây đen nước chảy, khói hương nghi ngút. 

Khi Mộng Bạch xuất hiện trước mặt pháp sư Tịnh Tu, thì chẳng cần nói câu nào, pháp sư đã hiểu tất cả. Mộng Bạch vội quì ngay gối trước pháp sư làm ông phải cuống quýt đỡ chàng dậy, cảm động rơm rớm nước mắt: 
- Tiểu thí chủ con thật là đúng hẹn! Quả là con đã không phụ lòng mong mỏi của ta! Giang lão gia dưới suối vàng mà biết được ắt sẽ ngậm cười đó. 
- Giang lão gia! - Mộng Bạch ngạc nhiên - Đó là aỉ 
- Là vị quí nhân đã giúp đỡ con lên kinh đấy mà! Đó là Giang Nhất Trần lão gia!


- Vậy ử - Sắc mặt Mộng Bạch bỗng chốc biến đổi, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, lại như băn khoăn, hốt hoảng sao rồi, thầy vừa nói “dưới suối vàng" phải không? chẳng lẽ Giang lão gia, chẳng lẽ là.." 
- Tiểu thí chủ con hãy ngồi xuống đã, uống chén trà rồi nghe bần tăng nói sau - Pháp sư đưa Mộng Bạch vào thư phòng ngồi, Mộng Bạch vẫn áy náy không yên cứ muốn hỏi cho bằng được. Pháp sư nhìn chàng không nén nổi thương cảm, mặt ông rung lệ ông thở dài mà nói - Việc thiên hạ thật khó lường trước được. Con thì đã áo gấm vinh qui, mà cả nhà Giang lão gia thì đã tan đàn sẻ nghé rồi! 
Mộng Bạch tái hẳn mặt: 
- Thưa thầy, thầy nói thật đấy chứ? rốt cuộc là việc gì đã xảy rả 
- Năm thứ hai sau khi con đi, nhà họ Giang bị một vụ cháy lớn, toàn bộ tòa nhà chính bị cháy rụị Cháy vào ban đêm, gần như cả nhà đều bỏ mạng trong lửa, Giang lão gia và phu nhân, thương ôi, đều đã về trời cả! 
Mộng Bạch hít một hơi dài, cắn chặt hàm răng đầu cúi gục tay mân mê tà áo choàng da cáo trên mình, vật còn người mất, cảnh này sao chịu thấủ nước mắt trào ướt đẫm vành mi chàng thư sinh thưở trước! thất vọng thương tâm cảm khái, buồn bã làm tan nát lòng chàng, một lúc rất lâu không nói nên lời, mãi sau mới nhớ tới một việc mà ba năm qua vẫn ấp ủ trong lòng. Chàng ngẩng đầu lên giọng run run hồi hộp hỏi pháp sư: 
- Thế còn Giang Băng Mai thì sao ạ? 
- A di đà phật! - Pháp sư chắp tay trước ngực - Tiểu thư cùng với a hoàn và vài người hầu riêng, là những người duy nhất thoát nạn trong nhà họ Giang đấỵ 
- Cảm ơn trời đất - Mộng Bạch kêu lên và đứng bật dậy - Tiểu thư đang ở đâủ con phải đi tìm nàng ngay! 
- Tiểu thí chủ hãy bình tĩnh đừng nóng vội pháp sư giữ tay chàng lại - Tiểu thư đã không ở trong thành này nữa rồi! 
- Không ở trong thành? vậy nàng đã đi đâu ạ? 
- Nghe nói đã lên kinh đô đi tìm về nhà ông cậụ 
- Lên kinh đổ thế là nàng đang ở kinh đổ - Mộng Bạch sốt ruột truy hỏi - Thưa pháp sư ông cậu kia tên họ là gì? ông ở phố nào ngõ nào trong thành ạ? 
- ôi, tiểu thí chủ con chớ vội vàng hấp tấp. Họ tên ông cậu của cô ấy, ta cũng không được rõ. Ta chỉ biết khi đó thoát cơn hỏa hoạn cùng với tiểu thư thì có a hoàn là Thúy Nga và lão quản gia Giang Trúc cùng một số nô bộc khác. Nghe nói, có cứu được một số tài vật đủ để lo hậu sự cho hai ông bà Giang lão giạ Sau khi lo xong việc đó, Giang Phúc đã cùng Thúy Nga hầu hạ phù trì tiểu thư chu đáo và đưa cô ấy lên kinh độ Thật đáng tiếc, bần tăng không thể biết họ đi đến địa chỉ nào, nhưng biết rằng Giang Phúc là người trung thành đáng tin cậy, mà trong mình họ còn có được ít tiền, lại nghe nói nhà người cậu cũng là khá giả, vậy nên chắc hẳn tiểu thư sẽ không phải sống khổ cực đâu, chỉ tộị. pháp sư ngừng lời, khẽ thở dài - thương cho tấm lòng mong mỏi của lão gia, phí hoài mất rồị 
- Một tấm lòng mong mỏi, mong mỏi gì ạ? - Mộng Bạch giật mình, chàng lại càng thất vọng và đau đớn. 
- Bức tranh của con còn được Giang lão gia giữ không? 
- Bần tăng không biết tiểu thí chủ đã gặp Giang tiểu thư chưa, nhưng bức tranh kia sao lại vẽ rất giống thần thái của cô ấy, mà trong mấy câu đề từ còn lồng cả mấy chữ tên của tiểu thự Lúc đó Giang lão gia đã lấy làm lạ lắm, lại đọc được văn chương của con, càng đem lòng yêu mến, nên mới đưa tiền giúp cho con đi thi thố tài năng. ông cũng biết rằng nếu con thành công, nhất định sẽ giữ lời hẹn mà quay lại, con biết tấm lòng người làm cha mẹ trong thiên hạ có ai muốn gả con gái cho một anh tú tài nghèọ Giang lão gia ấy à, vốn đã định chọn con làm rể, nên đến tận khi xảy ra đám cháy, vẫn chưa chịu gả Giang tiểu thư cho ai hết! 
- Ối trời! - Mộng Bạch giậm chân than thở - trời ơi! Mộng Bạch con sao mà vô duyên đến vậỵ Trời ơi! tại sao lại có đám lửa oái oăn đến thế? 
- Tiểu thí chủ con đừng quá đau thương. Nên biết rằng trời thì bão tố bất thường, người thì họa phúc khó lường, tụ tán của nhân sinh đều do thiên định. Có khi tưởng là có duyên hóa vô duyên, lại có khi tưởng vô duyên lại thành có duyên. Số phận người ta đến thế cả! 
Mộng Bạch buồn bã cúi đầu, rồi chợt ngẩng lên, đập mạnh tay xuống bàn kiên quyết! 
- Bất luận thế nào con cũng phải tìm ra cô ấy! - chàng đứng hẳn dậy, nhìn pháp sư Tịnh Tu - Gian phòng con ở ngày trước giờ con mượn được không ạ? 
- Chỉ sợ làm xấu cho con thôị 
- Thầy nghĩ con đã hoàn toàn không giống ba năm trước nữa saỏ 
- Vẫn như vậy! - Pháp sư gật đầu - con là một người con trai có cái tâm, Vậy hãy đi tìm đi, xin bồ tát giúp đỡ con! Con hãy đến quán rượu ở trong thành, sẽ có thể hỏi thăm đuợc những người đầy tớ thát nạn năm xưa xem họ còn trong thành này không; hoặc là có thể hỏi ra được tên họ chỗ ông cậu của tiểu thư cũng nên. 
- Con cảm ơn sự chỉ dẫn của pháp sự 
Mộng Bạch ở lại chùạ Liền trong mười ngày chàng đem theo người hầu đi khắp nơi tìm dấu vết của những người hầu cũ nhà họ Giang, cuối cùng đã tìm được mấy ngườị Một người là bà nấu bếp, mấy người nữa là những người chạy tin, sai vặt, nhưng không ai biết họ tên địa chỉ của ông cậụ Còn có mấy a hoàn nhỏ nhưng bọn đó lại càng ú ớ ngô nghê chi biết nói lại những cảnh kinh hoàng khủng khiếp của vụ cháy mà thôị 
Mộng Bạch cũng đến nơi ở cũ của họ Giang một vùng gạch ngói ngổn ngang cột xém giường thui, cỏ mọc lau thưa, hoang tàn đổ nát khiến lòng người kinh hoàng chua xót. Mộng Bạch đứng chết lặng hồi lâu, lan man nhớ lại hình bóng người con gái mình khoác áo choàng lông trắng tinh khôi, tay cầm hoa mai, đứng trên đầu cầu, thật là thanh tân yểu điệu! chàng lại lã chã không cầm nước mắt. Trời hỡi trời, giai nhân đâu tá? 
Quay trở lại vười mai ở chùa Nhàn Vân, quay trở lại bến nước bên khe suối bao cảnh tình gợi nhớ như còn tươi rói đang diễn ra trước mắt. Hoa đây, suối đấy, tuyết còn dày, băng chưa tan, túi thêu người tặng vẫn giữ trong lòng... nhưng trời hỡi giai nhân ở đâủ 
Tối lại, dưới ngọn đèn leo lét, lại lấy túi thêu ra ngắm nghía, chút bạc vụn để đã bao lâu, chưa hề đụng chạm. Cành hoa mai thêu trên mặt túi vẫn tươi rói như vừa mới hái, mới đặt lên. Nhắm nghiềm mắt, ngủi thấy mùi hương từ áo quần người đẹp tỏa quanh quất đâu đâỵ ôi trời, giai nhân đâu vậy nhỉ? 
Đã qua mười ngày trời kiếm tìm không kết quả, Mộng Bạch đành phải thôi không đi hỏi thăm tại vùng này nữa, lặng lẽ cáo biệt pháp sư Tịnh Tu, chàng đem tùy tùng trở lại kinh độ 
Tại kinh đô cảnh phồn hoa ca múa tưng bừng ngợp mắt, Mộng Bạch là một chàng trẻ tuổi thành danh, quan cao chức trọng đáng lẽ có biết bao vinh hoa phú quí đang cần phải hưởng. Nhưng chàng thì nhất định không chịu lấy vợ nhất định thư thân thanh khiết như kẻ tu hành. Trong chốn tư dinh phủ đệ của mình, những sớm chiều chàng đều quạnh hiu trong trai phòng, không làm một việc gì khác cả. Bao nhiêu bạn đồng liêu hăng hái đòi mai mối cho chàng, bao nhiêu nhà đại quan quí tước tình nguyện nhận chàng làm rể đều bị chàng khéo léo từ chốị Giang Băng Mai, Giang Băng Mai, trong tim chàng chỉ có một Giang Băng Mai mà thôi! chẳng phải thế ử đó đã là người vợ mà số phận sắp đặt cho chàng, bức tranh và chiếc túi thêu kia hóa chẳng phải là tín vật của hai bên ử chàng làm sao mà nỡ bỏ nàng để lấy vợ khác đâỷ nhưng mà người ngọc ở đâủ người ngọc ở đâủ 
Ngày lại ngày, thời gian như ngựa chạỵ Mộng Bạch dần dần trở nên là người quan trọng trong triều đình, địa vị ngày càng chắc chắn. Mới chớp mắt mà đã là ba năm sau ngày chàng đỗ tiến sĩ, chàng đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, phủ đệ hào hoa, nô bộc như nước, mỗi khi ra cổng, ngựa xe hàng đoàn, tiền hô hậu ủng... Chàng không thể còn là một nhân vật nhỏ nhoi bình thường nữa, mà theo dòng thời gian trôi, tuổi của chàng mỗi ngày một lớn. Chàng bắt đầu thấm thía một điều, cành hoa mai trắng thuở xưa, chỉ là một chiếc bóng trong mơ, chàng đã vĩnh viễn mất nàng rồi! 
Vẫn còn tiếc nuối và than thở, nhưng đành phải cố gắng bắt buộc mình đừng có tơ tưởng đến Giang Băng Mai nữa, chàng bắt đầu nói đến việc hôn nhân. 
Nhưng đúng vào lúc đó, cái lúc mà chàng đã hoàn toàn vứt bỏ mọi hy vọng thì lại xảy ra một việc bất ngờ... 
Hôm đó, Mộng Bạch trở về phủ sau khi tan buổi chầu, chàng ngồi trong kiệu, trước sau đều có người cưỡi ngựa theo hộ tống. Đang đi trên đường phố, bỗng phía trước nổi lên những tiếng người ngựa huyên náo, lộn xộn, cả đoàn hộ tống và kiệu đều phải dừng hết lạị Mộng Bạch vén tấm rèm che kiệu, thò đầu ra hỏi: 
- Việc gì vậỷ ngựa va phải người hay saỏ 
- Không phải đâu, thưa gia gia - một người tùy tùng trả lời - có một người điên đang chặn đường nói lung tung đấy ạ! 
- Người điên ử - Mộng Bạch nói - Hãy cố khuyên họ tránh ra! 
- Ồ, không phải đâu ạ - một người tùy tùng khác nóị Đó là một lão ăn mày, chặn đường xin tiền đấy! 
- Thế thì cho họ một ít tiền để họ tránh đường rạ Bảo những người đàng trước đừng có đánh đập bắt nạt họ - Mộng Bạch là một người nổi tiếng tốt bụng 
Một người hộ tống truyền lệnh lên phía trước, nhưng chỉ một lát, gia bộc ở đó đã chạy trở lại, nói với Mộng Bạch. 
- Bẩm gia gia, đằng trước là một lão già điên, chỉ cản đường để gây rắc rối, lão ta một mực đòi gặp gia gia, nói là có một món đồ quí muốn bán cho gia gia, đã cho tiền và khuyên bảo thế nào lão cũng không chịu đi! 
- Có việc như vậy ử - Mộng Bạch sửng sốt hỏi - ông già như thế nàỏ có thể là một dị nhân trên giang hồ không? 
- Ồ, tuyệt đối không phải, chỉ giống một lão ăn mày thôi ạ! 
- Vậy thì cho nhiều tiền một chút rồi xua họ đi! 
Gia bộc đi rồi, chỉ một lát lại không làm thế nào được đành quay trở lạị 


- Không được đâu, thưa gia gia, đó đúng là một người điên, lão nói, món đồ quí của lão đáng giá mười vạn lạng bạc, phải đưa mười vạn lạng thì lão mới đi! tôi thấy phải cho người trói lão lại, đánh cho một trận mới xong. 
- Ha! - Mộng Bạch cười! - ông ta có đồ quí gì đây nhỉ? Mười vạn lạng bạc, toàn bộ gia tài của ta cũng chưa đủ mười vạn lạng kia mà! cái ngươi đã nhìn thấy món đồ đó chưả 
- Nhìn thấy rồi đó chỉ là một cuộn giấy thôi ạ. 
- Cuộn giấy thôi ử - Mộng Bạch nhíu lông mày trong lòng chàng hơi xúc động, đó là văn chương? hay là thư họa, có thể đó là nhân tài đang bị mai một chăng biết đâu chẳng phải là giả ngố giả ngọng, giả điên giả khùng để cầu kiến! tình cảm “liên tài" trong chàng dấy lên, chàng bèn nói ngaỵ Không được đánh họ đem đến đây cho ta xem, rốt cục là của quí gì nàỏ 
- Thưa gia gia... người già gia bộc ngăn lạị 
- Thôi đừng nói nhiều nữa, đưa họ đến đây! 
Gia bộc đành phải lui ra và lão già kia được đưa đến. Mộng Bạch nhìn ra đó là một ông già tóc râu đều bạc, tướng mạo bình thường không có gì xuất chúng, mặc bộ áo quần đen rách rưới khắp người bụi bám, đầy mặt phong sương, không tài nào nhận ra một nét “thiên tài" nào ở ông ta! đến trước mặt Mộng Bạch ông ta liền quì xuống, đôi mắt đau đáu nhìn chàng mà nói: 
- Tiểu nhân xin bái kiến Hà đại gia! 
- Nghe nói ông có vật quí muốn bán cho ta, phải không? - Mộng Bạch mỉm cười hỏi, chàng không muốn chế giễu ông già nàỵ 
- Vâng ạ, đó là một bức tranh, xin mời gia gia xem qua. 
ông già kia nói và hai tay dâng cuộn giấy lên trước mặt, Mộng Bạch cầm lấy, chàng tò mò giở ra xem. Lập tức toàn thân chàng chấn động, giật thót lên, mặt bỗng tái hẳn đị Đó chính là bức tranh “Hàn mai tuyết diễn" do chính tay chàng vẽ bao nhiêu năm về trước. Nắm vội tay vào thành kiệu chàng hỏi to: 
- ông là ai? ông lấy được bức tranh này ở đâu? 
- Tiểu nhân là Giang Phúc, khấu kiến đại gia! - ông già nói và từ từ cúi đầu xuống tiếng ông run run. 
Giang Phúc! Không cần phải hỏi thêm, Mộng Bạch đã hiểu ngay lập tức! Chàng há miệng tròn mắt nhìn ông già trước mắt mình. Trong giây lát có hàng ngàn điều vạn tiếng muốn hỏi, muốn biết; nhưng đường phố lúc này không phải là nơi nói chuyện. Chàng không thể bình tĩnh lại được, nhìn đáng lôi thôi khốn khổ của Giang Phúc, chàng đã có thể tưởng tượng ra tình hình hiện nay của Giang Băng Mai, có thể là cô ấy đã lấy ai rồi, hoặc là cô đã sa đọa đi rồi, mà càng có thể là, cô đã chết rồi! Nghĩ đến đó, chàng chợt rùng mình và tỉnh trí lại, vội vàng gọi tả hữu và lớn tiếng dặn bảo: 
- Hãy đỡ ông lão dậy và đưa cho ông một con ngựa. 
Giang Phúc rập đầu đứng dậy, chắp tay chờ. 
- Giang Phúc! - Mộng Bạch gọi. 
- Thưa lão giả 
- ông hãy theo ta về phủ, đến phủ rồi hãy thong thả mà nói nhé! 
- Thưa vâng - Giang Phúc nhìn Mộng Bạch nước mắt rưng rưng. 
Không bao lâu họ đã trở về đến phủ, Mộng Bạch dẫn ông già vào một thư phòng nhỏ, cho tả hữu lui ra hết, lập tức hỏi ngay một câu mà chàng bức xúc. 
- Hãy nói cho ta biết, tiểu thư nhà các người có khỏe không? 
- ôi, thưa gia gia, không được khỏe ạ. 
- Sao vậy? nói mau lấy chồng chưa? 
- Chưa đâu ạ. 
- Vậy thì vẫn còn sống hả? - Mộng Bạch thở phào một tiếng, chàng ngồi xuống và ra hiệu cho Giang Phúc cùng ngồi. Giang Phúc không chịu vẫn cứ đứng chắp taỵ Mộng Bạch hít một hơi nữa, nói - Hãy cho ta biết đi! hãy kể tường tận mọi tình hình cho ta! các người ở đâu từ đó đến nay? 
- Vẫn chỉ ở kinh đô thôi ạ. 
- ôi Trời! trời ơi - Mộng Bạch kêu trời - Sao đến hôm nay ông mới đến tìm tả 
- Tiểu nhân không biết Hà đại gia chính là người ở chùa Nhàn Vân dạo trước! tiểu nhân chỉ là một nô tài, có hiểu biết gì đâu ạ! 
- Thôi hãy từ từ, hãy từ từ vậy - Mộng Bạch tự điều chỉnh lại thái độ của mình - Có phải các người lên kinh đô để nương nhờ nhà ông cậu không? 
- Tại sao lại thành ra khốn khổ thế này, hãy nói từ đầu đến cuối cho ta nghẹ 
Thế là Giang Phúc bắt đầu thuật lại một hồi tất cả mọi sự việc đã quạ 
Sau cơn hỏa hoạn Giang Băng Mai chôn cất cho cha mẹ xong. đem một ít tiền bạc cùng Giang Phúc và a hoàn Thúy Nga thất thểu đến được kinh thành. 
Ai ngờ vừa đến nơi mới biết ông cậu đã trở về Sơn Đông quê cũ rồi. Số tiền của họ không đủ đi Sơn Đông mà ở kinh đô thì chẳng có ai thân thích cả. Đúng vào lúc đó Giang Băng Mai, vì không chịu nổi bao nhiêu biến động quá lớn trong cuộc sống vật chất lẫn tinh thần, tình cảm nên đã ngã bệnh. Họ đành phải bán hết đồ trang sức để tìm thầy tìm thuốc chữa bệnh cho tiểu thự Họ thuê một căn nhà nhỏ để trú ngụ. Giang Băng Mai ốm liền hai năm, người gầy sút chỉ còn da bọc xương mà tất cả mọi thứ đồ đạc có giá trị đều đã cầm bán hết, chỉ còn trông vào Gaing Phúc và Thúy Nga người thì đi làm thuê, người thì khâu vá mướn để kiếm chút tiền duy trì cuộc sống. Cứ thế gắng gượng qua ngày, dần dần bệnh của Giang Băng Mai cũng đỡ. Nhưng sau đó cô trở thành lầm lì ngơ ngẩn.. Chẳng nói chẳng cười suốt ngày suốt tháng không sao khuyên giải cho khuây khỏa đi được Cuộc sống ngày càng khó khăn thắt ngặt hơn, họ phải chuyển đến một ngôi nhà chật chội rách nát hơn, và cứ vậy mà kẽo kẹt nhùng nhằng cho đến tận hôm naỵ 
- Vậy, tại sao ông nghĩ đến việc đi tìm tả Tại sao lại giữ được bức tranh này? Bị cháy nhà mà tranh không cháy? vẫn đem được đến kinh đổ - Mộng Bạch hỏi dồn một mạch. 
- ôi, thưa gia gia, tất cả là do ý trời. Giang Phúc thở dài - lúc lão gia chúng tôi dùng 20 lạng bạc để mua tranh này thì tiểu nhân có được biết vì đi theo lão gia đến chùa. Thúy Nga cũng có biết việc đó, sau này nói lại rằng, lão gia đã đưa bức tranh cho tiểu thư giữ, nhưng không nói gì thêm với tiểu thự Tiểu thư quí bức tranh nên không dám treo, sợ lâu ngày bám bụi, chỉ cất vào trong rương, lúc rỗi thường giở ra xem - Giang Phúc nhìn Mộng Bạch và giải thích thêm. Ngài không biết lão gia chúng tôi chỉ có một tiểu thư nên rất quí, từ nhỏ đã nuôi dạy như một vị công tử, nên tiểu thư cũng được học cầm kỳ, thi, họa đều hiểu biết sâu sắc các môn đó ạ. 
- Ta hiểu rồi, ngươi nói tiếp đị 
- Hôm xảy ra cháy, chúng tôi đã kịp cứu chiếc hòm của tiểu thư nên đã cứu được bức tranh. Nhưng vì tai nạn quá đau thương nên sau đó không ai nghĩ đến bức tranh nữa... chúng tôi lên kinh, vẫn mang theo nó trong chiếc rương của tiểu thư, nhưng đều không nghĩ bức tranh đó giúp được gì. Khi tiểu thư sinh bệnh, thỉnh thoảng vẫn đem tranh ra xem, nhưng chỉ xem và thở dài thôi. Thưa gia gia... ngài cũng biết đấy trong bức tranh, ngài ký tên hiệu là Mộng Bạch, song tên dùng trong triều đình lại là tên tự “Hà thư" chúng tôi làm sao có thể ghép hai cái tên đó lại để biết chỉ là một người thôi ạ? 
- ôi Mộng Bạch thở dài tiếc nuối! - Rồi sau đó thế nào? 
- Cho đến hôm qua, chúng tôi không còn một thứ gì có thể đem bán được nữa, mà tiểu thư thì vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không thể bàn định được gì. Thúy Nga mới tìm bức tranh này đưa cho tôi, bảo tôi đưa đến hiệu sách xem thử có thể bán được dăm ba đồng gì không? tôi cũng muốn thử đánh giá xem giá trị nó thế nào, nên đã đồng ý mang đị Nào ngờ chủ hiệu vừa trông thấy bức tranh đã la hoảng lên, hỏi tôi đây là tranh thật hay là tranh giả tôi không hiểu ý tứ ra sao ông ta mới chỉ vào tên ký dưới tranh mà nói “đây chính là tên hiệu của Hà đại gia đó "! 
- Vì vậy mà hôm nay ngươi mới mang tranh này ra cản đường chặn kiệu. 
- Đúng vậy, thưa gia gia xin ngài tha tội - Giang Phúc cúi đầu - tôi đã từng là gia nhân ở nơi quyền quí nên biết rằng vào cửa nhà giàu là khó lắm, nếu không chặn kiệu nằm ỳ thì quả là chẳng còn cách nào khác! 
- Làm thế mới được Giang Phúc ạ - Mộng Bạch khen - ông là một gia nhân vừa trung thành vừa thạo việc đấy! 
Giang Phúc rủn người vội quì xuống trước mặt Mộng Bạch. 
- Thưa gia gia, tiểu nhân không đáng được khen, chỉ cố làm hết bổn phận mà thôi. Cúi xin gia gia nể tình lão gia đã quá cố mà giúp đỡ tiểu thư khổ mệnh nhà chúng tôi. 
- Giang Phúc, ông đứng dậy! Mộng Bạch trầm ngâm giây lát rồi nói rất kiên định. Đã đến lúc này thì không cần kể đến lễ nghi phép tắc gì nữa ông hãy đưa ta đi thăm tiểu thư của ông! 
- ôi ôi, thế này...thì... nét mặt Giang Phúc tỏ ra e ngại. 
- Sao rồi? 
- Tiểu nhân chỉ sợ nhà chật ngõ hẹp, không xứng với tấm thân ngàn vàng của đại giạ 
- Giang Phúc ông quên rồi ử ta xuất thân thế nào đây? Nếu không có 20 lạng bạc của lão gia các ông thì có lẽ hôm nay ta cũng đang phải đi xin cơm mà ăn đấy. 
- ôi, thưa gia gia! Giang Phúc nói khẽ - Ngài tuy không giữ kẽ, nhưng còn tiểu thư chúng tôi... 
- Thế nào? ông sợ nàng sẽ cảm thấy không ổn chăng? 
- Không phải đâu, thưa gia giạ 
- Thế thì rốt cục là gì, đừng úp mở nữa! 
- ôi, thưa gia gia - Giang Phúc kêu lên, nước mắt bỗng giàn giụa - tiểu thư chúng tôi đã đang dở sống dở chết rồi ạ! 
- Thế là thế nào? - Mộng Bạch bỗng thấy hốt hoảng - không phải ông vừa nói, bệnh của tiểu thư đã đỡ rồi kia mà? 
- Bệnh trên thân thể thì quả có đỡ, nhưng thưa gia gia... cô ấy, cô ấy bây giờ hầu như không còn nhận ra ai nữa, không nói không khóc cũng không cười..... cô ấy.. cô tôi đã hoàn toàn... hoàn toàn ngớ ngẩn rồi ạ! 
- ôi, trời ơi - Mộng Bạch ngã xuống ghế, hai tay ôm đầu, miệng không ngớt lẩm bẩm. Trời ơi! trời ơi! 
- Thưa gia gia vậy nên có lẽ ngài không cần đi thăm cô tôi nữa, xin ngài giúp thuê một căn nhà khá hơn một chút, để cô tôi sống dễ chịu hơn một chút là tốt lắm rồi! 
Mộng Bạch im lặng một hồi lâu, sau đó chàng đứng bật dậy, nói như đinh đóng cột. 
- Đi thôi, Giang Phúc, không phải nói gì nữa, đưa ta đi thăm tiểu thư nhà các ngươi ngaỵ 
Không đem theo một người hầu nào, chỉ cùng với Giang Phúc mỗi người một ngựa. Mộng Bạch đi tới một căn nhà nghèo nàn trong ngõ hẻm, dừng chân trước cửa buồng chật hẹp. 
Trong buồng ngoài một chiếc bàn và mấy chiếc ghế mộc ra, chẳng có đồ đạc gì nữa, bốn vách rã rời, tối tăm ẩm thấp. Mới bước chân vào Mộng Bạch không hề nhận ra Giang Băng Mai đang ngồi lặng phắc trong một góc nhà, cho đến khi Giang Phúc bước tới trước, nói to: 
- Thưa tiểu thư, có khách đến thăm! 
Lúc đó, Mộng Bạch mới giật nảy mình, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào góc nhà, quả là chàng không tin vào mắt mình nữa. Giang Băng Mai ngồi thu lu trên một chiếc ghế, mái tóc dài buộc túm sau gáy, hình hài khô khẳng, da sạm má hóp, hai mắt lờ đờ nét mặt vô cảm giống như một cái tượng đá người ta mới khai quật trong mộ cổ rạ Một bộ áo quần vải mộc cũ kỹ bọc quanh mình cô, không thoa không xuyến, không trâm cài lượt giắt, không có gì hết.. Cô không còn chút gì là cô gái xinh đẹp ngây thơ trong rừng hoa mai năm xưa nữa, giờ cô chỉ còn là cái xác không hồn. 
Mộng Bạch đứng chết lặng, xúc động đến nỗi không nói được một lời. một a hoàn chạy tới, quì xuống đất, nói: 
- Tiểu tì Thúy Nga xin lạy Hà đại gia! 
Mộng Bạch dần dần khôi phục lại thần trí, nhìn a hoàn nọ. Tuy rằng nó cũng áo quần lam lũ, hình dung tiền tụy nhưng chàng vẫn nhận ra được đó là a hoàn mà chàng đã gặp trong rừng mai. Chàng hít một hơi vào ngực và nghẹn giọng nói: 
- Đứng dậy đi! Thúy Ngạ 
Thúy Nga đứng dậy, Mộng Bạch lại nhìn Giang Băng Mai. 
- Tiểu thư bị thế này lâu chưa? Cuối cùng chàng hỏi. 
- Gần hai năm rồi ạ - Thúy Nga trả lời. 
- Hai năm! Mộng Bạch khẽ kêu - Các người sống đều như thế nào cả ử 
- Thưa gia gia đúng vậy ạ. 
Mộng Bạch nhắm mắt, đau khổ lắc lắc đầu. Rồi chàng mở to mắt chăm chú nhìn kỹ Giang Băng Mai, đi đến gần cô và thử nói chuyện với cộ 
- Thưa cô, cô còn nhớ tôi không? 
Giang Băng Mai không hề phản ứng gì. 
- Thưa cô, cô còn nhớ hoa mai ở chùa Nhàn Vân không? 
Giang Băng Mai vẫn cứ như không nghe thấy gì, đến lông mi cũng không hề nhấp nháy. 
Mộng Bạch cắn cắn môi, chàng biết những thử nghiệm đó là hoàn toàn vô ích, quay đầu lại, chàng nhìn thấy Thúy Nga đang âm thầm lau nước mắt. Chàng trầm tư giây lát rồi gọi dõng dạc. 
- Giang Phúc! 
- Dạ thưa gia giạ 
- Ta phải làm ngay việc này, ông phải hiểu rõ là bây giờ không phải lúc giữ gìn ý tứ, né tránh tiếng tăm gì nữa đâu, ta nhất định yêu cầu ông dọn về ở ngay trong phủ của tạ 
- Ủa - Giang Phúc còn hơi nghi ngại kêu lên. 
- Trong phủ của ta có một ngôi nhà gác nhỏ, ngôi nhà này yên tĩnh vừa dễ chịu, ngay trong ngày hôm nay, ông hãy dọn đến cho tạ Đây là 20 lạng bạc, ông hãy đi mua áo quần cho mọi người cùng các đồ trang sức cho tiểu thư ngay bây giờ đị Sau khi vào ở yên ổn tại đó, ta mới có thể mời thầy thuốc chẩn trị lâu dài được. Bệnh của tiểu thư không phải là cố tật ta tin có thể chữa khỏi! 
- ôi, gia gia! ông trời sẽ không phụ lòng tốt của ngài! Giang Phúc quá mừng rỡ, quì sụp xuống, nước mắt chứa chan, Thúy Nga cũng vừa khóc vừa quì xuống. Chỉ có Giang Băng Mai là vẫn ngồi ngây thộn ra chẳng nghe, chẳng nhìn gì cả, mắt cứ trân trân như để ý tới nơi nào không biết. 
Ba ngày sau, Giang Băng Mai đã dọn đến ở ngôi nhà gác nhỏ trong phủ họ Hà. Ngôi nhà này nằm trong vừa hoa, được tách ra thành một khu riêng biệt, có năm gian sạch sẽ thoáng mát, tất cả đều chế tác, trang trí khéo léo kỹ càng, đẹp mắt. Mộng Bạch đã mua thêm mấy a hoàn và u già để hầu hạ Giang Băng Mai, đồng thời mời thầy thuốc về thuốc thang chữa trị chu đáo. Hàng ngày, sáng chiều hai dạo, Mộng Bạch đều đến đó thăm nom chăm sóc rất tỉ mỉ chu đáo. 
Thời gian chầm chậm trôi đi, Giang Băng Mai vẫn chưa khôi phục được thần trí, Nhưng nhờ có thuốc men và thức ăn bồi bổ, cô đã dần dần khỏe mạnh và tươi tốt lên về thể chất da dẻ mịn màng hồng nhuận, tóc mượt mà mắt long lanh... càng ngày trông cô càng đẹp lên. Thúy Nga chăm chỉ giúp cô chải đầu búi tóc, thay giặt tắm rửa trang sức chỉnh tề. Tuy vẫn chưa nói năng gì được nhưng mặt cô đã dần dần biết nhìn người này người nọ. Có khi, Mộng Bạch lại thăm nom cô đã biết âm thầm nhìn theo hút chàng, khiến cho chàng thấy tràn trề hy vọng và xúc động trong lòng. Chàng tin có một cách chắc chắn rằng, trong đáy sâu của ý thức của cô vẫn còn tiềm tàng nhiệt tình vốn có từ xưa, mà chàng thì cần phải đánh thức cái ý thức đang ngủ say đó dậy. 
Thế rồi, ngày đó cuối cùng đã tới. 
Giang Băng Mai dọn vào phủ đã được nửa năm, khi cô đến thì là mùa hè, bấy giờ thấm thoát đã sang đông. Trong vười hoa ở Hà phủ trồng toàn hoa mai; sáng sớm hôm đó Mộng Bạch đã để ý thấy có một cành mai trắng nở đầu tiên. Sau buổi chầu sáng, trở về phủ,, thay bỏ triều phục xong, chàng đi đến vườn mai trắng nọ. Bất giác chàng nhớ tới hoa mai trắng ở vườn Nhàn Vân, hoa mai trắng bên khe suối, hoa mai trắng dưới đầu cầu và một cành mai trắng rơi vào lòng chàng! Tim chàng bỗng thấy bồn chồn hồi hộp, không cầm lòng được, tự nhiên chàng đưa tay ra bẻ lấy cành mai trắng ấy và cầm nó đi tới chỗ ở của Giang Băng Mai. 
Giang Băng Mai đã được Thúy Nga trang điểm tề chỉnh, đẹp đẽ đang ngồi hong nắng ngoài hiên, đôi má cô được nhuộn hồng, đôi mắt cô được chiếu sáng long lanh bởi những tia nắng ấm. da thịt đầy đặn mặt mũi tươi tốt, cô đã trở thành người khác hẳn con người của nửa năm về trước. Cô mặc tấm áo chẽn bằng đoạn trắng tinh, chiếc váy màu đỏ bóng, áo khoác cộc nền đỏ thêu hoa trắng, ngoài cùng là tấm áo choàng lông cáo trắng. Mới chợt nhìn chẳng khác gì Giang Băng Mai đứng trên cầu tha thướt năm xưa! Tim Mộng Bạch lại trào lên nỗi xúc động, chân chàng bước gấp lại gần cô, tay cầm cành hoa mai trắng nhẹ đặt vào lòng cô và nói. 
- Còn nhớ cành hoa mai trắng năm xưa không? 
Giang Băng Mai đột nhiên rung động toàn thân, mắt cô nhanh chóng bị thu hút bởi cành hoa mai trắng, trong khoảng thời gian rất lâu, cô cứ nhìn đăm đăm vào cành mai trắng đó, không hề động đậy một chút nào. Sau đó, cô đưa tay run rẩy, sợ hãi khe khẽ chạm vào cành hoa mai, rồi cô ngước mắt lên len lén nhìn Mộng Bạch. Cử động và nét biểu cảm đó khiến cho Mộng Bạch thấy phấn chấn, chàng vội chớp lấy thời cô đó, vội vã nói luôn một mạch: 
- Cô còn nhớ tôi không? còn nhớ hoa mai trắng ở chùa Nhàn Vân không? còn nhớ dòng suối nhỏ và cây cầu gỗ không? 
Giang Băng Mai nheo mắt nhìn chàng trong đáy mắt hiện lên vẻ nghĩ ngợi một cách khó nhọc và khổ sở. 
- Ồ! - Mộng Bạch đột nhiên nhớ ra một việc, chàng lấy từ trong mình ra chiếc túi thêu mà bao nhiêu năm nay, lúc nào chàng cũng giắt theo người. Chàng đặt chiếc túi đó lên đầu gối cô, nói - Vậy thì, còn nhớ cái túi thêu này không? 
Giang Băng Mai cúi đầu nhìn chiếc túi, thế là, như một kỳ tích cô bật ra một tiếng kêu khẽ và nói tự nhiên: 
- Cái túi thêu đây mà! 
- Đúng rồi, đúng là cái túi thêu đó đấy! - Mộng Bạch luống cuống nhắc lại, chàng nhặt chiếc túi lên, đưa ngang mắt cô - này xem này, đó là cái túi mà nàng thêu đó, cái túi có thêu cành hoa mai trắng, bao nhiêu năm qua, nàng đã dùng nó để trợ giúp một tên tú tài nghèo đấy! còn nhớ không? hãy nghĩ xem, hãy nghĩ xem! 
- ôi! con ngươi mắt Giang Băng Mai đang chuyển động, như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài, cô mở to mắt nhìn Mộng Bạch, rồi cô đứng bật dậy hỏi to: 
- Bức tranh đâu? Bức tranh của tôi đâu? 
- Bức tranh ấy vẫn theo nàng y như chiếc túi thêu vẫn theo ta vậy đó! Mộng Bạch nói mà vui mừng rơi lệ. 




Chàng dắt tay dẫn Giang Băng Mai vào nhà, cô gái trong bức tranh ”Hàn mai tuyết diễn" treo trên tường đang lặng lẽ nhìn vào họ. 
Nguồn Music.vietfun.com



Bức tranh hoa mai -Quỳnh Dao(I)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Blog liên quan : Blog zing | Blogspot | Blog tiếng anh | Facebook
Copyright © 2011 - 2014. Thuy trinh's blog - All Rights Reserved