Not seeing a Scroll to Top Button? Go to our FAQ page for more info.

25 thg 10, 2013

Dương liễu thanh thanh - Quỳnh Dao (I)

 Mùa Xuân. Cảnh Tây Hồ đẹp như một bức tranh. 
    Nắng cuối cùng lặng lẽ chiếu trên mặt hồ, phản chiếu lấp lánh. Gió thổi nhẹ, lùa qua mặt nước, rung rinh linh động như tranh vẽ, làm lòng người ngơ ngẩn. 
    Du thuyền tấp nập trên mặt hồ, những chiếc thuyền con, buồm chèo thả trôi các vương tôn công tử, các cô trâm anh khuê các tựa nơi mạn thuyền, hoặc núp trong khung cửa uống rượu, ca hát. 
    Tự cổ chí kim, Tây Hồ là nơi vui chơi lịch lãm. Nơi đây cảnh quá đẹp, hữu tình, nên giới hội hoa, du khách ghé qua tấp nập. 



   Có một chiếc thuyền, đang rẽ đám lá sen nằm giữa hồ. 
    Uyển Thanh ngồi ở đầu thuyền, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh chung quanh. A đầu của nàng là Bội Nhi, ngồi bên cạnh. Bên trong thuyền đầy tiếng nói cười của ba công tử nhà họ Vạn với bạn bè và các cô gái. 
    Uyển Thanh không thích những tiếng nói cười đó vì nó phá tan đi cái không khí nên thơ. Trong lúc này Uyển Thanh thấy lạc lõng bơ vơ, cô độc. 


    Bên bờ hồ, những cây liễu rũ bờ. Những đám hoa đủ màu đua sắc. Nhưng cảnh đẹp nầy là để dành cho ai? Uyển Thanh lắc đầu, nhìn xuống dòng nước trong xanh tư lự! 
    Đột nhiên, phía trước có chiếc thuyền con đi tới, chiếc thuyền không mui. Trên thuyền có dáng một người nằm, bên cạnh là một bầu rượu, một ống tiêu, và một quyển thơ. Nắng vàng lan tỏa. 
    Anh chàng nầy hình như chưa uống rượu, không thổi sáo mà đang ngâm thơ, ngâm thơ một cách đầy cao hứng quên cả cảnh giới chung quanh. Uyển Thanh hiếu kỳ lắng tai nghe. 
    Xuân đến mất tiền mua hoa 
    Ngày ngày say bên cạnh hồ 
    Ngựa quý trên đường hồ Tây 
    Hí kiệu ngang qua tửu lầu 
    Thấy người kiêu sa múa hát 

    Liễu xanh in bóng mùa thu 
    Gió mát cạnh bên người đẹp 
    Hoa nở đầy rèm xuân 


    Họa thuyền! ví chở được xuân 
    Tình ta gởi khói mây hồ... 
    Anh chàng nầy hay thật "Họa thuyền ví chở được xuân - Tình ta gởi khói mây hồ". Uyển Thanh gật gù khen, thì chiếc thuyền nhỏ kia cũng vừa trờ tới. Uyển Thanh tò mò nhìn sang. Người nằm trong thuyền kia, mặc áo xanh, đội nón xanh mà thắt lưng cũng màu xanh. Tướng tá thanh nhã, đẹp trai. Vậy chắc là một thư sinh con nhà khá giả đây. 
    Gã thư sinh hình như phát hiện chuyện mình bị nhìn trộm. Ngồi thẳng người dậy, đưa mắt nhìn chung quanh. Cuối cùng rồi cũng chạm cái ánh mắt của Uyển Thanh. Cái nhìn soi bói của chàng làm Uyển Thanh đỏ mặt nhìn xuống... 

    Ngay lúc đó trong thuyền có tiếng của anh chàng tên Hầu Lương từ trong thuyền vọng ra: 
    - Dương cô nương đâu? phải vào đây cạn ly nầy và tiếp tục đàn hát làm thơ hay cho chúng tôi nghe chứ? 
    Uyển Thanh giật mình, miễn cưỡng ứng một tiếng rồí đứng dậy, chưa kịp bước đi vào trong thì Hầu Lương đã cầm ly rượu, chuệch choạng bước ra đầu thuyền. 
    Đưa ly rượu đến trước mặt Uyển Thanh, gã nói to: 
    - Nhanh lên, hãy cạn với tôi ly rượu nầy đi Dương cô nương! 
    Uyển Thanh né qua một bên, ngay lúc đó thuyền lớn và thuyền nhỏ đụng vào nhau làm Hầu Lương không vững, ly rượu trên tay cũng bị đổ vơi một nửa. Hầu Lương giận dữ quay lại mắng: 
    - Cái tên này, nhà ngươi là ai vậy? Cả một con thuyền to thế này mà ngươi cũng không nhìn thấy? Mắt ngươi để đâu? 
    Vừa nói đến đó gã chợt ngưng lại nhìn rõ người thư sinh bên thuyền nhỏ, mặt giận dữ bỗng nhiên vui lại, hắn nói to: 
    - Ồ... ồ... Ta tưởng ai, chẳng ngờ là anh Thế Khiêm. Anh rõ là biết cách hưởng thụ! Một mình thả thuyền trên hồ, còn có rượu và mang cả sáo nữa ư? 
    Chàng thư sinh kia cũng cười, liếc mắt qua Uyển Thanh rồi nói: 
    - Anh biết hưởng thụ hơn tôi chứ? Nào, các bạn đang có tiệc à? 
    - À! đám anh em nhà họ Vạn đấy mà. Toàn là những người quen trong trường cả. Sao anh chẳng sang tham gia với bạn này? Được rồi, được rồi, để bảo phu thuyền cột thuyền anh vào thuyền này, có anh là baỏ đảm tiệc sẽ vui hơn, lên nhé? 
    Thế Khiêm cười: 
    - Thế ai là khổ chủ vậy? 
    - Tôi chứ còn ai? Bộ anh sợ bọn này bắt anh trút sạch hầu bao à? thôi đừng chần chừ nữa, lên đây mau. Lên đi, tôi sẽ giới thiệu với anh một người.
    Hầu Lương vừa nói vừa liếc sang Uyển Thanh. Thế Khiêm cũng nhìn về phía nàng, do dự một chút rồi gật đầu cười: 
    - Được rồi, rượu trong bình đã cạn, thế trên thuyền mi còn rượu không? 
    - Bảo đảm đủ cho anh uống mà. 
    Thế là Thế Khiêm sửa soạn lại áo mũ, cặp nách ống tiêu, mang cả bầu rượu và quyển sách, với sự giúp đỡ của phu thuyền nhảy lên. 
    Thuyền con được buộc chặt vào đuôi thuyền lớn. Lên thuyền rồi, Hầu Lương và Thế Khiêm kia lại vòng tay chào nhau. Sau đó, không biết vô tình hay hữu ý. Thế Khiêm quay lại nhìn Uyển Thanh cười. Cái nhìn cột nhã kia làm Uyển Thanh nhột nhạt. Cái nhìn đó như muốn nói với Thanh: 
    - À, ta biết nàng là ai rồi. Bởi vì nơi nào có ba anh em nhà họ Vạn và Hầu Lương là có các nàng thôi. 
    Chẳng có ai nhìn ra những suy nghĩ trong đầu nàng. Cái cảm giác tự ti lẫn lộn với cảm giác tự ái bị tổn thương. Lúc đó Hầu Lương đã lên tiếng giới thiệu: 
    - Thế Khiêm huynh, dù anh có là một con mọt sách điển hình đi nữa thì cũng cần biết đến chuyện ở thành Hàn Châu nầy có một Điệp Mộng Lâu, cô nương nầy đây là một tài nữ nổi tiếng ở đây tên là Dương Uyển Thanh, tiếng đàn hát của cô ta phải nói là có một không hai tại thành này. Còn Uyển Thanh cô nương hẳn cô đã nghe tên Dịch thiếu gia đây rồi. Đây là Dịch Thế Khiêm. Xứ Hàng Châu nầy có tài nữ Dương Uyển Thanh thì cũng có tài tử Dịch Thế Khiêm! chỉ có điều là hai người nổi tiếng lại chưa biết nhau, đó mới là chuyện kỳ lạ! 
    Uyển Thanh ngỡ ngàng nhìn sang Thế Khiêm, nàng cũng bắt gặp ánh mắt tương tự! Uyển Thanh không tự chủ được, cúi đầu lúng túng: 
    - Dạ xin chào Dịch thiếu gia. 
    Thế Khiêm vội đỡ lời: 
    - Không dám, không dám. Dương cô nương tôi cũng nghe tiếng từ lâu, bây giờ mới gặp mặt, thật là bất ngờ. 
    Uyển Thanh bất chợt muốn hỏi chàng thật nhiều câu hỏi, nghe tiếng đã lâu? tiếng gì? đẹp? giỏi làm thơ? Tài đàn? ca hát? Uyển Thanh chợt đỏ mặt. Lòng lại tràn ngập những suy nghĩ khó tả. Dịch Thế Khiêm này, ở Hàng Châu ai mà chẳng nghe tiếng anh ta. Tài tử, con nhà gia thế, giỏi thơ ca. Nghe nói lại có bản tính phóng khoáng hào hoa. Gia đình chàng rất nghiêm khắc nên dù có phóng túng đến đâu chàng cũng không bao giờ sống sa đọa! Uyển Thanh nhìn lại phận mình, tài của nàng dù giỏi biết bao thì nàng vẫn chỉ được giao du với cỡ người như các cậu nhà họ Vạn và Hầu Lương! rất nhiều người có tài học cao thì xem chỗ nàng nương tựa là chỗ ăn chơi sa đọa, phải tránh xa nàng. Có ai cần tìm hiểu nơi ấy nàng chỉ cho tiếng đàn lời ca mà thôi. Dịch Thế Khiêm đương nhiên cũng ở trong số người đó. Uyển Thanh cúi xuống tự ti. 
    Ngay lúc đó có tiếng Hầu Lương nói: 
    - Nào lại nào, anh Thế Khiêm, hãy vào đây mà ngồi. Bên trong còn có mấy cô nữa, anh phải làm quen chớ? 
    Thế Khiêm cười, vừa đi theo Hầu Lương vừa nói: 
    - Thế này thì ngươi đã mời hết những người đẹp của Hàng Châu tới đây rồi? 
    - Ha!ha!ha! Hầu Lương nghe nói khoái chí nên càng phô trương- Danh sĩ với mỹ nhân thì phải gắn liền với nhau chứ! chỉ có nhà ngươi, con mọt sách không hề biết sống là gì! Nào để ta dạy ngươi. Con người ở đời ngoài quyển sách ra còn cần những cái gì nữa nào... 
    Bọn họ đi vào thuyền, Uyển Thanh và Bội Nhi đi theo sau. Ba vị công tử họ Vạn cũng quen biết với Thế Khiêm nên chào hỏi rồi mới vào bàn. Bàn tiệc ồn ào hơn. Uyển Thanh ngồi đấy lặng lẽ như chẳng tham gia. Và lúc mọi người cười nói thì nàng lại lại đến bên mạn thuyền, vén rèm nhìn cảnh Tây Hồ.
    Có tiếng của một cô nương nói: 
    - Dịch thiếu gia, ai cũng biết là thiếu gia thổi sáo hay lắm, vậy thiếu gia hãy vì bọn em thổi một bài đi nào? 
    Những người khác đều nói: 
    - Đúng đó, đúng đó! 
    Hầu Lương tiếp lời: 
    - Vậy thì huynh nể tình tôi hãy thổi một bản cho họ nghe đi. 
    Mọi người đều nói: 
    - Không nên khước từ lời yêu cầu! 
    Thế là Thế Khiêm bắt đầu thổi bản "Xuân Hồ Tây" với âm điệu véo von. Bản nhạc vừa dứt mọi người vỗ tay tán thưởng. Họ muốn nghe thêm, thế là buộc Thế Khiêm phải thổi thêm bản nhạc nữa, lần này là khúc "Động Tiên Ca" với âm điệu cao thấp khác biệt nghe rất lạ tai. 
    Hầu Lương liền nói: 
    - Có rượu, có sáo, đâu thể thiếu tiếng hát được! 
    Mọi người đề nghị cô nương Thúy Nga ca một bản. 

   Thúy Nga đứng dậy hát bản "Trường Tương Tư”. Anh em nhà họ Vạn kéo nhau đến hỏi Thúy Nga sao có họ rồi mà còn dám tương tư ai? làm cho cả đám người cười ồ lên. Chỉ có Uyển Thanh ngồi lặng lẽ, vẫn còn mơ hồ đến âm điệu của tiếng sáo ban nãy... nàng ngồi im lặng nhìn ra ngoài... Và bỗng nhiên Hầu Lương như phát hiện ra sự vắng mặt của Uyển Thanh nên bước tới gọi: 
    - Sao vậy Dương cô nương? tại sao không tham dự? sao cô lại muốn để bọn này bị mất mặt! 
    Uyển Thanh vội vã nói: 
    - Đâu có Hầu thiếu gia, tại tôi không uống được rượu! 
    Hầu Lương vẫn không buông tha, dẫn Uyển Thanh đến bàn rót đầy ly rượu nói: 
    - Vậy thì hôm nay cô nhất định phải tập uống, cô đã ngồi yên một chỗ không xem chúng tôi ra gì cả nên phải phạt cô ba ly rượu. 
    - Tôi không biết uống rượu thật mà Hầu thiếu gia. 
    - Không được, không được khước từ! 
    A đầu Bội Nhi vội vã bước tới giúp chủ. 
    - Tiểu thơ tôi không uống được rượu và hôm nay cô ấy không được khỏe nữa... mong Hầu thiếu gia tha cho. 
    Hầu Lương giận lên hét to: 
    - Cái con a đầu này ít bẻm mép một chút có được không? 
    Thế Khiêm thấy vậy đứng lên nói to: 
    - Thôi thì thế này, tôi xin uống thế cho cô nương họ Dương này ba ly rượu, được không? 
    Nói xong chàng cầm ly rượu trước mặt Uyển Thanh uống cạn, rồi rót thêm hai ly nữa đưa cho Hầu Lương thấy rồi chàng nốc cạn. 
    Hầu Lương nhún vai nói: 
    - Đã có Dịch huynh giúp thì thôi tha cho cô, nhưng mà Uyển Thanh cô nương, cô phải biết đáp lễ lại người ta chứ? 
    Uyển Thanh nhìn Thế Khiêm với đôi mắt biết ơn, cùng lúc Thế Khiêm cũng đang quay sang nhìn Uyển Thanh. Lần nầy ánh mắt của chàng chan đầy tình cảm lo lắng cảm thông cho nàng nhưng cũng đầy vẻ buồn phiền, ý như muốn bảo: "Tại sao cô lại ở đây? tại sao cô lại chấp nhận buổi tiệc với mấy người này? tại sao cô lại chọn cái cuộc sống nơi Hàng Châu kia chứ?". 
    Ánh mắt của chàng làm Uyển Thanh bối rối, xúc động vô cùng, Uyển Thanh phải nhìn xuống lẩn tránh. Bấy giờ bên ngoài khung cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, bóng tà dương chiếu rọi bóng núi bóng cây lên mặt hồ rực rỡ. Chim đã bắt đầu về núi. Gió thổi nhẹ trên cành liễu rũ. Cảnh đẹp như tranh, nhìn liễu Uyển Thanh lại nghĩ đến đời mình sao lại trớ trêu,ta sao lại có bản chất yếu đuối như liễu, nên phải cảnh "cành đón chim nam bắc, lá đưa gió muôn phương" mà tủi lòng. 
    Nàng nhìn lên và tay lấy cây đàn tì bà, bất giác nói: 
    - Dịch thiếu gia, thiếp xin đàn hát tặng thiếu gia một khúc nhạc gọi là trả lễ. 
    Nói xong ngàng đưa mắt nhìn ngoài trời, tay buông đàn và cất giọng hát: 
    Cận Thanh Minh, chim líu lo trên cành 
    Tiếc là lời ca đơn điệu như ánh hoàng hôn 
    Muốn cùng hoa liễu tâm sự 
    Nhưng hoa liễu quá mong manh 
    Sợ làm đau lòng xuân đến 
    Nhớ quê nhà ngàn dặm 
    Bình cạn, đêm buồn nằm khóc 
    Trăng tàn theo ở song cao 
    Núi xanh âm thầm tỏa sáng 
    Túy ngọc lầu đêm nay say 
    Chỉ có bóng hồ, bóng núi 
    Đời dài nhưng mộng ngắn thay 
    Hỏi ai kia, có còn gặp 
    Lần sau hẳng rất xa vời 
    Cắt đứt tình ai đành nỡ 
    Tim hằng nỗi nhớ đau thương... 
    Hát xong, Uyển Thanh nhìn Thế Khiêm ánh mắt long lanh vì có những giọt lệ chưa chan tình cảm đau thương làm Thế Khiêm bồi hồi xúc động đến độ muốn làm tràn ly rượu trên tay. Chàng bói rối không biết là sao hơn là nâng ly nốc cạn. 
    Các người khác đều vỗ tay khen thưởng, có một gã nói: 
    - Hay tuyệt, hay tuyệt! trách chi Âu Dương Phi ngày xưa có nói "Kỳ nữ đẹp, ca hay, uống rượu quên thôi. Khuyên chàng cứ mãi đầy bình rượu trước hoa mà say thì cũng đúng hạng phong lưu. Phải không các bạn? 
    Tất cả đều cười nói say sưa vui vẻ. 
    Dịch Thế Khiêm ngồi nhìn không tham gia, chàng mãi miết ngắm Uyển Thanh. Thanh quay lại bắt gặp, cười thật tươi và nhỏ nhẹ nói: 
    - Dịch thiếu gia, người đã đến đây ngắm cảnh Tây Hồ, thì cũng nên về với lòng thư thả, vậy để tôi rót mời thiếu gia ly rượu. 
    Nói xong Uyển Thanh rót đầy ly rượu cho Thế Khiêm và bỗng đọc nho nhỏ câu thơ 
    "phù sinh trường hận hoan lạc thiểu, 
    chỉ muốn ai kia nở nụ cười, 
    vì chàng tiếp rượu tà dương đỏ, 
    nhớ mãi đêm nay đẹp lạ thường." 
    Thế Khiêm nâng ly rượu, ngắm kỹ cô gái trước mặt! thảo nào người ta cứ mãi ngợi khen tài sắc của Uyển Thanh. Nhưng... người tài sắc vẹn toàn thế nào sao lại rơi vào chốn này? Thật bất công vô cùng. 
    Thế Khiêm cứ mãi nghĩ ngợi, uống cạn ly, và Uyển Thanh lại rót cho chàng thêm ly nữa. Cứ thế không mấy chốc Thế Khiêm như đã ngà ngà say. Không biết vì rượu hay vì sóng mắt trong sáng của Uyển Thanh. Chàng ngân nga ngâm thành thơ: 
    Mẫu Đơn rộ báo xuân tàn 
    Hương còn thoảng khắp ngượng ngùng say 
    Bao giờ rơi xuống nhân gian cõi 
    Hé nụ mời người ngơ ngẩn ai 
    Xuân đến rồi đi không trở lại 
    Để hoa trước gió, hoa buồn ai... 

Tuy đã cuối mùa xuân, trời vẫn se se lạnh. Uyển Thanh ngồi bên song cửa, ôm đàn tì bà, lơ đễnh khảy những khúc nhạc thê lương, mắt nàng đầy vẻ âu sầu trông ra ngoài như đợi chờ... 
    Bội Nhi đã ba lần vào phòng, đốt nến thay đèn, rót nước mà thấy Uyển Thanh mãi thả hồn đâu đâu. Nhi không đàn được, nói: 
    - Tiểu thơ, nếu chẳng việc gì, xin hãy đi nghỉ sớm. 
    - Còn sớm mà phải không? 
    Uyển Thanh nói, thấp thỏm nhìn về phía ánh bạch lạp. 
    - Cũng chẳng còn sớm gì đâu. Từ chiều đến giờ mưa cứ rơi không ngơi, mà mưa lại càng lúc càng lớn. Thời tiết thế này, chắc chắn Dịch công tử sẽ không đến đâu tiểu thơ ạ! 
    Uyển Thanh liếc nhanh về phía Bội Nhi: 
    - Ai nói với em là ta đang chờ Dịch công tử? 
    Bội Nhi cười, rồi đi đến giường sắp xếp chăn nệm, Nhi đốt thêm nến: 
    - Dạ tiểu thư. Em theo hầu tiểu thư bao lâu nay, chẳng lẽ nào không biết tiểu thư đang nghĩ gì? 
    - Thôi được rồi, cái con nhỏ này! Uyển Thanh cười nói, rồi lại thở ra - Mà thôi, Bội Nhi em hãy mang chiếc đàn này cất đi, chẳng hiểu sao hôm nay chị chẳng đàn được gì cả. 
    Bội Nhi mang đàn đi cất. Uyển Thanh đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, vén rèm. Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi. Tiếng mưa đập lên tà lá chuối nghe buồn làm sao. Xa xa là bóng núi, bóng hồ mờ nhạt. Vâng, trong cái đêm thế này, chắc chắn là chàng sẽ không đến. Rồi Uyển Thanh lại liên tưởng đến ngày đầu tiên gặp gỡ Thế Khiêm, chàng như một thiên thần còn nàng như một loài ma quỷ, vậy mà vẫn được chàng ghé mắt nhìn. Sau buổi đầu tiên ấy, chàng đã thường xuyên đến nghe Uyển Thanh đàn hát. Đã từng giờ ngồi đánh cờ, làm thơ, uống rượu cùng nàng. Hai bên đã trở thành tri kỷ. Chàng đã mang hết nỗi niềm riêng tư kể cho nàng nghe và nàng cũng thế. Nghĩ đến chàng, nhớ đến lời chàng đã kể về bối cảnh của chàng. Gia đình nghiêm khắc. Chàng đã có vợ, đó là một chuyện cưới gả do hai bên gia đình ép buộc. Và vì hiếu đạo làm con nên chàng đành chấp nhận. 
    Cả hai đều không hạp tính tình, nên trong đời chàng chỉ có sách và rượu. Còn bây giờ? chàng đã hạnh phúc hay chưa? nghĩ đến đó làm tim nàng nhói đau. Nàng thở dài. 
    Một cơn gió thổi qua làm rơi những hạt mưa trên lá xuống. Uyển Thanh kéo cao cổ áo lên, rùng mình. Gió thổi tạt vào làm ngọn đèn leo lét. Bội Nhi bước đến nói: 
    - Tiểu thơ ơi, coi chừng giá lạnh đấy! cô vừa mới khỏi bệnh, phải biết quý trọng sức khỏe mình chứ? 
    Và không chờ Uyển Thanh đồng ý, Nhi vội vã khép cửa lại. Uyển Thanh nhìn Bội Nhi, lắc đầu nói: 
    - Em tốt với ta quá. Theo ta chỉ có khổ, nếu ở bên người khác không chừng đã khá hơn nhiều. 
    Câu nói của Uyển Thanh là Bội Nhi mũi lòng. Nhi quay lại nhìn nàng với nụ cười, nói: 
    - Thôi mà tiểu thơ, nói những lời đó để làm gì? Được theo hầu tiểu thơ là phúc của em. Tiểu thơ yên tâm, sau này tiểu thơ nhất định sẽ được hưởng một hạnh phúc thật sự! thật đấy! bây giờ cô hãy đi ngủ sớm đi. Hôm nay cô đã khước từ lời mời của thiếu gia họ Trương, Mẹ cô đã không mấy gì hài lòng. Còn ngày mai, Châu phủ mời cô đi dạo hồ, cô tính sao đây? 
    - Mẹ đã nhận lời họ rồi sao? 
    - Sao lại không? có bao giờ bà ta khước từ đâu? người ta vừa có tiền vừa có thế lực. Lần trước tiểu đồng của nhà họ Châu nói là... Ông ta nhất định sẽ tìm cách cưới cô về làm vợ thứ tư của ông ta đấy. 
    Uyển Thanh buồn bực: 
    - Hắn nào xứng với ta! 
    - Vì vậy, em thấy tiểu thư nên đề phòng một chút. Ông nhà họ Châu này xài tiền không tiếc, mà bà của chúng ta chỉ biết có tiền. Bội Nhi nói đến đây còn ra dấu bằng cách vẽ cái vòng tròn hình tiền- Vì vậy em thấy nếu thật sự tiểu thư yêu Dịch công tử, tiểu thư nên giục cậu ấy phải hành động trước. 
    Uyển Thanh đỏ mặt tránh: 
    - Ồ, em lại nói năng lảm nhảm chi đây! đừng quấy rầy ta mà. 
    - Nhưng em nói toàn là những đề nghị đứng đắn không, tiểu thư đừng bỏ qua cơ hội mà sau này hối tiếc không kịp. 
    - Trời ơi, ta bảo em nói ít một chút có được không nào? Em biết gì chứ? Người như Dịch công tử kia, gia đình người ta là khoa bảng, lề lối nghiêm khắc, làm sao ta chen chân lọt vào được? Gia đình Dịch công tử gia giáo rất nghiêm. Mỗi lần công tử đến đây, đều là đến trộm chứ đâu cho nhà biết. Em thử nghĩ xem, chàng đã có vợ, với gia đình như vậy. Làm sao cho phép chàng cưới thêm ta? Thôi em đừng nói nữa. 
    - Gia đình của Tiểu Thư ngày xưa cũng nào có thua gì ai chứ? tại vì hoàn cảnh nên mình mới nương tựa nơi đây. Ở đây tiểu thư vẫn còn trong sạch chứ nào giống như các cô nương khác mà tiểu thư lại lo ngại? 
    - Em không hiểu đâu. Mắt Uyển Thanh ứa lệ, làm sao ai có thể hiểu cho đời nàng, lòng trăm mối ngổn ngang. 
    Giờ gió lại càng to. Uyển Thanh ngồi đó lắng nghe tiếng mưa rơi lên khung cửa buồn buồn. Thanh không thấy buồn ngủ chút nào, nàng lại hỏi: 
    - Bội Nhi em, 
    Bội Nhi lập tức đến cạnh bên: 
    - Dạ cô gọi em? 
    - Hãy mài mực và lấy giấy ra dùm cho chị nhé. 
    Bội Nhi thắc mắc: 
    - Cô không ngủ mà lại viết gì nữa? Khuya rồi, mỗi lần cô làm thơ là mãi đến năm canh mới ngủ. 
    - Nếu em thấy phiền thì cứ ngủ trước đi, ta không cần người bên cạnh phục vụ đâu. Đừng lằn nhằn như vậy được không? 
    - Dạ, dạ, nào có gì đâu, chẳng qua vì em muốn bảo vệ sức khỏe của tiểu thư thôi. Khi xưa em có hứa với ông bà là mãi luôn bên cạnh hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư không vừa lòng thì em sẽ không nói nữa, được không? 
    Nói xong Bội Nhi vội vàng đi chuẩn bị giấy bút cho Thanh. 
    Một xấp giấy hoa tiên được để ngay ngắn trên bàn, mực cũng được mài sẵn, có hai cây bút mềm gác hai bên. Thêm một ly trà nóng, thêm một tí hương trầm cho vào lò. Rồi Nhi đi lấy chiếc áo khoác mang đến cho Thanh, kính cẩn nói: 
    - Tiểu thư, mặc thêm áo nầy vào rồi hãy làm thơ. Trời đang mưa to thế này là thời tiết sẽ lạnh đấy. 
    Uyển Thanh đỡ lấy áo, nhìn Bội Nhi mà quên hẳn buồn bực. 
    - Xin lỗi em, tại ta cảm thấy thật buồn. 
    - Không sao đâu tiểu thư, em hiểu cô nhiều lắm. Tiểu thư làm thơ xong gắng đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe nhé. 
    Uyển Thanh cười nói: 
    - Rõ là muốn giận ngươi cũng không được! 
    Phòng bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, Uyển Thanh cầm bút nhìn giấy hoa trước mặt. Nghe tiếng gió thổi ngoài song từng đợt từng đợt qua. Tiết Thanh Minh đã sớm qua rồi. Đêm mưa tiễn xuân tàn, đặc biệt buồn thê lương. Nghĩ đến phận mình, ngày xưa cũng là một tiểu thư đài các như ai, ở quê nhà được cha mẹ thương yêu, có thầy đến tận nhà dạy học mọi thứ, nhưng rồi vì một cơn lửa loạn đã làm mất đi hai đấng sinh thành, cha mẹ đã mất nhà cửa tiêu tan, mồ côi một mình, tưởng lên thành này nương tựa được với người chú, không ngờ ông ta ác độc đem bán vào chốn phong trần, gặp người chủ chỉ biết có tiền là trên hết. Nơi này nàng chỉ cho tiếng đàn, lời thơ, lời hát. Nàng bán tiếng đàn để không làm bản thân dơ bẩn nhưng tiếng một cô gái nương thân nơi kỹ viện thì có ra chi. Không biết rồi tương lai mình sẽ về đâu. Nghĩ đến cảnh "Khi trước cửa ngựa xe thưa dần phai sắc hương làm vợ thương buôn" thôi mà lòng đã buồn bã. Bên ngoài tiếng mưa tiếp tục nặng hột, âm thanh đơn điệu buồn buồn. 
    Uyển Thanh viết vừa xong một bài thơ thì nghe có tiếng ồn ào ngoài cửa phòng, rồi tiếng của bà chủ: 
    - Uyển Thanh đâu? Con à, có Dịch công tử đến này! 
    Dịch công tử! Tim nàng đập mạnh. Ta có nghe lầm chăng? Uyển Thanh lúng túng hẳn lên và cảm thấy sao hôm nay mình lại ngớ ngẩn thế này, lúc đó Bội Nhi đã chạy ra ngoài, Uyển Thanh nghe tiếng con bé vừa hớn hở vừa nũng nịu: 
    - Ồ Dịch công tử, tôi tưởng là công tử không đến, tiểu thư của tôi đang buồn đấy! 
    Dịch công tử! vậy đúng là chàng rồi. Uyển Thanh thở ra. 
    Vừa mừng vừa lo. Cảm động mà đau khổ. Vịn vào bàn, Uyển Thanh đứng dậy nhìn ra cửa. Từ sau chiếc rèm kia, Dịch Thế Khiêm bước vào. Áo còn đọng những hạt mưa. 
    Người chàng gần như ướt cả. 
    Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh cười nói: 
    - Vậy mà anh tưởng là em đã ngủ rồi! 
    Uyển Thanh xúc động lặng lẽ nhìn chàng, muốn cười để đón mà cười không được, chỉ nói: 
    - Chàng đã ướt cả rồi! 
    - Cũng không ướt nhiều đâu. Có mang theo dù đấy chứ, nhưng mưa to gió lớn quá nên tạt ướt cả. 
    - Thế còn người theo hầu? 
    - Ta chỉ mang theo tiểu đồng Thịnh Nhi, mẹ em đã kiếm chỗ an vị cho nó rồi. 
    Uyển Thanh gật đầu, nhưng vẫn còn lo lắng nhìn Thế Khiêm: 
    - Thế còn... 
    Mắt Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh như đang muốn đọc những tư tưởng trong đầu nàng, chàng nói: 
    - Trừ khi em đuổi ta đi, còn nếu không ta có thể ở đây trò chuyện với em đến sáng... 
    Uyển Thanh bồi hồi nhìn xuống. Bội Nhi mang trà và bốn món điểm tâm ra, Uyển Thanh dặn dò: 
    - Em hãy xuống nhà bếp, bảo hâm nóng rượu, rồi kiếm thêm một vài món ngon. Dịch thiếu gia dầm mưa đến đây, cần phải uống để khử lạnh. 
    Và quay sang nhìn lên nếp áo của Thế Khiêm, Thanh nói: 
    - Chàng cũng nên thay chiếc áo này đi để Bội Nhi mang đi hong cho khô nhé. 
    - Đúng vậy! Bội Nhi tiếp lời. 
    Thế Khiêm cởi chiếc áo bên ngoài ra để Bội Nhi mang đi hong khô. Bây giờ trong phòng còn lại Khiêm và Thanh. 
    Chàng nâng cằm Thanh lên, nhìn vào ánh mắt người yêu. Một lúc chàng châu mày nói: 
    - Sao vậy? Hình như em càng ngày càng gầy đi! 
    Uyển Thanh im lặng lắc đầu. Khiêm lại hỏi: 
    - Mấy ngày nay em làm gì? 
    Uyển Thanh tiếp tục lặng im. Khiêm đặt tay lên vai nàng, lại ngắm. 
    - Sao thế? em như đang giận anh phải không? Uyển Thanh ơi, tại em không biết, anh đến đây đâu phải dễ dàng. Cha mẹ anh rất là nghiêm khắc, còn vợ anh thì cứ cãi vã với anh nhưng lại kiểm soát anh rất chặt chẽ. Tối nay canh phải nói dối với cha mẹ đến nhà Hầu Gia dự yến tiệc và sẽ ở qua đêm, vì vậy giờ anh mới có thể có mặt nơi đây. 
    Uyển Thanh chỉ lắc đầu, mắt mờ lệ, khéo tay Khiêm xuống, nàng nói: 
    - Đừng nói nữa, em biết cả rồi. Anh đến đây được là em vui rồi. 
    - Vậy thì em còn giận gì anh nữa? 
    - Người ta chỉ giận chàng là trong cơn mưa gió thế nầy, đến đây sao chẳng dùng kiệu, để ướt thế nầy rồi bệnh sao? 
    Thế Khiêm nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt lòng như mềm hẳn. Hôm nay Thanh đẹp lạ thường. Nàng mặc áo màu đỏ ngoài

khoác thêm chiếc áo lông trắng viền lông thú trông thật tao nhã xinh đẹp.
Khiêm không dằn được, ôm nàng vào lòng, chàng nói: 
    - Đừng giận anh nữa, lỗi ở anh cả, đúng không? Anh chỉ mong rằng một ngày nào đó, em sẽ là người của anh, để chúng ta đêm ngày có nhau, để khỏi phải khổ vì nhớ thương... . 
    Uyển Thanh nghe chàng nói mà buồn vô tận, chuyện sống bên nhau chắc mãi chỉ là trong mộng mà thôi. 
    Thế Khiêm nhìn vào ánh mắt của người yêu, chàng đã nhìn thấy được cái buồn man mác ở nơi ấy, với giọng đầy đau khổ chàng tiếp: 
    - Uyển Thanh, em tưởng anh những ngày qua anh vui sướng lắm ư? Kể từ cái hôm chèo thuyền trên Hồ Tây trông thấy em là trái tim anh như gởi sang em mất. Sáng đến chiều anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Ngày trước tay này là rượu tay này là sách. Bao nhiêu đấy là thỏa mãn lắm rồi. Còn bây giờ? Đọc sách cũng không hiểu, ngủ không đặng. Mà có lúc muốn say cũng chẳng muốn say. Sống mà đầu óc cứ để đâu đâu, phải nói là chưa bao giờ anh bị như vậy. Để anh đưa cho em xem một thứ, do ngủ không được mà ra. 
    Thế Khiêm lấy trong người ra một cuộn giấy đưa cho Uyển Thanh. Nàng mở ra, thì ra đó là những bài thơ của chàng. 
    Mộng gởi nơi nào? 
    Nhớ gởi nơi đâu? 
    Mộng khó mà nhớ cũng khó 
    Cố quên mà chẳng được quên 
    Hãy say đi hoặc là đi ngủ 
    Nhưng say chẳng được 
    Ngủ cũng chẳng thành 
    Đành chịu, nào biết làm sao... 
    Đọc đến đây, Uyển Thanh bất giác khóc nước mắt ướt cả giấy. Vì những câu trong bài thơ ấy câu nào cũng đúng là tâm sự của Uyển Thanh. 
    Ngay lúc đó Bội Nhi đi vào, nhìn thấy Uyển Thanh khóc Nhi trách Khiêm: 
    - Dịch thiếu gia làm sao vậy? Thiếu gia không đến cô em buồn nhớ, mong chờ người, vậy mà đến rồi thiếu gia lại chọc cho cô em khóc nữa. 
    Uyển Thanh vội gạt nước mắt nhìn Bội Nhi: 
    - Ai khóc bao giờ? Em thật đa sự quá, chẳng qua vì ta... 
    Bội Nhi tiếp lời: 
    - Ồ em biết rồi, chẳng qua vì một hạt bụi bay vào mắt phải không? 
    Bội Nhi cười to, đặt các món ăn lên bàn, so đũa xong Nhi lui ra cửa và nói: 
    - Em nghĩ là mọi người đều mong là em nên rút lui sớm, không cần có mặt ở đây nữa, vậy thì em xin lánh qua phòng bên cạnh. Khi nào cần gọi một tiếng, em mới sang. 
    Uyển Thanh nhìn Bội Nhi với nụ cười dịu dàng. 
    - Thôi em đi đi, muốn ngủ thì cứ đi ngủ, đừng có lải nhải mãi thế. 
    - Dạ vâng ạ! 
    Bội Nhi ra ngoài. Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh cười: 
    - Em có con a đầu thông minh vô cùng. 
    Ánh mắt Uyển Thanh chợt thật buồn: 
    - Nhưng theo em nên thật vô phước. 
    - Đừng có nói lời rầu rĩ như thế. Uyển Thanh này, sớm muộn gì rồi anh cũng cứu em ra khỏi cái chốn này. 
    Uyển Thanh lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: 
    - Thôi được rồi, đừng có nói chuyện đó nữa, anh nên ăn chút đồ và uống vào ly rượu để khử lạnh đi nào. 
    Thế Khiêm ngồi vào bàn. Uyển Thanh ân cần rót rượu cho chàng. Uống được vài ly, chàng lại ngắm nhìn người đẹp trước mặt. Cái đẹp cốt cách siêu phàm. Vậy mà quàng cảnh lạị... Bất giác Thế Khiêm nói: 
    - Dịch Thế Khiêm này mà không cứu em ra khỏi nơi đây thì không phải là con người nữa. 
    Uyển Thanh lắc đầu: 
    - Chàng đã say rồi. 

    - Anh nói thật mà Uyển Thanh, ngày mai anh sẽ thú thật với cha me, anh phải cưới được em. Em hãy hỏi mẹ em đi, cỡ bao nhiêu thì mới có thể chuộc em ra khỏi chốn này? 


  Nguồn music.vietfun.com



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Blog liên quan : Blog zing | Blogspot | Blog tiếng anh | Facebook
Copyright © 2011 - 2014. Thuy trinh's blog - All Rights Reserved