Vùng Thanh Khê có một đầm sen rộng non mẫu Trung Bộ
hoa nở suốt bốn mùa. Sen trắng. Chỉ có loại sen trắng mềm mại như lụa bạch mà
thôi. Ai đi ngang đầm, dù vội vàng đến mấy cũng phải dừng lại, ít là đôi ba
phút, vừa vừa là nửa ngày, nhiều thì từ sáng đến tối để ngắm hoa, thưởng thức
hoa, chơi với hoa, đàm đạo với hoa. Kẻ ít chữ thì nhìn những bông hoa vươn cao
trên mặt nước đung đưa trong gió rồi lẩm nhẩm đọc mấy câu ca dao thuộc lòng hồi
còn con nít. Ấy là, Trong đầm gì đẹp bằng sen. Lá xanh bông trắng lại chen
nhị vàng. Nhị vàng, bông trắng, lá xanh. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Người có học, tức vốn liếng chữ nghĩa kha khá
thì vừa thưởng thức sắc hương của loài hoa đồng nội nhưng rất nổi tiếng này vừa
hứng thú cất lên bài Chiêm bao thấy hái sen của cụ Nguyễn Du viết thời Người còn trai trẻ
ở Thăng Long thành. Thơ rằng, Tây hồ hái hoa sen. Hoa gương bỏ lên thuyền.
Hoa tặng người mình sợ. Gương tặng người mình quen…Sáng nay đi hái sen. Hẹn cô
kia đi với. Chẳng biết có đến không. Cách hoa nghe cười nói…Lá sen màu xanh
xanh. Hoa sen dáng xinh xinh. Hái sen chớ đụng ngó. Năm sau hoa chẳng
sinh. Bên đầm sen, vào
những hôm đẹp trời người ta còn bày rượu, trai gái vừa uống vừa chơi sen, tùy
kẻ tục người thanh mà có những câu nói, lời ca, động tác quá trớn hay chừng mực.
Người làm gì mặc kệ người, sen trong đầm vẫn trắng,
vẫn thơm như muôn thuở đã từng thơm, từng trắng như thế.
Lạ thật. Lạ lắm. Xưa nay, theo lẽ thông thường sen
chỉ nở vào mùa hạ, mùa dương khí tràn trề. Thu sang, khi cơn gió đã man mác hơi
may, sen lụi dần, tàn tạ dần trong tiết trời se lạnh và đông về thì đầm sen chỉ
còn là đầm nước tối, sâm sẩm màu trời buốt giá. Người ta lại mong hè về để còn
được ngắm sen. Thế mà, ở đây sen lại nở suốt bốn mùa.
Chưa ai giải thích được điều lạ lùng ấy. Khá nhiều
nhà khoa học về Thanh Khê tìm hiểu nghiên cứu nhưng đều chưa tìm ra nguyên
nhân. Bởi, sen trắng Thanh Khê cũng chỉ là sen thôi, giống hệt sen nơi khác, đó
không phải là loài hoa lạ. Thấy mấy nhà khoa học đeo kính trắng đi qua, dân bĩu
môi bảo nhau, gớm, nghiên với chả cứu, đầm sen này thông với giếng Ngọc trên
núi Am nên sen nở bốn mùa. Nước giếng Ngọc là nước Tiên, nước Thần. Thế thôi!
*
Những chiều rảnh rỗi, Hạ thường hay ra đầm sen thổi
sáo. Sáo trúc, tự làm, mà véo von, bay bổng, trầm lắng vô biên. Chàng trai trẻ
có khuôn mặt chữ điền, da trắng hồng và đôi mắt rất giống mắt con gái đẹp, đen
lay láy luôn mở to, mở to. Hạ vừa thổi sáo vừa nhìn ra đầm sen. Cái nhìn hiền
hậu thân thiện như của chim bồ câu.
Tiếng sáo bay lên. Một làn điệu dân ca quen thuộc
mượt mà. Giai điệu trữ tình tựa vào những vần lục bát nằm lòng làng quê. Bồng
bềnh, lênh đênh, tiếng sáo trúc. Đêm qua tát nước bên đình.
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen. Em được thì cho anh xin. Hay là em để làm
tin trong nhà. Áo anh rách chỉ đường tà. Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu.Áo
anh rách chỉ đã lâu. Mai mượn cô ấy về khâu cho cùng... Mặt đầm lao xao tiếng gì không rõ. Tiếng nước.
Tiếng gió. Những chiếc lá xanh đu đưa như võng. Võng sen. Những bông sen đu đưa
như múa. Vũ điệu sen. Mùi hương lan tỏa xa xa. Mùi hoa hay mùi mỹ nhân, thơm
bát ngát, thơm dịu dàng. Tuổi thơ ùa về lúc nào chẳng hay. Những nàng Tiên sà xuống
giếng Ngọc, bay vào đầm sen cổ tích tuổi chín mười. Của Hạ.
Có tiếng chân bước nhè nhẹ. Trên cỏ, tiếng chân bao
giờ cũng nhè nhẹ. Nhưng nhè nhẹ kiểu này đích thị là bước chân con gái. Sen tứ
quý thì thầm, đúng rồi, con gái đấy! Hạ dừng thổi. Đang rất gần anh có một cô
gái trẻ, đẹp như hoa hậu, dò dẫm bước đến. Lạ, là trong tay cô gái có một chiếc
gậy điện tử dò đường. Chắc bị khiếm thị rồi, Hạ nghĩ.
Hạ đứng lên, bước nhanh đến chỗ cô gái, em cũng
đi…ngắm sen à? Không, em đi “nghe” sen anh ạ, cô gái cười nói. Nụ cười thấp
thoáng nỗi buồn. Hạ biết mình lỡ lời, nói khẽ, em ngồi xuống đây nhé! Vâng, em
muốn nghe sen thơm và cũng muốn nghe anh thổi sáo. Anh thổi cho em nghe lại bài
gì anh vừa thổi đấy, giọng cô gái thoảng nhẹ như ngọn gió chiêm. Hạ nhìn cô gái,
khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da mịn hồng, mái tóc dài đen mượt. Quá đẹp,
quá hoàn hảo. Thế mà, đằng sau chiếc kính thời trang là đôi mắt bị hỏng.
Một nỗi thương cảm dâng lên ngàn ngạt trong lòng Hạ.
Không hỏi gì thêm, chàng trai nâng sáo trúc lên môi, thổn thức thổi lại làn
điệu dân ca vừa rồi…Áo anh rách chỉ đường tà. Vợ anh chưa có, mẹ già
chưa khâu. Áo anh rách chỉ đã lâu. Mai mượn cô ấy về khâu cho cùng. Khâu rồi
anh sẽ trả công. Đến khi lấy chồng anh sẽ giúp cho…Hạ nghe rõ tiếng nấc khẽ bên cạnh. Giọt giọt nước
mắt chảy xuống trên má cô gái. Kìa, tại sao em khóc? Hạ ngừng thổi. Không có gì
đâu anh, anh tiếp tục thổi đi, anh thổi sáo hay quá, hay chẳng kém chi nghệ sĩ
Đinh Thìn anh ạ. Giọng cô gái quyện vào mùi thơm của hoa sen.
Phía chân trời rền lên một tiếng sấm. Gió thổi mạnh
hơn. Rào rào, rào rào. Tiếng lá sen bị gió quạt mạnh nghe lấp phấp, ràn rạt.
Mây đen kéo đến rất nhanh. Nhanh hơn mọi cơn mưa mùa hạ thông thường. Sấm nổ
vang tai. Sét chém ngang dọc trên bầu trời vần vũ. Cô gái sợ quá, nhoài qua ôm
chặt lấy Hạ. Mưa bắt đầu rơi. Hạ kéo cô gái đứng dậy, theo anh, vào lều trông
sen trú tạm. Cô gái luýnh quýnh không bước nổi. Mưa đã nặng hạt, tới tấp quất
vào hai người. Hạ bế cô gái vào chiếc lều gần đó. Mưa đổ như trút nước bốn bề.
Xuân, đến bây giờ thì Hạ đã biết tên cô gái, ngồi
sát vào anh. Nỗi sợ hãi đang bao trùm người đẹp. Hai bàn tay với những ngón búp
măng mịn màng của cô gái ôm lấy đôi tai. Khi có tiếng sét nổ cô gái lại giật
mình thon thót. Hạ an ủi, đừng sợ quá thế em, chỉ là mưa giông bình thường thôi
mà. Giọng cô gái ấm bên tai Hạ, may mà có anh không thì em chết khiếp mất với
cơn mưa đột ngột này.
Mưa vẫn phủ trắng cánh đồng. Hạ nhìn ra ngoài, không
thấy đầm sen đâu nữa. Gió, chẳng hiểu do nguyên cớ gì ngày càng dữ tợn lồng lộn
hơn. Một luồng xoáy bất ngờ ập đến, Hạ có cảm giác như sắp bị gió bứng ra khỏi
chỗ ngồi, Xuân run cầm cập ôm chặt lấy chàng trai. Lốc rồi, nằm xuống em, Hạ
thét lên. Chàng trai ôm lấy cô gái nằm xuống.
Trên mặt bùn ướt nhoẹt chỉ còn hai người ôm nhau.
Túp lều bị gió cuốn bay đi mất. May sao, trời cũng bắt đầu tạnh, gió giảm dần
rồi ngưng hẳn. Hạ kéo Xuân dậy, cười tươi, tai qua nạn khỏi rồi em ạ, em ở đâu
để anh đưa em về…
*
Nhà của Xuân không xa đầm sen mấy. Ngôi biệt thự hai
tầng nằm ở rìa làng, Hạ đã từng thấy nhưng chưa bao giờ đi qua đó. Cơ ngơi
hoành tráng của những người giàu có vẫn là chốn xa lạ của chàng trai nghèo này.
Hạ thi đậu đại học y khoa nhưng đành phải gác lại ước vọng của mình vì mẹ ốm
đau liên miên. Hạ nghĩ, gia đình bố mất sớm, có hai chị em, chị thì đã lấy
chồng rồi, chỉ còn mỗi mình ở nhà, cố làm một thời gian giúp mẹ và gom góp ít
vốn liếng rồi vào học cũng chưa muộn. Hạ làm gia sư cho con trai một ông chủ
buôn bán bất động sản trên phố. Dạy thêm toán lý hóa cho cậu ấm, mỗi tuần ba tối,
mỗi buổi được trả hai trăm nghìn đồng. Tháng kiếm được hai triệu tư, cộng thêm
tiền thưởng của ông chủ do kết quả học tập của cậu ấm khá lên trông thấy, ngót
nghét cũng ba triệu. Kẽo cà kẽo kẹt như thế cũng đã ba năm rồi thế mà Hạ vẫn
chưa gom góp đủ tiền để bước tới giảng đường bởi mẹ ngày càng ốm yếu hơn vì
bệnh tật…
Xuân mời Hạ vào nhà nhưng chàng trai từ chối. Rụt rè
và ái ngại là bản tính của Hạ. Người phụ nữ giúp việc nhà Xuân chạy ra rối rít
cảm ơn và đon đả mời Hạ “ở lại ăn cơm với em” nhưng chàng trai một mực không
chịu. Chàng hẹn lúc khác…Cuộc gặp gỡ tình cờ chiều nay cả Hạ và Xuân chưa nói
gì về mình nhiều. Xuân còn là một sự bí mật đối với Hạ. Ngồi bên Hạ, Xuân mang
nét hiền hòa rất con gái nhưng thỉnh thoảng chàng trai thấy cô gái cau mày tỏ vẻ
khó chịu khi nghe tiếng chim hót, tiếng ếch kêu và lộ rõ sự bực bội khi chị
giúp việc chạy ra cảm ơn Hạ.
Nỗi băn khoăn ấy bị chìm lấp vào nỗi lo bệnh tình
của mẹ ngày một tăng lên trong Hạ. Chàng trai không còn thời gian và sự thanh
thản để ra đầm sen ngồi thổi sáo nữa. Chàng nhớ đầm sen và hình như có chút
bâng khuâng khi nghĩ về Xuân. Nhưng, với cậu, lúc này không có gì quan trọng
hơn mẹ. Có nhiều đêm không ngủ, Hạ lặng lẽ ra sân cầu Trời khấn Đất phù hộ cho
mẹ mau khỏi bệnh.
Một buổi chiều, chị giúp việc nhà Xuân chạy đến tìm
Hạ, giọng hốt hoảng, gay rồi cậu ơi, cái Xuân…Hạ giật mình, Xuân sao hả chị?
Xuân bị ốm, mấy hôm nay bỏ cơm, em nó bảo nhớ không chịu nổi nữa rồi tiếng sáo
của cậu. Chị giúp việc thì thào, nó bảo tôi đi gọi cậu cho nó, rõ khổ, Xuân ốm
tương tư rồi cậu ơi! Cậu tranh thủ đến với em nó đi…
Hạ nhờ cô hàng xóm trông mẹ giúp, chàng trai lấy xe
đạp chở luôn chị giúp việc đến nhà Xuân. Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi,
trông Xuân như một tiểu thư đài các, có gì đó khác với hôm ở bên đầm sen. Cô
gầy và xanh. Nghe tiếng chào của Hạ, Xuân bật ngay dậy rồi nức nở khóc, anh,
tại sao anh lại bỏ em mà đi đâu biền biệt thế? Hạ lúng túng, đâu có, anh bận
một số việc. Không có bận gì đâu nghe, từ bây giờ anh là của em rồi, em chỉ yêu
anh thôi, mỗi mình anh thôi, em ghét tất cả, ghét tất cả, giọng Xuân chợt căng
lên khác thường. Hạ tưởng mình nghe nhầm, em ghét tất cả, tại sao lại thế Xuân,
lẽ nào cô ấy đang mê sảng. Chàng trai nghĩ thầm trong bụng. Có tiếng gà trống
gáy ngoài sân. Xuân cau mày hét lên, tôi ghét tiếng gà, chị Tâm đâu, ra đuổi nó
đi ngay. Hạ nghĩ, chắc Xuân bị một thứ bệnh gì đó thuộc về thần kinh. Nhưng
không phải thế. Xuân đầy nữ tính, thật dịu dàng, hồn hậu khi ngồi bên Hạ. Cô ấy
chẳng khác gì một con chim bồ câu khi nghe tiếng sáo bổng trầm của Hạ.
Gặp dịp, Hạ đem thắc mắc của mình hỏi chị giúp việc.
Chị Tâm không dấu giếm gì kể hết cho Hạ nghe về Xuân: Cô ấy là con gái út của
một ông đại sứ của ta đang ở nước ngoài. Hai vợ chồng họ mua đất và xây biệt
thự này cho Xuân ở và thuê tôi trông coi chăm sóc cô gái vốn bị mù từ nhỏ. Đôi
mắt Xuân nhìn bên ngoài vẫn bình thường, đẹp nữa là khác, song cô chẳng thấy
gì. Sống trong bóng tối, hình như Xuân thù ghét tất cả người và vật có đôi mắt
sáng. Khi tiếng sáo của cậu vọng tới đây, Xuân bất chấp lời căn ngăn của tôi để
đi tìm người thổi. Cô ấy gặp cậu ở đầm sen và chỉ yêu mỗi mình cậu mà thôi.
Nghe chị Tâm kể thế, Hạ thực sự bàng hoàng. Câu
chuyện này hình như mình đã nghe đâu đó. Cứ như là chuyện cổ tích ngày xửa ngày
xưa ...
*
Xuân yêu Hạ.
Bốn mùa đi qua bình lặng.
Mùa đông năm ấy, mẹ Hạ không vượt qua được bệnh tật
ra đi ở tuổi năm mươi lăm. Hạ khóc chảy cả máu mắt. Chị gái Hạ ngất xỉu đi bên
quan tài mẹ. Lần đầu tiên Xuân đến nhà người mình yêu. Chị Tâm đi theo cùng. Cả
hai đều rơi nước mắt.
Đau đớn đến bao nhiêu thì con người ta cũng phải cố
sống. Hạ cũng thế, chàng trai nén nỗi đau đang bào xót tâm can mình để làm
việc. Những chiều trống vắng hoang hoải, Hạ lại ra mộ mẹ. Một nén hương, mấy
bông sen trắng. Hạ rủ rỉ chuyện trò với mẹ. Chàng trai lại lấy sáo trúc ra
thổi. Điệu khúc khác, thê lương, buồn nẫu. Vậy thôi, nấm cát là là. Bia
khắc tên mẹ chữ nhòa mắt con. Ở đâu mẹ giữa mất còn. Tìm đâu mẹ giữa chon von
đất trời? Cái buồn ở với mồ côi. Ai che lối gió, ai bồi nẻo mưa…
Thôi con, mỗi người một mệnh, sống thác thế nào đều
do Trời định, làm sao cưỡng nổi. Mẹ đã được về với bố. Chỉ thương chị em con
côi cút trần gian. Chị con có gia đình riêng, dẫu sao cũng được chia sẻ đùm bọc
chở che. Bố mẹ thương con ăn ở một mình, học hành dang dở. Thương con nhiều lắm
mà không biết làm gì con ơi! Bên tai Hạ văng vẳng lời mẹ. Giọng của mẹ làm sao
Hạ quên được. Nhè nhẹ buồn buồn. Như cuộc đời mẹ vậy.
Xuân càng nặng lòng với Hạ hơn. Trong thăm thẳm bóng
tối, cô hình dung Hạ là một chàng trai tuyệt đẹp. Đẹp như hoàng tử trong câu
chuyện cổ tích mà thời bé mẹ hay kể cho cô nghe. Cô ao ước mắt mình được sáng
ra, dù chỉ mấy giây thôi để được ngắm chàng hoàng tử đẹp trai và thổi sáo rất
hay của mình. Hoàng tử ơi, lúc ấy, chàng biết không, em sẽ dùng ánh mắt mình
đắm đuối vẽ lại chân dung chàng. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Ánh mắt mình sẽ lượn theo
dáng hình cao ráo, cân đối của chàng. Sẽ mơn trớn lâu hơn trên vòm ngực rộng
rãi thoáng đãng dâng lên như sóng của chàng. Không còn gì hào hứng hơn khi đôi
mắt mình chạm vào đôi mắt chàng, đôi mắt hoàng tử mang màu gì nhỉ? Đen hay nâu?
Nâu hay đen? Thôi nhé, em sẽ chọn cho hoàng tử của em màu đen. Thuần Việt.
Không pha tạp Âu Mỹ gì cả nhé. Đôi mắt màu đen dìu dịu chàng ạ và nó chỉ được
say đắm ngắm em thôi đấy. Mũi phải cao cao, thanh thanh. Miệng chàng phải hơi
rộng một chút, bởi em nghe người ta bảo đàn ông miệng rộng mới sang. Thế thôi,
em chỉ cần hoàng tử của em được như thế thôi. Và, em tin rằng Hạ của em đang sở
hữu những đường nét như thế. Nghe giọng nói, tiếng sáo thần diệu của chàng em
tin chàng không thể xấu được, nhất là đôi mắt.
Khi xa Hạ, Xuân thường đặt tay lên ngực mình và có
những thổn thức lãng mạn như thế. Lúc ấy, dường như tim cô đập mạnh hơn, Xuân
nghe rõ tiếng máu chảy thao thao trong động mạch, ngực người đẹp chợt căng đầy
và những cơn sóng lạ bắt đầu dâng dâng nơi phần mềm mại nhất của nàng. Xuân
thiêm thiếp dần trong nỗi lâng lâng ngào ngạt, cuộc sống hiện ra trước đôi mắt
trong trẻo lành lặn của cô.
*
Giấc mơ ấy trở thành hiện thực sau đó một năm.
Một người giấu tên đã hiến tặng đôi mắt của mình cho
Xuân.
Ca thay mắt hoàn hảo nhất trong lịch sử y học thế
giới đã mang lại vẻ đẹp cũng rất hoàn hảo cho Xuân. Đôi mắt bồ câu đen láy
không những hài hòa mà còn tôn lên vẻ đẹp tươi sáng của khuôn mặt trái xoan,
chiếc mũi dọc dừa, vành môi trái tim luôn mọng đỏ của cô gái. Vóc dáng của Xuân
thì đến các hoa hậu đất Việt từ trước tới nay có lẽ cũng phải chào thua.
Người mà Xuân mong gặp nhất sau khi nhìn được trở lại,
không phải ai hết chính là Hạ. Em chờ mong giây phút này từ lâu rồi hoàng tử
ơi. Hoàng tử đừng trễ hẹn nhé và nhớ mang theo chiếc sáo thần của mình nữa đấy.
Em muốn vừa được ngắm vừa được nghe chàng thổi sáo. Không được thổi bài buồn
đâu nhé. Thổi bài đầu tiên em gặp anh bên đầm sen tứ quý ấy.Đêm qua tát nước bên đình.
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen. Em được thì cho anh xin. Hay là em để làm
tin trong nhà. Áo anh rách chỉ đường tà. Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu. Áo
anh rách chỉ đã lâu. Mai mượn cô ấy về khâu cho cùng. Khâu rồi anh sẽ trả công.
Đến khi lấy chồng anh sẽ giúp cho…
Một chàng trai tuấn tú như trong mường tượng của
Xuân bước vào nhưng tay lại cầm chiếc gậy dò đường. Bó hoa hồng đủ hai mươi bốn
bông, bằng tuổi Xuân được chàng đưa cho cô. Tặng em. Chúc mừng em. Giọng quen.
Rất quen. Nhưng, đôi mắt của chàng chỉ còn lại hai cái hốc sâu hoắm. Khuôn mắt
cô gái tối sầm lại, anh là ai? Bạn của Hạ, chàng trai run run trả lời. Thế Hạ
đâu? Xuân sững sốt hỏi. Anh ấy đi xa rồi, Hạ nhờ tôi mang hoa này đến tặng cô
và bảo tôi nói với cô rằng: Đôi mắt là tài sản quý giá của con người,
hãy giữ gìn nó. Nói xong
câu ấy, chàng trai quay lui bỏ đi rất nhanh, chiếc gậy dò đường gõ lốc cốc, lốc
cốc xuống sàn hành lang, vang dội.
Mấy tháng sau, Xuân kết hôn với con trai một thứ
trưởng.
*
Đầm sen Thanh Khê không còn ra hoa nữa, dù là mùa
hạ, mùa dương khí tràn trề. Những bậc cao niên trong làng mang lễ vật ra đầm
cúng bái mấy lần nhưng chẳng ăn thua. Dân làng xì xào, chắc có ai đó làm điều
chi rất sai trái nên Thần Tiên oán giận. Người ta còn rỉ tai nhau rằng, đêm nào
trên giếng Ngọc cũng có tiếng lao xao rất lạ.
Hạ trở thành người thổi sáo rong. Cùng chiếc gậy,
chiếc sáo trúc, chàng trai lang thang hết nơi này qua nơi khác. Tiếng sáo trúc
của Hạ làm nao lòng thiên hạ, ai đã một lần nghe thì khó mà quên được. Họ mong
được trở lại để nghe lần hai, lần ba, nghe mãi. Tiếng sáo như lòng người, cố
nén, cố quên đi những nỗi đau sâu thẳm để giữ được sự hồn hậu trong trẻo của
tình yêu con người. Em được thì cho anh xin. Hay là em để làm tin trong
nhà. Áo anh rách chỉ đường ta. Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâu. Khi không thổi sáo thì anh cất lên tiếng hát, bài
hát do anh làm ra, Em đã thấy ban mai, em đã thấy màu bình minh trong
những nụ hồng sớm, em đã thấy mặt trời sáng trên cao và những ngọn đèn sáng
trong ngôi nhà kín gió, thấy rõ ngôi sao và những con đom đóm. Có thấy rõ trái
tim anh đang rơi nước mắt. Nước mắt. Nước mắt. Nước mắt. Nhưng không sao, không
sao, không sao đâu người đẹp, em hãy giữ đôi mắt của mình, hãy giữ ánh sáng của
mình. Ánh sáng…
Nước mắt của một cô gái mua bán đồng nát trên phố
rơi xuống cây sáo trúc của Hạ. Cô đặt gánh xuống, nói với Hạ, anh thổi sáo hay,
hát hay nhưng buồn quá. Hạ giật mình, đâu có, tôi bằng lòng với cuộc sống của
mình mà. Anh, đừng giấu em nữa, em biết hết cả rồi. Xa xôi gì mà không biết
chứ. Em cũng là người Thanh Khê, dân đầm sen tứ quý đây mà anh. Liên, con bà
Nhân đây mà. Ờ Liên, Liên lúm đồng tiền xóm ngoài phải không? Đúng rồi đó anh,
mẹ em bảo, con gái mà có lúm đồng tiền thì rất duyên nhưng lận đận lắm.
Như sự sắp đặt của ông Trời, Hạ và Liên trở nên thân
thiết với nhau rồi thành chồng vợ. Ngày ngày, Liên không đi mua bán đồng nát
nữa mà cô theo Hạ hát rong. Dắt díu nhau đi từ chỗ này đến chỗ khác, như vậy
cũng đã được vài năm, có vốn liếng kha khá, giờ đây Liên bàn với Hạ nên trở về
quê làm ăn, rồi còn sinh con đẻ cái nữa chứ. Chả nhẽ, cứ lang thang như dân Di
gan thế này à, Liên cười cười bảo Hạ.
Hai người trở về làng Thanh Khê sống. Liên trồng
hoa, dệt khăn. Hạ làm sáo trúc và dạy thổi sáo cho bọn trẻ trong xóm. Trời cho
đôi vợ chồng hiền này một thằng cu kháu khỉnh như Tiên đồng, hội tụ đầy đủ
những nét đẹp, nét duyên của bố và mẹ. Cặp mắt thằng bé đen láy trong veo và có
cả đôi lúm đồng tiền trên má. Hai người đặt tên cho nó là Phúc An. Ngôi nhà
xinh xinh của họ luôn đầy ắp tiếng cười, tiếng hát, tiếng sáo và tiếng trẻ con
ríu ra ríu rít.
Một điều kỳ lạ nữa là sen trong đầm làng lại nở hoa
suốt bốn mùa. Cánh sen trắng muốt như lụa. Thỉnh thoảng, Hạ và Xuân bế con ra
ngoài đầm ngồi chơi thổi sáo, theo sau là bầy con nít lốc nhốc vừa đi vừa cười
đùa vui vẻ. Tiếng sáo của Hạ vút cao trong trẻo. Liên bế con ngồi bên chồng,
khuôn mặt bừng tươi ánh sáng hạnh phúc. Xúm quanh là lũ trẻ thôn quê hồn nhiên
chạy nhảy tung tăng.
Một hôm, Liên nói với chồng, anh ạ, hôm nào chúng
mình lên núi Am thăm giếng Ngọc nhé! Vì sao thế em? Hạ hỏi. Giọng Liên thoáng
nhã như làn hương bay từ đầm sen lên, mẹ em đi hái củi và sinh ra em ở đó.
Giếng Ngọc là nơi khai sinh của em đấy, chồng ạ!
Nguồn nguoixunghekiev.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét