Chương 31: Thật
và giả
Hiện thực và ảo giác, phải
phân biệt thế nào? Nếu căn thạch thất cùng với lời sấm trong chiếc hòm đá, đều
là ảo tượng do hoa thơm xác tạo ra, vậy ảo tượng này rốt cuộc bắt đầu từ khi
nào?
Tôi cảm thấy đầu óc mình
không thể ứng phó được với vấn đề phức tạp thế này, nếu như Shirley Dương có
thể giúp tôi phân tích một chút thì tốt, hai cái đầu của tôi và Tuyền béo cộng
lại, cũng chẳng bằng một nửa cái đầu của cô.
Tuyền béo thấy tôi như đang
mất hồn, liền hẩy tôi hỏi: "Sao thế hả, dạo này mắt cậu làm sao cứ đờ cả
ra thế? Con bé Mỹ này có xử lí nữa không?"
Tôi bảo Tuyền béo trông
chừng giáo sư Trần, rồi cúi người xuống hỏi Shirley Dương: "Cô nói ông
ngoại cô trước khi sang Mỹ, cũng từng làm đổ đấu, nói không có bằng cớ, tôi làm
sao tin được cô đây?"
Shirley Dương trừng mắt
nhìn tôi một cách căm hận: "Tên trộm thối tha, mi muốn tin thì tin... trên
cổ ta có đeo di vật của ông ngoại ta, mi cứ nhìn thì biết"
"Di vật?" Chẳng
lẽ là bùa Mô kim? Quả nhiên trên cổ cô đeo hai sợi dây chuyền, tôi liền đưa tay
lại kéo ra xem, một sợi có cây thập tự, sợi kia quả nhiên là bùa Mô kim làm bằg
móng xuyên sơn giáp.
Sự tồn tại của vật này trên
thế gian vốn cũng có thể xem là một bí mật, không phải tay trộm mộ nào cũng có,
thậm chí phần lớn nữhng bọn trộm mộ đều chưa từng thấy vật này. Vật vì người mà
phân ra quý hay vô giá trị, giá trị của bản thân chiếc bùa này, không thể coi
là quý trọng, có rơi xuống đất, bọn đồng nát cũng chẳng thèm nhặt, nhưng đối
với những người trộm mộ đời đời truyền nối mà nói, đây là báu vật vô giá, nó
tượng trưng cho một thứ tương tự như lý lịch và tư cách vậy.
Tôi cầm chiếc bùa Mô kim
của Shirley Dương lên xem xét kĩ lưỡng, người so với người thì đánh nhau tới
chết, còn vật so với vật thì chỉ có nước vất đi, so với bùa Mô kim của cô, hai
chiếc mà Răng Vàng tặng cho tôi với Tuyền béo chẳng khác nào đồ bỏ đi.
Chiếc bùa Mô kim của
Shirley Dương vừa nhìn vào một cái là biết ngay là cổ vật thời hậu Hán, hai chữ
Triện 1 "Mô Kim" bên trên nét khắc rắn rỏi hùng hậu, thấm đẫm ý vị cổ
xưa, được làm bằng chiếc móng xuyên sơn giáp sắc nhọn nhất, hơi hơi trong như
pha lê đen, niên đại tuy lâu đời, nhưng không hề có vết trầy xước, cuống móng
xỏ một sợi dây vàng, toàn thân khắc hoa văn phi hổ kị tà.
Còn hai chiếc bùa của tôi
với Tuyền béo mà đem so với chiếc này, thật giả lập tức biết ngay, rõ ràng là
thứ gia công làm cũ, công nghệ và nguyên liệu cũng không thể cùng đem ra so
sánh được. Con mẹ nó, thằng oắt con Răng Vàng, dám đem hàng giả ra bịp bọn ông
à, sao cứ bảo trước đến giờ chẳng thấy có tác dụng gì hết.
Tôi cầm chiếc bùa Mô Kim
của Shirley Dương ngắm nghía hồi lâu, thích thú chẳng nỡ buông xuống, thực
chẳng muốn trả lại cho cô nàng chút nào.
Shirley Dương cất tiến:
"Mau trả lại đây, đã giết người rồi, lẽ nào còn định cướp luôn cả của sao?"
Tôi đeo lại chiếc bùa Mô
Kim vào cổ Shirley Dương: "Nếu như ông ngoại cô cũng làm cái nghề đổ đấu
này, thì sao cô còn gọi chúng tôi là lũ trộm thối tha, thế có khác nào cô chửi
luôn cả ông ngoại mình đâu chứ? Đối xử với cô thế này, cũng có nguyên do của
nó." Đoạn tôi liền kể lại lời sấm trong lớp hòm thứ hai cho Shirley Dương
nghe, cuối cùng nói với: "Tất cả những việc này có lẽ là ảo giác của hoa
thơm xác tạo ra, nhưng trước khi xác định đúng sai, tạm thời vẫn chưa thể thả
cô ra được."
Shirley Dương nghe xong,
sắc mặt dần dần dịu lại: "Vậy anh mau nghĩ cách đi, anh tưởng bị trói thế
này dễ chịu lắm sao? Lát nữa anh cứ nếm thử một lần mà xem!"
Tôi đứng dậy đi lại vài
bước, nhìn chăm chăm vào bức thạch hoạ trên tầng tráp đá thứ hai, không dám
manh động, nếu như lời tiên tri không phải là ảo giác, mà là sự thực, vậy thì
nếu chưa giết đi một người mà đã mở tráp ra, ác quỷ sẽ lập tức hiện thân giết
chết tất cả những người còn lại.
Lúc này tôi cảm thấy khó
chịu hơn cả đi trong bãi mìn, vì giẫm lên mìn thì cùng lắm là mình bị nổ chết,
còn lời tiên tri là thực hay là giả, liên quan đến tính mạng của cả bốn người,
quả thực rất khó lựa chọn.
Giáo sư Trần điên rồi,
Shirley Dương lại khiến người ta có chút hoài ngihi, tôi đành bàn bạc với Tuyền
béo. Tôi nói những suy đoán của mình cho cậu ta, biết chắc cậu ta cũng chẳng
giúp được chuyện gì, nhưng tôi vẫn hi vọng có người chia sẻ bớt áp lực tâm lí
cho mình.
Tuyền béo nghe xong gật
đầu: "Ồ! Mẹ kiếp hoá ra là vậy, tớ hiểu rồi, cậu lo chúng ta vẫn luẩn quẩn
trong chuỗi ảo ảnh bông hoa đuôi chó ấy tạo ra chứ gì, tớ đã bảo với cậu từ lâu
rồi, những việc cỏn con thế này, tớ lập tức giải quyết cho cậu ngay đây."
Tôi lấy làm lạ nói:
"Cậu có thể phân biệt được sao? Chuyện này không phải trò đùa đâu nhé,
đừng có bỡn cợt, một nước cờ đi sai, chúng ta sẽ thua cả bàn đấy!"
Tuyền béo chẳng nói chẳng
rằng, giơ tay tát vào mặt tôi một cái, cậu ta ra tay quá nhanh, tôi không kịp
tránh né, bị đánh thẳng vào giữa mặt, má tôi rát đỏ bừng lên.
Tôi đang định phát tác,
chợt nghe Tuyền béo hỏi: "Thế nào? Có đau không?"
Tôi xoa mặt: "Mẹ kiếp,
con đánh bố, thằng này phản rồi, còn hỏi đau hay không, tớ tát cậu một cái xem
cậu có đau hay không nhé?" Vừa nói dứt câu, chợt nghĩ, thôi đúng rồi, nếu
có thể cảm thấy đau đớn, thì không phải đang ở trong ảo giác nữa, xem ra chúng
tôi không phải đang bị hoa thơm xác khống chế rồi.
Tôi quay người lại định
tiếp tục bức cung Shirley Dương, liếc thấy bức thạch hoạ trên tráp đá thứ hai
đã xảy ra thay đổi, vội bước lại nhìn kĩ, chỉ thấy cả ba bức đều dần trở nên mơ
hồ rồi biến mất, chỉ còn lại một chiếc hộp đá nhỏ, trên hộp đá có nắp bịt sơn
da trâu để gìn giữ đồ quý bên trong.
Nhìn lại những bức thạch
hoạ bên ngoài, hoàn toàn ko có gì thay đổi, vẫn là các bức ghi chép lời tiên
tri, cuối cùng vẫn có bức khắc bốn người mở chiếc tráp đá.
Vậy là sao? Đâu là hiện
thực đâu là ảo ảnh? Tôi kéo Tuyền béo lại, để cậu ta xem xem trên tráp đá thứ
hai có gì, Tuyền béo nói chẳng phải vẫn là ba bức thạch hoạ đấy thôi?
Tôi vung tay tát cho cậu ta
một cái: "Cậu coi lại đi, có còn bức thạch hoạ nào ko?"
Tuyền béo ôm mặt: "Ái
dà... ơ... giờ thì ko có gì nữa cả, mẹ kiếp, gặp ma rồi, để tớ xem trong này có
cái mẹ gì." Nói đoạn thò tay kéo nắp hộp đá bên trong ra.
Tôi thốt lên: "Sao cậu
nhanh nhẩu vậy, bảo cậu xem ko thôi, chứ có ai bảo cậu mở ra đâu." Nhưng
sau khi chiếc hộp đá bên trong được mở, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, bốn
người vẫn bình an vô sự, không có chuyện ác quỷ giết người gì hết.
Suy đoán dựa trên kinh
nghiệm của tôi, vừa nãy quả thực chúng tôi đã bị hoa thơm xác khống chế thị
giác, sức mạnh của cây hoa ma này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của chúng
tôi, ko chỉ có thể gây ảo giác đối với những người ở trên trục đá trong Động
Quỷ kia.
Lúc đó tôi định lao ra cứư
Táp Đế Bằng ở chỗ cây trục đá, thì rơi vào cạm bẫy ảo giác của bông hoa, sau đó
Tuyền béo và Shirley Dương tới cứu tôi. Khi ấy tôi quay lại nhìn, thấy những
cánh hoa vốn đang chụm lại, đã nở bung ra, chĩa thẳng về phía chúng tôi.
Từ lúc ấy trở đi phạm vi
gây ảo giác của bông hoa đã dc khuếch đại lên, sau khi đèn chiếu của chúng tôi
bị tắt, liền xuất hiện rất nhiều rắn đen, dựa theo tình hình lúc đó, năm người
chúng tôi có hai người ko đi lại dc, trong vòng vây của lũ rắn, vậy mà chẳng ai
bị cắn, đây đúng thật là một kì tích, giờ ngẫm lại, những con rắn đó chắc cũng
đều là ảo tưỏng mà thôi.
Hoa thơm xác tạo ra ảo
tưỏng nhiều rắn đen tấn công như thế, là hòng khiến chúng tôi tự chôn sống
chính mình, nào ngờ chúng tôi chui vào khe nứt lại càng chạy càng xa, vô tình
lạc vào ngôi mộ của nhà tiên tri này.
Bông hoa ma này tuy lợi
hại, nhưng suy cho cùng phạm vi khống chế của nó cũng có hạn, khoảng cách quá
xa, chẳng có cách nào gây ra ảo tưỏng quá mạnh, cho nên nó thay đổi những bức
thạch hoạ có kết cấu đơn giản, mê hoặc khiến chúng tôi tự sát hại lẫn nhau.
Ngoài ra cái đáng sợ nhất
của loài hoa này là ở chỗ, nó ko chỉ gây ra ảo giác thông qua các giác quan, chỉ
cần nhìn thấy nó một lần, nhớ màu sắc sặc sỡ của nó, trong một cự li nhất định,
sẽ đều bị nó mê hoặc, chỉ là khoảng cách càng xa, sức mạnh của ảo giác đó càng
nhỏ đi mà thôi.
Cho dù cuối cùng còn một
hai người sống sót, họ cũng sẽ sụp đổ bởi mặc cảm đã chính tay mình giết chết
những người bạn đồng hành này, như vậy bí mật của nữ vưong Tinh Tuyệt sẽ vĩnh
viễn ko còn ai biết. Mẹ nhà nó, thật là cay độc!
Bây giờ Tuyền béo đã nhấc
món đồ trong chiếc hộp ra, đó là một cuốn sách cổ làm bằng da dê, tôi đoán bí mật
của Động Quỷ và nước Tinh Tuyệt cùng với gợi ý về lối thoát của nhà tiên tri
đều nằm cả trong cuốn sách này đây.
Tôi đang muốn xem xem trong
sách viết những gì, chợt nhớ ra Shirley Dương vẫn còn bị trói nằm dưới đất,
liền đặt cuốn sách xuống, chuẩn bị cởi trói cho cô nàng. Tuy cô thưòng mơ đi mơ
lại những chuyện dị thường xảy ra ở Động Quỷ, nhưng chắc cũng ko phải bị ma quỷ
nhập hồn, hay là nữ vưong yêu quái chuyển thế, đối xử như vậy quả thực cũng có
chút quá đáng.
Shirley Dương bị trói úp
xuống đất, trên mặt dính ko ít cát bụi, cộng với nước mắt, trông mặt cô không
khác gì mặt diễn viên kinh kịch trên sân khấu. Cô thấy tôi lại gần bèn tức giận
nói: "Hồ Bát Nhất chết tiệt, mau thả ta ra!"
Tôi kể cho cô nàng nghe một
lượt mọi chuyện vừa xảy ra, nghiến răng tát cho Shirley Dương một tát, rồi cởi
chiếc thắt lưng đang trói chặt tay cô ra.
Tôi nói: "Tôi cũng
chẳng có cách nào khác mới dùng đến hạ sách này, cô đánh trả tôi là được, cô
đánh trả tôi là được, bao nhiêu cái thì tuỳ." Nói đoạn ngửa má ra, đợi
Shirley Dương ra tay tát cho mấy cái. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đoán rằng
cô ko tát cho tôi rơi hai cái răng chắc sẽ ko chịu thôi.
Nào ngờ Shirley Dương chỉ
lau bụi bặm trên mặt, chứ không ra tay với tôi, chỉ nói: "Bây giờ tôi ko
muốn so đo với anh, món nợ này về sau sẽ tính, giờ quan trọng nhất là phải nghĩ
cách thoát thân đã."
Shirley Dương lấy trong túi
xách tay ra một chiếc hộp, bên trong có mấy viên thuốc nhỏ, mở ra đưa lên mũi
hít thử, rồi đưa cho tôi hai viên, bảo tôi và Tuyền béo chia nhau ngửi thử.
Shirley Dương nói:
"Đây là loại cồn tinh luyện có nồng độ cao, mùi vị rất mạnh, có thể gây
kích thích đến múi thần kinh phía trước vỏ não thông qua niêm mạc mũi, khiến
đầu óc con người tỉnh táo, có thể dùng để hỗ trợ con người giải độc, giảm bớt
cơn nghiện. Các nhà thám hiểm ngoại quốc thưòng mang theo mấy viên này để phòng
bất trắc, khi nào mệt mỏi và đói đến cực hạn của chịu đựng có thể dùng nó kích
thích thần kinh não, sẽ không bị hôn mê, nhưng trong thời gian ngắn không được
dùng nhiều, nếu không sẽ xảy ra tác dụng phụ rất mạnh, còn như có tác dụng với
ảo giác của cây hoa ma kia hay ko thì chẳng thể nào biết được."
Tôi nghĩ hoa thơm xác gây
ảo giác cho con người thông qua các giác quan, những ảo tưỏng này đều xuất phát
từ trung khu thần kinh, loại thuốc kích thích này của Shirley Dương, có lẽ ít
nhiều cũng có tác dụng khắc chế ảo giác.
Tôi đưa cho Tuyền béo một
viên, tự mình cũng mở ra, lập tức hít vào lỗ mũi, một luồng khí rất hắc xộc vào
xoang mũi, khiến tôi ho sặc sụa, song ngay lập tức lại cảm thấy đầu óc vốn nặng
trình trịch ban nãy giờ nhẹ nhõm và dễ chịu hơn nhiều.
Tôi nói: "Có cái món
hay thế này sao không đưa ra sớm, lúc trên trục đá cho mọi người mấy viên có
khi đã nhổ cả gốc cây hoa ma lên từ lâu rồi, cũng không đến nỗi để bị chôn chân
ở đây, tiến thoái lưỡng nan."
Shirley Dương đáp:
"Lúc anh từ chỗ trục đá chạy trở lại, nói nguyên do, chúng tôi mới biết
hoa thơm xác có thể gây ảo giác đối với người bước lên đó, sau đó lại bị lũ rắn
đen tấn công, chỉ bất quá trong mấy phút ngắn ngủi, càng chẳng hay lũ rắn ấy là
ảo tưỏng do cây hoa ma kia gây ra. Ngoài ra tôi thấy cây hoa đó ko đơn giản như
vậy đâu, nó có ma lực khống chế lòng người, nếu khoảng cách gần quá, tôi sợ thứ
thuốc này cũng không tác dụng gì đâu."
Năm người vào hầm mộ này,
chỉ có Giáo sư Trần và Diệp Diệc Tâm không tỉnh táo, một người thì quá sốc,
người kia thì hôn mê bất tỉnh, Diệp Diệc Tâm đã chết, còn Giáo sư Trần thì điên
điên dở dở, chắc là không bị cây hoa ma kia mê hoặc. Bộ dạng của ông khiến
chúng tôi nhớ đến đội thám hiểm người Anh từng đặt chân đến thành cổ Tinh Tuyệt
này, kẻ sống sót duy nhất là một người điên, chắc chắn anh ta cũng nhìn thấy
cảnh mọi người tàn sát lẫn nhau, bị kích thích quá độ nên mới trở nên như vậy.
Còn giáo sư Trần thì chỉ
trong 1 ngày, trạng thái tình cảm lúc lên lúc xuống, thoạt đầu là đau đơn trước
cái chết của trợ thủ Hách Ái Quốc, rồi liên tiếp có những phát hiện lớn đáng
kinh ngạc tại di tích Tinh Tuyệt, sau đó lại đột nhiên thấy cảnh hai học trò
của mình chết thảm, những đợt vui buồn cực độ đó gây ra tác động rất mạnh đối
với thần kinh con người, huống hồ tuổi ông đã cao, đến cuối cùng tinh thần cũng
sụp đổ, hoàn toàn điên điên dại dại.
Nghĩ tới những điều này, vẻ
mặt tôi trở nên nặng nề, gật đầu nói với Shirley Dương: "Cái bông hoa chết
người kia ghê gớm thật, cũng may chúng ta gắn bó thân thiết, mới không đến nỗi
trúng kế ly gián của nó, không xảy ra thảm kịch tàn sát lẫn nhau, giờ nghĩ lại,
vẫn còn thấy sợ, có điều cũng coi như có tiên thánh phù hộ, không để xảy ra sai
phạm lớn."
Shirley Dương bỗng nhiên sa
sầm mặt xuống, nói: "Hồ Bát Nhất! Anh thật xảo quyệt, phủi sạch trơn mọi
tội lỗi, anh biết tôi tin tưởng anh nhiều đến mức nào không, anh không chỉ lừa
dối tôi, không nói thật với tôi, lại còn nghi ngờ tôi là ... là yêu quái cái
nỗi gì, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Anh có biết bị hai tên xấu xa
các anh trói như trói một con vật, đợi các anh tra hỏi chém giết, cảm giác như
thế nào không?"
Tôi vội ôm đầu: "Ái
rồi ôi! Chết rồi, sao đầu tôi lại đau thế này, tôi phải ngồi nghỉ một lúc đã,
Tuyền béo, cậu mau lấy cuốn sách da dê của tiên thánh cho Dương đại tiểu thư
đây xem xem có cách nào hay để thoát khỏi chỗ này không?"
Cũng may Shirley Dương
không phải là loại đàn bà hễ có cớ là bắt nghẹt không tha, thấy tôi chuồn đi,
cũng không thèm truy cứu nữa, cô nàng cầm cuốn sách da dê cổ trên tay, giở xem
từng trang một.
Tôi ngầm than khổ, với cá
tính của cô nàng này, về sau chắc sẽ không tha cho tôi đâu. Hôm nay tôi làm hoi
quá tay, lại chết mất bao nhiêu người, món tiền vất vả của tôi với Tuyền béo
coi như công cốc công cò, mụ nội nó, số mình sao khổ đến vật, uống hớp nước
lạnh cũng giắt răng.
Tôi lại tò mò không biết
trong cuốn sách cổ kia có gì, thấy nét mặt Shirley Dương hết sức trịnh trọng,
không nhìn ra là vui hay buồn, tiên thành đã đoán được việc chúng tôi sẽ đến mộ
của ông ta, lại còn mở hòm đá, vậy nhất định ông ta sẽ để lại một cái gì đó cho
chúng tôi, vậy rốt cuộc là thứ gì vậy? Tôi không nhịn được nữa, liền cất lời
hỏi: "Trong cuốn sách của tiên thánh bé con ấy viết gì vậy?"
Shirley Dương tay đỡ cuốn
sách, vừa xem vừa nói: "Đều là các tranh vẽ của tiên thánh, dường như có
rất nhiều nội dung liên quan đến Động Quỷ."
Đời này kiếp này tôi không
muốn quay trở lại cái Động Quỷ gì gì đó nữa, quan trọng là có lối ra hay không,
nhưng lại không muốn hối thúc Shirley Dương, đành nhẫn nại nghe cô nói tiếp.
Shirley Dương nói:
"Phải xem từ đầu mới nắm rõ được ngọn ngành, bằng không bức vẽ cuối cùng
chưa chắc đã đọc hiểu được. Phần đầu này kể Tây Vực cổ có ngọn núi thần, cũng
chính là ngọn núi Zhaklama này đây, quanh núi sông ngòi chằng chịt, động thực
vật phong phú, có bốn bộ lạc sinh sống ở nơi đây... "
Tôi và Tuyền béo nhìn nhau,
nghĩ bụng ả người Mỹ này vẫn muốn kể lại từ đầu, thật sốt ruột, hai bọn tôi
lòng như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng biết được làm sao thoát khỏi hầm mộ chật
hẹp oi bức này, nhưng đều chẳng dám lên tiếng, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, đứng
ngồi chẳng yên.
Chỉ nghe Shirley Dương tiếp
tục kể: "Song niềm vui ngắn chẳng tày gang, mọi người phát hiển a trong
núi Zhaklama có một hang động sâu không thấy đáy, không ai xuống được dưới đáy,
tất cả mọi người đều muốn làm rõ xem trong hang động đó là thứ gì. Trong bốn bộ
lạc có một vị đại tư tế, ông ta lệnh cho mọi người làm một con mắt bằng ngọc
thạch, hy vọng có thể nhờ sức mạnh của chân chúa, tháy rõ được hang động không
đáy này là tốt lành hay tà ác. Sau một lần cúng tế lớn, không những không nhìn
rõ dưới hang động là thứ gi, ngược lại còn khiến tai họa bắt đầu ập tới. Đầu
tiên là đôi mắt của vị tư tế ấy bị mù, chết không do mệnh; sau đó xung quanh
xuất hiện một loài quái xà uy hiếp sự an toàn của con người và gia súc, bọn
quái xà này số lượng rất đông, trên đầu đều có một con mắt quái dị, độc tính
mãnh liệt, đã hại chết không biết bao nhiêu người va gia súc. Bốn bộ lạc tiến
cử ra hai bậc hiền giả, được chân chúa ban ơn, dẫn theo các dũng sĩ của bốn bộ
lạc, giết chết rắn mẹ, đó là một con quái vật đàu người mình rắn, lại có tứ
chi, nó đẻ ra những quả trứng hình như con mắt, mỗi trứng lại nở ra hàng trăm
con quái xà, nếu cứ để chúng sinh sản tiếp, hậu quả sẽ không thể lường được."
Tôi và Tuyền béo nghe đến
đây, vô cùng knh ngạc: "Lạ thật, thời xưa thật là có loài quía xà đầu
người vậy à, cũng may chúng ta không gặp phải, bằng không thì thật khó đối phó
đấy."
Shirley Dương nói:
"Chắc chuyện tiên thánh giết rắn là có thực, song loài thú đầu người mình
rắn thì vị tất đã có, người thời cổ thường hay thần thánh hóa một cách quá độ
những sự kiện trọng đại, cũng giống như trận chiến giữa Viêm Đế, Hoàng Đế với
Si Vưu trong lịch sử thượng cổ Trung Quốc, có lẽ đó chỉ là cuộc xô xát của mấy
trăm người giữa các bộ tộc, nhưng trong những ghi chép thời xưa, đều miêu tả đó
là cuộc đại chiến dữ dội hoành tráng, thậm chí ngay cả thần tiên muông thú cũng
đều tham gia nữa."
Tôi dựng ngón tay cái lên
khen: "Quả là cao kiến, không biết chuyện sau này thế nào? Có thể phân
giải nhanh lên được không?"
Shirley Dương liếc xéo tôi
một cái, tiếp tục kể: "Lũ rắn bị quét sạch, tiên thánh vất xác của chúng
xuống động không đáy dưới núi Zhaklama. Vị thánh nhờ được thần dạy bảo, biết
rằng hang động này là một ổ tai họa, và chính con mắt bằng ngọc thạch kia đã mở
ra cánh cửa tai vạ ấy . Sau đó, một trong bốn bộ lạc xuất hiện một nhà tiên
tri, cũng chính là đứa bé có khả năng tiên đoán này. Ừm... tiếp sau đó là lời
tiên đoán của nhà tiên tri về sự việc xảy ra sau này ở núi Zhaklama, sau khi
tiên thánh chết đi, được mai táng ở trong núi, nhà tiên tri thông qua một số
nghi lễ có thể dự đoán được những sự kiện trọng đại sẽ xảy ra sau hàng ngàn
năm, nhưng phạm vi của nó chỉ hạn trong núi Zhaklama và những vùng lân cận,
điều này có lẽ do hai vị tiên thánh mà các bộ lạc luôn coi như thần thánh này
được chôn cất ở đây, năng lực tiên tri đều do hai vị tiên thánh và chân chúa
ban cho."
Cuối cùng vào vấn đề chính,
tôi cẩn thận lắng nghe Shirley Dương nói, có thể thoát khỏi cái nơi quái quỷ
này hay không, đều phải xem lời nhà tiên tri kia có dự đoán gì đã. Đáp án cảu
sự sống và cái chết sắp được hé mở, nhịp tim của tôi dường như cũng nhanh hẳn
lên.
Shirley Dương nói:
"Đừng căng thẳng như vậy, vừa nãy tôi giở xem một lượt rồi, sau cùng hình
nưh có lời chỉ dạy có thể giúp chúng ta thoát khỏi núi Zhaklama này, song cần
phải kết hợp với nội dung phía trước đã, các anh đừng sốt sắng, chúng ta cứ đi
dần từng bước một."
Đang tập trung cao độ, bỗng
thấy giáo sư Trần trợn trừng hai mắt chỉ vào cuốn sách da dê trong tay Shirley
Dương: "Nhất thiết không được xem phần sau!"
--------------------------------
1 Một thể chữ cổ của chữ
Hán lưu hành vào thời Tần, Hán cách nay chừng hai nghìn năm.
Chương 32: Trúng
tà
Giọng nói của giáo sư Trần
trở nên the thé chói tai,hầm mộ vốn chật hẹp,càng làm cho âm thanh ấy thê thiết
rùng rợn.Cả ba chúng tôi đều thầm thấy nghi hoặc,khó hiểu.Giáo sư Trần bị điên
thì âu sự cũng đã vậy rồi,nhưng sao đột nhiên cả giọng nói cũng thay đổi như
thế.
Tôi lắc vai giáo sư,định
giúp ông tỉnh lại phần nào,ai ngờ ông hét mỗi lúc một lớn,hai tay múa may
:"Đừng ra khỏi đây!Đừng ra khỏi đây".Vừa hét vừa cố sống cố chết hắt
cánh tay tôi ra.
Tôi lo giáo sư Trần cứ điên
khùng thế này sẽ có những hành động uy hiếp đến sự an toàn của cả bọn.Bèn gọi
Tuyền béo lại giúp,cùng tôi ấn người ông xuống đất.
Shirley Dương sợ tôi và
Tuyền béo làm giáo sư bị thương,vội tới ngăn lại,nào hay giáo sư thấy cô bước
tới,bỗng nhiên thò cánh tay ra,tước lấy cuốn sách da dê trong tay Shirley
Dương,xé trang cuối cùng nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Tâm da dê trải qua hàng
nghìn năm vừa cứng,vừa dai đương nhiên không thể nhai được,giáo sư Trần mặc kệt
tất cả,cứ một mực nhét tấm da dê vào mồm nhai một cách điên cuồng
Sau khi bị sốc nặng giáo sư
trở nên ngây ngây dại dại,nhưng sao đột nhiên dở chứng,chuyển sang trạng thái
như vầy,người bị suy sụp tinh thần không thể bị hoa thơm xác ảnh hưởng,lẽ nào
ông bị ma nhập?Không muốn chúng tôi sống sót rời khỏi nơi này?
Tuyền béo lôi tấm da dê
trong mồm giáo sư ra,tấm da không hề hấn gì,còn mồm ông thì đầy máu tươi,để đề
phòng bất trắc,chúng tôi đành tạm thời trói ông lai.
Điều tôi quan tâm là trang
cuối cùng của cuốn sách da dê kia có bị hư tổn gì không?Nếu có cách thoát khỏi
nơi này,chắc là sẽ nằm ở trang cuối cùng,chẳng may bị giáo sư Trần nhai nuốt
mất,thì đúng là khốn khổ rồi.
Trang cuối cùng dính khá
nhiều nước bọt của giáo sư Trần,còn cả những vết máu túa ra ở lợi ông nữa,nhưng
lại không hề có hình vẽ hay ký hiệu gì,chỉ là một trang trắng trơn.
Tôi" nói với Shirley
Dương:"Hỏng rồi,lời sấm của nhà tiên tri đã bị ông cụ liếm mất rồi."
Shirley Dương trả
lời:" Anh chớ lo,trang cuối cùng này,vốn chẳng có nội dung gì cả."
Tôi thấy hơi hối hận vì sự
luống cuống của mình lúc nãy,hôm nay chẳng hiểu vì sao,làm gì cũng bất
lợi,khiến tôi trở nên nóng nảy bộp chộp,nói gì làm gì cũng không bình tĩnh lại
được,luôn cảm thấy trong hầm mộ này có điều gì đấy không đúng lắm.
Có điều lời sấm của nhà
tiên tri đó chuẩn xác vô cùng,cậu ta tự nhiên cũng liệun được giáo sư Trần điên
điên dở dở sẽ có hành động gì,cho nên trang da dê cuối cùng bỏ trống,xem ra
nhất cử nhất động của chúng tôi trong căn thạch thất này,từ lâu đã được định
sẵn là sẽ xảy ra,có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng,cứ thả lỏng ra,thuận theo
tự nhiên cho rồi.
Tôi và Tuyền béo kẹp giáo
sư Trần ngồi xuống,để Shirley Dương đọc tiếp nội dung ban nãy,giáo sư Trần bị
chúng tôi kẹp hai bên,không nhúc nhích được,chỉ không ngừng giãy giụa,chứ không
gào thét lên nữa.
Shirley Dương tiếp tục
giảng giải lời sấm trong cuốn sách da dê:"Nhà tiên tri tiên đoán rằng tám
trăm năm sau khi ông ta chết,bộ tộc của ông ta từ lâu đã rời đi đến phương Đông
xa xôi để lánh nạn,núi Zhaklama lại đón một bộ lạc mới,bố lạc này đến từ sa mạc
miền Tây,họ cũng phát hiện ra Động Qủy trong núi,vị thầy mo trong bộ tộc tuyên
bố đây là nơi thần ma cư ngụ,bộ tộc này chính là tiền thân của nước Tinh
Tuyệt,nữ vương Tinh Tuyệt có đôi mắt quỷ nhìn thấu được âm gian,bà ta nắm giữ
nghi thức dùng mắt ngọc làm đồ tế gọi dậy linh hồn bọn rắn độc,và dựa vào đó để
chinh phục mười mấy nước lân bang.
Những hành vi bạo ngược của
họ đã chọc giận Chúa.Ngài đã đem nơi này cùng với toàn bộ thành trì lân cận
giao cho ác ma, sa mạc đã nuốt chửng toàn bộ thành trì của họ,tất cả người
dân,gia súc của đất nước này cho đến linh hồn ác độc của những con rắn đen
trong Động Qủy đều bị chôn sâu xuống lòng đất.
Tuyền béo bắt đầu sốt
ruột,không nhẫn nại được nữa,liện giục Shirley Dương mau kể nội dung phía
sau,mau mau rời khỏi hầm mộ bí bức này sớm phút nào hay phút đó.
Shirley Dương nói:"
Sau cùng chính là lời chỉ dạy đối với bốn người chúng ta....lời sấm chỉ ra
rằng,sẽ có bốn người may mắn sống sót,do lòng núi rạn nứt mà vào được hầm mộ
này,một trong số đó là hậu duệ của bộ tộc tiên thánh..."
Tôi ngạc nhiên
hỏi:"Hậu duệ?có phải là ý mang huyết thống của bộ tộc thời viễn cổ đó?Tuy
không nói cụ thể là ai,nhưng tôi nghĩ khả năng cô là hậu duệ của họ là rất lớn,bằng
không tôi và Tuyền béo sao không nằm mơ thấy Động Qủy?Có lẽ cô được kế thừa
được khả năng dự cảm của bộ tộc đó,nên đã nhìn thấy trước nơi mà cô sẽ phải
đến."
Tuyền béo cũng tán đồng
:"Đúng rồi,tuyệt đối là Dương đại tiểu thư của chúng ta rồi.Nhất này,chúng
ta hồi trước không để ý,mũi cô Dương hao hao mũi diều hâu,đôi mắt hơi xanh,mình
lại cứ tưởng cô ta ở Mỹ lâu nên thế,giờ nhìn lại,rõ ràng là đã kế thừa huyết thống
tổ tiên,tính từ gốc rễ thì không hẳn là người Trung Quốc đâu."
Shirley Dương có vẻ như
không chấp nhận được chuyện này,lắc đầu nói:"Không biết nữa,gia đình tôi
bao đời nay đều là người Hoa,có lẽ là dòng máu bên mẹ,mũi của ông ngoại tôi
cũng là mũi diều hâu.....bất kể hậu duệ được nhắc đến trong lời tiên tri kia là
ai cũng không quan trọng nữa,việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng rời khỏi
nơi này,trong lời sấm còn nói,tiên thánh sẽ chỉ cho kẻ hậu duệ bộ tộc của mình
một con đường sống,nhưng nhất quyết không được để cuốn sách da dê rơi xuống
đất,khi cuốn sách da dê rơi xuống đất cũng là lúc bão cát nổi lên,cát vàng sẽ
lại một lần nữa nhấn chìm thành cổ Tinh Tuyệt và núi thần Zhalkama,mà lần
này,biển cát sẽ nuốt chửng nơi đây cho đến khi thời gian đi về cùng cực."
Tôi vội nhắc nhở Shirley
Dương:"Vậy đừng có để cuốn sách rơi xuống đất đó,bằng không bão cát sẽ lập
tức nổi lên,chúng ta chưa kịp thoát khỏi đây,đã bị chôn chung với ngôi mộ này
rồi,phía sau còn có viết gì nữa không?"
Shirley Dương đáp:"Đây
là phần cuối rồi,đằng sau không còn gì nữa,tiên thánh sẽ chỉ cho chúng ta một
lối thoát,anh xem thử trên di hài nhà tiên tri có manh mối gì không?".Nói
đoạn liền mở túi xách đeo bên người ra chuẩn bị cho cuốn sách da dê vào trong
cho an toàn
Đúng lúc ấy giáo sư
Trần,vốn ngồi kẹp giữa chúng tôi đột nhiên sinh ra một sức mạnh kỳ lạ, giằng
thoát khỏi chúng tôi,gào lên những tiếng quái đản lao về phía Shirley Dương,chỉ
nghe ông gào lên the thé :"Vĩnh viễn đừng có mong thoát khỏi nơi này!"
Ba chúng tôi đều bị tiếng
thét của giáo sư Trần làm ngẩn người ra,hoàn toàn không phải bởi tiếng gào của
ông chói tai nhức óc,lúc này đã nghe rất rõ,tiếng kêu thê thiết ghê rợn của
giáo sư rất giống giọng của Diệc Tâm vừa mới chết trong đây.
Tranh thủ một hai giây
chúng tôi chưa kịp phản ứng,giáo sư Trần đã đập rơi cuốn sách da dê trên tay
Shirley Dương.....
Sự việc xảy ra quá đột
ngột,chỉ có thể dùng cách đặc biệt ứng biến,là sống hay là chết luôn được quyết
định chỉ trong nháy mắt,tôi nhấc chân đá vào cuốn sách da dê đang rơi thẳng
xuống đất,tạt ngang nó đi như một quả bóng da.
Hướng quyển sách tôi đá đi
vừa vặn đúng vào vị trí Tuyền béo đang đứng,Tuyền béo cũng không dám lơi
là,xong đường bay của cuốn sách quá thấp,chẳng kịp cúi xuống được,lại đành phải
lấy chân đá tiếp,không dám để nó rơi xuống đất.
Hầm mộ vốn đã chật hẹp lại
thấp tè,hai cái đá này giống như diễn xiếc,làm mọi người gần như nghẹn lên đến
cổ, có lẽ bởi hydrococtizon tiết ra ở tuyến thượng thận thời gian dường như
đứng yên trong mấy giây.
Cú sút của Tuyền béo đá cuốn
sách chéo lên trên,lao thẳng vào mặt Shirley Dương,mới thấy Shirley Dương đang
định giơ tay bắt ,đột nhiên giáo sư Trần lại lao vào
Chặn trước mặt cô,vươn tay
bắt gọn cuốn sách,thuận đà vất cuốn sách xuống đất một lần nữa.
Bấy giờ chỉ thấy một bóng
người to lớn nhún người chồm lên,huých giáo sư Trần ngã bổ nhào, hóa ra Tuyền
béo thấy tình thế xấu đi,liền giờ ngón "lấy thịt đè người" xưa nay
vẫn coi như một tuyệt kỹ cấm kỵ,một phát húc ngã giáo sư Trần lăn ra đất.
Tôi cũng vội chạy tới,đoạt
lấy "quả mìn hẹn giờ" trong tay giáo sư,cuốn sách da dê quyết định số
mệnh mọi người cuối cùng cũng không rơi xuống đất.
Shirley Dương đẩy Tuyền béo
ra:"Giáo sư đã ngần này tuổi rồi,anh định cho ông chết bẹp à,ông mà có
mệnh hệ gì,tôi bắt anh đền mạng."Vừa nói vừa xoa bóp cho giáo sư Trần mồm
mũi méo xệch vì bị Tuyền béo đè lên.Cái tảng thịt mỡ Tuyền béo này,cũng may
chua lấy đi cái mạng của ông già.
Tôi cẩn thận đút cuốn sách
da dê vào cuốn sách đeo ngang hông,sau đó mới nói với Shirley Dương và Tuyền
béo:"Hai người có phát hiện ra điều gì không,ông già rất lạ,tôi nghe giọng
ông,sao thấy giống Diệp Diệc Tâm thế nhỉ?"
Tuyền béo nói:"Phải
đấy,lẽ nào là vong hồn của cô bé đã nhập vào?Cô bé chết oan khuất,sợ chúng ra
đi rồi không có ai làm bạn,định giữ chúng ta lại đây,nói ra cũng thấy đáng
thương lắm."
Tôi mắng:"Mụ nội nhà
cậu,người ma không chung một đường,lúc còn sống cô bé là bạn đồng hành của
chúng ta,giờ đã chết rồi còn muốn kéo chúng ta xuống bầu bạn,đó là suy nghĩ ích
kỷ của loại đàn bà hẹp hòi."
Shirley Dương nói:"Hai
anh đừng có nói năng vớ vẩn nữa đi,trên đời này làm gì có ma,nhất định giáo sư
thần trí lú lẫn cho nên mới dẫn đến hành vi như vậy,cho dù có ma thật thì tại
sao không nhập vào thân thể của ba người chúng ta,lại cứ phải tìm tới giáo sư
Trần?"
Tôi đáp:"Vậy là cô
không biết rồi,tình hình lúc này khẩn cấp,tôi cũng không tiện nói kỹ.Tôi đây có
móng lừa đen,Tuyền béo cũng có,trên cổ cô có đeo bùa Mô Kim,giáo sư Trần lại
chẳng có thứ gì cả,vả lại thần trí lẩn thẩn,tam muội trong người không
vượng,nên dễ bị xâm hại.Không tin cô đem cái móng lừa này nhét vào mồm giáo
sư,có phải ma nhập hồn không,thử là biết ngay.
Shirley Dương nói thế nào
cũng không chịu:"Đây là thứ con người có thể ăn được ư?Muốn ăn móng lừa
thì các anh đi mà ăn.
Tôi nghĩ bụng dẫu sao cũng
chẳng hi vọng gì lấy được thứ gì nữa,giờ quan trọng là phải sống mà thoát khỏi
đây,bất kỳ sơ xuất nào cũng đều là hậu họa.Nhất thiết phải dùng móng lừa đen
xem xem giáo sư Trần rốt cuộc có phải bị ám không,biểu hiện ban nãy của ông
quyết không đơn giản như triệu chứng điên thông thường.
Tôi bất chấp Shirley Dương
ngăn cản,kiên quyết nhét móng lừa đen vào miệng giáo sư Trần,bấy giờ vẻ mặt của
ông đã không còn dữ tợn như trước nữa,mà trở về trạng thái ngây dại ban
đầu,thấy móng lừa đen đặt cạnh miệng,bèn hé mồm cắn lấy,vừa cắn vừa cười ngờ
nghệch,
Shirley Dương bực
dọc:"Anh định giày vò giáo sư đến chết mới chịu thôi hả,mau rút móng lừa
ra ngay." Tôi vội rút chiếc móng lừa đen lại.Xem chừng tôi hơi đa nghi rồi.
Bốn người khó khăn lắm mới
bình tĩnh lại được,nghĩ lại lời sấm của nhà tiên tri sẽ chỉ cho chúng tôi một
con đường sống,mọi người bèn ngồi vây quanh di hài của nhà tiên tri quan sát tỉ
mỉ,chỉ sợ bỏ xót một tia manh mối.
Chương 33: Đào
thoát
Xem xét mấy lượt, nhưng
chẳng phát hiện được gì, trên thi thể của nhà tiên tri không hề có bất kỳ ký
hiệu, hình vẽ hay văn tự gì mang tính chất gợi ý. Tuyền béo sốt ruột quá, liền
đưa tay rờ rẫm khắp hài cốt, nhưng vẫn không thấy gì.
Di hài của nhà tiên tri
trong tư thế ngồi, chân khoanh lại, một tay gá vào cạnh hòm, một tay duỗi thẳng
đặt trước đầu gối, thậm chí tay cũng chẳng chỉ trỏ gì, trên mình ngoài chiếc áo
mục nát như mùn, bên ngoài khoác lên một tấm da dê ra, thì không còn gì khác.
Tôi lại tìm kiếm xung
quanh, xem xem có thứ gì tương tự như chốt khóa ngầm hay không, song hầm mộ này
được khoét trong lòng núi, bốn phía đều là những tảng đá rắn chắc, một số chỗ
khác có những kẽ nứt nhỏ hẹp, thò tay vào rờ thử, có thể cảm thấy những sợi gió
mát, xem ra hầm mộ này cách đỉnh núi cũng không quá xa. Nhưng không có thuốc nổ
và công cụ, muốn mở ra một con đường thoát thân từ đây, dường như khó hơn lên
trời.
Lối vào duy nhất của thạch
thất, chính là khe nứt chúng tôi đã tiến vào, ở đó từng có một cánh cửa đá, lúc
chúng tôi tiến vào đây, vì phải tránh né đá vụn rơi xuống, căn bản không quan
sát kỹ con đường bên ngoài, vết rách trong lòng núi, khiến khe nứt chúng tôi
chạy vào nối liền với con đường vào mộ, nhưng con đường này đã bị đá vụn bịt
kín, muốn quay lại thoát ra theo đường này là điều không thể được.
Cả ba người bấn loạn như
kiến trên chảo, bỗng dưới chân rung chuyển ầm ầm, bên tai chỉ nghe thấy một
chuỗi âm thanh rạn nứt khe khẽ trong lòng núi vẳng lại, âm thanh đó ngày một
lớn hơn, những cơn chấn động dưới đất cũng ngày một mạnh hơn, xem chừng vụ nổ
đã làm lực giãn bên trong lòng núi tăng lên gấp bội, sau hai đợt rách nứt, áp
lực tiếp tục gia tăng, ngay đây thôi sẽ xảy ra trận lở núi đợt ba, lẽ nào lời
sấm của nhà tiên tri lại ứng với điềm này?
Một cơn chấn động dữ dội,
trong hầm mộ vang lên những tiếng krắc krắc, nứt ra ba khe hở lớn, một khe trên
mặt đất, hai khe còn lại một bên phải một bên trái, vừa vặn nằm ở hai mé của
hầm mộ, kích cỡ to nhỏ khác nhau song đều có thể chui qua được.
Tuyền béo chửi lớn :"
Con mẹ mày! Chọn một trong ba à? Tên tiên tri oắt con này định giỡn chúng ta
sao, chúng ta mỗi người chui vào một khe, ra được người nào tốt người ấy, còn
hơn bị chôn sống ở cái chỗ này".
Shirley Dương trỏ vào hài
cốt của nhà tiên tri :" Nhà tiên tri đã chỉ rõ đường cho chúng ta
rồi". Giọng cô run rẩy, không nén nổi cảm giác xúc động trào dâng.
Tôi và Tuyền béo cúi đầu
xuống nhìn, khe nứt dưới đất khiến hòm đá trôi xuống quá nửa, di hài của nhà
tiên tri vẹo sang một bên, ngón tay phải vừa vặn trỏ về phía khe nứt ở mé trái
hầm mộ.
Chúng tôi vội quỳ sạp xuống
rập đầu lạy tạ chư vị tiên thánh tiên tri đã phù hộ độ trì. Lúc này đá vỡ rơi
trên nóc hầm mộ xuống càng lúc càng nhiều, tiếng rầm rầm không ngớt bên tai,
hầm mộ này đã chẳng thể đặt chân được nữa.
Tôi để Tuyền béo cõng giáo
sư Trần, tôi và Shirley Dương khiêng Diệc Tâm, chui vào trong khe nứt phía trái
hầm mộ, đi được mấy bước, một luồng ánh sáng đến chói mắt đã phủ tràn, trên đầu
hiện ra bầu trời mà chúng tôi chờ mong đã lâu.
Chỗ này cách đỉnh núi chỉ
độ dăm mét, song lòng núi rung chuyển hết sức dữ dội, xuất hiện vô số đường
nứt, dưới chân rặt những tảng đá vỡ, bước đi trơn tuột, đặt chân xuống rất đỗi
khó khăn.
Tuyền béo khom lưng xuống,
Shirley Dương giẫm chân lên vai anh chàng leo lên trước, lai y theo cách đó đưa
giáo sư Trần lên.
Tôi để Tuyền béo lên trước,
sau đó thả dây thừng xuống, để tiện kéo cả thi thể của Diệp Diệc Tâm lên, không
thể để cô bé bị chôn vùi vĩnh viễn trong ngọn núi này được. Tuyền béo trèo có
vẻ rất vất vả, tôi đẩy phía dưới, Shirley Dương kéo phía trên, tốn bao nhiêu
sức mới đưa cậu ta lên được.
Lúc này vách đá sau lưng
tôi lại dội lên những tiếng rầm rầm, tôi giật bắn mình, quay lại nhìn, chỉ thấy
lòng núi sau lưng đang sụp xuống, cả ngọn núi Zhaklama bửa ra làm đôi, mái vòm
khổng lồ bao trùm Động Quỷ không thể chịu được hơn, đang không ngừng sụt lở,
cùng lúc cây trục đá đặt quan tài nữ vương Tinh Tuyệt, từ bông hoa thơm xác
quái quỷ cho tới tất cả vàng bạc châu báu cùng với những pho tượng người đá mắt
to đều bị đập nát và rơi xuống Động Quỷ không đáy. Trong Động Quỷ tuôn ra một
dòng nước đen ngòm, những thứ rơi xuống đều lập tức bị nước xoáy nhấn chìm,
lòng núi đen, động huyệt đen, mặt đất sau lưng tựa như loài ma quỷ há cái miệng
khổng lồ đen ngút, nuốt lấy tất cả mọi thứ.
Cảnh tượng khiến người ta
nhìn mà choáng váng, một tay tôi bấu chắc vào vách đá, tay còn lại ôm chặt thi
thể Diệp Diệc Tâm, không dám lơi tay, chỉ sợ sẽ rơi xuống Động Quỷ cùng những
tảng đá đang sụt lở đằng sau kia.
Tuyền béo ở bên trên cuống
cuồng gọi vọng xuống :" Nhất ơi mau leo lên đi! Để thi thể của cô bé lại,
giờ không lo được cho người chết nữa đâu!"
Tôi vốn định thế nào cũng
phải đưa thi thể Diệp Diệc Tâm ra khỏi đây, nhưng giờ cánh tay trái ôm Diệc Tâm
đã vừa tê vừa mỏi, xem ra nếu không buông tay, thì chắc tôi cũng sẽ rơi xuống
cùng cô bé mất, chỉ còn cách thả tay ra, nào ngờ cánh tay của Diệc Tâm lại
ngoắc vào chiếc túi đeo bên hông tôi, bị sức nặng mấy mươi cân của thi thể Diệc
Tâm kéo xuống, miệng túi mở bung, cuốn sách da dê của nhà tiên tri văng ra,rơi
xuống theo thi thể của cô.
Tôi tròn mắt nhìn theo cuốn
sách, cảm giác não nùng khôn tả, lời sấm của nhà tiên tri nói rất rõ, khi cuốn
sách da dê chạm đất, sẽ xảy ra một cơn bão cát nhấn chìm ngọn núi Zhaklama.
Thật là ghét của nào trời trao của ấy.
Sự việc đã đến nước này
đành phải tuân theo mệnh trời, tôi dùng cả chân lẫn tay trèo lên đỉnh núi, bỗng
nghe sau lưng văng vẳng tiếng một người con gái khóc lên ai oán, tiếng khóc này
tựa hồ như là tiếng khóc của cô bé Diệp Diệc Tâm kia. Cơ thể tôi đột nhiên trĩu
nặng, tựa như có một sức mạnh vô hình kéo lấy tôi, hòng lôi tôi xuống dưới.
Mồ hôi tôi vã ra, mặt trời
ở sa mạc lúc này đã chìm quá nửa xuống dưới đường chân trời, vị trí hiện tại
của tôi nằm trong bóng râm của lòng núi, ba bề bốn phía lại rặt những tảng đá
đen ngòm, khoảnh khắc thật không khác nào tay chạm phải cánh cửa địa ngục.
Tôi giãy giụa định leo tiếp
lên trên, nhưng tảng đá đặt chân phía dưới đã sụt xuống, chỉ còn cách dựa vào
sức đôi tay bám chắc vào đá núi, chẳng thể quay đầu lại nhìn, song dẫu có thể
ngoảnh đầu lại, tôi cũng không muốn nhìn, có khi sợ quá tay lại bám không chắc
mà rớt xuống Động Quỷ bên dưới thì nguy to.
Tôi gắng hết sức khắc chết
bản thân không nghe tiếng khóc kia nữa, nhưng tiếng khóc bên tai lại mỗi lúc
một thê lương, từng tiếng từng tiếng như xoáy vào trái tim tôi, khiến lòng tôi
chua xót, cơ thể mỗi lúc một nặng nề, không cầm lòng nổi định rời tay buông ra.
Trên đỉnh núi Tuyền béo và
Shirley Dương thấy tôi ủ rũ u ám trông có vẻ bất thường, định đưa tay kéo tôi
lên, nhưng khoảng cách hơi xa không với tới được, mắt thấy vết nứt cứ vỡ rộng
dần, cả ngọn núi trong nháy mắt thôi sẽ sụt lở hoàn toàn, trong tay lại không
còn dây thừng, hai người đành phải cởi thắt lưng thòng xuống.
Bị hai người phía trên gọi,
tôi như bị hất vào mặt một thùng nước lạnh giữa trưa hè nóng bức, bất chợt rùng
mình, lập tức tỉnh táo trở lại, tiếng khóc bên tai đã dứt, sức mạnh co kéo phía
sau cũng tức khắc biến mất, không dám lơi là, tôi bắt lấy thắt lưng của Tuyền
béo, trèo ngay lên đỉnh núi.
Mặt trời đã gần như chìm
nghỉm vào sa mạc, từng cơn gió vi vu mang theo bụi cát thổi tới, vòm trời đất
như bị bao phủ bởi bóng tối chẳng lành, lão Anliman trước đây từng nói, loại
gió này là tín hiệu báo trước một cơn bão cát đen sắp sửa ập tới, ngày mạt vận của
núi Zhaklama trong lời sấm của nhà tiên tri rốt cuộc đã đến.
Tôi và Tuyền béo đỡ giáo sư
Trần, ông già giờ phút này đã không còn phản ứng gì nữa, cứ ngây ra như khúc gỗ
mặc người khác điều khiển, kéo ông, ông sẽ đi theo, cũng không biết thế nào là
mệt, nhưng không thể dừng lại, hễ dừng lại, ông sẽ ngồi yên xuống đất và có làm
thế nào cũng sẽ không kéo nổi ông dậy nữa.
Chỉ có thể vừa lôi vừa kéo
thế này mà chạy xuống dưới núi, mặt núi sát với thành cổ Tinh Tuyệt đã hoàn
toàn sụt vỡ, trái núi khổng lồ bên trong rỗng quá nửa, vừa vặn lấp lên trên
miệng Động Quỷ, vĩnh viễn bít chặt miệng hang. Mé bên chúng tôi đang chạy xuống
này là lối vào hẻm núi Zhaklama, chúng tôi định sau khi xuống, sẽ đi xuyên qua
dãy núi này tìm tới đoàn lạc đà của lão Anliman. Bão cát đã bắt đầu nổi lên,
nếu không có lạc đà, chỉ dựa vào cái xe số 11 này sẽ chẳng thể chạy thoát được.
Nào ngờ vừa xuống chân núi,
liền nghe thấy tiếng vó lạc đà vang lên trong hẻm núi, lão Anliman thần sắc
hoảng loạn, đang hò hét xua lũ lạc đà chạy ra ngoài.
Tuyền béo chửi lớn :"
Lão già kia! Lời thề của lão như rắm thế hả?"
Lão Anliman không ngờ chúng
tôi xuất hiện ở lối vào hẻm núi, cuống quýt thanh minh :" Chân chúa vĩ
đại! Xem ra chúng ta đó mà, gặp nhau ở đây, lại là sự sắp đặt của Hutai đó mà!"
Chúng tôi cũng chẳng muốn
nhiều lời với ông ta, vội nhấc giáo sư Trần lên lạc đà, mỗi người tìm một con
trèo lên, lão Anliman cứ truy hỏi xem những người còn lại đâu rồi.
Tôi đáp :" Đừng nhắc
nữa, họ chết cả rồi. Giờ không phải là lúc nói những chuyện này, chỗ nào có thể
tránh bão cát, ông mau đưa mọi người chạy tới đó".
Bầu trời đã hoàn toàn chìm
vào bóng đen, lần này là gió lốc, dường như mắt bão chính là Động Quỷ đã bị
trái núi lấp lên kia, sức gió lớn dần, cát bắn vào mặt đau rát. Lão Anliman
cũng không ngờ cơn bão lại đến nhanh như vậy, một chút dấu hiệu báo trước cũng
không có, nơi này ngoài núi Zhaklama và thành cổ Tinh Tuyệt ra, toàn là sa mạc
mênh mông, làm gì có chỗ nào ẩn náu. Song nếu đã là gió lốc, mắt cơn lốc càng
cao thì lại càng an toàn, chuyện này thì còn phải xem xem tâm trạng của cụ
Hutai thế nào mới biết được.
Lão Anliman huýt một hơi
sáo dài, cưỡi con lạc đà đầu đàn chạy trước dẫn đường, cả đoàn lao thẳng về
phía Tây.
Những tiếng vọng kỳ dị vang
lên sau lưng, thoạt đầu mới nghe cứ ngỡ như sói gào quỷ khóc, lại như đất bằng
dậy sóng, trong chớp mắt cuồng phong nổi dậy, gió mạnh cuốn theo bụi cát phủ
trùm trời đất, trời đất tối sầm, tầm nhìn xa thu lại đến cực điểm, tuy chúng
tôi đã dùng khăn trùm đầu che miệng, nhưng vẫn thấy có vô số cát bụi lọt vào
tai vào mũi.
Sau khi chạy được một quãng
xa, đoàn lạc đà bắt đầu không nghe chỉ huy nữa, lão Anliman cho đoàn lạc đà
dừng lại, nhưng không ai nghe thấy ai nói gì nữa, lão ta lấy tay ra hiệu, dồn
lũ lạc đà đang kinh sợ chụm lại thành một vòng.
Tôi đoán ý lão ta chắc là
nếu chạy tiếp, đoàn lạc đà sẽ chạy tán loạn, một khi cả đoàn tách rời nhau ra,
thì chẳng ai có khả năng sống sót cả, giờ chỉ còn cách xây tường chống cát ở
tại chỗ, mọi người nấp giữa đoàn lạc đà, còn lại thì chỉ biết cầu nguyện Hutai
mà thôi.
Tôi gật đầu với lão, tỏ ra
đã hiểu, rồi bảo Shirley Dương cuốn giáo sư Trần vào thảm, tránh bão cát ngay
tại chỗ.
Tôi và Tuyền béo ra sức xúc
cát, lão Anliman bố trí lũ lạc đà xong cũng trở vào giúp, xây một bức tường
chống cát đơn giản quanh lũ lạc đà, sau đó lấy thảm bịt mắt lạc đà lại, tránh
để chúng bỏ chạy vì kinh hãi, sau mọi người tự cuốn thảm quanh mình, ngồi vây
lại bên nhau.
Cũng may đã thoát khỏi tâm
bão, gió cát vùng rìa ngoài đã gớm ghiếc thế này, ở tâm bão có lẽ xé xác người
ta thành từng mảnh.
Những con lạc đà của lão
Anliman đều tương đối có kinh nghiệm, lúc này ngồi vây lại bên nhau, liền hết
hoảng loạn, khi chúng bị cát vùi một phần cơ thể, liền lắc lắc mình, nhích lên
trên một chút, không đến nỗi để cát lấp trọn.
Mãi đến trưa hôm sau, gió
cát mới dần dần lắng xuống. Cả đêm đó chúng tôi không ngừng đào tường chống
cát, sớm đã sức cùng lực kiệt, giờ thấy bão cát đã đi qua, mới dám thò đầu nhìn
ra ngoài, xung quanh toàn là những ụ cát nhấp nhô như con sóng, mặt cát bị gió
thổi thành từng nếp sóng lắng lại.
Thành cổ Tinh Tuyệt, núi
thần Zhaklama, quan tài nữ vương, bông hoa thơm xác, mộ tiên tri tiên thánh,
cùng với vô số bí mật thời cổ đại, còn cả Hách Ái Quốc, Diệp Diệc Tâm, Sở Kiện,
Táp Đế Bằng, tất cả đều đã vĩnh viễn vùi sâu trong lớp cát vàng.
Giáo sư Trần cũng thò đầu
ra khỏi thảm, nhìn lên bầu trời cười ngờ nghệch. Shirley Dương bước tới phủi
bụi cát trên đầu ông. Lão Anliman quỳ trên đất cầu nguyện, cảm tạ lòng nhân từ
của Hutai. Tuyền béo lật tung mọi hành lý ra tìm nước, song rốt cuộc chẳng có
gì, liền xòe tay về phía tôi, nét mặt hết sức bất lực.
Tôi cũng đành lắc đầu, lúc
đó chỉ nhăm nhăm chạy thục mạng, căn bản không nghĩ gì đến chuyện nước nôi, hơn
nữa chúng tôi đã đi qua điểm giới hạn an toàn từ bảy ngày trước, giờ muốn quay
lại, nào có dễ gì. Con đường đi tới sông ngầm Từ Độc cũng đã bị lấp hoàn toàn,
dựa vào sức mấy người chúng tôi chẳng thể đào lên được, không còn một giọt
nước, e rằng không thể cầm cự được một ngày trên sa mạc, uống nước mặn ở vũng
cát và máu lạc đà cũng không phải là cách, vừa nghĩ đến thảm cảnh chết khát
trong sa mạc, tôi liền cảm thấy thà chết trong Động Quỷ còn sướng hơn.
Trong sa mạc không có nước,
cũng giống như người sống bị rút hết máu, mọi người đều chẳng có cách gì, ngồi
ngây ra tại chỗ.
Bỗng nghe lão Anliman kêu
"ô" lên một tiếng :" Sứ giả của Hutai!". Chỉ thấy trên đồi
cát cách chúng tôi không xa, xuất hiện một cái bóng trắng, tôi tưởng do mình
vừa đói vừa khát, nên hoa mắt, vội dụi mắt nhìn lại cho kỹ.
Hóa ra là con lạc đà trắng
trước kia chúng tôi từng gặp trên đường tới thành Tây Dạ, nó đang lững thững
dạo bước trên đồi cát, từ từ đi về phía Tây.
Lão già Anliman xúc động vô
cùng, đến nói chuyện cũng không lưu loát nữa, lạc đà trắng xuất hiện ở sa mạc
đen bị nguyền rủa, điều này chứng tỏ lời nguyền cổ xưa đã biến mất, Hutai đã
lấy lại dải sa mạc này, đi theo sứ giả của Hutai, nhất định có thể tìm thấy
nước.
Tôi cũng không biết lời lão
ta nói là thật hay giả, lần trước còn nói những lữ khách bước vào sa mạc mà
thấy lạc đà trắng, dọc đường sẽ bình an vô sự, giờ lại nói lời nguyền trong sa
mạc đã biến mất gì đó, song lúc này thà tin là có còn hơn, đi theo con lạc đà
trắng có lẽ sẽ tìm ra được nguồn nước thật.
Mọi người lập tức chỉnh đốn
lại đoàn lạc đà, bám sát phía sau con lạc đà trắng kia. Con lạc đà trắng cao to
kia, bước đi không khoan không nhặt dưới ánh nắng chói chang, đi một mạch ba
bốn tiếng đồng hồ, vòng qua một dải cát dài, sau đó quả nhiên xuất hiện một
vũng nước rất nhỏ.
Bốn bên vũng nước đều mọc
các cây gai sa mạc, nước không trong lắm, có lẽ có một ít khoáng chất, động vật
có thể uống trực tiếp, nhưng con người thì không thể uống luôn được.
Bầy lạc đà không đợi được
lâu hơn nữa liền cúi xuống uống, Shirley Dương lục tìm mấy viên thuốc tiêu độc,
trước tiên đổ nước vào thiết bị lọc, sau khi lọc xong bỏ thuốc tiêu độc vào rồi
mới phân phát cho mọi người.
Vũng nước này có lẽ là một
nhánh của sông ngầm Từ Độc, do sa mạc di động về đêm, khiến cho nước sông ở chỗ
tương đối gần mặt đất thấm ra ngoài một phần.
Mọi người đốt lửa bên vũng
nước, nướng mấy chiếc bánh ăn. Tôi không kể cho họ việc sau lưng tôi như có
người kéo xuống lúc trèo lên đỉnh núi cho mọi người nghe, chuyện này nửa thực
nửa hư, từ lúc bị cái hoa thơm xác bỏ mẹ kia hành hạ, tôi chẳng còn phân biệt
được đâu là thật là giả nữa. Chớ nói đến việc này, thậm chí toàn bộ sự việc xảy
ra ở thành cổ Tinh Tuyệt cho đến Động Quỷ, ranh giới giữa hiện thực và ảo tượng
đều hết sức mờ nhạt.
Tôi và Tuyền béo ngồi nói
lại những chuyện xảy ra trong núi Zhaklama, tất cả dường như một cơn ác mộng
làm người ta không thở nổi, Tuyền béo nói :" Cái hoa đuôi chó ấy ghê bỏ
mẹ, có khi anh em ta chưa từng tới thành cổ Tinh Tuyệt, không chừng tất cả đều
là ảo tượng do nó gây ra cũng nên ấy chứ".
Shirley Dương nãy giờ chẳng
nói câu nào bỗng lên tiếng :" Không phải vậy, giờ thoát khỏi nguy hiểm mới
ngồi nghĩ lại, đặc điểm của những ảo giác do hoa thơm xác gây ra rất rõ rệt, nó
chỉ có thể lợi dụng những ký ức sẵn có trong não, nhưng không thể tạo ra những
thứ mà chúng ta chưa từng thấy. Quan tài của nữ vương, Động Quỷ, mộ nhà tiên
tri, lời sấm, những thứ này thực sự tồn tại. Lũ rắn đen thì trước đó chúng ta
đã từng thấy, còn về bức thạch họa tiên tri mê hoặc để chúng ta tàn sát lẫn
nhau, thì những hình vẽ có trên hòm đá là những hình vẽ chân thực, chúng ta đã
xem lời tiên tri ở bên ngoài rồi, cho nên hoa thơm xác mới có thể tạo ra ảo
tượng cho chúng ta ở lớp tráp đá bên trong".
Tôi liền nói :" Quả
nhiên anh hùng có chung ý kiến, tôi cũng nghĩ vậy, chẳng qua không dám khẳng
định, cho nên mãi không nói ra, giờ phải chăng chúng ta nên bàn bạc một chút về
kế hoạch rời khỏi sa mạc này nhỉ?"
Shirley Dương đáp :"
Vậy thì phải phiền ông Anliman rồi, ông là bản đồ sống trong sa mạc, chúng ta
cứ nghe ý kiến của ông trước đã".
Lão Anliman thấy cô chủ mở
lời, bèn lấy tay vẽ vài đường lên cát, chỗ này này đại khái là vị trí của chúng
ta hiện nay, đi về hướng Nam là di tích Nê Nhã, khoảng cách rất xa, khắp nơi
toàn là sa mạc, chúng ta có bổ sung đủ nước cũng chưa chắc đã tới được; hướng
Đông là La Bố Bạc, ở giữa là sa mạc, bên kia là sa mạc Gobi mênh mông vô tận;
hướng Bắc là hướng chúng ta đi tới đây, cũng chính là hướng quay lại thành cổ
Tây Dạ, song chúng tôi đã tiến sâu vào lòng sa mạc, nếu muốn quay lại quả không
dễ dàng gì.
Hiện giờ xem ra cả ba hướng
Đông, Nam, Bắc đều không dễ đi, còn lại duy nhất hướng Tây, cứ đi thẳng về
hướng này sẽ gặp con sông Tarim, con sông trong lục địa lớn nhất sa mạc, xuất
phát từ vị trí của chúng tôi hiện giờ, nếu đi nhanh ước chừng mười ngày là có
thể tới được khúc sông hợp lưu của ba con sông Tarim, Yarkand và Hotan. Đến
được đó thì mọi việc đơn giản hơn nhiều, bổ sung nước một lần, rồi tiếp tục đi
về hướng Tây chừng sáu bảy ngày nữa, sẽ gần đến A Khắc Tô, gần đó có quân đội,
lại có mỏ dầu, có thể nhờ họ giúp.
Trước mắt thứ chúng tôi
thiếu thốn nhất là nước đã được bổ sung đầy đủ, có lẽ sẽ duy trì được mười
ngày, thức ăn vẫn còn một ít, trên sa mạc nước uống quan trọng hơn đồ ăn nhiều,
nếu không còn gì ăn thì vẫn có thể thịt lạc đà được.
Trữ lại từng tí nước lọc từ
vũng cát, cũng đủ dùng cho mười ngày, sau đó chúng tôi mới khởi hành theo kế
hoạch. Dọc đường không sao tránh khỏi đói khát, cũng không thể thiếu được nắng
gió dãi dầu, ngày ngủ đêm đi, cuối cùng vào ngày thứ mười hai cũng đến được
sông Tarim, sau đó tiếp tục đi về hướng Tây, tới ngày thứ ba thì gặp một người
công nhân ở mỏ dầu đang vào sa mạc săn dê vàng, khi ấy giáo sư Trần chỉ còn
thoi thóp.
Tâm trạng từ từ bước ra
khỏi vùng đất chết trong sa mạc, người sống trong hoàn cảnh bình thường không
dễ gì hiểu được. Từ đó về sau tôi nuôi cho mình một thói quen, hễ ở nhà là uống
nước, bất kể cốc nước có đầy đến chừng nào, cũng đều một hơi là uống cạn.
Nguồn
tusach.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét