Cứ thế, phụ thân cũng nghe được tiếng
gió. Vê râu cười nói. “Ta xem không thể tốt
hơn được, Thường Húc vừa mới mất phu nhân, cũng thật sự bơ vơ”.
Trong ngôn ngữ, dường như có ý muốn gả ta cho biểu ca làm tục huyền.
Ta
cúi đầu im lặng, gả cho biểu ca, chí ít ta có vài phần thích hắn, như vậy những
ngày sau, tổng sẽ vui vẻ hơn là chôn vùi ở vùng nôn thôn kia.
Từ
đó, ta cũng chỉ còn chờ ngày biểu ca tới cầu hôn.
Hắn hỏi ta. “Sao lại xuất thần vậy, ta làm nàng sợ sao?”.
Ta hốt hoảng lắc đầu, thế là hắn nói. “Vừa rồi nàng thổi
một khúc nhạc rất hay, có thể thổi lại cho ta nghe được không?”.
Lời hắn nói có chút đột ngột, ta chỉ
cảm thấy hắn vô lễ, không thèm trả lời hắn, hắn lại thuận tay bứt 1 chiếc lá
chìa ra trước mặt ta, nói. “Nàng thổi lại đi”.
Ta đành phải hợp diễn với hắn. “Nếu ngươi cũng thổi,
thì ta sẽ thổi lại cho ngươi nghe”.
Hắn cười ha ha mấy tiếng, thuận miệng thổi 1 khúc, khúc ca này
ta biết, tên là 《Đào hoa khai》. Làn điệu quen thuộc này, lúc ở nông thôn, ta
rất thường xuyên thổi, nhưng chưa từng nghe người khác thổi bao giờ.
Chờ hắn thổi xong, ta khẩn cấp vội vã hỏi. “Sao ngươi lại biết thổi bài này?”.
Nếp nhăn trên mặt hắn xếp thành 1 vẻ chua xót thoáng hiện khó mà
phân minh, hắn nói. “Trước đây sau khi
ngạch nương của ta tạ thế, không ai cùng ta chơi đùa, chỉ có khúc nhạc nãi
nương thổi là làm ta cao
hứng”.
Ta hơi thẹn đỏ mặt, bỗng khơi lên tâm sự thương tâm của người
khác là không hay. Ta xoay người ngắt 1 bông hoa đào, nói với hắn. “Ngươi thổi 《Đào hoa khai》, ta tặng ngươi hoa đào đáp lễ, được không?”. Ta đưa hoa đào đến
trước mặt hắn. “Ngươi thử nhai kỹ
một chút, mùi vị không giống các loại hoa khác, vị ngọt ngọt hơi chát, có dư vị
đọng lại”.
Hắn đang định nhận, phía sau hình như có người chạy tới kinh hô,
quỳ rạp xuống đất đồng loạt cao giọng gọi. “Hoàng thượng ngài ở
đây – ”.
Ta không thể tin nổi,
ngước lên nhìn hắn, ngây ngốc tại chỗ.
Gió ào ào
thổi qua, hoa rụng dưới hiên đình như mưa rơi. Ta nín thở, không biết bàn tay
vận mệnh muốn đem ta đi đâu.
Ta liền như vậy vội vàng vào cung, thành 1 Đáp ứng trong hậu cung của hoàng đế.
Hậu cung Đại Thanh, dưới Hoàng hậu có Hoàng quý phi, Quý phi, Phi, Tần, còn có
vô số Quý nhân, Thường tại và Đáp ứng. Mà Đáp ứng, là đẳng thấp chót nhất trong
các đẳng, so với bươm bướm mùa xuân còn nhiều hơn.
Nhân sinh của ta đột nhiên đại biến.
Nhân sinh của ta đột nhiên đại biến.
Mà ta, chỉ có thể nhận, nửa điểm phản kháng hoặc con đường khác
cũng không có. Cuộc đời ta ước chừng chính là bị người khác sắp xếp thế đấy,
bản thân chỉ có thể như nước chảy bèo trôi.
Trong hậu cung, ta có 1
căn nhà nhỏ bằng gỗ, 2 3 cung nữ. Trong nhà, ta không muốn mang theo thị nữ
nào. Nhân sinh ta chỉ 1 người, làm gì cần dẫn theo người trong quá khứ tiến
vào.
Người trong hậu cung
thực nhiều, ta biết hoàng đế có thể có nhiều nữ nhân như vậy. Ngay cả phụ thân
ta, 1 thất phẩm tri huyện, còn có thể có tới 8 phòng phu nhân.
Chắc hẳn khi ta đến,
trong cung cũng không thể gợn 1 làn sóng nhỏ đi. Hồng nhan họa thủy, đối với nữ
tử ngoại tộc, các nàng có thể cay nghiệt nghị luận ta hay không?
Thời điểm này, Hiếu
thành nhân Hoàng hậu Hách Xá Lý thị và Hiếu chiêu nhân Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị
đã qua đời, chủ sự trong cung là Hoàng quý phi Đông Giai thị, được hoàng đế ân
sủng còn có Quý phi Ôn Hi, Huệ phi, Nghi phi, Vinh phi, Đức tần và Thành tần.
Nữ nhân hậu cung như
vườn hoa mê người làm người ta loạn, mà ta, chỉ là 1 bông hoa không hề thu hút.
Huống chi, tiến cung rồi,
hoàng đế tựa hồ cũng đã quên sự tồn tại của ta, chưa từng triệu kiến. Thế là
lòng hiếu kỳ và đố kỵ ta của nhóm phi tần cũng dần dần bị thời gian trừ khử.
Ngày qua ngày, ta bị
bao phủ trong cuộc sống son phấn, vô thanh vô tức ở hậu cung.
Ta thập phần hiểu rõ,
ta là nữ tử xuất thân người Hán. Không thể so sánh với Mãn Châu bát kỳ nữ tử,
càng không thể so sánh với nhóm phi tần xuất thân Thượng tam kỳ. Thân phận ta
là hèn mọn, ta biết rõ. Ngay cả các cung nữ lo chuyện tạp dịch trong cung cũng
có thể có huyết thống hiển hách hơn ta, tuy rằng phụ thân ta là 1 viên quan
thất phẩm.
Cho nên, ta cẩn thận dè
dặt, cẩn thật khép mình. Bất kỳ thời điểm, luôn là khiêm tốn, luôn là tươi cười
nghênh chào người khác. Hòa khí ôn nhu – là đánh giá của nhóm cung nhân về ta.
.Thời gian 3 năm, cứ
như vậy trôi qua trong nháy mắt.
Không còn ai nhớ rõ ta
là cô gái người Hán được hoàng đế mang về trong lúc Nam tuần, cũng không có người sợ ta
thành họa thủy tranh thủ tình cảm hay đoạt ái của nàng.
Mà ta cũng không có
nhàn rỗi, đọc sách và đánh cờ là thứ ta vốn không hề am hiểu, nay thành thú vui
giết thời gian của ta.
Ta đã hai mươi. Có 1
đoạn thời gian, ta cơ hồ thường xuyên đờ đẫn, vô ý thức nghĩ đến thời gian
thanh xuân bị mất, dường như muốn thở dài.
Nếu không tiến cung, ta
có lẽ đã gả cho biểu ca Thường Húc. Ta thường xuyên nghĩ đến nụ cười ôn hòa
bình tĩnh của hắn mỗi khi vắng vẻ tịch mịch, sau đó giật mình nhìn bốn phía,
chỉ sợ có người biết được bí mật của ta. Trong hậu cung, thân là nữ nhân của
hoàng đế, ta không được nghĩ đến bất kỳ nam nhân nào khác.
Nhưng giả như ta và nương không hồi phủ, chắc ta đã gả cho A
Ngưu ca ca nhà hàng xóm, hắn sẽ làm nghề chặt thịt, bắp thịt trên cánh tay
tráng kiện cuồn cuộn mạnh mẽ, trên trán mướt mồ hôi, người đứng xa cũng có thể
ngửi được mùi mồ hôi chua lè. Hắn sẽ gọi ta. “A Ly – chặt khúc giò
heo về cho nhạc mẫu nấu canh uống”.
Đáng tiếc ta không
thích hắn. Nhưng mà làm vợ chồng, tựa hồ cũng không thể nói rõ thích hay không
thích.
Ví như ta, ta thích
biểu ca, nhưng chung quy không đợi được tới lúc hắn tới cầu hôn. Ta không thích
hoàng thượng, vậy mà bỗng dưng thành Đáp ứng của hắn. Thấy rõ chuyện thế gian,
không phải ngươi không thích là có thể thay đổi.
Thời điểm tái kiến hoàng đế là mùa thu năm Khang Hi thứ ba mươi.
Năm đó, người đang được sủng ái nhất là Lương quý nhân Vệ thị,
nghe nói nàng ta thập phần xinh đẹp, mà còn “thân mình có mùi thơm dị thường,
tẩy không đi”, rồi là “nước miếng cũng thấm mùi thơm”.
Thông quý nhân khá thân với ta thường khinh thường nói.“Nàng ta cho rằng nàng ta là ai chứ, bất quá chỉ là đứa tiện nhân thích giả bộ, so với thân thể muội muội còn không bằng”. Nói xong dường như cô ấy nhận ra lời mình khó nghe, sửa lại. “Tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng”.
Thông quý nhân khá thân với ta thường khinh thường nói.“Nàng ta cho rằng nàng ta là ai chứ, bất quá chỉ là đứa tiện nhân thích giả bộ, so với thân thể muội muội còn không bằng”. Nói xong dường như cô ấy nhận ra lời mình khó nghe, sửa lại. “Tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng”.
Cô ấy lại nói. “Thật ra muội muội
cũng đừng khổ sở, phi tần người Hán trong cung không chỉ có mình muội, An quý
nhân Lý thị cũng là người Hán chính gốc, Đoan tần Đổng thị cũng vậy. Muội muội
tính tình tốt, ngày nào đó chắc chắn hoàng thượng sẽ sủng hạnh muội, nhất định
còn yêu thích hơn cả cái Lương quý nhân kia”.
Ta khẽ cười. “Hoàng thượng thích
ai chẳng ai biết được, chúng ta đừng nên nói huyên thuyên, nói nhiều sai nhiều,
người khác nghe được lại không hay”.
Cô ấy lại nói liên miên
gì đó nữa, nhưng ta không chú tâm nghe. Kỳ thật cô ấy hiểu rõ, xuất thân người
Hán như ta kém hơn rất nhiều so với An quý nhân và Đoan tần.
Ta đứng dậy cáo từ.
Mùa thu, Tử Cấm Thành
ngập trong lá đỏ kinh sương như máu, quạ bay ngang qua cánh rừng kêu từng tiếng
quạ quạ thảm thiết. Cây phong miền bắc nhiều sát khí, không có được cái ôn
nhuận của vùng Giang Nam .
Nương, không biết người có khỏe không?
Chiếc trâm bạc thắt hoa
lụa tím cài trên tóc, ta chọn 1 ít lá đỏ, nghĩ muốn làm kẹp sách.
Phía
sau có người gọi tên ta.
“Vương Ly Tâm”.
Cách gọi đó làm ta giật mình. Các cung
nhân toàn xưng hô với ta là “Vương đáp ứng”, không ai biết rõ khuê danh của ta. Ta nhanh chóng xoay người tìm
kiếm, là hoàng đế. Hắn khoanh tay đứng ở xa xa, mỉm cười gọi ta.
Ta
có chút thấp thỏm, 3 năm nay, trừ ngày lễ tết lớn có thể lọt trong đám người
trộm liếc mắt nhìn hắn 1 cái, chúng ta chưa từng gặp mặt lại, vậy mà hắn nhớ rõ
tên họ ta.
Ta vội vàng hành lễ, thỉnh an. Hắn
hoàn toàn không để ý, nói.“Nàng dường như đã trưởng thành hơn nhiều”.
Ngữ
khí này, có chút giống bậc trưởng bối nói chuyện. Tròng mắt ta bỗng ngập nước,
mơ hồ sắp khóc, năm tháng trong cung cô đơn não lòng, hắn vừa nói như vậy,
phảng phất hình như đột nhiên mình đã già đi rất nhiều.
Hắn có chút kinh ngạc, nâng ta dậy vỗ
vỗ bờ vai, nói. “Thôi thôi, đừng
khóc. Nàng còn thiếu trẫm 1 khúc diệp tiêu chưa thổi đó nhỉ”.
Ta
nín khóc mà cười, tâm tư buồn vui khôn kể.
¬¬¬
Ta
được sủng ái, bắt đầu từ năm đó.
Hoàng
đế đối xử với ta rất tốt, ôn hòa. Cũng như 25 năm sau đó, người cũng đối xử với
ta rất tốt, còn có chút vị sủng nịch.
Trà
ta uống là Bích loa xuân của hồ Động Đình, áo ta mặc may từ gấm Tô Châu, quạt
ta dùng là quạt hương của Tô Châu, đồ ăn vặt thường thường ta ăn là điểm tâm Tô
Châu, là trái sơn trà trên núi Động Đình. Hằng năm sang thu, đến mùa cua, ta
cũng được thưởng cho nhiều hơn kẻ khác.
Chỉ
vì hoàng đế biết rõ, ta là nữ tử Tô Châu.
Có 1 ngày ngồi chơi, người hỏi ta. “Có mang được guốc cao gót trong cung không? Nếu mang không quen, ngày
thường đi lại cứ mang giày thêu đi”.
Ta không rõ vì sao người quan tâm đến
việc đi lại của ta, chỉ là sự quan tâm của người, làm ta cảm động. Thế là nói. “Tạ hoàng thượng. Từ trước ở nhà, phụ thân đã cho thần thiếp học qua”.
Người rất có hứng thú, hỏi tiếp. “Nàng là người Hán, cha nàng lại kêu nàng học sao?”.
Ta gật đầu. “Văn học Mãn cũng có
học”.
Người nói. “Phụ thân nàng hy vọng nàng gả cho người Mãn sao?”.
Ta định nói “Vâng”, nhưng lời đến bờ
môi, lại thành. “Có lẽ chính là nhân
duyên, trời cao biết rõ thần thiếp muốn vào cung, cho nên ấn định học”.
Lời
nói này có chút lập dị, chính mình nghe còn không thư thái, người lại rất cao
hứng.
Làm
gì có cái gì gọi là nhân duyên? Bất quá là do con người cả thôi.
Thẳng
đến trước khi tiến cung 1 ngày, ta mới biết, nguyên là ngày đó các tiểu thư
Châu phủ họp tại phủ tri huyện là để an bài việc tuyển tú nữ. Vốn không có phần
ta, nhưng vừa vặn có 1 cô bị tả, nôn mửa, phụ thân đành nhét ta vào cho đủ số
lượng. Tưởng rằng chỉ được hầu hạ hoàng đế 1 đêm là cao nhất, không ngờ lại có
thể nhập cung.
Nghĩ
đến đó, ta có chút oán hận phụ thân. Hôn nhân của ta và biểu ca, liền bị mất
như vậy.
Bây
giờ nghĩ lại càng kinh ngạc, vạn nhất hầu hạ hoàng đế 1 đêm xong, người vừa đi,
chung thân đại sự của ta cũng chậm trễ. Phụ thân, không hề quan tâm tới nữ nhi
duy nhất của ông ta.
Quay trở lại hiện thực, ta lại nghe
hoàng đế hỏi. “Nàng bó chân, ban
đầu học đi guốc cao gót rất khổ cực phải không?”.
Rất khổ cực? Đó chỉ là những ngày quá
khứ. Ta bỗng nhiên nghĩ đến nụ cười của nam nhân từng tặng cho ta đôi guốc cao
gót, tim bỗng bỏ lỡ 1 nhịp, gượng đáp. “Không vất vả, nhét
bông vào mũi giày và đáy giày là xong”.
Ba năm cô đơn, ta học cầm kỳ thi họa,
nay người càng thêm sủng ái ta. Có lúc, ta và người cùng nhau đàm luận thơ từ,
luận đến chỗ đặc sắc, người vỗ tay nói. “Đúng là nữ tử người
Hán, tài năng hiểu thấu thơ văn. Nếu giảng giải chuyện này cho các phi tần khác
chỉ sợ là đàn gảy tai trâu”.
Ta
im lặng cười mỉm, không nói gì. Trong hậu cung, phàm dính tới chữ “sủng”, tỷ
muội cũng hóa kẻ thù. Ta có được ân sủng, nếu còn tỏ ra hòa ái với kẻ khác, ngược
lại sẽ làm hại chính mình.
Mà ta trầm tĩnh, người tưởng ta giận.
Người cẩn thận an ủi ta.“Ly nhi, nàng đừng buồn, trẫm không phải cố ý vạch trần thân phận người
Hán của nàng”.
Ta mỉm cười nhìn người. “Thần thiếp không giận”. Ta giận cái gì, người đối tốt
với ta, chẳng hề nề hà xuất thân hèn kém của ta. Vì người coi trọng ta nên
người ngoài cũng không dám coi thường ta.
Giọng người bỗng trở nên khẩn thiết mà
sung mãn mạnh mẽ.“Đây
là thiên hạ của trẫm, thiên hạ của trẫm có cả người Mãn lẫn người Hán, trẫm muốn
thiên hạ này Mãn Hán 1 nhà”.
Ta
bị chí khí của người lây sang, đôi mắt hơi đỏ lên, lòng mềm xuống, nhất thời
không nói nên lời.
Người
là quân chủ của người Mãn, cũng là quân chủ thiên hạ.
Người hỏi ta. “Từ nhỏ nàng đã học cầm kỳ thi họa sao?”.
Ta lắc đầu. “Vào cung mới học”.
Người hỏi. “Vì cái gì?”.
Ta tất nhiên không nói vì rảnh rỗi quá
mà học, chỉ nói. “Là vì hoàng thượng”.
Người
“à” 1 tiếng, ta không rõ người có tin hay không, cũng không quan trọng. Ta là
người trong cung, không phải vì người, còn có thể vì ai? Người là hoàng đế mà.
Thế là ta lại nói. “Thần thiếp sợ nếu chỉ biết thổi sáo trúc, hoàng thượng lại trách thần
thiếp đần”.
Người cười sang sảng, ôm ta vào ngực,
nói với ta. “Kể cho nàng nghe 1
chuyện vui, phụ thân nàng đã lập mẫu thân nàng làm chính thất rồi, nàng cao
hứng chứ?”.
Ta
lộ ra vẻ mặt vui sướng, nếu được làm chính thất, nương nhất định sẽ rất hạnh
phúc. Thấy rõ từ lúc ta vào cung, cảnh ngộ của bà cũng càng lúc càng tốt hơn.
Như thế, ta vào cung mới có chút ý nghĩa.
Hoàng đế lại nói tiếp. “Phụ thân nàng cũng dâng tấu, hy vọng có thể đóng góp, củng cố thêm hiệu
lực của triều đình”.
Ta
kinh động, hiểu hết thâm ý trong lời hoàng đế nói, phụ thân tất nhiên là nghĩ
lợi dụng ta để cầu được càng nhiều tiền đồ.
Đêm đó lúc tiến cung, phụ thân dài
dòng nói nhiều điều, nhưng ngưng đọng chỉ 1 ý. “Hoàng thượng chịu mang ngươi vào
cung, nhất định sẽ thập phần sủng ái ngươi, ngươi ngàn vạn phải nhớ rõ phụ thân
ngươi đây! Ta đúng là sinh được 1 nữ nhi tốt!”.
Huống
chi ta vào cung 3 năm, nếu muốn lập nương làm chính thất thì đã lập lâu rồi.
Hiện giờ mới làm, chẳng qua vì biết rõ ta được sủng ái thôi.
Nghĩ đến đó, hận ý trong lòng ta bỗng dồn dập, cười mỉa mai.“Phụ thân làm tri
huyện có thể hiểu sâu dân tình, tận lực với triều đình. Nếu hoàng thượng dốc sức
đề bạt ông, lại làm mất cơ hội cống hiến của ông”. Ta trịnh
trọng thoái thác.“Huống
chi thần thiếp không chấp nhận vì mình mà để người nhà quá phận”.
Không phải chưa từng
nghĩ qua, nếu phụ thân thăng quan tiến chức, ta cũng không phải làm 1 đáp ứng
bé nhỏ được ân sủng. Có gia đình để dựa vào cũng tốt hơn, nói chuyện cũng có
cân nặng.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến
bản mặt của phụ thân lúc trước, ta rốt cuộc vẫn không chịu được.
Hoàng đế nghĩ ngợi, rồi mỉm cười hài lòng. “Rất tốt, nàng không làm trẫm thất vọng”.
Ta giật mình, thì ra
lời người vừa nói là để thử lòng ta. Ta làm như không biết, dựa vào trước ngực
người, chậm rãi nhắm mắt lại.
Được sủng ái không ngừng, ta lục tục có thai. Năm Khang Hi thứ ba mươi hai, ta sinh Dận Kì, hoàng tử thứ 15 của hoàng tộc, người ôm con trai qua chỗ ta, nói. “Quy củ tổ tông, vị Tần trở lên có tài sẽ được nuôi con”.
Ta cắn răng nuốt nước mắt, thều thào nói. “Thần thiếp hiểu”. Có cái gì có thể tranh đây.
Gia pháp tổ tông như núi, ta càng tranh, càng tổn thương đến
chính mình và con. Huống chi thân phận của ta, không thể mang tới vinh quang
cho đứa con này. Ta ngoan ngoãn nhịn xuống, nói.“Không biết hoàng thượng muốn đưa
con cho vị nương nương nào nuôi?”.
Người hòa nhã đáp. “Đức phi tính cách ôn
lương”.
Ta nhắm mắt lại, nói khẽ. “Đa tạ hoàng thượng”.
Người có chút áy náy,
nhưng chung quy vẫn không nói gì.
Sủng ái thì sủng ái,
chúng ta không phải lúc nào cũng hoàn toàn hài hòa, lần đầu tiên người tức giận
với ta, là sau khi trở về từ rạp hát Sướng Xuân viên. Trong cung sinh hoạt đơn
điệu, ngẫu nhiên có 1 ngày được đi xem hát, đương nhiên khoan khoái gân cốt.
Màn đêm buông xuống, người nghỉ lại trong cung của ta, ta còn
đắm chìm trong dư âm của hí khúc không thể tỉnh táo, lúc thay quần áo cho
người, nhẹ nhàng gọi 1 tiếng – “Tam Lang”,
là tiếng gọi yêu Dương quý phi gọi Đường Minh Hoàng trong khúc 《Trường Sinh điện》, cũng là hí khúc người thích nhất.
Ta buộc miệng gọi,
trong lòng ấm áp, nghĩ người sủng ái ta, ta chỉ muốn đùa vui 1 câu. Nếu hưng
trí, có thể cùng ta xướng ca một đoạn.
Không đợi ta tỉnh táo lại, mặt người đã tái xanh, giật xiêm y
vẩy tay áo muốn đi. Ta cuống quýt quỳ xuống xin lỗi, người lạnh nhạt mắng. “Suồng sã thiếu phép tắc. Là trẫm quá sủng nàng, câu hát xướng của phường
đào kép cũng buộc miệng nói ra, không biết tự trọng thân phận”.
Lòng ta lạnh hết nửa,
người chưa từng khiển trách ta như vậy, lời nói lạnh nhạt, thần sắc nghiêm
nghị.
Lần đầu tiên ta rơi lệ,
thì ra tình cảm nồng nàn cũng không thể vượt quá phận vua tôi. Thực là vua tôi,
nhưng xưng là phu thê. Thân phận, mới là thứ quan trọng nhất.
¬¬¬
Năm Khang Hi thứ ba mươi bốn, ta sinh hạ tiếp hoàng tử thứ 16
Dận Lộc. Con trai, lập tức
được chia đất phong. Còn vị trí của ta, lại chỉ là Thường tại. Người nói. “Danh phận của nàng…”.
Ta khẽ đáp. “Thần thiếp rất thỏa
mãn”.
Người gật đầu. “Nàng hiểu là tốt.
Giống như lúc nàng mới vào cung, nếu trẫm sủng ái nàng ngay lập tức, trong cung
sẽ lục tục đố kị, hậu cung không yên. Vậy nên mới lạnh nhạt nàng vài năm”.
Ta chẳng hề biết người lại có ý sâu xa đến thế, giờ khắc này nghĩ lại, ta thực sự hiểu, ta ngưỡng mộ người, dịu dàng nói. “Hoàng thượng là vì muốn tốt cho thần thiếp”.
Sủng ái mà không tôn
danh vị cho ta, thì sẽ bình ổn qua cơn ghen tuông sóng gió của hậu cung. Ta nảy
ra suy nghĩ khác, Lương quý nhân sinh Bát hoàng tử cũng không được thăng vị,
phải chăng cũng là vì lý do này?
Mắt nhìn thấy Đoan tần,
Huệ phi nhao nhao tranh thủ tình cảm lần lượt thất sủng. Ta dần dần hiểu ra, có
lúc, không tranh mới thật là tranh dữ dội nhất.
Nguồn hachicoranran.wordress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét