Chương 53: Qủy
mẫu kích bát đồ
Chúng tôi tiến dần về ngôi miếu cổ phía trước sục tìm, trong vạt cỏ
dại không thấy bất cứ dấu chân người nào. Ngoài cỏ lác và đá rải rác, thỉnh
thoảng trông thấy vài mảnh xương động vật trăng trắng lấp ló trong đất, nhìn kỹ
có cả xương các con vật to lớn là gấu ngựa Tạng và bò Yak, không rõ là chết già
ở đây hay bị mãnh thú ăn thịt rồi bỏ lại nữa.
Trên đường đi đến đầu núi
có tòa miếu cổ, lạt ma kể vắt tắt câu chuyện liên quan đến ngôi miếu. Truyền
thuyết xa xưa của đất Tạng kể rằng Đại vương Thế giới Chế địch Bảo Châu nhận sự
ủy thác của công chúa Gia Địa (tức Trung Quốc), được sự giúp đỡ của Liên Hoa
Sinh đại sư, đã tiêu diệt được yêu phi nấp trong núi Côn Luân. Trong thiên
trường truyền miệng lưu truyền mấy nghìn năm cũng có miêu tả tỉ mỉ, yêu phi
nhắc đến trong thơ vốn là Quỷ mẫu của Ma quốc đã chuyển kiếp.
Từ thời cổ, hẻm núi cách
suối thần Côn Luân không xa là nơi bị nguyền rủa, người chăn nuôi và gia súc đi
qua đây thường mất tích một cách khó hiểu. Phật sống ở địa phương đã từng không
chỉ một lần sai Thiết bổng lạt ma và Hộ pháp Kim Cang đến núi điều tra nguyên
nhân, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Cho đến thời Càn Long, một
trận lở núi nghiêm trọng đã xảy ra. Có người phát hiện thấy một ngôi mộ cổ vô
danh lộ ra ở dốc núi, có vị trí tựa núi nhìn hồ, cửa đá ở hầm mộ đã sập, mở
toang hoác. Không người dân chăn nuôi nào dám vào mà chỉ đứng ngoài ngó nhìn,
thấy bên trong có không ít gỗ hàng rào lâu đời.
Một nửa con đường đá bên
ngoài mộ ngập bên dưới hồ, các tượng đá gồm tượng người, tượng thú như dê,
hổ... dùng để trấn mộ đều bị hư hỏng, cũng không thấy văn bia ghi ghép hoặc
đánh dấu gì hết, cho nên không thể biết ai là người nằm trong mộ, những người
nán lại lâu bên mộ thường gặp tai bay vạ gió.
Phật sống đã cử lạt ma vào
ngôi mộ lộ ra đó để lục soát, có moi được một số xương người, các thứ khác đều
bị mục nát hết, ngoài ra còn đào được một tấm bia đá bên trên khắc một bức
"Quỷ mẫu kích bát đồ" là một cảnh trong truyền thuyết thượng cổ của
miền đất Tạng.
Dân địa phương cho rằng mọi
tai họa xảy ra trước đây chắc chắn đều có liên quan đến mụ yêu phi Quỷ mẫu của
Ma quốc này, và có lẽ đây là nơi táng thân cuối cùng của mụ. Về sau triều đình
biết chuyện, bèn chi tiền bạc để xây ở đây ngôi miếu thờ Kim Cang đại uy đức
nhằm quét sạch tà ma, và còn mời Phật sống cử người đến chủ trì mọi việc lớn
nhỏ trong miếu.
Sau khi chùa Đại Phượng
Hoàng khánh thành, có một thời không ngớt khói hương, không ít dân chăn nuôi từ
ngàn dặm xa xôi đã đến thăm núi, ngắm hồ. Nhưng các chuyện kỳ quái vẫn liên
tiếp xảy ra, nhiều người nói lần nào nhìn thấy ban đếm có một người vận áo xanh
xuất hiện gần hồ, thì vài hôm sau nhất định có người chết đuối ở hồ đó. Và nạn
nhân ấy dù béo hay gầy, hễ chìm xuống nước rồi, dù được cứu lên ngày, đều chỉ
còn da bọc xương, thịt da khô đét, trông nhăn nheo như vỏ cây.
Đã không chỉ một lần có
người chứng kiến từ dưới hồ thò lên một cánh tay xanh to bằng bánh xe tóm lấy
gia súc trên bờ lôi xuống. Các vị lạt ma bèn chặn nhánh sông hòng làm cho hồ
cạn nước để tìm rõ nguyên nhân, nhưng chỉ thấy đáy hồ xương cốt chất chồng. Họ
đã tụng kinh và làm pháp sự nhưng đều không có tác dụng, đành lấy đá đậy kín
ngôi mộ cổ, rồi bỏ chùa ra đi. Tây Tạng là đất Phật giáo phồn thịnh, việc bỏ
chùa là rất hiếm thấy. Kể từ đó mọi người đều nhắc nhở nhau tránh xa cái khu
cấm địa ấy.
Những chuyện xưa cũ này,
ngoài các vị lạt ma cao tuổi ra, kỳ dư mọi người đã dần quên lãng, cho nên lại
bắt đầu có người đến bãi cỏ hoang này cắt cỏ mùa đông, vì cho là tiện lợi. Đoạn
đường đá mà chúng tôi phát hiện ra là những phiến đá khắc kinh văn, năm xưa
dùng để bịt vết nứt của ngôi mộ cổ, bên trên khắc "Đại nhật kinh sớ"
của Mật tông, không được phép giẫm lên. Lạt ma kể đến đây, lắc đầu thở dài, hạ
giọng nói: "Ôi, ngày nay chẳng còn mấy ai coi lời đức Phật là gì nữa."
Anh Đô nghe chuyện kỳ quái
như thế, liền khẽ hỏi tôi: "Anh Nhất, những chuyện ông ấy kể liệu có thật
không? Hay là nói nhăng cuội cũng nên?"
Tôi không tỏ thái độ gì.
Nghĩ đến chuyện mấy hôm trước núi lửa dưới chân núi Côn Luân hoạt động liên tục
rồi gây nên trận động đất lớn, có lẽ lại làm ngôi mộ cổ này nứt toác cũng nên.
Nhưng từ thời Càn Long, mọi thứ trong mộ này sạch bách, bây giờ chỉ còn là ngôi
mộ bỏ trống. Tôi chỉ biết nơi nào có mộ bỏ trống đều chẳng nên nán lại lâu, còn
về các truyền thuyết kỳ lạ ở ngôi miếu thì chịu không hiểu ra sao.
Để không manh mối bỏ sót
dấu vết, bốn chúng tôi dàn hàng ngang và giữ một khoảng cách nhất định tiến đến
phía trước bức tường đổ của ngôi chùa cổ, nhưng vẫn chưa phát hiện ra gì đáng
ngờ. Lúc này tổ một của đại đội trưởng từ bãi cỏ bước ra, cũng không tìm thấy
gì. Hai tổ liền tạm thời hợp nhất rồi tiến vào chùa Đại Phượng Hoàng.
Ngôi chùa đã hư hỏng nặng,
chỉ còn lại vài mảng tường nứt nẻ đổ nát nhưng vẫn có thể nhận ra quy mô của nó
năm xưa. Lúc này vầng trăng tròn to đã ló ra khỏi tầng mây xám dày nặng, ánh
trăng sáng như ban ngày chiếu khắp cả tòa miếu đổ nát. Trên triền núi, tuyết
lớn vẫn không ngừng rơi, gió rét tràn đến thấm cái lạnh vào tận phổi, phủ tạng
dường như đã đóng băng, chúng tôi đâu còn tâm trạng nào mà thưởng thức cảnh đẹp
kỳ lạ vừa có tuyết bay vừa có trăng soi này nữa.
Bộ đội đóng ở địa phương có
câu vè như thế này: "Qua Côn Luân, nào Quỷ môn, đến suối Bất Đông nước vẫn
tuôn, nước mắt đóng thành hòn, sài lang chết cóng hẻm Côn Luân." Hẻm núi
có ngôi miếu hoang này chính là một cái cổng hút gió, gió lạnh kèm theo bụi
băng từ bốn phương rót về đây, vang lên những âm thanh nghẹn ngào kỳ lạ, quanh
quẩn mãi trên bầu trời ở bãi cỏ hoang trước chùa. Kỳ là nhất là nhiệt độ nơi
này rất thấp mà cây xanh xung quanh đây vẫn sinh tồn, nước hồ vẫn không đóng
băng, và cũng không có cá hoặc thủy tảo gì hết. Tương truyền rằng vào thời cổ,
ở đây không có gió thổi nhưng vẫn có sóng to, nước hồ đã cạn từ lâu, chỉ còn
lại một vũng nước nho nhỏ, cho nên bị coi là kiếp trước của "hồ ma
Lapangcho."
Sau khi cả phân đội đều đã
bước vào trong tường bao của ngôi chùa cổ, đại đội trưởng liền mời lạt ma giới
thiệu một lượt về chùa và địa hình xung quanh. Sau khi đã nắm được thông tin cơ
bản, anh chia quân thành hai tổ, đích thân dẫn tổ một đi ra khu vực cửa vào mộ
cổ ở phía sau chùa, tổ hai phụ trách tìm kiếm trong chùa và khu vực vũng nước
bên cạnh, nếu gặp kẻ địch hãy nổ súng uy hiếp, nhưng trước khi nổ súng phải xác
định rõ tình hình đã, không nên xảy ra xung đột không cần thiết. Nếu đến sáng
vẫn không tìm thấy tiểu đội mất tích kia thì đành chờ cấp trên điều động cả
trung đoàn ở phân khu xuống tìm kiếm cứu hộ vậy.
Phân công xong, anh dẫn tổ
một đi xuyên qua gian nhà đổ. Thực ra ngôi mộ cổ ở sau chùa không lớn, chỉ bằng
hai gian nhà dân. Chúng tôi đã nhìn thấy các phiến đá khắc kinh văn ở phía
trước cửa chùa, là vì động đất khiến mặt đất bị nứt to, địa tầng của cả dốc núi
giãn ra và liền vào với đầu kia của mộ thất.
Chúng tôi cũng không dám
chậm trễ, bèn nhờ lạt ma dẫn lối sục sạp khắp trong ngoài chùa một lượt. Ở vị
trí chính giữa, chúng tôi thấy một pho tượng gãy nát, thân mình có nhiều tay,
đầu là đầu trâu với nét mặt hung ác phẫn nộ, chính là tượng Kim Cang đại uy đức
trấn ác phù thiện.
Dưới tượng Kim Vang có khối
đá dày hơn một mét, đào được từ ngôi mộ cổ phía sau miếu, trông rất cũ kỹ nham
nhở. Tôi đi găng tay bông, phủ lớp bụi trên bề mặt, thấy có các hình khắc. Tôi,
anh Đô và cán sự Từ rất tò mò muốn xem Quỷ mẫu hình dáng ra sao. Thấy hình chạm
khắc đá đã mờ gần hết, không màu, nhưng đường nét vẫn còn rành mạch, có thể
nhận ra được bảy tám phần.
Một phụ nữ khỏa thân, có ba
mắt sáu tay, toàn thân đeo đầy đồ trang sức kỳ cục, đường nét uốn lượn, hình
như có liên quan đến thần rắn. Ở hai bên bày hai cái bát to. Thân bát khắc hoa
văn hình cánh ve sầu, trong bát có một đứa trẻ béo đen đang ngồi. Nó cũng có ba
mắt sáu tay, tay cầm cây gậy ngắn hình con rắn, gõ vào bát. Nền bức vẽ là vô số
xương đầu trâu chất đống.
Có lẽ vì bị chôn dưới đất
nên nửa dưới mặt đá rỗ nham nhở và đen xỉn, chỉ nhìn rõ nửa trên của bức vẽ.
Chúng tôi thấy lạ thì xem, chứ không ai thấy Quỷ mẫu đáng sợ cả. Cán sự Từ nói:
"Hình vẽ này không tôn trong phụ nữ, may mà thế lực phong kiến tàn ác đã
bị lật đổ, hàng triệu nông nô Tây Tạng đã vươn mình và được giải phóng, tất cả
đều là nhờ Mao Chủ tịch."
Tôi nói đương nhiên rồi,
cho nên chúng ta uống nước nhớ nguồn, không được quên lời dạy của Mao chủ tịch,
phải từng giờ từng phút đề cao đấu tranh giai cấp. Nói xong mấy câu cho hợp
cảnh, tôi bèn quay sang hỏi Lạt ma xem Quỷ mẫu là nhân vật như thế nào.
Lạt ma dẫn chúng tôi ra hồ
nước ở sau miếu, ông vừa đi vừa đọc thần chú kinh văn, rồi kể về lai lịch của
Quỷ mẫu. Thì ra trong sự tích về vua anh hùng trong bản trường thi, kẻ địch lớn
nhất của Lĩnh quốc chính là Ma quốc. Quỷ mẫu là nhân vật có địa vị cao nhất
trong Ma quốc, gần như là hoàng hậu, chuyên trách việc luân chuyển đầu thai cho
quốc vương Ma quốc sau khi chết. Quỷ mẫu sau mỗi lần chết cũng sẽ chuyển lại
kiếp phục sinh. Muốn tiêu diệt sạch cả họ quốc vương Ma quốc thì phải diệt được
Quỷ mẫu, nếu không cơn ác mộng của Lĩnh quốc sẽ kéo dài mãi. Vào thời đại ấy,
trong con mắt của mọi người, cái chết cũng được chia ra rất nhiều tầng bậc, cái
chết của Quỷ mẫu phải là sự diệt vong triệt để chấm dứt vòng luân hồi.
Nói đến những chuyện này,
tôi chẳng muốn nghe mấy bèn rảo bước đi lên, nhưng lại chợt nhớ ra cái lầu ma
chín tầng nằm sau dưới băng là mộ của quý tộc Ma quốc, ở đây lại có mụ Quỷ mẫu
gì đó, phải chăng chứng tỏ khu vực rộng lớn quanh đây đã từng là khu lăng mộ
của Ma quốc?
Khu vực phía sau ngôi miếu
đổ nát lại càng hoang vắng tiêu điều, vị lạt ma cũng chưa từng đi vào, mọi
người lập tức đề cao cảnh giác. Tôi vốn quen phớt tỉnh tất cả, nhưng trong hoàn
cảnh này, bước chân đi trên vùng đất hoang tồn tại trong truyền thuyết thượng
cổ, toàn thân cũng khó tránh khỏi bị căng cứng. Khoảnh hồ phía sau miếu giờ đây
chỉ còn một vũng nước, chính là nơi mà hai người dân chăn nuôi báo cáo rằng
trâu của họ bị kéo xuống. Trên mặt đất vẫn còn nhiều dấu vết lôi kéo giằng co,
không có vẻ gì là do đặc vụ cố ý tạo ra.
Nước hồ gần như là màu đen,
tanh thối nhức mũi, bốn chúng tôi đứng bên hồ đều không dám thở mạnh vì thối
quá. Anh Đô chỉ vào một mảng đen trong nước, nói với tôi: "Hình như là một
cái mũ bộ đội."
Anh Đô chĩa súng trường có
lắp lưỡi lê, định khều cái vật trông giống mũ da lông cừu kia lên xem. Tôi vừa
định ngăn lại thì bỗng thấy vùng nước thối dưới hồ khẽ động đây, hình như có
một cánh tay người rất to, màu xanh, đang từ từ nhô lên định tóm anh Đô kéo
xuống. Tôi lập tức giương khẩu súng trường bán tự động đã lên đạn, ngón tay
chưa kịp đặt vào cò bỗng tôi nghe thấy một loạt đạn nổ dồn dập từ hướng Tây Bắc
vọng đến...
Chương 54: Đêm
trăng tìm sói
T ôi giương súng chậm nửa nhịp, anh Đô đã bị bàn tay to dưới nước thò
lên kia tóm chặt, may nhờ có lạt ma nhanh lẹ, một tay túm thắt lưng anh ta, tay
kia vung thiết bổng vụt mạnh xuống nước. Thiết bổng Lạt ma tương đương với chức
võ tăng hộ pháp ở các chùa chiền trong vùng nội địa. Cây thiết bổng được khắc
đặc kín các câu chân ngôn thần chú của Mật tông, lại rất nặng, vụt xuống khiến
cánh tay ma quái kia phải rụt lại. Vậy là cứu được anh Đô đã nửa người lao
xuống nước.
Thấy anh Đô đã được lạt ma
kéo lên rồi, tôi giương súng bắn liền mấy phát xuống hồ, sau đó rút hai quả lựu
đạn ném xuống. Lựu đạn nổ, nước bắn lên cao bằng nửa người, cũng chẳng rõ có
phá được thứ gì hay không.
Tôi và lạt ma kéo anh Đô
lui về phía sau, hình như anh bị thương nặng, đau quá kêu rú lên. Tôi mắng luôn
:" Chỉ được cái to xác, mẹ kiếp, gào gì mà gào? Cao hơn mét chín, sao cứ
kêu um lên như đàn bà thế? Có dính tí nước thối thôi chứ làm sao đâu?"
Nhưng nói xong tôi bỗng cảm
thấy không đúng. Cái áo choàng của anh Đô dính nước bẩn đen sì, nửa người như
quả bóng xẹp hơi, hoàn toàn bẹp nhũn, vừa nãy còn gào to, mấy giây sau đã đau
không nói được nữa, những giọt mồ hôi to như hạt đỗ túa ra trên trán rồi lăn
xuống. Lạt ma thấy thế vội moi trong túi ra một cái lọ sứ, cởi quân phục của anh
Đô ra rồi rắc thuốc bột màu đỏ lên người anh.
Tôi thấy một bên vai của
anh Đô đã héo quắt biến thành lớp vỏ cây khô, cứ như là xác chết bị mất hết
huyết dịch. Đầu óc tôi như rỗng không, chẳng biết nên làm gì nữa. Không rõ
thuốc của lạt ma có hiệu nghiệm không, nếu cấp cứu muộn chắc anh Đô bỏ mạng
mất, phải gọi ngay y tá Cơ Ma! Lúc này tôi mới sực nhớ ra, vừa nãy nghe thấy
năm sáu phát súng trường bán tự động nổ ở hướng Tây Bắc. Chắc tổ của đại đội
trưởng cũng gặp phải nguy hiểm rồi, sao lúc này tiếng súng bên đó lại im bặt?
Tôi định chạy sang bên đó
xem sao, nhưng anh Đô bị thương rất nặng, và cũng chưa rõ dưới hồ nước có vật
gì, đã bị lựu đạn tiêu diệt chưa. Khi chưa xác định rõ ràng, nếu chỉ để lạt ma
ở lại đây e chưa chắc thương binh đã được an toàn. Tôi đành ở lại cố thủ và chờ
chi viện, mong sao bên đại đội trưởng cũng nghe thấy động tĩnh bên này và nhanh
chóng chạy lại.
Tôi dìu anh Đô lánh vào sau
một mảnh tường đổ mới phát hiện ra cán sự Từ đã biến mất. Cho rằng anh ta đã
gặp bất trắc gì đó, tôi muốn chạy ra tìm, lạt ma bảo tôi rằng anh bộ đội ấy
thấy ngoài hồ nước có chuyện bèn quay người chạy luôn, chắc lúc này đã ra đến
cửa chùa rồi.
Tôi tức điên lên chửi
:" Tổ sư thằng khốn nạn, ngày thường cứ ra vẻ như mỗi mình làm cách mạng
ấy, đến lúc hệ trọng thì đào ngũ, còn chưa đánh xong phát rắm đã chuồn mẹ nó
rồi. Ông mà còn sống trở về thì phải vạch cái bộ mặt đểu giả của loại hèn hạ,
giả bộ tích cực bợ đít chủ nghĩa xét lại kia ra!"
Đứng sau bức tường, tôi ghé
đầu ra ngó nghiêng quan sát. Nước bẩn trong hồ bị lựu đạn nổ chẳng còn lại là
mấy. Hình như dưới nước không có gì cả, thế thì cái của nợ lúc nãy kéo anh Đô
xuống là thứ gì? Tôi hỏi lạt ma, liệu có phải là ma nước không?
Lạt ma
lắc đầu :" Không. Chùa miếu là nơi thiêng liêng nhất thế gian, dù ở đây đã
hoang phế cũng không thể có ma quỷ, những người đã chết ở đây đều sẽ được siêu
thoát hoàn toàn".
Tôi
nghĩ bụng, lúc thì nói nơi đây chịu lời nguyền, lúc thì nói là nơi thiêng
liêng, ông tự mâu thuẫn còn gì? Bèn hỏi :" Lúc này đang cơn nguy cấp, đây
là chúng ta nói riêng với nhau thôi nhé, nếu không phải là vong hồn quấy nhiễu
thì chắc phải có sơn tinh thủy quái gì đó đúng không?"
Lạt ma
chẳng bận tâm đến câu hỏi của tôi, hướng về chỗ anh Đô đang bị thương ngất xỉu
mà niệm chú Bát bộ Mật tông kỳ sinh chuyển sơn :" Nặc! Hồng nhân hồng mã
địa quát vương, hồng anh trường mâu thủ trung ác, thân phê hồng đoạn đại phi
phong, quyến diệc như thị bất tư nghị, phồn hương tế dĩ chư diệu dục. Hắc nhân
hắc mã tà ma vương, thân phê hắc đoạn đại phi phong, bắc anh trường mâu thủ
trung ác, quyến diệc như thị bất tư nghị, phồn hương tế dĩ chư diệu dục. Lam
nhân lam mã hải long vương ..."
Tôi
thấy ông cứ đọc mãi liên tục, lúc này dường như đã cách biệt với đời, không để
tâm đến những âm thanh xung quanh, thế thì thôi khỏi hỏi gì nữa vậy. Ánh trăng
trong veo, gió lạnh thấu xương nhưng lòng tôi lại như có lửa đốt, tổ chúng tôi
có kẻ đào ngũ, lại có người bị thương nặng, còn tổ một không rõ đã thế nào, sau
mấy tiếng súng vừa nãy cũng chẳng thấy động tĩnh gì nữa.
Tôi
đợi chừng hai phút không thấy tổ của đại đội trưởng đến, nhịn không nổi nữa,
liền lên đạn khẩu súng bán tự động của anh Đô rồi đặt bên cạnh lạt ma, sau đó
nhảy qua bức tường đổ ở phía sau để đi tìm tổ năm người của đại đội trưởng, nếu
họ vẫn ổn tôi định sẽ bảo y tá Cơ Ma đến chữa vết thương cho anh Đô. Vừa định
bước đi tôi chợt nhìn thấy bên bờ hồ có vật gì đó lấp lánh bèn đi đến nhặt lên,
là một cái hộp nhỏ hình thù kỳ lạ, giống như máy ảnh nhưng chưa thấy loại nào
bé như thế này, nhưng tôi hiểu ra ngay, mình đã nhìn thấy trong các bộ phim
phản gián, đây là chiếc máy ảnh gián điệp. Thì ra thằng chó cán sự Từ là đặc vụ,
chắc hắn đến địa điểm thi công bí mật của chúng tôi ở núi Côn Luân thu thập tin
tình báo, rồi vô tình bị cuốn vào nhiệm vụ cứu hộ. Thấy nhiệm vụ này đầy nguy
hiểm, chẳng tội gì mạo hiểm tính mạng vào những chuyện không đâu nên đã bỏ
chạy, tiếc rằng hắn lại lòi đuôi cáo để lộ thân phận. Khi trở về tôi sẽ xử lý
hắn đến nơi mới được.
Tôi
tiện tay cầm máy ảnh lên bỏ vào túi áo, lại nghĩ chiến hữu to xác ngô nghê của
mình từ nay dù không chết cũng vĩnh viễn tàn phế, trong lòng thấy xót xa khôn
tả. Cảnh vách đổ tường xiêu hoang tàn nơi đây càng khiến tôi bi phẫn, nước mắt
bỗng giàn giụa. Vì không chú ý dưới đất, tôi vấp phải một tảng đá lẩn trong cỏ,
lập tức đau điếng người, miệng hít hà liên tục, hai tay vừa xoa đầu gối vừa
nhìn thử xem, hóa ra tảng đá ấy là một bức tượng người nằm, một nửa vùi trong
đất, nhưng phần lộ ra ngoài hình như không phải bằng đá hoàn toàn. Tôi ngấm
ngầm sinh nghi, rồi lại ngửi thấy mùi thối khắm, thì ra pho tượng này gần như
đến bảy chục phần trăm có máu có thịt, bề mặt mọc đầy lông xanh lục, mùi thối
rữa xộc lên khiến tôi không mở nổi mắt ra nữa.
Thứ
này là xác chết hay là tượng đá? Bên dưới trảng cỏ toàn đất bùn, hình như trước
kia cũng là một phần của cái hồ, nước cạn nên bị trơ ra. Tôi chọc báng súng
vào, không ngờ trong vũng bùn bỗng thò ra một cánh tay to tướng tóm luôn hai
chân tôi. Gay rồi, chính nó đã kéo anh Đô xuống nước, dù là người sống hay
người chết cũng không thể có cánh tay to như thế này, nếu bị nó lôi xuống nước
chắc tôi cũng sẽ bị thứ gì đó trong nước hút cạn biến thành xác khô.
Tôi
đang mặc quân phục nặng nề, lại còn đeo thêm vài chục cân vũ khí trang bị nên
không thể né tránh, đang định dùng súng trường ngáng chặn bỗng thấy có một
người từ phía chếch trước mặt lao ra nhào đúng vào pho tượng đá, lập tức bị cái
vật thể màu xanh trong trảng cỏ cuốn chặt.
Dưới
ánh trăng tôi nhìn thấy rất rõ người đó chính là thông tín viên Trần Tinh. Anh
vừa ngã xuống liền bị kéo xuống bùn ngập tận đầu gối, không hiểu sao Trần Tinh
không hề kêu la, chỉ lẳng lặng ra sức giãy giụa.
Tôi cũng
cố quẫy đạp bò ra khỏi đám cỏ để giải cứu Trần Tinh thì lại một người nữa chạy
đến, có ánh trăng nên tôi nhìn rất rõ đó là đại đội trưởng người Tứ Xuyên của
chúng tôi. Anh hầm hầm xách súng chạy đến đứng bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn một
cái rồi cũng chẳng nói gì, giương súng bắn liền ba phát vào Trần Tinh đang giãy
giụa, sau đó chĩa nòng súng vào thái dương mình bóp cò.
Bốn
phát súng liên tiếp vang lên nơi chùa cổ hoang vắng dưới ánh trăng vốn là rất
quái dị nhưng sự việc vừa xảy ra trong bụi cỏ còn quái dị gấp chục lần.
Tôi há
hốc mồm một hồi lâu mãi vẫn không ngậm lại được, tại sao đại đội trưởng lại bắn
chết Trần Tinh, chẳng lẽ anh ta là đặc vụ của địch? Tại sao đại đội trưởng lại
tự sát? Tôi ngờ ngợ cảm giác dường như có ai đó đã bị ma nhập rồi. Nhớ đến một
loạt tiếng súng trước đó, tôi bỗng thấy lo cho y tá Cơ Ma, cũng không dám nhìn
nét mặt của hai cái xác đại đội trưởng và Trần Tinh, cũng quên cả pho tượng đá
cổ quái đang nằm đó, vội bật dậy xách súng chúi nòng xuống chạy về phía trước
ngôi chùa.
Những
tượng người tượng thú lở lói đứng hai bên trảng cỏ cho thấy con đường này là
thần đạo dẫn đến ngôi mộ cổ. Đúng ra nên gọi nó là "phần";
"mộ" là nấm mồ lấp đất kín, "phần" là một không gian khép
kín. Cửa vào nhà mồ này vốn được bịt bằng các phiến đá chạm kinh văn nay đã
sập, đất lèn toác ra một lối vào đủ cho một người đi lọt, bên trong tối om. Tôi
chỉ mong tìm thấy y tá Cơ Ma, bèn bật đèn pin bước vào.
Lạt ma
có nói nhà mồ này trống không, quan tài và xác đều đã bị đốt. Tôi nhìn quanh
thấy đúng là như thế. Chỉ toàn đất đá bừa bãi chất chồng, không có thứ gì khác
từ ngoài đưa vào.
Không
thấy Cả Hồng, anh đầu bếp và cả anh nhân viên địa chất đâu, tôi đành quay ra
ngoài. Nơi này tuy trũng thấp nhưng vẫn là cao nguyên, tôi vận động liên tục
nên tim đập thình thịch như trống làng, miệng thở hồng hộc. Đêm ấy trăng tròn
một cách lạ lùng, không gian văng vẳng những tiếng khóc nghẹn ngào thút thít,
không thể nhận ra là tiếng quỷ khóc, tiếng gió hay tiếng sói hú trăng. Nếu đúng
là đàn sói đã bị dồn lên núi thì quả không dễ đối phó, tốt nhất là để thằng chó
cán sự Từ gặp phải lũ sói giữa đường.
Đối
diện với ngôi mộ cổ là một gò núi dựng đứng nhô cao, hết đường đi, tôi bước
quanh quẩn bên ngôi mộ, lẽ nào những người kia bỗng dưng biến mất? Tôi đang cố
ngẫm nghĩ xem sao, bỗng nhìn thấy một người lính nằm vật bên cái hồ cạn nước ở
dưới hốc. Tôi vội bước đến gần, thì ra chính là nữ y tá Cơ Ma, không hiểu tại
sao cô bị ngất xỉu ở đây, bên cạnh một cái huyệt rất sâu, tối quá không thể ước
lượng được.
Tôi
vội đỡ Cơ Ma dậy, tay bấm vào huyệt nhân trung để cô tỉnh lại, hỏi xem nguyên
nhân là sao. Cơ Ma nói đứt quãng, đại ý là, đại đội trưởng dẫn đầu tổ của họ đã
lục tìm khắp trong hầm mộ nhưng không thấy dấu vết gì, đành tiếp tục điều tra ở
xung quanh. Anh nhân viên địa chất Lư Vệ Quốc thấy ở cuối dốc có một cái huyệt,
quan sát vết đứt ở mạch đất, hình như là do mấy hôm trước động đất nên mới lộ
ra cái huyệt này, thấy rõ bên trong có dấu vết bàn tay con người xây dựng. Đại
đội trưởng bảo Cơ Ma đứng trên, rồi anh dẫn mấy người còn lại đi xuống. Họ vừa
xuống cô đã nghe thấy súng nổ một chập. Cơ Ma cho rằng dưới đó đã có chuyện bèn
rút súng lục chạy xuống trợ chiến. Nhưng chẳng qua chỉ là thần hồn nát thần
tính, họ nhìn thấy một cái xác cổ nằm trên một thạch đài được tạo hình chó sói
nằm. Anh đầu bếp ít kinh nghiệm chiến đấu thực tế, không kiềm chế nổi, ngỡ đó
là kẻ địch, bèn chĩa súng vào cái xác bắn luôn mấy phát.
Nghe
đến đây tôi nghĩ đó chính là mấy phát súng lúc đầu nghe thấy. Tôi hỏi y tá Cơ
Ma sau đó ra sao, Lư Vệ Quốc và anh đầu bếp còn sống không.
Cơ Ma
lắc đầu tỏ ý "không biết". Anh đầu bếp bắn vào cái xác cổ xưa, bị đại
đội trưởng mắng cho một trận. Sau ba phát súng, bỗng nhiên thấy từ mỗi lỗ bị
đạn bắn thủng xì ra một ngọn lửa ma, ngọn thứ nhất chui vào tai anh đầu bếp. Cơ
Ma nói mình sẽ suốt đời không thể quên tiếng thét thảm thiết của anh ta. Ông
nội Cơ Ma là người hát sử thi của miền hoang mạc, hồi nhỏ cô đã được nghe kể
rằng kẻ tử thù của đại vương Thế giới Chế địch Bảo châu, tức quốc vương Ma
quốc, có sở hữu vài loại bọ ma tá phủ từng đốt cháy vô số sinh linh, về sau bị
đại sư Liên Hoa Sinh dùng nước của hồ thánh trút vào mới trừ diệt được.
Cơ Ma
định bảo anh đầu bếp dù thấy trong người khó chịu đến đâu cũng tuyệt đối không
được há mồm kêu, hễ kêu lập tức sẽ bị con bọ tá phủ thiêu đốt, nếu không kêu cố
chịu đựng may ra có thể sống thêm được một lúc. Nhưng quá muộn, anh đầu bếp Tôn
đã bị đốt thành than trong khoảnh khắc, những người khác lập tức bỏ chạy ra
ngoài, trong lúc hỗn loạn Trần Tinh xô ngã Cơ Ma. Các chuyện sau đó thì cô
không rõ.
Tôi bỗng rùng mình, quả
nhiên đây là mộ ma quỷ của quỷ tộc Ma quốc. Có lẽ giống như mộ tử mẫu, mộ của
Quỷ mẫu đã bị phá hủy, ngôi mộ này ẩn ở gần bên đến nay mới lộ ra. Có lẽ tá phủ
mà họ nói đó cũng như thứ côn trùng phát ra lửa ma mà chúng tôi từng gặp, nhưng
có vẻ giống mà lại không giống. Đại đội trưởng, thông tín viên và anh đầu bếp
đã chết, Lư Vệ Quốc thì không thấy đâu, có lẽ vẫn còn trong hầm mộ chưa ra. Tôi
đứng ngoài cửa mộ gọi mấy tiếng nhưng không thấy đáp lời.
Dù sao cũng không thể bỏ
mặc anh ấy. Tôi và Cơ Ma bàn cách tránh những con sâu ma tá phủ, đoạn định
xuống tìm Lư Vệ Quốc. Cơ Ma bỗng đẩy tôi một cái, bụp bụp hai tiếng nổ khẽ, đó
là tiếng đầu đạn xuyên thủng áo bông, Cơ Ma ôm ngực đổ vật xuống.
Tim tôi đau nhói lên, cô ấy
vì cứu tôi mà phải bỏ mạng, nhưng chưa kịp cảm thấy đau đớn sau gáy đã bị một
họng súng giá lạnh gí vào. Một giọng nói quen thuộc vang lên:" Này, ở đây
có một cái hang, mẹ kiếp, đàn sói đang bao vây, mày hãy vào trước mở đường, để
chúng ta vào trong đó nấp".
Nghe rất rõ, giọng nói này
là của đặc vụ - cán sự Từ. Khi nãy bỏ trốn, dọc đường hắn thấy chó sói đang tụ
tập nên không thể không chạy trở lại. Hắn đã nhận ra khi bỏ chạy bị thất lạc
cái thứ kia, định quay lại giết chúng tôi đê diệt khẩu, vừa rồi đã bắn chết một
người, nhưng nhìn thấy cái hang rất sâu không rõ bên trong ra sao, nên chưa vội
giết tôi mà bắt dò đường chịu trận thay.
Tôi chưa kịp nghĩ gì thì
họng súng lại dúi vào tôi một nhát, cán sự Từ đứng sau nói :" Mau vào đi,
đàn sói sắp đến nơi rồi, mày không đi mau thì đừng trách tao không nể! Mày chớ
coi thường khẩu súng giảm thanh này, đạn năm li sáu không thể xuyên qua đầu
nhưng sẽ nằm trong óc, mày sẽ chết từ từ trong đau đớn con ạ".
Tôi không thể làm gì khác,
đành nén mình, chui vào hang. Ở chính giữa huyệt mộ đang có một đốm lửa xanh.
Chương 55: Chiếc
Ka U của Cơ Ma
N gôi mộ cổ này không lấp kín mà vẫn chừa ra một không gian nhất định
trong lòng đất. Lần theo vết nứt bên trên đi xuống, thấy đốm lửa xanh ấy ngập
tràn quỷ khí, trông chỉ bé hơn cái móng tay, hễ ánh lửa khẽ chao đi là trong
không khí lập tức lan tỏa một thứ khí âm u đặc biệt.
Cái thứ gọi là tá phủ màu
xanh xanh này thì tôi không lạ gì, quen nhau cả rồi. Mấy hôm trước tôi đã bị
chúng dồn ép phải nhảy xuống hồ mới may mắn thoát khỏi chết cháy. Tôi chầm chậm
bước xuống mộ thất, kinh nghiệm lần trước cho thấy con bọ tá phủ không thiêu
đốt những vật thể không có sinh mệnh, phàm là cơ thể sống, hễ đụng phải nó lập
tức sẽ bị đốt ra tro. Nhược điểm duy nhất của nó là sợ nước.
Nòng súng ngắn giảm thanh
giá lạnh gí vào sau gáy nhắc tôi phải tiếp tục bước lên phía trước, tiếng sói
hú ngoài kia mỗi lúc một gần. Như một bản năng, tôi sờ vào cái bi đông nước ở
thắt lưng, song chợt thấy tuyệt vọng vì nước trong đó đã đóng băng từ lâu,
không thể té ra được.
Cán sự Từ cũng nhận ra hang
này vốn là ngôi mộ cổ, bên trong có một đốm lửa ma trơi khẽ đung đưa. Hắn khẽ
làu bàu kêu xúi quẩy, nấp sau lưng tôi và lia đèn pin xem xét tình hình trong
mộ thất, nếu có ma hắn sẽ chuồn cho sớm để tìm chỗ nấp khác.
Tôi vừa đi xuống vừa nhìn
theo ánh đèn pin của cán sự Từ, cũng nắm được cấu tạo bên trong của mộ thất. Nó
rộng mười mấy mét vuông là cùng, ở giữa có một thạch đài, là nơi đặt xác. Thạch
đài tạo hình một con sói to nằm phục, bên trên có một thi thể mặc trang phục kỳ
dị, đầu đeo mặt nạ trắng tinh, được tô màu kỳ lạ như mặt hề đang cười, thân
mình chằng buộc lưới bạc đã đứt nát, áo lót mờ mờ không thể nhận ra, chân tay
đều bị bọc bằng da thú, cho nên toàn thân không hở chỗ nào cả. Chỉ nhìn lướt
một lần, cái xác này đã gây ấn tượng rất sâu đối với tôi.
Bên dưới thạch đài hình chó
sói có một cái bát đá tựa hình cái chậu, bên trong có một thi thể bé và ngắn
ngủn. Có lẽ là một đứa trẻ. Nó cũng đeo mặt nạ và choàng lưới bạc đã nát, cách
bao bọc giống như cái xác to đang nằm.
Dưới nền mộ thất có rất
nhiều tro đen, xem chừng tiểu đội mấy hôm trước ra đi không về đã bị đốt cháy
chết sạch ở đây rồi. Nếu không biết rõ nguồn cơn mà đi ứng cứu thì chỉ cần một
cái nháy mắt cũng đủ khiến cả mười mấy người chết cháy. Trong hầm mộ này đại
khái có ba con bọ lửa, hai con đã bị hãm trong thi thể đại đội trưởng và thông
tín viên, ở đây chỉ còn một con, có lẽ chính nó đã đốt chết anh đầu bếp họ Tôn.
Tôi nắm hai bàn tay ướt đẫm
mồ hôi, tiếp tục bị ép bước đến giữa mộ thất. Tay cán sự Từ do dự đứng gần cửa
mộ, tiếng sói hú hình như đã ở ngay bên ngoài, bây giờ muốn ra cũng không kịp,
nhưng lại thấy trong này là chốn ma quỷ, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì thật sự
không muốn vào.
Tôi bỗng thấy ánh lửa ma
lùi về góc hầm mộ, ánh đèn pin của cán sự Từ cũng chiếu theo, lúc này mới biết
nó không phát ra từ con bọ lửa mà là từ Lư Vệ Quốc ở viện địa chất. Vẻ mặt anh
cực kỳ đau khổ, hai tay không ngớt cào vào ngực, hễ há miệng là một luồng ánh
sáng xanh lam lạnh lẽo phun ra. Tôi vội hỏi :" Vệ Quốc, anh sao thế này?"
Lư Vệ Quốc bất lực nhìn
tôi, rồi bỗng khuỵu xuống đất, ho rất dữ. Mỗi lần ho là thổ ra một bãi tro đỏ
sẫm, hình như nội tạng và khí quản của anh đang bị đốt cháy. Anh chẳng ho được
lâu thì co rúm lại lăn ra đất, lửa từ trong người cháy ra đã đốt anh thành một
đống tro đen.
Cháy tàn rồi thì từ trong
đống tro đen ấy bay vọt lên đốm lửa xanh, chao liệng thoăn thoắt. Trong mộ thất
trống trải vang lên tiếng vo ve tựa như tiếng côn trùng vỗ cánh.
Tôi vội lùi ngay lại để
tránh con bọ ma tá phủ ấy tấn công, nhưng cán sự Từ vừa rồi cũng chứng kiến tất
cả, hắn liền đấy vào lưng tôi một cái. Tôi không đề phòng gì, chân đứng không
vững nên ngã nhào về phía con bọ ma tá phủ. Mặc dù thân thể mất trọng tâm không
thể khống chế, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rất rõ, chỉ cần đụng phải bọ ma
một chút thôi là hết đời ngay tắp lự.
Tình thế quá gấp, tôi liều
cắn lưỡi, rồi phun cả bụm máu tươi vào con bọ ma tá phủ phía trước. Con yêu
trùng phát ta ánh lửa xanh rất yếu liền bị hụm máu của tôi dập tắt. Tối quá
không nhìn rõ nó đã chết chưa, tôi cầm chiếc bi đông nước đang đóng băng đập
bừa một chập xuống nền đất phía trước.
Cán sự Từ ở phía sau nói
:" Hồ Bát Nhất giỏi thật! Thân thủ rất cừ! Hãy đẩy cái thạch đài đặt xác
kia ra chặn cửa, mau lên! Có nghe thấy tiếng sói không hả?"
Tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn,
ngoảnh lại nhìn cán sự Từ, nghĩ bụng thằng chó này coi mình như con ở, lát thế
nào ông cũng phải rình cơ hội trừ khử mày mới được. Đột nhiên tôi bỗng nhìn
thấy ở khoảng tối phía sau cán sự Từ có một cái mặt to trăng trắng.Cái mặt
trắng nhợt mọc đầy lông, chỉ có một mắt lóe ra tia sáng xanh lạnh lẽo, nó chính
là vua sói một mắt, quỷ sứ máu trắng trên thảo nguyên khiến dân chăn nuôi vĩnh
viễn không yên giấc.
Bắt đầu từ năm 1969, nhằm
vững bước cách mạng thúc đẩy sản xuất, bảo vệ tài sản xã hội chủ nghĩa, một
phong trào tiêu diệt chó sói với quy mô lớn đã được phát động. Khi mua hàng ở
hợp tác xã cung tiêu, có thể cầm tấm da sói đến "tiêu" như tiền mặt,
đổi lấy các mặt hàng nhu yếu phẩm sinh hoạt. Còn địa phương miễn là đi đánh bắt
chó sói, có thể mời bộ đội hiệp trợ, cần người có người, cần súng được súng. Lũ
chó sói bị giết, hoặc tản đi, những con còn lại đều hiểu rằng ngày tận thế của
chúng không còn xa nữa, thần Ma nguyệt sẽ không bảo vệ hàm răng sói kiêu hãnh
của chúng nữa.
Những con sói đói cuối cùng
còn sống sót đều buộc phải trốn vào vùng núi mà chúng không quen sinh sống. Nơi
đây giá rét, thiếu dưỡng khí, không có nhiều dã thú để săn mồi, sớm muộn gì
cũng phải chết ở núi Côn Luân. Song có một điều thế này, sói Tây Tạng không bao
giờ vào các chùa miếu, nguyên nhân tại sao thì không ai giải thích nổi.
Nhưng những con sói này đã
cùng đường mạt lộ rồi, đánh hơi thấy có người chết, chúng liều phá điều cấm kỵ
ngàn năm để xông vào di chỉ chùa Đại Phượng Hoàng.
Tôi bỗng nảy ra một ý, bèn
đứng tại chỗ hỏi cán sự Từ :" Anh Từ có nghe nói là nếu bị sói bám vai thì
phải làm gì không?"
Cán sự Từ sững người, khua
khẩu súng lục nói :" Sói bám vai cái gì? Tao bảo mày chuyển cái thạch đài
hình chó sói kia ra chặn cửa cơ mà, mau làm đi , còn lần khân tao cho một
..." chưa nói hết câu thì con sói trắng ở phía sau đã đứng dựng lên. Con
sói vốn rất to, khi chồm dậy nó còn cao hơn cả cán sự Từ, hai chân trước đặt
lên vai hắn nhe răng, chảy đầy rớt dãi.
Cán sự Từ bỗng thấy bị cái
gì đó tì lên vai, lại ngửi thấy mùi tanh, bèn ngoảnh lại nhìn theo bản năng,
lập tức cái cổ hắn hở ra trước mặt vua sói chột, hàm răng nhọn sắc liền bập
luôn vào. Đã đến nước này rồi thì dù tay đang cầm súng, cũng không hành động gì
được. Hai chân cán sự Từ giãy loạn lên, súng cũng văng xuống đất, ngay bây giờ
thôi hắn sẽ bị con sói đói uống cạn máu tươi, gặm sạch da thịt, chỉ để lại bộ
xương.
Thấy cơ hội đã đến, tôi lập
tức lách sang bên cạnh chạy ra, khi chạy qua bên cạnh cán sự Từ, tôi nói như
hét vào tai hắn :" Khi sói bám vai thì đừng có ngu mà quay đầu lại, nếu
quay lại đến thần Phật cũng chẳng cứu được đâu".
Đám lông bạc trước ngực con
sói trắng nhuốm đầy máu, nó đã đói quá rồi nên mặc kệ mọi chuyện diễn ra xung
quanh. Tôi vội chạy vọt ra khỏi mộ, lập tức nhìn thấy vầng trăng tròn đang treo
cao, phía dưới, hai con sói đang đi quanh xác của nữ y tá Cơ Ma. Thật kỳ lạ, lũ
sói đang đói lả, Cơ Ma thì vừa mới chết, sao chúng không xông vào xé xác luôn?
Tôi biết loài sói vốn đa nghi, chắc chắn chúng đang cảm thấy một điều gì đó bất
thường nên mới chần chừ do dự.
Chắc hai con sói già này là
tham mưu của vua sói, ngày thường chẳng bao giờ rời sếp nửa bước, càng là loại
sói này thì càng đa nghi, mồi ngon đưa đến tận miệng nhưng chúng lại không dám
ăn. Tôi nghĩ, hay là Cơ Ma vẫn còn sống? Chẳng biết có bao nhiêu con sói đã vào
ngôi miếu cổ rồi? Lạt ma và anh Đô giờ thế nào? Vừa nghĩ đến đây thì hai con
sói già đã phát hiện ra sự có mặt của tôi, khẽ gầm gừ rồi lao thẳng đến. Tôi
nhặt ngay khẩu súng trường trước đó bị rơi trên mặt đất lập tức bắn gục con lao
đến đầu tiên.
Nhưng cùng lúc đó con sói
thứ hai đã vồ tôi ngã ngửa ra. Nó tuy già nhưng suy cho cùng vẫn là dã thú, hơn
nữa còn kinh nghiệm đầy mình, cũng biết khẩu bán tự động kiểu 56 rất lợi hại
bèn cắn chặt báng súng, hai chân trước cào loạn xạ vào ngực tôi, xé toạc mấy
mảng to trên chiếc áo bông. Trời giá lạnh, miệng sói phả ra hơi nước trắng, mũi
tôi xộc lên mùi sói hôi nồng nặc.
Tôi và con sói quần nhau
một hồi bất phân thắng bại. Chợt có mấy tiếng súng vang lên, con sói từ từ nhả
báng súng ra. Chỉ thấy trước mặt tôi là Cơ Ma đang cầm súng, họng súng vẫn bốc
khói.
Tôi vừa mừng vừa sợ, vội
đứng bật dậy hỏi :" Cả Hồng vẫn còn sống đấy ư? Cô bị thằng đặc vụ bắn
trúng rồi kia mà?"
Cơ Ma moi từ trong cổ áo
quân phục lấy ra một vật trang sức đeo cổ :" Từ khi vào bộ đội tôi không
đeo cái Ka U này nữa, hôm nay trước khi lên đường tôi nằm mơ thấy gặp chó sói
nên mới đeo". Cơ Ma bị ngã vào đá, viên đạn nhỏ của khẩu súng giảm thanh
mới chỉ bắn trúng chiếc Ka U khiến nó vỡ đôi. Cô không trúng đạn nhưng vì va
đập quá mạnh nên tạm thời ngất lịm đi.
Ka U là bùa hộ thân của
người Tây Tạng, có hai loại, một cho nam, một cho nữ, phân biệt rõ ràng. Ka U
nữ thường to và tròn, bên ngoài làm bằng bạc, bên trong đặt tượng Phật hoặc lời
thần chú, nút Kim Cang, hay vài vật kỵ tà khác nữa, có cái còn đặt cả xá lợi.
Ka U của Cơ Ma chứa đá cửu nhãn, mã não và răng sói từ mấy trăm năm trước để
lại. Tương truyền đó là răng của vua sói chỉ thủ lĩnh mới được sử dụng, chắc
hai con sói già kia ngửi thấy mùi của tiên vương nên mới do dự chưa dám cắn
ngay.
Tôi nạp đầy đạn cho khẩu
bán tự động, sau đó dẫn Cơ Ma đi tìm lạt ma và anh Đô bên hồ, nhưng chẳng thấy
động tĩnh gì hết, không rõ họ có an toàn không. Rải rác trên các triền núi xung
quanh lập lòe những ánh mắt chó sói xanh lè, không thể đếm xiết xem có bao
nhiêu con, vậy là lũ sói đều chạy theo vua sói đến khu vực này rồi. Nhưng vầng
trăng sáng vẫn treo cao, chúng cứ chạy vài bước lại dừng rồi ngẩng lên hú
trăng, mỗi lần hú, cơ thể dường như lại được bơm thêm một chút điên cuồng.
Thấy đàn sói đã vây khắp
bốn bề, tôi chỉ còn cách rảo bước đi nhanh, nhưng Cơ Ma đi được mấy bước bỗng
dừng lại nói có lẽ mình bị chấn thương sọ não, vì thấy trước mắt cứ tối sầm
lại. Tôi vừa quay lại định dìu cô, bỗng nhìn thấy dưới ánh trăng sáng bạc, con
sói trắng to bự đang lặng lẽ ngồi chồm hỗm phía sau cách chúng tôi độ ba chục
mét, con mắt độc nhất của nó đang nhìn xoáy vào chúng tôi đầy hiểm ác. Ánh
trăng sáng trong và gió lạnh cắt da khiến bộ lông trắng của nó trông giống như
lá cờ trắng phất phơ đón gió. Tôi vội giương súng nhưng vừa ngẩng đầu lên đã
thấy nó biến mất dưới ánh trăng.
Hồi xưa đi thực tế sản xuất
ở Đông Bắc, tôi từng nghe những tay thợ săn trong làng nói rằng sói mọc lông
trắng là sói đã thành tinh. Môi trường sinh tồn khắc nghiệt ở Tây Tạng đã khiến
chó sói xảo quyệt hung tàn đến cực độ, vì ở đây sói không bao giờ được con
người chào đón, gặp người thì bị người đánh đuổi đằng người, gặp chó thì bị chó
cắn đuổi đằng chó, muốn sống sót trong cái khe hẹp của thiên nhiên này cần phải
có ý chí và sức mạnh cơ bắp ghê gớm.
Tôi không biết đàn sói sẽ
dùng sách lược gì để đối phó với chúng tôi, việc cần thiết duy nhất lúc này là
phải nhanh chóng tập kết với lạt ma và anh Đô, dựa vào những bức tường đổ của
ngôi miếu hoang mà cố cầm cự đến khi trời sáng. Dù viện binh không đến được thì
khi trời sáng, đàn sói cũng sẽ chạy vào rừng sâu.
Tôi một tay cầm súng, không
ngừng quan sát xung quanh, cảnh giác lũ sói đến tập kích, một tay đỡ nữ y tá Cơ
Ma, khẩn trương di chuyển vào bức tường đổ mà lạt ma và anh Đô ẩn nấp. Cơ Ma
lúc này đã đỡ chóng mặt, trên tay vẫn lăm lăm khẩu súng lục. Chúng tôi đi vòng
qua trảng cỏ dại nơi đại đội trưởng và cậu thông tín viên chết về đến bức tường
đổ màu đỏ. Mấy mảnh tường này chỉ cao đến ngực, tôi đỡ Cơ Ma lên bức tường, rồi
cùng trèo sang.
Lạt ma đang chăm sóc anh Đô
bị thương, thấy tôi đưa Cơ Ma về, thốt lên :" Tường thọ Phật và bà chúa
không hành tốt lành phù hộ, đại quân trẻ tuổi Puse đã cứu được Kemalamo về
rồi". Nói xong ông ngước mắt nhìn lên vầng trăng sáng, bất kể là phái Geju
( Bạch Giáo), phái Gelu ( Hoàng Giáo) hay phái Yuma ( Hồng Giáo) cũng đều cho
rằng vũ trụ dưới ánh trăng viên mãn chính là chốn "tĩnh địa không
hành". Những nơi có cỏ rậm sương mù bao phủ đều là địa ngục tối tăm, các
pháp thần Ma nguyệt đã để cho một nơi vốn rất thiêng liêng biến thành chốn đầy
rẫy tai ương kiếp nạn, quỷ ma hoành hành, ô trọc đến mạt kiếp, rốt cuộc là
trừng phạt người nào vậy?
Tôi lo lắng hỏi lạt ma
:" Ngoài kia đàn sói đang vây bè lại với nhau, chúng ta không có nhiều
đạn, phải đốt lửa lên mới xua chúng đi được, kẻo chưa đến sáng đã làm mồi cho
lũ sói đói này rồi".
Lạt ma than thở :"
Điên loạn cả rồi, ngày nay sói cũng dám vào chùa để ăn thịt người cơ
đấy!". Nói rồi ông dắt con ngựa già của mình vào bên tường, những tiếng
sói hú ở khắp nơi khiến nó sợ run lẩy bẩy. Có lẽ bọn sói ở các bãi chăn nuôi
dưới chân núi Côn Luân đều đã tập trung tại bên ngoài ngôi chùa này. Lạt ma và
con ngựa của ông chưa bao giờ nghe thấy nhiều sói hú trăng đến vậy. Những con
sói đói bị dồn đến bước đường cùng không cần biết ai là đệ tử hữu duyên của
Phật tổ, lúc này dù có niệm kinh cũng vô ích mà thôi.
Lạt ma lấy những mảnh phân
trâu khô và gỗ lõi ra, nhóm một đống lửa phía trong bức tường đổ. Chỗ chúng tôi
đang ngồi là một gian điện phụ đổ nát, xung quanh tường nham nhở vây lại thành
một ô, có một bức còn khá cao, cây xà lớn đổ sập vẫn đang đè lên, một bên khác
có tấm bia đá khắc kinh Tạng trấn chùa với hàng chữ " Đại bảo pháp vương
thánh chỉ". Tấm bia vỡ nát này cao không dưới năm mét, đàn sói sẽ rất khó
xông vào từ hai phía này, nhưng cũng phải đề phòng chúng công kênh nhau trèo
lên cao rồi nhảy xuống.
Cơ Ma nhìn vết thương của
anh Đô, nom vẻ mặt cô đủ biết phen này anh lành ít dữ nhiều. Tôi nhặt mấy mẩu
gỗ rui mè trong đống đổ nát thả vào đống lửa khiến nó bốc to hơn, sau đó cầm
khẩu súng bán tự động của anh Đô đưa cho Cơ Ma, chia nhau đứng gác ở hai mặt
tường thấp.
Chương 56: Tinh
địa không hành
T iếng sói hú bỗng thưa đi, tôi ngó ra ngoài tường, lũ sói từ triền
núi đi xuống gần chùa mỗi lúc một đông. Có vài con đi qua đi lại giữa các bức
tường đổ, có lẽ chúng nhìn thấy ánh lửa ở trong này nhưng không dám tự tiện
hành động khi chưa có hiệu lệnh của vua sói, chỉ dám đi quanh ngôi chùa đổ mà
thôi.
Cách khoảng bốn chục mét
thấy có đôi mắt sói như hai ngọn đèn xanh lét, tôi lập tức giương súng, ba điểm
trên một đường thẳng, ngắm chuẩn vào giữa hai ngọn đèn rồi bóp cò. Sau tiếng
súng nổ trong đêm tĩnh mịch, hai ngọn đèn tắt lịm. Tuy không thể xác định có
bắn trúng mục tiêu không nhưng phát súng này cũng có tác dụng cảnh cáo. Những
ngày này lũ sói trên đồng cỏ hoang sợ nhất là tiếng súng bán tự động kiểu 56,
chúng kinh hãi vì loại súng này là thứ thần khí có thể bắn nát linh hồn và lòng
tự tin của chúng. Những con còn lại không dám lảng vảng quanh đây nữa, lẩn hết
vào trong màn đêm, nhưng những tiếng hú khe khẽ vẫn còn râm ran cho thấy chúng
chỉ tạm rút lui chứ không cam chịu dừng lại.
Tôi thấy đàn sói đã lùi ra,
dây thần kinh đang căn lên trong đầu cũng hơi chùng xuống, nhớ lại những chuyện
vừa gặp phải sau chùa, liền cảm thấy vô cùng quái dị. Bức tượng người bằng đá
nửa chìm nửa nổi trên mặt đất, phủ kín rêu xanh mủn nát đó là thế nào, thuận
miệng tôi hỏi luôn lạt ma xem người và gia súc mất tích trước đây có liên quan
gì đến nó không.
Nào ngờ lạt ma chưa hề nghe
nói ở miếu này lại có tượng người mục nát bốc mùi tanh thối, liền bảo tôi kể
lại tỉ mỉ cho ông nghe. Tôi nghĩ bụng ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Cứ
tưởng lạt ma biết rất rõ mọi chuyện trong ngôi chùa này, thì ra cũng chỉ như
một ông già bình thường mà thôi. Tôi vừa để ý động tĩnh của đàn sói bên ngoài
vừa kể lại tình hình lúc nãy.
Nghe xong ông liền đọc mấy
lần châm ngôn mười sáu chữ, rồi kinh ngạc nói :" Trước đây chỉ thấy nói là
âm hồn của Quỷ mẫu yêu phi trong mộ này không chịu tan đi, xây chùa, đặt tượng
Kim Cang đại uy đức nhằm dùng tháp và ốc trắng để trấn áp tà ma. Nhưng bao năm
nay, các đời nhà Phật đều phải bó tay, thực không ngờ lại là do tượng đá trước
mộ gây tội, nếu không có chuyện đất nứt hồ sụt, bị đại quân trẻ tuổi Puse các
vị trông thấy thì có lẽ mãi mãi không ai tìm ra nó. Nếu nó tiếp tục ẩn sâu trăm
năm nữa chỉ e thành mối hại lớn".
Tôi chưa hiểu rõ mấy
:" Lạt ma Ake vừa nói, ý là làm sao? Đá thì thành tinh thế nào được? Tôi
chỉ tiếc lúc đó không có lựu đạn, nếu không tôi đã cho nó nổ tung lên giời
rồi".
Lạt ma nói :" Người
Hán các vị coi nơi này là hẻm núi Côn Luân, nhưng trong kinh Phật lại gọi nó là
Rubegake, nghĩa là bông sen tám cánh được rồng và rùa nâng đỡ. Trời tựa như cái
bánh xe tám trục, đất như bông sen tám cánh, chùa này nằm chính giữa bông sen.
Núi Thiết Ma ở phía Đông có hình dạng như cơ quan sinh dục của bà La sát, địa
hình phía Nam giống như Ma Kết săn mồi, nham thạch ở phía Tây trông như thủy
quái ngó nghiêng, hồ ma ở phía Bắc khi chưa cạn nước trông như một tấm gương
rồng vỡ nát, xây chùa xây miếu trên mảnh đất với địa hình đẹp lạ thường này là
để uy hiếp yêu ma bốn phương, ấy là công đức viên mãn vậy".
Nhưng hồ nước đã cạn khô,
biến chốn này trở thành nơi hung thần du ngoạn. Trong hồ sinh ra cá Ma Kiệt ăn
thịt người và gia súc, bầu trời quang đãng trở nên chật hẹp, thì ra con Bodo (
tên con thủy quái mà kinh Phật nhắc đến) đã nhập vào tượng người trong mộ cổ,
dìm người xuống sông để hút lấy khí huyết.
Tôi thấy nội dung lạt ma
nói hình như là lý luận phong thủy của Mật tông, rất khác với cuốn tàn thư mà
tôi đã đọc, có thể tôn chỉ trùng hợp nhưng cách biểu đạt lại khác nhau quá xa.
Hồi đó tôi chưa nghiên cứu sâu về bí thuật phong thủy, không nắm được các hình
thế phong thủy quá phức tạp, cho nên không hiểu ông nói những gì. Chỉ thấy cái
từ "Bodo" mà ông nhắc đến, hình như cách đây không lâu tôi đã nghe
thấy ở đâu đó, bỗng sực nhớ ra rằng khi đi cùng đội tiền trạm đến suối Bất
Đông, đã nghe các chiến sĩ vận tải nói. Ở hồ Thanh Hải có một giống thủy quái
ăn thịt người, những người từng nhìn thấy kể lại rằng trông nó tròn như cây gỗ,
cũng có người bảo nó như con cá to, điểm trùng nhau duy nhất là nó có mùi tanh thối
và xanh nhớt. Các anh lính ở Tây Tạng cho chúng tôi biết đó đều là con Bodo,
giống ma nước này bám vào vật gì thì nó có hình thù như vật ấy. Nếu bắt được nó
lập tức phải đập nát rồi đốt cháy, nếu không, vì nó sống đã lâu năm, ngoại trừ
đại bàng của Phật tổ ra sẽ không thứ gì có thể khống chế nổi. Mọi người còn
chưa bàn tán xong, đại đội trưởng nghe thấy liền mắng cho tới số.
Tây Tạng có quá nhiều điều
cấm kỵ và truyền thuyết, tôi không thể biết rõ thực hư, chỉ nghĩ bụng dù nó là
gì đi nữa, cứ chờ trời sáng sẽ tìm cách đốt trụi đi là ổn, nhất định phải trả
thù cho các chiến hữu.
Lạt ma nói :" Đã có
không biết bao nhiêu người và gia súc chết ở hồ nước này rồi. Con Bodo đã nhập
vào tượng đá, người bình thường khó mà đối phó nổi, phải mời đức Phật về, làm
lễ thờ phụng, tiếp đến để hộ pháp đã tu hành bốn kiếp cõng vò muối, rắc muối
chôn pho tượng người ấy đi, ba ngày sau đào lên đập nát rồi đốt bỏ, ấy mới là
cách ổn thỏa nhất".
Chúng tôi đang bàn bạc thì
trên trời bỗng có đám mây đen dày nặng kéo đến che khuất mặt trăng. Không gian
bên ngoài chùa ánh lửa không chiếu tới lập tức biến thành một màu đen tối mịt.
Tôi, Cơ Ma và lạt ma ngay lập tức cảm thấy căng thẳng. Chúng tôi biết đàn sói
hiểu rất rõ đây là thời cơ tấn công tốt nhất, chúng nhất định sẽ không ngại ngần
gì mà không xông vào nơi đây.
Đâu đó trên cao vọng lại
một tiếng hú não nề, bi phẫn, ghê lạnh và ai oán đến khó tả. Đó là tiếng của
vua sói lông trắng. Nó đã phát tín hiệu tấn công. Bốn bề xung quanh gió khuya
ào ào, vô số ngọn đèn xanh lét nhấp nháy không thôi. Tôi vội cầm mấy khúc củi
quăng ra ngoài tường để tiện soi rõ mục tiêu xạ kích.
Tôi và Cơ Ma chia nhau trấn
giữ ở hai mảng tường thấp nhất, hai khẩu súng trường bán tự động nhả đạn liên
tục. Từng cặp đèn xanh bị tiêu diệt không sáng lại được nữa, nhưng dưới hiệu
lệnh của vua sói, lũ sói đói quyết không sợ chết, vẫn nhanh nhẹn lượn qua lượn
lại giữa các chướng ngại vật, vòng vây mỗi lúc một nhỏ dần.
Tình huống này là thử thách
rất lớn đối với tâm lý xạ thủ, phải kiên quyết hạ hết con này đến con khác,
tuyệt đối không để lũ sói đói đông đúc kia làm phân tán tinh thần, đồng thời
phải chịu đựng được nỗi sợ hãi khi vòng vây đang dần siết chặt. Mây đen che
khuất mặt trăng, tầm nhìn rất hạn chế, tôi bắn liền năm phát mà không trúng
đích, đang lúc trán vã mồ hôi bỗng nhìn thấy một con sói to lao ra từ tấm bia
"Đại bảo pháp vương thánh chỉ". Không hề do dự trước hỏa lực bên
dưới, nó tung mình lao xuống con ngựa già đang nấp ở bên tường. Những cái răng
sắc nhọn đã chĩa cả ra, nó sắp ngoạm vào gáy con ngựa đến nơi.
Lạt ma vung thiết bổng vụt
luôn. Cây gậy sắt nặng trịch táng trúng mõm con sói. Nó gãy liền ba bốn cái
răng cứng đanh, lộn mấy vòng rồi ngã vào đống lửa, lập tức bị lửa đốt cháy. Con
ngựa quá sợ hãi, hí vang rồi lao về phía tôi, tôi vội cúi đầu, nó nhảy vọt qua
bức tường thấp sau lưng tôi, lập tức nó bị mấy con sói to chầu sẵn ở bên ngoài
vật ngã, kéo ra phía sau trảng cỏ dại.
Lại một con sói gầy bờm đen
nhảy vào khu vực phòng ngự, nhào vào anh Đô đang bị thương bất tỉnh. Cơ Ma lập
tức giương súng bắn chết luôn con sói đen. Liền đó lại có hai con khác nhảy
vào, tôi định bắn chi viện cho cô mới ngớ ra súng đã hết đạn, đành sục lưỡi lê
ba cạnh sang. Súng của Cơ Ma cũng hết đạn, cô ném xuống đất rút súng lục ra
bắn,lạt ma thì niệm lục tự chân ngôn, vung thiết bổng vụt những con sói đói
đang không ngớt xông vào trong tường vây. Tiếng hò hét, tiềng gào hú, tiếng
súng nổ, tiếng người và sói vật lộn hòa vào nhau, tạo thành một mớ hỗn loạn
trong những bức tường đổ nát của ngôi chùa cổ.
Ba chúng tôi vốn phối hợp
chi viện cho nhau, nhưng trong tình huống rối loạn nguy cấp này đã buộc phải
tác chiến độc lập. Vũ khí thiết bổng của lạt ma phát huy tác dụng chưa từng có,
tuy trông nặng nề cũ kỹ nhưng hễ vung lên là đều đập trúng đầu sói. Kể cũng lạ,
hình như lũ sói kinh sợ khi nhìn thấy cây thiết bổng, lẽ ra có thể tránh nhưng
lại cứ như bị chậm một bước, thế là bị đập nát đầu ngay. Một mình lạt ma trấn
giữ mảng tường khắc kinh văn, nữ y tá Cơ Ma lùi về bên anh Đô, bắn hạ những con
sói đói lao đến gần.
Tôi cầm súng trường đâm
loạn xạ, thấy súng Cơ Ma hết đạn, cô đang cuống lên nạp đạn mới, tôi xọc lưỡi
lê vào sườn một con sói đang lao vào cô. Lưỡi lê chẳng khác gì cây dùi xuyên
giáp có ba rãnh, xọc thẳng vào con sói gí xuống đất rồi đẩy vào tận chân tường
khiến nó đau không kêu lên được một tiếng. Lại có một con sói trên mặt có vết
sẹo dài vượt tường tiến vào, há hai hàm răng nhọn sắc nhảy bổ vào tôi.
Tôi định nhổ lưỡi lê xọc nó
ngay trên không, nhưng nhát đâm vừa rồi quá mạnh, lưỡi lê vẫn mắc ở xác con sói
kia chưa rút ra được. Tôi chưa từng tham gia phong trào diệt sói, hồi ở Đông
Bắc cũng chỉ thấy cáo, nên tôi không thuộc tập tính loài sói, lần này bị bao
vây cũng nhiều phần lúng túng, càng cuống càng không rút được lưỡi lê ra.
Quá nguy cấp, tôi đành
buông súng nằm lăn ra đất tránh con sói mặt sẹo, nhưng vẫn hơi muộn, cái mũ
quân dụng lông cừu bị nó vồ trúng, vuốt sói rạch bên tai tôi một đường to, máu
túa ra lập tức đóng thành băng. Con sói mặt sẹo vừa nhào qua đầu tôi vẫn không
chịu dừng. Nó bỏ qua tôi và đâm xổ vào lạt ma đang đứng đối diện. Lạt ma lia
ngang thiết bổng vụt trúng xương bả vai, nó đau quá kêu rú lên và ngã sang một
bên. Con sói lúc nãy ngã vào đống lửa lúc này đã cháy thành than, không khí sặc
mùi hôi khét lẹt.
Những con sói này đều là
thành viên nòng cốt hung hãn nhất trong đàn, đa số những con sói đói khác còn
loanh quanh ở ngoài rìa tường, tuy vua sói đã hạ lệnh nhưng những loạt đạn lúc
nãy vẫn khiến chúng sợ mất vía, trước khi hoàn hồn vẫn không dám ùa vào. Nếu cả
lũ mấy trăm con sói cùng xông đến một lúc, chúng tôi dù có ba đầu sáu tay cũng
khó mà chống đỡ nổi.
Tôi ngã nhoài trên mặt đất,
đang định đứng bỗng thấy lưng mình dập xuống, thì ra bị một con sói to dẫm lên,
móng vuốt nó đã bấu vào vai. Tuy không dám ngoái nhìn, nhưng bằng trực giác tôi
hiểu rằng con sói to khác thường này chắc chắn là vua sói trắng chột mắt. Con
sói trắng gần như đã thành tinh này chờ tiếng súng ngớt rồi mới nhảy vào. Nó
biết nắm thời cơ rất chính xác, nghĩ mà phát ớn thật.
Tôi không ngừng tự nhủ:
tuyệt đối không ngoảnh đầu lại, nếu ngoảnh lại sẽ bị vua sói ngoạm cổ ngay, kết
cục sẽ chẳng khác gì thằng cán sự Từ chó má kia. Con sói to đùng trên lưng tôi
đang nhẫn nại chờ tôi ngoảnh lại để hút cạn máu tươi là thứ có hương vị ngon
nhất trần đời.
Đầu tôi ong ong, mặt áp sát
mặt đất giá lạnh, không dám hành động gì, bụng muốn phản kháng nhưng hai tay
không có bất cứ thứ vũ khí nào hết. Trong tình huống này, hai nắm đấm cứng như
sắt của giai cấp vô sản cũng chẳng được mấy tác dụng.
Đám mây đen che kín mặt
trăng bị luồng không khí trên cao xua tan, mặt trăng tiếp tục rải làn ánh sáng
như thủy ngân xuống mặt đất, bãi cỏ hoang vu lại sáng lên như bạc.
Lạt ma cũng rất chật vật,
tuổi cao sức yếu, cây thiết bổng vụt mãi cũng chậm dần, bỗng lại bị một con sói
giàu kinh nghiệm cắn chặt thân cây thiết bổng, không sao giằng ra được. Cả hai
đang nhất quyết đọ sức không ai chịu ai thì nhờ trăng sáng, ông thấy tôi bị con
sói to đè xuống đất, định đến ứng cứu nhưng bản thân lại không thể dứt ra đơợc,
bèn co chân đá một cái túi đến trước mặt tôi, nói :" Chiến binh trẻ tuổi
Puse mau dùng Ngũ lôi kích yêu côn của người Hán các vị đi!".
Cái túi suýt nữa văng vào
vai tôi, tôi băn khoăn không hiểu "Ngũ lôi kích yêu côn" là thứ gì.
Nhưng thò tay sờ vào, tôi liền hiểu ra, đó là đai đeo vũ khí của anh Đô. Hôm đó
mỗi chúng tôi được mang theo hai quả lựu đạn, tôi đã ném hai quả của mình xuống
hồ nước phá ổ bùn hôi thối, còn của anh Đô vẫn chưa dùng đến. Sau khi anh Đô bị
thương, lạt ma đã cởi ra hộ, nếu ông không nhắc có lẽ tôi đã quên hẳn.
Tức thì, tôi lấy ra một quả
lựu đạn, nhưng vì vẫn đang bị con sói đè trên vai nên không dám làm động tác
mạnh, kẻo lộ tẩy nó đớp mất. Cái khó ló cái khôn, tôi áp đai đeo vũ khí vào bên
má rồi ngoảnh đầu lại. Con vật giống như ác quỷ tóc trắng đang đè lên tôi đúng
là vua sói. Loáng một cái nó đã ngoạm luôn cái đai vũ khí.
Tôi liền giật ngay nụ xòe
cháy chậm, quả lựu đạn lập tức xì khói trắng. Tôi định ném văng về đằng sau,
chắc mẩm lựu đạn nổ sẽ khiến cả lũ sói sợ hãi tháo chạy. Vua sói ngoạn trúng
cái đai vũ khí, tức điên lên, song bỗng thấy quả lựu đạn xì khói trắng và có
những tiếng xèo xèo chẳng tốt lành gì, lại như muốn lấy mạng nó, bèn giơ chân
đá tạt quả lựu đạn văng khỏi tay tôi.
Quả lựu đạn lăn đi không xa
mấy, tôi chửi thầm, con sói này đúng là thành tinh mẹ nó rồi, tuy không hiểu
quả lựu đạn dùng để làm gì nhưng dựa vào kinh nghiệm sinh tồn trong môi trường
khắc nghiệt nó đã cảm thấy vật này nguy hiểm, phái tránh càng xa càng tốt. Cú
tạt của nó khiến quả lựu đạn văng đi nhưng lại quá gần, nếu nổ tại đây hậu quả
thật khó bề tưởng tượng, mảnh lựu đạn sẽ sát thương tất cả người và sói trong
bốn bức tường này.
Lúc này dù tôi muốn xả thân
đè lên quả lựu đạn, e cũng khó mà làm được. Nghĩ đến cảnh tượng mọi người ở đây
đều bị sát thương, lũ sói bên ngoài sẽ tràn vào xé xác cả bốn người, toàn thân
tôi như bị đóng băng. Thời gian cứ từng giây trôi đi, chỉ chừng hai giây nữa
lựu đạn sẽ nổ.
Đúng khoảnh khắc cuối cùng,
thần kinh căng ra chực đứt, thì con sói giằng co với lạt ma đoạt được cây thiết
bổng, nhưng nó vận sức quá mạnh nên bị bật lùi về đằng sau, xê vào đúng chỗ quả
lựu đạn sắp nổ. "Đoàng" một tiếng, khói trắng bay mù mịt, phần lớn
các mảnh vỡ đều găm vào con sói đen đủi. Nó chẳng khác gì cái túi rách không
trọng lượng bị sóng xung kích tung bắn lên cao chừng một mét rồi rơi đánh phịch
xuống đất.
Mấy con sói đói đang ở
trong này, kể cả vua sói, đều sững sờ rồi ào ào nhảy vọt ra ngoài không dám
ngoái cổ lại, thoắt cái đã mất hút trong màn đêm u tối. Lũ sói già yếu bên
ngoài vốn đã kinh hãi vì tiếng súng, nghe thấy tiếng nổ và nhất là mùi diêm
tiêu lan tỏa trong không khí sau khi lựu đạn phát nổ, lại càng sợ mất mật, lập
tức bỏ chạy tan tác. Trong trận này dã có mười mấy con sói ác ôn hung hãn nhất
đàn bị tiêu diệt, trong thời gian tới chắc đàn sói sẽ chẳng thể gây nên chuyện
gì ghê gớm nữa rồi.
Tôi xoay người đứng dậy,
cũng chẳng kịp ngó xem mình có bị thương không, vội nhặt khẩu súng trường của
Cơ Ma rơi trên đất, xọc lưỡi lê đâm chết mấy con sói bị thương nằm ở góc tường,
xong rồi mới ngồi phịch xuống đất như kẻ hồn xiêu phách lạc, một lúc lâu sau
cũng chưa hồi sức. Lúc này mà đàn sói đánh một trận hồi mã thương, dẫu toàn là
bọn sói già sói yếu, thì chúng tôi cũng đành " ra đi trong vinh
quang" vậy.
Tôi đang thở hổn hển bỗng
nghe lạt ma kêu toáng lên.Tôi vội gượng lại tinh thần, thì ra Cơ Ma đã ngã gục
trên vũng máu. Vừa rồi tôi bị hoa mắt, giờ mới định thần trở lại, vội cùng với
lạt ma đỡ Cơ Ma dậy. Vừa nhìn vết thương, tôi và lạt ma đều đờ người ra, ruột
cô đã bị sói moi ra một khúc lòng thòng bên ngoài quân phục, phần trên đã kết
băng rồi.
Tôi cuống đến trào cả nước
mắt không nói được nữa. May sao lạt ma đã học y thuật trong nhà chùa, liền cấp
cứu ngay tại chỗ cho Cơ Ma, dò thử hơi thở, thấy mảnh như đường tơ, nhưng ít
nhất cô vẫn còn sống.
Tôi lại nhìn sang anh Đô,
tuy anh bị thương nặng nhưng không mất máu, lại sẵn có thể lực tốt, cho nên tạm
thời không đáng ngại mấy. Tôi hỏi lạt ma :" Liệu y tá Cả Hồng có trụ được
đến sáng không?". Lúc này ngựa thì chết rồi, ở nơi núi đèo hoang vắng này
chỉ còn tôi và lạt ma, dù sao cũng không thể đưa hai thương binh nặng này đi
được, chỉ còn cách chờ bộ đội tăng viện đến đây thật sớm. May mà đàn sói đã
chạy trốn vào sâu trong núi.
Vầng ngọc thố trên bầu
không đã xế, lạt ma nhìn mặt trăng đã bị núi che khuất một nửa, nói :"
Trời sắp sáng rồi, chỉ cần giữ ấm cho hai vị đại quân, chắc vẫn có thể cứu
được. Đại quân trẻ tuổi Puse cứ yên tâm, tôi sẽ tụng kinh cầu Phật tổ phù hộ
cho".
Tôi lau nước mắt nước mũi
đang ướt nhòe trên mặt, tỏ ra ngờ vực về cách bảo vệ tính mạng thương binh bằng
việc tụng kinh. Lạt ma nói :" Anh cứ trông nom đống lửa, cho nó cháy càng
mạnh càng tốt, ánh lửa sẽ thu hút Không Hành Mẫu tốt lành đến đây. Tôi sẽ cầu
nguyện, nếu Đức Phật mở mắt để người bị thương được bình an, tôi sẽ dành quãng
đời còn lại đi quanh hồ Lamlaco 1, cho đến ngày sinh mệnh được giải thoát".
Tôi thấy lạt ma nói hết sức
trịnh trọng, lấy làm cảm kích, liền nhặt hết những áo quần có thể đắp được đắp
cả lên người Cơ Ma và anh Đô, rồi ngồi sau bức tường chắn gió đốt đống lửa cháy
rực, sau đó lấy thuốc bí truyền của lạt ma rắc lên vết thương. Những dải mây ở
phía Đông đã bắt đầu chuyển sang màu hồng, ánh ban mai đã xuất hiện. Lòng tôi
ngổn ngang bao cảm xúc rối ren, ngồi ngây ra nhìn lạt ma xoay ống kinh văn,
nghe ông tụng kinh Đại bạch tản cái tổng trì đà la nê, bỗng có cảm giác kỳ lạ
như đang lắng nghe những âm thanh của đất trời.
Khoảng mười một giờ trưa
hôm đó, các anh em đại đội bạn đến tiếp ứng đã tìm thấy chúng tôi, bộ đội đã
phong tỏa hẻm núi Côn Luân. Tôi, Cơ Ma và anh Đô đều được chuyển đi khẩn cấp.
Lúc chia tay, tôi hỏi lạt ma rằng sẽ phải làm gì với con Boda ở hồ ma?Có phải
sẽ làm như ông nói là mời đức Phật về rồi dùng muối vùi chôn nó, sau đó đốt
cháy?
Lạt ma gật đầu nói phải,
ông còn nói mình sẽ đi đến hồ Lamlaco để cầu phúc cho những người bị thương,
nhưng trước hết phải trở về để bẩm báo việc này với đức Phật đã, chúc đại quân
mọi sự tốt lành, Phật tổ sẽ phù hộ cho các vị bình an như ý.
Tôi nói với Tuyền béo và
Shirley Dương :" Sau đó tôi theo bộ đội vào sâu trong núi Côn Luân thi
công, anh Đô giờ vẫn còn sống, chỉ ngặt một nỗi đã thành quân nhân tàn phế rồi,
nữ y tá Cơ Ma không tỉnh lại được nữa, thành người thực vật, khi có thời gian
tôi đều đến thăm họ. Cái di tích chùa đổ nát và ngôi mộ cổ vẫn được giữ cho đến
giờ. Nay hồi tưởng lại, các chi tiết khác cũng chẳng mấy quan trọng, chỉ đáng
kể nhất là cái thi thể ở trong mộ, những áo quần, trang sức lạ lùng và nét thể
hiện của nó rất giống những bức tượng đồng và bích họa nhìn thấy trong mộ Hiến
vương. Người dân tộc Tạng ở địa phương đều nói đó là mộ của Quỷ mẫu Ma quốc
thời cổ, nhưng đó chỉ bắt nguồn từ truyền thuyết Quỷ mẫu có thể chuyển kiếp,
vậy là không chỉ có một Quỷ mẫu. Lịch sử của Ma quốc chỉ tồn tại trong các bài
trường thi truyền miệng, không ai thật sự nhìn thấy Quỷ mẫu yêu phi ăn mặc ra
sao".
Shirley Dương nghe xong câu
chuyện tôi kể, nói với tôi :" Ở tòa thành mà bích họa miêu tả, có thờ tô
tem là một con mắt rất to, nhân vật trong đó cũng giống như thi thể trong ngôi
mộ cổ nằm dưới chùa Đại Phượng Hoàng, có lẽ tòa thành ấy chính là đàn tế của Ma
quốc. Chẳng rõ giữa Ma quốc và quỷ động không đáy có mối liên hệ gì mà người ta
chưa biết đến không?"
Xem chừng, sau khi về đến
Bắc Kinh sẽ phải bận rộn đây, trước tiên phải bửa đầu Hiến vương ra xem Mộc
trần châu trong đó có phải đồ xịn không đã, ngoài ra còn phải nghĩ cách tìm cho
ra nửa sau của bộ sách "Thập lục tự âm dương phong thủy bí thuật", từ
đó mới có thể đọc hiểu các thông tin trên Long cốt nói về Mộc trần châu, cuối
cùng, phải tìm được các tư liệu nói về vương triều Ma quốc bí mật kia. Bởi nếu
không sắp xếp được mười sáu chữ làm sao giải mã được Long cốt Thiên thư, những
thông tin về Mộc trần châu đều nằm trên đó cả. Đến lúc đó sẽ làm cả ba việc
cùng lúc, để xem xem có thể đột phá từ khâu nào. Cũng không biết vị Thiết bổng
Lạt ma ấy có còn khỏe không, có lẽ tôi nên đến bên bờ hồ Lamlaco, "hồ treo
trên trời", để tìm ông trò chuyện, dù ít dù nhiều cũng có thể tìm hiểu
được một số việc mà chúng tôi đang muốn biết.
--------------------------------
1 Nghĩa là "Hồ tiên nữ trên
trời", là Thánh hồ giúp khỏi bệnh và bình phục ( chú thích của tác giả).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét