Not seeing a Scroll to Top Button? Go to our FAQ page for more info.

10 thg 1, 2014

Tuyết Đen - Giao Chi - Chương 15 - 18 - Hết

Chương 15: Tỉ Muội


Cận hầu Dược Nhi của Thánh Nhân Sinh Tử Dược Cốc, Đào Quế Chi một mình vào phòng Phong.
Sau sự việc và những đòn trừng phạt, Thánh Nhân thấy được tiềm năng trong đứa trẻ bướng bỉnh này nên từ ngục thất Bạch Phong được đưa vào một phòng riêng. Căn phòng xinh đẹp trang trí đầy hoa cỏ, rất khó hình dung từ nay dành cho đứa trẻ đầy thương tích nằm bất động trên giường.
Bạch Phong suốt một tuần bị bỏ đói và đánh liên tiếp lại không có thuốc giải, trúng độc của chính cơ thể mình không nhận định được xung quanh có gì. Chỉ thấy hoa thơm, cỏ lạ muôn màu sắc mơ mơ màng màng cứ ngỡ đã đến thiên đàng. Đến khi Dược Nhi vào lôi hắn về thực tại. Dược Nhi tay cầm thuốc giải thế nhưng không vội trao ra.
“Ngươi chọn đi! Sinh hay tử?”

Phong lần lữ. Dược Nhi hết lời khuyên răn.
Cuối cùng, cái chết trước mắt, Phong chọn con đường sống. Dược Nhi đưa thuốc giải rồi nhúng kim vào mực xăm hình nhện lên lưng Phong. Lưng hắn tả tơi dấu bầm và dấu roi quất rách da, thương tích khắp người khiến hắn tê dại đã mấy ngày, nay Dược Nhi đụng vào, xúc giác thức dậy, đau nhức khủng khiếp.
“Phong … ngươi biết đấy, ở Vạn Độc Giáo, hoặc theo lệnh của Giáo Chủ, hoặc sẽ trúng độc chết. Đã vào đến nơi này xem như bỏ lại quá khứ sau lưng.”
Hình nhện đen trên lưng không chỉ là dấu vết của người Vạn Độc Giáo mà là đẳng cấp thứ bậc trong Sinh Tử Cốc. Từ nay Phong chính thức mang trong người một số mạng mà nếu biết trước, hắn đã chọn con đường chết.
Dược Nhi xăm hình xong, thuốc giải cũng ngấm. Đến lúc này Bạch Phong mới động đậy được. Vết xăm không đau nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy dài. Bạch Phong hiểu rằng từ nay phải suốt đời gắn với Vạn Độc Giáo và Sinh tử dược Cốc. Như hình nhện trên lưng. Một khi đã xăm vào, sẽ mãi ở đó suốt đời.
“Cho dù có giết hết người của Vạn Độc Giáo, huynh cũng không thể thể rời giáo…” Vạn Độc Vương thú nhận. Chuyện qua đã lâu, nhưng nhớ lại Vạn Độc Vương vẫn thấy mới tinh như ngày hôm qua.
Vạn Độc Vương và Đông Tử lại im lặng. Hoa cúc trên cỏ bị Đông Tử rứt cánh trơ cuốn cong queo xung quanh.
“Đào tiểu thư xinh đẹp lắm” Đông Tử đột nhiên buột miệng. Nếu Vạn Độc Vương phải suốt đời ở Vạn Độc Giáo vậy là Đông Tử sẽ không bao giờ có thể ở bên Vạn Độc Vương. Chỉ có Tường Vy hoặc Dược nhi thôi.
“Dược nhi là người dễ gần” Vạn Độc Vương công nhận, không chú ý rằng câu nói làm Đông Tử chạnh lòng.


Dược Nhi là bậc tuyệt thế giai nhân, lại ở trong dược cốc từ nhỏ nên những lọai thần dược làm cho nhan sắc của nàng càng đẹp hơn. Dược Nhi điệu bộ đoan trang, tính tình hiền hậu, thùy mị, và là người của Vạn Độc Giáo, có lẽ Đông Tử không thể sánh bằng.
Tường Vy cũng xinh đẹp, võ công lại rất cao cường. Bên cạnh Vạn Độc Vương có hai người con gái kỳ cựu như vậy, Đông Tử tự nhiên thấy mình lạc lõng. Đông Tử chỉ là cô bé võ đường tầm thường. Bề ngòai không tuyệt sắc, võ công không cao cường, cũng không phải người của Vạn Độc Giáo, có lẽ cả đời không bao giờ ở gần Vạn Độc Vương được.
“Chắc Phong ca rất quý mến Dược Nhi…” Đông Tử tự nói với mình nhưng suy nghĩ lại tuôn ra thành lời.
“Dược Nhi là một cô gái tốt” Vạn Độc Vương đột nhiên phì cười. “Thế nhưng …”
Dược Nhi là người pha độc. Từ nhỏ mỗi lần Bạch Phong bị ép luyện độc đều do một tay Dược Nhi pha… luyện độc trong cung rất đau đớn, cho nên cứ thấy Dược Nhi, Phong lại liên tưởng đến cảm giác luyện độc… Thêm vào đó, chính Dược Nhi xăm hình nhện vào lưng … nên hình ảnh Dược Nhi gắn liến với số phận mà Bạch Phong căm thù.
“Thế nhưng… ”
Thấy Đông Tử rầu rĩ còn hơn đưa đám, Vạn Độc Vương đổi ý không giải thích, chỉ xoa đầu Đông Tử “Đông Tử dễ thương nhất! Nếu huynh không phải người của Vạn độc Giáo, sẽ suốt ngày ôm Đông Tử vào lòng!”
A! Ra cũng biết nịnh bợ đấy! Đông Tử mở cờ trong bụng. Hoa cúc như nở toe tóet tứ phía.
Nhưng nếu Bạch Phong không là người của Vạn Độc Giáo, Đông Tử cũng không cho anh ôm vào lòng suốt ngày đâu!!! chỉ nhìn Vạn Độc Vương từ xa thôi đã thấy mệt … tim, sao có thể để anh ôm vào người?
Vạn Độc Vương mỉm cười, nắm lấy tay Đông Tử. Bàn tay ấm áp. Đông Tử giật bắn người. Má bắt đầu đỏ ửng… Nếu như nếu như, nếu như đột nhiên Vạn Độc Vương kéo Đông Tử vào lòng thì thì thì thì…
“Nếu như...” Vạn Độc Vương lại cười, đôi mắt ánh nét nhìn kỳ lạ “lúc nào đó… có thể giải được chất độc và rời giáo, đến lúc đó Đông Tử làm thê tử của huynh nhé!”
Cầu hôn kìa!!!!
“Đùa thôi!” Vạn Độc Vương cười lớn.
Đông Tử đẩy Vạn Độc Vương ra rồi phủi áo đứng dậy. Trời đêm chi chít sao. Cảm giác lại thanh bình. Vạn Độc Vương đã tạm dẹp u uẩn trong lòng.
“Tạm thời như vậy cũng ổn” Đông Tử thầm nghĩ. Không biết mai này ra sao. Có lẽ lúc nào đó sẽ có cách cứu Bạch Phong khỏi Vạn Độc Giáo.
“Trả lại anh!” Đông Tử nhỏen cười, trao Vạn Độc Vương mặt nạ của hắn. Mặt nạ giắt đầy hoa cúc dại.
Vạn Độc Vương phì cười. Mặt nạ đầy hoa, chắc không dám đeo vào. Vạn Độc Vương cũng đứng lên.
“Cám ơn Đông Tử nhé! Chúc ngủ ngon”
Nói rồi Vạn Độc Vương vẫy tay chào và cả hai người ai hướng về phòng nấy.
Chỉ có vậy thôi. Ý thức được Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ chắc đâu đó trong “hậu trường” lấp ló nên hai người chỉ dừng lại ở mức nắm tay. Quả nhiên, vừa quay lưng, hai dị nhân xuất hiện bám theo Vạn Độc Vương “chất vấn”. Đông Tử vội vã chuồn mất trước khi bọn chúng tìm đến mình.
“An ủi” Vạn Độc Vương xong, lại được Vạn Độc Vương an ủi “không thích Tường Vy hay Dược Nhi bằng Đông Tử đâu”, Đông Tử thấy lòng lâng lâng, đi về gót cứ đưa chân như sáo. Đêm nay chắc sẽ tòan mộng đẹp đây!
Nào ngờ, Đông Tử vừa về đến gần phòng, đột nhiên thấy có động. Trời tối im ắng, sân vắng bóng người, gió lộng nhưng lá cây không xào xạc. Trong không gian có luồng công lực kỳ lạ khiến những tán lá trước gió mà vẫn không lay, chỉ bất động như trong tranh vẽ.
“Ai?” Đông Tử cảnh giác. Một tiếng cười ré lên từ phía phải, Đông Tử quay sang thì bóng người từ trong tối vụt ra tóm lấy Đông Tử phi thân đi.
Đông Tử giẫy dụa, người này râu ria bạc trắng, đôi mắt thất thần. Là Hỏa Hầu Quái.
“Đào Quế Chi đừng ngoan cố” Hỏa Hầu Quái nạt.
“Tôi không phải Đào Quế Chi” Đông Tử la lên. Nhưng Hỏa Hầu Quái cứ cắp lấy Đông Tử phi thân ngang sân. Khinh công của hắn như bình vũ. Phi thân đến đâu, không khí như đông lại cho hắn bước. Cuối cùng, Hỏa Hầu Quái đi vào gian giả bếp, lôi Đông Tử theo cùng. Gã hùng hổ bước vào mật thất ẩn. Bên trong Thủy Thần Ngư Long, Xuân Thu và Thiên Bình công chúa, 3 người hai lồng đang khẩu chiến nãy lửa từ hôm qua giờ!
Từ khi Hỏa Hầu Quái vào Cầm Thư Điện, Quách Tầm Phương dành nơi này cho Hỏa Hầu Quái luyện võ. Sau trận giao chiến trước đó với Vạn Độc Vương, nội công trong người làm gã điên lên, trong lúc điên lọan, thấy đứa con gái bèn bắt lấy đem vào mật thất tra hỏi. Đông Tử bị lôi vào mật thất thấy Xuân Thu ở đó chưa kịp ngỡ ngàng, đã bị Hỏa Hầu Quái hỏi dồn dập
“Đào Quế Chi! Nói cho ta biết! Âm dương chưởng pháp, tại sao tại sao… tại sao khi ta luyện nhiệt lượng lại dâng lên đầu? Tại sao? Tại sao?” Gã hỏi dồn dập.
Đông Tử lắc đầu sợ sệt “tôi không phải Đào Quế Chi!”
“Không phải à? Đừng dối ta! Đừng tưởng ta không biết! Ngươi chính là con yêu nữ Sinh tử Cốc Đào Quế Chi! Chính ngươi, chính ngươi đọc Âm dương thần công bí kíp cho ta… chính ngươi!”
“Không phải! Tôi là Đông Tử! Quế Chi là cô đẹp đẹp cơ!” Đông Tử cãi chính. Hỏa Hầu Quái dỏng tai lên như thể lắng nghe tiếng nói vọng từ trong đầu chỉ mình gã hiểu. Bỏ Đông Tử ra, gã quay sang, chộp lấy thanh sắt lồng Xuân Thu và Thiên Bình
“Vậy hai ngươi! Hai ngươi chính là Đào Quế Chi! Nói ta biết! Tại sao! Tại sao ! Tại sao!”
“Tại sao gì?” Xuân Thu hỏi lại
Gã quái nhân thấy Xuân Thu trả lời lại, nghĩ rằng cô là Quế Chi, hít mạnh một hơi, gã co môi, nhăn răng vận công, cửa lồng bị gã dùng tay trần lột ra như mảnh giấy. Những mấu hàn bung ra tóe lửa. Hỏa Hầu Quái chui vào lồng, tóm lấy Xuân Thu lôi ra góc mật thất
“tại sao tại sao? Đào Quế Chi! Nói cho ta biết tại sao!!!”
Gã lôi từ trong áo ra một vài trang sách cũ mèm rách nát dí vào mặt Xuân Thu.
“Đọc đi! Đọc lại cho ta! Tại sao ta luyện… ta luyện mà hỏa khí cứ bốc lên đầu! Tại sao tại sao tai sao!”
Hỏa Hầu Quái nạt lớn. Lửa trong những cây đuốc trên tường cứ theo thái độ và công lực của gã mà lúc phừng lên giận dữ, lúc lăm le đòi thiêu trụi bốn bức tường.
Xuân Thu lật đật cầm lấy tập giấy. Đó là vài trang xé ra từ một quyến bí kíp võ công cũ nát. Hình vẽ chằng chịt, ký hiệu tứ tung.
“Đọc cho ta! Giải thích cho ta!” Hỏa Hầu Quái yêu cầu dồn dập. “tại sao tại sao… tại sao ta bị hàn khí áp đảo. tại sao tại sao!”
Đuốc trong phòng lại phừng lên cộng hưởng., lửa liếm lên tường.
Xuân Thu sợ hãi vội vã liếc mắt ra hiệu cho Đông Tử. Cô nàng lập cập:
“được rồi… được rồi… ta là Đào Quế Chi đây… để ta đọc….”
Thấy Xuân Thu tự nhận là Đào Quế Chi, Hỏa Hầu Quái bình tĩnh lại, ngồi chồm hổm chăm chú quan sát. Những ngọn đuốc mới dịu xuống tỏa ánh sáng dìu dặt.
Xuân Thu lật lật những trang sách vờ nghiên cứu. Trong khi đó Đông Tử nắm lấy Thiên Bình tìm đường trốn ra.
“Cái này ngươi phải dụng chí âm chí dương, hít sâu vận huyệt nam môn” Xuân Thu chế đại mặc dù chẳng hiểu trang sách viết gì.
“Thế là thế nào… chí âm chí dương hả hả” Hỏa Hầu hỏi dồn rồi ngồi bệch xúông say sưa vận công.
Đông Tử kéo Thiên Bình ra khỏi lồng, nhìn quanh xem có cách nào thóat được khỏi mật thất. Hỏa Hầu Quái chặn ngang, Đông Tử muốn kéo Xuân Thu theo nhưng không biết cách nào.
“Thả ra ta!” Thủy Thần Ngư Long trong lồng nói vọng ra. “Thả ta ra ta sẽ cứu các ngươi”
“Đừng!” Thiên Bình cản “gã ác nhân không tin được đâu đừng thả gã ra!”
Đông Tử nhìn thấy đôi chân cụt đóan ngay người trong lồng là Ngư Long nên mặc kệ Thiên Bình can ngăn, đến sát lồng tháo chốt. Nào ngờ vừa tung cửa, Ngư Long vận công chưởng Đông Tử một phát.
Chưởng lực của Ngư Long đi xuyên người Đông Tử va vào tường lở một mảng lớn. Đông Tử ôm bụng. May thay, nhờ chiêu thức của Hóan Diện Nhân biến nội công thành rỗng trước đó ở Họa Hồn Cung mà Đông Tử không hề thương tích gì.
“tại sao ngươi lại …” Đông Tử giận không nói thành lời. Thủy Thần Ngư Long này quả thật miệng lưỡi hai lời, đúng người của Vạn Độc Giáo. Ngư Long không lấy gì làm cắn rứt, nhặt những đọan dây xích cuộn thành vòng. Gã phi thân ra ngòai định một mình tẩu thóat. Đông Tử nắm lấy dây xích kéo lại.
“Tránh xa ta ra. Ngươi muốn chết à?” Ngư Long giựt lại dây xích nạt, con mắt lành lặn ánh lên sát khí.
“Ngươi hứa nếu bọn ta thả ngươi ra, ngươi sẽ cứu cả bọn ra ngòai” Thiên Bình cãi.
“Nha đầu chán sống rồi à?” Ngư Long từ lúc Thiên Bình và Xuân Thu bị Hỏa Hầu Quái nhốt vào chuồng kế bên, cứ bị Thiên Bình nói liên tục làm tai gã ngứa ngáy lắm. Bây giờ Thiên Bình còn lên giọng kể cả nữa. Ngư Long tiến lên một bước định đánh Thiên Bình nhưng Đông Tử gạt tay gã ra.
“Không đựơc đụng đến cô này!”
Thiên Bình được thế nấp sau lưng Đông Tử gật đầu đồng tình, giương mắt kẻ bề trên nhìn xuống tên quái nhân què thấp bé.
“Con nhãi cả gan nhỉ!” Ngư Long gằn giọng. Tuy đã cụt chân nhưng tính hung hăng trong người gã không giảm bớt tí nào. Gã quất xích sắt thành vòng hằm hè nhìn Đông Tử. Hai con nhãi con, chỉ cần 1 xích sẽ chết ngay.
“Ngươi phải giữ lời hứa giúp cứu Xuân Thu khỏi gã điên kia!” Đông Tử cầu khẩn. “Xin hãy gọi Phong ca đến giúp!”
“Ngươi là ai mà biết Vạn độc Vương” Thủy Thần Ngư Long gầm gừ, thu lại vòng xích.
“lại Vạn Độc Vương?” Thiên Bình tò mò.
Đông Tử không giải thích, Đông Tử không biết Thiên Bình là ai mà lại cùng Xuân Thu đột ngột có mặt ở mật thất như thế này. Xuân Thu còn kẹt lại với gã điên đang mải mê luyện công. Hỏa Hầu Quái điên lọan và mạnh bạo, còn Xuân Thu hòan tòan không chút võ công.
“Ngươi lẽ ra nên cầu cứu Bạch Dương công tử ấy! Ngươi có biết Bạch Dương công tử không, người đó võ công cao cường tài nghệ song tòan lắm!”
Thiên Bình tiếp tục nói. Đông Tử nhíu mày. Bạch Dương còn bị thương nằm tịnh dưỡng trong phòng kia. Lúc này chỉ mình Vạn Độc Vương có thể so tài. Vạn Độc Vương cũng đang bị thương nhưng tiểu muội bị gã điên khống chế, Đông Tử không biết làm sao.
Thủy Thần Ngư Long vì một cái tên “Vạn Độc Vương” nên không thủ thế nữa, hắn lại quay lưng nhảy đi. Nhưng không vì thế mà bớt hung hăn, khi Đông Tử một lần nữa chụp dây xích kéo lại, Ngư Long tung xích phản công. Đông Tử tránh được nhưng xích sắt lỏang xỏang phóng thẳng vào Hỏa Hầu Quái phía sau đánh thức gã khỏi cơn mê luyện công.
Hỏa Hầu Quái gầm lên. Bốn bức tường rực sáng. Lửa từ đuốc trong mật thất tách ra thành từng đốm cháy phừng phực cả mật thất. Lửa theo công lực bò lên tường quằn quèo như hỏa long. Hỏa Hầu Quái tung chưởng, những lưỡi lửa tung ra như hàng ngàn cánh tay khẳng khiu nóng hừng hực.
Ngư Long nắm lấy Thiên Bình gần đó dùng cô này làm khiêng che.
“Hộ giá!” Thiên Bình ré lên.
Lưỡi lửa liếm lấy Thiên Bình. Đông Tử đứng giữa nhanh tay vận Hóan Công Thần Chưởng đỡ cho Thiên Bình. Lửa liếm qua, đụng phải Hóan Công Thần Chưởng thay vì thiêu đốt lại bị hút vào người Đông Tử. Công lực của Hỏa Hầu Quái cũng theo lưỡi lửa đi qua người Đông Tử. Hàng chục năm công phu luyện Âm Dương Thần Công, một phát như một luồng thác công lực trút sang người Đông Tử.
Hỏa Hầu Quái bị hút hết công lực, hóan công thần chưởng đảo lộn chân khí. Tòan bộ nội lực của gã thay thế bằng nội công của Đông Tử vốn không bao nhiêu.
Vừa lúc Hỏa Hầu Quái lọang chọang vì bị mất công lực, Đông Tử ra chiêu Vạn Độc Liên Hòan điểm huyệt khiến Hỏa Hầu Quái hoang mang phi thân trốn mất.
Hỏa Hầu Quái đi rồi, Đông Tử cũng ngã rũ xuống. Khói từ người Đông Tử tỏa ra tứ phía. Nhiệt lượng tích tụ, cả người như thiêu đốt.
Do vận công và tiếp nhận một lượng lớn công lực từ Hỏa Hầu Quái, bát mạch rối lọan, chất độc trong người lâu nay được dịp tái phát lan tỏa khắp người. Đông Tử ngất đi chỉ còn nhớ lóang thóang Xuân Thu và Thiên Bình hốt hỏang chạy lại gần.

Chương 16: Người Dưng Nước Lã


Ngư Long nhận ra chiêu Vạn Độc Liên Hòan nghi ngờ Đông Tử phải ít nhiều liên quan đến “nhân vật cấp cao” của Vạn Độc Giáo nên ra ngòai gặp Gia, Tường Vy và Dược Nhi hắn tường thuật lại ngay. Ba người vội chạy đến chỗ Xuân Thu và Thiên Bình đang dìu Đông Tử ra khỏi mật thất.
“Để muội thêm một phát giết con nha đầu nhanh gọn!” Tường Vy mừng rỡ.
Gia cản lại, hắn tặc lưỡi:
“Đông Tử trước sau cũng chết… chỉ tiếc cuộc tình hiếm hoi của Phong ca ngắn ngủi thế thôi”
Dược Nhi nghe chữ “cuộc tình của Phong ca”, trên gương mặt đẹp hơi có chút xúc động mặc dù khó có thể đóan biết nàng đang nghĩ gì.
Gia bế lấy Đông Tử nói thầm
“Nha đầu à nha đầu… quen biết ai không quen, lại đụng Phong ca, biết thế nào cũng có ngày hôm nay”
* * *
Vạn Độc Vương ở một dãy phòng trống của Cầm Thư Điện, nơi đêm nay không ai lưu đến vì mọi người đều trúng độc, bị thương la liệt ở đại điện. Hành lang vắng tanh, phòng kề phòng cửa đóng im ỉm, hàng đèn lồng treo run rẩy trong đêm khuya tỏa ánh sáng yếu ớt. Tiếng gió rên xiết ngòai hiên. Nghe tiếng bước chân, Vạn Độc Vương đẩy cửa bước ra. Thấy từ xa, Gia bế Đông Tử, một bên Tường Vy nữ quái áo lụa tím phấp phơ, bên kia Dược Nhi Đào Quế Chi tha thướt tà áo trắng. Hai mỹ nhân sắc diện như tiên nhân, thế nhưng cô bé bất động trên tay Gia lại thu hút hết sự chú ý của Vạn độc vương.
Có tiếng chuông từ đâu văng vẳng. Âm thanh buốt giá xé màn đêm ảm đạm.
Gia trao Đông Tử cho Vạn Độc Vương. Đông Tử đã bất tỉnh từ lâu. Vạn Độc Vương tuy nhiều lần ôm lấy Đông Tử nhưng lần này, như dao cắt vào tim.
Trời càng về khuya. Bên ngòai gió vẫn rên xiết. Trong phòng, ánh đèn héo hắt. Dược Nhi cho Đông Tử uống thêm thuốc cầm độc nhưng chất độc đã lan tỏa khắp cơ thể, không thể làm gì được.
Vạn Độc Vương im lặng nắm tay Đông Tử, mắt tóe lửa. Dược Nhi khẽ chạm vào vai Vạn Độc Vương an ủi nhưng bị hắn gạt phắt ra.
Tường Vy cau mày, từ trong góc phòng hậm hực khoanh tay quan sát nãy giờ nghiến răng định xông tới nói vài lời nhưng Dược Nhi chỉ lắc đầu ra hiệu cả bọn lui bước.
“Để Phong yên tĩnh một lúc”
Dược Nhi thở dài, kéo cửa lại sau lưng.
Xuân Thu và Thiên Bình quay trở lại chỗ Bạch Dương nhưng Bạch Dương cũng lắc đầu:
“độc chất trên người Vạn Độc Nhân thiên hạ không ai có thuốc giải, thuốc cầm độc của ta lần trước chỉ dụng được một lần. Nếu chất độc đã tái phát, không thể làm gì được nữa.”
Bạch Dương tư lự, ôm ngực. Cơn đau từ chỗ bị thương trỗi dậy.
Trời sáng dần. Mãi gần trưa mà nắng vẫn chưa lên, bầu trời đầy mây âm u.
Vạn Độc Vương thức cả đêm, ngồi nhìn Đông Tử không chớp mắt. Đông Tử nằm thiêm thiếp, bàn tay mềm bất động trong tay Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương chạm nhẹ môi hôn vào tay Đông Tử rồi áp tay nàng vào má. Hơi ấm từ Vạn Độc Vương truyền sang bàn tay nhỏ bé.
Một cô bé tầm thường… thế nhưng là người duy nhất khi ở cạnh bên, Bạch Phong cảm thấy ấm áp hạnh phúc. Xưa nay, Vạn Độc Vương không thể nhận lại thân nhân, bên cạnh không có tri kỷ. Bề ngòai lạnh lùng, tâm tư không ai chạm tới. Chỉ có mình Đông Tử thôi.
Chỉ có Đông Tử…
Đông Tử, không thể yểu mạng như thế được.
“Huynh nhất định sẽ cứu muội” Vạn Độc Vương thầm thì. Đông Tử như nghe được lời nói, hơi cựa mình, tay co nhẹ nắm lấy ngón tay Vạn Độc Vương. Cứ thế, Vạn Độc Vương ngồi bên, hai người tay giữ tay, từ đêm đến sáng ngày.
Quá trưa, Vạn Độc Vương bước ra khỏi phòng. Bên ngòai Gia, Tường Vy, Dược Nhi, Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ đứng ngồi đầy sân.
“Người yêu của ngươi sao rồi?” Hóan Diện Nhân quan tâm.
“Đông Tử vẫn chưa tỉnh dậy. Chất độc đã lan tỏa khắp cơ thể. Không cầm cự được bao lâu nữa” Vạn Độc Vương lắc đầu.
Hóan Diện Nhân liếc Hiết Hổ công bố tin trọng đại: “nhận là yêu rồi kìa!”
Vạn Độc Vương không thiết tha đính chính còn Tường Vy và Dược Nhi đồng lọat đưa mắt chém Hóan Diện Nhân hai nhát liếc.
“Chỉ có Thánh Nhân mới cứu được Đông Tử thôi! Phải đưa Đông Tử đến Sinh Tử Dược Cốc” Vạn Độc Vương quyết định.
“Nhưng đem con nha đầu về Sinh Tử Dược Cốc khác nào công bố nó là người tình của Phong ca!” Tường Vy cau mày.
“Ngay cả khi Phong ca công nhận Đông Tử là người yêu của mình, Thánh Nhân cũng không vì thế mà cứu Đông Tử đâu. Chất độc trên người của Vạn Độc Nhân là tuyệt độc thế gian, tuyệt đối không thể tự tiện bào chế thuốc giải. Thêm vào đó, người của Vạn Độc Giáo chúng ta không được giao lưu bên ngoài, Phong ca đưa Đông Tử về không chừng Thánh Nhân giết luôn đấy chứ!”
“Ta không quay về Dược Cốc như Vạn Độc Vương của giáo…” Vạn Độc Vương hạ giọng. “Sinh tử Dược Cốc xưa nay có luật, bất cứ ai chịu uống 7 kỳ độc của cốc, Thánh Nhân sẽ thể theo yêu cầu ra tay cứu mạng”
“Phong ca, huynh thật sự muốn thử 7 lọai độc cầu Thánh Nhân cứu mạng cho con bé à?” Gia không tin vào tai mình. “Xưa nay ở cốc, đệ chưa từng thấy ai thử 7 lọai độc mà tòan mạng. Tuy Phong ca là độc nhân, nhưng chất độc của Thánh Nhân không phải tầm thường! Thử hết 7 kỳ độc, nếu không chết, lại thân tàn ma dại mà khổ đấy”
Đó không phải ý hay.
“Chuẩn bị xe ngựa đi!” Vạn Độc Vương ra lệnh
Mọi người im lặng, không ai phản ứng. Chỉ có tiếng đá cuội lạo xạo dưới chân khi Tường Vy cau có trút giận lên từng bước giẫm.
“Để muội” Cuối cùng Dược Nhi lên tiếng. Phong quyết định gì, nàng sẽ ủng hộ. Ngay cả việc mang đứa con gái về Cung.
* * *
Vạn Độc Vương trút bỏ bộ hắc y, chỉ khóac trên người áo vải thô. Xe ngựa lăn bánh.
Dược Nhi, Tường Vy, Gia mỗi người cũng quất ngựa truy phong. Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ bám theo. Sự việc đến nước này, bọn chúng cũng muốn biết kết cuộc thế nào.
Vạn Độc Vương bế Đông Tử đi ngày đêm không nghỉ. Những lúc hiếm hoi, Đông Tử lơ mơ tỉnh dậy vẫn thấy Vạn Độc Vương ôm mình, bước đi không nghỉ. Dù có lúc đi bộ, lúc xe ngựa, Vạn Độc Vương vẫn ghì chặt Đông Tử vào lòng. Chất độc lan tỏa trong người, Đông Tử mê mê tỉnh tỉnh, không cảm nhận gì xung quanh, nhưng được Vạn Độc Vương ôm chặt lấy, Đông Tử nhiều lần thiếp đi vẫn cố gượng dậy được.
Cảm giác trúng độc này, Đông Tử từng trải qua. Lần đó, khi vô tình chạm vào Vạn Độc Vương lần đầu tiên, cũng trúng độc cứ ngỡ sẽ chết. Chất độc lan khắp người rã rời, nhưng trong đầu chỉ một ý nghĩ duy nhất, “về lại võ đường”. Làm thế nào quay về với người thân, làm thế nào, để Vĩnh Phúc không làm hại người võ đường. Lần này, cũng vậy… thế nhưng bên cạnh những gương mặt tươi cười của người võ đường Lưu gia… thân phụ, thân mẫu, đại ca, nhị ca, Xuân Thu, Bảo Yến, Bảo Thường… còn có một người không chút thân quyến… người dưng nước lã
Vạn Độc Vương.
Lần đầu gặp mặt, cứ ngỡ gặp phải gã dị nhân xấu xí hung ác… ai đến gần cũng tránh xa… thế nhưng sau mặt nạ, lại một thanh niên trẻ trung ngại ngùng. Rồi dần dần tìm hiểu nhiều hơn, mới phát hiện một con người đầy phức tạp… vừa lạnh lùng cũng vừa nồng nhiệt, vừa cô độc tránh xa nhân thế vừa cần tình yêu thương và mong muốn được bên người tri kỷ. Quan trọng hơn nữa, tuy thuộc hai thế giới khác nhau, nhưng có mối dây vô hình gì đó cứ gắn chặt Vạn độc Vương và Đông Tử.
Đông Tử trong cơn mơ màng lóang thóang hình ảnh người dưng, tỉnh dậy thấy ngay bên cạnh mình, tuy cả người rã rượi cũng an ủi nhiều phần. Nghiêng đầu ngả vào vai chàng, dù trúng độc xa nhà nhưng cũng hé nụ cười mãn nguyện.
Hai người xuôi thuyền dọc sông. Một bên mặt nước mênh mông, một bên hàng cây ven bờ cành xen cành. Trời trong, gió lạnh, lá rụng trượt sóng lăn tăn. Hàng hàng liễu rũ níu mái thuyền. Thuyền xuôi dòng, bịn rịn bỏ lại sau lưng, hàng cây tiếc nuối trông theo.
Đi không biết bao lâu, cuối cùng, Vạn Độc Vương neo thuyền vào một dốc núi. bế Đông Tử bước lên bờ. Hai bên dốc đá hun hút. Hóa ra hai người đang ở giữa hai bờ đá, bên trên, một cây cầu uốn cong, ở giữa dòng nước chảy xiết muôn thuở mài tròn đá cuội.
“Phong ca… chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Cầu Biệt Kiếp, đã đến ranh giới Sinh Tử Dược Cốc” Vạn Độc Vương trả lời cụt ngủn.
Vạn Độc Vương không đi thẳng lên cốc mà neo thuyền vào bờ đối diện, bước lên bậc đá để bước qua cầu Biệt Kiếp.
Cầu Biệt Kiếp là ranh giới giữa thế giới bên ngòai và Sinh Tử Dược Cốc. Đối với người của Sinh Tử Dược Cốc, cầu mang nhiều ý nghĩa tượng trưng hơn thực dụng.
Người của Cốc đều ra vào bằng đường thủy bên dưới, chỉ kẻ ngọai đạo mới băng qua cầu. Thông thường, người qua cầu vào Cốc hoặc mạng đổi mạng xin chữa bệnh, hai người chỉ một quay về. Những ai hung hăng băng cầu vào Cốc gây sự đều không có dịp trở ra. Còn những đứa trẻ được đưa vào Cốc, bước qua cầu phải bỏ lại tất cả sau lưng, cả cuộc đời từ đây lệ thuộc vào Cốc. Tên gọi Biệt Kiếp ý rằng một khi bước qua cầu, dù là ai, cũng để cả thế giới lại phía sau. Cả cuộc đời sẽ thay đổi.
Cầu chơ vơ lắc lẽo bắc ngang núi, nhìn xa chỉ như dấu cọ phết ngang trời thế nhưng lại đầy giai thọai tai tiếng.
Vạn Độc Vương bước đến cuối cầu, từ bên dốc núi, hai vệt đen đỏ xoay người phóng ra. Đáp đất, hai người này rút giáo ra thủ. Ra đây là Tả, Hữu Vệ của Vạn Độc Giáo. Một người trên mình khóac áo đen có vệt đỏ còn người kia áo đỏ vệt đen. Cùng lúc 4 cận vệ khác cũng xoay người phi thân ra.
Nhận ra Vạn Độc Vương, bọn chúng đồng lọat thu võ khí, quỳ gối thi lễ và mở đường cho Vạn Độc Vương bước qua. Vượt cửa Tả Hữu Vệ, vào trong, đi ngang hai vách tường đen đỏ, có người vào, tường xoay vòng, lộ ra người phía sau trang bị võ khí sáng giới, ra là tiêu binh của Vạn Độc Giáo. Bọn này luôn khóac trang phục đen-đỏ, đứng bất động như vách đá. Cờ của Giáo phái với dấu vạn cách điệu dài hình một con nhện đen xỏai rộng chân phấp phới. Cũng như Tả Hữu Vệ, bọn người Vạn Độc Giáo có nhiệm vụ bảo vệ Sinh Tử Dược Cốc. Thấy Vạn Độc vương ăn mặc bình thường bọn chúng thọat đầu cũng bị đánh động nhưng nhanh chóng chống giáo quỳ gối.
Qua hai lớp bảo vệ, chỉ còn người của Sinh Tử Dược Cốc. Khác với Vạn Độc Giáo, người của Sinh Tử Dược Cốc mặc đồng bộ màu trắng không trang bị võ khí. Bọn này tha thướt áo rộng, thơ thẩn trong sân như những oan hồn. Thọat đầu như thường lệ thấy ai vào vẫn lạnh lùng vô cảm, đến khi phát hiện đó là Vạn Độc Vương bọn chúng không biết chào hỏi thế nào. Thi lễ trước Vạn Độc Vương hay lạnh lẽo đón chào Bạch Phong như một kẻ đến cầu xin?
Vạn Độc Vương bế Đông Tử đi sâu vào cốc. Bọn chúng quay những gương mặt trắng tóat vô hồn nhìn hai người chằm chằm. Đông Tử sợ hãi níu lấy áo Vạn Độc Vương, Vạn Độc Vương trấn an:
“không sao đâu, đừng sợ”
Quả nhiên, vượt qua vẻ chết chóc bề ngòai, vào trong, Sinh Tử Dược Cốc như một khu vườn thần tiên. Những gian nhà tre nằm lẫn giữa vườn thảo dược xanh um, lối đi trải đá cuội chăm chút, hai bên hoa lá bừng bừng sức sống. Không gian thơm lựng hương hoa cỏ tươi mát, lại thanh tịnh, xinh đẹp như vườn địa đàng.
Dược Nhi đã về Cốc từ trước thân chinh ra đón dẫn Vạn Độc Vương vào phòng nghỉ tạm. Phòng của Vạn Độc Vương ở Sinh Tử Dược Cốc, cũng là nơi ngày xưa Dược Nhi xăm hình nhện trên lưng Phong. Phòng trang trí không khác xưa, cũng phảng phất nhìêu tương đồng như phòng của Vạn Độc vương ở Họa Hồn Cung. Đơn giản, rộng rãi, nhiều hoa cỏ khô.
Vạn Độc Vương đặt Đông Tử lên giường định bụng quay đi:
Đông Tử ghì lấy Vạn Độc Vương giữ lại. Vạn độc vương ôn tồn:
“Đông Tử cứ yên tâm ngủ đi, khi thức dậy sẽ khỏe mạnh như trước”
“không được. Nếu ngủ và chết luôn sẽ không nhìn thấy Phong ca thêm chút nào nữa”
Đông Tử cãi bướng. Tâm trang khác hẳn khi gặp Vạn Độc Vương lần đầu. Ngày ấy bị trúng độc cứ ngở sẽ chết nhưng tâm trạng buông xuôi. Còn bây giờ, bây giờ vấn vương nhiều điều chưa tọai nguyện. Mà vấn vương nhất sẽ phải xa Vạn Độc Vương. Trong vòng tay Vạn Độc Vương, cảm giác dể chịu, mùi thảo dược thơm nồng như đưa vào giấc ngủ nhưng Đông Tử không dám ngủ, cứ sợ sẽ không thức dậy được.
“có phải ngày đó…” Đông Tử đánh bạo “có phải ngày đó Phong ca thật sự hôn muội không?”
Vạn Độc Vương không trả lời.
“nếu muội chết đi mà không biết sự thực hư, muội sẽ không an lòng đâu” Đông Tử kiên quyết. Vạn Độc Vương vẫn còn ôm Đông Tử trong lòng nên Đông Tử có thề nhìn cận mắt vết thương trên cổ Vạn Độc Vương. Sau những gì hai người đã trải qua, có thể nào chỉ tình bạn thông thường…
“Chừng nào Đông Tử khỏe, huynh sẽ nói cho Đông Tử biết!” Vạn Độc Vương mỉm cười
“Sao khỏe lên được”
“Thánh Nhân sẽ giải độc cho muội”
“Thánh Nhân sẽ giải độc ư? Tự nhiên mà giải độc á?”
“ừ”
“Không có điều kiện gì ngược lại à?”
“không”
“Không có điều kiện gì à?”
“Không”
“thật không có điều kiện gì à?”
… Thật không có điều kiện gì hết.
Trừ việc phải thử 7 kỳ độc thôi. Nhưng có lẽ, Đông tử không cần biết điều này.
Dỗ dành Đông Tử xong, Vạn Độc Vương lò dò vào Dược phòng tìm gặp Thánh Nhân. Tuyết đen tỏa theo bước đi u ám. Vừa đến cửa, Dược Nhi chạy vội ra, tay cầm bộ áo đen
“Phong ca, đừng ăn mặc như thường nhân… Thánh Nhân sẽ giận đấy!”
Dược Nhi hầu hạ bên Thánh Nhân, tâm trạng của bà nàng hiểu rõ hơn ai hết.
“Phong ca mặc áo vải, lại đem người lạ về, khác nào nói Thánh Nhân huynh muốn từ bỏ Dược Cốc… tuy rằng muốn cầu xin chữa bệnh nhưng khác nào chọc giận Thánh Nhân! Huynh có thể nào giả vờ rằng chỉ ân óan giang hồ, đừng giây dưa với người ngòai được không? Như vậy càng có cơ hội Thánh Nhân đồng ý giải độc cho Đông Tử”
Dược Nhi một mực đòi Vạn Độc Vương thay áo. Vạn Độc Vương miễn cưỡng nghe theo, cởi áo vải ra. Dược Nhi ra dấu, hai người hầu từ trong bước lại khóac áo chòang đen lên cho Vạn Độc Vương. Dược Nhi còn cẩn trọng che vết băng bó trên cổ Vạn Độc Vương lại để đừng nhắc nhớ chuyện Thánh Nhân giận dữ thế nào lần đó Vạn Độc Vương bị thương. Dược Nhi cẩn trọng là thừa vì vừa vào Dược phòng, Thánh Nhân đã hỏi ngay
“Phong nhi, vết thương của ngươi sao rồi?”
Vạn Độc Vương không trả lời mà đề cập chuyện Đông Tử. Dược phòng im lìm trống trải. Bình trầm trên bàn tỏa hương. Dược Phòng yên ắng quá như thể tiếng tàng tro rơi xuống cũng khiến người ta giật mình. Thánh Nhân sau khi nghe trình bày im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Ta không muốn biết con bé là ai… nhưng Vạn Độc Vương, gần đây ngươi tư tình nhiều quá đấy!”
Giọng Thánh Nhân kéo dài từng chữ. Dược phòng chỉ mình Thánh Nhân chậm rãi cân thuốc và Dược Nhi như bức tượng bất động kế bên. Trong phòng dược, thời gian lúc nào cũng như ngừng trôi, không có gì khiến Thánh Nhân thúc bách, lại im lặng rất lâu, Thánh Nhân mới tiếp:
“Vạn Độc Vương ngươi cầu xin, ta đây không phản đối. Nhưng ngươi biết luật của Sinh Tử Dược Cốc xưa nay không tự dưng cứu người. Ngươi thử 7 lọai độc, ta sẽ giải độc cho con bé. Không có ngọai lệ”
Thấy Thánh Nhân đồng ý, Vạn độc Vương thở phào
“Phong nhi chấp nhận”
“Vạn Độc Vương, tuy công lực ngươi thâm hậu, nhưng 7 kỳ độc của ta được bào chế để giết những người như ngươi đấy.”
“Xin Thánh Nhân ra tay chữa trị ngay” Vạn Độc Vương kiên quyết.
Thấy Vạn Độc Vương không lung lay, Thánh Nhân hơi giận quay quắt đi mà rằng,
“Được rồi. Dược nhi chuẩn bị đi”
Dược Nhi kính cẩn lui ra. Vạn Độc Vương cũng lui ra, mừng rỡ như trút được gánh nặng. Thánh Nhân nhìn theo cau mày suy tư. Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo … lần trước bị bắn súyt chết, giờ đem con bé về Cung.
Dược Nhi nhanh chóng quay lại, trình cho Thánh Nhân xem. Thúôc cho Đông Tử và độc cho Vạn Độc Vương. 7 chén độc cho Vạn Độc Vương đổi lại 7 chén thuốc giải cho Đông Tử. Thánh Nhân khinh khỉnh vốc nhúm bột thuốc giải. Dược Nhi dõi theo nét mặt của Thánh Nhân lo ngại.
“Thánh Nhân, có lẽ nào Thánh Nhân thật sự sẽ giải độc cho Đông Tử?”
Thánh Nhân nhếch mép cười, gương mặt nhăn nheo như quả táo khô
“Ta không giải há chẳng phải Vạn Độc Vương bán mạng vô ích sao?”
“Ý Thánh Nhân, Vạn Độc Vương thật không sống được sau 7 lọai giải? Vạn Độc Vương kỳ thật là đệ nhất độc nhân trong thiên hạ, còn 7 kỳ độc cũng là đại độc… lần này không biết thế nào” Dược Nhi lo lắng. Nếu lỡ … “Phải chăng Thánh Nhân cũng muốn biết… công trình luyện 7 kỳ độc và độc nhân… bây giờ đem ra so sánh…”
Thánh Nhân không giải thích chậm rãi với tay tới tách trà. Dược Nhi nhanh chóng đỡ lấy rót trà cho Thánh Nhân. Đặt tách trà xuống, Thánh Nhân móm mém cười mỉa, giữa hai kẽ nhăn nheo vốn từng là đôi mắt ánh lên nét hiểm ác
“Con bé tên Đông Tử này… Vạn Độc Vương vì nó hai lần không ngại nguy hiểm… xem ra ta không thể khoang tay đứng nhìn mãi được.”
Thánh Nhân tính tóan gì, Dược Nhi lần lần hiểu rõ. Dược Nhi lo ngại nhưng rồi phân vân.
Vạn Độc Vương đưa Đông Tử vào Cốc, chẳng phải đã trù tính việc này hay sao.
* * *
Thuốc và độc đã chuẩn bị sẵn sàng. Vạn Độc Vương dìu Đông Tử vào phòng chữa bệnh. Đông Tử hòan tòan không hay biết gì về chuyện đổi lại thuốc giải cho mình, Vạn Độc Vương phải uống 7 chén thuốc độc nên rất ngạc nhiên.
“Tại sao, Thánh Nhân của Sinh Tử Dược Cốc lại có thúôc giải cứu người… trứơc nay muội cứ nghĩ đây là độc cốc cơ”
“Thuốc là độc, và độc là thuốc. Tùy vào cách dùng thôi” Vạn Độc Vương trả lời, vẻ mặt lạnh lẽo. Từ khi về Sinh Tử dược Cốc, Vạn Độc Vương đã là con người khác hẳn. Tuy được phút hoan hỉ khi Thánh Nhân đồng ý bào chế thúôc giải, sự vui mừng nhanh chóng bị đè ngẹt bởi núi sầu muộn.
Đông Tử thấy thái độ hơi kỳ lạ của Vạn Độc Vương cứ nghĩ Vạn Độc Vương đang giận
“Xin lỗi gây cho Phong ca nhiều phiền hà…”
Vạn Độc Vương nhận ra thái độ của mình làm Đông Tử hiểu lầm nên vội vã lắc đầu.
“Đông Tử, mời vào đây” Dược Nhi bước ra. Đẩy nhẹ rèm cho Đông Tử vào một gian nhỏ ngăn bằng rèm tre.
Vạn Độc Vương sẽ ở bên kia rèm tre. Hai người đối mặt nhau nhưng bị che lại bởi tấm rèm. Thế này Vạn Độc Vương có thể bíết rằng sau mỗi chén độc, Đông Tử sẽ được một chén thúôc giải.
Dược Nhi thấy sắc mặt của Vạn Độc Vương hơi khó coi nên nhẹ nhàng an ủi.
“Phong ca đừng lo… thuốc giải của Thánh Nhân thật sự trị được bách độc. Khi bước ra khỏi rèm, Đông Tử sẽ khỏe mạnh như xưa”
“Ừ..” Vạn Độc Vương hờ hững nói. Vạn Độc Vương không nghi ngờ thúôc giải của Thánh Nhân…
… mà là…
“Đông Tử!” Vạn Độc Vương gọi.
Đông Tử vừa nghiêng mình chuẩn bị bước vào phòng tre giật mình quay lại. Vạn Độc Vương đột ngột tiến gần cúi xuống hôn vào môi Đông Tử.

Chương 17: Đối Diện


Dược Nhi không kịp quay mặt đi.
Còn Đông Tử bất ngờ đến không phản ứng gì. Đó là lần thứ hai Vạn Độc Vương hôn Đông Tử, nhưng đối với Đông Tử là lần đầu.
Đông Tử lâu nay cứ băn khoăn, từ khi có cảm tình với Vạn Độc Vương cứ ngỡ nếu hôn sẽ ngọt ngào lắm nhưng hóa ra lại đắng chát.
Vạn Độc Vương ghì lấy Đông Tử và hôn lên môi. Môi chạm môi khô khan. Vạn Độc Vương lởm chởm râu, cào vào môi Đông Tử xước nhẹ. Đông Tử kêu khẽ đẩy Vạn Độc Vương ra.
“Xin lỗi”
Vạn Độc Vương luyến tiếc buông ra và nhẹ nhàng vuốt má Đông Tử. Những ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào Đông Tử. Gương mặt Vạn Độc Vương không có cảm xúc gì. Ngay cả ánh nhìn cũng trống rỗng như pho tượng, chỉ pha chút gì đó luyến tiếc.
“Phong ca, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Vạn Độc Vương trả lời, nhìn ra chỗ khác, hít một hơi dài.
Dược Nhi mím môi, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại.
Vạn Độc Vương nhìn Đông Tử lần cuối rồi hơi nhếch miệng cười, quay lưng bước vào gian tre bên cạnh.
Thái độ của Vạn Độc Vương kỳ lạ lắm cứ như thể đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Đông Tử sắp được giải độc, lẽ ra Vạn Độc Vương phải vui mừng mới đúng. Đã bế Đông Tử cả quãng đường dài đến Sinh Tử Dược Cốc… thế mà lại …
Đông Tử ngồi xuống gian tre của mình. Trong đầu ngổn ngang nhiều câu hỏi. Dược Nhi cầm chén thuốc giải đầu tiên cho Đông Tử.
“Có tất cả 7 chén thuốc giải, Đông Tử tiểu thư cứ từ từ uống” Dược Nhi giải thích “Chén thứ nhất là tinh chất từ 100 lọai nấm”
Bên gian đối diện, Thủy Thần Ngư Long cũng lần lượt đưa 7 lọai độc cho Vạn Độc Vương.
Chén đầu tiên, cho Vạn Độc Vương là độc chất chiết xuất từ 100 lọai nấm. Vạn Độc Vương nhìn chén độc trên bàn, hững hờ. Cho đến khi Bạch Phong chai sạn với thuốc độc trong Cốc, từ nhỏ đến lớn, thử độc tại Sinh Tử Dược Cốc luôn là điều hắn kinh hãi nhất. Lần đầu tiên Bạch Phong bị ép thử độc, Thủy Thần Ngư Long nắm vai đè xuống bàn. Độc chất chạm môi nóng bỏng, nước mắt giàn dụa, muốn kêu gào cũng không ra tiếng, vùng vẫy cũng không thóat ra được. Nghĩ lại vẫn còn đau lòng. Đứa trẻ ngày đó bây giờ là đệ nhất độc nhân Vạn Độc Vương của Cốc, còn đây là kỳ độc, so với nay, lọai tầm thường ngày đó, có đáng gì. Vạn Độc Vương lạnh lẽo cầm chén độc uống cạn, không chớp mắt. Thuốc độc đi qua cổ không chút cảm giác.
Chén thứ hai, độc chất của 100 lọai thảo dược. Vạn Độc Vương cũng uống cạn, mặt không biến sắc. Thế nhưng đặt chén độc lại bàn, trên mép chén có vệt máu. Ra đất độc chạm vào môi tứa máu. Không phải độc tính không cao, chỉ Vạn độc Vương đã quá quen, không còn cảm giác nữa.
Thánh Nhân rất hài lòng, Vạn Độc Vương quả không hổ danh Vạn Độc Vương, người thường sau chén thứ nhất đã có người lăn ra chết, chén thứ hai phải cao thủ giang hồ vận công mà uống. Đối với Vạn Độc Vương hai chén độc đầu chỉ như nước lã.
Chén thứ 3, độc của 100 lọai côn trùng. Vạn Độc Vương uống hết chén này, hơi cau mày, thở mạnh. Lần này, chất độc của cả ba lọai bắt đầu thấm vào người khiến hắn khó thở, người đau nhức như lần đầu tiên luyện độc. Chất độc dâng lên đầu, cả người chao đảo. Chén độc trên bàn cũng nghiêng ngả méo mó.
Lọai độc thứ 4 trở đi, Vạn Độc Vương kéo tay áo lên, Thủy Thần Ngư Long dùng kim châm. Kim châm đầu được nhúng vào lọai độc của 100 lọai nhện. Kim chạm vào da đỉêm nào, điểm đó hóa màu đen, vằn đen nổi lên khi chất độc chạy dọc huyết quản thấm vào cơ thể.
Vạn Độc Vương nghiến răng cắn chặt vào cuộn khăn vốn dĩ tránh để người thử độc vì đau mà cắn vào môi. Bắt đầu từ lọai độc thứ 4, ngay cả cơ thể hắn phải vất vả lắm mới chống chọi được.
Kim châm lọai độc thứ 5 được nhúng vào 100 lọai độc trên da lưỡng cư. Kim châm ghim vào người, ngay cả Vạn Độc Vương cũng cảm thấy chất độc dồn vào tim, bóp ngẹt nhịp thở của hắn lại. Vạn Độc Vương co tay lại thành nắm đấm cắn răng chịu đựng.
Cứ mỗi lọai độc bên này, Đông Tử bên kia lại được 1 lọai giải tương tự. Chỉ hai kim châm nữa Đông Tử bên kia sẽ được giải độc hòan tòan.
Vạn Độc Vương vận công để tự điều hòa chất độc trong cơ thể. Phong vũ hàn công là lọai công lực cực kỳ hữu dụng khi dùng điều hòa chất độc. Chất độc tạo nhiệt khí trong cơ thể, nên hàn công đối chọi lại rất hiệu quả. Vạn Độc Vương vận công hàn khí tạo thành hạt tuyết, gặp chất độc hạt tuyết biến thành màu đen. Vạn Độc Vương càng vận công điều hòa chất độc trong người, hạt tuyết càng tạo ra nhiều bay lơ lửng trong không khí.
Lọai độc thứ 6, nọc của 100 lọai độc xà. Đến lọai độc thứ 6 này, Vạn Độc Vương kêu lên vì đau, đấm mạnh tay xuống sàn. Người vã mồ hôi, hơi thở dồn dập hổn hển. Trán ướt mồ hôi, hạt tuyết từ thân tỏa ra mù mịt phòng. Cái lợi hại nhất của Thánh Nhân ở chỗ, không những từng lọai độc đã lợi hại mà chính sự kết hợp của 7 lọai độc tuần tự mà chất độc kết hợp với nhau thành một cực độc thiên hạ chưa ai từng vượt qua được…
Thánh Nhân tiến lại gần Vạn Độc Vương nâng cằm hắn lên nhìn thẳng vào gương mặt ướt mồ hôi của hẳn. Hạt tuyết đen mắc vào những vệt nhăn sâu hoắm trên da khiến những vết nhăn đã sâu càng sâu hun hút.
“Thế nào Phong? Cả ngươi xem ra cũng không chịu nổi 7 kỳ độc của ta… Nếu ngươi bỏ cuộc bây giờ cũng chưa muộn đâu” Thánh Nhân chậm rãi hỏi
“Không được… nếu bỏ cuộc bây giờ Đông Tử sẽ không giải được độc” Vạn Độc Vương nói qua hơi thở. Từ khi bị đưa vào giáo phái, Vạn Độc Vương lần nào luyện độc cũng đều do bắt buộc, chỉ đây là lần duy nhất tự nguyện.
“Ngươi liều mạng vô ích đấy” Thánh Nhân mỉa mai. “Thôi được, ngươi đã kiên quyết, sao ta dám cản…”
Thánh Nhân quay lưng đi, gật đầu ra hiệu cho Ngư Long.
Chén cuối cùng, lọai độc thứ 7, đại kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc…
Đông Tử ở bên gian thuốc giải cứ lần lược được Dược Nhi đưa từng chén thuốc giải. Càng uống thì chất độc trong người càng giảm hẳn. Đông Tử khi tỉnh táo đôi phần cứ thấy ngạc nhiên vì trong gian phòng cứ tung bay những hạt tuyết màu đen càng lúc càng nhiều, không khí cũng lạnh đi hẳn.
Những hạt tuyết màu đen lơ lửng trong không trung, cứ mỗi chén thuốc giải Đông Tử cầm lên, hạt tuyết trong phòng càng nhiều. Tuyết đen rơi lả tả vào thúôc. Hạt tuyết vương trên tóc Đông Tử, trên áo Dược Nhi. Tuyết đen bám vào thành những chén thuốc đã cạn trên bàn. Tuyết phủ một lớp mỏng trên bàn tre.
Dược Nhi cúi mặt, phủi nhẹ hạt tuyết trên áo, đóan biết bên kia thuốc độc dành cho Vạn Độc Vương không khác gì tra tấn, Dược Nhi khẽ thở dài. Hạt tuyết đen gắn liền với công lực của Vạn Độc Vương. Càng vận công, càng yếu đi, hạt tuyết tỏa ra càng nhiều. Từ nhỏ Dược Nhi đã thấy Vạn Độc Vương luyện độc. Lớn lên ở Sinh Tử Cốc, tuy không là độc nhân, Dược Nhi vẫn cảm nhận được đau đớn trên cơ thể những đứa trẻ của Vạn Độc Giáo. Nay Vạn Độc Vương lại tự nguyện thử 7 kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc so với lọai bình thường luyện độc còn mạnh mẽ gấp nhiều lần. Dược Nhi thấy quá đau lòng.
Càng đau lòng hơn khi Vạn Độc Vương thử độc vì Đông Tử mà Đông Tử hòan tòan không biết những gì xảy ra bên kia.
“chén thứ 7… được bào chế từ kỳ lương dị thảo” Dược Nhi chậm rãi giải thích, ngần ngại trao cho Đông Tử chén thuốc cuối cùng. Gương mặt Dược Nhi có nét đăm chiêu. Chén thuốc đen đặc sánh, thơm nồng. Một mùi thảo dược quen thuộc.
“Kỳ lương dị thảo ư? Kỳ lương dị thảo là gì?”
“Một lọai nhân sâm…” Dược Nhi nhún vai. Tài nghệ của Thánh Nhân, bào chế được những kỳ thuốc độc nhất vô nhị. Song song với lọai kỳ độc thứ 7, Kỳ lương dị thảo là một trong những lọai dược phẩm quý nhất mà Sinh Tử Dược Cốc bào chế được. Không có kỳ lương dị thảo, Sinh Tử Dược Cốc có lẽ không được danh tiếng như hôm nay.
Vị thuốc kỳ lạ. Mùi hương dịu dàng như hàng ngàn lọai thảo mộc. Lạ lùng thay, cầm chén thuốc, Đông Tử cứ liên tưởng đến cảm giác lúc Vạn Độc Vương ôm vào lòng.
Cùng một mùi hương khiến cho lòng yên bình ấm áp.
Thuốc chạm môi lại có vị đậm và độ sâu như lọai rượu lâu năm. Một lần thử qua có lẽ cả đời sẽ không quên.
Uống xong chén thuốc, chất độc trong người Đông Tử hòan tòan tan biến. Thần dược của Sinh Tử cốc quả thật thần dịêu.
“Có phải kỳ lương dị thảo là lọai thuốc giải mà người của Vạn Độc Giáo được uống để giải độc?” Đông Tử hỏi dồn “Trên người Phong ca cũng có mùi thảo dược y hệt. Phải chăng Phong ca cũng thường được uống lọai giải này? Phải chăng đây chính là lọai thuốc giải vì nó Phong ca cả đời bị lệ thuộc vào Vạn Độc Giáo. Nếu một ngày nào đó, Phong ca có được 7 chén thuốc giải, có phải sẽ không phải nghe lệnh Vạn Độc Giáo nữa phải không? Có thể rời Giáo bất cứ lúc nào và quen biết bất cứ ai?”
Đông Tử chợt nhớ đến lời Vạn Độc Vương ngày đó, trên đồi sau Cầm Thư Điện, Vạn Độc Vương có nói “nếu như lúc nào đó… có thể giải được chất độc và rời giáo, đến lúc đó Đông Tử làm thê tử của huynh nhé!” Đông Tử như người đi lạc thấy ánh sáng cuối đường hầm “Làm thế nào có 7 chén thuốc giải này, để chuộc lại tự do cho Phong ca?”
“Ngươi đừng gọi Vạn Độc Vương là Phong ca nữa”
Đến đây Dược Nhi không cầm được lòng. Trên gương mặt mỹ miều thóang có chút chua cay. “Vạn Độc Vương vì thuốc giải phải thử 7 kỳ độc của Thánh Nhân! Nếu ngươi muốn cứu Vạn Độc Vương, phải xem chừng nào ngươi có thực lực sống sót sau 7 chén độc đã”
Dược Nhi không ngần ngại tiết lộ. Như những người khác, Dược Nhi biết Đông Tử và Vạn Độc Vương thuộc hai thế giới khác nhau. Chuyện yêu đương mơ mộng là hòan tòan không tưởng. Dược Nhi ít khi nói lời phật lòng, nhưng thấy sự non nớt ngây thơ của Đông Tử, Dược Nhi khó cầm lòng.
Tường Vy leng keng xô màn bước vào hét vào mặt Đông Tử “xưa nay thiên hạ chưa ai từng thử 7 lọai độc mà còn sống. Nếu Phong ca có bề gì, ta sẽ truy sát ngươi cả đời.”
Đông Tử hoang mang nhưng cũng hỏi lại ngay “không phải ngày xưa ngươi đã từng thử 7 lọai độc cầu xin thánh nhân chữa thương cho Phong ca à”?
Tường Vy sực nhớ lời nói dối khi xưa nhưng ả cũng nạt lại ngay “dĩ nhiên không! Vạn Độc Giáo từ xưa giờ chưa ai từng thử hết 7 kỳ độc của Thánh Nhân! Độc tính thế nào, không ai sống sót kể lại cả!”
Đông Tử rụng rời tay chân. Không thể nào, Vạn Độc Vương vì Đông Tử mà thử 7 kỳ độc của Thánh Nhân ư, phải chăng vì thế mà trước khi vào phòng, sắc mặt cả Vạn Độc vương và Dược Nhi đều nặng nề. Nếu thật mạng đổi mạng thì… Nước mắt chực trào ra, Đông Tử chợt hiểu sự xuất hiện của nhiều hạt tuyết đen… Hạt tuyết đen là hàn khí từ trong người Vạn Độc Vương, lúc nãy hạt tuyết đột ngột tung bay dày đặc có thể nào là vì…
Đông Tử chạy vội ra ngòai, vén rèm phòng bên cạnh. Tim đập lọan xạ. Mơ hồ linh cảm sẽ không bao giờ nhìn thấy Vạn Độc Vương lần nữa.
“Xin đừng, xin đừng để Phong ca có mệnh hệ nào” Đông Tử lập đi lập lại trong đầu. Vạn Độc Vương từ xưa giờ, luôn tử tế với Đông Tử, nếu vì Đông Tử mà có chuyện gì. Đông Tử sẽ suốt đời không can tâm.
May mắn thay, Vạn Độc Vương cũng từ trong phòng bước ra, tay kéo găng che đi vết bầm vằn vện thử độc. Nhìn thấy Đông Tử khỏe mạnh, Vạn Độc Vương nở nụ cười toại nguyện.Vạn Độc Vương hơi gắng gượng, từ lúc bị thương đã cố quá sức, đến lúc này gần như kiệt quệ, gương mặt trắng tóat, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, nhưng rõ ràng vẫn còn sống. Đệ nhất độc nhân trong thiên hạ quả đệ nhất độc nhân.
“Hay quá!” Đông Tử thở phào, như trút bỏ gánh nặng trong lòng, nước mắt đã rưng rưng, Đông Tử chạy đến định ôm chầm lấy Vạn Độc Vương. Từ khi trúng độc, hết người này đến người kia bị thương. Qua cơn hú tim, cuối cùng mọi chuyện cũng tốt đẹp.
Nào ngờ, Đông Tử chạy đến, Vạn Độc Vương lại lùi một bước, nắm lấy tay Đông Tử cản không cho lại gần.
Tay Vạn Độc Vương đeo găng.
Găng tay đen lạnh lẽo giữ lấy tay trần của Đông Tử. Lần đầu tiên Vạn Độc Vương nắm tay Đông Tử qua lớp găng.
“Đông Tử bây giờ đã được giải độc… không thể chạm vào huynh được nữa đâu…”

Chương 18: Bất Tương Phùng


Vạn Độc Vương giải thích.
Đông Tử thấy đắng chát trong cổ.
Đắng nghét như nụ hôn trước khi bước vào phòng giải độc. Vạn Độc Vương tựa người vào cửa cho khỏi ngã, qua lớp găng, tay vẫn nắm tay Đông Tử, ánh mắt còn lưu luyến nhưng nét mặt đã trọn vẹn lắm rồi. Giọng Vạn Độc Vương bình thản quá, như đã chuẩn bị từ lâu, Đông Tử chợt hiểu. Hóa ra, lúc quyết định đưa Đông Tử vào Cốc, Vạn Độc Vương đã biết trước kết cuộc hôm nay. Trên đường đi mệt lã, tả tơi dù nhiều lần tha thiết ngã ra ngủ giấc dài cũng không muốn bỏ phí một phút giữ lấy Đông Tử trong vòng tay. Mong Đông Tử được giải độc qua cơn nguy kịch, nhưng cũng biết đã đến lúc phải chia tay. Lớn lên tại Sinh Tử Cốc, Bạch Phong đã hiểu và chấp nhận số mạng. Vạn Độc Vương thiên hạ đệ nhất độc nhân, dị nhân ngọai bất xúc thế nhưng điều đơn giản nhất được chạm vào người thân yêu lại không thể. Bị anh trai Bạch Dương truy sát không thể giải thích, gặp lại thân mẫu sau nhiều năm chia cách cũng không thể nhìn nhận. Đã quen với cô độc. Những uất hận ngày xưa đã chôn vùi, đứa trẻ Bạch Phong đã thay đổi. Căm giận đã tự đè nén, ấm ức trong lòng đã chìm sâu. Chỉ còn Vạn Độc Vương lạnh lẽo, chai sạn bởi ưu sầu. Đông Tử đến đánh thức những gì đã quên. Còn nhớ lần đầu vô tình để rơi mặt nạ, môi chạm má trong túp lều tranh khởi đầu kỳ ngộ. Tay chạm da Đông Tử giữa rừng, lòng tràn ngập hân hoan. Thế nhưng, hạnh phúc qua nhanh, Vạn Độc Vương cũng biết rõ. Đã vào Vạn Độc Giáo không đường ra. Mơ ước đã bất khả dĩ. Khi vui vẻ vẫn hiểu, sẽ không dài lâu. Mỗi lần nắm tay đều dự trù lần cuối. Mỗi phút bên Đông Tử đều rõ chỉ chốc lát, sẽ qua đi. Những lần gặp mặt đều biết phải rời xa. Tái hợp đều hay phải biệt li. Lần hôn Đông Tử ở tang đường, đã ngộ không thể có nhân duyên. Biết sẽ cách xa, nên trên đường về Sinh Tử Cốc, muốn ghì chặt Đông Tử vào lòng lưu luyến những cảm giác hiếm hoi… hồi niệm ở Đồi sau Cầm Thư Điện tay nắm tay, lòng sưởi lòng. Ờ Đài Ngắm Sao của Họa Hồn Cung thức dậy thấy Đông Tử vừa vặn trong vòng tay, thầm mong thời khắc ngừng trôi. Vạn Độc Vương xưa nay, chỉ có mình Đông Tử… giờ phải để Đông Tử ra đi. Vạn Độc Vương siết nhẹ bàn tay Đông Tử. Găng tay đen lạnh lẽo như cầm vào hư vô. Hai người hai thế giới quá khác nhau. Một là đệ nhất độc nhân tà giáo Vạn Độc, một chỉ cô bé võ đường tầm thường. Một người tòan thân đầy chất độc, người kia da trần xác phàm. Mối dây liên kết duy nhất khi vô tình chạm vào nhau, nay đã đứt mất. Đông Tử được giải độc, từ nay không chạm vào Phong được nữa rồi. “Phong ca đã biết trước …” Đông Tử bàng hòang. Vạn Độc Vương gượng cười, nhẹ nhàng bỏ tay Đông Tử ra, chậm rãi đeo mặt nạ lên, đã chuẩn bị tinh thần từ trước mà vẫn thấy xót xa. Đông Tử hiểu rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt của Phong sau lớp mặt nạ. Đôi mắt với hàng mi dài, nụ cười làm cả gương mặt bừng sáng… từ nay trở đi, chỉ còn tấm kim loại vô tình. Người này là Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo, cơ thể tòan là độc dược, chạm vào sẽ trúng độc mà chết. Không thể ngồi ngắm sao, đùa giỡn, hay cùng ngủ quên dưới lớp áo chòang trên thảm cỏ. Dĩ nhiên, không thể môi chạm môi… “Nụ hôn trước khi bước vào phòng uống thuốc giải… thì ra, là nụ hôn chia tay” Đông Tử khẽ hỏi. Vạn Độc Vương quay mặt đi. Đông Tử tiến một bước, nắm lấy tay Vạn Độc Vương. Sống mũi cay xè, nước mắt không chảy ra được. Bàn tay nắm lấy Vạn Độc Vương cứ lạnh tóat. Cả hai đối diện, tay nắm tay. Lớp găng ngăn cách ở giữa, tuy gần mà không chạm vào nhau được. Khỏanh khắc tựa thiên thu. Dược Nhi chạm vào Vạn Độc Vương kéo hắn vào trong. “Phong ca cũng mệt lắm rồi, muội đã chuẩn bị phòng, Phong ca vào nghỉ nhé!” Vạn Độc Vương gật đầu, nhẹ nhàng buông tay Đông Tử ra, quay đi. “Khoan đã…” Đông Tử bật thành tiếng, nước mắt được dịp tràn ra mặn rát môi. Vạn Độc Vương quay đầu lại. Đông Tử im bặt. Mắt ướt mi. Giọt nối giọt chảy thành dòng. “Muội…” Đông Tử khó khăn mới cất thành lời. Phải nói gì đó, để Vạn Độc Vương không quay đi, bước vào trong, rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa. “cám ơn…” Đông Tử òa khóc. Không phải cám ơn. Mà là, làm thế nào bây giờ. Ngày đó nếu biết sẽ không bao giờ được chạm vào nhau, tay nắm tay trên đồi sau Cầm Thư Điện sẽ giữ chặt không rời. Nếu biết là nụ hôn cuối sẽ siết chặt vai chàng không để buông ra … Ánh mắt Vạn Độc Vương khẽ cười Vạn Độc Vương bước vào trong. Tường Vy mở cửa. “ còn ngươi hướng này!” Tường Vy chỉ ra ngòai. Bên ngòai Hóan Diện Nhân, Hiết Hổ đã chờ sẵn. Hai gã dị nhân sẽ dẫn Đông Tử về, lần này thật hộ tống Đông Tử về. Đông Tử lặng thinh, mặc cho nước mắt đuổi nhau. Vạn Độc Vương cùng Dược Nhi đi vào trong không một lần quay đầu lại. Đông Tử thủi lủi cùng hai tên dị nhân rời Dược Cốc. Mặc cho chúng pha trò léo nhéo bên tai, cứ lầm lũi đi, không dám quay đầu lại. Mãi đến khi đã băng qua cây cầu Biệt Kiếp, Sinh Tử Dược Cốc đã bỏ lại sau lưng. Nước mắt tràn mi, Đông Tử mới quay lại nhìn. Sinh Tử Dược Cốc xa xa bên kia cầu hòa nước mắt nhòe nhọet. “Phong ca, vĩnh biệt” Đông Tử mếu máo qua hàng nước mắt. Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ ái ngại nhìn nhau. Cả hai đưa đường dẫn lối thế nào mà cuối cùng Đông Tử và Vạn Độc Vương lại chia tay trong tiếc nuối thế này. Cứ ngỡ hai đứa sẽ hứng khởi vì sự kiện trước mắt kịch tính quá, thế nhưng nỗi buồn của Đông Tử lại lấn át cả thói ham vui. Đông Tử được giải độc, từ nay không thể gán ghép hai người được nữa. Màn kịch đã hết, bọn dị nhân lại chẳng thể vỗ tay hể hả. Con người lạnh lùng Vạn Độc Vương làm chuyện tày trời, đem người lạ vào Cốc theo môn quy thử 7 kỳ độc để cứu người… chỉ để phải chia tay vĩnh viễn. Hóan Diện Nhân như phần nào được câu trả lời thế nhưng cũng không thấy trong lòng thỏa mãn một chút nào hết. Vạn Độc Vương và Đông Tử rốt cuộc lại phải cách xa. * * * Đông Tử về đến võ đường, chia tay Hiết Hổ, Hóan Diện Nhân, thẫn thờ vào đến sân trong mới chú ý cả võ đường trống tóac. Từ tiền viên đến hậu sảnh không có bóng người, chỉ có đồ đạc ngổn ngang. Vừa chạy ra ngoài đụng phải tóan lính hô hóan gông lấy Đông Tử tống vào ngục. Vào lao phủ tái ngộ gia đình mới hay, hóa ra, sau hôm gặp ở Cầm Thư Điện đấu võ với Dương Kiến Minh, đã lộ tẩy chuyện Đông Tử còn sống nhăn. Vĩnh Phúc khi về đem quân đến võ đường kiếm chuyện. Huyện lệnh Vĩnh Phúc gán ghép võ đường vào tội tư thông với tà giáo, có âm mưu phản lại triều đình, bắt bớ cả họ Lưu nhốt vào ngục. Đông Tử bị bắt đã đủ trọn gói. Vĩnh Phúc hí hửng vào ngục lên mặt với Đông Tử, định cho cơ hội cuối kết hôn hay là chết, nhưng gặp lại lần này thấy Đông Tử mặt mày giàn giụa, mắt mũi sưng húp, tóc tai bơ phờ, Vĩnh Phúc đổi ý, lệnh xử tội luôn. Trong khi chờ tuyên án, những ngày đầu cả võ đường họ Lưu bị bọn cai ngục đối xử tàn tệ. Thế nhưng đột nhiên, bọn cai ngục thay đổi thái độ cấp kỳ. Đích thân huyện lệnh Vĩnh Phúc vào ngục nạt nộ bọn quan cai tại sao thất lễ với Lưu gia, còn sai người đến kiệu cả nhà họ Lưu quay về. Đông Tử hết sức ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ như chong chóng này. Được kiệu về võ đường lại thấy trong võ đường đứng chờ sẵn một gã béo tròn xoay, điệu bộ kỳ lạ. Xuân Thu thấy gã béo, mừng ra mặt. Cả Lưu gia cùng đồng lọat thi lễ “Trịnh công công” Mọi người có mặt rồi, Trịnh công công mới trịnh trọng đọc to chiếu chỉ của Hòang Thương “khen thưởng Lưu Đông Tử tiểu thư và Lưu Xuân Thu tiểu thư thiếu nữ anh hào có công bảo vệ hòang thân, trung hiếu với triều đình vân vân và vân vân…” từ nay huyện lệnh Vĩnh Phúc đố dám đụng vào Đông Tử. Vĩnh Phúc và huyện lệnh lão gia nghe chiếu chỉ mà tức tối nhưng cũng cố cười rồi trổ tài xun xoe như thường lệ lấm liếm rằng nào có bắt ép Đông Tử gì đâu. Đông Tử không hiểu “hòang thân quốc thích” cô có công bảo vệ là gì… chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào, nhưng thấy tình huống xoay chuyển và bọn Vĩnh Phúc từ nay không dám làm càn với Lưu gia nữa, cũng không truy hỏi làm gì. Võ đường Lưu gia cứ đinh ninh “hòang thân quốc thích” là anh chàng Bạch Dương hào hoa phong nhã hay tìm cách hôn trộm tiểu thư Xuân Thu í. Chỉ mình Xuân Thu biết “hòang thân nha đầu” là ai. Xuân Thu tủm tỉm “Tên tiếu thái giám này, hóa ra cũng biết ơn nghĩa lắm!” Không thèm tiết lộ thân thế Thiên Thiên, đi đâu Xuân Thu chỉ cười bí hiểm mỗi khi có ai đó gặng hỏi Lưu võ đường quan hệ thế nào với Hòang Cung. Lưu gia và hàng xóm càng được dịp đóan già đóan non, có người còn đồn rằng Bạch thiếu gia của Bạch tướng phủ sắp cử người mang mâm quả đến dạm hỏi nhà họ Lưu. Bạch thiếu gia… Đông Tử thở dài. Trong lòng Đông Tử cũng có một Bạch thiếu gia… “Hóa ra hai người là huynh đệ thật…” Xuân Thu tặc lưỡi “Bạch Dương công tử thì sung sướng tại tướng phủ còn Bạch Phong thiếu gia lại lang bạc giang hồ. Trời cao đất rộng thế mà thành kẻ thù của nhau. Mỉa mai thay” “Trời cao đất rộng…” Đông Tử úp mặt vào gối sụt sùi “biết bao giờ gặp lại Phong ca!” Xuân Thu vỗ vai Đông Tử an ủi, mặt không chút sầu. “Quả thật Vạn Độc Vương và Đông Tử không có phận ở cùng nhau, nếu gặp thì hết người này đến người kia bị thương, không thì phải chia lìa! Có lẽ số trời đã định…” Đông Tử được dịp càng khóc to hơn. “Chuyện của tỉ và Phong ca đã hết thật rồi!” Xuân Thu đến lúc này mới nhún vai nở nụ cười bí hiểm thứ hai “không hẳn…” Còn nhớ ngày trước lời sấm của Chiêm Tinh Dị Thánh? Nếu Đông Tử tìm được mảnh vỡ nhật minh châu cho bà, Chiêm Tinh Dị Thánh sẽ chỉ cách hóa giải ân óan thiên định? Hoặc nếu học được nhật minh quang chưởng, biết đâu đấy có thể gặp lại Vạn Độc Vương. “Hai bảo vật huyền thọai, cao thủ võ lâm còn không có được, biết tìm đâu bây giờ?” Đông Tử không tin lắm vào lời sấm. Ngay cả sự tồn tại của nhật minh quang chưởng và mảnh vỡ của nhật minh châu cũng không biết thực hư. “nhật minh châu thì không rõ…” Xuân Thu ngẫm nghĩ, rồi lôi từ trong tủ ra vài tờ giấy nhàu nát. “… ngọc có thể không cần tìm… nhưng Đông Tử tỉ xem muội có cái gì này” Đó là những trang sách của Hỏa Hầu Quái nhân. Ngày đó hắn giúi vào tay Xuân Thu tường lầm Xuân Thu là Đào Quế Chi mà bắt Xuân Thu giải thích giùm. Đây là những trang xé ra từ quyển Âm Dương Thần Công truyền thuyết. Trên một trong những trang sách chi chít hình vẽ và ký hiệu mà Xuân Thu cầm, có một chiêu, tên gọi tiêu đề vỏn vẹn bốn chữ: “Nhật
Minh
Quang
Chưởng”

(tạm kết)

Nguồn tusach.mobi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Blog liên quan : Blog zing | Blogspot | Blog tiếng anh | Facebook
Copyright © 2011 - 2014. Thuy trinh's blog - All Rights Reserved