Mỹ nhân thì bao giờ chẳng
có. Ngay trong cuộc sống của chúng ta, hàng năm vẫn có những cuộc thi bình chọn
hoa hậu, người đẹp thời trang, diễn viên điện ảnh...; đã có những ban giám khảo
nghiêm túc và nghiêm khắc nhất thay mặt cuộc đời phán xét, cân đong đo đếm các
thứ kích cỡ cà trao vương miện cho các mỹ nhân, đâu chờ đến thứ như tôi bình
bầu. Cũng có những ý kiến nghi ngờ các mỹ nhân sống giữa cuộc sống chúng ta:
kiến thức nghèo nàn lạc hậu khiến các bạn có những câu trả lời vớ vẫn; cái đẹp
nội tâm không đạt; tư duy sống không đẹp đưa đến tình trạng kinh doanh nhan
sắc, dùng nhan sắc như một thứ mồi câu phú quí. Đại để, các hoa hậu và á hậu đã
để lại một cái hậu không lấy chi làm ngọt ngào cho cuộc sống khiến đời buồn vô
hậu.
Tôi không dám bàn về những mỹ nhân đó chứ đừng nói đến bình bầu. Cho nên
trong phạm vi chương này, tôi chỉ dám bình bầu Thập đại Mỹ nhân trong... truyện
võ hiệp Kim Dung; những người chưa hề dự thi một cuộc thi hoa hậu, người mẫu,
diễn viên nào; những người chưa từng tuyên bố huyênh hoang rồi sau đó đi lấy
người... ngoại quốc. Thế giới các mỹ nhân mà tôi đề cập đến thế giới của truyện
võ hiệp và sự “bình bầu” này đương nhiên là cách đánh giá rất chủ quan căn cứ
vào ba tiêu chuẩn nhan sắc, tài năng, tâm hồn. Tôi chỉ dám chọn 10 người bởi vì
đưa ra nhiều quá, e rằng có lỗi với cái đẹp, một vốn trời ban cho con người
muôn nơi, muôn thủa. Danh sách tôi “bình bầu” như sau:
1. Triệu Mẫn
Đây nguyên là Hán danh
của một cô gái Mông Cổ. Tên thật của cô là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, con gái của Nhữ
Nam vương, người chỉ đứng sau vua nhà Nguyên, nắm hết quyền bính chính trị và
quân sự cai trị toàn Trung Quốc. Cô là nhân vật nữ chính trong Ỷ thiên Đồ long
ký, một cô gái đẹp như hoa nở, không một cô gái Trung Hoa nào có thể sánh kịp.
Tham vọng của Triệu Mẫn rất lớn: muốn tụ họp bọn giang hồ, đặc biệt là phiên
tăng Tây Vực, triệt hạ sáu đại môn phái của Trung Hoa đang nuôi mộng chống đối
nhà Nguyên là Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái bang, Hoa Sơn, Không Động và Côn Lôn.
Lần đầu tiên cô đã bao
vây được các thủ lĩnh của Minh giáo và đã nhốt được Trương Vô Kỵ dưới hầm sâu.
Nhưng Vô Kỵ vốn là thầy thuốc, võ công lại cao cường, đã khống chế cô và
"tra tấn" cô bằng cách dồn Cửu Dương công vào gan bàn chân khiến cô
ngứa ngáy, khó chịu phải đầu hàng, thả chàng ra. Chính việc “cù chân” đó đã làm
nảy sinh trong lòng cô mối tình ôn nhu với chàng Trương Vô Kỵ. Cô đã đem Hắc
ngọc đoạn tục cao tặng cho chàng để chàng chữa trị vết thương cho tam sư bá,
chuộc lại lỗi lầm cho cha mẹ mình ngày xưa. Thông minh, lém lỉnh, chân tình,
Triệu Mẫn trước sau vẫn giữ cốt cách của một phụ nữ giàu tình cảm hơn là một
quận chúa Mông Cổ. Cô đánh nhau với Trương Vô Kỵ để rồi đêm đêm, lại ra quán rượu
ngồi đợi chàng trai, mong cùng đối ẩm với nhau mấy chung và quên hết những
chuyện đốt chùa, giết người Mông Cổ, cứu quần hùng Trung Hoa của tập thể Minh
giáo.
Cuộc đời của cô là một
chuỗi tháng ngày rong ruổi theo tình yêu. Vô Kỵ đi đâu, cô mong được đi theo
anh đến nơi đó, dù chân trời hay góc bể. Cách tỏ tình của cô cũng rất rõ ràng,
giản dị không e dè khép nép như những cô gái Trung Hoa. Cô đã cầm Ỷ thiên kiếm,
lăn xả vào đám sứ giả Ba Tư và đánh những chiêu cận chiến có thể khiến mình và
kẻ thù cùng chết để cứu chàng Trương Vô Kỵ. Khi Vô Kỵ hỏi tại sao cô liều mạng
như vậy, cô đã trả lời thẳng thắn: vì Trương Vô Kỵ ôm lấy Hân Ly trước mặt cô.
Thời thơ ấu, Vô Kỵ đã cắn vào bàn tay Hân Ly một cái đến chảy cả máu, khiến Hân
Ly nhớ hoài hình bóng Trương Vô Kỵ. Triệu Mẫn cũng làm như thế: cô cắn vào tay
Trương Vô Kỵ một nhát để Trương Vô Kỵ nhớ cô trọn đời. Thực ra cô không làm như
vậy thì cũng đủ để chàng Vô Kỵ chọn cô làm người bạn gái tâm đầu ý hợp. Thậm
chí khi Vô Kỵ đã bị vây, sắp bị quân Nguyên bắt, cô đã nói dối cha và anh rằng
nếu họ giết Vô Kỵ thì cô cũng tự tử theo chàng cho trọn mối tình. Đoạn tiểu
thuyết thuật lại chuyện Triệu Mẫn xin cha và anh tha cho Trương Vô Kỵ thật đầy
kịch tính. Tôi kính phục người phụ nữ có một tình yêu tha thiết và trái tim
dũng cảm như Triệu Mẫn. Tình yêu bao la đó đã được chàng Trương Vô Kỵ đền đáp
một cách xứng đáng: anh đã nhường ngôi giáo chủ Minh giáo lại cho Dương Tiêu,
cùng Triệu Mẫn dắt tay rong chơi bốn biển năm hồ. Và mỗi khi lông mày Triệu Mẫn
đã nhạt thì theo ba điều ước hẹn với cô, anh lại làm công việc hợp với lương
tâm, không đi ngược lại với quyền lợi võ lâm Trung Hoa và cũng chẳng ảnh hưởng
gì đến việc chống quân Nguyên giành lại đất Trung Quốc cho người Hán tộc: cầm
cây bút và vẽ lại lông mày cho Triệu Mẫn.
Tôi chọn Triệu Mẫn vào
ngôi vị đệ nhất đại mỹ nhân, một cô gái Mông Cổ vượt xa ngàn hoa Hán tộc hẳn là
điều dễ khiến chúng ta nghi ngờ. Nhưng rõ ràng tác giả Kim Dung muốn vậy. Và có
lẽ điều này phản ánh chủ nghĩa dân tộc tiến bộ của chính ông. Hoá ra người Mông
Cổ - dân tộc sống trên đất nước phiên bang, dân tộc mà người Hán thường khinh
bỉ xếp vào loại Di Địch vẫn sáng lung linh một đoá hoa hương sắc, tài năng,
thông minh, chung tình: Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ.
2. Tiểu Siêu
Người thứ hai tôi chọn
làm đệ nhị mỹ nhân là cô gái chỉ có một nửa huyết thống Hán tộc; nửa còn lại
thuộc huyết thống Ba Tư, nghĩa là cũng thuộc loại Di Địch dưới mắt nhìn của Hán
tộc. Cha cô là Hàn Thiên Diệp, người Hán; mẹ cô là Đại Ỷ Ty, thánh sứ nữ của
Bái hoả giáo Ba Tư. Tiểu Siêu thâm nhập Trung Hoa qua con đường tơ lụa lúc cô
mới 15 tuổi. Mẹ cô nguyên là thánh sứ nữ, dáng lẽ phải giữ mình trong trắng để
về Ba Tư lên ngôi giáo chủ. Nhưng bà đã yêu chàng trai Hàn Thiên Diệp, phản lại
giáo quy của Bái hoả giáo, đáng lẽ phải lên giàn hoả thiêu. Bà hoá trang thành
một người đàn bà xấu xí tên là Kim Hoa bà bà. Tiểu Siêu phải làm một việc khó
khăn để chuộc lỗi cho mẹ: tìm mọi cách thâm nhập Quang Minh Đính của Bái hoả
giáo Trung Hoa và lấy cho được bộ Đại nã di tâm pháp của Bái hoả giáo - nhiệm
vụ mà mẹ cô không hoàn thành.
Giống lai bao giờ cũng
được thừa hưởng những nét ưu tú rực rỡ của cả cha và mẹ, nên Tiểu Siêu đẹp cái
đẹp rực rõ ngay từ khi 15 tuổi. Nhưng Dương Tiêu, Tả sứ của Minh giáo Trung
Hoa, là một tay cơ trí, khó mà qua mắt đươc y. Cho nên, để đóng trọn vai trò
con hầu của Dương Bất Hối, con gái Dương Tiêu, Tiểu Siêu đã phải làm một việc
rất khó khăn: giả vờ méo miệng trong suốt thời gian ở cạnh Bất Hối. Cô học
thuộc hết lý thuyết về âm dương, bát quái trận đồ, biết nhiều võ công nhưng
chẳng bao giờ hé lộ. Cha con Dương Tiêu nghi ngờ cô, đã đem dây xiềng quấn chân
cô; cô đi đâu tiếng dây xiềng leng keng đến đó. Điệp vụ của Tiểu Siêu là một
điệp vụ cực kì gian nan và cô đã tìm ra được đường hầm trên Quang Minh Đính.
Khi Vô Kỵ lên làm giáo
chủ Minh giáo, việc đầu tiên của anh là hứa sẽ tháo xiềng khoá cho Tiểu Siêu.
Nhờ Tiểu Siêu chỉ dẫn, Trương Vô Kỵ tìm ra đường hầm, tìm được Càn khôn đại nã
di tâm pháp và đại triển thần lực đẩy được hai cánh cửa đá để bảo toàn lực
lượng Minh giáo của Trung Hoa. Tiểu Siêu trở thành con hầu của Trương Vô Kỵ,
lặng lẽ thương yêu Trương Vô Kỵ. Cũng như Triệu Mẫn, Vô Kỵ đi đến đâu, Tiểu
Siêu đi đến đó, và cô đã chứng tỏ được bản lĩnh của mình: cầm cờ Minh giáo để
chỉ huy năm đội Ngũ hành kỳ chống đỡ không cho quân Nguyên xông vào bắt giết
những thủ lĩnh của Minh giáo. Tiểu Siêu sẽ không bao giờ nói rõ thân phận của
mình cho Vô Kỵ biết nếu không có ngày tình cờ gặp lại mẹ mình đang bị đưa lên
giàn hoả thiêu của Bái hoả giáo Ba Tư. Để cứu mẹ, cô phải nói rõ với các Bảo
thụ vương Ba Tư rằng cô là trinh nữ, sẵn sàng thay mẹ về Ba Tư lên ngôi giáo
chủ Bái hoả giáo. Cô nói tiếng Ba Tư lưu loát cho đến khi những người Ba Tư quỳ
xuống tung hô thì Vô Kỵ mới biết rằng con hầu của mình chính là thánh sứ nữ của
Bái hoả giáo Ba Tư.
Lần cuối cùng được phục
vụ thay áo, dóc tóc cho Trương Vô Kỵ, Tiểu Siêu mới nói thật tình yêu của mình
dành cho Vô Kỵ và điệp vụ của mình trên Quang Minh Đỉnh. Họ ôm nhau, hôn nhau,
nước mắt chảy dài ướt đẫm vạt áo chàng Trương. Năm đó, có lẽ Tiểu Siêu 18 và Vô
Kỵ mới 22. Tôi chưa bao giờ đọc một đoạn văn nào tràn đầy xúc động như đoạn văn
Tiểu Siêu chia tay với Trương Vô Kỵ trên biển. Tình yêu của hai người sao mà
đẹp đến thế; đẹp đến nỗi Vô Kỵ không cần lau nước mắt trước mặt Triệu Mẫn, người
tình của mình đang đứng đấy. Tiểu Siêu về Ba Tư, đi theo con đường tơ lụa.
Trương Vô Kỵ chỉ còn biết trông theo, tưởng như tiếng khóc của cô còn vọng đâu
đây trong tiếng gió, tiếng sóng.
Trong văn chương Trung
Hoa, tiếng "tướng công" được hiểu theo hai nghĩa: (1) Tiếng của người
hầu gọi ông chủ và (2) Tiếng của người vợ gọi chồng. Tôi nghĩ Kim Dung dùng chữ
tướng công cho Tiểu Siêu gọi Vô Kỵ với cả hai nghĩa trên. Cái đẹp của mối tình
Tiểu Siêu - Vô Kỵ là họ gần nhau suốt mấy năm vẫn giữ được sự trong trắng. Tiểu
Siêu nhờ vẫn còn là trinh nữ nên mới cứu được mẹ khỏi tội hoả thiêu. Chữ tình,
chữ hiếu ở cô gái lai này rất rõ ràng, khiến tôi càng kính phục cô hơn và bình
bầu cô làm đệ nhị đại mỹ nhân.
3. Hân Tố Tố
Hân Tố Tố là con gái của
Hân Thiên Chính, giáo chủ Bạch mi giáo, một tà giáo hoạt động trên sông Trường
Giang. Bản thân cô cũng là một đường chủ - Tử vi đường đường chủ. Hân Tố Tố là
một cô gái giết người không gớm tay: chính cô đã giết chết 72 người trong Long
Môn tiêu cục, bởi tiêu cục này không hoàn thành hợp đồng đưa Dư Đại Nham (đang
bị thương) về trao trả cho phái Võ Đang. Nữ ma đầu này có nụ cười rất lãng mạn,
say đắm lòng người. Kim Dung không trực tiếp mô tả nhan sắc của cô, mà chỉ
thuật rằng khi mới gặp cô, hai kiếm khách của phái Côn Lôn là Tương Đào và Cao
Tắc Thành đã gần như đứng tim, líu lưỡi. Rồi họ sinh ra đánh nhau, đâm chém
thật tình như hai kẻ thù không đội trời chung.
Hân Tố Tố và Trương Thuý
Sơn, đệ tử thứ năm của phái Võ Đang, gặp nhau trong tình huống khá lạ lùng:
Trương Thuý Sơn vâng lệnh thầy xuống bảo vệ cho gia đình của Đỗ Đại Cẩm, tổng
tiêu đầu của Long Môn tiêu cục trong khi Hân Tố Tố lại hoá trang như Trương
Thuý Sơn để giết chết 72 mạng của tiêu cục này và một số đệ tử khác phái Thiếu
Lâm. Cho nên món nợ của vụ huyết án đó đều trút lên đầu của Trương Thuý Sơn.
Trương Thuý Sơn gặp cô lần đầu tiên dưới tháp Lục Hoà, bên sông Tiền Đường. Lối
bày tỏ tình yêu của Hân Tố Tố rất lạ: cô đập mạnh cho ba nũi Mai hoa châm đâm
sâu vào cánh tay trắng như tuyết của mình để được Trương Thuý Sơn dùng nội công
tâm pháp của phái Võ Đang chữa trị. Trương Thuý Sơn là đệ tử danh môn chính
phái, rất căm thù Bạch mi giáo nên không muốn gần gũi Hân Tố Tố. Nhưng hoàn
cảnh đã nối kết họ lại với nhau: hai người đi Vương Bàn Sơn để dự lễ dương đao Đồ
Long lập oai của Bạch mi giáo; Tạ Tốn đã đến cướp đao và thấy họ là một đôi nam
thanh nữ tú không nỡ giết đi nên đã bắt cóc họ, buộc họ đến Băng Hoả đảo với
lão đểgiữ bí mật về Đồ Long đao. Chính Hân Tố Tố vì cứu Trương Thuý Sơn nên đã
dùng kim châm bắn mù đôi mắt của Tạ Tốn. Họ trốn lên Băng Hoả đảo, ăn ở với
nhau và sinh ra chàng Trương Vô Kỵ.
Hân Tố Tố là một nữ ma
đầu cực kì thông minh, thuộc hết sách của Trang Tử. Trang Tử là một triết gia
mà tất cả các đạo gia Trung Hoa như phái Võ Đang đều tu dưỡng và học tập theo.
Cô đọc cho Trương Thuý Sơn bài Thu thủy của Trang Tử: "Nước của thiên hạ
không đâu lớn bằng biển, muôn vạn sông ngòi đều đổ về biển, không biết bao giờ
nước những sông ngòi đó mới ngừng chảy và biển mới không đầy như thế này".
Khi nghe Thuý Sơn trả lời: "Dù ngàn dặm xa xôi cũng không thể sánh với sự
rộng lớn của biển cả, dù nghìn trượng sâu cũng không đo được độ sâu của lòng
biển", Hân Tố Tố biết ngay Trương Thuý Sơn đang nhớ tới sư phụ của mình là
Trương Tam Phong. Cô dẫn đoạn thầy Nhan Hồi ca ngợi Khổng Tử trong cuốn Trang
Tử ra: "Tiên sinh bước ta cũng bước, tiên sinh đi ta cũng đi, tiên sinh
chạy ta cũng chạy. Nhưng tiên sinh giở hết lực ra chạy như bay, ta mới hay còn
kém tiên sinh rất nhiều". Chính câu nói đó đã hình tượng hoá được tài đức
và võ công của Trương Tam Phong trong lòng Trương Thuý Sơn nên Trương Thuý Sơn
càng yêu thương, mến mộ Hân Tố Tố hơn.
Khi họ sống thành lứa
đôi, Hân Tố Tố đã tỏ ra là một hiền phụ biết vâng lời dạy bảo của chồng, bỏ hết
những ác nghiệp ngày trước. Lòng hy sinh của cô thật vô hạn, chưa có một nhân
vật nào của Kim Dung sánh kịp. Cho nên, khi sáu đại môn phái lên núi Võ Đang ép
buộc vợ chồng cô phải nói ra chỗ ẩn nấp của Tạ Tốn để bọn họ đi tìm đao Đồ
Long; Trương Thuý Sơn đã tự tử và Hân Tố Tố cũng chết theo chồng. Đoạn văn mô
tả cái chết của vợ chồng Trương Thuý Sơn - Hân Tố Tố là một khúc ca bi tráng,
thể hiện một cách tuyệt vời với tài năng hư cấu của tiểu thuyết Kim Dung. Năm
ấy, Hân Tố Tố mới ngoài 30; con trai của cô -Trương Vô Kỵ - mới lên 10.
Hân Tố Tố xứng đáng được
chọn làm đệ tam đại mỹ nhân. Cái chết của cô mở ra một thế giới mới: thế giới
của tình yêu Trương Vô Kỵ - Triệu Mẫn.
4. Nhậm Doanh Doanh
Ngôi vị đệ tứ đại mỹ nhân
tôi xin dành cho Nhậm Doanh Doanh, cô gái 17 tuổi đẹp như ngọc, con gái của
giáo chủ Triêu Dương thần giáo Nhậm Ngã Hành, một thứ tà ma ngoại đạo trong
Tiếu ngạo giang hồ.
Có lẽ Kim Dung đã đem hết
tâm lực của mình ra để xây dựng nhân vật Nhậm Doanh Doanh: một nhân vật nữ tươi
đẹp trong sang, giỏi âm nhạc, võ công cao cường, mưu trí sâu sắc, cai trị bọn
bàng môn tả đạo bằng trái tim thép nhưng rất mẫn cảm với tình yêu và sống với
tình yêu bằng trái tim dịu dàng vô kể. Cô gặp Lệnh Hồ Xung trong khi chàng trai
lãng mạn này mất hết công lực, bị sư phụ và các đông môn đạp xuống hố sâu của
của sự nghi ngờ khinh bỉ. Trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương, cô tiếp Lệnh Hồ
Xung qua tấm rèm không cho chàng thấy mặt; nhận tặng vật của chàng trai là bộ
nhạc phổ Tiếu ngạo giang hồ và lắng nghe chàng trai kể lại nỗi đau tình khi bị
Nhạc Linh San phụ bạc đi theo "gã mặt trắng" Lâm Bình Chi. Vì không
thấy mặt cô nên Lệnh Hồ Xung cứ gọi cô là "bà bà".
Doanh Doanh có một nhận
định khá lạ lùng về tình yêu: hễ ai không chung tình với quá khứ thì sẽ không
chung tình với hiện tại và tương lai. Cho nên, cô gái 17 tuổi này đã rời bỏ ngõ
Lục Trúc, ra đi để bảo vệ Lệnh Hồ Xung, đàn khúc Thanh tâm phổ thiện trú để xoa
dịu những vết thương về thể xác và tâm hồn của chàng trai mà cô mới gặp đã cảm
thấy yêu mến. Giữa vùng hoang sơn dã lĩnh, cô bắt ếch nướng cho Lệnh Hồ Xung
ăn. Cho đến khi Lệnh Hồ Xung kiệt sức, cô đành cõng chàng lên chùa Thiếu Lâm
nhờ Phương Chứng đại sư chữa trị và tự đem thân mình cho phái Thiếu Lâm cầm tù
để đổi lấy sinh mạng của Lệnh Hồ Xung. Khi lành bệnh, hiếu ra được lòng thương
yêu và đức hy sinh vô hạn ấy của Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung đã thống lĩnh hết
bọn hào sĩ bàng môn tả đạo, trống rong cờ mở, lên chùa Thiếu Lâm đòi thả Doang
Doanh ra. Chính hành động vô pháp vô thiên ấy của Lệnh Hồ Xung khiến Doanh
Doanh cảm thấy được an ủi rất nhiều và thấy được sự hy sinh của mình là không
uổng phí. Họ yêu nhau nhưng trong lòng Nhậm Doanh Doanh biết chàng trai chưa
phai mờ hình ảnh của Nhạc Linh San. Cô không hề ghen tức, ngược lại đối xử với
Nhạc Linh San như người bạn tốt. Chính cô đã cứu Nhạc Linh San, chính cô đã
động viên Lệnh Hồ Xung nghe tâm trạng sư muội trước khi chết. Trong con người
Doanh Doanh nhỏ bé có trái tim nhân hậu vĩ đại của một phụ nữ công bằng.
Nhậm Doanh Doanh thật
thông minh, bén nhạy. Nghe Lệnh Hồ Xung kể chuyện, cô biết ngay là chàng không
phải là thủ phạm giết bạn đồng môn của mình, biết ngay là chàng bị sư phụ lừa
dối. Chính cô đã khám phá ra chiêu số võ công của Nhạc Bất Quần giống như chiêu
số võ công của gã lại cái Đông Phương Bất Bại; từ đó phán đoán ra Tịch Tà kiếm
phổ còn có nghĩa là Quỳ hoa bảo điển, và biết Nhạc Bất Quần đã "Dẫn đao tự
cung" (tự thiến bộ phận sinh dục). Cũng chính cô chứ không ai khác đã nhắc
bảo cho Lệnh Hồ Xung biết rằng Nhạc Bật Quần là một gã nguỵ quân tử. Và cũng
chỉ có cô mới kiềm chế nổi Nhạc Bất Quần, bảo vệ mạng sống cho mình và tình
lang: bóp mũi Nhạc Bất Quần cho lão uống Tam thi não thần đan, một loại độc
dược mà ngoài cô ra, không ai ở trên đời có thuốc giải được.
Kết thúc Tiếu ngạo giang
hồ, Kim Dung để cho Doanh Doanh nhường ngôi giáo chủ lại cho Hướng Vân Thiên,
làm đám cưới với Lệnh Hồ Xung và hai vợ chồng song tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ.
Họ đã hoàn thành tâm nguyện mà Lưu Chính Phong và Khúc Dương ngày xưa chưa làm
được: hắc đạo và bạch đạo vẫn có thể sống với nhau trong một không khí hoà bình
hạnh phúc thật sự, xoá đi biên giới của hận thù và nghi kị. Tiếu ngạo giang hồ
chính là khát vọng của tác giả Kim Dung đối với đất nước và đồng bào Trung Hoa
của ông. Và Doanh Doanh chình là biểu tượng của cái đẹp Trung Hoa, một cái đẹp
đi vào phạm trù tinh thần chứ không còn ở phạm trù vật chất nữa.
Doanh Doanh hoàn mỹ quá
khiến tôi đâm ra nghi ngờ, không hiểu khi xây dựng nhân vật này, Kim Dung có
đặt cái mà tôi gọi là “chủ nghĩa Đại Hán” của ông vào chăng? Tôi định chọn Nhậm
Doanh Doanh ở ngôi vị số một, trên cả Triệu Mẫn, nhưng vì sự nghi ngờ đó đã
khiến tôi xếp cô vào vị trí số bốn. Đã bảo tôi là một người đầy cảm tính, không
thể có sự khách quan, trung thực và khoa học của các vị giám khảo chấm thi hoa
hậu nghiêm khắc và đầy kinh nghiệm ngày nay cơ mà. Cho nên tôi cứ liều mạng đưa
cô gái Mông Cổ lên ngôi vị số một và đặt cô Doanh Doanh Hán tộc xuống vị trí số
bốn. Mà số bốn thì cũng cực kì quan trọng rồi.
5. A Châu
Có lẽ số phận đau thương
nhất, bi kịch nhất trong hàng trăm nhân vật nữ của tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung
chỉ dành cho một nhân vật A Châu. Tên thật của cô là Đoàn A Châu, con của Trấn
Nam Vương Đoàn Chính Thuần nước Đại Lý và bà Nguyễn Tinh Trúc, người nước Tống.
Mối tình ngoại hôn giữa hai người đã sinh ra hai cô gái xinh đẹp: Đoàn A Châu
và Đoàn A Tử.
Cũng có lẽ trong thế giới
tiểu thuyết võ hiệp, ta chưa bắt gặp nhân vật đàn ông, một người cha nào vô
trách nhiệm như Đoàn Chính Thuần. Ngay đến hai đứa con gái của mình, ông cũng
chẳng biết chúng được đặt tên gì. Nguyễn Tinh Trúc thấy đứa lớn thích mặc áo
dỏ, đặt tên là A Châu; thấy con gái nhỏ thích mặc áo tía, đặt tên là A Tử. Cùng
sinh ra một gốc nhưng A Châu và A Tử là hai tính cách khác biệt: A Châu dịu
dàng, nhân hậu, chung tình bao nhiêu thì A Tử lại tàn bạo, ngang ngược, thủ đoạn
bấy nhiêu. Do phải tránh né sự truy bức, Nguyễn Tinh Trúc phải đưa hai đứa con
gái ra Nhạn Môn Quan tị nạn. Cho nên ba chữ "Nhạn Môn Quan" trở thành
nỗi đau, sự lỗi lầm lớn trong tâm hồn Đoàn Chính Thuần, khiến Đoàn Chính Thuần
phải chịu sự oan khuất lớn sau này dẫn đến cái chết của A Châu.
A Châu gặp Kiều Phong tức
Tiêu Phong, người nước Khất Đan, nguyên bang chúa Cái bang Trung Hoa, trong một
hoàn cảnh khá đặc biệt trên chùa Thiếu Lâm. Kiều Phong lên chùa Thiếu Lâm thăm
lại người thầy yêu của mình là Huyền Khổ đại sư, để xác nhận lại quá khứ của
mình; A Châu lên chùa Thiếu Lâm là để đánh cắp bộ Dịch Cân kinh về tặng cho chủ
nhân của cô là Cô Tô Mộ Dung Phục. A Châu có thuật cải trang thần tình, đã cải
trang thành nhà sư Trí Thanh, lấy được bộ Dịch Cân kinh nhưng lại bị trúng một
chưởng của các nhà sư Thiếu Lâm. Một chưởng đó có thể làm tan bia vỡ đá huống
chi một thân thể mảnh khảnh của một cô gái mới 18 tuổi cỡ A Châu. Kiều Phong đã
nhanh trí ném ra một tấm gương đồng làm tấm đệm cản bớt kình lực của phát
chưởng nhưng A Chấu vẫn bị thương nặng. Ông cứu A Châu, rời khỏi chùa Thiếu
Lâm. Năm ấy ông 30 và A Châu chỉ mới 18.
Không gặp nhau thì thôi,
gặp nhau là đã có duyên phận; Kiều Phong nhất quyết phải cứu A Châu. Nhưng sức
ông có hạn, lại không hiểu y lí, ông đành đưa A Châu về Tụ Hiền trang, nơi mà
quần hùng Trung Nguyên đang hội họp bàn kế hoạch giết ông, một tên Khất Đan mọi
rợ, để cầu cứu Thần y Tiết Mộ Hoa chữa thương cho A Châu. Khi hiểu được tấm
lòng Kiều Phong không nại sinh tử, đưa mình vào đầm rồng hang hổ để cầu mong
cái sống cho cô, A Châu mới nhận ra được rẳng trên đời này chưa có người đàn
ông nào nặng tình nặng nghĩa như vậy. Sau khi gửi gắm A Châu, Kiều Phong cùng
quần hùng Trung Nguyên ác đấu một trận. Ông bị thương và may mắn được một người
bịt mặt cứu ra khỏi Tụ Hiền Trang, đưa về một sơn cốc...
A Châu được Tiết thần y
chữa lành vết thương. Cô bé mảnh khảnh vượt mấy ngàn dặm tìm về Nhạn Môn Quan
giữa mùa tuyết phủ, chờ gặp Kiều Phong. Cô biết thế nào Kiều Phong cũng trở
lại, đến bên phiến đá xưa nơi cha ông Tiêu Viễn Sơn trước khi chết đã dùng chỉ
công ghi lại văn tự trên đó. Quả nhiên, Kiều Phong trở lại Nhạn Môn Quan đúng
như trong một kịch bản đầy khát vọng mà mọi độc giả của Thiên Long bát bộ đều
mong ước được nhìn thấy. A Châu nhào vào lòng Kiều Phong và khóc rưng rức vì hạnh
phúc, vì hổ thẹn, vì tủi thân. Nhưng cho đến lúc ấy, Kiều Phong vẫn chưa biết
được đó là sự biểu lộ tình yêu đầu đời thầm kín. Trọn cuộc đời ông ngoài chuyện
chiến đấu, ông chỉ biết có bát rượu, không hề ngĩ đến nữ sắc. Ông lại mang mặc
cảm mình là người Khất Đan - dân tộc hạ đẳng, trong khi Đoàn A Châu lại là
người Trung Hoa - dân tộc thượng đẳng, nên ông không hề để ý đến tấm chân tình
của A Châu. Tuy nhiên, giữa trời đất Nhạn Môn Quan đầy tuyết phủ, được làm bạn
với một cô gái xinh đẹp dịu dàng và nhất là được nghe cô thỏ thẻ: "Sẽ cùng
đại gia qua bên kia Nhạn Môn Quan săn chồn đuổi thỏ" thì ông mới hiểu rằng
A Châu thương mình. Họ yêu nhau nhưng miệng chưa bao giờ nói ra chữ
"yêu", vượt qua mấy ngàn dặm trở lại thành Biện Lương, trai vẫn giữ
được lễ, gái vẫn giữ được băng thanh ngọc khiết.
Do một lời vu cáo để trả
thù riêng của Ôn Khang, Kiều Phong và Đoàn A Châu nhận lầm rằng Đoàn Chính
Thuần chính là người chỉ huy đánh giết Tiêu Viễn Sơn - cha của Kiều Phong ngày
trước tại Nhạn Môn Quan. Họ trở lại rừng Phương Trúc giữa lòng Thái Hồ, Giang Nam để Kiều
Phong ước hẹn cuộc chiến đấu rửa thù với Đoàn Chính Thuần. Cả Kiều Phong và A
Châu đều nguyện rằng sau cuộc trả thù này, họ sẽ sang bên kia Nhạn Môn Quan
sống với nhau cuộc đời bình yên trên thảo nguyên Khất Đan, không chen chân vào
cõi giang hồ nữa. Cho đến khi nhìn thấy A Tử có một miếng ngọc bội giống như
miếng ngọc bội của chính cô, cô mới đau xót nhận ra rằng Đoàn Chính Thuần là
cha; Nguyễn Tinh Trúc là mẹ và A Tử là em ruột cô.
Nhưng khát vọng trả thù
của người tình Kiều Phong thì nặng như núi Thái Sơn, cô biết xử lí làm sao giữa
hiếu và tình. Kim Dung đẩy nhân vật đáng thương của ông vào bi kịch: cho A Châu
hoá trang thành Đoàn Chính Thuần, đến bên cầu giữa đêm mưa gió, chấp nhận cuộc
chiến đấu rửa hờn của Kiều Phong. Kiều Phong chỉ đánh một chưởng và ông khám
phá ngay ra điều khác lạ. Ông ôm địch thủ lên, gỡ bỏ hết những vật hoá trang và
dưới ánh chớp của sét, ông nhận ra đó là A Châu, tình yêu của ông, cứu cánh
hạnh phúc của ông. Cô thỏ thẻ tóm tắt lại cho ông hiểu mọi sự. Lần đầu tiên
trong, Kim Dung mới để cho Kiều Phong khóc. Nước mắt ông hoà lẫn nước mưa, đẫm
ướt người A Châu. Ông như điên như khùng, bồng cô gái thân yêu chạy suốt rừng
Phương Trúc, gọi tên từng người, gọi Đoàn Chính Thuần ra giết mình để trả thù
cho con gái. Nhưng chẳng ai đáp lại lời ông.
Chương Kim Dung viết về
chuyện đánh lầm vào A Châu giữa đêm mưa tầm tã và sấm chớp liên hồi có cái mức
độ đau thương của lớp cuối cùng khi nhân vật Phượng và Xung vướng phải dây
điện, cùng chết bên nhau trong hồi cuối vở kịch Lôi vũ của Tào Ngu. Tác giả Kim
Dung đẩy Kiều Phong đến độ chót của bi kịch, tước mất của ông nguồn sống, tình
yêu và khát vọng về một đời du mục tầm thường trên thảo nguyên Khất Đan.
A Châu không đẹp rực rỡ,
võ công cao cường, mưu trí chẳng bằng ai, lại chỉ là một con hầu trong nhà Mộ
Dung Phục. Nhưng cái đạo hiếu của cô, mối tình trong sáng của cô dành cho Kiều
Phong, tâm hồn ôn nhu phưong đông của cô thì không người phụ nữ nào sánh kịp.
Để làm nổi bật A Châu, Kim Dung xây dựng nhân vật A Tử điêu ngoa, xảo quyệt,
tàn bạo; chẳng khác nào trong kĩ thuất chụp ảnh ta chú trọng đến chất contrast
(tương phản). Chính vì thế mà A Châu rực rỡ; Kiều Phong một đời chỉ có A Châu,
chỉ yêu A Châu và không thể yêu bất kì cô gái thứ hai nào trên thế gian, không
muốn ôm bất cứ một người phụ nữ nào trên thế giới.
Xưa nay, bi kịch tình -
hiếu vẫn là một chủ đề thường gặp trong tiểu thuyết Việt Nam và Trung Hoa. Thuý
Kiều yêu Kim Trọng nhưng phải bán mình 300 lạng để chuộc tội cho cha, để rồi phải
sống 15 năm trong lầu xanh. Nhưng Thuý Kiều còn có Thuý Vân để thay thế đền đáp
cho Kim Trọng, còn A Châu thì chẳng có ai. A Tử không có cái nhu mì của Thuý
Vân và Kiều Phong cũng chẳng có cái tình cảm văn nhân ấm ớ của Kim Trọng. Bi
kịch tình hiếu A Châu - Kiều Phong trong Thiên Long bát bộ là vô điều kiện và
tuyệt đối. A Châu trở thành nhân vật mẫu mực,tượng trưng cho lòng hy sinh cao
cả của người phụ nữ phương Đông. Chính vì cái vẻ đẹp nhân bản đó trong tâm hồn
cô gái 18 tuổi này mà tôi mạnh dạn bầu cô làm đệ ngũ đại mỹ nhân.
6. Tiểu Long Nữ
Không một ai, kể cả tác
giả Kim Dung, hiểu rõ được họ tên cô gái này. Tác giả chỉ cho ta được biết
rằng, ngay từ thủa nhỏ, Tiểu Long Nữ đã được nuôi nấng, học võ công và trưởng
thành trong ngôi cổ mộ của phái Cổ Mộ sau núi Chung Nam, kế tục sự nghiệp của
Lâm Triều Anh để trở thành một trong những nhân vật nữ chính của Thần điêu hiệp
lữ.
Những người sống trong
ngôi cổ mộ thường vẫn mang theo một huyền thoại, một vẻ thần bí ly kỳ: họ sống
cũng như chết, rất xa cách với thế giới bên ngoài. Kim Dung tự giới thiệu Tiểu
Long Nữ hay Long cô nương của mình cũng tương tự như thế:
Chung Nam sơn hậu
Hữu hoạt tử nhân
(Sau núi Chung Nam
Có người sống chết)
Tiểu Long Nữ là một cô
gái trong sáng từ thân xác đến tâm hồn; đối với cô hoàn toàn không có biên giới
giữa sự việc nên làm và không nên làm, nên tránh và không nên tránh. Đắc thủ
toàn bộ võ công của phái Cổ Mộ được ghi lại trong Ngọc Nữ tâm kinh, Tiểu Long
Nữ trưởng thành hồn nhiên như một viên ngọc không tỳ vết. Cô trở thành người
hàng xóm vừa dịu dàng vừa khó chịu của phái Toàn Chân (cũng ở núi Chung Nam).
Cô thương yêu một người đồ đệ kém mình hai tuổi và trọn đời chỉ có mối tình ấy,
không có một mối tình, một hình bóng nào khác.
Đối với xã hội phong kiến
Trung Hoa, mối tình ấy là cả một sự thách thức, thậm chí là sự phỉ báng các
nguyên tắc của đạo đức luân lý. Mọi người đều cho phép mình khinh bỉ, lên án
cặp thầy trò Tiểu Long Nữ - Dương Qua, kể cả Quách Tĩnh và Hoàng Dung là hai
người chịu ơn cặp thầy trò này. Người ta lấy cái đạo đức luân lý cứng nhắc ngàn
năm để đo một mối tính trong sáng của đôi trai gái trong sáng, cho rắng mối
tình đó đã xâm phạm nền đạo đức Trung Hoa, tư dy đạo đức Trung Hoa. Người ta đã
làm mọi chuyện, kể cả vu cáo và bôi nhọ, cho lứa đôi phải xa nhau, phải rời bỏ
nhau.
Kim Dung, trong Thần điêu
hiệp lữ, đã nhấn thêm một bước nữa: ông cho cô gái trong trắng như ngọc của
mình thất trinh. Tiểu Long Nữ luyện Ngọc nữ tâm kinh và gã đồ đệ phái Toàn Chân
tình cờ đi ngang qua đó, đã bế cô đưa vào bụi rậm... Chỉ tội nghiệp cho Tiểu
Long Nữ: cô cứ nghĩ người đó là Dương Qua, trong sự bẽ bàng đau đớn còn có niềm
hạnh phúc được dâng hiến. Cũng tội nghiệp cho Dương Qua: anh phải chịu một cái
án oan, một vụ án tình dục mà anh không phải là thủ phạm. Cho đến khi Tiểu Long
Nữ biết được rằng kẻ phá hoại đời mình là Doãn Chí Bình, rằng Dương Qua đồ đệ
của mình vẫn trước sau là một người trong sáng, thì cô thật sự tuyệt vọng. Cô
lẳng lặng từ bỏ mối tính lớn trong đời, ra đi ... Dương Qua cũng từ bỏ tất cả
ra đi để tìm sư phụ. Cuộc rượt đuổi đi tìm hạnh phúc, tình yêu đó thật não
nùng. Luân lý, đạo đức Trung Hoa đã không cấm cản được trái tim họ, tình yêu
của họ. Chỉ có niềm đau khổ của tuổi đầu đời đã chia sẻ họ.
Tiểu Long Nữ chuyên mặc
một màu áo trắng, ăn nói đơn giản, cốt cách như thần tiên. Cô gái ấy say mê học
trò, vi phạm đạo đức, lại bị cưỡng hiếp, không còn là người trinh bạch nữa. Thế
nhưng dưới mắt bạn đọc Thần điêu hiệp lữ, Tiểu Long Nữ vẫn là một con rồng nhỏ,
trong sáng như gương, dịu dàng như ngọc. Tôi bầu cô làm đại mỹ nhân thứ sáu và
vẫn mạnh dạn coi cô là con người trinh bạch. Đúng ra cô trinh bạch rất nhiều so
với hàng triệu con người trinh bạch (hoặc tự coi mình là trinh bạch) hiện nay.
7. Song Nhi
Song Nhi chỉ là con hầu
của người vợ thứ ba của Trang Kiến Long, một nhà nho Trung Hoa đã có công tụ
họp người trí thức triều Khang Hy soạn bộ Minh thư tập lược, bị Ngao Bái nhà
Thanh giết. Song Nhi người gốc Hàng Châu, ngay từ thơ ấu, đã chịu chung cái số
phận đau thương của bà chủ mình: bị đày lên khu vực ngoại thành Bắc Kinh. Trong
Lộc Đỉnh ký, Kim Dung để cho Vi Tiểu Bảo 16 tuổi, gặp Song Nhi và nhận cô làm
người hầu lúc cô 14 tuổi. Quan hệ giữa hai người vừa là chủ tớ, vừa là bạn bè.
Song Nhi mở miệng ra gọi luôn Vi Tiểu Bảo là "tướng công"; Vi Tiểu
Bảo mở miệng ra gọi Song Nhi luôn luôn là "Hảo Song Nhi". Cô gái nhỏ
này võ công cao cường, nhân phẩm đoan chính, có học vấn và có tấm lòng trung
thành vô hạn đối với chủ, nên xin đề nghị xép cô vào hàng đại mỹ nhân thứ bảy
dù nhan sắc hãy còn thua xa Phương Di, người mà Vi Tiểu Bảo nhận làm vợ lớn.
Gần như Song Nhi là cái
bóng của Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đi đên đâu, cô đi theo anh chàng này đến đó,
phục vụ cơm nước, áo quần, bàn chuyện tính mưu định kế. Cô đã đánh cho bọn Lạt
Ma Tây Tạng chổng càng chổng gọng để cứu Vi Tiểu Bảo, cùng Vi Tiểu Bảo tham gia
cứu mạng Thuận Trị hoàng đế, ra trận đánh bọn Hoả thương thủ và các tay hảo thủ
khác của quân Sa hoàng Nga, hoá trang khi làm sư, khi làm ngự lâm quân Thanh
triều để bảo vệ Vi Tiểu Bảo. Gần như Song Nhi không biết sợ một ai, kể cả danh
thủ kiếm pháp Phùng Tích Phạm của đảo Đài Loan. Hắn có ngoại hiệu Nhất kiếm vô
huyết, ấy vậy mà khi hắn muốn giết Vi Tiểu Bảo; Song Nhi đứng ra liều mình cứu
chủ; mũi kiếm của hắn không giết nổi Song Nhi, chỉ làm cô bị thương, chảy máu
chút đỉnh. Từ chiến công của Song Nhi, bọn giang hồ gọi giễu Phùng Tích Phạm là
Bán kiếm hữu huyết (nửa chiêu kiếm đã có máu đổ ra rồi).
Song Nhi đi theo Vi Tiểu
Bảo ăn tuyết nằm sương nhưng không bán mình cho họ Vi. Cô bỏ công ra cả tháng,
thức đêm để khâu lại những mảnh nhỏ lấy được trong tám bộ Tứ Thập nhị chương
kinh thành một bản đồ lớn mô tả kho báu ở Lộc Đỉnh Sơn mà không hé miệng than
thở một lời. Vi Tiểu Bảo hay chớt nhả, luôn miệng nói với cô câu: "Đại
công cáo thành, phải hôn một cái" nhưng thực sự hắn chưa bao giờ ôm hôn
được cô, vì cô cũng chẳng bao giờ dễ dãi để hắn ôm hôn. Ngay đến khi cô ngủ gục
vì mệt mỏi, Vi Tiểu Bảo bồng cô vào giường cũng chẳng dám hé môi hôn cô một
cái, vì hắn biết làm như vậy là tiết mạn phẩm giá con hầu của mình. Trong khi
đó, với Kiến Ninh công chúa, em vua Khang Hy; với A Kha, con gái của Trần Viên
Viên; với Phương Di, tiểu thư của một dòng tộc danh giá ở Vân Nam; với công
chúa Sophia của nước Nga, Vi Tiểu Bảo muốn hôn là hôn, muốn sờ ngực là sờ ngực,
thậm chí muốn chăn gối là chăn gối.
Điều gì đã khiến nhà văn
Kim Dung tôn trọng nhân phẩm của một con hầu, nâng cô lên trên cả hai vị công
chúa, hai vị tiểu thư thiên kim? Đó chính là cái nhìn của ông về bản chất của
cái gọi là tầng lớp quý tộc trong chế độ quân chủ Trung Hoa. Những huyền thoại
cao quí về tầng lớp đó đã băng hoại, còn lại những sự thật phũ phàng: Kiến Ninh
công chúa chỉ mong được ngủ với Vi Tiểu Bảo; Phương Di danh giá lại có những
hành động lừa dối; A Kha cao quí ngu muội đi theo hào quang của gã bạch vệ
Trịnh Khắc Sảng, trở thành cô gái bất trinh; thậm chí hiền lành ngây thơ như
Mộc Kiếm Bình, tiểu thư của Mộc vương phủ Vân Nam, cũng bị tác giả cho vẽ lên
má một con rùa. Qua nhân vật Song Nhi, tôi thấy tác giả Kim Dung có một tình
cảm sâu nặng đối với những người bình dân Trung Quốc, đặc biệt là đối với những
phụ nữ suốt đời chỉ biết làm con hầu, kẻ ở. Vi Tiểu Bảo có thể mở miệng chửi
tất cả những phụ nữ cao quí là con điếm, con đượi non, mụ điếm nhưng không bao
giờ trong lòng hắn dám gợi lên một tư tưởng bất kính với con hầu Song Nhi.
Song Nhi trở thành một
trong bảy người vợ của Vi Tiểu Bảo nhưng cô vẫn giữ được phẩm giá chân chính
của một người phụ nữ: không hề cạnh tranh, so bì, tỵ nạnh. Các đứa con khác của
Tiểu Bảo do Tô Thuyên, A Kha, Kiến Ninh công chúa sinh ra đều được cô nuôi
nấng, chăm sóc dịu dàng như con của chính mình. Thậm chí, cô cảm thấy hạnh phúc
khi có một đức trẻ được đặt tên là Song Song bởi vì trong cái tên này, có chữ
Song trong tên của cô. Chính từ cái đẹp nội tâm trong cô gái bé nhỏ này, tôi
mạnh dạn bầu cô làm đệ thất đại mỹ nhân mà tôi mạo muội bình chọn.
8. Vương Ngữ Yên
Là một cô gái đẹp tuyệt
trần, nhân vật mà Kim Dung thường gọi là "thần tiên nương tử", hình
ảnh hoá thân của pho tượng ngọc dưới đáy Cung Kiếm hồ mà Đoàn Dự đã từng gặp.
Vương Ngữ Yên là con gái ngoại hôn của Đoàn Chính Thuần, người nước Đại Lý, với
Vương phu nhân, người Tiên Ty.
Vương Ngữ Yên là cô gái
thông minh, đọc thuộc lầu những quyển kinh võ học trong thiên hạ, đến nỗi ai
đánh một chiêu một thức cô đều gọi đúng tên chiêu thức đó, đồng thời biết luôn
cả cách phá giải. Cô trở thành quyển từ điển sống võ học, và do cô không hề biết
võ công, nên nhiều thế lực thèm khát bắt cóc được cô để làm áp lực với họ Mộ
Dung, và để cô dạy cho mình những đòn thế võ công thất truyền.
Một đời Vương Ngữ Yên chỉ
biết say mê Mộ Dung Phục, người anh em cô cậu của mình (người Trung Hoa cho
phép anh chị em con cô con cậu, anh chị em bạn dì lấy nhau). Thế nhưng Mộ Dung
Phục là một gã huênh hoang, khoác lác, hắn chỉ say sưa giấc mộng phục hồi nước
Đại Yên, sẵn sàng đạp đổ tất cả tình yêu, tình bạn bè, tôn kẻ thù làm cha, miễn
là có thể lợi dụng được những hoàn cảnh để phục hưng Đại Yên. Ngược lại với Mộ
Dung Phục, Đoàn Dự nước Đại Lý sẵn sàng đánh đổi tất cả các thứ trên đời, kể cả
ngôi vị hoàng đế Đại Lý, để được kề cận bên Vương Ngữ Yên. Tình yêu xảy ra giữa
ba nhân vật này là một quá trình rượt đuổi buồn cười.
Khi Mộ Dung Phục sang
nước Tây Hạ để sự lễ tuyển phu của Ngân Xuyên công chúa nước này, Vương Ngữ Yên
chỉ sợ võ công của biểu ca mình cao cường, có thể làm rể Tây Hạ và phụ rẫy mối
tình của mình. Cô đã nhờ Đoàn Dự ra tay viện trợ: dùng Lục mạch thần kiếm danh
tiếng của họ Đoàn đánh thắng Mộ Dung Phục, phá vỡ âm mưu làm rể Tây Hạ của Mộ
Dung Phục. Nhưng rồi Mộ Dung Phục đánh cho Đoàn Dự lọt xuống đáy giếng và nói
rõ tham vọng chủa mình cho Vương Ngữ Yên nghe rằng hắn chưa bao giờ thương yêu
Vương Ngữ Yên cả. Cô gái tuyệt vọng, gieo mình xuống đáy giếng sâu. Và lạ thay,
ở trên mặt đất thơm tho, dưới ánh sáng chói chang của mặt trời bao nhiêu năm mà
Vương Ngữ Yên không nhìn ra tấm chân tình của chàng Đoàn Dự, thì chỉ trong chốc
lát dưới đáy giếng sau hôi hám tối tăm, Vương Ngữ Yên đã chấp nhận mối tình ấy.
Và họ nguyện sống đời lứa đôi bên nhau.
Nhưng ta đã biết, Đoàn
Chính Thuần là cha của Đoàn Dự. Lẽ nào ông anh Đoàn Dự có thể cưới hỏi cô em
cùng cha khác mẹ là Vương Ngữ Yên? Cái mâu thuẫn ấy đã được đẩy lên đỉnh điểm
của của Thiên Long bát bộ khi độc giả kinh hoàng nhận ra mối quan hệ huyết
thống giữa hai nhân vật trai gái trung tâm này. Ta có thể tưởng tượng ra cái
thảm kịch để giúp họ hoá giải mối tình loạn luân, cũng như Romeo và Juliette
trong bi kịch của Shakespeare tìm cái chểt để họ chuộc lỗi với đời và để cho
đôi lứa có thể chia lìa nhau vĩnh viễn. Nhưng Kim Dung đã có một lối giải quyết
khá thần kì, xứng đáng là bậc thầy trong nghệ thuật hư cấu tiểu thuyết: ông lật
ngược lại dĩ vãng của Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phụng. Giận Đoàn Chính Thuần
say mê nhan sắc của người phụ nữ khác, Đao Bạch Phụng đã làm một hành động cực
kỳ thương luân bại lý: đem tấm thân cao quý của mình hiến dâng cho một gã ăn
mày hôi hám, trôi sông dạt chợ. Gã ăn mày đó chính là Đoàn Diên Khánh, người
trong hoàng tộc nước Đại Lý, kẻ xứng đáng lên ngôi vua Đại Lý nhât nhưng không
được lên ngôi. Đoàn Dự chính là con của Đao Bạch Phụng và Đoàn Diên Khánh; Đoàn
Chính Thuần chỉ là ông cha hờ. Mà trong qui định hôn nhân của nước Đại Lý, anh
em cùng tông tộc có thể cưới hỏi lẫn nhau (chính nhà Trần ở Việt Nam cũng áp
dụng qui định này để ngai vàng khó lọt vào tay kẻ khác). Cho nên Đoàn Dự vẫn có
quyền cưới hỏi và ăn ở với Vương Ngữ Yên, và chẳng riêng gì Vương Ngữ Yên, cả
đến Mộc Uyển Thanh (con gái Tần Hồng Miên), Chung Linh (con gái Cam Ngọc Bảo)
đều là con ngoại hôn của Đoàn Chính Thuần; Đoàn Dự say mê ai có quyền cưới
người ấy. Câu chuyện của Đoàn Dự có đến năm người biết: mẹ Đoàn Dự, Đoàn Dự,
Đoàn Diên Khánh, Đoàn Chính Minh (vua nước Đại Lý) và... chúng ta, những người
đọc Kim Dung. Đoàn Dự lên ngôi hoàng đế nước Đại Lý; Vương Ngữ Yên trở thành
chánh cung hoàng hậu. Đáng lẽ với tài sắc ấy, tôi định bầu cô vào ngôi vị đệ
nhất, đệ nhị đại mỹ nhân, nhưng vì cô quá say mê "thằng mặt trắng" Mộ
Dung Phục cho nên "trong lý lịch có vấn đề", tôi chỉ dám xếp cô vào
hàng thứ tám.
9. Viên Tử Y
Viên Tử Y là cô bạn nhỏ
mới 16 tuổi của tiểu anh hùng Hồ Phỉ (Lãnh nguyệt bảo đao). Cô gái này có lý
lịch rất hồ đồ, luôn luôn hiện diện cạnh Hồ Phỉ trong suốt con đường hai người
hành hiệp cứu đời, thông minh và giàu tri thức. Ngay cái tên của cô cũng rất mơ
hồ: cô xưng họ Viên, chuyên mặc áo tía nên tác giả gọi luôn tên cô là Viên Tử Y.
Thực sự, Viên Tử Y là cô
gái bất hạnh. Mẹ cô là người phụ nữ trong trắng, đã bị một gã đạo đức giả trong
giới giang hồ cưỡng hiếp rồi bỏ trốn. Gã giang hồ đó đã khéo léo che dấu lý
lịch, trở thành con người khả kính, một biểu tượng của đạo đức võ lâm Trung
Hoa. Hồ Phỉ và Viên Tử Y cung chung mục đích: muốn lột mặt nạ con người đạo đức
giả ấy. Hồ Phỉ muốn giết hắn nhưng Viên Tử Y lại cứu hắn. Chẳng lẽ cô lại dễ
dàng cháp nhận cho bạn mình giết cha mình mặc dầu người ấy chẳng ra gì?
Bi kịch trong đời Viên Tử
Y vẫn là bi kịch tình- hiếu nhưng xét ra một góc độ cấu trúc tiểu thuyết, bi
kịch này được xây dựng khác hẳn với những tình huống của Triệu Mẫn và Tiểu Siêu
với chàng Trương Vô Kỵ. Cuối tác phẩm Lãnh nguyệt bảo đao, Viên Tử Y chia tay
Hồ Phỉ ra đi. Tôi bầu cô làm đại mỹ nhân thứ chín nhưng chẳng biết cô đi về đâu
giữa mênh mông năm tỷ con người.
10. Bạch A Tú
Tôi dành ngôi vị đệ thập
đại mỹ nhân cho cô gái mới 15 tuổi này, một cô gái chẳng lấy gì làm xinh đẹp
cũng chưa biết nói một lời yêu thương nào đối với anh chàng bạn trai thân yêu
Thạch Phá Thiên. Người đời có thể cho tôi là dốt nát, đắc biệt đối với các vị
giám khảo giàu kinh nghiệm có thể gọi tôi là đồ đui, là không hiểu gì hết về số
đo ba vòng của các hoa hậu, để nhắm mắt bầu một cô bé mông lép, ngực lép vào
hàng ngũ các Top Model, tôi cũng vẫn cứ bảo lưu ý kiến của mình.
Bạch A Tú là con gái của
Bạch Vạn Kiếm, cháu nội của Bạch Tự Tại, chưởng môn phái Tuyết Sơn. Năm 12
tuổi, cô bị một thằng mặt trắng là Thạch Trung Ngọc cởi hết áo quần, cột tay
chân toan dở trò đồi bại nhưng rồi được tác giả Kim Dung cứu vớt, cho người
đuổi đánh kẻ đồi bại chạy trốn. Ấy thế mà A Tú giàu lòng tự trọng đã gieo mình
xuống vực sâu của núi Tuyết Sơn để rửa nhục cho mình. Nội một hành động đó cũng
đủ chứng tỏ cô cương liệt và vượt xa những người phụ nữ khác.
Khi mọi người bắt được
Thạch Phá Thiên mà cứ yên chí đấy là tên phản đồ, tên dâm tặc Thạch Trung Ngọc
thì chỉ có đôi mắt thơ ngây của Bạch A Tú mới nhìn ra được: "Vị đại ca này
không phải là tên dâm tặc ấy". A Tú đã có cái nhìn thơ ngây, đạt đến tận
cùng bản chất của sự vật, cái trực giác tuyệt đối đúng mà những người lớn, đến
cả Mẫn Nhu - mẹ đẻ Thạch Phá Thiên - cũng không có được.
Tuy chỉ 15, 16 tuổi nhưng
cô đã tự khẳng định mình là một nhân vật trí tuệ tuyệt vời, biết nhìn xa trông
rộng.Thấy bà nội mình dạy cho Sử Ức Đao (tên mới đặt của Thạch Phá Thiên) học
Kim Ô đao pháp, Bạch A Tú đã trầm ngâm suy nghĩ. Thử hỏi cha cô là Bạch Vạn
Kiếm (đánh ra chục ngàn thế kiếm) làm sao chống chọi nổi với anh bạn Sử Ức Đao
(sử dụng một trăm nghìn thế đao). Phái của nhà cô là phái Tuyết Sơn (núi tuyết)
mà đánh nhau với phái Kim Ô (mặt trời) thì chỉ có tan tành vì mặt trời lên toả
sức nóng thì núi tuyết phải chảy tan thành nước. Hơn nữa, đao pháp của anh bạn
nhỏ Thạch Phá Thiên toàn là những chiêu thức khắc tinh của kiếm pháp phái Tuyết
Sơn của cha và ông cô. Chính vì nhìn ra những điều ấy mà Bạch A Tú đã xin anh
bạn nhỏ ngày sau dung tha cho ông nội và cha của mình và dạy cho anh bạn nhỏ
chiêu Bàng xao trắc kích: chém bên trái một đao, bên phải một đao, trên một
đao, dưới một đao rồi ghìm đao đứng lại khen ngợi địch thủ một câu rồi đề nghị
địch thủ bãi chiến để bảo toàn danh dự cho địch thủ. Thạch Phá Thiên làm đúng
như "giáo khoa" của cô bạn gái; anh thắng tất cả mọi người nhưng
những địch thủ của anh vẫn mang ơn anh về thái độ rộng lượng, tâm hồn nhân ái.
Mười sáu tuổi, A Tú tiễn
Thạch Phá Thiên và ông mình ra biển để nghiên cứu pho võ công Hiệp khách hành.
Cô ước hẹn với chàng trai: nếu anh không trở lại, cô sẽ gieo mình xuống biển
sâu. Và như trong một kịch bản hoàn chỉnh nhất của tiểu thuyết phương Đông,
Thạch Phá Thiên đã trở lại, kịp thời cứu cô bạn của mình từ trên cao rơi xuống
lòng biển cả. Tình yêu của họ đi về đâu tác giả không nói đến nữa. Ông để cho
chúng ta tưởng tượng...Tôi tưởng tượng ra chuyện họ cưới nhau; Kim Ô cùng Tuyết
Sơn vẫn tồn tại, chẳng ai phải sử ức đao và cũng chẳng ai phải bạch vạn kiếm.
Chính A Tú là biểu tượng của khát vọng hoá giải hận thù, nghi kị, phân biệt. Cô
xứng đáng được ngồi và hàng ghế danh dự của đệ thập đại mỹ nhân.
Bạn đọc có thể bất bình
với tôi, có thể nghi ngờ tôi ăn hối lộ của mười nhân vật trên đây, gạt những cô
gái thông minh lanh lẹn sắc nước hương trời khác như Hoàng Dung, Mục Niệm Từ
(Xạ điêu anh hùng truyện); Mộc Uyển Thanh (Thiên Long bát bộ); ĐInh Đang (Hiệp
khách hành); Chu Chỉ Nhược (Ỷ thiên Đồ long ký) hoặc Nhạc Linh San (Tiếu ngạo
giang hồ) ra khỏi danh sách Top Ten võ hiệp Kim Dung. Tôi xin nói rõ: tôi rất
ghét sự ma lanh, ghét cái cơ tâm, ghết sự thay đổi và ghét những ai thiếu niềm
tin, dù họ thông minh, tài giỏi, tươi đẹp.
Trong mười đại mỹ nhân
của tôi bình bầu, có một trường hợp bị cưỡng hiếp đến nỗi mất trinh, một người
bị cưỡng hiếp không thành có thể khiến cho các nhà đạo đức chau mày khi nghĩ
đến câu: "Trinh tiết là tiêu chuẩn đầu tiên của cái đẹp". Tám người
còn lại, ai cũng từng bị thương chút ít, thân thể có chỗ tì vết, thậm chí có
người bị sẹo to, da dẻ không được mịn màng như các đại mỹ nhân ngày nay. Họ
cũng chẳng phải là những người ngực cao, mông tròn, biết dùng son phấn, nước
hoa để làm siêu lòng khách mày râu ham của lạ. Trong mười đại mỹ nhân, tôi chưa
được nắm tay, ôm eo cô nào theo cái kiểu mà ban giám khảo ngày nay vẫn làm. Nói
chung, tôi bình bầu khá mạnh dạn, khách quan, không ăn hối lộ để đưa ai lên,
đẩy ai xuống. Có hai trường hợp là Di Địch: một chánh cống Mông Cổ; một lai Ba
Tư. Có một trường hợp là Tiên Ty, nhưng xét ra Tiên Ty cũng thuộc giống nòi
Trung Hoa nên tôi xếp vào vùng sâu, vùng xa để gọi là chiếu cố. Họ là những Top
Ten sống giữa một đời bình dị, không bao giờ biết đến chuyện kinh doanh nhan
sắc. Ấy những mỹ nhân đích thực trên đời như thế đó.
Nguồn vnthuquan.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét