Đầu tuần.
Mười một giờ rưỡi trưa,
mẹ chuẩn bị xong bữa cơm. Cơm hôm nay có gà rôti cho con trai, canh chua cho
con gái và đậu phộng rim nước mắm Phú Quốc cho ba. Phần mẹ, món canh chua là
khoái khẩu như con gái.
Mười hai giờ kém mười
lăm, con trai về. Bỏ cái cặp đựng laptop lên bàn, con trai cởi giày, thay quần
áo rồi lăn ra đivăng, nói với ba đang ngồi đọc báo: “Con ngủ một lát”.
Mẹ nói: “Ngủ nghê gì nữa!
Ăn cơm xong rồi hãy ngủ”.
“Thôi mà mẹ! Để con ngủ.
Cả buổi sáng nay phải ngồi họp, xì trét nặng rồi!”.
Ba nói với mẹ: “Cứ để nó
ngủ một lát”.
Mười hai giờ, mẹ nhìn
đồng hồ rồi nói với ba: “Không biết con bé có về hay không nữa. Có mỗi việc gọi
điện thoại về cho ở nhà biết mà cũng không làm được”.
“Để tôi nhắn tin hỏi xem
sao”.
Ít phút sau, điện thoại
di động của ba có tín hiệu tin nhắn hồi âm. Ba mở đọc rồi nói với mẹ: “Đi công
tác huyện rồi. Chiều mới về”.
Ba gọi con trai dậy ăn
cơm. Con trai uể oải lăn qua lăn lại mấy lần mới rời khỏi đivăng ra bàn ăn. Vừa
ngồi xuống, con trai đã nói: “Mẹ! Thiếu ớt!”.
Ba hơi gắt: “Thiếu thì
đứng dậy đi lấy. Sao chuyện gì cũng sai mẹ hả?”.
Mẹ: “Thôi! Cứ ngồi đó đi!
Để mẹ đi lấy cho”.
Bữa cơm không quá nửa giờ.
Con trai than thở chuyện
họp hành ở trường. Ăn và “than thở” xong, con trai vào toalét một chút rồi trở
lên, lại lăn ra đivăng. Mẹ nói: “Chiều nay không đi dạy, làm gì mà vội ngủ thế
hả?”. Con trai nhằn từng tiếng: “Mặc kệ con mà”.
*
Năm giờ rưỡi chiều con
gái về, phóng xe chạy thẳng vào phòng khách khi thấy cửa sắt mở. Mẹ đang ở dưới
bếp, giật mình nghe tiếng con gái bên tai: “Mẹ! Còn canh chua cho con không
đó?”.
Mẹ chỉ nồi canh chua đang
hâm lại trên bếp: “Đó! Trưa nay chỉ có ba và mẹ ăn chút đỉnh, anh Ba mày đâu có
đụng đũa vô!”.
“Chiều nay ổng không dạy
học, sao không thấy ở nhà hả mẹ?”.
“Thì đó! Đâu khoảng bốn
giờ có bạn tới rủ đi uống cà phê. Gì chớ đi ra khỏi nhà thì mau chân lắm. Chẳng
biết có nhớ giờ cơm chiều mà về không nữa. Công việc của con hôm nay thế nào?”.
“Cũng như mọi khi thôi mẹ
à. Thôi! Con đi tắm đây. Cả ngày đóng bộ comlê, người đầy mồ hôi, nhớp nháp khó
chịu lắm rồi”.
“Ừ! Đi tắm cho khỏe rồi
ăn cơm”.
Sáu giờ chiều con trai về.
Ba hừ nơi mũi: “Tưởng đi ăn nhà hàng luôn rồi chứ!”.
Con trai: “Thằng bạn có mời đâu mà ăn, ba”.
Mẹ dọn cơm. Ba ngồi vào bàn. Con trai ngồi vào bàn. Ba hỏi con gái đâu. Mẹ
nói: “Nó có đi đâu ra khỏi nhà không? Tôi thấy nó tắm xong rồi mà”. Ba: “Tôi
ngồi đây, nó đi ra thì tôi phải biết chứ”. Mẹ: “Để tôi vào phòng nó xem”.
Một chút xíu sau mẹ trở lại bàn ăn. Ba hỏi: “Nó đang làm gì trong đó?”. Mẹ
thở dài: “Đang soạn văn bản gì đó, bảo là phải làm ngay kẻo... quên. Sáng mai
phải nộp cho sếp!”. Đến lượt ba thở dài.
Con trai ăn xong trước tiên. Kế đến là ba. Khi hai người đàn ông ra ngồi
uống trà mới thấy con gái có mặt ở bàn ăn, ngồi với mẹ. Giọng con gái ngạc
nhiên: “Ủa! Sao mọi người ăn lẹ vậy?”.
*
Cuối tuần.
Con trai lớn, con dâu và cháu gái về chơi. Nhưng không chỉ là về chơi như
những lần trước. Lần này con dâu đem theo cả một cái vali nhỏ, bảo là quần áo
và những vật dụng thường ngày dùng cho cháu gái. Thì ra là công ty hai vợ chồng
cùng tổ chức đi du lịch, vừa đi vừa về năm ngày, mà cả hai lại không muốn đem
con theo. Con trai lớn nói: “Con gửi cháu, mẹ trông cháu giùm mấy ngày vợ chồng
con đi vắng”.
Ba hỏi: “Sao không cho nó đi chơi luôn thể?”.
Mẹ gạt đi trước khi con
trai lớn và con dâu kịp trả lời: “Được mà! Lâu lâu bà cháu tôi mới có dịp hú hí
với nhau. Cứ để cho vợ chồng nó được thoải mái”.
Con trai lớn và con dâu
mừng lắm. Con dâu giành đi chợ, mua mấy món tươi đãi cả nhà. Con dâu và con gái
cùng làm bếp. Con trai lớn và con trai ngồi đánh cờ tướng. Ba xem phim cổ trang
Hàn Quốc đang chiếu trên truyền hình.
Mẹ cũng ở bếp, nhưng là
theo dõi cái máy giặt đang làm nhiệm vụ giặt sạch một đống quần áo, trong đó
hơn nửa là của con trai.
Mẹ nói với con dâu và con
gái:
- Chiều nay mẹ còn phải
ủi mấy bộ quần áo cho thằng Ba. Quan trọng nhất là cái áo trắng để nó mặc dự lễ
chào cờ đầu tuần. Có lần mẹ quên, nó phải mặc áo không ủi, về cằn nhằn mẹ cả
tuần lễ...
Con gái: “Tại mẹ cứ chiều
anh ấy. Thầy giáo ba mươi tuổi rồi chứ nhỏ nhít gì mà không tự ủi lấy quần áo,
còn bắt mẹ phải... hầu”.
Mẹ cười: “Vậy chớ mai mốt
cưới vợ về, không chừng nó tự ủi quần áo của mình, lại còn ủi cả cho vợ nữa!”.
Con gái nhìn mẹ: “Khi nào
chọn con rể cho mẹ, chắc chắn con sẽ chọn người biết... tự ủi quần áo”.
Mẹ lại cười: “Thôi đi cô,
đừng nói trước bước không tới”.
Lâu lắm mới có bữa cơm
trưa mà mẹ không phải bưng lên, dọn xuống. Nhưng suốt bữa mẹ phải lo cho cháu
gái ăn. Con dâu bảo dạo này nó làm biếng ăn lắm. Mẹ gật gù: “Được rồi! Mấy ngày
ở đây mẹ sẽ dỗ cho nó ăn thật nhiều”.
Mọi người đều tham gia
trò chuyện vui vẻ. Dĩ nhiên là trừ cháu gái. Con bé cứ ngậm
cơm trong miệng không chịu nhai, nuốt. Nó cũng không chịu ngồi yên trên cái ghế
cạnh bà nội. Thoắt một cái đã thấy nó chạy ra, leo lên đi văng rồi nằm ngửa, hai
tay hai chân đập xuống mặt gỗ ầm ầm, ra vẻ thích thú lắm. Bà nội nó lại phải
chạy ra với cháu.
Bởi vậy khi mọi người đã xong bữa, mẹ mới chỉ gần xong chén cơm thứ nhất
của mình.
*
Chưa bao giờ mẹ nghĩ mình là ôsin./.
Nguồn vanchuongviet.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét