Chương 15: Lời
nguyền linh cái
Căn lều sắp bị người khổng lồ bên ngoài làm rách toạc, không lẽ đấy
chính là "Di lặc tuyết" anh Xư-Chê vừa nói?
Để tránh nổ súng bắn rách
căn lều, tôi tiện tay vớ lấy cây gậy leo núi duới đất chọc lên một phát, ai dè
chẳng thấy cảm giác gì, cái mặt to tuớng kia duờng như chỉ là một vóc dáng
huyền hồ không có thân xác thật, đâm ra cây gậy chọc lên chỉ được mỗi tác dùng
làm vạt lều bị lõm phẳng lại.
Minh Thúc bủn rủn tay chân,
định chui ra khỏi lều chạy tháo thân. Tôi lập tức túm chân lão ta giật lại, ấn
nắm bẹp xuống đất. Di lặc tuyết ngoài kia là thứ gì, ngoài mấy chuyện anh
Xư-Chê kể lại, bọn tôi đều mù tịt cả, cũng may lều bạt tạm thời chặn được nó,
giờ này còn mạo hiểm chạy ra ngoài, có khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Tuyền béo bắt chước tôi,
cũng nhặt cán cờ cắm để xác định vị trí trên sông băng chọc hai nhát vào khuôn
mặt đó, không thấy có tác dụng gì, tiện tay vớ khẩu Remington, bất chấp bạt lều
bị bắn nát, gí sát vào nổ đoàng một phát ở cự ly gần. Của nợ bên ngoài trúng
đạn, khí thế mới giảm sút phần nào.
Vải bạt trên nóc lều thủng
lỗ chỗ vì loạt đạn của Tuyền béo, lộ ra rất nhiều thứ gì
trắng vụn, na ná như tuyết
bên ngoài, có vẻ như tôi đang chạm trán một người tuyết khổng lồ vậy.
Tuyền béo nổ súng liên
tiếp, Peter Hoàng và anh Xư-Chê cũng bắn loạn xị, chẳng biết kết quả thế nào.
Đột nhiên cột chống gãy đánh "rắc", cả căn lều đổ sập, trùm kín cả
đám bảy người bọn tôi trong một mớ bùng nhùng.
Tôi nghĩ bụng kiểu này thì
toi đời, khung lều gãy lìa, người trong lều chen chúc tay đè lên đùi, đừng nói là
thoát được ra, muốn giãy giụa đứng lên cũng khó khăn lắm rồi. Tuy nghĩ như vậy,
nhưng chân tay tôi vẫn khua hết sức, rốt cuộc cũng đẩy người đang đè lên mình
sang bên, nhanh chóng chui ra ngoài.
Ngưòi còn chưa đứng lên,
tôi đã rút khẩu M1911 ra. Bên ngoài gió rét căm căm, hoa tuyết nhảy múa rối
loạn, tuyệt nhiên không thấy gì. Liền đó anh Xư-Chê, Shirley Dương và Tuyền béo
cũng lần luợt chui ra, chĩa súng khắp tứ phía thăm dò kẻ địch.
Vẫn phải công nhận anh
Xư-Chê thông thạo cùng sông băng đồng tuyết, liếc một cái là giơ súng ngắm
chuẩn bắn luôn, chúng tôi cũng quay cả sang ngắm theo hướng đó. Đêm đã qua, màn
tối trên sông băng Long đỉnh đã tan, mây đen sầm sì trên bầu trời cùng hình
dáng bốn ngọn núi tuyết lờ mờ nổi rõ dần. Giữa cảnh sắc nhợt nhạt ban mai, chợt
thấp thoáng một cái bóng trắng lừng lững đội gió tuyết chạy biến đi ở phía xa
xăm trắng mù trắng mịt.
Đó chính là Di lặc tuyết
ban nãy tấn công căn lều, nếu không phải anh Xư-Chê tinh mắt, trong trời tuyết
mịt mùng, nhìn ra bóng dáng nó vô cùng khó. Tôi, Tuyền béo, anh Xư-Chê vừa nổ
súng, vừa đạp tuyết chạy đuổi theo, khiến Shirley Dương đứng sau phát hoảng,
gào với theo: "đừng đuổi nữa, cẩn thận có khe băng duói tuyết đấy..."
Nhưng giọng cô nàng lập tức lẫn vào trong làn gió tuyết thổi bạt về phía sau.
Tuyết trên sông băng phủ
ngập quá báp chân, chạy chưa quá muời mét thì cái bóng trắng khổng lồ đột nhiên
chìm xuống, biến mất tăm mất tích trên bình nguyên mênh mông. Chúng tôi đuổi
tới nơi, liền phát hiện ra một cái hố rất sâu, rất có thể liền với vực băng lúc
truớc, và đều thông tới lầu ma chín tầng duới hốc băng.
Di lặc tuyết một khi đã lẩn
xuống đây, thì chúng tôi cũng bó tay, chẳng còn cách nào
bắt nó, đành đứng quanh
miệng hố chửi ầm ĩ mấy câu rồi mới hằm hằm quay về. Tôi và Tuyền béo thắc mắc
với anh Xư-Chê, sao Di lặc tuyết đang chiếm thế thuợng hong mà lại tự động bỏ
chạy truớc, rốt cuộc nó là con gì vậy? Sao chưa đến mấy tiếng đồng hồ, thi thể
của người đàn bà lại hóa ra bộ dạng như thế.
Anh Xư-Chê nói giờ không
phải là lúc kể chuyện, chúng ta đàn ông đàn ang còn chịu được, chứ trong đoàn
còn có hai cô gái, và một anh già, lều lán tan tành cả rồi, không thể để họ đội
tuyết đứng trên sông băng như vậy được, đi tìm một chỗ khuất gió dựng trại cái
đã, sau hãy nói chuyện Di lặc tuyết vẫn chưa muộn. Cứ yên tâm đi, trời còn sáng
là nó sẽ không chui ra đâu. Sợ nhất là đên đêm nay tuyết vẫn chưa ngừng rơi, lũ
sói không chịu rút, chúng ta mắc kẹt cả đằng truớc lẫn đằng sau, thế là đủ chết
rồi đấy.
Chúng tôi trở lại chỗ căn
lều sập, trời đã sáng bảnh, tuyết vẫn rơi, đi xa thì hết sức
nguy hiểm, mà ở gần xung
quanh chỉ có mấy ụ tuyết nhấp nhô, căn bản không có
chỗ nào có thể dung thân
được.
Shirley Dương nói giờ chỉ
có đúng một cách, đó là bắt tay khai quật tháp ma chín tầng luôn, đầu tiên là
đào lớp băng trên cùng cái đã, rồi chui cả xuống đáy mà tránh gió tuyết. Đốt
một đóng lửa bên duới, khí lưu bốc lên sẽ chặn tuyết ở lối vào, đủ để lối vào
không bị vùi lấp, vả lại bầy sói sợ lửa, cũng không dám lỗ mãng tới xâm phạm.
Chúng tôi rối rít khen kế
này quá hay, ngoài trời băng tuyết buốt giá, rét cóng khổ sở, ai nấy đều muốn
mau chóng khai quật lầu ma chín tầng, bất kể bên trong đó có quái quỷ gì nữa
cũng có chỗ đánh giấc một lúc cho lại người là được, đợi khi tinh thần sức lực
hồi phục dồi dào, khoẻ khoắn, đào một hơi lôi cái Băng xuyên thủy tinh thi ra,
rồi nhân lúc đang có đợt rét ẩm, sông băng cứng chắc là có thể thu quân rút lui.
Mọi người nói là làm, liền
chuyển trang thiết bị vật tư sang phía khuất gió duới chân dốc, gạt ra một đống
tuyết lơn, bấy giờ lớp băng màu lam mới lộ ra. Chúng tôi quét nuớc gừng lên
trên như lần truớc, đợi nước gừng ngấm rồi sẽ bắt đầu đào khoét.
Anh Xư-Chê tranh thủ kể lại
cho chúng tôi câu chuyện anh được nghe từ hai năm truớc, tuy cũng xảy ra ở vùng
núi sâu trong dẫy Côn Luân, song lại cách Kelamer rất xa.
Dân gian Tây Tạng lưu
truyền một câu chuyện cổ hãi hùng, kể rằng trên núi tuyết, cứ vào những đêm tối
trời lại có loài yêu quái sống trong băng kéo nhau đi cuớp xác tuơi mới chết.
Chúng rúc vào lớp áo quần trên mình xác chết khiến xác chết lập tức huyển sang
màu trắng, nếu tiếp tục bắt được ngưòi súc vật còn sống để ăn, chúng sẽ mỗi lúc
một lớn phổng lên, nhưng cũng teo đi rất nhanh vì tiêu hao không ngừng, chỉ nội
trong hai ba ngày không có người sống ăn, bầy yêu quái sẽ lại tản ra, và lại
chui xuống sông băng ẩn náu, cho đến khi đánh hơi thêm được xác người mới chết.
Lũ này thích chui rúc trong khe trong hốc nới băng tuyết, chỉ xuất hiện lúc đêm
hôm khuya khoắt, hơn bảy trăm năm trước từng gây nhiều đại hoạ, giết chết vô số
người và súc vật. Trong các kinh sách ở nhà chùa có bộ Chí tôn tông Keba Đại sư
truyện, ghi lại viêc này rất tưòng tận.
Tôi hỏi anh Xư-Chê: "Thì
ra Di lặc tuyết không phải là một con, mà là một bầy à? Hàng bao nhiêu con cùng
tụ tập lại á?"
Anh Xư-Chê gật đầu nói,
đúng đấy, nhiều nhất thì một cái xác có đến mười mấy con cùng chui vào, chúng
hút ăn máu và thịt người chết, rồi béo ú ra y như đống thịt mỡ lặc lè, nhìn
giống như một người tuyết phì nộn vậy, nên dân địa phương mới gọi là "Di
lặc tuyết". Đại hoạ Di lặc tuyết gây ra là chuyện quá xa xưa, nên người ta
cũng hầu như quên cả rồi.
Có điều hai năm trước đây
từng xảy ra một chuyện hết sức quái đản tà mị, làm chết nhiều người lắm. Bấy
giờ có một đoàn địa trắc đi vào núi Côn Luân, đào được mấy con người tuyết béo
mẫm trong đóng tuyết, còn chưa kịp tìm hiểu tình hình, đã bị lũ hình nhân trắng
phớ kia xô xuống hang tuyết, cả đoàn muời con người, cuối cùng chỉ còn có hai
kẻ trở về.
Truớc đó không lâu, chính
tại khu vực đoàn địa trắc gặp nạn có lở tuyết, khiến một đoàn leo núi đa quốc
gia đã mất liên lạc với bên ngoài. Các vị sư tu hành lâu năm ở ngôi chùa gần đó
nói, đám ngưòi tuyết béo núc mà đội địa trắc gặp phải có thể chính là thi thể
của những người leo núi bị Di lặc tuyết nhập vào. Chính quyền đã kêu gọi dân
chúng đi tìm đoàn leo núi mất tích kia và cả xác các thành viên của đoàn leo
núi mất tích kia và cả xác các thành viên của đoàn địa trắc, vậy là dân du mục
và các vị lạt ma khắp các vùng quanh đó, cùng với quân đội , tổng cộng một trăm
mấy chục con người cùng tiến vào núi tuyết đúng năm ngày trời lặn lội tìm kiếm,
kết quả tay trắng quay về.
Nhuợc điểm duy nhất của Di
lặc tuyết là chúng chỉ có thể xuất hiền vào ban đêm, ban ngày cho dù mưa tuyết
đầy trời chúng cũng không dám lộ mình, ngoài ra, sách Chí tôn tông Keba Đại sư
truyện cũng có nhắc tới một điểm, là bọn này còn đặc biệt sợ muối hột.
Anh Xư-Chê bảo chúng
tôi:" Nhưng bây giờ chúng không không có muối hột, muối tinh cũng chỉ còn
chút ít, mà ban đêm chắc chắcn Di lặc tuyết sẽ lại mò đến đấy. Bầy sói e là
cũng đang trốn quanh quất trong khe băng nào đó gần đây tránh gió tuyết rình
thời cơ tấn công, xem ra đêm nay trên sông băng này sẽ có màn kịch hay
đây".
Tuyền béo cầm súng lăm lăm
lên giọng: "Đáng tiếc là mấy thứ hàng họ này không được thuận tay, mà hoàn
cảnh cũng bất lợi cho chúng ta quá, chứ không thì một mình Tuyền béo tôi cũng
dám tay bo với nó, Di lặc tuyết cái mẹ gì, vào tay tôi và tôi véo cho nó gầy đi
ngay!"
Trước mắt dường như chỉ còn
cách khai quật tháp ma,xem bên dưới tình hình ra sao, rất có thể tận dụng luôn
hố đào làm công sự chiến đấu, bấy giờ mới tính thêm được.
Chẳng mấy chốc, nước gừng
tươi đã thấm sâu, mọi người lập tức xúm vào đục băng. Đào được chừng năm, sáu
mét thì thấy một khối lớn trông như gỗ kỳ liên viên bách,
một kết cấu tổ hợp ghép từ
những súc gỗ vuông, tròn cộng với đất đầm. Đến đây, xử lý cái mớ thổ mộc hỗn
độn này còn phiền phức hơn cả đập phá băng cứng, nhưng cũng may chúng tôi có
đông người, đều chân tay nhanh nhẹn, dụng cụ lại đầy đủ, chưa đến nửa giờ đồng
hồ đã khai quật được tầng một của tòa tháp ma.
Để phòng ngừa có thể có bọ
tá phủ và Vô luợng nghiệp hoả, chúng tôi đã chuẩn bị hết sức kỹ càng, không ngờ
tầng đầu tiên của toà tháp không có gì, chui được vào quan sát, thì thấy bên
trong giống một gian phòng thấp tè có kết cấu đất, gố, dựng chủ
yếu từ những cây gỗ đen và
đất đầm xám xịt. Nhìn khắp chỉ thấy một chiêc mâm băng cực lớn đặt ngay trên
nền đất, vừa mỏng vừa trong veo, mặt trên khắc một hình tượng thần, xem ra muốn
tiếp tục đào xuống duới, thì phải đập vỡ chiếc mâm băng này rồi.
Shirley Dương lại gần xem
xét tuợng thần, đây là hình tuợng một võ tuớng đầu sói mình người, mặc chiến
giáp. Đầu sói màu trắng, áo giáp màu bạc, hình như tôi đã trông thấy ở đâu đó.
Đang ngẫm nghĩ, thì bọn Minh Thúc cũng lục tục kéo vào.
Nóng lòng tìm chỗ nghỉ
ngơi, anh Xư-Chê và Tuyền béo lấy cây đục bắt tay vào phá luôn chiêc mâm, nghe
tiếng vang không giống đục vào băng chút nào, bèn tháo găng tay sờ thử... thì
ra là một khối thuỷ tinh tròn.
Minh Thúc cũng xán lại xem
hôi Tuyền béo tác nghiệp. Bấy giờ mấy ngọn đèn pin đều rọi cả lên mặt mâm, vừa
thấy hình tuợng đầu sói mình người, lão lập tức biến
sắc, cuống quýt lấy cuốn kinh
Luân Hồi tông ra, chỉ vị võ tuớng đầu sói trên mâm thủy tinh nói, không thể phá
vỡ khối thuỷ tinh này được, trong đó có lời nguyền của yêu nô sói trắng Ma
quốc, hễ mà phá vỡ nó, lời nguyền sẽ thoát ra.
Tôi lắc đầu tỏ ra không
tin, trong Thập lục tự âm duơng phong thuỷ bí thuật cũng có giảng giải về các
bố trí của tháp ma chín tầng, tôi cũng đã thấy loại tháp này trong núi lửa,
tầng đầu tiên không thể có chốt bẫy gì được. Chiếc mâm thuỷ tinh tròn này chắc
là một loại trang sức của tháp táng, được gọi là "Linh cái", ở những
chỗ nối liền các tầng đều có.
Tôi vẫn còn lơ mơ không rõ
"lời nguyền" và " chốt bẫy" có gì khác nhau, nhưng lúc này
dù có tin lời Minh Thúc thì cũng đã muộn, chiếc mâm thủy tinh khắc yêu nô đầu
sói đã bị mấy phát đục làm nứt.
Chỉ trong nháy mắt, vết nứt
đã lan rộng hết mức, chỉ cần chạm khẽ thôi là cái mâm tan tành. Để so với những
chốt bẫy hiểm đọc, thì lời nguyền vô hình còn khiến cho người ta ăn đủ hơn ấy
chứ.
Đang lúc phân vân, đã thấy
Shirley Dương tiến lại, gõ nhẹ lên mâm thuỷ tinh Linh cái, làm nó vỡ vụn ra.
Tôi biết cô nàng xưa nay là người cực kỳ cẩn trọng, làm như vậy chắc hẳn đã
biết muời muơi, thành thử cũng yên tâm phần nào.
Sau khi khối thuỷ tinh hình
tròn vơc tan, quả nhiên chẳng có gì xảy ra. Tuyền béo hậm hực bảo Minh Thúc
toàn chuyện bé xé ra to, cứ thấp tha thấp thỏm kiểu đó rất
dễ làm ngưòi khác vỡ tim,
tai hoạ còn trầm trọng gấp mấy lần lời nguyền và chốt bẫy ấy chứ.
Shirley Dương bảo chúng
tôi: "Minh Thúc nói không sai, chỉ có điều chiếc mâm thuỷ tinh ở tầng này
là giả, thứ chứa đựng lời nguyền thật sự nằm ở nơi sâu nhất kia. Toà tháp ma
thờ xác Tà thần này cũng được nhắc đến trong trường thi Chế địch Bảo châu Đại
vưong. Trong toà tháp, bên cạnh Tà thần ở tầng trệt, có thờ yêu nô sói chúa màu
bạc tên là "Thuỷ tinh tự tại sơn", hễ có ngưòi đến gần, đại quân của
con sói yêu này sẽ từ trên trời giáng xuống, ăn sống nuốt tươi kẻ xâm nhập."
Thần sói thuỷ tinh tự tại
sơn là yêu nô của Ma quốc, trong hệ thống thần thoại Tây tạng cổ sơ có rất
nhiều chuyện liên quan đến nó. Thuỷ tinh tự tại sơn lúc sống vốn là một con sói
trắng to lớn lừng lững, sói tổ của loài sói dữ trong cùng núi Côn Luân, nhưng
danh hiệu này thì mãi sau khi nó chết đi mới có. Truyền thuyết kể con sói trắng
bị Liên Hoa Sinh Đại sư giết chết, xác liền hoá thành một khối thuỷ tinh băng
sơn không lồ, nên mới gọi là "Thuỷ tinh tự tại sơn".
Trong khối "Thuỷ tinh
tự tại sơn" do xác sói trắng hoá thành này chứa đựng lời nguyền cay nghiệt
của vong hồn yêu nô, bất kỳ kẻ nào có ý đồ tiếp cận đều sẽ chết không có chỗ
chôn. Ma quốc là một dân tộc sùng bái vực sâu và động huyệt, Băng xuyên thủy
tinh thi được coi là biểu trưng của Tà thần chắc chắn sẽ nằm ở tầng sâu nhất
của tháp ma chín tầng. Shirley Dương nhắc nhở chúng tôi, lúc nào đào đến đáy,
cần hết sức cẩn thận, chớ làm tổn hại đến Thuỷ tinh tự tại sơn mà rước hoạ vào
thân.
Sông băng Long đỉnh xưa kia
là vùng hồ nuớc mênh mông, toà tháp ma rất có thể nằm chính trên hòn đảo giữa
hồ. Đất xung quanh toà tháp ma đều đông cứng hoặc là nham thạch, xa ra phía
ngoài thì là sông băng sâu dày, phần đáy tháp có khi còn thông sang vực băng có
Di lặc tuyết náu mình, càng đào sâu xuống sẽ càng nguy hiểm.
Chúng tôi tính toán xong
xuôi, lần luợt đào xuống thêm được hai tầng nữa. Ở đây không có người tuẫn
táng, chỉ có một số đầu bò xếp thành hình gò Mã Ni, trơ ra những cái sọ trắng
nhờ và sừng tua tủa, đây có lẽ là xuất phát từ sự sùng bái đối với loài bò, bởi
trên cao nguyên này, bất cứ phần nào trên cơ thể bò Yak cũng đều là báu vật.
Khắp các miên đất Tây Tạng cổ, bất luận là ở bộ tộc nào, đều có một điểm này là
tương đối đồng nhất.
So với toà tháp bồi táng
phải nói là xa hoa giàu có tột đỉnh của giáo chủ Luân Hồi tông trong hố băng
lúc truớc, toà tháp ma chín tầng trống trơn này khiến cho chúng tôi không khỏi
thất vọng. Đào bới một hồi, mọi người đều đã mệt lử, đành quay lên tầng trên
cung, đốt lửa sưởi và nấu cơm, rồi chui vào trong túi ngủ đánh một giấc.
Hai giờ chiều tôi gọi cả
bọn dậy, phải tranh thủ trước khi trời tối đào xuống chỗ sâu nhất. Nếu làm
nhanh, chúng tôi có thể rút khỏi sông băng Long đỉnh truớc khi đợt rét ẩm kéo
về.
Mọi người ai nấy đều trang
bị công cụ vũ khí, Minh Thúc moi trong túi ra con mèo sứ hoa muời ba ria tổ
tiên để lại, kiểm tra thấy không hề bị rụng mất nửa sợi ria nào mới đặt xuống
đất, kéo A Huơng lại cùng vái mấy vái.
Tôi và Tuyền béo tò mò đứng
cạnh xem cho vui. Tôi hỏi lão: "Ria mèo sứ chưa đứt, có phải chứng tỏ
chúng ta có thể mã đáo thành công, rút lui an toàn không?"
Minh Thúc đáp: "Đuơng
nhiên rồi, cái này thiêng lắm, chắc chắn mã đáo thành công, rút lui an toàn
chứ, cho nên tổ tiên nhà tôi mới có câu, đủ ria đủ bóng."
Lão nói xong, giao con mèo
sứ lại cho A Huơng, bảo cất giữ cẩn thận, còn mình thì tiếp tục lấy ba lô lấy
ra chiếc ấn đồng có khắc mấy chữ "Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm
kỵ", chuẩn bị để lúc nào đào được Băng xuyên thủy tinh thi thì dùng đến.
Tôi thấy chiếc ấn mới nhớ
ra, thứ này là hàng nhái, chẳng có tác dụng khỉ gì. May mà trước khi rời Bắc
Kinh, Shirley Dương đã nhờ người chuyển một bộ "Tinh quan đính thi
châm" ba muơi sáu chiếc kim từ Mỹ tới, món cổ vật các Mô kim Hiệu úy thời
Đường vẫn sử dụng, sau này bị lưu lạc ra hải ngoại, có bộ đồ này chắc cũng đủ
để ứng phó tạm rồi.
Trong lúc tôi còn đang bần
thần thì mọi người đã chuẩn bị xong xuôi. Tôi, Tuyền béo, Peter Hoàng và anh
Xư-Chê bốn người chia làm hai tổ, mỗi tổ đào một tầng, cứ lần lượt phân chia,
uớc chừng nội trong ba giờ đồng hồ sẽ đào tới tầng thứ chín.
Tầng tháp thứ ba treo đầy
những lá phướn ma không chữ, chỉ vẽ các vằn sao, chia làm năm loại màu: đỏ,
lam, trắng lục, đen, trong đó phướn màu đen nhiều nhất, phuớn màu lam ít nhất.
Theo những ghi chép của Luân Hồi tông về Ma quốc những màu sắc này lần luợt có
ý nghĩa tuợng trưng khác nhau, đỏ là máu, lam là trời, trắng là mạch núi, xanh
lục là nguồn nước, màu đen thì tuợng trưng cho vực sâu. Nhìn màu sắc của những
lá phướn ma này, có thể thấy tín nguỡng Ma quốc rất khác biệt với các tôn giáo
khác, trong thế giới quan, vũ trụ quan của họ, màu đen càng nhiều thì động
huyệt càng sâu, sức mạnh càng lớn.
Tôi bảo Tuyền béo giật hết
những lá phuớn ma quái đản rối mắt này xuống, tấp một đống để nhóm lửa, rồi
tiếp tục xuống tầng bốn. Tầng tháp này có vô số khối đá tròn như quả trứng khắc
đầy kí hiệu khác nhau, đây rất có thể là các khối đá chép kinh trong truyền
thuyết, chắc là có giá trị với dân khảo cổ, còn trong mắt chúng tôi thì chỉ là
đống đá vụn không hơn không kém. Xem hết tầng này đến tầng khác, dường như
ngoài khối thủy tinh gọi là Linh cái kia ra, chẳng thấy có thứ gì khác giá trị.
Bọn tôi trong bụng đều chắc mẩm sẽ lần ra được chút ít manh mối liên quan đến
thần điện của Ma quốc, nhưng xuống được đến đây rồi thì không khỏi có chút thất
vọng.
Cứ như vậy đào hết tầng này
đến tầng khác, mãi đến khi đào tới tầng thứ tám, mới phát hiện tầng này khác
hẳn các tầng trên kia. Ở đây cũng có chiếc mâm thủy tinh linh cái, lúc vừa nạy
được mâm Linh cái ra thì chẳng phát hiện gì, nhưng vừa chui xuống tôi đã cảm
thấy ngay là bất ổn, xung quanh có rất nhiều bóng người, bèn vội một tay chiếu
đèn pin mắt sói, một tay rút khẩu M1911 ra.
Mười chín cái xác đàn ông
vóc dáng lừng lững. cùng một tư thế ngồi, quây thành vòng tròn. Do trong tháp
ma xưa nay lúc nào cũng băng giá, thành thử những thi thể này chẳng khác gì
người sống, chỉ có điều mặt mũi đen nhẻm, đen nhèm, trang phục lại càng kì dị,
trông rất giống người đồng trong thiên cung mộ Hiến Vương.
Shirley Dương chui xuống
liền sau tôi, trông thấy những cái xác ngồi này liền bảo: "Họ có thể là
thầy tế hoặc hộ pháp tự nguyện tuẫn táng sau khi xác thủy tinh nhập liệm. Cẩn
thận tầng này có mai phục!"
Tôi giơ tay ra hiệu, bảo
bọn Tuyền béo đang định chui xuống dừng lại, mời A Hương xuống trước, dùng đôi
mắt bản năng quan sát một lượt xem xem tầng này có thứ gì không sạch sẽ không.
A Hương sợ suýt khóc, miễn cưỡng đưa mắt nhìn mười mấy cái xác cổ một cách khó
khăn, rồi lắc đầu ra ý rằng không có gì cả.
Tôi vẫn không dám khinh
suất, không chừng mấy cái xác hộ pháp trong tháp ma này đều có thứ bị có thể
đốt linh hồn ra tro, đó mới là vlnh thực sự, lỡ chạm vào người tí chút rồi thì
chịu chết không cách gì dập tắt được.
Tòa lầu ma chín tầng quan
trọng bậc nhất này, khai quật quả thực hơi quá thuận lợi, càng như vậy, càng
khiến người ta cảm giác có nhiều nguy cơ. Dẫu sao đây cũng là
tầng thứ tám rồi, nước gừng
vẫn còn nhiều, nên tôi bảo Tuyền béo chỉ cần giữ lại một ít để phòng bị, còn
lại đem ra phun cả lên đám xác cổ, lại gom hết nước trong các bình lại, vẩy đẫm
tầng tám, chỗ nào chỗ nấy đều dầm dề, bấy giờ mới cảm thấy yên lòng mà khai
quật xác Tà thần ở tầng dưới cùng.
Hắc chiết tử, xẻng băng,
gậy gộc đều được bọn tôi đem ra nạy bật tấm ván gỗ đen sì, bên dưới liền lộ ra
một không gian hình vuông tối tăm, cũng được xây bằng gỗ, đất và đá. Vứt liên
tiếp bảy tám ống đền huỳnh quang xuống, trong đó mới sáng hơn một chút.
Chúng tôi không ai dám mạo
hiểm trèo xuống, ngồi hết cả lượt trên miệng hố quan
sát. Minh Thúc sốt sắng
muốn xem Băng xuyên thủy tinh thi mà lão ngày đêm mơ tưởng kia rốt cuộc hình
thù thế nào, chen hẳn lên phía trước, ngắm nghía hồi lâu, càng nhìn càng thấy
kinh hãi, phía dưới kia làm gì có xác Tà thần nào chứ?
Tầng cuối cùng chỉ có hai
khối thủy tinh hình tròn kích thước bằng nhau, một khối màu trắng, một khối màu
lam, đặt trên bục đá, có ánh đèn huỳnh quanh soi vào thì phát sáng lấp lánh, có
thể thấy rõ bản đồ sao nổi lên trên bề mặt, ngoài ra tuyệt nhiên không có gì
hơn. Hai khối tinh thể thiên nhiên này rõ ràng không thể nào là Băng xuyên thủy
tinh thi được, cũng không thể nào là Thủy tinh tự tại sơn ẩn chứa lời nguyền
được, bởi chúng chỉ to bằng nắm tay người.
Tuyền béo thấy vậy thì vội
an ủi Minh Thúc, bảo tuy chưa tìm thấy chính chủ, nhưng hai món này xem ra cũng
đáng cả đống tiền, coi như chúng ta đi chuyến này không phải về tay không rồi
còn gì.
Tôi bảo Minh Thúc không
gian tầng dưới này tối quá, chúng ta đứng đây quan sát sợ không nhìn hết được
các chỗ khuất, cứ phải xuống tận nơi xem kỹ mới biết được, có lẽ nó được giấu
trong chỗ nào đó chăng. Cái gì muốn đến thì cứ đến, phen này không làm cho rõ
trắng đen quyết không thôi.
Vậy là mọi người lục tục
trèo xuống tầng cuối cùng, bên dưới nữa đã là nền tháp. Loại mộ tháp này không
giống như Phật tháp hay địa cung trong chùa, đây chắc đã tận cùng rồi.
Chúng tôi nhấc hai khối
thủy tinh màu lam và trắng ra, thì thấy bục đá có thể chuyển dịch.
Một mình Tuyền béo đẩy bục
đá sang bên, phía dưới có một hố đất nông đặt khối đáthủy tinh lớn song rất
mỏng. Bề mặt thủy tinh vằn vện lớp lớp rất tự nhiên, trông như những vệt nước
lăn tăn, có khắc một thần tướng đầu sói mình người, mặt mày bặm trợn hung dữ,
đầu đội mũ trụ trắng, mình mặc áo giáp bào trắng, tay cầm trường mâu có dải lụa
màu bạc, tư thế nhảy từ trên không xuống hết sức oai phong lẫm liệt.
Shirley Dương vừa trông
thấy vội cảnh báo không ai được làm bừa, đây chính là Thủy tinh tự tại sơn ẩn
chứa lời nguyền của yêu nô trong truyền thuyết, tuy thực hư rốt cuộc như thế
nào chưa rõ, nhưng những vệt sóng trong đá thủy tinh này hết sức kỳ dị, tựa hồ
như bị khóa lại ở bên trong. Khối thủy tinh này một khi nứt ra, cả dải núi
tuyết cũng như sông băng Long đỉnh có lẽ đều có nguy cơ sụp đổ...
Chương 16: Đánh
phủ đầu
Đ ịa hình Long đỉnh thuộc dạng phức hợp bao gồm núi tuyết, sông băng
và đất đóng băng, nhưng đang ở cuối thời tan chảy kéo dài hơn hai tháng hằng
năm, độ cao so với mực nước biển tương đối thấp, nên tuyết trên đỉnh núi tan
khá nhiều, hơn nữa bốn ngọn núi tuyết vây quanh cũng không đứng sát nhau lắm,
khó có thể gây tiếng vọng lớn, hơn nữa gió tuyết lại thổi bạt cả âm thanh, cho
nên chúng tôi dần phát hiện ra nổ súng trên băng nguyên này cũng không dễ dàng
gây ra tuyết lở. Nhưng giả dụ gió ngừng thổi, tuyết lại tiếp tục đổ thêm vài
ngày, tạo thành những khối đồ sộ trên cao, thì tình hình sẽ hết sức nguy hiểm.
Shirley Duơng nói những vệt
sóng hình vảy cá dày đặc có thể là một dạng sóng âm đặc biệt nén ép ở bên
trong, một khi khói đá thủy tinh này vỡ ra, lập tức sẽ khiến tuyết lở trên diện
rộng. Ngoài ra tư thế của con yêu nô sói trăng cũng đã nói lên tất cả, nó mang
theo sức mạnh hủy diệt màu trắng từ trên trời giáng xuống, điều này cũng phù
hợp với những gì miêu tả về cảnh tượng tuyết lở, băng sập trong những câu
chuyện thần thoại cổ xưa.
Mấy người chưa trải qua
cảnh tuyeet lở thì không hiểu lắm ý nghĩa của điều này. Anh Xư-Chê vừa được hay
có khả năng sẽ xảy ra một vụ lở tuyết, cơ mặt bỗng không tự chủ được mà căng
lên. Ở Kelamer, tuyết lở là chuyện thường thấy, có khi đang giữa thanh thiên
bạch nhật bỗng nghe bên kia núi dội lên những âm thanh sầm sập như từng đợt sấm
rền vang không ngớt, đó chính là tiếng tuyết lở. Từ xưa tới giờ, đã có không
biết bao người và súc vật bị cơn thịnh nộ màu trắng của thần linh nhấn chìm,
bởi thế nên những người sống dưới chân núi tuyết, khi sinh ra đã sẵn có một tâm
lý kính sợ phức tạp trước sự cuồng bạo và thần thánh của những trận tuyết lở.
Tôi nhớ tới vụ lở tuyết lớn
mình gặp phải hồi mới nhập ngũ, sức mạnh hủy diệt màu trắng tựa như sóng dữ át
đến nay vẫn còn in rõ trong ký ức. Nhìn hình vị thần sói khắc trên khối Thủy
tinh tự tại sơn kia, tôi bất giác lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, có khác nào bom hẹn
giờ..."
Minh Thúc có vẻ như đang
định được ăn cả, ngã về không, giơ đèn pin soi vào vật thể dưới khối đá thủy
tinh, muốn xem xem Băng xuyên thủy tinh thi giá trị liên thành mà lão thòm thèm
bấy lâu rốt cuộc trông như thế nào. Cột sáng đèn pin mắt sói rọi lên khối thủy
tinh thể, tôi và Tuyền béo còn chưa kịp nhìn rõ, lão đã đột nhiên khiếp hãi co
rụt lại, chiếc đèn pin rời tay, chớp mắt một cái đã rơi xuống bề mặt mỏng tang
của khối Thủy tinh tự tại sơn.
Tim chúng tôi cũng rớt
xuống theo chiếc đèn pin, nhưng không còn kịp đưa tay ra đón nữa rồi, chỉ đành
trơ mắt nhìn nó rơi lên khối đá thủy tinh. Tiếng vang không lớn lắm, song đủ để
thót tim. Minh Thúc hai chân mềm oặt cả đi, suýt thì ngã lăn ra đất.
Tầng dưới cùng tòa tháp ma
im lặng như tờ, không có một tiếng động nào, hơi thở mọi người dường như đều
đóng băng lại, mãi đến khi nhìn rõ bề mặt khối thủy tinh không có vết nứt, lúc
ấy cả bọn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tôi nói: "Không sao đâu, xét cho cùng
đây cũng là một khối đá, rắn chắc hơn chúng ta tưởng tượng nhiều."
Tôi nhặt chiếc đèn pin rơi
dưới đất lên, nói với Minh Thúc: "Ông bác Minh ơi là ông bác Minh, bác
giống y ông bác ruột tôi, hôm nay bác rơi đèn pin hai lần rồi đấy, lần sau cầm
chắc hơn một chút có được không? Mà nếu chân tay bác không nghe bác sai khiến
nữa, thì bác cũng đừng tự làm khổ mình làm gì, cứ để Peter Hoàng cầm đèn soi
cho bác đi!"
Minh Thúc phân trần:
"Không phải thế, không phải... anh đây cũng là người chạy tầu, sóng to gió
lớn từng trải cả rồi ,sao lại không đủ can đảm cơ chứ. Cái thứ dưới lớp thủy
tinh anh vừa trông thấy, còn sống, nó còn ... động đậy nữa kia!" Lão vừa
nói vừa moi chiếc ấn đồng Thiên quan ra, hỏi tôi: "Cái ấn này dùng thế nào
ấy nhỉ?"
Tôi hoàn toàn không nghe
thấy câu sau của lão, thứ gì đang động đậy? Lẽ nào Băng xuyên thủy tinh thi lại
sống dậy? Chúng tôi nghe lão nói vậy, lại càng thấy thấp thỏm, đành lấy hết can
đảm quan sát lại thứ ở bên dưới khối Thủy tinh tự tại sơn, càng nhìn, tim đập
càng gấp gáp, bên trong không ngờ đúng là có thứ còn sống thật...
Tuy trong cái tên
"Thủy tinh tự tại sơn" có chữ 'sơn' nhưng kỳ thực khối thủy tinh này
còn lâu mới to bằng ngọn núi, cùng lắm cũng chỉ bằng cỡ một cái bồn tắm, hình
elip, xung quanh có máy thanh chắn bằng vàng hình cánh cung, dùng để nhấc lên
đặt xuống. Nó được đặt nằm ngang trong cái hố dưới tầng trệt tháp, con yêu nô
sói trắng tượng trưng cho sức mạnh như núi tuyết sụp đổ khắc ở mặt trên, từ
trên nhìn xuống trông hao hao một nhãn cầu đính trong hốc mắt.
Nếu quan sát kỹ, giữa lớp
vỏ ngoài của khối tinh thể chứa đầy thứ gì tựa như thủy ngân đang từ từ lưu
động. Bóng mờ của những dòng thủy ngân này rất rõ ràng, vừa vặn là một người
con gái, trong cơ thể hình người tạo nên bởi dòng thủy ngân có một số thứ màu
đỏ sẫm phát ra những tia sáng yếu ớt, dường như là nội tạng tim gan phèo phổi
của con người.
Do có lớp đá thủy tinh bao
bọc bên ngoài nên chúng tôi không tài nào nhìn rõ được mặt mũi của hình người
thủy ngân ra làm sao, có lẽ chỉ là do tác dụng quang học, hoặc giả hình người
bên trong đó cũng là một khối thủy tinh lỏng long lanh xuyên suốt, chín mươi
chín phần trăm chính là Băng xuyên thủy tinh thi mà Minh Thúc muốn có được.
Còn như nó có phải cơ thể
người thật hay không, hay cũng giống như Thủy tinh tự tại sơn, chỉ là vật mang
tính tượng trưng, không mở ra xem, ắt không thể nào biết được. Lần này sở dĩ
tôi đồng ý đi cùng Minh Thúc vào núi Côn Luân, chỉ là vì hy vọng tìm thấy trong
lầu ma chín tầng cách sử dụng Mộc trần châu để hóa giải lời nguyền đóng dấu
trên cơ thể mình, nhưng tòa tháp ma tôi đặt vào đó biết bao kỳ vọng cuối cùng
lại chẳng có thông tin gì. Giờ đây chỉ còn mỗi thi thể của Tà thần là chưa xem,
tôi sớm đã chuẩn bị trước tâm lý một đi không về, liền gọi mọi người tới giúp
đỡ, nhấc khối Thủy tinh tự tại sơn trong hố ra.
Minh Thúc tỏ ý hy vọng
chúng tôi vận chuyển khối này tới Kelamer rồi hẵng mở, như vậy mới không lo bị
lở tuyết, muốn cắt muốn đập thì tùy ý mà làm.
Tôi nói nhất định không thể
làm thế được, tuy khối đá này cứng chắc hơn nhiều so với những gì chúng tôi
tưởng tượng, không dễ gì mà vỡ được, nhưng nếu dùng dây thừng leo núi cột vào
thanh chắn bằng vàng mà kéo lên từng tầng một, thì chẳng khác nào đội bom diễn
xiếc. Huống hồ không những phải di chuyển lên trên bình nguyên tuyết, mà còn
phải băng qua Thần loa câu băng tuyết ngập đất trời, làm thế còn khó hơn lên
giời. Muốn lấy Băng xuyên thủy tinh thi ra, chỉ có cách mạo hiểm tiến hành ngay
dưới tầng trệt tòa tháp mà thôi, làm như vậy tuy xem chừng nguy hiểm, nhưng kỳ
thực còn an toàn hơn nhiều so với vận chuyển cả khối tinh thể ra ngoài.
Sau khi thuyết phục Minh
Thúc, tôi đoán trời cũng đã sắp tối, đêm nay trước khi tuyết ngừng rơi, bầy sói
chắc chắn sẽ phát động tổng tán công. Chúng chịu đói rét trong khe tuyết đến
lúc này cũng phải gần tới cực hạn rồi, tháp ma đã được đào ra, bầy sói sẽ không
kiêng lỵ gì nữa. Hơn nữa khối Thủy tinh tự tại sơn này là thánh vật của tổ tiên
bầy sói, chúng sẽ không nhẫn nhịn để con người tùy tiện làm kinh động đâu. Đêm
nay bắt buộc phải có một bên chết hết, mới coi như xong nợ.
Thế rồi tất cả trở lại tầng
một, chất nhiên liệu vào đống lửa, để Minh Thúc và A Hương ở laị, những người
còn lại trở lên sông băng bị tuyết lớn chôn vùi, hai nơi cáchnhau rất gần, có
tình hình gì cũng kịp trở tay ứng cứu. Trước khi anh Xư-Chê leo lên, đã giao
lại cho Minh Thúc toàn bộ muối, dặn rằng nếu Di lặc tuyết chui ra, hãy hất muối
vào chúng.
Bầu trời bên ngoài đã tối
om, tuyết rơi lác đác dần, trông chừng không tới nửa đêm sẽ ngừng rơi. Mọi
người chất đống những cây gỗ đen đào được trong tháp lên, làm thành một tuyến
phòng ngự, chia nhau kiểm tra lại vũ khí đạn dược.
Khắp dải sông băng ngự trị
sự im lặng như chết, Peter Hoàng đợi lâu sốt ruột, không nhịn được nữa bèn cất
tiếng hỏi anh Xư-Chê: "Lũ sói sẽ tới thật à? Sao không thấy có động tĩnh
gì vậy?"
Anh Xư-Chê gật đầu. Từ nhỏ
anh đã rát căm ghét lũ sói, trận ác chiến xem ra đã đến gần, do hưng phấn, mắt
anh đỏ ngầu cả lên. Trong vùng núi hay trên bình nguyên tuyết, trực giác của
anh Xư-Chê thậm chí còn nhạy hơn cả lũ sói, đang ngồi chợt thấy anh dốc túi
rượu lên uống một hụm lớn, sau đó rút con dao Tây Tạng ra, phun toàn bộ chỗ
rượu trong mồm lên lưỡi dao , khẽ tiếng nói với mọi người: "Đến rồi
đấy!" Đoạn một tay giương súng săn lên, bắn "đoàng" một tiếng,
trên mặt tuyết trắng quãng không xa, tóe lên đống bụi tuyết màu đỏ, một con sói
lớn lông phủ trắng tuyết bị trúng đạn ngã vật ra.
Từ trong màn tuyết, dường
như cùng lúc có mấy chục con sói dữ chui ra, cuốn theo bụi tuyết mịt mùng lao
tới.
Chúng tôi tuy ít người, lại
thiếu thốn hỏa lực, nhưng không thiếu gì xạ thủ cừ khôi, vả lại bầy sói số
lượng có hạn, lúc trước đã chết hơn hai chục con, giờ chỉ còn sáu, bảy mươi con
gì đó, khi những tiếng súng nhất loạt nổ vang, trên nền tuyết trắng tức khắc nở
rộ những bông hoa máu đỏ tươi.
Bầy sói ước lượng hỏa lực
của chúng tôi hết sức chuẩn xác, nếu mai phục quá gần, e sẽ bị chúng tôi phát
hiện, xa quá thì lại không lao lên tiếp cận được, cho nên đã mai phục ở quãng
cách chúng tôi chừng ba mươi đến năm mươi mét. Xem ra chúng đã sẵn sàng hy sinh
mười mấy con sói để tức tốc lao vào hỗn chiến, nhằm làm cho súng ống của chúng
tôi không còn phát huy được nhiều tác dụng nữa. Thế nhưng kế hoạch của chúng đã
bị con mắt tinh nhạy của anh Xư-Chê phá vỡ.
Khoảng cách giữa bầy sói và
chúng tôi mỗi lúc một gần. Sau khi bắn chết hơn ba mươi con trong đợt tấn công
đầu tiên, đạn nạp sẵn trong súng của năm người chúng tôi hết nhẵn, mà đợt sóng
tấn công lần thứ hai của bầy sói dữ từ phía trước đã thốc đến như một cơn lốc
trắng.
Mấy chục con sói tham gia
đợt tấn công lần hai lao đến trước mặt chúng tôi trong nháy mắt. Tôi và Tuyền
béo, Shirley Dương và Peter Hoàng còn chưa kịp nhồi thêm đạn vào súng đã phải
cuống cuồng giương súng lên. Gần như bắn một phát là có một con gục, từng con
từng con đang phăm phăm lao tới trước mặt chúng tôi ngã xuống, tiếng súng trầm
đục khiến dũng khí của con người tăng lên bội phần, xua tan đi nỗi sợ hãi khi
phải đánh giáp lá cà.
Anh Xư-Chê dùng mũi lê lắp
trước súng săn đâm chết một con sói lớn xong thì buông tay thả súng xuống, vung
con dao Tây Tạng chém loạn xạ. Một con sói già né hơi chậm, bị luỡi dao nhanh
như tia chớp chém mất nửa mũi, đau đớn hú lên thảm thiết, anh Xư-Chê lại vung
dao chém xuống phát nữa, chặt đứt đầu con sói.
Bắt đầu từ lúc anh Xư-Chê
nổ tiếng súng đầu tiên, chưa tới hai phút, trên mặt đất đã la liệt xác sói, lác
đác có vài con còn thoi thóp, chốc chốc lại phả ra luồng hơi thở như khói trắng
bốc lên.
Mọi người thở phào, thần
kinh căng thẳng được thả lỏng, cảnh tượng trước mắt vô cùng thảm khốc, lần này
lũ sói ở Kelamer về cơ bản coi như tuyệt chủng. Nhưng nếu không phải là anh
Xư-Chê tranh thủ tấn công trước, chắc rằng trong đống xác nằm la liệt trên mặt
tuyết kia, có lẽ không chỉ có xác sói thôi đâu.
Vậy mà đúng lúc chúng tôi
vừa thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng sau cuộc chiến dữ dội, một cái bóng
trắng trông như hồn ma bỗng xuất hiện sau lưng anh Xư-Chê. Không có ai thấy rõ
con sói chúa lông trắng này từ đâu chui ra, định nổ súng bắn, thì chợt phát
hiện ra súng đã hết đạn.
Con sói già lông trắng chột
mắt đúng là sắp thành tinh đến nơi rồi, dường như nó đã mở mắt trân trân mà
nhìn bầy sói bị giết sạch, một mình bất động rình trong đống tuyết, đến khi nắm
chắc cơ hội mới bất ngờ tấn công. Chắc nó cũng biết rằng, một khi đã để lộ
mình, tuy có thể cắn chết một hai kẻ địch, bản thân nó tuyệt đối không thể sống
sót. Nhưng dường như con sói này đã bị tổ tiên Thủy tinh tự tại sơn của nó kêu
gọi, quyết bỏ mạng sống của mình, dốc sức tấn công, lao thẳng vào gã dân du mục
dám cả gan quấy rối linh hồn tổ tiên.
Con sói trắng luớt đi như
ma quỷ, ngay cả anh xs cũng không phòng bị trước, cứ tưởng nó đã bị bắn chết
trong lúc hỗn chiến, giờ muốn phản kích thì cũng không kịp nữa. Trong khoảnh
khắc còn chưa bằng một cái chớp mắt, con sói đã bổ nhào vào anh Xư-Chê, rồi cả
hai cùng lăn xuống hố vào tầng trên cùng của tòa tháp ma.
Cùng lúc đó, tôi cũng đã
thay xong hộp đạn cho khẩu M 1911, lập tức lao xuống tháp ma. Bọn Tuyền béo
theo sát phía sau, nhưng vừa nhảy xuống thì Minh Thúc đã chỉ ay kêu lên:
"Mau! Cả hai cùng lăn xuống dưới rồi..."
Tôi cuống quýt, đầu như
muốn nổ tung, vội đuổi theo xuống từng tầng một, cuối cùng tìm thấy xác của anh
Xư-Chê và con sói chúa ở tầng trệt tòa tháp. Răng con sói cắn chặt vào cổ anh
Xư-Chê, còn con dao ngắn dùng để lột da sói trong tay anh Xư-Chê thì đâm ngập
vào tim nó. Lớp lông trắng lấp lánh ánh bạc trên mình con sói nhuộm đẫm máu
tươi, cả hai đã vật lộn rồi rơi từ tầng trên cùng xuống, dưới tận đáy tòa tháp
ma, máu chảy lai láng, tắt thở được một lúc lâu rồi.
Anh Xư-Chê là người dũng
cảm, khí phách, tuy thời gian ở cùng với nhau chưa lâu, nhưng chúng tôi hợp
tính tình nhau, làm gì cũng hết sức ăn ý. Lòng đau như cắt, nước mắt chỉ chực
tuôn, tôi não nề ngồi bệt xuống đất, ngây ra nhìn xác anh Xư-Chê và con sói
chúa.
Những người còn lại cũng
hết sức đau buồn. Shirley Dương nắm lấy tay tôi an ủi: "Muốn khóc, thì cứ
khóc đi cho lòng thoải mái!"
Tôi lắc đầu, trong lòng
dường như đang rỉ máu, nước mắt không sao chảy ra được, nỗi đau xót này đâu
phải cứ khóc rống lên một hồi là có thể vơi đi, giờ chỉ là không muốn nói
chuyện với bất kỳ ai mà thôi.
Minh Thúc cũng an ủi tôi:
"Con sói già mà người anh em Xư-Chê đã giết là con cháu của yêu nô sói
trắng, cái chết của anh ấy thực là công đức vô lượng, tráng sĩ chết ở nơi trận
mạc là đúng chỗ rồi, chúng ta cầu phúc cho anh Xư-Chê sớm được thành Phật đi
nào! Việc tang quan trọng, ta hãy lo liệu hậu sự cho anh ấy theo phong tục của
dân tộc Tạng đã."
Tôi gật đầu với lão, bảo
mọi người tới liệm xác của anh Xư-Chê, đầu óc thấy choáng váng hết cả, chỉ muốn
được yên tĩnh một lúc.
Minh Thúc bảo Peter Hoàng
và Tuyền béo tách xác anh Xư-Chê và con sói ra. Cả hai rơi đúng vào khối Thủy
tinh tự tại sơn, cũng không biết nó có vỡ ra không. Tuyền béo lau nước mắt nước
mũi, ngăn mọi người lại bảo: "Khoan đã, anh Xư-Chê là huynh đệ của tôi,
anh ấy ra đi oanh liệt, tôi phải đọc mấy lời truy điệu cho anh ấy đã!"
Bọn Minh Thúc đều chẳng
biết làm sao, đành đứng dạt sang một bên để Tuyền béo cử hành lễ truy điệu cho
anh Xư-Chê. Tuyền béo đứng trước xác của anh Xư-Chê nghẹn ngào nói: "Chúng
tôi sống và chiến đấu là nhằm đánh đổi lấy hạnh phúc cho toàn nhân loại, mong
sao máu và nước mắt này tưới lên những lùm hoa tươi tắn tự do của toàn thế
giới..."
Tuyền béo nói nhì nhèo một
thôi một hồi, nỗi bi thiết trong lòng mới vợi đi phần nào,đoạn mới bảo Peter
Hoàng qua giúp liệm xác anh Xư-Chê. Vừa mới nhấc xác của con sói chúa lên, thì
phát hiện ra nó đã đập vỡ khối Thủy tinh tự tại sơn. Mới chạm nhẹ một cái đã
nghe rấc lên một tiếng, có mấy mảnh vỡ rời ra. Mọi người đều thấy lạnh toát cả
người, vểnh hết tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không dám thở mạnh.
Một lát sau, sông băng bên
trên vẫn im ắng, lẽ nào Shirley Dương đã đoán lầm? Thủy tinh tự tại sơn vốn
không chứa loại sóng âm có thể khiến núi tuyết sụt lở? Hay vì đông lạnh trong
sông băng quá lâu rồi, nên nó hết đát? Bất kể là sao thì giờ tạm thời cũng có
thể thở phảo được rồi.
Trong khối Thủy tinh tự tại
sơn lộ ra một cái xác phụ nữ toàn thân trông suốt, dưới lớp da còn có những tia
sáng bạc dịch chuyển, xương và nội tạng bên trong đều màu đỏ sẫm, trông như mã
não, Cái xác này không giống xác người thật, mà như một thứ đồ mỹ nghệ tinh xảo
hơn. Không lẽ đây chính là Băng xuyên thủy tinh thi? Hình như chẳng có gì ghê
gớm cả.
Tôi mặc xác Minh Thúc săm
soi món bảo bối của lão ta, cùng Tuyền béo chuyển xác của anh Xư-Chê lên tầng
tám, bỗng dưng cảm thấy sức cùng lực kiệt, thở không ra hơi, có lẽ là vì đau
lòng quá độ mà uất khí, đành phải tạm thời dừng lại nghỉ một lúc.
Tuyền béo bảo tôi:
"Tôi bảo Nhất này, anh em mình cố chuyển lên tầng một hẵng nghỉ nhé, chứ
mười tám vị La Hán đen nhẻm đen nhèm án ngữ ở đây, khiến tôi nổi hết da gà lên
rồi!"
Lúc này tuy não tôi có hơi
thiếu ô xy, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ tầng này có cả thảy mười chín cái xác hộ
pháp đặt ngồi, sao Tuyền béo lại nói là mười tám vị La Hán, liền lập tức cảnh
giác, đếm lại một lượt từng cái xác một. Kết quả đúng là chỉ có mười tám, sáu
cái xác một hàng, cả thảy chia là ba hàng ngồi theo hình cánh cung. Tôi nhớ rõ
rằng lúc trứơc có một hàng bảy xác, là tôi nhớ nhầm hay một cái đã biến mất.
Tôi định xem có gì thay đổi
không thì Shirley Dương đã dắt A Hương cùng lên, sau đó bọn Minh Thúc cũng lên
theo. Lão và Peter Hoàng đã cột dây thừng vào cái xác xong đâu đấy, chiếc ấn
Phát khâu rởm cũng đã được dùng băng dính dán lên trán cái Băng xuyên thủy tinh
thi. Cả hai đang chuẩn bị ròng dây kéo lên, hai khối thủy tinh cầu có hình chòm
sao tự nhiên một màu lam một màu trắng cũng được cầm theo.
Tôi hỏi Shirley Dương có
phải tầng tám có tổng cộng mười chín cái xác không, Shirley Dương gật đầu nói:
"Đúng thế, tất cả mười chín cái, sao vậy?"
Tôi lo A Hương nghe thấy sẽ
sợ hãi, liền nói nhỏ: "Không biết từ lúc nào, đã mất một cái rồi. Tôi qua
kiểm tra xem sao đã, mọi người mau lên trên đi, chúng ta phải mau chóng rời
khỏi chốn ma quỷ này thôi!"
Tôi vỗ lên chiếc đèn chiếu
bị lệch trên mũ leo núi, một tay cầm chắc móng lừa đen, một tay giơ khẩu M1911,
rờ rẫm tiến lên phía trước, kiểm tra những cỗ thây ma to lớn. Tôi phát hiện
trong một góc tối om của tầng tháp gỗ này xuất hiện một khe nứt lớn. Những thây
ma này đều dựa vào tường, lẽ nào có một cái rơi xuống dưới? Mà sao lại chọn
ngay lúc này để rơi chứ? Tôi còn chưa kịp lại gần, đã nghe có tiếng động sột
soạt, dường như trong khe nứt kia có một cây gỗ lớn đang dịch chuyển.
Tôi chạy tới cúi đầu nhìn,
thấy chếch dưới khe nứt lớn ở góc tháp, hình như là một vực sâu không đáy, có
một hình nhân béo trắng núc ních đang từ từ đẩy khối gỗ đen ra, vẻ như muốn có
rộng chỗ để tiện bò vào bên trong.
Chính là con Di lặc tuyết
đã ăn xác Hàn Thục Na! Tôi thấy nó chưa phát hiện ra mình, vội rụt người lại
phía sau, định tìm Tuyền béo xin ít thuốc nổ ném xuống phá hủy hang động bên
dưới, đè nó xuống dưới đáy.
Tôi đang định gọi Tuyền
béo, liền nghe thấy Minh Thúc và Peter Hoàng cùng hét lên. Bọn họ đã kéo Băng
xuyên thủy tinh thi lên tầng tám một cách thuận lợi, nhưng đúng lúc ấy, một
chuỗi âm thanh vỡ vụn dày đặc vang lên từ phía dưới, chỉ trong khoảnh khắc đã ầm
ầm dữ dội. Tôi bấy giờ chợt hiểu ra, thôi toi rồi, khối Thủy tinh tự tại sơn
kia nào phải vô hiệu đâu, mà là phải đợi đến khi cái xác được đưa tới một vị
trí nhất định nào đó mới tạo ra chấn động sóng âm trong nội bộ, cũng có nghĩa
là, về lý thuyết thì căn bản không thể có bất cứ kẻ nào mang Băng xuyên thủy
tinh thi ra khỏi đây được.
Những tiếng nổ trầm đục như
tiếng sấm sầm sập vọng xuống, hàng triệu tấn tuyết trên núi sẽ tức tốc lấp kín
sông băng Long đỉnh. Trong khi đó chỉ không tới nửa giờ nữa, đợt rét ẩm tràn về
sẽ làm tuyết đóng băng cứng lại, trước mùa tan băng sang năm thì đừng hòng có
kẻ nào rời khỏi được nơi này.
Minh Thúc và Peter Hoàng sợ
xanh mặt, làm rơi kềnh cái xác thủy tinh đang vác xuống đất. Bên ngoài, tiếng
tuyết lở rầm rầm như hang vạn con ngựa đang tung vó phi nước đại khiến mắt đất
rung chuyển dữ dội. Tôi lo bọn Minh Thúc bấn loạn, vội hét lên bảo: "Đừng
hoảng, chạy vào góc tháp lánh đi, chỗ đó tương đối vững chắc..." Nhưng lúc
này thì ngay cả bản thân tôi cũng đã không còn nghe thấy giọng mình nữa.
Không biết đèn pin của ai
lại rơi xuống đất, vừa vặn lăn vào đầu cái Băng xuyên thủy tinh thi cổ quái
kia, cột sáng soi thẳng vào mồm nó, cái mồm đột nhiên há to...
Tôi không hơi đâu lo đến vụ
tuyết lở phía trên nữa, vội chạy ra moi lấy bình xịt trong túi hành lý xách tay
một cách vô thức, nếu con bọ quỷ quái có thể nhóm lên Vô lượng nghiệp hỏa, tôi
sẽ phun cho nó mấy phát nước gừng.
Từ trong mồm Băng xuyên
thủy tinh thi quả nhiên có một con bọ nhỏ bay ra. Tôi phun thẳng vào nó hai
nhát, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì. Nhìn kỹ mới tháy rõ con bọ tá phủ bay
ra khỏi miềng cái xác thủy tinh này tuy hình dáng giống hệt con bọ màu xanh tôi
gặp năm xưa, toàn thân cũng trong suốt, nhưng lại có màu trắng bạc ánh lên. Nó vỗ
cánh bay lơ lửng trên không như một hạt thủy tinh nhỏ xíu, chững lại một lúc,
rồi bay thẳng vào Peter Hoàng đang đứng gần nhất.
Peter Hoàng không biết con
bọ này lợi hại thế nào, bất giác đưa tay ra định đập chết. Tôi hét ầm lên định
ngăn hắn lại, nhưng tiếng hét bị tiếng tuyết lở át đi, muốn cứu hắn cũng không
kịp nữa. Chỉ thấy Peter Hoàng vỗ tay đập được con bọ như hạt thủy tinh kia rơi
xuống đất, có điều bàn tay hắn lập tức dính trắng một lớp băng. Và không đợi
Peter Hoàng kịp kinh hãi, lớp đóng băng lóng lánh đã lan khắp toàn thân hắn, cả
cơ thể đóng băng cứng ngắc ngã vật ra đất, vỡ thành vô số bụi băng, một đốm
sáng lạnh toát lại từ trong đó bay ra.
Chương 17:
Nãi Cùng Thần Băng
T ôi nhớ đến bức bích họa vẽ Quỷ mẫu trong chùa Đại Phượng Hoàng. Dạo
đó từng nghe Thiết bổng Lạt ma kể rằng bức họa đã bị tàn phá, ban đầu nó vốn
lấy hai màu lam trắng là chủ đạo, tượng trưng cho hai loại sức mạnh tà ác mà
Quỷ mẫu sở hữu, là Vô lượng nghiệp hóa và Nãi cùng thần băng, có thể khiến linh
hồn của con người hóa thành tro bụi. Trong truyền thuyết Tây Tạng cổ không hề
có cái tên Ma quốc, mà gọi là "yêu ma phương Bắc", chỉ trong trường
thi của Thế giới Chế địch Bảo châu Đại vương, mới gọi là "Ma quốc".
Con bọn băng chui ra từ
miệng cái Băng xuyên thủy tinh thi có lẽ chính là Nãi cùng thần băng ấy. Xác
của Peter Hoàng sau khi bị Nãi cùng thần băng làm cho đông cứng, đổ xuống vỡ
thành vô số bụi băng. Đám bụi trắng chưa kịp lắng xuống thì từ đó đã có một con
bọ bé như hạt thủy tinh bay ra, lượn nửa vòng trên không trung, rồi vỗ cánh
phóng về phía Tuyền béo cách nó gần nhất.
Tuyền béo đang nằm sấp trên
mặt đất, tận mắt chứng kiến cảnh Peter Hoàng chết thảm, biết con bọ này lợi hại
thế nào, dính phải nó là chết, chạm vào nó cũng chết, không dám chần chừ, lập
tức giương khẩu M1911, bỏ qua cả động tác nắm nghía, giơ tay lên bắn luôn.
Trên sông băng Long đỉnh
lúc này sầm sập rền vang tiếng tuyết lở mỗi lúc một dữ dội, âm thanh như muốn
lấn át nuốt chửng mọi thứ trên thế gian này. Tôi định cất tiếng ngăn Tuyền béo
lại, nhưng cả tiếng súng lẫn tiếng hò hét, đều bị cơn thịnh nộ của núi tuyết
cuốn phăng đi cả.
Trong tòa tháp tối tăm,
nòng súng tóe lửa, một viên đạn bay ra, bắn vỡ con bọ đang bay trên không, sượt
qua mũ leo núi của Minh Thúc đứng đối diện, găm vào cột gỗ đen. Lão sợ quá trợn
trừng hai mắt, ngã ngất ra đất, không biết sống chết ra sao.
Con bọ băng bị bắn trúng vỡ
làm mười mấy hạt thủy tinh li ti, rơi cả xuống trước mặt tôi, động đậy đậy mấy
phát, rồi lại lũ lượt mọc cánh , trông có vẻ như sắp sửa bay cả lên tấn công
người còn sống trong tháp. Ban nãy có một con thôi mà suýt nữa khiến toàn quân
chúng tôi bỏ mạng, nếu giờ chúng biến thành mười mấy con, trong tòa tháp gỗ
chật hẹp thấp lè tè này, căn bản không cách gì chống đỡ, sợ là sẽ chết cả nút
không có chỗ chôn mất thôi.
Cái khó ló cái khôn, tôi vớ
lấy bình rượu bên cạnh ba lô, ngậm một ngụm lớn, một tay đánh bật lửa, phun
đống rượu trong mồm vào đúng mười mấy con bọ băng trên mặt đất. Luồng lửa vụt
tới, cứ đinh ninh chúng sẽ bị đốt sạch, nhưng một việc không thể nào ngờ nhất
đã xảy ra.
Những con bọ băng trên mặt
đất đang từ màu trắng bạc lấp lánh đột nhiên chuyển sang màu xanh lam u ám,
cũng tức là chúng đã biến thành nhũng con bọ lửa mà tôi đã từng gặp hai lần.
Tôi, Shirley Dương và Tuyền
béo, trông thấy vậy đều hãi hùng, gân xanh trên trán và hai thái dương giật
giật liên hồi. Lẽ nào trong tòa tháp này quả thực tồn tại sức mạnh của Tà thần.
Hơi thở Vô lượng nghiệp hỏa
ngay tức khắc đã lan ra khắp mọi ngóc ngách trong tòa tháp, tuy mũi ngửi thấy
mùi khét, mà khắp toàn thân tôi lạnh thấu xương, cả mấy người chúng tôi dường
như hoàn toàn nín thở. Trong khoảng không gian tăm tối, mười mấy con bọ ma tá
phủ trên mặt đất đã bắt đầu vo vo bay lên đem theo những vệt sáng xanh lam u
lạnh, chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi, chúng sẽ tách ra, lao vào năm kẻ sống sót
ở xung quanh.
Trong giây phút khiến người
ta phải nín thở này, một lượng tuyết lớn trên hố băng ở đỉnh tháp đổ xuống, men
theo thông đạo chúng tôi đào ra, rơi xuống từng tầng một. Cuối cùng có lẽ đỉnh
tháp đã bị khối tuyết khổng lồ bịt chặt, tuyết ngưng lại, không rớt xuống nữa.
chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, mấy tầng trên kia có lẽ đều đã đầy tuyết, tuyết
đổ xuống tầng tám lấp cả lên đám con tá phủ lơ lửng trên không.
Tôi thấy không thể bỏ qua
cơ hội này, liền rối rít giơ tay ra hiệu cho Shirley Dương, bảo cô nhanh chóng
dắt A Hương xuống tầng cuối cùng. Tầng tám không còn an toàn nữa, lũ bọ lúc thì
là bọ băng, lúc lại là bọ lửa, lại không phải là băng hay lửa theo cách hiểu
thông thường, mà dường như là năng lượng của vong linh người chết đem từ địa
ngục tới, không thể nào chống trả được, đành phải vừa mau chóng rút lui vừa tìm
hiểu nhược điểm của đối phương, nhưng phía dưới kia đã không còn chỗ nào để lui
thêm nữa, điều này thì tôi hiểu rất rõ, đành kéo dài phút nào hay phút ấy thôi.
Tôi và Tuyền béo lôi Minh
Thúc và tất cả ba lô túi xách theo sát Shirley Dương xuống tầng trệt, cơn rung
chuyển và những âm thanh dội lại từ bên trên dần dần ắng lặng chứng tỏ cơn
tuyết lở đã kết thúc, sông băng Long đỉnh đã bị bốn ngọn núi tuyết đổ tuyết
xuống, phủ một lớp dày cực chắc. Tuy nhiên việc cần làm nhất lúc này không phải
nghĩ xem sẽ thoát thế nào, mà phải mau chóng tìm thứ gì đó bịt kín lối thông
giữa hai tầng tháp lại, chặn đường tiến vào của lũ bọ quái quỷ kia.
Tuyền béo định bê cục đá
chặn lại, tôi vội can: "Cậu định học theo Đổng Tồn Thụy, bê cục đá nhét
vào cái lỗ trên kia hả? Mau tìm ít gỗ ra đây." Năng lượng của Vô lượng
nghiệp hỏa hay Nãi cùng thần băng chỉ có thể tác động lên sinh vật sống, thành
ra cứ bịt kín cho không còn kẽ hở nào thông với chỗ chúng tôi, bọn chúng sẽ tạm
thời bị chặn lại.
Tôi và Tuyền béo luống
cuống tìm một số cây gỗ tròn màu đen, đưa lên bít kín thông đạo. Shirley Dương
dùng bắc địa huyền chu quệt vào đầu mũi Minh Thúc. Lão hắt xì hơi, tỉnh dậy,
trừng mắt sờ lên đầu trước tiên, xác định rõ đầu mình vẫn còn nguyên vẹn, mới
thở phào, thần sắc cực kỳ ủ dột.
Tôi biết Minh Thúc và A
Hương đã sợ khiếp vía, bèn an ủi: "chúng ta ở đây chắc là an toàn rồi, lũ
bọ ma tá phủ kia tuy ghê gớm, nhưng nếu không chạm phải thì nó cũng giống như
bọn côn trùng khác thôi. Giờ không còn nguy hiểm gì nữa, sức chúng nó không thể
nào đẩy được những cây gỗ lèn chặt thông đạo kia đâu.
Tuyên béo phụ họa:
"Châu chấu đá voi, đúng là không biết tự lượng sức, cứ thử chơi nhau xem
nào, tôi đã chuẩn bị trường kì kháng chiến từ lâu rồi..."
Chưa nói dứt lời, trên đỉnh
đầu vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, tuyết bột và gỗ thi nhau đổ xuống. Tôi và
Tuyền béo đứng ngay phía dưới, may có đội mũ bảo hiểm, vậy mà vẫn cảm thấy ê
hết cả đầu, vội vàng lánh về phía sau nghĩ bụng, lẽ nào chất lượng công trình
của chúng tôi có vấn đề? Vừa bịt vào mà đã sụt rồi là sao? Hay là lớp tuyết ở
mấy tầng trên lại bung ra, tạo thành một trận tuyết lở quy mô nhỏ trong tòa
tháp?
Nhìn lại những thứ rơi
xuống, màu đen là gỗ, màu trắng là tuyết, ánh sáng lấp lánh ở giữa không chừng
là Băng xuyên thủy tinh thi. Còn chưa kịp xem kỹ, trên đầu lại dội uỳnh uỳnh,
mọi người ngẩng lên nhìn, thì thấy một hình nhân trắng toát đang xoay xở leo
xuống. Chúng tôi giờ mới nhớ ra, ngoài tòa tháp ma còn có một con Di lặc tuyết,
trong lúc tuyết lở hỗn loạn bị quên khuấy đi.
Tôi vớ lấy khẩu Remington,
bắn đoàng một phát vào đầu con Di lạc tuyết, nhưng cái của nợ ấy cứ trơ ra,
súng đạn căn bản không làm gì được nó. Đầu nó chúi xuống, liên tục lách vào, có
điều cơ thể nó quá béo nên bị kẹo lại trong cái hốc bên trên, nhưng sức con
quái này khỏe kinh người, tòa tháp ma kết cấu thổ mộc này không thể làm khó nó
được, chuyện nó thoát ra khỏi hốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cuối cùng chúng tôi cũng
thấy rõ mặt mũi của con Di lặc tuyết, nói đúng ra là con quái này không có mặt
mũi gì, ở chỗ đó chỉ có một khối da thịt trắng bóc hình mặt người với những
vòng trắng tròn chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, phình ra co vào, khiến người ta
không biết phải hạ thủ thề nào.
Sực nhớ lời anh Xư-chê nói
lúc trước, của nợ này sợ muối, mà muối tinh của chúng tôi đều ở chỗ Minh Thúc,
tôi vội ra đòi lão. Lão ta kêu lên: "Chết rồi, lần này chết thật rồi, muối
đều để ở tầng trên cùng không mang xuống."
Tuyền béo vung tay giậm
chân kêu rối lên: "Cái bố này, thật không còn gì để nói với bố nữa... Bố
bố ... bố cứ y như là người cung trăng rơi xuống ấy." Câu này vốn dĩ
Shirley Dương dùng để tả Tuyền béo, hồi chúng tôi đi Tân Cương, nói Tuyền béo
cứ ngơ ngẩn như người trên cung trăng rơi xuống, giờ Tuyền béo cũng tìm được cơ
hội, chụp luôn cái mũ này sang cho Minh Thúc.
Tôi đang định ngăn Tuyền
béo, còn không mau tính cách đối phó, đến nước này rồi mà còn vặc nhau câu nói,
không lẽ định đợi con Di lặc tuyết chui xuống vật nhau với nó hay sao.
Nhưng còn chưa cất tiếng,
đã nghe Shirley Dương kinh ngạc nhiên kêu lên: "Mọi người mau nhìn mà xem,
không phải nó đang bò xuống... nó bị đóng băng rồi!"
Cả đám chúng tôi nghe vậy
đều ngẩng hết cả đầu lên, chỉ thấy phần trên của con Di lặc tuyết đã phủ một
lớp băng, có điều nó vốn chịu được rét, bị đóng băng rồi mà vẫn lồng lộn giãy
giụa hòng thoát ra. Đột nhiên, đống da thịt trắng toát của nó nở phình ra,
giống như con chim lớn màu trắng bỗng dang rộng đôi cánh đang chực lao xuống
bất cứ lúc nào. Chúng tôi giật minh kinh hãi, lập tức thủ thế né tránh, nhưng
đống thị da phình ra kia bất chợt đông cứng lại.
Trong cái mớ trắng ởn đó lộ
rõ bộ xương người máu me be bét cùng chiếc đầu lâu mà thoáng nhìn đã biết ngay
là của Hàn Thục Na. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn lại lần hai, toàn bộ cơ thể Di
lặc tuyết đã bị phủ băng kín mít. Bọn Di lặc tuyết định tản ra chạy trốn, đều
bị Nãi cùng thần băng làm cho đông cứng treo bất động, lơ lửng trên không, có
lẽ chỉ cần chạm nhẹ, là sẽ giống như Peter Hoàng, vỡ tan thành một khối bụi
băng li ti như làn sương. Nhưng nếu không có ngoại lực tác động, có lẽ nó sẽ
vĩnh viễn ngưng lại ở trạng thái này.
Đang lúc như vậy, ở tầng
trệt bỗng vang lên tiếng vỗ cánh vo ve, nghe âm thanh này chúng tôi sợ mất mật,
toàn thân nổi da gà lạnh buốt đến từng lỗ chân lông, lập tức lần tìm về phía âm
thanh phát ra, phát hiện trong đống ván đen đen lộ ra cái đầu của Băng xuyên
thủy tinh thi, trong mồm cái xác không phải một con, mà là cả bầy bọ ma tá phủ.
Một bầy bọ ma tá phủ, mang theo Nãi cùng thần băng có thể làm đông cứng linh
hồn, sắp sửa bay ra.
Tuyền béo đứng gần cái xác
nhất, nhanh tay nhanh mắt, rút vội móng lừa đen trong túi xách, nhân lúc lũ bọ
vẫn còn chưa bay ra, nhét ngay vào mồm cái xác rồi rụt tay lại, ánh sáng lạnh
lẽo trong xác chết lóe lên chập chờn vài giây, sau đó thì không thấy độn tĩnh
gì nữa.
Minh Thúc đứng cạnh trông
thấy hãi quá, ôm chặt lấy A Hương, hỏi tôi: "Chú Nhất này, cái ... cái ấn
đồng ấy... dùng thế nào nhỉ? Cách dùng của chúng ta không đúng chăng?"
Tôi ngồi bệt xuống đất, bất
lực lắc đầu: "Tất cả đều phải trách bác, phương hướng chiến lược sai lầm,
khiến ta hành động lệch lạc cả đi, suýt nữa thì bị bác hại chết rồi. Chiếc ấn
đồng Thiên quan này chuyên dùng để trấn thi biến, bất kể yêu ma quỷ quái gì,
đều bách vô cấm kỵ. Nhưng mà cái Băng xuyên thủy tinh thi này vốn dĩ đâu phải
thi thể gì, chớ nói là treo ấn đồng lên trán, dẫu có nhét vào đít nó cũng vô
dụng thôi."
Tôi đẩy sạch trách nhiệm
sang cho lão, cũng may Tuyền béo mạo hiểm sử dụng chiến thuật móng lừa đen, bịt
chặt lũ bọ ma không cho bay ra khỏi xác thủy tinh. Tình thế trước mắt xem chừng
không còn gì nguy hiểm, nhưng cái Băng xuyên thủy tinh thi có lẽ được tạo ra từ
giống người thật, có đầy đủ thất khiếu, lũ bọ kia tuy không bay ra bằng đường
miệng được, không chừng lại có thể chui từ hậu môn hay một cái lỗ nào khác,
cách chắc ăn nhất, có lẽ phải dùng băng dính quấn chặt cái xác này như kiểu xác
ướp Ai Cập, làm thành một cái bánh tông bự theo đúng nghĩa đen của nó luôn.
Tính toán xong xuôi, tôi
hít một hơi thật sâu rồi đi tìm cuộn băng dính. Cái ba lô để cuộn băng dính rơi
ở giữa con sói chúa lông trắng và Băng xuyên thủy tinh thi, tôi bạo gan đi tới
định lôi ba lô ra xa khỏi hai con ma đầu này, nhưng tay còn chưa kịp chạm tói
ba lô, đã nghe thấy Shirley Dương và Tuyền béo đồng thanh hô lớn: "Nhất,
mau tránh xa ra..."
Tôi thầm biết có điều không
hay, định bật người nhảy ra, nhưng lại giẫm luôn vào một bãi dịch nhầy nhụa,
trượt chân ngã dập mặt vào cái thứ tanh tưởi đó.
Tôi một tay vuốt mặt, một
tay dùng con dao giắt bên hông chống xuống đất, lật người lại, chit thấy cả cái
Băng xuyên thủy tinh thi kia đã nứt toác, nội tạng trong suốt thẫm đỏ tuột cả
ra bên ngoài. Một bầy bọ băng lập lòe ánh sáng lạnh từ đó bay vụt ra, lao cả về
phía tôi như một cơn lốc mạt băng màu bạc.
Tôi trừng mắt nhìn lũ bọ
băng đang lao đến, không kịp né mình hay chống đỡ nữa, mà dù có kịp cũng chẳng
có thứ gì mà chống đỡ. Lần này thì vinh quang thật rồi, không ngờ Nhất tôi lại
chết ở đây, xin vĩnh biệt các đồng chí...
Nhưng đúng lúc đó, lũ bọ
băng đột nhiên dừng sững lại, không hề dứt khoát mau lẹ như khi xử lý Peter
Hoàng. Tôi thầm cảm giác có gì đó không đúng, nhưng trong khoảnh khắc này,
khoảng cách giữa sự sống và cái chết còn mỏng manh hơn sợi tóc, đầu óc tôi hoàn
toàn mụ mị, không hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra, lẽ nào những con bọ bay
mang theo Nãi cùng thần băng này ...
Shirley Dương đúng ở góc xa
động não cực nhanh, thấy tôi ngây ra đó, vội nhắc nhở: "Anh Nhất, máu của
sói chúa, trán anh dính máu sói chúa, trán anh dính máu sói chúa rồi..."
Câu nói của Shirley Dương
như một tia chớp xe ngang bầu không khí nghìn ghịt mây đen, tôi lập tức ngộ ra,
vừa nãy tôi giẫm phải vũng máu sói trên mặt đất, mặt mũi dính đang bê bết, ban
nãy chưa kịp nghĩ xem đống dịch nhầy nhụa tanh sực kia là gì, tiện tay vuốt lên
mặt, vô tình đã quệt một đống máu sói lên trán mình.
Khi còn sống anh Xư-chê
từng nói, truyền thuyết Tay Tạng cho rằng, sau khi người và dã thú chết đi, nội
trong một ngày một đêm, linh hồn sẽ không rời khỏi xác thân và huyết dịch của
mình. Trong muôn vật, chỉ có linh hồn con người mới nằm ở trán, nếu dùng máu
sói vừa chết che đi, có thể ẩn giấu được tung tích. Vả lại con sói chúa bị anh
Xư-chê giết này, riêng lớp lông trắng trên mình đã đủ chứng tỏ nó là hậu duệ
của Thủy tinh tự tại sơn, tổ tiên của bầy sói Côn Luân. Thủy tinh tự tại sơn và
Nãi cùng thần băng đều là hộ vệ cai quản tòa tháp ma này, lũ bọ băng chắc chắn
tưởng tôi là sói trắng, cho nên mới ngừng tấn công.
Đuơng nhiên ý nghĩ này chỉ
lóe lên trong đầu tôi, căn bản không có thời gian để sắp xếp cho rành mạch, cơn
lốc lấp lánh những ánh băng đang bay lòng vòng trên không, xem chừng chỉ nháy
mắt một cái sẽ đổi mục tiêu, lao vào Minh Thúc và A Hương. Tôi rút vội mấy
chiếc móng lừa đen trong hành lý ra, chấm máu sói dưới đất, ném lần lượt cho
Minh Thúc, Tuyền béo, Shirley Dương. Bản thân tôi cũng không hiểu sao lúc ấy
không lấy thứ khác, mà lại lấy móng lừa đen, đại khái có lẽ vì thứ này nặng
nặng, ném ra cảm thấy chắc tay.
Tình thế lúc này như ngàn
cân treo sợi tóc, ngay đến Tuyền béo trước giờ vẫn luôn coi trời bằng vung, ba
hoa phét lác cũng không dám huyên thuyên, nhúng cả hai tay quết máu tươi của
con sói chúa bôi lên trán mấy lần liền.
Bọn ma tá phủ bất luận là
loại mang theo Vô lượng nghiệp hỏa hay Nãi cùng thần băng, trước mỗi lần chọn
mục tiêu đều bay lòng vòng trên không một lúc, giây phút này cũng chính là cơ
hội sinh tồn cho chúng tôi. Nhưng dật dờ một hồi, không phát hiện được mục tiêu
nào, bọn chúng bèn lũ lượt bay về cái xác thủy tinh nứt toác, ánh sáng bạc trên
thân chúng dịu dần đi, cả bầy cứ không ngừng bò ra bò vào qua những kẽ nứt trên
cái xác.
Một khoảng không gian giữa
tầng trệt của tòa tháp đã bị lũ bọ chiếm cứ, năm người chúng tôi nép sát bên
vách tường, không dám manh động. Tôi biết bọ lửa màu lam sợ nước, theo đó mà
suy đoán thì nếu dùng lửa chắc chắn có thể thiêu chết bọ băng, song không biết
là có một sức mạnh thần bí nào đó đang điều khiển, khiến lũ này có thể thay đổi
trạng thái lửa và băng thoăn thoắt, gần như là không có điểm yếu nào, nếu không
tìm ra căn nguyên của loại sức mạnh này, chúng tôi sẽ không thể nào thoát khỏi
tình cảnh nguy nan trước mắt.
Tôi vẫn cảm thấy tầng tháp
này có cái gì đó rất quái lại, nhưng sự biến hóa ấy hoặc giả dấu vết ấy, quả
thực quá tinh vi, rất khó phát hiện, mà dẫu có nhìn thấy, có lẽ cũng bỏ sót
mất. Tình thế nhất thời đóng băng, chúng tôi buộc phải án binh bất động, máu
sói chúa không thể giúp cầm cự được cả đời, cứ tiếp diễn thế này, không chết vì
ngạt thì sẽ chết vì bị biến thanh que kem. Mà tình hình trước mắt này xem ra
muốn kéo dài thời gian đợi đến sáng mai hẵng chết e cũng không thể được, cơ thể
nửa trong veo nửa lấp lánh ánh bạc của lũ bọ quỷ kia lại đang ánh lên như những
chấm sáng li ti lạnh toát, hình như chúng đã phát hiện ra cái xác thủy tinh bị
tổn hoại, định bay tản rộng ra, nếu như vậy tình thế sẽ vô cùng khủng khiếp.
Tôi căng mắt quan sát kỹ,
cố tìm ra cái manh mối hết sức vi diệu lờ mờ cảm thấy kia. Cuối cùng ánh mắt
tôi dồn về phía Minh Thúc. Lão đang nép vào vách tường, sợ đến nỗi mặt mày bợt
bạt, bên cạnh có hai quả cầu thủy tinh, một quả tối ngắt, quả còn lại ánh lên
những tia sáng lạnh lẽo hơn lúc trước rất nhiều.
Shirley Dương cũng luu ý
tới điểm này, nhìn tôi không nói gì, nhưng cả hai đều đã hiểu. Shirley Dương
rút súng ra, bắn một phát vào khối thủy tinh tối ngắt, khiến nó vỡ vụn. Phát
súng này quả thực là hết sức mạo hiểm, không ai dám bảo đảm bắn vỡ quả cầu này,
tất cả các con bọ ma tá phủ trong tháp ma sẽ chỉ còn có thể ở trong trạng thái
Nãi cùng thần băng, nhưng lũ bọ băng lúc nhúc kia đã không cho chúng tôi có
thời gian đắn đo thêm nữa.
Shirley Dương vừa bắn vỡ
quả cầu thủy tinh, tôi liền gọi Tuyền béo:"Tư lệnh Tuyền, mau dùng thiết
bị phun lửa!"
Tuyền béo nghe vậy, tức tốc
lôi binh phun Propane trong túi xách sau lưng ra, phun thẳng vào đám bọ băng.
Không khí trong khoảng không gian bịt kín này không có nhiều, Tuyền béo cũng
không dám phun lâu, ngọn lửa vừa phụt ra, liền lập tức dừng tay lại. Lũ bọ băng
chưa kịp bay ra khỏi các mảnh vỡ của xác thủy tinh đã bị đốt ra tro.
Tôi thấy có hiệu quả, tim
từ nãy đến giờ cứ thon thót chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực giờ mới nằm yên
được tại chỗ. Nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy tức ngực, không còn thời
gian để hình dung lại sự việc ra sao, lập tức bắt tay nạy những tấm ván đen
dưới đáy tháp ra. Lúc trước tôi thấy ở tầng tám có chỗ cho con Di lặc tuyết
trèo lên, đó là một khe nứt lớn chếch mé ngoài của tòa tháp, dường như có thể
lần theo để đi sâu xuống dưới. Có lẽ tất cả các khe nứt trong sông băng này đều
thông với vực băng lớn nhất. Khối tuyết sụp xuống trên sông băng Long đỉnh sẽ
mau chóng bị đóng cứng lại khi cơn rét ẩm ập đến, với trang thiết bị và nhân
lực của chúng tôi, muốn đào lên trên để chui ra e rằng còn khó hơn lên trời,
vậy nên đành phải đào xuống dưới tìm đường thoát vậy.
Dựa vào trí nhớ, tôi xác
định lại được chỗ đó, bắt tay nạy tấm ván ở đáy tháp lên, và phát hiện ra thêm
một điều bất ngờ ở bên dưới. Tấm gỗ đen này rõ ràng không phải là hàng nguyên
kiện, mà là được người ta lắp lại sau khi đã dỡ ra một lần, bên ngoài cũng
không phải là đất dầm, mà là đất đóng băng bình thường được lấp vào, có vẻ
giống một hang trộm, nhưng xem vết tích, chắc chắn không phải thời đại gần đây.
Có con đường bí mật cổ xưa
này rồi, tiếp tục khoét ra ngoài sẽ dễ dàng thôi. Chẳng mấy chỗ chúng tôi đã
đào tới được một cái dốc chếch xuống dưới, vết tích tu tạo của con người ở đây
càng rõ rệt, có điều dựa vào thủ pháp mà đoán, đấy chắc không phải hang trộm do
bọn trộm mộ chuyên nghiệp đào. Trên lớp đất đóng băng ở con dốc, có từng bậc
thềm một, phía dưới cùng có lẽ là thông tới nơi sâu nhất của vực băng, rõ ràng
không phải được tạo ra trong lúc vội vã, đương nhiên không thể nào do cái con
Di lặc tuyết kia làm ra, song đây rốt cuộc là...
Tôi bảo Minh Thúc và A
Hương mau chóng rời khỏi tháp ma, chui xuống con dốc phía dưới. Mọi người thì
chẳng sao, chứ A Hương sau khi thấy những cảnh vừa rồi đâm ra sợ chết khiếp, cơ
thể ẽo ợt, run rẩy không chịu đi, ở đây lại hết sức chật hẹp, cũng chẳng có
cách nào cõng cô bé, Minh Thúc và Shirley Dương khuyên nhủ mãi, cũng chỉ nhấc
được nửa bước chân.
Tôi đành nháy mắt với Tuyền
béo, Tuyền béo lập tức hiểu ngay, liền dọa A Hương: "Em Hương à, nếu em
không chịu đi, bọn anh không đợi em nữa đâu đấy. Nói thật nhé, những thằng làm
anh quả thực không nỡ bỏ mặc em gái xinh như hoa như ngọc ở lại đây đâu, em
chắc không biết dưới đáy tháp có gì chứ? Em thấy cái thây thủy tinh đàn bà bị
đốt đen trũi kia chứ, sau khi ả ta chết, chỉ có thể nằm ở đây, không đi đâu
được nữa. Sống ở âm tạo địa phủ vô vị lắm, toàn phải tìm đến sự giải thoát tinh
thần thông qua quan hệ gái trai bừa bãi. Đến khuya, thây thủy tinh đàn ông chôn
ở gần đây sẽ đến tìm thây thủy tinh đàn bà, nhưng mà thây đàn ông sau khi nhìn
thấy thây thủy tinh đàn bà bị đốt trụi, thành ra cái bộ dạng xấu xí thế này,
chắc chắn sẽ không làm bừa với ả ta đâu, em đã nghĩ chưa, thây đàn ông đó liệu
có làm gì em..."
A Hương sợ chết khiếp trước
đòn "tấn công tâm lý, khiến tinh thần địch hoàn toàn tan rã" này của
Tuyền béo, không dám nghe tiếp nữa, vội nắm lấy tay Shirley Dương, theo sát sau
lưng cô nàng chui xuống.
Tôi vẫy tay cùng với Tuyền
béo, cùng dìu Minh Thúc xuống theo. Đoàn người mò mẫm trong bóng tôi leo đến
một quãng tương đối thoai thoải, bèn dừng lại nghỉ ngơi. Shirley Dương nói:
"Theo kinh nghiệm của anh, liệu sâu dưới sông băng cổ này sẽ thông tới nơi
nào?"
Tôi trả lời, nơi đây trước
kia từng là một khu hồ rộng lớn trên núi cao, có lẽ dưới có hệ thống sông ngòi
rất sâu cũng không biết chừng, nhưng con dốc dưới sông băng này chắc chắn có
điều gì đó rất cổ quái. Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là đám nguời của
Luân Hồi tông đã đào ra cái dốc này, nhưng cũng xây rất nhiều huyệt mộ dưới
lòng sông, lại tốn công sức đào đường hầm từ dưới thông lên tháp ma, quy mô đào
bói hình như không chỉ có mỗi thế này, phải chăng Luân Hồi tông muỗn đào thứ gì
đó quan trọng dưới sông băng?
Shirley Dương nói:
"Thiết bổng Lạt ma có kể cho tôi nghe rất nhiều nội dung liên quan đến Ma
quốc trong trường thi Chế địch Bảo châu Đại vương, kết hợp với cách nhìn nhận
của chúng ta, toi bạo gan đoán thế này, phía sâu dưới sông băng, sẽ thông thẳng
tới Cánh cửa tai họa của Ác La Hải, tòa thành chính của Ma quốc. Có lẽ là Luân
Hồi tông muốn đào đường đến cánh cửa thần bí này."
Chương 18: Huyết
Nhĩ Hoa Đỏ
T hành "Ác La Hải", còn gọi là "Úy bố tráng lực thập
hạng thành", cùng với "Cánh cửa tai họa" đều chỉ là những địa
danh tồn tại trong truyền thuyết cổ ở vùng núi Côn Luân, chưa từng được ghi
chép vào sử sách, tương truyền nằm sâu nhất trong núi Côn Luân, lẽ nào quả thực
đã từng tồn tại? Tòa thành cổ trong bức bích họa ở mộ Hiến Hương có lẽ chính là
Ác La Hải, nhưng sào huyệt của yêu ma phương Bắc và Quỷ động không đáy nắm sâu
trong sa mạc Tân Cương có mối liên hệ gì đây? Liệu có thể tìm thấy đàn tế nhãn
cầu khổng lồ ở nơi đó không? Trước mắt chúng tôi chưa biết được gì chắc chắn cả.
Trong tuyền thuyết, thành
Ác La Hải tà ác kia cũng giống như thành cổ Tinh Tuyệt, đột nhiên biến mất một
cách thần bí chỉ trong một đêm, cho nên Ma quốc cường thịnh kia mới không vực
dậy được nữa. Ở đó rốt cuộc đã xảy ra tai họa hay biến cố gì, người ta hoàn
toàn không thể biết được.
Tôi đột nhiên nhớ tới lời
Trương Doanh Xuyên: "Kết thúc ắt lại là bắt đầu, gặp nước đắc Trung
đạo." Trung đạo ở đây chỉ đạo Trung dung vậy, tức là con đường đúng đắn,
cũng có thể hiểu là con đường giữ cho bản thân mình được an toàn. Trước tình
thế tuyết lở phủ dày trên đầu, bản thân sa vào chốn cùng đường tuyệt lộ, ấy vậy
mà lại phát hiện ra được một địa đạo thần bí hơn trong cõi đất tối tăm u ám này.
Con dốc nghiêng dài chật hẹp, chạy thẳng tới nơi sâu nhất của song băng Long
đỉnh, nơi có lẽ hồ nuớc hay sông ngầm gì đó; mà hễ có nước nhất định sẽ có
hướng đi, nghĩ đến đay, lòng tôi bất giác tự tin lên nhiều.
Mọi người nghỉ ngơi chúng
nửa tiếng trên dốc, vì lo lắng vùng gần tháp không được an toàn, liền đứng dậy
tiếp tục đi xuống dưới. Con đường ngầm có bậc thang này, hai bên rất nhiều ngóc
ngách, chằng chịt như mạng nhện, chúng tôi không dám đi bừa vào những lối rẽ,
chỉ bám theo đường chính ở giữa đi xuống, chốc chốc lại nhìn thấy một số bùa
chú, ấn ký, trong đó có khá nhiều những hình vẽ nhãn cầu.
Shirley Dương nói với tôi:
"Nếu như các tín đồ Luân Hồi tông chỉ muốn đào thông đến Cánh cửa tai họa,
thì không cần thiết phải đào đường vào tận lầu ma chín tầng. Vả lại nhìn con
đường này, không hẳn được tạo ra cùng một thời kỳ đâu, có lẽ phải làm suốt cả
mấy trăm năm, thậm chí cả nghìn năm mới xong được, điểm này có lẽ liên quan đến
chuyện họ tin rằng vực sâu là cội nguồn của sức mạnh. Nhưng anh đã từng nghĩ
chưa, vì sao người Luân Hồi tông lại muốn đào tháp ma này làm gì?"
Tôi nghĩ một lát rồi nói:
"Việc này quả thực có điều quái lạ, về lý mà nói là không được xâm phạm
tới tòa tháp ma thờ Tà thần này đâu. lẽ nào Luân Hồi tông lại muốn lấy thứ gì
đó quan trọng trong đó ra? Ngoài Băng xuyên thủy tinh thi, còn có thứ gì nữa
nhỉ?"
Chúng tôi vừa đi vừa bàn
bạc, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao. Con đường
chếch xuống phía dưới kéo thêm một đoạn nữa rồi dẫn đến một vực băng thành vách
tuy hơi vát nghiêng, nhưng trong mắt chúng tôi cũng chẳng khác gì dốc đứng cả,
quả thực chẳng có cách nào đi xuống tiếp.
Từ vị trí này đã có thể
nhìn thấy đáy vực băng, nói sâu nhất dày đặc ánh huỳnh quang màu lam nhạt li
ti, hội tụ lại thành một dòng sông lấp lánh, ngoằn ngoèo múa lượn dưới sông
băng, như một dải ngân hà ở hạ giới. Mọi người đều không khỏi trầm trồ:
"Ôi đẹp quá, trông y như dải ngân hà ấy nhỉ!"
Dưới đó có khả năng có thủy
tinh, hoặc những sinh vật phát quang như sứa, cho nên mói có cảnh đẹp kì thú
lung linh như giấc mộng huyền hồ này.
Cuối con đường dốc có vài
vết tích của cây gỗ sót lại. Mấy trăm năm trước, ở đây có lẽ có cây cầu gỗ bắc
thẳng xuống dưới, nhưng quá xa xưa rồi, thành thử mọi thứ đều đã sụp đổ hết cả.
Tôi đưa mắt ước lượng độ cao, nơi đây đã là chỗ sâu nhất sông băng, cách dòng
sông lấp lánh bên dưới chừng hơn ba mươi mét, với độ cao này, có thể dùng dây
thừng thả xuống.
Tôi nói với mọi người rằng
nếu đã có nước hảy, ắt sẽ có dường ra, chúng ta có thể
xuống bằng dây thừng leo núi.
Minh Thúc lại có ý khác,
vách băng ở đây còn trơn hơn cả mặt gương, ngã từ độ cao ba mươi mấy mét cũng
có thể khiến người ta nát nhừ, hay là cứ tìm xem có con đường nào khác không,
chứ dùng dây thừng mắc vào vách băng này đu xuống thì quả thực nguy hiểm.
Tuyền béo nhìn xuống dưới,
cũng thấy hoa mắt, vội vàng tán thành ý kiến của lão, bảo rằng cưỡi ngựa phải
cẩn thận khi cầm dây cương sờn, con đường phía sau có nhiều ngã rẽ như thế,
chắc chắn sẽ có đường xuống khác. Đương nhiên béo tôi thế nào cũng được, cho dù
ngã xuống bẹp gí, thì cùng lắm hai mươi năm nữa lại làm một trang hảo hớn,
nhưng lúc này chúng ta phải chăm nom người già và con trẻ, nghĩ cho sự an toàn
của Minh Thúc và A Hương thì hơn.
Tôi nhắc nhở Tuyền béo,
Tuyền này, cậu đừng có đứng nhầm đội ngũ nhé, đường thẳng không đi, cứ thích đi
quàng bụi rậm, nhỡ đâu mấy đường trong kia là mê cung, không thoát ra được thì
sao? Việc của bác Minh ta không cần phải quan tâm nữa, dù sao theo những gì đã
hẹn định từ trước, tháp ma chín tầng đào rồi, Băng xuyên thủy tinh thi cũng tìm
được rồi, về sau ai đi đương nấy, nếu có thể giữ được tính mạng, về đến Bắc
Kinh rồi ta sẽ tính sạch nợ nần. Bác Minh sau khi về cứ chuẩn bị sẵn đồ đi nhé,
đến lúc ấy chúng tôi không khách sáo nữa đâu.
Tôi nói vậy chỉ là để hù
dọa Minh Thúc. Quả nhiên lão ta lo chúng tôi bỏ mặc lão và A Hương, suy đi tính
lại, chỉ còn cách đi theo ba vị Mô kim hiệu úy mới có khả năng thoát khỏi sông
băng này, vả lại lần hành sự này hao binh tổn tướng, mất hết cả chì lẫn chài,
có khi có thể tìm ra được thứ gì có giá trị sau Cánh cửa tai họa phía dưới kia.
Đương nhiên với điều kiện đầu tiên là phải sống sót đã, vậy là lão liền tỏ ý
không thể tách đoàn được.
Tôi thấy thu phục được lão
này rồi, liền bắt tay chuẩn bị dây thừng, dùng kết hợp dây thừng với cuốc chim
leo núi, đu xuống trước tiên. Hai rìa con sông bên dưới vực băng có không ít
những cây gỗ mục màu đen rải rác, dải khoáng thạch thủy tinh trên bờ sông,
không cần phải sử dụng bát kỳ nguồn sáng nào, cũng có thể nhìn rõ ở một mức độ
nhất định.
Tôi thấy không nguy hiểm,
liền phát tín hiệu gọi người bên trên xuống, đợi đến khi Tuyền béo vừa trượt
vừa kêu ầm ĩ đến nơi thì đã mất không biết bao thời gian. Từ lúc khai quật tòa
tháp gỗ, giao chiến với bầy sói dữ, cho đến khi đi tới nơi sâu nhất của vực
băng, mọi người chỉ được nghỉ chưa tới nửa giờ đồng hồ, ai nấy đều vừa đói vừa
khát.
Shi rley Dương nói với tôi:
"Bắt buộc phải tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm nay đã,
để Minh Thúc và A Hương còn
hồi phục thể lực, bằng không nếu cứ đi tiếp, thể nào
cũng có người quỵ."
Tôi gật đầu đồng ý, thế rồi
cả bọn tìm được một chỗ có thể hạ trại ngay gần đấy. Nước sông ở đây chảy êm
ru, hơn nữa lại còn trong vắt, có khá nhiều sứa nước ngọt bơi. Ánh huỳnh quang
chúng tôi thấy đều do chúng phát ra, có điều loài sinh vật này tuy trông rất
đẹp, thực tế lại nguy hiểm vô cùng, nếu tụ tập lại với số lượng lớn, dòng điện
sinh vật mà chúng phát ra có thể gây tê liệt một con vật to lớn chỉ trong nháy
mắt. Shirley Dương dặn mọi người cố gắng cách xa bờ sông, nhất định phải cẩn
thận không được chạm xuống nước.
Con sông dường như kéo dài
vô tận, chúng tôi đi theo hướng dòng chảy, không lâu sau, đứng dưới vách đá
cheo leo găm đầy thủy tinh, liền phát hiện ra có một động huyệt, kiểm tra lại
thì tháy nơi đây là chỗ hạ trại lý tưởng nhất.
Đó là một cái miệng rộng mà
vuông vắn, có vết tích đục đẽo của bàn tay con người. Bật đèn pin soi vào bên
trong thì chỉ thấy một vùng lấp lánh. Trong động cũng có vô số tinh thể trong
suốt, hình thế dường như rất khúc khuỷu thâm u, không nhìn rõ được sâu đến đến
chừng nào.
Đây không giống nơi có dã
thú ra vào, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi vẫn cùng Tuyền béo vào kiểm tra trước
một lượt. Đi vào trong chưa tới năm sáu bước đã có một chỗ ngoặt, khoảng không
gian phía sau đó rộng chừng hai mươi mét vuông, xem ra rất thích hợp để hạ trại
nghỉ ngơi.
Tôi và Tuyền béo lia đèn
mắt sói thám thính khắp động, thấy dưới đất có một vài bục đá cũ kỹ, trong góc
chất một đống đầu bò nham nhở, trên bục đã đặt một pho tượng người gỗ màu đen
cao hơn một thước. Tôi thầm nghĩ đây bảy tám mươi phần trăm là nơi cúng tế của
Luân Hồi tông, thằng người gỗ bé tí teo màu đen này hình như giống "Hắc hổ
huyền đàn" của Tà giáo mà Thiết bổng Lạt ma từng nhắc tới.
Tôi bảo Tuyền béo gọi A
Hương và mọi người vào, để A Hương nhìn xem trong động này có thứ gì không sạch
sẽ không. A Hương quan sát một lượt nói, không có, người sống người chết đều
không có, pho tượng gỗ nhỏ màu đen kia cũng chẳng có gì đâu.
Tất cả đều đã an toàn, mà
mọi người cũng mệt lử cả rồi, cứ tiếp tục đi, chưa chắc tìm thấy một nơi thích
hợp hơn nữa, thế là cả nhóm liền dừng lại, đốt lửa chuẩn bị đồ ăn.
Trên vách đá ở góc sâu
trong hang có một số lỗ hổng tự nhiên, chỉ rộng cỡ lọt nắm tay, đến trẻ con
cũng không chui lọt, chúng tôi dùng đá bịt hết lại đề phòng có rắn rết gì đó
chui ra.
Mọi người ngồi vây quanh
đóng lửa ăn cơm, duy chỉ có Minh Thúc cứ thở vắn than dài, nuốt không trôi, rồi
lão bảo A Hương lấy con mèo sứ hoa mười ba ria gia truyền ra, lắc đầu lia liạ,
nhặt một viên đá, thoắt một cái đã đập nó vỡ toác.
Tuyền béo đứng cạnh nhìn
tiếc hùi hụi, liền trách Minh Thúc:"Nếu bác không muốn dùng nữa, thì bác
cho em chứ, con mèo hoa cũng phải mấy trăm tuổi rồi ấy nhỉ? Dẫu gì nó cũng là
một món hàng cổ, đập đi tiếc quá! Nói cái chuyện đập đồ này ấy mà, hồi phá Bốn
cũ, em đập phá hơn bác nhiều, nhưng mà giờ sao chứ, chẳng phải là đã hối hận
rồi đấy hay sao?"
Tôi thì bảo Minh Thúc:
"Tôi nhớ lúc trước không lâu, bác còn vái lạy nó, nghe nói vật này thiêng
lắm, râu ria còn nguyên không gãy sợi nào, vậy sao trong tháp ma chúng ta lại
mất nhiều người như thế? Lẽ nào vì ta chưa xem trước,nên gặp phải ngày xung
chăng?"
Minh Thúc thở dài, kể thực
tình: "Người chạy tàu chạy thuyền lâu nhiều năm như anh ấy mà, cứ tin vào
những việc thế này, cũng sợ nhất là những điềm không may, tuổi càng cao, gan
lại càng nhỏ đi. Vì luôn muốn trúng số độc đắc, nên anh đã dùng keo con voi
dính chặt ria của con mèo sứ lại, có bẻ cũng không bẻ gẫy được." Càng nói
càng tức, hình như baat mãn với chính mình, lão liền vung tay ném con mèo sứ
hoa vỡ choang một cái vào vách.
Cũng khéo thật, thân con
mèo sứ bị vỡ vụn, song cái đầu vẫn còn nguyên vẹn, lăn vào một bên tường, quay
mặt nhìn chĩa vào Minh Thúc. Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mát con mèo lóng lánh
trông rất có thần, như thể đã sống dậy, khiến Minh Thúc càng khó chịu hơn, lẩm
bẩm chửi: "Con mèo sứ già khú đế thành tinh đến nơi rồi, tao bảo mày trợn
mắt lên đấy à?" Nói đoạn nhặt một viên đá, định ném một phát vỡ đầu con
mèo sứ hoa.
Tôi định can lão lại, hà tất
phải khổ thế, có càn thiết phải phát cáu vì cái thứ này không, nhưng còn chưa
kịp mở miệng, Minh Thúc đã đột nhiên cứng đơ người, đứng im một chỗ không nhúc
nhích.
Lão ta quay lưng về phía
chúng tôi nên tôi không biết lão thấy thứ gì, liền vẫy tay một cai, Tuyền béo
đã lên đạn sẵn sàng, còn Shirley Dương kéo vội A Hương vào một góc xa.
Tôi đứng dậy, thấy Minh
Thúc đang ngây ra nhìn đầu con mèo, bèn hỏi xem có chuyện gì. Lão ta run rẩy
nói: " Chú Nhất ơi... ở kia có rắn đấy... chú ra đó xem thế nào." Hồi
còn ở Nam Dương, Minh Thúc từng bị rắn độc cắn một lần, cho nên lão rất hãi rắn
độc.
Tôi vừa nghĩ bụng vừa nãy
kiểm tra hết rồi, lấy đâu ra rắn, mà rắn thì có gì đáng sợ, tiếp đó nhìn theo
hướng tay lão chỉ, hóa ra bên cạnh đầu con mèo sứ vốn dĩ có một cái lỗ trước đó
chúng tôi đã dùng hòn đá bịt chặt, bây giờ hòn đá đang hơi nhúc nhích, vẻ như
có thứ gì đó định chui ra.
Tôi đứng lên trước che chắn
cho Minh Thúc, rồi rút xẻng công binh ra, bất luận trong cái lỗ có rắn hay
chuột chui ra, cứ đập cho nó một xẻng dẹp lép rồi hẵng tính. Shirley Dương và
những người khác đứng cả phía sau chiếu đèn pin vào.
Hòn đá lại động đậy mấy
phát, cuối cùng lăn ra ngoài, tôi vung xẻng công binh đập xuống, nhưng đến giữa
chừng, liền dừng sững lại... Không phải rắn, mà là một dây leo màu xanh, trong
chớp mắt nở ra một bông hoa đỏ to cỡ cái bát ô tô.
Ở đây sao lại có hoa nhỉ?
Tôi còn chưa làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra, bỗng nghe tiếng A Hương hét ầm
lên. Tôi bị tiếng hét thất thanh của cô bé làm cho giật cả mình, suýt nữa đánh
rơi luôn cái xẻng công binh, xưa nay chưa từng nghĩ phụ nữ có thể sợ hãi đến
cùng cực kiểu này.
Shirley Dương liền hỏi A
Hương xem là chuyện gì, có phải đã nhìn thấy... thứ gì đó không.
A Hương cứ trốn riệt ra
phía sau: "Em... em... em thấy trong lỗ đá kia có... có... có một cái xác
đàn ông, rất... rất... đẫm máu... đang chui ra." Nói rồi bịt chặt mắt lại,
không dám nhìn bông hoa đỏ lòe loẹt kia nữa.
Chúng tôi rất tin tưởng vào
đôi mắt của A Hương, cảm thấy có cô bé bên mình sẽ tránh được vô số phiền phức,
nhưng lần này tôi không thể không hoài nghi. Bông hoa màu đỏ kiều diễm kia, tuy
trông hơi kỳ quái, nhưng đúng là thực vật, sao lại là xác chết được? Hai thứ
này khác nhau xa quá.
Chỉ có Minh Thúc là không
nghi ngờ gì lời của cô con gái nuôi. Tôi và Tuyền béo không tin lắm, cùng quay
đầu lại nhìn A Hương. Cô bé nói khó hiểu quá, thây ma ở đâu nào? Máu me ở đâu
nào?
Shi rley Dương chỉ tay về
phía bông hoa đỏ mọc ra bên trong lỗ đá, nói: "Mọi người xem, nó kết trái
rồi kìa!"
Tôi vội quay lại nhìn,
trong luc tôi quay đầu, bông hoa đã hoàn tất toàn bộ quá trình kết trái. Một
trái cây hình cầu trông như quả nhãn treo lơ lửng ở đầu dây leo xanh non. Tôi,
Tuyền béo, Minh Thúc và Shirley Dương đều là những người đã vào Nam ra Bắc,
từng gặp không ít sự vạt ly kỳ, vậy mà cũng chưa bao giờ thấy loài thực vật nào
cổ quái thế này cả.
Xem chừng các lỗ hổng trên
vách đá này đều do thực vật sinh trưởng mà phá vỡ ra, rất khúc khuỷu, không có
cách nào để nhìn sâu vào, nhưng phía sau hình như lại có một không gian khác,
nhưng không hiểu rốt cuộc là một nơi thế nào mà thực vật không cần quang hợp
vẫn có thể phát triển?
Tôi đeo găng tay, nhè nhẹ
ngát trái trên dây leo xuống, bóc lớp vỏ cứng, bên trong lập tức chảy ra một
làn nước màu đỏ thẫm, hình như là máu rữa, hôi thối không thể ngửi được, ở
chính giữa có một cục thịt nhỏ, trông rất giống thịt người.
Trái cây vừa bị ngắt, sợi
dây leo màu xanh trong chớp mắt héo rũ, rồi tan thành một đống bụi đất xam xám.
Tôi ném vội cục thịt đang cầm trong tay xuống đất, nói với mọi người:
"Chín mươi chín phần trăm đây là huyết nhĩ của quả sinh nhân rồi."
Trong bí thuật phong thủy
có một môn gọi là "Hóa", có nội dung liên quan đến một số trường hợp
âm dương phong thủy biến hóa đặc biệt. Ở nói có hình thế phong thủy khác
thường, có lẽ vì vậy mà xảy ra một số việc kỳ lạ đặc biệt. Sông băng Long đỉnh
mà chúng ta nói ở đây chính là một phần của sông băng mà người dân bản địa gọi
là Thần loa câu, tuy có độ cao so với mặt nước biển thấp vào loại hiếm có,
nhưng lại bị kẹp bởi ngọn ngọc phong, vây bởi dãy núi tuyết, là nơi có hình thế
kỳ tuyệt của dãy Côn Luân. Côn Luân vốn là nói phát nguyên của long mạch trong
toàn thiên hạ. Thần loa câu lại là Long đỉnh của rồng tổ, sinh khí dồi dào vào
bậc nhất thiên hạ. Thực ra huyệt quy tụ sinh khí không chỉ rồng tổ mới có,
chẳng qua cực hiếm thấy mà thôi. Chính vì sinh khí quá vượng, những thi thể
được táng ở một số nơi đặc biệt sẽ không hề thối rữa. Xác thây không rữa ở nơi
sinh khí cực thịnh, được gọi là "Huyền vũ cự thi", trong động huyệt
hoặc dưới lòng đất ở những nơi đó thậm chí còn có thể có những biến hóa kỳ dị,
kiểu như "quả sinh nhân" kết liên tục từ những thứ gọi là "huyết
nhĩ".
Đáy vực băng chúng tôi đang
đứng hiện giờ có độ cao chỉ hơn một nghìn mét so với mực nước biển, hầu như đã
không còn băng nữa, khắp nơi đều là mạch đá khoáng thủy tinh. Hắc hổ huyền đàn
mà chúng tôi phát hiện ra ở đây chắc là một công trình kiến trúc kiểu như đền
miếu được tín đồ Luân Hồi tông xây dựng nên sau khi Ma quốc đã diệt vong, chủ
yếu dùng để thờ cúng Tà thần trong tháp ma.
Tôi vốn cho rằng theo lệ
thường, tượng người gỗ nhỏ màu đen kia giống như vật tượng trưng cho vị thần
nào đó, nhưng tôi lại quên mất sự khác biệt rất lớn giữa phong thủy Mật tông và
Thanh ô thuật. Ở vùng Trung Nguyên, có lẽ chỉ cần bài vị hoặc tượng thần là đủ,
nhưng giờ ngẫm lại, Luân Hồi tông đem một cái xác như vậy ra hiến tế ở nơi có
sinh khí quy tụ thế này có lẽ để chứng thực cho thần tích của giáo chỉ vĩnh
sinh bất diệt.
Tôi giải thích chuyện này
cho Shirley Dương và mọi người nghe, quyết định thử tìm lối vào không gian phía
sau động huyệt để dò xét một lượt, nếu số đỏ, không chừng có thể phát hiện được
manh mối nào đó liên quan tới thành Ác La Hải hoặc Cánh cửa
tai họa. Hiện giờ, tiếp tục
đi về phía trước ít ra cũng không cảm thấy khó khăn như anh mù mò đường nữa.
Tôi quay sang nói với Minh
Thúc, nơi này sinh khí rất vượng, sẽ không nguy hiểm
gì đâu, cứ yên tâm đi, nếu
không muốn đi cùng nhau, thì có thể cùng A Hương ở lại đây đợi chúng tôi quay
về.
Minh Thúc giờ dựa dẫm cả
vào tôi với Tuyền béo, nào dám rời nửa bước, đành bằng
lòng đưa A Hương đi cùng.
Thế rồi cả bọn lùng sục khắp hang động, những mong tìm ra mật đạo hay cơ quan
gì đó để đi vào không gian mọc quả sinh nhân bên trong.
Minh Thúc hỏi tôi:
"chỉ có một việc thế này anh không rõ, trước khi tiến vào đất Tạng, anh
cũng có đọc thêm rất nhiều bài liên quan đến phong thủy Mật tông, nhưng
khi "Ma quốc xây dựng
tháp ma, Mật tông còn chưa hình thành nên hệ thống lý luận
phong thủy, thành thử việc
xác định mộ huyệt khó tránh khỏi trường hợp không
chuẩn xác. Xem vị trí của
Hắc hổ huyền đàn này, tựa hồ đối ứng với lầu ma chín tầng,
nơi đây quả thực là huyệt
mộ đại cát, sinh khí vượng nhất ư? Vạn nhất chỉ hơi sai lệch một chút thôi, lại
gặp đúng huyệt ma huyệt quỷ gì đó, chúng ta hà chẳng phải tự
tìm đến cái chết lãng nhách
sao?"
Tôi nghĩ bụng, lão cáo già
này, đến lúc này lại định đánh trống lui quân à, bèn đốp
lại: "Lý luận phong
thủy tuy đời sau mới hình thành, nhưng từ khi có núi sông dòng chảy, hình thế
của nó đã tồn tại một cách khách quan, ,người đời sau bất quá cũng chỉ tiến
hành gia công chỉnh lý, quy nạp tổng kết, thêm thắt tên gọi này nọ vào thôi.
Vùng Long đỉnh rộng lớn này là nơi phát nguyên của longmachj trong toàn thiên
hạ, sinh khí các nơi quy tụ cả về, làm gì có dị huyệt nào, cho nên bác chớ có
dùng lời lẽ tà mị để mê hoặc quần chúng. Tôi và Tuyền béo đều là những người
lòng dạ sắt đá, chừng này tuổi rồi cũng chưa biết thế nào là sợ hãi, bác nói
như thế chỉ có thể hù doạ A Hương thôi."
Minh Thúc tự chuốc lấy ê
chề, đành lui ra một bên không nói nhiều lời nữa. Trong động huyệt đá thủy tinh
này có rất nhiều bục đá đặt loạn xạ ,không ra thể thống gì. Chúng tôi đẩy từng
cái, cuối cùng phát hiện ra sau một bực đá dựa vào tường có một
thông đạo rất thấp, bên
trong là một cái dốc nghiêng hình vòng cung, vòng lên phía trên của động huyệt
bên trong. Mọi người đeo mặt nạ phòng độc, khom lưng chui xuống.
Thông đạo này không dài
lắm, chỉ vòng qua nửa vòng đã thấy một động huyệt khum khum khác lớn hơn, diện
tích chừng trên một trăm mét vuông, lối ra là một bục bằng phẳng bán tự nhiên
nhô giữa một cái hố lớn, cúi nhìn xuống dưới chỉ thấy một màu đen kịt, sâu
không thấy đáy.
Kỳ thực tôi cũng chỉ dựa
vào bông hoa nở ra thịt người kia mà đoán đó là "huyết nhĩ" thôi,
ngoài ra cũng không hiểu rõ lắm về loài thực vật này, bởi cũng chưa ai từng
thấy nó, càng không thể biết có nguy hiểm gì ẩn chứa bên trong. Có điều xưa nay
tôi chưa bao giờ lâm trận rút lui, nêu không làm rõ điều bí ẩn ở đây, tra xét
đến tận cùng sự u uẩn trong này về sau thế nào cũng hối không kịp.
Thi thể mọc ra "huyết
nhĩ" kia hình như ở phía dưới. Nơi đây tĩnh mịch như tờ, ngoài hơi thở của
chúng tôi ra thì không còn bất cứ tiếng động nào khác.
Do ánh sáng đèn chiếu trên
mũ khó có thể chiếu xa được, cho nên chúng tôi đều nằm sấp trên bục đá, dùng
đèn pin mắt sói soi xuống dưới thăm dò địa hình, nhưng cột sáng của đèn pin chỉ
có thể tới được vạt hoa đỏ huyết nhĩ chi chít bên dưới. Dây leo trông như cây
Chi trinh đằng hết suwc um tùm, bám chằng chịt lên vách, còn ở dưới sâu nữa là
bóng đen bao phủ hoàn toàn.
Tôi khẽ gọi A Hương lại,
bảo cô bé nhìn xuống bục đá xem thế nào đã, liệu có thể tìm ra vị trí cây huyết
nhĩ ở đâu không, ở đó chắc là có Huyền vũ cự thi.
Nhờ có Shirley Dương không
ngừng động viên, A Hương mới bạo gan nhìn xuống
, gật đầu xác nhân với
chúng tôi. Cô bé nhìn xuyên qua khe hở giữa đám hoa đỏ,
thấy phía dưới có một hình
người cao to, tất cả dây leo đều mọc ra từ cái xác này,
hay nói cách khác, những
đóa hoa huyết nhĩ kia chính là một phần thi thể đó.
Dưới đó có lẽ là cái hố nơi
thầy tế đặt xác chết, ngoài ra chắc chắn còn có những vật
tế khác. Tôi bảo Tuyền béo
lấy mấy ống huỳnh quang vứt xuống để quan sát rõ địa
hình, xem xem liệu có chỗ
nào đặt chân xuống được không.
Tuyền béo cũng vốn đã định
xuống đó mò xem có thứ minh khí nào đáng tiền, nghe tôi nói vậy, lập tức quăng
bảy tám ống huỳnh quang xanh lam xuống, không gian phía dưới bục đá phẳng lập
tức được ánh sáng màu lam soi rọi, vô số bông hoa tươi đỏ như máu mọc chi chít
ở đáy động, khá nhiều bông hoa đã hết quả huyết nhĩ. Từ bên trên nhìn xuống
giống như một vườn hoa rực rỡ, nhưng sắc hoa đơn điệu, hơn nữa trong ánh sáng
lam của ống huỳnh quanh, những bông hoa đó càng trở nên u uất, nặng nề, dường
như đều là những bông hoa hàng mã giả tạo, không hề đẹp một chút nào.
Ven lùm hoa, có một tảng đá
lớn hình vuông phải nặng tới năm sáu tấn, được ghép
bằng những tảng đá thủy
tinh băng sơn khối lớn vuông vắn. Chỗ chúng tôi các đó
khá xa, trên lớp biểu tầng
của hòn đá lớn cũng mọc ra khá nhiều hoa đỏ huyết nhĩ. Qua khe hở giữa các bông
hoa, có thể lờ mờ nhìn thấy những hình chạm khắc trên đá, dường như là ký hiệu
hay đồ hình gì đó. Dưới tảng đá, có một cỗ quan tài gỗ đỏ bị đè cứng, trên nắp
thủng ra một lỗ lớn.
Ở nói như thế này sao có
thể có một cỗ quan tài như thế? Tôi thấy tảng đá hình vuông
khổng lồ kia hết sức cổ
quái, bèn nảy ý định xuống dưới đó xem xét cho tường tận.
Đang định hành động, đột
nhiên thấy cổ tay mình bị nắm chặt, thì ra là A Hương ở bên cạnh níu lấy cánh
tay tôi, ánh mát đầy vẻ sợ hãi, không cần nói, tôi cũng biết,
chắc chắn cô bé lại thấy
thứ gì đó.
Shirley Dương dường như
cũng phát hiện ra điều gì, giơ ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im
lặng. Tôi liền dập tắt ý định xuống đó ngay lập tức, vội nín thở nằm sấp trên
bục phẳng, ai nấy cũng tắt hết mọi nguồn sáng trên mình, im lặng chăm chú nhìn
sự việc xảy ra bên dưới.
Mấy ống huỳnh quang vừa ném
xuống vẫn chưa tắt, thời gian phát sáng chắc còn được độ hai phút nữa, thì chợt
có một chuỗi âm thanh khe khẽ vẳng ra từ kẽ đá phía dưới, rồi trong ánh sáng
huỳnh quang màu xanh lam hiu hắt, chỉ thấy một con ... chó màu xanh, hình dáng
hết sức qiáu lạ không thể thưởng tượng nổi, chỉ có thể nói là rất giống một con
"chó nhỏ" mọc lông dài màu xanh lục, chậm rãi bò trong khe đá ra. Nó
không có mắt, có lẽ vì quanh năm sống trong thể giới dưới lòng đất, mắt và khứu
giác đã thoái hóa, nên không hề chú ý tới sự thay đổi của môi trường xung
quanh, cũng không phát hiện ra có người trên bục đá.
Con vật cứ thế nuốt quả
huyết nhĩ liên tục, bộ dạng hết sức tham lam, gặm tới đâu, dây hoa đỏ mất quả
liền lập tức héo rũ thành tro, chẳng mấy chốc bên dưới lộ ra một thi thể đàn
ông cao hơn hai mét.
Nhìn thấy cảnh tượng đó,
nhịp tim tôi đập dồn dập, không hiểu rốt cuộc là thứ gì? Đang định nhìn lại thì
ánh huỳnh quang từ từ tát lịm trong bóng tối. Đột nhiên mu bàn tay tôi ngưa
ngứa, sờ lên lập tức thấy ngay là không ổn, dường như trên mu bàn tay tôi đã
mọc ra chồi non của một loại thực vật nào đó.
Nguồn tusach.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét