"Tơ hồng Nguyệt Lão thiên tiên" dựa
theo tích Vi Cố, một người
đời Đường khi đi du ngoạn ở Tống Thành vào đêm trăng sáng gặp
được một ông lão đang ngồi xem một quyển sách to và dày, bên
cạnh là một chiếc túi lớn chứa đầy những sợi chỉ đỏ.
Vi Cố trông thấy vậy cảm thấy rất hiếu kỳ, liền hỏi: "Lão bá, người đang xem gì vậy?"
đời Đường khi đi du ngoạn ở Tống Thành vào đêm trăng sáng gặp
được một ông lão đang ngồi xem một quyển sách to và dày, bên
cạnh là một chiếc túi lớn chứa đầy những sợi chỉ đỏ.
Vi Cố trông thấy vậy cảm thấy rất hiếu kỳ, liền hỏi: "Lão bá, người đang xem gì vậy?"
Ông lão trả lời: "Đây là quyển sách ghi lại
việc hôn nhân của nam nữ trong thiên hạ."
Vi Cố nghe xong lại càng thấy tò mò hơn, bèn hỏi tiếp: "Vậy cái túi lớn chứa đầy chỉ đỏ kia của người thì có tác dụng gì?"
Ông lão mỉm cười trả lời: "Đây là dây tơ hồng, dùng để buộc chân của các đôi nam nữ lại, cho dù họ có là kẻ thù hay ở cách nhau bao xa đi nữa, ta chỉ cần dùng sợi tơ hồng này buộc chân họ lại, tức thì họ sẽ hoà hợp, trở thành phu thê."
Vi Cố nghe xong tất nhiên không tin, cho rằng ông lão chỉ đùa với mình, tuy vậy anh ta vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ đối với ông lão cổ quái này. Lúc Vi Cố định hỏi tiếp thì ông lão bỗng đứng dậy, vác theo cả sách và túi đi thẳng về phía chợ, Vi Cố thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo sau.
Đến chợ, nhìn thấy phía trước có một bà lão mù đang bế một bé gái khoảng ba tuổi đi đến, ông lão bèn quay sang nói với Vi Cố: "Đứa bé gái mà bà lão mù này bế sẽ là thê tử của ngươi." Vi Cố nghe xong rất tức giận, cho rằng ông lão cố ý đùa giỡn với mình, liền sai gia nô đi sát hạt đứa bé, xem liệu sau này đứa bé ấy có thể trở thành thê tử của mình hay không. Gia nô ấy chạy đến đâm đứa bé một nhát rồi lập tức bỏ chạy. Sau khi xong việc, Vi Cố quay sang tìm ông lão thì không còn thấy đâu nữa.
Vi Cố nghe xong lại càng thấy tò mò hơn, bèn hỏi tiếp: "Vậy cái túi lớn chứa đầy chỉ đỏ kia của người thì có tác dụng gì?"
Ông lão mỉm cười trả lời: "Đây là dây tơ hồng, dùng để buộc chân của các đôi nam nữ lại, cho dù họ có là kẻ thù hay ở cách nhau bao xa đi nữa, ta chỉ cần dùng sợi tơ hồng này buộc chân họ lại, tức thì họ sẽ hoà hợp, trở thành phu thê."
Vi Cố nghe xong tất nhiên không tin, cho rằng ông lão chỉ đùa với mình, tuy vậy anh ta vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ đối với ông lão cổ quái này. Lúc Vi Cố định hỏi tiếp thì ông lão bỗng đứng dậy, vác theo cả sách và túi đi thẳng về phía chợ, Vi Cố thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo sau.
Đến chợ, nhìn thấy phía trước có một bà lão mù đang bế một bé gái khoảng ba tuổi đi đến, ông lão bèn quay sang nói với Vi Cố: "Đứa bé gái mà bà lão mù này bế sẽ là thê tử của ngươi." Vi Cố nghe xong rất tức giận, cho rằng ông lão cố ý đùa giỡn với mình, liền sai gia nô đi sát hạt đứa bé, xem liệu sau này đứa bé ấy có thể trở thành thê tử của mình hay không. Gia nô ấy chạy đến đâm đứa bé một nhát rồi lập tức bỏ chạy. Sau khi xong việc, Vi Cố quay sang tìm ông lão thì không còn thấy đâu nữa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã 14 năm
trôi qua, Vi Cố cũng đã tìm được đối tượng ưng ý, chuẩn bị kết hôn. Đối phương
là thiên kim tiểu thư của thứ sử Tương Châu Vương Thái, xinh đẹp rạng ngời, chỉ
tiếc giữa trán có một vết sẹo nhỏ.
Vi Cố cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi nhạc phụ của mình: "Thưa nhạc phụ, tại sao giữa trán cô nương ấy lại có vết sẹo vậy ạ?" Thứ sử nghe xong bèn trả lời: "Việc này nhắc lại thật vẫn thấy phẫn nộ. Mười bốn năm trước tại Tống Thành, có một hôm trong khi nhũ nương đang bế nó đi ngang chợ thì bỗng nhiên có một tên cuồng đồ chẳng hiểu tại sao đột nhiên chạy đến vung một nhát đao vào tiểu nữ, cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ để lại vết sẹo này, quả thực là một việc cực kỳ bất hạnh!"
Vi Cố nghe xong sững cả người, sự việc của mười bốn năm trước lập tức ùa về. Anh ta nghĩ: "Lẽ nào cô nương ấy chính là người mà ta đã sai gia nô hành thích mười bốn năm trước?", vì vậy liền vội hỏi tiếp: "Người nhũ nương ấy có phải là một người mù không?" Vương Thái trông thấy nét mặt con rể đột nhiên thay đổi, bèn hỏi ngược lại: "Đúng vậy, thế nhưng làm thế nào mà con lại biết?" Vi Cố lắp bắp không trả lời được, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại, từ từ kể lại câu chuyện lời tiên đoán của ông lão dưới trăng mười bốn năm trước. Vương Thái nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vi Cố lúc này mới nhận ra lời nói của ông lão khi đó không phải là đùa, nhân duyện của họ quả thực là do ông lão dưới trăng ấy làm chủ. Hai vợ chồng biết được chuyện này, lại càng trân trọng tình cảm hơn, sống hạnh phúc cùng nhau đến cuối đời.
Không lâu sau đó, câu chuyện này đã được truyền tụng đi khắp Tống Thành. Mọi người tin rằng, nhân duyên của nam nữ là do nguyệt hạ lão nhân (tức ông lão dưới trăng) dùng tơ hồng ràng buộc, vì vậy mọi người thường gọi người mai mối là "Nguyệt Lão" hay "Ông Tơ Bà Nguyệt".
Vi Cố cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi nhạc phụ của mình: "Thưa nhạc phụ, tại sao giữa trán cô nương ấy lại có vết sẹo vậy ạ?" Thứ sử nghe xong bèn trả lời: "Việc này nhắc lại thật vẫn thấy phẫn nộ. Mười bốn năm trước tại Tống Thành, có một hôm trong khi nhũ nương đang bế nó đi ngang chợ thì bỗng nhiên có một tên cuồng đồ chẳng hiểu tại sao đột nhiên chạy đến vung một nhát đao vào tiểu nữ, cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ để lại vết sẹo này, quả thực là một việc cực kỳ bất hạnh!"
Vi Cố nghe xong sững cả người, sự việc của mười bốn năm trước lập tức ùa về. Anh ta nghĩ: "Lẽ nào cô nương ấy chính là người mà ta đã sai gia nô hành thích mười bốn năm trước?", vì vậy liền vội hỏi tiếp: "Người nhũ nương ấy có phải là một người mù không?" Vương Thái trông thấy nét mặt con rể đột nhiên thay đổi, bèn hỏi ngược lại: "Đúng vậy, thế nhưng làm thế nào mà con lại biết?" Vi Cố lắp bắp không trả lời được, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại, từ từ kể lại câu chuyện lời tiên đoán của ông lão dưới trăng mười bốn năm trước. Vương Thái nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vi Cố lúc này mới nhận ra lời nói của ông lão khi đó không phải là đùa, nhân duyện của họ quả thực là do ông lão dưới trăng ấy làm chủ. Hai vợ chồng biết được chuyện này, lại càng trân trọng tình cảm hơn, sống hạnh phúc cùng nhau đến cuối đời.
Không lâu sau đó, câu chuyện này đã được truyền tụng đi khắp Tống Thành. Mọi người tin rằng, nhân duyên của nam nữ là do nguyệt hạ lão nhân (tức ông lão dưới trăng) dùng tơ hồng ràng buộc, vì vậy mọi người thường gọi người mai mối là "Nguyệt Lão" hay "Ông Tơ Bà Nguyệt".
Nguồn thucson.livevn.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét