Ngày xưa có một cặp tình nhân
trẻ, rất đẹp đôi và lãng mạn. Chiều chiều họ đi dạo bên triền núi và chàng trai
trẻ bao giờ cũng hái những đóa hoa dại như những cánh bướm tươi tắn để tặng
người yêu. Họ yêu nhau tha thiết đến mức tưởng như không gì có thể chia lìa.
Cho đến một ngày, mùa đông lạnh
giá đã cướp đi hầu như tất cả những đóa hoa xinh đẹp. Chàng trai tìm kiếm khắp
đó đây nhưng chỉ còn những đóa hoa bên bờ vực thẳm là còn sót lại. Chẳng quản
hiểm nguy, chàng vươn cánh tay về phía những đóa hoa dại cuối cùng và cố gắng
hái những đóa hoa đẹp nhất.
Nào ngờ gờ đá dưới chân chàng
bỗng lở ra và chàng chỉ kịp bám tay vào một mỏm đá nhọn chìa ra bên bờ vực.
Trong tình thế hiểm nguy ấy chàng trai vẫn không rời bỏ những đóa hoa dại xinh
đẹp kia. Một tay nắm chặt mỏm đá chông chênh, tay kia vươn về phía người yêu,
chàng cố gắng đặt vào tay nàng những đóa hoa cuối cùng. Chàng chỉ kịp nói
“Penses à moi!” (Hãy nghĩ đến anh!) rồi rơi xuống vực thẳm đen ngòm.
Cô gái trẻ héo hon trong
niềm luyến tiếc, nhớ nhung và tuyệt vọng. Nàng mang loài hoa dại ấy về trồng
trong vườn và đặt cho chúng cái tên Păng Sê. Từ đó loài hoa này trở thành biểu
tượng của hoa tình yêu và nỗi nhớ."
Nguồn hoasaigon.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét