Chương 11: Cầm Thư Điện
“Có chuyện gì mà cả ba phải
đến Cầm Thư Điện thế?” Đông Tử ngạc nhiên.
Đang bất phân thắng bại,
đột nhiên dừng, Đông Tử ngỡ Tường Vy không chịu. Nhưng lạ thay, nghe “tin khẩn”
Tường Vy đổi thái độ ngay.
“Việc bổn giáo, của riêng
Phong ca và chúng ta, ngươi biết làm gì?” Tường Vy xỉa xói lần cuối tái thiết
lập vị trí của Đông Tử và Vạn Độc Vương rồi vội dẹp cuộc tỉ thí sang một bên
“tập trung cho giáo việc” chuẩn bị hành trang lên đường cấp kỳ.
Vạn Độc Vương thương tích
chưa lành nhưng có việc “nghiêm trọng” nên cũng phải đi. Vạn Độc Vương, Tường
Vy và Gia đều trang phục chỉnh tề, cấp tốc lên đường. Vạn Độc Vương mặc trang
phục tòan màu đen như thường lệ còn Tường Vy diện bộ áo dây kim lọai và lụa
xanh tím. Gia vẫn cởi trần. Gia dùng chính cơ thể mình làm vũ khí.
Vạn Độc Vương giao Đông Tử
cho hai dị quái Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân, dặn dò bọn chúng “hộ tống Đông Tử về
nhà, đừng theo vào nơi giao tranh làm gì! Tạm biệt…” Vạn Độc Vương ôn tồn. Cả
Vạn Độc Vương và Đông Tử đều quyến luyến nhìn nhau. Vạn Độc Vương thương tích
đã qua cơn nguy kịch, Đông Tử không bị Tường Vy làm khó nữa, hai người không
còn gì tương đồng…
“Có khi nào gặp lại nhau
nữa không?” Đông Tử bối rối lí nhí.
“Đông Tử nói sao?” Vạn Độc
Vương hỏi lại.
Đông Tử không có can đảm
hỏi lại lần hai nên im lặng lắc đầu. Hai người lại lưu luyến nhìn nhau.
Cuối cùng, Vạn Độc Vương
đeo mặt nạ và kiên quyết quay đi. Mặt nạ đeo lên, vẻ dịu dàng trong mắt Vạn Độc
Vương cũng biến mất, chỉ còn đúng con người lạnh lẽo mà giang hồ thường biết.
Ba người Vạn Độc Giáo rời
cốc, Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân không dẫn Đông Tử về mà liếc nhau:
“Đến Cầm Thư Điện chứ?”
Hiết Hổ vươn vai, phủi phủi cánh tay dài lêu khêu.
“Dĩ nhiên!” Hóan Diện Nhân
nhướn mày, chuyện hiển nhiên cũng hỏi sao?
“Chỗ nào đánh nhau, chỗ đó
có trò vui!” Đó là châm ngôn xưa nay của hai dị quái. Không kịp để Đông Tử phản
ứng, Hóan Diện Nhân tiếp:
“Vạn Độc Vương của cô vừa
bị thương trầm trọng lắm, đi đánh nhau biết đâu bị thương thêm, cô không muốn
đi cùng chữa thương giùm người yêu à?”
Hóan Diện Nhân đánh vào tâm
lý hay lo của Đông Tử.
Hội ngộ ở Cầm Thư Điện vậy!
* * *
Vạn Độc Vương ở Họa Hồn
Cung suốt từ khi bị thương, nên hiển nhiên gã quái nhân bị bắt ở Cầm Thư Điện
không phải Vạn Độc Vương. Bạch Dương, 7 cô gái theo hầu, tiểu thái giám Thiên
Thiên và Xuân Thu- đều không biết điều đó.
Trước đó mấy ngày, theo
chân kiếm sĩ nghèo tên Phong, cả bọn kéo đến Cầm Thư Điện.
Cầm Thư Điện là 1 gia trang
rất rộng lớn, giữa có hồ, gia trang vườn tược tỉa tót. Phong cảnh nhân tạo,
chăm chút. Chủ nhân Cầm Thư Điện Quách Tầm Phương vốn người giang hồ, sau rửa
tay gác kíêm dựng Cầm Thư điện để hưởng ngọan văn thơ, nhạc lý và sưu tầm học
hỏi võ thuật thiên hạ. Cầm Thư Điện vừa là gia trang nghỉ mát, vừa nơi sưu tầm
sách võ thuật, trưng bày các dị nhân võ lâm điện chủ bắt/mua được, vừa tổ chức
các cuộc trưng bày dị nhân, biểu diễn võ thuật, nghệ thụât. Một công đôi việc,
chủ nhân vừa thâu lượm được nhiều tinh hoa võ công, vừa bán vé vào thăm gia
trang và vừa cho thuê các gian nhà nghỉ trong những đợt trưng bày.
Lần này, Cầm Thư Điện Chủ
Quách Tầm Phương tổ chức trưng bày quái nhân mới bắt được tên tuổi là gì úp úp
mở mở không quảng cáo, chỉ thông báo rằng hắn có phong vũ châu trong người.
Bọn Bạch Dương rủng rỉnh
tiền, chuyện thuê phòng, mua vé vào Cầm Thư gia trang không thành vấn đề. Phong
đi ké cũng được Bạch Dương chiêu đãi cùng ở chái Bắc, dãy phòng cao cấp của gia
trang.
Cả bọn lục đục đi nhận
phòng, vào đến giữa sân gặp đám người bu đông như kiến cỏ.
Có chuyện gì mà túm tụm cả
lại thế nhỉ?
Đám đông bu quanh ra đang
quan sát, bàn tán, chỉ trỏ một tên quái nhân lông lá, cao gần gấp đôi người
thường đi cùng 1 thiếu nữ đang thả thuyền hoa ở hồ giữa hoa viên.
Tên quái nhân bắp tay cuồn cuộn, mặt nổi bứơu da gồ ghề thô kệch, xấu xí, còn người thiếu nữ lại một tuyệt sắc giai nhân. Xuân Thu trong đời chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy. Mỹ nhân dáng người thanh nhã khóac áo lụa trắng, váy trải dài trên nền đất thướt tha làm ngời sáng gương mặt đẹp hòan hảo. Đôi mắt nàng như nước hồ thu, có nét buồn xa xăm. Người con gái này, không giống người thường mà như bước ra từ thi họa. Ngay cả Bạch Dương vốn quen với các mỹ nhân cung đình cũng há hốc mồm kinh ngạc. Tên kiếm sĩ nghèo tên Phong thì ngây người chảy cả dãi.
Tên quái nhân bắp tay cuồn cuộn, mặt nổi bứơu da gồ ghề thô kệch, xấu xí, còn người thiếu nữ lại một tuyệt sắc giai nhân. Xuân Thu trong đời chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy. Mỹ nhân dáng người thanh nhã khóac áo lụa trắng, váy trải dài trên nền đất thướt tha làm ngời sáng gương mặt đẹp hòan hảo. Đôi mắt nàng như nước hồ thu, có nét buồn xa xăm. Người con gái này, không giống người thường mà như bước ra từ thi họa. Ngay cả Bạch Dương vốn quen với các mỹ nhân cung đình cũng há hốc mồm kinh ngạc. Tên kiếm sĩ nghèo tên Phong thì ngây người chảy cả dãi.
“Mỹ nhân xinh đẹp quá, sao
lại dắt quái vật ra vườn!” Bạch Dương thốt lên.
“Quái vật dắt mỹ nhân ấy
chứ” Xuân Thu đính chính.
Xuân Thu nói đúng. Thíêu nữ
và quái nhân nối nhau ở hai đầu xích sắt. Tên quái nhân kiên nhẫn đứng chờ mỹ
nhân thong thả xếp thuyền giấy thả xuống hồ. Thuyền trôi, nàng trông theo, lưu
luyến, nét sầu vương vấn. Tên quái nhân kéo dây xích, mới thấy dây xích đầu kia
khóa vào cổ tay của người thiếu nữ. Cả hai đứng lên chuẩn bị cất bước.
“Khoan đã!” Bạch Dương phi
thân ra trước hai người “xin hỏi mỹ nhân đây vì sao lại bị xiềng xích thế?”
“Ngươi là ai? Đây có phải
chuyện của ngươi?” Tên quái nhân hất hàm.
Bạch Dương xưng tên.
Tên quái nhân cũng tự giới
thiệu tên là Đại Hùng, 1 trong 18 dị nhân, nổi tiếng giang hồ bởi chiều cao và
vai u thịt bắp. Đại Hùng nay làm tay sai cho Cầm Thư Điện chủ.
“Còn tiểu thư đây là…”
Thấy Bạch Dương nhã nhặn,
mỹ nhân bị xích mới khẽ nghiêng mình “Tiểu nữ họ Đào tên Quế Chi.”
Ra Đào Quế Chi. Cả đám đông
xôn xao. Chưa nghe tên bao giờ! Có phải Đào Cơ Tiên Tử không nhỉ?
“Đào Cơ Tiên Tử là ai thế?”
Tiểu thái giám Thiên Thiên tò mò. Xuân Thu nhún vai. Cô cũng chẳng rõ. Thiên
Thiên ghé đầu sát Xuân Thu để nhìn rõ Quế Chi hơn, Xuân Thu chợt để ý Thiên
Thiên có đốm xỏ ở lỗ tai.
“Thiên Thiên nhất định là
con gái!” Xuân Thu giật mình “mà nếu con gái thì ai mới được đây!”
Gần đây thật có nhiều thiếu
nữ lạ lùng quá.
Bạch Dương vẫn vặn vẹo tên
quái nhân Đại Hùng tại sao Quế Chi lại bị xiềng. Đại Hùng gạt phăng:
“Muốn biết hãy chờ đến ngày
trưng bày quái nhân điện chủ sẽ thông báo! Bị cầm tù, được ra vườn ngắm hoa đã
là ân huệ đặc biệt của điện chủ rồi!”
Bạch Dương đùng đùng nổi
giận “người của Cầm Thư Điện thật càn quấy, sao có thể xích người không rõ tội
trạng!”
“Xin Bạch Dương công tử
đừng nóng!” Một người bước ra từ đám đông cất tiếng. Không ai xa lạ, đích thân
Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương ra mặt. Quách Tầm Phương đã ngòai lục tuần
nhưng còn tráng kiện. Trên người mặc áo lụa thư sinh mặc dù ở cổ khi chuyển
động lộ những dấu xăm thửo giang hùng ngày xưa.
“Cầm thư điện xưa nay chỉ
bắt gian tặc khét tiếng thiên hạ. Xin mọi người đừng bị vẻ ngòai của yêu nữ mê
hoặc! Đào Qúê Chi là ai, xin chờ 3 ngày tới, đúng đêm khai mạc, sẽ giới thiệu
lai lịch rõ ràng. Bây giờ mời lui về phòng cho!”
“Cầm Thư Điện Chủ nói chí
phải!” – một người đứng tuổi, râu dài phất phơ từ đám đông bước ra. Ông tên Kỳ
Nguyên, người đứng đầu võ đường họ Kỳ khá tên tuổi. “Cầm Thư Điện bấy lâu không
hề bắt người vô cớ, Bạch công tử nên kiên nhẫn lui bước! Bạch công tử trẻ
người, không biết giang hồ hiểm ác, đừng vì một chút nhan sắc mà gây náo lọan”
Cả đám đông xì xào, tư
tưởng trái ngược nhau. Cầm Thư Điện quả thật có danh tiếng, không phải hạng bắt
bớ bừa bãi. Nhưng Đào Quế Chi cũng đẹp lắm! Bênh ai bây giờ?
Bạch Dương vì người đẹp
muốn ra tay nghĩa hiệp nhưng bị tay Điện Chủ đưa vào thế “mê gái làm càng” nên
Bạch Dương cũng không tiện làm dữ.
Quế Chi lên tiếng đỡ lời
“Đa tạ Bạch Dương công tử. Quế Chi cảm kích lắm. Quế Chi thân phận hèn mọn,
không dám làm phiền công tử”
Nói rồi nàng quay lưng đi,
gương mặt buồn rười rượi chỉ làm Bạch Dương nghe tim mình chợt nhói đau. Đào
Quế Chi mỹ nhân nàng là ai… Người đẹp thế sao có thể là gian tặc dị nhân giang
hồ?
Kịch hết, diễn viên bị xích
dẫn vào chuồng. Đám đông lục đục giải tán.
“Con bé xinh quá, có mua
được không?” Có giọng nói quen quen trong đám đông. Xuân Thu
nhìn theo, phát hiện ra người quen. Còn ai ngòai gã “anh rể hụt” công tử Vĩnh
Phúc ở huyện lệnh và sư phụ Dương Kiến Minh. Hình như sau sự việc với Đông Tử,
hắn kêu khóc làm dỗi không thôi nên sư phụ dẫn hắn vào giang hồ đổi gió học hỏi
với người ta.
* * *
Đến
Cầm Thư gia trang, Bạch Dương chỉ có 2 mục đích: 1, tìm gặp sư phụ của kiếm sĩ
nghèo tên Phong, Lục Cận Huy và 2, xem gã quái nhân có phong vũ châu trong
người có phải Vạn Độc Vương hay không.
Tìm
Lục Cận Huy không khó. Chỉ đi vào chái Đông của gia trang, khu phòng rẻ tiền,
đã gặp ngay một lão già còm queo, quần áo cũ kỹ dơ dáy đang hí hóay xem xét gì
đó trên đất. Phong reo to: “Sư phụ!”
Lục
Cận Huy hấp háy nhìn lên. “Ai đó?” Mắt gã đầy ghèn, xem ra thị giác đã suy giảm
nhiều lắm. Trái với khí chất đĩnh đạc của Phong, Lục Cận Huy đã đứng tuổi, có
vẻ co ro không giống bậc trượng phu. Thất vọng hơn, Lục Cận Huy bị cụt tay. Chỗ
cánh tay Bạch Dương thấy thò từ ao sen nắm lấy Bạch Phong kéo xuống ngày xưa.
“Tại
hạ Bạch Dương, có may mắn gặp được đệ tử của Lục cao thủ là Phong trên đường
đi. Phong trạc tuổi đứa em thất lạc của tại hạ, nét mặt khiến tại hạ từ lần đầu
gặp đã thấy thân thuộc lắm. Chẳng hay Lục cao thủ có biết xuất thân của Phong ?”
“À….”
Lục Cận Huy hấp háy mắt ngước nhìn Bạch Dương. Gã đã kèm nhèm lắm rồi, không
thấy Bạch Dương và đệ tử của gã giống nhau chỗ nào. Mặc dù nếu còn sáng mắt,
chắc gã cũng chẳng thấy Bạch Dương và Phong giống nhau ở đâu!
“Cẩn
Phong đấy à, đệ tử của ta, nó có quá khứ rất đáng thương!”
Kiếm
sĩ Phong tên đầy đủ là Lục Cẩn Phong. Dĩ nhiên Lục với Cẩn là do Cận Huy thêm
vào. Lục Cận Huy định kể lại nhưng nói xong câu mở chuyện, gã im lặng rất lâu,
đợi Bạch Dương dẫn vào quán ngồi uống gần nửa tĩnh rượu mới kể tiếp.
Đây là
chuyện kể của Lục Cận Huy.
Lục
Cận Huy là tay lang bạt giang hồ. Không nghề ngỗng gì. Gã có quá khứ cũng khá
huy hòang nhưng rồi vì chuyện gì đấy chán đời, từ khi mất đi nhãn lực, chỉ rong
rủi tứ phương, làm thuê làm mướn, rồi mắc tật đánh bạc, khó khăn lắm mới đủ ăn
qua ngày.
Cách
đây gần 20 năm, lúc ấy gã còn đủ hai tay, một đêm đánh bạc hết tiền, đói meo
râu lại say xỉn, gã lọang chọang vào quán ven đường xin xỏ. Vợ chồng chủ quán
thọat đầu dùng chổi đuổi đi, sau thấy gã mắt mũi kèm nhèm, tay chân xiêu vẹo,
miệng than trời trách đất thống thiết quá, nên thương tình cho gã chút thức ăn
thừa và mở cửa chuồng ngựa cho tá túc. Lục Cận Huy không đòi hỏi nhiều, có chỗ
tránh sương và dạ dày thôi kêu réo đã đủ mãn nguyện rồi. Gã hạnh phúc ôm cỏ khô
ngủ khèo.
Nào
ngờ, ngủ chưa được lâu, có tiếng rú kinh hòang rồi tiếng lỏang xỏang ở quán ăn,
Lục Cận Huy lập cập chạy ra xem.
Giữa
quán có gã giang hồ kéo theo đứa trẻ nhỏ. Gã giang hồ trạc tứ tuần, mặt mày
hung ác, môi trề cằm bạnh, râu quai nón và tóc che kín mắt. Gã mặc quần áo đen,
quấn trên người hai vòng sắt đầy gai. Đứa trẻ bị lôi đi cùng khỏang 5 tuổi, bị
siết chặt cổ tay kéo theo đang kêu khóc vì đau. Người chồng chủ quán tội nghiệp
lên tiếng nhắc liền bị gã giang hồ đá vào bụng lăn vào xó quán chết không kịp
giãy. Người vợ hỏang quá vứt cả mâm ăn bỏ chạy bán mạng. Gã giang hồ không
đuổi, chỉ rút vòng phóng theo. Người đàn bà đáng thương không kịp kêu một tiếng
khi vòng sắt lia qua người.
Gã
giang hồ không chút gớm tay, còn vỗ vai thằng bé:
“Phong,
lượm ma luân lại cho ta!” Thằng bé sợ hãi lò dò bước lại gần xác người, nâng
vòng sắt lên. Vòng sắt nặng trịch đẫm máu tanh. Đột nhiên, thằng bé thảy vòng
sắt xuống đất co gìo chạy vào bếp. Gã giang hồ cười gằn “lại muốn chạy à?” Gã
thủng thỉnh bước theo đúng lúc Lục Cận Huy vừa tới, xông ra cản.
Lục
Cận Huy tuy mắt kèm nhèm nhưng đánh đấm không tồi. Thấy chuyện bất bình, máu
nghĩa hiệp sôi sục, Lục Cận Huy rút roi da quất vun vút. Gã giang hồ xoay song
luân đáp trả. Roi da đánh với vòng. Có lúc vòng sắt rứt đứt đọan roi, có lúc,
roi da giữ lấy vòng hất khỏi tay gã giang hồ. Hai bên trình độ ngang ngửa, Lục
Cận Huy còn có phần hơn. Gã giang hồ thấy bất phân thắng bại, nên vận công. Công
lực cuộn gió ầm ầm.
“Là
phong vũ chưởng pháp!” – Lục Cận Huy kể đến đọan này, hạ giọng thì thào bí hiểm.
“Vô
lý! Phong vũ chưởng pháp phải có phong vũ châu trong người. Nếu đã có người
luyện ngọc từ 20 năm trước lẽ nào giang hồ không hay biết?” Bạch Dương ngắt lời.
“Ngươi
nhầm rồi! Uy lực của phong vũ châu tạo thành phong vũ hàn công thiên hạ bất bì.
Kết hợp với chiêu thức, Phong Vũ chưởng pháp sẽ đạt đến đỉnh cao. Thế nhưng hạt
châu chỉ có chức năng tăng cường công lực. Chiêu thức một mình nó cũng rất lợi
hại!” Lục Cận Huy đính chính.
Quả
thật, không có hạt châu trong người, nhưng gã giang hồ vận công ra chiêu, phong
vũ chưởng cũng đã rất mạnh mẽ. Lục Cận Huy xông vào tấn công bị rơi vào vòng
công lực giữa vòng sắt. Vòng sắt xóay mạnh, cánh tay Lục Cận Huy rời ra như dao
cắt.
Lục
Cận Huy đau đớn quá bò ra kêu khóc. Gã giang hồ định một bước kết liễu đối thủ
nhưng đột nhiên có tiếng rít the thé trong không trung như thể hàng ngàn cặp
chuông đồng đang rung ở âm tầng tai thường khó nhận được. Gã giang hồ dỏng tai,
vội vã chạy vào bếp tìm thằng bé rồi phi thân đi mất.
“May
mắn sao… thằng bé phước lớn mạng lớn, trốn vào nồi cơm của quán nên gã giang hồ
tìm không ra!” Lục Cận Huy giải thích. Gã giang hồ đi rồi, Lục Cận Huy vận công
cầm máu rồi lọang chọang vào bếp xem xét. Nghe tiếng thút thít, gã hất mở nắp 1
nồi lớn và thấy đứa trẻ lên năm đang ngồi co ro trong nồi run lẩy bẩy.
“Đó
chính là Lục Cẩn Phong đây!” Lục Cận Huy trịnh trọng giới thiệu. “Ta không biết
nó là ai, nó cũng vì sự kiện sợ hãi quá, tạm thời mất trí chỉ nói được 1 chữ
PHONG. Thấy thương thằng nhỏ quá nên ta mang theo cùng. Vài tháng sau, nó tỉnh
trí nhưng rồi không nhớ gì về quá khứ nữa”
“Ra là
vậy.” Bạch Dương thấu hiểu. “Thế nhưng gã giang hồ thật ra là ai?”
“Tên
hắn là Ngư Long. Thủy thần Ngư Long, kẻ có khả năng lướt trên mặt nước như đất
bằng, lặn xuống hồ không gây gợn sóng! Võ khí hai vòng sắt gai. Tòan thân từ
vai đến chân có nhiều vết bện đen hình dây thừng”
Trong
lúc giao đấu, Lục Cận Huy để ý trên tay gã giang hồ có vết bện đen như dây
thừng. Theo dấu vết và chiêu thức dò hỏi được biết gã giang hồ chính là tên ma
giáo Ngư Long.
“Vết
bện đen như dây thừng trên cổ tay?” Bạch Dương thốt lên. Chính vết bện đó, hắn
thấy trên cổ tay kẻ lôi đứa em Bạch Phong xuống hồ “Vậy ra đứa trẻ chính thật
là em trai của ta!”
Tức
Lục Cẩn Phong bây giờ. Kiếm sĩ nghèo đói bụng có nụ cười tươi như mặt trời!
Lục
Cẩn Phong cũng chóang váng khi đột nhiên tìm lại được gia đình anh em. Bạch
Dương và Lục Cẩn Phong rưng rưng nhìn nhau, cảm động không nói nên lời.
Cái cả
hai không biết, và Lục Cận Huy cũng không biết luôn. Đó là Lục Cẩn Phong không
phải Bạch Phong. Lục Cẩn Phong là con trai của gia đình chủ quán, tên Hoán, lúc
đó chỉ mới 4 tuổi. Thấy sự náo lọan sợ quá trốn trong nồi. Còn đứa trẻ Bạch
Phong, sau là Vạn Độc Vương chạy vào bếp đã bị Ngư Long tìm thấy mang đi. Chữ
“Phong” mà Cẩn Phong thốt lên là chữ cuối cùng Ngư Long gầm lên khi tìm thấy
Bạch Phong trong phòng, chứ không phải tên của hắn.
“Thật
ra …” 1 trong 7 cô gái, Kim Nhi, nheo mắt nhìn kỹ Lục Cẩn Phong, đắn đo “thật
khó tin nếu hai người là anh em huyết thống. Nếu xét diện mạo tìm điểm tương
đồng … Vạn Độc Vương còn giống Bạch Dương công tử hơn Lục Cẩn Phong huynh đây”.
Kim
Nhi vốn thân cận quan tâm đến bề ngòai Bạch Dương từng ly từng tí. Tuy chỉ gặp
Vạn Độc Vương trong khi giao chiến, và nhìn sơ thì phong cách và thần sắc của
Bạch Dương và Vạn Độc Vương khác nhau một trời một vực. Thế nhưng do hàng ngày
cố vấn trang phục và phong cách cho Bạch Dương nên điểm tương đồng trên khuôn
mặt và dáng người của hai người không lọt qua mắt Kim Nhi.
“Ha ha
ha, Kim Nhi thật biết nói đùa” Bạch Dương phá lên cười rồi ra điệu bộ giả gương
mặt hầm hầm thường trực của Vạn Độc Vương. “Ta mà hắc ám giống Vạn Độc Vương ấy
à?”
Bạch
Dương làm mặt lạnh lùng, rồi khó đăm đăm để nhạo báng Vạn Độc Vương. Ngạc nhiên
thay, nét mặt lại làm các cô gái nhìn nhau thầm thì
“Kim
Nhi nói mới để ý … Bạch công tử làm thế quả giống Vạn Độc Vương thật…”
“Vạn
Độc Vương là ai?” Thiên Thiên tò mò.
“Tử
thù của chúng tôi… Bạch công tử ra giang hồ lần này vì phải giết Vạn Độc Vương
mang phong vũ châu về cho Hồng bà bà” Thủ lĩnh của 7 cô gái, Thiết Thiên giải
thích.
“Nhưng
lần nào chạm trán, hắn đều không đánh mà tìm đường thóat chạy! Thật bực mình”
Một cô khác Lục Nhi nhận xét. “Có lẽ do biết không phải đối thủ của Bạch công
tử chăng?”
“Vạn
Độc Vương, cái tên nghe có vẻ tà đạo… chắc là 1 lão già hung ác hại dân hại
nước!” Thiên Thiên lẩm bẩm
“Không
đâu, trẻ và khôi ngô lắm!” Xuân Thu mỉm cười bí ẩn “tác phong hơi lạnh lùng kỳ
quặc nhưng rất thu hút…”
“Dĩ
nhiên không bằng Bạch Dương công tử” Thấy Bạch Dương cau mày, Thiết Thiên vội
vàng nịnh nọt.
“Chưa chắc, chỉ vì gã đó
hơi thiếu thẫm mỹ, mặc tòan màu đen, đi đâu cũng tung bụi tuyết đen chứ nét mặt
kỳ thật rất anh tuấn!” Kim Nhi nhấn mạnh, mọi người cần nhớ, nhờ có sự “hiến kế
phong cách” của cận hầu Kim Nhi mà bình thường Bạch Dương đẹp mã! Không có Kim
Nhi, nếu Bạch Dương cũng lang bạt giang hồ, đeo mặt nạ, trang phục hắc ám như
Vạn Độc Vương, chưa biết ai hơn thua!
“Phải rồi” Xuân Thu tư lự
hồi tưởng lại lần gặp ngắn ngủi đó. Hình ảnh Vạn Độc Vương mặc tòan đồ đen,
bước chậm rãi vào lễ đường. Hạt tuyết tung bay, khăn tang trắng vương vào vai
nhưng gương mặt không chút cảm xúc. “người tên Vạn Độc Vương này, có lẽ còn rất
trẻ, nhưng hình như do dãi dầu sương gió, trong lòng nhiều nỗi niềm nên bề
ngòai già dặn lạnh lùng... còn Bạch Dương công tử sung sướng hạnh phúc từ nhỏ,
cuộc sống phú quý đã giảm giúp nhìêu tuổi đời”
Xuân Thu phán đóan tinh
nhạy. Vạn Độc Vương, trừ những phút vui vẻ hiếm hoi bên cạnh Đông Tử, cuộc sống
đầy rẫy ác mộng. Còn Bạch Dương từ nhỏ sống trong nhung lụa, lại được Bạch
tướng quân cưng chiều hết mực, nên tuy lớn tuổi hơn, Bạch Dương lại trông trẻ
hơn rất nhiều.
Tuy được khen “trẻ hơn
tuổi” nhưng bị các cô gái đem lên bàn cân so … nhan sắc với kẻ thù, Bạch Dương
hơi chột dạ, không còn hứng đùa nữa. Quay sang Lục Cẩn Phong và Lục Cận Huy,
hắn nghiêm giọng:
“Lục cao thủ, ơn Lục cao
nhân chăm sóc tiểu đệ bao nhiêu năm Bạch gia sẽ không quên đền đáp. Ngư Long
với nhà họ Bạch ân óan ngút trời, chẳng hay Lục cao thủ có biết tìm hắn ở đâu?”
“Ngươi không lo! Gã giang
hồ Ngư Long đang ở trong Cầm Thư Điện đấy thôi! Ngươi có thể hỏi thẳng mặt” Lục
Cận Huy hé lời.
Chương 12: So Công Quách
Tầm Phương Điện Quái
Lục Cận Huy rút từ trong
túi ra cụôn giấy sờn nát, giấy quảng cáo triển lãm của Cầm Thư Điện. Gã dò
xuống cuối trang, chỉ móng tay đầy ghét bẩn vào hàng chữ nhỏ li ti:
“… và Quái nhân của Sinh tử
Dược Cốc”
“Sinh Tử Dược Cốc? Lại có
liên quan Vạn Độc Giáo!” Bạch Dương cau mày.
“Thủy thần Ngư Long không
hiểu vì sao, đột ngột quy ẩn giang hồ, về làm người pha thuốc cho Sinh Tử Dược
Cốc!” Lục Cận Huy giảng giải.
Mục đích của Lục Cận Huy
tốn tiền đến Cầm Thư Điện là vì đây. Món nợ cánh tay khi xưa phải trả. Ngọai
trừ gã quái nhân mà Cầm Thư Điện Chủ vừa bắt được và đồn rằng có phong vũ châu
trong người, còn có Ngư Long của Sinh Tử Dược Cốc!
Sinh Tử Dược Cốc không có
bao nhiêu quái nhân, Lục Cận Huy nghe miêu tả trong quảng cáo đã biết ngay. Tuy
tiền thuê phòng và vé vào Cầm Thư Điện rất đắt nhưng ân óan cánh tay không thể
bỏ qua.
Riêng về Bạch Dương, nếu
đúng thật tên quái nhân Ngư Long là người khi xưa bắt cóc Bạch Phong và làm mẹ
Bạch Dương chết, hắn nay có thể đối mặt trả thù và truy ra rằng có thật Lục Cẩn
Phong là tiểu đệ của mình không. Lần này đến Cầm Thư Điện thật không uổng công.
Ngày trưng bày quái nhân
cuối cùng cũng đến.
Tối đó Cầm Thư Điện tổ chức
tiệc rất thịnh sọan. Người trong điện nổ nhiều hồi trống dài thu hút sự chú ý
của quan khách. Hàng đòan vũ đạo võ thuật trang phục sặc sỡ lũ lượt nhảy múa
hướng khách mời vào khán phòng. Khán phòng rộng lớn chật kín người. Thậm chí
nhiều người không đủ chỗ phải đứng xấp xô hoặc phi thân lên sà nhà ngồi chen
chúc! Đông đúc thế nhưng đại điện vẫn không mất phong cách trịnh trọng bởi
những hàng cột to lừng lững và trần thạch cao giăng đầy hoa giấy chỉ chờ đến
phút cao trào sẽ bung xỏa xuống!
Tiệc trà dọn lên. Cầm Thư
Điện Chủ Quách Tầm Phương đọc diễn văn khai mạc đến khi mọi người bắt đầu sốt
ruột về sự dài dòng tự khoe của điện chủ, Quách Tầm Phương mới cho người dẫn
quái nhân ra.
Theo lịch quảng cáo, lần lễ
này sẽ giới thiệu 3 quái nhân, Ngư Long của Sinh Tử Dược Cốc, mỹ nhân Đào Quế
Chi bên bờ hồ và quái nhân bí ấn có phong vũ châu trong người. Cả 3 đều ít nhiều
liên quan đến phong vũ châu và phong vũ chưởng pháp truyền thuyết. Ngư Long ít
“có giá” nhất nên được đem ra trình diễn trước làm ấm không khí!
Đại Hùng từ trong, kéo màn
bước ra. Tay lôi theo dây xích. Đầu kia dây
xích nối vào cổ một dị nhân dáng người thấp lùn khác thường. Người này cụt cả
hai chân từ đầu gối xuống, trên mặt nhiều vết sẹo lồi lõm và một mắt đã bị hỏng!
Lục Cận Huy giật mình:
“Không thể nào, ngày trước hắn còn phong độ lắm mà! Ai làm gì hắn ra nông
nổi?!??” Bạch Dương cũng giật mình. Không lẽ không phải Ngư Long, người bắt cóc
Bạch Phong?
“Tên quái nhân này chính là
Thủy Thần Ngư Long, người luyện thuốc của Sinh Tử Dược Cốc!” Cầm Thư Điện Chủ
Quách Tầm Phương giới thiệu. “Sinh Tử Dược cốc xưa nay không tranh bá giang hồ
nhưng kẻ pha thuốc cho bọn chúng lại am tường chiêu thức của phong vũ chưởng!”
Cầm Thư Điện Chủ rút gươm
ra, xông vào vờn với tên tật quyền. Gã bị xích sắt tròng vào cổ cũng vận công
đánh trả. Khi gã vận công quả có gió thổi vi vút vào khán phòng.
“Phong vũ chưởng chỉ thế thôi
sao?”
Đám đông lao nhao. Gã cụt
bị xích vào cổ, chỉ Đại Hùng và Cầm Thư Điện Chủ đã đánh bại được. Thật thất
vọng quá xá!
Bạch Dương định đính chính
cho mọi người biết rằng phong vũ hàn công, lần trước thấy Vạn Độc Vương ra tay
thực lợi hại gấp hàng ngàn lần, nhưng rồi lại thôi, Bạch Dương bây giờ chỉ muốn
biết có thật Ngư Long kia ngày xưa bắt mất Bạch Phong hay không.
“Cầm Thư Điện Chủ! Có thật
tên quái nhân là Ngư Long của Sinh Tử Dược Cốc?” Từ trong đám đông Dương Kiến
Minh, sư phụ của Vĩnh Phúc, đã hỏi giùm “Sinh Tử Dược Cốc với Vạn độc Giáo tuy
hai mà một, là giáo phái tà đạo hung ác. Điện chủ bắt người của Sinh Tử Cốc,
liệu Vạn Độc Giáo có để yên không kéo đến gây thù chuốc óan hay không? Người
của Vạn Độc Giáo và Sinh Tử Dược cốc ai cũng lợi hại khác thường, quái nhân này
vừa què vừa chột, không giống lời miêu tả”
Dương Kiến Minh ngày đó có
tình thâm giao với võ đường họ Hàn ở huyện Đồng Sơn. Cả võ đường họ Hàn võ công
cao cường, vậy mà bị một người của Vạn Độc Giáo giết sạch không còn một mạng, với
Vạn Độc Giáo, Dương Kiến Minh có nhiều nể sợ lẫn ghét bỏ.
Lục Cận Huy lúc này mới lò
dò bước lại gần khán đài. “Cách đây gần hai mươi năm tại hạ đã từng giao chiến
với Ngư Long. Nếu đây đúng là Ngư Long, ta sẽ nhận ra ngay! Thủy thần Ngư Long
ngày đó có dấu bện đen ở cổ tay” Lục Cận Huy vừa nói vừa quơ cánh tay cụt căm
phẫn.
“Có phải dấu này?” Cầm Thư
Điện Chủ cao giọng, nắm lấy cổ tay Ngư Long giơ lên.
Chính cái dấu đó! Vệt đen
bện hình dây thừng. Tuy chỉ vụt qua mắt, nhưng ký ức Bạch Dương còn rõ rành rành.
Chính bàn tay nắm lấy Bạch Phong lôi xuống hồ. Bạch Dương sững sờ đang ngồi mà
đứng thẳng lên.
“Gian tặc! Ta phải giết
ngươi!” Cái dấu đen cũng gây phản ứng mãnh liệt ở 1 người khác trong đám đông.
Hét lên một tiếng, người này phóng vụt lên khán đài, đạp lên đầu những khán giả
khác mà phi thân.
Đó là một người thiếu phụ
đứng tuổi, phục trang đơn giản, nét mặt khi xưa có lẽ nhiều nhan sắc nhưng giờ
đây đã phai tàn theo năm tháng. Thiếu phụ kêu lên “chính ngươi giết con ta!!!”
rồi xông vào tấn công Ngư Long. “Bao năm nay ta theo vết đen mà tìm, cuối cùng
cũng lần ra được ngươi!” Thiếu phụ vung kiếm chém vun vút. Gã bị xích Ngư Long
vung tay ra đỡ. Cầm Thư Điện Chủ thấy thế mới nhảy vào đánh người thiếu phụ đỡ
cho Ngư Long.
“Xin hỏi các hạ là ai, tại
sao lại tấn công quái nhân của điện?”
Thiếu phụ không xưng danh,
xông vào chém liên tiếp. Cách tấn công của người này chứa nhiều uất hận. Cứ như
kiềm nén bao lâu được dịp xổ ra.
Bạch Dương thấy vậy buột
miệng : “phải chăng đó là…. Nhị nương?”
“Là Thất? Mẹ của Bạch
Phong?” Xuân Thu cũng giật mình.
Thiên Thiên không hiểu sự
tình tròn mắt ngạc nhiên.
Đóan người thíêu phụ là
Thất, mẹ của em trai, Bạch Dương nhảy lên võ đài phụ vài kiếm. Lục Cận Huy cũng
nhảy lên. Tiếp theo đó gần 20 người khác cũng phi thân lên võ đài đòi “ơn đền
óan trả”. Rõ ràng Ngư Long không được lòng ngừơi giang hồ!
Ai cũng giành giết Ngư
Long. Sự việc náo lọan quá nên tối đó thay vì lôi Đào Quế Chi và quái nhân có
“phong vũ châu trong người” ra, đành dời sang ngày thứ hai. Tất cả khán giả
giải tán.
Nửa đêm, Xuân Thu đang ngủ
thì nghe có tiếng gõ cửa. Xuân Thu lồm cồm bò dậy. Mở cửa thấy Thiên Thiên chờ
sẵn, mặt mày nghiêm trọng.
“Ta có chuyện cần hỏi
ngươi!”
Thiên Thiên kéo Xuân Thu ra
sân, tận gần nhà bếp nơi không có ai qua lại vào giờ này.
“Ngươi có vẻ biết nhiều về
Bạch Dương công tử lắm! Hai ngươi quan hệ thế nào mà Bạch Dương đi đâu cũng dẫn
ngươi theo? Còn đôi khi nhìn ngươi tình tứ nữa?” Thiên Thiên sốt ruột gặng hỏi
Xuân Thu.
Hóa ra chỉ có vậy. Xuân Thu
thở phào. Thật ra Bạch Dương đang cong chân tơ tưởng Đào Quế Chi thì có. Đào
Quế Chi xinh đẹp thóat tục khiến Bạch Dương mất hồn đến mức không dám … hun bậy!
“Thiên tiểu thư đây, vì đâu
có hứng thú tìm hiểu Bạch Dương công tử?” Xuân Thu vặn lại.
Thiên Thiên giật nảy người
“tại sao ngươi biết ta là … ”
Xuân Thu không giải thích,
nét mặt tỏ vẻ Ta-đây-đã-biết-lâu-rồi-nhưng-không-thèm-nói-thôi. Thiên Thiên hơi
dè chừng nhưng rồi bằng giọng kể cả mới công bố:
“Ngươi biết thế ta cũng
không giấu. Thiên Bình công chúa chính là ta!”
Lần này người ngạc nhiên là
Xuân Thu. Tuy lóang thóang đóan biết Thiên Thiên là con gái thế nhưng không thể
dự đóan Thiên Bình công chúa lại lông bông giang hồ.
Thiên Thiên – tức Thiên
Bình công chúa mới tiết lộ “Bạch Tướng Phủ xưa nay được hòang đế trọng dụng.
Bạch Dương tài năng, diện mạo hơn người, Hòang gia định sẽ se duyên Bạch công
tử với ta!”
Xuân Thu vỡ lẽ. Ra vậy!
Bạch Dương sắp thành phò mã cơ đấy. Người vợ tương lai còn giả trang đi theo
điều tra tận rễ thế nữa! Cũng may Bạch Dương từ hôm Thiên Thiên xuất hiện hết
giở trò hun hít, chứ không thì nguy to! Nguy to!
Hai đứa con gái đang thì
thầm thì có tiếng động lỏang xỏang từ phía nhà bếp. Xuân Thu và Thiên Bình xụyt
nhau, thụt đầu nấp bóng xuống bức tượng trong vườn nhìn xem chuyện gì.
Bước ra từ nhà bếp là Cầm
Thư Điện chủ và tên dị nhân to xác Đại Hùng. Cầm Thư Điện Chủ dặn dò:
“… đừng quên bọn Vạn Độc
Giáo có thể đến tấn công giải cứu gã bất cứ lúc nào đấy!”
“Điện chủ đừng lo, có Hỏa
Hầu Quái và tôi ở đây, bọn Vạn Độc Giáo dám vào sẽ không còn mạng trở ra!” Đại
Hùng gầm gừ đáp lại.
“Chính vì Hỏa Hầu Quái ta
mới lo…” Cầm Thư Điện Chủ tiếp tục. Đại Hùng khép cửa bếp, hai gã lầm lũi đi
khuất. Thiên Bình bấm Xuân Thu:
“Ra gian nhà kia không phải
bếp, mình vào xem thử đi”
“Không được, nguy hiểm
lắm!” Xuân Thu cản. Ít ra nên gọi theo ai đó đi cùng, Bạch Dương chẳng hạn.
Thế nhưng cô công chúa
Thiên Bình không sợ trời không sợ đất đã lốc xốc chạy vào gian bếp, Xuân Thu
cản không kịp phải chạy theo. Hai người đẩy cửa vào gian bếp, bên trong tối
thui. Ánh trăng bên ngòai rọi vào mờ mờ ảo ảo. Xuân Thu và Thiên Bình đang lò
dò chưa quen với bóng tối thì đột ngột có ánh đèn phía sau, cả hai giật mình
quay lại.
May thay, đó là Thất, không
phải bọn người Cầm Thư Điện.
“Đây là nơi giam giữ gã ác
nhân Ngư Long đấy!” Thất một tay cầm đèn, một tay cầm gươm. Trên mặt vẫn có nét
sát khí và thù hằn. Thất bao năm lùng sục giang hồ tìm kẻ hãm hại đứa con lúc
nó mới lên 5. Giờ đây tìm được tông tích, bà kiên quyết không tha.
“Nhị vị không nên vào chốn
đánh nhau nguy hiểm, xin hãy lui ra cho!”
Thất nói rồi tiến về phía
trước. Xuân Thu kéo Thiên Bình về nhưng Thiên Bình vốn ham vui, kiên quyết theo
sau.
Gian nhà bên ngòai giả bếp,
Thất vào, hất lớp rơm khô, để lộ một cửa vào mật thất bên trong. Cả ba lần mò
vào lối đi nhỏ hẹp, hai bên tường đất. Thất đi chầm chậm, tai dỏng lên đề
phòng. Xuân Thu và Thiên Bình rón rén theo Thất sát nút. Ba người đến cuối hành
lang, lại một cánh cửa khóa xích. Thất vận công chém xích sắt đứt tung xô cửa
vào.
Trong phòng gã Ngư Long
xích sắt chằng chịt trong một chuồng sắt giương mắt nhìn.
“Nộp mạng đi!” Thất phi
thân đến chặt đứt dây treo chuồng sắt. Nào ngờ, một bóng người từ đâu vụt ra
hất Thất và hai cô bé vào tường. Thiên Bình và Xuân Thu vốn không có võ công
nên bị cú va đập làm bất tỉnh ngay. Trước khi ngất đi, chỉ kịp nghe lóang
thóang người vừa tung chưởng gầm lên
“ Đào Qúê Chi, có phải là
ngươi?!”
Thất gượng dậy vung kiếm đỡ
nhưng lão già ưỡn ngực há rộng miệng, một luồng công lực tung ra hất Thất vào tường
ngã quỵ.
Đến khi Thất tỉnh dậy,
Thiên Bình và Xuân Thu vẫn còn bất tỉnh nằm lăn lóc trong lồng sắt ngay cạnh
Ngư Long. Thất bị nhốt trong lồng đối diện. Lão già râu tóc bạc phơ đứng bên
ngòai lồng luôn mồm gọi “Quế Chi, trả lời ta! Đừng có giả ngủ! Ta biết ngươi
còn thức mà!”
Thất im lặng không động đậy
giả vờ bất tỉnh. Lão già bí hiểm vẫn kiên trì lập đi lập lại câu hỏi, miệng gọi
tên Quế Chi. Mãi đến khi Đại Hùng bước vào nhắn nhủ lão già tóc bạc: “Đi nào,
đến giờ rồi! Bọn này mai sẽ tính!” Lão già tóc bạc mới vùng vằng theo Đại Hùng
ra ngòai.
Thất ngồi dậy quan sát xung
quanh. Lồng sắt vững chắc, không cách nào phá được, Thất thử gõ xuống nền, thử
nện vào tường, lắng nghe tiếng vọng, mãi mới định được một vị trí “yếu” nhất
của tường. Thất nhẹ nhàng vận công phá thủng từng chút một.
Bên ngòai, vẫn không ai hay
biết gì về sự mất tích của ba người.
Ngày thứ hai của hội nghị
đã đến. Hôm nay, trình làng gã thiên hạ đồn có phong vũ châu trong người, cộng
thêm mỹ nhân/yêu nữ Đào Quế Chi. Bạch Dương từ sớm đã chuẩn bị trang phục. 7 cô
gái cũng bận bịu giúp Bạch Dương. Ai cũng đinh ninh 2 người không phải dân
giang hồ là Xuân Thu và Thiên Thiên sẽ tự động xuất hiện vào buổi tối. Không ai
ý thức Thiên Thiên là hòang thân ngọc thể Thiên Bình công chúa nên cũng chẳng
quan tâm chú ý từng đường đi nước bước của “tay thái giám” này.
Trời rám nắng chiều, buổi
lễ bắt đầu. Lại biểu diễn vũ thuật, ca nhạc. Người trong điện tranh thủ bán lạc
rang và quạt giấy cho khách xem. Mãi đến gần tối, bọn chúng bán dù. Khách mời
không hiểu tại sao. Khán đài có mái vòm, trời tối lại không mưa, cần quái gì
che dù? Bọn người Cầm Thư Điện không giải thích chỉ bảo “sẽ có lúc đắc dụng!
Không mua hối hận! Mua vô! Mua vô!”
Khách mời không hiểu nhưng
thấy dù che có viết chữ “Cầm Thư Điện”, vài người cũng mua làm quà kỷ niệm. Dù
bán xong rồi, buổi lễ mới thực sự bắt đầu. Cầm Thư Điện Chủ đọc một diễn văn
dài dòng khác, nội dung cũng chỉ tự quảng cáo cho Cầm Thư Điện rằng thì là mà…
Cuối cùng, hắn ra hiệu cho Đại Hùng trong cánh gà kéo màn. Đại Hùng định dẫn
Đào Quế Chi ra thì lão già tóc bạc, ở góc bên kia khán đài, lừng lững bước ra
trước mặt khán giả.
Lịch biểu diễn bị đảo
ngược, “quái nhân có phong vũ châu trong người” đáng lẽ dành vào phút cuối
nhưng lại lò tò xuất hiện sớm. Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương bối rối nhưng
nhanh chóng lấy lại phong độ, giới thiệu luôn:
“Xin giới thiệu anh hùng tứ
phương, đây là thành viên mới của Cầm Thư Điện, người đã có công bắt sống quái
nhân của Sinh Tử Dược Cốc, Hỏa Hầu đại hiệp, là người công lực phi phàm đã
luyện phong vũ hàn công với hạt châu phong vũ trong người!”
Ra quái nhân có phong vũ
châu trong người được “chiêu mộ” chứ không phải “bắt được”!
Đại Hùng từ trong cánh gà
vỗ tay ra hiệu. Người của Cầm Thư Điện dưới khán đài cũng đồng lọat vỗ tay
hưởng ứng. Hỏa Hầu Quái cúi đầu chào. Gã đã già, trạc ngũ tuần, đầu tóc xốc
xếch như vừa bước ra từ trận cuồng phong. Chân mày rậm bạc trắng quắc thước. Lỗ
mũi khoằm và cặp mắt nhiều gân máu tóe lửa nhưng lạc thần. Hỏa Hầu Quái trông
có vẻ thần kinh không bình thường, phong cách cứ như đứa trẻ chậm lớn.
Không đợi Cầm Thư Điện Chủ
ra hiệu, gã liền vận công. Dưới khán đài, Bạch Dương có thể cảm thấy luồng chân
khí rất mạnh từ bốn phía. Những tách trà trên bàn run lên, va vào nhau lỏang
xỏang. Trà trong tách bắn lên, dừng lại trong không trung, rồi bị cuốn vào
luồng khí tạo thành xóay. Hỏa Hầu Quái hô một tiếng, xọac rộng hai tay. Lần này
các ngọn đèn trong sảnh phừng lửa lớn, nhiều tia lửa tách ra từ đèn cũng bay
vào không trung. Vừa lửa vừa nước tạo thành xoáy cuồng phong rất đẹp mắt.
Hỏa Hầu Quái điều khiển
vòng xoáy nước lửa lên cao, gộp vào nhau. Gã dậm mạnh chân, công lực làm cả
khán đài chao đảo. Tàn lửa rơi xuống những người đến dự. Nước bắn tung tóe
thành mưa. Những hạt nước nóng bỏng như đang sôi. Hỏa Hầu Quái cười hà hà hề
hề, đầu lắc qua lắc lại, nước dãi chảy xuống áo. Những người lúc nãy không mua
dù bây giờ cáu kỉnh rủa ỏm tỏi.
Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm
Phương hơi hoang mang vì Hỏa Hầu Quái tự tiện ra chiêu nhưng cũng nhanh nhạy
quảng cáo ngay :
“Vừa rồi quý vị vừa được
thấy là Phong Vũ hàn công. Phải ngậm hạt châu phong vũ mới luỵên được. Ngòai
cặp vợ chồng Nhật Nguyệt Song Hợp 300 năm trước sáng tạo ra chiêu thức, đến
nay, không ai khác ngòai Hỏa Hầu đại hiệp có thể vận dụng được. Môn võ thất
truyền thiên hạ vô địch. Hỏa Hầu đại hiệp đây không hổ danh đệ nhất cao thủ võ
lâm. Rất may, từ nay sẽ đầu quân Cầm Thư Điện cùng sát cánh bên Quách mỗ săn
lùng ác nhân giang hồ.”
“Khoan đã!” Lần này Bạch
Dương đứng lên ngắt lời. Bạch Dương bực lắm, bộ áo mới bị tàn lửa rơi thủng lổ
chổ. “Chiêu thức vừa rồi lợi hại khác thường nhưng theo truyền thuyết, phong vũ
hàn công luyện từ phong vũ châu là hàn khí từ thân tỏa ra. Người này tuy công
lực mạnh mẽ nhưng nội khí không phải hàn khí của phong vũ châu! Tại hạ đã có lần
tận mắt chứng kiến phong vũ hàn công. Người ra chiêu là Vạn Độc Vương của Vạn
Độc Giáo. Tên tà giáo Vạn Độc Vương, xung quanh người bình thường cũng tự có
hạt tuyết đen, khi ra chiêu gío quật ầm ầm, tuyết bay đầy trời. Công lực từ
trong ra chứ không phải từ ngọai lực vào”.
Cả khán đài xôn xao. “Có
thực Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo có phong vũ châu hay không?” “Xưa nay nghe
nói Vạn Độc Vương đi đến đâu, hạt tuyết tung bay đến đó nhưng không ai rõ vì
sao. Phải chăng vì phong vũ châu?” “Vậy thật ngạc nhiên, nếu môn giáo phái tà
đạo Vạn Độc chiếm hữu được phong vũ châu, Sinh Tử Dược cốc có Ngư Long biết
chiêu thức Phong Vũ Chưởng và Vạn Độc Vương luyện được phong vũ hàn công tại
sao vẫn chưa ra tay thống lĩnh giang hồ?”
“Bạch công tử nói có lý!”
Một người đứng lên. Ông tên Tự Thư, chuyên nghiên cứu võ thuật giang hồ. “Theo
ta phán đóan, chiêu Hỏa Hầu Quái luyện được là dị bản của Âm Dương Thần Công!
Không phải phong vũ hàn công”
Tự Thư giải thích thêm.
“300 năm trước, Âm Dương Song Hợp phu phụ thống lĩnh giang hồ. Võ công vô địch
được họ viết thành quyển Âm Dương Thần Công bí kíp vô cùng lợi hại. Ai luyện
được sẽ trở thành giang hồ đệ nhất bất bại! Vì tránh thiên hạ đại lọan, trước
khi qua đời, hai vợ chồng Âm Dương Song Hợp dùng tòan bộ nội công luyện thành phong
vũ châu và nhật minh châu, hai viên ngọc và những chiêu thức của Âm dương Thần
Công trong quyển bí kíp bị họ xé thành nhiều phần rải rác khắp nơi. Để luyện
được Âm Dương thần công cái thế, phải có cả hai hạt châu và luyện tòan bộ bí
kíp võ thuật. Thế nhưng, do trang sách bị xé rời rạc, trình tự chiêu thức rối
tung, cách kết hợp chiêu thức và cách sử dụng hai hạt ngọc để đạt được đỉnh cao
võ thuật kỳ học xưa nay chưa ai tường tận. Những người luyện từng phần trong Âm
Dương Thần Công bí kíp thường bị tẩu hỏa nhập ma thanh bại danh liệt. Hỏa Hầu
Quái đây, công lực mạnh mẽ nhưng thần trí không bình thường, rõ ràng đã luyện
một vài phần của Âm Dương Thần công bí kíp mà tẩu hỏa nhập ma rồi!”
Tự Thư chỉ giáo đến đây bắt
đầu trầm ngâm “Về phần hai hạt châu. Phong vũ châu âm khí nặng nề, nhật minh
châu dương khí bừng bừng. Ai ngậm vào đều bị hạt châu hút hết nguyên khí không
còn tòan mạng! Phong vũ hàn công lại không thể luyện thành nếu không có hạt
châu, nếu quả thật có người sống luyện được phong vũ hàn công, Tự Thư tôi đây
cũng muốn biết thực hư”
Khán đài bắt đầu xì xào.
Cầm Thư Điện chủ thấy thiên hạ nghi ngờ hơi quê độ vì nhận lầm dị bản của Ầm
Dương Thần Công thành Phong Vũ Hàn Công nên vội vã lấp liếm:
“Các vị hào kiệt xin hãy
bình tĩnh, trước khi tranh cãi tiếp có thực Hỏa Hầu nhân có phong vũ hàn công
hay dị bản của Âm Dương Thần Công, xin hãy hỏi người này!”
Cầm Thư Điện Chủ phất tay
ra hiệu. Đại Hùng từ trong lôi Đào Quế Chi xềnh xệch ra ngòai.
Chương 13: Huynh Đệ
“Đào tiếu thư!” Bạch Dương
kêu lên.
Hỏa Hầu Quái thấy Quế Chi
đột ngột mắt long lên.
“Ngươi! Ta phải giết ngươi!!!!!”
Gã xổ tới. Đại Hùng xô Quế Chi sang một bên, đón lấy Hỏa Hầu Quái. Cầm Thư
Điện chủ Quách Tầm Phương cũng cố kiềm gã này lại. Cầm Thư Điện Chủ rút ra viên
đường thảy vào mồm Hỏa Hầu Quái.
“Ngoan nào, ngoan nào!”
May thay, Hỏa Hầu Quái ngoan ngõan ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, nghiêm
nghị ngậm đường, tạm thời quên Quế Chi đi.
Cầm Thư Điện Chủ đằng hắng lấy lại fong độ, giằng lấy dây xích từ tay Đại
Hùng lôi Quế Chi ra giữa khán đài.
“Đồng đạo giang hồ, ả yêu nữ này là…”
“Tuyết đen!!!!” Cầm Thư Điện Chủ Quách Tầm Phương đột ngột chuyển câu. Quả
thật tuy không nhiều nhưng có một vài hạt tuyết hiếm hoi lơ lửng trong không
khí trước mắt hắn. Đào Quế Chi cũng thốt lên: “chỉ có thể là …”
Từ trên trần, Vạn Độc Vương đạp nóc phi thân xuống. Mặt nạ bạc không chút
cảm xúc. Áo chòang đen bọc khí theo bước nhảy xòe rông, hạt tuyết từ trong
người bay lả tả. Những mảng trần rơi xuống vỡ lỏang xỏang. Gia, Tường Vy cũng
nhảy xuống theo. Gia như mũi dáo gọn gàng cắm xuống đất, vừa chạm chân, đã thấy
hai tay chéo cặp tam đỉnh song xoa thủ trước ngực. Tường Vy nhẹ nhàng đáp xuống
cuối cùng. Váy tím quyện khói năm màu như thi họa trên không. Tường Vy nhún
chân, áo váy mềm mại rũ xuống ôm cặp đùi trắng. Khói từ lọ đồng cầm trên tay
nghi ngút lan ra tứ phía. Tường Vy ngửa cổ cười ngất.
“Khói độc! Cẩn thận!” Người trong khán đài che mũi, nhưng không kịp. Độc
chất của Tường Vy khiến họ đồng lọat lăn lộn ra đất ho sặc sụa. Bạch Dương và 7
cô gái vội vã rút thuốc giải ra uống còn những cao thủ trên khán đài thì vận
công tống chất độc ra ngòai.
Vạn Độc Vương nắm lấy tay Tường Vy, đậy nắp lọ khói độc lại “đủ rồi, không
cần đâu”
Tường Vy cong môi “nhưng
muội thích...”
Vạn Độc Vương hất hàm, ba
người đồng lọat nhằm hướng Đào Quế Chi thẳng tiến. Đại Hùng và Cầm Thư Điện Chủ
xông ra đỡ. Bạch Dương cũng phi thân lên khán đài bảo vệ Quế Chi.
Gia chiến đấu rất hào hứng,
song xoa kim lọai trong tay sáng giới. Mỗi xoa, đỉnh giữa nhọn hoắc chỉ chực
nhắm tử điểm của đối thủ xiên vào, hai đỉnh cong bên hông cũng bén ngót, một cú
đả thương sẽ níu lấy da thịt, ruột gan kẻ thù móc ra ngòai. Khác với lần đánh
nhau ở Họa Hồn Cung khi dùng độc với Vạn Độc Vương là vô ích, song xoa giao
chiến của Gia có nhiều “phụ kiện” hơn. Cặp xoa này có cán bằng kim lọai đúc
nặng trịch, nhiều vòng kim lọai gia cố rắn chắc và gắn thêm một lục lạc đen
chứa độc.
Gia hai tay nắm chặt cán
xoa, ngón cái bấu vào chạc giữa ba chỉa tùy thế mà xoay xoa. Ba gã tay chân
trong điện nhào vào tấn công. Hai gã bị Gia nhanh gọn kẹp lưỡi kiếm vào chạc
ba. Tay kia, Gia xoay ngược cán xoa gõ vào tay
một người chỉ nghe tiếng xương gãy khô khan. Lục lạc theo nhịp chuyển động của
cán xoa rắc độc vào nạn nhân còn lại. Gã thứ ba hơi hỏang hốt định thối lui
nhưng quá muộn vì Gia đã chồm tới, kẹp lấy kiếm của hắn bẻ đôi. Rồi như mèo vờn
chuột, Gia nở nụ cười chết chóc, nhếch đôi môi mỏng, chạm nhẹ ngón tay vào trán
gã gia nhân. Tên này trợn mắt sùi bọt mép trúng độc chết ngay. Điểm vừa bị chạm
nổi dấu đen từ từ lan ra như mạng nhện.
Cạnh bên, Tường Vy cũng vừa
nhảy phốc lên một kẻ khác, kẹp đôi giò trắng vào người này, tay ôm chặt cổ hắn.
Cũng như Vạn Độc Vương, Gia và Tường Vy cơ thể đầy độc dược, hai tên chạm vào
ai xem như kẻ đó tận mạng. Tường Vy lại rất thích cái ôm giết người.
Cầm Thư Điện Chủ thấy thế
không dám tấn công, bị Gia xáp lại, hắn cứ giật lùi từng bước đến khi rơi tòm
ra khỏi khán đài. Gia định nhòai người xuống kết liễu Cầm Thư Điện Chủ Quách
Tầm Phương thì Tường Vy từ đâu bị ném thẳng vào lưng hắn. Gia chới với ngã ra
trước, xoay người đỡ lấy Tường Vy. Tường Vy xoay một vòng, chạm chân xuống đất
đẩy Gia ra một bên. Tường Vy phun nước bọt cáu tiết, hằn học nhìn đối thủ.
“Dị Nhân Đại Hùng! Tên chết
tiệt!”
Ra Tường Vy chiến đấu với
Đại Hùng bị gã dị nhân cao lớn nắm lấy ném lên không trung. Tay
sai Đại Hùng của Cầm Thư Điện được liệt vào hàng dị nhân bởi có cơ thể và sức
vóc như một con gấu lớn. Làn da của hắn bẩm sinh đã đặc biệt dày, nhờ luyện Bất
Nhập Nhu công gần như hòan tòan miễn nhiễm với thương tích, độc tố bên ngòai.
Đại Hùng võ công không đặc biệt giỏi giang nhưng sức khỏe dị thường, hai tay
tóm lấy Tường Vy nhấc bổng lên xiết mạnh làm ả phải kêu lên vì đau. Gia đâm
song xoa vào bụng Đại Hùng. Gã chỉ hít sâu, rồi thở mạnh, bật Gia ra xa bốn
bước. Cặp song xoa hòan tòan không xuyên được da hắn.
“Gã này của muội!” Tường Vy
la lên, tuy bị Đại Hùng xiết chặt nhưng không muốn Gia giành đối thủ nặng ký.
“Tùy vậy!” Gia nhướn mày,
quay đi, tìm đối thủ khác.
Trong vòng siết của Đại
Hùng, Tường Vy bắt đầu bốc khói. Trên bộ váy kết bằng kim lọai của Tường Vy mỗi
điểm kết là một hộp độc có thể xả khói bất cứ lúc nào. Đại Hùng gầm gừ, đứa con
gái hắn kẹp trong đôi tay hộ pháp tỏa khói nghi ngút. Khói càng lúc càng dày
đặc. Khói độc xông đầy mặt khiến Đại Hùng vừa ho vừa chảy nước mắt mũi ràn rụa.
Đột ngột hắn cảm thấy hai bàn tay nắm vào hư không. Thì ra Tường Vy đã luồn ra
từ lúc nào, phi thân khỏi đám mù mịt, xòe quạt kim châm phe phẩy. Quạt xua lọn
khói lộ đôi mắt đen láy đắc thắng, Tường Vy cười lanh lảnh. Những cây kim châm
kết thành quạt lướt nhoang nhóang theo từng nhịp phẩy. Khói từ bộ áo lại tỏa mù
mịt. Họa Hồn Cung chủ Tường Vy nữ quái của Vạn Độc Giáo trở thành một đám khói
di động. Lúc luồn lách, lúc xoay người, tiến tiến, lùi lùi, hư hư, ảo ảo.
Trong khi Gia và Tường Vy
nhận nhiệm vụ tấn công những ai có ý cản trở ba người, Vạn Độc Vương nãy giờ
chưa động thủ, không nói không rằng tiến thẳng đến nắm lấy tay Quế Chi. Mặt nạ
lạnh lùng không tỏ chút thái độ. Đã quá quen với cảnh đánh nhau bát nháo nên
mặc kệ xung quanh ai đánh ai, chỉ ghì chặt tay Quế Chi bình thản dẫn đi. Quế
Chi không phản kháng bước theo. Hai người xuyên qua trận hỗn chiến trên khán
đài.
Đột ngột một mũi tên lao
vun vút tới. Vạn Độc Vương dùng gậy gạc tên. Mũi tên cắm lên bọc hoa giấy trên
trần. Bọc hoa Cầm Thư Điện chủ chuẩn bị cho phút cao điểm của buổi tiệc giờ
tung lả tả xuống rất đẹp mắt. Cánh hoa các lọai đủ màu sắc bay lơ lửng, tỏa mùi
hương ngào ngạt. Trong bọc cũng có nhiều hạt nhũ sắc, rơi xuống phản chiếu ánh
đèn lung linh. Những hạt đá nhỏ cũng chạm đất leng keng.
Quế Chi ngạc nhiên đưa tay
lên đón những đài hoa chầm chậm xoay tròn trong không trung. Đôi mắt buồn của
nàng thóang giãn ra. Quay sang Vạn Độc Vương, tuy khó có thể thấy gương mặt hắn
sau lớp mặt nạ nhưng cũng như Quế Chi, những cánh hoa từ trên trần cũng rơi đầy
vai và tóc. Hạt nhũ rơi đầy mặt nạ, nhũ óng ánh nổi bật trên áo chòang đen. Vạn
Độc Vương chớp mắt, dừng bước, vẫn nắm chặt tay Quế Chi. Quế Chi bất giác cúi
đầu mỉm cười. Đôi môi xinh hé mở lộ hàm răng ngọc. Cánh hoa lác đác xuống gương
mặt mỹ miều nàng thầm thì: “Cảnh trí thật thi vị, nào giống trận giao tranh.”
Tác giả của mỹ quan trên,
công tử áo trắng Bạch Dương thảy cung tên sang một bên, rút kiếm chỉ thẳng vào
ngực Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương không phản ứng. Bạch Dương tiến lại gần nắm
lấy tay Quế Chi giành đi. Vạn Độc Vương vẫn giữ chặt nàng, lực giằng co làm vai
áo Quế Chi tọac ra một mảng. Quế Chi hơi phật lòng rũ tay khỏi cả hai người,
lùi một bước.
Vạn Độc Vương và Bạch Dương
hầm hè gườm nhau. Mũi gươm của Bạch Dương vẫn chỉ thẳng vào Vạn Độc Vương. Bạch
Dương kiên quyết không cho Vạn Độc Vương chạm tới Quế Chi còn Vạn Độc Vương đã
quá mệt mỏi với người anh này, chỉ muốn tóm lấy Quế Chi rồi rút nhanh.
Vạn Độc Vương rút gậy ra.
Huynh đệ chưa kịp thương tàn thì Đào Quế Chi đột ngột kêu lên sợ hãi
”Cứu muội!”
Quế Chi nép vào vai Vạn Độc
Vương, gương mặt đẹp lộ nét hãi hùng. Ra Hỏa Hầu Quái, lúc này đã ngậm xong
viên đường, càng thêm phấn chấn, hai tay nắm hai cái ghế, xông vào tấn công Quế
Chi.
Vạn Độc Vương và Bạch Dương
đồng lọat đẩy Quế Chi ra sau.
Vạn Độc Vương thường dùng
gậy, hóa ra không chỉ bổng pháp. Đôi mắt lạnh lẽo ánh sát khí, hàn khí từ tay
truyền vào gậy sẵn sàng giao chiến. Hàn công truyền vào gậy hút lấy những ẩm
khí trong không gian, kết thành tinh thể đá. Hạt tuyết đen trong người hắn cũng
tỏa ra dày đặc hơn. Tinh thể đá kết mỗi lúc một nhiều bọc lấy cây gậy biến nó
thành lưỡi kiếm băng gồ ghề, bén nhọn.
Hỏa Hầu Quái gầm lên trờ
tới ném hai ghế vào Bạch Dương và Vạn Độc Vương. Hai người cùng so gươm chém
tung 2 chiếc ghế thành nhiều mảnh.
Hỏa Hầu Quái phá lên cười
điên lọan, nhấc bổng cây cờ của Cầm Thư Điện gần đó. Tiếp nhận công lực của Hỏa
Hầu Quái, bắt lửa từ đèn, đầu kỳ phực lửa. Hỏa Hầu Quái quơ hỏa kỳ trên tay
giáp chiến.
Bạch Dương cũng ra chiêu.
Bạch Dương học võ từ dị nhân Hồng bà bà. Hồng bà bà luyện võ chỉ vì nghiên cứu
tinh hoa học thuật và luyện công cho sức khỏe trường tồn chứ không phải chiến
đấu hại người nên thế võ mềm mại, nhu thuật dịu dàng. Bạch Dương nghiêng người
né đòn đâm của hỏa kỳ rồi theo chiêu thức sẽ dụng chính sức công phá của Hỏa
Hầu Quái mà phản công. Nào ngờ, võ thuật của Hỏa Hầu Quái kỳ quặc, tấn công
nhưng hòan tòan không sơ hở. Lực công phá vừa tung ra lại tự rút vào ngay. Kiếm
pháp của Bạch Dương do đó chỉ giúp hắn thủ, đở đòn, né tránh chứ không phản
công hiệu quả.
Vạn Độc Vương ít khi ra tay
nhưng xét về chiêu thức, Vạn Độc Vương học võ từ Luân Hồi Vạn Độc, giáo chủ
phái tà đạo, thủ pháp hung tàn, chỉ nhằm giết người nên thế võ tấn nhiều hơn
thủ. Cương nhiều hơn nhu. Dùng lực mà công phá. Vạn Độc vương lại có phong vũ
châu trong người, gần như những nhát kiếm từ chiêu thức đến công lực đều độc
thủ. Hỏa Hầu Quái không thích Vạn Độc Vương, sau ba nhát la to “ta không đánh
với ngươi” rồi chỉ nhằm Bạch Dương đâm hỏa kỳ.
Hỏa Hầu Quái truyền công lực
vào kỳ. Lửa phừng qua mặt hai chàng trai, cây cờ rung mạnh. Bạch Dương vừa chạm
kiếm bị lực phản công của cây kỳ đàn hồi thanh kiếm vào người. Bạch Dương hốt
hỏang, Vạn Độc Vương nhanh tay vung kiếm chém mạnh, chẻ cây kỳ và kiếm của Bạch
Dương ra làm đôi nên hắn mới không tự đả thương mình.
Đọan kỳ gãy rơi xuống nền
đánh keng một cái. Lửa từ cây kỳ lan ra thảm cháy rừng rực. Bạch Dương hòang
hồn, định ném cây kiếm gãy đi nhưng Vạn Độc Vương chụp lấy và đổi cho hắn cây
băng kiếm hắn đang dùng.
“Cám ơn” Bạch Dương lắp
bắp, không khỏi ngạc nhiên.
Vạn Độc Vương cầm cây kiếm
gãy của Bạch Dương vận công, nửa thanh kiếm cũng hóa thành lưỡi băng. Hai thanh
niên hai thanh băng kiếm trên tay.
“Ngươi có biết Hồng Tiến
Kiếm không?” Vạn Độc Vương hỏi khẽ.
Bạch Dương gật đầu. Hồng
Tiến Kiếm là một trong những chiêu thức kỳ lạ của Hồng cô cô. Chiêu thức này
tấn công nhưng hòan tòan không có lực lại hòan tòan không có thế thủ. Bạch
Dương từng học nhưng không hiểu chiêu thức dụng vào việc gì.
“Hồng Tiến Kiếm là một phần
của Bách Niên Giai Lão Song tuyệt kiếm! Ngươi tấn, ta thủ.” Vạn Độc Vương nói
“xuất chiêu!”
Hỏa Hầu Quái túm lấy ba cây
kỳ khác một lượt đâm tới. Bạch Dương tuy nghi ngờ nhưng theo chiêu thức xoay
kiếm gộp ba cây cờ vào nhau. Vạn Độc Vương tung người lên cao, giơ kiếm chém
mạnh ba cây kỳ gãy tung, vụn gỗ và dây vải bay tứ phía.
Bạch Dương tiếp nối, kiếm
pháp của hắn dựa vào thế của Vạn Độc Vương nhân lực tấn công gấp nhiều lần. Hỏa
Hầu Quái đỡ bằng cán kỳ nhưng Vạn Độc Vương ngay đó cũng đâm mạnh. Hỏa Hầu Quái
rụt vai, may mắn chỉ bị đầu kiếm xuyên nhẹ vào giữa ngực. Máu phụt ra ngòai.
“Aaaaaaaaaaaaa!” Hỏa Hầu
Quái há miệng khóc to. Âm lực công bật ra bẻ gãy thanh băng thành nhiều mảnh.
Mảnh băng vỡ rơi lỏang xỏang xuống nền thảm đang cháy bên dưới. Vạn Độc Vương
nhanh chóng vận công phục hồi thanh kiếm.
Bạch Dương và Vạn Độc Vương
lại sóng bước, lần này tự tin hơn. Hóa ra, kết hợp với chiêu thủ của Vạn Độc
Vương tên gọi “Luân Hồi Kiếm” mà Hồng Tiến Kiếm trở nên lợi hại bất ngờ. Bạch
Dương đột ngột hiểu ra.
“Hóa ra Giáo chủ của ngươi
Luân Hồi Vạn Độc và sư phụ của ta Hồng cô cô ngày đó từng cùng nhau học võ,
nghiên cứu võ thuật. Cho nên…”
Cũng như mọi thứ tồn tại
trên thế giới, võ thuật phải cân bình. Âm, dương. Cương, nhu. Tấn, thủ. Vốn
nghĩ sẽ sóng bước bên nhau trọn đời nên Hồng cô cô khi tìm ra tuyệt học võ
công, lấy tên Bách Niên Giai Lão đặt cho, và chia chiêu thức trong bộ bí kíp
làm đôi để cả hai người cùng song hợp đến bạc đầu. Mỗi người chỉ luyện phần
người đó. Ý rằng cả hai bên nhau chiêu thức mới trọn vẹn.
Không ngờ Luân Hồi Vạn Độc
có thâm ý từ trước, học cả hai phần, sau phản bội bỏ đi mang theo bí kíp. Thành
ra, Vạn Độc Vương biết trọn chiêu thức còn Bạch Dương chỉ biết một nửa của Hồng
cô cô, mất đi quân bình, giảm hẳn hiệu quả.
“Chiêu thứ 6 hàng thứ mười
trang 8 của Hồng Tiến Kiếm!” Vạn Độc Vương ra hiệu.
Bạch Dương càng lúc càng
ngạc nhiên:
“Nếu ngươi biết hết các
chiêu thức của ta, lý do gì xưa giờ giáp mặt chưa hề giao đấu?”
Vạn Độc Vương chán quá
không thèm trả lời. “đi nào!” Hắn ngắn gọn.
Bạch Dương và Vạn Độc
Vương, một người áo trắng, một áo đen, cả hai chiều cao ngang tầm, dáng người
cũng nhiều điểm tương đồng, cứ như hiểu ý nhau, người thủ người đánh cho nhau.
Hỏa Hầu Quái trước thế tấn thủ vững chãi của Bạch Dương và Vạn Độc Vương cũng
phải lùi bước.
Bạch Dương vừa ra chiêu vừa
nghĩ ngợi. Bạch Dương chột dạ vì đột nhiên lại song song bên cạnh kẻ hắn ngày
đêm truy đuổi đánh cùng 1 đối thủ. Vạn Độc Vương xưa giờ đối mặt là chạy hóa ra
lại biết tỏng võ công của hắn. Chưa kể, gã mặt nạ bạc hắn có bổn phận phải truy
giết cho bằng được không hiểu tại sao khi thi triển cùng bộ kiếm chiêu cứ có
cảm giác quen thuộc như thế nào.
Đột nhiên, trong đầu Bạch
Dương lóe lên những hình ảnh ngày bé chạy chơi trong Bạch Tướng Phủ với đứa em
trai Bạch Phong. Có thể nào…
Bạch Dương vốn xưa giờ ít
khi vừa đánh vừa thiếu tập trung nên khi hơi sững người vì hình ảnh hiện ra
trong đầu, Bách Niên Giai Lão Song Tuyệt Kiếm bị kẻ hở, Hỏa Hầu Quái chưởng cho
Bạch Dương một chưởng phun máu. Hỏa Hầu Quái tâm thần không ổn định thế nhưng
công lực tràn trề, chỉ một chưởng đã đủ trọng thương cao thủ giang hồ.
Vạn Độc Vương cứ ngỡ Bạch
Dương đỡ được nào ngờ thấy Bạch Dương trúng chưởng giữa ngực ói máu quỵ xuống
không đứng lên nổi, nếu không có mặt nạ chắc Bạch Dương cũng thấy Vạn Độc Vương
tái mặt vì xót ruột.
Bách Niên Giai Lão Song
Tuyệt Kiếm bị bẽ gãy, Vạn Độc Vương lại lo nhìn xem Bạch Dương thế nào nên cũng
bị dính một chưởng của Hỏa Hầu Quái. Vạn Độc Vương vẫn còn bị thương, bị trúng
chưởng máu từ khóe miệng chảy ra nhỏ từng giọt từ trong mặt nạ xuống cổ.
Nhưng Vạn Độc Vương mạnh
hơn Bạch Dương rất nhiều. Cùng bị trúng chưởng mà không hề suy chuyển, chỉ thụt
lui đúng hai bước chân, chống gươm xuống đất nhanh chóng ổn định phong độ.
Hỏa Hầu Quái khóai chí điên
cuồng vận công tới tấp.
Lửa bén trên thảm nãy giờ
cháy bùng lên cao. Công lực của Hỏa Hầu Quái khiến tia lửa rời ra khỏi thảm bay
lơ lửng trong không trung. Những hạt nước từ trà trong khán đài cũng bị hút lên
thành xoáy bay lơ lửng.
Quế Chi kêu lên: “Âm Dương
thần chưởng đấy!”
Vạn Độc Vương ném mạnh cây
kiếm xuống sàn. Đến nước này đành vận phong vũ chưởng đánh trả.
Vạn Độc Vương cúi đầu, nắm
chặt đấm. Những hạt nước đang lơ lửng tự dưng bị khí lạnh nuốt chửng đông thành
đá. Gió rú qua khán đài. Hàng ghế khán giả rung bần bật. Áo chòang đen của Vạn
Độc Vương xòe rộng. Từ trong người hạt tuyết đen tỏa như quầng vũ. Trên sàn,
những mảnh băng vỡ từ cây kiếm cũng nứt ra thành bột tung lên không trung. Gió
rít rên xiết, xóay qua người Vạn Độc Vương bốc theo hơi lạnh cắt da.
Âm Dương Thần Chưởng và
Phong Vũ Chưởng đều là hai dị bản từ Âm Dương Thần Công bí kíp truyền thuyết,
nguồn gốc vốn giống nhau. Âm Dương Thần Công bí kíp cái thế nên từ xưa luôn có
người mày mò tìm cách ráp ghép lại những trang sách. Những cách kết hợp trang
sách khác nhau tạo nên những dị bản khác nhau. Vô số võ sư trong thiên hạ vì
luyện nhằm mà tuy đạt được công lực phi thường nhưng đồng thời cũng mất hết
thần trí tự tận tự diệt. Có giỏi cũng bằng thừa.
Phong vũ chưởng và nhật
minh quang chưởng kỳ thật cũng là dị bản của Âm Dương Thần Công, là hai chương
được tương truyền ráp ghép thành công nhất. Ít nhất, bản thân chương pháp không
làm người luyện tẩu hỏa nhập ma.
Sự tương đồng về nguồn gốc
khiến các dị bản của Âm Dương Thần Công và phong vũ chưởng về chiêu thức đều
ngang sức ngang tài… xét về uy lực, lại phải tính yếu tố cá nhân người luyện,
không thể nói trước hơn thua. Nay Hỏa Hầu Quái và Vạn Độc Vương mặt đối mặt
cũng là đối đầu lý thú.
Hỏa Hầu Quái và Vạn Độc
Vương chưa ra chiêu, mà công lực cả hai đã tỏa ra tứ phía, rung động khán đường.
Bạch Dương chống gươm xuống
sàn, một tay kéo lấy Quế Chi ôm vào lòng đỡ gió cho nàng. Mặt đất rung chuyển
như đang giữa cơn địa chấn. Gió đuổi gió xung quanh, hai luồng công lực đối
nhau, làm nội thương của Bạch Dương càng trầm trọng, máu không ngừng chảy ra
khóe miệng. Gia ghim cặp song xoa xuống nền, co người lại tránh phong ba. Tường
Vy sung sướng hơn, vốn vừa hạ được gã hộ pháp Đại Hùng, ả chỉ việc nấp sau cơ
thể lừng lừng của hắn.
Tòan khán đài chỉ có hai
người đứng vững. Hỏa Hầu Quái mặt mày bặm trợn, tóc và râu bạc tung bay theo
gió, tàn lửa trôi bốn phía. Vạn Độc Vương lạnh lẽo chết chóc, mặt nạ che mất
cảm xúc vốn ít ỏi trên mặt, bông tuyết đen tỏa ra tung bay như xóay. Hai đối
thủ đối diện mới thấy rõ một kẻ dụng công điều khiển ngọai lực còn một người có
hàn khí từ cơ thể tỏa ra.
Những người trong khán đài
tuy đang bị trúng độc thấy cảnh tượng cũng thều thào kêu lên rằng “hàn khí từ
trong người… tuyết đen…Vạn Độc Vương… đúng thật là phong vũ hàn công rồi!”
Hỏa Hầu Quái ra chưởng.
Những tia lửa lơ lửng chờ đợi nãy giờ gào hét phi tới. Lửa lia dài như sao sa,
kéo vệt khói đen đồng lọat nhắm hướng Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương vận công đỡ
lấy. Hỏa khí hung hăng đột ngột như va vào tường đá vô hình, hỏa dạng biến đổi,
vệt lửa cuộn tròn như hồng cầu rồi bị bóp méo tứ phía. Nhìn kỹ ra hàng ngàn hạt
băng li ti cuốn chặt lấy tia lửa. Tia lửa vùng vẫy đun chảy hạt băng nhưng băng
chảy rồi lại tạo ra nhanh chóng, xiết chặt hòng bóp ngạt tia lửa.
Hai luồng công lực ngang
ngửa. Khó có thể nói ai có phần thắng thế. Cả người Hỏa Hầu Quái đỏ hồng lên,
nội lực rối lọan. Còn Vạn Độc Vương bắt đầu bị Âm Dương thần công cộng hưởng
với hàn khí trong người khiến trên mặt nạ và phần lộ ra đôi mắt, hàng mi dài có
hạt tuyết đọng. Vết thương đang lành trên cổ bật tung ra chảy máu ròng ròng.
Nhưng máu rơi ra ngòai ngay lập tức đông thành hạt băng cuốn vào xóay lơ lửng
trong không trung.
Cả hai vẫn vận công. Chưởng
lực giao nhau, lia qua cả hai người. Lớp găng trên tay Vạn Độc Vương từ từ rã
ra thành bột, Hỏa Hầu Quái lo ngại, hắn biết tiếp tục vận công chưởng, sẽ chạm
vào da thịt của Vạn Độc Vương mà trúng độc. Lại thêm nãy giờ bị hàn công của
Vạn Độc Vương tấn công, công lực trong người Hỏa Hầu Quái bắt đầu chạy tóan
lọan làm đầu óc gã chao đảo nên gã đột ngột dừng tay. Lảm nhảm cái gì đó một
mình rồi phi thân chạy mất. Bỏ lại Vạn Độc Vương lúc này phải quỵ xuống gối,
người run bần bật, tuyết đen tỏa khắp người.
Đào Quế Chi thấy thế vội
chạy lại phía Vạn Độc Vương. Bạch Dương nắm lấy tay áo nàng:
“Đừng, Đào tiểu thư, cẩn
thận độc dược đấy”
Đào Quế Chi vẫn bước tới,
vai áo bị Bạch Dương ghì lại theo lực bước vốn vừa rách lộ hình xăm nhện đen
trên lưng. Quế Chi chỉ quay lại nhìn Bạch Dương khẽ mỉm cười rồi quỳ xuống cạnh
Vạn Độc Vương điểm huyệt điều thương.
Chương 14: Nhân Thân
Đào Quế Chi lấy thuốc từ
trong người cho Vạn Độc Vương uống. Còn khẽ chạm nhẹ vào cổ hắn vuốt ve. Đào
Quế Chi chạm vào da thịt Vạn Độc Vương mà không hề hấn gì. Nàng có vẻ rất lo
lắng cho Vạn Độc Vương thậm chí còn biết rõ tình hình vết thương trên cổ. Vạn
Độc Vương ngược lại, rất lạnh lùng với thiếu nữ này, uống thuốc giải xong, hắn
nhẹ nhàng gạt tay Đào Quế Chi ra ngồi xuống vận công điều thương. Thái độ của
Vạn Độc Vương khiến Quế Chi hơi phật lòng nhưng như thể đã quen với phản ứng
đó, chỉ nhỏen cười thấu hiểu.
“Đào tiểu thư nhu mì yếu
điệu sao lại có dấu xăm nhện đen trên lưng… Đào Quế Chi và Vạn Độc Vương tại
sao lại…” Bạch Dương sững sốt cứ ngỡ nhìn lầm.
Gia nhảy tới bên cạnh Quế
Chi ân cần:
“Dược nhi! Không sao chứ?”
Quế Chi lắc đầu “không,
nhưng Vạn Độc Vương bị thương rồi! Còn Ngư Long
lão bị nhốt trong mật thất
đâu đấy”
Bạch Dương đến lúc này chợt
nhận ra. Đào Quế Chi là Dược Nhi của Sinh Tử Dược Cốc. Cùng với Thủy Thần Ngư
Long, Dược Nhi Đào Quế Chi là người pha thuốc. Hai nhân vật quan trọng nhất nhì
tà Cốc. Một tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, phong thái hiền hòa thanh nhã chỉ một
lần gặp Bạch Dương đã nghe tim mình rung động, vậy mà hóa ra là… Bạch Dương mím
môi, thấy miệng mặn mặn.
“Dương nhi… nguy lắm” Có
tiếng gọi, bước chân dồn, Thất chạy vào.
Thất đã thóat khỏi mật thất
định tìm Bạch Dương cầu cứu cho Thiên Thiên và Xuân Thu. Thấy cảnh tượng, Thất
tấn công, Tường Vy đứng gần nhất phóng kim châm đáp trả. Thất dùng gươm gạt ám
khí của Tường Vy nhưng bị cô ả nhảy một vòng qua người tấn công từ sau liên tục
phóng gần 20 kim châm vào lưng.
“nhị nương cẩn thận!” Bạch
Dương kêu lên lo lắng.
Hai chữ “nhị nương” làm Vạn
Độc Vương đang vận công cũng mở mắt dừng tay, gượng đứng lên xông vào cản Tường
Vy. Tường Vy đang hăng máu, tuy Vạn Độc Vương cố xen vào tóm lấy cánh tay không
cho đánh, Tường Vy vẫn nhanh nhẹn thả rắn từ trong áo vụt ra cắn vào cổ Thất.
Vạn Độc Vương điên tiết tát cho Tường Vy một cái.
Tường Vy lần đầu tiên bị
Vạn Độc Vương đánh nặng chảy máu ở khóe miệng tức tối hét lên:
“Huynh đừng quên huynh là
Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo! Muội mới chính là gia đình của huynh đấy!”
Dược Nhi vội vã kéo Tường
Vy sang một bên xoa dịu
“Đi nào Tường Vy… cứ để Vạn
Độc Vương giải quyết chuyện riêng! Chúng ta đi tìm lão Ngư Long”
Dược Nhi Đào Quế Chi ra
dấu, liếc đôi mắt đẹp nhìn Gia. Gã hiểu ý, tuy bất mãn với hành động vừa rồi
của Vạn Độc Vương nhưng cũng theo Dược Nhi ra ngòai. Tường Vy giơ tay chùi chút
máu rơm rớm ở môi quay quắt bước theo. Chuyện nội bộ về đến Họa Hồn Cung sẽ
giải quyết sau!
Chỉ còn lại Vạn Độc Vương
và khán phòng rên rỉ la liệt người thương tích và trúng độc. Vạn Độc Vương cho
Thất thuốc giải độc rắn rồi dìu Thất ngồi xuống điều thương.
Thất thấy hắc y nhân là
người của Vạn Độc Giáo có ý chống cự nhưng do bị chất độc làm tê liệt, không
thể vùng vẫy gì nhiều. Bà đành im lặng để Vạn Độc Vương điều thương. Thất không
khỏi tự hỏi động cơ của hắc y nhân là gì. Thấy người thanh niên không có ác ý,
bà càng tò mò. Với Vạn Độc Giáo, bà có thâm thù đứa con ngày xưa, chứ Vạn Độc
Giáo đối với bà hòan tòan không có oan nợ. Lại nữa, Thất không phải bậc kỳ tài,
không hiểu sao cả khán đài chỉ mình bà được điều thương và những lời Tường Vy
lại vọng về bên tai:
“Muội mới chính là gia đình
của huynh đấy!”
Thế là ý gì? Có thể nào…
hắc y nhân đeo mặt nạ này là…
Vạn Độc Vương che kín gương
mặt, phần lộ ra đôi mắt quá ít ỏi, không thể nhận diện rõ ràng, thế nhưng ánh
nhìn cứ có gì đó lạ lạ quen quen. Một linh tính lạ lùng khiến Thất phân vân.
Nỗi giận bao nhiêu năm đột nhiên tan biến trong lòng.
“ngươi là…”
Thất hỏi, nghi nghi ngờ
ngờ, giơ tay lên định kéo mặt nạ ra. Vạn Độc Vương giữ tay Thất lại, lắc đầu
không cho.
“Phải chăng ta đã từng gặp
nhau?” Thất hỏi.
Vạn Độc Vương không trả
lời, cứ sợ nói ra Thất sẽ nhận ra hắn là ai. Vạn Độc Vương thấy tay mình cầm
vào tay áo Thất mà run rầy, cứ muốn chạm vào người thiếu phụ này nhưng không
thể.
Ngày xưa, Vạn Độc Vương -
Bạch Phong chỉ mới 5 tuổi… ấn tượng về gương mặt của Thất và Liên cứ nhạt nhòa…
nhưng mà… cảm giác khi ở gần kề người sinh ra vẫn mãnh liệt không bị thời gian
làm phai mờ. Vạn Độc Vương suốt buổi không nhìn thẳng vào Thất, cũng chẳng nói
gì nhưng vẻ lúng túng lộ rõ qua hành động.
Vạn Độc Vương hành xử quá
kỳ quặc, Bạch Dương ngồi từ xa vận công điều thương cũng cảm nhận được có gì đó
không bình thường. Bạch Dương không hình dung được là gì, từ lúc song đấu với
Vạn Độc Vương, một cảm giác liên kết kỳ lạ dai dẳng gặm nhấm hồi ức hắn. Phải
chăng nội thương đau nhức mà hình ảnh những ngày tung tăng bên đứa em Bạch
Phong cứ hiện ra trong đầu càng lúc càng rõ rệt.
Giải độc và điều thương cho
Thất xong, Vạn Độc Vương đứng dậy, quay lưng đi. Thất gượng đứng lên đánh bạo
gọi thử
“Phong!”
Vạn Độc Vương theo thói
quen quay đầu đáp lại “Hử?”
Cả Thất, Bạch Dương cùng
sửng sốt trước phản xạ của Vạn Độc Vương. Bạch Dương đến lúc này nghe như tiếng
sét nổ ngang tai. Những hình ảnh xưa ồ ạt hiện về nối kết với hình ảnh ngay
trước mắt. Đứa em trai ngày đó, Bạch Phong, đứa em trai lúc đó 5 tuổi có đôi
mắt sáng và hàng mi dài, khuôn mặt tươi cười… lần cuối quay đầu lại kêu “Bạch
Dương ca, có tiếng lạ ở ao sen”. Còn trước mắt Bạch Dương lúc này, một thanh
niên đeo mặt nạ, Vạn Độc Vương, bộ dạng lạnh lẽo, u uẩn nhưng cũng đôi mắt đó,
hàng mi rậm, vừa quay đầu đáp lại tiếng gọi tên.
“Có chuyện gì?” Vạn Độc
Vương mệt mỏi hỏi. Do thương tích quá kiệt sức vẫn chưa chú ý khác biệt giữa
hai cái tên.
“Ngươi tên Phong?” giọng
Thất nghẹn ngào.
Vạn Độc Vương mới chợt nhận
ra mình vừa đáp lại tiếng gọi tên thật, lúng túng không biết phản ứng thế nào.
“Có thể nào… là con… còn
sống… Phong…. con của ta…” Trong ánh mắt Thất, những mòn mỏi, tuyệt vọng bao
nhiêu năm chảy tràn xuống gò má xương.
Vạn Độc Vương im lặng… hơi
sững người rồi hít một hơi dài, đôi mắt nhíu lại như thể dưới lớp mặt nạ đang
nhếch nụ cười giả tạo:
“K…không phải. Tôi tên
Phong nhưng không phải Bạch Phong”
“Vậy
tại sao ngươi biết con trai ta tên Bạch Phong?” Thất hỏi, lần này biết chắc bà
đã nhận đúng.
Vạn
Độc Vương càng nói càng thấy mình hớ, đứng lại lâu chỉ khiến hắn đau lòng nên
lần này chẳng giải thích nhiều chỉ nói ngắn gọn “Phu nhân đã nhận lầm người”
rồi quay lưng bước thẳng. Bạch Dương và Thất đều bị thương không gượng dậy nổi
để đuổi theo.
Vạn Độc
Vương vừa bước khỏi cửa, đột ngột nghe giọng ngâm nga:
“Phân
phân độc cô hành,
Biệt
vô, ngọai bất xúc”
Giọng
đó tiếp luôn:
“Người
lẻ loi đi lại chỉ có một mình, sương tuyết trên người rơi lả tả… đáng buồn thay
nhưng tiếc làm sao, không có cách chọn lựa nào khác, vì người ngoài có chạm vào
được đâu.”
Rõ
ràng câu đầu miêu tả Vạn Độc Vương, câu sau chỉ giải thích câu đầu song lại đầy
vẻ giễu cợt, Vạn Độc Vương cau mày nhìn sang. Người vừa xuất khẩu thành thơ,
không ai xa lạ, chính Hóan Diện Nhân.
Cạnh
bên, Đông Tử đã đứng đó từ khi nào, mắt hoe hoe đỏ.
* * *
Đông
Tử, Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ đến sau, lúc trận chiến đã gần tàn. Hiết Hổ và
Hóan Diện Nhân không theo phe nào hết, lúc đánh người này, lúc đọ sức với người
kia. Khi tấn công phụ giúp Gia và Tường Vy đánh với người của Cầm Thư Điện, lúc
đả chiến 7 cô gái đi cùng Bạch Dương.
Đông
tử cũng không khỏi ngòai lề cuộc chiến. Bước vào đã gặp ngay Dương Kiến Minh và
Vĩnh Phúc.
“Tại
sao ngươi chưa chết???!!!!!!”
Vĩnh
Phúc và Dương Kiến Minh tuy đang trúng độc cũng đồng lọat rú lên. Đông Tử định
bỏ chạy nhưng Dương Kiến Minh ỉ mình có võ phóng theo tấn công. Rất tiếc cho
hắn, Đông Tử bây giờ không chỉ là cô bé võ đường họ Lưu nữa. Vài chiêu học được
ở Họa Hồn Cung không là gì khi tỉ thí với Tường Vy nhưng nội chiêu Vạn Độc
Vương dạy, dùng võ khí lượm trên đất đã đủ đánh bay Dương Kiến Minh. Vĩnh Phúc
và Dương Kiến Minh méo mồm lắp bắp “ngươi … ngươi thông đồng với tà giáo…. Ngươi
đừng mong giữ mạng trở về!”
Đông
Tử không có thời gian quan tâm hai gã này.
Đến
Cầm Thư Điện, Đông Tử đã lò dò hiểu được sự tình. Vạn Độc Vương lần ấy ở tang
lễ, bị Bạch Dương bắn trọng thương thập tử nhất sinh, về đến Họa Hồn Cung lành
ít dữ nhiều. Dược Nhi và Thủy Thần Ngư Long nghe tin mới xuất Cốc đem thuốc từ
Thánh Nhân đến chữa thương cho Vạn Độc Vương, trên đường về bị bọn Cầm Thư Điện
phục kích bắt cóc khiến cả ba độc nhân cao thủ của Vạn Độc Giáo phải xông đến
giải cứu. Đại lọan lần này ở Cầm Thư Điện ít nhiều bắt nguồn từ Đông Tử. Đông
Tử suy luận, tự thấy mình không khỏi có chút “trách nhiệm”!
Thêm
nữa, dù đã nghe tên từ lâu, lần đầu nhìn thấy Dược Nhi, Đông Tử vẫn bất ngờ. Dược
Nhi của Sinh Tử Dược Cốc tức Đào Quế Chi hóa ra là bậc đại mỹ nhân, đâu phải cô
hầu tầm thường. Người đẹp như thế, ở bên cạnh Vạn Độc Vương…
Ngạc
nhiên chưa xong, tự ti chưa kịp, Đông Tử lại chứng kiến Vạn Độc Vương rơi vào
vòng giao tranh ác liệt với Hỏa Hầu Quái Nhân… rồi tận mắt thấy tâm sự khó nói
của Vạn độc vương trước hai người thân Thất và Bạch Dương, Đông Tử thấy rất
đáng thương cho Vạn Độc Vương.
Còn
Vạn Độc Vương, khi thấy Đông Tử chứng kiến mọi việc, càng bất an hơn, cứ như
thể bị lột trần trước mắt Đông Tử. Rất may, mặt nạ bạc đã giúp hắn giấu bớt tâm
tư, Vạn Độc Vương không giải thích gì, cũng chẳng đối đáp lại bài thơ xỏ xiên
của Hóan Diện Nhân, chỉ im lặng đi thẳng. Cả bọn nhìn theo, quả thật nhìn từ
sau, Vạn Độc Vương bước đi dáng người ảm đạm như lời tả. Một thân một mình, hạt
tuyết vương lác đác.
* * *
Tối
đó, khi mọi chuyện đã tạm yên. Hiết Hổ và Hóan Diện Nhân nằng nặc kéo Đông Tử
lên đồi phía sau Cầm Thư Điện. Hóan Diện Nhân chỉ vào Vạn Độc Vương đang ngồi
một mình trên đồi:
“Người
yêu đang buồn kìa!”
“Không
phải người yêu!” Đông Tử nhăn nhó.
“Vậy
là gì nhỉ. Đông Tử đại chiến với nha đầu Tường Vy để giành Vạn Độc Vương cho
được, không phải người yêu thì là gì?” Hóan Diện Nhân hỏi lại, nháy mắt nhìn
Hiết Hổ. Cả hai cố gắng xuyên tạc chuyện Đông Tử tỉ võ tự vệ thành tỉ thí giành
người yêu.
Đông
Tử lúc này thật không có hứng đùa giỡn với Hóan Diện Nhân. Tuy không định “biểu
diển màn kịch tình iu loảng moạn” cho hai dị nhân xem nhưng thấy Vạn độc vương
ngồi một mình Đông Tử cũng không đành lòng bỏ đi.
“Bạch
Dương và mẹ của anh đã qua cơn nguy kịch rồi” Cuối cùng Đông Tử lên tiếng, lò
dò lên đồi ngồi cạnh Vạn Độc Vương. Trời tối, bãi cỏ trắng hoa cúc dại mong
manh dát ánh trăng khuya. Côn trùng đang ngủ yên, có tiếng người bước động, hớt
hải bỏ cỏ tung chạy xáo xác.
“Mẹ
của tôi?” Vạn Độc Vương ngạc nhiên hỏi lại.
“Gia
có kể chuyện Phong ca là ai… ” Đông Tử giải thích. Thêm vào đó, lúc trước nghe chuyện
Bạch Dương kể, Đông Tử đã biết được sự tình.
“à…”
Vạn Độc Vương trầm ngâm nhìn trời.
Đêm
tĩnh mịch, gió đưa hương dạ thảo thơm ngát, côn trùng rả rích. Khung cảnh thật
dễ mở lòng. Thế nhưng, Vạn Độc vương đeo mặt nạ, Đông Tử cứ thấy như hắn tự
nhốt mình sau bức tường vô hình.
“Giang
hồ có hai lọai người đeo mặt nạ...” Đông Tử nhỏ nhẹ “Một lọai giấu gương mặt
xấu xí. Một lọai không muốn ai nhìn thấy bộ mặt thật của mình…”
“… còn
Phong ca …” Đông Tử đưa tay gỡ mặt nạ của Vạn Độc Vương ra. Vạn Độc Vương nắm
tay Đông Tử không cho nhưng rồi lại nhìn sâu vào mắt Đông Tử, im lặng để yên
cho cô tháo mặt nạ.
“Phong
ca đeo mặt nạ để tránh sát sinh. Phong ca thật có bản chất tốt!” Đông Tử nói khẽ.
Mặt nạ gỡ đi rồi, hai người
ánh mắt giao nhau, mặt đối mặt, lòng nối lòng.
“Không đâu…” Vạn Độc Vương
khẽ cười, quay đi “Đôi khi huynh cũng là loại thứ hai… không muốn ai biết bộ
mặt thật của mình” một nét u uẩn thóang qua, Vạn Độc Vương hạ giọng như đang tự
hỏi bản thân “… hoặc cả loại thứ nhất, muốn giấu đi gương mặt ghê tởm!”
“Phong ca sao ghê tởm
được!” Đông Tử phản đối. “Từ lúc gặp Phong ca đến nay, lúc nào muội cũng nghĩ
Phong ca thật khôi ngô hiếm có.”
Ngay như lúc này, ánh trăng
bạc lung linh phản chiếu trong ánh mắt làm sáng rực khuôn mặt anh tú. Người
thanh niên Vạn Độc Vương, khi trong lòng nhiều u uẩn có ánh nhìn như xuyên vào
tim khiến người đối diện khó có thể bình tĩnh nhìn lâu. Ánh mắt đó chợt giãn ra.
“Đẹp hay xấu là do trong
tâm đấy!” Vạn Độc Vương cười “Mắt nhìn nhưng trái tim thấy”
Đông Tử im bặt, má nóng
bừng. Ơ, Vạn Độc Vương nói thế khác nào vì Đông Tử có “tình” nên nhìn chàng lúc
nào cũng thấy xao xuyến!?!?! Chết rồi! Vậy khác nào Đông Tử vừa … tỏ tình
trước?!!!!!!!!!!!!!!!!
Đông Tử đỏ mặt quay đi, rứt
rứt những đóa hoa cúc trong tầm tay. Thân con gái, đi hun người ta trước (không
phải hôn!) bây giờ lại tỏ tình trước! Chết mất! Chết mất!
May mắn sao, Vạn Độc Vương
không phải ý đó.
“Vì Đông Tử có lòng nên
nhìn thấy những điều tốt…
… còn huynh, nhìn vào gương
chỉ thấy một tên sát thủ hai tay nhuốm đầy máu”
Ánh mắt Vạn Độc Vương như
đang lạc vào một thế giới khác. Thế giới Đông Tử chưa được biết tới nhưng chắc
chắn phải một địa ngục kinh khủng nào đó mới có khả năng khiến con người thanh
tú kia bóp méo bản thân thành hình ảnh một quái vật.
“Phong ca bây giờ võ công
cao cường lắm. Cả Tường Vy và Gia đều không đánh lại, tại sao không rời bỏ Vạn
Độc Giáo quay lại Bạch tướng phủ? Bạch Dương và Bạch phu nhân sẽ rất mừng nếu
biết anh là ai”
Vạn Độc Vương lắc đầu “…
chuyện phức tạp lắm, Đông Tử không hiểu đâu”
Đông Tử im lặng. Có thể
Đông Tử không hiểu nhưng Đông Tử cứ thấy cả hai có tình huống giống nhau. Vạn
Độc Vương vì Vạn Độc Giáo không thể nhận lại danh tính. Đông Tử vì Vĩnh Phúc
không thể quay lại võ đường. Cả hai cuộc sống như bị đánh cắp.
“Có phải vì độc chất trên
người huynh?” Đông Tử lại hỏi
Vạn Độc Vương hơi nhếch
môi, không rõ khẳng định hay phủ định.
Thấy Vạn Độc Vương không
trả lời, Đông Tử không hỏi nữa. Hai người ngồi im lặng bên nhau nhìn trời.
Trăng lấp ló giữa những cụm mây đêm. Mây giăng che phủ khó nhận rõ đang kỳ
trăng nào.
Lần thứ hai cùng ngồi ngắm
sao. Nhưng khác khi ở Họa Hồn Cung, Vạn Độc Vương và Đông Tử lòng trĩu tâm sự,
im lặng nặng nề.
“Có thể vì Bạch Phong sinh
nhằm ngôi sao xấu…” Cuối cùng, Vạn Độc Vương lên tiếng. “Nên từ khi sinh đã
phải chịu gian nan…”
Khi Bạch Phong, tức Vạn Độc
Vương, sinh ra, Bạch tướng quân và Thất đang ở giữa phòng vây của gian tặc. Nếu
không có Hồng cô cô ngày đó có lẽ Bạch Phong đã bị giết chết khi vừa lọt lòng.
Rồi chỉ 5 năm yên lành ngắn ngủi, Bạch Phong bị bắt cóc đi.
“Đông Tử có biết ngày xưa
Thủy thần Ngư Long rất uy lực, võ công cao cường không?”
Đông Tử lắc đầu. Tuy có
nghe tên nhưng Đông Tử không biết lão Ngư Long là ai.
“là gã đánh chiêu thức thứ
4 với vòng sắt đấy!”
Đông Tử chợt hiểu. Hóa ra,
chiêu thức dùng ma luân Đông Tử học là chiêu thức của Thủy Thần Ngư Long. Ngư
Long là người luyện thuốc của Sinh Tử Dược Cốc. Hắn cũng là sát thủ của Vạn Độc
Giáo. Ngày đó chính hắn bắt cóc Bạch Phong, tức Vạn Độc Vương.
Bạch Phong bị đem về cốc,
ngày đêm phải luyện độc. Hết ngâm mình trong hàng nghìn lọai độc dược rồi luyện
võ, luyện độc đến chiến đấu với những đứa trẻ khác để sinh tồn. Cuộc sống trong
Vạn Độc Giáo rất khắc nghiệt, ngày nào cũng có nhiều trẻ chết. Thế nhưng Bạch
Phong tồn tại, học võ thuật và luyện được tuyệt độc trở thành độc nhân, lại
giỏi nhất nhì trong cả giáo chỉ vì mối thù nung nấu trong lòng, phải giết cho
bằng được người bắt cóc và đưa mình vào giáo phái độc ác này: Thủy Thần Ngư
Long.
Mỗi lần nhìn Ngư Long vào
phòng luyện độc, trong đầu đứa trẻ Bạch Phong chỉ một ý tưởng duy nhất: chính
người này là nguyên nhân khiến hắn phải chịu chia lìa với gia đình, ngày đêm bị
hành xác đau đớn. Óan hận khôn nguôi.
Cho đến một ngày, Bạch
Phong bắt đầu cứng cáp, ngày định mệnh của Thủy Thần Ngư Long. Ngư Long đi vào
phòng luyện độc, như thường lệ dùng vòng gai quật vào lưng những đứa trẻ. Bạch
Phong dùng tay chụp lấy vòng gai.
“sao nào… muốn nổi lọan à?”
Ngư Long cười gằn. Lâu rồi mới có đứa dám chống lại hắn. Bạch Phong lúc đó lại
cởi trần, trong tay không có tấc sắt, còn Ngư Long lúc nào cũng có vòng sắt gai
bên mình. Ngư Long như thường lệ muốn dạy tên nhóc một bài học.
Trong Vạn Độc Giáo, ai nấy
phải tự giữ thân, đánh nhau mất mạng là chuyện thường tình. Thấy Ngư Long và
Bạch Phong chuẩn bị đánh nhau, không ai can thiệp. Gia, Tường Vy, Trường và
thậm chí giáo chủ Vạn Độc Giáo Luân Hồi Vạn Độc cũng cùng những người khác đứng
vây tròn xung quanh thích thú quan sát.
Ngư Long ra chiêu với vòng
sắt xù xì gai, Bạch Phong nhanh nhẹn tránh. Ngư Long múa song luân tấn công
thuần thục. Bạch Phong chỉ né, đôi khi không nhanh tay còn bị gai trên vòng sắt
cào vào người tước da. Đọan đầu của cuộc giao đấu Ngư Long thắng thế như thường
lệ. Không ai ngạc nhiên khi Bạch Phong bị thương cả người trầy trụa.
Bạch Phong chỉ im lặng
tránh vòng gần như không đánh lại. Thủy Thần Ngư Long được thế chòang vòng sắt
qua người Bạch Phong, chiêu thức này, nếu xé mạnh hai vòng sắt hai bên sẽ cắt
lìa cơ thể làm đôi.
Nào ngờ, Bạch Phong ôm lấy
Thủy Thần Ngư Long, lộn một vòng, hai vòng sắt trên người hắn tuột sang người
Thủy Thần Ngư Long. Ra Bạch Phong cố tình không đỡ vòng để từ từ lợi dụng tư
thế lách sát vào người. Thủy Thần Ngư Long nhận ra thì đã muộn, Phong lộn ra
ngòai, chụp lấy hai vòng sắt và một nhát chém gọn 2 chân.
Tình thế chuyển đổi quá
chớp nhóang, cả phòng giật mình. Thủy Thần Ngư Long hai chân đứt lìa máu chảy
lên láng trên nền kêu la. Bạch Phong lúc này mới lộ rõ sát khí xoay vòng tấn
công với tất cả uất hận trong lòng.
“Ngăn nó lại” Luân Hồn Vạn
Độc la lên.
Gia, Trường và những đứa
trẻ khác nhào vào ôm lấy Bạch Phong kéo hắn ra nhưng bị Phong đánh bật hết.
“Cuối cùng bị một chưởng
của giáo chủ mê mệt mấy ngày liền, huynh mới thôi đấy!” Vạn Độc Vương kể lại,
hơi nhếch mép cười nhưng nụ cười nhạt nhẽo. “khi tỉnh dậy, bị đánh và bỏ đói
liên tục nhiều ngày liền”
“Không ngờ Phong ca kinh
khủng thật!” Đông Tử rùng mình. Sợ thật! Có lẽ từ lâu quen với vẻ dịu dàng của
Vạn Độc Vương khi bên cạnh mình mà quên rằng Vạn Độc Vương dù sao vẫn là Vạn
Độc Vương của tà đạo Vạn Độc Giáo.
“Chẳng có gì đáng tự hào… Ở
Vạn Độc Giáo phải theo lệnh Vạn Độc Giáo giết người. Mặc dù, có lẽ đó là lần
duy nhất thấy sát khí từ trong lòng” Vạn Độc Vương thở dài.
Sau sự việc, Bạch Phong bị
cắt thuốc giải 1 tuần liền. Những đứa trẻ trong Vạn Độc Giáo luyện độc nhưng
cũng đồng thời được uống thuốc giải để có thể chịu độc. Bạch Phong vì đả thương
người luyện độc nên bị cắt thuốc giải bỏ cho chết. Vậy mà hết 1 tuần Bạch Phong
bị tê liệt không động đậy được, thoi thóp, nhưng vẫn còn sống nhăn.
“Tiểu tử, quả có khí chất
lắm!” Thánh Nhân thấy vậy mới nói khẽ “Dược Nhi, ngươi biết phải làm gì rồi
chứ?”
Dược Nhi gật đầu.
Nguồn tusach.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét