Từ
thuở sơ khai, khi con người dựa vào hoạt động săn bắn và hái lượm để tồn tại
thì việc chiếm hữu lãnh thổ là điều thiết yếu để đánh giá quyền lực của mỗi
nhóm người riêng lẻ.
Thời
kì hỗn loạn nhất trong lịch sử bắt đầu từ đó, đánh dấu sự ra đời của mười ba bộ
tộc với những cuộc chiến tranh triền miên hàng trăm năm đến nỗi không ai còn
nhớ nguyên nhân chiến tranh là gì nữa.
Những
cuộc chiến đẫm máu cứ thế kéo dài. Trước tình hình đó mười ba vị tộc trưởng đã
tổ chức một cuộc họp nhằm đưa ra phương pháp giản hòa. Thế nhưng, buổi họp thất
bại vì sự bất đồng, một cuộc chiến lớn nhất chưa từng có giữa mười ba bộ tộc đã
nổ ra. Như một lời nguyền, trong cuộc chiến đó không một người đàn ông nào sống
sót. Những người mẹ, người vợ, những đứa con nhỏ sống trong cảnh lầm than.
May
mắn thay, trong cảnh đó đã xuất hiện một vị nữ thần đầy quyền lực, đứng ra hoà
giải mười ba bộ tộc, tập hợp học thành một bộ tộc duy nhất và dạy họ điều hay
lẽ phải. Từ đó chiến tranh chấm dứt, hòa bình được duy trì, cuộc sống tốt đẹp,
mùa màng thuận lợi, lễ hội diễn ra hàng năm trong tiếng cười và những điệu múa.
Đến mùa thứ sáu, vị nữ thần đứng trước bộ tộc và thông báo
-Hỡi những đứa con của đất Mẹ! Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đã đến lúc ta phải ra đi.
Trong ánh lửa đêm, tiếng xì xầm lo lắng vang lên. Nữ thần giơ cao cây trượng của mình ra hiệu mọi người im lặng.
-Hỡi những đứa con của đất Mẹ! Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đã đến lúc ta phải ra đi.
Trong ánh lửa đêm, tiếng xì xầm lo lắng vang lên. Nữ thần giơ cao cây trượng của mình ra hiệu mọi người im lặng.
-Trước
khi đi, ta sẽ trao lại quyền năng của mình cho một trong số các ngươi. Người
này sẽ là nhà tiên tri thay ta dẫn dắt bộ tộc. Tất cả các cô gái tròn mười sáu
tuổi trinh nguyên hãy bước đến phía trước.
Bảy
cô gái bước lên trên đống lửa lớn. Nữ thần nhắm mắt lại rồi giơ cao cây trượng,
bà lâm râm đọc câu thần chú. Ánh sáng trắng chói lòa thay thế màn đêm đen, vị
nữ thần biến mất, cây trượng của bà lơ lửng trên không trung phát ra những ánh
hào quang rực rỡ, nó chậm rãi bay đến cô gái thứ tư và nằm trong lòng bàn tay
cô. Cơ thể cô gái bắt đầu thay đổi, cô trở nên xinh đẹp như một nàng tiên, một
bộ đồ trắng mỏng manh thay thế cho y phục của bộ lạc tượng trưng cho sự thuần
khiết. Tất cả mọi người trong bộ tộc quỳ trước nhà tiên tri mới của mình, họ hô
hào và kính nể cô. Sau lễ hội, nhà tiên tri mới được đưa đến đền thờ dành cho
mình. Giờ đây, cô được mọi người tôn sùng như một vị thánh nhưng cái giá phải
trả là cô sẽ phải ở đền thờ suốt sáu năm tại vị cũng như không bao giờ được lập
gia đình sau đó.
Tục
lệ cứ mỗi sáu mùa mưa nắng sẽ chọn một nhà tiên tri bắt đầu từ đây. Họ sống
trong nghi thức lễ giáo để rồi bị ám ảnh bởi nỗi cô đơn, một số khác lại xem đó
là niềm kiêu hãnh và vinh dự lớn lao trong cuộc đời.
Thời
gian trôi qua trong yên bình, cho đến nhà tiên tri lần thứ 127. Các bộ tộc lớn
nhỏ khắp nơi đổ về dự lễ như thường lệ. Năm đó, có 36 cô gái tuổi mười sáu được
chọn cho buổi tiếp nhận.
Trong
đó có Li-a, cô gái có nét đẹp trong sáng của nắng, đôi mắt long lanh như những
giọt mưa đầu mùa. Bao chàng trai mơ ước được làm chồng cô, nhưng cô không để
mắt đến một ai ngoại trừ Erike, người hàng xóm lớn lên cùng cô. Lễ kết duyên
hai người đã được định sẵn, nhưng buổi tuyển chọn nhà tiên tri đã phá vỡ tất
cả. Cha mẹ Li-a hủy lễ và khuyên con gái mình tham gia vào buổi chọn nhà tiên
tri, vì đó là niềm tự hào của gia đình, vả lại chưa chắc cô sẽ được chọn, nếu
không được, đám cưới sẽ diễn ra sau khi kết thúc lễ hội. Dù vậy, đêm đó Li-a
vẫn khóc đến cạn nước mắt.
Nhà
tiên tri đương nhiệm xuất hiện sau các nghi lễ trịnh trọng. Bà gọi các cô gái
lên trên đài xếp thành vòng tròn xung quanh mình rồi làm phép. Li-a thầm cầu
nguyện người được chọn không phải là cô, đó không phải con đường cô muốn, cô
chỉ cần được bên cạnh người cô yêu mà thôi.
-Erike! - Li-a thầm thì.
-Erike! - Li-a thầm thì.
Bên
dưới đám đông, Erike còn lo lắng hơn cả cô. Cả ngày anh cầu xin tất cả các vị
thần mà anh biết rằng anh sẽ đánh đổi tất cả chỉ để Li-a không thành nhà tiên
tri. Li-a đã là linh hồn của anh.
Nhưng
định mệnh vẫn là định mệnh. Li-a đã được chọn là nhà tiên tri mới, mọi người
đưa cô đến đền thờ, cô ở lại đó và không được phép gặp bất kì ai ngoại trừ tộc
trưởng khi có việc cần đến nhà tiên tri.
Erike
đau đớn bỏ đi khỏi bộ tộc và không còn ai nhìn thấy anh nữa. Mang trong mình
trọng trách là một là tiên tri nhưng Li-a chưa bao giờ nguôi mong mỏi gặp lại
người yêu, mỗi ngày cô đều cầu nguyện cho Erike được bình an sống trong hạnh
phúc.
Không
chấp nhận được sự thật, sau ba năm sống trong đau khổ trong rừng sâu Erike đã
trở về làng. Để gặp người con gái thân yêu, anh âm thầm đột nhập vào đền thờ.
Tưởng chừng như Li-a đã quên, nhưng cô nhận ra ngay người con trai hằng đêm cô
nhớ nhung. Im lặng nhìn nhau trong xót xa và nước mắt.
Erike
nói rằng cả hai nên bỏ trốn đến nơi mà không ai tìm ra họ. Li-a sợ hãi, vì nghĩ
đến trách nhiệm và sự quan trọng của nhà tiên tri. Nhưng phần nào trong cô lại
muốn được ở bên Erike. Từ ngày cô được chọn để trở thành nhà tiên tri thì cuộc
sống không còn là của riêng cô nữa rồi.
Lính
gác đền thờ phát hiện người lạ trong đền thờ,liền chạy đến bắt Erike. Erike
liền nắm tay kéo Li-a chạy vào rừng sâu. Họ chạy, chạy mãi suốt nhiều ngày vượt
qua sông núi. Dù là nhà tiên tri với những pháp thuật khôn lường nhưng Li-a vẫn
chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, sau nhiều ngày rượt đuổi cô như kiệt sức
rồi quỵ xuống trên một cánh đồng cỏ trải dài ngút ngàn. Phía sau là tiếng hò
hét của bộ tộc kéo đến, cô biết rằng nếu bị bắt chắc chắn Erike sẽ bị xử tử vì
đây một trọng tội.
-Erike!
Em không thể đi tiếp được nữa rồi. Anh chạy đi! Họ sẽ giết anh mất.
-Không! Anh sẽ không bỏ em lại đâu, anh đã mất em một lần rồi. Erike đỡ cô dậy. Anh sẽ cõng em!
-Không! Anh sẽ không bỏ em lại đâu, anh đã mất em một lần rồi. Erike đỡ cô dậy. Anh sẽ cõng em!
-Đừng
khờ thế! Anh phải sống…
VỤT!
VỤT! VỤT! Tiếng cung tên lướt đi trong gió, hàng loạt mũi tên lao qua cánh đồng
tìm hồng tâm. Một trong số chúng bay thẳng đến con tim của Erike.
Hự!
- Máu tuôn ra nhưng không phải của Erike. Li-a đã thay anh nhận mũi tên kia,
Erike đỡ lấy cô trong đau đớn. Thời gian với họ như ngưng lại, không còn gì là
quan trọng nữa, điều quan trọng nhất đang trên tay Erike nhưng anh lại sắp lìa
xa điều đó mãi mãi.
-Anh
chạy đi. Em là nhà tiên tri, họ sẽ không giết em đâu! Li-a nói trong khó nhọc.
-Không! Không! Không! Erike hét lên trong nước mắt. Anh sẽ không đi đâu cả. Nếu chết, anh sẽ chết bên em.
-Không! Không! Không! Erike hét lên trong nước mắt. Anh sẽ không đi đâu cả. Nếu chết, anh sẽ chết bên em.
Bỗng
nhiên Li-a nghĩ đến định mệnh này, tại sao cô lại được chọn làm nhà tiên tri?
Và cô nhớ đến câu thần chú cổ xưa, cô không muốn nhìn thấy người mình yêu chết.
Cô biết rằng với tình yêu anh dành cho cô anh sẽ không bỏ cô lại nơi đây. Hy
sinh là thứ duy nhất cô có thể làm cho anh bây giờ
-Erike!
Em yêu anh, dù có ở nơi nào trong cõi đời này, em vẫn yêu anh! Cô khẽ nói vào
tai người cô yêu rồi đẩy anh ra xa.
Mũi
tên đâm quá sâu vào ngực cô, nó cướp đi nguồn sức lực cuối cùng. Li-a cố gượng
dậy, cô chống cây trượng xuống đất rồi giơ cao hai tay lên trời. Toàn bộ cánh
đồng bỗng nhiên hóa thành một rừng cây cao gần hai mét ngăn những kẻ đuổi theo.
Từ các bụi cây bỗng dưng hàng triệu bông hoa đua nở, chúng có hình cầu được tạo
thành bởi các nhánh hoa nhỏ khác. Màu trắng của hoa ngập tràn trên cánh đồng.
Một cảnh tượng đẹp kì lạ nhưng hình bóng Li-a dần phai nhạt rồi biến mất trước
mắt Erike.
-Li-a!!!!!!!!!
Anh với tay và kêu gào tên người con gái mình yêu.
Xung
quanh anh giờ đây chỉ có loài hoa lạ kia cũng chính là người con gái đã chết vì
anh. Tự dằn vặt và trách bản thân, Erike không rời đi nửa bước, anh ở lại nơi
đây bảo vệ cô, loài hoa màu trắng tinh khiết như tình yêu cô dành cho anh. Ngày
tháng trôi qua, Erike chết vì đói và khát. Anh gục xuống bên những đóa hoa.
Máu
và thịt Erike hòa vào đất nơi những bông hoa mọc lên, tạo nên những màu sắc
khác cho những bông hoa màu trắng tượng trưng cho tình yêu của họ: Vẫn giữ màu
trắng trinh nguyên, màu đỏ mãnh liệt, màu xanh hy vọng, màu tím thuỷ chung,…
Từ đó, người ta đặt tên cho
loài hoa này là Cẩm
Tú Cầu. Truyền thuyết này được lưu truyền qua những
người yêu nhau cho đến ngày nay. Ban đầu câu chuyện được truyền miệng rộng rãi
rồi sau đó không còn được nhắc đến nữa vì nhiều lí do mà nguyên nhân chính
nhiều người tin rằng câu chuyện mang một lời nguyền ly tan.
Một số truyền thuyết khác:
Theo một câu chuyện kể khá
ly kỳ về tên gọi Hortensia của loài này là: nhà nghiên cứu thực vật
Philibert Commerson vào giữa thế kỷ 18, đã cùng với một trợ lý và cũng là
đồng nghiệp trẻ của mình tên là Jean Baret, đã cùng vượt qua cuộc hành
trình gian khổ với những cơn bệnh rừng nhiệt đới ngặt nghèo. Thế rồi ở Tahiti họ
đã tìm thấy loài hoa tuyệt đẹp mọc thành từng cụm to như cái chén lớn; nhưng
cũng ở đó Jean Baret đã bị lộ khi “anh” cố tránh né những lời tán tỉnh của một
tù trưởng Tahiti, vì thực chất Jean là Jeanne, một cô gái. Kết thúc cuộc
thám hiểm, người trợ lý vẫn ở cạnh và trở thành quản gia cho Commerson đến khi
nhà nghiên cứu trút hơi thở cuối cùng. Jean Baret sau đó đã tái hôn và đổi tên
mình thành Hydrangea Hortensia, chính là tên gọi theo phương Tây của hoa Tú Cầu.
Do vậy nhiều người cho rằng tên hoa được đặt theo tên gọi của nhân vật nữ trong
truyền thuyết kể trên.
Lại có một truyền thuyết
khác về hoa Cẩm Tú Cầu: Có một công chúa La Mã đã đến tuổi cập kê nhưng bao
nhiêu người nhà Vua mai mối, công chúa vẫn không ưng thuận. Trong một chuyến
kinh lý, gặp ý trung nhân trên đường, công chúa cầm hoa Cẩm Tú Cầu ném vào người
mà nàng để ý. Hoa Tú Cầu theo truyền thuyết này có tên dân gian là hoa Cầu Hôn.
Nguồn hoasaigon.com.vn ; tinhkhoi.info
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét