Chương 23: Đống
thây
Shirley Dương vốn rất coi trọng tinh thần đồng đội, luôn cho rằng
mọi việc giữa ba người với nhau cần phải thẳng thắn công khai, thấy tôi và
Tuyền béo cứ thì thầm, bèn hỏi :" Hai anh vừa nói gì thế?"
Tôi sợ bị Shirley Dương
truy hỏi đành giở mánh cũ, mở ba lô ra lấy khẩu "máy chữ Chicago" đưa
cho cô nàng và nói :" Đường trước mặt e rằng có nguy hiểm, tôi giao cho cô
dùng khẩu súng máy này, nếu gặp chuyện bất trắc thì chớ do dự, cứ bóp cò bắn
quét luôn!"
Shirley Dương không nhận,
cô rút khẩu súng ngắn kiểu 64, nói với tôi :" Có khẩu này phòng thân là đủ
rồi. Tôi bỏ phiếu cho đảng Dân chủ, nên không mấy tin ở súng ống. Đôi khi vũ
khí không thể giải quyết mọi vấn đề, để mấy khẩu M1A1 cho anh và Tuyền béo dùng
có lẽ phát huy được tác dụng lớn hơn".
Tuyền béo quá sốt ruột, cứ
luôn miệng giục tôi và Shirley Dương khẩn trương lên. Chúng tôi vội lấy mặt nạ
phòng độc và vài thứ dùng để đối phó với ma quỷ ra, kể cả chiếc mặt nạ vàng vốn
ở trong quan tài ngọc ... xếp tất cả vào trong túi, Tuyền béo đeo các trang
thiết bị còn lại. Chúng tôi căn cứ vào địa hình thể hiện trên đài tế hóa thạch
để đi tìm lối ra khỏi hang hồ lô.
Lần này không cần phải mặc
đồ lặn, có rất nhiều hóa thạch cây cổ thụ, có chỗ liền thành một đám, thỉnh
thoảng có khe nhỏ nhưng chúng tôi vẫn có thể nhảy vượt qua được. Đi như thế này
cũng khỏi phải lo bị cái xác phụ nữ dưới nước bất ngờ tập kích.
Đi về hướng Tây được hơn
trăm mét, thấy vách núi đá đỏ ở xung quanh dựng đứng và khum lại, nếu cái hang
này có hình quả hồ lô nằm ngả ra, thì hiện giờ chúng tôi đã đi đến chỗ thắt eo
ở giữa quả hồ lô. Tất cả đều trùng khớp với các chi tiết trên bức chạm khắc ở
bề mặt đài tế.
Ở đây, các loại rễ cành,
dây nhợ bò lan từ phía trên đã thưa dần, không khí cũng không ẩm ướt ngột ngạt
như trước, chỗ tiếp nối giữa hai phần hang đá đỏ đã ở ngay trước mắt. Vách đá
xung quanh nhẵn bóng như gương, hơn chục mét cuối cùng không có hóa thạch thực
vật nào, chúng tôi đành lội nước, cầm cuốc leo núi bập vào vách đá nhẵn thín,
đỡ nhau bò lên chỗ nối giữa hang hồ lô.
Mặt nước ngầm ở đây vừa vặn
chảy ngang chỗ thấp nhất của cái hang nhỏ hẹp, có vẻ như hang hồ lô này nghiêng
chếch xuống dưới khoảng 25 độ, dòng nước ngầm chảy qua rồi rơi xuống, tạo nên
một cái thác nước không lớn lắm. Tôi nhoài thấp người ở chỗ cửa hang, soi đèn
pin mắt sói sát, thấy độ dốc khá lớn, có hình vòng cung, sâu hơn rất nhiều so
với dự đoán của tôi, không thể nhìn thấy đáy. Cách hợp lý nhất là đóng cố định
chốt thép vào vách đá, buộc dây thừng, sau đó dùng lẫy an toàn mà xuống.
Tôi bảo Tuyền béo đóng chốt
và buộc dây thừng. Cậu ta hỏi tôi :" Cậu nói xem, trong hang này có xác
chết nghìn năm thật à? Liệu móng lừa đen có được việc không? Chúng ta chưa thử
nghiệm lần nào, lỡ nó không có tác dụng thì sao?"
Tôi trả lời :"Những
người đi đổ đấu tìm báu vật, mấy ai không gặp phải xác chết trong mộ? Có lẽ
chúng ta là ba trong số ít người chưa gặp cương thi lần nào đấy. Còn về chuyện
móng lừa đen có trấn được nó hay không, chúng ta cũng chỉ nghe đồn vậy thôi,
tuy nhiên, đã là thủ pháp của các bậc tiền bối ngày xưa truyền lại chắc cũng
đáng tin cậy. Nếu vẫn không ổn thì chúng ta đã có súng máy, cho nên khỏi cần lo
làm gì".
Nhân lúc chờ đóng chốt trên
vách và buộc dây thừng, tôi hỏi Shirley Dương rằng các đời cụ tổ của cô ấy có
nhiều cao thủ đổ đấu, đã đào nhiều mộ, có lẽ đã không ít lần gặp phải cương
thi, vậy dùng móng lừa đen có hiệu quả không? Dựa vào nguyên lý gì để khắc chế?
Shirley Dương nói :"
Tôi có thể cá với anh, sơn thần trong hang không thể là một xác chết, lúc nãy
tôi đã nói lý do rồi: dù là dân man di thì họ cũng không bao giờ coi xác chết
là thần linh để cung phụng. Dân tộc thiểu số ở Trung Quốc và các nước khác đều
không có tập tục này. Đúng là móng lừa đen có thể chế ngự cương thi, đại khái
chỉ là tác dụng tĩnh điện, có lẽ thay thế bằng những thứ khác cũng được. Nhưng
nước chở thuyền đi cũng có thể lật thuyền, tương truyền rằng móng lừa đen cũng
có lúc phản tác dụng, móng lừa đen tiếp xúc với những xác chết chưa biến chất
thì sẽ kích thích nó tăng tốc độ biến chất, chẳng biết có thật thế không?"
Nghe xong tôi cũng thấy hơi
yên tâm. Lúc này chúng tôi đang ở cửa cái hang ngày xưa thổ dân dùng sào dài
treo cóc đưa vào, bên trong im phăng phắc, tối om, cứ như một thế giới bóng tối
đang ngưng đọng, dường như hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống,
khác hẳn với cái hang sôi động sự sống mà chúng tôi vừa đi qua. Hai nửa của
hang hồ lô chẳng qua chỉ cách nhau một đoạn tiếp nối dài bốn năm mét mà chẳng
khác gì hai cực sinh tử, hai thế giới âm dương. Lẽ nào ở đây có xác chết thành
tinh thật?
Tuyền béo đã chuẩn bị xong
dây thừng, tôi ném một quả pháo sáng xuống để nhận rõ độ cao, rồi đeo mặt nạ
phòng độc, khoác khẩu M1A1, bám dây thừng tụt xuống vách đá đỏ nhẵn bóng.
Dưới cửa hang là nền đá lõm
cong hình vòng cung, nước ngầm chảy qua bao năm khiến nó nhẵn trơn, xuống đến
đáy phải sâu chục mét. Chỗ tôi đang đứng là lớp đá nhiều tầng rất ướt, hai bên
đều có nước chảy.
Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ
thấy ánh đèn rọi gắn trên mũ của Tuyền béo và Shirley Dương, ngoài ra thì tối
om không thấy gì hết. Tôi đánh tín hiệu thông báo dưới này an toàn, có thể
xuống.
Shirley Dương và Tuyền béo
nhận được tín hiệu bèn bám dây thừng tụt xuống. Xuống đến nơi Tuyền béo hỏi
ngay :" Ông có thấy xác chết không?"
Tôi trả lời :" Sao ông
cứ mong gặp cái của nợ ấy nhỉ? Lần sau ông nên kiêng nói những câu như thế đi,
kẻo cái xác già khú đế không thích nghe người ta nhắc lại đột ngột chạy ra thì
sao?"
Đoạn ba chúng tôi cùng cầm
vũ khí, bước ra xa vùng nước sâu, lần mò trong bóng tối men theo vách lượn tròn
của hang động. Ở giữa hang, nước rất sâu, im lặng như cõi chết, trên trần vô số
thỏi đá màu đỏ nhọn như búp măng đâm chĩa xuống, phía dưới là các lớp nham
thạch gồ hẳn lên mặt nước, có thể đi lại bên trên. Các khối đá ở đây đã bị nước
ngấm lâu ngày, màu đỏ trên mặt đá vì thế trở thành một thứ màu nhờ nhờ, chiếu
đèn lên trên thấy có những tia phản quang yếu ớt.
Trên mặt nước, thỉnh thoảng
có thể nhìn thấy những sinh vật phù du bé nhỏ, chưa thấy vật gì có chất độc.
Tôi thầm lấy làm mừng, đã cách mấy nghìn năm rồi, có lẽ các sinh vật quái quỷ
ngày xưa coi đây là sào huyệt giờ đã không còn tồn tại nữa.
Đi chưa được vài chục mét
bỗng thấy trên mặt nước phía trước có một tia sáng màu trắng băng buốt và ảm
đạm, tôi vội vẫy tay, cả ba lập tức nấp vào phía sau một tảng đá, tắt các nguồn
sáng đi, trong bóng tối, chúng tôi chăm chú theo dõi ánh sáng lạnh lẽo như ma
trơi kia.
Mảng ánh sáng ấy cứ chập
chờn ẩn hiện trên mặt nước, từ xa áp đến gần, như một cái xác chết trôi. Tôi hạ
thấp giọng nói với Tuyền béo đứng bên :" Có lẽ cái xác dưới nước chưa phát
hiện ra chúng ta, cậu ngắm cho chuẩn rồi cho nó phát đạn, sau đó nhân lúc rối
loạn chúng ta xông đến xẻ nó ra tám mảnh"
Xưa nay Tuyền béo chưa bao
giờ từ chối bắn, liền đặt khẩu "máy chữ Chicago" xuống, lấy súng
trường đang đeo sau lưng ra, ngắm chuẩn " ba điểm nằm trên một đường
thẳng", khi sắp bóp cò bỗng thấy dưới nước xuất hiện thêm vài cái xác nữa,
có cái thì nổi lên, có cái vẫn nằm dưới nước, đều ngửa mặt lên trời, hai tay
hai chân bẻ cong xuống dưới. Cái tư thế này thật kỳ dị, cứ như là đã bị bẻ mất
khớp xương, điều lạ lùng hơn nữa là hình như chúng không chịu tác động của lực
đẩy trong nước.
Xác chết dưới nước nổi lên
mỗi lúc một nhiều, chỉ không đến vài phút đã có hằng hà sa số, ngay phía sau
chúng tôi cũng có, không thể đếm xuể là mấy trăm mấy nghìn cái nữa. Các xác
chết tỏa ra ánh sáng trắng, ma khí nặng nề, cả hang động tối om bỗng bị những
ánh ma trơi này chiếu sáng, nhưng thứ ánh sáng này khiến người ta có cảm giác
mình bị rơi vào địa ngục băng giá, toàn thân run rẩy không kìm lại được.
Shirley Dương khẽ nói với
tôi và Tuyền béo :" Hình như những cái xác này đang tập kết về một nơi nào
đó , chứ không phải nhằm về phía chúng ta".
Tuyền béo thấy bị các xác
nổi bao vây thì cuống lên, lên quy lát khẩu "máy chữ Chicago", vẻ mặt
hung dữ , nói :"Tôi thấy chín chín phần trăm là bọn này đang tụm lại với
nhau, gọi hội hòng đối phó với chúng ta đây. Cứ ra tay trước thì hơn, ra tay
sau là thiệt, cậu còn chờ mẹ gì nữa, xả đạn đi thôi".
Tôi đưa tay ấn vai Tuyền
béo, đẩy cậu ta nấp ra phía sau tảng đá, ra lệnh không được manh động làm bừa.
Ba chúng tôi nấp sau tảng đá quan sát mọi động tĩnh của đám xác chết lềnh phềnh
kia. Lúc này già nửa sơn động đã được những làn sáng kỳ dị của chúng chiếu sáng.
Dưới làn nước sâu không thấy đáy, không biết có bao nhiêu xác chết cứ chồng
chất từng lớp từng lớp. Tôi cũng hơi hoảng, lúc trước nghĩ rằng đã có khẩu súng
máy của Mỹ là có thể đối phó được, nhưng hoàn toàn không ngờ dưới nước lại có
ngàn vạn xác chết nổi lên thế này, dù chúng tôi có cơ số đạn gấp chục lần cũng
không thể đọ lại được với chúng. Gân trán tôi cứ giật giật như muốn nhảy bật ra.
May sao đám xác chết này -
cứ như những khúc gỗ vô tri vô giác - lại từ từ tập trung ở vùng nước sâu giữa
hang động. Chúng tôi nín hơi không dám thở mạnh. Những cái xác này ở đâu ra?
Nếu chúng có từ cách đây mấy nghìn năm thì tại sao vẫn còn giữ được hình hài,
vẫn không bị rữa nát? Những cơ thể đầy đặn lung linh, trông như người còn sống
tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lành lạnh, sao có thể như vậy được? Tôi nghĩ nát
óc vẫn không thể hiểu nổi, đành cố kìm nén con tim đang đập dồn dập, nâp trong
bóng tối sau tảng đá trơ mắt ra nhìn.
Rồi tôi cũng dần dà nhận ra
một vài điều, những cái xác này đều từ dưới nước nổi lên rồi từ từ tập trung
lại một vùng. Bên trên chỗ trung tâm của vùng đó có một làn khí màu đỏ áp liền
với mặt nước, che khuất những làn sáng xanh đáng gờm. Từng đợt từng đợt xác
chết không ngớt tranh nhau chui vào làn khí màu đỏ ấy.
Làn sương mù màu đỏ trông
tựa như một khối sơn đỏ thắm, không thể nhìn rõ trong lòng nó là gì nhưng rất
giống một cái hang sâu không đáy, vô số xác chết chui vào đó vẫn không thể lấp
đầy.
Chắc hẳn đám mây mù màu đỏ
này chính là làn khí độc được diễn tả trong bức khắc đá trên đài tế nhưng đã bị
biến màu, cho nên lúc trước chúng tôi đã cho rằng khí độc trong hang phun ra là
màu đen. Màu sắc lúc này lại rất tươi tắn. Độc tính của các chất độc hại trên
thế gian thường tỷ lệ thuận với mức độ diễm lệ mà nó phô diễn, những vật càng
đỏ thắm xanh tươi hoặc càng sặc sỡ đủ màu, độc tính sẽ càng lợi hại. Không rõ
đám khí đỏ này độc hại đến mức nào, chúng càng tập trung lại càng không tan,
nếu trước đó chúng tôi không đeo mặt nạ phòng độc thì có lẽ chất độc đã len vào
thất khiếu, trúng độc mà chết rồi.
Kể cũng kỳ lạ thật, đám xác
chết chen chúc lại một chỗ mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rất khẽ chứ không
có âm thanh gì khác, tất cả đều diễn ra trong yên lặng.
Shirley Dương ghé sát tai
tôi nói :" Trong đám khí độc ấy hình như có vật gì đó, có lẽ là nguyên
hình của sơn thần. Không rõ vì nguyên nhân gì mà các xác chết này bị đám khí
độc hút đến và không ngừng trôi vào trong, hễ trôi vào liền cứ như bị nuốt
chửng".
Tôi nói với Shirley Dương
:" Thật ma mị hết mức, bất kể lão sơn thần ấy là thần thánh phương nào,
với cách ăn như thế bao năm qua, không biết phải có bao nhiêu xác phụ nữ mới đủ
cho hắn xơi? Những cái xác ấy vốn là những người nào?"
Tuyền béo nhoài mình trên
mặt đất, nhún vai nói :" Có trời mới biết, nhưng những cái xác kia hình
như không mặc quần áo thật. Đứng đây hơi xa, chỉ thấy lờ mờ, chúng ta cứ tiến
lại gần hơn nhìn cho rõ đã, rồi tính kế ứng phó sau".
Shirley Dương xua tay liên
tục bảo chúng tôi nói khẽ thôi, cô nàng chỉ tay về phía Tây, nói nhỏ :"
Mấy vấn đề đó không quan trọng, cách duy nhất lúc này là tranh thủ lúc sơn thần
đang ăn xác, chúng ta lén chuồn sang phía bên cạnh, tuyệt đối chớ kinh động đến
những ... thứ ấy".
Tôi chẳng chút hứng thú tìm
hiểu xem sơn thần vốn là cương thi già khú hay là sơn ma thủy quái gì, tốt nhất
là đi vòng qua, rồi lẳng lặng lủi ra khỏi miệng quả hồ lô, vì mục tiêu của
chúng tôi là Mộc trần châu trong mộ Hiến vương chứ không phải gây hấn với sơn
thần ở hang hồ lô này.
Chúng tôi chia nhau vũ khí,
ai cũng cầm súng, nép sát vách hang hồ lô, không dám bật đèn gắn trên mũ leo
núi, ẩn trong bóng tối của vách đá sắc nhọn như răng sói, rón rén tiến về phía
trước, như thước phim quay chậm. Nền dưới chân có rất nhiều đá lớn đá nhỏ, nếu
không cẩn thận sẽ gây ra tiếng động, cả ba chúng tôi đều hết sức thận trọng. Ai
cũng nắm được điểm then chốt khi nhón chân bước khẽ, không hấp tấp được, huống
chi trên người còn mang rất nhiều trang thiết bị và khí giới, nhưng rốt cuộc
vẫn để xảy ra chuyện.
Ba chúng tôi đều khoác
súng, tôi và Tuyền béo khoác "máy chữ Chicago", Shirley Dương đeo
"Kiếm Uy", chẳng rõ báng súng của ai đã va phải một tảng đá.
Tảng đá ấy rơi xuống nước
kêu "tõm" một tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng ở trong cái hang im ắng
này liền bị vòm hang khuếch đại vang dội gấp chục lần. Đám xác phụ nữ dưới nước
bỗng dừng cả lại, dường như bị chúng tôi đánh thức nên mở mắt nhìn chằm chằm
hết lượt về phía chúng tôi.
Tôi chột dạ, nghĩ bụng
:" Toi rồi". Nhưng vẫn còn chút hy vọng cầu may, cả ba chúng tôi nằm
dán người xuống đất không dám cựa quậy, chỉ mong sao không bị sơn thần trong
đám khí độc kia phát hiện ra, và tất nhiên không dám liếc mắt nhìn vào bên đó.
Tôi rạp người xuống, luôn
miệng chửi thầm, song số khổ chớ trách chính phủ, có tội đừng oán xã hội, sự
thể đã thế này dù than thân trách phận cũng vô ích.
Tuyền béo dỏng tai nghe
ngóng động tĩnh, nhưng tất cả chỉ im lặng như chết, hắn ngờ ngợ, bèn vẫy tay ra
hiệu cho tôi. Tối quá tôi không nhìn rõ động tác đó là gì, nhưng đã cùng lăn
lộn bao năm nên chúng tôi rất hiểu ý nhau, Tuyền béo muốn hỏi :" Trong đám
khí màu đỏ kia có cương thi thành tinh không?"
Tôi khẽ lắc đầu, ra hiệu
cậu ta đừng động đậy nữa, tôi đã toát rã mồ hôi tay ra rồi, chỉ mong thoát khỏi
tình cảnh trước mắt này thôi.
Thực ra chính tôi cũng đầy
nghi hoặc, tự thấy sở học phong thủy của mình không phải hạng xoàng, nhìn toàn
cảnh địa thế ở đây, đúng là rất giống quả hồ lô, "động hồ lô",
"miên ngưu địa", "thái cực huân" ( cũng gọi là "long
huân") đều là những huyệt thần tiên trong phong thủy.Sơn động này giống
hình quả hồ lô, tuy kỳ quái thật, nhưng từ xưa các thuật sĩ Thanh Ô đã có thơ
rằng "nếu phải chân long trú ở đây, địa hình bất luận nhẵn hay trầy, kể
chi đất phẳng hay non hiểm, con mắt thần tiên liếc thấy ngay". Hình thế
tuy kỳ dị nhưng lại là nơi đất báu thực sự có giá trị.
Một nơi như thế này sao lại
có cương thi cho được? Giả sử cái thứ bị khí độc bao bọc kia không phải là
cương thi, vậy tại sao vẫn tồn tại ở đây sau mấy nghìn năm? Nếu không phải
cương thi nghìn năm đã thành tinh thì tại sao lại có khí độc kinh khủng đến
thế? Và nếu nhìn nhận đám xác lềnh phềnh kia chưa xảy ra thi biến mới là lạ.
Nghe nói các xác chết lâu đời như thế này có thể đánh hơi thấy hơi người, không
rõ chúng tôi đã đeo mặt nạ phòng độc vào rồi có ăn thua gì không?
Lòng tôi rối bời nên không
mấy chú ý các động tĩnh trên mặt nước.Bỗng bị Shirley Dương kéo tay, tôi lập
tức tỉnh táo trở lại. Chỉ nghe thấy tiếng các hòn đá trên mặt nước kêu lộc cộc
lạo xạo như có cả một đám người đang bước đi bên sông, ánh sáng của các xác
chết hắt lên cũng chập chờn nhấp nháy, cơ hồ toàn bộ các thứ trên mặt nước đang
di chuyển.
Tôi hiểu rằng cái gì phải
đến cuối cùng cũng đến, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Có lẽ đối phương đã cảm
nhận được sự tồn tại của chúng tôi. Tôi quyết định phải ra tay trước, bèn khẽ
xoay người rồi ngẩng mặt, tay lên đạn cho khẩu "máy chữ Chicago",
lặng lẽ chờ đợi cái vật kia ló ra sau tảng đá rồi sẽ dành cho nó một loạt đạn
như mưa rào gọi là món quà gặp mặt. Trong bầu không khí im lặng như tờ, Tuyền béo,
Shirley Dương ở bên cạnh cũng chuẩn bị sẵn sàng đón đánh.
Đầu chụp mặt nạ phòng độc,
chúng tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình chứ không nghe rõ âm thanh ở bên
ngoài, chỉ nhận ra những tiếng đá lạo xạo đang tiến đến gần, khi nó đến rất gần
thì ở ngay trước mặt chúng tôi xuất hiện một làn khí đo đỏ, lúc này ngoại trừ
tiếng đá lộc cộc tôi còn nghe thấy những tiếng lanh canh của áo giáp sắt va
chạm, những âm thanh này cho thấy "những gã ấy" khá đô con. Lẽ nào là
một toán quân thời cổ? Tay tôi siết chặt khẩu súng hơn nữa.
Tuyền béo không kìm nổi
nữa, cậu ta nhảy dựng lên giương khẩu súng máy và hàng loạt tia lửa đạn phun
ra, tiếng nổ liên hồi như "máy đánh chữ" vang dội khắp sơn động. Thấy
cậu ta tấn công trước tôi cũng không do dự đứng lên luôn, lên không cần biết
phía trước là cái gì, tôi bóp cò quét một chập vào cái thứ nấp sau tảng đá, cứ
dùng hỏa lực áp đảo đã rồi tính sau. Đạn tưới vào đám sương mù màu đỏ phát ra
những tiếng va chạm "keng keng" của đầu đạn, cứ như bắn vào một tấm
thép. Dường như đám xác trôi nổi dưới nước gần chúng tôi thấy khiếp sợ, liền
tản ra rồi chạy nháo nhào. Ánh sáng xanh phát ra từ các xác chết càng mạnh hơn,
cộng với ánh lửa đạn phun ra từ nòng "máy chữ Chicago", cả sơn động
chập chờn lúc sáng lúc tối chẳng khác gì vô số con đom đóm đang bay lượn thoăn
thoắt.
Đúng vào cái lúc tranh tối
tranh sáng chập chờn này, đám khí như mây mù màu đỏ bỗng nhạt đi rồi tan biến
không còn gì nữa, tôi thấy quá ư kỳ lạ. Đạn đã bắn vào đâu thế này? Nhưng bất
chợt lại nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ ở ngay bên cạnh, một cái mặt quái dị
đeo mặt nạ vàng đang phun những làn khói mù màu đỏ về phía chúng tôi.
Chương 24: Giáp
ma vẩy rồng
C ái mặt nạ kỳ dị đúc bằng vàng, trải hàng ngàn năm sương gió phôi
pha mà vẫn lấp lánh ánh vàng, ngoại trừ hai hốc mắt hơi khác, nó căn bản rất
giống chiếc mặt nạ vàng mà chúng tôi tìm thấy trong quan tài ngọc của viên chủ
tế, cũng có sừng rồng, mồm thú, tai đuôi cá. Có điều, chiếc kia là để cho người
đeo, chiếc đang xuất hiện bên chúng tôi thì to hơn nhiều, to như chiếc vung nồi
cơm tập thể ấy.
Tình huống thật bất ngờ,
chưa kịp nhìn rõ xem có chuyện gì, nhưng tôi bỗng giật bắn mình. Trực giác mách
bảo đó không phải là cương thi gì hết, mà là một sinh linh đang phẫn nộ. Nó thở
hồng hộc, mỗi lần lại phun ra một làn sương mù đỏ phủ trùm lên cơ thể, không
thể thấy rõ toàn bộ diện mạo.
Lúc này không thể chậm trễ,
phản ứng của cơ thể đã thay thế cho suy nghĩ trong đầu. Tôi vội co mình lùi
lại, vọt ngay về phía sau tảng đá, nòng súng cũng đồng thời chuyển hướng về đám
sương mù màu đỏ ấy và tung ra một loạt đạn.
Làn đạn bắn tóe ra như nan
quạt nhấp nhô, tất cả lia vào khối khí độc màu đỏ đậm đặc kia, hàng loạt những
tiếng đầu đạn va đập vang dội, hình như sinh vật nằm trong đám khí kia được bọc
thép, chẳng biết trận mưa đạn của tôi có bắn trúng nó không. Khi tôi nhào qua
tảng đá rồi tiếp đất cũng là lúc hộp đạn của khẩu M1A1 vừa hết đạn.
Tuyền béo và Shirley Dương
cũng đồng thời tản ra. Kể lại thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, đám
sương mù màu đỏ đặc sệt ấy bỗng nhiên tản ra, chiếc mặt nạ vàng lấp lánh bay
lên không trung. Nhờ làn ánh sáng lạnh lẽo của các xác chết nổi trên nước phát
ra, lần này tôi nhìn rõ mồn một, chính giữa chiếc mặt nạ vàng chỉ có một hốc
mắt, bên trong có vật gì tựa như con mắt đang đảo qua đảo lại. Cái miệng hổ của
mặt nạ ngoác ra to như cái chậu máu chẳng khác nào cửa vào địa ngục, nhìn rõ cả
những màng thịt đỏ hồng tựa như cái mồm của một loài sâu bọ nào đó. Khác với
cấu tạo kiểu khớp hàm há ra ngậm vào, cái mồm này nguếch rộng ra mọi phía xung
quanh rồi biến thành hình vuông. Bên trong lại có một cái mồm nhỏ, nói là nhỏ,
nhưng nó có thể nuốt chửng ba người một lúc không vấn đề gì, mà lại không hề có
hàm răng, chỉ có bốn cái "răng thịt" rất cứng ở bốn góc.
Những đặc trưng này cho
thấy con vật đồ sộ này là một con sâu. Thân hình nó phủ một lớp vỏ dày cộp,
phía dưới có vô số những cái chân to bự đang không ngừng động đậy, những cái
chân to bằng đùi người, có hình dấu " < ". Thân nó đồ sộ không kém
gì con trăn vảy xanh khổng lồ trong hang động dưới núi Già Long, quanh thân nó
còn có một lớp giáp đồng xanh hình vảy, bề mặt có những vân đồng. Trong hang hồ
lô tối tăm ẩm thấp này, một số mảnh của "bộ giáp" đã bị lở tuột, một
số khác bị mủn nát, lộ ra lớp vỏ đỏ tươi bên trong, lấp lánh sáng bóng, có vẻ
như cứng hơn cả thép. Những chỗ bị đạn bắn trúng chảy ra một thứ nước màu vàng
đầm đìa, một số vết đạn găm vào các vảy đồng xanh, còn một số xuyên thủng lỗ
chỗ lên mặt nạ vàng. Cái của nợ này quả là quá đồ sộ, lớp vỏ con sâu cứng như
gang sắt, xem ra uy lực mạnh mẽ của súng máy M1A1 cũng khó mà tạo ra được uy
hiếp thực sự đối với nó.
Nó là
con gì vậy? Là sâu, hay động vật 1? Là thiên long chăng? Không phải! Thiên long
có thân dẹt, con vật này thì tròn tròn, mà lại chỉ có một mắt. Đầu nó đeo mặt
nạ vàng, thân nó có lớp vỏ đồng xanh hình vảy rồng, mà ai đã mặc áo giáp cho
nó? Mẹ kiếp, chuyến đi Vân Nam này hễ gặp cái gì, cái ấy cũng to tổ bố.
Trong
khoảnh khắc ngắn ngủi, đâu có thể nghĩ ngợi nhiều, mặc xác nó là thứ gì, phải
xử lý đã rồi tính sau. Đột nhiên con quái vật vọt ra khỏi đám sương mù, há cái
mồm rộng ngoác phía sau mặt nạ vàng, bổ nhào về phía tôi, khẩu súng máy trong
tay đã hết đạn, tôi không dám liều mạng đối đầu, làn nước phía sau thì đầy xác
chết, hết đường rút lui, bèn nằm xuống lăn tròn để tránh cú đòn hiểm ác. Trong
ánh sáng xanh lạnh lẽo ghê rợn tỏa khắp hang động, chỉ thấy một tia sáng vàng
rọi xoẹt qua, phóng trúng vào đám đá trong trong sắc nhọn như răng sói ở ngay
bên cạnh tôi, phát ra một tiếng nổ rầm trời inh tai nhức óc. Tôi hít sâu một
làn khí lạnh, hai chân đạp vào đá núi tạo thành lực đẩy bật người về phía sau
né tránh.
Nào
ngờ phía trên đầu tôi cũng có đá chặn lại, mũ bảo hiểm leo núi va vào đá nên
tôi lùi xa chẳng được là mấy. Con sâu quái vật đeo mặt nạ vàng khổng lồ vồ
trượt, lập tức tấn công lần thứ hai. Tôi không ngớt chửi thầm, bọc đạn và băng
đạn M1A1 đều ở trong ba lô Tuyền béo đang đeo, trong tay chỉ có khẩu súng không
đạn, tôi đành rút cuốc chim leo núi ra để chống đỡ.
Shirley
Dương và Tuyền béo ở gần bên thấy tôi lâm nguy, một người dùng "máy chữ
Chicago", một người dùng "Kiếm Uy", cùng lúc xuất chiêu, nhằm
trúng đầu con sâu to bắn một chập tơi bời.
Con
quái trùng khổng lồ đầu đeo mặt nạ vàng, thân bọc giáp đồng xanh bị cơn mưa đạn
mãnh liệt áp chế, nó liên tiếp rụt đầu lại, từ mồm và các kẽ vảy đồng không
ngừng phun ra sương mù độc màu đỏ, rồi nhanh chóng ẩn mình vào đám sương mù ấy,
khiến chúng tôi rất khó xác định mục tiêu mà bắn.
Rất
nhanh chóng, sương mù màu đỏ tràn ngập khắp hang động, nhân lúc này tôi gào lên
gọi Tuyền béo :" Tuyền béo! Đạn?"
Cậu ta
lập tức moi ba lô lấy ra một bọc đạn đầy ắp rồi ném cho tôi, tôi bắt lấy nhưng
chưa kịp thay vào ổ súng máy thì đám sương mù đỏ hồng kia đã bất ngờ bay đi,
con quái trùng vọt ra khỏi đám mây như con rồng lửa, lao vù vù về phía tôi. Tôi
điên hết cả tiết, mả mẹ nó chứ sao nó cứ nhằm vào tôi thế này? Nhưng tôi rất
tỉnh đòn, vào lúc này không thể hấp tấp căng thẳng, sinh tử ra sao là ở cái
khoảnh khắc này đây.
Tôi
không né không tránh gì hết, phải đánh cuộc sự sống bằng tốc độ nạp đạn của
mình với tốc độ con quái trùng đang lao đến. Tuyền béo và Shirley Dương vừa nãy
bắn gấp một chập, đạn cũng đã hết, đang mải nạp thêm đạn, thấy tôi liều mạng
kiểu này cả hai đều sợ quá đâm ngớ ra, quên mất mình đang ở đâu, đứng đực người
ra như trời trồng.
Những
kinh nghiệm sinh tử trên tiền tuyến ngày trước đã giúp tôi giành được thời cơ,
tôi chỉ nhanh hơn đối phương một phần mấy giây. Tôi giương súng đúng vào lúc
cái mồm to tướng của con quái trùng ngoác ra ngay trước mặt, không kịp nhận ra
mình hay nó nhanh hơn, lập tức bóp cò theo cảm tính. "Máy chữ
Chicago" dường như rót hết đạn vào cái mồm của chiếc mặt nạ, tiếng
"đánh máy chữ" kiểu cổ vang lên.
Tôi
nghe thấy một tiếng hú bi ai nặng nề, cơ thể như bị một tấm sắt to lớn đập
phải, chiếc mặt nạ vàng húc tôi lộn hai vòng về phía sau, tôi liên tiếp lùi lại
cho đến khi áp sát vào vách đá. Từng khúc xương trong người đều đau nhừ, nếu
không đeo miếng bảo hiểm khuỷu tay và đầu gối chắc chắn thế nào cũng giập
xương, có cảm giác lục phủ ngũ tạng trong người đều bị đảo lộn mấy vòng.
Canh
bạc táo tợn của tôi đã thành công, loạt đạn kéo dài đều bắn vào cái mồm của con
quái trùng khổng lồ, đám sương mù màu đỏ co vào một góc của hang hồ lô mỗi lúc
một đậm đặc, rồi không thấy động đậy gì nữa.
Tuyền
béo mừng rỡ lớn tiếng gọi tôi :"Ông khá đấy, đúng là cực kỳ thần dũng, tôi
thay mặt Quân ủy Trung ương chúc mừng ông! Sau hai đồng chí Hoàng Kế Quang và
Dương Căn Tư 2, quân ta sẽ tiếp tục phong tặng danh hiệu vinh quang ' Anh hùng
quân đội đặc cấp' cho ông, ông sẽ trở thành nhân vật truyền kỳ thứ ba trong
lịch sử nhận được danh hiệu vinh quang đặc biệt này".
Shirley
Dương đứng một bên nói to với tôi :" Thần dũng gì chứ? Anh không thiết
sống nữa à? Quả là rồ dại hết mức".
Nghe
Tuyền béo nói nhăng nói cuội, tôi tức tối vô cùng, nghĩ bụng mẹ kiếp thằng này
nói kháy nhau thì phải? Anh hùng quân đội đặc cấp, có ông nào không hy sinh
đâu, hắn ta còn chê tôi chưa chết cho nhanh chắc? Đang định độp lại mấy câu
nhưng khắp người tôi đau nhức không sao nói nổi nữa. Tôi cố giơ cánh tay ra,
may sao vẫn chưa bị ngoại thương, trong người có bị nội thương không thì cũng
mặc kệ vậy.
Tôi
bỗng cảm thấy hơi chưng hửng, hình như trên người tôi thiếu thứ gì đó, vội
cuống lên sờ tìm, sờ lên mặt, thấy bàn tay lạnh tê, gay rồi, chiếc mặt nạ phòng
độc đã văng đi đâu mất, lập tức toàn thân toát rã mồ hôi. Tuy chúng tôi có đem
theo một số thuốc giải độc nhưng chỉ là thuốc chống nọc rắn bình thường, còn
đám sương đỏ độc hại kia thì dẫu thánh y Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay không
cứu nổi. Lúc này tôi đã hít phải bao nhiêu khí độc? Chết là cái chắc!Nghĩ đến
cái chết lòng tôi rối bời, chỉ mải nghĩ sau khi trúng độc sẽ thế nào, sẽ thấy
khó chịu ở đâu... vừa nghĩ xong đã thấy toàn thân bứt rứt. Thôi, thế là hết
chuyện, phen này mà Nhất tôi "lên bàn thờ" thật, thì chỉ có thể trách
mả bà nhà thằng Tuyền béo kia thôi, đang yên đang lành thì lại rủa mình là
"anh hùng quân đội đặc cấp".
Shirley
Dương cũng nhận ra tôi đã bị mất mặt nạ phòng độc, vội chạy đến bên tôi lo lắng
hỏi :" Sao lại rơi mất mặt nạ?Anh ... anh có thấy trong người khó chịu gì
không?"
Tôi
thấy Shirley Dương cuống lên nói líu cả lưỡi, trong lòng hết sức cảm động, lại
nghĩ mình sắp hy sinh anh dũng, phải vĩnh biệt cô tới nơi, chân tay bỗng lạnh
toát rồi ủ rũ ngồi sụp xuống đất, nói :" Phen này tôi nguy thật rồi, tôi
cũng không biết mình đang khó chịu ở đâu, nhưng toàn thân rất bứt rứt, có lẽ
khí độc đã ngấm vào xương tủy, chạy khắp cửu khiếu 3, không chừng chỉ chốc lát
nữa sẽ ...tôi muốn nói mấy câu cuối cùng ..."
Tuyền
béo cũng chạy ào đến, một tay nắm lấy tay tôi, tay kia bịt luôn mồm tôi, nghẹn
ngào nói :" Tư lệnh Nhất đừng trối trăng gì vội, cậu không thấy trong
phim, các nhà cách mạng trẻ tuổi bị trúng đạn mà chưa chết, đều không nói gì
cả; phàm là những ai nói lắm lời, báo cáo hết việc nhỏ to, nộp xong Đảng phí
của tháng ấy, thì chắc chắn sẽ phủi đít ra đi..."
Tôi gỡ
tay Tuyền béo đang bịt mồm tôi ra, đau khổ nói với cậu ta :" Các đồng chí
ạ, lúc này là lúc nào mà vẫn không cho tôi nói mấy câu cuối cùng? Cậu tưởng tôi
thích chết hay sao? Có một vài việc nếu tôi không nói cho các vị biết, thì tôi
... tôi chết không nhắm mắt".
Tôi
tranh thủ thời gian, tiếp tục nói với Tuyền béo và Shirley Dương :" Hai
người đừng buồn vì tôi, với một cựu chiến binh, cái chết chẳng là gì hết, tôi
chẳng qua chỉ là vì hạnh phúc của nhân loại... vì sự tất yếu của lịch sử ... mà
vĩnh viễn ngủ lại dưới bầu trời phía Nam với những áng mây màu rực rỡ, nơi muôn
hoa không bao giờ tàn tạ mà thôi".
Shirley
Dương cũng nắm chặt tay tôi, cô nàng đang đeo mặt nạ phòng độc nên tôi không
nhìn rõ mặt, nhưng những ngón tay run rẩy của cô khiến tôi hiểu rằng cô đang
khóc. Shirley
Dương nói ngắt quãng :" Old soldiers never die, they just fade
away..." (4)
Tôi thở dài, nói :"Tôi
đã nằm kề miệng lỗ rồi mà cô còn nói tiếng Tây, tôi hiểu sao nổi? Chờ kiếp sau
tôi đầu thai nhập hộ tịch ở Mỹ đã, lúc ấy cô nói cũng chưa muộn. Tôi còn muốn
nói với hai vị mấy câu quan trọng, đừng đánh trống lảng nữa, tôi muốn nói
chuyện nghiêm túc với hai vị sao mà mệt thế không biết?"
Tôi đang định dặn dò chuyện
hậu sự thì bỗng nhận ra, ngoài cảm giác nhức mỏi ra, đến lúc này người tôi
không có hiện tượng gì khác thường. Gân cốt nhức mỏi là do bị chiếc mặt nạ vàng
xô vào, dù đã nhanh nhẹn tránh được tôi vẫn bị va vào đá khá mạnh, vừa rồi phát
hiện ra bị mất mặt nạ phòng độc, tôi choáng váng mất tự chủ, lúc này đã mấy
phút trôi qua tôi lại cảm thấy không sao hết, hoàn toàn không có các triệu
chứng trúng độc như tôi đã biết. Nhưng tôi vẫn thấy ngờ ngợ, hay là tôi đang ở
giờ phút đèn tàn lóe sáng? Nhưng không giống lắm. Có nghĩa là đám sương mù đo
đỏ kia không có chất độc?
Vừa nghĩ đến chất độc, đầu
óc tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, đám sương đỏ trong hang hồ lô này và đám chướng
khí trắng ở sơn cốc ngoài kia có quan hệ gì với nhau chăng? Sương trắng có độc,
sương đỏ không có độc, vậy cơ thể con quái trùng này có điều gì bí hiểm?
Tuyền béo thấy đôi mắt tôi
đờ đẫn, cho rằng thần trí tôi đã lú lẫn mê man, cuống cuồng lay vai tôi:"
Tư lệnh Nhất vẫn chưa trăng trối những điều quan trọng kia mà, sao đã trợn
ngược mắt lên thế này, mau tỉnh lại đi?"
Tôi khuỳnh tay gạt cậu ta
ra :" Mắt tôi đâu có trợn ngược? Cậu định lay cho tôi gãy xương chắc? Tôi
vừa định nói gì nhỉ?". Những câu định "trăng trối" vừa nãy, giờ
tôi đã quên sạch. Tôi nói với Shirley Dương và Tuyền béo :" Tôi nhận ra
rằng khu vực hang này không có khí độc, có lẽ đây là nguồn phát ra chướng khí
độc cho sơn cốc, là xưởng sản xuất sương trùng thuật".
Cả hai không có phản ứng
gì, chỉ cùng ngạc nhiên kêu lên :" Không có khí độc, tức là anh không chết
nữa hả?"
Tôi đang định phân tích rõ
hơn với họ, bỗng chỉ trong chớp mắt, đám sương đỏ ở một góc hang hồ lô đã phình
to ra từ lúc nào không biết, biến thành một vầng tròn to, vây lấy ba chúng tôi.
Tiếng thở nặng nề bi thương lại vang lên vô cùng buồn bã, âm thanh lúc bên trái
lúc bên phải, cứ như đang vận động gấp gáp. Làn sương đỏ ấy dần đậm đặc khiến
chúng tôi không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Con quái trùng đeo mặt nạ
vàng, quanh thân có áo giáp nhân tạo dày nặng bao bọc, lớp vỏ của chính nó cũng
không khác gì vỏ xe bọc thép, bình propane phun lửa e không làm gì nổi, có lẽ
chỉ cái mồm ẩn sau mặt nạ vàng là điểm xung yếu duy nhất của nó. Cú mạo hiểm gí
súng máy bắn vào mồm quái trùng ban nãy của tôi những tưởng đã hạ được nó rồi,
trời đất ơi, phải làm gì thì con sơn thần này mới chịu chết?
Đám sương đỏ đang vây chúng
tôi bỗng nhiên bị một luồng khí chuyển động rất nhanh làm cho tản ra hai bên,
con sâu khổng lồ mặt vàng giáp xanh từ trên không trung nhoài mình ra. Cái
miệng sau mặt nạ vàng đã bị súng bắn nát, có vài mảnh vàng vẫn đang cắm ngập
vào thớ thịt. Lần này nó quay trở lại cuốn theo một làn khí tanh tưởi, xông
thẳng vào Tuyền béo.
Con quái trùng xông đến với
khí thế mạnh như vũ bão, Tuyền béo giật mình chửi lớn :" Mả mẹ mày, tởm
thế!". Rồi cậu ta co cẳng chạy, nào ngờ trong lúc hoảng loạn chân vấp phải
đá gồ ghề ngã dúi dụi, cũng không kịp kêu đau, liền lăn sang một bên giương
súng bắn luôn.
Tôi cũng kêu lên :" Bỏ
mẹ, nó chưa chết hẳn, phen này nhổ cỏ phải nhổ tận gốc ông ạ!". Rồi tôi vớ
ngay khẩu "máy chữ Chicago" lia luôn một chập. Không cần biết nơi nào
trên thân con quái trùng trúng đạn, chỉ thấy ở các kẽ vảy giáp hoặc mồm nó phun
ra làn sương đỏ.
Con quái trùng tấn công mấy
lần đều bị đạn bắn dữ dội đẩy lui, rốt cuộc nó nổi khùng, liều lĩnh xông thẳng
vào chúng tôi bất chấp mưa bom bão đạn. Động tác của nó quá nhanh, lại luôn
luôn được làn sương đỏ che khuất, thành thử chúng tôi rất khó bắn đúng mồm nó.
Nếu không thể kề sát chỗ hiểm của con quái trùng mà bắn thì khó mà chặn nổi nó.
Nhưng lúc này tránh còn chẳng kịp nữa là tấn công. Tôi đành ra hiệu nhanh chóng
rút lui vào gần vách đá cong cong của hang hồ lô, lợi dụng những phiến đá nhọn
hoắt ở đây ẩn nấp đã.
Nhưng vì lối đi thì hẹp,
bên cạnh lại có nước, con quái trùng lại quá đồ sộ, ba chúng tôi vốn phân tán
bây giờ cụm lại với nhau, bị cơ thể hung hãn của nó dồn vào một góc, hết đường
tháo chạy.
Chúng tôi nghe thấy những
tiếng leng keng của bộ giáp nặng nề chà vào đá vụn, cơ thể nó đang dàn hàng
ngang ập đến với một khí thế dữ dội, không khí trong hang bị khuấy động tạo nên
một luồng khí áp tạt vào da chúng tôi đau rát.
Lúc này chúng tôi không có
đường lui cũng hết chỗ nấp, tình thế nguy ngập như ngàn cân treo sợi tóc. Không
kịp bàn bạc gì nữa, Shirley Dương nhanh chóng ra hiệu cho tôi và kèm theo chỉ
một từ "thuốc nổ!".
Tôi hiểu ngay, cô bảo tôi
và Tuyền béo tìm cách kiềm chế đối phương, để cô nàng có chút thời gian đánh
thuốc nổ tiêu diệt nó. Chúng tôi lập tức chia hai ngả, tôi và Tuyền béo tập
trung sang bên phải, quả nhiên con quái trùng bị chúng tôi nhử bèn quay đầu
sang để đớp. Shirley Dương định nhân lúc đó từ bên trái dạt ra phía sau tảng đá
gần đó, nào ngờ con quái trùng lại giương đông kích tây, cực kỳ gian giảo, thấy
tôi và Tuyền béo bắn chéo vãi đạn vào đầu vào mặt nó, mặc kệ bị ăn đòn, nó cố ý
giả vờ bị hớ rồi ngoảnh đầu nhào đến Shirley Dương.
Vậy là đã ra ngoài dự tính
của chúng tôi, không ngờ một con sâu to xác lại xảo quyệt đến thế, chúng tôi
đều trở tay không kịp. Súng của Shirley Dương vừa hết đạn, chỉ dựa vào khẩu
súng ngắn 64 thì không thể đánh lui nó, may sao cô nàng ứng phó cực nhanh, rút ô
Kim Cang ở sau lưng ra chặn mồm nó lại, nhưng nó cũng hất luôn cái ô văng xuống
nền đá.
Shirley Dương rất nhanh
nhẹn, vội lăn ngay sang một bên nhưng chỗ đó là góc chết, cô nàng hết cách xoay
trở, đành rút cuốc chim leo núi chuẩn bị liều lần cuối. Tiếng các mảnh giáp kêu
gầm vang như sấm dậy, từ trong đám sương đỏ phóng ra một tia sáng vàng rọi
thẳng vào Shirley Dương. Cô nàng biết rõ tuyệt đối không thể trực tiếp chống
đỡ, đành nhún mình nhảy vọt lên, dùng cuốc chim bập vào khe đá rồi đạp chân vào
vách để văng người sang ngang. Người Shirley Dương vừa rời mặt đất thì cái mồm
toang hoác mọc đầy xúc tu và màng thịt liền bập ngay vào chỗ cô nàng vừa đứng.
Một tiếng "bộp" vang lên, hầu như các tảng đá ở đó đều bị con quái
trùng cắn vụn.
Tôi và Tuyền béo đứng bên
nhìn thấy rất rõ nhưng không kịp cứu Shirley Dương. Cả hai chúng tôi đều tức đỏ
mắt, chẳng cần nghĩ ngợi, không đợi con quái trùng ra đòn tiếp theo, chúng tôi
vứt khẩu M1A1 đã hết đạn xuống đất, rút cuốc chim ra bập luôn vào đám vảy giáp
bằng đồng xanh rồi nhảy lên thân mình khổng lồ của nó. Tôi chủ tâm triệt bỏ ưu
thế của nó đã rồi tính sau, Con sâu này chỉ có một mắt ẩn sau chiếc mặt nạ
vàng, con mắt lại quá nhỏ so với thân hình đồ sộ của nó, nếu chọc mù mắt chắc
hẳn con quái ấy sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Tay bám chân đạp, rất nhanh
chóng, tôi đã leo lên đỉnh đầu con quái trùng. Tôi và Tuyền béo đồng thanh la
hét, vung cuốc chim lên bổ vào con mắt ở chính giữa chiếc mặt nạ. Chỉ nghe thấy
vài tiếng nổ toang toác phát ra từ nhãn cầu, con quái trùng đau đớn run bần
bật, chất nước vàng từ phần đầu nó bắn ra tứ tung, chẳng biết cái chất vàng xỉn
này có phải máu của nó không mà tanh tưởi vô cùng, chẳng khác gì đám cá biển
chết phơi nắng lâu ngày. Chúng tôi bị nước vàng bắn khắp người, may mà không có
độc.
Thấy ra tay được việc, tôi
định tiếp tục xuất chiêu chí mạng, nhưng con quái trùng run lên quá dữ khiến
tôi đứng không vững, rơi mất cuốc chim, rồi bị ngã lăn xuống đất.
Tuyền béo đứng vững và bám
rất chắc, cầm cuốc chim bật các mảnh giáp của con vật ra, bất chấp khí màu đỏ
và đám nước màu vàng bắn đầy đầu mặt, lại xọc tay vào hốc mắt của nó móc ra một
nắm, cũng không biết nắm đó là những thứ gì, có đủ màu đỏ, màu lục, màu vàng
láo nháo như hỗn hợp thuốc nhuộm. Con quái trùng đau đớn không ngớt rên rỉ,
nguẩy đầu như điên như dại. Tuyền béo không trụ nổi nữa, bị hất văng xuống
nước. Đám xác chết đang náo loạn dưới nước lập tức tản ra xung quanh, tạo thành
một cái xoáy nước, rồi nhanh chóng quây lại, vây bọc Tuyền béo vào giữa. Trong
chớp mắt đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa.
--------------------------------
1 Biệt danh của con rết. 2
Hai liệt sĩ giải phóng quân Trung Quốc. 3 Thất khiếu cộng thêm hai "đường
thải" trong cơ thể con người.
(4): Những người lính già
không bao giờ chết, họ chỉ ra đi ...
Chương 25:
Hộp Pandora
T ôi biết Tuyền béo rất rõ, cậu ta rất thạo bơi lặn, nhưng lúc này
thấy cậu ta rơi xuống nước mà không thể không lo thay cho thằng bạn chí cốt.
Đám xác trổi nổi kia không ngừng trôi tụt như những cái bánh gối đang luộc.
Tuyền béo vừa rơi xuống đã bị chúng vậy bọc, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi
đầu nữa. Tôi định nhảy xuống nước cứu nhưng lại bị con quái trùng cản lối khó
mà thoát thân nên đành lớn tiếng gọi tên cậu ta.
Con quái trùng bị móc mắt
đang điên cuồng quẫy cái thân hình to lớn của nó , đập vỡ vụn vô số tảng đá,
làn sương đỏ phun ra từ các kẽ giáp ngày càng nhiều hơn, có điều màu đỏ đã hơi
nhạt đi chứ không còn đỏ tươi như trước.
Tôi cho rằng màu sương đỏ
nhạt đi là vì ánh sáng trong động sáng tối biến đổi, nên không mấy chú ý, chỉ
muốn nhanh chóng thoát khỏi con quái trùng để cứu Tuyền béo ở dưới nước, nhưng
thân xác nó lớn quá đối, tôi xông lên mấy lần đều phải lui lại, suýt nữa bị vỏ
giáp của nó đè bẹp dí. Shirley Dương biết rõ tình thế, liền nhặt chiếc ba lô
của Tuyền béo rồi trèo lên một tảng đá cao nhất, rồi mở ba lô lấy thuốc nổ ra
vừa lớn tiếng gọi tôi:" Nó sắp không chịu được nữa rồi! Đoạn ném khẩu súng
ngắn 64 cho tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn động tác
của Shirley Dương và lập tức hiểu ý cô nàng, bèn đau tay bắt lấy khẩu súng, rồi
gọi to:" Tôi sẽ nhử nó để cô chuẩn bị thuốc nổ. khi nào xong thì ra hiệu
cho tôi biết. Đừng lâu la quá. Ta còn chưa biết Tuyền béo ở dưới nước sống chết
ra sao"
Tôi giơ súng ngắm bắn liền
mấy phát vào đầu con quái trùng, tuy vẫn trong tầm bắn nhưng đối với con sâu
khổng lồ này, khả năng sát thương của súng là quá nhỏ, không đáng kể mấy. Để
cho Shirley Dương có nhiều thời gian chuẩn bị, tôi đành cố nhử con sâu to đùng
đang bị thương và điên cuồng này chú ý đến mình.
Con mắt duy nhất của con
quái trùng đã hỏng, nhưng vì quanh năm sống ở thế giới lòng đất tối tăm, chỉ
tiếp xúc với thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo của các xác chết dưới nước, cho nên thị
giác của nó đã bị thoái hóa nghiêm trọng nhưng xúc giác lại rất nhạy bén. Tôi
cầm chiếc xẻng công binh đập vào đá kêu "Choang choang", quả nhiên đã
thu hút được nó, thân hình quái dị quẫy mạnh đuổi theo tôi.
Vậy là mưu kế đã có hiệu
quả, tôi cũng không dám giao đấu chính diện với nó, chỉ chạy về phía những tảng
đá dày đặc. Con sâu liên tục vồ phải đá nên càng điên tiết, sức mạnh man rợ của
nó tựa như một cỗ máy ủi đất hạng nặng, nghiền vụn vô số đá tảng.
Sức người có hạn dù cố đến
mấy cũng không địch nổi con quái trùng như một đoàn tàu hỏa này. Trong lúc hỗn
loạn, tôi hét to gọi Shirley Dương:" Tham mưu trưởng Shirley sao vẫn chưa
châm ngòi nổ? Cô định bắt tôi chết dở ở đây hả?"
Shirley Dương đứng ở khu
vực đá tảng cao nhất đáp trả:" Sắp được rồi, anh cố nhử nó mười giây nữa
thôi"
Tôi biết Shirley Dương nhất
định là đang tranh thủ từng giây từng phút, nhưng lúc này tôi chẳng còn cầm cự nổi
ba giây chứ đừng nói là mười giây! Làn gió mạnh thốc đến sau lưng phả vào tôi
một luồng khí nóng bỏng, ngay bên tôi là một khối sương đỏ đang dần đậm đặc.
Giờ chẳng còn nghĩ được mấy
giây gì nữa, trước mặt là tảng đá dựng đứng, hết đường chạy, tôi hoang mang
không còn lựa chọn nào khác, đành tung mình nhảy áo xuống nước, vai tôi va
trúng một cái xác nổi lènh bềnh. Hiềm thật, may mà chưa gãy xương, tôi thấy đau
nhói, lại còn bị uống mấy ngụm nước sông lạnh tanh thối hoắc. Lạ thật, tại sao
cái xác chết này lại cứng như đá thế nhỉ?
Tôi bỗng thấy rùng mình như
vừa bị điện giật, trong lòng chợt dấy lên cảm giác kinh hãi hết sức khó hiểu,
đoạn sực nhớ ra khi đang bơi ở hang động trước đã từng có cái cảm giác đặc biệt
này, mà không chỉ một lần, tựa như đã từng gặp ở đâu đó rồi, một thứ cảm giác
khiến người ta khó chịu vô cùng.
Chân tay tôi tê dại, mình
ngâm trong nước, chưa kịp nghĩ xem có chuyện gì, thì đã bị vô số xác chết cuốn
xuống dưới nước sâu. Dưới đáy nước giá lạnh cũng có ánh sáng xanh ảm đạm, lần
này thì khoảng cách giữa tôi và xác chết rất gần, dường như là mặt đối mặt.Tôi
cố mở to mắt gắng nhìn cho rõ rốt cuộc đám thi thể này là cái mả mẹ gì, hòng
nghĩ cách thoát thân, nhưng cái đống xác chết ấy cứ chao qua chao lại khiến tôi
hoa cả mắt.
Mặt nước bị vô số xác chết
hoàn toàn che phủ, muốn nhoài lên trên là chuyện không tưởng. Người giỏi bơi
lặn đến mấy cũng chỉ có thể sống dưới nước hai phút là cùng, trừ phi kỳ tích
xuất hiện, nếu không chắc chắn là tôi sẽ chết đuối dưới làn nước lạnh này.
Tôi căn bản không hề chuẩn
bị trước, không nín thở, lại vừa va phải cái xác chết phụ nữ và uống mấy ngụm
nước thối, cho nên vừa bị chìm xuống nước đã thấy lồng ngực căng tức, phổi như
sắp nổ tung, không thể nhịn nổi nữa... bỗng nhiên một bàn tay bám vào chộp lấy
lưng.
Tôi sợ quá tóc tai dựng
ngược, thấy bàn tay ấy nắm vai tôi rồi giật tôi lại, thì ra Tuyền béo đang ở
phía sau. Cậu ta giỏi bới lặn, phổi trữ được nhiều không khí,đã nhịn thở dưới
nước một phút rưỡi, lúc này cũng như nỏ kéo căng hết cỡ, phải ngoi lên ngay lập
tức.
Tôi và Tuyền béo vừa đụng
nhau dưới nước, bỗng cảm thấy trong nước chấn động một hồi, con quái trùng nghe
tiếng tôi rơi xuống nước không ngờ lại vẫn lao theo truy kích không tha. Cú lao
của nó mạnh đến nỗi khiến đám xác đang che kín mặt nước phải dạt hết cả ra.
Đang cầu sinh mà không có
lối nào sáng, thấy con quái trùng lao xuống nước cả hai bèn nắm ngay lấy vỏ
giáp bọc ngoài của nó, con quái trùng cảm nhận được ngay, bèn trồi thân lên
khỏi mặt nước, ra sức vùng vẫy thật mạnh hòng hất chúng tôi văng ra.
Thân thể tôi vừa rời khỏi
mặt nước, lập tức cảm thấy oán niệm âm u nặng nề kia đã biến mất không còn tăm
tích, vội há mồm hít thở gấp mấy hơi, rồi nhân đà con quái trùng quẫy mình,
nhảy lên tảng đá trên mặt nước. Thấy Tuyền béo vẫn bám chắc các mảnh giáp vảy
đồng xanh trên thân con quái trùng, tôi cũng hơi yên tâm, bèn hô lên với
Shirley Dương:" Còn chờ gì nữa?"
Shirley Dương đã lắp xong
ống thuốc nổ và ngòi dẫn, đứng trên cao châm một ống rồi ném vào đầu con quái
trùng đồng thời ra hiệu cho Tuyền béo nhảy ra xa. Tuyền béo thấy thuốc nổ đã
ném tới, đâu dám coi thường, lập tức lựa một chỗ tương đối bằng phẳng lăn xống.
Giữa đầu và thân con quái
trùng có rất nhiều mảnh giáp to, đầu nó lại đeo mặt nạ vàng, Shirley Dương đã
tính chuẩn thời gian nổ để ném quả thuốc vào phần đầu ấy của nó.
Nào ngờ hiệu quả còn trên
cả ý muốn, con quái trùng mù mắt không cần biết cái gì đang bay đến, cứ há mốm
đớp luôn,nuốt cả ống thuốc nổ vào.
Một tiếng "đùng"
vang lên giữa không trung, nghe trầm đục như quả khí cầu bị vỡ, chất dịch màu
vàng xen lẫn những làn khói đỏ cùng vô số mảnh thịt vỡ nát bắn ra tung tóe như
mưa. Con sâu khổng lồ lắc mình chao đảo mấy lần rồi nặng nề rơi xuống đất.
những mảnh giáp vảy rồng quái dị đập vào đá phát ra nhưunxg âm thânh xủng xẻng
đến chói tai.
Làn khí đỏ cuồn cuộn bốc
lên, màu sắc mỗi lúc một nhạt đi, rồi dần dần tan biến trong không khí. Nhìn
vào những chỗ mảnh giáp vảy rồng quái dị tuột ra thấy lớp vỏ che thân con sâu
khổng lồ bên dưới bộ giáp đã biến thành màu đen chứ không còn đỏ tươi như lúc
đầu nữa.
Chúng tôi nghĩ phen này thì
nó chết thật rồi, bèn thu nhặt các thứ rơi vung vãi rồi cầm súng bước đến gần
xác quái trùng quan sát. Đầu con sâu bị nổ tung thành hoa loa kèn, lúc này vẫn
còn giật giật.
Vẫn có câu " sâu trăm
cân chết giật gân", mà cho dù chưa chết chắc chắn nó cũng không uy hiếp gì
chúng tôi được nữa. thương tích nặng nề do vụ nổ gây ra đã khiến cơ thể nó
không thể sản sinh ra màn sương nồng đậm màu đỏ kia. Loại khí này tuy không gây
chết người nhưng lại giúp cho lớp vỏ ngoài của nó rắn chắc và khỏe mạnh lạ
thường. Không rõ cái đồ khốn khiếp này là con quái vật gì nữa?
Shirley Dương nói:"
rất có thể nó là một loại côn trùng đã bị tuyệt chủng, chỉ thời tiền sử mới có
những con sâu to như vậy. Nhưng giờ thì khó đoán lắm, ta sẽ xem xét sau".
Chúng tôi đi dọc về phía
đuôi con sâu, muốn xem xem nó dài chừng bao nhiêu mét, chỉ riêng lớp giáp vảy
rồng bằng đồng xanh này thôi là đã cần đến bao nhiêu là đồng rồi, thật không
thể không khiến cho người ta lấy làm kì lạ. Nào ngờ khi đến tận cuối hang hồ lô
chúng tôi mới nhận ra rằng nó không có đuôi, hoặc nói cách khác, đuôi nó đã hóa
thạch, hòa quyện làm một với đá đỏ của hang hồ lô, không thể phân biệt đâu là
thân con sâu đâu là đá.
Tuyền béo dí nòng súng vào
thân thể của con sâu chọc mấy cái, nói:"vừa nãy nó cứng như thép, đạn bắn
không thủng, lúc này lại mềm oặt như con sâu róm, hình như chưa chết hẳn thì
phải. Theo tôi chúng ta chẳng cần biết nó là cái của khỉ gì nữa, cứ nhét thêm
một quả thuốc nổ vào mõm nó rồi tiễn của nợ này sang Tây Thiên cho bõ tức".
Shirley Dương nói:"
Chỉ e không đơn giản thế đâu. Với trang bị của chúng ta lúc này không thể giết
nó chết hẳn được, cũng may là nó không uy hiếp chúng ta được nữa thôi. Ngoại
trừ giảm thiểu ôxi trong không khí, e khó mà giết nó được bằng cách khác"
Tổ tiên của loài sâu Vực
Lang này sống ở kỉ Cambri, cách đây vài trăm triệu năm, thời mới bước đầu hình
thành động vật có xương sống, các sinh vật đang tiến hóa ở giai đoạn thấp. Hình
thái nguyên sinh của loài sâu Vực Lang nhờ cso sức sống mãnh liệt nên đã sống
sót đợt đại tuyệt chủng, rồi tồn tại cho đến kỉ Tam Điệp cách đây vài chục
triệu năm và dần biến thành loài sâu khổng lồ lớn nhất từ trước đến nay.
Khác với các sinh vật có hệ
trung khu thần kinh chính, cộng với hệ thần kinh nhánh, những sinh vật có tổ
chức thần kinh kiểu vòng tròn và có kết cấu tế bào kiểu phức hợp trên thế giới
ngày nay chỉ còn hai loài. Một trong số đó là ốc nư thần mặt trời sống cách đây
vài trăm triệu năm, loài người biết rất ít về chúng. Tổ chức thần kinh kiểu
vòng tròn không có trung khu thần kinh cũng có nghĩa là thân xác và thần kinh
cảu chúng biệt lập với nhau, tổ chức cơ thể có thể bị hủy diệt nhưng hệ thần
kinh kiểu vòng tròn vẫn tồn tại. Ốc nữ thần mặt trời là sinh vật lưỡng tính,
không cần giao phối, cơ thể mới sinh ra sẽ thay thế cơ thể cũ chết đi. Đặc tính
này hạn chế số lượng phát triển nòi giống, nhưng chỉ cần có môi trường sống phù
hợp thì hệ thần kinh vòng tròn và kết cấu tế bào hình lưới không ngừng sinh sôi
nảy nở trong lớp vỏ bọc ngoài.
Sâu Vực Lang còn gọi là
" sâu Hawk bất tử" cái tên này được đặt nhằm kỷ niệm nhà sinh học
người Anh đã phát hiện ra hóa thạch của nó. Loài sinh vật độc đáo có hệ thần
kinh kiểu vòng tròn này nằm giữa động vật có xương sống và động vật không xương
sống thô sơ, lại có lớp vỏ bảo vệ tựa như ốc nữ thần mặtj trời do các chất cơ
thê nó tiết ra hình thành. Trong thiên nhiên, loài này không có thiên địch nào,
trừ phi nó bị ăn nghiền ngấu nghiến toàn thân, các chất dịch vị của địch thủ
tiết ra tiêu hóa nó sạch trơn, nếu không, dù chỉ còn xót một phần mạng lưới
thần kinh thì nó vẫn cứ sống xót như thường. Cũng như các loài côn trùng to lớn
khác, chúng bị tuyệt chủng là do tầng khí quyển bỗng đột ngột giảm thiểu hàm
lượng ôxy.
Shirley Dương nói:" Vì
loài này mà các nhà khảo cổ học và sinh vật học đã xung đột với nhau. Các học
giả nghiên cứu văn minh cổ Ai Cập cho rằng những con thánh giáp trùng xuất hiện
trong biểu trưng cảu các pharaoh hay còn gọi là sâu của thiên thần, thực ra
chính là sâu Vực Lang, nên không đồng ý với các nhà sinh vật học cho rằng loài
giáp xác vỏ cứng này đã tuyệt diệt vào cuối kỷ Tam Điệp, họ cho rằng ít nhất là
vào thời đại văn minh cổ Ai Cập vẫn tồn tại loài côn trùng khổng lồ ấy. Vì thế
hai bên vẫn không ngớt tranh luận"
Vào kỷ Tam Điệp, mọi động
vật trên thế giới đều có thân hình rất đồ sộ. Hàm lượng ôxy cao khiến các loài
côn trùng phát triển không giới hạn, những hóa thạch muỗi ở thời kỳ này cho
thấy cánh của chúng có thể dài đến hơn 10cm.
Côn trùng hít thở bằng khí
quản, tốc độ ôxy đi vào cơ thể sẽ chậm dần tùy theo thể tích của côn trùng. Khi
thân hình chúng đã vượt quá một thể tích nào đó, nồng độ ôxy trong không khí
không thể thỏa mãn yêu cầu của thể xác, yếu tố khách quan này cũng hạn chế thể
hình của côn trùng và nó cũng là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến sự tuyệt diệt của
côn trùng khổng lồ.
Kết cấu của tầng nham thạch
trong hang hồ lô mà chúng tôi đang đứng hết sức đặc biệt, đó là nham thạch tầng
nếp gấp thời thấi cổ, có thể nhìn thấy khắp chốn toàn là những tinh thể gần
trong suốt màu đỏ và rừng hóa thạch viễn cổ rộng lớn, đều là sản vật của kỷ Tam
Điệp. Khảo sát hóa thạch hình thành ở một thời điểm nào đó thời viễn cổ có thể
cho ta biết được vào thời điểm ấy dung nham núi lửa và những dòng lũ đất bùn đã
hủy diệt vạn vật và hầu như phủ lên cả khu rừng này, nhiệt độ cao bỗng đột ngột
nguội lạnh, cộng thêm nhiều yếu tố khác nên đã hình thành địa hình đặc biệt là
cái hang hồ lô này. Một phần của thân thể con sâu Vực Lang bị dung nham và cơn
lũ đất bùn nhấn chìm, nhưng dung nham chưa kịp làm nóng chẩy lớp giáp xác dày
nặng của nó thì đã bị dòng lũ đất đá tràn đến vùi lên dập tắt, cho nên một phần
thân thể của nó gắn liền với hang động, không thể tách ra. Rất có thể dân man
di thời cổ sống ở gần núi Già Long đã coi "con sâu bất tử" này là sơn
thần để cúng bái.
Cũng không biết con sâu Vực
Lang này đã sinh sôi nảy nở bao nhiêu thế hệ trong lớp giáp ấy rồi, bộ máy hô
hấp của nó đã thích nghi với nồng độ ôxy trong khí quyển ngày nay, nhưng có lẽ
điều này còn liên quan đến kết cấu độc đáo của hang hồ lô, có thể trong này có
một số thực vật hoặc thức ăn đặc biệt nào đó.
Nói đến thức ăn, chúng tôi
lại nhớ đến có vô số xác chết dưới kia. Vốn định nhanh chóng rời khỏi đây,
nhưng có lẽ lúc này phải điều tra thật kĩ xem sao, vì con sâu khổng lồ này có
liên quan chặt chẽ đến mộ Hiến vương.
Tại sao con sâu dài ngoằng
này lại đeo mặt nạ vàng như vị chủ tế của Hiến vương, rồi lại được mặc áo giáp
vảy rồng nữa, liệu nó có phải là nguồn gốc của tầng khí độc ở gần trùng cốc?
Tôi nói với Shirley Dương
về giả thiết này, nhưng những hiểu biết của chúng tôi về trùng thuật rất hạn
chế, chỉ biết rằng trùng thuật là một trong ba thứ tà thuật độc ác bậc nhất ở
miền Nam Dương, lợi dụng oán hờn của linh hồn người chết chuyển thành các chất
độc vô hình, người chết càng bi thảm thì độc tính càng mạnh.
Làn khí tựa như sương mù
màu đỏ đã tan biến, con sâu này đã mất hết khả năng chống chọi. Chắc chắn làn
sương độc mà nó sinh ra có liên quan đến chuyện nó quanh năm ăn các xác chết
trôi nổi dưới nước.
Theo cách suy đoán này, rất
có thể một phần thân của con sâu khổng lồ gắn liền với một đại điểm nào đó ở
Trùng cốc. Với đặc điểm, thân dài gần trăm mét của nó như thế cũng chẳng có gì
là lạ. Còn địa hình thì thụt rỗng, đến cả rễ cây còn xuyên qua được, có lẽ khi
con sâu này ăn các xác chết trong nước, ngàn vạn nỗi ai oán sẽ nhập vào nó rồi
chuyển hóa thành những đám sương độc màu trắng mù mịt sơn cốc không bao giờ
tan, phong tỏa con đường từ bên ngoài vào mộ Hiến vương.
Tấm bản đồ da người ghi chú
rằng làn sương độc ở ngoại vi mộ Hiến vương tồn tại theo vành đai, có thể là do
người vẽ bản đồ không biết rõ tình hình. Chúng tôi xem xét tận mắt tại chỗ thì
địa hình nơi này không thể có một vành đai sương độc được, hai bên và phía sau
đều là vách núi dựng đứng vút cao, ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy một vệt sáng mặt
trời, chỉ cần sương độc chặn ngang đường vào khuê cốc thì đã không còn đường
nào khác để đi vào mộ Hiến Vương nữa rồi.
Shirley Dương lại phát hiện
thấy bề mặt của lớp giáp vảy rồng con sâu có khắc rất nhiều chữ minh văn (lối
khắc chữ trên đỉnh đồng, vạc đồng) được mài bóng loáng, chỉ có thể đọc được một
phần nhỏ nhưng trông rất kì dị khó mà nhận biết. Chúng tôi chợt nhớ ra ở xưởng
quan tài cũng có những ký hiệu tương tự trên cái ang lớn buộc xích chìm dưới hồ
nước. Hồi đó giáo sư Tôn nói rằng đó là một thứ bùa chú dùng trong trùng thuật
đã thất truyền từ lâu, gọi là "bùa trốc hồn", là tà thuật độc địa
nhằm hãm nhốt các vong hồn. Điều này chứng tỏ lớp áo giáp quái dị bằng đồng
xanh và lớp đồng bọ ngoài cái ang nước tuy khác nhau đấy nhưng đều có chung một
tác dụng.
Vậy là đã không ngoài dự
đoán của chúng tôi, lớp giáp vảy rồng chế tạo đặc biệt và chiếc mặt nạ vàng thể
hiện đặc trưng sáu loài yêu quái của Hiến vương đều thông qua một nghi thức
trùng thuật nào đó rồi được lắp ráp lên con sâu khổng lồ này, những con người
thời cổ đã rất biết xoay xở cho phù hợp, biết lợi dụng mọi nguồn lực có thể,
tiếc thay những điều này đã không được sử dụng vào việc chính đáng mà lại dùng
vào những chuyện tà ác hại người. May sao Hiến vương đã không đắc đạo thành
tiên.
Có lẽ trước khi xây mộ Hiến
vương, vị sơn thần này toàn ăn cóc ghẻ dưới nước, vì cóc có chứa độc tố nên con
sâu to đùng này cũng có độc. Cho đến khi khu vực này bị Hiến vương phát hiện
ra, ông ta bèn lợi dụng cách thức của người man di thời cổ truyền lại để xả hết
chất độc của quái trùng, sau đó bào chế theo ý mình, khiến nó sống dở chết dở,
và trở thành một ngồn sản sinh khí độc để bảo vệ ngôi mộ. Vậy thì nó cũng hết
sức đáng thương, giống như các tượng người kia, cũng là vật hy sinh cho mộ Hiến
vương.
Nếu tiếp tục suy nghĩ theo
hướng này thì đám xác phụ nữ dưới nước được bố trí nhằm mục đích chế tạo ra
sương độc, nhưng tổng số dân người Hán suốt hai nghìn năm qua cộng lại cũng
không đủ dùng cho đến ngày nay, cho nên phải vớt một cái xác lên để nghiên cứu
mới được.
Tuyền béo rất lo tôi và
Shirley Dương muốn rời khỏi đây ngay, vì cậu ta còn muốn thu nhặt các mảnh vàng
rơi rải rác khắp chỗ, số lượng rất đáng kể, bỏ qua thì hoài của. Thấy chúng tôi
xúm bên cái xác con sâu xem xét, cậu ta liền cuống quýt tìm chiếc xẻng công
binh đào xới cái đầu nát bươm của con sâu để tìm vàng.
Tôi chỉ mải cùng Shirley
Dương vớt cái xác lềnh bềnh dưới nước, không để ý Tuyền béo đang làm gì, bỗng
cậu ta hét ầm lên đằng sau tôi, tôi vội ngoái lại, chỉ thấy cái đầu con sâu to
đùng vốn đã nát bét bất chợt ngẩng lên, cái mồm nát vụn không biết từ khi nào
đã phình to gấp mấy lần và dang không ngớt kêu lên những tiếng "gư rư gư
rư".
Con quái vật này khỏe thật,
nó không thể chết thật hay sao? Tôi vội cầm ngay khẩu "máy chữ
Chicago"định lia cho nó một tràng, nhưng lại thấy rằng nó không định tấn
công chúng tôi. Có vẻ như nó... sắp sửa nôn ọe.
Tôi chưa kịp nhắc Tuyền béo
tránh ra xa thì con sâu đã há mồm "ộc ộc ộc... " nôn ra một đống lớn
xác chết mà nó đã ăn trước đó. Những cái xác đã biến thành màu nâu xỉn, cũng
không còn làn ánh sáng xanh lạnh lẽo bọ ngoài nữa, xung quanh dính chất nhờn
đặc sệt. Cả đám nhầy nhựa ấy phun ngay vào người Tuyền béo. Đứng cách cậu ta
bảy tám bước mà mùi tanh đã khiến tôi suýt ngất xỉu rồi.
Tôi lập tức cầm cái cuốc
chim kều cái túi Tuyền béo đang khoác trên người, rồi cùng Shirley Dương kéo
cậu ta ra khỏi đống xác chết. May mà đám sương độc đã bay tản vào sơn cốc, chất
nhờn này là dịch dạ dày, có thể có acid nhưng mau chóng rửa cho sạch sẽ thì sẽ
không sao cả.
Con "sâu bất tử"
khổng lồ nôn ra liên tục, sau khi đã nôn ra hơn trăm cái xác đen xì thì lại kêu
"gư rư gư rư" dữ dội hết sức đau đớn. Kế đó nó nặng nề nhè một vật
hình vuông to lớn xuống đất, khắp bề mặt dính đầy chất nhớt, có nhiều mũ đinh
tán bằng đồng nhấp nhô lồi lõm, hình như là một cái hộp bằng đồng xanh hoặc một
cỗ quan tài bằng đồng.
Tôi không ngớt kinh ngạc,
hoàn toàn không ngờ trong bụng nó lại có một vật to chừng này, may mà đã kịp
kéo Tuyền béo ra, nếu không cậu ta sẽ bị bẹp dí. Tôi và Shirley Dương đưa mắt
nhìn nhau, cô nàng cũng kinh ngạc và ngờ ngợ."Thứ này rất giống cái hộp ma
Pandora nằm trong bụng rồng, theo truyền thuyết phương Tây" .
Chương 26:Bào
thai động đậy
C on sâu bất tử đã nôn hết các thứ trong bụng ra, kêu lên mấy tiếng
thảm thiết, cái đầu vừa ngẩng lên lại gục xuống, nó đã hoàn toàn kiệt sức, thân
co lại, nằm bất động.
Vừa nãy Tuyền béo bị đống
xác chết lẫn dịch vị nhầy nhụa của con sâu phun khắp người, lại suýt bị cái hòm
vuông đè trúng, còn chưa hoàn hồn, mà vẫn không quên bốn chữ "Mô kim phát
tài", lập tức bước đến gần, vừa vuốt chất nhớt tanh thối trên mặt vừa lẩm
bẩm :" Mả mẹ mày, suýt cán ông thành nhân bánh ... đại nạn không chết, bố
ắt có phúc nhớn con ạ, mà không biết trong hòm này đựng những gì ấy nhỉ? Sao để
con sâu nuốt vào bụng?"
Tôi cũng lấy làm lạ, có lẽ
đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trong đời mình cũng nên. Tôi và Shirley
Dương đứng sau Tuyền béo, cùng nhìn cái hòm vài nghìn năm tuổi vừa ra khỏi bụng
con sâu, hết sức ngờ vực. Có lẽ nó đúng như Shirley Dương nói, là cái hộp
Pandora trong truyền thuyết của phương Tây, vốn cũng nằm trong bụng con rồng
lửa và chứa đựng một bí mật ghê gớm cùng vô số yêu ma quỷ quái.
Tuyền béo đã không đợi được
nữa, liền cầm cuốc chim khơi các xác phụ nữ đang chất bên cạnh hòm gạt sang một
bên cho rộng rãi, định mở ra xem bên trong có thứ gì đáng tiền không.
Thấy mấy cái xác phụ nữ
đang bị cuốc chim của Tuyền béo kéo ra đều đen xỉn, tôi rất tò mò, bèn đeo găng
tay vào rồi kéo một cái ra. Tay tôi cảm giác rất nặng. Tuy vẫn nói "chết
nặng, chết nặng", xác mới chết thì rất nặng, nhưng mấy xác này đã chết
hàng nghìn năm sao vẫn nặng đến vậy? Nặng thế này, đâu dễ gì nổi trên mặt nước
được?
Cái xác không mảnh vải che
thân, mà dù có quần áo thì có lẽ cũng ngâm nước mục hết cả rồi. Khuôn mặt vẫn
lành lặn nhưng trông rất xấu xí gớm ghiếc, tựa hồ như nét mặt đã định hình đúng
vào khoảnh khắc tử vong, da dẻ hầu như đã biến chất, đen sì như người da đen
châu Phi chứ không giống người da vàng, chẳng có chút gì giống cơ thể khỏa thân
kiều diễm mà tôi và Tuyền béo vẫn tưởng tượng.
Làn da của những xác phụ nữ
này có vẻ rất không bình thường, tôi liền đeo găng sờ thử lên, thấy rất cứng và
trơn, không biết người ta đã làm cái gì mà ngâm trong đáy nước lạnh lẽo gần hai
nghìn năm mà vẫn không rữa nát.
Shirley Dương đứng bên hỏi
:" Có phát hiện gì không?"
Tôi lắc đầu :" Chưa
thấy gì. Da thịt đều rất cứng, hơi giống hổ phách, có lẽ đã hóa đá. Rốt cuộc
tại sao lại hình thành được lớp vỏ cứng thế này, nhất thời khó phán đoán
được".
Shirley Dương nói :"
Đường nét diện mạo xác chết thì vẫn nhận ra được một chút, nhưng hình như bên
ngoài được bọc một lớp vỏ vật chất màu đen gần trong suốt, nên nhìn không rõ
mấy. Có điều từ các đặc điểm bên ngoài, có thể thấy những xác chết này tuy cao
thấp gầy béo khác nhau nhưng đều là các cô gái trẻ, trước tiên có thể nhận định
rằng đây không phải là tượng người bằng đá". Cô nàng sợ xác chết có chất
độc, nói rồi cũng đi găng tay lật xem kỹ lưỡng.
Tuyền béo thấy chúng tôi
chỉ lật xem các xác chết chứ không giúp cậu ta mở cái hòm kỳ quái kia, bèn lớn
tiếng kêu ca trách chúng tôi không có tầm nhìn chiến lược, đám xác chết thì
đáng tiền hay sao mà phải bận tâm, mở cái hòm này mới là việc chính.
Tôi nói với cậu ta :"
Cậu sốt ruột cái mẹ gì thế? Ăn cũng phải ăn từng miếng, đòn cũng phải đánh từng
cái. Chưa vào đến mộ Hiến vương đã gặp phải vô số chuyện kỳ lạ quái dị thì phải
tra xét cho rõ đã, biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng, không đến nỗi
mất mạng ở cái Trùng cốc này. Cái hòm bằng đồng ấy quái gở bỏ mẹ, mở ra may rủi
thế nào, bố ai biết được, làm rõ vụ các xác chết này đã rồi mở cũng chưa muộn.
Cậu sợ nó mọc chân chạy mất à?"
Tuyền béo thấy không ai đến
giúp, cái hòm vuông bằng đồng lại kín khít, mình cậu ta không thể mở nổi, đành
hậm hực bước đến bên bờ nước tìm một chỗ không có xác chết trôi để gột rửa các
chất nhầy tanh tưởi dính trên người.
Tôi tạm không để ý đến
Tuyền béo nữa, chăm chú xem xét những cái xác phụ nữ chất đống ở đây. Tôi và
Shirley Dương càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cũng càng kinh hãi. Tử trạng cũng như
tư thế của những phụ nữ này đều thật kinh khủng quá đỗi.
Tay và chân họ đều bị gập
ngược khớp, oằn xuống, các khớp đều bị bẻ gãy, tứ chi đều vòng lại sau lưng
theo góc độ mà người ta không tưởng tượng ra được, mỗi xác chết đều ôm lấy một
vật thể hơi trong trong hình bầu dục. Vật này giống như một cái kén to tướng,
nhìn vào thấy có vài lớp bao bọc, lớp ngoài cùng là những sợi tơ quấn trong
suốt, bên trong là một lớp vỏ, mỏng mà trong suốt nhưng rất cứng, tựa như một
khối hổ phách rất lớn.
Bề mặt của lớp vỏ cứng màu
đen này khắc chi chít những câu chữ bí hiểm, giống hệt các ký hiệu trên giáp
vảy rồng và trên thân cái ang nước ở Thạch Bi Điếm, cũng là những lời bùa chú
cổ xưa nhằm giam hãm các oan hồn người chết.
Quan sát thật kỹ, chúng tôi
phát hiện thấy dưới đáy vật thể hình cái kén này có vô số lỗ thủng nho nhỏ.
Những lỗ nhỏ như trên thân tổ ong đều thông vào tận bên trong cái kén, giống
như để cho sâu đẻ trứng. Shirley Dương chạm tay vào, lập tức thấy có lực hút,
vội rụt tay lại.
Cô bật đèn pin mắt sói
chiếu vào vật thể hình tổ kén ấy, thấy bên trong có một bóng đen, nhìn hình
dáng trông giống như một thai nhi chưa chào đời, hơn nữa vẫn còn khẽ động đậy
từng nhịp từng nhịp một.
Tuyền béo đã cọ rửa sạch
chất nhớt dính trên người, ghé đầu vào vừa vặn nhìn thấy luôn, cũng trầm trồ
lấy làm lạ, nói với Shirley Dương :" Ơ ... tại sao trong này lại có nhân
tôm to thế nhỉ?"
Shirley Dương nói với Tuyền
béo :" Anh muốn ăn tôm à? Có điều tôi lại thấy nó giống con sâu con nằm
trong vỏ trứng hơn". Đoạn cầm con dao lính dù rạch một nhát trên lớp vỏ
bọc cái xác phụ nữ và cái kén định xem xem bên trong là gì. Nhưng lớp vỏ ấy
cứng lạ thường, cả dao lính dù cực kỳ sắc bén cũng chỉ vạch được một vết xước
mờ mờ, không thể rạch nổi.
Tuyền béo nói :" Xem
tôi đây! Nói về sức lực ấy, tôi không nói khoác đâu, dị nhân thời Đường Lý
Nguyên Bá cuồn cuộn cơ bắp ấy, cũng chỉ như tôi mà thôi". Nói xong cậu ta
liền giơ chiếc xẻng công binh, lấy đà chém xuống một nhát thật lực, đúng là
công lực không tồi, quả đã phá thủng một lỗ to trên lớp vỏ cứng gần như trong
suốt này.
Vật thể đang nhúc nhích bên
trong hiện ra ở chỗ lỗ thủng, tôi định ra tay hỗ trợ, muốn cùng Tuyền béo hợp
sức bật lớp vỏ đang nứt để cho lỗ thủng rộng thêm ra. Nào ngờ vừa đặt tay vào
lớp vỏ "tổ kén" thì cái xác đang nằm sấp mặt bỗng nhoài lên về phía
trước, giống như con cá quẫy khi vừa bị bắt lên bờ, mạnh đến bất ngờ, cả người
bắn về phía trước già nửa mét, suýt nữa thì rơi xuống nước.
Tôi và Tuyền béo cùng kêu
lên :" Mày chạy đi đâu hả?", nhất tề giơ cuốc chim ra ngoắc cái xác
phụ nữ ấy ghìm lại, xác chết này thực nặng, vất vả lắm chúng tôi mới kéo được
nó về chỗ cũ.
Tuyền béo lầu bầu :"
Cái con ranh con chết giẫm ở trong đó giở trò đây mà, xem ông béo xử lý nó
đây!". Cậu ta xọc cái xẻng công binh vào lỗ hổng vừa bị vỡ toác, ngoáy nát
bét cái vật thể đang cựa quậy trong đó. Thứ nước xanh đen tanh thối chảy ra
ngoài tởm lợm gấp chục lần dịch vị của con sâu khổng lồ, khiến chúng tôi vội
vàng chụp ngay mặt nạ phòng độc lại để che mặt.
Nhìn lại cái thứ đen đen đã
bị Tuyền béo dùng xẻng công binh dầm nát như tương thịt, thấy nó đã chết hẳn,
những chỗ bị xẻng chém đứt trông trăng trắng mỡ mỡ và có tia máu hồng hồng. Đây
là cái thứ gì vậy?
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, rồi
nói với Shirley Dương và Tuyền béo :" Có lẽ không phải tôm hùm đâu, cũng
không phải thai nhi, ngược lại thấy hơi giống lũ đỉa hôm nọ chúng ta nhìn thấy
trong tượng người, chỉ có điều con này to hơn mà thôi".
Tuyền béo lắc đầu không tin
:" Nhộng của đỉa sao to vật như thế được? Vả lại cái ngữ này khỏe phết
đấy, lại còn bám riết sau lưng cái xác nữa. Không phải nói láo hù dọa hai người
đâu nhé, nhưng mà tôi thấy đây rõ ràng là quái thai do người chết sinh ra".
Shirley Dương cầm con dao
lính dù thận trọng tẽ đống thịt trăng trắng nát bét ra, phần đuôi của con nhộng
thịt này dính liền với nửa thân dưới của xác chết phụ nữ, có cả cuống nhau thai
đã hóa đá và dính cả cuống rốn nữa, chưa biết chừng còn dính vào tận tử cung
cũng nên.
Tôi và Tuyền béo soi đèn
cho Shirley Dương, nhìn đến đây ai nấy đều kinh hãi rùng mình, hoảng hồn kêu
lên " Đúng là quái thai thật!".
Dù Shirley Dương kiến đa
thức quảng, mà cũng bị cái quái thai này làm cho ghê tởm lợm giọng, bèn chạy
đến bờ nước gỡ mặt nạ phòng độc ra, nôn khan một hồi, đoạn nói với tôi và Tuyền
béo :" Nó là trứng trùng!".
Chương 27: Gậy
long hổ
T ôi vội xua tay bảo Shirley Dương đừng nói tiếp nữa. Nhưng Tuyền béo
lại không cho là vậy :" Sao đàn bà không sinh trẻ con mà lại đẻ ra sâu bọ?
Nói thế thì có khi không phải là bỏ quên nghĩa vụ chính hay không?"
Shirley Dương mặc kệ Tuyền
béo, nhìn đám thi thể chất đống rồi khẽ thở dài :" Thật quá thê
thảm". Trầm ngâm một lát, cô nàng lấy sợi dây thừng ra thắt thòng lọng,
rồi quăng vào một cái xác đang nổi dưới nước, thòng lọng ngoắc trúng vào đầu
cái xác.
Thấy Shirley Dương ra tay,
tôi và Tuyền béo bèn hỗ trợ, đứng bên bờ nước dùng cuốc chim khều cái xác ấy.
Cả ba phải dốc hết sức kéo khều hồi lâu mới lôi được cái xác đang giãy giụa ấy
lên bờ.
Tôi và Tuyền béo ghì chân,
không cho nó cựa quậy lung tung. Ba chúng tôi xúm lại quan sát, quả nhiên thấy
cái xác này khác hẳn với cái xác màu đen mà con sâu khổng lồ nôn ra.
Cái xác này bị một lớp sâu
thịt dày đặc bám kín mít, những con sâu to gấp đôi ngón tay cái của người
thường, gần như trong suốt, và cũng không hoàn toàn giống những con đỉa mà khi
trước chúng tôi thấy ở trong tượng người sống, những con sâu này không phải là
động vật sống.
Xác ngâm trong nước phát ra
một thứ ánh sáng kỳ dị yếu ớt, lạnh lẽo âm u, ánh sáng của một cái xác thì rất
mờ, nhưng vô số xác chết tập trung một chỗ khiến ánh sáng mạnh lên gấp bội,
chiếu sáng toàn bộ các vách đá đỏ như hồng ngọc của hang hồ lô, khiến cho khung
cảnh như bị phủ lên một tầng yêu khí xanh ngắt.
Shirley Dương bảo tôi kéo
hai cái xác một đen một trắng sát lại, đặt song song với nhau, so đi sánh lại
một hồi, những con sâu ở cái xác biến thành màu đen có lẽ đã bị con "sâu
bất tử" ăn sạch.
Tôi cầm dao lính dù cạo bỏ
những con sâu đang bám trên bề mặt xác chết màu trắng, thấy bên dưới là một lớp
màng cứng màu đen gần như trong suốt, hoàn toàn giống với những cái xác mà con
sâu bất tử nôn ra.
Tôi, Tuyền béo và Shirley
Dương cùng nhìn nhau im lặng. Xâu chuỗi các sự việc lại với nhau, tuy không dám
nói chắc, nhưng dù là kẻ đần độn nhất chắc lúc này cũng đoán ra được tám chín
phần, đây quả nhiên là một "dây chuyền sản xuất chất độc" tà ác vạn
phần.
Đó là một vụ hiến tế quy mô
rất lớn bị bóng đen lịch sử che khuất, chúng tôi không có cách nào biết được
thân phận của những người phụ nữ này là như thế nào, họ có thể là nô lệ cũng có
thể là tù binh, hoặc cũng có thể là dân man di địa phương bị trấn áp, khả năng
họ là người nhà của những người thợ bị làm thành "tượng người" còn
nhiều hơn, nhưng ta có thể khẳng định một điều: tất cả những phụ nữ này đều
phục vụ cho một việc, đó chính là tạo ra nguồn nguyên liệu dồi dào bất tận cho
vòng vây độc chướng bên ngoài mộ Hiến vương, hơn nữa tất cả đều chết bởi một
nghi thức trùng thuật tà quái nào đó của ông ta.
Shirley Dương từng nghiên
cứu sử liệu liên quan đến nước Điền cổ, các loại sử sách khi nói về trùng thuật
bí hiểm ấy đều chỉ rất sơ lược, nhưng trong dã sử thì đã từng nhắc đến việc lợi
dụng thuốc "trùng dẫn" để làm cho phụ nữ mang thai đẻ ra trứng sâu.
Khi phụ nữ mang thai được mười tháng đến kỳ sinh nở, người ta hành hạ cho người
ấy chết đi, những nỗi sợ hãi oán hờn của họ lúc sắp chết sẽ thông qua cơ thể
của họ nhập vào đám trứng sâu đẻ ra khi chết, đó là một loại chất độc cực kỳ
kinh khủng.
Trước đây Shirley Dương cho
rằng đó chỉ là những chuyện tầm phào do dã sử bịa đặt ra, không thể tin được,
giờ đây đứng ở hiện trường đối chứng, sự thật tàn khốc bày ra trước mắt, mới
biết trên đời này quả nhiên có chuyện thảm khốc nhường đó.
Có lẽ Hiến vương chiếm được
lãnh địa ở gần Trùng cốc, thấy đây là chốn linh khí tuyệt trần thiên hạ vô
song, địa thế phong thủy hiếm có, lại phát hiện ra " sơn thần" mà dân
man di địa phương thờ cúng trong hang hồ lô, ông ta liền khoanh miền đất này
vào phạm vi khu lăng mộ của mình, rồi cấm dân địa phương cung phụng cóc cụ cho
vị sơn thần kia. Cho đến khi con sâu khổng lồ đã xả hết khí độc, bất lực không
thể chống đỡ nữa, mới nhét nó vào bộ giáp vảy rồng bằng đồng xanh dày nặng, đeo
mặt nạ "hoàng kim lục thú" cho nó, có lẽ còn dùng những thủ đoạn bí
hiểm không ai biết để hành hạ con sâu độc nhất còn lại trên đời này đến sống dở
chết dở. Trên bộ giáp đồng và mặt nạ vàng còn khắc chi chít những lời phù chú
của trùng thuật. Thực ra những kiểu phù chú thế này cũng chẳng phải ly kỳ cho
lắm. Đạo gia bắt ma hay trấn hồn cũng dùng những thứ tương tự như thế.
Tiếp đó, Hiến vương cho cấy
"trùng dẫn" vào tử cung những người phụ nữ man di hoặc nô lệ, chờ đến
kỳ sinh nở thì bẻ gãy tứ chi của họ, bắt họ ôm ngược cái thứ "trùng
dẫn" còn chưa hoàn toàn rời khỏi cơ thể mẹ, rồi dùng một thứ tựa như nhựa
thông nóng chảy hoặc nhựa cây đang sôi mà nhúng họ vào, giết chết tại chỗ. Họ và
"trứng trùng" ở sau lưng đều bị chế thành một cục "hổ
phách" trong suốt. Sau khi đã nguội lạnh, thì khắc các lời bùa chú lên lớp
vỏ ngoài, vậy là mọi nỗi sợ hãi, bi thương, căm hận, nguyền rủa của các nữ nô
ấy đều bị nén chặt trong lớp "hổ phách".
Còn chuyện tại sao cứ phải
bẻ gãy tứ chi của các nữ nô để làm ra cái tư thế quái dị như thế thì hiểu biết
của chúng tôi về trùng thuật rất có hạn, khó mà suy đoán vô căn vô cứ được.
Nhưng "trứng
trùng" mà cái xác nữ nô lệ sinh ra rất có sức sống, nhựa cây đun sôi không
dễ gì giết chết được nó. Sau khi lớp vỏ kén được chọc thủng lỗ chỗ, liền bị
nhấn chìm trong đầm nước ở hang động, "trứng trùng" sẽ hút các sinh
vật phù du lọt vào qua các lỗ tổ ong ấy để ăn, và cứ thế sinh tồn trong những
nỗi oán hận vô cùng vô tận.
Những con nhộng thịt to
đùng này, có lẽ nên hình dung chúng là một loại thực vật có phản xạ thần kinh
thì chính xác hơn là coi chúng như một giống sâu bọ, hoàn toàn không có ý thức,
mà chỉ hành động theo phản xạ thần kinh mà thôi. Mọi hành vi ăn vào, sinh sôi,
nảy nở... đều thực hiện trong cái trứng hình kén. Để bảo đảm cho nỗi oán hận
của người chết không bị vơi đi, chất thải của chúng cũng là một loại vật chất
đặc biệt, tựa như trứng cá nhưng lại giống như thực vật dạng nấm khuẩn, bám ở
vỏ ngoài của xác chết, rồi dần dần lớn lên trông tựa như con sâu trong suốt,
chất độc trong cơ thể nữ nô cũng được giữ nguyên trong những vật thể có hình
con sâu này.
Đám nấm khuẩn này có lẽ là
có năng lượng sinh học, có thể phát ra ánh sáng xanh trong nước, khiến cho xác
chết dường như được một quầng sáng bao quanh.
Khi chúng tôi ở dưới nước,
vừa nhìn thấy những xác chết trôi ấy thì lập tức có một cảm giác ai oán tang
thương hết sức khó hiểu, có lẽ là do tác dụng của năng lượng sinh học chứ không
phải do khuẩn độc bị vỡ, nếu không chúng tôi đã trúng độc mà chết rồi.
Lúc này nghĩ lại, thấy đúng
là có mấy phần may mắn, nhờ tổ sư phù hộ, xem chừng cái mộ Hiến vương này cũng
đáng bị phá thật.
Dường như đám khí màu đỏ
thắm mà con sâu có tuổi thọ ngang với hang hồ lô này phun ra đã hấp dẫn lũ nấm
khuẩn tiến lại gần, con sâu ăn xác phụ nữ, tiêu hóa hết đám nấm khuẩn bên
ngoài, chất độc hình thành từ nỗi oán hờn của người chết sẽ thông qua thân xác
của nó chuyển hóa thành chướng khí màu trắng quanh năm không tan trong sơn cốc,
ai đến gần thì mất mạng.
Nhưng những xác phụ nữ có
lớp vỏ cứng bao quanh nó không tiêu hóa nổi, và cũng không thể bài tiết ra, cho
nên mới nôn thốc xuống nước nguyên dạng ban đầu. Những cái "trứng
trùng" trong xác các nữ nô lại tiếp tục ăn sinh vật phù du, thải ra nấm
khuẩn, nổi lên mặt nước, bị con sâu ăn vào nôn ra, nôn ra lại ăn vào, không
ngừng xoay chuyển luân hồi.
Những hiểu biết của ba
chúng tôi về trùng thuật đều do suy luận mà ra cả. Kể từ lúc tiến vào núi Già
Long, suốt dọc đường liên tục nhìn thấy những sự vật liên quan đến trùng thuật,
khiến tận nơi sâu thẳm trong lòng nảy sinh một nỗi sợ hãi với mộ Hiến vương ở
phía trước, nhuệ khí mười phần lúc đầu nay đã mất đi ba.
Việc đổ đấu mò vàng, trước
hết cần có lòng can đảm, khi chưa vào đến mộ cổ đã thấy sợ hãi thì chắc chắn
chuyến đi sẽ không suôn sẻ. Tôi lo Tuyền béo và Shirley Dương không ổn định tâm
trí, bèn động viên :" Lão Hiến vương ấy giết người như ngóe, tội ác không
thể dung thứ, khi còn sống sành sỏi sử dụng kỳ thuật, những trò quỷ quyệt tà
đạo ấy người bình thường không thể tưởng tượng nổi, quả là không dễ đối phó.
Nhưng các đồng chí ạ, chúng ta thạo nhất là đánh trận không chuẩn bị trước, nếu
không thì đâu có thể tỏ rõ bản lĩnh của Mô kim Hiệu úy? Tôi cho rằng tài cán
của thằng Hiến vương cũng chỉ có vậy thôi, mẹ kiếp nhà hắn chỉ là cái hạng hổ
giấy hèn hạ, cũng như con mụ nữ vương yêu quái của nước Tinh Tuyệt, khi còn
sống ghê gớm đến mấy nhưng chết rồi cũng phải chấp nhận bị xử lý bởi chúng
ta".
Tuyền béo nhích nhích mép,
vẻ mặt trầm mặc nghiêm túc :" Khỏi cần nói gì nữa, trách nhiệm của các
đồng chí thật nặng nề, đàn bà thù dai lắm, tuy thời xưa có Hoa Mộc Lan tòng
quân thay cha, ngày nay có cô thanh niên xung phong cầm súng vì nhân dân, nhưng
là một thằng đàn ông, ngọn lửa thù hận trong lòng ông mày cũng đang cháy bừng
bừng đây. Chớp giật sấm nổ bên tai, ta đã hạ quyết tâm, khi pháo hiệu đỏ bay
lên bầu trời, ta sẽ đánh chiếm cao điểm cuối cùng, các đồ tùy táng của Hiến
vương dù to dù nhỏ sẽ cuỗm tất tần tật, trở về Bắc Kinh, cái gì bán được thì
bán, không bán được thì đập bỏ, nếu không sao có thể xứng với bao nhiêu người
phụ nữ oan khuất kia?"
Shirley Dương thấy Tuyền
béo càng nói càng chẳng đâu vào đâu, liền ngắt lời :" Lớp vỏ cứng bọc
ngoài các xác phụ nữ rất giống hổ phách, chất dịch vị khó mà ăn mòn, con sâu
đương nhiên không tiêu hóa nổi..."
Nói đến đây ba chúng tôi
dường như cùng đưa mắt nhìn vào vật thể cuối cùng mà con sâu to tướng nôn ra.
Liệu có phải vì bụng nó bị cái hòm vuông cỡ đại chặn lại nên những thứ hơi to
một chút là nó không thể ăn nổi, chỉ có thể ăn những vi khuẩn bám ngoài vỏ xác
chết, sau đó lại nhè cả xác ra?
Tôi vẫy tay ra hiệu cho
Tuyền béo và Shirley Dương :" Chúng ta đã xem xét các vật lớn nhỏ rồi, bây
giờ nên xem xem trong cái hòm này chứa điều bí mật gì, thứ có ích thì lấy,
không thì vứt".
Tuyền béo lập tức phấn
chấn, nói với tôi :" Cậu ạ, vừa nãy tôi xem rồi, cái hòm này toàn bằng
đồng, chắc chắn mình tôi không mở nổi, ba chúng ta cùng mở xem sao, nếu không
được thì cho nổ luôn".
Bề mặt cái hòm bám đầy các
chất cáu bẩn của con sâu, chúng tôi đành phải té nước rửa sạch để nó lộ ra hết
nguyên hình.
Khi đã rửa sạch trơn rồi,
chúng tôi mới nhận ra rằng nó chẳng giống cái hòm, hay khối đồng, hoặc quan
quách bằng đồng gì hết, nó là một vật chúng tôi chưa bao giờ trông thấy.
Môt khối hộp vuông, các mặt
đều y hệt nhau không biết đâu là trên dưới phái trái, mỗi mặt đều có bốn mươi
tám chiếc đinh tán, ngoài ra không có đặc trưng gì khác.
Tôi thấy ngờ ngợ :"
Chẳng lẽ của nợ này là một khối đồng đặc?". Tôi lấy ra một cái búa nhỏ khẽ
gõ vào nó vài nhát, nhưng âm thanh rất đục chứ không thanh, không giống như
được làm bằng đồng, cũng không thể nhận ra bên trong là đặc hay rỗng.
Ba chúng tôi xoay lật khối
đồng để xem mặt đáy, nó không nặng như chúng tôi tưởng, chứng tỏ bên trong
rỗng. Nhưng mở ra bằng cách nào đây? Dùng thuốc nổ cũng chưa chắc đã mở ra được.
Tôi định thần lại, quan sát
thật kỹ, ở mặt bên dưới có hai hõm nhỏ bị các chất bẩn của con sâu lấp kín nên
rất khó nhận ra. Tuyền béo vừa thấy có phát hiện mới, bèn hỏi luôn có phải là
lỗ tra chìa khóa không.
Tôi lắc đầu :"Hai cái
lỗ này hình thù quái dị chẳng theo quy tắc nào, làm sao là lỗ khóa được? Mà nếu
là lỗ tra chìa khóa thì chìa khóa ở đâu? Có phải tìm trong bụng con sâu ấy
không?"
Shirley Dương sờ vào hai
cái lỗ trên khối đồng, đột nhiên cô nàng bật lên một ý nghĩ :" Ta thử dùng
cây gậy ngắn một đầu rồng một đầu hổ nhặt được trong cỗ quan tài ngọc của vị
chủ tế xem sao. Hình như kích cỡ và hình dạng của chúng rất giống nhau".
Shirley Dương nói thế khiến
tôi lập tức nhận ra hình dạng hai cái lỗ này, một lỗ là đầu rồng một lỗ là đầu
hổ. Không nén nổi xúc động, tôi kêu lên với Tuyền béo :" Tốt quá rồi, các
đồng chí thân mến, hôm nay là ngày lễ của những người Bôn sê vích, mau mời đại
biểu của Đảng đến đây. Chỉ cần đồng chí ấy đến thì cánh cửa thắng lợi nhất định
sẽ mở ra cho giai cấp vô sản chúng ta!".
Nguồn tusach.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét