Năm Khang Hi thứ ba
mươi lăm, nữ tử người Hán thứ 2 tiến cung, Trần thị.
Trong thâm cung viện,
tường đỏ cao vời, cũng có điều nghe được phong phanh, Trần thị là nữ tử của
phường dệt lụa Tô Châu Thường Húc tiến cung.
Khi ta nghe được tin
này là lúc đang chơi đùa với Dận Lộc, thằng bé vừa tròn 1 tuổi, bộ dạng khỏe
mạnh kháu khỉnh, ai gặp cũng yêu. Trong nháy mắt, trống bỏi rơi xuống đất,
thằng bé ngọng nghịu mấy tiếng, khóc la ầm ĩ. Ta hơi mất hồn, Dận Lộc khóc, oa
oa gọi ta – ngạch nương, ngạch nương.
Ta hốt hoảng tỉnh lại,
ta, đã là mẫu thân của 2 đứa con.
Trần thị tiến cung sau
đó, được phong làm Đáp ứng, giống như ta, được hưởng tôn lễ của thứ phi.
Ta nghĩ lại ngày xưa,
nương không hy vọng ta giống bà đi làm phận thiếp thất. Nhưng xét cho cùng, ta
vẫn phải làm thiếp. Thứ phi, không phải là thiếp đó sao?
Ta nhìn thấy Trần thị,
quả là 1 mỹ nữ thanh tú, lông mày lá liễu như trăng rằm. Không như vẻ đẹp của
Lương tần – đẹp tới chói mắt, tỏa sáng trong đêm tối như tia sét giữa trời, làm
người ta thở không nổi. Mà Trần thị giống ta – bình bình hiền lành, mặt mày
không quá đẹp kinh hãi thế tục.
Vì ta và cô ấy có đồng
dạng xuất thân, cô ấy với ta cũng thập phần thân cận hòa thuận.
Cô ấy nói cô ấy biết rõ
tỷ tỷ là biểu muội của Thường đại nhân.
Cô ấy nói, cô ấy đơn
độc tiến cung hầu hạ hoàng thượng, Thường đại nhân dặn tỷ tỷ vào cung trước mấy
năm, tỷ muội có thể chăm sóc lẫn nhau.
Cô ấy nói, may mà có tỷ
tỷ, bằng không cô ấy cô đơn 1 mình cũng không biết nên xử trí thế nào.
Ta nhìn Trần thị, suy
nghĩ có khoảnh khắc trống rỗng, cô đơn 1 mình, là thế nào ấy nhỉ? Bởi vì hoàng
đế sủng ái ta, phi tần chung sống tổng sẽ khách khí, ngẫu nhiên nói vài câu
chua ngoa, ta nghe rất khó chịu, nhưng rồi cũng bỏ qua.
Chỉ là khách khách khí
khí bên ngoài, cái loại khách khí đó mơ hồ ẩn chứa cảm giác bài xích và cô lập.
Dù cho có là An tần và Đoan tần thì cũng không thể hiểu nhau.
Con người ấy mà, là như
vậy đấy, có chút ưu điểm hơn ngươi sẽ có thói quen kẻ cả làm người chiếu trên
nhìn xuống.
Ta ngẫm nghĩ lời Trần
thị nói, rốt cuộc thấm hết ý vị trong đó.
Chúng ta có thể chăm
sóc lẫn nhau, không chỉ ta chiếu cố cô ấy, cô ấy cũng trợ giúp ta.
Biểu ca à, huynh quả nhiên dụng tâm lương khổ*.
Trần thị rất được sủng ái, sang năm thứ 2 cô ấy
sinh hạ cho hoàng
đế vị hoàng tử thứ 17 Dận Lễ.
Có con trai để dựa vào, nhan sắc cô ấy càng thêm hồng hào. Mà ta bởi vì thân
mật với Trần thị, hoàng đế cũng cho rằng đức hạnh ta tốt.
¬¬¬
Thời gian trôi qua ít
lâu sau, ta càng lúc càng hiểu biết cách lặng lẽ lấy lòng hoàng đế.
Tuổi người càng lúc càng cao, không còn thích vẻ đẹp hồng hồng xanh xanh lòe
loẹt, ngược lại thích trắng trong thuần khiết. Ta vì người chọn những màu hồ
lam, thủy lam, hồng ráng chiều, màu vàng của cây hạnh, màu xám sương khói để
may áo, cũng không cần may bằng chỉ vàng chỉ bạc hay tơ sợi thêu hoa chói mắt,
chỉ dùng hoa văn chìm nhạt màu. Dù sao tuổi ta bây giờ cũng không còn thích hợp
với màu sắc đậm và rực rỡ. Người quả nhiên vui, liền truyền cho phường dệt Tô
Châu chuyên dệt cho ta loại vải thanh nhã trắng trong thuần khiết.
Trong cung ta ở cũng có
nhiều hoa cỏ hương thơm, trong điện thường đổi hoa mới, không cần hương
liệu. Ngay cả châu thoa thường dùng, ta cũng chọn ngọc bích trân châu đơn giản
ôn nhuận.
Ta để sự an tĩnh trời
phú cho mình từ từ tản ra ngoài.
Hoàng đế thường cười nói với ta. “Ở cùng nàng, cảm thấy như đang ở cùng mặt nước tĩnh lặng, trong lòng
cũng dịu xuống”.
Những ngày trong cung, lặng lẽ như mặt giếng không một gợn sóng,
thời gian lắc lư loạng choạng trôi qua, con trai thứ 3 của ta, hoàng tử thứ 18
Dận Giới cũng tròn 5 tuổi. Dận
Giới đáng yêu ngoan ngoãn làm người ta yêu không chịu nổi, tính tình trời sinh
lại thông minh, hoàng đế cực kỳ thương yêu, cơ hồ lúc nào cũng muốn ẵm theo bên
người, thập phần chìu chuộng.
Hoàng đế thường nói với ta. “Dận Giới đã có sự
tráng kiện của người Mãn, lại có sự văn nhã của người Hán, đứa con này, là đứa
con hòa hợp 2 dòng máu Mãn Hán nhất của chúng ta”.
Ngôn ngữ như thế, thấy
rõ hoàng đế yêu thằng bé nhiều thế nào.
Sinh nhật 5 tuổi của
Dận Giới, hoàng đế sắc phong ta ngôi vị Quý nhân, chọn chữ “Mật” làm phong
hiệu.
Cùng ngày hôm đó, Trần thị cũng được thăng vị Quý nhân, hiệu là “Cần”.
Cùng ngày hôm đó, Trần thị cũng được thăng vị Quý nhân, hiệu là “Cần”.
“Mật**, tĩnh tại”. Hoàng đế mỉm cười nói. “Cũng là không ‘mật’,
ý chỉ sự yên tĩnh yên ổn. Chữ này thật xứng với nàng”. Ta ngẫm
nghĩ thật lâu sau, cũng thập phần yêu thích chữ ấy.
“Tĩnh nữ kỳ xu.(Cô gái hiền lành tĩnh lặng
mới là cô gái đẹp nhất)
, hoàng thượng chắc
hẳn thích đọc Kinh Thi 《tĩnh nữ》”.
Người gật đầu. “Nàng càng lúc càng đọc nhiều sách rồi đấy”.
¬¬¬
Tháng Chạp, thời tiết
lạnh khủng khiếp, nhưng trong cung đốt lò sưởi, ấm áp như xuân. Qua bao năm làm
chính trị mệt nhọc, hoàng đế cũng già rất nhiều, nếp nhăn cũng sâu hơn 1 ít.
Ta tự tay làm 1 túi hương từ gấm Tô Châu, bỏ vào trong ít lá bạc
hà, buộc trên người hoàng đế, nói. “Hoàng thượng lúc mệt
mỏi ngửi cái này, nâng cao tinh thần”.
Người đẩy ta nằm nghiêng, mỉm cười. “Trong cung vừa có 1 nhà truyền giáo Tây Dương, có tài vẽ tranh, trẫm
nghĩ muốn cho hắn ta vẽ nàng 1 bức, treo phía nam trong thư phòng trẫm, để lúc
nào trẫm cũng được ngắm nàng”.
Ta ngượng ngùng, chỉ cười. Người nhìn xa xa, thần sắc bỗng trầm
xuống, cảm khái nói. “Nàng tiến cung đã 17
năm”.
Đúng vậy, 17 năm, ta 17
tuổi vào cung, cơ hồ đã qua 1 vòng luân hồi.
Ta và hoàng đế, lại có
thể bên nhau lâu như thế.
Nhưng mà thần sắc người có chút thống khổ, nửa than thở.“Trẫm cũng đã già”.
Ta che miệng người. “Hoàng thượng vạn
tuế, sống lâu muôn tuổi – ”.
Người gạt tay ta ra, cười khổ. “Thật không? Trẫm cảm
thấy câu này giả quá”. Người vừa nói, ta cũng cảm thấy hơi chột
dạ, ảm đạm không thôi. Người lại nỉ non. “Làm gì có sống lâu
muôn tuổi, trẫm chỉ cầu phụ từ tử hiếu”.
Người nói như vậy, ta cũng hiểu người đang nghĩ gì. Những năm
gần đây, thái tử Dận Nhưng nhiều lần gây rối, cho
dù là phụ nữ ở chốn thâm cung cũng nghe được, hoàng đế chắc hẳn thương tâm.
Ta nói. “Hoàng thượng nói lời
ủ rũ như vậy, thần thiếp biết phải làm sao? Trong thiên hạ này thần thiếp chỉ
có thể dựa vào hoàng thượng mà thôi!”.
Người ngắm nhìn ta thật sâu, ôm siết lấy ta thật chặt. “Đúng. Trẫm không chỉ có Ly nhi, còn có muôn dân Phổ La, trẫm trăm triệu
không thể già”.
Nước mắt ta lăn xuống,
thấm ướt xiêm y. Giờ phút này ta vô cùng tỉnh táo minh bạch, thế gian này,
người ta có thể dựa vào, duy chỉ 1 mình hoàng đế.
¬¬¬
Tháng chín năm Khang Hi
bốn mươi bảy, hoàng đế lấy lý do “Thiên phú xa xỉ”, “Bạo ngược dâm loạn”, “Ngôn
ngữ đảo lộn, tật xấu như cuồng dịch” phế truất thái tử Dận Nhưng.
Quốc trữ biến động,
lòng dân tan tác.
Mà ta cũng thương tâm
muốn chết. Con trai Dận Giới của ta chết yểu. Thằng bé
mới 8 tuổi mà thôi! Tám tuổi!
Đã
vậy đứa con đáng thương của ta, cũng liên lụy tới việc phong ba chuyện phế
truất. Vì trong nhiều lý do hoàng đế phế truất thái tử, có 1 lý do vì Dận Giới
bệnh chết, thái tử lại thờ ơ. Làm hoàng đế cực kỳ bất mãn.
Ta hai mắt đẫm lệ, hoàng đế cũng tuôn
hàng lệ già. “Thằng nghịch tử,
nghĩa huynh đệ không giữ, tình phụ tử không buồn để ý, kêu trẫm tương lai có
mặt mũi nào đi gặp Hoàng thái hậu và Hiếu Thành Nhân hoàng hậu đây!”.
Nhưng
tháng ba năm Khang Hi thứ bốn mươi tám, thái tử lại lấy lý do “Bị bệnh mê sảng,
nay đã chữa khỏi” phục hồi vương vị Hoàng thái tử.
Hoàng
thái tử phục hồi vương vị rồi, hận chỉ muốn giết chết ta, cho rằng ta lấy cớ
Dận Giới chết khích hoàng đế phế truất nó. Rồi vin vào thân phận người Hán của
ta, muốn diệt trừ cho mau.
Ta
bất đắc dĩ cười khổ, ta bất quá chỉ là 1 nữ nhân bé nhỏ chốn hậu cung, chịu
sủng ái, làm gì có tư cách tham gia vào chính sự!
Cùng
năm đó, nương tạ thế, tin tức do Thường Húc viết mật chiết dâng lên hoàng đế.
Hoàng
đế xem qua xong, đưa cho ta xem. Bút tích của Thường Húc đã nhiều năm không thấy,
vẫn thực quen thuộc.
Đó
là lần cuối cùng nương và Thường Húc xuất hiện trong cuộc sống cung đình của
ta.
Ta
khóc rống thành tiếng.
¬¬¬
Tháng
mười năm Khang Hi thứ năm mươi, hoàng đế lại lấy lý do “Cuồng tật tăng cấp, thô
bạo vượt quá giới hạn, mê đắm không quay đầu được”, phế truất Dận Nhưng lần thứ
2.
Ta
thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, nếu Dận Nhưng lên ngôi quân chủ thiên hạ, há không phải
tai họa cho muôn dân sao, ta và các con trai chắc chắn cũng không được chết
già.
Vài
lần phế lập, hoàng đế càng thêm già nua, tinh thần lại hoàn hảo. Nữ nhân người
Hán trong cung ngày càng nhiều, Tương quý nhân, Hi quý nhân, Mục quý nhân, Thứ
phi Vương thị, Thứ phi Lưu thị, Từ thường tại, Thạch thường tại.
Nhưng dù cho nữ nhân
người Hán ngày càng nhiều đi nữa, hoàng đế vẫn sủng ái ta không có dấu hiệu
giảm sút.
Sau khi thái tử bị phế,
chư vị A ca mang huyết thống Mãn chính gốc tranh nhau bộc lộ tài năng, trong
cung cuộn sóng mãnh liệt.
Ta vui mừng, các con
trai của ta còn nhỏ, mà ta lại xuất người Hán, các con không có tư cách tranh
ngôi vị, cũng không chịu nguy hiểm vì khả năng đe dọa ngai vàng.
Ta nhiều lần răn dạy
chúng, không được thân thiết với bất kỳ A ca nào. Ta vì tấm lòng làm mẹ, từ
trước đến nay tranh đoạt trong hoàng thất đầu rơi máu chảy, rời xa xoáy nước
tranh đấu đó mới là an toàn nhất.
Ta rốt cuộc già, an
hưởng lúc tuổi già, so với Nghi phi và Huệ phi vì con trai tranh chấp mà sa sút
tinh thần, ta đã may mắn hơn rất nhiều rất nhiều, thậm chí các con trai của ta
cũng được tân đế ưu ái.
Cuộc đời ta, xem như
gió êm sóng lặng trôi qua.
Nguồn hachicoranran.wordress.com
Hậu cung Mật Tần tiểu truyện -LưuDiễm Tử (II)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét