Chuyện kể rằng:
"Xưa kia, Hoàng đế
La Mã Bácbagalô ra lệnh treo cổ tất cả các tù nhân Phơranki chỉ để lại hai
chàng trai khoẻ mạnh và đẹp nhất, đó là Têrét và Xép. Ông dẫn hai chàng về La
Mã và đưa vào trường đấu.
Hai chàng bị nỗi buồn nhớ
quê hương, nỗi cay đắng vì mất tự do và thân phận nô lệ thấp hèn hành hạ khôn
nguôi. Họ chỉ cầu xin Chúa một điều là được chết ngay tức khắc. Nhưng Chúa
không bận tâm đến những lời thỉnh cầu của họ. Ngày lại ngày qua, hai chàng vẫn sống
bình yên và khoẻ mạnh.
- Phải chăng Chúa đã sắp
đặt cho chúng ta một số phận khác rồi - một hôm Têrét nói với Xép - và có thể
những người này còn muốn dạy cho chúng ta bài học phải biết sử dụng thành thạo
thanh gươm để rửa mối nhục cho dân tộc ta chăng?
- Nếu đến cả Chúa cũng
không đủ sức che chở cho dân lành thì chúng ta làm điều đó sao được? - Xép thở
dài nặng nề, nói với Têrét.
- Ta phải cầu xin nữ thần
để bà nói cho chúng ta biết điều gì đang đợi chúng ta ở phía trước. - Têrét nói
và được Xép đồng tình.
Một buổi sáng, Têrét kể
cho Xép nghe về giấc mơ đêm qua của chàng, Têrét mơ thấy chàng cầm thanh gươm
bước lên đấu đài, còn Xép cũng cầm thanh gươm bước ra thách đấu. Họ lúng túng
nhìn nhau, còn đám đông la ó ầm ĩ đòi các chàng trai phải bắt đầu cuộc giao
chiến. Trong khi không người nào vung gươm trước về phía bạn mình để gây chuyện
bất hạnh cho nhau, bỗng một cô gái La Mã xinh đẹp chạy lại gần Têrét và nói:
"Hãy giành chiến thắng, chàng sẽ được tự do và tình yêu của ta! Têrét vung
gươm lên, nhưng ngay khoảng khắc ấy, từ lòng đất vang lên một tiếng thét:
"Hãy hành động theo trái tim!"
- Kìa, dường như em đã
chứng kiến giấc mơ của ta! - Xép kinh ngạc thốt lên.
Trước lúc trời tối, khi
đám bạn bè từ đấu trường trở về nhà hết, hai chàng bắt gặp cô gái La Mã dũng
cảm, đó là Ốctavia và Lêôcácđia, các con gái của Bácbagalô. Têrét và ốctavia,
cả hai cùng không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. Họ không sao rời mắt khỏi nhau được
nữa, vì vậy họ không hề biết giữa Xép và Lêôcácđia cũng đã xảy ra một chuyện tương
tự như thế.
Tình yêu đâu phải lúc nào
cũng mù quáng, mà trái lại rất sáng suốt, và những người yêu nhau bao giờ cũng
tìm thấy lối thoát để được ở bên nhau, ngay cả khi giữa họ xuất hiện một vực
thẳm giống như vực thẳm ngăn cách người chiến thắng và kẻ chiến bại. Đã từ lâu,
Bácbagalô không còn nghi ngờ gì về việc các con gái của ngài vẫn bí mật gặp gỡ
hai tù nhân. Và ngài có ý chờ xem ốctavia cũng nh Lêôcácđia có dám thú nhận tình yêu mù
quáng của mình với Têrét và với Xép không. Bácbagalô rất hiểu tính nết cương
trực của các con mình, ngài không nỡ bỏ tù chúng, không ngăn cấm được chúng gặp
gỡ người tình một cách vội vã. Ngài chỉ báo cho các con biết rằng, sắp tới, hai
tù nhân Têrét và Xép sẽ phải so gươm với nhau, và kẻ nào chiến thắng kẻ ấy sẽ
được tự do. Bácbagalô khát máu hy vọng rằng hai đấu sĩ kia sẽ giáp chiến không
phải vì cuộc sống mà là vì cái chết, và cả hai sẽ phải rời khỏi cõi đời này,
chỉ có điều sự thật ấy thì ngời đến xem không thể thấy được.
Tất cả đều diễn ra như dự
đoán của Bácbagalô. Ốctavia khích lệ Têrét phải bằng mọi cách để giành được
chiến thắng và chàng sẽ được tự do; Lêôcácđia cũng khích lệ Xép như vậy. Hai
chị em bỗng dưng trở thành kẻ thù của nhau, vì người nào cũng muốn bảo vệ hạnh
phúc của mình - hạnh phúc được đổi bằng nỗi bất hạnh của kẻ kia.
Ngày diễn ra trận đấu bắt
đầu. Đấu trường chật ních công chúng. Ngay ở hàng ghế thứ nhất, có Bácbagalô và
các con gái.
Khi Têrét và Xép, mình
trần như các chiến binh Phơranki bước ra đấu đài, họ giơ cao các thanh gươm lấp
loá và hô: "Những người đi tìm cái chết gửi lời chào em!" Lập tức đám
đông reo hò vị bị kích động. ốctavia đưa mắt khích lệ Têrét. Lêôcácđia dùng
ngón tay cái dùi xuống thấp vừa chỉ vào Têrét vừa gật đầu với Xép.
Các đấu sĩ nâng gươm lên
chuẩn bị giao chiến. Bầu không khí căng thẳng trùm lên đám khán giả, các cô gái
thì chết giấc.
Nhưng đúng khoảng khắc mà
Têrét xỉa gươm để đâm vào ngực Xép, bỗng anh nghe thấy tiếng trái tim mình thôi
thúc.
- Hỡi chàng trai
Phơrăngkít Têrét, chàng sẽ trả lời thế nào trớc ngời mẹ Tổ Quốc về việc chàng
đã sát hại đứa con trai của bà?
Câu hỏi ấy cũng vang vọng
trong trái tim của Xép, và cùng lúc đó hai đấu thủ đã lao vào ôm hôn nhau,
khiến đám đông la ó phẫn nộ:
- Hai đứa phải chết!
Ốctavia chồm lên hét:
- Têrét, hãy chiến đấu vì
hạnh phúc của đôi ta! Cũng những lời lẽ ấy, Lêôcácđia khích lệ Xép.
Têrét, sau khi vung gơm
lên làm yên lòng khán giả, bèn ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh và nói:
Các người có sức mạnh
hơn, các người đã biến chúng ta thành nô lệ, nhưng các người đừng hòng buộc
chúng ta phải làm những kẻ hèn hạ! Các người có thể giết chúng ta, song các ngời
không phải là kẻ chiến thắng!
Dứt lời, chàng bèn cắm
thanh gươm của mình xuống đất; Xép cũng làm như vậy.
Bácbagalô ra hiệu cho các
chiến binh nổi loạn. Khi xác của Têrét và Xép được đưa ra khỏi đấu trường, một
chuyện kỳ lạ đã xẩy ra: những thanh gươm được cắm xuống đất cứ kêu leng keng,
và ngay trên mảnh đất có hai thanh gươm ấy đã mọc lên những bông hoa.
Những
bông hoa người đời vẫn thường gọi là Hoa Lay Ơn.
Nguồn hoasaigon.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét