Chương 12: Câu chuyện thứ chín : Vén Màn
Ngày đầu tiên tôi bước chân ra
khỏi nhà, hòa mình vào những cuộc vui hóa ra lại là một ngày tệ.
Hơn một tuần trôi
qua kể từ cú ngã. Đã đến lúc Cali
thấy rằng tôi phải hòa nhập lại với thế giới bên ngoài. Chị gọi điện thoại cho
tôi vào 6 giờ tối, nói sẽ tới đón tôi lúc 8 giờ, chúng tôi sẽ đi ăn và sau đó
lên club nào đó để chơi cùng Elis. Chị nói sẽ không rủ An Nhiên, vì sợ nhìn
thấy Elis, An Nhiên sẽ cảm thấy buồn. Tôi từ chối vì vẫn chưa muốn đi chơi vào
thời điểm này cho lắm. Cái thời điểm mà tôi vẫn đắm đuối với cú ngã làm cho tôi
shock tới nỗi ở nhà suốt bao ngày nay. Song, tôi không thể nào ngăn nổi bàn tay
của Cali , kéo
tôi ra khỏi thế giới nho nhỏ mà tôi đang ẩn náu.
Tối thứ sáu, Lush
nhộn nhịp hơn bao giờ hết với những lượt người ra vô tấp nập. Elis ngồi với một đám bạn ở bàn gần quầy bar.
Tất cả đều rạng rỡ khiến cho tôi không thấy hứng thú với cuộc vui toàn người xa
lạ và xinh đẹp hơn mình này. Cũng đúng thôi, con gái thường hay ghen tị, tôi
cũng là con gái, ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu trước những đứa con gái ” phát
sáng” hơn mình. Tôi khiên cưỡng ngồi xuống bàn. Cali huých nhẹ vai tôi : ” Em phải ngoác
miệng ra cười to lên, rõ chưa? Nhảy sung vào ! Sexy điên đảo! Không biết tự mua
vui cho mình sao?”
Điện thoại của Elis rung, cô ấy ra ngoài
nghe một lúc sau trở vào với khuôn mặt rạng rỡ:
- Lát nữa, bạn
trai em sẽ tới đó. Thích quá !
- Ôi, em chưa gặp
bạn trai Elis
phải không? – Cali quay sang tôi nói liếc xéo đầy
ám chỉ, rồi chị ngước lên nhìn Elis
đang đứng đầy hồi hộp – Chị cũng không biết là hôm nay có bạn trai em đấy bé,
sao không nói trước để chị make up xinh tươi hơn ? – Cali cười lớn.
- Em rủ mãi mà
anh ấy không chịu đi, bây giờ lại gọi điện thoại, kêu sẽ tới. Đàn ông lạ thiệt.
Xoay như chong chóng, thật không biết đường nào mà lần nữa. Hihi.
Tôi thở dài. Thật
may mắn là An Nhiên không tới đây hôm nay, nếu nhìn thấy cảnh tượng sắp diễn ra
thì chuyện này sẽ nực cười lắm. Một mối tình tay ba ngoắt ngoéo và phức tạp quá
chừng. Tôi cúi xuống nhìn ly rượu của mình, tiếng nhạc vẫn xuay lắc điên người
trong ánh đèn nhấp nhóa. Tôi cầm ly, uống một hơi cạn sạch. Khi ngước mắt lên,
thấy dáng một người đàn ông cao cao đang bước vào. Cali huých tôi:
- Thằng đó đấy,
bạn trai Elis
“và” An Nhiên đó.
Tôi lúi cúi định
đứng dậy chào. Anh ta tiến vào, ánh đèn lấp lóa làm cho tôi chói mắt.
- Đây là chị gái
em, Cali , em kể
với anh rồi đó. Còn đây là bạn của chị Cali ,
chị ấy tên là…
- Thôi, không phải
giới thiệu dài dòng đâu, uống chúc mừng người mới cái nào – Cali lên tiếng rồi đưa ly về phía chàng trai
nọ.
- Em cám ơn – Anh ta nói.
Giọng nói ấy làm tôi bất chợt giật mình, tôi tiến sát gần hơn một chút để
nhìn anh ta cho rõ. Anh ta cũng ngước lên nhìn về phía tôi. Khi ánh mắt của hai
chúng tôi gặp nhau, chiếc ly trong tay tôi đã không còn chắc nữa. Nó rớt xuống.
Một tiếng kêu chát chúa. Xoảng!
Tiếng nhạc át tiếng cốc rơi, chẳng ai chú ý tâm trạng bất ngờ đang hiện rõ
trên khuôn mặt tôi…Mọi người chỉ chú tâm vào…cái cốc. Họ vội vã gọi nhân viên
lau dọn sàn nhà và thay cho tôi ly mới. Elis, Cali và người đàn ông đó ngồi
xuống ghế. Cali kéo tôi ngồi xuống phía chị:
- Em bị làm sao thế hả? Có chuyện gì không?
- Không, em không sao.
- Lại nghĩ lung
tung hả? Nghĩ lung tung làm gì để chân tay bủn rủn không cầm nổi cái ly?
- Không, em trượt
tay thôi mà.
- Có lần em nói
với chị, người yêu em là cả thế giới đối với em. Nhưng em à, đó là về phía em,
thế trong mắt người yêu em, thế giới hình gì? Có em ở đó không ? Em bây giờ không
rõ nữa. Em hãy sống vì mình một chút đi. Chị xin em đấy!
Những lời nói ấy
của Cali tôi
chỉ nghe được tậm tịt. Sau đó, chị ấy còn nói gì cứ rít kịt vào tai tôi mà tôi
không rõ nữa. Tôi và anh ta, chúng tôi nhìn nhau chăm chăm và ngồi yên lặng như
hai hòn đá. Tôi vừa mới phải biết thêm một việc, một chuyện mà lẽ ra tôi không
nên biết thì hơn.
Chuyện này thật
nực cười. Nó là thứ chứng minh cho sự bé nhỏ của trái đất này, khi mà ta đi đâu
cũng có thể đụng độ người quen biết. Tôi không ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây,
trước mắt tôi, ở chính nơi này, để chứng minh cho một điều rằng anh ta rất khốn
nạn. Anh ta là người yêu của bạn tôi và là bạn trai của em gái bạn của tôi. Vậy
anh ta là gì của tôi? Ừ, đơn giản thôi, là : NGƯỜI YÊU CŨ .
Người yêu cũ của
tôi, người mà cách đây ba năm đã bỏ tôi lại Hà Nội để lên đường đi tìm cái mới
ở tận phương trời xa lắc, ở nước Pháp mà nơi đó có người đàn bà khác khiến anh
mãi mãi rời xa đời tôi. Người yêu cũ của tôi, người mà mới gần đây thôi, đã say
xỉn tại căn phòng cho thuê chật chội của tôi và lăn ra ngủ vội vã. Người yêu cũ
của tôi, khuôn mặt đáng tội với những lời nói thiết tha đầy níu kéo và lời cầu
hôn như nhéo vào tim tôi những ký ức của cuộc tình mình. Người yêu cũ của tôi,
một người đàn ông suốt bao năm không đổi thay với vô vàn mối tình đắm đuối…
Người yêu cũ của
tôi – người yêu của bạn tôi bây giờ – người phản bội bạn tôi ngay lúc này –
người lừa gạt Elis
– đang ở đây!
Tôi đã từng kể cho
anh ta nghe, câu chuyện về những người bạn ở phòng tập Yoga, đã từng kể cho anh
ta câu chuyện về mối tình tay ba lắt léo giữa An Nhiên, Elis và một người đàn ông “lạ”. Ấy vậy mà,
cả tôi và anh ta, hay tất cả những người đang là nạn nhân của vở kịch này, đều
không hề hay biết rằng “anh ta chính là anh ta”.
Chúng tôi im lặng.
Tôi nhìn bâng quơ nơi những con người đang phồn hoa cùng điệu nhảy. Uống và
uống. Nụ cười nhạt nhòe mờ dần trên khóe môi thơm mùi rượu. Anh ta nhìn tôi và
nhìn tôi. Cái nhìn trăng trối như muốn nuốt chửng tôi vào câu chuyện lạc lối
của mình.
Rắc rối !
Tôi quyết định về
sớm vì cảm thấy không còn chịu nổi tâm trạng tệ hại này. Tôi nói với Cali rằng mình cần phải
về trước. Cali
không đồng ý và nói sẽ đưa tôi về. Tôi cố gắng thuyết phục chị ở lại nếu không Elis sẽ buồn. Rồi vội vã
chạy ra ngoài. Lúc đó đã gần 12 giờ đêm.
Tôi cảm thấy
choáng váng với những gì mình vừa chứng kiến. Tôi rối loạn giữa những mối bòng
bong của thứ quan hệ phức tạp đó. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn
ra với mình…
Tôi quyết định đi
bộ một đoạn trên đường Lý Tự Trọng, chứ không bắt taxi về nhà. Tôi thở
dài…Những tiếng thở dài mệt mỏi. Tôi còn chưa đủ cảm thấy phiền nhiễu với cuộc
sống quá lắm điều phải nghĩ hay sao? Bây giờ, lại trút thêm vào một của nợ.
Chuyện của An Nhiên và Elis
vốn dĩ chẳng phải chuyện của tôi, mà mỗi khi nhìn họ tôi đã đủ thấy buồn rầu và
ảm đạm rồi. Nay, thì tôi không thể nói rằng, nó không liên quan tí nào đến tôi
được nữa…
Người đàn ông này
đã từng yêu tôi, chúng tôi đã từng có với nhau nhiều thứ. Dù ba năm trôi qua,
anh ta đã trở thành người cũ. Và tình cảm của tôi giờ đây cũng đã đủ để héo
khô. Không còn tình cảm nào nữa, cũng chẳng còn dư âm tình cũ với anh ta. Nhưng
ai mà tin cơ chứ? Khi anh ta vẫn là người mà tôi tìm đến tâm sự khi buồn, anh
ta vẫn là người nhiều tháng ngày nay vẫn luôn luôn “chăm sóc” tôi bằng rất
nhiều tin nhắn, tán tỉnh và lời động viên an ủi…An Nhiên sẽ nghĩ gì về tôi ?
Liệu cô ấy khi phát hiện ra chuyện này, có nghĩ rằng tôi cố tình giấu giếm? Như
vậy, chẳng phải rất phiền sao? Nếu giấu giếm thì khác nào bất chính? Làm sao
tôi nói rằng tôi không liên can, ai sẽ tin rằng tôi hoàn toàn vô tội?
Mà buồn cười, tôi
chẳng cần ai tin tôi cả. Nhưng ít ra, An Nhiên sẽ tin tôi chứ? Rối! Rối quá!
Tôi không biết nữa.
Đêm xuống, Sài Gòn
bỗng trở nên lạnh lẽo. Những cơn gió khua khoắng vào mặt tôi, lá táp bên đường
và bắt vương lên tóc. Tôi bắt đầu ho…Cứ đi một bước, tôi lại ho một cái. Tôi
cảm thấy mệt mà không biết rằng mình đã đi được cả một quãng đường dài. Tôi
ngồi sụp xuống bên một gốc cây ven đường.
Quầy bán thuốc lá
dạo buổi đêm trưng một chiếc bóng đèn đỏ chóe. Những vệt đèn đường sáng rõ trên
khuôn mặt tôi. Một vài chiếc xe chạy ngang qua rồi dừng lại nhìn tôi tò mò
khiến tôi co mình lại. Một hai gã thanh niên tới hỏi: “Em ơi, đi chơi không?”
khiến tôi bực mình…nhưng tôi không đi nổi nữa, chân đã quá đau. Tôi cố gắng
ngồi chờ một chiếc taxi đi ngang qua, vì điện thoại mãi chẳng tổng đài nào nghe
cả.
Sự sốt ruột làm
tôi phát khóc, nước mắt bắt đầu vòng vòng. Tôi lúc đó cảm thấy ghét chính mình
ghê gớm. Tôi muốn quát tháo cho con bé yếu đuối trong tôi phát sợ luôn và ngậm
miệng lại, thôi ngay cái kiểu hơi tí là nước mắt ào ào đi. Nhưng …tôi không sao
làm được.
Có bàn tay đặt lên
vai tôi.
Tôi sợ hãi quay
ngoắt người phản xạ lại bằng một cái tát. Bàn tay đó nắm chặt lấy cánh tay đang
giơ lên của tôi rồi kéo mạnh về phía mình:
- Anh đây, đừng
sợ, anh đây mà ! Anh đây!
Giọng nói của
người yêu cũ như làm tôi phát rồ lên.
- Anh buông tôi
ra, buông ra! Buông!!!!
Nước mắt tôi trở
nên dàn dụa. Đôi bàn tay liên tiếp đập những nhịp yếu ớt lên ngực người yêu cũ.
- Tại sao anh lại
làm như thế? Tại sao hả? Tại sao chứ?
- Anh xin lỗi –
Người yêu cũ vẫn ôm chật tôi như thế!
- Sao anh lại xin
lỗi tôi, anh phải xin lỗi Elis ,
xin lỗi An Nhiên kia kìa. Tại sao anh lại làm thế với bạn tôi?? Tại sao cứ phải
là bạn của tôi chứ????? Hả???????? – Tôi nói như thét lên – Rồi tôi sẽ phải nói
với họ như thế nào đây? Nói như thế nào?
- Em điên à? – Anh
ta quát.
- Tôi điên sao? Ừ,
tôi điên đấy! Tôi thực sự phát điên rồi đây!
- Em có liên quan
gì đến chuyện này? Sao em cứ tự lôi mình vào cuộc thế? Sao em cứ thích nhảy vào
chuyện của người khác mà lo thế? Chuyện anh là thằng đểu với mấy người kia và
chuyện anh quen em. Thì có liên quan gì đến em chứ? Chúng ta thực sự là gì của
nhau? Đã làm gì sai với ai đâu? Sao em phải suy nghĩ quá lên rồi tức giận? Hay
em đang tức giận người yêu của em? Nhưng em lại sợ cái cảm giác là em đang giận
nó? Em không dám giận nó? Vì em sợ em sẽ buông tay nó ra? Nên em vơ em vào
chuyện của người khác vậy? Em bị điên đấy à? Em dở hơi phải không?
- Im đi, cút đi,
cút ngay đi!!!!!!
Người yêu cũ kéo
tôi đi xềnh xệch, anh mặc kệ cho việc tôi dùng dằng tay anh với những lời lẽ tệ
hại. Tâm trạng tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại những tiếng khóc
lóc ỉ ôi. Anh nắm chặt tay tôi, còn tôi thì dằng ra và kéo lại.
Bực mình anh bế
tôi lên, đi ngược chiều lại tới nơi anh đậu xe, cách đó một đoạn, rồi ném tôi
vào trong, đập cửa thật mạnh.
Tôi bắt đầu ngừng
khóc lóc, thay vào đó là sự im lặng, tôi co mình thu lu trên xe, ánh mắt vẫn
còn ướt nước lặng lẽ nhìn mọi thứ trôi qua mắt trong yên lặng. Người yêu cũ
cũng lặng im. Rồi, tôi nói:
- Khi em buồn, em
gọi cho anh. Khi em nhớ người yêu em mà không dám gọi, em cũng gọi cho anh.
Trong trí nhớ của em, thì anh trước đây rất tệ. Thời gian này, khi anh trở về,
dù vẫn luôn nhắc mình là anh vẫn tệ và chẳng thể khá hơn, em vẫn có chút gì đó
hy vọng anh đã khác. Chúng ta có thể là bạn. Em cảm giác mình rất cần có anh ở
bên em. Khi em sợ, em sẽ gọi cho anh. Vì anh ở đây, gần em, nên em biết, anh sẽ
đến…
- Anh hiểu.
- Nhưng đó không
phải em yêu anh
- Anh hiểu
- Mà chỉ là bởi vì
em thấy thiếu…
- Anh biết
- Thiếu một cái gì
đó mà em cũng không rõ nữa. Nên em cần anh
- Anh rất rõ điều
đó
- Nhưng vì em cần
anh, luôn gọi cho anh khi em chán nản, luôn than thở với anh khi em tuyệt vọng,
luôn ỉ ôi với anh trong khi anh chấp nhận mọi thứ về em như thế…
- Nên em, khi biết
anh chẳng hề thay đổi, vẫn lăng nhăng như xưa thì em thất vọng. Em buồn vì anh
không khác, và không tốt hơn như thâm tâm em vẫn muốn nghĩ thế
- Đúng ! Và hơn
tất cả những điều anh vừa nói, em cảm thấy mình đang đồng lõa với anh trong
việc phản bội bạn bè mình. Anh không phải là người yêu của em. Nhưng, anh là
người yêu của bạn em. Người bạn thân thiết của em. Anh đã lừa dối cô ấy. Trong
khi, em ở bên cạnh anh mà em không biết điều này. Em cảm thấy mình là một người
bạn tồi. Em xấu hổ vì em.
- Anh luôn cảm
thấy anh nợ em. Anh không biết giữa em và anh còn tồn tại bao nhiêu ràng buộc?
Có thể đối với em đã hết, nhưng với anh thì…anh không rõ nữa.
- Em đang nói về
An Nhiên và Elis ,
em không nói về chúng ta.
- Còn anh thì đang
nói về chúng ta! Anh mệt mỏi khi thấy em mệt mỏi. Anh buồn khi thấy em buồn.
Anh là một thằng tồi và anh đã luôn tồi như thế. Em không có lỗi khi anh không
tốt. Em càng không có lỗi khi anh đối xử tệ bạc với người yêu của anh.
- Người yêu của
anh? An Nhiên hay Elis ?
- An Nhiên. Anh
chưa từng nói là anh yêu Elis
- Tại sao Elis lại nói anh là người
yêu?
- Cô ấy ngộ nhận
thế! Elis còn
quá trẻ con
- Anh phải làm gì
thì Elis mới
như vậy chứ?
- Anh ngủ với Elis
- Và rồi?
- Cô ấy muốn
nghiêm túc, còn anh thì không!
- Thế là!
- Nhưng Elis luôn
nhầm lẫn với những điều mà anh đem lại cho cô ấy. Đó chỉ là xã giao sau khi
quan hệ với nhau. Người ta cứ phải yêu nhau sau khi ngủ với nhau à?
- Tại sao nó kéo dài đến vậy?
- Có thằng đàn ông nào từ chối một cô gái cứ đắm đuối mình mãi không?
- Nếu anh dứt khoát hơn.
- An Nhiên biết
chuyện anh và Elis ?
- Thế anh nghĩ chị
ấy không biết?
- Cô ấy biết từ
bao giờ?
- Hai tháng nay
rồi
- Vậy hả?
- Ừ thế đấy! Anh
thật tiếu tinh tế hơn anh tưởng đó.
- Nếu em không
muốn khó xử cho em, thì em đừng nói gì về quan hệ giữa anh và em với họ. Anh
không muốn em bị lôi kéo vào chuyện này.
- Anh có yêu An
Nhiên không?
- Anh không biết
- Nhưng…chị ấy yêu
anh nhiều lắm!
Tại sao chúng ta
cứ phải nói rằng chúng ta yêu nhau? Rất yêu nhau? Đặt tên cho một mối quan hệ.
Rồi trở nên mệt mỏi với nó? Tại sao?
Người yêu cũ đưa
tôi về nhà, quãng đường ngắn ngủi bỗng trở nên xa lắc. Môi tôi cảm thấy đắng và
tưởng như mắt đang cay xè. Tôi liên tục thở dài, những tiếng thở nặng nề của
tôi đôi lúc kéo ánh mắt anh nhìn về phía tôi buồn bã.
Khi xuống xe, tôi
quay lại nói với anh rất khẽ:
- Anh chẳng nợ gì
em cả.
Rồi lặng lẽ mở cửa
bước vào nhà. Leo lên từng bậc thang nặng trĩu, vào phòng, tôi mở cửa sổ, nhoài
người ra ban công, thấy xe anh vẫn ở đó. Lại thở dài, tôi đóng cửa, quay trở
vào phòng, uể oải nằm lên nệm.
Đêm hôm đó là một
đêm rất dài đối với tôi.
Không tài nào ngủ
được.
Tôi mờ lên mạng,
vào facebook. Lại vu vơ …
Người ta hận vì
yêu nhau nhiều quá.
Làm nhau đau cũng
bởi vì yêu nhau.
Ngày hôm nay, ngày
mai và ngày sau…
Kẻ đớn đau là kẻ
yêu nhiều nhất
Kẻ có tất cả là kẻ
mất rất nhiều…
Năm tháng xoay
vòng, người sống được bao nhiêu?
Sao cứ tranh nhau
nếm vị đau tình ái?
Sao cứ mê mải tìm
kiếm kẻ yêu mình?
Sao biết không yêu
mà vẫn yêu nhiều như thế?
Tôi đã post lên
facebook của mình như vậy.
Chương 13: Câu Chuyện thứ mười : Ngập Trong Rượu
Những ngày sau đó không thể tệ
hơn, tôi bỗng dưng bị yêu cầu thuyên chuyển sang bộ phận khác ở mãi tít tận Hà
Nội vì một lý do rất lố bịch. Hãy chỉ cần biết đó là một lý do lố bịch, thực sự
nhảm nhí ở một môi trường làm việc tự kỷ đầy châm chích và nanh nọc. Còn về sâu
xa hơn, hãy để khi tôi có thời gian nhiều hơn để hồi tưởng về công việc, tôi sẽ
kể cho bạn nghe ở những cuốn sách sau này.
Nếu khi bắt đầu
viết câu chuyện này, tôi chỉ có ý định ghi chép những gì mình thấy trong quá
trình vượt lên đầy mệt mỏi. Và tôi nghiễm nhiên tưởng rằng mình đã đi được quá
nửa chặng đường để vượt qua khủng hoảng tuổi hai mươi. Thì đến bây giờ, tôi
phải thành thật nhìn nhận vào một sự thật đáng buồn rằng, tôi thậm chí vẫn chưa
thể nhấc mông ra khỏi cái mầm mống khủng hoảng cứ ngày một lớn dần. Hay, tôi đã
đi qua, rồi lại bị giật lại một cách nhanh chóng? Khủng hoảng gối đầu khủng
hoảng? Và câu chuyện này, đã chẳng còn đơn giản là một câu chuyện tình?
Mới đi làm được
một thời gian rất ngắn, chưa kịp chứng minh bất cứ một thứ gì, mới từ chối hàng
chục lời mời thiết tha cùng những đề nghị hấp dẫn, với quyết tâm gắn bó xương
máu với công việc mới mẻ này, bỗng dưng, tôi bị dội một gáo nước lạnh. Lạnh
buốt!
Tất nhiên, tôi đã
không chấp nhận việc phải chuyển công tác ra ngoài Hà Nội. Mặc cho những lời
giải thích dài dòng rằng, Hà Nội gần gia đình tôi, hẳn hợp với tôi hơn. Rằng,
tôi là người Hà Nội, tôi phải trở về với nơi tôi thuộc về.
Nhưng đối với tôi
lúc này. Sài Gòn có một cái gì đó vẫn chưa thể buông tay. Ngày tôi khăn gói
vào thành phố này, đó là ngày tôi hạ quyết tâmn cho mình, không bao giờ về nếu
vẫn còn đang tay trắng. Tôi có thể yêu Hà Nội nồng nàn, nhưng tôi không thể
đàng hoàng quay về Hà Nội sống ở cái thời điểm loạn trí và rối óc này được.
Vậy là, trong khi
chờ quyết định chính thức từ công ty mình, tôi tạm thời nghỉ làm một thời
gian…không biết đến bao giờ.
Cuộc đời đúng là
không thể biết trước được chữ “ngờ”. Ai mà ngờ được tôi lại rơi thõm vào cái hố
sâu ơi là sâu thêm một lần nữa!
Không việc làm,
hoang mang với những mối quan hệ, tôi trở nên đờ đẫn với mọi thứ. Gần như mù
mịt với tương lai của mình, chao đảo với hiện tại mà tôi khó lòng kiểm soát nổi
và thực sự sợ hãi với nó. Vòng luẩn quẩn lại bắt đầu. Những cô gái ở tuổi hai
mươi, đâm đầu vào khủng hoảng, đâm đầu vào những hoang mang như tôi, liệu cần
một người lôi ra hay là phải tự thân đứng dậy?
Tôi không liên lạc
với người yêu cũ nữa. Dù anh ấy đã nhắn tin và gọi điện thoại rất nhiều, tôi
đều lẳng lặng xếp tất cả những cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn ấy sang một bên,
phía của những lãng quên và coi như không hề biết.
Trong suốt những
ngày đó, tôi đã đi vũ trường rất nhiều. Bảy ngày, tôi say cả bảy đêm. Không đi
với nhóm này thì lay lắt với nhóm khác. Tôi ngập chìm trong rượu và thuốc lá.
May mắn là tôi vẫn tỉnh táo với cuộc đời mình để không nhúng sâu thêm vào thuốc
lắc, tài mà hay lao vào đập đá. Nhưng, chỉ mỗi rượu thôi đã quá đủ tàn phá tôi
rồi.
Sức khỏe tôi vốn
dĩ không được tốt. Cơ thể rất yếu để có thể chấp nhận quá nhiều độc dược. Sau
một tuần ngập trong rượu và đêm nào cũng say lướt khướt, bước không nổi, tôi
bắt đầu thấy cơ thể mình không ổn. Các bộ phận trong người tôi bắt đầu biểu
tình dữ dội. Mà khiếp đảm nhất phải kể đến dạ dày.
Những đêm đau quặn
ruột mà không tài nào chịu nổi. Không hiểu mình đang ngất đi hay vẫn đang tỉnh
táo. Khiến tôi điên đảo vô cùng.
Kéo theo sau đó là
triệu chứng của bệnh biếng ăn, tôi không thể nào ăn nổi, cho dù cảm giác đói cứ
ngày đêm dày vò. Mỗi khi ăn, chưa đủ no, nhưng tôi đã muốn ói. Cứ ăn một chút
lại chạy vào toilet nôn ói hết ra.
Lúc đó, tôi mới
thực sự cảm thấy mình đang sống trong tuyệt vọng, đứng bên vực thẳm. Bỗng
dưng, tôi dừng lại.
Dừng lại là hành
động của một người vẫn đang còn muốn sống. Vẫn đang nóng lòng chờ đợi một tín
hiệu tích cực trong cuộc đời mình. Tôi còn quá trẻ để vùi dập bản thân. Nhưng
bạn biết đấy, khi tuyệt vọng và buồn bã nhất là lại vào lúc đang cô đơn, người
ta thường có rất nhiều suy nghĩ dại dột, muốn buông xuôi và tôi cũng vậy.
Bỗng một ngày, An
Nhiên tìm đến tôi. Suốt một tuần vừa rồi, tôi đã cố gắng không nghĩ tới chuyện
giữa An Nhiên, Elis
và người yêu cũ của mình. Thậm chí, tôi lảng tránh cả Cali nữa. Khi An Nhiên tìm đến tôi như thế
này, bản thân tôi cảm thấm tràn đầy lúng túng.
Cô ấy điện thoại
cho tôi sau khi nhắn một tin đầy tha thiết, rằng cô ấy rất cần tôi lúc này. Có
một chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy đến với cô ấy. Tôi nặng nề nhấc người
ra khỏi căn phòng trọ bí bách, uể oải bước xuống đường mà thấy đôi chân mình
choạng vạng.
Chúng tôi gặp nhau
vào một buổi chiều Sài Gòn mưa đầu mùa. Mưa gió làm người ta buồn thêm. Cơn mưa
to không chỉ khiến đường trơn mà mùi mưa còn nồng lên làm người đi đường bỗng
dưng thấy lạnh.
Inn Café
An Nhiên đã đến đó
tự khi nào.
Nhìn thấy tôi, cô
ấy khóc ngay lập tức.
- Chuyện gì thế
chị? Có gì từ từ nói, sao lại cứ khóc như thế?
An Nhiên vẫn cứ
rưng rức, khóc không thành tiếng, chỉ thấy nước mắt cứ tuôn đều trên khóe mi
rưng rưng rên rỉ. Tôi cảm thấy chán, thực sự chán ! Tôi đã nhìn thấy quá nhiều
giọt nước mắt yếu đuối của An Nhiên. Bỗng dưng tôi muốn quát lên, rằng tại sao
cô ấy lại trở nên vô dụng đến vậy. Chỉ biết khóc và dùng nước mắt để giải quyết
bằng nước mắt.
- Chuyện gì nào?
Người yêu chị lại làm chị buồn sao?
Tôi nói chữ “người
yêu chị” mà sao cảm thấy nặng nề đến thế! Từng chữ từng chữ như tạc đá vào tim
tôi. “Người yêu chị” hay là “người yêu cũ của em” thì cũng vậy thôi. Hai từ đó
chỉ chung một con người, chỉ vậy thôi đã đủ làm tôi thấy rối.
- Không, không
phải … – An Nhiên bắt đầu thều thào.
- Thế chuyện gì
nào? – Tôi chau mày nhìn An Nhiên.
- Chị …có thai
rồi.
- Cái gì ? – Theo
phản xạ ,tôi hét lên.
- Được 5 tháng rồi
- 5 tháng ?
- Chị vốn tròn
trĩnh, nên cứ nghĩ mình chỉ béo lên chút thôi, không nhận ra.
- 5 tháng không có
kinh mà chị không để ý sao?
Ngu xuẩn ! Điên rồ
! Và cực kỳ vô trách nhiệm! Những tù ngữ đó liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi,
chỉ trực chờ được phun ra và đột xuống đầu cô gái mập mạp là An Nhiên đang ngồi
đối diện. An Nhiên im lặng. Theo phản xạ, tôi đưa mắt nhìn xuống bụng cô ấy.
Đúng là chẳng có gì khác mấy, vẫn vậy mà…
- Chị có chắc
không?
- Chị đi siêu âm
rồi? – An Nhiên vừa nói vừa khóc.
Vậy là chắc rồi sao? Cũng phải, cũng chẳng lạ lẫm, đây không phải lần đầu
tiên tôi gặp những người phụ nữ vô tâm đến ngu ngốc, có thai mà bỗng chốc lại
chỉ nghĩ mình…béo ra như thế này.
Cuối cùng thì người yêu của tôi đã làm cho An Nhiên có thai, trong khi vẫn
chưa giải quyết chuyện lằng nhằng với Elis và vẫn cứ dai dẳng bám theo tôi sao?
Nhưng xét cho cùng, anh ta phải chịu trách nhiệm với An Nhiên là chính. Trong
một mớ bòng bong, cuối cùng, cũng phải có đoạn kết, An Nhiên đã có thai, 5
tháng phải giữ lại, phải giữ lại. Cái thai sẽ là lời giải cho mối quan hệ bùng
nhùng giữa bọn họ. Anh ta phải trở về với An Nhiên và con của họ. Vậy cũng tốt!
- Người yêu chị biết chưa? – Tôi hỏi.
- Chưa!
- 5 tháng rồi, phải sinh chứ, chị định không cho anh ta biết à?
- Nhưng …đó không phải là con của anh ấy!
- Cái gì ???????????????????????????????
Câu nói của An Nhiên khiến cho tôi thực sự shock. Điều này quả thực không
logic. Là một sự dối trá lộ liễu đến khó tin. An Nhiên yêu người yêu mình như
vậy, làm sao cô ấy có thể có con với người khác đây? Khó lòng mà diễn tả được
cảm giác của tôi lúc đó ! shock kinh khủng ! kinh kinh kinh khủng! Cực cực cực
kỳ kinh khủng !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong tâm trí của tôi. An Nhiên không thể nào làm việc động trời như thế? Cái
thai đã tồn tại được 5 tháng rồi, tức là cô ấy đã phản bội người yêu của tôi –
người yêu hiện tại của cô ấy, trước cả khi anh ta lằng nhằng và có mỗi quan hệ
bất chính với Elis ? An Nhiên đã cắm sừng người chị ấy nói rằng chị ấy có thể
chết vì anh ta. Trước khi anh ta cắm sừng lên chị ấy sao? Không! Hay cô ấy đã
bị hiếp dâm???Nhưng sợ hãi mà không dám nói ????Trong đầu tôi rối loạn một mớ
những suy nghĩ lẩn thẩn …Tôi trở nên loạn..
- Em không thể nào tin được? Chuyện này là thế nào hả??? ????? Hả ? An
Nhiên !!!!!! Chị đùa với em à?????????????
An Nhiên bật khóc
nức nở. Dường như câu nói của tôi đã làm chị ấy hoảng sợ. Bám lấy tôi như cầu
xin sự tha thứ của bất kỳ ai…An Nhiên nói trong tiếng nấc đứt quãng.
- Chị biết chị sai
rồi ! Chị xin em, đừng nói thêm gì nữa, chỉ nghe thôi. Em phải giúp chị. Bây
giờ …chị đang rất rất sợ.
- Cái thai đó …là của ai?
- Người yêu chị, về Việt Nam trước chị 2 tháng, trong 2 tháng đó …chị …chị
thực sự rất nhớ anh ấy …Chị thề có chúa…chị không hề muốn như vậy …chị …chị….
- Và chị đã có người khác ư?
- Không…không phải như thế.
- Thế cái thai này là của ai?
- Của một anh
chàng trên facebook.
- Hả????Một người
quen qua mạng sao?
- Một người Việt Nam ở Pháp mà
chị quen qua mạng.
- Rồi sao?
- Sau khi người
yêu chị về nước, chị có gặp anh ta vài lần…
- Vài lần rồi sao?
- Bọn chị có tán
tỉnh cho vui.
- Cho vui mà như
thế này à?
- Chỉ là…
- Thôi em hiểu
rồi!
An Nhiên khóc khi
nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi. Dù không nói gì nhiều nhưng ánh mắt tôi đã hẳn
rõ hai chữ “trách móc” to tướng. Con gái xa người yêu đôi khi không kiềm chế
được mình, dễ dãi buông xuôi với vài lần đón đưa qua quýt. Tôi hiểu cái cảm
giác muốn buông xuôi và chỉ muốn đùa vui ấy…Bởi vì khi xa người yêu mình, đôi
khi tôi cũng muốn vậy. Nhưng may mắn thay tôi đã không làm như thế!
Thế mới biết, việc
giữ gìn đối với đàn bà – thứ giới tính mà chúng ta tưởng như có sức chịu đựng
bền bỉ và dai dẳng nhất, đôi khi cũng thật khó khăn. Vậy làm sao có thể khiển
trách, khi đàn ông đôi lúc lăng nhăng hay lầm đường lạc lối??
An Nhiên từ nạn
nhân trong mối quan hệ với người mình yêu. Nay bỗng dưng trở thành tội đồ. Đến
bản thân tôi cũng thấy lỗi lầm này của chị ấy không thể tha thứ, thì liệu ”
người yêu cũ của tôi có thể chấp nhận nổi điều đó không?
Có thể, tôi là một
người phụ nữ quá khắt khe, với quan niệm truyền thống vô cùng cổ hủ. Nên đối
với tôi, dù đàn ông có ” đi mây về gió” thì đàn bà cũng vẫn phải đứng đó, đừng
có ngó nghiêng ngoại tình, vẫn phải giữ mình chung thủy, chung tình và luôn
luôn đoan chính .
- Thế thằng cha
trên facebook mà chị nói, chị đã cho nó biết chưa?
- Chị chưa….
- Bây giờ, có nói
gì cũng vô ích. Đứa bé đã thành hình rồi. Mọi việc cần được giải quyết thật rõ
ràng thôi. Chị cần nói cho tất cả biết. Chị muốn thế nào?
- Chị…chị không có
chút tình cảm nào với người đó. Chị chỉ yêu mình người yêu chị thôi ….
- Nhưng ?
- Nhưng liệu người
đàn ông nào tha thứ nổi cho lỗi lầm này của chị?
- Chị hiểu vấn đề
rồi đó !
- Chị sẽ giữ lại
đứa bé và nuôi nó một mình …
- Còn người yêu
chị thì sao?
- Chị…nhường anh
ấy …cho người ta.
Sài Gòn đổ mưa tầm
tã, hay đang đổ lệ dần dề cho mối tình qua đi hay vẫn còn đang dang dở? Tôi
chẳng thể khuyên gì để An Nhiên có thể đứng dậy và đi tiếp trong ngần ấy những
rắc rối mà chị ấy đang sở hữu…Tôi chỉ lo cho đứa bé trong bụng cô ấy…Rồi đây…sẽ
ra sao? Gia đình An Nhiên sẽ chấp nhận cho chị ấy sinh nó ra …trong đơn độc để
hứng chịu gièm pha dành cho một gia đình quý tộc và đẳng cấp ?Hay chị ấy sẽ lén
lút nấp đi để biến mất với đứa con của mình ?
Đêm…một mình tôi
trong căn phòng trọ tồi tàn trống trải…Miệt mài bên ly rượu cứ vơi mãi lại
đầy…tôi cảm thấy chơi vơi …với tràn đầy suy nghĩ.
Chương 14: Câu
chuyện thứ mười một : Kẻ khóc người cười
Tôi cầm điện thoại nhiều giờ
liền, sau khi uống vài ly và không thể ngủ. Câu chuyện của An Nhiên cứ mãi lởn
vởn trong đầu. Thực ra đó đâu phải là chuyện của tôi. Tôi càng không có trách
nhiệm phải suy nghĩ về nó. Nhưng xâu chuỗi mọi việc lại một cách kỹ càng, thì
tôi có quá nhiều lý do để phải để tâm đến việc này. Vì An Nhiên là bạn tôi, vì
người yêu cũ của tôi là bạn trai của An Nhiên …Vì những sợi dây tình cảm luyên
thuyên vô hình đã kéo xình xịch cuộc đời của chúng tôi lại gần nhau một cách vô
lý.
Sau một hồi suy
nghĩ, tôi nhắn tin cho người yêu cũ “Em qua nhà anh nhé!”
Ba giây sau, tôi
nhận được tin nhắn trả lời rất ngắn gọn : “Ừ”
Tôi nhắn lại :
“Địa chỉ?”
Tôi nhìn đồng hồ
trên màn hình điện thoại. Đã hơn 4 giờ sáng. Anh vẫn chưa ngủ sao? Tôi chẳng có
lý do nào để đến nhà anh ấy lúc này. Càng không phải đến để ngồi giãi bày câu
chuyện về An Nhiên mà hôm nay tôi được biết. Nhưng nhất thiết, có cái gì đó xui
khiến,…tôi làm như thế ….
Khó khăn lắm tôi
mới bắt được taxi đến nhà anh vào tờ mờ sáng như thế này. Tôi không hiểu mình
cần đến đó với mục đích gì? Ý nghĩ “muốn đi” là điều duy nhất thúc đẩy tôi chạy
ra khỏi nhà khi trời còn đang nhập nhẹm. Anh ấy sống một mình trong một căn
biệt thự trông có vẻ rộng ở quận 2. Toàn căn nhà được sơn một màu trắng lẫn
trong bóng đêm là một sự nhá nhem ảm đạm. Những tấm kính trong suốt, nhìn từ
bên ngoài, được che chắn bằng một lớp rèm bằng voan rất mỏng…Tôi bấm chuông.
Cửa tự động mở.
Tiếng nhạc đập vào
tai chát chúa ngay khi tôi bước vào trong nhà. Mọi thứ vẫn sáng lóa như chưa
từng có dấu hiệu của đêm tối. Dường như căn nhà này và chủ nhân của nó không hề
ngủ suốt đêm qua.
Tôi thấy anh nằm
dài trên ghế sofa, khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt nhắm hờ hững. Trên bàn ngổn
ngang những mảnh vỡ thủy tinh của chai rượu còn đang chảy lênh láng. Khi tôi
còn đang mải chăm chú quan sát thì anh bỗng lên tiếng :
- Em đừng nhìn
nữa, ngồi đi.
Tôi ngó quanh tìm
chỗ ngồi cho mình. Anh nhỏm dậy, đưa tay về phía tôi, tôi nắm lấy tay anh và
ngay lập tức anh kéo tôi về phía mình. Tôi vấp lên ghế sofa và ngã vào lòng
anh. Trong cái ôm rất chặt ấy, tôi bắt đầu nhận thấy có nước mắt. Tôi bỗng
chốc cảm thấy thương anh vô hạn. Anh ở trong một căn nhà rộng, và có những thứ
tình cảm rất rỗng ruột. Có thể ngay lúc này đây, anh đang cảm thấy cô đơn và
khóc vì sự trống trải trong lòng. Nhưng nếu anh biết thêm cả chuyện về An
Nhiên nữa, thì anh sẽ có trạng thái nào? Thất vọng, ngỡ ngàng hay đau lòng khó
tả?
Đàn ông hay đàn
bà, đều đơn giản chỉ là những cá thể kết cấu nên bởi thịt da và trái tim dạt
dào cảm xúc. Ai chẳng có lúc cảm thấy đau đến ruột đứt từng khúc bởi những sự
việc mà họ không thể nào tưởng tượng được. Cho dù trong ký ức mờ nhạt của tôi
thời xa xưa ấy, anh có tồi tệ và bạc nhược như thế nào …thì đó cũng chỉ là ký
ức của một cô bé về một cậu bé mà thôi. Con người ta vẫn lớn lên từng ngày. Sau
ba năm, sự gặp gỡ và định mệnh này giữa chúng tôi đã khiến cuộc đời hai người
chạm tay nhau thêm một lần nữa. Anh ấy có thể xấu xa, nhưng giờ phút này đây,
gạt bỏ sự xấu xa ấy, trong tôi chỉ còn là hình ảnh đáng thương mà thôi.
- Có lẽ trước đây
anh đã đối xử với em quá tệ. Nên bây giờ, anh chịu quả báo rồi…Anh nói một cách
ngập ngừng, đứt quãng …
- Chuyện gì thế?
Tôi vẫn ôm lấy
anh, hỏi lại một câu hỏi đầy phản xạ. Tiếng nói của tôi rơi thõm vào tiếng
nhạc, thứ nhạc quái gở, ồn ào mà tôi khó mà có thể nào định nghĩa và đặt tên
được.
- Bạn gái anh – An
Nhiên, có thai, và đứa bé ấy, không phải là con anh.
Tôi chết lặng. Anh
ấy đã biết. An Nhiên nói rằng chưa nói với anh ấy mà. Vậy là chị ấy đã nói,
mới nói, hay anh ấy tự biết đây? Dù bằng cách nào, đây cũng là một cái tát quá
lớn đối với một thằng đàn ông. Cho dù, thằng đàn ông ấy có tốt, tồi, xấu, tệ
đến thế nào đi chăng nữa. Tôi lặng người. Chỉ biết lặng người. Hít một hơi thật
sâu, xiết vòng tay ôm anh thật chặt trong vài giây, tôi lấy hết sức bình sinh
để nói :
- Anh biết rồi
sao?
Anh đột nhiên
buông tay ra, sững sờ hơn cả cái cách mà tôi chết lặng. Nhìn vào tôi chăm chăm
như đang đặt câu hỏi cho tôi bằng chính đôi mắt của anh : “Hóa ra em cũng biết
hết rồi sao? Tại sao em không nói với anh?”
Chúng tôi nhìn
nhau im lặng. Phảng phất trong sự im lặng đó là sự đồng cảm đầy tuyệt vọng
không nói nổi lên lời. Trong cuộc đời mỗi con người, có những giới hạn nhất
định cho sự “chịu đựng”. Tôi không biết sự việc này đã vượt quá giới hạn chịu
đựng của anh chưa?
- Anh sẽ làm gì?
Tôi biết mình hỏi
như thế là cực kỳ ngu si, một câu hỏi chẳng đúng thời điểm chút gì khi người ta
đang quá là rối trí. Nhưng chẳng lẽ cứ mãi im lặng như thế? Để không gian này
tĩnh mịch đến đáng sợ như vậy.
Ánh đèn bỗng dưng
ngày càng thêm lóa, bởi ánh sáng đã lọt được vào nhà. Trời bắt đầu dần sáng. Cả
phòng khách như đang bị tấn công bởi thứ ánh sáng mặt trời chói chang, tràn
vào từ lớp cửa kính nhìn ra vườn rất lớn. Tôi đứng dậy, bước ra kéo rèm cửa
lại. Tôi rất sợ ánh sáng quá mạnh của ban ngày. Tôi cảm giác nó đang tọc mạch
vào trái tim tôi có quá nhiều góc tối. Khi bước ra đến cửa kính đó, đang gỡ rèm
xuống thì tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó đang ngồi sụp và co mình trước cửa. Bất
giác giật mình nhìn chăm chú, tôi nhận ra một thứ gì đó rất thân quen.
Đó là An Nhiên !
Cô ấy đã ngồi đó từ khi nào !
Việc nhìn thấy An
Nhiên vào khi ấy thực sự làm tôi lúng túng và có đôi chút run rẩy. Quay qua
nhìn người yêu cũ vẫn nằm dài trên ghế sofa, hai mắt hướng lên trần nhà với ánh
nhìn mệt mỏi, tôi vội vã tới gần anh và nói :
- Anh ơi, An Nhiên
ở bên ngoài kìa…
Anh bật dậy, đi
nhanh về phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài. An Nhiên vẫn ở đó, gục mặt yếu đuối
trước cửa. Anh vội vã mở cửa như phản xạ. Tiếng cửa mở khiến An Nhiên giật
mình. Ánh mắt trong veo, to tròn ngước lên đẫm nước, bỗng dưng khựng lại khi
thấy tôi đang đứng cạnh anh. An Nhiên biểu hiện sự ngạc nhiên …À không, phải
nói là shock, shock cực độ. Loạng choạng đứng dậy đầy thoảng thốt, cô ấy tiến
gần lại phía tôi và anh. Hướng ánh nhìn soi mói đầy tức giận về phía tôi. Còn
tôi thì đứng chết trân nhìn cô ấy.
- Em ở đây từ bao
giờ? – anh lên tiếng nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.
- Từ lúc mặt trời
mọc. – An Nhiên trả lời.
- Tại sao không
vào nhà?
- Bởi vì em sợ anh
đuổi em đi…
- Em ngốc quá!
Nhìn họ nói chuyện
với nhau, bỗng nhiên tôi nhận ra sự hiện diện của mình ở đây là vô cùng thừa
thãi. Những suy nghĩ miên man miệt mài của tôi dành cho câu chuyện của họ là
một sự bao đồng rất đỗi vô duyên .
- Thôi, hai người
cứ nói chuyện, em về trước đây! – Tôi lên tiếng.
Cảnh tượng khi đó
thật quá đỗi tức cười. Vì nó tự nhiên thái quá như chẳng có chuyện gì đáng ngạc
nhiên xảy ra.
- Tại sao em lại ở
đây ? – An Nhiên hỏi tôi với thái độ rụt rè yếu đuối. Cô ấy vẫn vậy, cho dù tức
giận đến mấy cũng chẳng bao giờ dám thể hiện điều ấy ra bên ngoài.
- Cô ấy là bạn gái
cũ của anh !
Tôi không nói gì
khi nghe anh nói câu đó, chỉ gật đầu chào hai người họ rồi lặng lẽ bước ra
cửa. An Nhiên mím chặt môi câm lặng, hai bàn tay níu chặt lấy anh. Hai người họ
nhìn theo tôi, không nói thêm điều gì, cho dù tôi biết hẳn lúc đó, đầu óc An
Nhiên có khá nhiều câu hỏi và xáo trộn. Có lẽ, chị ấy đang rất sợ …sợ nhiều
điều.
Bất giác tôi quay
đầu lại nói :
- Mọi chuyện sẽ ổn
thôi. Chị yên tâm. Em xin lỗi đã không nói cho chị biết rằng em quen anh ấy.
Nhưng bọn em là bạn, đã từng như thế, luôn luôn như thế và mãi mãi chỉ như vậy.
Là bạn !
Tôi quay đi thở
dài và mỉm cười.
Chương 15: Câu chuyện thứ mười hai : Đổ vỡ
Tất cả mọi người đều phải tự
giải quyết vấn đề của mình, trước khi quá quan tâm hay nhúng sâu vào những
phiền muộn và nỗi đau của người khác. Những ngày dài tan tác, tôi đã bệ rạc
quan sát cuộc sống quanh mình, để lún sâu vào những chuyện chẳng dành riêng cho
tôi bao giờ cả.
Lủi thủi cô đơn
bước trên con đường Sài Gòn một ngày nắng rất … giá. Tôi chợt nhận ra mình đang
mệt mỏi biết nhường nào. Tôi nhớ anh vô hạn, nỗi nhớ này dày xéo tôi mỗi ngày.
Để quên đi nó, tôi đã lao mình vào những mối quan tâm gò bó khác.
Tôi bắt đầu viết
câu chuyện này cách đây năm tháng. Mỗi ngày, tôi viết thêm một chút. Khi viết
những chương đầu tiên, tôi đã nghĩ sẽ có một kết thúc có hậu cho mình. Bởi lúc
viết tôi đã mang trong mình quá nhiều hy vọng về tình yêu của tôi. Những gì mà
tôi và người yêu tôi đã có với nhau sau bao năm, tôi tin rằng sẽ không có lý do
gì khiến chúng tôi có ngày tan vỡ. Và dõi theo những đợi chờ, ngay cả khi chúng
tôi không còn liên lạc, tôi vẫn nghĩ rằng sẽ có một ngày, anh ấy quay trở lại
về bên tôi.
Nhưng giờ đây mọi
thứ đã khác, ba tháng sau khi bắt đầu bằng một hy vọng, giờ đây, tôi viết cái
kết trong thất vọng của chính mình.
Tôi và người yêu
cũ, An Nhiên, hay Cali
và Phương Đông đều đã không còn liên lạc với nhau nữa. Dù không chủ định nhưng
dường như đã có quá nhiều thứ kéo chúng tôi rời xa nhau.
Tôi được biết tin
An Nhiên sẽ làm đám cưới với người yêu cũ của mình. Vậy là anh ấy đã chấp nhận
đứa con của An Nhiên mặc dù nó không phải là giọt máu của anh ta. Ôi cái thời
buổi rối ren này, chúng ta có thể làm đau lẫn nhau quá nhiều, nhưng không điều
gì ngăn nổi những sự phi lý của tình yêu. Đôi khi chúng ta phải đánh đổi một
vài mối quan hệ để sống vì chính mình. Giống như cái cách An Nhiên biệt lập với
chúng tôi để yên ổn sống với khát vọng hạnh phúc yên ấm của cô ấy.
Tôi hoàn toàn tán
đồng, chấp nhận và không thắc mắc. Cho dù tôi biết … mình đã mất đi ít nhất hai
người bạn … Nhưng bạn bè là gì? Không cần họ phải ở bên cạnh bạn, ngay trước
mặt bạn, chỉ cần bạn cảm thấy hạnh phúc khi biết họ hạnh phúc, chẳng phải thế
là quá đủ rồi sao?
Người yêu cũ và An
Nhiên, tôi không hiểu họ có yêu nhau nhiều không? Trong sự phản bội lừa dối,
chồng chéo lắt léo trong mối quan hệ của họ, đã được kết thúc bằng một đám cưới
với quá nhiều ẩn số. Tôi không nằm trong danh sách khách mời, hiển nhiên là
Phương Đông và Cali
cũng thế. Nhưng tôi vẫn chúc mừng cho họ, với hy vọng hạnh phúc sẽ gõ cửa những
trái tim đã mang nhiều rạn nứt.
Tôi bắt đầu một
công việc mới, quay trở lại với showbiz sau nhiều thời gian im hơi lặng tiếng
với công việc này. Bận rộn với nhiều dự án và hàng loạt những việc không tên.
Tôi chuyển nhà về quận 7. Lại một tháng yên ắng nữa trôi qua, tôi không nhận
được bất cứ một cuộc gọi nào từ người yêu của mình ở phương xa.
Một buổi sáng thức
dậy, giật mình khi thấy relationship status của mình thay đổi trạng thái từ
đang đính hôn với người yêu sang còn trống rỗng.
Tôi vội vàng, hốt
hoảng tìm facebook của người yêu thì phát hiện ra rằng anh đã xóa tôi ra khỏi
friend list. Ảnh chúng tôi hôn nhau được làm hình đại diện của anh gần hai năm
nay cũng đã được thay đổi thành hình khác. Cảm giác tan nát và băng giá chạy
dần từ chân lên tới tận đỉnh đầu tôi. Người tôi cứng đơ bất động.
Tôi cứ ngồi như
vậy, trong tư thế ấy suốt nhiều giờ. Không khóc, không cười, không suy nghĩ,
không cử động.
Facebook cũng chỉ
là một thứ ảo thôi, nhưng kể cả nó là ảo thì nó cũng đang gắn kết mối quan hệ
của những người thật đang ở xa nhau.
Vì lý do gì đó anh
xóa tôi đi không một lời giải thích như vậy?
Lấy hết sức bình
sinh của một người đang trở nên trơ trọi với mọi giác quan. Tôi cầm điện thoại
,run rẩy gọi cho anh
- Alo anh à?
- Ừ anh đây.
- Anh ơi, sao anh
xóa facebook của em khỏi friend list?
- À ừmmmm.
- Sao, có chuyện
gì thế anh?
- À ừmmmm anh đang
học nhé, mai anh thi rồi.
- Nhưng chuyện gì
vậy, sao anh làm thế, em chỉ muốn biết lý do thôi…
- Mai anh thi rồi, thế nhé!
Và rồi anh dập máy. Cổ họng tôi đắng ngắt. Tôi cảm giác như thân xác tôi đã
trôi đi nơi nào, xa xôi lắm. Khi bạn quá yêu ai đó, những linh cảm xấu về mối
quan hệ đó sẽ khiến bạn rạn nứt vô cùng.
Bình thường, tôi sẽ phải hỏi cho ra lẽ bởi tôi rất hiểu tính cách người yêu
mình, nếu không có chuyện gì, không bao giờ anh cư xử tầm bậy như vậy. Mối quan
hệ của chúng tôi được quá nhiều người biết đến, từ bạn bè cho tới gia đình anh
chị em. Chỉ cần một động thái nhỏ bé tẹo trên facebook như vậy thôi, cũng đủ
khiến biết bao người thắc mắc.
Khi chúng ta sống trong thời đại số, mọi thứ được chứng minh bởi công nghệ.
Đôi khi, tình cảm cũng không ngoại lệ.
Nhưng lần này, tôi đờ đẫn tới nỗi không thể nhấc máy gọi lại anh thêm một
lần nào nữa. Tôi biết có một chuyện rất xấu sắp xảy ra với chúng tôi, với mối
quan hệ của chúng tôi.
Lặng lẽ hít một hơi thật dài, tôi nhắn tin cho anh : “Em biết anh đang thi,
em sẽ không làm phiền gi anh nữa. Trong tháng tới, em sẽ không gọi để anh tập
trung. Em không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù thế nào đi nữa em vẫn chờ
anh ở nhà.”
Từ hôm đó, tôi không còn liên lạc với anh nữa. Mặc dù tôi rất đau lòng, lo
lắng cho số phận mối tình lâu năm đã cùng nhau trải qua bao nhiêu nỗi đau, niềm
vui, nước mắt, tiếng cười. Song tôi biết, hiện thời, tôi đã mất kiểm soát với
mọi thứ. Chỉ còn có thể chờ đợi câu trả lời của thời gian mà thôi.
Những ngày tiếp sau đó là những tháng ngày địa ngục nhất trong tâm hồn tôi,
tôi bị giày xéo bởi quá nhiều câu hỏi. Không hiểu vì sao quá nhiều người hỏi
tôi về anh, hỏi về mối quan hệ của chúng tôi đang tiếp diễn như thế nào. Tôi
chỉ biết cắn môi, ậm ừ cho qua chuyện. Để rồi tự dày vò mình bằng những câu hỏi
không liên quan.
Bạn thân của tôi tỏ ra shock khi thấy anh xóa tôi khỏi facebook, cô ấy băn
khoăn rằng liệu anh ấy có người khác ở bên đó không. Tôi nhất quyết khẳng định
chuyện đó là không thể. Anh ấy chỉ tập trung học thôi, anh ấy là người chung
thủy, không thể có chuyện lăng nhăng. Với lại lịch học thi dày đặc, thời gian
đâu lo tới gái gú nhức đầu.
Một tháng trôi qua, tôi cắn răng với nỗi nhớ của mình, vật lộn với công
việc và chao đảo với nhiều câu hỏi. Giờ này anh đã thi xong, tháng 7 ùa về như
một cơn mưa ào ạt. Sài Gòn bỗng trở nên hiếm khi khô ráo. Đầu tháng 7 là sinh
nhật tôi, anh đã thi xong rồi, tôi chờ đợi mãi một câu trả lời, hay một cú
phone thôi mà không thấy.
Vào cái ngày, tôi quyết định gọi cho anh, bất ngờ bạn tôi gửi cho tôi xem
một tấm hình mới chụp cách đây không lâu, anh đang ôm hôn một cô gái người
ngoại quốc. Rồi hàng loạt những tấm hình âu yếm khác của anh và người đó được
gửi cho tôi qua mạng, khiến tôi choáng váng tới nỗi không nói nổi lên lời.
Anh đã phản bội tôi từ bao giờ? Những lời nói bận học, mải ôn thi hóa ra
chỉ là nói dối. Phỉ nhổ lên sự đợi chờ của tôi bằng những lần cáu gắt khó chịu
và cả sự thờ ơ. Anh trả cho tôi những nỗi đau vô bờ khi tôi yêu anh vô tận.
Giờ thì tôi chỉ biết cười.
Một câu thôi, anh cũng không nói với tôi. Dường như những tấm ảnh đó, tôi
là người cuối cùng được biết.
Đột nhiên, tôi cảm thấy tình yêu như một thứ thật rẻ tiền …Dù người ta đã
từng phát điên vì yêu nhưng người ta vẫn nghiễm nhiên phản bội.
Tôi đã rất tin anh, rất rất tin anh …
Tôi đã đợi chờ anh, chăm chỉ đợi chờ anh …
Để rồi, không một lời trăng trối, anh thắp nhang lên cuộc tình tôi …
Không một lời !
Tôi gọi điện thoại sang cho anh khi đã hai giờ sáng, sau một tháng không
liên lạc. Tôi hỏi anh khỏe không, thi xong chưa, anh vẫn chỉ ậm ừ. Tôi cần nói
chuyện nhưng anh nói khi nào anh muốn nói chuyện với tôi anh sẽ gọi. Bây giờ,
anh bận “ăn” chưa muốn nói.
Tôi cúp máy. Cuối cùng, anh cũng vẫn không nói cho tôi một lời, khi chúng
tôi đã yêu nhau hai năm và thề nguyện bên nhau trọn đời như thế. Anh có người
khác, mọi người điều biết, chỉ riêng tôi mù tịt. Khi tôi tìm đến, anh vẫn cứ
lặng thinh. Người đàn ông mà tôi từng yêu đắm đuối không phải người như vậy. Người
đàn ông trong điện thoại ấy là ai?
Không một lời .
Không một lời
Không một lời
Không một lời
Kể cả lời để kết thúc.
Một tháng trôi qua nữa
Tôi không gọi cho anh
Anh cũng không gọi cho tôi
Tôi thèm nghe một lời
Anh không nói một lời
Anh thảnh thơi một đời
Bỏ rơi tôi – không lời
Cứ im lặng như thế
Cứ hạnh phúc đâu đó
Không có tôi nơi ấy!
… Bạn thấy đấy, khi bắt đầu câu chuyện này, tôi mệt mỏi nhưng tràn đầy niềm
tin. Tình yêu là tín ngưỡng của tôi.
Đến giờ đây, khi tôi ngồi đây để kết thúc những chương cuối cùng, kết thúc
cho An Nhiên, Cali….v.v. thì tôi cũng phải nhìn nhận một cái kết quá đau với
mình. Nếu như trước đây, tôi bình thản chấp nhận người yêu cũ của mình lăng
nhăng đàn điếm khi chỉ mới mười mấy tuổi thì giờ đây, khi là một cô gái đã
trưởng thành tôi lại quá bối rối trước “sự phản bội” của người yêu mình thời
điểm này.
Cuối cùng tôi cũng đã tự trả lời rằng vì hai người đàn ông đó khác nhau. Sự
mặc định về họ trong tôi cũng không giống nhau. Việc bạn biết một người lăng
nhăng sẽ đi ngoại tình khác hoàn toàn với việc bạn thấy một người mà bạn chắc
chắn rằng họ sẽ chung thủy thì họ lại ngoại tình, khi niềm tin ở mức độ cao
nhất, thì thất vọng sẽ kéo bạn xuống thấp hơn cả cái đáy thấp nhất.
Rốt cuộc những hành động của anh liệu còn xứng đáng với tôi nữa không? Người
ta không đem tình yêu ra cân đo, rằng ai đã yêu nhau nhiều, còn ai yêu nhau ít.
Nhưng người ta đem tình yêu đến để tôn trọng nhau. Anh phản bội tôi không nói
một câu, chẳng buồn kết thúc cho một cuộc tình đã chết, anh thiếu tôn trọng quá
khứ, hay anh đã tự coi khinh chính mình?
Xa mặt cách lòng ư? Tôi không rõ nữa…Điều đó việc anh làm, là phản bội à? Có
chắc không? Tôi cũng không biết được. Có những điều không có lý do, có những lý
do chẳng phải là lý do.
Nhiều đêm nay tôi vật vã với những giấc mơ dài. Mồ hôi rơi vội vã trong
từng giấc ngủ…Cố mở nhạc buồn và nghĩ về quá khứ để có thể vắt được nước mắt ra
cho nhẹ lòng…
Song, dù có cố gắng biết bao nhiêu …Nhiều ngày qua tôi đã không thể
khóc…Không thể khóc là một cảm giác nặng nhọc hơn mọi cảm giác.
Để rồi ngày hôm nay, khi đọc mess của một người bạn, tôi đã vỡ tan cái
giới hạn của mình. Như một cái tát trời giáng vào hy vọng mong manh đang được
giấu diếm rất kỹ của tôi…Tôi vỡ òa …Và tôi xóa sổ hy vọng đó!
Tôi không thể quên, tôi sẽ mãi nhớ…Tôi không thể tha thứ, tôi sẽ mãi nặng
lòng…Tôi không thể hết đau…Nhưng sẽ đau đủ nhiều để không còn thấy đau trước
bất cứ điều gì nữa.
Giờ đây tôi mới hiểu tại sao…người ta yêu nhau biết bao mà vẫn phải xa
cách. Giờ đây tôi mới hiểu thế nào…người ta lại buông tay ra ngay cả khi người
ta còn muốn giữ…
Nhưng tôi không chấp nhận dừng lại ở đây với nỗi đau chảy mủ này đâu. Tôi
muốn bước tiếp! Và tôi đã bước tiếp.
Lướt đi trên phố những ngày không thể khóc. Tôi gặp An Nhiên với cái bụng
bầu nặng nhọc đang bước ra từ siêu thị. Cô quay sang nhìn tôi ánh mắt bối rối,
tôi mỉm cười gật đầu chào. Chồng An Nhiên đẩy xe hàng đi theo phía sau, thấy vợ
gượng gạo đứng lại, anh cũng quay sang. Thoáng thấy tôi anh bất giác giật mình,
khuôn mặt biểu cảm một sự lúng túng khó nói.
Tôi cúi chào họ rồi nhanh nhẹn bắt taxi, leo lên xe, trôi đi không ngoái
lại. Hôm nay, tôi có hẹn với Cali.
Con người ta không thể hạnh phúc nếu cứ bước đi mà vẫn ái ngại với quá khứ
của mình. Tôi cảm thấy buồn cho vợ chồng An Nhiên, họ vẫn còn vương nhiều thứ
cho dù đã chấp nhận quá khứ từng làm nhau tổn thương. Nhưng dường như những ám
ảnh vẫn vấn vương trên từng quãng đường mà họ bước…với ánh mắt đẫm nước nhìn
tôi không nói nổi lên lời…
Kết thúc
Tôi
gặp Cali ở Terrace, tóc chị dài ra nhiều sau vài tháng, vẫn đẹp mặn mà như vậy,
vẫn nụ cười tươi rói mà tôi không ngừng ngưỡng mộ ấy. Vừa thấy tôi, Cali đã
nheo mắt buông lời :
- Nhìn em đủ biết em đang đau quá đỗi.
- Em xấu xí và tàn tạ lắm sao?
- Không, em đẹp lên nhiều, cái đẹp lên theo kiểu chỉ có những người phụ nữ
hận tình mới có.
Tôi phì cười :
- Kiểu đẹp đó em chưa từng nghe qua…
- Nó có tồn tại và chỉ có thể nhận ra khi người ta đã từng trải qua nó.
Mắt Cali bỗng trở nên long lanh làm tôi muốn khóc biết chừng nào. Nước mắt
dường như đang chực trào từ đôi mi của chị.
- Chị thương em quá – Cali nói – Chị biết em đang buồn tới nỗi mất cảm giác
rồi.
Tôi im lặng. Có lẽ chỉ Cali, duy nhất mình Cali có thể nhìn thấu tâm can
tôi, nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi phía sau nụ cười trên đôi môi
tôi luôn thường trực.
Thực sự tôi đã không thể khóc cho dù rất muốn. Chỉ biết cười và cứ thế lao
đi, tôi tổn thương ghê gớm với những gì tôi trải qua. Thất vọng cực độ đối với
tình yêu và đàn ông. Người đàn ông tốt nhất trong mắt tôi trên cuộc đời này đã
đổi thay. Bàn tay tôi đã không thể níu kéo quá khứ quay trở lại trái tim này.
- Nếu chị nhìn thấy bố em, chị sẽ còn xót xa hơn thế.
- Bố em chắc buồn lắm, vì chị nghe em nói, ông rất yêu quý người yêu em.
- Bố em thất vọng tới nỗi không nói lên lời. Ông không cho phép ai nhắc tới
tên anh ta thêm một lần nào nữa. Ông đã từng rất tin yêu con người đó. Người ta
càng hy vọng thì lúc thất vọng càng trở nên tuyệt vọng.
- Cậu ta không xứng đáng với em đâu.
- Xứng đáng? Từ đó quá xa xỉ, em thấy nó vô nghĩa quá chừng. Em chỉ biết là
em sẽ tiếp tục lao đi không ngừng. Em cảm thấy anh ấy quá ác với em. Giờ đây,
em mất cảm giác với mọi mối quan hệ.
- Chỉ cặp kè cho vui?
- Hết người này tới người nọ.
- Chị không muốn em như chị. Vì tan vỡ mà tự đẩy mình xuống bùn.
- Giờ thì em đã hiểu tại sao, chị không muốn kết hôn, không muốn có một mối
quan hệ được đặt tên yêu đương nghiêm túc. Bởi vì giờ em cũng như chị, em cảm
thấy ghê sợ khi ai đó nói yêu mình. Em thấy điều đó thật giả dối và tức cười. Em
nói với họ rằng đừng bắt em phải đặt mình trong sự nghiêm túc của yêu đương,
hãy cứ chỉ vui thôi, và đừng nghĩ nhiều nữa.
- Chị đã lún quá sâu. Nhìn em thực sự cảm thấy rất đau, em còn quá trẻ để
phải trở nên chai sạn như chị. Đừng lấy dao tự đâm mình như thế. Hãy để thời
gian xoa dịu em đi, chứ không nên lao mình vội vã.
Cali nói không sai. Tôi đang hận, sự căm hận trong tôi quá lớn. Tôi hận
chính mình khi đã quá tin tưởng, ngu ngốc, đần độn. Tôi chỉ muốn hủy hoại cái
sự ngu dốt đó của tôi, bằng cách tàn phá chính tôi. Vứt bỏ mọi quy chuẩn và
luân lý, niềm tin vào tình yêu cần phải bị giết chết hẳn đi. Hình ảnh cô gái ôm
hôn người tôi yêu vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Tôi khinh anh ta, coi thường
anh ta, và căm ghét tôi.
- Tất cả những cảm giác của em hiện tại, chỉ là cách em dối trá để tự làm
đau chính mình thôi… – Cali nhìn tôi buồn bã.
- Anh ấy đã làm một việc nhẫn tâm, là giết chết em. Thực sự đã giết chết
em. Giờ đây em sống rất khác với em ngày yêu anh ấy. Giết chết một con người,
chẳng phải rất độc ác hay sao? Nhưng điều đó có quan trọng chút nào không. Khi
người đó không còn quan tâm tới nó?
- Phải em đã chết, giống như chị đã chết. Vậy thì sống lại đi, tâm hồn
chết, thể xác còn, sống lại còn kịp!
Câu chuyện của chúng tôi trải dài trong những miên man. Bất giác tôi nhận
ra rằng Cali nói đúng. Tôi vẫn không thể khinh, ghét hay coi thường người mà
tôi yêu. Điều đó làm tôi giận chính mình. Tôi đã yêu người đó quá nhiều, quá
lâu hay quá sâu đủ để tình yêu ấy không thể bị lay chuyển bởi mọi lý do. Khi
người đó vì một nguyên nhân nào đó, dù tàn nhẫn như thế nào, rời bỏ tôi không
một lời như thế này, ngoài việc trách mình. Tôi nhớ tới An Nhiên, nhớ tới ánh
mắt hồn nhiên của cô ấy, tròn vo và ướt át..Buột miệng tôi hỏi Cali:
- Dạo này Elis thế nào hả chị?
- À nó đang nằm trong bệnh viện.
Thái độ thản nhiên của Cali khi nói điều đó làm tôi rùng mình.
- Elis bị làm sao?
- Nó tự tử may mà không chết !
- Trời ơi, sao ra nông nỗi ấy!
- Không chết là may rồi, chị không cảm thấy xót cho dù nó là em gái chị. Làm
những việc ngu ngốc, thiếu lý trí, chỉ chứng tỏ nó đáng trách chứ chẳng hề đáng
thương.
- Chẳng lẽ vì chuyện của An Nhiên mà…
- Nó phát điên khi nghe tin thằng kia cưới.
- Chắc Elis đau lòng lắm.
- Thật tức cười, nỗi đau đó của nó có thể đặt cạnh nỗi đau của em, của An
Nhiên hay nỗi nhục của thằng đó không? Một tình yêu tính bằng ngày, sao có thể
đánh đổi bằng mạng sống? Có chăng là nó đang yêu sự ích kỷ của nó quá thôi. Nếu
thực sự yêu ai đó, chị em ta sẵn sàng buông tay họ. Sống để họ không cảm thấy
có lỗi với mình. Chỉ có những kẻ yêu bản thân một cách rất nửa vời mới đâm đầu
vào chết chóc…
Tôi thở dài, nhìn ánh hoàng hôn đổ về đỏ lửa… Chúng ta không thể so sánh …Không thể!
Tôi thấy thoáng
buồn…
Cảm giác thoáng
buồn thật dễ chịu..Bởi vì lâu nay, tôi đã không còn cảm giác này, không còn cảm
giác nào.
Cali đã giúp tôi
vỡ òa ra một chân lý…Rằng tôi yêu người đó không vì lý do gì, rằng người đó làm
tôi đau một cách phi lý…Nhưng cuối cùng thì tim tôi vẫn găm chặt một hình ảnh
không thể dùng hận thù để nó trôi qua nhanh. Thời gian sẽ ngấm dần lên những
vết xước. Vết thương sẽ như những cơn mưa thấm vào trong đất mà thôi. Giữ cho
mình những hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng nơi đáy tim hoen rỉ, tôi nghĩ mình nên
ngừng suy nghĩ quá nhiều.
Chẳng ai muốn có
một kết thúc buồn. Khi cuộc đời vô tình reo rắc lên mình vô số những tai ương,
thì hãy chấp nhận nó. Giống như việc tôi đã đứng dậy khi bị cuộc đời vật ngã
như thế nào, thì giờ đây, tôi đứng dậy khi bị tình yêu đốn đổ ra sao…
- Em còn trẻ, em
sẽ không như chị đâu? Đúng không – Cali
nhìn thằng vào mắt tôi.
Tôi quay sang chị
mỉm cười gật đầu.
- Nếu người đó
quay lại, em sẽ không đồng ý chứ? Đừng để người ta từng làm mình tổn thương có
cơ hội khiến mình tổn thương thêm lần nữa.
- Vâng !
- Thề đi.
- Em thề!
- Tháng sau chị và
Elis sẽ sang Mỹ
định cư. Chị đã suy nghĩ rất nhiều. Chị có nhiều thứ ở đây, gặm nhấm nó quá
lâu và chơi với mình quá kỹ. Đã đến lúc chị dừng đùa nghịch với cuộc đời chị
rồi…
Chúng tôi ngồi trò
chuyện với nhau rất lâu. Dưới những tán cây âu sầu ủ rũ, lá bắt đầu rụng theo
gió khi đêm buông ngả màu. Đâu đó trong những trái tim mang đầy màu tuyệt vọng
…vẫn còn điểm sáng cuối đường hầm…Ánh sáng không quá lóa, nhưng đủ để ta tìm
thấy đường ra.
Nhớ lại câu nói
của Cali : Sống
lại còn kịp!
Ngày thứ “n” sau
tất cả mọi chuyện. Cali và Elis
đã không còn ở Việt Nam .
An Nhiên đã sinh em bé. Cô ấy rụt rè gọi điện thoại muốn tôi làm mẹ nuôi đứa
trẻ. Một đứa bé gái rất xinh giống mẹ. Tôi gặp lại chồng An Nhiên trong bệnh
viện, anh ấy đã cười một cách dễ chịu hơn. Tôi vẫn không hiểu hết đàn ông, đôi
khi quá xấu xa, lắm lúc rất vị tha. Song chỉ cần chúng ta sống sao cho hạnh
phúc từng ngày qua…thì mọi chuyện chẳng phải là quá tuyệt rồi sao?
Một thời gian
không dài sau. Cali
gọi điện thoại về cho tôi từ Mỹ báo tin chị ấy sắp lấy chồng. Tôi bất ngờ đến
nỗi không dám thở mừng chảy nước mắt. Elis
đang theo học một ” học viện chân dài” ở bên đó, có lẽ cô ấy sẽ có cơ hội tạo
tiếng vang nơi xứ người. Với vẻ đẹp hút hồn ấy, tôi tin Elis sẽ thành công đem nét đẹp Phương Đông
tỏa sáng…
Còn tôi.
Nhiều ngày trôi
qua, tôi đã trưởng thành lên nhiều. Nỗi buồn đau đâu thể nào mau tan biến thế !
Nhất là khi ta yêu người đó quá thật lòng. Tôi không ghét anh nữa. Bởi vì tôi
còn yêu anh. Cảm giác ghét – yêu nếu hòa chung lẫn lộn sẽ khiến ta trở nên
hoảng loạn.
Tôi nhớ anh mỗi
ngày, yêu anh từng phút từng giây. Nếu tình yêu tự nhiên sinh ra, thì hãy cứ
cho nó tự nhiên tồn tại…tự nhiên sống…tự nhiên trôi…Mọi thứ hãy cứ cho nó diễn
ra tự nhiên như vậy. Tôi để cho mình tự nhiên đau mỗi ngày…Lao đầu vào công
việc …để nước mắt không còn hành hạ tâm trí nữa.
Cuối cùng … thì
bạn thấy đó…tình yêu không biết sao là đủ, không biết thế nào là đúng là
sai…Không biết phải làm sao mới phải. Chỉ biết một điều, tôi vẫn yêu, vẫn sống,
vẫn sống, vẫn yêu.
Một ngày Sài gòn
rất gió, người đó – Người làm tôi đau – đã trở về…
Nhưng …..
Chạm tay lên vết
thương …đã không còn nhức nữa…
Tha thứ hay cứ vẫn
giữ ” lời thề”?
(Nhật ký son môi
vẫn còn …tiếp diễn..)
Em vẫn nhớ , vẫn
yêu , vẫn thương anh ..nhiều lắm !
Hết
Nguồn m.socbay.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét