Người tù của chúng
tôi ngồi trong khoang tàu trước chiếc hộp sắt, mà để chiếm hữu nó, y đã phải
chờ đợi bao lâu nay và chiến đấu hung hãn. Y có cái nhìn táo bạo, nước da rám
nắng. Khuôn mặt ngang dọc những đường nhăn. Nét mặt hằn sâu màu đồng hun thể
hiện cuộc sống dạn dày sương gió. Cái cằm râu rậm sừng sỏ chứng tỏ y không phải
là người có thể dễ dàng gạt khỏi mục tiêu đã nhắm. Y trạc tuổi 50. Mái tóc đen
quăn lốm đốm rất nhiều sợi bạc. Bình thường, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào.
Nhưng hàng mày rậm và cái cằm nhô hẳn ra tạo cho bắn vẻ khủng khiếp trong cơn
giận dữ. Hắn ngồi, đôi tay bị còng, đầu cúi gằm, cặp mắt lanh lợi chớp chớp
nhìn về cái hộp – Nguyên nhân mọi tội ác của hắn.
Trong tư thế cứng nhắc có tự chế, tôi nghĩ và phân biệt được nhiều nét buồn rầu hơn là giận dữ. Một lần y ngước mắt nhìn tôi và trong ánh mắt tưởng
Trong tư thế cứng nhắc có tự chế, tôi nghĩ và phân biệt được nhiều nét buồn rầu hơn là giận dữ. Một lần y ngước mắt nhìn tôi và trong ánh mắt tưởng
như có tia châm
biếm….
- Này, ông
Johnathan Small, tôi tiếc là công việc lại kết thúc như thế này – Holmes vừa
nói vừa châm một điếu xì gà.
- Thế còn tôi đây,
thưa ông – Đáp lại – Tôi không nghĩ tôi sẽ tìm ra cách tự minh oan cho mình
khỏi vụ án này. Thế nhưng tôi có thể thề với ông trên kinh thánh là tôi không
hề đụng vào ông Sholto. Chính Tonga ,
con chó địa ngục ấy đã phóng ra một trong những mũi tên độc địa của nó đấy. Tôi
tuyệt đối không nhúng tay vào, thưa ông! Tôi rất ân hận y như ông ta là người
trong gia đình tôi vậy. Tôi đã dùng một mẩu dây tẩn cho con quỷ nhỏ ấy một trận
rồi; nhưng trước sự đã rồi, tôi không còn cách gì cứu vãn được nữa.
- Này, hãy hút một
điếu xì gà đi! – Holmes bảo – Và ông cũng nên uống một ngụm whisky, ông ướt đẫm
cả người rồi. Nhưng mà này, ông nói tôi biết làm sao ông hy vọng một người nhỏ
yếu như tên da đen ấy lại có thể bắt giữ được ông Sholto trong khi ông trèo lên
bằng dây?
- Dường như ông
cũng biết rõ như ông đã có mặt tại đó, thưa ông. Mặc dù thật ra ông đã đến khi
không còn ai. Tôi biết khá rõ những thói quen trong nhà, và ông Sholto thường
xuống lầu dùng cơm tối vào giờ đó. Tôi không muốn giấu diếm gì trong vụ này.
Cách biện hộ tốt nhất của tôi vẫn là nói lên sự thật đơn thuần. Phải chi là
viên thiếu tá già kia, tôi đã đưa hắn ta qua bên kia thế giới mà lòng nhẹ nhõm,
tôi sẽ ung dung cắt cổ y, cũng ung dung như tôi hút điếu xì gà này vậy! Xui
thật. Cứ nghĩ tôi sẽ bị kết án vì ông Sholto em! Thật tình tôi chẳng có lý do gì
để gây gổ với ông
ấy!
- Ông Athelney
Jones, thuộc Scotland Yard, sẽ chịu trách nhiệm về ông. Ông ấy đưa ông về nhà
tôi. Tôi xin ông thuật lại chân thật câu chuyện. Nếu ông tuyệt đối thành thật,
nếu ông chẳng giấu diếm gì, tôi hy vọng có thể giúp ông được. Tôi nghĩ tôi có
thể dẫn chứng rằng chất độc tác dụng nhanh đến độ nạn nhân chết ngay trước khi
ông bước vào phòng.
- Về việc này thì
đúng như vậy, thưa ông.
Trong đời tôi, tôi
chưa bao giờ bị chấn động như thế khi tôi thấy ông ta, đầu quẹo trên vai, nhìn
tôi với nụ cười diễu gớm ghiếc khi tôi vào bằng cửa sổ. Điều này làm tôi rất
xúc động, thưa ông! Chắc là tôi đã giết Tonga nếu nó không bỏ trốn đi
trước. Ấy chính vì
thế mà nó để lại cái chùy đá và một số tên, theo như lời nó nói. Tôi chắc là
việc này đã giúp ông tìm ra dấu vết chúng tôi, phải thế không ạ? Mặc dầu tôi
không thấy ra được bằng cách nào ông đã theo dõi chúng tôi được đến tận cùng.
Tôi không đem lòng oán giận ông đâu, ông biết cho. Nhưng có điều lạ là tôi thì
ngồi đây, trong khi tôi có quyền lợi chính đáng chiếm hữu nửa triệu đồng… Tôi
đã dùng nửa cuộc đời thứ nhất của tôi để xây một cái đập trong vùng Andaman;
phần đời còn lại tôi có cơ hội tốt để đào hầm ở Dartmoor !
Cái ngày tôi gặp tên lái buôn Achmet và kho báu Arga quả thật là một ngày tai
họa! Thưa ông, cái kho báu ấy tự thuở nào vẫn là điềm bất hạnh cho những ai nắm
giữ nó. Tên lái buôn thì bị ám sát. Còn thiếu tá Sholto thì sống trong nỗi sợ
hãi và ô nhục. Riêng tôi, kho báu ấy chỉ mang lại cho tôi cả một cuộc sống nô
lệ.
Lúc đó, Athelney
Jones thò cái đầu tròn của ông ta vào:
- Ơ, đúng là một
cuộc hội họp gia đình! – Ông thốt lên – ông Holmes ạ, tôi nghĩ tôi sẽ nếm thử
chút whisky của ông. Thế là ta có quyền khen tặng lẫn nhau. Tiếc là ta không
bắt sống được tên kia Nhưng lúc ấy nào ta đâu có quyền chọn lựa! Dầu sao, ông
Holmes ạ, ông cũng thừa nhận là ta tóm họ vừa đúng lúc. Ta đã phải xả hết tốc
lực.
- Khởi đầu tốt thì
chung cuộc cũng tốt thôi, – Holmes nói – Nhưng tôi không ngờ chiếc “The Aurora”
lại nhanh thế!
- Smith nói chiếc
đò máy của y là một trong những chiếc nhanh nhất trên sông, và nếu có thêm
người phụ ở buồng máy thì không bao giờ ta đuổi kịp. Y thề chẳng hay biết gì về
vụ án mạng ở Norwood
cả.
- Đúng đấy! – Người
tù của chúng tôi buột miệng nói lớn – Tôi chẳng tiết lộ điều gì với y. Tôi chọn
chiếc đò máy của y vì nghe nói nó chạy như gió. Nhưng chỉ có thế thôi. Tôi trả
tiền y rất hậu, và có hứa cho y một phần thưởng xứng đáng nếu y đưa chúng tôi
ra tàu Esmeralda đang đậu tại Gravesend , để
khởi hành đi Brasil.
- Thế nếu y không
làm gì đáng chê trách, thì chẳng có gì tai hại xảy ra cho y cả. Bắt tội phạm
thì ta khá nhanh tay, nhưng kết án thì ta chậm hơn.
Thật là tức cười
khi thấy Jones cứ làm ra vẻ quan trọng khi mọi việc bắt bớ đã xong. Tôi thoáng
thấy một nụ cười phớt qua khuôn mặt Shelock Holmes, sự thay đổi thái độ này
không qua được mắt anh.
- Ta sắp đến cầu
Vauxhall – Jones nói – Bác sỹ Watson, tôi đưa ông lên bờ cùng với cái hộp đựng
kho báu. Khỏi cần nói với ông rằng như vậy là tôi nhận lãnh một trách nhiệm rất
nặng nề, bởi vì hoàn toàn không nằm trong nguyên tắc. Nhưng ta đã thỏa thuận về
điểm này rồi; tôi không tự mâu thuẫn đâu. Tuy nhiên bổn phận tôi buộc tôi phải
cho một viên thanh tra hộ tống bác sỹ, vì giá trị to lớn của cái hộp. Chắc hẳn
ông sẽ đi bằng xe?
- Vâng, tôi đi nhờ.
- Thật tiếc là
không có chìa khóa để ta có thể tiến hành việc liệt kê sơ khởi. Các ông sẽ phải
phá ổ khóa. Này, Small, chìa khóa đâu rồi?
- Dưới đáy sông.
- Hừm? Thật là vô
ích khi ông gây thêm cho chúng tôi cái trở ngại đó nữa. Ông đã tạo cho chúng
tôi khá nhiều rắc rối rồi. Dầu sao, bác sỹ à, tôi không cần dặn dò ông là phải
rất cẩn thận. Bác sỹ hãy đem cái hộp về phố Baker. Chúng tôi đợi bác sỹ tại đó
trước khi đi đến kho tang vật.
Họ bỏ tôi xuống
Vauxhall, tôi và cái hộp sắt nặng trịch, cộng thêm một viên thanh tra khỏe mạnh
và dễ mến. Một chiếc xe đưa chúng tôi đến nhà bà Cecil Forrester trong không
đầy 15 phút. Bà bồi phòng tỏ vẻ ngạc nhiên về cuộc viếng thăm muộn màng như
thế; bà giải thích là bà Forrester tối ấy đi vắng và có lẽ sẽ về rất muộn.
Nhưng cô Morstan có ở phòng khách. Tôi nhờ người đưa vào phòng khách với cái
hộp. Viên thanh tra đồng ý ngồi lại trong xe.
Cô Morstan ngồi
cạnh cửa sồ để mở, mặc một chiếc áo trắng mờ đục nổi bật nhờ đường viền màu đỏ
thắm ở cổ và ở thắt lưng. Dưới cái chao đèn, ánh sáng dịu tỏa chiếu đều đặn đến
khuôn mặt thanh tú và những lọn tóc quăn mượt mà óng ánh của cô. Tựa lưng vào
chiếc ghế mây, một tay buông về một phía, dáng cô trông sầu não, trầm tư. Nhưng
khi nghe tôi vào, cô đứng hẳn dậy và đôi má xanh xao phớt hồng vì ngạc nhiên và
vui mừng.
- Tôi có nghe rõ
tiếng xe ngừng trước cửa – Cô nói – Tôi nghĩ bà Forrester trở về quá sớm, không
ngờ lại là ông. Ông mang lại cho tôi tin gì vậy?
- Còn hơn là “tin”
nữa kia! – Tôi nói.
Rồi tôi đặt cái hộp
lên bàn.
Tim tôi nặng trĩu,
nhưng tôi cố làm ra vui vẻ:
- Tôi mang đến cho
cô cái còn qúy hơn tất cả tin tức trên thế giới này. Tôi mang đến cho cô một
gia tài.
Cô liếc nhìn chiếc
hộp.
- Vậy đây là kho
báu đấy? – Cô hỏi.
Giọng cô thoáng vẻ
thờ ơ khó tả.
- Vâng, kho báu to
lớn xứ Arga đấy! Một nửa về ông Thaddeus Sholto, nửa kia thuộc về cô. Mỗi người
có khoảng chừng 200.000 đồng. Cô có hình dung ra điều đó là như thế nào không?
Ở nước Anh hiếm có phụ nữ nào giàu hơn cô đấy. Không tuyệt vời sao?
Có lẽ tôi hơi quá
lời trong những biểu lộ niềm hân hoan, và giọng những lời tán tụng của tôi
không hoàn toàn có sức thuyết phục, tôi thấy cô khẽ nhướng mày và nhìn tôi với
vẻ lạ lùng.
- Nếu tôi có được –
Cô nói – Chính là nhờ ông chứ gì?
- Không đâu! – Tôi
đáp – Không phải nhờ tôi, mà là nhờ anh bạn Shelock Holmes của tôi. Với tất cả
thiện chí tốt nhất trên đời, tôi cũng không tài nào gỡ rối cái mớ bòng bong ấy
được. Vả chăng suýt nữa là chúng tôi làm mất kho báu ấy vào phút chót…
- Mời ông ngồi, bác
sỹ Watson. Xin bác sỹ cho tôi nghe trọn câu chuyện đi.
Tôi thuật lại cho
cô vắn tắt những sự việc y như chúng diễn tiến từ lúc tôi gặp cô ta. Cái phương
pháp truy tầm mới mẻ Holmes đã dùng, việc phát hiện ra chiếc “The Aurora”, sự
xuất hiện của Jones, những công việc chuẩn bị, cuộc đuổi bắt điên cuồng trên
sông Thames. Mắt sáng ngời, môi rung rung, cô lắng nghe những câu chuyện mạo
hiểm của chúng tôi. Lúc tôi nói đến cái mũi tên nhắm trật chúng tôi trong đường
tơ kẽ tóc mặt cô biến sắc nhợt nhạt, tưởng như cô sắp sửa ngất xỉu.
- Không sao đâu? –
Cô thì thào, khi tôi đưa cho cô ly nước – Chỉ hơi khó chịu tí thôi; thật là một
chấn động khi tôi hiểu ra rằng tôi đã đặt các bạn bè tôi vào một sự nguy hiểm
kinh khiếp đến thế.
- Bây giờ mọi
chuyện đã qua rồi – Tôi đáp – Ta hãy gạt sang một bên những chi tiết buồn thảm
ấy đi. Ta hãy nói đến một cái gì vui vẻ hơn: kho báu đây rồi. Còn có gì vui
hơn? Tôi được phép mang nó theo nghĩ rằng cô sẽ hài lòng là người đầu
tiên được trông
thấy nó.
- Tôi thích lắm
chứ! – Cô nói.
Giọng cô thiếu sự
vồn vã. Nhưng có lẽ cô nghĩ có phần thiếu lịch sự nếu tỏ ra hững hờ trước một
chiến tích khó mà giành giựt đến thế.
- Chiếc hộp đẹp quá
– Cô vừa nói vừa xem xét nó – Tôi đoán nó được chế tạo tại Ấn Độ?
- Vâng, tại Benares .
- Lại nặng đến thế!
Cô thốt lên và nâng thử nó – Chỉ riêng cái hộp thôi cũng đủ có giá trị rồi. Thế
chìa khóa đâu rồi?
- Small đã ném nó
xuống sông Thames rồi – Tôi đáp – Có lẽ phải
mượn que củi của bà Forrester thôi.
Ở mặt trước chiếc
hộp có một cái móc chắc chắn hình ông Phật ngồi. Tôi tìm cách nhét lần que củi
vào bên dưới, và tạo một lực đòn bảy. Ô khóa bung ra với một tiếng “cắc” nghe
rõ. Tay run rẩy, tôi mở nắp ra. Cả hai chúng
tôi rất đỗi kinh ngạc:
Chiếc hộp trống
trơn.
Nó nặng đến thế thì
cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Một lớp sắt luyện dày gần 2 inch, bao bọc nó
hoàn toàn. Nó được chế tạo kỹ lưỡng, đồ sộ vững chắc. Chiếc hộp chắc chắn được
chế ra với mục đích đựng những vật quý giá. Nhưng bên trong, chẳng có lấy một
mẩu nhỏ nào, không có lấy mảnh kim loại hoặc đá quý. Chiếc hộp tuyệt đối và
hoàn toàn trống rỗng.
- Kho báu mất rồi –
Cô Morstan nói với giọng điềm tĩnh lạ thường.
Nghe câu nói ấy và
hiểu trọn vẹn ý nghĩa của nó, tưởng như cái bóng u ám đè nặng xa khuất khỏi hồn
tôi. Trước kia tôi chưa thấy hết cái kho báu Arga đè nặng trên tôi đến mức nào.
Tôi chỉ ý thức ra
được điều này vào lúc kết cục kho báu bị gạt ra ngoài. Thật là vị kỷ, hẳn nhiên
rồi. Tôi thật bất chính và độc ác. Nhưng lúc bấy giờ tôi chỉ nghĩ đến một điều
duy nhất: giữa hai chúng tôi bức tường vàng đã không còn nữa.
- Cám ơn, chúa tôi!
– Tôi thốt lên tự đáy lòng mình.
Cô nở một nụ cười
thoáng qua rồi nhìn tôi vẻ tra vấn:
- Tại sao bác sỹ
lại nói thế?
- Bởi vì giờ đây em
lại ở trong tầm tay anh – Tôi nói, tay tôi đặt lên tay nàng – Bởi vì, Mary ơi,
anh yêu em: yêu em chân thành như chưa có người đàn ông nào yêu một phụ nữ như
thế. Bởi vì cái kho báu ấy với tất cả của cải của em khiến anh không thốt nên
lời được. Bây giờ nó mất đi rồi anh mới nói được với em là anh yêu em biết
chừng nào. Đấy, tại sao anh lại nói: “Cám ơn, chúa tôi”.
- Thế thì em cũng
nói: “Cám ơn, chúa tôi” – nàng thì thầm.
Có một kẻ nào đó
chắc chắn đã đánh mất một kho báu vào đêm đó; nhưng riêng tôi, tôi vừa mới được
một kho báu khác.
(sưu tầm)
Nguồn khanhhoathuynga.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét