Tôi trước nay vẫn luôn yêu
thích những cuốn tiểu thuyết tình cảm Trung Quốc. Tôi cũng đã đọc qua rất
nhiều, từ Hồng Lâu Mộng, cho đến Ai
là ai của ai?, Bong bóng mùa hè, Anh có thích nước Mỹ không?...Nhưng
cho tới bây giờ, tôi vẫn ấn tượng nhất với truyện Thiên
sơn mộ tuyết của Phỉ
Ngã Tư Tồn. Đầu tiên là tên truyện rồi những tuyến nhân vật khác nhau và đến cả
những cung bậc tình cảm trong từng nhân vật đó nữa, rất chân thực.
Ba năm
chấp nhận sống chung với Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Tuyết cũng hiểu, cô chỉ là kẻ mà
người đời vẫn khinh miệt, phỉ báng - gọi là vợ bé. Nhưng cuộc tranh chấp giữa
ba người đàn ông khiến cuộc sống cô mong chờ lại phức tạp hơn nhiều. Tiêu Sơn
là mối tình đầu đẹp đẽ mà bi thương, "là
châu báu duy nhất đời tôi, là thứ tốt nhất tôi từng có". Nhưng tuổi trẻ không phải bao giờ cũng
hiểu được những việc mình làm.
Còn Mộ
Chấn Phi chỉ như cơn gió mát lành, đến mãi sau này cô vẫn không hiểu tại sao
xuất hiện, tại sao lai gần gũi? Mạc Thiệu Khiêm là đồ cầm thú, độc đoán, ít
nhất là trong mắt cô. Không ai biết được trong đôi mắt đen đó ẩn chứa cái gì,
không ai đoán được hắn đang nhìn ai. Ba người đàn ông này đã làm thay đổi tất
cả mọi thứ của cuộc đời của cô.
Đồng
Tuyết từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ và được cậu nuôi dưỡng. Do cuộc đời bất hạnh nên
cô rất thương yêu những người thân của mình. Vì bảo vệ họ, cô bất đắc dĩ chấp
nhận làm người tình của Mạc Thiệu Khiêm và bắt đầu mối nghiệt duyên kỳ lạ với
anh. Cô luôn phải chịu đựng sự dày vò tàn nhẫn của anh. Suốt cả câu chuyện chỉ
là cảm giác căm hận Thiệu Khiêm đến tột cùng. Căm hận anh cướp đi cuộc sống yên
bình, sự tự do của cô, căm hận anh đày đọa cô.
Chỉ đến giây phút ra đi, sau
khi thoát khỏi anh, cô mới vỡ òa, mới hiểu ra tất cả lúc cầm trên tay chiếc
điện thoại của anh đã được giấy kín dưới đáy valy. Trong đó, chỉ có ba bức ảnh
của cô, chỉ có vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi, giản đơn: "Anh yêu em". Giữa
sân bay nhộn nhịp, ồn ào, chỉ có cô ngồi òa khóc như một đứa trẻ. Tình cảm Mạc
Thiệu Khiêm dành cho cô và cả tình cảm cô dành cho anh nữa, rốt cuộc là do cô
vô tình không nhận ra hay vì cô đã luôn nhất mực phủ nhận?.
Lại nói
về Mạc Thiệu Khiêm, trong suy nghĩ của Đồng Tuyết, anh đích xác là một kẻ cầm
thú. Anh tra tấn Đồng Tuyết cả thể xác lẫn tinh thần một cách dã man. Anh dùng
cái ánh mắt sâu thẳm, bí ẩn khiến Đồng Tuyết phải sợ mình, phải phục tùng mình.
Thực ra, anh đã thích cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt khi cô "vẫn
là một con bé, còn giả bộ đi giầy cao gót, trang điểm đàng hoàng, bưng khay
đựng kéo cắt băng". Là
anh yêu cô trước khi hận cô. Nếu không phải là vì ân oán đời trước, có lẽ mọi
chuyện đã khác. Anh và cô đã không phải vướng vào mối tình này.
Ai cũng
nghĩ vĩ đại nhất chính là ái tình nhưng nào ai biết tàn khốc nhất chính là định
mệnh. Sự thật cay nghiệt khi cô chính là con gái của kẻ thù năm xưa. Chính cha
cô đã khiến anh không còn cha, gia nghiệp cũng mất. Anh tra tấn cô để thỏa mãn
lòng thù hận của mình. Nhưng có ai biết, trong những phút giây ấy, lòng anh
cũng day dứt không lối thoát. Dưới ánh mắt bình tĩnh, bí ẩn ấy là sự giằng xé
nội tâm giữa lý trí và tình yêu, giữa yêu và hận. Thực ra anh yêu cô, rất yêu
cô. Anh đày đọa cô nhưng lại âm thàm bảo vệ, trân trọng cô, luôn ngầm che chở
mọi thứ.
Anh
lạnh nhạt với cô nhưng bên trong lại đối với cô rất tốt, đến nỗi không thể để
cô tránh xa khỏi trái tim mình. Anh đối xử với cô như một cầm thú để cô căm hận
anh, để anh bớt yêu cô một chút. Tình yêu của anh sâu sắc đến nỗi cuối cùng đã
hy sinh cả sự nghiệp của bố mà anh tính toán, chờ đợi suốt 10 năm, vứt bỏ thù
hận của đời trước ra một góc mà che chở cho Đồng Tuyết. Anh lặng lẽ dõi theo
cô, làm mọi thứ để có được nụ cười yên bình, giản dị mà hạnh phúc của cô.
Tôi
thích những cảnh anh say mê ngắm nhìn những sợi tóc dài bay nhẹ trong gió của
cô. Bàn tay anh rõ ràng đã giơ lên, tưởng chừng như đã nắm lấy được, đã vuốt ve
được. Nhưng rồi anh lại buông thõng bàn tay mình một cách bất lực. Hóa ra, đằng
sau cái vẻ mặt luôn bình tĩnh, giỏi giang ấy, có những thứ anh không biết mình
phải làm gì, phải đánh đổi cái gì và lấy cái gì để đánh đổi? Có lẽ vì thế mà
khi đọc Thiên sơn mộ tuyết, Mạc Thiệu Khiêm là
nhân vật gây được cho tôi nhiều ấn tượng nhất chứ không phải một Đồng Tuyết
đáng thương hay một Mộ Vinh Phi xinh đẹp nhưng đầy toan tính.
Tôi
cũng đặc biệt thích cảnh anh và Đồng Tuyết đi du lịch ở biển mười mấy ngày
trước khi anh đồng ý giúp cô có được bản hợp đồng cho Duyệt Oánh. Hai người đã
có những ngày tháng hạnh phúc bên nhau, quên đi tất cả. Nhắm mắt lại, trước tôi
chỉ còn cảnh Mạc Thiệu Khiêm đạp xe trên bờ biển, Đồng Tuyết ngồi sau xe ôm anh
thật chặt, mái tóc dài bay trong gió. Tôi nhìn thấy cảnh anh đi chợ, mặc cả,
làm bếp.
Còn có
cả cảnh anh lao tới bảo vệ cô, cõng cô trên lưng đi dọc bờ biển đầy sóng và
gió, rồi cảnh cô dựa vào bờ ngực rộng rãi, an toàn của anh mà ngủ ngon lành,
không mộng mị. Rất chân thực, rất ngọt ngào như thể suốt cả cuộc đời mình, anh
chỉ dành những giây phút này cho cô - người anh yêu. Rõ ràng anh hận cô nhưng
lại rất yêu cô, yêu đến mức không chỉ làm đau cô mà anh còn đau đớn hơn vạn
lần. Đó có lẽ mới là Mạc Thiệu Khiêm.
Tôi
từng ước truyện sẽ kết thúc ở cảnh anh và cô hạnh phúc trong ngôi nhà bên bờ
biển, đến đó là đủ. Nhưng truyện vẫn nên là truyện. Một cái kết rõ ràng, ngọt
ngào chưa hẳn đã là kết cục hay. Thiên sơn mộ tuyết kết thúc bằng cảnh Đồng Tuyết ngồi ôm
chiếc điện thoại của anh rồi khóc giữa sân bay, trước mắt cô là ba chữ
"Anh yêu em" ngắn ngủi. Thế cũng đủ để cô hiểu ra ba năm nay, cái mà
anh dành cho cô ngoài thù hận, còn là tình yêu. Những chuyện gì xảy ra sau nữa,
tất cả còn phải xem lòng bao dung của tạo hóa, phải chờ duyên phận của cô và
của cả anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét