Tiết Chúc rập
đầu:
- Đa tạ đại vương
khen ngợi. Thế nhưng Phong sư ca không nghe lời khuyên, hôm đó ngủ lại, nửa đêm
đột nhiên dí kiếm sắc vào cổ tiểu nhân, rồi chặt đứt bốn ngón tay khiến cho
thành phế nhân.
Câu Tiễn giận
quá, lớn tiếng:
- Nếu sau này bắt
được Phong Hồ Tử, ta sẽ băm vằm y thành mắm.
Văn Chủng nói:
- Tiết tiên sinh,
bản thân ông không đúc kiếm được, nhưng chỉ bảo cho thợ rèn, mình vẫn có thể
đúc được hàng nghìn, hàng vạn thanh kiếm sắc.
Tiết Chúc nói:
- Bẩm đại phu,
sắt để đúc kiếm thì hai nước Việt Ngô đều có cả, nhưng đồng tốt thì Việt có, mà
thiếc tốt thì lại ở tại Ngô.
Phạm Lãi nói:
- Ngũ Tử Tư vốn
đã sai người canh gác Tích sơn, không cho dân chúng đào thiếc, phải thế không?
Tiết Chúc mặt lộ vẻ
kinh ngạc, nói:
- Phạm đại phu,
nguyên lai ngài đã biết chuyện đó rồi.
Phạm Lãi mỉm
cười:
- Ta chỉ đoán thế
mà thôi. Nay Ngũ Tử Tư đã chết rồi, lệnh y ban ra chắc gì người Ngô còn theo.
Nếu đem giá cao mà mua nghĩ rằng thiếc tốt kiếm cũng không khó.
Câu Tiễn nói:
- Thế nhưng nước
xa không chữa được lửa gần, kiếm được đồng, mua được thiếc, xây lò, đúc kiếm,
đúc không được kiếm tốt lại phải khởi từ đầu, ít ra cũng mất độ hai ba năm. Nếu
như Phù Sai không sống được tới lúc đó chẳng hóa ra là cái hận để đời sao?
Văn Chủng, Phạm
Lãi cùng khom lưng thưa:
- Chính thế,
chúng thần xin chờ nghe kế sách của đại vương.
Phạm Lãi rời cung
rồi, trong lòng suy nghĩ:
- Đại vương đợi
chẳng nổi hai ba năm, còn ta thì thêm một ngày, một đêm, cũng đã ...
Nghĩ tới đó, ngực
thấy đau nhói, trong đầu hiện ra ngay một bóng hình diễm tuyệt. Đó là hình bóng
người con gái giặt lụa bên bờ suối Tây Thi. Người con gái đó tên là Di Quang,
chính mình đã tìm khắp thiên hạ để có được, người đã do linh khí núi sông nước Việt
tạo thành, rồi lại chính mình đưa lên đường sang cống vào cung nước Ngô.
Đường từ Cối Kê
sang Cô Tô rất ngắn, chỉ mất vài ngày đường thủy, thế nhưng chỉ trong thời gian
ngắn ngủi ấy, hai người đã yêu nhau thắm thiết, không thể nào chia lìa. Trên
khuôn mặt trắng ngần của Tây Thi, hai giọt lệ chẳng khác nào hai hạt trân châu,
tiếng nàng êm đềm như suối chảy:
- Thiếu Bá, chàng
hãy hứa, nhất định sẽ sang đón thiếp về, càng sớm càng hay, thiếp ngày đêm
trông đợi. Chàng hãy nói một lần nữa, nói là sẽ không bao giờ quên thiếp cả.
Thù nước Việt
không thể không báo, nên đành phải thế. Thế nhưng Di Quang còn phải nằm trong
vòng tay Phù Sai, thì lòng hờn ghen, khổ não lúc nào cũng dằn vặt trong tim.
Phải đúc kiếm thật nhanh, kiếm phải sắc bén hơn kiếm của nước Ngô...
Chàng chậm rãi đi
trên đường, theo sau là mười tám vệ sĩ lẽo đẽo ở xa.
- Kiếm ta sắc hề,
địch mất mật. Kiếm ta vung lên hề, địch rơi đầu ...
Tám người mặc áo xanh,
tay choàng tay, cất tiếng hát rống lên, cùng nhau tiến tới như chỗ không người.
Người đi đường ai nấy tránh giạt ra một bên. Đó chính là bọn kiếm sĩ nước Ngô
toàn thắng hôm trước trong cung nước Việt, hẳn là uống rượu vào, hoành hành
nhiễu loạn trên đường phố.
Phạm Lãi nhíu
mày, nỗi tức giận dâng lên đầy ngực.
Tám tên kiếm sĩ
nước Ngô đi đến trước mặt Phạm Lãi. Tên đi đầu mắt lờ đờ say, nhìn chàng trừng
trừng, rồi nói:
- Ngươi là Phạm đại phu ... ha ha, ha ha, ha ha!
Hai tên vệ sĩ vội sấn lên trước, chặn trước mặt Phạm Lãi,
hét lớn:
- Không được vô lễ, mau tránh ra!
Tám tên kiếm sĩ cùng cất tiếng cười hô hố, nhái giọng
Việt:
- Không được vô lễ, mau tránh ra!
Hai tên vệ sĩ rút phắt trường kiếm, thét to:
- Đại vương đã ra lệnh, ai dám động đến đại phu sẽ bị
chém đầu!
Tên đi đầu trong bọn nước Ngô, chân nam đá chân siêu, hỏi
lại:
- Chém đầu ngươi, hay chém đầu ta?
Phạm Lãi nghĩ thầm:
- Bọn này là sứ thần nước Ngô, tuy vô lễ, nhưng không nên
cùng chúng động thủ.
Vừa định nói: “Tránh cho họ đi” thì đột nhiên ánh sáng
lấp lánh, hai tên vệ sĩ kêu la thảm khốc, tiếp theo hai tiếng leng keng, hai
bàn tay phải cầm kiếm của họ đã rơi xuống đất. Tên đi đầu trong bọn nước Ngô
chậm rãi cho kiếm vào vỏ, mặt đầy vẻ ngạo nghễ.
Mười sáu người còn lại trong bọn vệ sĩ nhất tề rút kiếm,
chạy lên bao vây bọn kiếm sĩ nước Ngô. Tên đi đầu ngửa mặt lên trời cười ha hả,
nói:
- Bọn ta từ Cô Tô đến Cối Kê, vốn đã không mong sống sót
mà về, thử xem nước Việt chúng bay đem bao nhiêu nhân mã tới giết được tám
người chúng ta nào?
Tiếng “nào” vừa dứt, lập tức tám người cùng rút kiếm ra,
đâu lưng với nhau thành một khối.
Phạm Lãi nghĩ thầm: “Việc nhỏ không nhịn ắt hư chuyện
lớn, hiện nay nước ta chưa chuẩn bị xong, không nên giết tám tên này làm gì, để
cho Phù Sai mất mặt”. Bèn thét:
- Tám người này là sứ thần thượng quốc, dẫu sao cũng
không nên vô lễ với họ, lui ra đi!
Nói xong đứng tránh sang một bên đường. Bọn vệ sĩ ai nấy
tức khi bừng bừng, mắt như muốn đổ lửa, nhưng vì đại phu ra lệnh nên đành phải
lui vào. Tám tên Ngô sĩ lớn tiếng cười ha hả, cùng gân cổ lên hát:
- Kiếm ta sắc hề, địch mất mật. Kiếm ta vung lên hề, địch
rơi đầu ...
Bỗng nhiên có tiếng kêu be be, một thiếu nữ mặc áo mỏng
màu xanh lục dẫn độ mươi con dê, từ con đường phía đông đi tới. Đàn dê tới
ngang bọn kiếm sĩ nước Ngô liền tránh đi vòng qua một bên.
Một tên Ngô sĩ hứng chưa dứt, vung kiếm một cái, chém một
con dê từ đầu tới đuôi cắt thành hai mảnh, tưởng như lấy chỉ mà căng, cả cái
mũi cũng đứt làm đôi. Kiếm thuật tinh xảo như thế, chưa nghe ai làm được bao
giờ. Bảy tên Ngô sĩ cùng lớn tiếng hoan hô. Phạm Lãi không nhịn được phải bật
lên: “Kiếm giỏi thực!”.
Thiếu nữ lật đật vung cây gậy trúc trong tay, lùa đàn dê
về phía sau mình, hỏi :
- Tại sao ông lại giết dê của tôi?
Thanh âm vừa nhỏ nhẹ, vừa trong trẻo nhưng chứa vài phần
phẫn nộ.
Tên Ngô sĩ giết con dê kia vung thanh kiếm dính đầy máu
lên hoa hoa dọa nạt, cười nói:
- Này cô gái, ta muốn chặt cô thành hai khúc nữa.
Phạm Lãi vội gọi:
- Này cô kia, mau lại đây, bọn họ say rượu đấy.
Cô gái đáp:
- Uống rượu thì uống rượu chứ đâu phải muốn dọa ai thì
dọa.
Tên kiếm sĩ nước Ngô vung kiếm chém nhứ mấy lượt trên đầu
cô gái, cười nói:
- Ta đang định chặt cái đầu cô, nhưng thấy cô xinh đẹp,
bỏ qua uổng quá.
Bảy tên còn lại cùng cười hô hố.
Phạm Lãi thấy cô gái mặt trái xoan, lông mi dài, mắt to,
da trắng trẻo, dung mạo tú lệ, thân hình nhỏ nhắn, ẻo lả, lòng không nỡ để yên,
gọi lớn:
- Cô nương, mau lại đây!
Cô gái quay lại đáp:
- Vâng ạ!
Tên kiếm sĩ nước Ngô vung kiếm ra toan cắt dây lưng cô
gái, cười nói: “Để ta ...”. Chỉ mới nói được hai tiếng thì cây gậy trúc trong
tay cô gái đã vụt đâm lên, trúng ngay vào cổ tay y. Gã kiếm sĩ cổ tay đau nhói,
kêu lên một tiếng, kiếm rơi xuống đất. Cây gậy trúc lại vung lên một lần nữa,
chỉ thấy vụt một lằn xanh, đã đâm trúng ngay mắt trái đối thủ. Gã kiếm sĩ nước
Ngô rống lên một tiếng, hai tay ôm mắt, kêu gào luôn mồm.
Hai lần cô gái vung gậy lên, nhẹ nhàng khéo léo, đâm vào
cổ tay, vào mắt, trông như không có gì cả, mà không hiểu sao gã kiếm sĩ nước
Ngô không tránh được. Bảy tên kiếm sĩ còn lại kinh sợ kêu lên, một tên cao lớn
múa kiếm nhắm mắt cô gái đâm tới. Tiếng kiếm đâm ra kêu vù vù, đủ biết kình lực
mười phần mạnh mẽ.
Chỉ bốn chiêu mà cô gái đãm đâm mù mắt hai tên nước Ngô.
Ai nấy thấy cô thuận tay vung lên, đối thủ lập tức bị thương, đều phải giật
mình. Sáu tên kiếm sĩ nước Ngô vừa tức, vừa sợ, cùng rút trường kiếm, vây cô
gái lại.
Phạm Lãi khá giỏi kiếm thuật, trông cô gái chỉ chừng mười
sáu, mười bảy, dùng một cây gậy trúc mà đâm mù mắt hai tay cao thủ nước Ngô.
Thủ pháp tuy nhìn không rõ, nhưng thực là kiếm pháp thượng thừa. Phạm Lãi vừa
sợ vừa vui, thấy sáu tên kiếm sĩ cùng rút binh khí vây cô gái, thầm nghĩ tuy cô
gái kiếm thuật tinh tường, nhưng khó lòng địch lại sáu cao thủ, nên lớn tiếng
nói:
- Các vị kiếm sĩ, không sợ làm bại hoại thanh danh nước
Ngô sao? Cậy số đông, ha ha!
Nói rồi vỗ tay một cái, mười sáu vệ sĩ nước Việt lập tức
rút kiếm giàn ra vây bọn sáu người nước Ngô lại.
Cô gái lạnh lùng cười nhạt:
- Sáu người đánh một chắc gì đã thắng nào!
Tay trái khẽ giơ lên, gậy trúc trong tay phải đâm vào mắt
một tên Ngô sĩ. Tên này giơ kiếm lên đỡ, nhưng cô gái đã chuyển đầu gậy đâm vào
ngực một tên khác. Ngay lúc đó, ba thanh kiếm của ba tên Ngô sĩ cùng hướng vào
cô gái đâm tới. Thế nhưng thân pháp cô gái hết sức nhanh nhẹn, chỉ lách nhẹ đã
tránh khỏi cả ba mũi kiếm, nghe cách một tiếng, gậy trúc đã đâm trúng cổ tay
tên phía bên trái. Tên này năm ngón tay nhũn ra, trường kiếm rơi ngay xuống
đất.
Mười sáu người vệ sĩ nước Việt vốn muốn từ ngoài đánh
vào, nhưng lúc đó trường kiếm của bọn kiếm sĩ nước Ngô đang vung tít, thành một
một mạng lưới kiếm xanh lấp lánh, nên đám vệ sĩ không tài nào tới gần được.
Chỉ thấy cô gái
phiêu hốt qua lại trong mạng lưới kiếm đó, tà áo màu xanh nhạt cùng giây lưng
phất phới bay, trông hết sức ngoạn mục. Nghe tiếng “ối chà” cùng tiếng “loảng
xoảng” liên hồi, trường kiếm bọn kiếm sĩ nước Ngô lần lượt rơi xuống đất, kẻ
thì nhảy ra ngoài, kẻ thì lầy tay bưng mặt, kẻ thì lăn ra đường, kẻ nào cũng bị
đâm mù một bên, không mắt phải thì mắt trái.
Cô gái thu gậy về
đứng nhìn, cất giọng nhí nhảnh:
- Bọn ngươi giết
chết con dê của ta, có chịu đền không nào?
Tám tên kiếm sĩ
nước Ngô vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, kẻ lớn tiếng gầm gừ, kẻ run lẩy bẩy. Bọn
này vốn dĩ là những võ sĩ hết sức dũng mãnh, giá có bị chặt cụt hai chân, hai
tay cũng không khiếp sợ. Thế nhưng nay bỗng dưng họ bị một cô gái chăn dê đánh
bại, mà lại không hiểu vì sao nên trong kinh hãi đầu óc có phần hoang mang..
Cô gái nói tiếp:
- Các ngươi không
đền con dê cho ta, ta đâm mù nốt mắt kia bây giờ.
Tám tên kiếm sĩ
nghe vậy, không hẹn mà cùng nhảy lùi một bước. Phạm Lãi kêu lớn:
- Này cô gái, để
ta đền cho cô một trăm con dê, cô thả cho bọn họ đi.
Cô gái nhìn Phạm
Lãi mỉm cười, nói:
- Ông tốt bụng
quá, nhưng tôi không cần đền một trăm con, chỉ một con là đủ rồi.
Phạm Lãi quay lại
bọn vệ sĩ:
- Các ngươi hộ
tống sứ giả thượng quốc về nhà khách nghỉ ngơi, mời thầy thuốc lại chữa mắt cho
họ.
Bọn vệ sĩ tuân
lệnh, cử ra tám người, rút kiếm áp tống. Tám tên Ngô sĩ tay không binh khí,
chẳng khác gì gà thua độ, cúi đầu, xịu mặt lủi thủi đi về. Phạm Lãi tiến lên mấy
bước, hỏi:
- Tôn tính cô
nương là gì?
Cô gái hỏi lại:
- Ông hỏi cái gì
thế?
Phạm Lãi nói:
- Tên cô là gì?
Cô gái đáp:
- Tên tôi là A
Thanh, còn tên ông gọi là gì?
Phạm Lãi mỉm
cười, nghĩ thầm:
- Con gái nhà
quê, không biết lễ phép, không hiểu sao lại học được kiếm thuật xuất thần nhập
hóa như thế. Chỉ cần hỏi xem thầy của cô ta là ai, mời lại dạy cho võ sĩ nước
Việt, thì việc phá quân Ngô không khó khăn gì.
Nghĩ tới việc
cùng Tây Thi hội ngộ gần kề, bỗng thấy trong lòng hớn hở, trả lời:
- Tên ta là Phạm Lãi. Này cô, mời cô đến nhà ta ăn cơm
được không?
A Thanh nói:
- Tôi không đi
đâu. Tôi còn phải lùa dê đi ăn cỏ.
Phạm Lãi nói:
- Nhà ta có vườn
cỏ tốt lắm, cô cho dê đến ăn, tôi còn đền cho cô thêm mười con dê béo nữa.
A Thanh vỗ tay
cười:
- Nhà ông có vườn
cỏ rộng ư? Thế thì tốt quá. Nhưng tôi không bắt đền ông, vì có phải ông giết dê
của tôi đâu.
Nói xong cô gái
ngồi sụp xuống đất, vỗ về con dê bị cắt thành hai mảnh, giọng bùi ngùi:
- Lão Bạch ơi,
tội nghiệp mày, người ta giết mày mà tao ... không cứu mày sống lại được.
Phạm Lãi sai vệ
sĩ:
- Đem hai mảnh
con Lão Bạch gói lại, chôn tại bên nhà cô gái, nghe chưa!
A Thanh đứng lên,
trên gò má vẫn hai hàng lệ rơi nhưng trong mắt đã hiện nỗi mừng, nói:
- Phạm Lãi, ông
... ông không đem Lão Bạch làm thịt ăn đấy chứ?
Phạm Lãi nòi:
- Dĩ nhiên là
không rồi. Đây là con Lão Bạch ngoan ngoãn, yêu quí của cô, ai lại ăn thịt nó.
A Thanh thở dài:
- Ông tốt bụng
quá. Tôi rất ghét ai đem dê của tôi xẻ ra ăn thịt. Nhưng mà má tôi bảo là không
bán dê cho người ta thì mình đâu có tiền mua gạo.
Phạm Lãi nói:
- Thôi từ giờ trở
đi, để ta cho người mang gạo, vải tới cho mẹ cô, dê cô nuôi không cần phải bán
cho ai nữa.
A Thanh mừng quá,
ôm chặt lấy Phạm Lãi, kêu lên:
- Ông tốt bụng
quá!
Bọn vệ sĩ thấy cô
gái ngây thơ, lại cứ gọi đích danh tên Phạm Lãi, ngay giữa đường ôm chặt lấy
ông ta, nực cười quá đều quay đầu ra chỗ khác, nhưng không dám cười thành
tiếng.
Phạm Lãi nắm tay
cô, tưởng chừng cô là tiên nữ trên trời xuống trần, chỉ thoắt một cái đã có thể
biến mất. Hai người đi giữa đàn dê kêu be be, cùng lững thững đi về phủ.
A Thanh lùa dê đi
vào phủ đệ Phạm Lãi, kinh hãi kêu lên:
- Nhà ông sao mà
lớn thế, một mình ông ở sao cho hết được?
Phạm Lãi mỉm
cười:
- Chính là ta
thấy nhà rộng quá, nên định mời má cô và cô đến ở luôn, có được không? Trong
nhà cô còn ai nữa?
A Thanh đáp:
- Chỉ có má tôi
với tôi hai người thôi. Nhưng không biết má tôi có chịu không. Má tôi thường
dặn tôi là đừng nói chuyện nhiều với đàn ông. Nhưng ông là người tốt, không
định làm hại chúng tôi đâu.
Phạm Lãi bảo A
Thanh lùa dê vào vườn hoa, rồi gọi đầy tớ dọn bánh trái, hoa quả điểm tâm ra
nhà mát khoản đãi cô gái. Bọn người nhà thấy đàn dê tha hồ ăn mẫu đơn, thược
dược, chi lan, hồng ... cùng các loại kỳ hoa dị thảo khác mà Phạm Lãi chỉ cười
khì khì, đều ngạc nhiên.
A Thanh uống trà,
ăn bánh, rất lấy làm thích thú. Phạm Lãi nói chuyện với cô hồi lâu, thấy cô
ngôn ngữ ấu trĩ, hoàn toàn chẳng hiểu việc đời, sau cùng mới hỏi:
- A Thanh cô
nương, vị sư phụ nào dạy cô kiếm thuật thế?
A Thanh trợn tròn
đôi mắt, hỏi lại:
- Kiếm thuật nào?
Tôi làm gì có sư phụ.
Phạm Lãi nói:
- Cô chỉ dùng một
thanh trúc mà đâm mù mắt tám tên đê tiện, cái đó là kiếm thuật đấy, ai dạy cô
vậy?
A Thanh lắc đầu:
- Không ai dạy
tôi hết, tôi tự biết đấy thôi.
Phạm Lãi thấy cô
thái độ chân thực, không tỏ vẻ gì là dối trá, trong lòng lấy làm lạ: “Không lẽ
dị nhân giáng trần thật sao?” nên hỏi tiếp:
- Thế cô từ bé đã
biết múa gậy ư?
A Thanh đáp:
- Thực ra thì tôi
không biết đâu, năm tôi mười ba tuổi, ông Bạch lại cưỡi dê, tôi không cho ông
ấy cưỡi, lấy gậy trúc ngăn lại. Ông ấy cũng lấy một cây gậy đánh tôi, hai bên
đánh lẫn nhau. Lúc đầu ông ấy đánh trúng tôi, tôi không đánh được ông ấy. Ngày
nào tôi và ông ấy cũng lấy gậy đùa chơi, gần đây tôi đánh trúng được ông Bạch
rồi, đánh ông ấy đau lắm mà ông ấy không đánh tôi được. Thành ra hồi này ông ấy
không thèm tới đùa với tôi nữa.
Phạm Lãi vừa mừng
vừa sợ, nói:
- Ông Bạch ông ấy
ở đâu? Cô dẫn ta tới gặp ông Bạch được không nào?
A Thanh nói:
- Ông ấy sống ở
trong núi, kiếm không được đâu. Ông ấy lại kiếm tôi được mà tôi không kiếm ra
ông ấy.
Phạm Lãi hỏi:
- Thế ta muốn gặp
ông ấy thì làm cách nào?
A Thanh ngẫm nghĩ
một hồi:
- À, chỉ có cách
ông đi chăn dê với tôi, mình cùng đi đến chân núi đợi ông ấy ra. Thế nhưng đâu
có biết ông ấy ra lúc nào đâu.
Nói rồi thở dài:
- Đã lâu lắm rồi
không thấy ông ấy ra chơi.
Phạm Lãi nghĩ
thầm:
- Vì nước Việt,
vì Di Quang, theo cô ta đi chăn dê đã làm sao nào! Kiếm thuật của A Thanh, nhất
định là do vị ẩn sĩ trong núi Bạch công công này truyền thụ. Có lẽ là ông Bạch
thấy cô nhỏ tuổi, thuần phác, nên mới lấy gậy trúc đùa với cô ta. Một cô bé quê
mà còn học được kiếm thuật tinh vi đến thế, mời về đạy cho võ sĩ nước Việt,
việc phá Ngô ắt phải thành.
Nghĩ vậy, Phạm
Lãi bèn nói:
- Tốt lắm, để ta
đi theo cô chăn dê, chờ ông Bạch nhé.
Sau khi đãi A
Thanh ăn cơm, Phạm Lãi theo cô đến chân núi ở bên ngoài thành để cùng chăn dê.
Bộ thuộc, thủ hạ không ai hiểu nguyên nhân, nên lấy làm quái lạ. Luôn mấy ngày,
Phạm Lãi tay cầm gậy trúc, cùng A Thanh đến chân núi, hát xướng, chờ ông Bạch
ra.
Đến ngày thứ năm,
Văn Chủng đến Phạm phủ thăm bạn, thấy người phu khiêng kiệu mặt rầu rầu, mới
hỏi:
- Sao lâu nay không
thấy Phạm đại phu, khiến cho đại vương khắc khoải, nên sai ta đến thăm. Hay là
Phạm đại phu không được khỏe chăng?
Người phu đáp:
- Bẩm Văn đại
phu, Phạm đại phu khỏe mạnh bình thường, chỉ có ... chỉ có điều ...
Văn Chủng hỏi
gặng:
- Chỉ sao?
Người phu khiêng
kiệu đáp:
- Văn đại phu là
bạn thân của Phạm đại phu, bọn chúng tôi là người dưới không dám nói, mong Văn
đại phu khuyên bảo giùm.
Văn Chủng càng
thêm kỳ quái, hỏi:
- Phạm đại phu có
chuyện gì thế?
Người phu đáp:
- Phạm đại phu mê
cái ... mê cái cô nhà quê biết đánh gậy, ngày nào cũng theo cô ta đi chăn dê,
lại không cho vệ sĩ đi theo, tới tối mịt mới về. Tiểu lại có việc muốn gặp cũng
chẳng ai dám đến quấy rầy cả.
Văn Chủng cười ha
hả, nghĩ thầm:
-
Hồi
Phạm hiền đệ còn ở tại nước Sở, người ta vẫn gọi là gã Phạm khùng. Y hành sự
khác người, người thường không sao hiểu nổi.
Chính lúc đó Phạm
Lãi đang ngồi trên bãi cỏ ở triền núi, kể chuyện Tương phi và sơn quỉ nước Sở.
A Thanh ngồi bên cạnh chăm chú nghe, cặp mắt đen láy, nhìn không chớp mắt, bỗng
nhiên hỏi:
- Bộ Tương phi
thực sự đẹp đến thế sao?
Phạm Lãi chậm rãi
nói:
- Mắt nàng so với
nước suối kia còn trong hơn, còn sáng hơn ...
A Thanh lại hỏi:
- Thế trong mắt
cô ấy có cá bơi không?
Phạm Lãi vẫn nói
tiếp:
- Da nàng so với
mây trắng trên trời cao còn mềm mại hơn, ấm áp hơn.
A Thanh hỏi:
- Chẳng lẽ cũng
có chim bay trong đó ư?
Phạm Lãi vẫn nói:
- Miệng nàng so
với đóa hoa hồng còn mịn màng hơn, diễm lệ hơn. Môi nàng ướt át, so với giọt
sương trên cánh hoa còn óng ánh hơn. Tương phi đứng bên bờ nước, bóng nàng in
trên sông Tương, hoa mọc ở đây thẹn thùng mà khô héo cả, cá cũng không dám đến
bơi trong giòng, sợ sẽ làm rung động tan mất bóng của nàng. Bàn tay trắng muốt
khua trong nước, mềm mại đến nỗi tưởng như tan vào giòng sông ...
A Thanh hỏi:
- Phạm Lãi, ông
đã gặp cô ấy rồi, phải không? Sao ông biết rành rọt thế?
Phạm Lãi thở dài,
nói:
- Ta đã gặp, đã
ngắm nàng rất là kỹ càng.
Người chàng nói
đến là Tây Thi chứ không phải Tương phi. Phạm Lãi quay đầu hướng về phương Bắc,
nhìn giòng sông cuồn cuộn, nghĩ đến người con gái mỹ lệ đó đang ở tại thành Cô
Tô nước Ngô giờ này ra sao? Đang kề cận bên Ngô vương chăng? Hay đang nghĩ đến
ta?
A Thanh lại hỏi:
- Phạm Lãi, râu
ông trông kỳ cục quá, cho tôi vuốt một cái được không?
Phạm Lãi nghĩ
thầm, không biết nàng lúc này đang cười hay đang khóc. A Thanh lại nói:
- Phạm Lãi, râu
của ông có hai sợi trắng, thật là vui, trông giống lông dê của tôi quá.
Phạm Lãi nghĩ
tiếp:
- Ngày chia tay,
nàng gục đầu vào vai ta mà khóc, nước mắt nàng thấm ướt một bên vạt áo ta.
Chiếc áo đó ta không bao giờ giặt, trong nước mắt nàng có lẫn cả nước mắt ta.
A Thanh nói:
- Phạm Lãi, tôi
muốn nhổ một sợi râu của ông để nghịch chơi, có được không? Tôi chỉ nhổ khe khẽ
thôi, không làm đau ông đâu.
Phạm Lãi nghĩ
tiếp:
- Nàng nói rằng
nàng thích nhất được ngồi trên thuyền trên sông, trên hồ chầm chậm theo nước mà
bơi. Đợi khi nào đoạt được nàng về, chức đại phu ta cũng chẳng màng, chỉ mong
được mỗi ngày cùng nàng ngồi trên thuyền, bơi dạo khắp sông hồ.
Bỗng nhiên thấy
cằm đau nhói, A Thanh đã nhổ được một sợi râu của chàng. Chỉ thấy A Thanh cười
khanh khách, nhưng tiếng cười chưa dứt đã reo lên:
- Ông đến rồi!
Như một làn khói
nhấp nháy, A Thanh đã chạy vụt ra. Thế là một bóng xanh, một bóng trắng quấn
quít nhanh vô tả, hai bên đã đấu với nhau. Phạm Lãi mừng quá: “Ông Bạch tới
rồi!”.
Hai người đấu một
lúc, thân pháp chậm lại, chàng không nhịn được phải kêu “A” lên một tiếng. Kẻ
đang đấu với A Thanh không phải người mà là một con vượn trắng.
Con vượn cũng cầm
trong tay một cây gậy trúc, múa tít đấu với cây gậy trong tay A Thanh. Con vượn
đó ra chiêu cực kỳ xảo diệu, kình đạo lợi hại, mỗi lần vung ra có tiếng kêu vù
vù. Thế nhưng chiêu nào nó đánh ra A Thanh cũng đỡ được, nàng còn tùy thời mà
phản kích lại, tung ra những chiêu lợi hại không kém.
Mấy hôm trước,
khi A Thanh đấu với bọn kiếm sĩ nước Ngô trên đường cái, mỗi lần vung gậy ra
đều đâm mù mắt một tên, nhưng lần nào ra chiêu cũng như lần nào. Đến bây giờ Phạm
Lãi mới thực thấy sự tinh xảo về kiếm thuật của cô gái. Tuy sở học về đánh kiếm
của chàng không nhiều, nhưng vì vẫn thường xem các vệ sĩ nước Việt luyện kiếm,
kiếm ai hay, kiếm ai dở chỉ liếc mắt là biết ngay. Khi hai bên kiếm sĩ Ngô Việt
đấu với nhau, chàng đã hết sức bội phục, nay xem A Thanh đấu với con vượn, tuy
chỉ cầm cành tre, nhưng chiêu pháp tinh kỳ, kiếm thuật của bọn kiếm sĩ hai nước
Việt Ngô xem như trò trẻ.
Cây trúc trong
tay con vượn trắng mỗi lúc một nhanh, A Thanh thỉnh thoảng lại đứng im không
động đậy, chỉ lâu lâu lại phóng gậy ra, nhanh như một ánh điện chớp, ép cho con
vượn phải lùi lại.
A Thanh đẩy cho
bạch viên lùi được ba bước, lại thu gậy đứng nhìn. Con vượn trắng hai tay cầm
gậy, nhảy vọt lên cao, dùng hết sức từ trên cao đánh xuống. Phạm Lãi thấy tình
hình cực kỳ nguy cấp, sợ quá, kêu lên:
- Coi chừng!
Đã thấy A Thanh
vung gậy tạt ra, nghe hai tiếng lách cách, cây gậy của con vượn đã rơi xuống
đất.
Con vượn trắng hú
lên một tiếng dài, nhảy phắt lên cây, nhún vài cái, đã ra ngoài hơn mười
trượng. Chỉ nghe tiếng kêu não nề, mỗi lúc một xa. Trong sơn cốc tiếng vượn hú
đáp lại, hồi lâu không dứt.
A Thanh quay đầu
lại, thở dài, nói:
- Ông Bạch gãy
hai cánh tay rồi, từ nay không còn ra ngoài chơi đùa với tôi được nữa.
Phạm Lãi ú ớ:
- Cô đánh gãy hai
cánh tay của y ư?
A Thanh gật đầu:
- Sao hôm nay ông
Bạch hung tợn quá, liên tiếp ba lần định xông vào giết ông đó.
Phạm Lãi giật
mình:
- Y ... y định
đâm chết tôi ư? Sao lại thế?
A Thanh lắc đầu:
- Tôi cũng chẳng
biết tại sao.
Phạm Lãi thấy rờn
rợn trong lòng:
- Nếu không phải
A Thanh cản được nó thì con vượn này muốn giết ta thật dễ như thổi tro trong
bếp.
Sáng sớm hôm sau,
trong phòng luyện kiếm của Việt vương, A Thanh cầm một thanh gậy trúc đứng
trước hai chục kiếm sĩ cao thủ hạng nhất nước Việt. Phạm Lãi biết cô ta không
biết cách dậy người khác sử kiếm, nên chỉ còn cách để cho kiếm sĩ nước Việt bắt
chước kiếm pháp của cô ta.
Thế nhưng không
một kiếm sĩ nào đỡ được đến ba chiêu. Mỗi lần A Thanh giơ gậy lên, hoặc là bị
đâm trúng cổ tay, rơi kiếm, hoặc trúng chỗ yếu hại lăn quay ra đất.
Hôm thứ hai, ba
mươi kiếm sĩ bị cô ta đánh bại. Hôm thứ ba, lại thêm ba mươi võ sĩ bị cô ta
dùng thanh gậy trúc đánh què tay, gẫy vai. Đến ngày thứ tư, khi Phạm Lãi yêu cầu
cô ta tái đấu với võ sĩ nước Việt thì không còn thấy cô đâu nữa. Tìm đến nhà,
chỉ thấy nhà trống không và mươi con dê. Phạm Lãi sai vài trăm bộ thuộc đi khắp
trong ngoài thành Cối Kê, khắp hoang sơn, thôn xóm để tìm nhưng không ai thấy
tung tích gì của cô ta cả.
Tám mươi kiếm sĩ
nước Việt không người nào học được chiêu thức nào của A Thanh, nhưng người nào
cũng tận mắt nhìn thấy hình ảnh của thần kiếm. Ai nấy đều biết rằng, quả thực
trên thế gian này có loại thần kỳ kiếm pháp đó. Tám mươi người chỉ miễn cưỡng
tìm ra được một chút manh mối về thân pháp phiêu phiêu hốt hốt đem truyền thụ
lại cho người khác. Chỉ có thế mà kiếm pháp võ sĩ nước Việt đã trở thành vô
địch thiên hạ rồi.
Trong khi đó,
Phạm Lãi ra lệnh cho Tiết Chúc đốc thúc thợ giỏi, đúc ra hàng nghìn, hàng vạn
thanh kiếm tốt.
Ba năm sau, Câu
Tiễn hưng binh phạt Ngô, đụng trận tại bờ Ngũ Hồ. Năm nghìn quân Việt cầm kiếm
đi trước, quân Ngô chặn lại. Hai bên giao tranh, trường kiếm quân Việt lấp
lánh, quân Ngô tan tác. Vua Ngô Phù Sai phải lui về núi Dư Hàng. Việt binh truy
kích, quân Ngô không cách nào đương cự với lối đánh kiếm thần tốc của quân
Việt. Phù Sai thua trận tự sát. Quân Việt tiến vào kinh thành Cô Tô nước Ngô.
Phạm Lãi tự mình
dẫn một ngàn binh cầm kiếm, đi thẳng vào Quán Oa cung của Ngô vương. Đây chính
là nơi Tây Thi ở. Chàng dẫn vài tên vệ sĩ, chạy vào cung, gọi:
- Di Quang! Di
Quang!
Phạm Lãi chạy tới
một hành lang dài, mỗi bước chân vang lại tiếng trong trẻo êm tai, hóa ra dưới
chân là lòng đất rỗng. Tây Thi bước chân rất êm, mỗi bước đi uyển chuyển chẳng
khác chi tiếng cầm tiếng sắt. Phù Sai làm đường hầm này, chỉ để nghe tiếng chân
nàng thay tiếng nhạc.
- Thiếu Bá, có
phải chàng đấy không?
Phạm Lãi thấy máu
trong ngực sôi lên, vội đáp:
- Chính ta đây! Chính ta đây! Ta đến đón nàng đây!
Chàng thấy chính giọng mình cũng xúc động, nghe như giọng
ai khác văng vẳng từ đâu đến. Chàng xăm xăm bước tới. Tiếng nhạc trong đường
hầm càng dồn dập hơn, một thân hình mềm mại ngả vào lòng chàng.
Đêm xuân êm đềm, mùi hoa thơm từ vườn bay xuyên qua rèm
cửa, tỏa đầy Quán Oa cung. Phạm Lãi và Tây Thi hai người tận hưởng những ngày
mong nhớ.
Bỗng dưng trong đêm thanh vắng, nghe đâu văng vẳng tiếng
dê kêu be be. Phạm Lãi mỉm cười:
- Nàng vẫn không quên phong vị quê hương, trong cung thất
mà cũng nuôi dê sao?
Tây Thi cười lắc đầu, chính nàng cũng lạ, sao lại có
tiếng dê kêu ở đây. Thế nhưng đang ở bên ý trung nhân, chỉ có tình yêu êm đềm,
mọi ý niệm khác đều tan biến trong khoảnh khắc. Nàng chậm rãi đưa tay nắm lấy
bàn tay Phạm Lãi. Một luồng máu nóng cùng dâng lên trong huyết quản của hai
người.
Đột nhiên trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng một người con
gái ở đâu vang lại từ xa:
- Phạm Lãi, ngươi gọi Tây Thi của ngươi ra, ta muốn giết
cô ta đi!
Phạm Lãi giật mình nhỏm dậy. Tây Thi thấy tay chàng bỗng
dưng lạnh ngắt. Phạm Lãi đã nhận ra đó chính là tiếng của A Thanh. Tiếng kêu
của cô vượt qua tường cao chung quanh Quán Oa cung, lọt vào tận đây.
- Phạm Lãi, Phạm Lãi, ta muốn giết Tây Thi của ngươi,
chạy không thoát đâu. Ta nhất định sẽ giết cho bằng được Tây Thi.
Phạm Lãi vừa sợ hãi, vừa bàng hoàng:
- Tại sao cô ta lại muốn giết Di Quang? Di Quang từ trước
tới nay đã phạm tội lỗi gì với cô ta đâu.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc, mọi việc đều rõ ràng:
- Cô ta không phải hoàn toàn chỉ là một cô gái quê, không
hiểu chuyện đời. A Thanh đã yêu ta.
Càng thấy bàng hoàng, càng thấy sợ hãi. Phạm Lãi trong
đời đã từng gặp nhiều chuyện lớn, quyết đoán những việc hồ nghi, trải qua không
biết bao nhiêu gian hiểm. Năm trước tại Cối Kê sơn bị quân Ngô vây hãm, lương
thực hết, viện binh không, thế nhưng không hoang mang như lúc này. Tây Thi thấy
lòng bàn tay chàng đầy mồ hôi lạnh, lại thấy tay run run.
Nếu như A Thanh muốn giết chính bản thân chàng, Phạm Lãi
hẳn không sợ hãi, thế nhưng người nàng muốn giết lại là Tây Thi.
- Phạm Lãi, Phạm Lãi, ta muốn giết Tây Thi của ngươi,
chạy không thoát đâu.
Tiếng của A Thanh khi bên đông, khi bên tây, từ ngoài
tường thành vọng vào. Phạm Lãi trấn tĩnh lại, nói:
- Để ta đi ra ngoài gặp người này.
Chàng nhẹ buông tay Tây Thi ra, nhanh nhẹn đi ra ngoài
cửa cung. Mười tám vệ sĩ lập tức theo sau. Tiếng gọi của A Thanh ai ai đều
nghe, thấy nàng đứng ngoài cửa cung kêu tên tục người anh hùng phá Ngô Phạm đại
phu, lấy làm lạ lùng.
Phạm Lãi ra đến ngoài cửa cung, ánh trăng sáng giãi đầy
mặt đất. Nhìn quanh, không thấy bóng người, lớn tiếng nói:
- A Thanh cô nương, mời cô lại đây, ta có chuyện muốn
nói.
Bốn bề tĩnh mịch, không một âm thanh. Phạm Lãi nói tiếp:
- A Thanh cô nương, lâu không gặp, cô có được khỏe không?
Thế nhưng không nghe tiếng trả lời. Phạm Lãi đứng đợi hồi
lâu nhưng chẳng thấy A Thanh xuất hiện.
Chàng quay lại dặn nhỏ vệ sĩ, lập tức điều một nghìn tên
giáp sĩ, một nghìn kiếm sĩ, chia ra thủ ngự mặt trước, mặt sau Quán Oa cung.
Phạm Lãi về gặp lại Tây Thi, ngồi xuống nắm lấy tay nàng,
không nói một câu. Trên đường đi từ cửa cung đến phòng, trong đầu chàng nổi lên
bao nhiêu ý niệm:
- Hay là đưa một cung nữ giả làm Di Quang, để cho A Thanh
giết? Hay là ta cùng nàng hóa trang thành giáp sĩ nước Việt, trốn khỏi Ngô
cung, từ nay ẩn tính mai danh? Hay khi A Thanh đến ta tự sát trước mặt nàng,
xin nàng tha mạng cho Di Quang? Hay ta điều hai ngàn cung thủ bảo vệ cửa cung,
A Thanh tiến vào, lập tức bắn ra giết nàng ta đi?
Thế nhưng kế nào xem ra cũng có chỗ sơ hở, không vẹn
toàn. A Thanh có đại công với nước Việt, lẽ nào lại giết cô ta. Chàng lặng nhìn
Tây Thi bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý niệm ấm áp: "Thôi hai người
cùng chết với nhau, thế là tốt hơn cả. Hai người được chết cùng nhau một chỗ,
còn gì hơn”.
Thời gian dần dần
trôi. Tây Thi thấy tay Phạm Lãi ấm lại. Chàng không còn sợ hãi nữa mà trên
khuôn mặt đã nở một nụ cười. Từ ngoài song cửa, ánh mặt trời đã le lói chiếu
vào.
Bỗng từ ngoài
vang lại những tiếng loảng xoảng, leng keng kéo dài bất tuyệt, rõ ràng là tiếng
binh khí rơi xuống đất. Âm thanh đó từ cung môn tới, tưởng như một con rắn dài,
trườn vào thật nhanh. Trong hầm cũng đã nghe tiếng binh khí loảng xoảng rơi.
Một ngàn giáp sĩ cùng một ngàn kiếm sĩ cũng không ngăn nổi A Thanh. Chỉ nghe
tiếng A Thanh kêu lên:
- Phạm Lãi, ngươi
ở đâu?
Phạm Lãi nhìn Tây
Thi rồi lớn tiếng nói:
Tiếng “đây” chưa
dứt, đã nghe “binh” một tiếng, cửa phòng mở tung, một bóng xanh bay vụt vào.
Chính là A Thanh. Cây gậy trúc trên tay nàng chỉ thẳng vào ngực Tây Thi.
Nàng ngưng lại
ngắm dung mạo Tây Thi, sát khí trên mặt dần dần dịu xuống, biến thành nỗi thất
vọng, buồn rầu, rồi biến thành nỗi lạ lùng, hâm mộ, sau cùng trở nên cung kính,
lẩm bẩm:
- Trong ... trong
đời này, sao lại có người ... có người đẹp đến thế? Phạm Lãi, cô ấy còn đẹp hơn
những gì ông mô tả.
Nàng uốn chiếc eo
thon, hú lên một tiếng trong trẻo rền vang, vượt cửa sổ ra ngoài. Tiếng hú
thoáng đã thật xa, mỗi lúc một nhỏ dần, nhưng dư âm còn vang động chưa dứt.
Mấy chục vệ sĩ
vội chạy đến trước cửa. Vệ sĩ trưởng khom lưng thưa:
- Đại phu không
sao chứ?
Phạm Lãi xua tay, mọi người lui ra. Chàng cầm tay Tây Thi, nói:
- Chúng mình thay
quần áo dân thường, đến Thái Hồ bơi thuyền, không trở lại đây nữa.
Ánh mắt Tây Thi
sáng lên, tỏa ra một niềm vui vô bờ bến. Bỗng nhiên, nàng hơi nhíu mày, đưa tay
ôm lấy ngực. Đường gậy của A Thanh tuy chưa đánh trúng, nhưng kình lực từ đầu
gậy đã khiến nàng bị thương nơi tâm khẩu.
Hai nghìn năm
qua, ai ai cũng biết rằng: “Tây Thi ôm ngực” là hình ảnh đẹp nhất trên cõi đời
này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét