Hồi
161: Mật chiếu trừ Cựu Đảng
Thấy Khang Hữu Vy được Quang Tự hoàng đế tin
dùng, giao cho việc thực hiện tân chính, bọn cựu thần như Hứa Ứng Quỳ, Từ Hội
Phong, Hoài Tháp Bố, Cương Nghị căm tức vô cùng.
Hằng
ngày bọn quan cũ thường tìm những chỗ sai sót của bọn mới để khai thác, rồi tìm
cách ton hót, gièm chê họ trước mặt Tây thái hậu.
Hồi 162: Số mạng bọn Khang
,Lương
Quang Tự hoàng đế đang trò chuyện với Trân, Cẩn hai phi ở
trong cung, thấy Khấu Liên Tài thở hổn hển chạy vào, vội hỏi.
- Vì sao ngươi hốt hoảng vậy?
Tài vội quỳ xuống đất, tâu bày hết những gì vừa thấy rồi nói
tiếp:
- Vinh Lộc hiện đã ra khỏi vườn, không biết đi triệu những
ai. Nô tài sợ chuyện có liên quan tới bệ hạ cho nên vội chạy về đây cấp báo.
Quang Tự hoàng đế nghe qua biết ngay rằng cơ mưu phó thác
cho Viên Thế Khải đã bị bại lộ, và tin rằng hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Ngài
cho rằng việc dù có hệ trọng đến đâu đối với ngài cũng chẳng can gì, song đối
với bọn thi hành tân chính thì e rằng khó thoát. Chẳng lẽ trố mắt ngồi nhìn họ
bị chặt đầu, chém cổ, không động lòng thương xót? Do đó, ngài liền bảo Khấu
Liên Tài chạy ngay đi báo cho Khang Hữu Vy. Giữa lúc quá cấp bách, không kịp
thảo chiếu, ngài bảo Tài giơ bàn tay ra, viết ngay vào lòng bàn tay bốn chữ: Sự
cấp tộc tẩu (sự gấp, chạy mau) rồi giục Tài đi ngay.
Khấu Liên Tài lãnh chỉ, chạy như bay tới nhà Khang Hữu Vy.
Đêm đó, Vy vừa thảo từ sớ, rồi đi nằm nhưng chưa ngủ thì bỗng nghe tiếng gõ cửa
rất gấp. Cửa mở, Khấu Liên Tài bước vào, thở hổn hển gần như đứt hơi, muốn nói
mà không nói ra lời, chỉ chìa vội bàn tay có bốn chữ của Quang Tự hoàng đế.
Khang Hữu Vy thoáng nhìn qua, biết ngay việc đã hỏng rồi, co
giò vùng chạy ra khỏi kinh thành, không kịp mang theo cả quần áo.
Khang chạy luôn một mạch tới bến, nhảy xuống tàu ra Thiên
Tân, xuống Thượng Hải, một lèo, mất hút.
Khấu Liên Tài làm tròn nhiệm vụ, quay về phúc chi, hành động
không một ai hay biết!
Còn về Lương Khải Siêu? May cho Lương tối đó có việc phải
lại thăm Khang để bàn tính. Lương vừa bước chân vào cửa, đã thấy sách vở, đồ
đạc quăng ném lung tung, bề bộn, không một cái gì còn trật tự nguyên vẹn. Vội
hỏi tên tiểu đồng, Lương được biết lúc gần canh ba có một người hốt hoảng tới
nhà, chẳng thấy nói một câu nào, mà chỉ thấy chìa ra một bàn tay, thế là Khang
chân tay quýnh quýnh vội nhảy ra ngoài bóng đêm chạy mất!
Lương vốn người khôn ngoan tinh ý, biết việc nguy đến nơi,
lật đật chạy vào toà lãnh sự Nhật xin ty nạn. Lương nghe ngóng tình hình, vài
ngày sau, quả nhiên được tin mọi việc đổ bể cả liền cải âu phục, theo viên phó
lãnh sự Nhật Bản mà trốn luôn sang Nhật.
Hai tay trùm trong nhóm cải cách là Khang và Lương đã trốn
thoát cả, cái hoạ lớn tất nhiên đè lên cổ bọn người còn lại. Ta lại kể tới cuộc
mưu tính của Vinh Lộc để tận diệt đảng Tân chính theo lệnh Tây thái hậu.
Lại nói Vinh Lộc tối hôm đó, vội chạy đi triệu bọn đại thần
như Cương Nghị, Hoài Tháo Bố, Hứa Ứng Quỳ, Tăng Quảng Hán, Tử Hội Phong vào
ngay Di Hoà viên.
Vừa khấu đầu xong, cả bọn thấy Tây thái hậu vẻ mặt hầm hầm,
giơ tờ mật trát của Quang Tự hoàng đế cho xem để bàn tính kế sách đối phó.
Cương Nghị dập đầu tâu:
- Theo ngu ý của nô tài, ngày nay chỉ còn cách giết bọn
Khang, Lương, nếu không bọn nô tài sẽ bị chúng diệt sạch. Hạ thủ trước vẫn là
phương sách tốt hơn cả.
Tây thái hậu lớn tiếng bảo:
- Không những ta giết hết mấy tên nghịch tặc đó, mà còn phế
bỏ cả tên hôn quân nọ là khác!
Vinh Lộc vội quỳ xuống tâu:
- Tâu thái hậu! Việc này thiết tưởng không nên! Bởi vì rằng
hoàng thượng lâm chánh, trong ngoài đều biết, nay vô cớ phế bỏ, ngoại nhân
quyết vin vào đó mà dị luận. Theo ngu ý của nô tài thì xin mời Lão Phật gia lại
nắm lấy triều chính, không giao quyền hành cho hoàng thượng nữa là hơn cả.
Tây thái hậu nghe đoạn sẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thế là bà
tức tối hạ lệnh cho Cương Nghị đem quân thị vệ đợi lúc sáng mai lùng bắt bọn
Khang Hữu Vy. Mặt khác, Tây thái hậu cùng bọn đại thần sẽ kéo tới xử trị Quang
Tự hoàng đế.
Kế sách đã định, tất cả chỉ còn chờ trời sáng. Biện pháp thi
hành tân chính của Quang Tự hoàng đế đến đây coi như cáo chung.
Quang Tự hoàng đế suốt đêm đó không sao chợp mắt được.
Trời sáng đã lâu mà ngài vẫn không lâm triều. Ngài lặng lẽ
ngồi đợi biến cố xảy ra.
Chẳng bao lâu, quả nhiên, ngài thấy một tên nội giám tới
tuyên triệu vào điện Di Lạc để yết kiến Thái hậu. Vừa hành lễ xong, ngài bỗng
nghe bà lớn tiếng hỏi:
- Mi gọi ngoại thần đem quân về giết tao phải không?
Quang Tự hoàng đế thong thả đáp:
- Làm gì có chuyện đó?
Tây thái hậu càng tức giận, vội rút trong ống tay áo ra từ
mật trát ném xuống mặt đất rồi quát:
- Đứa nào viết đây?
Quang Tự hoàng đế thấy chứng cớ đã hiển nhiên, không biết
còn cách chi chống chế, che giấu nữa, bèn thuận miệng đáp luôn:
- Tử thần (con) giao cho Viên Thế Khải ý muốn quét sạch cựu
đảng, có thế thôi, chứ tuyệt nhiên không dám kinh động tới thánh mẫu.
Tây thái hậu cười nhạt đáp:
- Không dám kinh động hả? Nếu không có Vinh Lộc báo tin sớm
thì đến tao cũng là một tên tù quỳ dưới thềm rồi còn gì!
Nói đoạn, bà bĩu môi "xì" một tiếng, tức thì có
bọn Lý Liên Anh nhảy tới, bất cần lời nói năng chống đối của Quang Tự, lôi tuột
ngay ông vua cô thế về ngả Doanh đài.
Hồi 163: Tận diệt Đảng Tân Chính
Sau khi đưa Quang Tự hoàng đế tới Doanh đài, Lý Liên Anh
khụng khiệng nói:
- Xin bệ hạ đợi đây chốc lát. Nô tài còn phải về hầu hạ thái
hậu.
Nói đoạn, Anh cùng bọn nội giám kéo nhau ra đi, để mặc Quang
Tự hoàng đế ngồi một mình đợi chỉ của thái hậu.
Cũng sáng hôm đó, Tây thái hậu truyền chỉ lâm triều. Trên
điện, chuông khua trống đánh inh ỏi vang rền. Bọn đại thần đủ mặt Mãn, Hán nườm
nượp vào chầu. Bước vào điện họ ngẩng mặt lên nhìn, không thấy Đức Tông hoàng
thượng đâu, mà chỉ thấy có Tây thái hậu. Mọi người giật mình kinh sợ, cố tìm
hiểu lý do. Nhưng chưa tìm ra thì đã nghe Tây thái hậu lớn tiếng:
- Hoàng thượng tin dùng bọn Khang Hữu Vy, tự ý hạ chiếu sai
Viên Thế Khải bí mật giết ta. Chúng thần các ngươi có biết hay không?
Câu hỏi vừa chấm dứt thì bọn đại thần thảy đều tái mặt, đầu
cúi thấp hẳn xuống, im phăng phắc, không dám hồi tấu!
Tây thái hậu cười nhạt bảo:
- Bọn ngươi ăn lộc của nhà vua thì phải trung với vua, ấy
thế mà chỉ ngồi làm vì, những việc động trời như vậy chẳng hề hay biết! Ăn lộc
hưởng tước, thực uổng! Rồi đây, có ai đem cả giang san này dâng cho kẻ khác,
hẳn bọn ngươi cũng chẳng cần biết đến!
Bọn đại thần nghe thái hậu trách mắng đủ điều, miệng câm như
hến, vô cùng xấu hổ. Giữa lúc bầu không khí vô cùng nặng nề khó thở ấy, Cương
Nghị từ ngoài chạy vào báo tin bọn Lương Khải Siêu và Khang Hữu Vy đã trốn
thoát, chỉ bắt được có sáu tên là Đàm Tự Đồng, Lâm Thâm Tú, Lam Húc, Dương
Nhuệ, Lưu Quang Đệ và Khang Quảng Nhân.
Tây thái hậu truyền chỉ trói giật cả sáu người, kéo ra chợ
Tây chặt đầu. Cương Nghị lĩnh chỉ lập tức thi hành.
Tây thái hậu chém bọn sáu người rồi, lại hạ lệnh, truy lùng
Khang, Lương, đồng thời cho điều tra một lượt tất cả bọn triều thần. Phàm những
kẻ ngày thường có qua lại với Khang, Lương hoặc đã từng dâng sớ tán dương tân
chính, thảy đều bị trừng phạt.
Trong số đại thần bị liên luỵ thì người bị giáng chức như
Trần Bảo Hàm, Lý Nhạc Đoan, Tông Bá Lỗ, Ngô Mậu Đĩnh, Trương Bách Hi, Đoan
Phương, Từ Kiến Dần, Từ Nhân Trú, Từ Nhân Kính. Kẻ bị tống đi đầy có Lý Đoan
Phân, Trương ấm Hoàn. Kẻ bị giam cần có Từ Trí Tĩnh, Trần Lập Tam, Giang Tiêu,
Hùng Hi Linh. Bị khám xét nhà cửa có Văn Đình Thức, Vương Chiêu, Hoàng Tuân
Hiên. Mặt khác, Tây thái hậu tức khắc phục lồi nguyên chức cho bọn công thần
bậc nhất của mình như Hoài Tháp Bố, Cương Nghị, Hứa Ứng Quỳ, Tăng Quản Hán, Từ
Hội Phong. Sau đó, còn thăng cho bọn họ mỗi người thêm ba cấp nữa.
Triệu Thứ Kiều được đưa vào quân cơ sứ. Vinh Lộc được nhậm
chức quân cơ đại thần. Viên Thế Khải được bổ nhiệm làm tuần phủ Sơn Đông. Du
Lộc được điều động sang Trực Lệ làm Thự Tổng đốc. Đau đớn cho ông Đồng Hoà bị
lột hết quan tước.
Mọi việc được sắp xếp như trên, tuy đã xong xuôi, nhưng cái
dư nộ của Tây thái hậu vẫn chưa tắt. Bà tới Doanh đài để xử trị hoàng đế.
Lúc này, Quang Tự hoàng đế như người mất hồn, ngồi trơ như
tượng trong Doanh đài. Thấy Tây thái hậu sấn sổ bước vào, mặt hầm hầm, nhà vua
vội đứng dậy hành lễ, đầu cúi gập xuống, đứng sang bên trông vô cùng thảm hại!
Thái hậu ngồi xuống, cố nén giận hỏi:
- Việc làm của mi, bọn ta đã biết cả rồi! Nay mi mong muốn
điều gì thì nói!
Quang Tự hoàng đế tuy nghe rõ câu nói nhưng không trả lời
Thái hậu nói tiếp:
- Theo ta thì phiền mi ở lại đây một thời gian!
Câu nói của Tây thái hậu vừa dứt, thì đã thấy thái giám Khấu
Liên Tài phủ phục dập đầu tâu:
- Lão Phật gia ở bên trên, nô tài đâu dám tâu liều! Thánh
chỉ của lão Phật gia như vậy là bắt hoàng thượng giam cầm tại đây vĩnh viễn
rồi!
Tây thái hậu chưa kịp cất lời, thái giám Lý Liên Anh đứng
bên đã quát lớn:
- Văn võ đầy triều thảy đều im lặng, mi là người gì mà dám
ăn nói lếu láo trước mặt Lão Phật gia?
Khấu Liên Tài vội dập đầu tâu:
- Lão Phật gia gia ân tha thứ cho nô tài về điều đó! Nhân
hoàng thượng thân chinh, trong ngoài đều biết. Nếu một sớm đem thay đổi hết, sợ
rằng người ngoài có dị luận. Cầu xin Lão Phật gia thánh minh rộng xét cho.
Tây thái hậu nhìn Quang Tự hoàng đế cười nhạt nói:
- Một thằng thái giám thân tín mở mồm ra là nói đại chính,
chẳng trách cái lũ nghịch thần hoành hành lếu láo nọ!
Nói đoạn, bà quát bảo Lý Liên Anh kéo cổ ngay Khấu Liên Tài
tới Từ An điện chờ lệnh bà.
Rồi Tây thái hậu truyền lệnh cho bọn nội giám đánh gãy cây
cầu đá bắc vào Doanh đài. Bà còn dặn chúng không cho bất cứ thuyền bè nào ghé
vào, nếu không có lệnh bà.
Thế là Doanh đài bị cô lập hoàn toàn. Ngoài Trân, Cẩn hai
phi bên mình, Quang Tự hoàng đế không còn ai tâm phúc, thân tín nữa. Bọn cung
nữ cũng như thái giám ở lại đây đều là lũ chó săn của thái hậu, chuyên nghe
ngóng để mách lẻo.
Tây thái hậu rời Doanh đài, trở về điện Từ An. Vừa về đến
cửa điện, Lý Liên Anh chờ đón đã từ nãy vội quỳ xuống rước vào. Bà hô gọi đem
Khấu Liên Tài lên quát bảo:
- Thằng kia! Tao biết mi thường nịnh bợ hoàng thượng đã a
tòng đám tân chính, lại còn tư thông với ngoại thần, làm không biết bao nhiêu
điều bất chính phi pháp. Lúc đó, tao không rảnh để xem tụi mi láo lếu làm bậy.
Hôm nay thì không thể tha mi. Hãy khai thực hết những chuyện mưu tính giữa
hoàng thượng và bọn Khang, Lương ra mau, may ra tao còn có thể ân xá tội danh,
nếu không, tao cho mi theo luôn lũ Đàm Tự Đồng chết chẳng toàn thây!
Khấu Liên Tài lúc này mặt chẳng đổi sắc, lớn tiếng dõng dạc
tâu:
- Nô tài hầu hạ hoàng thượng, chỉ biết có làm tròn chức vị,
ngoài ra không biết gì khác. Nếu Lão Phật gia cố ép lời cung, thì nô tài chỉ
xin có một cái chết.
Tây thái hậu giận lắm, gầm lên như con hổ đói mồi:
- Tội mi đã không thoát chết, lại còn già mồm phải không?
Tiếng gầm vừa dứt, thì một lệnh truyền tiếp theo. Bà quát
bảo Lý Liên Anh dùng hình cụ. Tài biết khó thoát chết, bèn hô lớn:
- Hãy khoan! Để nô tài khai hết.
Thế rồi, Tài đem hết những chuyện đầu của tai nheo, những
điều bậy bạ hư hỏng của Tây thái hậu khai ra hết, thao thao bất tuyệt trơn tru
từ đầu đến cuối, từ chuyện dâm bôn cho đến chuyện chửa hoang rồi tư sinh đứa
bé…
Tây thái hậu ngồi nghe, mặt giận đến tím lại, mà cũng sợ đến
xám lại, vỗ bàn đập ghế rầm rầm quát bảo kéo Tài ra.
Khấu Liên Tài chẳng đợi cho bọn cung nhân xông tới. Y gồng
hết sức, nhảy ào tới, húc đầu vào cây cột điện đến rầm một cái, sọ vớ nát, óc
phọt ra bầy nhầy lẫn máu loang lổ cả một đám trên sàn điện.
Tây thái hậu chỉ vào xác Khấu Liên Tài quát:
- Khốn kiếp! Đúng là một lũ phản. Trước mặt tao mà hắn còn
vô lê như thế đấy! Băm xác nó ra.
Lý Liên Anh được lệnh, đốc suất mấy tên tiểu thái giám
khiêng xác Khấu Liên Tài xuống điện rồi truyền bảo bọn thị vệ đưa ra ngoài băm
nát thây ra. Việc truyền xong, Anh theo hầu Tây thái hậu sang Như Ý quán nghỉ
ngơi.
Như Ý quán ở đâu vậy? Ở trong Di Hoà viên, tại hiên Nông Lạc
về phía bên hữu, cách gác Cảnh Phúc không bao xa. Trong quán trưng bày toàn là
thư hoạ của các danh nhân.
Do đó, quán chính là một đồ thư quán. Bọn hầu hạ thái hậu
tại nơi đây không phải là cung nữ, cũng chẳng phải thái giám mà toàn là một lũ
"đực rựa" nghĩa là một bọn đàn ông điển trai khoẻ mạnh.
Khi cất Như Ý quán này, thái hậu đã từng ra cáo thị khảo bọn
thanh niên mặt mũi thanh tú, có tài hội hoạ nhất là hoạ các loại hoa lá, cây
cỏ. Do đó, bọn trai trẻ khắp các tỉnh phủ đều nườm nượp về kinh để ứng thi, lần
tuyển lựa thứ nhất, chọn được một trăm bảy mươi tên. Qua lần thứ hai, do bọn
nội giám khảo chọn lại, còn có năm mươi lăm tên… Bọn nội giám đưa năm mươi lăm
tên này vào quán Chiêu Lưu để đợi đích thân Lý Liên Anh tuyển lựa lần thứ ba.
Sau lần tuyển, này, đám đệ tử trai trẻ chỉ còn lại có mười một tên.
Nhưng mươi một tên còn phải được chính mắt Tây thái hậu
duyệt xét lần chót nữa mới thực là trúng tuyển. Bởi vậy sau một cuộc kén chọn
đến nơi đến chốn, hai tên trong số mười một tên được chấm đậu ưu tú nhất.
Tây thái hậu truyền lệnh cho hai tên trai trẻ này ở lại Như
Ý quán để sai khiến, còn chín tên thì để lại quán Chiêu Lưu để phòng hờ khi cần
đến!
Hai tên được thái hậu thì một người Trực Lệ, tên gọi Liêu
Như Mi, còn một người Hồ Dương tỉnh Giang Tô, tên gọi Quản Cẩu An. Hai tên được
Tây thái hậu thưởng cho hằng năm ngàn lạng bạc và mười tấm gấm hoa.
Liễu Như Mi và Quản Cẩu An, cả hai đều điển trai tài hoa,
ngang nhau nhưng về nghệ thuật nịnh bợ, xu phụng thái hậu thì Mi thua An xa.
Bởi thế chỉ trong vòng có nửa năm mà An được Tây thái hậu tín nhiệm hết mức,
được coi như Lý Liên Anh thứ nhì vậy!
Quản Cẩu An xuất thân là một tên lãng tử giang hồ, khi mười bảy tuổi xông vào gánh hát Côn khúc ban, thờ một anh kép hát làm thày, hát bộ đóng tuồng hai năm liền. Về sau, An thua bạc, làm một mẻ sạch sành sanh trọn gói của sư phụ rồi chuồn thẳng. Bỏ gánh hát, An lang thang đến nửa năm rồi mới quay về quê. Ông già An ghét cái đời vô lại của An, một hôm mời cả họ lại họp chính thức từ con, đuổi An ra khỏi họ.
Quản Cẩu An xuất thân là một tên lãng tử giang hồ, khi mười bảy tuổi xông vào gánh hát Côn khúc ban, thờ một anh kép hát làm thày, hát bộ đóng tuồng hai năm liền. Về sau, An thua bạc, làm một mẻ sạch sành sanh trọn gói của sư phụ rồi chuồn thẳng. Bỏ gánh hát, An lang thang đến nửa năm rồi mới quay về quê. Ông già An ghét cái đời vô lại của An, một hôm mời cả họ lại họp chính thức từ con, đuổi An ra khỏi họ.
An bị tống ra khỏi nhà, cầu bơ cầu bất, không biết nương tựa
vào đâu, bèn lỏn về nhà, chờ dịp đêm khuya, xem nhà cửa có gì góp gom được, nào
là đồ cổ, nào là tiền bạc cuỗm luôn một mẻ, rồi chạy tuốt một mạch tới Bắc
Kinh.
Đến Bắc Kinh, An lui tới không thiếu sòng bạc, tố quỷ nào,
cho đến lúc không còn nổi manh áo tấm quẩn tử tế. May thay, trời phú cho cái
giọng ca tuyệt hảo. An liền lợi dụng nó đi hát dạo, ngửa cái chậu thau xin tiền
khách vệ đường. Cũng có khi An vào đại trong các quán rượu, lầu trà, hát lớn
lên vài ba bản ca mùi mẫn. Bọn khách phương Bắc được nghe cái giọng ca phương
Nam, lấy làm thú, móc túi cho tiền không phải là ít.
Rồi một hôm, cái hôm mà vận hạn đã đến với kẻ giang hồ lêu
bêu, An hát dạo tới cái lầu trà ngoài cửa tiền môn của kinh thành.
Cái lầu đó gọi là Xuân Sắc lâu. Bọn
thái giám thường lui tới lầu này để cất chén làm vui. Phía sau lầu có cất một
cái rạp hát, chuyên chiêu mộ bọn cô đào con hát từ bốn phương tới đây để ca hát
mua vui cho bọn thái giám trong cung.
Hồi
164: Tên lãng tử tốt số
Quản Cẩu An đã hát tại rạp này hơn một tháng rồi. Một hôm,
viên nội giám tên gọi là Lý Lục Lục vừa uống trà vừa nghe An hát, bỗng ngạc
nhiên khen lấy khen để.
Chờ cho vở tuồng vãn, Lục bèn kêu An tới gần, hỏi họ tên,
quê quán, rồi thưởng cho An ba lạng bạc.
Lục đi rồi, bọn người trong rạp xô lại mách bảo An:
- Người vừa rồi thính là Lý lục gia đó! Lục gia đã để ý tới
ngươi, thì đó là một cơ hội tốt đấy! Nếu ngươi kết giao được với Lão nhân gia
thì lo gì không có cơm ăn?
Quản Cẩu An vốn thuộc loại khôn ranh nhạy cảm, tai lắng
nghe, đầu gật mấy cái, cố nhớ kỹ trong lòng:
Qua ngày hôm sau, vào buổi chiều, Lý Lục Lục đang uống trà,
An vội chạy ra chắp tay xá thỉnh an. Thôi thì Lục gia gia dài, Lục gia gia
ngắn. An khéo tâng bốc, nịnh nọt đến nỗi chỉ trong chốc lát, Lý Lục Lục đã
sướng tít thò lò, phổng cả đến mười cái lỗ mũi lên. Chưa hết, An lại nhân đà,
lấy giọng tình lên một điệu ca, xin Lý Lục Lục chọn cho một bài thích nhất. Lý
Lục Lục tuỳ hứng chọn luôn bản "Tảo tuyết" (quét tuyết)
Có bản ca rồi, An bèn đem hết tuyệt kỹ của mình ra. Quả
nhiên An ca hay tuyệt. Bản ca không một chỗ nào phải chê. Tiếng ca của An chẳng
khác gì tiếng ngọc chuốt, tiếng chuông ngân.
Lý Lục gia nghe sướng như điên, khen lấy khen để:
- Thằng oắt con này ca quả hay tuyệt! Lão Phật gia của bọn
ta khoái được nghe ca lắm, để ta chỉ cho mi một con đường mới được.
Quản Cẩu An nghe câu nói, chẳng dám chậm trễ, vội chạy tới
cạnh thỉnh giáo. Lục gia bảo An:
- Lão Phật gia của bọn ta hiện đã thiết lập xong Như Ý quán,
nên đang cần vài đứa ca hay lại giỏi hoạ nữa để hầu hạ tại nơi đây. Chỉ tiếc
rằng mi chỉ biết ca chứ không biết hoạ! Giá thử mi biết hoạ thì có phải bớt
được biết bao nhiêu thủ tục mà vẫn được tuyển. Nhưng không sao! Để ta tìm cách
giúp mi.
An nghe xong vội hồi đáp:
- Chẳng giấu gì Lục gia! Cái nghề nào không rõ, chứ cái nghề
hoạ, thì xin thưa với Lục gia, tiểu nhân, chỉ cần chấm phá vài nét là bất luận
sơn thuỷ hoa hỉ đều tuyệt cả. Nếu Lục gia không tin xin cho tiểu nhân vẽ thử.
Lý Lục Lục nghe An nói, vỗ tay đôm đốp, to vẻ khoái chí lắm,
bảo An:
- Thế là tuyệt, còn gì bằng! Ấy vậy thì để sáng mai, ta đưa
mi vào ngay quán Chiêu khảo.
Thế là hai người hẹn giờ ra đi, xong đâu đấy Lý Lục Lục mới
trở về nội phủ, Quản Cẩu An thì lo thu xếp đồ đạc quần áo suốt đêm hôm đó để
chuẩn bị dự thi.
Trời mới tờ mờ sáng, Quản Cẩu An đã vội chồm dậy ngồi đợi.
Mãi tới gần trưa, An chỉ thấy một tên tiểu thái giám mang theo một gói đến quán
trà hỏi viên thủ quỹ:
- Ở đây có một người họ Quản không?
An nghe hỏi vội nhảy tới đáp ngay:
- Chính tại hạ đây!
Tên tiểu thái giám nhìn An một chập từ đầu đến chân, hình
như để đặt lòng tin tưởng rồi mới đưa cái gói và bảo:
- Thay đi, rồi đợi một lát sẽ cùng vào ứng khảo.
An vốn người điển trai, nay lại có quần áo mới diện vào, cạo
cái mặt, sửa cái râu, thử hỏi làm sao chả khả quan.
Chỉ một lát, Lục gia đã tới. Để mắt nhìn kỹ An, Lục gia nhử
thấy một người khác, một người bảnh trai, dáng mặt chàng Tống Ngọc, Phan An
thuở nọ. Lý Lục gia khoái quá, cười lên hềnh hệch, bảo An:
- Mi đẹp như thế này, đến ta cũng phải yêu nữa là! Chuyến
này vào ứng thí, ta cam đoan thế nào mi cũng trúng tuyển rồi!
An được tán dương nhưng không dám nhận, khom mình:
- Xin hoàn toàn nhờ vào hồng phúc của Lục gia đã có ý chu
toàn mà thôi!
Lý Lục Lục mỉm cười khoan khoái, rồi đem An đi theo mình vào
quán Chiêu Lưu. Vừa bước chân vào quán, An đã thấy thí sinh ngồi đầy cả, cười
nói um sùm, không khí thật vô cùng náo nhiệt.
Một tên nội giám bước tới trước mặt Lý Lục Lục nói lớn:
- Lục gia cũng đưa người vào dự thi đó chăng?
Lý Lục Lục cười lên hềnh hệch đáp:
- Đúng vậy đấy! Thằng bé này được lắm! Xin nhờ liệt vị nương
tay cho một chút nhé!
Cả bọn nội giám lúc này này đã xáp lại, vội đồng thanh đáp:
- Việc của ai chứ việc của Lục gia thì khỏi nói! Đương nhiên
là phải đặc biệt lưu ý rồi! Xin Lục gia cứ yên lòng.
Nói đoạn, cả bọn cất tiếng đáp chia tay với Lý Lục Lục và
đưa Quản Cẩu An sang phòng đợi tuyển.
Cứ mỗi lần tuyển lựa là mỗi lần An được chọn, và không ngờ
được rằng Cẩu An ngày một cao giá hẳn lên: đúng là An đã gặp được vận rồi.
Số là từ khi được vào Như Ý quán, An được Tây thái hậu triệu
kiến sai hắn vẽ hoa hỉ (vẽ các bức hoạ về hoa cỏ cây cối) dâng lên; và được bà
tán thưởng hết mức. Thế là An được làm ngay cái chức chủ nhiệm quán Như Ý.
Một hôm trời đã tối, Cẩu An đang ngồi ca hát với mấy tên
tiểu thái giám trong quán, bỗng một cung nữ bưng tới cho một mâm cơm, miệng
cười hí hí bước vào. Vừa đến trước mặt Cẩu An, cô cung nữ liền bảo:
- Ngươi thật sướng nhé! Thái hậu đang giận ngươi đó!
Quản Cẩu An nghe đoạn, mặt thộn ra như đất, một tiếng cũng
không nói lên được. Cô cung nữ nhí nhảnh, vừa cười vừa mở cái lồng bàn đậy mâm
cơm ra, đưa cho Cẩu An và nói:
- Lão Phật gia sai đem cho ngươi đó. Hắn lát nữa, có lệnh
tới tuyên triệu đó. Ngươi nên chú ý cẩn thận nhé!
An lúc đó mới yên lòng. Nhìn vào mâm cơm, thấy đều là trân
tu mỹ vị, An vội vàng dập đầu tạ ơn rồi đứng thẳng người lên, nhưng đứa cung nữ
đã đi ra rồi.
Quản Cẩu An băn khoăn lắm, chẳng hiểu thái hậu có chuyện gì
dùng tới mình mà sủng ái mình đến thế! Phải chăng đây là một chuyện sai bảo có
quan hệ tới sinh mạng? Chẳng đi thì mang tội nghịch chỉ, mà đi thì lại sợ nguy
đến tính mạng. An nghĩ vớ nghi vẩn một hồi, chẳng tìm ra cách nào để quyết
định. Nghĩ đi thì vậy, nhưng khi nghĩ lại, An lại cho rằng mình bất quá chỉ là
thân ăn mày hát dạo, may mà được gặp Lý Lục Lục chứ nếu không vẫn là thân ăn
mày, chiếu một manh quần trăm mảnh, lang thang lê gót trên phố vắng xin tiền.
Ngày nay được sung sướng như vầy, dù có chết ngay tức khắc, cũng chẳng còn tiếc
nỗi gì. Nghĩ tới đây, An bỗng cảm thấy lòng mình hứng khởi, tinh thần càng thêm
vui tươi.
Chẳng mấy lúc, con cung nữ khi nãy lại tới, lớn tiếng nói:
- Thái hậu có ý chỉ, truyền cho Quản Cẩu An đến Trí Tuệ hải
kiến giá.
An vội vàng xốc áo sửa khăn lại cho đàng hoàng, rồi bước
theo con cung nữ ra đi về hướng Trí Tuệ hải. Đi quanh co trên đường, An thấy
đèn đuốc sáng choang. Cảnh trí vô cùng u nhã. An đi qua cứ mỗi chặng đường, đều
thấy có bọn nội giám đứng chực hai bên cật vấn kỹ càng. Nhờ có con cung nữ biết
ám hiệu nói ra, lúc đó An mới được thong dong tiến bước, không còn ai ngăn cản.
An vừa thoăn thoắt bước đi, vừa để mắt nhìn quanh. An thấy
đền đài lầu gác nguy nga xinh đẹp, chẳng khác chi như bức tranh vẽ.
An đi loanh quanh một lát tới Chuyển Luân tạng, bên cạnh có
chiếc đồng hồ xây trụ bằng đá hoa, có thể xem giờ khắc ngày đêm. Từ đây, An lại
đi tới Thinh Ly điện. Về đầu phía đông điện có một ngôi đình kiến trúc rất tinh
xảo trên đề ba chữ "Hoạ trung du" to bằng cái đấu một.
Quản Cẩu An theo gót đứa cung nữ qua hết nơi này đến nơi
khác, lại tiến qua một căn thạch động, rồi đi xuyên qua một ngôi đình nhỏ, lúc
đó mới thấy từng lầu cao vòi vọi, trên đề ba chữ "Trí Tuệ hải".
An đi tới phía dưới lầu, có ý muốn dừng bước. Con cung nữ
cười bảo:
- Còn xa! Ngươi cứ việc đi lẹ lên theo ta!
An nghe nói gật đầu mấy cái, tiếp tục lên đường. Lại đi
loanh quanh một hồi qua đến tám, chín khuỷnh đường, An thấy một ngôi nhà hình
như làm toàn bằng đá tảng, có hai lầu cửa bên ngoài bên trên đều có vẽ long
phượng. Đến đây, cung nữ bảo An:
- Ngươi ở lại chờ, ta vào phúc chỉ đã nhé!
Nói đoạn, bước đi ngay và mất hút trong nhà đá, mặc cho An
đứng ngơ ngác phía ngoài.
Mười phút sau, cung nữ trở ra, dặn dò An:
- Thái hậu đang ở trong đó! Ngươi nên cẩn thận!
An đáp nhỏ một tiếng rồi cùng đứa cung nữ tiến vào toà nhà
đá. Lại đi qua bốn lần cửa nữa. An thấy phía trong rộng hẳn ra, nghĩ rằng nơi
đây còn có một phương trời khác, An bèn quay mặt nhìn quanh bốn phía thì thấy
ngay chính giữa hình như có một toà đại sảnh, trên đề ba chữ "Luân Lạc
đường".
Đi qua toà đại sảnh này, An thấy bên hông một dãy nhà bằng
nóc chạy dài chừng mười mấy căn, bên trong trần thiết hết sức hoa lệ.
Chính giữa một căn nhà này đèn đuốc sáng chưng, Quản Cẩu An
nhanh mắt sớm đã thấy Tây thái hậu ngồi một mình đang xem sách. An lúc này
chẳng chờ cung nữ vào trước tâu lên nữa, mà tự mình bước tới khấu đầu yết kiến.
Tây thái hậu thong thả bỏ cuốn sách xuống, sai cung nữ cho
phép An ngồi, rồi vừa mỉm cười vừa hỏi An nào là mấy tuổi, nào là gia cảnh ra
sao. Sau khi An lần lượt tâu xong, Tây thái hậu lại hỏi:
- Ngươi biết hội hoạ, vậy ngươi có phân biệt được nét hoạ
của người Tống không?
An vội tâu:
- Tiểu thần mắt thịt, sợ rằng phân biệt không nổi.
Tây thái hậu gật đầu bảo An:
- Nếu vậy, thì ta cho ngươi xem bức hoạ này nhé!
Nói đoạn Tây thái hậu quay lưng đi thẳng vào buồng trong.
An run lập cập bước theo sau, ngay cả hơi cũng không dám thở
nữa!
Sợ như vậy mà An vào buồng trong
một mạch, mãi tới gần trưa ngày mai mới quay về đến quán Như Ý. An theo Thái
hậu vào trong xem cổ hoạ hay đọc sách! Đố ai biết được. Nhưng ngươi ta chỉ thấy
từ sau đêm đó, An bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi vào trong. Ngoài ra, An còn
lấy thêm một con cung nữ làm vợ. Ở phía ngoài cửa trước, toà nhà đồ sộ rộng lớn
đó chính là nhà của Tây thái hậu cho An ngự đấy. Phải chăng đó là vận may của
một tên lãng tử?
Hồi
165: Quyền giáo phò Thanh diệt Dương
Tây thái hậu, sau khi cầm tù hoàng đế Quang Tự lại đích thân
nắm quyền chính dự việc triều đình, bỏ rèm nghe chính… Một bọn đại thần chấp
chưởng quyền hành trong nước như Vinh Lộc, Cương Nghị, Triệu Thư Kiều, thảy đều
là tay chân, cánh vây thân tín của bà. Còn bọn cựu thần thì ngoài Vương Văn
Thiều ra, một phần lớn đều bị cách chức, hoặc là bị tống ra biên ải đi lính
thú. Sở dĩ Thiều còn được ngồi tại chức cũ là nhờ ở sự giao du thân mật với
Vinh Lộc mà ra.
Lúc này, Khang Hữu Vy và Lương Khải Siêu ở Nhật Bản lại đã
thành lập được một tổ chức gọi là hội Bảo Hoàng, tôn chỉ của hội là ủng hộ vua
Đức Tông, xua đuổi Tây thái hậu.
Người phụ hoạ với Khang, Lương gia nhập hội này rất đông.
Tin tức này truyền về Trung Quốc, đến tai Tây thái hậu, hậu
rất lấy làm lo ngại. Bà liền cho họp bọn quân cơ đại thần để mong tìm một biện
pháp.
Theo ý Tây thái hậu thì tuy bọn Khang, Lương ở xa mãi hải
ngoại nhưng cuối cùng vẫn là đáng sợ cho bà. Nếu không tìm được một kế sách để
diệt trừ bọn này thì không thế yên được. Cả bọn trong bàn hội nghị suy đi tính
lại mãi một lúc lâu mà vẫn không tìm ra kế sách gì gọi là lương sách.
Cương Nghị muốn làm đẹp lòng Tây thái hậu, liên mật tâu:
- Theo ngu kiến của nô tài thì bọn Khang, Lương ở hải ngoại
hoạt động, thực chẳng phải chỉ có mỗi một mục tiêu là bảo hoàng mà thôi đâu.
Tìm cách trừ được chiêu bài của bọn chúng, duy chỉ có việc lập sử (lập vua nối
ngôi) để mình nắm chắc được quyền vị đã, sau đó dần dần thiết kế chính vị, và
chém cỏ trừ gốc. Chúng không còn biện pháp đối phó nữa, ắt tự nhiên phải tan!
Mấy lời khuyên này của Cương Nghị đã làm cho Tây thái hậu
thức tỉnh. Bà gật đầu: đồng ý lia lịa, rồi tức tốc truyền lệnh lo việc lập sử.
Nghe được tin tức lập sử, bọn thân vương chi gần, bọn bối
lặc, bối tử, anh nào lại chẳng nghĩ đến cái mồi ngon nó sẽ đến với mình trong
tương lai. Bởi thế bọn thân vương ngang hàng với Đức Tông tấp tểnh đem con trai
mình ứng cử ngôi kế vị. Họ nghĩ rằng một khi con mình đã lên ngồi trên ngôi báu
rồi thì làm sao chả có cái ghế nhiếp chính vương dành cho mình. Thế là trong
bóng tối, họ ngầm chơi nhau, tranh giành lẫn nhau, vô cùng kịch liệt.
Trong đám thân vương mưu đồ ngôi báu này, người ta chỉ thấy
có Phổ Tuấn con của Đoan vương Tải Ỷ, là có nhiều hy vọng nhất.
Thuần Vương Tải Phong, bối lặc Tải Lan cũng hăng hái chạy
chọt đến nát cả gót giày. Nhưng cuối cùng lại bị Đoan vương chiếm mất ưu thế.
Ấy cũng vì chuyện tranh giành này nên sau mới có chuyện ghen ghét nhau, rồi
chia năm xẻ bảy, thù nghịch nhau lung tung. Bất quá chỉ là tại khí số của nhà
Thanh đã đến lúc hết, cho nên mới xảy ra tình trạng nát bét như vậy.
Con trai của Đoan vương là Phổ Tuấn sở dĩ được lập sử, sự
thực ra cũng có một nguyên do quan trọng bên trong. Nguyên lai bà phúc tấn, vợ
Đoan vương vốn là người đẹp sắc nước hương trời, Tây thái hậu thường cho gọi
vào trong cung để bầu bạn với mình và với bọn cách cách. Cái hay của bà phúc
tấn là khéo chiều người, vì thế rất được lòng Tây thái hậu.
Phổ Tuấn nhờ mẹ cũng được phép ra vào trong cung cấm. Phải
cái Phổ Tuấn ngu dốt đến tệ hại. Hai chữ "đọc sách" đối với Tuấn hình
như là cái gì "oan gia đến bảy kiếp". Đọc sách thì chê, nhưng lang
thang hết đầu chợ cuối phố, len lỏi vào những tổ quỷ hang chuột thì lại rất
lành nghề. Do đó bất luận là Huy điệu, Tần xoang, Côn khúc v.v… tất cả Tuấn đều
hát được, tuy không mê ly lắm nhưng cũng lọt tai. Những lúc rồi rảnh, thái hậu
thường bảo Tuấn ca lên vài bản nghe chơi và thường lưu Tuấn trong cung bên cạnh
bà.
Lần này lập sử, bọn đại thần đương nhiên đều tiến cử Phổ
Tuấn, rất hợp với ý của Tây thái hậu. Bởi Tuấn là một tên ngu dốt, đần độn thì
tuy ngai vàng Tuấn ngồi, nhưng quyền bính vẫn nằm trong tay bà hết. Bà nghĩ nếu
cho một kẻ thông minh tài trí ngồi vào chiếc ngai vàng nọ, ắt có ngày lại xảy
ra cái vụ chính biến nữa, nên bà quyết lập Phổ Tuấn lên ngôi hoàng đế.
Ý đã định, Tây thái hậu bèn cho gọi ngay Đoan vương Tài Ỷ
vào Di Hoà viên để nghị sự. Bà đem chỉ dụ lập Phổ Tuấn lên nối ngôi Đức Tông,
tức là Mục Tông cho vương xem.
Đoan vương mừng rơn, vâng chịu ngay. Vương bèn chọn ngay
ngày lành giờ tốt để đưa cậu con trai mình vào làm hoàng đế tương lai, gọi là
Đại A Kha.
Thế là Tây thái hậu đã thực hiện được phần đầu của kế hoạch.
Sang phần thứ hai, bà lấy danh hiệu lập sử chiêu dụ trong ngoài, từ đại thần
tiểu thần đến quần chúng chuẩn bị phế bỏ Đức Tông để đưa Tuấn lên chính vị
hoàng đế. Mặt khác bà thông báo cho các quan lại khắp nơi biết là sang năm mới
sẽ có cuộc đăng vị của tân quân.
Chỉ dụ này vừa ban bố ra chưa được bao lâu thì bọn cựu thần
như Vương Mông Lâu, Tôn Dục Văn đều dâng sớ lên tranh biện phải trái.
Bọn cương thần ngoài biên ải như Lý Hồng Chương, Trương Chi
Động, Lưu Khôn cũng gởi tấu chương về triều như bươm bướm để can gián. Họ lấy
lý do Đức Tông chưa từng làm điều gì thất đức, chớ nên bầy chuyện phế lập để
sinh rắc rối. Ngoài ra, bọn ngoại quốc như Anh, Pháp, Nhật, Nga cũng gởi thư
cảnh cáo. Bọn này thì sợ việc phế lập này sẽ gây ra chuyện khủng hoảng nội
chính cho Trung Quốc, có hại cho quyền lợi của họ.
Tây thái hậu thấy tình hình xôn xao như vậy, chỉ đành gọi
bọn đại thần vây cánh vào cung bàn tính. Sử quân (vua nối ngôi) đã sẵn rồi, chỉ
còn có việc phế lập. Nhưng nên để khi tình thế bên ngoài tạm lắng dịu lúc đó
hãy tính.
Việc ngăn trở này đột nhiên xảy ra, khắp triều chẳng có anh
nào dám bàn chuyện phế lập nữa. Duy chỉ có Đoan vương Tài Ỷ là tức đến hộc máu,
gầm gừ hậm hực suốt ngày. Ông tiếc cái phút vinh hoa khi được thấy thằng con
trai Phổ Tuấn của ông ngồi ngất ngưởng trên ngôi báu. Ông còn tức một điều nữa
là cái bọn ngoại nhân kia tự dựng nhảy vào chuyện. Bọn đình thần cũng như bọn
cương thần, ông còn có thể dùng uy quyền áp chế để thực hiện ý minh được, chứ
đến những điều khuyến, cáo nảy lửa và nguy hiểm của bọn ngoại quốc thì quả khó
mà vượt qua. Bởi thế, Đoan vương sau chuyến làm thái thượng hoàng hụt này, càng
lấy làm căm tức bọn ngoại quốc, coi như không đội trời chung. Từ đó về sau, ông
thường nghĩ mưu tính kế để báo thù, hết đặt chước này lại đến bày phép nọ, mong
sao đuổi cho bằng hết bọn chúng ra khỏi đất nước.
Rồi ông đi kiếm bọn Tải Lan, Cương Nghị trù hoạch một kế
sách để đối phó với ngoại nhân. Tục ngữ có câu: "Vật có thối thì dòi mới
sinh". Đoan vương vì hận thủ riêng tư mà dồn mọi nỗ lực trả thù bọn Tây
dương nên bọn Quyền giáo mới thừa dịp mà khởi sự được. Đó phải chăng do số
trời?
Thôi việc đó ta hãy tạm gác.
Phe Quyền giáo vốn gốc gác tại tỉnh Sơn Đông. Thủ lĩnh của
phe này là Trương Loan, tàn dư của Bát quái giáo.
Sau khi bị quân Thanh tiêu diệt, Bát quái giáo đã lâu không
xuất đầu lộ diện. Trong chiến dịch năm Giáp Ngọ (Trung - Nhật chiến tranh)
triều đình nhà Thanh cam chịu cắt đất cầu hoà. Những ai giàu nghĩa khí đều lấy
làm tức, bàn tính xôn xao, kẻ thì nói Thanh đình nhu nhược để đến nỗi bị ngoại
nhân khinh rẻ Trung Hoa, kẻ thì bảo từ đây Trung Quốc sẽ bị cái cảnh chia dưa
xẻ bí, không còn cách chi an bình nữa.
Trương Loan thấy lòng dân tức giận, hùng khí lên ngùn ngụt,
bèn mưu tính với con gái là Trương Tú Anh và con rể là Lý Lai Trung dựng cờ
khởi sự, lấy danh nghĩa là "phò Thanh diệt Dương". Đi tới đâu, Loan
truyền giáo tới đó, hiểu dụ quần chúng vào đạo, vào đảng của mình.
Trương Loan biết khá về tả đạo bàng môn, bèn lợi dụng ngay
xảo thuật này chữa bệnh cho người, khi bằng bùa, khi bằng chú, cũng có chút ít
hiệu nghiệm, thành thử lôi kéo được khá nhiều người vào đảng.
Giữa lúc này, một dịp may hiếm có tới với Loan. Số là Dục
Hiền, tuần phủ Sơn Đông có một người thiếp yêu sinh đẻ khó khăn, lo thầy chạy
thuốc mãi không xong. Trong lúc cấp bách, Hiền chẳng có chủ ý gì cả, nghe có
người tiến cử Trương Loan, chẳng hỏi han gì, vội cho người đi mời ngay vào.
Trương Loan dùng phù chú chẩn bệnh. Sau đó chẳng hiểu Loan
dùng quỷ thuật gì mà vừa niệm xong mấy câu thần chú, cái thai bỗng ra cấp kế.
Cả hai mẹ con thế là toàn mạng. Dục Hiển mừng quá, đã mừng lại phục nữa, liền
cho đem ngay cái kiệu của chính mình tới công đường để đưa Loan về.
Vài ngày sau, Dục Hiền sai người đem ba ngàn quan tiền đến
để tạ ơn Loan. Nhưng Loan không chịu nhận một đồng nào, chỉ yêu cầu Hiền một
điều là ra yết thị để bảo vệ Loan, có thế thôi.
Dục Hiền cũng chẳng do dự gì, liền sai ra yết thị khắp nơi,
hiểu dụ cho toàn thể quan lại các quận huyện trong tỉnh, rằng Nghĩa hoà quyền
vốn là một loại Nghĩa dân, chỉ lo phù Thanh diệt Dương, vì vậy quan lại địa
phương nên phải bảo vệ cho họ.
Quan tỉnh đã ra yết thị như vậy, thử hỏi bọn tép riu dưới
quận huyện làm sao mà dám động tới Nghĩa hoà quyền? Thế là tại Sơn Đông, Loan
tha hồ làm mưa làm gió, không hề bị ngăn trở. Quần chúng mê tín càng ngày theo
càng nhiều, thế lực của Loan chẳng mấy hồi mà mạnh lớn. Cô con gái Trương Tú
Anh tự là Hoàng liên thánh mẫu, tuyển mộ một đội phụ nữ, người nào cũng mặc áo
đỏ và quần đỏ, tay cầm cái đèn đỏ, đi khắp đó đây tuyên truyền rằng: Súng đại
bác của bọn mọi da trắng Tây dương tuy có lợi hại, nhưng ta chỉ lấy chiếc đèn
đỏ rọi một cái là nổ tan tành ngay.
Ấy cũng vì thế mà khắp cả vùng Sơn Đông loan truyền huyền
thoại về cái đèn đỏ rọi. Lại còn huyền thoại về loại bùa thiêng, cứ hễ đeo vào
mình thì lúc xông trận không bao giờ bị đao, kiếm, nước, lửa làm cho bị thương
cả. Tin tức này truyền ra ngoài, chẳng đầy nửa năm, đảng vũ của Loan đã lên tới
tám, chín ngàn người. Những nhà thờ đạo Công giáo xây cất ở Sơn Đông của bọn
Tây dương chẳng mấy ngày đã bị tín đồ của Loan phá huỷ, đốt cháy hết. Chưa đã,
bọn Loan còn đi lùng giết các cha đạo, đánh đập những người theo đạo Công giáo.
Khi đó thế lực của bọn Tây dương và của các đạo Công giáo
chưa mạnh, bởi thế khi bị Nghĩa hoà quyền tấn công chẳng làm gì được, chỉ đành
chạy lên nhờ quan tuần phủ can thiệp.
Nhưng Dục Hiền vốn trót quý trọng Trương Loan, hơn nữa cũng
chẳng ưa gì bọn Tây dương cũng như đạo Công giáo cho nên chỉ ậm ừ khuyên giải
đôi ba câu lấy lệ mà thôi.
Uy thế của Nghĩa hoà quyền càng ngày càng lớn. Bọn Tây
phương đến lúc này quả có hãi sợ. Nghe tới Nghĩa hoà quyền anh nào anh nấy đều
xanh mày xám mặt. Dục Hiền bị điều động đi tỉnh khác, Viên Thế Khải được đổi
tới làm Sơn Đông tuần phủ. Lúc Khải tới, Nghĩa hoà quyền đã đến lúc cực thịnh,
gây không biết bao nhiêu chuyện ngang ngược tại nơi đây.
Viên Thế Khải thấy bọn Trương Loan quá lộng hành, biết thế
nào cũng có điều chẳng lành về sau, bèn truyền lệnh cho tổng trấn đem quân đánh
dẹp. Nghĩa hoà quyền bị đánh tan tác Thủ lĩnh Trương Loan chết trận, chỉ còn vợ
chồng Trương Tú Anh và một số đồ đảng sống sót.
Tuy nhiên, Nghĩa hoà quyền lúc này đã thành lập xong, ở khắp
các tỉnh đều có tổ chức. Thấy Sơn Đông tình hình nguy ngập, không thể lập cước
được, tất cả kéo nhau sang Thiên Tân. Tổng đốc Trực Lệ là Du Lộc thấy Nghĩa hoà
quyền kéo cờ phù Thanh diệt Dương, rất lấy làm quý trọng. Lộc đã chẳng những
mời Lý Lại Trung vào trong công đường đàm đạo, lại còn cung đốn ăn uống đầy đủ.
Thế lực của Nghĩa hoà quyền ở Thiên Tân mạnh dần. Hơn nữa, từ sau khi Lý Hồng
Chương được bổ nhiệm làm Tổng đốc Lưỡng Quảng, huấn luyện xong đoàn quân Thần
hổ doanh binh mã thì số quân này đều thuộc quyền điều động của Đoan vương, là
người coi Tây dương như kẻ thù bất cộng đái thiên.
Vương tính tìm cơ hội báo thù cho vơi bớt nỗi oán hận chất
chứa lâu nay, bèn cho huấn luyện binh sĩ ngày đêm cho thật thuần thục để chờ
lúc dùng tới. Khéo thay, sự đời có chỗ gặp gỡ tài tình; số là Cương Nghị nhân
có dịp tuần du xuống miền Nam trở về, qua Thiên Tân. Gặp được Nghị, Du Lộc bèn
đem chuyện Nghĩa hoà quyền ra nói, có mấy lời đặc biệt này:
- Nghĩa hoà quyền có chủ trương phò Thanh diệt Dương, đó là
hồng phúc cho Thanh triều ta thoát được sự thôn tính của bọn mọi bên ngoài. Nếu
ta đem việc này tâu về triều, được thái hậu ban khen thì đại sự ắt thành công.
Nhà Thanh ta ngày mai trùng hưng lên được, đó chẳng phải là một công lớn sao?
Cương Nghị với Du
Lộc vốn là con cô con cậu. Bởi thế, khi nghe lời khích của Lộc, Nghị tin ngay,
không nghi ngờ gì cả, lại còn cho hợp ý mình là khác, bèn tỏ ý tích cực ủng hộ
Nghĩa hoà quyền, một khi về tới triều…
Khi Cương Nghị về
tới kinh, Đoan vương đem việc tập luyện Thần hổ doanh ra bàn với Nghị và có ý
định muốn đem đổi ra làm hai trấn. Nghị nhân dịp nói vào:
- Quân mã của
Thần hổ doanh vốn còn theo cựu chế của Tăng Tả trước đây (Tăng Quốc Phiên), lúc
đó đem dùng đánh bọn tóc dài còn được, chứ bây giờ đem ra để chọi với bọn Tây
dương thì hỏng bét. Vương không nhớ tới trận đánh năm Giáp Ngọ sao? Trời! Súng
đại bác của bọn quỷ trắng quả lợi hại thật đó.
Đoan vương nghe
xong, cười nhạt rồi nói:
- Nếu vậy thì bọn
ta đành phải chịu để bọn Tây dương lăng nhục suốt đời, làm sao thấy cái ngày
báo phục được nữa?
Nói xong, Đoan
vương thở dài đánh thượt, vẻ mặt vô cùng thất vọng, Cương Nghị thấy thế vội
nói:
- Nói thế thì ra
dân mình hèn quá chăng? Thoạt đầu lúc bọn "tóc dài" khởi sự, chúng
ghê gớm biết chừng nào, ấy thế mà cuối cùng cũng tan nhừ xác pháo. Đã có người
này ắt có người kia. Đã có cái mạnh này ắt có cái mạnh khác. Đó phải chăng do
hồng phúc của bản triều ta?
Đoan vương thấy
Cương Nghị nói có lý lắm, bèn thành tâm với Nghị:
- Lão già này vốn
nằm mọp nơi kinh thành, chẳng hiểu tí gì nơi biên cảnh. Ngươi tử các tỉnh xa
trở về, nếu được biết có kẻ nào sẵn tài phá tan được súng đạn thì hãy tiến cử
cho ta xem. Ta sẽ lập tức tâu lên Thái hậu mời ngay người đó vào kinh trọng
dụng.
Cương Nghị nói:
- Vương gia đã có
ý chân thành như vậy thì hay lắm. Hiện nay, có cánh quân của Nghĩa hoà quyền uy
danh dậy khắp bốn phương, vương hãy vời bọn đó lại mà dùng, coi có được việc
không?
Đến đây, Nghị bèn
đem chuyện Du Lộc chiêu nạp bọn Nghĩa hoà quyền, rồi tán dương nào là bọn chúng
lợi hại ra sao, là Du Lộc đã thí nghiệm như thế nào, súng đạn quyết không thể
nào đả thương chúng được, nên đem cải tên thành Nghĩa hoà đoàn…
Nghị thao thao
bất tuyệt nói toàn những chuyện lạ lùng, thần thánh khiến Đoan vương vui sướng
quá, vỗ vai Cương Nghị bảo:
- Trong thiên hạ
này mà còn có cái loại thần binh đó thì thực là trận giúp nhà Đại Thanh ta rồi!
Nói đoạn, vương
lập tức sai Cương Nghị truyền báo Du Lộc cho Nghĩa hoà quyền tức tốc ngày đêm
tiến kinh để đợi lệnh điều động.
Cương Nghị nghe
nói, chính đúng ngay tim mình, tức thì chạy đi thông báo cho Dụ Lộc biết và bảo
tuỳ nghi hành sự.
Đoan vương sau đó
cũng vào triều, đem việc Nghĩa hoà đoàn thần thông quảng đại chủ trương bảo
Thanh diệt Dương, tâu lên Tây thái hậu. Ai ngờ bị bà lập tức bác bỏ. Đoan vương
thấy thế bèn ra thương nghị cùng Cương Nghị một mặt chiêu tiếp bọn Nghĩa hoà
đoàn, một mặt nhờ Lý Liên Anh nói hùn vào trước mặt Tây thái hậu.
Quả nhiên kế sách
này có giá trị. Tây thái hậu tuy lúc đầu không tin nhưng về sau thấy bọn thần
tử của mình chúng khẩu đồng từ xem ra tán dương rõ rệt, bà cũng đành nghe theo.
Bọn Nghĩa hoà
đoàn ở Thiên Tân bèn nườm nượp kéo nhau vào Bắc Kinh. Bất cứ tới đâu họ cũng
lập đền để truyền đạo Bạch Liên giáo, mặt khác, đất phá nhà thờ đạo Công giáo,
bắt được người công giáo nào cũng gán cho cái tội gián điệp thông đồng với bọn
quỷ trắng Tây phương, bán nước cầu vinh, giết liền.
Bọn công sứ của
các nước Tây phương thấy thế đứng lên can thiệp, nhưng Tổng đốc Trực Lệ Du Lộ
vốn đã được bọn Đoan vương chỉ bảo, cứ lờ đi, chẳng phân xử gì cả. Bọn công sứ
Tây chẳng còn cách nào hơn là điều binh khiển tướng bảo vệ lấy mình.
Tin tức đến tai
Nghĩa hoà đoàn. Bọn họ yêu cầu Đoan vương cho kéo tới vây quán công sứ. Đoan
vương nhất thời không dám tác chủ, còn đang do dự. Nhưng bọn Nghĩa hoà vây phía
ngoài quán càng ngày càng đông, đánh trống đánh mõ, hò hét om xòm, chỉ chực
nhảy bổ vào phía trong để nuốt chửng lấy bọn ngoại quốc.
Giữa lúc gay cấn
đó, viên thư ký sứ quán Nhật Bản tên là Sam Sơn Bân Mộc và viên công sứ Đức
quốc tên là Khắc Lâm Đức cưỡi xe cũng vừa đi tới. Bọn Nghĩa hoà đoàn chợt trông
thấy viên thư ký Nhật nọ, liền đồng thanh hô lớn: "Giết thằng Nhật Bản,
báo thù cuộc chiến bại Giáp Ngọ".
Người thì đông,
tiếng hô thì to, thế là chẳng còn ai nghe ai, máu bốc lên, họ xông vào kẻ đấm
người đạp, kẻ đâm người chém. Tên Nhật bị vằm ra như cám ngay trên chiếc xe của
y. Viên công sứ Đức thấy thế nguy, biết không thể nói năng, giải thích gì được,
liền quay đầu ù té chạy. Người Nghĩa hoà đoàn thấy y chạy, vội hô lớn:
"Giết thằng Tây phương! Giết thằng Tây phương!" Cả đám đông lại nhảy
ào tới, vây viên công sứ Đức vào giữa, rồi cũng giết béng luôn. Chưa hết, đám
đông Nghĩa hoà đoàn còn diễu võ dương oai một hồi lâu rồi mới dần giải tán.
Đoan vương thấy
chuyện đã tùm lum lên rồi, sợ Tây thái hậu bắt tội, vội vàng gọi bọn Cương
Nghị, Từ Đồng, Triệu Thư Kiêu lại mật nghị. Bàn tính mãi, cả bọn mới quyết định
nguỵ tạo một bức thư cảnh cáo của công sứ đoàn buộc Thái hậu quay về nắm chính
quyền, phế bỏ Đại A Kha, lập tức mời Quang Tự hoàng đế lâm triều ngay hôm đó. Bàn
xong, cả bọn kéo nhau tới yết kiến Tây thái hậu.
Lúc đó, Vinh Lộc
đã được tin bọn Nghĩa hoà đoàn giết viên công sứ Đức và viên thư ký Nhật Bản,
vội chạy vào báo cho Tây thái hậu hay. Lộc tâu với bà:
- Đoan vương dung
túng cho bọn tà giáo giết chết viên công sứ, sau này thế nào cũng gây thành hoạ
lớn chứ chẳng phải chơi.
Tây thái hậu nghe
tâu, thầm trách Đoan vương làm bậy. Bà vừa định cho lệnh gọi thì đã thấy Đoan
vương hối hả chạy vào, trình bức thư cảnh cáo giả mạo kia lên.
Tây thái hậu đọc
xong bức thư, chính vì bức thư này chọc tức và nhè đúng chỗ kiêng kỵ nhất, bất
giác bà cả giận đùng đùng. Bà quát lên rầm rầm, bọt mép như muốn tung lên đến
tận đám mây xanh.
- À, thì ra mấy
thằng quỷ trắng này dám can thiệp vào nội chính của ta. Rút lui khỏi chính
quyền hay không cái đó tuỳ ta, chúng can dự gì mà dám can thiệp. Hà! Chúng bay
đã dám lếu láo, xấc xược như vậy, ta sẽ đuổi hết chúng bay cho mà coi!
Thấy Tây thái hậu
nổi xung, Đoan vương vội tâu:
- Nô tài đã đánh
điện điều động quân cảm dũng của Đổng Phúc Tường về kinh; chỉ tối nay hoặc sáng
mai là tới. Khi quân đến đông đủ, thì chỉ hô lên một tiếng là vây hết lại, tóm
cổ từng thằng một mà đuổi cho bằng hết ra khỏi kinh, thế là rảnh mắt.
Tây thái hậu nghe
tâu, gật gật cái đầu. Vinh Lộc đứng hầu bên cạnh, biết Tây thái hậu đang cơn
thịnh nộ, không dám cản ngăn. Nhưng cả triều văn võ, ai cũng biết rằng vây công
sứ quán, đuổi hết ngoại nhân là một việc chẳng lành.
Do đó, bọn đại
thần người Hán là Từ Dung Nghi, Hứa Cảnh Trừng, và cả bọn đại thần người Mãn
như Liên Nguyên, Lập Sơn nhất tề rủ nhau vào can gián.
Tây thái hậu cơn
tức chưa nguôi, cất tiếng nói lớn:
- Bọn các ngươi
chỉ biết bảo vệ, che chở cho lũ mọi ngoại quốc Tây phương, chứ không biết bọn
chúng khinh khi bản triều quá sức à?
Bọn Từ Dung Nghi
còn muốn tâu bày này nọ thêm nhưng Tây thái hậu đã lớn tiếng quát bảo thị vệ
bắt giải hết cả bọn giao cho Hình bộ nghị tội.
Đoan vương thấy
cơ hội vô cùng thuận lợi cho mình, bèn thừa dịp tâu lên:
- Bọn Từ, Hứa đã
từng tư thông với ngoại quốc, chứng cớ đã rành rành. Nếu không trừng phạt để
răn đe họ, e rằng về sau còn biết bao kẻ noi theo làm hại. Bọn Hán gian này
quyết không thể dung tha, xin thái hậu xử trị.
Tây thái hậu gật
đầu tức thì giao việc giám trảm này cho Đoan vương đem tất cả bọn Từ, Hứa trói
giật lại rồi điệu ra chợ cửa đông để chém.
Khắp triều văn võ
bá quan, anh nào anh nấy mặt tái xanh đi, hai hàm răng run lên lập cập, im
phăng phắc. Nhiều người ứa thầm nước mắt vì thương cho hạnh tủi cho mình.
Sau khi bọn Từ,
Hứa bị chém rồi, những kẻ nào bị nghi là Hán gian lập tức đem chém ngay. Hán
gian ở đây chỉ những ai tư thông với bọn da trắng Tây dương. Ngoài ra những kẻ
nào không tin tà giáo cũng bị đem ra xử tội nữa. Tà giáo đây tức là thứ tín
ngưỡng của Nghĩa hoà đoàn.
Đảng cũ của Nghĩa
hoà đoàn ở Bắc Kinh, xây một cái đài thật cao, tuyên truyền rằng đây là nơi
triệu thần mời thánh.
Văn võ bá quan
trong triều mỗi ngày đều phải tới đàn này để xì xụp lạy. Ví thử có kẻ nhất định
không lễ lạy, thì bất luận là Mãn hay là Hán, thảy đều bị kết án là tư thông
với ngoại quốc.
Ấy chỉ có mỗi một
chuyện đó thôi mà quan người Hán, kẻ bị giết, kẻ bị tội, con số lên tới quá
nửa, ở lại chỉ còn lèo tèo có ít người. Cựu thần như Vương Văn Thiều cũng suýt
không thoát. Giữa lúc Tải Lan dâng sớ xin chém hết những tên Hán gian, thì
trong bản phụ có nói đến cả Vương Văn Thiều, nhổ cỏ phải nhổ cả rê. Hổi đó,
Vương Văn Thiều cùng làm việc với Vinh Lộc tại quân cơ xứ. Theo luật lệ của
triều trước, đại thần quân cơ Mãn cũng đều là đại học sĩ. Các tờ sớ tâu lên của
các triều thần, phải được đưa cho viên quan Mãn coi trước, sau đó mới đưa cho
quan người Hán.
Hôm đó, Vinh Lộc
ngồi xem tờ sớ của Tải Lan, đến tờ phụ bản thấy có tên Vương Văn Thiều liền
giấu ngay đi, coi như không có, rồi xem tiếp qua các tờ sớ khác. Vương Văn
Thiều tiếp sau đó cũng xem tờ sớ của Tải Lan, quay đầu lại hỏi Vinh Lộc:
- Lan công cũng
còn có một phụ bản nữa, ngài để đâu rồi?
Vinh Lộc trả lời
lại một cách hàm hồ:
- E rằng bị thất
lạc rồi chăng?
Vương Văn Thiều
nghe vậy cũng chỉ còn biết gật đầu. Hai người xem xong tấu chương, rồi lên yết
kiến Tây thái hậu trình tâu hết mọi tờ sớ. Xong đâu đấy, Vinh Lộc mới rút ở
trong ống tay áo ra tờ phụ bản trình lên cho Tây thái hậu xem và nói:
- Thái hậu nghĩ
xem có phải Tải Lan nói tầm bậy không?
Tây thái hậu tiếp
lấy tờ phụ bản, xem xong, bỗng biến sắc nói:
- Ngươi có thể
đảm bảo việc này cho hắn được à?
Vinh Lộc dập đầu tâu:
- Nô tài nguyện đem cả trăm mạng để xin đảm bảo.
Tây thái hậu lớn tiếng nói:
- Vậy thì ta giao hắn cho ngươi. Nếu có gì biến sau này ta
cứ ngươi chịu tội nghe chưa?
Vinh Lộc vội dập đầu tạ ơn rồi lui ra:
Vương Văn Thiều lúc đó cũng quỳ ở bên cạnh, nhưng bị nặng
tai, nên không nghe thấy gì.
Lại nói tới bọn Nghĩa hoà đoàn đập phá các sứ quán ngoại
quốc, đáp lại, các nước chỉ còn cách điều động quân hạm đổ bộ thẳng vào Thiên
Tân.
Nguồn: http://vnthuquan.org/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét