Chương 28: Một
chia ba
Vô số xác chết trôi thê thảm đến nỗi người ta không nỡ nhìn kia
khiến lòng chúng tôi trĩu nặng như bị đá đè, đột nhiên trở nên hết sức khó
chịu, chỉ muốn gào ầm lên để không bị lây nhiễm nỗi oán hờn trong cái hang hồ
lô này.
Đứng trước cái hòm đồng bí
hiểm, Tuyền béo cũng lấy làm kích động, lập tức lục túi xách lấy ra cây gậy
ngắn chạm đầu thú bằng vàng, hô lên :" Đại biểu Đảng ... à không, chìa
khóa vàng đang có mặt!"
Cây gậy bằng vàng, một đầu
rồng một đầu hổ, ở giữa hơi cong, lấp lánh ánh vàng rực rỡ. Cây gậy vàng, mặt
nạ vàng và vài thứ khác đều là vật tùy táng chúng tôi đã lấy được trong cỗ quan
tài vị chủ tế của Hiến vương, trong bộ đồ tế cổ bằng vàng này, hai thứ bắt mắt
nhất chính là chiếc mặt nạ và cây gậy này.
Tôi thấy Tuyền béo đang hấp
tấp định dúi cái đầu rồng của cây gậy vào lỗ trên khối đồng.
Shirley Dương rất thận
trọng nhắc tôi và Tuyền béo :" Coi chừng bên trong có thể có cơ quan bắn
ra tên độc hoặc khói độc".
Tuyền béo tuy hùng hổ nhưng
cũng biết mạng sống quan trọng hơn, thấy Shirley Dương nói vậy, cậu ta bèn suy
tính nghĩ ngợi gì đó rồi đưa ra một tối kiến :" Theo cao kiến của tôi,
đương nhiên phải giữ nguyên tắc bảo tồn thực lực chứ không thể mạo hiểm vô ích,
cho nên chỉ còn cách dùng thuốc nổ phá tung cái hòm này ra mới là thỏa đáng
nhất. Hai người tránh xa ra, để tôi lắp bộc phá nào".
Tuyền béo mọi ngày toàn cậy
sức và liều lĩnh, nếu hòm đồng có thứ cơ quan cạm bẫy gì đó thật thì cái lối
hấp tấp phổi bò của cậu ta khó mà xoay xở nổi. Tôi bèn nói :" Nếu trong đó
có vật gì quan trọng mà cho nổ tung thì còn nguyên lành sao được? Tôi cao số để
tôi làm cho, hai người đứng sau quan sát tình hình địch và trận địa đi!"
Tuyền béo lý sự :"
Không phải tôi nhát gan. Cái hòm này mười phần chắc tám là có minh khí rồi, cổ vật
thời Hán đều là đồ vàng, ngọc, đồ đồng, có vỡ nát cũng không ảnh hưởng nhiều
đến giá bán. Nếu hai người xót của thì để tôi liều chết mở nó luôn vậy".
Tôi chẳng nói chẳng rằng,
giật ngay lấy cây gậy trong tay Tuyền béo, bảo cậu ta và Shirley Dương lùi ra
phía sau tảng đá lớn. Shirley Dương đưa cho tôi cái ô Kim Cang, dặn :" Các
sự việc xảy ra suốt từ đầu chuyến đi đến giờ cho thấy lăng mộ Hiến vương này có
rất nhiều cơ quan bẫy rập thâm hiểm độc ác, anh phải rất cẩn thận đấy!".
Tôi nói với cô :" Tham
mưu trưởng Dương cứ yên tâm, tôi không có ưu điểm gì, ngoài to gan, leo lên cột
điện buộc lông gà là chuyện nhỏ. Tôi không chỉ to gan mà còn thận trọng nữa,
chứ không như Tuyền béo mặc áo mưa qua sông, cẩn thận vớ vẩn".
Tuyền béo đang rạp người
nấp sau tảng đá, thấy tôi nói thế bèn thò ngay đầu ra mắng lại :" Thằng
ranh, đứng sau lưng nói kháy nhau đấy hả? Ông không dám làm thì quay ra cho
sớm, để tôi ra mở hòm. Nhưng phải giao hẹn trước nhé, các thứ trong hòm thuộc
về tôi tất!"
Tôi xua tay ra hiệu đừng
nói nhăng cuội nữa, đã đến lúc làm việc nghiêm túc, vừa rồi nói bông cợt là để
giảm bớt áp lực tâm lý đi mà thôi, khi bước đến gần cái hòm bằng đồng, trán và
hai bên thái dương tôi cũng lấm tấm mồ hôi.
Đã có ô Kim Cang và mặt nạ
phòng độc, dù gặp chốt bẫy nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ. Nhưng vì mấy
hôm nay gặp phải bao chuyện thê thảm ghê rợn nên tôi bỗng trở nên mềm yếu, chỉ
muốn hét to một hồi để xả cho hết những áp lực đang đè nặng trong lòng. Tôi rất
sợ trong hòm lại có thi hài chết trong tư thế tởm lợm gì đó thì thật khó mà
tiếp tục đối mặt với thảm cảnh chết chóc, cứ thế này chắc tôi phát điên lên mất
thôi.
Tôi hít một hơi thật sâu,
bật đèn gắn trên mũ leo núi, đối chiếu lại cây gậy vàng đang cầm và hai cái lỗ
trên hòm đồng, hình dạng chúng quả nhiên giống nhau, bên trái là rồng, bên phải
là hổ.
Hai đầu gậy vàng cùng liền
trên thân gậy, cũng có nghĩa ta chỉ có thể chọn đầu rồng hoặc đầu hổ để mở chứ
không thể đồng thời tra vào hai lỗ khóa, vậy nên mở lỗ nào trước, lỗ nào sau?
Tôi bực mình chửi, mẹ ... khác
... éo gì phải gỡ hai sợi dây xanh đỏ ở bom nổ chậm, " đầu rồng",
"đầu hổ" thứ tự ra sao đây? Nếu sai thứ tự thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi bỗng nhớ ra rằng, khu
lăng mộ sau núi Già Long có hình thế phong thủy nửa thiên nhiên nửa nhân tạo,
có thể nói những huyệt quý báu này đều đã được cải tạo lại, tức là "làm
ngược ý trời", đó là hành động trái với quy luật của thiên nhiên. Trong
các bí thuật phong thủy, việc sửa lại phong thủy có nêu thuyết rồng cọp giành
nhau, tượng trưng cho hai khí âm dương. Hổ ngồi rồng cuộn, Huyền Vũ chối thây,
rồng hổ cúi đầu, hình thế mất ngay, hổ buồn rồng khóc, sau trước giả ngây, tả
hữu lún huyệt, đều là nói rằng đầu rồng đầu hổ không lộ rõ, ấy là bởi rồng lõm
hổ khuyết, râu nanh không hợp, tứ thú không ứng.
Việc chỉnh sửa hình thế, lý
khí của bố cục phải dựa cả vào sự cân bằng tinh tế của hai khí âm dương trong
đục, nếu đảo lộn rồng cọp, thì khí trong đục hỗn loạn, nhẹ nhất thì sẽ tạo nên
hình thế kỵ sát, nặng thì ba tai họa gió, mối, nước xâm nhập huyệt mộ, thi hài
chủ mộ sẽ rữa nát, quan quách sẽ mục ruỗng, phương hại vô cùng.
Suy đoán theo lẽ của thuật
Thanh ô, thì ta có thể lấy khí dương trong trước, tức là dùng "đầu
rồng" sẽ tương đối an toàn.
Tôi lấy làm bối rối, biết
rằng nếu tiếp tục suy đoán mãi cũng vô ích, đành cứ làm từng bước xem sao, tôi
nín thở, nép mình sau ô Kim Cang, giơ đầu rồng của cây gậy vàng nhằm cho đúng
hướng, rồi ấn vào lỗ của cái hòm bằng đồng.
Nghe thấy tiếng "lạch
cạch" khe khẽ, tay cảm giác rất khớp. Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy Shirley
Dương và Tuyền béo nấp sau tảng đá cũng đang chăm chú quan sát, tôi giơ ngón
tay cái với họ, rồi lập tức cúi đầu, tay xoay cây gậy vàng sang phải sang trái,
nhưng nó không hề nhúc nhích. Lạ thật, lẽ nào mình suy luận không đúng? Đây
không phải lỗ tra chìa khóa sao?
Tôi cố xoay gậy vàng theo
các kiểu, nhưng vẫn không ăn thua gì. Tôi hơi sốt ruột, bèn ló mặt ra khỏi cái
ô Kim Cang, định rút gậy vàng ra rồi nghĩ cách khác. Nào ngờ cái lỗ khóa của
chiếc hòm đồng này có một thứ nhíp há ra khi tra chìa, rút chìa ra thì nó bập lại,
tôi cố mạnh tay rút ra, các chốt bên trong hòm bị tác động, từ trong lỗ đầu hổ
chảy ra một chất nước đen. Ngỡ là có chất độc, tôi vội buông phắt tay bỏ chạy
ra phía sau tảng đá, cùng Shirley Dương và Tuyền béo thò ra nhìn.
Thứ nước đen ấy chảy ra
không nhiều, chỉ lát sau đã hết, cả chiếc hòm đồng bỗng rung lên một cái, có lẽ
là thiết bị bên trong hoạt động, sau đó lại im phăng phắc như lúc đầu.
Tôi thở phào, Tuyền béo
đang lăm lăm khẩu súng M1A1 ngắm vào cái hòm cũng dừng lại. Tuy nhiên chúng tôi
vẫn không dám chủ quan, tôi lò dò bước đến gần cái hòm, lần này chỉ cần đưa tay
lay cái gậy vàng một cái là đã rút được nó ra một cách dễ dàng.
Quả nhiên cái hòm này bằng
đồng, chỉ có điều các mối ghép được làm rất kín, lại vì quá lâu đời, những vật
chất cùng thuộc tính ở trên và dưới đã hòa thành làm một, vậy là coi như các
vật bên trong tồn tại ở môi trường tuyệt đối kín, không bị chất dịch vị của con
sâu khổng lồ kia ăn mòn. Cây gậy vàng đã khởi động chốt lẫy bên trong, khiến
chiếc hòm hé ra một kẽ nhỏ.
Tôi một tay giơ ô Kim Cang,
tay kia cầm xẻng công binh bằng thép đặc biệt nạy cái khe trên hòm, chẳng hề
tốn sức đã mở bật được nắp ra. Để phòng bất trắc, tôi đi vòng ra phía sau để
lật cái nắp lên.
Trong hòm không có ám khí
đao kiếm hay hơi độc như chúng tôi lo ngại, Shirley Dương và Tuyền béo thấy
không có ám khí, cũng cầm vũ khí đi ra khỏi tảng đá bước đến nhìn xem trong hòm
có thứ gì.
Ba cái đèn gắn trên mũ bảo
hiểm leo núi cùng rọi vào trong hòm đồng đã bật nắp, lập tức liền chiếu rõ mồn
một bên trong. Trước tiên chúng tôi thấy già nửa hòm ngập nước đen, đoán chừng
là chất dịch của con sâu bất tử rò rỉ vào. Chất liệu của chiếc hòm đồng trải
bao năm tháng vẫn không bị gỉ xanh, ngược lại vách bên trong lại có rất nhiều
đốm trắng lấm tấm, có lẽ người ta còn trộn các chất khác vào để chống ăn mòn
mủn nát.
Nhưng khi nhìn thấy các vật
ngâm trong thứ nước đen ấy thì thật sự là chúng tôi chẳng hiểu gì cả. Cái hòm
chia làm ba khoang, bên trong đặt ba thứ hết sức cổ quái. Chúng tôi đều há hốc
miệng, ngớ ra hồi lâu không biết nên bắt đầu ra sao. Shirley Dương và Tuyền béo
cùng nhìn tôi, tôi ngửa hai bàn tay chìa ra, nói :" Đành vậy. Ta cứ lần
lượt xem từng cái, có trời mới biết những thứ này để làm gì".
Thực ra Tuyền béo từ đầu đã
rất muốn lật úp cái hòm xuống, chỉ vì thấy những thứ này chẳng đâu vào đâu,
chẳng thứ nào có vẻ gì đáng tiền, nên mới tạm thời nhẫn nhịn chưa làm gì, lúc
này nghe tôi nói thế, bèn lấy thám âm trảo ra sắp thành hình móc câu, cho vào
hòm móc bừa một cái, lấy ra một vật hình dạng như quả trứng.
Thứ ấy trông như quả trứng
gà, bên ngoài bọc một lớp sáp, chỗ bị sứt lộ ra bên trong là ngọc thạch lấp
lánh dưới ánh đèn. Thấy bên trong lớp sáp là ngọc quý, Tuyền béo không nói nửa
lời, xọc ngay lưỡi xẻng công binh vào, lớp vỏ sáp bên ngoài lập tức vỡ vụn. Cậu
ta định nạo bỏ lớp vỏ sáp để lấy ngọc bên trong, nhưng chẳng ngờ ngọc bên trong
cũng chỉ là một tầng vỏ mỏng, xẻng công binh chỉ gõ một cái đã bị vỡ tan ra
luôn.
Tôi thấy không kịp ngăn cản
cậu ta, đành buông tay đứng nhìn xem dưới hai lớp vỏ bọc trong ngoài ấy, rốt
cuộc là thứ cổ quái ly kỳ như thế nào.
Chương 29: Quỷ
thai
T uyền béo ra tay quá mạnh, hối hận thì đã muộn, nhưng vẫn tự an ủi
mình :" Lành hay vụn thì vẫn là ngọc, bên trong chắc vẫn là nó có khác gì
đâu?"
Bên trong hai lớp sáp và
ngọc lại có một lớp li e nữa, có lẽ những thứ này đều dùng để chống nước, chống
mục. Rốt cuộc bên trong là thứ gì mà phải bảo quản kỹ lưỡng thế này?
Mọi vật trong hang hồ lô
đều có trăm ngàn mối dây liên hệ với Hiến vương và vị chủ tế của ông ta. Hiến
vương không đích thân chủ trì các cuộc tế lễ quan trọng vì đã có vị chủ tế.
Điều này cho thấy họ là một thể chế thống trị có sự rạch ròi giữa chính quyền
và tôn giáo, chứ không phải là chính-giáo hợp nhất như vẫn thấy ở các vùng biên
cương của Trung Quốc cổ đại.
Li e vốn mềm và chắc, mà
lần này Tuyền béo đã rút kinh nghiệm, sợ lại làm vỡ báu vật đáng tiền nên không
dám ra tay thô bạo nữa, đành dùng lưỡi xẻng công binh cẩn thận gọt.
Tôi đứng bên nhìn các mảnh
ngọc vỡ dưới đất, thấy hơi kỳ lạ, bèn tiện tay nhặt vài mảnh lên xem. Thấy bề
mặt mảnh ngọc khắc vân mây chi chít, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ :" Chẳng
lẽ đây là đồ luyện trùng thuật khắc các lời nguyền? Bên dưới tầng sáp, vỏ ngọc
và lớp li e nhốt các vong hồn vì oán hận mà chết?"
Tôi bảo Tuyền béo tạm dừng
lại, đoạn cùng Shirley Dương ngồi xuống xem xét các mảnh ngọc chưa bị vỡ vụn,
dùng dao lính dù cạo bỏ lớp sáp phủ ngoài. Trên bề mặt mảnh ngọc lấp lánh hiện
ra một số hình vẽ, có rồng hổ bách thú, có núi thần cây thần, có vết tích rõ
rệt của tô tem cách điệu, nhất là các đỉnh núi vách núi hiểm trở dựng đứng
trông rất thâm nghiêm, mây mù bao phủ, hình như là diễn tả cảnh tượng núi Già
Long trong các câu chuyện thần thoại cổ xưa.
Nhưng những hình vẽ tô tem
này khác rất xa so với những điều chúng tôi từng biết hoặc nghe nói đến, mang
đậm màu sắc của dân tộc thiểu số thời viễn cổ. Trong đó có một số cảnh đi săn ở
dưới núi thần, vũ khí những người trong tranh sử dụng hình dáng hết sức đặc
biệt, mà nhìn tạo hình không ngờ đều là đồ đá cả.
Quả trứng ngọc này cũng
không phải sẵn có trong thiên nhiên, thậm chí cả nguyên liệu cũng không phải là
khối ngọc nguyên vẹn, còn có vết ghép rất rõ rệt và đều là ngọc già tuổi. Tôi
nói với Shirley Dương và Tuyền béo :"Vật này không phải tầm thường, có lẽ
là cổ vật thời đồ đá mới cách đây bốn năm nghìn năm, chưa chắc đã là của Hiến
vương. Có lẽ nó là thần khí do dân bản địa ở núi Già Long cung phụng cho sơn
thần, chúng ta chớ nên đụng bừa đụng bãi".
Tuyền béo nói :" Tư
lệnh Nhất đừng có vờ vịt qua mặt tôi, đây cũng là chuyên gia bao năm lăn lộn
trong giới đồ cổ, được ghi danh ở Phan Gia viên rồi đấy, người ta cũng là nhân
vật hàng đầu lẫy lừng ấy chứ. Theo tôi được biết ấy, bốn năm nghìn năm trước,
vào thời kỳ đồ đá, loài người còn chưa biết dùng công cụ nào cứng hơn đá ngọc
thì sao lại biết gia công chế tác làm ra những hình chạm khắc phức tạp trên
ngọc được? Theo tôi, đây đúng là đồ của thằng cha Hiến vương. Chúng ta cứ theo
lệ đã nói từ trước, hễ là minh khí của con quỷ già đó thì bưng tất. Ông đừng vẽ
chuyện rắc rối đi, khỏi phải tung ra những danh từ kiểu thời kỳ đồ đá gì gì ấy
để dọa tôi!".
Tôi nói với Tuyền béo
:" Này tư lệnh Tuyền, thôi chúng ta đừng tranh luận nữa, nên để tham mưu
trưởng Shirley nói xem sao, cái cô này lúc nào mà chẳng biết mặt hàng hơn hai
chúng ta".
Tuyền béo gật đầu :"
Thế thì để cố vấn Mỹ giám định vậy, nhưng cô ta chỉ biết mặt hàng hơn cậu thôi,
so với trình độ của tôi cũng chỉ là một chín một mười ..."
Shirley Dương nói :"
Chất ngọc này không phải loại thường gặp, tôi cũng không nhận ra được nó thuộc
niên đại nào. Nhưng vào thời kỳ đồ đá mới thì đúng là loài người đã nắm được kỹ
thuật chế tác đồ ngọc, ở vùng văn hóa Hồng Sơn, trong di chỉ văn hóa cổ Lương
Chử ở lưu vực Trường Giang cũng đào được nhiều đồ ngọc rất tinh xảo. Tuy nhiên,
vào thời đại còn tương đối nguyên thủy man muội ấy, con người đã làm cách nào
có thể chế tác được các đồ ngọc chỉ với những công cụ thô sơ thì giới khảo cổ
vẫn chưa thể kết luận được. Đó vẫn là một câu hỏi lớn".
Vừa nghe nói " vẫn
chưa thể kết luận", Tuyền béo lập tức không cần giải thích giải thiếc gì
hết, cầm xẻng tiếp tục xọc vào lớp li e dày chắc.
Tôi không làm gì được, đành
mặc kệ cậu làm vậy. Thực ra tôi cũng rất muốn xem xem trong đó là vật gì, chỉ
lo một điều bên trong lại có thứ thần khí nào đó mà dân man di cung phụng ngày
trước, lấy ra e sẽ dẫn đến những chuyện khó lường. Suốt chuyến đi chúng tôi đã
gặp phải quá nhiều phiền hà, tuy chưa chết nhưng cũng đã ăn đòn nhừ tử, tiêu
hao già nửa trang thiết bị và thể lực, nếu lại bị hành xác như thế, dù vào được
mộ Hiến vương chỉ e không dễ gì mà ra nổi.
Khi làm những việc kiểu này
động tác của Tuyền béo hết sức nhanh gọn, chỉ sau thời gian hút được nửa điếu
thuốc lá, cậu ta đã bóc xong lớp li e, thấy bên trong là một cái vò bằng gốm
màu xanh xỉn.
Tôi và Tuyền béo cùng nhấc
cái vò ấy ra khỏi lớp li e, rồi thận trọng đặt xuống đất. Cái vò màu xanh, cao
chừng 40cm, chỗ phình to nhất có đường kính khoảng 10 cm. Miệng dựng, thân cao,
bụng phình, cổ thắt, ba chân tròn thấp choãi ra ngoài, miệng vò hoàn toàn bịt
kín, ở phần vai gần miệng có năm mẩu ống ngắn trông rất lạ, giống như cái vòi
của ấm rót rượu nhưng miệng bị bịt kín đặc, phần cuống gắn liền với các đường
hoa văn hình quả trám, trông rất nổi.
Cái vò có hình dáng giản dị
đơn sơ, màu sắc ấm dịu ưa nhìn, chúng tôi không biết nó là vật gì, ngay Shirley
Dương cũng không đoán ra. Tuy nhiên khắp xung quanh vò không có ký hiệu gì về
trùng thuật, nên chúng tôi đoán rằng có lẽ bên trong không có vật gì độc hại.
Tôi nghĩ đã nhấc nó ra rồi
thì đánh liều mở ra xem sao, bèn dùng con dao lính dù nạy bỏ lớp sáp đen gắn ở
miệng vò. Lúc này Tuyền béo lại tỏ ra cẩn thận, sợ tôi bất cẩn làm vỡ cái vò,
luôn miệng nhắc nhẹ tay, biết đâu bên trong lại có thứ gì tinh xảo hơn, nếu vò
vỡ thì chẳng đáng tiền nữa.
Thế rồi tôi cũng đã mở được
cái nắp ra. Ba chúng tôi đều rất tò mò, nên cùng xúm lại nhìn vào cái miệng vò
bé nhỏ, chỉ thấy bên trong chứa đầy nước trong.
Thấy trong vò toàn là nước
trong vắt khác thường, một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu tôi. Cái vò chỉ chứa
nước, có cần phải cất giữ bí mật như thế này không?
Shirley Dương e đèn gắn
trên mũ không đủ để nhìn cho rõ, bèn bấm đèn pin mắt sói rọi vào nhìn kỹ rồi
nói :" Dưới đáy có một vật, là gì thế nhỉ? Ối ... là thai nhi hả?"
Tôi và Tuyền béo cũng đã
nhìn rõ, dưới đáy nước trong vắt, là một thai nhi nho nhỏ màu xanh biếc. Vì góc
nhìn hạn chế, tôi chỉ nhận ra thai nhi ấy to bằng nắm tay, đang nằm co ở đáy
vò, đầu ngửa lên cứ như là đang nhìn chúng tôi, nhưng nó còn chưa mở mắt. Trán
nó rộng một cách khác thường.
Tại sao trong này lại có
thai nhi? Mà nó lại quá bé, tư thế và ngoại hình của nó cũng rất khác với thai
nhi của loài người. Tôi lấy làm kinh sợ, rồi lại chăm chú nhìn, bỗng thấy hình
như nó mở to mắt ra, chỉ trong khoảnh khắc, dưới ánh nước sóng sánh, như là có
hai cái hốc đen mỗi lúc một to ra, muốn nuốt chửng người ta.
Tôi rùng mình, vội lùi lại
một bước, suýt nữa thì ngồi phệt xuống đất. Tôi chỉ vào cái vò rồi hỏi một câu
chẳng đâu vào đâu :" Cái quỷ gì trong đó thế?". Rồi tôi móc ra cái
móng lừa đen một cách vô thức.
Shirley Dương hỏi tôi
:" Sao anh làm cái trò gì thế? Đang yên lành thế này, ma quỷ đâu ra? Cái
thai nhi đó làm bằng ngọc".
Tôi chỉ lên trời :"
Tôi thề với Mao chủ tịch rằng con ma con đó vừa rồi trợn mắt ... nhe răng với
tôi". Tôi nhận ra hành động bẽ bàng của mình, bèn bổ sung mấy lời để mọi
người thông cảm.
Tuyền béo nói với tôi
:" Hay là cậu hoa mắt? Sao chúng ta cùng nhìn mà tôi chẳng thấy gì bất ổn
cả?"
Shirley Dương nói :"
Có thể do ánh sáng trong nước bị khúc xạ, góc nhìn của anh vừa khéo gặp phải
nên mới bị lóa. Nếu chưa tin, anh cứ đổ hết nước trong vò ra, cái thai nhi ấy
có phải bằng ngọc không, nhìn là biết ngay".
Shirley Dương nói nước
trong vò trong quá, có thể là một chất lỏng đặc biệt nào đó, đừng đổ ra đất mà
nên trút sang một cái bình rỗng, xem xét rõ cái thai nhi màu xanh đã rồi đổ trở
lại. Chúng ta chỉ cốt thu thập tin tức về mộ Hiến vương, không nên làm hỏng
những cổ vật thần kỳ như thế này.
Tuyền béo cũng bị cái thai
nhi ngọc xanh biếc này làm cho hơi hoang mang, liền tạm bỏ qua ý định đem nó về
Bắc Kinh, mà phải xem rõ đã rồi tính sau, nếu nó là ngọc thật thì sẽ đem về,
nếu nó là vật sống mà đem theo người e rất bất tiện. Thế là thực hiện luôn,
trút nước sang một cái bình rỗng, nhưng cái thai nhi lại to hơn cổ vò, không
đập vỡ vò không thể lấy nó ra, tuy thế chúng tôi đã nhìn nó rõ hơn rất nhiều.
Nó đúng là một cái thai nhi
bằng ngọc, ít ra là nửa người trên rất giống, có thể đếm rõ các ngón tay bé
xíu, thậm chí nhìn rõ các mạch máu ở trên trán, chỉ có nửa thân dưới là chưa
thành hình.
Không thấy một dấu vết nào
là của bàn tay con người chế tác, nó hẳn là thứ sinh ra trong tự nhiên, những
tạo vật kỳ lạ trong thế giới tự nhiên quả thật khó mà tưởng tượng ra hết được.
Nếu nó không chỉ bé bằng nắm tay chắc ai cũng tưởng nó đúng là một thai nhi
đang sống bị người ta dùng tà thuật biến nó thành ngọc.
Lẽ nào đây cũng là một thần
khí mà người dân man di ở núi Già Long thời viễn cổ dùng để cung phụng sơn thần?
Chương 30: Quỷ
khốc thần sầu
T ôi nói với Tuyền béo và Shirley Dương :"Ở miền hoang vu nơi
biên cương ngày xưa, dân chúng thường sùng bái tín ngưỡng phồn thực, điều này
có liên quan đến môi trường sống khắc nghiệt thời cổ. Thời ấy con người quá nhỏ
bé khi đứng trước thiên nhiên, dân số thì ít, thiên tai địch họa luôn rình rập,
rất dễ dẫn đến hủy diệt cả bộ tộc, cách chống đỡ duy nhất là sinh đẻ thật
nhiều. Cho nên tôi nghĩ cái thai ngọc này có thể được dùng để cầu khấn cho phụ
nữ đẻ nhiều con, là một loại tô tem hình thai nhi tượng trưng cho sự sinh sôi
nảy nở".
Tuyền béo cười :" Thời
cổ vẫn hay hơn, đâu có như bây giờ, đi đâu cũng toàn những người là người, sinh
đẻ có kế hoạch là đúng. Chúng ta phải phản đối sinh nhiều con, nên trồng nhiều
cây mới tốt. Cho nên cái thứ không phù hợp với xu thế phát triển của xã hội
hiện đại này ấy mà, để ở đây cũng vô ích, thôi tôi tịch thu, đem về đổi lấy tí
tiền mua ít rượu với thuốc lá".
Tôi gật đầu :" Cậu nói
cũng có lý, chúng ta nên ủng hộ sinh đẻ có kế hoạch, nhưng hiện giờ tốt nhất là
đừng tùy tiện đụng vào những thứ này, vì ta vẫn chưa biết nó mô tê thế nào.
Chuyến đi này chủ đích là đến mộ Hiến vương kiếm Mộc trần châu liên quan đến
tính mạng của cả nhà chúng ta đấy, đó mới là việc lớn hàng đầu, cậu nên tự biết
cân nhắc thì hơn ..."
Tôi còn chưa nói hết câu,
Tuyền béo đã lờ đi, cầm luôn cái vò định đập vỡ để lấy thai ngọc. Shirley Dương
vội ngăn lại nói :" Vật này được vị chủ tế của Hiến vương cất trong bụng
con sâu khổng lồ, chứng tỏ nó là vật khác thường, ta chưa biết rõ mục đích của
nó thì đừng nên làm bừa, xem nốt mấy thứ kia đã rồi tính sau".
Tôi thấy ánh mắt Tuyền béo
sáng quắc, coi như không nghe thấy chúng tôi nói gì, một mực giằng lấy cái vò,
mồm cứ làu bàu oán thán rằng chuyến đi Vân Nam lần này ăn gió nằm sương, bao
phen lộn đầu cắm mông, biết bao nguy hiểm, nào là lăn trên kiếm sắc, tắm trong
vạc dầu, đâu dễ gì vớ được một ít đồ xịn thế này, lẽ nào lại không lấy?
Tôi nói với cậu ta :"
Trong huyền cung của Hiến vương, báu vật nhất định sẽ chất cao như núi, hám cái
thai ngọc trong vò này làm gì? Huống chi cái thai ngọc này ẩn chứa tà khí, rất
không bình thường, nếu đem về sẽ gặp rắc rối cũng nên. Ta nên có tầm mắt nhìn
xa hơn một chút, đừng chỉ nhìn xoáy vào cái lợi cỏn con trước mắt. Lẽ nào cậu
chưa nghe Mao chủ tịch dạy chúng ta câu ' Than vãn lắm đề phòng đứt ruột, cảnh
trải dài tầm mắt vươn xa' à?"
Tuyền béo vẫn làu bàu
:" Tôi còn biết ngài ấy còn nói ' Côn Minh tuy nước hơi nông, Nhưng mà cá
đẹp hơn dòng Phú Xuân'. Thế mà sông nước Vân Nam chẳng nông tí mẹ nào ..."
Kêu ca là một nhẽ, nhưng
chúng tôi vẫn tiếp tục xem xét hai thứ đồ bí hiểm còn lại trong cái hòm đồng to
tướng này, chẳng may bỏ qua không khéo để lại hậu họa, khi tiến vào mộ Hiến
vương sẽ càng thêm rắc rối.
Ba chúng tôi xem xét hai
khoang còn lại của chiếc hòm vuông, một khoang có cái túi da to. Túi này bằng
da báo Vân Nam, bên trên có đính những sợi vàng bạc, đều là hình tựa như những
câu bùa chú bí mật, túi khá căng, hình như chứa không ít đồ, nhấc lên thấy
không nặng tay mấy.
Những thần chú kỳ lạ này ít
nhất cũng có thể cho ta thấy, dù cái thai ngọc có đúng là của dân man di để lại
đi nữa, thì các thứ trong túi cũng phải có liên quan đến Hiến vương. Bùa trốc
hồn của trùng thuật hết sức độc đáo, nó tựa như một đàn nòng nọc đang bò bên
nhau rất có quy luật, tạo nên một ấn tượng khó quên.
Sự hiểm ác tàn độc của
trùng thuật dẫu đề phòng cũng không lại được, nhưng đã biết là thứ có liên quan
đến Hiến vương thì phải trấn tĩnh lại, mở túi ra xem xem đây rốt cuộc là thứ gì.
Chúng tôi bèn kiểm tra lại
vũ khí cùng các thiết bị phòng độc, dặn dò nhau vài điều, thấy miệng túi dùng
gân thú để thắt, rất khó cởi, đành dùng dao để cắt. Chúng tôi cùng bắt tay vào,
nhanh chóng cắt đứt dây gân thú.
Mở túi da báo ra, thấy bên
trong đựng đầy xương người rời rạc. Chúng tôi đã chuẩn bị trước tâm lý, trong
bùa trốc hồn phải có xương người, cho nên không hề sửng sốt, bèn lùi lại bình
thản quan sát động tĩnh.
Sau một hồi không thấy có
gì lạ, chúng tôi mới bước đến gần để xem. Tôi dốc đám xương xuống đất, lúc này
đã thấy rõ cả thảy có ba bộ hài cốt. Cả ba đều không quần áo, chẳng rõ vì đã bị
mủn nát hay là vốn dĩ không có quần áo chôn theo. Hình dạng xương cốt rất lạ,
xương sọ to, xương cánh tay dài, xương đùi ngắn và nhỏ, kích cỡ bộ xương như
của đứa trẻ 5-6 tuổi, nhưng mật độ của chất xương lại giống như xương người
già. Rõ rệt nhất là hàm răng, răng đều mọc dài, đã bị mòn nghiêm trọng, không
thể là của trẻ con.
Kinh nghiệm ngày trước cho
thấy, những người bị dính bùa trốc hồn đều là những nô lệ đã trưởng thành, chưa
thấy có trẻ con, nhưng chất xương và kích cỡ xương đều không tương ứng đâm ra
rất khó xét đoán.
Tôi và Tuyền béo lấy hết
can đảm lật bới đống xương, xem xem có đặc điểm gì khác lạ không, nào ngờ sau
một hồi xem xét lại tìm thấy một số đồ trang sức như răng thú xỏ vòng vàng, vài
ba mảnh ngọc bích vỡ, bắt mắt nhất là một con cóc đá màu đen.
Shirley Dương sau khi nhìn
thấy nói luôn :" Đây là đồ trang sức dân man di đeo cho tượng sơn thần.
Đống xương này cũng không phải xương người, mà nhất định là con sơn tiêu trong
truyền thuyết, thường được coi là sơn tinh. Trong các thư tịch cổ có khá nhiều
đoạn miêu tả rất kỹ lưỡng về con vật này, thấp và còm, tay dài như tay vượn,
mặt đen lông trắng, hiểu tiếng người, có thể hô phong hoán vũ ở chốn núi rừng.
Nhưng người hiện đại chưa từng trông thấy chúng, chỉ cho rằng chúng là sinh vật
hư cấu. Cũng có người bảo nó là nguyên mẫu của quỷ mặt đen - khỉ mặt chó, cho
nên khỉ mặt chó ở châu Phi ngày nay còn có tên khác là sơn tiêu. Con sơn tiêu
trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại không giống khỉ mặt chó ngày nay cho lắm,
cho nên đống xương này rất có thể là xương sơn tiêu thời cổ, chúng mới thật sự
là sơn thần".
Vậy thì ba con sơn tiêu này
đều bị Hiến vương giết, chúng được dân man di coi là thần linh canh giữ núi,
còn cái thai ngọc có thể là thần vật rất được dân chúng coi trọng. Hiến vương
xâm chiếm nơi đây, ra tay tàn bạo, chà đạp xương cốt của sơn thần rồi đem chôn
vào bụng con sâu khổng lồ cùng với thần khí của dân chúng, biến những vật này
thành một "khối u dạ dày" nhằm ngăn cản con sâu bất tử tiêu hóa xác
chết và trứng trùng, lão ta đã dùng thủ đoạn rất bệnh hoạn này để phá hoại tín
ngưỡng của dân địa phương nhằm đạt được mục đích củng cố địa vị thống trị của
mình. Liệu có đúng là như thế không, có lẽ còn phải chờ đến khi vào được mộ
Hiến vương ở thủy long huân, tìm hiểu mọi hành vi của lão ta lúc sinh thời, mới
có thể có được đáp án chính xác.
Chúng tôi nhìn sang con sâu
khổng lồ "bất tử" đang nằm rũ ở kia trong bộ áo giáp vảy rồng quái
dị. Thì ra nó không phải là sơn thần, sơn thần chính cống lại nằm trong bụng nó.
Khoang giữa cái hòm đồng có
kích cỡ rộng hơn hẳn hai khoang bên cạnh, đoán chừng ở đây phải đặt những thứ
quan trọng nhất. Tôi vừa cùng Tuyền béo nhấc thứ để trong khoang giữa này ra,
vừa nghĩ ngợi lan man :" Mười phần chắc tám là thi thể của thủ lĩnh dân
man di, hoặc là thần khí quan trọng nào đấy mà Hiến vương đoạt được của
họ".
Ở giữa là một cái hộp nhỏ
bằng đồng, trông na ná như chiếc hòm vuông bằng đồng chứa nó. Chúng tôi thử nhẹ
nhàng nhấc lên nhưng không được. Mặt trên chiếc hộp đúc một cái mặt quỷ trông
cực kỳ hung ác, lưng quỷ mọc đôi cánh, trông như quỷ dạ xoa đi tuần trên trời,
tỉ mỉ hơn nữa còn có những đường trang trí kỳ dị, khiến chỉ cần nhìn một cái đã
có cảm giác bên trong hẳn không phải vật tầm thường. Lẽ nào trong này đang nhốt
ác quỷ?
Nhìn kỹ hơn chúng tôi thấy
cái ngăn này có một chỗ trống nối liền với cái lỗ khóa hình đầu hổ ở một bên
của hòm đồng, bên trong rỗng không, trên nắp ngăn cũng không có khóa, chỉ còn
cách cứ thế này mà mở nắp ra vậy.
Để đề phòng có cơ quan cạm
bẫy, chúng tôi vẫn đi vòng ra phía sau, dùng cuốc chim móc cái nắp có hình mặt
quỷ lên. Nắp vừa lật lên, bên trong tỏa ra một làn sáng xanh lạnh lẽo, một con
cóc ba chân màu xanh ngồi trong hộp. Tuyền béo "ồ" lên một tiếng rồi
cầm cuốc chim gõ nhẹ vào con cóc, tiếng cạch cạch phát ra, con cóc có vẻ như
làm bằng đá. Thì ra cái hộp đồng có hình đầu quỷ bay trên trời này chính là
"cung thiềm" 1 bằng đồng xanh để cung phụng con cóc.
Chẳng rõ con cóc kỳ quái ba
chân màu xanh lam này được làm bằng chất liệu gì, nó to bằng đầu người, thân
béo mập, đầu ngẩng lên trông đầy vẻ tự đắc, cả hình dáng lẫn chất liệu đều hiếm
thấy. Chưa bàn về chất liệu, chỉ xét riêng về mặt hình tượng nó đã là một kiệt
tác hiếm có, một thứ thần vật vậy.
Tôi và Tuyền béo ngắm nó mà
cứ nuốt nước bọt, tương truyền Hằng Nga uống thuốc trường sinh bất tử, bay lên
mặt trăng rồi hóa thành cóc, vì thế con cóc cũng đại diện cho mặt trăng, tượng
trưng cho tầm cao vời vợi, vậy nên mới có câu 'bẻ quế cung thiềm" để hình
dung sự thành đạt vươn xa của con người. Tôi và Tuyền béo không nén nổi nỗi vui
mừng tột độ, rất muốn bưng con cóc kỳ dị này ra khỏi cung thiềm. Chắc chắn con
cóc ba chân xanh xanh này là báu vật đáng tiền nhất ở núi Già Long rồi, một
thần vật như thế này, chưa nói đến việc đóng bao đem về, chỉ riêng chuyện được
nhìn thấy nó một lần đã là phúc tổ ba đời.
Shirley Dương thì bình tĩnh
hơn nhiều, cô nàng nói :" Cẩn thận đấy! Thực vật và côn trùng trong hang
càng lúc càng lớn dần, lại còn ít nhất là hai chiếc máy bay đã bị rơi trong
rừng, căn nguyên rất có thể chính là ở đây, nó đang bảo vệ bầu trời của mộ vua
..."
Shirley Dương vừa dứt lời
bỗng dưới chân vang lên những tiếng xương nứt vỡ rắc rắc, chúng tôi vội cúi
nhìn, thấy ba bộ xương sơn thần nằm đó đều đang thu nhỏ lai và biến thành màu
đen. Bởi vì hàm lượng oxy trong hang hồ lô cao hơn hẳn trong túi da, nên đám
xương này biến chất rất nhanh, phát ra những tiếng nứt vỡ chói tai kỳ lạ.
Tôi lùi lại phía sau mấy
bước, nói với Tuyền béo và Shirley Dương :" Các thứ bát nháo ở đây đều cực
kỳ quái dị, chúng là thần vật hay tà vật cũng mặc, cứ dứt khoát cho nổ tan tành
luôn để phòng hậu họa". Nói rồi, tôi lục ba lô của Tuyền béo để lấy thuốc
nổ, nhưng ba lô của cậu ta đã chật ních các mảnh vàng lá vụn, phải lục mãi mới
thấy thuốc nổ.
Tuyền béo quay lại định
bước đến giúp tôi lắp ngòi nổ, xừa xoay người lại đã nhảy bật lên cứ như vừa
giẫm phải thứ gì khủng khiếp lắm, cuống quýt giơ tay chỉ vào chân Shirley
Dương. Tôi nhìn theo hướng tay Tuyền béo chỉ, cũng suýt nữa nhảy dựng lên,
tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên xộc thẳng vào tai.
--------------------------------
1 Thiềm: con cóc. Tương
truyền trên mặt trăng có con cóc lớn, nên gọi cung trăng là "cung
thiềm", hoặc "bóng thiềm". Lại rằng, trên cung trăng có cây quế,
nên còn gọi trăng là "cung quế". Người xưa dùng cụm từ "bẻ quế
cung thiềm" để chỉ việc thi cử đỗ đạt.
Chương 31: Tách
vỏ chui ra
M ột đứa trẻ sơ sinh quái đản nửa người nửa sâu đang bám lấy chân
Shirley Dương khóc oe oe, tiếng khóc nghèn nghẹn như không phải tiếng người,
ngay tiếng rúc của con cú mèo mà chúng tôi nghe thấy lúc đêm khuya cũng còn dễ
chịu hơn cái âm thanh này.
Sự việc quá bất ngờ khiến
Shirley Dương hoàn toàn đờ đẫn, đứa trẻ gớm ghiếc nửa người nửa sâu cứ khóc mãi
không thôi, cái mồm nó nhệch ra bốn phía thành bốn "cái môi", trong
mồm đầy gai hình răng cưa mọc ngược vào trong, hệt như mồm của loài côn trùng, cái
mồm há rộng ra trông như cái đầu đứa trẻ bị bổ làm bốn miếng, chực đớp vào chân
Shirley Dương.
Tôi nhìn rõ mồn một, thấy
Shirley Dương không biết né tránh, tuy trong tay đang cầm khẩu M1A1 nhưng vì cự
ly quá gần nên không dám mạo hiểm nổ súng. "Máy chữ Chicago" bắn như
vũ bão, sẽ bắn nát chân Shirley Dương như chơi. Bí quá, tôi liền quay báng súng
nhằm vào con quái giã xuống.
Khi báng súng sắp nện vào
đầu con quái nó bỗng ngoảnh đầu lại, há cái mồm "bốn môi" quái dị ra
ngoạm chặt lấy. Báng súng làm bằng gỗ cứng là thế mà nó cắn nghe ken két, mồm
chảy ra một thứ nước đen đen, nhìn dường như là có độc.
Tôi tranh thủ được mấy giây
quý giá, Shirley Dương cuối cùng đã định thần lại, khẽ hô lên một tiếng, định
giãy chân thoát khỏi con quái vật, tôi cũng giật súng về phía sau. Nhưng cái
mồm quái dị như mồm côn trùng của con quái mọc đầy gai ngược, không thể rút
báng súng ra cho nổi, thành thử giật luôn cả con quái thai nhi đồng này ra khỏi
chân Shirley Dương.
Tôi chỉ lo mình mà dừng lại
con quái ấy sẽ bò dọc theo khẩu M1A1 lên cắn tay, bèn vung luôn cả khẩu súng
lên. Tuyền béo đứng bên nhìn rất rõ, xẻng công binh đã cầm sẵn trong tay, thét
vang :" Tổ mẹ mày, trông bố mày đây!". Cái xẻng chém tới như cơn lốc,
vụt ngay vào con quái nhi bám ở báng súng đang vung lên cao của tôi.
Một phát đập thẳng vào
chính diện trên không, tiếng trầm đục do cái xẻng bằng thép tinh luyện đập nát
thịt nát xương vang lên, con quái nhi nửa người nửa sâu bay văng ra như một quả
bóng rách, lao thẳng vào vách đá. Lại một tiếng "bụp", cái đầu đập
phải vách đá gần như nát bét, vách đá đỏ nhờ nhờ lúc này giống như một hiệu thơ
nhuộm, các thứ nước xanh đỏ vàng đen chảy ròng ròng trên vách.
Tôi tán thưởng :"
Phang quả hay đấy cậu ạ! Mẹ kiếp, đánh cho bõ tức!". Tôi cúi nhìn báng
súng M1A1, vẫn còn dính mấy cái răng như gai ngược ở đó, tôi lại cau mày chửi
:"Răng cứng vãi, chưa cai sữa đã mọc răng, mả mẹ con quái thai!". Rồi
nhìn khắp xung quanh xem nó bò ra từ đâu.
Nào ngờ con quái nhi bị đập
xuống đất vẫn chưa chết, lăn mấy vòng trên mặt đất rồi bỗng ngẩng cái đầu to
nhầy nhụa những máu với thịt, ra sức gào khóc, tiếng khóc chói tai nghe mà nẫu
cả ruột cả gan. Tôi giương súng bắn đòm một phát,đầu nó nát bét bay văng tứ
tung. Đạn chém vụt qua, nó chỉ còn trơ lại cái cổ họng rỗng tuếch, chao sang
trái sang phải một chút, rồi bất lực đổ vật xuống chết hẳn.
Bão táp chưa qua, phong ba
đã tới, chúng tôi chưa kịp tìm hiểu xem con quái nhi từ đâu ra thì toàn bộ hang
động rộng lớn bỗng dưng tối sầm lại. Làn sáng xanh lạnh lẽo từ các xác phụ nữ
bồng bềnh chợt tắt ngúm, cả không gian thênh thang chỉ còn le lói ánh đèn trên
mũ chúng tôi.
Ba bề bốn bên vang lên
những âm thanh lạo xạo của vô số vật thể trườn trên đá phát ra, những tiếng kêu
bi ai của trẻ sơ sinh như xoáy vào tim người ta, tôi lập tức hiểu ngay chúng là
những trứng trùng mọc ra từ các xác phụ nữ đã rời cơ thể mẹ từ lúc nào không
biết. Trước đó chúng tôi tập trung chú ý vào cái hòm đồng đựng thần khí của núi
Già Long nên không kịp thời cảm nhận, nay phát hiện ra thì đã hơi muộn. Hình
như chúng đang bò khắp chốn và đang lẳng lặng tạo ra một vòng vây.
Shirley Dương đốt một cây
pháo hiệu, giơ lên cao. Có lẽ cũng là phản ứng tự nhiên xuất phát từ bản năng
phụ nữ, hình như cô nàng rất sợ bọn quái thai nửa người nửa sâu này, mồi lửa
đang cầm trên tay hơi run rẩy. Ánh sáng trong hang chập chờn, chúng tôi thấy có
vô vàn con quái nhi đang bò, túm tụm lại với nhau thành lớp trong lớp ngoài và
đều nhệch mồm thành bốn mảnh, động tác rất nhanh nhẹn, bò tới bủa vây cả bọn,
hình như chúng coi ba người đang sống này là bữa ăn thịnh soạn đầu tiên trong
đời. Chỉ hiềm chúng thấy sợ thứ ánh sáng lạnh này nên vẫn hơi do dự, hễ ánh
sáng tắt lịm chắc chắn chúng sẽ ồ ạt tràn lên ngay. Chúng tôi có hai khẩu M1A1,
một khẩu súng ngắn 64, một súng hơi "Kiếm Uy" bắn phát một, không thể
chống cự nổi, cần nhanh chóng mở một con đường máu để phá vòng vây.
Ba chúng tôi lưng tựa lưng,
cùng dựa vào nhau, chỉ chờ lũ quái thai kia lộ ra sơ hở sẽ lập tức hành động,
xông vọt ra ngay. Cơ thể chúng có trùng độc, bị một vết xước nhẹ cũng đủ để mất
mạng rồi.
Tôi một tay cầm súng một
tay giơ đèn pin mắt sói chiếu vào khoảng tối mà lũ quái nhi đang tụm lại, định
nhìn xem chúng có đặc điểm gì, song hình như chúng rất sợ ánh sáng nên cứ đua
nhau lẩn tránh, có vài con còn bò lên cả vách đá nhẵn thín dựng đứng. Tôi phát
hoảng, tại sao chúng lại bò như thạch sùng vậy được? Tôi lại soi đèn vào con
quái nhi đã chết đang nằm dưới đất, mới nhận ra rằng hai chi trước của chúng đều
có giác bám.
Tuyền béo hô to :" Lũ
sâu ranh con này sợ ánh đèn pin, chúng ta cứ xông ra là được!"
Shirley Dương nói với hai
chúng tôi :" Đừng! Chúng chỉ chưa thích ứng thôi, chứ không phải chạy
trốn, chỉ cần tránh được ánh sáng rọi thẳng thì chúng sẽ không dễ dàng rút lui
đâu. Chúng đông thế này, bọn ta xông ra khác nào lấy trứng chọi đá?"
Bọn quái nhi đã nằm suốt
ngàn năm trong cơ thể xác chết, tại sao nay lại đột ngột nở ra như vậy? Như thế
chẳng phải cắt đứt nguồn sương độc của sơn cốc hay sao? Hay là tại chúng tôi đã
vô tình đụng đến một chốt lẫy hoặc một nghi thức nào đó? Nghĩ đến đây tôi vội
tìm ba món thần vật vốn nằm trong chiếc hòm bằng đồng: con cóc quái dị ba chân
ngồi trong thiềm cung, ba bộ hài cốt sơn thần, và cái thai ngọc xanh biếc nằm trong
cái vò gốm. Liệu có phải những thần khí này là tội phạm đầu sỏ khiến trứng
trùng rời khỏi cơ thể mẹ không?
Hang động đang rất hỗn
loạn, trong bóng tối, tiếng gào khóc của trẻ sơ sinh mỗi lúc một vang to, có lẽ
không thể đứng chờ tình hình biến động, đã đến nước này rồi đành liều mà xông
ra ngoài vậy.
Tôi nhắc Tuyền béo lấy bình
xịt propane ra, lúc này không được tiếc bất kỳ thứ gì, nước đã đến chân phải
nhảy, phải xử lý việc trước mắt đã, phóng hỏa đốt cả lũ, rồi nhân lúc rối loạn
sẽ chạy ào ra phía cửa hang hồ lô, ra khỏi hang, chiếm ưu thế địa lợi thì không
sợ gì lũ sâu bọ này nữa.
Chúng tôi sắp hành động
bỗng Shirley Dương nói :" Chúng ta đánh nhừ tử con sâu khổng lồ, rồi lũ
quái nhi đột nhiên rời cơ thể mẹ, có lẽ là vì trong hang này thiếu làn khí đỏ
duy trì trạng thái ngủ của chúng, chứ không liên quan gì đến ba thứ thần khí.
Nhưng chúng ta buộc phải hủy ngay ba thứ thần khí này, nhất là con cóc xanh ba
chân ngồi trong thiềm cung. Con cóc quái dị ấy được làm từ một khối thiên thạch
hiếm thấy, dù bị vùi sâu nghìn mét vẫn có thể phóng ion lên không trung gây
nhiễu, nếu nó không còn nữa thì hai khối thiên thạch lớn ở cửa vào sơn cốc sẽ
mất tác dụng. Nếu không xử lý chắc sẽ còn nhiều máy bay bị rơi ở khu vực
này".
Không cho phép chúng tôi
bàn thêm, lũ quái nhi đói bụng đã không đợi được nữa, bất chấp ánh đèn pin rọi
đến đang không ngừng tiến lại gần và dần thu hẹp vòng vây. Chúng tôi không kịp
phá hủy các thứ như dự tính, bình xịt propane duy nhất của chúng tôi chỉ có thể
dùng ba lần, nếu dùng hết, cả bọn lại phải đứng giữa trùng vây thì hậu quả thực
khó bề tưởng tượng, đành cứ xông ra rồi tính sau vậy.
Tôi lớn tiếng nói với Tuyền
béo và Shirley Dương :" Kề sát nhau xông ra ngoài đi thôi!". Lúc này
một con trùng nhi đã há cái mồm quái dị nhao đến nơi, Shirley Dương lia chân
trúng một bên đầu rồi đá nó văng đi luôn, đồng thời giương ô Kim Cang ra chặn
mấy con đang bám riết phía sau.
Tuyền béo cũng rất nhanh
tay, tức tốc giơ bình xịt propane phun vào chúng, vài chục con quái thai bị
ngọn lửa propane rừng rực thiêu trụi, biến thành những quả cầu lửa giãy giụa
kêu rít lên rồi hóa thành than đen. Đây là lần đầu tiên chúng tôi phun lửa
propane, không ngờ sức mạnh của nó ghê gớm đến thế, ngay cả đá núi cũng bị đốt
cháy.
Tuyền béo phun lửa hai lần,
lũ trùng nhi quái dị bị lửa thiêu kêu gào thảm thiết. Ba chúng tôi nhân lúc hỗn
loạn bèn nhằm chỗ lực lượng đối thủ mỏng nhất xông ra, chạy như điên trên nền
đá nhấp nhô trồi thụt. Chạy được một quãng, tiếng khóc phía sau càng rộ lên,
chúng tôi luống cuống, đường thì khó đi, nghe âm thanh đủ biết đối phương đang
đến gần, nếu cứ chạy nữa e cũng khó thoát.
Chúng tôi men theo bờ nước
chạy vài bước nữa thì hết đường, không gian của hang hồ lô bắt đầu thu hẹp,
vách núi càng khum lại nhiều hơn, rất dốc, nếu muốn đi tiếp chỉ còn cách bơi
xuống nước. Thấy có ánh sáng ở phía trước không xa, đó chắc là lối ra. Nơi này
mặt nước trải rộng, dòng chảy không xiết mấy, dù nếu chúng tôi cố bơi nhanh hết
sức e chưa đến giữa đường đã bị đàn trùng nhi kia đuổi kịp rồi.
Ba chúng tôi đã chạy cật lực,
thở hồng hộc, tim đập liên hồi như không ngắt nhịp. Tôi chỉ về phía có ánh
sáng, nói :" Hai người cứ bơi ra đó trước, tôi ở lại chặn chúng, bằng
không, chúng ta ứng chiến dưới nước rất lúng túng, chết là cái chắc, hai người
đừng lo, tôi sẽ có cách thoát thân".
Tuyền béo lạch xạch lên quy
lát, nói :" Cậu thì có cách chó gì? Đừng ai tranh với tôi nữa, người ở lại
sẽ là tôi! Ông mày đéo tin già tám mươi rồi mà lại sợ lũ nhãi chúng mày!".
Nói rồi định đẩy tôi và Shirley Dương xuống nước.
Shirley Dương gạt tay Tuyền
béo ra, rồi lục ba lô của cậu ta để lấy thuốc nổ :" Ta phải nhanh chóng bố
trí vài vành đai bằng dây dẫn thuốc nổ, tạm thời chặn chúng lại, may ra chúng
ta có đủ thời gian thoát thân".
Tôi và Tuyền béo đều hiểu ý
cô nàng, việc này không thể chậm trễ, phải tranh thủ từng giây. Chúng tôi gỡ bỏ
dây thép bé xíu quấn ngoài dây dẫn thuốc nổ, rồi rải bừa trên mặt đất. Những
tiếng khóc thảm thiết như tiếng sói hú gào đang dần đến gần, hang tuy tối đen
nhưng vẫn có thể đoán biết lũ trùng nhi ấy đang tiến sát tới, tôi luôn miệng
giục Tuyền béo :" Mau rút thôi, mau rút thôi!"
Tuyền béo đã rải xong toàn
bộ số dây dẫn thuốc nổ lên mặt đất. Shirley Dương mở van túi khí của ba lô
trang thiết bị. Trong tiếng khóc rít lên cứ như đòi mạng, ba chúng tôi không
chậm trễ một giây, nhảy ào xuống nước, chân khua nước tay kéo túi khí, bơi ra
phía cửa hang.
Đang rất vội nhưng tôi vẫn
ngoái lại nhìn, thấy đám quái nhi không rõ là người hay sâu ấy đã áp sát ngay
bờ nước như đàn dòi bám khúc xương, tuyến dây thuốc nổ thứ nhất cũng nổ luôn.
Uy lực của dây dẫn thuốc nổ không mạnh nhưng cũng đủ để hăm lũ quái đang quyết
bám đuổi chúng tôi. Tuyền béo đã bố trí cả thảy năm tuyến dây, với tốc độ như
lúc này, đủ để chúng tôi có thể thoát khỏi hang hồ lô trước khi lũ quái nhi
đuổi kịp.
Tôi vừa bơi vừa tính xem
sau khi ra khỏi hang nên dùng cách gì để tiêu diệt sạch bọn chúng, bỗng nhiên
tôi thấy mình bị chìm xuống, chân bị mấy cái vuốt rất khỏe bám chặt, không chỉ
khó mà bơi tiếp, mà thân thể còn nhanh chóng bị kéo tụt xuống đáy nước tối đen.
Vì tôi bơi phía sau nên
Shirley Dương và Tuyền béo hoàn toàn không hay biết xảy ra chuyện gì, tôi nhất
thời hoảng loạn, bàn tay đang nắm chặt túi khí lơi ra, chưa kịp hô lên thì nước
sông lạnh lẽo đã ngập quá mũi.
Chương 32: Cung
điện trên trời
C hiếc đèn gắn trên mũ chìm trong màn nước lạnh lẽo tối đen, phạm vi
chiếu sáng của nó thu hẹp hẳn lại, trong vùng nước ngầm đen thẳm, tầm nhìn tối
đa chỉ có hơn một mét, tôi chẳng khác gì một gã mù.
Trong lúc nguy cấp, tôi vội
nín thở, cúi nhìn xuống phía dưới liền thấy cái mồm bốn môi của một con quái
nhi nửa người nửa sâu cắn vào đai đeo bi đông nước của tôi. Bi đông quân dụng
có một lớp vải bạt bọc ngoài rất chắc chắn. Trong mồm con quái nhi đầy những
gai thịt mọc ngược vào trong, đớp được vật gì nếu không nuốt vào thì cũng rất
khó nhả ra. Hai chi trước của nó lúc này đang bám chặt lấy chân tôi, nó muốn
dứt mồm ra khỏi chiếc đai đeo bi đông nước.
Trong làn nước tối đen, con
quái nhi trông càng thêm gớm ghiếc, toàn thân nó đầy nếp nhăn, lớp da thô nhám
đâu có vẻ gì là con vật mới sinh? Trông nó như một con bò sát nhuyễn thể vừa
già vừa xấu xí. Lúc này nhìn dưới đáy nước ở cự li gần, tôi cảm thấy nó đáng
ghét vô cùng, may mà nó mới chỉ cắn cái bi đông, nếu nó cắn vào mông thì phen
này tôi tiêu đời.
Con quái nhi có sức mạnh
ghê gớm lạ thường, từ khi chưa rời cơ thể mẹ, nó nằm trong trứng mà đã có thể
quẫy mình di chuyển cả cái xác nặng trịch đi, lúc này tôi bị nó ra sức kéo
xuống đáy nước, thật đúng là hết sức bất lợi. Tôi chỉ hận không thể lập tức
thoát khỏi con quái nhi xấu xí hung hãn này, các thứ khí giới vừa tay như xẻng
công binh, cuốc chim leo núi đều ở trong ba lô đã bơm túi khí lên, đành đưa tay
rờ vào túi rút con dao lính dù kiểu Nga.
Vốn tôi định cắt luôn cái
mồm bốn môi của con quái nhi, nhưng lại nghĩ nếu làm thế nó sẽ tuôn ra máu độc,
vậy e tôi cũng có nguy cơ trúng độc, tốt nhất là vẫn nên cắt cái đai bi đông
thì hơn.
Tôi bèn kề dao vào dây đai
bi đông, dùng móc khoằm trên lưỡi dao cứa giật ra phía ngoài, cắt đứt dây đai.
Cái mồm con quái nhi vẫn mắc vào dây đai bi đông, không thể làm gì được nữa,
Ngực tôi tức căng muốn vỡ tung, tim đập thình thịch như điên, chỉ muốn nhào lên
mặt nước để hít thở chút không khí không muốn rắc rối thêm với con vật này nữa,
tôi vội giơ cái chân rảnh rang ra đạp mạnh vào đầu con quái thai khiến nó văng
ra xa, mượn lực đẩy ấy lao nhanh lên mặt nước.
Chưa lên đến mặt nước bỗng
thấy hai bóng trắng lướt ở hai bên, ra đó là hai con quái nhi bằng con cá sộp
to từ đáy nước lao thẳng về phía tôi. Động tác của chúng rất linh hoạt nhanh
nhạy chẳng kém gì cả.
Vừa mới thầm than một tiếng
mệnh mình khổ quá tôi đã bị chúng vây vào giữa, mỗi bên một cái mồm bốn môi hé
ra, bên trong chi chít những cái gai mọc ngược màu hồng phấn. Lúc này dù không
bị chúng cắn chết thì tôi cũng đã hết hơi, nhùng nhằng chút thôi cũng sẽ chết
vì sặc nước.
Tôi không nghĩ gì nữa, thực
ra cũng chẳng có cơ hội mà nghĩ với cả ngợi, thấy con quái nhi bên trái xông
đến trước, tôi bèn né vai tránh khỏi cái mồm quái dị, tay trái vòng lại tóm
ngay lấy cổ nó.
Rồi con kia cũng nhanh
chóng lao đến ngay bên cạnh, tôi lùa tay trái sang tóm lấy gáy con quái nhi,
lợi dụng đà của nó, xô mạnh vào con quái nhi đang lao đến từ bên phải. hai cái
mồm với tám cái môi bập vào nhau không tách ra được, cả hai cùng giãy giụa và
chìm xuống đáy nước.
Tôi vừa từ cõi chết trở về,
bèn lập tức đạp nước ngoi lên, hít lấy hít để làn không khí oi bức trong hang
hồ lô, đại não cũng từ trạng thái trơ vì thiếu ôxi trở lại trạng thái bình
thường.
Nhìn bốn bề, mặt nước tối
đen im phăng phắc, không thấy bóng Tuyền béo và Shirley Dương đâu, tiếng vọng
của dãy thuốc vừa nổ vẫn còn vang vọng, khói diêm tiêu vẫn chưa tan hết. Tôi gỡ
bỏ những thứ nặng nề trên người, vung hai cánh tay bơi tự do, dốc hết sức bơi
về phía cửa hang hồ lô có ánh sáng.
Càng bơi về phía trước nước
chảy càng xiết, thậm chí không cần bơi, nước cũng đẩy người đi, hang hồ lô dốc
xuống, trút nước ra sơn cốc khá sâu bên ngoài. Ánh sáng ngoài cửa hang đã bắt
đầu chói mắt, phía sau bỗng vang lên tiếng gào khóc như xé cổ của lũ quái nhi,
có lẽ chúng chỉ tạm thời hoảng sợ vì những tiếng nổ khi nãy, bây giờ lại tiếp
tục truy đuổi. Bọn này có thể bò trên vách đá rất nhanh, ở dưới nước còn linh
hoạt gấp bội, lòng tôi không khỏi trĩu xuống, e rằng dẫu ra khỏi hnag hồ lô
cũng hết cách đối phó với lũ quái nhi này.
Nhưng có rầu cũng vô ích,
tôi đành tự an ủi, năm xưa giải phóng quân trên đường rút lui cũng vẫn đập được
tan quân địch, rồi lại tổ chức đại phản công trên toàn chiến tuyến đấy thôi.
Đành nghiến răng tiếp tục bơi vậy. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa hang loang
loáng bóng người, có ai đó quăng dây thừng xuống, nhưng vì ngược sáng nên tôi
không nhận rõ mặt người ấy, nhìn dáng thì có lẽ là Shirley Dương. Nước ở chỗ
miệng hồ chảy rất xiết, tôi nắm chặt dây thừng nên mới không bị trôi xuống
dưới. Ngoài hang nước chảy ầm ầm, ánh mặt trời khiến tôi lóa hết cả mắt, nhất
thời cũng khôgn rõ mình đang ở chốn nào nữa, tôi bám một sợi dây leo rủ xuống
bến vách hang rồi đu người lên.
Người treo lơ lửng, xung
quanh dây leo chằng chịt, Shirley Dương cất tiếng hỏi:" Ra khỏi hang chúng
tôi mới biết anh đã mất hút, đang định quay lại tìm anh đây. Sao anh bị rớt lại
thế?"
Tôi xua tay:" Chuyện
dài lắm, lát nữa tôi kể cho. Tuyền béo đâu?". Tôi ra sức dụi mắt, bắt đầu
quen dần với ánh sáng bên ngoài, đưa mắt nhìn xuống dưới kia mà thấy chơi vơi
chóng mặt, thì ra tôi đang đứng ở ven cái miệng hồ lô, nơi đây có vô số thác
nước đổ xuống. Trong cái bồn địa khổng lồ nơi ba con sông hội tụ núi non bao
bọc xung quanh này, mọi dòng nước từ Trùng cốc đổ ra đều biến thành những thác
nước lớn nhỏ hối hả chảy xuống một cái hồ lớn. Thác lớn nhất rộng đến hai chục
mét, nước trút xuống, bọt nước văng ra tứ tung, tiếng nước ầm ầm vang khắp sơn
cốc xanh ngắt.
Cái hồ lớn này nông sâu ra
sao thực khó đoán, đường kính của nó cũng phải đến bảy tám trăm mét, ngoài
những thác nước đổ xuống xung quanh còn mọc đầy những dây leo to xù, nhìn rặt
một màu lục, trông cứ như một cái thúng xanh khổng lồ, càng cho ta cảm giác
nước hồ sâu khó lường. Cái hang mà chúng tôi thoát ra là một cái thác tương đối
nhỏ và tách biệt hẳn với chuỗi thác nước, xung quanh mọc đầy dây leo, bằng
không chúng tôi khó tránh khỏi bị nước xô xuống hồ. Tuyền béo và chiếc túi to
đựng toàn bộ trang thiết bị đang bị mắc trên đám dây nhợ già cỗi đang rung rinh
ở phía trước, chẳng biết có chịu được trọng lượng như thế không.
Chỗ đó cách mặt hồ ít ra
cũng hơn ba chục mét, cái bệnh sợ độ cáo của Tuyền béo lại tái phát, cậu ta
nhắm nghiền mắt không dám nhìn. Shirley Dương đành đóng chốt đinh trên vách đá
và thả dây thừng sát xuống. Tuyền béo nhắm mắt nắm lấy dây thừng rồi ngoặc nó
vào khóa an toàn ở thắt lưng.
Tôi thấy đám dây leo này
dai chắc, Tuyền béo đã được thắt dây bảo hiểm, lúc này không có gì đáng ngại.
Chỉ lo lũ quái nhi kia đuổi theo đến nơi, chạm trán chúng ở nơi vách núi dựng ngược
thế này chỉ e quá nguy hiểm. Lúc này lên hay xuống, phải quyết định ngay: nếu
trèo lên vách đá thì có thể vòng đến nơi tận cùng của Trùng cốc, còn tụt xuống
sẽ là hồ nước. Nhưng tình thế lúc này Tuyền béo sao có thể bò lên được, chỉ còn
cách dịch chuyển xuống dưới vậy.
Tôi định thần, giờ mới nhìn
rõ khung cảnh xung quanh, không nhìn thì thôi, vừa mới để ý quan sát đã lập tức
trợn tròn há hốc miệng ra. Quần thể thác đổ xuống tọa nên một lớp bụi mù mịt,
địa thế lại thấp nên hơi nước quẩn mà không tan, ánh mặt trời chiếu xuống tạo
nên cầu vòng bảy sắc, vô số cầu vòng sặc sỡ làm nổi bật nên môt toàn cung điện
lơ lửng không trung. Cung điện có đủ cả thềm điện, tường thành, đình bia, giác
lâu, điện thờ, linh đài... Lầu quỳnh gác ngọc tất cả đều mang dáng vẻ thời Tần,
những khối kiến trúc gach Tần ngói Hán nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững trên làn
hơi nước lấp lánh sắc cầu vồng trông như một thiên cung huyền ảo.
Tôi còn đang bị tòa thành
giữa không trung ấy làm cho sững sờ kinh ngạc, thì Shirley Dương đứng bên giật
tay nói:" Đó chính là mộ Hiến Vương rồi, nhưng anh nhìn kĩ mà xem, nó
không phải là ở trên không đâu".
Tôi cố nén tâm trạng lâng
lâng mơ màng, định thần nhìn lại, mới thấy đúng là không phỉa được xây cất ở
lưbng chừng trời. Nó là một kiến trúc khổng lồ kiểu Yết Sơn, tương tự chùa
Huyền Không nổi tiếng khắp thế gian được xây cất trên vách núi cheo leo dựng
đứng với kĩ thuật xây dựng khó bề tưởng tượng. Cây cối xanh rờn bao quanh càng
tôn thêm vẻ rực rỡ dị thường của tòa cung điện, khiến người ta bất chợt nảy
sinh cảm giác mộng ảo như thể nhìn thấy lâu đài thành quách được thần tiên xây
dựng trên trời.
Không hiểu vì lí do gì mà
tòa thành trên không được bảo tồn hoàn hảo đến thế, sắc màu tuyệt mỹ lại chưa
hề phai nhạt. Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ gì nhiều nữa, tuy nước đổ ầm ầm
nhưng ở bên ngoài này cũng đã nghe thấy tiếng gào khóc rụng rời từ phía trong
hang động rồi, bọn quái kia sẽ đuổi đến ngay trong khoảng khắc. Tôi chỉ vào
cung điện của Hiến Vương nói với Shirley Dương: "Chúng ta tìm cách rút lui
vào trong đó đã, chắc là tuyến ngăn côn trùng trong mộ Hiến vương có thể cản
được chúng".
Shirley Dương nói:"
Được! Ở mé bên kia có mấy tuyến sạn đạo(đường ven núi cheo leo) cổ. Có thể vòng
qua đó được"
Tôi cũng đã nhìn thấy san
đạo trên vách núi hiểm trở dựng đứng, tất cả đều được xây dựng bằng chốt và đá
phiến, có chỗ còn lợi dụng địa hình. Đục luôn bậc thang vào núi, làm thanh lối
đi ven theo vách đá hiểm trở dựng ngược trong đó có hai đường chạy xuống hồ
nước lớn bên dưới. Chỉ riêng việc đúc khoét kiến tạo nên hệ thống sạn đạo này
thôi cũng đã khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc rồi..
Tôi bám dây leo lần xuống
chỗ Tuyền béo, rồi đỡ Shirley Dương cùng xuống. San đạo gần nhất cách bên trái
chúng tôi không xa. Tôi nói với Tuyền béo và Shirley Dương:" Chặt đứng dây
leo rồi đu xuống sạn đạo".
Như thế tuy mạo hiểm nhưng
hiện giờ chẳng còn cách nào hay hơn. Vách đá dựng đứng ngất cao, Tuyền béo vốn
mắc chứng bệnh sợ độ cao đã đành, ngay tôi và Shirley Dương cũng thấy chóng
mặt, hễ động đậy là có cảm giác đang chơi vơi trên mây ngũ sắc, mỗi bước đều
thấp thỏm như đang bên vực thẳm, bước trên băng mỏng. Chúng tôi đều kinh hãi
thót tim, vậy mà phải bám dây leo đánh đu xuống san đạo xa bảy tám mét, ai dám
đảm bảo san đạo kia vẫn còn vững chắc? Có khi vừa đặt chân vào đó đã vỡ vụn
cũng nên.
Tuyền béo vẫn chần chừ do
dự, người cứ run bắn lên. Tôi nói với cậu ta:" Đừng run nữa đê! Coi chừng
đứt dây leo đấy! Thà cứ liều đu xuống, dẫu chết vẫn là một trang hảo hán, còn
hơn là chết kiểu cậu, như thằng bị thịt ấy".
Tuyền béo nói:"Đừng
khích tôi, cậu cứ nhảy trước đi, cậu nhảy sang tôi nhảy theo, đứa nào không
nhảy đứa ấy gọi đứa kia bằng cụ!.
Shirley Dương cầm dao lính
dù câu một sợi dây leo dài lại gần, nói với Tuyền béo:" Đừng làm ồn nữa,
bọn quái thai sắp bò đến nới rồi, nhanh lên không thì muộn mất".
Tôi ngẩng nhìn, quả nhiên
thấy bốn năm con quái nhi nửa người nửa sâu đnag từ trên cao bò xuống chỗ chúng
tôi, xem chừng phía sau còn nhiều hơn nữa, dường như thân hình chúng lớn phổng
hẳn lên so với trước đó. Đã thoát ly hình hài trẻ sơ sinh, các đặc trưng côn
trùng của chúng càng rõ rệt hơn.
Tôi lục ba lô Tuyền béo lấy
ra khẩu " máy chữ Chicago" bắn luôn mấy phát. Ba con sâu lai hình
người lập tức trúng đạn rơi xuống hồ nước sâu xanh biếc. Mặt nước bắn tung lên
ba chấm bọt trăng trắng, không thấy một âm thanh nào hết vì đã bị át đi bởi
tiếng thác nước gầm vang như sấm, và cũng không thấy xác ba con quái thú nổi
lên trên mặt nước.
Cả ba chúng tôi đều kinh
hãi. Shirley Dương nhìn khí áp kế đeo trên cổ tay, thấy độ cao so với mực nước
biển còn thấp hơn cả thung lũng Colorado nổi tiếng ở Mỹ. tôi bất giác kêu lên:"
Sao nơi này lại giống cái động quỷ không đáy ở vùng núi Traklama đến thế?".
Tôi khoác ba lô lên lưng,
mặc xác nơi này có giống động quỷ hay không nữa, biết Tuyền béo hễ đứng trên
cao là nhát hơn chó, nếu hai chúng tôi nhảy xuống san đạo trước, để cậu ta ở
lại sau chắc chắn cu cậu không dám nhảy xuống, cho nên cứ phải bảo cậu ta nhảy
trước đã. Khỏi cần phân bua nữa, tôi dúi sợi dây leo vào trong tay Tuyền béo
nói:" Cậu cứ yên tâm nhảy đi, trên lưng vẫn mắc sợi dây bảo hiểm kia mà,
không chết được đâu" Nói xong tôi cắt luôn sợi dây leo định đạp một phát
vào mông Tuyền béo cho cậu ta đu chếch xuống dưới san đạo xa hơn năm mét dưới
kia.
Nhưng chân tôi lại đạp hụt
một cái vào khoảng không. Chỗ chúng tôi đang bám có hơn một chục sợi dây leo
đan chằng chịt với nhau, ba chúng tôi cùng cái ba lô đựng trang thiết bị vừa
vặn trọng tại của đám dây này. Bỗng có ba bốn cái dây leo cùng đứt, khiến ba
chúng tôi đều bị treo lơ lửng giữa chừng. Bị tụt xuống bất ngờ thật không sao
kịp trở tay. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra đám dây leo vừa bị lũ quái dị đuổi đến
nơi cắn đứt.
Chương 33: Nước
biếc bí hiểm
T iếng nước chảy ồ ạt ầm vang lên liên miên bất tuyệt, nếu không có
sợi dây bảo hiểm buộc trên người Tuyền béo thì chúng tôi đã rơi xuống hồ nước
sâu dưới kia rồi.
Tính thế lên không được
xuống không xong lúc này mới càng chết dở. Đặc trưng côn trùng của bọn quái
thai kia càng lúc càng thể hiện rõ, nửa sâu nửa quỷ, xấu xí đến nỗi không ai
dám nhìn thẳng vào. Chúng liên tục bò ùn ùn từ miệng hồ lô trên vách đá, nhanh
chóng bủa vây chúng tôi.
Bị treo trên dây leo, đầu
chúc xuống dưới, hồ nước xanh thẫm bên dưới khiến người ta hoa mắt chóng mặt,
tôi vội vàng quẫy đạp lật người lên. Động tác quá đà khiến dây leo lại đứt thêm
một sợi, thân thể sà thấp xuống thêm một chút, suýt nữa thì đứt cả thắt lưng,
may sao Shirley Dương kịp cầm quốc chim ngoắc vào vách đá, tạm thời tìm được
chỗ để vận sức vào.
Tôi cười khẽ nói:"Phen
này chọc phải tổ ong bầu thật rồi." . Miệng nói vậy nhưng tay vẫn giơ khẩu
M1A1 bắn chết hai con quái trùng lai người vừa bò tới trên đỉnh đầu. Một con
rớt xuống đập phải người tôi, một mùi tanh tởm lởm xộc lên khiến tôi chỉ muốn
nôn ọe. tôi vội ép xát người vào vách đá,kẻo lỡ bị đà rơi của nó kéo cho mà rơi
theo xuống hồ nước sâu phía dưới, rơi xuống từ độ cao này khác gì là nhảy lầu.
Shirley Dương treo người
trên vách đá gọi tôi:" Anh Nhất! Đám dây leo này không chịu được bao lâu
nữa đâu, mau di chuyển lên trên sạn đạo đi!"
Tôi đáp:" Nhưng trò
này mất mạng như chơi đấy, cô mau mau cầu Thượng đế của cô hiển linh tạo ra kỳ
tích đi!".
Nói rồi tôi ngoảnh sang
nhìn Tuyền béo bên cạnh, cậu ta mà ở trên cao là không dám mở mắt ra nữa, tuy
bám chặt lấy ba sợi dây leo to sù, dây bảo hiểm móc ở thắt lưng căng như dây
đàn, có lẽ đinh đóng chốt trên vách đá sắp không chịu nổi trọng lượng của cậu
ta nữa rồi, đất đá vụn rào rào rơi xuống.
San đạo vốn hơi chếc phía dưới
chúng tôi, sau cú tụt rơi đột ngột vừa nãy, chiều cao gần như đã nagng bằng,
nhưng vài mét ở giữa không có một cành cậy ngọn cỏ, muốn sang đó chỉ còn cách
bám dây leo đánh đu như quả lắc đồng hồ đưa qua dưa lại, khi đủ lực rồi thì
nhảy sang sạn đạo.
Tôi đưa khẩu M1A1 cho
Shirley Dương rồi nói:" Cô yểm hộ tôi, tôi đưa Tuyền béo sang đó trước,
rồi đến cô, tôi đoạn hậu". Trong tình huống gấp gáp thế này, không thể
thương lượng thương liếc gì được, Shirley Dương một tay bám sợi dây leo, tay
kia cầm báng súng, tỳ nòng súng lên chiếc cuốc chim đang bập vào vách đá mà
bắn, thỉnh thoảng lại đổi góc độ, bắn cho lũ quái nhi đang lại gần rơi lả tả
như sung rụng.
Tôi đeo ba lô lên người
Tuyền béo, hai chân đạp mạnh vào mông cậu ta. Tuyền béo vừa bị đạp liền tức khắc
hiểu ngay tôi định làm gì, liền kêu lên:" Ông mày đến đây đổ đấu chứ không
phải đến diễn xiếc mẹ gì đâu... ".
Chưa nói hết câu, Tuyền béo
đã bị đẩy sang phía san đạo kèm theo một tiếng hét thất thanh, song vì chưa đủ
lực nên chỉ đong đưa được một góc 30 độ thì lại trôi về. Đám dây leo cậu ta bám
vào bị cọ vào đá sắc cạnh, đứt luôn hai sợi, dây thừng bảo hiểm lại càng căng
hơn, tưởng như sắp sứt đến nơi.
Tôi biết lần này phải dốc
hết toàn lực, chỉ một sợi dây thừng bảo hiểm leo núi thì khó mà chịu được trọng
lượng của Tuyền béo và cả ba lô thiết bị nặng nề, chỉ còn lại một cơ hội cuối
cùng này thôi, nếu không thành công nữa thì chỉ còn cách xuống đầm mà vớt cậu
ta lên.
Lúc này bỗng nghe thấy
tiếng đánh máy chữ của khẩu M1A1 ngừng lại, tôi đoán rằng Shirley Dương đã hết
đạn, hộp đạn còn lại đang ưor trong ba lô, chơi với trên vách đá thế này nạp
đạn sao được, tình thế nguy cấp vô cùng, tôi vội vận hết toàn bộ sức lực, trước
tiên là nghiêng về sau đung đưa hết cỡ, vươn tay bám vào dây leo giơ chân đạp
mạnh vào cái mông to tướng của Tuyền béo.
Tôi dồn sức quá mạnh, đầu
óc như bị hẫng hụt, trong tai chỉ nghe Tuyền béo kêu á lên một tiếng, dây bảo
hiểm đứt phựt, đồng thời Tuyền béo cũng rơi lên phiến đá ở san đạo, nhưng nửa
người dưới cậu ta vẫn lơ lửng ở bên ngoài sạn đạo lở lói, san đạo vốn đã cách
chúng tôi không gần lắm, lúc này lại bị đè xuống một chút nữa.
Những đoạn sạn đạo cổ này
đều là xây theo đường xoáy trôn ốc từ trên xuống dưới, từng khúc từng khúc bám
theo vách núi cheo leo dựng đứng. Khi mới vào sơn cốc chúng tôi từng thấy một
đoạn đểc chặn dòng nước. Năm xưa khi thi công chắc người ta phải chặn cả những
thác nước này lại, nên giờ vẫn còn một phần san đạo xuyên qua thác nước, có lẽ
về sau bị thác xối xuống phá gãy. Chỗ Tuyền béo đang bám là một đoạn sạn đạo đã
xập xệ, cậu ta vùng vẫy làm rơi mấy cục đá xuống, cuối cùng cũng đã leo lên
được mặt đường, hoảng hồn nằm vật ra đó, một cái mạng chỉ còn lại nửa cái,
miệng không ngớt niệm Nam mô A di đà phật.
Tôi giúp được Tuyền béo qua
bên kia sạn đạo, hai sợi dây leo đang giữ tôi lơ lửng trên không lại đứt mất
một, sợi còn lại cũng ở trong tình trạng cực kì nguy ngập. Ngẩng đầu lên nhìn
Shirley Dương, thấy cô nàng xoay ngược báng súng đánh bay một con quái nhi đang
bám vào vai. Vòng vây hình trăng lưỡi liềm của lũ quái vật hình thù đáng sợ ấy
đã khóa chặt hai chúng tôi lại.
Tôi vội rướn người lên, tay
tóm lấy một sợi dây leo bên cạnh, lớn tiếng gọi Shirley Dương:" Đến lượt
cô sang, mau lên!". Hiện giờ không phải lúc nhường nhau. Shirley Dương
nhún chân đu người sang phía sạn đạo, đung đưa qua lại cho đủ đà, tôi thấy vậy
bèn lăm le giở lại chiêu cũ, co chân lên định đạp vào mông cô nàng.
Nhưng Shirley Dương cũng co
chân lên đạp vào chân tôi, mượn lực đu sang phía san đạo, rồi lập tức buông tay
rơi xuống bên cạnh Tuyền béo. Lúc này Tuyền béo đã hoàn hồn, mở ba lô lấy khẩu
"máy chữ Chicago" ra, bắn cho bọn quái vật bên cạnh tôi rơi xuống từng
con từng con một.
Hỏa lực của khẩu M1A1 tuy
mạnh những cũng chỉ như muối bỏ bể, không đấu lại được với cả đàn quái vật nửa
người nửa sâu đang tràn đến như sóng nước thủy triều. Nhưng trên san đạo cổ xưa
dường như có vật liệu bí mật để phòng sâu mối nên lũ quái vật đều không dám
đến, ngược lại cứ nhằm cả vào tôi mà lao tới.
Cả xẻng công binh và cuốc
chim leo núi của tôi đều đã vứt đi hết lúc bơi trong hang động, giờ trên người
chỉ có con dao lính dù kiểu Nga, khó mà sử dụng được khi đang ở trên vách núi
dựng đứng, bèn thuận tay nhổ cái cuốc chim Shirley Dương bập trên vách núi rồi
khua loạn lên.
Được hai khẩu súng của
Tuyền béo và Shirley Dương yểm hộ, tôi tạm thời chưa bị nguy hiểm đến tính mạng
nhưng vẫn bị lũ quái thai vây chặt, chỉ mong tự vệ, chứ không thể ngơi tay đánh
đu sang sạn đạo.
Shirley Dương lóe lên một
ý, bèn chuẩn bị quăng dây thừng sang tiếp ứng, cùng lúc ấy dây leo của tôi đang
bám vào cũng bị bọn quái vật cắn nát. Dây leo nghìn năm rất dai chắc nhưng lúc
nửa người nửa ngợm cứ như đàn chó điên mất trí, bất chấp đám răng mọc ngược
trong mồm đều dã bị vặn gãy, cứ ngoặm chặt vào dọa dây leo nhất định không
buông.
Trong thời khắc sinh tử
này, tôi phát huy hết 200% tiềm năng của cơ thể, cảm giác thấy sợi dây leo bị
lỏng, không chờ thân thể rớt xuống, tôi rướn người nhảy sang ngang và tóm ngay
một sợi dây leo khác, tuy nhiên làm vậy lại khiến tôi cách xa san đạo thêm một
quãng nữa.
Tay tôi vừa tóm chặt sợi
dây leo, bỗng có một con quái trùng tức tối lao vọt qua khoảng không, bám đúng
vào lưng tôi, ngoác cái mồm bốn môi chứa đầy gai mọc ngược táp vào gáy tôi. Tôi
vừa ngửi thấy gió tanh xộc vào mũi, thầm biết ngay có điều bất ổn, vội vàng
nghiêng đầu né tránh, khiến con quái đớp một cú vào khoảng không. Nó lại ngoặt
đầu cắn tiếp, giờ tôi đã hết đường tránh né, đành trơ mắt ra nhìn cái mồm sâu
hoắm mọc đầy gai thịt của nó táp thẳng đến phía mình.
Một loạt đạn M1A1 bay sạt
qua gáy, con quái trùng sau lưng tôi bị bắn bay cả đầu, tôi chỉ thấy trên cổ âm
ấm, sau gáy bị khá nhiều máu quái vật bắn tóe vào.
Tôi không kịp nhìn xem rốt
cuộc là Tuyền béo hay Shirley Dương đã bắn phát súng ấy, nhưng tay thiện xạ đã
cứu mạng tôi ấy ắt phải tính rằng nếu bắn vào đầu con quái trùng thì chắc chắn
máu độc sẽ bắn vào miệng tôi, cho nên đã dùng thuật xạ kích chuẩn xác của mình
bắn gãy cổ nó. Mặc dù Shirley Dương bắn súng cũng rất giỏi, nhưng thuật xạ kích
của cô nàng còn thiếu sự dứt điểm mạnh mẽ, có thể bắn thẳng trực tiếp vào chỗ
yếu hại, hơn nữa lại còn chuẩn xác như thế này là Tuyền béo rồi.
Cái cuốc chim trên tay tôi dã
bị một con quái khác cắn chặt, đang cuống cả lên, định vẩy mạnh để văng nó ra
bỗng có ba con khác trên vách đá nhảy xuống, bắt chước con vừa bị bắn văng đầu,
nhào thẳng vào tôi. Hai con trong số đó bị khẩu M1A1 trong tay Tuyền béo và
Shirley Dương bắn chết, con thứ ba lại nhảy vào đúng lưng tôi.
Sau lưng tôi vẫn dính xác
của một con quái trúng mất đầu, còn chưa kịp hất nó ra lúc này lại thêm một con
còn sống bám vào, sợi dây leo tôi đang nắm không chịu đựng nổi nữa, đứt luôn,
gần như cùng lúc ấy, hỏa lực chi viện cho tôi cũng bắn nát con thứ hai thành
mảnh vụn, nhưng tôi đã mất trọng tâm, trên lưng đeo thêm hai con quái vật không
đầu, lộn nhào trên không trung rồi rơi thẳng xuống dưới.
Chỉ nghe thấy tiếng nước ầm
ầm, đầu xuống trước chân xuống sau lao thẳng xuống hồ nước sâu, trong mắt chỉ
thấy một màu xanh đen bao bọc bốn bề, không thể nhìn rõ đông tây nam bắc là
đâu, chỉ thấy một quầng sáng đang chao đi chao lại, vách đá buông xuống khắp
xung quanh như vách đất, khoảng khắc này tựa như một mình rơi xuống mười tám
tầng địa ngục âm u tăm tối, vời vợi xa cách chốn nhân gian.
Nguồn tusach.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét